Chương 80: Có chiếc lá úa cuốn vào bầu trời quên lãng

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời đêm lạnh giá, có hai thân ảnh đang dắt díu nhau bỏ chạy thục mạng trên đường phố vắng không người, để lại hai cái bóng đổ đen ngòm không ngừng đuổi bắt mé sau lưng, lờn vờn nhảy múa.
Cảm thấy đã an toàn, Thần chủ Ngũ châu không truy sát tới, thần Bách Độc cùng yêu vương mới dừng bước chân, thở hổn hển. Bảy phách còn chưa gom về hết, sợ đến tái xanh mặt mày, tứ chi bủn rủn. Thật sự không ngờ tới có ngày rơi vào tình cảnh nguy hiểm, khốn cùng hôm nay.
Thần chủ Ngũ châu linh lực lớn mạnh, hưởng lây một đòn của hắn giáng xuống, cả hai đều bị trọng thương. Hiện tại đụng phải mấy thứ tà ma quái dị lờn vờn ăn sương đêm bên ngoài rìa rừng, tính mạng của cả hai đều bị đe dọa, chắc chắn lành ít dữ nhiều.
"Yêu vương, không nên chạy lung tung nữa. Chúng ta tìm chỗ ẩn nấp đi." Thần Bách Độc dáo dác nhìn hai bên đường. Chợt nhiên thấy có một căn nhà hoang không ai ở, bèn rủ đồng bọn lủi vào đấy trú thân, tiện thể điều thương. Thế nhưng, có nằm mơ ông ta cũng không thể nào ngờ tới, căn nhà chỉ cách có vài mươi bộ mà vĩnh viễn chẳng thể bước chân vào.
Giữa khoảng cách gần trong gang tấc, ông ấy nghe một tiếng ầm vang dội chấn kinh. Có luồng yêu lực cực mạnh đánh thẳng vào tấm lưng mình, cả thân thể theo đấy đổ ập xuống, máu men kẽ răng lần nữa trào ra, òng ọc.
Đôi tay với mấy cái móng dài ngoằng bấu xuống con đường mòn đất đỏ, thần Bách Độc lấy thế gượng đứng dậy, muốn nhìn cho rõ gương mặt cái kẻ đã ra tay đánh lén mình. Thế nhưng, một mũi kiếm sắt nhọn đã ghim thẳng vào tấm lưng ông, trực tiếp ấn mạnh xuống, không chút khoan hồng nhân nhượng.
Hốc mắt đứng tròng trắng dã, thần Bách Độc lắng tai nghe âm thanh trong trẻo của đồng bọn vang lên bên tai mình, hòa cùng gió tanh thét gào lạnh rít.
"Thần Bách Độc, niệm tình ông bấy lâu nay đi chung xuồng với bản vương ta. Liền tiễn ông lên đường sớm một chút, nhẹ nhàng thanh thản."
Mũi kiếm rút ra, máu bắn đầy hư không. Nữ Vương tinh trơ mắt nhìn đồng bọn giãy dụa khổ sở, nằm trút hơi thở thoi thóp sau cùng.
Vốn không muốn xuống tay vội vàng hấp tấp thế này đâu, giữ ông ta lại còn có thể lợi dụng lẫn nhau. Thế nhưng từ cái lần ở Vân Thiên sơn, đêm đấy nàng lẻn đột nhập vào phòng lấy mạng tiểu tử phàm gian kia, chẳng may đụng phải bọn thuộc hạ của thần Chiến Tranh cướp người đi, còn mém chút hại nàng mất luôn cả cái mạng.
Sau đợt đó, nàng nảy sinh nghi ngờ. Vì sao bọn chúng biết tên tiểu tử phàm gian đang ở đấy?
Mãi cho tới buổi dạ yến ở Thượng Lãm đình đêm trừ tịch, thần Bách Độc xuống tay hạ thuốc, lại không hạ tới cùng. Để Thần chủ Ngũ châu có cơ hội nhặt về cái mạng quèn của y, rõ ràng ông ta không muốn giúp nàng lấy mạng kẻ thù mà.
Bình tâm xâu chuỗi lại tất cả mọi sự việc, nàng lờ mờ đoán ra ông ta chẳng phải muốn bảo vệ tên tiểu tử phàm gian ấy, mà thực chất muốn dùng y gây bất lợi cho Thần chủ Ngũ châu.
Chẳng hiểu ông ta có thù oán gì với người, hay cũng giống như bọn thuộc hạ của thần Chiến Tranh, muốn dùng tên tiểu tử phàm gian uy hiếp người, lấy máu cùng linh lực. Thế nhưng bất kể ý tứ gì, đã rắp tâm đối phó ý trung nhân của mình, nàng tuyệt đối không tha.
Ngó người nằm dưới đất đã chết hẳn, im lìm bất động. Nữ Vương tinh thở phào nhẹ nhõm. Chậm chạp một chút lưỡi kiếm sắt lạnh lần nữa giơ lên, khéo léo rạch xuống cái xác vừa mới chết, nhẹ nhàng tách lớp da ngoài ra làm hai nửa.
Vén mảnh hắc y qua một bên, nàng ngồi xuống thọc bàn tay trắng nõn vào sâu bên trong, cố moi ra một viên hồn đan màu tối đen như mực, cẩn thận bỏ vào trong túi vải túm cột chặt vào với nhau.
Tay ôm ổ bụng đã bị trọng thương, tay cầm kiếm cùng cái túi vải ấy. Cứ thế, Nữ Vương tinh lê từng bước chân loạng choạng rời khỏi thôn làng hẻo lánh. Để lại ánh trăng tròn vằng vặc ở mé sau lưng, soi rõ cảnh tượng hãi hùng thê lương trên mặt đất.
Thần Bách Độc chết rồi. Từ nay không còn ai có thể biết được thủ phạm thực sự đã hãm hại đại công chúa Ngũ châu - Hoàng muội của nam nhân tuyệt tình băng lạnh ấy. Từ nay, không còn ai có thể uy hiếp nàng được nữa rồi.
Bờ môi dính máu mỉm cười, mảnh hắc y bay phất phới trong đêm khuya. Nữ nhân xinh đẹp ấy càng đi càng xa, bóng người mờ ảo chìm dần vào nơi phía cuối con đường mòn, trải dài tít tắp.
Vù vù..
Con gió thoảng nhẹ qua, tốc chiếc lá vàng bay lên xào xạc.
Thần Bách Độc vẫn còn nằm yên đấy. Bỏ mặc thôn xóm đìu hiu vắng lặng, bỏ mặc con đường mòn trải dài sau trước thênh thang. Ông trơ mắt nhìn bầu trời đêm cao xa vời vợi, ánh trăng cuối cùng mình còn được nhìn thấy trong đời.
Ông tự hỏi, sao trước giờ không nhận ra mặt trăng lại dịu dàng đẹp đẽ tới như vậy. Gần cả ngàn năm sống trong thù hận oán cừu, sống trong cô đơn dằn xé. Có bao giờ tâm hồn thanh thản mở rộng với đất trời.
Hồn đan bị lấy cắp, hệt như trưởng nữ năm xưa. Vô duyên vô cớ bị tước khỏi dòng thần tộc, không thể phục sinh. Ông xuôi tay nhắm mắt thế này rơi vào vòng luân hồi lục đạo, chắc gì còn cơ hội đoàn tụ với người thân nơi chốn dương trần.
Hoàng tuyền chơ vơ đơn độc, sống chết nhẹ tựa lông hồng. Một lần thở ra này, chẳng bao giờ còn hít vào được nữa.
Cứ lặng yên như thế, thần Bách Độc ngước nhìn bầu trời khuya xanh thẩm. Ánh trăng tan dần vào trong đồng tử mắt long lanh. Mất một lúc lâu ông ấy mới chết hẳn, thân xác hóa thành tro bụi bay đi. Mang theo mối huyết hải thâm cừu với Thần chủ Ngũ châu chìm dần nơi phía cuối đường chân trời, quên lãng, hư vô.
Ai đúng ai sai phân nhau một chữ cường
Thế gian này mạnh được yếu thua
Có phải không người anh hùng cái thế?
Có phải chăng ta vô sỉ đê hèn?
Ai hại gia ta nhà tan cửa nát,
Chốn hồng trần tan tác đoạn hồn đan?
Người về phương ấy đứng trên muôn vạn
Ta ở phương này thân xác hoại tan.
Ngàn năm thù hận hóa thành vô nghĩa
Công tội đúng sai, cho tới tận cùng ta vẫn muốn hỏi người.
....
Cảm thấy đã an toàn, Thần chủ Ngũ châu không truy sát tới, thần Bách Độc cùng yêu vương mới dừng bước chân, thở hổn hển. Bảy phách còn chưa gom về hết, sợ đến tái xanh mặt mày, tứ chi bủn rủn. Thật sự không ngờ tới có ngày rơi vào tình cảnh nguy hiểm, khốn cùng hôm nay.
Thần chủ Ngũ châu linh lực lớn mạnh, hưởng lây một đòn của hắn giáng xuống, cả hai đều bị trọng thương. Hiện tại đụng phải mấy thứ tà ma quái dị lờn vờn ăn sương đêm bên ngoài rìa rừng, tính mạng của cả hai đều bị đe dọa, chắc chắn lành ít dữ nhiều.
"Yêu vương, không nên chạy lung tung nữa. Chúng ta tìm chỗ ẩn nấp đi." Thần Bách Độc dáo dác nhìn hai bên đường. Chợt nhiên thấy có một căn nhà hoang không ai ở, bèn rủ đồng bọn lủi vào đấy trú thân, tiện thể điều thương. Thế nhưng, có nằm mơ ông ta cũng không thể nào ngờ tới, căn nhà chỉ cách có vài mươi bộ mà vĩnh viễn chẳng thể bước chân vào.
Giữa khoảng cách gần trong gang tấc, ông ấy nghe một tiếng ầm vang dội chấn kinh. Có luồng yêu lực cực mạnh đánh thẳng vào tấm lưng mình, cả thân thể theo đấy đổ ập xuống, máu men kẽ răng lần nữa trào ra, òng ọc.
Đôi tay với mấy cái móng dài ngoằng bấu xuống con đường mòn đất đỏ, thần Bách Độc lấy thế gượng đứng dậy, muốn nhìn cho rõ gương mặt cái kẻ đã ra tay đánh lén mình. Thế nhưng, một mũi kiếm sắt nhọn đã ghim thẳng vào tấm lưng ông, trực tiếp ấn mạnh xuống, không chút khoan hồng nhân nhượng.
Hốc mắt đứng tròng trắng dã, thần Bách Độc lắng tai nghe âm thanh trong trẻo của đồng bọn vang lên bên tai mình, hòa cùng gió tanh thét gào lạnh rít.
"Thần Bách Độc, niệm tình ông bấy lâu nay đi chung xuồng với bản vương ta. Liền tiễn ông lên đường sớm một chút, nhẹ nhàng thanh thản."
Mũi kiếm rút ra, máu bắn đầy hư không. Nữ Vương tinh trơ mắt nhìn đồng bọn giãy dụa khổ sở, nằm trút hơi thở thoi thóp sau cùng.
Vốn không muốn xuống tay vội vàng hấp tấp thế này đâu, giữ ông ta lại còn có thể lợi dụng lẫn nhau. Thế nhưng từ cái lần ở Vân Thiên sơn, đêm đấy nàng lẻn đột nhập vào phòng lấy mạng tiểu tử phàm gian kia, chẳng may đụng phải bọn thuộc hạ của thần Chiến Tranh cướp người đi, còn mém chút hại nàng mất luôn cả cái mạng.
Sau đợt đó, nàng nảy sinh nghi ngờ. Vì sao bọn chúng biết tên tiểu tử phàm gian đang ở đấy?
Mãi cho tới buổi dạ yến ở Thượng Lãm đình đêm trừ tịch, thần Bách Độc xuống tay hạ thuốc, lại không hạ tới cùng. Để Thần chủ Ngũ châu có cơ hội nhặt về cái mạng quèn của y, rõ ràng ông ta không muốn giúp nàng lấy mạng kẻ thù mà.
Bình tâm xâu chuỗi lại tất cả mọi sự việc, nàng lờ mờ đoán ra ông ta chẳng phải muốn bảo vệ tên tiểu tử phàm gian ấy, mà thực chất muốn dùng y gây bất lợi cho Thần chủ Ngũ châu.
Chẳng hiểu ông ta có thù oán gì với người, hay cũng giống như bọn thuộc hạ của thần Chiến Tranh, muốn dùng tên tiểu tử phàm gian uy hiếp người, lấy máu cùng linh lực. Thế nhưng bất kể ý tứ gì, đã rắp tâm đối phó ý trung nhân của mình, nàng tuyệt đối không tha.
Ngó người nằm dưới đất đã chết hẳn, im lìm bất động. Nữ Vương tinh thở phào nhẹ nhõm. Chậm chạp một chút lưỡi kiếm sắt lạnh lần nữa giơ lên, khéo léo rạch xuống cái xác vừa mới chết, nhẹ nhàng tách lớp da ngoài ra làm hai nửa.
Vén mảnh hắc y qua một bên, nàng ngồi xuống thọc bàn tay trắng nõn vào sâu bên trong, cố moi ra một viên hồn đan màu tối đen như mực, cẩn thận bỏ vào trong túi vải túm cột chặt vào với nhau.
Tay ôm ổ bụng đã bị trọng thương, tay cầm kiếm cùng cái túi vải ấy. Cứ thế, Nữ Vương tinh lê từng bước chân loạng choạng rời khỏi thôn làng hẻo lánh. Để lại ánh trăng tròn vằng vặc ở mé sau lưng, soi rõ cảnh tượng hãi hùng thê lương trên mặt đất.
Thần Bách Độc chết rồi. Từ nay không còn ai có thể biết được thủ phạm thực sự đã hãm hại đại công chúa Ngũ châu - Hoàng muội của nam nhân tuyệt tình băng lạnh ấy. Từ nay, không còn ai có thể uy hiếp nàng được nữa rồi.
Bờ môi dính máu mỉm cười, mảnh hắc y bay phất phới trong đêm khuya. Nữ nhân xinh đẹp ấy càng đi càng xa, bóng người mờ ảo chìm dần vào nơi phía cuối con đường mòn, trải dài tít tắp.
Vù vù..
Con gió thoảng nhẹ qua, tốc chiếc lá vàng bay lên xào xạc.
Thần Bách Độc vẫn còn nằm yên đấy. Bỏ mặc thôn xóm đìu hiu vắng lặng, bỏ mặc con đường mòn trải dài sau trước thênh thang. Ông trơ mắt nhìn bầu trời đêm cao xa vời vợi, ánh trăng cuối cùng mình còn được nhìn thấy trong đời.
Ông tự hỏi, sao trước giờ không nhận ra mặt trăng lại dịu dàng đẹp đẽ tới như vậy. Gần cả ngàn năm sống trong thù hận oán cừu, sống trong cô đơn dằn xé. Có bao giờ tâm hồn thanh thản mở rộng với đất trời.
Hồn đan bị lấy cắp, hệt như trưởng nữ năm xưa. Vô duyên vô cớ bị tước khỏi dòng thần tộc, không thể phục sinh. Ông xuôi tay nhắm mắt thế này rơi vào vòng luân hồi lục đạo, chắc gì còn cơ hội đoàn tụ với người thân nơi chốn dương trần.
Hoàng tuyền chơ vơ đơn độc, sống chết nhẹ tựa lông hồng. Một lần thở ra này, chẳng bao giờ còn hít vào được nữa.
Cứ lặng yên như thế, thần Bách Độc ngước nhìn bầu trời khuya xanh thẩm. Ánh trăng tan dần vào trong đồng tử mắt long lanh. Mất một lúc lâu ông ấy mới chết hẳn, thân xác hóa thành tro bụi bay đi. Mang theo mối huyết hải thâm cừu với Thần chủ Ngũ châu chìm dần nơi phía cuối đường chân trời, quên lãng, hư vô.
Ai đúng ai sai phân nhau một chữ cường
Thế gian này mạnh được yếu thua
Có phải không người anh hùng cái thế?
Có phải chăng ta vô sỉ đê hèn?
Ai hại gia ta nhà tan cửa nát,
Chốn hồng trần tan tác đoạn hồn đan?
Người về phương ấy đứng trên muôn vạn
Ta ở phương này thân xác hoại tan.
Ngàn năm thù hận hóa thành vô nghĩa
Công tội đúng sai, cho tới tận cùng ta vẫn muốn hỏi người.
....