Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by gia đình của tôi, Apr 17, 2021.

  1. Chương 230: Cường thế đoạt lấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thị vệ và cao thủ trong hoàng cung, dưới mệnh lệnh của Tử Hoàng, toàn bộ đều tràn vào bên trong.

    "Bạo hộ bệ hạ!"

    "Bệ hạ, người không sao chứ?"

    "..."

    Những người khác cũng tránh thật xa, tránh việc vô duyên vô cớ bị liên lụy.

    Tử Hoàng nói: "Người của Xích Linh Quốc, toàn bộ đều bắt lại cho ta, bọn chúng ta đồng bọn."

    Tử Hoàng âm trầm nhìn gương mặt thanh lạnh của Sở Tuyền Nguyệt, nếu như người nữ nhân này không nể mặt ông, ông không ngại cường thế đoạt lấy.

    "Vâng, Bệ hạ!"

    Cửu thúc cũng biết ông manh động rồi, muốn giết đi người nam nhân này cũng phải thần không biết quỷ không hay mà giết đi, trên thọ yến của ông ta giết đi ông ta là tuyệt đối không khôn ngoan, sẽ liên lụy đến tiểu Cửu và phu nhân.

    Ông lùi về bên cạnh Sở Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt, không để cho người của Tử Hoàng đến gần hai người họ nửa bước.

    Vô số cao thủ đem ba người họ vây lại, ngay cả mấy người thiếp thân hộ vệ cũng ra tay rồi.

    Tử Hoàng nói: "Ta nhất thời khinh địch để ngươi đắc thủ rồi, nhưng mà trẫm sẽ không để cho ngươi có cơ hội nữa. Ngươi có thể đánh bại một cao thủ luyện linh cảnh đỉnh phong, ta không tin ngươi có thể đánh bại toàn bộ."

    "Nếu như ngươi muốn ta để cho ngươi toàn thây, quỳ xuống cầu xin ta như một con chó, ta có lẽ sẽ cho ngươi một cơ hội!" Tử Hoàng âm trầm nói.

    Tam Tiền lạnh giọng nói: "Tử Hoàng, ngươi cũng quá đáng quá rồi đó! Là ngươi công kích Cửu thúc trước, bây giờ đánh không lại thì tìm một đám người giúp đỡ, ngươi thực sự cho là Cửu thúc không có người giúp sao?"

    Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Hội đấu giá Cửu Thiên của ngươi quyết định muốn nhúng tay vào sao? Hoàng Linh Quốc, Tranh Linh Quốc còn có Lục Linh Quốc cũng rất bất mãn với hội đấu giá Cửu Thiên ngươi, nếu như các ngươi còn nhúng tay vào việc riêng của chúng tôi, thì không tin đem hội đấu giá Cửu Thiên trong thất quốc cũng kéo vào sao. Thương nhân dù sao cũng là thương nhân, đối địch với chủ thần của quyền lực, các ngươi xác định là phải chịu thiệt, hãy nghĩ cho kỹ đó?"

    "Ta lại sợ một Tử Linh Quốc nhỏ nhoi của ngươi sao, thật nực cười!" Tam Tiền kiêu hạnh nói.

    Tam Tiền là quyết tâm muốn nhúng tay vào, đây ngược lại khiến cho Sở Cửu Ca có chút ngạc nhiên, gia hỏa này thật trượng nghĩa! "

    Tử Tinh Châu đi qua kéo lại Tam Tiền nói:" Tiền huynh.. "

    " Cửu muội muội tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lúc này lại nhát rồi? "Tam Tiền rất không vui nói.

    Tử Tinh Châu nói:" Bởi vì Cửu Ca bọn họ không cần ngươi ra tay mà! "

    " Phụ hoàng, Cửu Ca bọn họ cũng là có hậu thuẫn đó, phụ hoàng ngươi vẫn là nên biết chừng mực dừng lại đi! "Tử Tinh Châu nói với Tử Hoàng.

    Tử Hoàng giận dữ nói:" Nghịch tử ngươi nói cái gì? "

    Tử Tinh Châu không có trả lời ông, ngoài điện truyền đến một đạo âm thanh," Bổn tông chủ đặc biệt đến chúc thọ cho Tử Hoàng, nhưng mà xảy ra chút chuyện đến trễ rồi, Tử Hoàng không để ý chứ! "

    " Xoẹt xoẹt xoẹt! "Bên trong đại điện xuất hiện mấy đạo thân ảnh, khiến cho người ta ngạc nhiên là thân phận những người này không đơn giản.

    " Tông chủ Thái Vân Tông! "

    " Vậy mà tông chủ Thái Vân Tông lại đến rồi! "

    "... "

    Tuy rằng thọ yến của Tử Hoàng cũng phát qua thiệp mời cho Thái Vân Tông, nhưng mà Thái Vân Tông nhiều lắm tặng một phẫn lễ vật cho có lễ mà thôi.

    Lần này ngay cả lễ vật cũng không có tặng, Tử Hoàng cũng không có để trong lòng, không ngờ đến bọn họ sẽ đích thân đến.

    Chỉ là hơn một nửa cao thủ của Thái Vân Tông đều xuất động rồi, đây căn bản không giống đến chúc thọ!

    Vân tông chủ cười nói:" Bệ hạ, đêm nay không phải thọ yến của ngươi sao? Đây.. đây là sao thế? Sao lại động thủ rồi? "

    Tử Hoàng nói:" Xử lý một tên nghịch tặc to gan dám ám sát trẫm mà thôi, đợi xử lý xong bọn chúng, ta mới chiêu đãi Vân tông chủ thật tốt.. "

    Lời của ông chưa nói xong, Vân tông chủ nói:" Cửu Ca, thì ra tiểu nha đầu ngươi ở đây sao? "

    Vân tông chủ dẫn theo người của ông, trực tiếp xông vào vòng bao vây của đám người Tử Hoàng.

    Một hàng người của Vân tông chủ bọn họ không dám cản lại, cho dù muốn cản lại, thực lực cũng không đủ mà.

    Sở Cửu Ca nói:" Vân tông chủ chảo. "

    Vân tông chủ nói:" Tử Hoàng bệ hạ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Những cao thủ dưới tay ông, lại ức hiếp một tiểu nha đầu như vậy! "

    " Ta là nghe nói tiểu nha đầu đến tham gia thọ yến của ngươi, bổn tông chủ mới từ trong bận rộn tranh thủ qua đây, không ngờ đến vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy. "

    Lời của Vân tông chủ đâu đâu cũng biểu lộ sự bao che, Tử Hoàng sao có thể không nghe ra.

    Thì ra hậu thuẫn Tử Tinh Châu nói lại là Thái Vân Tông! Khó trách tiểu nha đầu Sở Cửu Ca này dám cuồng như vậy, thì ra có Thái Vân Tông làm hậu thuẫn cho cô.

    Nhưng mà ông không tin, Thái Vân Tông sẽ vì một tiểu nha đầu đối địch với Tử Linh Quốc ông, đây là việc tuyệt đối không thể nào.

    Tử Hoàng lạnh giọng nói:" Người của Sở gia Xích Linh Quốc trên thọ yến của trẫm xuất ngôn bất kính, hơn nữa lại ám sát trẫm, khiến trẫm trọng thương, tội không thể tha, hôm nay trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng. Vân tông chủ thân là khách quý, vẫn là không nên tham gia vào sẽ tốt hơn. Đây đã quan hệ đến danh dự của cả Tử Linh Quốc ta. "

    Ông lấy cả Tử Linh Quốc gây sức ép cho Thái Vân Tông, Vân tông chủ hỏi:" Cửu Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? "

    " Vân tông chủ, việc này hãy nên để cho một người ngoài như ta nói vậy! Tử Hoàng trong việc này một chút lý cũng chẳng chiếm, chỉ là đây là địa bàn của ông ta, ông ta muốn ức hiếp người ta thế nào thì ức hiếp, quả là ức hiếp người quá đáng! "Tam Tiền lúc này đi ra nói.

    Miệng lưỡi của Tam Tiền tuyệt đối không tệ, giọng nói thanh thoát nói hết đầu đuôi cả sự việc, kể cả quá trình Tử Hoàng liên tiếp bị vả mặt, tuyệt đối hấp dẫn.

    " Việc này nên bắt đầu nói từ việc Tử Hoàng muốn nạp gia chủ Sở gia Xích Linh Quốc làm phi.. "

    Muốn nạp người ta làm phi, không đáp ứng, sau đó muốn lấy lòng nữ nhi người ta, bị chê không biết cách dạy con. Thế là bắt đầu thi đấu, kết quả nhi tử nhi nữ của Tử Hoàng lại không bằng một tiểu cô nương đến từ gia tộc của một nước nhỏ nhoi.

    Thể diện Tử Hoàng không giữ được nữa, tiếp tục thâm tình công kích Sở gia chủ, kết quả Sở gia chủ nói rõ cô đã có người trong lòng rồi.

    Tử Hoàng vẫn không chịu từ bỏ, nói người ta xấu xí hơn nữa không có thân phận địa vị.

    Dung mạo, khi mặt nạ được lấy xuống, dung mạo của Cửu thúc người ta vượt xa ông ta mấy chục con phố.

    Thân phận địa vị người của hội đấu giá Cửu Thiên đã để cho ông ta làm khách khanh rồi, cho dù bây giờ không phải, sau này cũng có thể trở thành khách khanh chứ!

    Thế nhưng Tử Hoàng không cam tâm, chuẩn bị động thủ so đấu với người ta, kết quả sau khi giao thủ, bị chèn ép rồi.

    Nếu như không phải ông ta có linh khí phòng vệ trong tay, thì có lẽ Tử Hoàng đã đứt hơi rồi.

    Thực lực không bằng người Tử Hoàng không phục, liền kêu người của ông ta ra tay, ỷ vào đây là địa bàn của bản thân người của ông ta nhiều ức hiếp người ta ít người.

    Vị hoàng đế của quốc gia lớn nhất thất quốc Tử Linh Quốc, chính là không biết xấu hổ như vậy, thật sự khiến cho người ta được mở mang tầm mắt.

    Tam Tiền nhất châm kiến huyết, khiến cho không ít quan khách đều cảm thấy Tử Hoàng thực sự là rất quá đáng.

    Hậu cung ông ta mỹ nhân vô số, nhưng lại cường thế tranh đoạt một nữ nhân đã có người trong lòng.

    Vân tông chủ nói:" Tử Hoàng, lần này việc này ngươi làm có chút không thỏa đáng mà. "

    Tử Hoàng nói:" Vân tông chủ, Thái Vân Tông ngươi là muốn đối địch với Tử Linh Quốc sao? Sự cân bằng một tông một đại quốc, ngươi muốn vì tiểu nha đầu này mà phá vỡ sao?"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  2. Chương 231: Là lời thật lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân tông chủ nói: "Tiểu nha đầu Cửu Ca là người rất quan trọng của Thái Vân Tông chúng tôi, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của nhi tử ta. Tử Hoàng bệ hạ nếu như thật sự muốn đối địch với con bé, Thái Vân Tông ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực để bảo vệ con bé!"

    Tử Hoàng cũng không ngờ đến Vân tông chủ sẽ làm đến nước này, ông nói: "Vân tông chủ, ngươi đây là muốn vì việc tư mà khiến cho cả Thái Vân Tông không được yên bình sao?"

    "Đây không phải là quyết định của một mình tông chủ chúng tôi, trên dưới toàn tông chúng tôi đều ủng hộ quyết định của tông chủ. Tử Hoàng bệ hạ muốn động đến cửu tiểu thư, muốn động đến người nhà của cô ấy, Thái Vân Tông chúng tôi cho dù phải cứng đối cứng với Tử Linh Quốc, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp." Lần này mở miệng không phải là Vân tông chủ, mà là đại trưởng lão cực kỳ cổ hủ của Thái Vân Tông.

    Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, đây rốt cuộc là như thế nào.

    Sở Cửu Ca chỉ là cứu nhi tử của tông chủ mà thôi, lại có thể khiến cho Vân tông chủ và trên trên dưới dưới Thái Vân Tông làm đến nước này, đây quá không bình thường rồi!

    Bọn họ đều nghi ngờ Sở Cửu Ca là con riêng của Vân tông chủ.

    Việc mà Sở Cửu Ca và Dung công tử làm, Thái Vân Tông không hề truyền ra bên ngoài, nhưng mà mỗi một người của Thái Vân Tông tuyệt đối sẽ không quên phần ân tình này.

    Nếu như không có bọn họ, Thái Vân Tông của họ đã không còn tồn tại rồi.

    Thiếu một ân tình lớn như vậy, cho dù thực sự phải liều cả tính mạng với Tử Linh Quốc, bọn họ cũng không nuối tiếc.

    "Rất tốt! Rất tốt!" Tử Hoàng vô cùng phẫn nộ, nắm đấm của ông nắm chặt, gân xanh nổi đầy, ông chuẩn bị hất tay để cho thủ hạ của ông động thủ.

    Thế nhưng lần này Thái Vân Tông từng người đều là cao thủ, cứ thế mà động thủ, sẽ khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

    Ông cảm nhận được một ánh nhìn băng lạnh, là người nam nhân đó.

    Bây giờ có Thái Vân Tông chống lưng, ông không chút nghi ngờ người nam nhân đó sẽ trong phút chốc giết đi ông.

    Tay của Tử Hoàng cứng đơ rồi, ông cuối cùng không có hạ lệnh cho người của ông động thủ, cứ thế thu tay thật sự là quá khó coi rồi.

    Tử Hoàng nói: "Yến hội kết thúc rồi, trẫm đã mệt, Vân tông chủ ngươi đến quá trễ rồi, ngày mai trẫm lại thịnh tình khoản đãi, hôm nay cứ như thế đi."

    "Đi!" Tử Hoàng không giữ được thể diện, chỉ có thể trước rời khỏi.

    Để lại Hoàng hậu đoan trang chiêu đại những quan khách này, "Lần thọ yến này vẫn xem như là viên mãn rồi, chỉ là giữa chừng xảy ra chút hiểu lầm! Người ở đây cũng đừng có để trong lòng, cũng mong đừng truyền ra bên ngoài! Đây quan hệ đến danh dự hoàng thất Tử Linh Quốc chúng tôi, ta nghĩ mọi người biết được tầm quan trọng của vấn đề này."

    Vị Hoàng hậu Tử Linh Quốc này bên trong nụ cười mang đầy ẩn ý, rất hiển nhiên là muốn bịt miệng của những người này.

    Nếu như họ dám nói bậy, để Tử Hoàng biết được, có lẽ bệ hạ sẽ đem cơn giận nuốt không trôi hôm nay xả lên trên người của họ.

    Bọn họ sao lại dám chứ!

    Bọn họ cười cười nói: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, hôm nay chúng tôi sau khi đi ra hoàng cung Tử Linh, việc xảy ra sau cùng của thọ yến, chúng tôi nhất định quên sạch sẽ."

    "Chỉ là một số hiểu lầm mà thôi, chúng tôi rất nhanh liền quên đi thôi."

    "Đúng thế! Đúng thế!"

    Hoàng hậu nói: "Các vị bên này mời!"

    Nguy cơ lần này, liền như vậy được giải quyết rồi, Sở Tuyền Nguyệt thở một hơi dài, nói: "Cảm ơn Vân tông chủ ra ta tương trợ!"

    Vân tông chủ nói: "Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, so với việc cửu tiểu thư và Dung công tử làm cho Thái Vân Tông chúng tôi mà nói, hoàn toàn không đáng nhắc đến!"

    "Sở gia chủ, chúng tôi tiễn các người! Chúng tôi cũng tạm thời trú lại tại nơi ở của Dung công tử." Vân tông chủ nói với họ.

    "Được!" Sở Tuyền Nguyệt gật đầu.

    Sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi hoàng cung, liền bị người kéo lên một cỗ xe ngựa khác, Dung Uyên nói: "Cửu nhi, những lúc như vậy, nên để cho nhạc mẫu đại nhân bọn họ một chút không gian riêng, đúng hay không?"

    Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ừm!"

    Ngay từ lúc Sở Cửu Ca dự tính đi vào hang cọp tham gia thọ yến Tử Hoàng, liền gửi thư cho Vân tông chủ, nhờ Vân tông chủ đến giúp đỡ.

    Nếu như hoàng đế Tử Linh Quốc biết khó mà lui, không đem sự việc náo đến mức ngươi chết ta sống, con bài tẩy Vân tông chủ bọn họ, không cần thiết dùng đến.

    Nhưng mà nếu như Tử Hoàng không có phong độ, chuẩn bị dùng biện pháp mạnh thì bọn họ sẽ để Vân tông chủ ra tay.

    Vân tông chủ bọn họ có thể đến kịp lúc như vậy, là bởi vì Dung Uyên thông báo tin tức cho.

    Người của Dung Uyên ẩn nấp trong cung, những người đó của Tử Hoàng căn bản không thể phát hiện được.

    Không biết mẫu thân và Cửu thúc sau ngày hôm nay, tình cảm sẽ tiến triển thế nào.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta cảm thấy Tử Hoàng có thể không phải là người đó. Nếu như ông ta là người đó, hôm nay để cho mẫu thân đáp ứng, không thể không đem sự việc nói ra dương uy với Cửu thúc. Nhưng mà ông ta cái gì cũng không có nói, trừ phi ông ta giống với mẫu thân căn bản không biết người đó là ai."

    Dung Uyên nói: "Việc này, chúng ta tiếp tục điều tra!"

    Cửu thúc không muốn ngồi bên trong xe ngựa, cũng không dám, kết quả Sở Tuyền Nguyệt lên tiếng: "Đệ Cửu đại nhân.."

    Cửu thúc ngồi trong xe ngựa, đứng ngồi không yên, mặt lạnh lùng nhưng tim lại đập thình thịch.

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Đệ Cửu đại nhân, những lời vừa nãy ta nói có chút đường đột, ta chỉ là muốn Tử Hoàng từ bỏ mới nói ra những lời như vậy, mong Đệ Cửu đại nhân đừng để trong lòng."

    Cả người Cửu thúc cứng đơ lại, tim như bị nước băng ngâm qua vậy.

    Ông sớm đã liệu được rằng có lẽ đó cũng không phải là lời thật lòng của phu nhân, nhưng mà đích thân nghe thấy phu nhân nói ra như vậy, ông cũng cảm thấy tim một trận nhói đau.

    Ông rất chán ghét tình trạng như vậy, cho dù phu nhân không thích Tử Hoàng, sau này có lẽ sẽ gặp được những người nam nhân khác, sẽ động tâm.

    Vừa nghĩ đến việc như vậy, Cửu thúc liền khống chế không được sát khí của bản thân.

    Sở Tuyền Nguyệt lúc này đáy lòng lạnh như băng, Đệ Cửu đại nhân quả nhiên tức giận rồi, chỉ là trước mặt Ca nhi không biểu lộ ra mà thôi, bầu không khí trong xe ngựa lạnh đến cực điểm.

    Cửu thúc nhìn thấy người nữ nhân mặt càng lúc càng thêm lạnh lùng này, ông cảm thấy bản thân không được nghĩ nữa, Cửu thúc đứng lên, đến gần Sở Tuyền Nguyệt.

    Gương mặt tuấn mỹ vô song đó phóng đại trước mắt Sở Tuyền Nguyệt, Cửu thúc cúi đầu nhìn vào đôi mắt đó nói: "Phu nhân, ta đã xem là thật rồi!"

    "Tất cả lời ta nói, toàn bộ đều là thật, toàn bộ đều là ta kỳ vọng đó. Ta không biết bản thân là ai, không có bất kì ký ức nào, dung mạo cũng vừa mới khỏi, rất mong phu nhân không chê ta, cho ta một cơ hội."

    Ông không muốn đem phu nhân nhường cho người khác, cho nên tốc chiến tốc thắng, không được do dự nữa, đầu óc nóng lên liền đem lời trong lòng toàn bộ đều nói ra hết.

    Sở Tuyền Nguyệt khó tin nhìn người nam tử tuấn mỹ trước mắt, tim đập nhanh, hắn..

    Lòng quân như lòng ta, cô lại chưa từng biết, dù sao tình cảm của hắn cũng rất ít khi biểu lộ ra ngoài.

    Sở Tuyền Nguyệt cúi đầu nói: "Ta.. Lời vừa nãy là ta gạt ngươi đó, kỳ thực lời ta nói với Tử Hoàng, cũng đều là thật đó.."

    Mặt của hai người lúc này đều đỏ cả lên, như bị thiêu cháy vậy, Cửu thúc lúc này chủ động đem người ôm vào lòng, "Phu nhân, ta không có nằm mơ chứ!"

    "Không có!"

    Cửu thúc hỏi: "Ta thậm chí đến cả tên của bản thân cũng không biết, phu nhân thực sự không chê sao?"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  3. Chương 232: Thích chàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta sẽ tìm cùng chàng, tìm lại tên của chàng, tìm lại ký ức của chàng. Nhưng mà ta.." Ánh mắt Sở Tuyền Nguyệt tối lại, cô..

    "Đừng có suy nghĩ bậy bạ! Không cho phép!"

    "Ưm!" Môi của Sở Tuyền Nguyệt bị chặn lại, lời gì cũng không thể nói được nữa.

    Cô không ngờ đến người nam nhân này vẫn luôn lạnh lùng, một khi chủ động lại nhiệt tình như lửa..

    "Cửu nhi, nàng thật sự quyết tâm để cho ông ta làm nhạc phụ đại nhân của ta sao?" Dung Uyên ôm chặt Sở Cửu Ca nói.

    Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc rất tốt, hơn nữa người với mẫu thân thích lẫn nhau, tình huống hôm nay chàng cũng thấy rồi không phải sao?"

    Dung Uyên tuy là không xuất hiện ở trước mắt mọi người, nhưng mà hắn vẫn luôn ở hiện trường, cô biết thọ yến hôm nay hắn vẫn luôn ở vị trí đó.

    Dung Uyên cũng rất khổ não, "Nhưng mà ông ta rất chán ghét ta."

    "Ai biểu chàng khiến người ta chán ghét làm chi." Cửu Ca nhàn nhạt nói.

    "Hơn nữa trực giác của ông ta không sai, tuy rằng người làm ông ta thành như vậy không phải ta, nhưng mà hai chúng tôi quả là kình địch của nhau, lúc trước!" Đôi tử mâu của Dung Uyên khẽ trầm.

    Sở Cửu Ca ngẩn ra, nói: "Chàng biết thân phận của Cửu thúc rồi?"

    Dung Uyên đáp: "Trước đó ta chỉ là nghi ngờ mà thôi, nhưng mà hôm nay sau khi nhìn thấy dung mạo thật sự của ông ta, kỳ thực ta đã xác định thân phận của ông ta rồi."

    Người đó là ai? Cửu Ca ngẫm nghĩ, cô nghĩ đến Tam Tiền trước đó đứng ra che chở cho Cửu thúc.

    Cô tuy là cảm thấy tiểu tử thổ hào rất không tệ, nhưng mà quan hệ giữa bọn họ cũng không có sâu như với Nhị Lượng.

    Thế nhưng hôm nay lại phi thường bao che cho bọn họ, mà người thực sự được che chở e là không chỉ có mình cô, mà còn có Cửu thúc nữa!

    Dung Uyên nói bên tai Sở Cửu Ca: "Nhạc mẫu đại nhân và người nam nhân đó bây giờ nhất định đang thân mật với nhau, như cá gặp nước, mà Cửu Nhi nàng có phải quá bỏ bê ta rồi không."

    "Rõ ràng chúng ta sớm đã trở thành vị hôn phu thê rồi, tình cảm tiến triển còn chậm hơn hai người họ, Cửu nhi nàng nói ta có ủy khuất hay không.."

    Mặt Cửu Ca khẽ đỏ, nói: "Đây có thể giống nhau sao?"

    "Ừm! Không giống nhau.."

    "Ưm!" Cửu Ca bị Dung Uyên hôn rồi, một nụ hôn cực kỳ triền miên.

    Cửu nhi bận tác hợp người khác, lại không tác hợp bản thân, Dung Uyên rất bức bối.

    Cảm thấy bản thân cần phải từng bước chèn ép, không để cho đồ ngốc nghếch này có cơ hội né tránh chút nào.

    Sở Cửu Ca bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, miệng của Dung Uyên đến gần bên tai cô nói: "Không giống nhau tình cảm ta đối với Cửu nhi sâu hơn rất nhiều rất nhiều."

    Cửu Ca cảm thấy không cách nào không chế nhịp tim của mình nữa, Dung Uyên nói: "Ta biết, Cửu nhi cũng là có cảm tình với ta! Ta sẽ đợi đến ngày mà Cửu nhi chịu hồi đáp ta."

    Sở Cửu Ca nhìn gương mặt yêu nghiệt hoàn mỹ trước mặt càng ngày càng khiến cho người ta không thể rời mắt, từng chút từng chút người này đã thẫm thấu sâu vào mọi ngóc ngách con người cô, nhân sinh của cô, hình như hoàn toàn không thể tách biệt với con người này nữa rồi.

    Thói quen đối với một người, tình cảm đã khắc sâu vào trong linh hồn rồi, cho dù cô không tự biết, hoặc là có thể ngó lơ.

    Thế nhưng tình cảm của hai người mẫu thân và Cửu thúc ngày một tốt hơn, yêu nghiệt này cũng nhịn không nổi nữa rồi.

    Cô lúc này cũng biết rõ, Dung yêu nghiệt đối với cô mà nói hoàn toàn là không thể thay thế.

    Sở Cửu Ca đến gần Dung Uyên, đột nhiên đặt dấu ấn lên mặt hắn, "Đợi giải quyết hết những chuyện phiền phức bên đây, ta mới nói với chàng."

    "Được!" Dung Uyên đem Cửu Ca ôm chặt vào trong lòng.

    Chỉ cần Cửu nhi trong lòng đã có hắn, có đợi thêm nữa, cũng có sao.

    Lúc này bên trong ngự thư phòng của hoàng cung Tử Linh Quốc, một giọng nói phẫn nộ truyền ra.

    "Cái gì? Các ngươi nói cái gì? Người của Thái Vân Tông vậy mà đi cùng đến nơi ở của Sở Tuyền Nguyệt."

    "Vâng ạ! Ngay đến Vân tông chủ cũng có mặt, chúng tôi căn bản không tiện ra tay!" Một đám ám vệ quỳ trước mặt Tử Hoàng nói.

    Tử Hoàng vốn dĩ dự tính lấy lui làm tiến, chuẩn bị trên đường bọn họ trở về phái ám vệ và cao thủ động thủ, đem tên nam nhân đó phanh thây, đem Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca trói qua đây.

    Sở Tuyền Nguyệt nếu như không chịu khuất phục, vừa hay có thể lấy nữ nhi cô uy hiếp cô.

    Tên Sở Cửu Ca miệng lưỡi lanh lợi, không tha cho người đó, ông nhất định phải trả thù thật tốt,

    "Một đám phế vật! Thái Vân Tông, Thái Vân Tông đáng chết đó là cố ý chống đối với ta mà!" Tử Hoàng phẫn nộ gào thét nói.

    "Phụt!" Tử Hoàng phẫn nộ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hai mắt tối đen ngất đi.

    Vốn dĩ đã bị thương không nhẹ, lại bị lửa giận công tâm, không ngất đi mới lạ đó.

    Đi đến phủ đệ của Dung Uyên, Cửu thúc nắm lấy tay Sở Tuyền Nguyệt đi xuống xe ngựa.

    Cử chỉ của hai người hiển nhiên trở nên thân mật hơn, không còn cảm giác xa cách như trước đó.

    Sở Cửu Ca còn phát hiện môi của mẫu thân nhà mình hình như hơi sưng, Cửu thúc ra tay đủ nhanh, xem ra tiến triển rất là thuận lợi.

    Dung Uyên nói: "Cửu nhi, chúng ta về trước đi!"

    "Phu nhân!" Cửu thúc nhìn Sở Tuyền Nguyệt nói.

    Mày Sở Tuyền Nguyệt khẽ nhíu, nói: "Chàng còn gọi phu nhân?"

    Cửu thúc phi thường kiên định nói: "Chính là phu nhân, phu nhân của một mình ta."

    Mặt Sở Tuyền Nguyệt đỏ lên, nói: "Ta còn chưa có nói muốn gả cho chàng, chàng cứ xưng hô như vậy có phải vội quá hay không?"

    "Quen rồi, xưng hô này sửa không được rồi." Cửu thúc nghiêm túc nói.

    "Thật không có cách nào với chàng!" Sở Tuyền Nguyệt rất bất lực nói.

    Cửu thúc tiễn Sở Tuyền Nguyệt về phòng, tuy rằng bọn họ đã bước ra một bước này, Cửu thúc cũng không đến mức không biết xấu hổ như Dung Uyên chủ động yêu cầu ở lại làm ấm giường, chỉ là.. "

    Cửu thúc nhìn đến đôi môi hoàn mỹ đó, mùi vị hồi nãy như thể khiến cho người ta bị nghiện, ông trầm thấp nói:" Phu nhân.. "

    Sở Tuyền Nguyệt bị kéo vào lòng, Cửu thúc nói:" Hôn thêm lần nữa, có được không? "

    Mặt của Sở Tuyền Nguyệt cũng đã đỏ như muốn nhỏ máu," Chàng trước đó cũng không có hỏi, bây giờ.. "

    Đây để cô phải trả lời thế nào?

    Tuy rằng tuổi của hai người lớn hơn Sở Cửu Ca, nhưng mà kinh nghiệm trong tình cảm cũng rất ít, có chút không biết nên làm thế nào.

    " Vậy sau này cũng không hỏi nữa. "Không hỏi, trực tiếp hôn, như vậy cũng không tệ.

    Ngay khi Cửu thúc muốn hôn xuống, đột nhiên cảm thấy một cỗ hơi thở xa lạ ở xung quanh.

    Chẳng lẽ tên Tử Hoàng đó không chết tâm phái người đến rồi, Cửu thúc thả Sở Tuyền Nguyệt ra, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh xông ra ngoài.

    Nhắm chuẩn vị trí của người đó, trực tiếp một chưởng đánh qua đó.

    " Rầm! "Cửu thúc không có đánh trúng người, bởi vì người mà ông công kích lấy ra một linh khí phòng vệ rất mạnh.

    Với thực lực hiện tại của ông hoàn toàn công phá không được linh khí phòng vệ đó.

    Ở tại nơi cách không xa Sở Tuyền Nguyệt, Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng đương nhiên cũng phát giác được có người xông vào.

    Cô lấy khuỷu tay khều khều người đang ôm cô nói:" Người chàng nói đến rồi. "

    " Ừm! Bổn Vương cố ý để người thả hắn vào đó, nếu không hắn sao có thể dễ dàng vào được như vậy. Nàng không phải muốn biết người nam nhân đó là ai sao? Hắn sẽ nói với nàng."Dung Uyên đáp.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  4. Chương 233: Tên Cửu Thương Khung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, "Chàng cứ thế thả người vào, chẳng lẽ không sợ phá hư chuyện tốt của mẫu thân và Cửu thúc sao? Cửu thúc là cùng với mẫu thân đi vào phòng đó."

    Dung Uyên đáp: "Người nam nhân đó xưa nay đều không gần nữ sắc, tuyệt đối tiến độ không có nhanh như vậy. Có lẽ bây giờ ông ta còn là một tên trai tân, một bó tuổi rồi!"

    "Chàng.." Cả mặt Sở Cửu Ca đen lại.

    "Đi thôi!" Nếu như người đang đợi đã đến, vậy thì đi gặp thôi.

    Cửu thúc một kích không có giải quyết được kẻ địch, tiếp tục ra tay.

    Một giọng hét lớn truyền đến, "Cửu thúc! Đừng đánh, là con, là con.."

    Từ trên cây nhảy xuống một thiếu niên, lúc này y phục làm từ thổ cẩm vạn kim khó mua của thiếu niên nhăn nhúm lại.

    "Cửu thúc, là con, Tam Tiền nè!"

    "Là ngươi! Ngươi đến làm gì?" Cửu thúc vẫn lạnh mặt nói.

    Đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của ông, sắc mặt Cửu thúc bất thiện.

    Sở Tuyền Nguyệt đi ra, nhìn thấy Tam Tiền nói: "Ngươi là tam thiếu gia của hội đấu giá Cửu Thiên, bạn của Ca nhi."

    "Chàng đó! Quá manh động rồi, thiếu chút đã thương đến bạn của Ca nhi." Sở Tuyền Nguyệt tức giận nói với Cửu thúc.

    Trước đó trên thọ yến, hài tử này đã đứng ra nói giúp họ, nếu như thật sự đem người đả thương rồi, thì đó chính là lấy oán báo ân rồi!

    Tam Tiền nói: "Cửu thẩm, người đừng nói Cửu thúc nữa! Con có phải đến không đúng lúc không? Làm phiền hai người rồi."

    Hắn cũng rất ngại mà! Nhưng mà hắn rất sốt ruột, muốn làm rõ tình huống của Cửu thúc là như thế nào.

    Mặt Sở Tuyền Nguyệt đỏ lên, xưng hô này..

    Cửu thúc lạnh giọng nói: "Nếu đã biết, ngươi còn không mau cút!"

    Cửu thúc thực sự là quá lạnh lùng vô tình rồi, Tam Tiền thật sự muốn khóc, hắn nói: "Được! Con cút, con lập tức cút! Cửu thúc người đừng tức giận con mà! Con ngày mai lại đến bái phỏng."

    Tam Tiền siêu cấp ủy khuất muốn rời khỏi, vào lúc đó Sở Cửu Ca và Dung Uyên đi đến.

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi trước đừng đi, ta có lời muốn hỏi ngươi! Ngươi quen biết Cửu thúc đúng không? Ngươi biết Cửu thúc là ai?"

    Cửu thúc khẽ ngẩn ra, đăm đăm nhìn Tam Tiền nói: "Ngươi quen biết ta?"

    Tam Tiền trợn to mắt nói: "Cửu thúc, Cửu thúc người không phải vì muốn dụ dỗ được Cửu thẩm nên cố ý che giấu thân phận sao? Sao ngay đến cả con cũng không nhận ra rồi?"

    Trước đó trong hoàng cung, hắn đinh ninh Cửu thúc che giấu thận phận để theo đuổi nữ nhân, để gở bỏ thân phân trai độc thân, thủ đoạn như vậy cũng dùng đến rồi, không ngờ..

    Sở Cửu Ca đáp: "Cửu thúc người mất trí rồi, mọi thứ liên quan đến bản thân người đều quên rồi. Nếu như ngươi thực sự biết được thân phận của Cửu thúc, ở lại nói rõ đi!"

    Tam Tiền sắc mặt đại biến, "Cửu thúc mất trí rồi!"

    Hiển nhiên Cửu thúc không thể tiếp tục nụ hôn đó với phu nhân nhà mình rồi, lúc này năm người ngồi bên trong thư phòng.

    Cửu thúc vỗn dĩ nghĩ rằng bản thân ngay đến tên của bản thân cũng không biết, rất khổ não, lại không ngờ rằng nhanh như vậy có người tìm đến, cho ông biết tin tốt như vậy.

    "Nói đi! Ta rốt cuộc là ai?" Cửu thúc hỏi.

    Tam Tiền nói: "Cửu thúc, tên của người là Cửu Thương Khung, xếp hàng chín trong tộc chúng ta, là người nhỏ nhất. Người hơn mười năm trước bị một tên hỗn đản ám toán, vẫn luôn không rõ tung tích. Cha của bọn con vẫn luôn tìm người ở khắp nơi, không nghĩ đến người lại ở một nơi nhỏ như Xích Linh Quốc, hơn nữa còn mất đi ký ức."

    "Cửu thúc người theo chúng con về tộc đi, những thứ khác bọn họ sẽ nói rõ cho người."

    Sở Tuyền Nguyệt ngẩn ra, bọn họ mới xác định tình cảm của nhau, chàng liền phải đi rồi sao.

    Sở Tuyền Nguyệt kéo lại tay Cửu thúc, Cửu thúc an ủi cô, lạnh lùng nói: "Đem chi tiết thân phận của ta nói rõ, đừng nói mơ hồ như vậy! Ngươi nghĩ ta mất đi ký ức liền dễ lừa gạt như vậy?"

    Tam Tiền cũng bất lực, Cửu thúc cho dù là mất đi ký ức, thực lực cũng biến yếu rồi, khí thế vẫn là mạnh mẽ như vậy, hắn chỗng đỡ không nổi nữa!

    "Cửu thúc, con có thể đơn độc nói với người không?" Tam Tiền hỏi.

    Không phải hắn không nguyện ý nói chi tiết! Mà là liên quan đến một số bí mật của tộc họ, không thể để cho người ngoài biết.

    Cửu thúc nhìn Sở Tuyền Nguyệt nói: "Đây là thê tử tương lai của ta, tiểu Cửu là nữ nhi của ta, còn về hắn.."

    Ánh mắt Cửu thúc băng lạnh lướt qua Dung Uyên, Dung Uyên nói: "Ta là vị hôn phu của Cửu nhi!"

    "Ngươi có thể cút rồi!" Cửu thúc lạnh giọng nói.

    Dung Uyên rất phẫn nộ, còn chưa có trở thành nhạc phụ thật sự đó! Làm ra dáng vẻ còn hơn nhạc phụ đại nhân thật vậy.

    Dung Uyên nói: "Cửu Thương Khung, muốn ta cút trước đánh bại ta hẳn nói, ngươi bây giờ không có thực lực đó, ta không cút thì như thế nào?"

    "Chàng an phận chút!" Sở Cửu Ca nói.

    Cửu thúc cũng thu liễm lại nộ ý, nói: "Ta nghĩ hắn sớm đã biết rõ thân phận của ta rồi, hắn có ở đây nghe hay không, cũng không sao. Nhanh nói.."

    Cửu thúc có lệnh, không thể không nghe, dù sao Cửu thúc nói như vậy, hình như thật sự toàn là người nhà, dù người tên Dung Uyên đó sâu không lường được.

    Tam Tiền nói: "Cửu thúc là tộc trưởng Đệ cửu tộc của Bất tử cửu tộc, Cửu Thương Khung. Con là thiếu chủ của Đệ tam tộc. Lúc trước Bát đại thánh tộc liên hợp Thập phương thần tôn công đánh tộc ta, khiến cho tộc ta trọng thương, hơn nữa còn từ trong tay chín tộc trộm đi chí bảo hộp bất tử của tộc ta."

    "Hộp bất tử của Đệ cửu tộc trong tay Cửu thúc người, lúc trước đối thủ của người là Thập phương thần tôn, người đại chiến ba ngày ba đêm với Thập phương thần tôn, nhưng mà gia hỏa đó nham hiểm xảo trá tìm đồng bọn ám toán Cửu thúc, Cửu thúc người chỉ có thể trước rút lui, nếu không hộp bất tử của Đệ cửu tộc sẽ rơi vào trong tay Thập phương thần tôn."

    "Chúng con không biết người bị Thập phương thần tôn truy sát đến nơi nào rồi, đợi đến khi mọi chuyện đều bình ổn lại chúng con tìm người khắp nơi, nhưng lại không có tung tích của người. Nếu như không phải đèn linh hồn của người trong Bất tử cửu tộc vẫn chưa tắt, chúng con đều nghĩ người đã bị tên hỗn đản vương bát đản Thập phương thần tôn giết chết rồi."

    "Thập phương thần tôn đó không phải là thứ tốt lành gì, trước đó chính là kình địch của Cửu thúc người, lần này lại dám làm thế với Bất tử cửu tộc ta, chúng con vẫn luôn đợi Cửu thúc người trở về, tìm đủ hộp bất tử, sau đó đi tìm hắn báo thù."

    Cuộc tìm kiếm này, đã tìm hơn mười năm nhưng chẳng chút tăm hơi nào, không nghĩ đến Cửu thúc không những lực lượng biến yếu rồi, hơn nữa còn bị hủy dung mất đi ký ức, khó trách chúng con vẫn luôn không tìm được.

    Cửu thúc nghe xong lời của Tam Tiền, ký ức của ông hình như có chút ấn tượng, ông tin lời Tam Tiền nói là thật.

    Tam Tiền nói: "Lần này con đến Tử Linh Quốc là để tìm hộp bất tử của Đệ tam tộc, bởi vì con có được tình báo, không ngờ lại tìm thấy Cửu thúc người rồi. Con đã ước định với mấy tiểu tử đó rồi, ai trước tìm thấy người, người đó chính là lão đại. Ha ha ha!"

    "Cửu thúc, người theo con trở về đi! Hộp bất tử trước không tìm nữa, con trước đưa người về tộc, xem thử thân thể người rốt cuộc thế nào rồi?" Tam Tiền lo lắng nói.

    Cửu thúc lắc đầu nói: "Ta không đi, ta phải ở lại bên Tuyền Nguyệt, ta còn phải thủ hộ tiểu Cửu."

    Tam Tiền có chút kinh ngạc nói:"Cửu thúc, Cửu thúc người sau khi mất đi ký ức quả thật thay đổi rất nhiều đó!
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  5. Chương 234: Tín ngưỡng của ông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tam Tiền trực tiếp nói: "Cửu thúc, con biết người như vậy rất tốt! Người lúc trước vẫn luôn đem sứ mạng của Bất tử cửu tộc xem là tất cả, chuẩn bị đem tất cả cống hiến cho người có Bất tử sinh mệnh chi đồng không biết chừng nào mới xuất hiện. Bây giờ người có được người mình muốn bảo vệ, có được gia đình của mình, cha con bọn họ cuối cùng cũng không cần lo lắng người độc thân cả đời rồi."

    "Nhưng mà con đồng thời cũng có chút thất vọng, người Bất tử cửu tộc chúng ta, cho dù mất đi tất cả, cho dù là ký ức, cũng sẽ không đánh mất tín ngưỡng của mình."

    Cửu thúc nhìn đến Sở Cửu Ca nói: "Ta không có, chưa từng có."

    Cửu Ca khẽ ngẩn ra, đây là thật! Cửu thúc chưa từng quên đi tín ngưỡng của bản thân.

    Lúc trước khi người lần đầu nhìn thấy cô, cũng chính vì tín ngưỡng đó, kiên định muốn thủ hộ bên cạnh cô, bởi vì cô chính là chủ nhân sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng đó.

    Tam Tiền nói: "Cửu thúc nếu đã không muốn về đó con cũng không thể trói người về đó được, nhưng mà con sẽ truyền tin tức cho tụi Nhất Nặc, Cửu thúc không để ý chứ?"

    Quỷ kế của tên tiểu tử Nhất Nặc đó nhiều nhất, có lẽ hắn sẽ có biện pháp khiến cho Cửu thúc đáp ứng về tộc bọn họ.

    Cửu thúc hỏi: "Ý của tiểu Cửu thì sao?"

    Sở Cửu Ca nói: "Không vấn đề, để cho Nhất Nặc đến Tử Linh Quốc, hắn còn thiếu con một món nợ đó."

    "Cái gì? Cửu muội muội có thể khiến cho Nhất Nặc thiếu muội, muội quá lợi hại rồi." Tam Tiền sùng bái nói.

    Cửu thúc lạnh giọng nói: "Gọi cách khác!"

    Tam Tiền nói: "Cửu thúc cũng nói cô ấy là nữ nhi của người, vốn dĩ chính là Cửu muội muội mà! Theo con biết, Cửu muội muội còn chưa đủ mười lăm tuổi, là nhỏ nhất trong số chúng con, con không có gọi sai."

    Vỗn dĩ chỉ là hắn tùy tiện gọi thôi, không nghĩ đến đây thật sự là cửu muội muội của hắn.

    Đối với việc Sở Cửu Ca không phải là nhi nữ thân sinh cảu Cửu thúc, Tam Tiền căn bản không để trong lòng.

    Người của Bất tử cửu tộc họ không có thiện cẩn như vậy, chỉ cần là nữ nhi Cửu thúc thừa nhận, thì đó chính là người của Bất tử cửu tộc họ, tiểu công chúa của Bất tử cửu tộc họ.

    Không thể không nói, thái độ của Tam Tiền như vậy, khiến cho Sở Cửu Ca đối với Bất tử cửu tộc rất hiếu kỳ, hơn nữa Cửu thúc cũng là một thành viên trong Bất tử cửu tộc bọn họ.

    Cửu thúc lạnh giọng nói: "Lời ngươi đã nói xong, có thể đi rồi!"

    "Hu hu hu! Cửu thúc, người sau khi mất trí nhớ sao lại càng ngày càng lạnh lùng rồi, không giữ con ở lại sao?" Tam Tiền tội nghiệp nói.

    Dung Uyên nói: "Nơi này của ta giản đơn, không thích hợp thiếu chủ của Bất tử cửu tộc sống quen xa hoa, ngươi vẫn là nên trở về địa bàn của mình ở đi!"

    Tam Tiền nói: "Nơi mà Cửu thúc cũng có thể ở, bổn thiếu chủ đương nhiên cũng không chê, ta chính là muốn ở đây."

    Dung Uyên lạnh lùng nhìn sang hắn, người của Bất tử cửu tộc ai ai cũng thật phiền, hắn lạnh giọng nói: "Người đâu, tiễn khách!"

    Mặc Nhất nói: "Đệ tam thiếu chủ, mời bên này!"

    Tam Tiền chề chề môi, hắn nói với Sở Cửu Ca: "Cửu muội muội, ngày khác ta đến tìm muội chơi! Hôm nay không còn sớm nữa, vậy ta đi trước đây."

    "Còn có Cửu thúc, không cần biết người có ký ức hay không, Bất tử cửu tộc chúng con đều là hậu thuẫn của người, hoàng đế đó của Tử Linh Quốc lại dám giành thê tử với người, nếu như người có gì cần thì cứ việc mở miệng, chúng con chơi chết ông ta!" Tam Tiền nói lời này, đầy khẩu khí của đạo tặc.

    Tam Tiền rời khỏi rồi, Cửu thúc nhìn Sở Tuyền Nguyệt nói: "Phu nhân, tên của ta là Cửu Thương Khung, có lẽ đúng là tên này không sai."

    Tam Tiền nhắc đến chuyện xưa, ông đã có được chút ký ức mơ hồ rồi, tên của ông, tuyệt đối có thể khẳng định.

    Sở Tuyền Nguyệt cúi đầu thì thầm ba chữ này, nói: "Cửu Thương Khung, Thương Khung.."

    Sở Tuyền Nguyệt đột nhiên phát hiện nữ nhi của mình và con rể tương lai đều ở đây, mặt nhịn không được đỏ lên, cô nói: "Ca nhi, ta với Thương Khung.."

    Hai người đã nói rõ tâm ý với nhau, nhưng mà Sở Tuyền Nguyệt rất để ý cách nghĩ của nữ nhi mình.

    Sở Cửu Ca cười nói: "Mẫu thân, trên thọ yến của Tử Hoàng các người đã biểu lộ tâm ý của nhau rồi, người nghĩ nữ nhi mắt mù không nhìn ra được sao!"

    "Đó là tình huống cấp bách nhất thời diễn kịch." Sở Tuyền Nguyệt nói.

    "Diễn kịch! Rõ ràng đều biểu lộ chân tình ra có được hay không, cũng chỉ có hai người mới cảm thấy đó là diễn kịch, mọi người đều không cảm thấy như vậy, nếu không Tử Hoàng sao lại một bộ hận không thể giết chết Cửu thúc. Nhưng mà mẫu thân và Cửu thúc trên đường hôn một hồi, cũng xem như hiểu rõ rồi, chúc mừng mẫu thân, chúc mừng Cửu thúc." Sở Cửu Ca chúc phúc họ từ tận đáy lòng.

    Cửu thúc nói: "Tiểu Cửu, ta.."

    Ông vẫn là sợ tiểu Cửu tức giận, sứ mệnh của ông chính là thủ hộ tiểu Cửu, kết quả lại yêu phải mẫu thân của tiểu Cửu, muốn cưới người làm thê.

    "Con không hài lòng Tử Hoàng là do con cảm thấy ông ta không xứng với mẫu thân, nhưng mà con phi thường thích Cửu thúc, tuyệt đối sẽ không ngăn cản hai người đến với nhau, hơn nữa rất vui khi hai người có thể đến với nhau."

    Cửu thúc sớm đã là ứng cử viên cô nhắm đến cho vị trí cha kế, bây giờ họ nhanh như vậy đến với nhau, cô đưa hai tay tán thành, tuyệt đối sẽ không trở thành vật cản trở.

    Nữ nhi cũng tán thành rồi, Sở Tuyền Nguyệt hoàn toàn yên tâm, trên mặt Cửu thúc cũng đầy nét cười.

    Vào lúc đó Dung Uyên lên tiếng nói: "Cửu nhi không ngăn cản nhạc mẫu đại nhân và ngươi ở bên nhau, vậy thì ngươi sau này cũng đừng ngăn cản ta với Cửu nhi bên nhau, nếu không khí độ của Đệ cửu tộc trưởng, cũng quá nhỏ đi thôi!"

    Nhất thời sắc mặt Cửu thúc trở nên băng lạnh, "Cửu nhi là Cửu nhi, ngươi là ngươi! Đây hoàn toàn không giống nhau, trước khi ta biết rõ được ngươi là ai, ta tuyệt đối không yên tâm ngươi."

    "Thương Khung!" Sở Tuyền Nguyệt kéo lại ông, Cửu thúc mới thu liễm hơi thở băng lạnh của mình.

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Chàng phải tin tưởng ánh mắt của Ca nhi."

    Đối với lời của phu nhân Cửu thúc không dám phản bác, ông nói: "Phu nhân nói đúng."

    Ánh mắt Dung Uyên trầm lại, ông phản đối có tác dụng gì, một người cha kế, chỉ cần lấy lòng được nhạc mẫu đại nhân, Cửu Thương Khung cho dù hồi phục ký ức muốn phản đối, cũng không có tác dụng.

    Dung Uyên cười nói với Sở Cửu Ca: "Cửu nhi, chúng ta đi thôi! Đừng làm phiền nhạc mẫu đại nhân bọn họ nữa."

    "Ừm!" Sở Cửu Ca khẽ gật đầu.

    Sở Cửu Ca cùng với Dung Uyên rời khỏi, sau khi rời khỏi Sở Cửu Ca nói: "Chàng rốt cuộc là làm thế nào đắc tội Cửu thúc rồi?"

    "Không có gì, chỉ là đánh nhau mấy lần, số lần Cửu Thương Khung thua hơi bị nhiều, không phải là đối thủ của ta, cho nên rất chán ghét ta." Dung Uyên đáp.

    "Nếu như ông ta hồi phục ký ức muốn đối phó ta, Cửu nhi nàng nhất định phải bảo vệ ta, dù sao thân thể ông ta là do nàng trị khỏi đó, mà thân thể ta không so được với lúc trước, vẫn cần một khoàng thời gian rất dài mới trị khỏi được." Dung Uyên ôm chặt Sở Cửu Ca, nhìn thì như xin được che chở, thực chất là đang chiếm tiện nghi.

    Hắn trước đó dù sao cũng không có nghĩ đến Cửu Thương Khung vận khí tốt đến thế, vô tình được nhạc mẫu đại nhân tương lại của hắn thích phải, nếu như sớm biết..

    Nếu như sớm biết, hình như cũng không thể thân thiện với Cửu Thương Khung.

    Dù sao thực lực đến trình độ của hắn, rất ít có người là đối thủ của hắn, mà Cửu Thương Khung là một trong số ít đó, khó tránh việc giao đấu với ông ta.

    Sở Cửu Ca nói: "Muốn ta bảo vệ chàng, vậy phải xem biểu hiện của chàng rồi."

    "Ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."

    Ngày hôm sau của thọ yến Tử Hoàng trọng bệnh, không thể gặp khách, Thái Vân Tông cũng không có việc lớn gì, Vân tông chủ nguyện ý đợi, nhất định phải nói chuyện với Tử Hoàng thật tốt, tuyệt đối không để ông ta tìm Cửu Ca và người nhà cô phiền phức.

    Tam Tiền truyền đi tin tức cực kỳ khẩn cấp, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý, "Xem ra lão đại này ta làm chắc rồi, là ta tìm ra tộc trưởng đó."

    Tối ngày hôm sau của thọ yến, Sở Cửu Ca đem địa đồ của hoàng cung Tử Linh Quốc nhớ kĩ, chuẩn bị ra cửa, Dung Uyên đang ở cửa đợi cô.

    "Cửu nhi, lần trước đi tham gia thọ yến của Tử Hoàng ta không ở bên Cửu nhi, lần này để ta đi cùng nàng một chuyến thì thế nào? Ta thân thể tuy là hư nhược, nhưng mà hơi sức giúp Cửu nhi bưng bê thì vẫn có, Cửu nhi đừng chê ta." Đôi mắt như tử thủy tinh đó nhìn Sở Cửu Ca, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê hoặc.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  6. Chương 235: Trộm sạch bảo khố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Chỉ cần chàng không bị người phát hiện thì cứ đi theo vậy!"

    "Nhất định không tạo thêm phiền phức cho Cửu nhi!" Dung Uyên đáp.

    Sở Cửu Ca vận chuyển Lôi Hình Quyết biến mất trong một tiểu viện, hướng đến hoàng cung Tử Linh Quốc chạy đi.

    Cô sử dụng lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng, sức cảm nhận đột nhiên trở nên cường đại, nhất cử nhất động của người trong hoàng cung rộng lớn đều rơi vào trong mắt cô.

    Cho dù là những ám vệ ẩn nấp trong những ngóc ngách trong hoàng thất, thủ đoạn ẩn nấp mà bọn chúng tự hào, trước mắt Sở Cửu Ca cũng chỉ là những trò vặt vãnh.

    Nếu không phải tu luyện đến đệ nhị trọng 'Thấu Mang', cô cũng không có cường đại đến vậy, cô đi vào hoàng cung Tử Linh Quốc đặc biệt cẩn thận, dù sao người có thực lực cao hơn cô mấy cấp bậc cũng không ít.

    Bây giờ sao? Mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn nhiều.

    Sở Cửu Ca lẻn vào trọng địa trong hoàng cung Tử Linh Quốc, vậy mà không có một ai phát giác đến.

    Khóa của bên trong bảo khố hoàng cung Tử Linh Quốc thiết kế rất tinh vi, xưa nay Tử Hoàng vẫn đinh ninh cho rằng chỉ có chiếc chìa khóa duy nhất đó mới có thể mở ra, không ai có thể mở ra nó.

    Thế nhưng cái ổ khóa này bị Sở Cửu Ca dùng một cây ngân châm loay hoay mất năm giây, liền "Rắc!" một tiếng mở ra rồi.

    Sở Cửu Ca như một con mèo nhỏ luồn vào đó, cửa lớn của bảo khố lại lần nữa đóng lại, giống như căn bản không bị người mở ra qua.

    Tử Linh Quốc không hổ là đệ nhất đại quốc trong thất quốc, bảo khố này cực kỳ hoành tráng, Hoàng Linh Quốc, Tranh Linh Quốc hoàn toàn không thể so với Tử Linh Quốc.

    Sở Cửu Ca nói: "Bảo bối thật là nhiều mà!"

    Dung Uyên đáp: "Thứ phẩm chất lượng kém cũng không ít."

    "Không cần biết là thứ phẩm hay là trân phẩm, nếu như ta đã đến rồi, vậy thì toàn bộ đều dọn sạch!" Cho dù cô và mẫu thân an toàn rút lui được, Tử Hoàng này là triệt để chọc giận cô rồi.

    Quả nhiên cành trên không thẳng cành dưới cong, Tử Kha không phải là thứ tốt lành gì, gia hỏa Tử Hoàng càng thêm khiến người khác chán ghét.

    Sở Cửu Ca nhanh chóng dọn sạch đồ trong này, từng nơi từng nơi đều bị cô dọn sạch sành sanh.

    "Ể!" Sở Cửu Ca ngẩn ra.

    Cô phát hiện một món đồ không cách nào ném vào trong không gian, Sở Cửu Ca đưa tay cầm lên, cô nói: "Vậy mà là một bức họa, nhưng mà bức họa này không cách nào đặt vào trong không gian."

    Dung Uyên đáp: "Cửu nhi, để ta xem xem! Nàng đi dọn đồ đi."

    "Được!"

    Bức họa đó vào tay, nhìn chất giấy thì rất thông thường, nhìn từ bên ngoài không nhìn ra điểm đặc biệt nào.

    Hắn muốn mở bức họa ra xem thử bên trong vẽ thứ gì, thế nhưng hắn phát hiện bản thân không cách nào mở bức họa ra.

    Linh lực của hắn dồn lên bàn tay, hắn muốn cường thế mở ra nhưng vẫn là không được.

    Sở Cửu Ca rất nhanh liền đem bảo khố của hoàng cung Tử Linh Quốc dọn trống rỗng, phát hiện Dung Uyên Vẫn còn đang loay hoay với bức họa đó.

    Sở Cửu Ca nói: "Dung yêu nghiệt, nhìn ra bức họa này có gì đặc biệt chưa?"

    Dung Uyên đáp: "Mở không ra."

    "Ngay cả chàng cũng mở không ra?" Sở Cửu Ca có chút ngạc nhiên.

    "Nếu như lại tiếp tục cường thế mở ra, vậy thì có lẽ sẽ phá hỏng bức họa này, một bức họa trông rất mỏng manh. Thứ đồ này có chút cổ quái, những thứ khác Cửu nhi đều lấy rồi, cũng không thiếu một bức họa này, vậy thì để nó lại đi." Dung Uyên cảm thấy bức họa này có chút tà, không muốn Cửu nhi mang đi.

    Sở Cửu Ca đáp: "Ta đã quyết định một món đồ cũng không để lại cho chúng, vậy thì một thứ cũng không để lại! Một bức họa ngay đến chàng cũng không giải quyết được, trông rất thần bí, đương nhiên không thể để lại."

    Dung Uyên phát hiện Cửu nhi nhà hắn rất hứng thú với bức họa này, bất lực nói: "Nhất định phải lấy sao?"

    "Lấy! Đây là thứ đầu tiên làm khó được Dung yêu nghiệt chàng, chẳng lẽ chàng không hiếu kỳ sao?" Sở Cửu Ca cười nói.

    "Hiếu kỳ! Nhưng mà ta không muốn có yếu tố bất ổn nào bên cạnh Cửu nhi nàng." Dung Uyên đáp.

    Tuy rằng bức họa ngoại trừ việc không mở ra được, không bỏ vào không gian được, không có điểm nào đặc biệt, hắn không phát hiện có điều gì nguy hiểm cũng như không cảm nhận được bất kì sự dao động linh lực nào trên đó, nhưng mà hắn không muốn bên cạnh Cửu nhi tồn tại một chút nguy hiểm ngoài sự khống chế của hắn.

    "Cửu nhi nếu như đã thích, vậy thì đem đi!" Dung Uyên đáp.

    Nếu như thực sự có nguy hiểm, có hắn ở bên cạnh Cửu nhi, bóp chết là được.

    Sở Cửu Ca nhìn bảo khố trống rỗng của hoàng cung Tử Linh Quốc, cũng cảm thấy có chút thành tựu, đây là kiệt tác của cô đó.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Đây xem như thu chút lãi suất, Tử Hoàng ngươi tốt nhất cầu nguyện ngươi không phải là tên nam nhân hỗn đản đó, nếu không ta không chỉ thu một chút lãi suất như vậy thôi đâu."

    Cô đến đây trộm đồ, đương nhiên phải để lại dấu tích của cô.

    Để lại bên trong không biết Tử Hoàng phải mất bao nhiêu ngày mới phát hiện, cho nên Sở Cửu Ca đi ra khỏi bảo khố, trên cửa lớn của bảo khố viết lên dòng chữ.

    "Đệ nhất thần trộm 'Nine' đã ghé thăm, tất cả vật phẩm trong bảo khố Tử Linh Quốc bổn thần trộm đều tiếp nhận rồi."

    Sở Cửu Ca nói: "Đây chỉ là một bảo khố chính mà thôi, nếu đã đến rồi, tư khố của các nơi cũng không thể bỏ qua được, tuy rằng đồ nhất định không được như ở đây, nhưng mà thân là một thần trộm, tuyệt đối sẽ không chê bảo bối ít."

    Đệ nhất thần trộm Sở Cửu Ca đem tư khố của những người trong cung đều lâm hạnh rồi, sau đó mục tiêu cuối cùng của cô chính là ngự thư phòng của Tử Hoàng.

    Bảo bối bên trong ngự thư phòng không nhiều, Sở Cửu Ca đến đây chỉ vì điều tra manh mối có liên quan đến hộp bất tử, nhưng mà cô lại không có được thu hoạch gì.

    Sở Cửu Ca ngược lại ở chỗ Tử Hoàng phát hiện một tấm thánh chỉ nạp phi, nhìn vết tích của mực có lẽ là viết trước khi thọ yến bắt đầu.

    Thánh chỉ sớm đã chuẩn bị tốt rồi, thì ra tên cẩu hoàng đế này cho rằng mẫu thân cô tham vị trí phi đó của ông ta, sẽ không từ chối ông ta, ai cho ông ta sự tự tin đó.

    Trong mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang, cầm lấy bút, Dung Uyên nói: "Cửu nhi, ta mài mực cho nàng."

    Sở Cửu Ca cầm lấy bút viết lên trên thánh chỉ đó mấy dòng chữ, "Tử Hoàng điện hạ nếu như thích cường thế đoạt lấy, bổn thần trộm không ngại để cho ngươi đội mũ xanh, tự lo cho thân mình! Đệ nhất thần trộm 'Nine' đã ghé thăm."

    Sau khi viết xong, Sở Cửu Ca vỗ vỗ tay nói: "Dung yêu nghiệt, chúng ta rút! Xem ra hộp bất tử thứ ba vẫn cần phải lưu lại ở Tử Linh Quốc từ từ điều tra, hy vọng Tử Hoàng an phận một chút."

    Hai người xông vào hoàng cung đến khi đi ra không đến thời gian một canh giờ, trong thời gian đó không ai phát hiện hoàng cung Tử Linh Quốc bị một vị khách không mời lẻn vào.

    Sau khi trở về, Sở Cửu Ca đem bức họa không cách nào bỏ vào trong không gian ném lên trên bàn.

    Dung Uyên nói: "Cửu nhi, ta đã làm ấm giường rồi."

    "Bệ hạ! Bệ hạ!"

    Sáng ngày hôm sau, khi thị vệ đi tuần tra phát hiện dòng chữ bên trên cửa lớn bảo khố đó, bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy đi bẩm báo với Tử Hoàng.

    Nghỉ ngơi cả một ngày, khí sắc mới hồi phục được một chút, kết quả nghe đến hồi báo của thị vệ, thiếu chút tức đến đem tẩm cung dỡ đi.

    "Ngươi nói.. ngươi nói cái gì? Bảo khố của hoàng cung Tử Linh Quốc ta bị trộm rồi, là tên Đệ nhất thần trộm đó làm? Hắn còn dám để lại lời nhắn ở cửa."
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  7. Chương 236: Tức chết Tử Hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng!" Thị vệ đó gật đầu nói.

    "Không thể nào!" Tử Hoàng phát hiện chìa khóa vẫn nằm trong không gian, Đệ nhất thần trộm đó làm sao đi vào.

    "Cái gì mà Đệ nhất thần trộm, một tên hề mà thôi, một tên đạo tặc bỉ ổi vô sỉ mà thôi. Ta thấy hắn không có chìa khóa, không vào được bảo khố nên mới để lại dòng chữ đó thôi." Tử Hoàng âm trầm nói.

    Cho dù đồ bên trong bảo khố không bị trộm đi, nhưng mà Đệ nhất thần trộm lẻn vào cả đêm mà không ai phát hiện, còn để lại lời nhắn, quả thật cuồng ngạo đến cực điểm.

    "Dẫn ta đi xem xem!" Tử Hoàng lạnh giọng nói.

    "Vâng! Bệ hạ!"

    Tên thị vệ đó dẫn Tử Hoàng hướng đến bảo khố, kết quả nhìn thấy dòng chữ để lại trên cửa lớn bảo khố, trong số đó có bốn chữ ông không nhận biết!

    "Đó là thứ gì? Vẽ bậy hay là phù chú?"

    "Hồi bẩm Bệ hạ, thuộc hạ cũng không biết."

    Tử Hoàng lấy ra chìa khóa của bảo khố, cho dù ông rất khẳng định tên Đệ nhất thần trộm đó tuyệt đối không thể vào được bên trong, nhưng mà ông vẫn phải vào bên trong xác nhận một chút.

    "Rắc!" Ổ khóa bị mở ra, tuyệt đối không có một chút dấu vết bị cường thế mở ra.

    Quả nhiên Đệ nhất thần trộm đó cái gì cũng không trộm được, cố ý để lại một dòng chữ như thế.

    "Uỳnh!" Sau khi cửa lớn bảo khố hoàng cung Tử Linh Quốc được mở ra, bên trong trống rỗng không còn thứ gì, khi một món đồ cũng không nhìn thấy, Tử Hoàng hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

    Ông đây là xuất hiện ảo giác rồi sao?

    Ông nhảy đến nơi cất giữ mấy món đồ ông cũng không nỡ đụng, mới xác định thật sự là không còn rồi.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Linh lực trên người ông bạo phát ra, những cái rương và kệ bên cạnh toàn bộ đều bị linh lực của ông chấn nát thành bụi.

    "Đáng ghét! Đáng ghét! Đệ nhất thần trộm đáng chết, sao lại dám? Sao lại có người dám làm ra việc như vậy." Tử Hoàng phẫn nộ gào thét.

    "Bệ hạ!" Nhũng tên thị vệ đó xông vào, cũng trợn tròn mắt rồi.

    Tử Linh Quốc thân là đại quốc trong thất quốc, cho dù thân phận của họ thấp hèn không được đi vào cũng biết bảo khố vốn được chất đầy, nay ở đây lại không còn thứ gì cả.

    Nhìn dáng vẻ Bệ hạ họ phẫn nộ, những thị vệ đó biết, dòng chữ mà Đệ nhất thần trộm đó viết trên cửa không phải để chơi mà là cố ý chọc tức người, hơn nữa còn là thật!

    Hắn thật sự đem toàn bộ bảo vật trong hoàng cung quét sạch trơn, một món cũng không có để lại cho Bệ hạ của họ, đây rốt cuộc là làm thế nào được?

    "Đệ nhất thần trộm!" Tử Hoàng giận dữ hét.

    "Aaaaaaaaa!"

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!"

    Tử Hoàng bị chọc tức điên, trực tiếp đem bảo khố trong hoàng cung đánh nát tanh bành.

    "Xảy ra chuyện gì rồi?"

    "Có thích khách!"

    "..."

    Tử Hoàng náo ra động tĩnh lớn đến vậy, dẫn đến sự hoảng loạn của những người khác.

    Kết quả sau khi bọn họ đi đến, phát hiện người dẫn đến những chuyện này là Tử Hoàng bệ hạ.

    "Bệ hạ!"

    Hoàng hậu cũng vội vàng chạy đến, cô lo lắng nói: "Bệ hạ, thủ tịch luyện dược sư hoàng thất cũng đã nói rồi, thương thế của người còn chưa khỏi, không thể tức giận, không thể tức giận!"

    Tử Hoàng lau đi vết máu chảy ra nơi khóe miệng, lạnh giọng nói: "Đây có thể không khiến ta tức giận sao? Sao có thể không giận? Đệ nhất thần trộm đáng chết!"

    Hoàng hậu lúc này cũng đã phát hiện, bảo khố hoàng thất Tử Linh Quốc họ cái gì cũng không còn, cái gì cũng không còn.

    Tử Hoàng tức giận nói: "Truyền mệnh lệnh ta xuống, phong tỏa hoàng thành, truy nã tên Đệ nhất thần trộm đó cho ta. Từng nhà từng nhà lục soát cho ta, hễ có người ngoài khả nghi, toàn bộ đều bắt lại cho ta."

    "Dám trộm bảo vật hoàng thất Tử Linh Quốc ta, quả thật chán sống rồi mà."

    "Vâng! Bệ hạ!"

    Sau khi Tử Hoàng hạ mệnh lệnh đó chưa bao lâu, những phi tử trong hoàng cung cũng phát hiện một việc khiến cho họ hoảng hốt không thôi.

    Bảo vật trong tư khố của họ vậy mà toàn bộ không thấy nữa.

    "Hu hu hu! Bệ hạ! Bệ hạ!"

    "Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!"

    "Bệ hạ.."

    Đó là bảo vật họ tích trữ bấy lâu, trong một đêm toàn bộ đều không thấy nữa.

    Đệ nhất thần trộm đó thật sự là quá ác mà! Trộm sạch bảo khố chính trong hoàng cung ông thì đã thôi, vậy mà ngay cả tư khố cũng quét sạch không chừa.

    Nghe thấy tiếng khóc của những nữ nhân này, Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Đủ rồi! Các ngươi đều câm miệng lại cho ta!"

    "Hu hu hu! Bệ hạ!" Kết quả ông vừa nổi giận, những nữ nhân đó khóc càng thêm dữ dội.

    Tử Hoàng chán ghét cực điểm, lần đầu cảm thấy nữ nhân quá nhiều thật sự là phiền chết đi được.

    Ông đột nhiên nghĩ đến người nữ nhân thanh lạnh yên tĩnh đó, cho dù thân thể cô đã không được trinh trắng, là tàn hoa bại liễu, nhưng lại đặc biệt hợp khẩu vị của ông.

    Đáng tiếc bây giờ Đệ nhất thần trộm đáng chết lại đến làm loạn, nhất định phải bắt được hắn mới thôi, việc đem Sở Tuyền Nguyệt nạp vào hậu cung e là phải gác lại rồi.

    "Toàn bộ đều cút cho ta! Cút cho ta!"

    Tử Hoàng đem người đuổi đi, muốn đi ngự thư phòng xử lý chút việc.

    Ngự thư phòng của ông trừ phi có được mệnh lệnh của ông, không ai dám đi vào, cho nên vẫn chưa có ai phát hiện nơi này cũng đã bị Đệ nhất thần trộm ghé thăm qua.

    Khi Tử Hoàng nhìn thấy thánh chỉ bị vẽ loạn lên đó, khí áp lạnh càng lúc càng đáng sợ.

    Ông gào thét nói: "Quả là cuồng ngạo đến cực điểm, đáng chết! Đáng chết! Ta nhất định đem ngươi lột da rút gân."

    Sở Cửu Ca không biết bản thân gây nên động tĩnh lớn thế nào trong hoàng cung Tử Linh Quốc, bây giờ cô đang thoải thoải mái mái bù lại giấc ngủ! Bên cạnh còn có một cái gối ôm hình người siêu cấp yêu nghiệt.

    "Bệ hạ, tên Đệ nhất thần trộm đó gần đây mới xuất hiện, lúc mới bắt đầu xuất hiện tại Xích Linh Quốc, mấy đại gia tộc và hoàng thất Xích Linh Quốc cũng đã bị hắn chiếu cố qua! Tiếp đến là hoàng thất Tranh Linh Quốc còn có Hoàng Linh Quốc cũng bị hắn trộm sạch trơn, người này phi thường thần bí, dù cho đi vào nơi có sự phòng vệ cực kỳ lợi hại cũng như đi vào chốn không người, cũng không có ai có thể phát hiện được hắn." Thuộc hạ của Tử Hoàng hồi báo những việc liên quan đến Đệ nhất thần trộm.

    Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Xích Linh Quốc, lại là Xích Linh Quốc! Chẳng lẽ tên Đệ nhất thần trộm đó là người của Xích Linh Quốc."

    "Việc này rất khó nói! Có được bản lĩnh như vậy cũng không nhất định là người đi ra từ nơi nhỏ nhoi đó."

    "Tìm cho ta! Nhất định đem người tìm ra cho ta!"

    "Đám ám vệ và thị vệ đó toàn bộ đều là phế vật, hoàng cung bị người kiêu căng ngạo mạn như vậy lẻn vào vậy mà không ai phát hiện, phế vật! Một đám phế vật!" Tử Hoàng phẫn nộ gào thét.

    Ngày hôm đó những thị vệ trực nhật đều bị trừng phạt một cách nặng nề.

    Bây giờ cả Tử đô nơi nơi đều là cấm quân, những cấm quan đó từng nhà từng nhà soát, chỉ để tìm ra tên Đệ nhất thần trộm.

    Nghe nói Đệ nhất thần trộm đem bảo vật của bảo khố hoàng cung trộm đi rồi, Tử Hoàng bệ hạ hạ lệnh vô luận thế nào đều phải bắt được hắn.

    Hễ có người báo cáo, thì cũng được trọng thưởng.

    Tử Hoàng đương nhiên không dám nói Đệ nhất thần trộm trộm sạch bảo khố của ông, chỉ dám nói trộm đi một hai món đồ mà thôi, nếu không tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho thất quốc.

    Thế nhưng hoàn toàn không có một chút tin tức liên quan đến Đệ nhất thần trộm.

    "Chủ tử, Thất hoàng tử và Tam Tiền thiếu gia đến rồi." Tử Tinh Châu và Tam Tiền nghe nói đến thành tựu vĩ đại của Đệ nhất thần trộm, không thể nhịn được tìm đến rồi.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  8. Chương 237: Còn muốn theo đuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Cửu nhi không có rảnh gặp bọn họ, bảo bọn họ đừng đến."

    "Vâng!"

    Bị Dung Uyên cự tuyệt bên ngoài cửa, Tử Tinh Châu sớm đã quen rồi.

    Tam Tiền nói: "Con rể tương lai này của Cửu thúc không được mà! Đây là thái độ đối với huynh trưởng sao? Còn không bằng tiểu Nhất Nhất nhà ta đáng yêu đó."

    "Đi! Chúng ta cứ muốn vào thì sao!"

    Thế nhưng hành vi cường thế xông vào của Tam Tiền thiếu chủ, kết quả chính là bị người dùng vũ lực ném ra ngoài rồi.

    Tử Tinh Châu nói: "Tiền huynh, vẫn là thôi đi! Đợi khi Cửu Ca rảnh rỗi, đương nhiên sẽ đến tìm chúng ta!"

    Tam Tiền nói: "Ừm!"

    Hắn vẫn là nên nhanh chóng nghe ngóng tin tức hộp bất tử của đệ tam tộc hắn thì hơn, đệ tam tộc của họ đánh mất hộp bất tử, khó thoát được tội, cho dù sự việc đột nhiên, Cửu thúc cũng không hề trách tội bọn họ.

    Một đêm bạo phú, Sở Cửu Ca thần thanh khí sảng.

    Nay Tử Hoàng đang bận tìm Đệ nhất thần trộm, không có làm phiền mẫu thân, mẫu thân vừa hay có thể bồi dưỡng tình cảm thật tốt với Cửu thúc, cô đương nhiên cũng sẽ không đi làm bóng đèn.

    Sở Cửu Ca chuẩn bị đi luyện dược, tuy nói Thái Vân Tông thiếu họ một món ân tình, nhưng mà cô cũng cần chuẩn bị một số vật tạ lễ mới được.

    Sau khi Sở Cửu Ca lâm đầu vào phòng luyện dược, dù cho lúc này Tử Hoàng một lòng muốn bắt Đệ nhất thần trộm thì cũng phải gặp tông chủ Thái Vân Tông rồi.

    Thực lực Thái Vân Tông so với Tử Linh Quốc ông cũng không hơn kém nhau, đã tiếp đãi chậm trễ người ta một ngày rồi, không thể chậm trễ thêm nữa.

    Tử Hoàng nhiệt tình chiêu đãi Vân tông chủ, như thể giương cung bạt kiếm hôm thọ yến không hề tồn tại vậy, tiếp theo liền mỉm cười nói về cục diện của thất quốc, do thám giới hạn của Thái Vân Tông..

    Thân là tông chủ một tông, đối với ông việc đối phó với Tử Hoàng dễ như trở bàn tay, Tử Hoàng thậm chí còn muốn liên hôn.

    "Ta còn có mấy vị công chúa chưa có gả, lệnh lang cũng là thiếu niên thiên tài, không bằng.."

    Ông nghĩ nếu như có được quan hệ liên hôn, Thái Vân Tông cũng sẽ không không nể mặt ông như vậy, cản trở ông nạp Sở Tuyền Nguyệt làm phi.

    Vân tông chủ nói: "Không giấu gì người, nhi tử ta đã có người trong lòng rồi."

    Lại là một người có người trong lòng, sắc mặt Tử Hoàng trầm lại, "Không biết là nữ đệ tử nào của Thái Vân Tông, có thể được tông chủ tương lai Thái Vân Tông nhìn trúng. Xem ra nữ nhi nhà ta không so được với người ta rồi."

    Tử Hoàng không chết tâm, nhất định phải hỏi cho bằng được.

    Vân tông chủ cũng cảm thấy nhức đầu, ông đáp: "Là một nữ đệ tử của Dược phong, chưa tròn hai mươi tuổi liền có thực lực luyện dược sư tam phẩm, là thiên tài luyện dược phi thường hiếm gặp."

    Sắc mặt Tử Hoàng đơ lại, sao lại có được thiên phú luyện dược như vậy? Ông hoàn toàn không tin, giả thì có!

    "Vân tông chủ có phải không nhìn trúng nữ nhi ta, cố ý tìm một lý do như vậy để từ chối." Giữa hai chân mày của Tử Hoàng nhíu lại thành một chữ xuyên (tiếng trung: 川).

    "Tử Hoàng nói đùa rồi, ta sao lại lấy danh dự của Thái Vân tông ra đùa được, có chính là có, không có chính là không có! Dù sao tính khí thủ tịch luyện dược sư Vân đại sư của Thái Vân Tông bệ hạ cũng biết, bệ hạ nếu như không tin, có thể tìm Vân đại sư đối chất."

    Vân đại sư, luyện dược sư lợi hại nhất thất quốc, lúc trước Tử Hoàng cũng muốn ông làm thủ tịch luyện dược sư của hoàng thất, đáng tiếc bị từ chối rồi, ông ta lựa chọn Thái Vân Tông.

    Con người này nói một không hai, đặc biệt chán ghét người nói dối, xem ra Vân tông chủ nói là thật rồi.

    Một luyên dược sư tam phẩm chưa tròn hai mươi! Thiên phú như vậy ông hận không thể để cho nhi tử ông đi đào góc tường nhà người ta, dựa vào cái gì tiện nghi cho tên tiểu tử Vân Hồng đó.

    Lời này của Vân tông chủ là nửa thật nửa giả, Thái Vân Tông họ đúng là có một thiên tài luyện dược, không phải chưa tròn hai mươi, mà là chưa tròn mười lăm đã có thực lực luyện dược sư tam phẩm.

    Cô còn cứu không ít đệ tử Thái Vân Tông, nhưng mà người đó không phải là đệ tử Dược phong, mà là đệ tử của Cửu Uyên phong, đó chính là Sở Cửu Ca.

    May là hôm nay Dung công tử không có ở đây, nếu như hắn nghe thấy nhi tử mình có người trong lòng là tiểu nha đầu Cửu Ca, ông sợ nhi tử mình khó bảo toàn mạng sống.

    Vòng một vòng lớn, cuối cùng không thể không nói đến việc hôm thọ yến.

    Thái độ của Vân tông chủ rất kiên định, đó chính là Tử Hoàng tuyệt đối không được sử dụng biện pháp mạnh với Sở Tuyền Nguyệt, lấy thế ép người, nếu không bọn họ sẽ để cho Sở Cửu Ca mượn Thái Vân Tông họ phản kích, đến lúc đó làm đến lưỡng bại câu thương, bọn họ cũng không màng.

    Tử Hoàng bực bội, Vân tông chủ này hoàn toàn nói không thông được, dù sao Sở gia ông giúp chắc rồi.

    Vân tông chủ nói: "Tử Hoàng, dưa cố ngắt sẽ không ngọt."

    Tử Hoàng trầm mặc một hồi, nói: "Vân tông chủ nói đúng, là do trẫm ái mộ Tuyền Nguyệt quá sâu đậm rồi, nhất thời không biết chừng mực! Tuyền Nguyệt cho dù có người trong lòng, nhưng mà cô còn chưa có gả, trẫm vẫn còn có cơ hội! Ta sẽ dùng thủ đoạn phi thường ôn hòa theo đuổi Tuyền Nguyệt, để cho Tuyền Nguyệt biết ta tốt hơn người nam nhân đó rất nhiều, để cho nàng cam tâm tình nguyện làm phi tử của ta."

    Người còn chưa có được, Tử Hoàng tuyệt đối không cam tâm từ bỏ, dù sao cũng là nữ nhân nhớ nhung bao năm.

    Vân tông chủ cũng rất bất lực, ông cho dù là tông chủ của Thái Vân Tông, cũng không có biện pháp ngăn cản hoàng đế của Tử Linh Quốc theo đuổi nữ nhân, có thể khiến cho ông ta không cường thế ép người đã là cực hạn rồi.

    Sau khi Vân tông chủ và Tử Hoàng nói chuyện xong, liền nói lại kết quả với Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nghe xong mặt trầm lại, nói: "Biết ngay ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ."

    Cửu thúc nghe thấy cũng sát khí đằng đằng, ông đã nhận định Tuyền Nguyệt là phu nhân của ông rồi, tên đó còn dám mộng tưởng.

    Cửu thúc lạnh giọng nói: "Ta trước tiễn phu nhân về Xích Linh Quốc."

    Sở Tuyền Nguyệt lắc đầu nói: "Không, ta muốn ở lại! Ở bên chàng và Ca nhi."

    "Con cũng không tán thành! Cửu thúc, Sở gia ta người là mạnh nhất, mẫu thân chỉ có ở bên cạnh người mới an toàn. Nếu như mẫu thân một mình ở lại Xích Linh Quốc, Tử Hoàng nếu như lén lút cho người hạ thủ thì mẫu thân sẽ càng nguy hiểm. Sức uy hiếp của Thái Vân Tông chỉ có thể khiến ông ta không thể quang minh chính đại động thủ mà thôi, ai biết gia hỏa đó sẽ bỉ ổi vô sỉ âm thầm giở trò gì." Sở Cửu Ca đáp lời.

    Cửu thúc nhìn sâu vào Sở Tuyền Nguyệt, thời khắc này ông hận không thể lập tức đem phu nhân nhà ông cưới về nhà, nhưng mà còn chưa được, hôn sự của họ sao có thể sơ sài như vậy.

    Ông cũng sẽ không để phu nhân gả cho một người không có chút ký ức, không có gì cả, hơn nữa thực lực lại yếu như vậy, quá ủy khuất cho nàng ấy rồi.

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi nói không sai."

    Cửu thúc nói: "Là ta manh động rồi, ta không muốn ông ta gặp được nàng, cho dù chỉ là nhìn phu nhân một cái cũng không được. Nhưng mà tiểu Cửu nói không sai, ta sẽ một bước không rời ở bên nàng bảo vệ nàng."

    Vân tông chủ cũng nên trở về rồi, trước khi bọn họ rời khỏi, Sở Cửu Ca đem một số đan dược tam phẩm trước đó đã luyện chế xong tặng cho Vân tông chủ, đây là tạ lễ cho họ, Vân tông chủ bị phần tạ lễ lớn này dọa sợ rồi.

    "Đây sao chúng tôi dám nhận? Quá quý trọng rồi." Vân tông chủ ngại ngùng nói.

    "Ta đây không phải là giảm nhẹ áp lực cho Vân đại sư sao, tránh việc các người đi làm phiền Vân đại sư, cứ nhận lấy đi!" Sở Cửu Ca cười nói.

    Bọn họ không tiện từ chối, hơn nữa sự dụ hoặc của những đan dược này đối với họ thật sự là quá lớn, chỉ có thể nhận lấy rồi.

    Cho dù Vân tông chủ bọn họ đã rời khỏi, Tử Hoàng muốn âm thầm động thủ cũng không có cơ hội.

    Nơi này là địa bàn của Dung Uyên, những tử sĩ của ông ta vừa đến gần phủ đệ liền bị Mặc Nhất bọn họ thu thập rồi.

    "Rốt cuộc là ai đang hư chuyện của ta? Người của Thái Vân Tông rõ ràng đã rời khỏi rồi." Tử Hoàng phẫn nộ nói.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  9. Chương 238: Ngô tên Không Hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chủ nhân của trạch viễn đó lai lịch thần bí, không rõ thân phận của hắn. Lần này người ngăn cản nếu không phải là người của hắn thì cũng chính là người Thái Vân Tông âm thầm phái đến, hoặc là người của hội đấu giá Cửu Thiên giúp đỡ." Một ám vệ hồi báo nói.

    Những con ruồi muỗi này không cần đến Sở Cửu Ca ra tay đã được giải quyết sạch sẽ rồi, khi cô chuẩn bị nghỉ ngơi liền nhìn thấy bức họa thần bí cô đã bỏ quên rất lâu ở trên bàn kia.

    Sở Cửu Ca cầm lấy bức họa đó, muốn mở ra, nhưng lại như lời Dung Uyên nói, mở không ra.

    Đây rốt cuộc là như thế nào?

    Sở Cửu Ca vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, sử dụng Thấu Mang quan sát bức họa này, nhưng vẫn là không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong bức họa. Nhưng mà cô nhìn thấy một vết nứt rất chi là nhỏ.

    Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm vết nứt đó, vận chuyển lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng, phút chốc như thể có phong ấn gì đó vỡ ra.

    Bức họa bị một luồng ánh sáng màu lam bao trùm lấy, từ trong tay Sở Cửu Ca bay ra ngoài.

    Bức họa bay lơ lửng trong không trung, sau đó chầm chậm mở ra.

    Bức họa ít nhất cao hai mét, mà bên trên lại vẽ về một con người, một người nam nhân mỹ lệ có thể khiến cho thiên địa mất đi tất cả sắc màu.

    Một chữ đẹp, e là không đủ để hình dung dáng vẻ của người trong tranh.

    Dung Uyên đã yêu nghiệt đến cực điểm rồi, người trong tranh này vậy mà đẹp không hơn không kém gì với Dung Uyên.

    Mái tóc màu lam bạc dài đến đất, đôi mắt đó có màu xanh da trời, nhìn thấy đôi mắt của hắn như thể nhìn thấy cả bầu trời mỹ lệ..

    Đang trong lúc Sở Cửu Ca thưởng thức vẻ đẹp của người nam nhân trong tranh, cô chớp chớp mắt, hình như cảm thấy mỹ nhân trong tranh đang động đậy.

    Tuy rằng bức tranh này sinh động như thật, nhìn thì trông như người thật, nhưng mà cũng không đến nỗi động đậy chứ!

    Sở Cửu Ca cảm thấy ngạc nhiên, dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng muốn xem kỹ rốt cuộc là như thế nào.

    Dưới ánh nhìn của cô, bức tranh đó chập chờn ánh xanh của thiên không.

    Đột nhiên, Sở Cửu Ca thật sự nhìn thấy mỹ nam trong tranh đang thực sự đi ra từ trong tranh.

    Cẩm bào màu lam bạc vẽ nên một thân hình hoàn mỹ, nhất cử nhất động đều phiêu dật như tiên.

    Dù là Sở Cửu Ca đã gặp qua rất nhiều việc kỳ dị, nhưng mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người thật đi từ trong tranh ra.

    Sở Cửu Ca nhìn đến đôi mắt như bầu trời kia, bốn mắt giao nhau..

    Hắn chầm chậm từ trong không trung hạ xuống, bàn tay với các ngón tay phân minh lướt qua khóe mắt của cô, nói: "Một đôi mắt rất đẹp, thật muốn vẽ lại."

    Giọng của hắn không hỷ không bi, bình yên như gió lặng trong không trung.

    Sở Cửu Ca hỏi: "Ngươi là ai?"

    "Ta là ai?" Âm thanh thánh thót mang đầy sự mơ hồ.

    "Ngô tên Không Hồn, là một họa sư, vẽ một bức tự họa sau đó liền ngủ thiếp đi. Lần nữa tỉnh lại, liền nhìn thấy ngươi rồi. Bức họa này là của ngươi sao?" Hắn mở miệng nói.

    "Ừm! Bây giờ là thuộc về ta." Sở Cửu Ca gật đầu nói.

    Không Hồn nói: "Ngươi nếu đã gọi Ngô tỉnh, bức họa này cũng là của ngươi, vậy thì Ngô, cũng là của ngươi rồi."

    Sở Cửu Ca ngẩn ra, "Ngươi là người, không phải là tranh."

    "Đều như nhau cả, không có gì khác biệt! Hơn nữa bây giờ tất cả đối với Ngô mà nói đều rất xa lạ, cho nên Ngô liền đi theo ngươi, với lại ta cũng không thể rời khỏi ngươi." Đôi mắt màu xanh da trời nhìn chằm chằm đôi mắt của Sở Cửu Ca.

    Hắn thả Sở Cửu Ca ra, nhìn ra ngoài trời, ánh sao đêm nay đặc biệt sáng, hắn hỏi: "Ngô chủ, Ngô có thể đi xem bầu trời không?"

    Sở Cửu Ca nói: "Có thể chứ!"

    "Đã rất lâu không có ai bồi ta xem bầu trời rồi, Ngô chủ, ngươi có nguyện ý bồi ta?" Hắn hỏi.

    "Được thôi!" Sở Cửu Ca gật đầu nói.

    Mỹ nhân trong tranh này rất kỳ quái, nhất cử nhất động cũng không giống người bình thường, trống trơn như một tờ giấy trắng, thật lòng khiến cho người khác không nỡ từ chối.

    Ngay khi Sở Cửu Ca đáp ứng, cô phát hiện bản thân đã đứng trong không trung rồi.

    Đây còn là một nơi rất cao, với thực lực của cô tuyệt đối không cách nào bay cao như vậy, dù sao cô vẫn chỉ là một ngưng hồn cảnh tam trọng mà thôi!

    Điều này quá đột nhiên rồi, cô căn bản không cảm nhận được sự dao động linh hồn của Không Hồn, sao hắn chỉ trong chớp mắt đã đưa được cô đến trong không trung rồi?

    Sở Cửu Ca nắm thật chặt cánh tay của Không Hồn, sợ bản thân sẽ rơi xuống dưới.

    Không Hồn ngược lại không có chê bai, mà nói: "Ngô chủ, không cần sợ, ngươi sẽ không rơi xuống đâu."

    "Cái gì?"

    "Ngô sẽ không gạt ngươi, ngươi thả tay ra thử xem thì sẽ biết."

    Sở Cửu Ca chầm chậm thả lỏng tay ra, vận chuyển linh lực, cẩn thận dè dặt.

    Nếu như cô thật sự bị tên này lừa la lớn kêu Cửu thúc và Dung yêu nghiệt, chắc hẳn sẽ không bị rơi thành thịt vụn.

    Sự khẩn trương và cẩn thận của Sở Cửu Ca là dư thừa, sau khi cô thả lỏng Không Hồn, cảm thấy bản thân đang đi trên không trung, như thể đang đi trên mặt đất vậy.

    Sở Cửu Ca trợn to mắt, "Quá khó tin rồi, Không Hồn, ngươi đây là kỹ năng gì thế?"

    Không Hồn đáp: "Đây là năng lực bẩm sinh của Ngô."

    Năng lực có thể khiến cho người có thể đi trong không trung như đi trên mặt đất, cũng quá kỳ quái rồi.

    Không Hồn lúc này ưu nhã ngồi xuống, thơ thẩn nhìn không trung, yên tĩnh như một bức tranh.

    Ngồi ở một nơi cao như vậy thưởng thức vẻ đẹp của bầu trời, góc nhìn khác nhau, lại là một thể nghiệm rất đặc biệt.

    "Hắc Viêm, ra đây."

    Một đạo thân hình màu lửa đỏ lóe qua, Hắc Viêm xuất hiện rồi.

    Nó nhảy trong không trung nói: "Là thật đó! Vậy mà là thật, năng lực này cũng quá nghịch thiên rồi! Năng lực như vậy, tên Dung Uyên đó e là cũng làm không được."

    Sở Cửu Ca đem nó ôm vào lòng nói: "Tiểu Hắc, ngươi nói Không Hồn hắn rốt cuộc là ai?"

    Hắc Viêm nói: "Ta cũng không có gặp qua người cổ quái như vậy, chẳng lẽ hắn là Họa thần."

    "Họa thần sao?" Sở Cửu Ca thấp giọng thì thầm.

    Nhìn dáng vẻ yên tĩnh nhìn không trung của Không Hồn cô không nỡ làm phiền, gia hỏa như một tờ giấy trắng này nói không biết đi đâu chỉ có thể theo cô, vậy thì để hắn theo vậy!

    Xem hắn như một bức tranh đẹp để bên người thưởng thức cũng là một việc rất hưởng thụ, tránh việc tên này bị người khác bán đi cũng không biết.

    Ánh mặt trời ngày hôm sau chiếu lên mặt cô, Sở Cửu Ca đột nhiên bừng tỉnh.

    Đêm hôm qua cô ngủ quên mất, trên không trung ngủ quên mất rồi..

    Cô vỗ nhẹ lên mặt, thì thầm nói: "Chẳng lẽ ta chỉ là mơ một giấc mơ hoang tưởng mà thôi."

    "Cửu nhi, nàng nằm mơ sao? Do đêm qua ta không có làm ấm giường cho nàng nên Cửu nhi mới mơ đến ta?" Lúc này, Dung Uyên đi vào.

    Sở Cửu Ca nói: "Không có, nếu như ta nói mơ đến mỹ nam khác thì sao?"

    Đôi mắt như tử thủy tinh của Dung Uyên trở nên nguy hiểm, "Vậy mà là mỹ nam khác sao!"

    "Cửu nhi nàng quá nghịch ngợm rồi, đáng phạt.."

    "Ưm!"

    Sở Cửu Ca nói lời thật kết quả liền bị Dung Uyên cưỡng hôn rồi, trong lòng Dung Uyên chua chát, hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ, hận không thể đem nhóc con nghịch ngợm này nhét vào trong lòng.

    Miệng nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng Sở Cửu Ca, rơi lên tai cô, "Xem ra Bổn vương phải ngày ngày làm ấm giường cho Cửu nhi mới được, tránh việc Cửu nhi còn có tâm tư đi mơ mộng về nam nhân khác."
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  10. Chương 239: Muốn vẽ bầu trời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn ghen của Dung Uyên quá dũng mãnh rồi, hỏi: "Người nam nhân đó đẹp như ta sao?"

    "Không đẹp như chàng, vẫn kém chàng một chút."

    "Nhưng mà ta có thể nhìn ra Cửu nhi là đang gạt ta, đáng phạt!"

    Dung Uyên phạt nặng Sở Cửu Ca, đợi sau khi Dung Uyên rời khỏi, Sở Cửu Ca ôm theo Hắc Viêm nói: "Tiểu Hắc, đêm hôm qua là nằm mơ hay là thật?"

    Người nhìn thấy cảnh hoang tưởng kỳ lạ đêm hôm qua không phải chỉ có một mình cô, còn có một con hồ ly nữa.

    Hắc Viêm nói: "Là thật đó. Chủ nhân người ngủ quên mất, phút chốc người liền từ trong không trung đến trên giường rồi, mà ta cũng trở về không gian khế ước. Bởi vì hắn hạ thủ một chút cũng không kinh động đến chủ nhân, cho nên chủ nhân người không có tỉnh lại, ngủ rất là sâu."

    Sở Cửu Ca trợn to mắt, "Vây mà là thật!"

    Cô chạy đến bên bàn, cầm lấy bức tranh đó nói: "Không Hồn!"

    "Không Hồn.."

    Mặc Thất vẫn luôn bị chủ tử mình an bài bảo vệ cho Vương phi, lúc này nghe thấy Vương phi gọi tên một người có chút kỳ quái, Không Hồn là ai?

    Sở Cửu Ca không nghe thấy Không Hồn trả lời liền ngẩn ra, thì thầm nói: "Chẳng lẽ hắn cũng ngủ mất rồi."

    Cô không cách nảo mở ra bức họa lần nữa, rõ ràng đêm qua mở ra được, cô làm thế nào mở ra nhỉ?

    Sở Cửu Ca nghĩ ra rồi, cô vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, cuối cùng tìm thấy phương pháp mở ra bức tranh, một bức mỹ nam đồ lần nữa xuất hiện trước mắt Sở Cửu Ca.

    Mặc Thất trợn to mắt, đây rốt cuộc là người nào vẽ vậy! Quá tạo nghiệp rồi, đem một người nam nhân vẽ đẹp đến như vậy.

    Ngày ngày nhìn thấy tuyệt sắc mỹ dung của chủ tử, đối với dung mạo của những nam nhân khác, Mặc Thất hoàn toàn nhìn không trúng, nhưng không ngờ lại có một người hoàn mỹ đến thế, dù là người trong tranh.

    "Không Hồn!" Sở Cửu Ca nói.

    Mặc Thất thầm nói: Xong rồi, xong rồi, Vương phi không những thích người trong tranh, lại gọi tên hắn một cách thâm tình như vậy.

    Hắn có cần nói với chủ tử, để cho người đem bức tranh này đốt đi không!

    Việc khiến cho Mặc Thất ngạc nhiên còn ở phía sau, một luồng sáng xanh lóe qua, người trong tranh đó ưu nhã đi ra.

    Hắn dùng âm thanh thánh thót nói: "Ngô chủ, ngươi đang gọi ta."

    "Yêu tinh, yêu quái, giao nhân.." Vương phi nhất định bị hắn mê hoặc rồi.

    Mặc Thất không dám manh động ra tay, bản thân được mấy cân mấy lượng tự bản thân biết, nhất định phải hồi báo cho chủ tử mới được, Mặc Thất vội vàng rời khỏi rồi.

    Sở Cửu Ca hỏi: "Ngươi xác định muốn đi theo ta sao?"

    "Ngươi là Ngô chủ, Ngô đương nhiên phải đi theo ngươi."

    "Chỉ cần ta mở tranh ra, ngươi mới có thể đi ra, người khác thì sao?"

    Không Hồn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sở Cửu Ca, hắn mở miệng nói: "Đôi mắt này của Ngô chủ, sở hữu bất tử chi lực và sinh mệnh chi lực, là cỗ lực lượng này thức tỉnh ta, và giúp ta hiện thế. Lực lượng này của Ngô chủ càng mạnh, thời gian ta ở thế giới loài người càng lâu, nếu như theo người khác, vậy thì ta chỉ có thể một mực bị phong ấn ở bên trong tranh."

    "Ngươi không phải nhân loại?" Sở Cửu Ca ngẩn ra.

    "Hình như không phải!" Hắn ngơ ngác nói.

    Chẳng lẽ Hắc Viêm nói là thật, hắn không phải là nhân loại, mà là Họa tiên.

    Hắn nhìn ánh mặt trời bên ngoài nói: "Bây giờ là ban ngày rồi, Ngô chủ, ta có thể đi nhìn bầu trời không?"

    Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ngươi chỉ cần muốn, tùy thời đều có thể nhìn bầu trời, không cần xin phép ta."

    Kết quả, Sở Cửu Ca phát hiện bản thân lại lần nữa xuất hiện trong không trung.

    Lần này cô không khẩn trương như lần trước nữa, thả ra Không Hồn liền chầm chậm tản bộ trong không trung.

    Cô cười nói: "Không nghĩ đến có một ngày ta có thể đi lại trong không trung như vậy, tầm nhìn vào ban ngày càng thêm rộng lớn, màu xanh của bầu trời cũng rất đẹp, rất đẹp, rất giống đôi mắt của Không Hồn ngươi."

    Sở Cửu Ca xoay người lại, liền đối mặt với đôi mắt màu xanh da trời đó, thật sự là đẹp như nhau.

    Bị khen đẹp, trên mặt hắn vẫn không chút biểu tình, không có vui mừng cũng không có kiêu ngạo.

    Hắn lại lần nữa trầm mặc ngồi đó, nhìn Sở Cửu Ca đi lại trong không trung, ánh mắt của hắn càng ngày càng chuyên chú, thế nhưng..

    Hình như gặp phải chuyện khó khăn gì, mày của hắn khẽ nhíu, Sở Cửu Ca hỏi: "Không Hồn, sao thế? Hay là ngươi phải biến trở về rồi?"

    "Chủ tử, chủ tử, không ổn rồi! Mặc Thất nói Vương phi trộm được một bức mỹ nam đồ, đã xem cả buổi sáng rồi." Mặc Nhất nói.

    Ánh mắt Dung Uyên trầm lại, mỹ nam đồ, chẳng lẽ là bức họa cổ quái trộm từ hoàng cung Tử Linh Quốc sao?

    "Không sao! Bổn Vương đích thân vẽ cho Cửu nhi chín mươi chín bức tự họa, Cửu nhi muốn xem khỏa thân chỗ nào liền vẽ khỏa thân chỗ đó, nhất định khiến cho nàng hài lòng." Khóe miệng Dung Uyên nhếch lên.

    "Vương gia không ổn rồi, mỹ nam của bức tranh đó sống lại rồi, thành yêu rồi mới đi từ trong tranh ra, Vương phi bây giờ đang bàn chuyện nhân sinh với hắn."

    "Sống sao!" Đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang, bức tranh đó quả nhiên có vấn đề, đúng ra không nên giữ lại.

    Dung Uyên phút chốc biến mất trước mặt Mặc Nhất và Mặc Thất, đến phòng của Sở Cửu Ca tìm người, thế nhưng Sở Cửu Ca lại không có ở đó.

    Sắc mặt Dung Uyên đại biến, "Cửu nhi.."

    Uy áp khủng bố bạo phát ra, Cửu thúc đang bồi bên Sở Tuyền Nguyệt cũng ngẩn ra, đột nhiên biến mất tại chỗ.

    "Tiểu Cửu đâu?" Cửu thúc hỏi.

    "Chủ tử, chúng thuộc hạ không có nhìn thấy cửu tiểu thư rời khỏi phủ, cũng không thấy bất kì ai xông vào." Chúng ám vệ đến hồi báo.

    Dung Uyên phát hiện bức họa trong phòng của Sở Cửu Ca cũng không thấy rồi, Mặc Thất là người của hắn, đối với năng lực của hắn rất rõ, hắn tuyệt đối sẽ không mắt mù nhìn nhầm.

    Bức họa đó có vấn đề lớn, Cửu nhi bởi vì nó không thấy nữa!

    Sợi dây chuyền Dung Uyên tặng cho Sở Cửu Ca còn có một công dụng, đó chính là hắn có thể chuẩn xác cảm nhận được vị trí của Sở Cửu Ca, lúc trước có tác dụng, nhưng bây giờ một chút tác dụng cũng không có rồi.

    Như thể có lực lượng nào đó ngăn cách hắn xác định vị trí của Cửu nhi!

    "Đáng ghét!"

    "Uỳnh!" Một gốc cây bên ngoài sân chịu trận, đột nhiên ngã xuống.

    Cửu thúc lạnh giọng nói: "Tìm người!"

    Sở Cửu Ca không hề biết người bên dưới đã lật tung trời để tìm cô, rõ ràng cô đang ở trong không trung, nhưng mà bọn họ lại không hề phát hiện.

    Lúc này Không Hồn đối diện vấn đề của Sở Cửu Ca, hắn trả lời: "Ngô muốn vẽ bầu trời này, Ngô đã rất lâu không có vẽ rồi, nhưng mà vật dụng lúc trước ta dùng không có bên người."

    Sở Cửu Ca nói: "Điều này rất dễ, đợi một lát ta mua một bộ cho ngươi. Có lẽ chất lượng không so được với cái lúc trước ngươi dùng, hy vọng ngươi đừng chê! Ngươi ở đây đợi ta."

    Sở Cửu Ca muốn rời khỏi, nhưng bị Không Hồn kéo tay lại, Không Hồn nói: "Hôm nay không còn thời gian nữa, ngày mai đi!"

    "Được!" Thì ra tu luyện Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết đến đệ nhị trọng như cô, mà lại chỉ có thể để cho Không Hồn duy trì thời gian ngắn như vậy.

    Chớp mắt công phu, Sở Cửu Ca liền trở về bên trong phòng của mình.

    Cô hoàn toàn không biết Không Hồn làm thế nào làm được tất cả những việc này, trên người hắn căn bản cảm nhận không được một chút linh lực, nhưng lại có thể khiến cho bọn họ tùy ý đến được không trung, so với dịch chuyển tức thời còn lợi hại.

    Không Hồn lại trở về bên trong bức tranh, biến trở lại thành bức họa đồ.

    Dung Uyên vốn dĩ muốn giết đến hoàng cung tìm người cuối cùng cảm nhận được hơi thở của Sở Cửu Ca, phút chốc trở lại rồi.

    "Cửu nhi!" Sở Cửu Ca bị Dung Uyên kéo vào trong lòng, ôm thật chặt.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...