Editor: Trmieh
"Nhạn nhi, nhất định phải khải hoàn trở về, ta chờ nàng." Hạ Thanh Sơn vẻ mặt kích động lại lo lắng nói, trong đôi mắt kia phảng phất chỉ có một mình Thiên Nhạn.
Trên thực tế, mấy tháng nay bọn họ đều không gặp mặt nhau, Thiên Nhạn cả ngày luyện binh, không chủ động tìm hắn, Hạ Thanh Sơn ước như thế còn không kịp. Hắn vẫn sẽ mỗi ngày như thường lệ cho người đưa đủ loại đồ đạc cho nàng, không làm cho nàng cảm thấy bị xem nhẹ.
Mấy tháng nay, Lăng Thi Nhi cũng ít khi ở bên cạnh hắn, chủ yếu là sợ hắn nhớ tới chuyện ghê tởm lúc trước.
Bởi vì có ký ức, Thiên Nhạn mang theo đại quân tránh được rất nhiều cạm bẫy, sau đó liền nhanh chóng đánh hạ từng tòa thành trì, không ai ngăn cản được.
Sự tích anh dũng vô địch của nàng khiến người trong thiên hạ vô cùng khiếp sợ.
Thậm chí còn có tin đồn rằng nếu ai có Vân Thiên Nhạn, liền có thể đoạt được thiên hạ.
Nam nhân trong thiên hạ đều rất hâm mộ Hạ Thanh Sơn có một thê tử khăn che mặt giúp đỡ hắn như vậy, sớm biết như thế, bọn họ liền cưới nàng trước, hối hận đấm ngực tiếc nuối.
"Tiên sinh, nương lúc nào mới có thể trở về?" Hạ Văn Khiên nhớ nhung nói: "Đã nhiều năm rồi, nương còn không trở về, ta nhớ nương."
Tuân Tử Hoài vẫn mặc áo trắng đứng ở chỗ cao, cả người đều mang dáng vẻ 'người lạ không được tiến vào', Hạ Văn Khiên ngược lại đã quen, một chút cũng không sợ hãi.
Tuân Tử Hoài nhìn ngôi sao tinh sáng nhất trên bầu trời, không ngừng dùng hào quang áp chế các ngôi sao khác bên cạnh, cười nói: "Sắp rồi."
Gần đây, rất nhiều ngôi sao đã tắt.
Tỷ tỷ thật sự là một thợ săn ngôi sao.
Hắn hình như trở thành người vô dụng nhất Tuân thị, căn bản không cần phụ tá đối phương, đối phương đã có thể dễ dàng dành được toàn bộ thiên hạ.
Không, hắn cũng có tác dụng mà, ở nhà cho trông con cho nàng.
Này!
"Tiên sinh, ngôi sao kia thật sáng, đó là sao gì?"
"Sao Tử Vi." Tuân Tử Hoài nói lời này đôi mắt sáng lên: "Cũng chính là sao đế vương, sự tồn tại của ngôi sao này đại biểu cho minh quân hiện thế, thiên hạ thái bình. Trong tương lai không xa, thiên hạ sẽ thống nhất, dân chúng sẽ không bởi vì chiến tranh di dời, có thể an cư lạc nghiệp."
"Là cha ta sao?"
Tuân Tử Hoài Vân nhẹ nhàng lắc đầu, mười phần bộ dáng cao nhân, khiến người ta phỏng đoán không được tâm ý của hắn, thanh âm mờ ảo nói: "Ta không biết, là do ông trời định đoạt."
Chết tiệt!
Làm sao có thể là tên trộm mặt chuột kia!
Mơ tưởng!
Hắn ta mà cũng xứng!
Phải dạy cho đứa trẻ này nhiều hơn về thẩm mỹ, quá tệ.
"Ta tin tưởng nương sẽ thành công." Hạ Văn Khiên cầm nắm đấm nhỏ: "Nương lợi hại nhất."
Tuân Tử Hoài cười nhạt, hắn đã sớm nhìn ra ý nghĩ của Thiên Nhạn, kết cục của Hạ Thanh Sơn không cần nói cũng biết, ngôi sao của hắn thật lâu đã ảm đạm không có ánh sáng.
Hạ Văn Khiên có chút trầm mặc: "Cha hình như không thích con, con không dám nói với nương, sợ nương lo lắng khổ sở."
Tuân Tử Hoài không tiếp lời, có một ngày đứa nhỏ này sẽ hiểu.
Đảo mắt lại là một thời gian trôi qua, Thiên Nhạn lúc này đã chiếm được hơn ba mươi tòa thành, đối phương vẻn vẹn chỉ còn lại năm tòa thành, cơ hồ toàn bộ thiên hạ đều thuộc về nàng.
"Tướng quân, thành này là trung tâm của Trung Nguyên, tài nguyên phong phú, còn dễ thủ khó công, dùng để làm đô thành không thể thích hợp hơn."
Thiên Nhạn gật đầu đồng ý: "Ta cũng có ý này, cầm giấy bút đến, để cho đại vương bọn họ dời tới đây, cũng an toàn một chút."
Thiên Nhạn trong thư viết về sự an bài của mình, chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn mang theo tâm phúc lặng lẽ đi đường nhỏ, cha nàng cùng hai hài tử, cùng với Tuân Tử Hoài liền đi đường lớn. Nàng viết trong thư như vậy là vì sự an toàn của Hạ Thanh Sơn. Xương Vương bên kia bây giờ là đường cùng, không chừng sẽ đến cá chết lưới rách.
Nàng tin tưởng giải thích như vậy, Hạ Thanh Sơn tuyệt đối sẽ mang theo người lén lút rời đi.
Vốn dĩ nguyên chủ cũng chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn vẫn đi đường nhỏ như trước, hai đứa nhỏ đi đường lớn. Nguyên chủ lo lắng cho an nguy của Hạ Thanh Sơn, liền gọi cha nàng đi bảo vệ Hạ Thanh Sơn.
Kết quả cha nàng vì bảo hộ Hạ Thanh Sơn mà mất mạng.
Lúc này, Hạ Thanh Sơn hẳn là trốn không thoát chứ?
Nếu Xương Vương giết Hạ Thanh Sơn, thì càng tốt, nàng có thể đến báo thù cho chồng, tru sát Xương Vương, danh chính ngôn thuận, người trong thiên hạ đều sẽ ủng hộ.
Như thế, Hạ Thanh Sơn coi như là chết được.
Hệ thống 666: [Túc chủ đại nhân thật sự là anh minh thần võ đấy.]
"Âm dương quái khí."
Hệ thống 666 lập tức câm miệng, không dám nói chuyện, hắn thật lòng khen ngợi, túc chủ đại nhân hiểu lầm.
"Nhạn Nhi thật sự là suy nghĩ cho ta khắp nơi, tuy rằng ta không muốn làm như vậy, nhưng chỉ có làm như vậy, mới có thể càng thêm an toàn đi Phong thành." Hạ Thanh Sơn không nỡ nói: "Nhạc phụ đại nhân, hai đứa nhỏ nhờ ngươi chiếu cố."
Vân Vĩnh An: "Nói gì, đây là cháu ngoại của ta, cho dù mất hết tính mạng ta cũng phải che chở bọn họ."
Tuân Tử Hoài yên lặng ở trong tay áo bấm một quẻ, sau đó nhìn biểu tình của Hạ Thanh Sơn tràn ngập thương tiếc.
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
"Nhạn nhi, nhất định phải khải hoàn trở về, ta chờ nàng." Hạ Thanh Sơn vẻ mặt kích động lại lo lắng nói, trong đôi mắt kia phảng phất chỉ có một mình Thiên Nhạn.
Trên thực tế, mấy tháng nay bọn họ đều không gặp mặt nhau, Thiên Nhạn cả ngày luyện binh, không chủ động tìm hắn, Hạ Thanh Sơn ước như thế còn không kịp. Hắn vẫn sẽ mỗi ngày như thường lệ cho người đưa đủ loại đồ đạc cho nàng, không làm cho nàng cảm thấy bị xem nhẹ.
Mấy tháng nay, Lăng Thi Nhi cũng ít khi ở bên cạnh hắn, chủ yếu là sợ hắn nhớ tới chuyện ghê tởm lúc trước.
Bởi vì có ký ức, Thiên Nhạn mang theo đại quân tránh được rất nhiều cạm bẫy, sau đó liền nhanh chóng đánh hạ từng tòa thành trì, không ai ngăn cản được.
Sự tích anh dũng vô địch của nàng khiến người trong thiên hạ vô cùng khiếp sợ.
Thậm chí còn có tin đồn rằng nếu ai có Vân Thiên Nhạn, liền có thể đoạt được thiên hạ.
Nam nhân trong thiên hạ đều rất hâm mộ Hạ Thanh Sơn có một thê tử khăn che mặt giúp đỡ hắn như vậy, sớm biết như thế, bọn họ liền cưới nàng trước, hối hận đấm ngực tiếc nuối.
"Tiên sinh, nương lúc nào mới có thể trở về?" Hạ Văn Khiên nhớ nhung nói: "Đã nhiều năm rồi, nương còn không trở về, ta nhớ nương."
Tuân Tử Hoài vẫn mặc áo trắng đứng ở chỗ cao, cả người đều mang dáng vẻ 'người lạ không được tiến vào', Hạ Văn Khiên ngược lại đã quen, một chút cũng không sợ hãi.
Tuân Tử Hoài nhìn ngôi sao tinh sáng nhất trên bầu trời, không ngừng dùng hào quang áp chế các ngôi sao khác bên cạnh, cười nói: "Sắp rồi."
Gần đây, rất nhiều ngôi sao đã tắt.
Tỷ tỷ thật sự là một thợ săn ngôi sao.
Hắn hình như trở thành người vô dụng nhất Tuân thị, căn bản không cần phụ tá đối phương, đối phương đã có thể dễ dàng dành được toàn bộ thiên hạ.
Không, hắn cũng có tác dụng mà, ở nhà cho trông con cho nàng.
Này!
"Tiên sinh, ngôi sao kia thật sáng, đó là sao gì?"
"Sao Tử Vi." Tuân Tử Hoài nói lời này đôi mắt sáng lên: "Cũng chính là sao đế vương, sự tồn tại của ngôi sao này đại biểu cho minh quân hiện thế, thiên hạ thái bình. Trong tương lai không xa, thiên hạ sẽ thống nhất, dân chúng sẽ không bởi vì chiến tranh di dời, có thể an cư lạc nghiệp."
"Là cha ta sao?"
Tuân Tử Hoài Vân nhẹ nhàng lắc đầu, mười phần bộ dáng cao nhân, khiến người ta phỏng đoán không được tâm ý của hắn, thanh âm mờ ảo nói: "Ta không biết, là do ông trời định đoạt."
Chết tiệt!
Làm sao có thể là tên trộm mặt chuột kia!
Mơ tưởng!
Hắn ta mà cũng xứng!
Phải dạy cho đứa trẻ này nhiều hơn về thẩm mỹ, quá tệ.
"Ta tin tưởng nương sẽ thành công." Hạ Văn Khiên cầm nắm đấm nhỏ: "Nương lợi hại nhất."
Tuân Tử Hoài cười nhạt, hắn đã sớm nhìn ra ý nghĩ của Thiên Nhạn, kết cục của Hạ Thanh Sơn không cần nói cũng biết, ngôi sao của hắn thật lâu đã ảm đạm không có ánh sáng.
Hạ Văn Khiên có chút trầm mặc: "Cha hình như không thích con, con không dám nói với nương, sợ nương lo lắng khổ sở."
Tuân Tử Hoài không tiếp lời, có một ngày đứa nhỏ này sẽ hiểu.
Đảo mắt lại là một thời gian trôi qua, Thiên Nhạn lúc này đã chiếm được hơn ba mươi tòa thành, đối phương vẻn vẹn chỉ còn lại năm tòa thành, cơ hồ toàn bộ thiên hạ đều thuộc về nàng.
"Tướng quân, thành này là trung tâm của Trung Nguyên, tài nguyên phong phú, còn dễ thủ khó công, dùng để làm đô thành không thể thích hợp hơn."
Thiên Nhạn gật đầu đồng ý: "Ta cũng có ý này, cầm giấy bút đến, để cho đại vương bọn họ dời tới đây, cũng an toàn một chút."
Thiên Nhạn trong thư viết về sự an bài của mình, chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn mang theo tâm phúc lặng lẽ đi đường nhỏ, cha nàng cùng hai hài tử, cùng với Tuân Tử Hoài liền đi đường lớn. Nàng viết trong thư như vậy là vì sự an toàn của Hạ Thanh Sơn. Xương Vương bên kia bây giờ là đường cùng, không chừng sẽ đến cá chết lưới rách.
Nàng tin tưởng giải thích như vậy, Hạ Thanh Sơn tuyệt đối sẽ mang theo người lén lút rời đi.
Vốn dĩ nguyên chủ cũng chia làm hai đường, Hạ Thanh Sơn vẫn đi đường nhỏ như trước, hai đứa nhỏ đi đường lớn. Nguyên chủ lo lắng cho an nguy của Hạ Thanh Sơn, liền gọi cha nàng đi bảo vệ Hạ Thanh Sơn.
Kết quả cha nàng vì bảo hộ Hạ Thanh Sơn mà mất mạng.
Lúc này, Hạ Thanh Sơn hẳn là trốn không thoát chứ?
Nếu Xương Vương giết Hạ Thanh Sơn, thì càng tốt, nàng có thể đến báo thù cho chồng, tru sát Xương Vương, danh chính ngôn thuận, người trong thiên hạ đều sẽ ủng hộ.
Như thế, Hạ Thanh Sơn coi như là chết được.
Hệ thống 666: [Túc chủ đại nhân thật sự là anh minh thần võ đấy.]
"Âm dương quái khí."
Hệ thống 666 lập tức câm miệng, không dám nói chuyện, hắn thật lòng khen ngợi, túc chủ đại nhân hiểu lầm.
"Nhạn Nhi thật sự là suy nghĩ cho ta khắp nơi, tuy rằng ta không muốn làm như vậy, nhưng chỉ có làm như vậy, mới có thể càng thêm an toàn đi Phong thành." Hạ Thanh Sơn không nỡ nói: "Nhạc phụ đại nhân, hai đứa nhỏ nhờ ngươi chiếu cố."
Vân Vĩnh An: "Nói gì, đây là cháu ngoại của ta, cho dù mất hết tính mạng ta cũng phải che chở bọn họ."
Tuân Tử Hoài yên lặng ở trong tay áo bấm một quẻ, sau đó nhìn biểu tình của Hạ Thanh Sơn tràn ngập thương tiếc.
Thân, chương này đã kết thúc, chúc bạn đọc hạnh phúc! ^0^
Chỉnh sửa cuối: