Chương 90: Giấc mộng xa xưa
Kí ức nơi ngươi, tiền kiếp nơi ta
Nhân sinh một, hai mảnh đời cô độc
Có ai biết được từng đêm tối
Dưới lòng hồ thấm mặn một dòng châu
Hai trăm năm âm thầm bơi lội
Chờ hóa thân người ta nói tiếng yêu ngươi
Thần chủ Ngũ châu, ngươi đã làm gì?
Bàn tay vấy máu người yêu dấu
Còn đó không, chút lương tri hèn mọn
Nhập nhằng giữa mớ đạo lí thế gian?
Giữa bóng đêm muôn trùng cô độc
Nước mắt chan cùng máu đỏ dưới lòng hồ
Dạ cúc úa tàn trên ghềnh đá
Nhân sinh như mộng vụt thoáng qua..

Kí ức nơi ngươi, tiền kiếp nơi ta
Nhân sinh một, hai mảnh đời cô độc
Có ai biết được từng đêm tối
Dưới lòng hồ thấm mặn một dòng châu
Hai trăm năm âm thầm bơi lội
Chờ hóa thân người ta nói tiếng yêu ngươi
Thần chủ Ngũ châu, ngươi đã làm gì?
Bàn tay vấy máu người yêu dấu
Còn đó không, chút lương tri hèn mọn
Nhập nhằng giữa mớ đạo lí thế gian?
Giữa bóng đêm muôn trùng cô độc
Nước mắt chan cùng máu đỏ dưới lòng hồ
Dạ cúc úa tàn trên ghềnh đá
Nhân sinh như mộng vụt thoáng qua..
Thiên Ca Khúc mang Triệu Hoài Ly về một gian phòng nơi Sầm Nghê viện. Vì mệt mỏi bôn ba nhiều ngày trời, đặt người lên giường nệm hắn sau đó cũng thiếp ngủ đi bên cạnh y. Cả hai cùng chìm vào giấc mộng, một giấc mộng tan thương đã rất nhiều năm về trước.
Mùa đông năm ấy chẳng hiểu sao thời tiết đột nhiên khắc nghiệt lạ thường. Gió lạnh từ phương Bắc tràn về mang theo từng đợt hàn khí trên vùng cao nguyên đổ xuống đồng bằng, khắp nơi chìm ngập trong mưa tuyết lạnh căm. Lạnh tới độ một số gia súc gia cầm trong thôn làng lăn quay ra mà chết cả.
Hoặc tướng quân lúc này hãy còn là một tiểu hài tử, vừa mới được Thần chủ Ngũ châu đem trong thành về không bao lâu, toàn thân yếu ớt bệnh hoạn. Hứng chịu một trận rét đậm ngày đông, thân thể hắn càng thêm nghiêm trọng, dường như sắp chết tới nơi.
Đứng trước tình hình đấy, Thần chủ Ngũ châu đã âm thầm lặng lẽ giữa canh hai tìm đến động Thủy Ly nằm ngầm sâu trong đỉnh Tụ Vân sơn, ý định hái dạ cúc mang về nấu canh cho hắn bổ sung chân khí.
Dạ cúc là một loài thảo dược quý hiếm mọc lên từ băng đá, đối với cơ địa phàm nhân hấp thụ vào lợi dưỡng chẳng thể nào tính đếm.
Ngón tay trắng như tuyết chạm vào đóa hoa tím đen như mực kia, Ca Khúc chợt nghe âm thanh lóc tóc ở dưới chân mình. Chậm nhìn xuống, hắn thấy tảng băng nứt đôi ra sau đó chạy dài tít tắp. Men kẽ nứt, một con cá màu chàm nhảy phóc lên, đem theo dòng nước lạnh buốt dưới lớp băng hất vào mặt hắn, chẳng chút nể nang.
Chưa dừng lại tại đấy, nó còn dùng cái mỏ nhọn của mình mổ chặp chặp vào cằn cổ trắng nõn như phong lan của hắn. Dù hắn có dùng tay gỡ cỡ nào nó cũng nhất quyết không chịu buông tha, một hai bám dính vào da thịt trên cổ hắn, cắn ngấu đến bật máu.
Mất hết kiên nhẫn, Ca Khúc mạnh tay hạ lực trực tiếp quăng nó về xa hàng chục bộ rớt bịch xuống mặt băng, vỡ nứt. Thấy nó nằm ngửa bụng lên trời thở hổn hển, hắn lắc đầu không nói thêm gì nữa, tiếp tục hái dạ cúc.
Được vài ba đóa, hắn nghe có âm thanh lõm bõm vang lên tựa hồ như vật gì rớt vào trong nước. Quay đầu nhìn lại hắn ngó thấy con cá chàm kia đã rơi xuống kẽ nứt băng, nằm bồng bềnh trong lòng nước lạnh tự bao giờ.
Thân thể nó ưa môi trường khắc nghiệt này rơi xuống đấy chẳng có gì là nguy hiểm, lạ một điều là giấc này nó không bơi được mà nằm im bất động để mặc cho dòng nước lạnh cuốn đi ngày một xa, càng ngày càng mị sâu vào trong lòng động nước tối tăm ánh sáng.
Bờ mắt khẽ nheo lại, nhận ra con cá quái gở ấy sắp chết tới nơi, mà đó là lỗi của mình có lẽ đã xuống tay quá nặng. Ca Khúc không kịp nghĩ nhiều, lao xuống lòng hồ một mực đuổi theo. Ôm được nó lên bờ, hắn vội vàng áp lòng bàn tay vào thân nó mà truyền linh khí, chẳng buồn quan tâm tới y phục mình đã ướt sũng nước.
Trải một lúc con cá chàm ấy quả nhiên tỉnh lại, đôi mắt xoe tròn long lanh nhìn hắn. Nam nhân lãnh diễm qua chiếc mặt nạ bạc một thân vận huyết y sang quý ướt đẫm nước vẫn cố truyền linh khí cho mình. Nó không nhịn được nữa quên béng đi mới mấy khắc trước đấy là ai đã mạnh tay ném nó va vào trong tảng băng, giấc này nó nhào tới há mỏ nhọn hôn hôn. Hôn lấy hôn để lên cằn cổ đối phương, chiếc đuôi sũng nướt không ngừng nguẩy qua nguẩy lại, mừng rỡ biết ơn. Nước bắn đầy mặt hắn.
Cơ mà nó hôn động tới vết thương trên cổ mình, có chút đau Ca Khúc vội dùng hai tay kéo nó ra, nhìn vào mắt nó mà bảo đừng nguậy. Tấm thịnh tình của nó, hắn có thể miễn cưỡng nhận lấy a.
Tháo dải băng cột tóc xuống, Ca Khúc cẩn thận quấn mấy vòng quanh vết thương trên mình cá con chừa mấy cái vây ra là không quấn. Sau đấy thả nó xuống lòng hồ rồi tiếp tục hái dạ cúc mang về.
Lần này nó chỉ ngóc đầu đặt lên tảng băng mà ảo não dòm hắn hái dạ cúc chứ không có ngăn cản như ban nãy nữa. Mãi cho tới khi Ca Khúc rời khỏi động Thủy Ly rồi cá con vẫn còn ngoái nhìn theo.
Thế là những ngày sau đấy, đêm nào cứ đến canh hai Ca Khúc cũng tìm tới nơi này mà hái thảo dược. Mỗi lần như thế cá chàm đều bám trên cổ hắn. Mới đầu hắn còn cảm thấy phiền nhưng qua vài ngày hắn cũng thành quen, có hôm còn nán lại chơi đùa nghịch nước cùng với nó. Hôm nào hắn bận công vụ nhiều quá không ở được lâu, nó biết người sắp sửa rời chân đi liền khóc mếu máo,hốc mắt đỏ hoe như máu. Ca Khúc biết nó thích nhấm lá dạ cúc nhất, bèn lấy ra mà dỗ dành.
Thời gian liền hai tháng qua đi, cho tới một đêm Ca Khúc tới động Thủy Ly với tâm trạng buồn bã mệt mỏi. Hắn không mấy vui vẻ như ngày thường, mắt thỉnh thoảng nhìn cá con. Mà hễ mỗi lần nhìn là nhìn rất lâu, rất lâu dường như muốn nói cái gì đó nhưng ngập ngừng rồi lại thôi. Sau khi hái dạ cúc hắn cũng chẳng buồn quay về, xếp chân ngồi yên trên một tảng đá gần đấy, hai mắt nhắm nghiền.
Cá con nghĩ rằng hắn làm việc mệt quá nên tâm trạng không vui, nó bèn không nháo không bám người nữa mà ngoan ngoãn nhìn hắn. Nửa canh giờ trôi qua nó nhìn thấy nam nhân đáng yêu kia không còn ngồi ngay ngắn trên tảng đá nữa mà đã nằm bẹp xuống luôn rồi.
Ngó người ngủ say, hơi thở phả ra đều đều, hai mắt cá con mở to long lanh trong chất đầy kinh hỉ. Một giọt nước khẽ khàng nhỏ xuống lòng hồ băng lạnh, cá con khoảnh khắc biến thành người, một thiếu niên non nớt đáng yêu với mái tóc màu lam sắc. Đôi chân trần trắng phau giẫm lên bờ đá, chậm bước về phía Thần chủ Ngũ châu đang còn say giấc nồng.
Nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh quan sát nam nhân băng lạnh ấy, chiếc mặt nạ bạc che lấp dung mạo phi thường lãnh diễm cũng chẳng thể nào ngăn nổi xúc cảm mãnh liệt nơi đáy con tim nó lúc này.
Khẽ vươn tay chạm vào chiếc mặt nạ bạc, thiếu niên non nớt ấy muốn nhân lúc người ngủ say mà gỡ xuống để nhìn cho rõ dung mạo của người - Nam nhân mấy tháng qua ở bên cạnh mình. Thế nhưng uy áp đối phương tỏa ra lớn mạnh quá, nếu còn cố dùng sức chạm vào chiếc mặt nạ kia, nó sợ tổn hại tới linh khí của mình.
Không dám tiến tới nữa. Mấy ngón tay trắng nõn hạ xuống dừng trên khuôn ngực đối phương cách một lớp huyết y đỏ tươi như máu, nó chậm rãi vuốt ve âu yếm, đôi gò má xấu hổ mà phiếm hồng.
Yết hầu dịch động nó cúi thấp xuống, bờ môi đỏ mọng chạm vào cằn cổ đối phương đang ngủ say mà hôn lên một cái, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm cọ cọ. Tim nó đập dồn dập, dường như sắp hô hấp không thông. Không biết từ khi nào nó phát hiện ra nó yêu nam nhân lạnh lùng này mất rồi.
Sống dưới đáy hồ băng tu luyện mấy trăm năm, đêm nay là đêm đầu tiên nó có được thân người. Cơ mà cũng chẳng trụ được bao lâu, có lẽ phải thêm vài ngày nữa hấp thụ linh khí hàn hồ Tụ Vân sơn, nó mới hoàn toàn có được thân người tùy nghi sử dụng. Tới chừng đó nó sẽ có thể rời khỏi hồ băng mà ở bên nam nhân này bất kể ngày đêm rồi. Nó thiệt rất mừng, mừng lắm luôn.
Khẽ liếm láp da thịt trên cổ đối phương thêm một cái, nó phấn khích muốn phát cuồng. Tự hỏi sao trên cơ thể nam nhân này chỗ nào cũng thơm hết vậy, có phải mùi thơm nồng nàn này đã hấp dẫn nó hay không?
"ưm..."
Bờ mắt khẽ động, Ca Khúc cảm nhận có cái gì mềm mềm ướt ướt đang lướt qua lướt lại trên cổ mình, cảm giác vô cùng kì quái. Có chút rùng mình hắn choàng tỉnh giấc. Thiếu niên tuấn mĩ kia liền đấy phóng vút xuống lòng hồ, thoáng cái biến thành một con cá chàm núp mình vào trong lớp băng dày đặc.
Ca Khúc nhìn quanh không thấy ai cả thì vươn tay ôm đầu ngỡ rằng mình mệt mỏi nên sinh ra mộng mị ảo giác mà thôi. Chậm chút hắn đứng dậy phủi qua y phục, sau đấy quay lưng rời khỏi hang động không hề mảy may để ý tới cá con vẫn còn dưới lòng hồ.
Lúc này con cá chàm núp sau tảng băng mới ló đầu ra, thoáng cái liền biến thành người. Không hề có áo quần quấn thân, nửa thân dưới xích lõa ngập trong lòng hồ. Cứ thế thiếu niên tuấn mĩ ấy đứng im bất động nhìn theo bóng dáng Thần chủ Ngũ châu ngày một xa dần cho tới khi khuất dạng, chẳng còn thấy nữa.
Nước mắt vô thức nhỏ xuống lòng nước lạnh tong tong...
Mỗi lần nam nhân ấy rời đi đều từ biệt nó một tiếng, hôm nay dửng dưng như chốn không người, xem nó dường như không hề tồn tại. Hành động vô tình thờ ơ nam nhân ấy thật khiến nó tủi thân, ấm ức.
Lặn hụp xuống thật sâu dưới lòng hồ, nơi viên đá to tổ chảng nó dùng hết sức nhấc lên. Lôi ra một dải băng màu trắng tinh như tuyết, nó ôm chặt vào lòng, hốc mắt đỏ hoe.
Dải băng này vào hai tháng trước, nam nhân ấy đã dùng nó để quấn vết thương trên thân nó. Bảo khi nào thương lành rồi trả lại không muộn.
Nó sợ người ta đòi trong khi nó thì không hề muốn trả lại, thế là thương còn chưa kịp lành nó đã vội vã đem dải băng này cất giấu thật sâu, thật kĩ dưới lòng hồ. Đợi khi người ta hỏi tới nó lại nói rằng dải băng cột lỏng lẻo bị xoáy nước cuốn trôi vào mị sâu trong hang tối, trôi mất tiêu luôn rồi, không tìm thấy nữa.
Vật mang theo người, dải băng dìm sâu dưới nước hai tháng trời vẫn còn mùi hương thơm trên cơ thể Thần chủ Ngũ châu, ôm dải băng chẳng khác nào gián tiếp ôm ấp hắn. Nhủ thầm như thế như có phần an ủi, nó khẽ bật cười khúc khích. Tiếng cười va đập vào vách đá vang dội khắp cả hang động lạnh căm, đơn độc.
Đem dải băng quấn lên cổ tay mình một cách trân trọng, nó đi vòng vòng khắp băng đá hái dạ cúc. Định bụng chờ người tới dâng cho người lấy, chắc người sẽ vui lòng lắm vì thấy nó ngoan mà sẽ không thờ ơ lãnh đạm, bỏ rơi nó ở đây một mình nữa đâu a.
Suốt hai trăm năm qua, nó chưa từng sợ nỗi cô độc. Hiện tại nó mới nhận ra cô độc đáng sợ tới chừng nào.
Thế nhưng sự đời thường không như nguyện. Nó chờ mãi, chờ mãi cho tới trời rạng sáng Thần chủ Ngũ châu cũng không tới. Mệt mỏi nó thiếp ngủ dưới lòng hồ, đầu tựa vào tảng băng trắng xóa. Cơ thể vô thức trở lại thân cá con.
Ngày nào nó cũng đợi, ngày nào nó cũng khóc. Khóc tới nỗi hai mắt sưng húp lên, người cũng không hề quay trở lại. Người quên nó rồi chăng? Không nói được tiếng người,nó chỉ có thể thì thầm trong lòng khắc khoải: Nam tử ấy là ai, từ đâu tới?
Nó nhớ người vô vàn...
Dạ cúc qua bao ngày héo úa trên bờ đá, cá con âm thầm trơ trọi dưới lòng hồ, giữa đêm tối chìm giấc ngủ thật chẳng sâu. Trong mơ màng nó cảm giác toàn thân đau đớn rã rời, đau tới mức không thể nào thở nổi nữa.
Choàng mở mắt ra nó kịp nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc gần trong gang tấc, nam nhân mà nó ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng đã tới rồi. Cơ mà tới để sát hại nó với một mũi kiếm đâm xuyên qua lớp mang, trực tiếp tách đôi làm hai mảnh.
Nó ngây ngô chẳng hiểu vì sao, cũng chẳng thể nào nói được tiếng người. Vừa mở miệng máu từ trong đã trào ra òng ọc, đôi mắt đỏ hoe vẫn cố gắng ngẩng nhìn nam nhân lạnh lùng băng lãnh ấy. Chiếc đuôi màu chàm vẩy lên giãy dụa kịch liệt không ngừng. Lòng hồ loan máu vây quanh.
Mùa đông năm ấy chẳng hiểu sao thời tiết đột nhiên khắc nghiệt lạ thường. Gió lạnh từ phương Bắc tràn về mang theo từng đợt hàn khí trên vùng cao nguyên đổ xuống đồng bằng, khắp nơi chìm ngập trong mưa tuyết lạnh căm. Lạnh tới độ một số gia súc gia cầm trong thôn làng lăn quay ra mà chết cả.
Hoặc tướng quân lúc này hãy còn là một tiểu hài tử, vừa mới được Thần chủ Ngũ châu đem trong thành về không bao lâu, toàn thân yếu ớt bệnh hoạn. Hứng chịu một trận rét đậm ngày đông, thân thể hắn càng thêm nghiêm trọng, dường như sắp chết tới nơi.
Đứng trước tình hình đấy, Thần chủ Ngũ châu đã âm thầm lặng lẽ giữa canh hai tìm đến động Thủy Ly nằm ngầm sâu trong đỉnh Tụ Vân sơn, ý định hái dạ cúc mang về nấu canh cho hắn bổ sung chân khí.
Dạ cúc là một loài thảo dược quý hiếm mọc lên từ băng đá, đối với cơ địa phàm nhân hấp thụ vào lợi dưỡng chẳng thể nào tính đếm.
Ngón tay trắng như tuyết chạm vào đóa hoa tím đen như mực kia, Ca Khúc chợt nghe âm thanh lóc tóc ở dưới chân mình. Chậm nhìn xuống, hắn thấy tảng băng nứt đôi ra sau đó chạy dài tít tắp. Men kẽ nứt, một con cá màu chàm nhảy phóc lên, đem theo dòng nước lạnh buốt dưới lớp băng hất vào mặt hắn, chẳng chút nể nang.
Chưa dừng lại tại đấy, nó còn dùng cái mỏ nhọn của mình mổ chặp chặp vào cằn cổ trắng nõn như phong lan của hắn. Dù hắn có dùng tay gỡ cỡ nào nó cũng nhất quyết không chịu buông tha, một hai bám dính vào da thịt trên cổ hắn, cắn ngấu đến bật máu.
Mất hết kiên nhẫn, Ca Khúc mạnh tay hạ lực trực tiếp quăng nó về xa hàng chục bộ rớt bịch xuống mặt băng, vỡ nứt. Thấy nó nằm ngửa bụng lên trời thở hổn hển, hắn lắc đầu không nói thêm gì nữa, tiếp tục hái dạ cúc.
Được vài ba đóa, hắn nghe có âm thanh lõm bõm vang lên tựa hồ như vật gì rớt vào trong nước. Quay đầu nhìn lại hắn ngó thấy con cá chàm kia đã rơi xuống kẽ nứt băng, nằm bồng bềnh trong lòng nước lạnh tự bao giờ.
Thân thể nó ưa môi trường khắc nghiệt này rơi xuống đấy chẳng có gì là nguy hiểm, lạ một điều là giấc này nó không bơi được mà nằm im bất động để mặc cho dòng nước lạnh cuốn đi ngày một xa, càng ngày càng mị sâu vào trong lòng động nước tối tăm ánh sáng.
Bờ mắt khẽ nheo lại, nhận ra con cá quái gở ấy sắp chết tới nơi, mà đó là lỗi của mình có lẽ đã xuống tay quá nặng. Ca Khúc không kịp nghĩ nhiều, lao xuống lòng hồ một mực đuổi theo. Ôm được nó lên bờ, hắn vội vàng áp lòng bàn tay vào thân nó mà truyền linh khí, chẳng buồn quan tâm tới y phục mình đã ướt sũng nước.
Trải một lúc con cá chàm ấy quả nhiên tỉnh lại, đôi mắt xoe tròn long lanh nhìn hắn. Nam nhân lãnh diễm qua chiếc mặt nạ bạc một thân vận huyết y sang quý ướt đẫm nước vẫn cố truyền linh khí cho mình. Nó không nhịn được nữa quên béng đi mới mấy khắc trước đấy là ai đã mạnh tay ném nó va vào trong tảng băng, giấc này nó nhào tới há mỏ nhọn hôn hôn. Hôn lấy hôn để lên cằn cổ đối phương, chiếc đuôi sũng nướt không ngừng nguẩy qua nguẩy lại, mừng rỡ biết ơn. Nước bắn đầy mặt hắn.
Cơ mà nó hôn động tới vết thương trên cổ mình, có chút đau Ca Khúc vội dùng hai tay kéo nó ra, nhìn vào mắt nó mà bảo đừng nguậy. Tấm thịnh tình của nó, hắn có thể miễn cưỡng nhận lấy a.
Tháo dải băng cột tóc xuống, Ca Khúc cẩn thận quấn mấy vòng quanh vết thương trên mình cá con chừa mấy cái vây ra là không quấn. Sau đấy thả nó xuống lòng hồ rồi tiếp tục hái dạ cúc mang về.
Lần này nó chỉ ngóc đầu đặt lên tảng băng mà ảo não dòm hắn hái dạ cúc chứ không có ngăn cản như ban nãy nữa. Mãi cho tới khi Ca Khúc rời khỏi động Thủy Ly rồi cá con vẫn còn ngoái nhìn theo.
Thế là những ngày sau đấy, đêm nào cứ đến canh hai Ca Khúc cũng tìm tới nơi này mà hái thảo dược. Mỗi lần như thế cá chàm đều bám trên cổ hắn. Mới đầu hắn còn cảm thấy phiền nhưng qua vài ngày hắn cũng thành quen, có hôm còn nán lại chơi đùa nghịch nước cùng với nó. Hôm nào hắn bận công vụ nhiều quá không ở được lâu, nó biết người sắp sửa rời chân đi liền khóc mếu máo,hốc mắt đỏ hoe như máu. Ca Khúc biết nó thích nhấm lá dạ cúc nhất, bèn lấy ra mà dỗ dành.
Thời gian liền hai tháng qua đi, cho tới một đêm Ca Khúc tới động Thủy Ly với tâm trạng buồn bã mệt mỏi. Hắn không mấy vui vẻ như ngày thường, mắt thỉnh thoảng nhìn cá con. Mà hễ mỗi lần nhìn là nhìn rất lâu, rất lâu dường như muốn nói cái gì đó nhưng ngập ngừng rồi lại thôi. Sau khi hái dạ cúc hắn cũng chẳng buồn quay về, xếp chân ngồi yên trên một tảng đá gần đấy, hai mắt nhắm nghiền.
Cá con nghĩ rằng hắn làm việc mệt quá nên tâm trạng không vui, nó bèn không nháo không bám người nữa mà ngoan ngoãn nhìn hắn. Nửa canh giờ trôi qua nó nhìn thấy nam nhân đáng yêu kia không còn ngồi ngay ngắn trên tảng đá nữa mà đã nằm bẹp xuống luôn rồi.
Ngó người ngủ say, hơi thở phả ra đều đều, hai mắt cá con mở to long lanh trong chất đầy kinh hỉ. Một giọt nước khẽ khàng nhỏ xuống lòng hồ băng lạnh, cá con khoảnh khắc biến thành người, một thiếu niên non nớt đáng yêu với mái tóc màu lam sắc. Đôi chân trần trắng phau giẫm lên bờ đá, chậm bước về phía Thần chủ Ngũ châu đang còn say giấc nồng.
Nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh quan sát nam nhân băng lạnh ấy, chiếc mặt nạ bạc che lấp dung mạo phi thường lãnh diễm cũng chẳng thể nào ngăn nổi xúc cảm mãnh liệt nơi đáy con tim nó lúc này.
Khẽ vươn tay chạm vào chiếc mặt nạ bạc, thiếu niên non nớt ấy muốn nhân lúc người ngủ say mà gỡ xuống để nhìn cho rõ dung mạo của người - Nam nhân mấy tháng qua ở bên cạnh mình. Thế nhưng uy áp đối phương tỏa ra lớn mạnh quá, nếu còn cố dùng sức chạm vào chiếc mặt nạ kia, nó sợ tổn hại tới linh khí của mình.
Không dám tiến tới nữa. Mấy ngón tay trắng nõn hạ xuống dừng trên khuôn ngực đối phương cách một lớp huyết y đỏ tươi như máu, nó chậm rãi vuốt ve âu yếm, đôi gò má xấu hổ mà phiếm hồng.
Yết hầu dịch động nó cúi thấp xuống, bờ môi đỏ mọng chạm vào cằn cổ đối phương đang ngủ say mà hôn lên một cái, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm cọ cọ. Tim nó đập dồn dập, dường như sắp hô hấp không thông. Không biết từ khi nào nó phát hiện ra nó yêu nam nhân lạnh lùng này mất rồi.
Sống dưới đáy hồ băng tu luyện mấy trăm năm, đêm nay là đêm đầu tiên nó có được thân người. Cơ mà cũng chẳng trụ được bao lâu, có lẽ phải thêm vài ngày nữa hấp thụ linh khí hàn hồ Tụ Vân sơn, nó mới hoàn toàn có được thân người tùy nghi sử dụng. Tới chừng đó nó sẽ có thể rời khỏi hồ băng mà ở bên nam nhân này bất kể ngày đêm rồi. Nó thiệt rất mừng, mừng lắm luôn.
Khẽ liếm láp da thịt trên cổ đối phương thêm một cái, nó phấn khích muốn phát cuồng. Tự hỏi sao trên cơ thể nam nhân này chỗ nào cũng thơm hết vậy, có phải mùi thơm nồng nàn này đã hấp dẫn nó hay không?
"ưm..."
Bờ mắt khẽ động, Ca Khúc cảm nhận có cái gì mềm mềm ướt ướt đang lướt qua lướt lại trên cổ mình, cảm giác vô cùng kì quái. Có chút rùng mình hắn choàng tỉnh giấc. Thiếu niên tuấn mĩ kia liền đấy phóng vút xuống lòng hồ, thoáng cái biến thành một con cá chàm núp mình vào trong lớp băng dày đặc.
Ca Khúc nhìn quanh không thấy ai cả thì vươn tay ôm đầu ngỡ rằng mình mệt mỏi nên sinh ra mộng mị ảo giác mà thôi. Chậm chút hắn đứng dậy phủi qua y phục, sau đấy quay lưng rời khỏi hang động không hề mảy may để ý tới cá con vẫn còn dưới lòng hồ.
Lúc này con cá chàm núp sau tảng băng mới ló đầu ra, thoáng cái liền biến thành người. Không hề có áo quần quấn thân, nửa thân dưới xích lõa ngập trong lòng hồ. Cứ thế thiếu niên tuấn mĩ ấy đứng im bất động nhìn theo bóng dáng Thần chủ Ngũ châu ngày một xa dần cho tới khi khuất dạng, chẳng còn thấy nữa.
Nước mắt vô thức nhỏ xuống lòng nước lạnh tong tong...
Mỗi lần nam nhân ấy rời đi đều từ biệt nó một tiếng, hôm nay dửng dưng như chốn không người, xem nó dường như không hề tồn tại. Hành động vô tình thờ ơ nam nhân ấy thật khiến nó tủi thân, ấm ức.
Lặn hụp xuống thật sâu dưới lòng hồ, nơi viên đá to tổ chảng nó dùng hết sức nhấc lên. Lôi ra một dải băng màu trắng tinh như tuyết, nó ôm chặt vào lòng, hốc mắt đỏ hoe.
Dải băng này vào hai tháng trước, nam nhân ấy đã dùng nó để quấn vết thương trên thân nó. Bảo khi nào thương lành rồi trả lại không muộn.
Nó sợ người ta đòi trong khi nó thì không hề muốn trả lại, thế là thương còn chưa kịp lành nó đã vội vã đem dải băng này cất giấu thật sâu, thật kĩ dưới lòng hồ. Đợi khi người ta hỏi tới nó lại nói rằng dải băng cột lỏng lẻo bị xoáy nước cuốn trôi vào mị sâu trong hang tối, trôi mất tiêu luôn rồi, không tìm thấy nữa.
Vật mang theo người, dải băng dìm sâu dưới nước hai tháng trời vẫn còn mùi hương thơm trên cơ thể Thần chủ Ngũ châu, ôm dải băng chẳng khác nào gián tiếp ôm ấp hắn. Nhủ thầm như thế như có phần an ủi, nó khẽ bật cười khúc khích. Tiếng cười va đập vào vách đá vang dội khắp cả hang động lạnh căm, đơn độc.
Đem dải băng quấn lên cổ tay mình một cách trân trọng, nó đi vòng vòng khắp băng đá hái dạ cúc. Định bụng chờ người tới dâng cho người lấy, chắc người sẽ vui lòng lắm vì thấy nó ngoan mà sẽ không thờ ơ lãnh đạm, bỏ rơi nó ở đây một mình nữa đâu a.
Suốt hai trăm năm qua, nó chưa từng sợ nỗi cô độc. Hiện tại nó mới nhận ra cô độc đáng sợ tới chừng nào.
Thế nhưng sự đời thường không như nguyện. Nó chờ mãi, chờ mãi cho tới trời rạng sáng Thần chủ Ngũ châu cũng không tới. Mệt mỏi nó thiếp ngủ dưới lòng hồ, đầu tựa vào tảng băng trắng xóa. Cơ thể vô thức trở lại thân cá con.
Ngày nào nó cũng đợi, ngày nào nó cũng khóc. Khóc tới nỗi hai mắt sưng húp lên, người cũng không hề quay trở lại. Người quên nó rồi chăng? Không nói được tiếng người,nó chỉ có thể thì thầm trong lòng khắc khoải: Nam tử ấy là ai, từ đâu tới?
Nó nhớ người vô vàn...
Dạ cúc qua bao ngày héo úa trên bờ đá, cá con âm thầm trơ trọi dưới lòng hồ, giữa đêm tối chìm giấc ngủ thật chẳng sâu. Trong mơ màng nó cảm giác toàn thân đau đớn rã rời, đau tới mức không thể nào thở nổi nữa.
Choàng mở mắt ra nó kịp nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc gần trong gang tấc, nam nhân mà nó ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng đã tới rồi. Cơ mà tới để sát hại nó với một mũi kiếm đâm xuyên qua lớp mang, trực tiếp tách đôi làm hai mảnh.
Nó ngây ngô chẳng hiểu vì sao, cũng chẳng thể nào nói được tiếng người. Vừa mở miệng máu từ trong đã trào ra òng ọc, đôi mắt đỏ hoe vẫn cố gắng ngẩng nhìn nam nhân lạnh lùng băng lãnh ấy. Chiếc đuôi màu chàm vẩy lên giãy dụa kịch liệt không ngừng. Lòng hồ loan máu vây quanh.