Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 10.2: Đó không phải là Nhiễm Kiều Kiều sao? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiễm Kiều Kiều đi tới trạm xe buýt dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đã hơn ba giờ chiều đây chính là lúc ánh nắng mặt trời nóng nhất.

    Cho dù đang nóng như ở trong lò sưởi nhưng đầu óc Nhiễm Kiều Kiều vẫn phân tích rõ ràng.

    Ở thành phố G thì những nơi có giá thuê nhà tương đối rẻ đều nằm ngoài vành đai bốn nhưng an ninh chỗ đó lại không tốt lắm. Mặc dù gần trường đại học nhưng lại xa với chỗ làm.

    Hơn nữa còn có mẹ Trương ở đây nên khi thuê nhà phải suy nghĩ về vị trí của chợ..

    Úc Thiếu Mạc ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce, trong lòng còn đang ôm một người đẹp. Anh vừa tán tỉnh, vừa thờ ơ nghe Lục Nghiêu báo cáo về hành trình ba ngày tới.

    "Mạc thiếu, địa điểm hội nghị thượng đỉnh lần này ở thành phố A, ban tổ chức cố gắng hết mời anh qua, họ nói là cho dù anh chỉ xuất hiện thôi cũng được." Lục Nghiêu nói.

    Người đẹp mặc váy ngắn đến mức vừa ngồi xuống liền lộ cả mông và hai cái đùi trắng như tuyết ra, dáng người nóng bỏng không ngừng uốn éo trên người của Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc vui vẻ cho có lệ, anh thờ ơ hỏi: "Đi mấy ngày?"

    Anh và cô gái kia còn đang cá cược, thời gian là một tuần nên anh không thể đi quá lâu được.

    "Nói là chỉ cần anh lộ diện nhưng Mạc thiếu nếu anh thật sự đi thì sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ. Làm tiệc chiêu đãi xong thì thế nào cũng phải bốn hoặc năm ngày."

    Đầu óc sắc bén của Lục Nghiêu tính toán chính xác thời gian của hành trình.

    Bốn hoặc năm ngày..

    Úc Thiếu Mạc cụp mắt xuống, anh lạnh lùng nói: "Không đi!"

    "Vậy tôi đi thông báo cho bọn họ biết." Lục Nghiêu liền nói. Anh ta xoay người lại định gọi điện thì vô tình anh ta ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "A, Mạc thiếu, đó không phải là Nhiễm Kiều Kiều sao?

    Là người đầu tiên từ chối làm người phụ nữ của Mạc thiếu nên Lục Nghiêu có ấn tượng sâu sắc với cái tên Nhiễm Kiều Kiều này hơn nữa anh còn có bản lĩnh là nhìn qua một lần thì sẽ không quên.

    Úc Thiếu Mạc đang nắm tay người phụ nữ để chơi đùa nghe thấy vậy liền siết chặt tay lại khiến người đẹp đau đớn kêu lên thảm thiết đến chảy nước mắt.

    " Mạc thiếu, đau quá.. làm ơn buông tay.. đau.. "

    Người đẹp khóc lóc nhưng Úc Thiếu Mạc lại giống như không nghe thấy, đôi mắt sắc bén của anh nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, vừa giương mắt lên nhìn thì thấy Nhiễm Kiều Kiều đang đứng ở trạm xe buýt.

    " Lái xe qua đó đi! "Úc Thiếu Mạc lạnh lùng ra lệnh.

    Ngay từ lúc Lục Nghiêu gọi tên Nhiễm Kiều Kiều thì tài xế thông minh đã cho xe chạy chậm lại, bây giờ nghe thấy cậu hai Úc nói như vậy liền tăng ga lái xe qua đó.

    -

    Nhiễm Kiều Kiều nghi ngờ nhìn chiếc xe đang đậu trước mặt trong lòng thầm nghĩ không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai mà lại không biết điều như vậy dừng ngay chỗ của xe buýt, hơn nữa cũng không thấy có người xuống xe.

    Thật ra thì Úc Thiếu Mạc ở trong xe cũng rất bực bội, một tiếng" lái xe "lúc nãy là anh nói ra theo bản năng nhưng nói xong thì anh liền hối hận.

    Lái xe đến đây làm gì? Thời gian cá cược vẫn chưa hết mà!

    Úc Thiếu Mạc không nói gì khiến không khí trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị.

    Biết rõ phong cách làm việc của tổng giám đốc nhà mình, Lục Nghiêu liền tuân theo nguyên tắc giải quyết khó khăn cho ông chủ liền yên lặng một chút rồi thăm dò xin chỉ thị:

    " Mạc thiếu, nếu không thì tôi có thể mời cô Nhiễm lên xe không?"
     
    Annie Dinh thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 11.1: Bạn nam cùng lớp (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rõ ràng Mạc Thiếu có hứng thú với Nhiễm Kiều Kiều, lúc này anh ta gọi đầy đủ tên của Nhiễm Kiều Kiều thì có vẻ không thích hợp lắm.

    Sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Úc Thiếu Mạc rơi vào tình huống khó xử như thế này, anh lại không tiện nói thẳng ra nên chỉ có thể làm mặt nghiêm túc như không để ý mà ừ một tiếng.

    Lục Nghiêu nhận được mệnh lệnh của Boss liền lập tức mở cửa xe đi xuống.

    Ninh Kiều Kiều chỉ thấy cửa xe mở ra và một người đàn ông bước xuống sau đó.. vậy mà lại đi thẳng về phía cô!

    Ninh Kiều Kiều nghe thấy những cô gái đang chờ xe ở xung quanh hét lên, chờ người đàn ông đến gần cô nheo mắt nhìn kỹ thì mới phát hiện ra nguyên nhân.. là quá đẹp trai.

    Nhưng..

    Ninh Kiều Kiều bĩu môi không hứng thú, cô đã gặp qua người đẹp trai hơn mặc dù người đàn ông kia là một tên khốn.

    Ninh Kiều Kiều chỉ cho rằng anh chàng đẹp trai này chỉ đi về phía cô thôi nhưng không ngờ anh chàng đẹp trai này lại dừng ở trước mặt cô.

    Ninh Kiều Kiều nhìn người đàn ông trước mặt đầy nghi ngờ, khoảng cách rất gần cô không cần nheo mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

    "Xin hỏi anh có chuyện gì không?" Ninh Kiều Kiều lễ phép hỏi.

    Tim của Lục Nghiêu lệch một nhịp, anh ta thầm nghĩ không phải chứ. Mấy có hai ngày thôi mà cô gái này đã không biết anh ta nữa sao?

    "Cô Nhiễm, cô không nhớ tôi sao?" Lục Nghiêu nghi ngờ hỏi.

    Nhiễm..

    Người đàn ông này biết họ của cô vậy thì không phải đến để hỏi đường rồi!

    Ninh Kiều Kiều nhìn Lục Nghiêu đầy cảnh giác, cô nói: "Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải họ Nhiễm, tôi họ Ninh."

    Vốn dĩ Lục Nghiêu có chút nghi ngờ nhưng nghe xong liền choáng váng, đôi mắt đào hoa của anh ta nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều một lúc sau mới nói: "Xin cô vui lòng chờ một chút."

    Bây giờ anh ta phải quay lại xác nhận một số chuyện, Lục Nghiêu cau này bước nhanh lên xe.

    "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Nghiêu vừa lên xe thì giọng nói không kiên nhẫn của Úc Thiếu Mạc vang lên.

    Cô gái kia vẫn còn đứng dưới nắng và không lên xe với Lục Nghiêu.

    "Mạc thiếu, hình như cô Nhiễm kia không biết tôi, hơn nữa cô còn nói cô không phải họ Nhiễm mà là họ Ninh!"

    Lục Nghiêu cau mày báo cáo lại.

    Tài liệu điều tra của bọn họ cũng không nói là Nhiễm Kiều Kiều có chị gái hay em gái song sinh, sao lại có một người lớn lên giống hệt như vậy lại nói mình không phải họ Nhiễm! Còn giống như là thật sự không biết anh ta..

    Úc Thiếu Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ và cười mỉa mai:

    "Cô ấy bị cận thị, ngay cả tôi cô ấy cũng không nhớ chứ đừng nói là anh!"

    Cho đến bây giờ thì chỉ có Úc Thiếu Mạc anh không nhớ được mặt mũi của phụ nữ trên giường trông như thế nào, từ khi nào thì đến lượt cô không nhớ được dáng vẻ của anh chứ!

    Nghĩ về nó đi!

    "Thì ra là như vậy." Lục Nghiêu gật đầu như đã hiểu ra nhưng sau đó lại cau mày nói: "Nhưng cô ấy nói cô ấy không phải họ Nhiễm mà là họ Ninh!"

    "Trên đường đi có một người đàn ông lạ gọi tên anh thì anh sẽ thừa nhận với họ sao?"

    Úc Thiếu Mạc nhìn Lục Nghiêu như nhìn một tên ngốc, ánh mắt sắc bén của anh tràn đầy khinh bỉ.

    Lục Nghiêu ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì thấy vô cùng xấu hổ.

    Anh ta đường đường là trợ lý tổng tài của Úc thiếu vậy mà lại bị một nữ sinh viên lừa gạt!

    "Mạc thiếu chờ một chút, tôi lập tức mời cô Nhiễm lên xe."

    Nói xong Lục Nghiêu liền dứt khoát mở cửa xe rồi lại đi về phía Nhiễm Kiều Kiều.

    "Cô Nhiễm." Anh ta lại đứng trước mặt Nhiễm Kiều Kiều, Lục Nghiêu vẫn duy trì một nụ cười lễ phép.

    Tại sao người đàn ông này lại đến đây nữa?

    Nhất thời Ninh Kiều Kiều càng thêm cảnh giác hơn, cô lạnh lùng nhìn Lục Nghiêu và nói: "Tôi đã nói tôi không phải họ Nhiễm, anh tìm lầm người rồi!"

    "Tôi không nhầm lẫn, người tôi tim chính là cô Nhiễm." Chưa bao giờ Lục Nghiêu cho phép bản thân thất bại lần hai, anh ta không cho Ninh Kiều Kiều cơ hội cãi lại mà nói thẳng: "Cô Nhiễm không nhớ mình họ Nhiễm vậy cô Nhiễm có nhớ khách sạn hoàng cung, trong phòng tổng thống, còn có.."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 11.2: Bạn nam cùng lớp (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Nghiêu còn chưa nói xong thì Ninh Kiều Kiều đã nhào mạnh tới che miệng Lục Nghiêu lại trong tiếng hét chói tai của một đám phụ nữ. Ánh mắt sắc bén của cô nhìn Lục Nghiêu: "Anh là ai? Anh định làm gì?"

    Lục Nghiêu nhíu mày nhìn Ninh Kiều Kiều và nói: "Bây giờ cô Nhiễm có thể buông tôi ra không?"

    Dù sao thì Mạc thiếu vẫn còn ngồi trong xe nhìn, với lại cô gái này cũng có quan hệ với Mạc thiếu, làm như vậy thì không được lễ phép cho lắm.

    Ninh Kiều Kiều dừng lại một chút rồi buông Lục Nghiêu ra, cô cau mày nhìn chằm chằm vào anh.

    "Mời cô Nhiễm lên xe." Lục Nghiêu bảo Ninh Kiều Kiều lên chiếc Rolls-Royce ở phía sau.

    Ninh Kiều Kiều liếc nhìn qua phía sau anh ta nhưng vẫn không nhúc nhích.

    Cô cũng không ngốc, biết rõ là có nguy hiểm mà còn chủ động chui đầu vào.

    "Cô Nhiễm?" Lục Nghiêu hối thúc cô.

    Ninh Kiều Kiều vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên có một chiếc xe buýt chạy tới. Bởi vì có chiếc Rolls-Royce chặn lại nên bóp còi liên tục.

    Lục Nghiêu bình tĩnh nhìn Ninh Kiều Kiều giống như không nghe thấy tiếng còi của xe buýt vậy.

    Được rồi, xem ra nếu cô không lên xe thì anh ta vẫn đứng đây với cô và để mọi người vây xem.

    Ninh Kiều Kiều đành phải kéo vali đi về phía chiếc Rolls- Royce, Lục Nghiêu cầm lấy cần gạt trong tay Ninh Kiều Kiều và nói: "Để tôi."

    Nhìn không ra người này còn rất ga lăng nữa nha.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Lục Nghiêu một cái rồi đi tới bên cạnh chiếc xe, lúc mở cửa ra cả người cô liền ngẩn ngơ.

    Một người phụ nữ? Còn..

    Ninh Kiều Kiều nhìn cô gái ăn mặc mát mẻ ở trong xe thì đỏ mặt, hơn nữa cô vừa mở cửa xe thì đã cảm thấy một luồng khí lạnh rồi, cô gái này mặc ít như vậy ngồi trong xe mà không thấy lạnh sao?

    Bên tai vẫn còn vang lên tiếng còi thúc giục của người lái xe buýt, Ninh Kiều Kiều lại có chút không dám lên xe.

    Một người phụ nữ ăn mặc hở hang như vậy ngồi ở trong xe, chiếc xe này không phải là..

    "Cô còn định đứng ở ngoài đến khi nào? Cô làm điều hòa của tôi bay ra ngoài hết là muốn tôi nóng chết sao?"

    Bỗng nhiên trong xe vang lên một giọng nói còn lạnh hơn không khí lạnh của điều hòa nữa, Ninh Kiều Kiều sửng sốt một chút rồi cúi người nhìn vào trong xe.

    Động tác của cô có chút buồn cười, trong mắt Úc Thiếu Mạc hiện lên một nụ cười nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng: "Nhìn cái gì mà nhìn! Đừng nói với tôi là cô không biết tôi nha, vậy thì móc mắt của cô ra đi! Dù sao thì nó cũng chỉ là vật trang trí thôi!"

    Thật sự là anh ta, Úc Thiếu Mạc!

    Ninh Kiều Kiều liền không khống chế được mà run rẩy, cô muốn chạy nhưng chân lại giống như đóng đinh vậy.

    "Cô Nhiễm, mời lên xe."

    Phía sau vang lên giọng nói của Lục Nghiêu, Ninh Kiều Kiều xoay người lại chỉ thấy Lục Nghiêu đang bình tĩnh nhìn cô với dáng vẻ không được từ chối.

    Cô không còn lựa chọn nào khác.

    Ninh Kiều Kiều cắn răng ngồi vào trong xe, Lục Nghiêu đóng cửa xe lại cho cô rồi ngồi lên ghế lái phụ ở phía trước.

    Chiếc Rolls-Royce rời đi trước sự chú ý của mọi người.

    Ninh Kiều Kiều gần như là ngồi sát cửa cơ thể cô cách Úc Thiếu Mạc rất xa, càng xa càng tốt.

    Trong xe im ắng không một tiếng động.

    Thậm chí Ninh Kiều Kiều còn nghĩ Úc Thiếu Mạc mang theo một người phụ nữ bên cạnh thì chắc sẽ không làm khó cô đúng không?

    "Vừa rồi cô đi đâu?"

    Bỗng nhiên giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên, cơ thể của Ninh Kiều Kiều liền run rẩy.

    Không ai trả lời, lúc này Ninh Kiều Kiều mới phản ứng lại là có thể Úc Thiếu Mạc đang nói chuyện với cô.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 12.1: Cô đến chỗ tôi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi.. Tôi đến nhà bạn cùng lớp của tôi." Giọng nói của cô có chút khô khốc, Ninh Kiều Kiều nuốt nước miếng.

    "Có nhà của mình lại không ở, đến nhà bạn học làm gì? Là bạn nam sao?" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.

    Ninh Kiều Kiều nhịn không được liền nhìn qua Úc Thiếu Mạc rồi lại nhìn thấy người đẹp ngồi bên cạnh cô đang nhìn chằm chằm vào cô đầy tò mò, ánh mắt kia.. giống như nhìn vào một con khỉ trong sở thú.

    Ninh Kiều Kiều cảm thấy người đẹp này có chút quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

    "Không phải, tôi muốn đến nhà bạn học của tôi mượn máy tính của cô ấy để thuê một ngôi nhà." Ninh Kiều Kiều nói.

    "Gia đình cô có nhà, vì sao phải ra ngoài thuê?" Úc Thiếu Mạc lại hỏi.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều giật mình, nhưng lần này cô lại không nói gì.

    Cô nghĩ rằng cô không cần thiết phải nói cho Úc Thiếu Mạc biết, cô và ba cô đã cắt đứt quan hệ.

    "Cô bị điếc sao? Cô không nghe tôi hỏi à?" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên, lần này có chút không vui.

    Thật ra anh đều biết hết, trên hồ sơ thông tin về Ninh Kiều Kiều, những thành viên trong gia đình cô và mối quan hệ giữa Ninh Kiều Kiều và các thành viên trong gia đình đều được viết rất rõ ràng.

    "Thuận tiện cho việc đi làm." Ninh Kiều Kiều liền nói dối.

    * * *

    Cảm giác này thật sự là rất kỳ quái, giữa bọn họ còn có một người phụ nữ, vậy mà Úc Thiếu Mạc cứ nói chuyện với cô hết câu này đến câu khác!

    Ninh Kiều Kiều cũng không biết nên để tay ở đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng xuống xe. Cô cảm thấy ngồi trong xe một lúc nữa chắc cô sẽ bị ngạt chết mất.

    Ninh Kiều Kiều đang chuẩn bị nói tài xế dừng xe bên cạnh, bỗng nhiên điện thoại di động của cô rung lên.

    Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại lên xem, là Bách Hiểu.

    Trong xe yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại có vẻ hơi đột ngột, Ninh Kiều Kiều dừng một chút rồi cầm điện thoại lên đặt ở bên tai.

    "Tiểu Kiều, cậu chạy đi đâu vậy? Sao cậu lại cúp máy? Còn lâu như vậy cũng không gọi tới cho tớ! Tớ tưởng cậu đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc!"

    Ở bên kia Bách Hiểu hét lớn, giọng nói có chút chói tai. Ninh Kiều Kiều đẩy điện thoại ra xa một chút rồi nói: "Cậu đợi một chút, tớ sẽ đến ngay, vừa rồi có chút chuyện."

    "Có chuyện gì vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu?" Bách Hiểu hỏi.

    "Chờ tớ đến rồi nói sau, bây giờ tớ đang ở trên xe rồi." Ninh Kiều Kiều nói.

    "Ok!"

    Bách Hiểu cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều vừa mới bỏ điện thoại xuống liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc nói: "Cô đến chỗ tôi!"

    Cô đến chỗ tôi..

    Bốn chữ ngắn ngủi khiến thần kinh Ninh Kiều Kiều vừa mới thả lỏng liền căng thẳng, cô nhìn chằm chằm Úc Thiếu Mạc và cảnh giác nói: "Tôi không đi, chúng ta.. Anh.. Tôi.."

    Từ nhỏ Ninh Kiều Kiều t đã có tật xấu, một khi sốt ruột thì không nói nên lời.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, ôm chặt người đẹp ở bên cạnh một lúc rồi nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều nói:

    "Cô yên tâm, tôi sẽ không ngủ với cô!"

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    Cô nhìn Úc Thiếu Mạc, bỗng nhiên liền đỏ mặt cúi đầu.

    "Cho tới bây giờ Úc Thiếu Mạc tôi nói chuyện đều giữ lời, trong thời gian chúng ta thỏa thuận thì tôi sẽ không chạm vào cô. Cho dù bây giờ cô cởi hết quần áo để quyến rũ tôi thì tôi cũng sẽ không nhìn cô thêm chút nào."

    Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.

    Dù sao sớm muộn gì cô gái này cũng là của anh, chỉ có một tuần mà thôi, cứ chờ đi, trước giờ anh vẫn luôn rất kiên nhẫn!"

    Mặc dù bây giờ anh rất muốn ngủ với cô, chẳng hạn như trong xe.. Đặt cô lên ghế..
     
    Annie Dinh thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 12.2: Cô đến chỗ tôi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Úc Thiếu Mạc cảm thấy sôi trào, ngọn lửa lại bị người phụ nữ trong lòng không ngừng trêu chọc, giờ phút này đang cháy.

    Úc Thiếu Mạc vừa nói như vậy thì người đẹp bên cạnh anh nhìn về phía Ninh Kiều Kiều lại đố kỵ thêm một chút.

    "Tôi.. Tôi muốn thuê một ngôi nhà, khi thuê được nhà thì tôi sẽ đi!" Ninh Kiều Kiều nói.

    Người đàn ông Úc Thiếu Mạc này quá nguy hiểm, trong tiềm thức của cô chỉ muốn tránh xa anh..

    "Có thể." Úc Thiếu Mạc thờ ơ gật đầu.

    Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải trở về và nằm trên giường anh.

    Nhiễm Kiều Kiều dừng lại một chút, thật ra cô cũng không muốn đến nhà Úc Thiếu Mạc, nhưng bây giờ cho dù cô muốn từ chối cũng không có tác dụng.

    Úc Thiếu Mạc nói xong hai chữ "có thể" thì không nói gì nữa mà cúi đầu tán tỉnh người đẹp trong ngực anh.

    Ninh Kiều Kiều nghe tiếng mập mờ bên cạnh, nếu không phải vì sợ chết thì cô đã sớm nhảy khỏi xe rồi.

    Cô lại nhìn Lục Nghiêu và tài xế ngồi ở phía trước, bọn họ không có phản ứng gì giống như đã quen với loại tình huống này.

    * * *

    Rolls-Royce nhanh chóng chạy đến một nơi không rõ là chỗ nào và chờ khi xe dừng lại thì Ninh Kiều Kiều liền xuống xe dưới sự nhắc nhở của Lục Nghiêu.

    Xuống xe Ninh Kiều Kiều phát hiện cô không biết cô đang đứng ở chỗ nào, không phải căn biệt thự lần trước cô bị bắt cóc.

    Ninh Kiều Kiều nhìn xung quanh đều là những căn nhà giống hệt với căn trước mặt, cũng không biết chỗ này là chỗ nào?

    "Cô Nhiễm, đi thôi."

    Giọng Lục Nghiêu vang lên bên tai, lúc này Ninh Kiều Kiều mới phát hiện anh ta đã xách hành lý của cô tới, mà Úc Thiếu Mạc đã sớm ôm lấy người đẹp nóng bỏng kia đi vào trong biệt thự.

    "Cám ơn, tôi đến đây." Ninh Kiều Kiều muốn cầm lấy vali trên tay Lục Nghiêu.

    Cô không có thói quen được người khác chăm sóc như vậy, nói cách khác, Ninh Kiều Kiều không muốn ở quá gần với bất cứ ai có liên quan đến Úc Thiếu Mạc.

    "Để cho phụ nữ tự mình xách vali, tuyệt đối không phải là điều mà một quý ông nên làm, Cô Nhiễm là muốn để cho tôi bị người khác chê cười sao?"

    Lục Nghiêu nói đùa.

    Ninh Kiều Kiều vừa nghe một tiếng cô Nhiễm sắc mặt liền trầm xuống, cô mím môi nói: "Thưa anh, tôi không phải họ Nhiễm, tôi họ Ninh."

    Nói xong Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng lục Nghiêu và mỉm cười sau đó đi vào trong biệt thự.

    Lục Nghiêu có chút nghi ngờ nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, anh ta nhíu mày rồi cũng đi theo vào.

    Ninh Kiều Kiều vừa bước vào cửa biệt thự thì ánh mắt đã bị những đồ trang trí màu vàng lấp lánh làm cho không mở mắt ra được, biệt thự này trang trí cực kỳ xa xỉ, giống như một hoàng cung.

    Một người giúp việc trung niên đứng ở cửa chờ, vừa nhìn thấy Nhiễm Kiều Kiều đi tới liền máy móc nói: "Cô Nhiễm, Mạc thiếu bảo tôi sắp xếp phòng cho cô, phòng của cô ở phòng khách tầng hai, xin hãy đi theo tôi."

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra rồi nói: "Tôi không phải họ Nhiễm, tôi họ Ninh."

    Đây là lần thứ ba Nhiễm Kiều Kiều nói những lời này, nhưng cô vẫn nói giống như lần đầu tiên, vô cùng nghiêm túc và cố chấp.

    Nữ giúp việc hơi giật mình một chút: "Nhưng Mạc thiếu nói cô họ Nhiễm."

    Nói cách khác thì có nghĩa là: Mạc thiếu bảo chúng tôi xưng hô như thế nào thì chúng tôi xưng hô như thế đó, rốt cuộc thì họ của cô có quan hệ gì với chúng tôi?

    Ninh Kiều Kiều hơi giật mình nhưng vẫn cố chấp lắc đầu: "Không, tôi họ Ninh!"

    Người giúp việc không nói gì mà chỉ nhìn Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều cũng lười tranh cãi với người giúp việc, cô nói: "Xin hỏi phòng của tôi ở đâu?"

    "Xin hãy đi theo tôi."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 13.1: Tôi không phải là người Ấn Độ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên tầng hai, người giúp việc đưa Ninh Kiều Kiều đến phòng dành cho khách rồi định rời đi, nhưng bị Ninh Kiều Kiều gọi lại.

    "Xin hỏi chỗ này của mọi người có máy tính hay không, tôi muốn mượn dùng một chút." Ninh Kiều Kiều nói.

    Người giúp việc có chút ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều, có lẽ là tò mò, thời đại bây giờ vậy mà còn có người không có máy tính sao?

    Quả thật là Ninh Kiều Kiều không có máy tính, thật ra điện thoại di động của cô cũng rất quê mùa, chỉ có chức năng gọi điện thoại và nhắn tin, ngay cả chức năng lên mạng cũng không có.

    "Tôi muốn hỏi ý của Mạc thiếu." Người giúp việc nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra rồi gật đầu.

    Ở dưới mái hiên nhà người ta tất nhiên là phải do người ta quyết định rồi.

    Người giúp việc đi xin chỉ thị của Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều đi tới sô pha ngồi xuống còn vali thì cô để sang một bên.

    Ninh Kiều Kiều không có ý định sắp xếp lại vali, bởi vì cô không có ý định ở lại đây.

    Một lát sau, cửa phòng ngủ bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người giúp việc vừa rồi đã quay lại, trong tay còn mang theo một cái laptop.

    "Mạc thiếu nói cái này để cho cô dùng, bảo cô dùng cẩn thận đừng làm hư nữa, nếu không nợ của cô lại phải tăng thêm một khoản nữa."

    Nữ giúp việc chuyển lại lời của Úc Thiếu Mạc.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, đây là anh đang nhắc nhở cô trả nợ sao?

    "Tôi biết rồi." Ninh Kiều Kiều nhận máy tính, người giúp việc liền đi ra ngoài.

    Trong lúc chờ máy tính bật lên thì Ninh Kiều Kiều nhắn tin cho Bách Hiểu, nói tạm thời cô đã tìm được chỗ ở, bảo Bách Hiểu đừng chờ cô.

    Nhắn tin xong, Ninh Kiều Kiều kết nối máy tính với wifi, cô mở trang thông tin địa phương và tập trung tìm thông tin thuê nhà.

    "A.. Mạc thiếu.. A.."

    Trong căn phòng yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu yếu ớt, Ninh Kiều Kiều giật mình, quay đầu nhìn ra cửa.

    Chẳng trách có tiếng động truyền vào thì ra là cửa không đóng.

    Tiếng kêu ngọt ngào thấu xương kia vẫn còn chưa ngừng, không cần đoán cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.

    Ninh Kiều Kiều hít sâu một hơi, cô coi như mình bị điếc liền đứng dậy đóng cửa lại.

    Càng đến gần cửa thì âm thanh càng lớn, Ninh Kiều Kiều nhịn không được liền bước nhanh hơn rồi đóng sầm cửa lại.

    Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh trở lại.

    Ninh Kiều Kiều hít sâu một hơi, cô vỗ hai má đỏ ửng, xoay người tiếp tục tìm nhà.

    Ninh Kiều Kiều không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, cho nên sau khi xem mấy phòng có vị trí an toàn, mặc dù tiền thuê nhà cao hơn cô dự kiến một chút nhưng Ninh Kiều Kiều vẫn lập tức gọi điện hẹn chủ nhà đi xem phòng.

    Tổng cộng hẹn được hai chủ nhà, Ninh Kiều Kiều tắt máy tính, cầm điện thoại di động và ví tiền đi ra ngoài.

    * * *

    Buổi chiều, sau giờ nghỉ trưa, Úc Thiếu Mạc từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ lười biếng của anh đổ dài trên thảm.

    "Mạc thiếu." Người giúp việc cung kính chào hỏi.

    Úc Thiếu Mạc ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm lấy một tờ báo tài chính vừa được đưa đến hôm nay để đọc, anh thản nhiên hỏi: "Cô gái tôi mang về đâu?"

    Nghĩ đến tiếng đóng cửa thật lớn vào giữa trưa Úc Thiếu Mạc liền nhếch môi cười nhạo.

    Một người phụ nữ ra vẻ đức hạnh không muốn lên giường với anh, còn không phải là ganh tị khi nghe tiếng anh lên giường với người phụ nữ khác sao.

    "Cô Nhiễm kia vừa đến không bao lâu thì đã đi ra ngoài." Người giúp việc cung kính trả lời

    Úc Thiếu Mạc Ưng nhướng mắt lên: "Đi ra ngoài?"

    "Đúng vậy Mạc thiếu, cô Nhiễm nói cô ấy muốn đi xem phòng." Người giúp việc trả lời.

    Đi xem phòng..

    Muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ anh như vậy sao?

    Úc Thiếu Mạc cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: "Mặc kệ cô ấy."

    Để xem, dù sao thì một tuần sau cô cũng sẽ là người của anh.

    Nữ giúp việc giật mình, cúi đầu nói: "Vâng, Mạc thiếu."
     
    Annie Dinh thích bài này.
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 13.2: Tôi không phải là người Ấn Độ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đến 10 giờ tối Ninh Kiều Kiều mới trở về, bởi vì sau khi cô đi xem nhà xong thì lại đi tìm một công việc bán thời gian.

    Cả ngày không ăn cơm, ngay cả nước cũng không uống được một ngụm, Ninh Kiều Kiều vừa mệt vừa đói, nhưng trong lòng lại rất vui.

    Mặc dù tiền tiêu không còn bao nhiêu, nhưng chỗ ở đã giải quyết xong, ngày mai cô có thể chuyển qua, sau đó sẽ đi đón mẹ Trương.

    Thật ra nếu không phải vì hôm nay đã quá muộn, hơn nữa biệt thự của Úc Thiếu Mạc ở quá xa thì Ninh Kiều Kiều định đi ngay bây giờ.

    Vào biệt thự, Ninh Kiều Kiều nhìn trái nhìn phải rồi đi về phía phòng bếp.

    Trong phòng khách và phòng bếp không có ai cả, Ninh Kiều Kiều không tìm được ai lại đói không chịu nổi, cô nhìn trái nhìn phải rồi dứt khoát tự mình mở cửa tủ lạnh tìm chút đồ ăn.

    Ninh Kiều Kiều nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cô lấy một ít rau ra và đi vào phòng bếp rửa sạch.

    Phòng bếp ở đây rộng đến đáng sợ, so với phòng khách của biệt thự nhà họ Nhiễm còn lớn hơn rất nhiều, Ninh Kiều Kiều vừa rửa rau vừa oán thầm trong lòng, giữa người và người thật đúng có sự khác biệt quá lớn.

    Giống như Nhiễm Quốc Đào ở biệt thự cũng đã đắc chí cảm thấy mình là cao nhân nhất đẳng nhưng Úc Thiếu Mạc có biệt thự lớn như vậy, lại chỉ là một trong số đó mà thôi.

    Ninh Kiều Kiều cho nước vào nồi, cô bật bếp đợi lửa sôi rồi cho mì vào, sau đó chờ mì chín thì nêm nếm nước..

    Vài phút sau, một bát mì Yangchun thơm ngon ra khỏi nồi.

    Hành lá xanh biếc và sợi mì trắng như tuyết đan xen lẫn nhau, Ninh Kiều Kiều cử động ngón trỏ và hít sâu một hơi, cô vừa định tìm đũa để ăn thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông.

    "Cô đang làm gì vậy?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều hoảng sợ nhìn về phía sau.

    Chỉ thấy Úc Thiếu Mạc đang dựa vào khung cửa nhìn cô, hai tay anh đặt trên vai, khuôn mặt lạnh lùng và dáng vẻ cao cao tại thượng.

    "Anh.. Anh làm gì ở đây vậy?" Ninh Kiều Kiều sợ hãi nhìn chằm chằm vào Úc Thiếu Mạc.

    Anh ấy đến đây khi nào? Sao một chút âm thanh cũng không có!

    Người đàn ông này không biết làm vậy mọi người sẽ sợ hãi đến chết sao?

    "Tôi hỏi cô đang làm gì?" Úc Thiếu Mạc cau mày.

    Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc và nói: "Tôi làm mì." Cô dừng một chút rồi lập tức bổ sung: "Anh yên tâm, tôi sẽ không ăn không đồ ăn của anh đâu. Tôi sẽ trả tiền mì và vật liệu cho anh!"

    Mặc dù bây giờ cô không có khả năng trả nợ số tiền khổng lồ đó, nhưng tiền mì thì cô vẫn trả được.

    Úc thiếu lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều: "Bưng tới đây cho tôi xem một chút."

    "Hả?"

    Ninh Kiều Kiều sững sờ..

    "Tai bị điếc sao?" Úc Thiếu Mạc cau mày không vui, anh liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi xoay người đi về phía phòng ăn.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc đang ngồi trên ghế như đại gia, lại nhìn thoáng qua mì Yangchun còn bốc hơi nóng ở bên cạnh đành miễn cưỡng bưng bát mì đi qua.

    Món mì Yangchun nóng hổi đặt ở trước Mặt Úc Thiếu Mạc, Úc Thiếu Mạc khẽ nhìn xuống.

    Vừa rồi anh chỉ muốn xuống lầu uống nước, lại bị một mùi hương mà anh chưa từng ngửi thấy hấp dẫn liền không tự chủ mà đi tới, không nghĩ tới lại là cô gái này đang nấu ăn ở trong phòng bếp.

    Ninh Kiều Kiều có chút do dự nhìn Úc Thiếu Mạc, anh chưa từng thấy mì sao? Còn muốn nhìn đến khi nào a, nếu mì nở thì cô còn ăn như thế nào được?

    "Cô không cho tôi đũa là định để cho tôi dùng tay ăn à? Tôi không phải người Ấn Độ!"

    Úc Thiếu Mạc không vui nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Anh chưa bao giờ có thói quen ăn khuya, nhưng hôm nay anh muốn ăn thử.

    Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc, anh ấy muốn ăn mì?
     
    Annie Dinh thích bài này.
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 14.1: Tôi chờ cô (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh chờ một chút, tôi đi tìm đũa." Nhiễm Kiều Kiều nói.

    * * *

    Nhiễm Kiều Kiều đưa đôi đũa đã tìm được cho Úc Thiếu Mạc xong thì cô lại làm cho mình một bát mì khác rồi bưng lên bàn ăn như hổ đói.

    Cả ngày cô đã không ăn và bây giờ cô đang đói gần chết rồi.

    "Bình thường cô đều ăn như vậy sao?"

    Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên ở đối diện, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên.

    Cô chọn chỗ cách xa Úc Thiếu Mạc nhất để ngồi xuống, bây giờ giữa cô và Úc Thiếu Mạc cách nhau một khoảng cách thật dài, bởi vì không đeo kính nên cô phải nheo mắt mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ được.

    "Cô không có máy tính, có phải cô nghèo đến mức ngay cả kính cũng không mua nổi không?"

    Giọng nói châm chọc của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.

    Ninh Kiều Kiều giật mình rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì, giọng nói có chút không rõ ràng: "Không phải, tôi có kính, chỉ là bình thường không hay đeo lắm."

    Bình thường khi học bài thì cô mới dùng kính.. Thế giới này mơ hồ hay rõ ràng Ninh Kiều Kiều cũng không có thời gian để cảm nhận.

    Động tác ăn mì của Úc Thiếu Mạc vô cũng tao nhã, anh liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi nói: "Tìm được nhà rồi sao?"

    Câu hỏi này làm cho tâm trạng của Ninh Kiều Kiều vui vẻ, cô gật đầu và nói: "Tìm được rồi, tôi còn tìm được một công việc nữa!"

    Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đỏ bừng phía sau hơi nóng, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt nhưng chân thành, bỗng nhiên bàn tay đang cầm đũa của Úc Thiếu Mạc siết chặt lại.

    "Làm việc? Một ngày bao nhiêu tiền? Cô chỉ có một tuần, có đủ trả lại tiền cho tôi không?" Úc Thiếu Mạc khinh thường nói.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, trong mắt hiện lên một tia buồn bã, cô dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền!"

    Mặc dù biết là hy vọng xa vời nhưng với tính cách của cô chưa đến phút cuối cùng thì cô sẽ không bỏ cuộc.

    "Tôi chờ cô." Đôi mắt chim ưng lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái.

    Chờ cô..

    Là chờ cô trả lại tiền, hay là chờ cô như lời anh nói, cởi hết quần áo nằm trên giường của anh..

    Ninh Kiều Kiều giật mình, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tắt đi, cô yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn mì.

    Nhất thời trên bàn ăn không ai nói gì, chỉ có chút âm thanh rất nhỏ phát ra từ bát đũa.

    * * *

    Ninh Kiều Kiều rời khỏi biệt thự của Úc Thiếu Mạc thuận lợi hơn so với cô nghĩ rất nhiều, thậm chí cô còn được ô tô đưa đi.

    Sau khi xe đến vành đai 3, Ninh Kiều Kiều bảo tài xế dừng xe lại.

    "Cô Nhiễm, cô muốn xuống xe ở đây sao?" Lục Nghiêu ngồi ở hàng ghế đầu quay lại hỏi Ninh Kiều Kiều.

    "Tôi họ Ninh." Ninh Kiều Kiều nói.

    Lục Nghiêu ngẩn ra, anh ta cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, thật sự là không rõ vì sao cô gái này lại cố chấp với họ của mình như vậy.

    "Chỗ tôi thuê nhà cách nơi này không xa, chỗ đó không tiện đậu xe, tôi tự mình đi qua là được rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây, tạm biệt."

    Ninh Kiều Kiều nói xong liền mở cửa xe xuống xe.

    Thật ra chỗ cô ở cách đây một khoảng cách rất xa, nhưng Ninh Kiều Kiều không muốn bọn họ biết cô sống ở đâu, bởi vì cô sợ bọn họ sẽ nói cho Úc Thiếu Mạc biết.

    Lục Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng quật cường kéo vali ngoài cửa sổ xe, anh ta bật cười lắc đầu nói với tài xế: "Đi thôi, Mạc thiếu còn đang chờ ở bên kia đấy."

    Ninh Kiều Kiều đi chưa được mấy bước thì chiếc Rolls-Royce màu đen liền lướt qua cô.

    Nhìn chiếc xe chạy ra xa, cuối cùng Ninh Kiều Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng xoay người đi về hướng ngược lại.

    Vừa rồi là cô nói dối, hướng này không phải là hướng đến chỗ thuê nhà của cô, có lẽ không cần thiết phải làm như vậy, nhưng mà.. phòng bị một chút vẫn hơn, đúng không?
     
    Annie Dinh thích bài này.
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0


    Chương 14.2: Tôi chờ cô (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiễm Kiều Kiều thuê nhà ở một khu chung cư cũ kỹ, đường vào phải đi qua một con hẻm nhỏ.

    Căn nhà nhỏ hai phòng ngủ và một phòng khách, tiền thuê nhà ở đây không rẻ, nhưng vì gần chợ, cách bệnh viện cũng chỉ hơn mười phút, Ninh Kiều Kiều đành cắn răng thuê.

    Sau khi để vali trong phòng, Ninh Kiều Kiều liền dọn dẹp phòng một chút rồi ngồi trên giường gọi điện thoại cho bà Trương.

    Một lát sau, mẹ Trương liền nhận điện thoại, bà nhỏ giọng gọi một tiếng tiểu thư, rõ ràng là đang trốn nhận điện thoại của Ninh Kiều Kiều.

    "Mẹ Trương, là con đây! Con đã dọn xong nhà rồi, dì ra đây đi, con sẽ đến đón dì! Ninh Kiều Kiều sốt ruột nói.

    " Đón tôi? Thưa cô, tại sao cô lại đón tôi? "Giọng nói của mẹ Trương có chút nghi ngờ.

    Tim Ninh Kiều Kiều đập thình thịch, sao mẹ Trương lại nói như vậy?

    Chẳng lẽ Triệu Mỹ Hoa đang ở bên cạnh?

    Nhưng nếu Triệu Mỹ Hoa ở một bên nghe lén thì mẹ Trương không nói chuyện nhỏ như vậy mới đúng!

    " Mẹ Trương, dì quên rồi sao? Chúng ta đã nói rồi, con sẽ chuyển ra ngoài và đưa dì đi theo! "Ninh Kiều Kiều vội vàng đứng dậy.

    Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn tốt, sao bây giờ mẹ Trương giống như không nhớ rõ!

    " Đón tôi, tiểu thư cô muốn đón tôi đi cùng sao? "Giọng nói của mẹ Trương nghe có chút kinh ngạc.

    Ninh Kiều Kiều nhíu mày, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn gật đầu nói:" Đúng vậy! Con sẽ đưa dì ra, chúng ta sống cùng nhau và không bao giờ về lại ngôi nhà đó nữa! "

    " Tốt lắm! Tôi đi với tiểu thư, tiểu thư, tôi lập tức lên lầu thu dọn hành lý, tôi đi đâu tìm cô đây? "Giọng nói của mẹ Trương liền trở nên có chút vội vàng và vui vẻ.

    Ninh Kiều Kiều vừa đi ra cửa vừa nói:" Mẹ Trương, dì nghe con nói, dì không cần mang theo thứ gì cả! Dì tìm cơ hội nào đó, lén một mình chạy ra ngoài là được rồi, con ở bên ngoài khu biệt thự chờ dì! "

    Nếu mẹ Trương mang theo túi lớn túi nhỏ hành lý đi, chắc chắn Triệu Mỹ Hoa sẽ không dễ dàng để cho bà đi như vậy.

    " Được, tôi nghe tiểu thư. "Mẹ Trương nói.

    " Vậy thì cứ quyết định như vậy đi! "

    Ninh Kiều Kiều mở cửa đi ra ngoài.

    Cô có thể tính ra được thời gian mà mẹ Trương có thể đi ra ngoài, mỗi buổi chiều sau bữa trưa, mẹ Trương phải đem toàn bộ rác trong biệt thự đi vứt, chỉ có thời gian này mẹ Trương mới có thể ra ngoài.

    Sau khi Ninh Kiều Kiều đến bên ngoài biệt thự, tìm một góc khuất để trốn, quả nhiên không lâu sau cô nhìn thấy mẹ Trương gù lưng đi ra, đang nhìn xung quanh.

    Ninh Kiều Kiều bước nhanh tới:" Mẹ Trương, con ở đây! "

    " Tiểu thư! "Mẹ Trương có chút kích động nắm lấy tay Ninh Kiều Kiều.

    " Chúng ta mau đi, về nhà rồi nói sau! "Ninh Kiều Kiều vẫy một chiếc taxi đi ngang qua rồi nhét mẹ Trương vào trong xe.

    Không ngờ lại có thể đón mẹ Trương một cách thuận lợi như vậy, sau khi đến dưới lầu căn nhà mà Ninh Kiều Kiều thuê, mẹ Trương có chút lo lắng hỏi Ninh Kiều Kiều:"

    "Tiểu thư, tôi cứ đi như vậy liệu bọn họ có báo cảnh sát không? Lỡ như làm liên lụy đến cô.."

    Ninh Kiều Kiều dẫn mẹ Trương đi lên lầu, cười lạnh nói: "Dì yên tâm đi, Triệu Mỹ Hoa mới không có lòng tốt như vậy đâu!"

    Phát hiện không thấy mẹ Trương đâu, bà ta còn không phải sẽ nguyền rủa Trương sao? Nếu có khả năng gặp phải chuyện gì ở bên ngoài, Triệu Mỹ Hoa sẽ báo cảnh sát tìm mẹ Trương sao?

    Đừng nghĩ về chuyện đó nữa!

    Ninh Kiều Kiều mở cửa dẫn mẹ Trương vào trong phòng, cô nghiêm túc nhìn mẹ Trương và nói: "Mẹ Trương, dì không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần ở lại đây là được rồi! Thật vất vả lắm chúng ta mới rời khỏi cái nhà kia, chẳng lẽ dì còn muốn quay về sao?"
     
    Annie Dinh thích bài này.
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 15.1: Đây là công việc mà cô tìm kiếm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt có chút đục ngầu của mẹ Trương bỗng nhiên sáng lên, bà nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều: "Không, tôi không về! Cô ở đâu thì tôi ở đó!"

    "Vậy thì dì phải nghe lời con." Nhiễm Kiều Kiều nói rồi kéo tay mẹ Trương đi về phía một căn phòng: "Mẹ Trương, sau này căn phòng này sẽ thuộc về dì, hai chúng ta ở đây, cuối cùng cũng không ai dám khi dễ chúng ta nữa!"

    "Được!" Trong mắt mẹ Trương có chút nước mắt.

    * * *

    Sau khi sắp xếp xong cuộc sống của mẹ Trương và mua một ít đồ dùng cần thiết, tiền tiết kiệm không còn bao nhiêu của Ninh Kiều Kiều cũng đã tiêu gần hết.

    Có lẽ mẹ Trương đã nhận ra Ninh Kiều Kiều gặp khó khăn, nên lúc Ninh Kiều Kiều muốn ra ngoài làm việc liền ngăn cản Ninh Kiều Kiều, nói rằng chỗ bà vẫn còn có chút tiền, có thể lấy ra để dùng trước.

    Động tác mang giày của Ninh Kiều Kiều liền dừng lại một chút, cô ngạc nhiên nhìn mẹ Trương.

    Tiền lương của mẹ Trương ở nhà họ Nhiễm rất thấp, cho dù là như vậy thì Triệu Mỹ Hoa vẫn còn ba ngày nữa tháng liền tiếc tiền lương của bà, vậy mà mẹ Trương còn có tiền tiết kiệm!

    "Không cần đâu mẹ Trương, tiền của con vẫn còn đủ, tiền của dì thì cứ giữ lại. Dì yên tâm đi, con có thể đón dì ra thì nhất định sẽ nuôi được dì." Ninh Kiều Kiều nói.

    "Nhưng tiểu thư.."

    "Được rồi, con sắp trễ rồi, có chuyện gì thì chờ con về rồi nói sau, nếu dì cảm thấy chán thì có thể xem TV một chút."

    Ninh Kiều Kiều ngắt lời mẹ Trương rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

    Mẹ Trương có thể tích góp được chút tiền chắc chắn là không dễ dàng, sao cô có thể tiêu tiền của mẹ Trương chứ.

    Trong phòng, mẹ Trương cau mày nhìn cánh cửa đóng lại liền giật mình rồi cầm lấy rổ rau ở bên cạnh đi ra ngoài.

    Không được, tiểu thư còn nhỏ như vậy, nếu đi làm thì quá mệt mỏi, nhất định bà phải giúp tiểu thư.

    Buổi chiều Ninh Kiều Kiều làm việc trong một quán cà phê, sau khi kết thúc công việc liền đến quán bar hôm qua vừa tìm được để làm bán thời gian.

    Lần đầu tiên mặc quần áo làm việc ở đây Ninh Kiều Kiều có chút không quen, chân váy thật sự quá ngắn, Ninh Kiều Kiều kéo nó xuống nhưng không có tác dụng.

    Nhưng cũng may là cô chỉ làm công việc phục vụ mà thôi, chỉ cần bưng rượu và trái cây cho khách là được.

    Quản lý sợ cô mới đến không làm được việc liền gửi cô cho một sư phụ để dạy cho cô.

    "Lát nữa cô đi theo tôi là được, lúc bưng đồ ăn thì cẩn thận đừng để đụng vào người khác, bình thường cũng không có chuyện gì lớn, nếu có tiền boa thì tôi bảy cô ba, biết chưa?"

    Người được giao làm sư phụ của Ninh Kiều Kiều cũng là một cô gái, nghe người khác gọi cô ta là Tiểu Tây, chắc cũng lớn hơn Ninh Kiều Kiều một chút, tóc ngắn, trang điểm khói đậm nhìn không ra dung mạo vốn có.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn người nhìn Tiểu Tây.

    "Sao nào? Cô không muốn sao? Người khác làm đồ đệ thì tiền boa đều là của sư phụ, còn tôi chia cho cô ba phần đấy!" Tiểu Tây liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cho rằng cô không hài lòng với việc chia tiền boa.

    Ninh Kiều Kiều lắc đầu, cô cũng không có nghĩ đến tiền boa.

    "Không có ý kiến là tốt rồi!"

    Tiểu Tây nhìn Ninh Kiều Kiều một cái rồi soi gương sửa sang lại quần áo của mình.

    "Số 27, mang rượu vào phòng số 9." Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét bàn tay đang bóp ngực của Tiểu Tây liền dừng lại, cô ta quay đầu lại trả lời một tiếng rồi nói với Ninh Kiều Kiều: "Cô may mắn thật đấy, phòng số 9 là phòng đắt nhất của chúng ta, không phải là thứ mà người bình thường có thể dùng được, chút nữa thông minh một chút chắc chắn sẽ có nhiều tiền boa!"

    Vừa nghe thấy tiền boa, Ninh Kiều Kiều liền lập tức gật đầu, đi theo sau Tiểu Tây.
     
    Annie Dinh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...