Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0


    Chương 15.2: Đây là công việc mà cô tìm kiếm (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra bên ngoài, Tiểu Tây lấy rượu một cách thuần thục, bàn này khách gọi rất nhiều rượu, một mình Tiểu Tây không lấy hết được nên chia cho Ninh Kiều Kiều mấy chai.

    "Lấy cẩn thận một chút, làm vỡ một chai thì hai tháng tiền lương của chúng ta cũng không đủ để bồi thường!"

    Tiểu Tây cảnh cáo Ninh Kiều Kiều.

    Tay Ninh Kiều Kiều đang cầm chai rượu liền căng thẳng, cô càng thêm cẩn thận hơn.

    Phòng số 9 ở tầng ba, Ninh Kiều Kiều đi theo Tiểu Tây vào thang máy, vừa ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy quản lý bước nhanh tới với vẻ mặt không vui và nói: "Sao bây giờ mới tới!"

    "Người mới nên đi đứng chậm chạp!" Tiểu Tây đổ hết trách nhiệm cho Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô không nói gì mà chỉ cúi đầu.

    Cô đi làm nhiều năm như vậy, không phải là không hiểu chút nhân tình thế thái này.

    "Mau vào đi! Mấy vị đại gia bên trong đều không thể chọc vào đâu!" Người quản lý thúc giục.

    Tiểu Tây cũng không dám chậm trễ, Ninh Kiều Kiều đi theo phía sau Tiểu Tây, cũng không biết bên trong là ai mà khiến quản lý lo lắng như vậy.

    Cửa phòng mở ra, Ninh Kiều Kiều theo sau Tiểu Tây đi vào, dưới chân cô là ánh đèn sặc sỡ và tiếng nhạc đinh tai nhức óc..

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu, trước đó Tiểu Tây dặn dò cô không được nhìn lung tung.

    Phục vụ ở đây nhất định phải quỳ trên mặt đất, cô đi theo Tiểu Tây đem rượu đắt tiền để lên bàn. Trong lòng Ninh Kiều Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không bị vỡ.

    Ninh Kiều Kiều vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên có một lực kéo mạnh kéo cô ngã xuống đất, chai rượu trên bàn bị cô hất xuống, "ầm ầm" một tiếng rồi rơi xuống đất!

    "..."

    "..."

    "Trời ơi!"

    Ninh Kiều Kiều hoảng sợ thét chói tai, cùng với tiếng chai rượu vỡ vụn còn có tiếng kêu sợ hãi không thể tin được của Tiểu Tây vang lên.

    Nhưng tất cả những điều này không thể lấn át một giọng nói khác.

    "Đây là công việc bán thời gian mà cô tìm kiếm sao?"

    Hóa ra là Úc Thiếu Mạc!

    Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.

    Ánh đèn trong phòng rất mờ nhạt, nhưng rõ ràng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Ninh Kiều Kiều nhìn thấy sắc mặt u ám và đáng sợ của Úc Thiếu Mạc.

    Im lặng.

    Ngay lập tức trong phòng liền yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe rõ.

    Tiểu Tây cũng bị dọa đến choáng váng, cô ta đứng ở một bên ngay cả thở cũng không dám thở.

    Úc Thiếu Mạc hung dữ nhìn Ninh Kiều Kiều, ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức xé nát cô ra hoặc là ném cô từ trên lầu xuống.

    "Ôi, nói như thế nào đây? Úc nhị thiếu của chúng ta đang đổi khẩu vị sao? Anh thích em gái bốn mắt từ khi nào vậy?"

    Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói chế giễu.

    Nhiễm Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông duy nhất trong phòng này.

    Anh ta rất đẹp trai, không giống với vẻ đẹp lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc, người đàn ông này đẹp trai có chút xấu xa.

    "Cậu không biết sao? Không phải cậu đưa đến cho tôi sao?"

    Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại trở lại vẻ khinh thường như lần đầu tiên cô nghe thấy.

    "Tôi?"

    Kha Kiêu sửng sốt một chút, anh ta buông người phụ nữ trong ngực ra, rồi hơi nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

    Giờ phút này Ninh Kiều Kiều cảm giác cô giống như là hàng hóa được bày trên quầy để người khác tùy ý quan sát.

    "Cậu nhầm rồi, tôi muốn đưa cũng không có khả năng đưa cho một cô gái bốn mắt."

    Kha Kiêu nhìn Ninh Kiều Kiều vài lần cảm thấy có chút nhàm chán liền ngã người ra phía sau.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu đứng tại chỗ, trong đầu chỉ nghĩ đến cô phải làm thế nào mới có thể đi ra ngoài.

    Úc Thiếu Mạc cũng không để ý tới Kha Kiêu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn cũn cỡn của Ninh Kiều Kiều, hung dữ nói: "Cô nói công việc mà cô muốn tìm, chính là chạy tới đây bán thân sao?"

    Bán thân..

    Trong đôi mắt của Ninh Kiều Kiều hiện lên vẻ xấu hổ, cô giật mình nói: "Tôi tới đây làm bồi bàn."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 16.1: Bạn gái của Úc Thiếu Mạc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù sự thật đã được phơi bày những vẫn còn có sự khác biệt.

    "Có khác gì nhau không?" Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều: "Tôi nhớ mấy ngày trước khi cô tới ngủ với tôi cũng mặc váy ngắn đến đầu gối. Sao chưa được mấy ngày liền hận không thể lột sạch bản thân mình ra vậy?"

    Anh đã công khai những chuyện riêng tư giữa hai bọn họ.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, mạnh mẽ cắn chặt môi.

    Im lặng.

    Trong phòng lập tức yên tĩnh chỉ có âm thanh phát ra từ máy hát, Ninh Kiều Kiều chịu đựng đủ loại ánh mắt.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, nhìn từng mảng da thịt lộ ra ngoài, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng lộ ra tia khát máu.

    "Tắt nó đi! Đang bật nhạc chết tiệt nào vậy?"

    Bỗng nhiên Úc Thiếu Mạc giận dữ quát.

    Thậm chí một số người phụ nữ nhút nhát còn sợ hãi hét lên.

    Tiếng nhạc nhanh chóng dừng lại, Ninh Kiều Kiều vẫn đứng tại chỗ, cô đã trở thành tâm điểm.

    Kha Kiêu ôm lấy người phụ nữ ở trong ngực và nhìn Ninh Kiều Kiều một cách hứng thú.

    Cô gái bốn mắt này thật sự là thứ mà anh ta đưa cho Úc lão nhị sao?

    Hơi thú vị đó.

    Nhị thiếu của nhà họ Úc một đêm nói chuyện chưa quá ba câu vậy mà cô gái bốn mắt này vừa mới tới thì anh vừa tức giận vừa chửi thề.

    Quản lý đang canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nhạc ở bên trong dừng lại lại thấy hai người Ninh Kiều Kiều đi vào đã lâu vẫn chưa ra ngoài liền lập tức đẩy cửa đi vào: "Mạc thiếu.."

    Phanh!

    Một chai rượu đập về phía cửa, người quản lý không kịp né tránh liền bị đập vào đầu đến chảy máu.

    "Cút ra ngoài!"

    Úc Thiếu Mạc hét lên đầy giận dữ, ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

    Đôi mắt Ninh Kiều Kiều bình tĩnh chịu đựng cảm giác áp bức mãnh liệt từ Úc Thiếu Mạc.

    Không phải là cô không sợ, nhưng sợ thì có ích gì?

    Đầu người quản lý bị đập đến chảy máu liền đi ra ngoài, không lâu sau thì ông chủ của quán bar tới, gật đầu rồi khom lưng liên tục nói những lời tốt đẹp với Úc Thiếu Mạc.

    Cũng may lần này Úc Thiếu Mạc không có cầm chai rượu đập người, ánh mắt anh lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi nhìn chằm chằm vào ông chủ quán bar: "Ở đây có phòng bếp không?"

    Ông chủ hơi sửng sốt rồi lập tức trả lời: "Có! Có! Có!"

    Hãy nghĩ đến là quán bar thì nhà bếp ở đâu ra! Nhưng Mạc thiếu nói muốn có nhà bếp thì chắc chắn phải có!

    Vị Phật gia lớn nhất thành phố G, ai dám đặc tội chứ?

    "Cô, đi nấu mì cho tôi!"

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Im lặng.

    Xung quanh không có một chút âm thanh nào cả, Ninh Kiều Kiều sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được là có thể Úc Thiếu Mạc đang nói chuyện với cô.

    Cô mê mang ngẩng đầu lên nhìn Úc Thiếu Mạc: "Ta?"

    "Chẳng lẽ là tôi?" Thái độ của Úc Thiếu Mạc rất ác liệt.

    Ninh Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, nấu mì?

    "Mạc thiếu, nếu anh muốn ăn mì thì tôi biết phía đông có một quán mì Lai Dương, mùi vị cũng rất ngon, tôi sẽ lập tức cho người đi.."

    "Nơi này có chỗ cho anh nói chuyện sao?"

    Giọng nói lạnh lẽo của Úc Thiếu Mạc vang lên giống như từ trong địa ngục.

    Ông chủ ngẩn ra, ánh mắt ông ta nhìn sang Ninh Kiều Kiều liền lập tức hiểu ra.

    "Xin Mạc thiếu chờ một chút, mì lập tức sẽ chuẩn bị xong! Ngay bây giờ!

    Ninh Kiều Kiều còn chưa nói gì thì đã bị ông chủ kéo ra ngoài.

    " Mạc thiếu muốn ăn mì do cô nấu, lát nữa cô phải xuất ra mười hai loại tay nghề cho tôi! Nếu Mạc thiếu ăn mà không hài lòng thì tôi sẽ sa thải cô không nương tay đâu! Hiểu chưa?"

    Ông chủ có gương mặt mập mạp nói với Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều gật đầu.

    Đợi hơn mười phút thì đồ dùng trong phòng bếp được đưa tới.

    Trong một góc giữa đống trái cây, tất cả mọi người đều đi ra ngoài để lại Ninh Kiều Kiều nấu mì cho Mạc thiếu không thể trêu vào trong truyền thuyết.

    Lấy nước, bật bếp..

    Trong lúc chờ nước sôi, Ninh Kiều Kiều cũng chỉ có thể buồn chán mà chờ đợi.

    Thật không ngờ, lần đầu tiên trong đời cô đến quán bar làm thuê, ngày đầu tiên đi làm lại là ở chỗ này nấu mì..
     
    Annie Dinh thích bài này.
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 16.2: Bạn gái của Úc Thiếu Mạc (2)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn nói chuyện với cô một chút."

    Đột nhiên phía sau liền vang lên một giọng nói của một người phụ nữ.

    Ninh Kiều Kiều định thần lại liền nhìn về phía sau, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào cô.

    "Cô là ai?"

    Ninh Kiều Kiều nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, không biết vì sao, cô cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt giống như là đã gặp ở đâu đó vậy.

    "Cô không biết tôi?" Bạch Tuyết hơi ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều.

    "Tôi có nên biết cô không?" Ninh Kiều Kiều hỏi ngược lại.

    Mặc dù cô cảm thấy người phụ nữ này quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở chỗ nào, thế nhưng chắc chắn không phải là người mà cô quen thuộc, nếu không thì cô đã nhớ ra rồi.

    Nhìn dáng vẻ của Ninh Kiều Kiều cũng không giống như đang nói dối, chẳng lẽ cô thật sự không nhớ rõ cô ta sao?

    Bạch Tuyết cũng lười đi tìm hiểu kỹ, cô ta nhìn Ninh Kiều Kiều rồi nói: "Hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau, lúc đó cô đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, còn tôi ngồi trong xe của Mạc thiếu. Sau đó chúng ta cùng ngồi chung một chiếc xe. Thế nào rồi, cô nhớ ra chưa?"

    Ninh Kiều Kiều cau mày nhìn Bạch Tuyết, theo lời nói của Bạch Tuyết mà nhớ thì cô liền tỉnh táo lại và ngạc nhiên nhìn Bạch Tuyết.

    Cô ta là người phụ nữ ngồi giữa cô và Úc Thiếu Mạc! Sau đó còn..

    Ninh Kiều Kiều đỏ mặt, cô cúi đầu ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Cô tìm tôi có việc sao?"

    Cô không cảm thấy các cô vừa mới chỉ gặp qua một lần mà người đẹp này liền muốn chạy đến ôn chuyện với cô.

    "Tất nhiên là có việc rồi! Cô ra giá đi, cần bao nhiêu tiền thì cô mới có thể rời khỏi Mạc thiếu?" Bạch Tuyết nói thẳng.

    "Hả?" Ninh Kiều Kiều ngẩn người.

    "Tất cả mọi người đều ra ngoài lăn lộn, vậy thì mở cửa sổ và nói thẳng ra vậy. Bây giờ người Mạc thiếu hứng thú nhất là tôi, nhưng sự xuất hiện của cô khiến ta có cảm giác nguy cơ rất lớn! Rõ ràng Mạc thiếu có hứng thú với cô, chỉ cần cô đồng ý rời khỏi Mạc thiếu thì nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?" Bạch Tuyết có chút không kiên nhẫn nói.

    Cô ta ghét nhất khi đối phó với một cô gái có vẻ ngây thơ như vậy! Ngu đến chết, cái gì cũng phải nói rõ mới được!

    "Cô là bạn gái của Úc Thiếu Mạc sao?" Ninh Kiều Kiều hỏi.

    Đột nhiên nghe thấy tiếng nước sôi, Ninh Kiều Kiều đang nhìn Bạch Tuyết liền xoay người bỏ mì vào trong nồi rồi dùng đũa khuấy một chút.

    "Phụ nữ!" Bạch Tuyết sửa lại.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô nghiêng đầu hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Tuyết.

    Nếu như cô hiểu không sai ý của người phụ nữ xinh đẹp này thì cô ta là tình nhân của Úc Thiếu Mạc?

    "Tôi nghĩ cô nhầm rồi, tôi và Úc Thiếu Mạc cũng không phải loại quan hệ như cô nghĩ."

    Ninh Kiều Kiều nói.

    Mặc dù Úc Thiếu Mạc uy hiếp cô, muốn cô trở thành tình nhân của anh nhưng cô cũng không muốn!

    "Thật sao?" Bạch Tuyết nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt nghi ngờ.

    Ninh Kiều Kiều nhún vai, quay đầu nhìn mì trong nồi.

    Có tin hay không thì tuy cô ta, dù sao thì cô biết mình nghĩ như thế nào là tốt rồi.

    "Như vậy đi, tôi cho cô một khoản tiền để cô đến thành phố khác để sống! Sau này cũng không xuất hiện trước mặt Mạc thiếu nữa, ít nhất thì cô không nên xuất hiện trong nửa năm tới!"

    Bạch Tuyết cảm thấy vẫn nên để Ninh Kiều Kiều đi xa mới an toàn hơn, như vậy thì cô ta mới có đủ thời gian làm chuyện đó.

    Ninh Kiều Kiều nhìn sợi mì sôi sùng sục trong nồi rồi tắt lửa, cô quay người lại nhìn Bạch Tuyết và nói:

    "Tôi sẽ không rời khỏi đây. Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, tôi và những người thân yêu của tôi cũng ở đây. Tôi không có hứng thú với Úc Thiếu Mạc của cô, thật ra nếu như cô có thể nắm chặt anh ta hơn một chút thì tôi sẽ cảm ơn cô rất nhiều!"

    Như vậy thì cô không cần phải đem thân mình trả nợ.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 17.1: Cô không có tư cách như vậy. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong Ninh Kiều Kiều liền quay người vớt mì ra khỏi nồi rồi cho vào gia vị, không để ý đến Bạch Tuyết nữa.

    Bạch Tuyết cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, cô ta đứng một lúc rồi bước đi.

    Tiếng giày cao gót ở phía sau đã đi xa, đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, cô đặt bát mì vào khay rồi bưng lên lầu.

    "Chậm như vậy! Tay cô bị gãy à?"

    Ninh Kiều Kiều vừa bước vào cửa thì Úc Thiếu Mạc liền đứng trước mặt cô tức giận mắng.

    Toàn bộ ánh đèn trong phòng được bật lên, trong phòng sáng như ban ngày vậy.

    Trước mặt mọi người Ninh Kiều Kiều đi vào đặt bát mì trước mặt Úc Thiếu Mạc rồi yên lặng đứng sang một bên.

    Cô chịu đựng.

    Có lẽ Úc Thiếu Mạc ăn mì xong sẽ rời đi, hoặc là ăn mì xong hắn sẽ để cho cô rời đi, như vậy thì cô liền được giải thoát.

    Đôi mắt như chim ưng của Úc Thiếu Mạc âm trầm liếc Ninh Kiều Kiều rồi cầm đũa trộn vài cái sau đó gắp một miếng mì bò vào miệng.

    Tròng mắt Kha Kiêu sắp rơi xuống, anh ta ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Cả buổi tối một đám người bày ra cả bàn tiệc cho anh vậy mà cái gì anh cũng không ăn, chỉ muốn ăn mì?

    "Tại sao mùi vị lại không giống nhau?"

    Ninh Kiều Kiều đang yên lặng chờ Úc Thiếu Mạc tha cho cô thì bỗng nhiên nghe thấy giọng người đàn ông không vui.

    Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

    Ninh Kiều Kiều giật mình nói: "Có thể là vì không có hành lá nên không làm ra được."

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, rõ ràng là nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt không vui nhưng chỉ liếc cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì.

    Cảnh tượng này rất là kỳ lạ.

    Trong căn phòng cao cấp nhất của quán bar, ánh đèn sáng hơn cả ban ngày và yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.

    Một hàng người đẹp ăn mặc chỉnh tề đều yên lặng ngồi nhìn người đàn ông không uống chai rượu trị giá mấy chục nghìn đô trước mặt mà đang ăn một bát mì.

    Ninh Kiều Kiều cảm thấy sống một ngày mà dài như một năm vậy, Tiểu Tây cũng không biết đã rời đi từ khi nào, bây giờ chỉ còn lại một mình cô phục vụ.

    Úc Thiếu Mạc ăn mì xong liền tao nhã cầm lấy khăn lau khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy lạnh lùng ngẩng cao đầu nói: "Ra ngoài!"

    Ninh Kiều Kiều như được đại xá liền lập tức xoay người rời đi, bỗng nhiên phá sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc: "Tối có nói là để cho cô đi không?"

    Ninh Kiều Kiều dừng bước, lại nghe thấy Úc Thiếu Mạc hét lên: "Tất cả còn sững sờ đứng đấy làm gì? Cút ra khỏi đây hết cho tôi!"

    Lần này tất cả mọi người, ngay cả Bạch Tuyết đang ở bên trong cũng lập tức đi ra ngoài.

    Trước khi đi Bạch Tuyết còn liếc Ninh Kiều Kiều đầy ẩn ý.

    Tất nhiên là Ninh Kiều Kiều không nhìn thấy, cô vẫn cúi đầu thậm chí còn không quay người lại.

    "Sao nào, hình như cô rất vội vàng muốn tránh xa tôi?"

    Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc làm cho người ta nhìn không được mà phát run.

    "Này, tôi nói này, cậu đuổi bạn giường của tôi đi để lại một mình tôi cô đơn thì phải làm sao bây giờ? Úc Nhị, ngươi cũng thật không ngoan đi! Chẳng lẽ ban đêm cậu để tôi về nhà ngủ với gối sao?"

    Giọng nói xấu xa của Kha Kiêu vang lên.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười một tiếng, anh nhìn Ninh Kiều Kiều rồi cười nửa miệng: "Không bằng tôi bồi thường cho cậu một người?"

    Cả người Ninh Kiều Kiều chấn động, cô không không chế được liền xoay người nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Tốt lắm! Cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn anh!

    Bờ môi mỏng của Úc Thiếu Mạc cong lên một nụ cười khác máu.

    "Cô ấy sao? Ôi chao, vẫn nên thôi thì hơn, khẩu vị của tôi cũng không độc đáo như cậu, em gái bốn mắt cũng xuống tay được." Kha Kiêu nói.

    "A.."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 17.2: Cô không có tư cách như vậy (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý cầm ly rượu vang đỏ trên bàn, thân hình thon dài dựa vào ghế sô pha, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

    Da cô rất trắng, vào đêm hôm đó anh đã biết.

    Lúc này dưới ánh đèn rực rỡ lại hiện lên một lớp ánh sáng khiến cho da thịt trơn bóng của cô càng giống như một miếng ngọc bội.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu cắn môi, cô sững sờ một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, đôi môi hồng mọng khép lại: "Có phải anh thích ăn mì tôi làm không?"

    "Hả?" Tay Úc Thiếu Mạc đang lắc ly rượu liền dừng lại.

    Ninh Kiều Kiều cắn môi nói: "Nếu anh thích ăn mì thì tôi có thể nấu cho anh ăn, dùng để bồi thường đồ đạc hư hỏng trong nhà anh!"

    "Yo, cô nợ tiền của Úc Nhị sao?"

    Đột nhiên Kha Kiêu có hứng thú và nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt xấu xa.

    Ninh Kiều Kiều cắn môi nhìn Úc Thiếu Mạc, bây giờ cô chỉ cần Úc Thiếu Mạc trả lời.

    Còn người đàn ông kia thì cô đã biết anh ta là ai!

    Nếu không phải do lời nói của anh ta thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không gặp Úc Thiếu Mạc.

    Đôi mắt chim ưng của Úc Thiếu Mạc chùng xuống, "Đầu bếp giỏi nhất của tôi được hai mươi nghìn tệ mỗi tháng, với giá này thì cô định nấu cho tôi bao lâu? Huống chi.."

    Đột nhiên Úc Thiếu Mạc dừng lại khiến trái tim của Ninh Kiều Kiều muốn nhảy vọt lên cổ họng.

    "Cô cũng không nhìn xem cô đang nấu với giá đó sao?"

    "..."

    Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều trắng bệch.

    Kha Kiêu nhìn Ninh Kiều Kiều đầy hứng thú cũng không có ý định lên tiếng giúp đỡ.

    Úc Thiếu Mạc lắc lắc rượu vang đỏ trong ly, đôi mắt như chim ưng thản nhiên liếc Ninh Kiều Kiều, không nhanh không chậm nói: "Nhiễm Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc tôi không thiếu đầu bếp, tôi chỉ thiếu phụ nữ khiến tôi cảm thấy hứng thú ở trên giường! Đừng cố gắng mặc cả với tôi, cô không có tư cách như vậy!"

    Hứng thú trên giường.. Cô không có tư cách như vậy..

    Trên làn da trần trụi của Ninh Kiều Kiều nổi đầy da gà, cả người lạnh như băng.

    "Cô còn có ba ngày, bây giờ có thể tiếp tục đi góp tiền!" Úc Thiếu Mạc nói.

    Ninh Kiều Kiều chờ lâu như vậy chính là chờ những lời này.

    Nhưng đến khi có thể rời đi thì chân của cô lại nặng giống như ngàn cân vậy.

    "Tôi biết rồi." Ninh Kiều Kiều nhẹ nhàng nói sau đó lại cắn răng bổ sung một câu: "Tôi là Ninh Kiều Kiều!"

    Ninh Kiều Kiều cắn môi đi ra khỏi phòng riêng, cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh quật cường biến mất ở cửa thì Kha Kiêu mới quay đầu lại nhìn Úc Thiếu Mạc: "Úc Nhị, cậu sẽ không thật sự thích em gái bốn mắt này chứ?"

    Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, chuyện của Kha Kiêu luôn là do Úc Thiếu Mạc thu dọn.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái giống như là không nghe thấy anh ta nói chuyện cũng không quan tâm đến anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ trong ly, khóe môi còn nhếch lên một tia cười lạnh.

    Kha Kiêu cũng không tức giận, anh ta lẩm bẩm nói: "Này, cô ấy thật sự là do tôi tặng cho cậu à? Làn trước rõ ràng tôi đã nói bọn họ tặng một người mẫu trẻ sạch sẽ, sao lại biến thành em gái bốn mắt rồi?"

    * * *

    Ninh Kiều Kiều vừa từ trong phòng đi ra thì thấy trên hành lang có vài người đang đứng.

    Ông chủ béo háo hức hỏi: "Thế nào? Cô nấu mì Mạc thiếu có hài lòng không?"

    Ninh Kiều Kiều giật mình nói: "Anh ấy ăn xong rồi."

    Úc Thiếu Mạc không nói ngon cũng không nói dở nhưng anh đã ăn hết bát mì kia, coi như là cô trả lời theo thực tế đi.

    Lúc này ông chủ mập mạp mới thở phào nhẹ nhõm, da thịt căng thẳng trên khuôn mặt cũng thả lỏng ra, ông ta vui vẻ vỗ vai Ninh Kiều Kiều nói: "Tốt lắm! Lần này cô lập được công lớn rồi, đúng rồi, trước kia cô và Mạc thiếu có quen biết sao?"
     
    Annie Dinh thích bài này.
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 18.1: Mẹ Trương đã biến mất (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông chủ lại bắt đầu hỏi thăm tình hình của Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều giật mình, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Không biết, có một lần anh ấy vô tình ăn mì tôi làm mà thôi. Ông chủ, tôi đi xuống làm việc trước."

    "Được rồi, đi đi"

    Thấy Ninh Kiều Kiều không muốn nói nhiều, ông chủ mập cũng không dây dưa nữa.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu vội vàng rời đi, ông chủ mập nhìn theo bóng lưng Ninh Kiều Kiều, nhịn không được liền thở dài..

    Có một cơ thể trẻ tuổi, thật sự rất tốt!

    Thang máy đi xuống tầng một, vừa mở cửa ra thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc tràn ngập màng nhĩ của con người.

    Ninh Kiều Kiều vừa bước ra khỏi cửa thang máy liền bị một bàn tay nắm lấy: "Được lắm Kiều Kiều, thật không ngờ cô đúng là chân nhân bất lộ tướng, thế mà cô lại biết Mạc thiếu!"

    Là Tiểu Tây, cô ta đang nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt khó chịu.

    Những nhân viên ở đây đều dùng tên giả, Ninh Kiều Kiều dùng hai chữ cuối cùng của tên mình, mà hai chữ Tiểu Tây này tất nhiên cũng là tên giả.

    Tiểu Tây tới thật đúng lúc, Ninh Kiều Kiều còn đang định đi tìm cô ta.

    "Chỉ là tình cờ quen biết thôi, đúng rồi, tôi không có lấy được tiền boa."

    Lúc giao mì, Tiểu Tây không ở trong phòng, Ninh Kiều Kiều sợ Tiểu Tây hiểu lầm cô nuốt tiền boa một mình.

    "Trả tiền boa! Cô có biết bọn họ không để cho chúng ta bồi thường tiền là tốt lắm rồi, hôm nay cô đập nát mấy chai rượu kia, tiền lương cả năm của hai chúng ta cộng lại còn chưa đủ một nửa." Tiểu Tây nói.

    Ninh Kiều Kiều gật đầu.

    "Đúng rồi, rốt cuộc cô và Mạc thiếu kia có quan hệ gì a?"

    Tiểu Tây vẫn rất tò mò về chuyện này nên liên tục hỏi thăm Ninh Kiều Kiều.

    "Này! Hai người các cô, có khách đặt hàng, còn không mau đi giao rượu, không biết nói chuyện phiếm là bị phạt sao?"

    Đột nhiên giọng nói của trưởng ca vang lên ở bên kia giải cứu Ninh Kiều Kiều.

    * * *

    Quán bar đóng cửa, Ninh Kiều Kiều thay quần áo làm việc ra, lúc ra về thì đã gần ba giờ sáng.

    Cũng may quán bar cách chỗ cô ở không xa, Ninh Kiều Kiều kéo thân thể mệt mỏi đi nhanh về hướng về nhà.

    Đi xuống dưới lầu, Ninh Kiều Kiều nhìn đèn trên lầu, tối đen, chắc là mẹ Trương đã ngủ rồi.

    Trong đêm đen chỉ có tiếng bước chân của một mình cô, Ninh Kiều Kiều bước nhanh lên lầu.

    Mở cửa ra, sợ đánh thức mẹ Trương nên Ninh Kiều Kiều rón rén đi vào.

    Căn nhà không lớn này đã cho Ninh Kiều Kiều một cảm giác như ở nhà, bật đèn ở cửa ra vào, Ninh Kiều Kiều đứng ở cửa thay giày, ánh mắt cô lơ đãng liếc qua một cái liền dừng động tác lại.

    Hai đôi dép lê ở cửa, một đôi là của cô, một đôi là của mẹ Trương.

    Dép của mẹ Trương ở chỗ này cũng không có giày vải mà bà thích mang..

    Trong đầu Ninh Kiều Kiều bỗng nhiên hiện lên một khả năng, cô liền chạy về phía phòng mẹ Trương.

    Ba!

    Đèn trong phòng được bật sáng, Ninh Kiều Kiều hít sâu một hơi không khí lạnh. Trống rỗng! Mẹ Trương không có trong đó!

    "Mẹ Trương!" Ninh Kiều Kiều hô to, lập tức chạy tới phòng khác tìm.

    Ba phút sau, Ninh Kiều Kiều đứng trong phòng khách, cả người không kìm được run rẩy.

    Không thấy mẹ Trương đâu!

    Ninh Kiều Kiều không chút suy nghĩ mà cầm điện thoại lên báo cảnh sát.

    Nhưng lần cuối cùng cô gặp mẹ Trương là vào buổi chiều, cảnh sát nói mất tích chưa đầy 24 tiếng thì không thể lập án, Ninh Kiều Kiều cúp điện thoại, ánh mắt cô có chút tuyệt vọng.

    Mẹ Trương không có con cũng không có bất kỳ người thân nào, bà sẽ đi đâu?

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều lấy lại tinh thần, cô chạy về phía cửa rồi cầm chìa khóa và túi xách đi ra cửa.

    Chỉ có một nơi mà mẹ Trương có thể đi!

    Ninh Kiều Kiều chạy đến đường cái, cô chặn một chiếc taxi và nói địa chỉ biệt thự của nhà họ Nhiễm.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 18.2: Mẹ Trương đã biến mất (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại bên ngoài cổng biệt thự, Ninh Kiều Kiều trả tiền, cô xuống xe và đi về phía biệt thự.

    Kết quả cô lại bị bảo vệ ngăn lại.

    Bảo vệ trung niên ngủ gật hỏi Ninh Kiều Kiều đưa thẻ ID nhưng Ninh Kiều Kiều không lấy ra được.

    "Anh có thể vào hệ thống của các anh xem, tôi là cư dân thường trú của biệt thự số 3-07!"

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều nghĩ ra còn có một cách khác để đi vào.

    Nhân viên bảo vệ nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, anh ta có chút không kiên nhẫn bật máy tính lên tìm trong hệ thống rồi nhìn Ninh Kiều Kiều nói: "Không có tên của cô nên cô không thể vào được!"

    "Sao có thể như vậy?" Ninh Kiều Kiều không tin nhìn bảo vệ rồi lại nhìn vào máy tính của anh ta.

    Theo nhân viên đăng ký ở 3-07, tên của mỗi thành viên của nhà họ Nhiễm đều ở trên đó, nhưng chỉ không có tên của cô!

    Nhưng rõ ràng lúc trước cô còn dựa vào cái tên này để vào cửa mà!

    "Không có tên của cô nên cô không thể đi vào, cô đi ra ngoài chờ hoặc là tìm người quen tới đón thì cô mới có thể đi vào."

    Nhân viên bảo vệ đuổi người đi.

    Ninh Kiều Kiều không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng bên ngoài biệt thự.

    Chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối ở thành phố G rất lớn, Ninh Kiều Kiều chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, một cơn gió đêm thổi tới khiến Ninh Kiều Kiều nhịn không được run rẩy một chút.

    Bảo vệ đã sớm nằm xuống giường ngủ say, Ninh Kiều Kiều đứng ở cửa vài phút, cô cắn răng cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Nhiễm Văn Hiên.

    Cô không có cách nào khác ngoài việc gọi nhờ anh ta giúp đỡ.

    Nếu như gọi điện thoại cố định của biệt thự thì những người giúp việc kia nhất định sẽ không chút do dự mà cúp điện thoại.

    Rất nhanh, trong điện thoại liền truyền đến tiếng kết nối điện thoại, trong đêm yên tĩnh này đặc biệt rõ ràng.

    Ninh Kiều Kiều lẳng lặng chờ đợi, cho đến khi trái tim cô từng chút từng chút chìm xuống, đến khi điện thoại sắp cúp máy thì mới bị người ta bắt máy.

    "A lô?" Giọng nói trầm thấp của Nhiễm Văn Hiên vang lên từ trong ống nghe.

    Tay Ninh Kiều Kiều nắm chặt điện thoại di động, cô sốt sắng nói: "Anh ơi, em là Kiều Kiều, bây giờ em đang ở trước cửa biệt thự, anh có thể ra đón em một chút được không."

    "Hả? Em ở bên ngoài biệt thự làm gì vậy?" Nhiễm Văn Hiên hỏi.

    "Em muốn đi vào trong, em có chuyện rất quan trọng!" Ninh Kiều Kiều lo lắng nói.

    Bỗng nhiên trong điện thoại truyền đến một chút âm thanh giống như tiếng nước chảy, Ninh Kiều Kiều nghe được Nhiễm Văn Hiên nói: "Bây giờ anh đang ở bên ngoài, phải qua một lúc nữa mới trở về, em đợi anh có được không? À, Kiều Kiều.. Em đợi anh được không?"

    Giọng nói của Nhiễm Văn Hiên nghe có chút không thích hợp, giống như có chút hơi khó hiểu.

    Ninh Kiều Kiều hơi nghi ngờ hỏi: "Anh ơi, anh bị sao vậy?"

    Chờ đã? Bây giờ cô phải lập tức vào biệt thự để tìm mẹ Trương nha!

    "A.." Nhiễm Văn Hiên cười khẽ một tiếng: "Anh không sao, anh sẽ về nhanh thôi, Kiều Kiều anh lập tức.."

    "Văn Hiên, anh đang gọi điện thoại cho ai vậy?"

    Bỗng nhiên giọng nói của Nhiễm Văn Hiên trong điện thoại di động bị giọng nói mềm mại của một người phụ nữ cắt ngang, Ninh Kiều Kiều nhíu mày.

    "Hoàng tổng còn một mực chờ anh đấy, sao anh ra ngoài lâu như vậy còn chưa đi vào? Gọi điện cho ai mà quan trọng như vậy?"

    Giọng nói của Hàn Lộ lại vang lên.

    Im lặng.

    Lúc này Ninh Kiều Kiều mới nghe thấy hình như loáng thoáng có tiếng ồn ào bên kia điện thoại.

    Hèn chi Nhiễm Văn Hiên bảo cô chờ anh trở về, thì ra là anh không có ở biệt thự.

    Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại di động, cô vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên nghe Nhiễm Văn Hiên nói: "Chuyện trong hợp đồng ngày mai tôi sẽ phái người tìm anh nói chuyện, bây giờ tôi còn có xã giao, không tiện nói chuyện điện thoại, không bằng hôm khác chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện."

    Giọng nói của Nhiễm Văn Hiên giống như biến thành người khác, thái độ làm việc bình tĩnh nhất có thể.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0


    Chương 19.1: Đưa một người đàn ông hoang dã trở về (1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên có một chiếc xe chạy đến trước mặt, Ninh Kiều Kiều theo bản năng nhắm mắt lại rồi nghiêng đầu né tránh đèn xe chói mắt kia, còn chưa kịp nói chuyện thì lại nghe thấy giọng của Nhiễm Văn Hiên lẩm bẩm trong điện thoại: "Được, được rồi, vậy thì quyết định như vậy.."

    "..."

    Ninh Kiều Kiều nhếch môi cười mỉa mai nghe Nhiễm Văn Hiên tự biên tự diễn.

    Cái quái gì thế này? Muốn diễn kịch cho Hàn Lộ xem sao?

    Thật ra Ninh Kiều Kiều rất muốn nói với Nhiễm Văn Hiên một câu: Anh không cần phải giả vờ như vậy, dù sao thì giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì.

    Vốn dĩ chiếc xe thể thao chạy về phía Ninh Kiều Kiều định vào biệt thự, nhưng đột nhiên lại dừng ở bên cạnh Ninh Kiều Kiều.

    Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang bầu trời đêm, Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại liền quay đầu lại, chỉ thấy cửa sổ ghế lái xe của chiếc xe thể thao kia hạ xuống, một người đàn ông tuấn tú có chút xấu xa xuất hiện trong tầm mắt Ninh Kiều Kiều.

    "Em gái bốn mắt, sao cô lại ở chỗ này?" Người đàn ông nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ánh mắt cô nhìn thẳng vào người đàn ông ở trong xe thể thao, hình như giọng nói của Nhiễm Văn Hiên trong điện thoại cũng dừng lại trong lúc này.

    "Thế nào? Nhìn thấy tôi vui quá nên quên nói chuyện sao?"

    Kha Kiêu cười như không cười nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều giống như nhìn thấy vị cứu tinh liền lập tức cúp điện thoại chạy tới, hai tay cô bám lấy cửa sổ xe và nhìn thẳng Kha Kiêu nói: "Là anh! Anh có thể đưa tôi vào không?"

    Là người đàn ông ngồi cùng với Úc Thiếu Mạc ở trong quán bar, cô không ngờ sẽ gặp anh ta ở chỗ này!

    "Dẫn cô vào làm gì?" Kha Kiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cách tinh nghịch rồi nói: "Cô tới tìm Thiếu Mạc sao? Anh ấy không sống ở đây."

    Ninh Kiều Kiều lắc đầu, cô vội vàng nhìn Kha Kiêu và nói: "Tôi không đến để tìm anh ấy, tôi cầu xin anh dẫn tôi vào, tôi có chuyện rất quan trọng nhất định phải đi vào ngay bây giờ, cầu xin anh!"

    Kha Kiêu không hề động lòng, anh ta mỉm cười nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều: "Vội vàng gặp bạn trai sao? Vậy thì tôi lại càng không thể dẫn cô đi vào, Thiếu Mạc mà biết thì tôi biết giải thích với anh ấy như thế nào?"

    Khai báo cái rắm! Ninh Kiều Kiều thật sự muốn hô to một câu tôi và Úc Thiếu Mạc không có quan hệ gì hết!

    Nhưng Ninh Kiều Kiều không ngốc, cô nhìn ra được Kha Kiêu đang cố ý trêu chọc cô, xem ra hôm nay cô không nói rõ ràng nguyên nhân của sự việc thì chắc chắn Kha Kiêu sẽ không dẫn cô vào biệt thự.

    Sự tình khẩn cấp nên Ninh Kiều Kiều đành phải kể mọi việc lại cho Kha Kiêu nghe một lần, cuối cùng cô có chút lo lắng nhìn Kha Kiêu nói: "Những gì ta nói đều là thật, bây giờ anh hiểu chưa? Tôi phải vào ngay lập tức để tìm mẹ Trương!"

    Nếu mẹ Trương rơi vào tay Triệu Mỹ Hoa một lần nữa thì không biết Triệu Mỹ Hoa sẽ tra tấn bà như thế nào nữa!

    "Nói như vậy thì cô đúng là do tôi đưa cho Úc Nhị!"

    Rõ ràng trọng điểm của Kha Kiều khác với Ninh Kiều Kiều.

    Vốn dĩ anh ta gọi người đưa một người hiểu chuyện cho Úc Nhị, không ngờ người bên dưới lại tìm cô gái này!

    Ninh Kiều Kiều hoàn toàn không nghe thấy lời Kha Kiêu nói, cô chỉ liên tục lặp lại lời nói để Kha Kiêu dẫn cô vào.

    "Thật không thể nhìn ra được cô lại thảm như vậy." Kha Kiêu cười nửa miệng nhìn Ninh Kiều Kiều, nhưng ánh mắt lại không có chút đồng tình nào.

    "Được rồi, hôm nay tâm trạng của tôi không tệ nên tôi sẽ đưa cô vào, lên xe đi!" Anh ta nhân từ nói.

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt một chút mới phản ứng lại sau khi liên tục nói vài tiếng cảm ơn thì chạy ra phía sau mở cửa xe ngồi vào.

    Cửa xe vừa mới đóng lại thì xe thể thao của Kha Kiêu liền gầm gừ xông ra ngoài, lúc này Ninh Kiều Kiều mới nhìn thấy trên ghế phụ còn có một người phụ nữ đang ngồi.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, cô cúi đầu không dám nhìn lung tung.

    Xe thể thao rẽ trái trong khu biệt thự, không lâu sau liền dừng lại.

    Ninh Kiều Kiều chuẩn bị mở cửa xe, cô nhìn Kha Kiêu rồi nói: "Cám ơn anh đã dẫn tôi vào, tôi xuống xe ở đây là được rồi."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 19.2: Đưa một người đàn ông hoang dã trở về (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong Ninh Kiều Kiều liền muốn mở cửa xe thì đột nhiên cô nghe được một âm thanh kỳ lạ.

    Cửa xe bị khóa từ bên trong!

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô quay đầu lại nhìn Kha Kiêu, người đàn ông này muốn làm gì?

    Cho tới bây giờ Ninh Kiều Kiều cũng không biết tên Kha Kiều, càng không biết anh ta là ai, có thân phận gì.

    "Bảo bối, quay về chờ tôi." Kha Kiêu nói với người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ.

    Người phụ nữ cũng không nói lời nào, nhiệt tình đưa đôi môi đỏ mọng của cô ta lên rồi dứt khoát mở cửa xe xuống xe.

    "Hiếm khi bổn thiếu gia làm chuyện tốt một lần, hôm nay đã làm chuyện tốt thì làm đến cùng, biệt thự nhà cô ở đâu?"

    Giọng nói của Kha Kiêu vang lên ở hàng ghế đầu.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu, mặt cô đỏ như tôm luộc liền báo số nhà biệt thự nhà họ Nhiễm với giọng như muỗi kêu.

    Kha Kiêu nghe xong liền đạp chân ga, xe thể thao lại vọt ra ngoài.

    Hai phút sau, chiếc xe thể thao dừng lại ở cửa biệt thự của nhà họ Nhiễm.

    Ninh Kiều Kiều mở cửa xuống xe thì phát hiện cửa buồng lái cũng mở ra.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều hơi ngạc nhiên nhìn Kha Kiêu, không phải chứ, anh ta còn muốn đi theo sao?

    "Đi đi, tôi phải xem cô có nói thật hay không. Cô là do chính tôi dẫn vào, lỡ như cô lừa tôi rồi trong biệt thự này có nhà ai thiếu cái gì, chẳng phải tôi còn phải chịu trách nhiệm sao?" Kha Kiêu nói.

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    Nói như vậy thì người đàn ông này coi cô là kẻ trộm sao?

    Kệ anh ta đi, thích theo thì theo.

    Ninh Kiều Kiều đi tới ấn chuông cửa, trong đêm tối giọng nói vang lên rất rõ ràng.

    Trong biệt thự không có một chút ánh đèn, rõ ràng mọi người đều đã ngủ, không có ai mở cửa nhưng Ninh Kiều Kiều vẫn nhấn chuông liên tục.

    Cho đến một lúc sau, cuối cùng thì cửa sắt bên kia cũng có động tĩnh.

    Một người giúp việc mặc đồ ngủ đi tới mở cửa, rõ ràng là vừa nhìn thấy Ninh Kiều Kiều đứng ngoài cửa thì hơi sửng sốt một chút.

    "Cô Ba, sao cô lại trở về?" Người giúp việc ngáp dài hỏi.

    "Mở cửa ra." Vẻ mặt Ninh Kiều Kiều bình tĩnh.

    "Cô ba, không phải là tôi không cho cô vào. Là phu nhân nói cô đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Nhiễm, sau này không thể để cho cô thoải mái ra vào. Bay giờ lão gia và phu nhân cũng đều đã đi ngủ, nếu không ngày mai cô Ba xin phép lão gia và phu nhân để được đi vào?"

    Người giúp việc không có ý định mở cửa.

    Đôi mắt đẹp của Ninh Kiều Kiều trầm xuống, cô nhìn chằm chằm vào người giúp việc rồi lạnh lùng nói: "Cô chỉ là một người gác cửa, bây giờ lập tức mở cửa cho tôi!"

    Trước đây Ninh Kiều Kiều thường xuyên vắng nhà, lúc ở nhà cũng thường xuyên ở một mình trên gác mái rất hiếm khi xuất hiện.

    Cho nên khi cô dùng giọng điệu này nói chuyện, đối với nữ giúp việc và Ninh Kiều Kiều mà nói thì đều là lần đầu tiên.

    Người giúp việc sửng sốt một chút, nhìn Ninh Kiều Kiều rồi không tình nguyện mở cửa ra.

    Ninh Kiều Kiều nhìn cô ta một cái rồi đi thẳng vào bên trong.

    Người giúp việc bĩu môi nhìn theo bóng lưng của Ninh Kiều Kiều, khi cô ta vừa định đóng cửa thì bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông khiến cô ta bị dọa đến mức hét lên.

    "Ầm ĩ chết đi được!" Kha Kiêu khinh thường liếc người giúp việc một cái rồi cũng đi vào theo.

    Hình như em gái bốn mắt này cũng có chút thú vị, xem ra đêm này cũng không nhàm chán như vậy.

    Ninh Kiều Kiều đi vào biệt thự vừa hay gặp Triệu Mỹ Hoa đang từ trên lầu đi xuống, vừa ngáp vừa nói: "Tiểu Kim, có phải Lộ Lộ và Văn Hiên đã quay về hay không, trong phòng bếp còn có Yến.."

    Khi nhìn thấy người đi vào là Ninh Kiều Kiều thì giọng nói của Triệu Mỹ Hoa ngừng lại, không có một giây do dự bà ta lập tức nhíu mày hung dữ nhìn Ninh Kiều Kiều rồi hét lên: "Cô chạy tới đây làm gì? Ai cho phép cô vào! A.. Và còn mang theo một người đàn ông hoang dã quay về!"
     
    Annie Dinh thích bài này.
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 20.1: Tìm được chỗ dựa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Mỹ Hoa vừa nhìn thấy Kha Kiêu vừa bước vào thì mỉa mai Ninh Kiều Kiều nhưng ánh mắt lại âm thầm đánh giá Kha Kiêu.

    Nhìn khí chất của người đàn ông mà con khốn này dẫn về cũng biết là không phải người bình thường, nó đã gặp anh ta lúc nào?

    Sau khi vào cửa Kha Kiêu liền đứng ở nơi đó, hai tay anh ta đút vào túi quần, cũng không nói chuyện giúp Ninh Kiều Kiều, rõ ràng là dáng vẻ đang xem kịch.

    "Tôi còn tưởng rằng cô có gan cắt đứt quan hệ với ba cô, thì ra là đã tìm được một chỗ dựa vững chắc hơn!"

    Triệu Mỹ Hoa tiếp tục mỉa mai, rõ ràng là bà ta hiểu lầm quan hệ giữa Ninh Kiều Kiều và Kha Kiều.

    "Tôi hỏi bà, có phải mẹ Trương đang ở chỗ bà hay không, mau giao người ra cho tôi!"

    Ninh Kiều Kiều cũng lười giải thích, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Triệu Mỹ Hoa rồi nói.

    "Mẹ Trương? Cô tìm bà già đó để làm gì?" Triệu Mỹ Hoa sửng sốt một chút, đột nhiên bà ta phản ứng lại nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều rồi lớn giọng hét lên:

    "Ta nói tại sao lại không thấy bà già kia thì ra là bị cô mang đi! Chà, không phải cô không có khả năng sao? Còn muốn mang người hầu trong nhà đi hầu hạ cô?"

    "Mẹ Trương không phải người hầu! Triệu Mỹ Hoa, tôi cảnh cáo bà, mau giao mẹ Trương ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

    Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều đỏ bừng.

    "Con khốn này, cô to gan rồi! Dám nói chuyện với tôi như vậy!" Đột nhiên Trương Mỹ Hoa từ trên cầu thang vọt xuống, giơ tay mạnh mẽ tát vào mặt Ninh Kiều Kiều!

    Ninh Kiều Kiều tránh không kịp liền bị Triệu Mai Hoa đánh ngã sang một bên, kính cận rơi xuống đất.

    Kha Kiêu nhíu mày, đôi chân dài của anh ta đi tới đỡ Ninh Kiều Kiều dậy và hỏi: "Cô có sao không?"

    Ninh Kiều Kiều che mặt lắc đầu.

    "Con khốn! Không cho mày chút màu sắc thì mày không biết trời cao đất dày! Còn dám báo cảnh sát? Dẫn người đàn ông của mày cút ra khỏi đây ngay lập tức! Nếu không tôi sẽ phải gọi cảnh sát! Nửa đêm, hai người đột nhập vào nhà tôi là muốn làm gì?"

    Triệu Mỹ Hoa hung dữ trừng mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, giống như một cái tát vừa rồi không đủ để bà ta hả giận.

    "Lặp những gì mà bà vừa nói với tôi một lần nữa xem?"

    Đột nhiên giọng nói nham hiểm của Kha Kiêu vang lên.

    Triệu Mỹ Hoa bị ánh mắt lạnh như băng của anh ta dọa sợ, nhưng nghĩ đến đây là nhà mình liền nuốt nước miếng cố gắng bình tĩnh nói: "Nói cái gì? Anh muốn tôi nói cái gì? Anh là cái thá gì vậy? Ra khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát và bắt anh ngay lập tức!"

    "A.." Kha Kiêu lạnh lùng nhếch khóe môi.

    "Ầm ĩ cái gì vậy?" Đột nhiên giọng nói của Nhiễm Quốc Đào vang lên ở cầu thang, ông ta nhìn Triệu Mỹ Hoa với vẻ mặt không vui: "Hơn nửa đêm rồi còn ồn ào cái gì vậy? Có để cho người khác ngủ không?"

    "Lão Nhiễm, ông nhìn con gái ngoan của ông! Hơn nửa đêm chạy về đánh nhau với tôi, tôi không biết mình đã chọc gì đến con bé đâu!" Triệu Mỹ Hoa nói.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều ôm mặt cúi đầu, trên môi nở một nụ cười châm chọc.

    Sự thật thì ngược lại.

    "Kiều Kiều?" Lúc này Nhiễm Quốc Đào mới quay đầu nhìn qua, ông ta hơi sửng sốt, ánh mắt mở to với vẻ không thể tin được liền từ trên cầu thang bay xuống.

    "Ông chạy nhanh như vậy để làm gì? Nó đã cắt đứt quan hệ với ông mà ông còn vội vàng như vậy?" Triệu Mỹ Hoa hét lên.

    Bây giờ sao Nhiễm Quốc Đào còn quan tâm đến Triệu Mỹ Hoa chứ, chạy từ trên cầu thang xuống, ngay cả thở cũng không kịp thở liền nhìn Kha Kiêu với ánh mắt tha thiết, ông ta lắp bắp gọi: "Kha Kha Kha.. tổng, sao anh lại đến đây?"

    Công ty Nhiễm Quốc Đào phải dựa vào danh sách công ty của Kha Kiêu mới có thể trộn chút dầu mỡ.

    Trước kia ông ta cũng chỉ gặp Kha Kiêu vài lần từ xa, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
     
    Annie Dinh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...