Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Anh Kiềm Chế Chút Đi

    Tác giả: Dạ Tiểu Nhiên

    Số chương: 3194 chương

    Editor: Venus0412

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Được Edit Bởi Venus0412

    Văn án:

    Vốn Nhiễm Kiều Kiều chỉ muốn ngủ một đêm thôi nhưng không ngờ lần này lại ở bên nhau cả ngày lẫn đêm.

    Một ngày nọ cô hò hứng chạy vào thư phòng: "Ông xã, bây giờ em đã nổi tiếng trên tường rồi."

    "Ừm."

    "Anh cũng thấy ai đó đang chơi với bức tường."

    Anh tiếp tục làm việc với các tài liệu của anh.

    "Này, anh phớt lờ em! Anh không nhìn em lần nào cả!" Cô tức giận nói.

    Anh buông cây bút xuống, ngẩn đầu lên nhìn cô sau đó ôm ngang cô lên.

    "A! Anh đang làm gì vậy?"

    "Mang em lên giường chơi."
     
    chiqudoll, FangErMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2023
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 1.1: Cô đang bán thân (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya ở thành phố G.

    Khách sạn Hoàng Gia.

    Trong phòng tổng thống sang trọng, Nhiễm Kiều Kiều ngồi trên sô pha nhìn tấm thảm làm từ thủ công ở dưới chân còn đắt hơn chiếc váy cô đang mặc, ánh mắt cô bình tĩnh như tro tàn.

    Cô đang nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, các thí sinh vừa tốt nghiệp THPT khi nhận được giấy báo nhập học của trường cao nhất trong nước thì sẽ làm gì?

    Một số tham gia lễ hội hóa trang, một số thì đi du lịch, một số tạm biệt với bạn bè và Nhiễm Kiều Kiều đang bán mình.

    Đúng vậy, chính là bán mình.

    "Nhiễm Kiều Kiều, từ nhỏ đến lớn nhà họ Nhiễm chưa từng đối xử tệ với cô. Bây giờ công ty xảy ra chuyện, với tư cách là người nhà họ Nhiễm nhất định cô phải giúp đỡ. Chỉ cần cô ngủ cùng Mạc thiếu một đêm thì khủng hoảng của gia đình sẽ qua đi, cô chính là công thần của nhà họ Nhiễm chúng ta."

    Giọng của Triệu Mỹ Hoa vang bên tai cô.

    Nhiệt độ trong phòng tổng thống vẫn là 25 độ nhưng Nhiễm Kiều Kiều lại lạnh toát cả người.

    Công thần..

    Nhiễm Kiều Kiều nhớ lại khi Triệu Mỹ Hoa nói những lời này, ánh mắt của cha ruột cô, Nhiễm Quốc Đào có sự do dự và hy vọng.

    Rõ ràng họ đã lên kế hoạch từ trước và Kiều Nhiễm Nhiễm cũng không muốn hỏi "vì sao" nữa.

    Cô nhìn thẳng vào Nhiễm Quốc Đào và hỏi: "Nếu tôi giúp ông vượt qua đợt khó khăn này thì chúng ta có thể cắt đứt quan hệ không?"

    Lúc đó cha cô đã trả lời như thế nào?

    "Ken két!"

    Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh. Suy nghĩ của Nhiễm Kiều Kiều bị cắt ngang liền quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

    Nhiễm Kiều Kiều bị cận nên cô chỉ thấy hai người đàn ông đi vào, vì quá xa nên cô không nhìn thấy rõ mà chỉ có thể phán đoán dáng vẻ của bọn họ rất cao.

    "Mạc thiếu, chủ tịch của công ty Địa ốc Hằng Tinh vẫn còn đợi bên dưới, nói là dù có chuyện gì đi nữa hôm nay cũng phải gặp được anh và mời anh ăn tối."

    Nhiễm Kiều Kiều nghe giọng một người đàn ông nói như vậy.

    Mạc Thiếu.. Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng.

    "Hừ, anh ta là cái thá gì? Mời tôi ăn tối.. Tôi còn chưa ăn tối à? Anh ta muốn đợi cứ để anh ta đợi, để anh ta tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết!"

    Giọng nói của người đàn ông đầy kiêu ngạo và khinh thường.

    "Vâng, Mạc thiếu." Trợ lý Lục Nghiêu đáp.

    Nhiễm Kiều Kiều nheo mắt nhìn về phía giọng nói liền bất ngờ đụng phải ánh mắt sắc bén như dao, một cảm giác áp bức mạnh mẽ đập vào mặt cô!

    Nhiễm Kiều Kiều cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.

    Thật đáng sợ!

    "Được rồi, anh đi làm việc đi, tôi còn có chuyện phải làm." Úc Thiểu Mạc liếc nhìn Nhiễm Kiều Kiều đang ngồi trên sô pha và nói.

    Những đường nét tinh tế trên khuôn mặt người đàn ông dưới ánh đèn trong phòng tổng thống xa hoa càng thêm cao quý, anh hơi nhíu mày lộ ra khí thế khinh thường thiên hạ.

    Lục Nghiêu nhìn qua Nhiễm Kiều Kiều và nói: "Chúc Mạc Thiếu có một đêm vui vẻ."

    Khi nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiễm Kiều Kiều càng đỏ và cô càng cúi đầu thấp xuống thấp hơn.

    "Ken két!"

    Cô nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, sau đó là một vài âm thanh sột soạt và mọi thứ trở nên im lặng.

    "Cô lại đây!" Giọng điệu cao ngạo và lạnh lùng.

    Lòng bàn tay Nhiễm Kiều Kiều đổ mồ hôi lạnh liền đứng dậy đi về phía anh. Cô không quên cô đến đây làm gì.

    Khi nhìn thấy đôi giày da nam ở trước mặt Nhiễm Kiều Kiều liền dừng lại, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến cô không dám ngẩng đầu lên.

    "Cô cúi đầu như vậy là do sợ tôi hay là do cô quá xấu xí nên tự ti?"

    Úc Thiếu Mạc ngồi trên sô pha, đôi mắt như đại bàng của anh nhìn chằm chằm vào Kiều Nhiễm Nhiễm.

    Nhiễm Kiều Kiều giật mình, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xuất hiện dưới ánh đèn khiến đôi mắt lạnh lẽo như đại bàng của Úc Thiếu Mạc nhanh chóng lóe lên một tia sáng rực rỡ.

    Đẹp quá!

    Trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay là các đường nét thanh tú làm khuôn mặt cô đẹp đến ngạt thở, đặc biệt là đôi mắt rất.. sạch sẽ!

    "Đã phẫu thuật thẩm mỹ?"

    Đôi mắt như đại bàng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm vào Nhiễm Kiều Kiều. Rõ ràng là anh ấy đang ngồi, nhưng cô lại có cảm giác đang bị anh nhìn từ trên xuống.

    "Không có."

    Nhiễm Kiều Kiều cúi đầu, cô không nhìn rõ mặt người đàn ông và cũng không muốn nhìn rõ.

    "Nhìn cô cũng được, mau đến hầu hạ tôi!"

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nói, cơ thể của anh có phản ứng rồi.

    Hầu hạ..

    Nhiễm Kiều Kiều sững sờ, cô bối rối nhìn Úc Thiếu Mạc rồi trong vô thức hỏi: "Hầu hạ như thế nào?"
     
    Annie DinhMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 1.2: Cô đang bán thân (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt chim ưng của Úc Mạc Thiếu bỗng trở nên lạnh lùng: "Trước khi đưa đến đây cô còn chưa được huấn luyện qua sao? Đừng giả vờ ngây thơ với tôi. Tôi không muốn ăn thì nhất quyết không nhận chuyện này. Nếu cô không muốn phục vụ thì thôi, chỉ cần ra khỏi đây."

    Rời khỏi đây..

    Cô không thể rời khỏi đây.

    Nhiễm Kiều Kiều cắn môi đi về phía Úc Thiếu Mạc và.. đứng bên cạnh Úc Thiếu Mạc.

    Cô nên làm gì bây giờ?

    "Tôi không có thời gian chơi trò 1 2 3 người gỗ với cô!"

    Giọng nói người đàn ông trước mặt cô mất kiên nhẫn, giống như giây tiếp theo cô sẽ bị ném ra ngoài vậy.

    Nhiễm Kiều Kiều có chút hoảng hốt nhưng cô lại không biết phải làm sao liền cắn môi, tim đập thình thịch cả người cô lao thẳng về phía Mạc thiếu đang ngồi trên sô pha. Đôi môi hồng đè lên môi mỏng của người đàn ông.

    Làm chuyện đó chắc là đều bắt đầu như vậy phải không?

    Bàn tay to của Úc Thiếu Mạc lập tức nắm lấy cổ tay của Nhiễm Kiều Kiều rồi dùng sức đẩy cô ra.

    Vốn dĩ anh chỉ muốn người phụ nữ này cởi quần áo cho anh, nhưng cô lại dám hôn anh. Cái miệng bẩn thỉu của cô không xứng.

    "..."

    Nhiễm Kiều Kiều ngã trên thảm, cho dù tấm thảm có mềm đến đâu thì với sức lực của Úc Thiếu Mạc cũng làm cô ngã đâu.

    "Cút ra ngoài!"

    Nhiễm Kiều Kiều nghe thấy tiếng hét giận dữ của người đàn ông, bàn tay đang xoa trên trán liền ngừng lại.

    Cô đã làm sai cái gì sao? Không phải anh ta yêu cầu cô hầu hạ anh ta sao?

    "Cô còn không cút sao?"

    Úc Thiếu Mạc bộc lộ sát khí nhìn chằm chằm vào Nhiễm Kiều Kiều.

    Áp suất không khí lại giảm xuống liên tục, Nhiễm Kiều Kiều nhìn vẻ mặt muốn giết người của Úc Thiếu Mạc liền có cảm giác không thở được, cổ của cô dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt.

    Nhiễm Kiều Kiều cắn môi, từ dưới đất đứng lên nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc nói: "Tôi không thể đi được!"

    Giọng cô rất hay và dễ nghe.. Úc Thiếu Mạc liền thay đổi suy nghĩ và muốn nghe giọng nói của cô.

    Nhưng người phụ nữ này vừa hôn anh, anh không thể chịu đựng được.

    Chỉ cần Úc Thiếu Mạc cứu được nhà họ Nhiễm thì cô có thể cắt đứt quan hệ với gia đình giống như ác quỷ đó, nhưng trước tiên.. cô phải lấy lòng Úc Thiếu Mạc.

    Nhưng rõ ràng bây giờ Úc Thiếu Mạc không hải lòng với cô, còn bảo cô cút đi.

    Đây đã là lần thứ hai.

    Anh mắt Úc Thiếu Mạc sắc như dao nhìn chằm chằm vào cô. Nhiễm Kiều Kiều cắn răng và bắt đầu cởi quần áo.

    Nếu như vậy còn không làm cho anh hài lòng thì cô thật sự không còn cách nào khác.

    Khóa kéo sau lưng cô được kéo xuống, chiếc váy xanh nhạt nhẹ nhàng trượt xuống để lộ ra làn da trắng như sữa.

    Đôi mắt đại bàng của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, tròng mắt đỏ tươi, rõ ràng là anh cảm nhận được phản ứng của mình.

    Cởi quần áo xong Nhiễm Kiều Kiều liền cởi cúc áo lót.. Đẹp hơn cả khuôn mặt là cơ thể của cô.

    Nhiễm Kiều Kiều nhắm mắt lại lông mi cô khẽ run lên, vừa định cởi dây áo ngực thì đột nhiên cánh tay cô bị một bàn tay to giữ lại.

    Nhiễm Kiều Kiều đau đớn mở mắt ra, một đôi mắt đỏ tươi xuất hiện trước mặt cô.

    Ở khoảng cách gần như vậy Nhiễm Kiều Kiều liền có cơ hội nhìn rõ Úc Thiếu Mạc, nhưng cô không có thời gian để nhìn. Cô chỉ cảm thấy anh rất cao, còn cao hơn cô một cái đầu.

    "..."

    Một lực mạnh kéo cô ngã xuống sô pha bên cạnh, trong khi cô cảm thấy mọi thứ đang quay cuồng thì cả người cô đã bị Úc Thiếu Mạc dè xuống dưới thân.

    Người đàn ông bị nhiễm dục vọng nói với giọng đầy khát máu và tàn nhẫn: "Nếu cô muốn như vậy, thì tôi sẽ đáp ứng cô."
     
    Annie DinhMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 2.1: Mỗi tháng năm triệu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau.

    Bầu trời trong xanh, đồng hồ sinh học của Úc Thiếu Mạc thức dậy đúng giờ. Anh cau mày, đôi mắt đại bàng lạnh lẽo dần mở ra.

    Hình như có gì đó không ổn trong vòng tay anh, Úc Thiếu Mạc nhìn xuống.

    Thân thể nhỏ nhắn của Nhiễm Kiều Kiều bị anh ôm chặt trong vòng tay, cánh tay mỏng manh khoanh trước ngực như con thú nhỏ đang chống cự lại vòng tay của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn còn lưu lại nước mắt..

    Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn khuôn mặt Kiều Nhiễm Nhiễm với vẻ mặt khó tin. Đã lâu rồi anh không ngủ với người phụ nữ nào.

    Điện thoại trên đầu giường rung lên, anh biết đó là đồng hồ báo thức mà trợ lý Lục Nghiêu đặt cho anh.

    Mười lăm phút sau Úc Thiếu Mạc bước ra khỏi phòng tắm, quần áo đầy đủ và chỉnh tề.

    Đi ngang qua giường, khóe mắt Úc Thiếu Mạc liếc một cái đột nhiên ngừng lại, nhìn thẳng trên giường.

    Không biết Nhiễm Kiều Kiều trở mình lúc nào, cánh tay trắng như tuyết và tấm lưng cong của cô lộ ra ngoài không khí. Úc Thiếu Mạc nhìn nhằm chằm vào các dấu răng anh khác nhau mà anh để lại trên đó, ánh mắt dần nóng lên. Anh nhớ hôm qua anh đã mất kiểm soát và cắn người phụ nữ này. Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, anh cũng không theo kiểu SM.

    Úc Thiếu Mạc hít một hơi thật sâu, đè nén sự bồn chồn của bụng dưới dùng ánh mắt kiềm chế nhìn Nhiễm Kiều Kiều cuối cùng quay người về phía cửa.

    Hôm nay anh sẽ gặp vài vị khách quan trọng và anh sẽ chiến vào một buổi tối nào đó.

    Cửa mở, Lục Nghiêu đứng ở ngoài cửa cung kính gọi: "Mạc Thiếu."

    Úc Thiếu Mạc sải chân dài đi về phía trước, lạnh nhạt nói: "Người bên trong hương vị không tệ, anh giữ lại đi."

    Lục Nghiêu đang đi theo phía sau liền kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Úc Thiếu Mạc, trước kia Mạc thiếu nói nhiều nhất là câu ở lại, hôm nay lại nói khẩu vị gì cơ? Với tư cách là trợ lý trưởng của nhà họ Úc, trợ lý Lục hiểu ngay anh ta cần phải làm gì.

    * * *

    Ba tiếng sau khi Úc Thiếu Mạc rời đi, Nhiễm Kiều Kiều bị cơn đau làm cho tỉnh dậy.

    Trên mu bàn tay đau nhói như có kim châm, Nhiễm Kiều Kiều cau mày mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trước mặt mình có đường viền màu trắng rất cao.

    Sau khi sững sờ một lúc, Nhiễm Kiều Kiều từ trang phục đoán ra người này là bác sĩ. Nhiễm Nhiễm ngồi dậy vừa nhúc nhích được một chút thì đột nhiên bị ai đó chặn lại.

    "Cô ơi, cô đang truyền nước, đừng cử động." Bác sĩ trước mặt nói với Nhiễm Kiều Kiều.

    Nhiễm Kiều Kiều sững sờ nhìn mu bàn tay, cau mày nói: "Truyền nước? Tại sao phải truyền nước?"

    Nhiễm Kiều Kiều không biết giọng mình khó nghe như thế nào, khi cô vừa mở miệng cổ họng cô như muốn bốc cháy.

    "Cô bị đa chấn thương nhẹ, có hiện tượng mất nước, nghiêm trọng hơn là bị rách phần thân dưới. À, mà nghe giọng nói của cô thì vẫn còn rách dây thanh quản."

    Giọng nói theo công thức của bác sĩ vang lên bên tai Nhiễm Kiều Kiều như cái tát vào mặt cô. Nhưng cô không còn trong trắng nữa nên không có gì phải giấu giếm. Nhiễm Kiều Kiều nhìn bác sĩ và nói: "Làm ơn rút kim ra giúp tôi."

    "Không được." Bác sĩ từ chối.

    "Làm ơn giúp tôi rút kim ra, tôi không cần điều trị, tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay bây giờ." Ánh mắt và giọng điệu của Nhiễm Kiều Kiều rất kiên quyết.

    Bác sĩ dừng lại và nói: "Cô có chắc không?"

    Anh ta được Lục Nghiêu mời đến, nếu người phụ nữ này không khỏi bệnh thì e rằng anh ta không dễ dàng nói chuyện. Nhưng nếu người phụ nữ này tự ý rời đi thì không liên quan gì đến anh ta.

    Thấy Nhiễm Kiều Kiều gật đầu chắc chắn bác sĩ liền giúp cô rút kim ra.

    "Mời anh ra ngoài." Nhiễm Kiều Kiều cúi đầu nói.

    Cô có thể cảm thấy dưới lớp chăn cơ thể mình không một mảnh vải che thân, giờ cô muốn vào phòng tắm để tắm rửa.
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 2.2: 5 triệu mỗi tháng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bác sĩ rời đi Nhiễm Kiều Kiều bước xuống giường thì suýt nữa đứng không vững, cô nghiến răng mới có thể miễn cưỡng đi lại được, Nhiễm Kiều Kiều liền dùng chăn bọc mình lại đi về phía phòng tắm.

    Trong phòng tắm, Nhiễm Kiều Kiều cũng không có thời gian nhìn xem cô có giống như nữ chính trong ngôn tình không, cô thở dài một tiếng rồi rửa mặt, tắm và gội đầu cho nhanh.

    Hôm nay, người quan trọng nhất với cô đã trở về nên cô phải ra sân bay.

    Cô mặc lại quần áo ngày hôm qua và mở cửa phòng tắm bước nhanh ra ngoài thì đột nhiên cô sững người lại. Trong phòng ngủ có một người phụ nữ đang đứng trước mặt cô sau lưng bà ấy còn có thêm vài người. Nhiễm Kiều Kiều giật mình, trong lòng có dự cảm không lành.

    "Chào cô, tôi là quản gia của Mạc thiếu- Dì Lưu. Chúng ta có hai vấn đề để trao đổi về việc tối hôm qua."

    Sau khi dì Lưu nói xong, Nhiễm Kiều Kiều cau mày nghi ngờ.

    Trao đổi những gì? Chẳng phải chỉ cần cô ngủ là xong rồi sao?

    Người phụ nữ tự xưng là dì Lưu nói: "Để tránh xảy ra rắc rối với nhau mời cô uống thuốc trước."

    Nhiễm Kiều Kiều: "Uống thuốc gì?"

    "Thuốc tránh thai." Giọng nói của dì Lưu bình tĩnh không chút dao động giống như bà ấy đã làm loại chuyện này không biết bao nhiêu lần.

    Thuốc tránh thai?

    Nhiễm Kiều Kiều sững sờ, gật đầu đi về phía dì Lưu và nói: "Thuốc ở đâu?"

    Có vẻ như Úc Thiếu Mạc sợ rằng cô mang thai đứa con của anh, nhưng thật không may cô hoàn toàn không có ý nghĩ đó.

    Lúc nãy khi tắm rửa Nhiễm Kiều Kiều vẫn còn tự nhắc nhở bản thân mình là việc đầu tiên phải làm sau khi ra ngoài chính là mua thuốc tránh thai.

    Mấy năm gần đây, dì Lưu, người phụ nữ ở bên cạnh Mạc thiếu đã thấy rất nhiều người, người thì im lặng uống thuốc chờ cơ hội, người thì không muốn uống thuốc.. Cho nên dì Lưu cũng không ngạc nhiên chút nào với phản ứng hiện tại của Nhiễm Kiều Kiều mà bình tĩnh napor người giúp việc phía sau đưa thuốc cho cô.

    Nhiễm Kiều Kiều cầm lấy viên thuốc, cô nuốt thẳng mà không cần nước. Vị đắng trong cổ họng khiến cô cau mày nhìn dì Lưu nói: "Tôi có thể đi được chưa?" Cô đã uống thuốc rồi, chắc không sao đâu.

    "Vẫn chưa." Dì Lưu nhìn Nhiễm Kiều Kiều nói, bà ấy đưa tay về phía sau ra hiệu.

    Người giúp việc phía sau đưa cho cô một tập tài liệu, dì Lưu liếc nhìn Nhiễm Kiều Kiều rồi mở tập tài liệu ra và nói:

    "Thưa cô, bây giờ tôi cần cô ký một văn bản. Từ hôm nay cô sẽ là tình nhân của Mạc thiếu, mỗi tháng cô sẽ có năm triệu tiêu vặt, chi phí chữa bệnh sẽ được báo cáo riêng. Cô sẽ sở hữu một biệt thự số 15-07 ở khu vực ngoại ô và du lịch bằng Bentley..

    " Khoan đã. "Kiều Nhiễm Nhiễm vừa nghe hai câu vội ngắt lời dì Lưu, cô ngạc nhiên nhìn bà nói:" Bà đang nói cái gì vậy? "

    Cái gì mà năm triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng? Biệt thự? Bentley? Tất cả cái này là cái gì?

    " Các quyền lợi và nghĩa vụ mà cô được hưởng khi trở thành tình nhân của Mạc Thiếu. "Dì Lưu nói:" Vẫn còn nhiều điều khoản ở phía sau. Như thường lệ tôi phải đọc từng điều khoản cho cô nghe. Tôi rất bận, vì vậy đừng ngắt lời tôi nữa, được chứ? "

    Sắc mặt Nhiễm Kiều Kiều thay đổi, cô dứt khoát nói:" Không."
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 3.1: Lưng trắng như tuyết (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dì Lưu cau mày nhìn Nhiễm Kiều Kiều.

    "Điều kiện để tôi tới chỗ này là Úc Thiếu Mạc sẽ giúp công ty nhà chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn, chứ không phải là làm tình nhân của anh ta."

    Nhiễm Kiều Kiều nói: "Không phải đã nói rõ ràng là qua đêm với Úc Thiếu Mạc sao? Sao bây giờ lại làm tình nhân rồi?"

    Dì Lưu nói: "Cô là món quà của Kha thiếu và Kha thiếu đã hứa với cô cái gì thì đó là chuyện của anh ta. Bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện cô làm tình nhân của Mạc thiếu, đây là chuyện Mạc thiếu đề nghị."

    Nhiễm Kiều Kiều liền nhíu mày, Úc Thiếu Mạc?

    "Thành thật mà nói thì lúc trước cũng có mấy cô gái có đãi ngộ giống như cô, thế nhưng những cô gái đó cũng phải tiếp xúc với Mạc thiếu mấy lần thì Mạc thiếu mới quyết định thu các cô.."

    "Tôi từ chối!"

    Nhiễm Kiều Kiều dứt khoát cắt đứt lời nói của Dì Lưu, cô nhìn thẳng vào bà và lạnh lùng nói:

    "Mục đích tôi tới nơi này không phải là để làm tình nhân cho Úc Thiếu Mạc, ngày hôm qua không phải sau này cũng không phải! Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi!"

    Nói xong Nhiễm Kiều Kiều cũng không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng ra khỏi phòng mặc kệ Dì Lưu đang sửng sốt ở sau lưng cô.

    Ra khỏi khách sạn Hoàng Cung Nhiễm Kiều Kiều vừa đi đến trạm xe buýt vừa mắng Úc Thiếu Mạc bị bệnh thần kinh.

    5 triệu, Bentley, biệt thự..

    Đàn ông giàu có đều là cặn bã! Anh ta có nghĩ đến nếu như cô làm như vậy là đang bán đứng nhân phẩm của cô không?

    Nhiễm Kiều Kiều bực bội đá bay một viên đá nhỏ, cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi cô liền nói địa chỉ nhà bạn tốt của cô là Bách Hiểu.

    Khi đến dưới lầu của nhà Bách Hiểu, Nhiễm Kiều Kiều trả tiền và xuống xe đi về phía một tòa nhà chung cư cũ kỹ.

    Cha mẹ Bách Hiểu đều là công chức nhà nước, căn nhà này là được phân chia theo đơn vị, diện tích không lớn nhưng vì có từ lâu đời mà từ ngoài nhìn vào thì có vẻ cũ kỹ.

    Thế nhưng nghe Bách Hiểu nói phía dưới gia đình Simmons của họ đều là tiền.

    Nhiễm Kiều Kiều không có hứng thú với loại tin đồn có thể khiến chết người này, khi leo lên tầng cao nhất thì chân cô đã run rẩy vội vàng ấn chuông cửa nhà của Bách Hiểu.

    Một lát sau, Bách Hiểu mặc bộ đồ ngủ hoạt hình và khuôn mặt táo đến mở cửa khi nhìn thấy Nhiễm Kiều Kiều cô ấy liền ngạc nhiên:

    "Học trưởng, không phải hôm nay anh cậu trở về sao? Sao cậu không ra đón?"

    "Còn có ba tiếng máy bay mới tới, Bách Hiểu để tớ ngủ hai tiếng đồng hồ rồi gọi tớ dậy."

    Nhiễm Kiều Kiều vừa nói vừa đi về phía phòng Bách Hiểu một cách quen thuộc.

    Bách Hiểu chỉ nhún vai và không nói gì.

    Trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Úc thị, Úc Thiếu Mạc đá cửa và kéo cà vạt đi vào, Lục Nghiêu đi theo sau anh.

    Úc Thiếu Mạc ngồi xuống sau bàn làm việc nghe Lục Nghiêu báo cáo hành trình buổi chiều với anh sau đó một nữ thư ký gõ cửa đi vào đưa cho Úc Thiếu Mạc một tài liệu cần xử lý gấp.

    Úc Thiếu Mạc cau mày liếc mắt nhìn chân nữ thư ký.

    "Mạc thiếu, anh? Vậy để tôi tránh đi."

    Lục Nghiêu cho rằng Úc Thiếu Mạc muốn quan hệ với nữ thư ký này.

    Thỉnh thoảng phản ứng của Úc Thiếu Mạc rất không đúng.

    Giống như rõ ràng là anh đang cười nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm làm sao để cho đối phương được chết.

    Ví dụ như anh ấy coi trọng phụ nữ nào đó thì cũng sẽ không hề tỏ ra vội vàng hay khẩn cấp.. thỉnh thoảng loại biểu hiện này khiến anh thêm lạnh lùng.

    Lục Nghiêu đã đi theo Úc Thiếu Mạc nhiều năm như vậy nên anh ta rất hiểu mà tất nhiên nữ thư ký thường ra vào hàng ngày cũng hiểu một chút, khi cô ta nghe được trợ lý Lục nói như vậy thì cảm thấy vui vẻ.

    Sau đó lại nghe giọng nói lạnh như băng Úc Thiếu Mạc: "Gọi người phụ nữ lúc sáng kia tới!"

    Anh lại nhớ tới cái lưng trắng như tuyết kia.

    Lúc sáng?

    Lục Nghiêu ngơ ngác nói: "Mạc thiếu, cô gái trong phòng buổi sáng đã đi rồi hơn nữa cô ấy từ chối trở thành tình nhân của anh."

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, vốn dĩ anh cũng không có ý muốn Nhiễm Kiều Kiều trở thành tình nhân của anh, nhưng sau khi nghe Lục Nghiêu nói cô từ chối..

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười: "Trong vòng nửa tiếng phải mang cô ấy đến đây cho tôi! Tôi muốn xem tất cả các thông tin về cô ấy!"
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 3.2: Lưng trắng như tuyết (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiễm Kiều Kiều bị Bách Hiểu gọi dậy, vừa mở mắt ra cô liền thấy Bách Hiểu đang nhìn cô đầy lo lắng.

    "Bách Hiểu? Mấy giờ rồi?" Nhiễm Kiều Kiều ngồi dậy.

    Ánh mắt Bách Hiểu nhìn Nhiễm Kiều Kiều có chút kỳ lạ, cô ấy nói: "Hai giờ ba mươi phút, Kiều Kiều, trên người cậu.. Có chuyện gì với cậu vậy?"

    Tay Nhiễm Kiều Kiều đang dụi mắt liền dừng lại cúi xuống nhìn quần áo của mình.

    Thì ra áo bên hông bị kéo lên lộ ra dấu hôn và vết thương dày đặc.

    "Kiều Kiều, cậu nói cho tớ biết đã chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bách Hiểu kích động nói.

    Nhiễm Kiều Kiều kéo quần áo của cô lên và nói: "Bách Hiểu cậu đừng hỏi nữa, đây là lựa chọn của tớ, không có chuyện gì xảy ra cả."

    Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói cho Bách Hiểu những chuyện này cũng không có tác dụng gì chỉ khiến cô ấy tức giận thêm mà thôi.

    "Kiều Kiều cậu đừng sợ, chuyện này không phải lỗi của cậu, chúng ta đi báo cảnh sát! Tớ yêu cầu cha tôi ra lệnh không cho phép họ nói ra dù chỉ một từ! Kẻ giết người chắc chắn phải bị bắt!"

    Bách Hiểu vừa kích động vừa thương hại Nhiễm Kiều Kiều.

    Nhiễm Kiều Kiều sửng sốt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của Bách Hiểu, đột nhiên cô mỉm cười.

    Cô cười càng ngày càng lớn, cuối cùng cô vừa cười vừa chảy nước mắt.

    "Bách Hiểu cậu đừng làm loạn nữa, cậu cho rằng tớ bị người ta cường bạo sao? Tớ nói với cậu là tớ không có, là tớ tự nguyện, vâng, chính là như thế nên cậu đừng hỏi."

    Nói xong Nhiễm Kiều Kiều liền vén chăn đi xuống giường, bây giờ chỉ còn nửa tiếng nữa là máy bay hạ cánh nên cô phải đi ngay lập tức. "

    Bách Hiểu sững sờ nhìn theo bóng lưng của Nhiễm Kiều Kiều, lúc Nhiễm Kiều Kiều sắp đi ra khỏi cửa phòng ngủ thì đột nhiên cô ấy liền chạy ra cản Nhiễm Kiều Kiều lại, cô nhìn thẳng vào Nhiễm Kiều Kiều và nói:

    " Cậu nói dối! Kiều Kiều cậu không phải là loại người này! Thậm chí khi đi học cậu còn không có bạn trai sao cậu có thể cùng với người khác.. Cùng người khác.. "

    Cả hai đều là học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba nên khi nói đến chuyện giữa nam nữ thì Bách Hiểu liền đỏ mặt xấu hổ, cô ấy ngại ngùng không nói hết câu được.

    Đôi mắt Nhiễm Kiều Kiều chợt lóe lên, cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn Bách Hiếu và nói:" Thế nhưng sự việc đã xảy ra rồi, không phải cậu đã nhìn thấy dấu vết trên người tớ rồi sao? Chẳng lẽ tớ lại tự mình làm được sao? Được rồi, Bách Hiểu, cậu mau tránh ra đi tớ sắp không kịp giờ rồi. "

    Nhiễm Kiều Kiều không muốn nói thêm gì nữa liền mỉm cười với Bách Hiểu, cô đẩy cô ấy ra và đi ra khỏi cửa.

    Sau khi rời khỏi nhà của Bách Hiểu thì Nhiễm Kiều Kiều vội vàng chạy đến ngoài cửa tiểu khu bắt một chiếc taxi và ngồi vào." Ra sân bay! "

    Trên đường đến sân bay, tâm trạng của Nhiễm Kiều Kiều vô cùng phấn khích.

    Sau hai năm thì cuối cùng anh ấy cũng đã trở về.

    Nhưng rất nhanh, tâm trạng phấn khích của Nhiễm Kiều Kiều liền bị dội một chậu nước lạnh.

    Khu sắp đến sân bay thì đột nhiên xe taxi dừng lại, những xe ở phía trước cũng sắp thành một hàng dài.

    " Đã xảy ra chuyện gì vậy? "Nhiễm Kiều Kiều lo lắng nhìn về phía trước.

    Tài xế taxi đã xuống xe để kiểm tra tình hình, một lúc sau tài xế liền quay lại và nói:" Nghe nói là đang điều tiết giao thông, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa."
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 4.1: Đừng làm ầm ĩ nữa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiểm soát giao thông?

    Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày, cô móc ví ra lấy tiền trả cho tài xế: "Tôi xuống xe ở đây, đoạn đường còn lại tôi tự đi được."

    Tài xế cũng không nói gì, Nhiễm Kiều Kiều trả tiền xong vừa định xuống xe thì đột nhiên cửa xe bị người bên ngoài kéo ra.

    Nhiễm Kiều Kiều bị dọa đến mức hét lên, cô hoảng sợ nhìn người bên ngoài xe.

    Một người đàn ông mặc âu phục đeo kính râm đang đứng ở ngoài cửa xe, vẻ mặt anh ta lạnh lùng nhìn Nhiễm Kiều Kiều. "Cô Nhiễm, mời cô đi với chúng tôi một chuyến!"

    Họ biết cô họ Nhiễm sao?

    Trong lòng Nhiễm Kiều Kiều lo lắng: "Các người là ai? Anh muốn.. Ôi, ôi!"

    Nhiễm Kiều Kiều còn chưa nói xong thì cô đã bị người kia kéo ra ngoài dẫn về một chiếc xe ở phía sau.

    Nhiễm Kiều Kiều không giãy giụa được liền bị ném lên một chiếc xe sau đó có hai vệ sĩ một trái một phải ngồi bên cạnh cô.

    Nhiễm Kiều Kiều hoảng sợ nhìn hai người này: "Các người là ai? Anh định làm gì? Tại sao anh lại bắt cóc tôi?"

    Không ai để ý tới cô, hai vệ sĩ giống như không nghe thấy cô nói chuyện cứ ngồi yên đó không nhúc nhích.

    Nhiễm Kiều Kiều đang định hỏi lại thì phát hiện xe di chuyển!

    Cô nhìn về phía trước mới thấy trước mặt còn có mấy chiếc xe, vậy mà bọn họ có thể lái xe ngược chiều như chốn không người!

    Thật kiêu ngạo!

    Nhiễm Kiều Kiều không biết cô sẽ bị đưa đi đâu, phản ứng đầu tiên của cô chính là gọi điện báo cảnh sát nhưng một giây sau cô mới nhớ là cô không mang theo điện thoại.

    Vốn là vậy mà, cô đi ra ngoài bán mình thì mang theo điện thoại làm gì?

    Mấy chiếc xe vẫn luôn đi ngược chiều, điều khiến Nhiễm Kiều Kiều ngạc nhiên không chỉ riêng gì bọn họ kiêu ngạo đến mức không để luật giao thông vào mắt mà điều kỳ lạ hơn là cả con đường không có lấy một chiếc xe nào cả!

    Giống như con đường này được dọn sạch bằng một cách đặc biệt vậy.

    Rất nhanh đoàn xe liền rẽ trái cuối cùng cũng chạy chậm lại và từ từ tiến vào một khu biệt thự.

    Nhiễm Kiều Kiều nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ trong lòng muốn biết cô bị đưa đến đâu nhưng mỗi một căn nhà ở đây đều giống nhau làm cho cô chẳng nhìn ra gì cả.

    Xe dừng lại, một vệ sĩ đẩy Nhiễm Kiều Kiều xuống: "Đến rồi! Ra khỏi xe thôi!"

    Lúc này cô như cá nằm trên thớt mặc cho người ta chém, Nhiễm Kiều Kiều cân nhắc hậu quả của việc nếu như cô phản kháng. Cuối cùng thì cô vẫn ngoan ngoãn xuống xe và bị vệ sĩ đẩy đi về phía trước.

    Là một biệt thự có diện tích lớn hơn so với những biệt thự mà cô vừa thấy, bên ngoài biệt thự có trồng những bông hoa trên bãi cỏ.

    Hoa tulip, loài hoa may mắn của Nhiễm Kiều Kiều.

    "Mau đi thôi!"

    Nhiễm Kiều Kiều lại bị người phía sau đẩy một cái.

    Đi vào cửa biệt thự Nhiễm Kiều Kiều thật sự giật mình, mặc dù cô bị cận thị nhưng vẫn bị màu vàng lấp lánh làm chói mắt.

    Khách sạn Hoàng Cung của ngày hôm qua cũng rất xa hoa nhưng vẫn hoàn toàn không là gì so với nơi này.

    Tại sao những tên bắt cóc này lại trói cô đến đây? Đây là chỗ nào?

    Nhiễm Kiều Kiều đang đánh giá xung quanh thì phát hiện có gì đó không đúng.

    Còn những kẻ bắt cóc cô ấy thì sao? Họ đi đâu rồi?

    Xung quanh cô không có ai cả! Chỉ có một mình cô trong căn phòng lộng lẫy này!

    Ở trong một hoàn cảnh xa lạ khiến Nhiễm Kiều Kiều lo sợ, cô không ngừng nhìn xung quanh. Đột nhiên cô thấy một cái điện thoại bàn ở dưới đèn trang trí cách đó không xa.

    Nhiễm Kiều Kiều lập tức chạy tới cầm điện thoại lên, cô bấm một dãy số quen thuộc nhất mà không cần suy nghĩ.

    Đặt ống nghe vào bên tai, Nhiễm Kiều Kiều có chút hồi hộp chờ điện thoại kết nối.
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 4.2: Đừng làm ầm ĩ nữa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tiếng kết nối điện thoại vang lên thì tim của Nhiễm Kiều Kiều muốn nhảy ra ngoài vì kích động.

    Anh trai cô đã xuống máy bay! Và đã mở điện thoại!

    "A lô?"

    Giống như nghe được lời cầu nguyện của Nhiễm Kiều Kiều, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm ấm và dễ nghe.

    Nhiễm Kiều Kiều nắm chặt điện thoại, cô kích động hét lên: "Anh ơi!"

    Im lặng.

    Qua hai giây bên kia mới ngập ngừng nói: "Kiều Kiều?"

    Nhiễm Kiều Kiều kích động nói: "Là em! Anh đang ở đâu? Bây giờ em.."

    "Văn Hiên, ai vậy? Em gái em có gọi cho anh không?"

    Đột nhiên giọng nói của Hàn Lộ vang lên từ trong điện thoại khiến Nhiễm Kiều Kiều ngừng lại, hai mắt cô mở to với vẻ không thể tin được.

    Hàn Lộ! Cô ta đi chung với anh trai cô!

    "Kiều Kiều có chuyện gì vậy? Anh vẫn còn có việc ở đây, nếu không có gì thì anh cúp máy trước, chúng ta sẽ liên lạc sau!"

    Giọng nói không được tự nhiên của Nhiễm Văn Hiên giống như con dao mạnh mẽ đâm vào tim của Nhiễm Kiều Kiều.

    "Anh, bây giờ em đang bị bắt cóc, anh có thể đến cứu em hay không?"

    Nhiễm Kiều Kiều ôm một tia hy vọng cuối cùng, cô lo lắng nói.

    "Ha ha, Kiều Kiều, em đừng làm loạn nữa, bị bắt cóc thì sao em không gọi điện thoại cho cảnh sát mà gọi điện thoại cho anh làm gì, được rồi, bên anh còn có việc có chuyện gì thì về nhà rồi chúng ta nói sau."

    Trong giọng nói dễ nghe của Nhiễm Văn Hiên mang theo ý cười.

    "Nhưng mà.."

    Tút tút tút tút..

    Nhiễm Kiều Kiều còn muốn nói nữa nhưng điện thoại đã vang lên tiếng tút tút sau khi bị cúp máy!

    Ống nghe điện thoại trong tay Nhiễm Kiều Kiều trượt xuống và rớt xuống đất. Nhiễm Kiều Kiều giống như một khúc gỗ không có tri giác trong mắt phủ một lớp tro tàn.

    "Kiều Kiều, em hãy đợi anh ba năm! Sau ba năm khi anh về thì anh sẽ cho em tất cả mọi thứ mà em muốn!"

    Lời thề mà Nhiễm Văn Hiên nói khi anh ta rời đi ba năm trước vẫn còn vang lên rõ ràng trong đầu Nhiễm Kiều Kiều.

    Thậm chí Nhiễm Kiều Kiều còn nhớ rõ ràng vẻ mặt lúc đó của Nhiễm Văn Hiên khi anh ta nói những lời này.

    Rõ ràng ánh mắt của anh ta chân thành tha thiết như vậy, kiên định như vậy..

    Tại sao lại trở nên như vậy?

    Không, chắc chắn có một cái gì đó không ổn!

    Nhiễm Kiều Kiều tỉnh táo lại và chạy về phía cửa, cô muốn rời khỏi nơi này, cô phải đi tìm anh trai để hỏi cho rõ ràng!

    "Ha ha."

    Khi Nhiễm Kiều Kiều vừa chạy đến trước cửa thì sau lưng cô vang lên một tiếng cười khẽ của người đàn ông.

    Nhiễm Kiều Kiều dừng bước và xoay người lại, cô không nhìn rõ mặt người đàn ông kia mà chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của anh.

    "Anh là ai?" Nhiễm Kiều Kiều hỏi.

    Sự sợ hãi này thật sự xuất phát từ bản năng.

    Úc Thiếu Mạc cúi người nhặt ống nghe rơi trên mặt đất lên, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhiễm Kiều Kiều, cánh môi bạc tình gợi cong lên đầy giễu cợt, anh nhỏ giọng trêu chọc cô: "Thế nào, vừa mới xuống giường chưa được mấy tiếng đồng hồ thì đã không biết tôi là ai nữa à?"

    Vừa mới xuống giường được mấy tiếng..

    Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày, cô thật sự rất sốc liền nhìn về bóng người kia với vẻ mặt không tin được và hét lên: "Úc Thiếu Mạc!"

    Tại sao bọn bắt cóc lại là anh? Anh bắt cóc cô để làm gì?

    "Thật thú vị, lá gan cũng không nhỏ nha, lại dám gọi cả tên lẫn họ của tôi." Úc Thiếu Mạc ngồi xuống ghế sô pha dùng đôi mắt đại bàng nhìn Nhiễm Kiều Kiều.

    Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến áp suất không khí không ngừng hạ xuống. Nhiễm Kiều Kiều bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thiếu Mạc nói: "Anh bắt cóc tôi tới nơi này làm gì? Anh đang cố làm cái quái gì vậy?"

    Muốn làm gì..

    Đôi mắt đại bàng của Úc Thiếu Mạc liền chùng xuống, anh cười như không cười nói: "Cô lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

    "..."

    Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày, chỉ có kẻ ngốc mới đi qua, cô thấy cô và người đàn ông này chẳng có chuyện gì để nói cả!
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 5.1: Anh muốn tôi làm gì? (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy cô đứng yên ở đó Úc Thiếu Mặc lại ngước mắt lên nhìn cô lần nữa gọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Tôi khuyên cô một câu, Úc Thiếu Mạc tôi không thích phụ nữ không biết xấu hổ!"

    Cô gái này tuổi không lớn nhưng cũng là một người không hiểu chuyện.

    Thôi đi, nể tình cơ thể cô ngọt ngào nên lần này tha cho cô ấy!

    Cô bị nhốt ở đây, ngoại trừ người đàn ông trước mặt này thì không có gì khác nữa!

    Nhiễm Kiều Kiều tính toán kết quả nếu cô tiếp tục đứng ở chỗ này rồi cắn môi đi về phía anh.

    Nếu bây giờ chống đối với Úc Thiếu Mạc thì không khác gì lấy trứng chọi đá.

    Cô ngồi xuống ghế sô pha cách xa Úc Thiếu Mạc nhất, Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc với vẻ cảnh giác và hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"


    Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ!

    Nhiễm Kiều Kiều cho rằng đời này cô và Úc Thiếu Mạc gặp nhau cũng chỉ có một đêm hôm qua mà thôi, không ngờ cô lại bị trói đến đây, đã vậy còn không biết lý do là gì nữa!

    Nhiễm Kiều Kiều không đeo kính, đôi mắt trong veo có chút mê mang nhìn Úc Thiếu Mạc. Ánh mắt trong sáng lại vô tội như vậy làm trong đầu Úc Thiếu Mạc lại hiện lên hình ảnh kiều diễm tối hôm qua.

    "Đến nói về vấn đề bồi thường của cô." Úc Thiếu Mạc nói.

    Bồi thường?

    "Bồi thường cái gì?" Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày đầy nghi ngờ.

    "Bồi thường điện thoại của tôi!" Úc Thiếu Mạc lắc cái ống nghe đang cầm trong tay, đôi mắt như đại bàng của anh nhìn Nhiễm Kiều Kiều, cười như không cười nói: "Vừa nãy không có sự cho phép của tôi mà cô đã tự tiện dùng điện thoại, đã vậy cô còn làm hư điện thoại của tôi nữa! Cô phải bồi thường cho tôi!"

    Cô làm hư điện thoại?

    Nhiễm Kiều Kiều giật mình, cô cúi đầu suy nghĩ một chút, giống như vừa rồi đúng là ống nghe từ tay cô rớt xuống đất.

    Nó bị hư rồi à?

    Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc: "Nếu là tôi làm hư thì tôi sẽ bồi thường cho anh!"

    "A, khẩu khí thật lớn, sao cô không hỏi điện thoại này bao nhiêu tiền?" Úc Thiếu Mạc cười nửa miệng nhìn Nhiễm Kiều Kiều.

    Đột nhiên Nhiễm Kiều Kiều có một loại dự cảm không tốt, cô nuốt nước miếng đè nén cảm giác bất an trong lòng và hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

    Một điện thoại bàn thì có thể bao nhiêu tiền chứ? Mấy trăm tệ là đủ đúng không?

    Đôi mắt như đại bàng của Úc Thiếu Mạc bình tĩnh nhìn Nhiễm Kiều Kiều, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói dễ nghe của anh nhẹ nhàng nói ra mấy con số: "Một vạn hai ngàn."

    12.000 tệ!

    Nhiễm Kiều Kiều bật dậy khỏi ghế sô pha và nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc với vẻ mặt không thể tin nói: "12.000 nhân dân tệ! Anh đang tống tiền sao?"

    Điện thoại nào đáng giá 12.000 tệ?

    Bây giờ tất cả mọi người đều dùng điện thoại di động! Nếu Úc Thiếu Mạc lấy điện thoại di động ra và yêu cầu cô bồi thường, nói chiếc điện thoại di động đó có giá một vạn hai ngàn tệ thì Nhiễm Kiều Kiều còn có thể tin tưởng được.

    Nhưng điện thoại.. Loại đồ vật này đều không sử dụng nữa sao có thể đáng giá một vạn hai ngàn tệ chứ!

    Đây là một vụ tống tiền trắng trợn!

    Nhìn ánh mắt khiếu nại của Nhiễm Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười. Anh nhìn Nhiễm Kiều Kiều rồi nói: "Tôi sửa lại một chút cho cô biết tôi nói một vạn hai ngàn không phải nhân dân tệ, mà là đô la Mỹ."

    Đô-la!

    12.000 đô-la cho một cái điện thoại!

    Nhiễm Kiều Kiều hít sâu một hơi nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc nói: "Anh đừng có gạt người nữa! Cùng lắm chỉ là một đồ vật dùng để gọi điện thoại mà thôi, cho dù kiểu dáng của nó có hơi cổ nhưng cũng không đắt như vậy!"

    Nhiễm Kiều Kiều vẫn còn nhớ rõ lúc nãy cô quay số thì bàn phím trên đó là kiểu quay giống bánh xe.

    Điện thoại này khá đặc biệt, nhưng cùng lắm thì chỉ có thể được coi là một đồ thủ công mỹ nghệ mà thôi!
     
    FangErAnnie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng sáu 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...