Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by gia đình của tôi, Apr 17, 2021.

  1. Chương 220: Muốn đánh liền đánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửu thúc năng nổ phối hợp với trị liệu của Sở Cửu Ca, mà hội đấu giá Cửu Thiên cũng truyền đến tin tức, nói rằng buổi đấu giá của họ muốn bắt đầu rồi, Tam Tiền mời Sở Cửu Ca đến tham gia.

    Tử Tinh Châu được biết Sở Cửu ca tham gia buổi đấu giá, sáng sớm đã ở trước cửa đợi Sở Cửu Ca rồi.

    Không phải hắn không muốn đi vào bên trong đợi, mà là mấy ngày này hắn ngày ngày đến bái phỏng, đều bị từ chối ở ngoài cửa, đều là trò do tên Dung công tử đó làm.

    "Cửu Ca, ta cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi." Nhìn thấy Sở Cửu Ca đi ra, Tử Tinh Châu kích động nói.

    Sở Cửu Ca nói: "Đi thôi!"

    "Được!"

    Lên xe ngựa rồi, Sở Cửu Ca hỏi: "Tra ra người nửa đường ám sát chúng ta là ai chưa?"

    Tử Tinh Châu lắc đầu nói: "Không có."

    "Vậy Tử Hoàng có tìm ngươi hỏi tin tức của hộp bất tử hay không?"

    "Cũng không có, ông ta bây giờ đang bận thọ yến của ông, dù sao cũng phải thể hiện quốc uy trước mặt các sứ giả nước khác, cần phải chuẩn bị thật tốt, có lẽ không rảnh quản ta. Chắc hẳn cũng biết ta nhiệm vụ căn bản không có hoàn thành." Tử Tinh Châu thản nhiên nói.

    Xe ngựa của Thất hoàng tử chạy về hướng hội đấu giá Cửu Thiên, trước khi đến được hội đấu giá Cửu Thiên liền bị một xe ngựa phồn hoa chặn lại.

    Một thanh âm tà khí lại bén nhọn vang lên, "Đây là xe ngựa của Thất hoàng đệ sao? Thất hoàng đệ đi xuống cho hoàng huynh nhìn xem, ngươi có phải lại trở nên xinh đẹp rồi không. Thất hoàng đệ từ nhỏ đã xinh đẹp, xưa nay ta vẫn luôn cảm thấy ta là nhiều thêm một vị hoàng muội mà không phải là hoàng đệ đó."

    Âm thanh này Sở Cửu Ca đã quá quen thuộc rồi, vậy mà là Tử Kha.

    Gia hỏa này hiển nhiên biết cô đi với Tử Tinh Châu, cố ý đến gây chuyện mà!

    Nắm đấm Tử Tinh Châu nắm chặt lại, hắn ở Tử Linh Quốc chỉ có đúng danh hiệu Đệ nhất thiên tài mà thôi, nhưng lại là một chủ nhân bị lờ đi, đối đãi lạnh nhạt, ngoại trừ phủ đệ bên ngoài cung, vị đó cái gì cũng không có cho hắn, cho nên vị hoàng tử được sủng ái được một số cao thủ bảo vệ, cho dù thực lực không bằng hắn vẫn có thể ở trước mặt hắn kiêu căng ngạo mạn.

    Vào lúc đó, Sở Cửu Ca cười cợt nói: "Là xe ngựa của vị công công nào xuất hành vậy! Ngay cả xe ngựa của Thất hoàng tử cũng dám cản lại, thật là to gan."

    Nghe thấy thanh âm của Sở Cửu Ca, Tử Kha thật sự là tức muốn điên, hắn xông ra nói: "Mở to mắt ra xem cho ta, ngươi nói ai là thái giám đó?"

    Sở Cửu Ca ung dung đi ra, khinh miệt nhìn Tử Kha nói: "Thì ra là Tử Kha hoàng tử à! Xem ra ta nói không sai, chẳng lẽ không đúng sao?"

    Đây là con đường rất phồn hoa, người đến người đi không ít.

    Mọi người vốn dĩ muốn xem kịch hay Tứ Hoàng tử với Thất hoàng tử, bây giờ là một nữ nhân xa lạ đối đầu với Tứ hoàng tử, mà không phải là Thất hoàng tử.

    Thái giám! Tứ hoàng tử!

    Mọi người ngạc nhiên, "Không phải chứ! Tứ hoàng tử chơi quá rồi, tuổi còn trẻ đã không được rồi sao."

    "Ta có họ hàng làm việc trong phủ Tứ hoàng tử, mỹ nhân trong phủ Tứ hoàng tử như mây, lúc trước người mỗi ngày chí ít cũng phải ba bốn mỹ nhân bồi bên, nhưng mà gần đây hình như ngay cả một mỹ nhân cũng không có truyền qua."

    "..."

    Nhìn thấy mọi người nhìn hắn với ánh mắt quái dị, đôi mắt Tử Kha bốc lửa, người nữ nhân này..

    Nếu không phải cô và tên vị hôn phu đáng chết kia của cô nhốt hắn vào địa lao, độc ác hạ độc hắn, hắn sao lại biến thành như vậy.

    Mỹ nhân được nhìn không được đụng, thật sự khiến cho hắn mỗi ngày đều đau đớn không bằng chết.

    Ngay đến luyện dược sư cung đình của Tử Linh Quốc cũng tìm không thấy giải dược, trị không được bệnh của hắn, bây giờ nữ nhân này lại dám đến Tử Linh Quốc, hắn nhất định phải khiến cho cô giao ra giải dược.

    Tử Kha giận dữ nói: "Hỗn xược! Tiểu nha đầu đến từ thôn quê nhà ngươi dám nói năng bậy bạ, người đâu! Đem người bắt lại cho ta, nhốt vào địa lao."

    Tiểu nha đầu đến từ thôn quê? Mọi người cảm thấy ánh mắt của Tử Kha hoàng tử có chút không tốt.

    Da dẻ vị tiểu cô nương này trắng như tuyết, ngũ quan hoàn mỹ không nói được lời nào, cho dù đứng bên cạnh đệ nhất mỹ nam Thất hoàng tử của Tử Linh Quốc, một chút cũng không thua kém.

    Tử Tinh Châu giận nói: "Tử Kha, ngươi quá không để ta vào mắt rồi! Lại dám ở trước mặt ta bắt bạn của ta."

    "Một người có gương mặt xinh đẹp mà thôi, ta xưa nay chưa từng để ngươi vào mắt." Tử Kha khinh miệt nói, một tên tội nghiệp không có sự bảo hộ của mẫu tộc, không có thân phận bối cảnh, không được phụ hoàng sủng ái mà thôi.

    Vào lúc đó, Sở Cửu Ca hỏi: "Tử Tinh Châu, ngươi ngứa tay sao? Muốn đánh người sao?"

    "Đương nhiên muốn!" Tử Tinh Châu gật đầu nói.

    "Vậy thì đánh thôi!" Nói xong, một đạo thân ảnh màu lam nhảy qua đó.

    "Rầm!" Sở Cửu Ca vung roi, đem Tứ hoàng tử hất bay ra ngoài.

    Trước đó ở Xích Linh Quốc, Sở Cửu Ca muốn đối phó với Tử Kha một chút cũng không dễ.

    Bây giờ tu vi của Tử Kha vẫn luôn không tăng, mà tu vi của cô đột phá nhanh chóng, đối phó với Tử Kha hoàn toàn là chuyện nhỏ.

    "Lần trước cho ngươi chút giáo huấn, ngươi không ngoan ngoãn an phận thì đã thôi, lại tìm chết như vậy! Ngươi nói ngươi có phải thiếu bị đánh hay không!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    Một cú hất này của Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu cũng cảm thấy đặc biệt hả dạ.

    Nếu như Cửu Ca cũng đã không có cố kỵ gì, hắn một cô gia quả nhân lại cố kỵ gì chứ?

    "Đánh!"

    "Rầm rầm rầm!" Tử Tinh Châu nhảy đến trước mặt tên Tử Kha bị Sở Cửu Ca hất đi kia, trực tiếp bổ thêm vài quyền.

    "Aaaa!" Một trận kêu thảm truyền ra.

    "Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu, hai người các ngươi thật to gan, lại dám trên đường lớn đánh Bổn cung." Tử Kha giận dữ nói.

    Hắn cố ý gây chuyện trên đường, là nhắm chuẩn bọn chúng không dám động thủ, không ngờ đến bọn chúng không những động thủ rồi, hơn nữa lại ra tay ác như vậy.

    Tất cả mọi người đều trọn tròn mắt, tiểu cô nương này lợi hại như vậy, dám trên đường đánh hoàng tử, một chút cũng không nương tay.

    Sở Cửu Ca và Tử Tinh Châu động thủ quá nhanh, những hộ vệ đó một chút phản ứng cũng không kịp.

    Bọn chúng nghe đến tiếng kêu thảm của hoàng tử bọn chúng, mới biết không phải là ảo giác.

    "Các ngươi lại dám thương đến Tứ hoàng tử, tội không thể tha! Chúng tôi sẽ không tha cho các ngươi đâu." Những hộ vệ đó vây lên công kích.

    "Chỉ bằng các ngươi?" Tử Tinh Châu lôi ra trường kiếm của mình, hắn vừa ra tay tất cả mọi người đều ngỡ ra.

    "Ngưng hồn cảnh ngũ trọng!"

    "Thực lực của Thất hoàng tử lại biến mạnh rồi?"

    "Tuổi còn trẻ đã là ngưng hồn cảnh ngũ trọng, quá lợi hại rồi."

    Tử Kha là ở bên trong Tử đô, thị vệ dẫn theo không mạnh, trực tiếp bị Tử Tinh Châu ra tay đánh bay ra ngoài, nhưng mà đối phương người đông, một mình hắn cũng khó đối phó.

    "Rầm rầm rầm!" Sở Cửu Ca ở bên Tử Tinh Châu hỗ trợ bổ thêm mấy chiêu.

    Cô cảnh cáo nói: "Tứ hoàng tử, đừng nghĩ Tử Linh Quốc là địa bàn của ngươi, ngươi liền có thể yên giấc báo thù, ta nói cho ngươi biết, vẫn là nên tắm rửa đi ngủ đi! Nếu không ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt đâu."

    "Tinh Châu, chúng ta đi!" Sở Cửu Ca nói với Tử Tinh Châu.

    Tử Kha quả là tức đến thổ huyết, người nữ nhân này sau khi đến Tử Linh Quốc so với lúc ở Xích Linh Quốc càng ngạo mạn, thật to gan, hỗn đản..

    "Bắt lấy bọn chúng!" Ngay khi tụi Sở Cửu Ca muốn đến gần hội đấu giá Cửu Thiên, Tử Tâm dẫn theo người xuất hiện.

    Người nữ nhân này sớm đã có sự chuẩn bị, người dẫn đến toàn là cao thủ luyện linh cảnh, mai phục ở xung quanh nơi này.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  2. Chương 221: Có người chiếu cố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Tâm nói: "Thất hoàng đệ, buổi đấu giá này xem ra ngươi không tham gia được rồi. Có thể dẫn theo người bạn này của ngươi đến phủ ta ngồi hay không, chúng ta nói chuyện chút."

    Tử Tinh Châu nói: "Phủ công chúa rách nát của ngươi thì có gì để mà trú, ta từ chối."

    "Nhưng mà các người đả thương Tứ hoàng huynh, dù sao cũng phải có lời giải thích." Tử Tâm nói.

    "Đánh thì đánh rồi, ta nhìn hắn không thuận mắt, có thù với hắn, cần giải thích cái gì? Ngươi không phải hiểu rõ rồi sao?" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    "Hỗn xược! Các ngươi không chịu tự mình đi, vậy thì Bổn cung chỉ có thể mời các ngươi đi một chuyến rồi." Thanh âm của Tử Tâm dừng lại, người phía sau cô ngay lập tức hành động.

    Chỉ có điều những cao thủ luyện linh cảnh đó bị một cỗ lực lượng đánh bay ra ngoài, một thiếu niên tuấn mỹ ăn mặc rất hoa lệ mang theo vài phần tà khí xuất hiện, "Hỗn xược là các ngươi, vậy mà ở trước cửa hội đấu giá Cửu Thiên ta lại dám ức hiếp Cửu muội muội của ta."

    "Ngươi là?" Tử Tâm ngẩn ra.

    Đây là người của hội đấu giá Cửu Thiên, dù sao một thân đồ đắt giá, có lẽ phụ hoàng cô cũng mặc không ra được, Tử Linh Quốc này cũng chỉ có người của hội đấu giá Cửu Thiên mới có bản lĩnh này.

    Vị tiểu công tử trước đó không phải đã rời khỏi rồi sao? Vậy mà lại đến thêm một người che chở cho Sở Cửu Ca, đáng chết!

    Sở Cửu Ca nhìn về Tử Kha và Tử Tâm nói: "Các ngươi tốt nhất an phận chút, chọc giận ta rồi các ngươi biết sẽ có kết cục gì."

    "Sở Cửu Ca, ngươi nghĩ người đeo bám được hội đấu giá Cửu Thiên liền có thể ngạo mạn hay sao? Đáng ghét!" Mặt của Tử Tâm vặn vẹo cả lên.

    Tam Tiền nói: "Không cách nào, ta thích dáng vẻ ngạo mạn của Cửu muội muội! Cho nên cô ấy muốn ngạo mạn ở Tử Linh Quốc thì có ta chiếu cố cho."

    Tử Tâm đố kỵ muốn chết, Sở Cửu Ca cô ta dựa vào cái gì? Thân phận thấp hèn như vậy, chỉ dựa vào một gương mặt này, cho nên người của hội đấu giá Cửu Thiên mới đặc biệt xem trọng cô ta.

    Tam Tiền vẫy vẫy tay nói: "Con người này của ngươi chẳng xinh đẹp chút nào, thì đừng nên lảng vảng ở trước mặt ta nữa. Nhanh cút xa chút, nếu không ta bảo người của ta ném ngươi ra ngoài thành đó."

    Tử Kha đi qua nói: "Nơi này là Tử Linh Quốc, hội đấu giá Cửu Thiên các ngươi mở ở địa giới Tử Linh Quốc ta, dù sao cũng phải cho Tử Linh Quốc chúng tôi chút mặt mũi chứ. Ta là hoàng tử của Tử Linh Quốc."

    Tam Tiền cười tà nói: "Con người này của ta thứ nhất chỉ cho mỹ nhân mặt mũi, thứ hai là cho tiền mặt mũi! Các ngươi đều không có, một là cút, hai là bổn thiếu khiến các ngươi cút?"

    Thiếu niên trước mặt trông còn nhỏ hơn bọn họ, nhưng lại cho họ một cảm giác rất nguy hiểm, Tử Kha nhát rồi, hắn hận hận trừng Sở Cửu Ca một cái, xoay người rời đi.

    Dù sao bọn chúng ở Tử Linh Quốc, cái hắn có là cơ hội thu thập Sở Cửu Ca.

    Tử Tâm dậm dậm chân, trong lòng lúc này đã tức đến thổ huyết rồi, cô đường đường là công chúa Tử Linh Quốc, lại bị người ta khinh không đẹp.

    Cô lúc này hận không thể đem hội đấu giá Cửu Thiên san thành bình địa, trên địa bàn Tử Linh Quốc của họ lại dám ngạo mạn như vậy.

    Những con ruồi phiền phức cuối cùng cũng rời khỏi rồi, Tam Tiền nói: "Cửu muội muội, ta đã đợi muội rất lâu rồi, đi theo ta.."

    Tam Tiền phi thường rộng lượng đem gian phòng chuyên dụng của mình cho tụi Sở Cửu Ca dùng, hắn vừa muốn ngồi xuống nói chuyện với Sở Cửu Ca, kết quả lão Ngô chạy vào nói: "Thiếu chủ của ta! Vật đấu giá chung cuộc còn chưa có, sao bây giờ? Lần này phần lớn người có quyền có tiền trong thất quốc đều đến rồi, nếu như không có vật đấu giá chung cuộc đủ tư cách, thì không phải khiến người ta chê cười hội đấu giá Cửu Thiên chúng ta sao?"

    Ý của ông ta là, muốn Tam Tiền cống hiến một chút, với thân phận của vị thiếu chủ này, tùy tiện lấy ra một món, đã đủ làm vật đấu giá chung cuộc rồi.

    Kết quả Tam Tiền nói: "Ta cũng không có cách nào!"

    Không phải là hắn nhỏ nhen, mà là hắn vì muốn có được một tin tình báo, bị Nhất Nặc trấn lột sạch sẽ rồi.

    Ngoại trừ một số bảo vật hộ thân cần thiết ra, không có thứ gì có thể lấy ra được.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta trước đó hỏi qua ngươi, tam phẩm đan dược có thể làm vật đấu giá chung cuộc, đúng hay không?"

    "Vâng! Chẳng lẽ Sở tiểu thư người có?" Lão Ngô hai mắt phát sáng nói.

    "Đương nhiên có!" Sở Cửu Ca chầm chậm nhàn nhã lấy ra từng bình đan dược một.

    Cô nói: "Đây là tam phẩm đan dược Tuyết Nhan Đan, có thể khiến cho vết sẹo trong vòng nửa ngày biến mất, giúp cho da dẻ trắng như tuyết, trẻ đi mười tuổi.."

    Đan dược này là vật thử nghiệm trị liệu vết sẹo trên mặt cô luyện chế cho Cửu thúc, cho Cửu thúc dùng thì chưa có đủ tốt, không có đất dụng võ, nên lấy ra đấu giá vậy!

    "Cái này là tam phẩm đan dược.."

    Khiến cho lão Ngô hưng phấn là Sở Cửu Ca lấy ra không chỉ có một viên tam phẩm đan dược, mà là ba bình, hiệu quả của mỗi một bình cũng phi thường khiến cho người ta kinh hỷ, không phải ba bình tam phẩm đan dược bình thường có thể làm được.

    "Đây.. đây thật sự là muốn để đấu giá ở buổi đấu giá lần này sao?" Lão Ngô hỏi.

    "Đương nhiên! Nếu không ta lấy ra làm chi? Các ngươi không phải thiếu vật đấu giá chung cuộc hay sao?" Sở Cửu Ca nói.

    "Vậy được! Ta lập tức đi an bài." Lão Ngô kích động nói.

    "Ngươi không kiểm nghiệm một chút đan dược này sao?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Không cần! Sở tiểu thư là bạn của thiếu chủ chúng tôi, chúng tôi tin tưởng ánh mắt của thiếu chủ, Sở tiểu thư tuyệt đối không phải là người giả dối." Lão Ngô đáp.

    Tên Tam Tiền không ra gì này lại có thể khiến cho thuộc hạ tin tưởng như vậy, điều này làm cho Sở Cửu Ca có chút ngạc nhiên.

    "Quá tốt rồi! Sau khi định ra vật đấu giá chung cuộc, thì chỉ cần đợi đấu gia xong thu tiền mà thôi! Còn về phân chia, Nhất Nặc phân chia thế nào, ta sẽ dưới tiền đề của hắn thêm một thành, thế nào?" Tam Tiền hỏi.

    "Có thể kiếm thêm một mớ tiền lớn, ta đương nhiên rất vui mừng rồi! Ngươi không sợ hội đấu giá Cửu Thiên thiệt nhiều quá sao?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Có vật gửi bán đấu giá của Cửu muội muội buổi đấu giá này mới có thể cử hành, ta mới có được thêm tiền tiêu vặt, không cần qua ngày tháng nghèo nàn. Ta sao lại có thể cảm thấy thiệt được, cho Cửu muội muội điều tốt là đương nhiên." Tam Tiền cười nói.

    Tiền tiêu vặt!

    Khóe miệng Sở Cửu Ca giật liên hồi, cảm tình lợi nhuận buổi đấu giá này chỉ là bị vị thiếu chủ này xem như là tiền tiêu vặt mà thôi.

    Tử Tinh Châu cũng có chút trợn tròn mắt, thân là vị hoàng tử nghèo nhất Tử Linh Quốc, hắn nhịn không nổi đố kỵ ngưỡng mộ tên thổ hào này.

    Tên thổ hào nào đó nhìn về Tử Tinh Châu nói: "Thất hoàng tử Tử Tinh Châu, cám ơn ngươi chăm sóc cho đệ đệ ta Nhị Lượng ở Thái Vân Tông, ta là ca ca hắn Tam Tiền."

    "Ca ca của đồ ngốc đó?" Tử Tinh Châu ngẩn ra.

    Tên cũng rất kì quái, Tam Tiền, quả nhiên là một chủ nhân phi thường có tiền.

    "Đương nhiên, chẳng lẽ ta giống đệ đệ hắn sao? Tuổi tác ta lớn hơn hắn đó!" Tam Tiền rất nghiêm túc nói.

    Trước đó Tử Tinh Châu đối với vị thiếu chủ này của hội đấu giá Cửu Thiên rất bình thản, nhưng mà biết được là ca ca của bạn tốt mình, nhất thời chốt nói chuyện được mở ra, nói cho đến khi buổi đấu giá bắt đầu, hai người đã xưng huynh gọi đệ rồi.

    Một nữ tử tử y xinh đẹp tuyệt mỹ chủ trì buổi đấu giá, khi cô xuất hiện cả hội trường đều kích động cả lên.

    Từng món từng món trân bảo được đưa lên, đấu giá được giá rất cao, mà những bảo vật này đại bộ phận đều là Sở Cửu Ca.

    Thế nhưng..

    Một giọng nói giận dữ hét lên, "Vật đấu giá này rốt cuộc từ đâu đến?"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  3. Chương 222: Tặng tiền cho cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người mở miệng là một vị hoàng tử của Hoàng Linh Quốc, đấu giá sư nói: "Hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi nhận được bảo vật, chỉ phụ trách đấu giá mà thôi, không bao giờ hỏi nguồn gốc của bảo vật, cũng sẽ không nói với bất kì ai nguồn gốc của nó. Vị khách nhân này nếu như không hài lòng, thì có thể rời khỏi, mời đi bên này!"

    Mỹ nữ đấu giá sư rất cứng rắn, vị hoàng tử này nhìn thấy vật đấu giá đó mắt cũng đỏ ngầu rồi.

    Những vật phẩm đấu giá trước đó hắn cảm thấy quen mắt, nhưng mà ấn tượng không sâu lắm, kết quả đợi đến món đất đỏ nhất cái này đưa lên, cuối cùng mới nhớ ra, những thứ này là gì.

    Ở đây có một bộ phận vật phẩm đấu giá là bảo vật trong quốc khố Hoàng Linh Quốc hắn, phụ hoàng hắn khi xưa dẫn hắn vào đó xem qua.

    Không chỉ có hoàng tử của Hoàng Linh Quốc nổi trận lôi đình, sứ giả Tranh Linh Quốc và cả Lục Linh Quốc cũng giận điên rồi, bọn chúng đều đã phát hiện bảo vật của bọn chúng.

    Tử Tinh Châu nháy nháy mắt nói: "Cửu Ca, những bảo vật này đều là ngươi gửi đấu giá sao!"

    Hắn cảm thấy Cửu Ca quả thật là quá cường đại rồi, rõ ràng biết hoàng thất các nước sẽ phái người đến tham gia buổi đấu giá của hội đấu giá Cửu Thiên, cô lại dám lấy những thứ cô trộm được từ bảo khố hoàng cung và phủ Thừa tướng đường đường hoàng hoàng để ở hội đấu giá Cửu Thiên đấu giá.

    Bảo vật bị đem đi bán đấu giá, người của ba nước đều rất bức xúc, sau đó bọn chúng không muốn những bảo vật đó lưu lạc bên ngoài, bọn chúng cũng phải cắn chặt răng, tim nhỏ máu đấu giá trở lại những vật đó lần nữa.

    Sau khi đấu giá bảo vật kết thúc, vật đấu giá chung cuộc dưới sự chờ đợi của mọi người được lấy ra.

    Đấu giá sư nói: "Vật đấu giá chung cuộc của hội đấu giá Cửu Thiên lần này là tam phẩm đan dược, ba bình tam phẩm đan dược, mỗi loại đan dược cũng không giống nhau, hiệu quả cũng sẽ không giống nhau, cực kì hiếm gặp."

    Lời này vừa nói ra, toàn trường rộn ràng cả lên!

    Người của ba nước đó quả thật muốn thổ huyết, tiền của bọn chúng đã tiêu gần hết khi mua lại bảo vật của quốc gia chúng vốn bị Đệ nhất thần trộm trộm đi, sau đó lại nói với chúng tiếp theo họ đấu giá lại là tam phẩm đan dược.

    Đây là tam phẩm đan dược đó! Quốc gia của họ cũng không có lấy một viên.

    Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được, nhưng mà tiền tiêu hết rồi, bọn chúng cũng mua không được nữa!

    Đệ nhất thần trộm đáng chết!

    Bọn chúng trong lòng đem tên Đệ nhất thần trộm đáng chết đó chửi rủa một phen.

    Mỹ nữ đấu giá sư nói: "Bình thứ nhất tam phẩm đan dược có tên Tuyết Nhan Đan, tuyệt đối là đan dược mà mỗi một người nữ nhân đều mơ mộng muốn có được, nếu không phải ta chỉ là một đấu giá sư nhỏ nhoi, cũng muốn đến đấu giá đan dược này."

    Hiệu quả thần kì của đan dược bị vị mỹ nữ đấu giá sư này nói lên, khiến cho nữ nhân toàn trường đều hai mắt phát sáng.

    Vì sự mỹ lệ bọn họ cực kỳ liều mạng đấu giá, có thể thấy lần đấu giá đan dược này sẽ là một trận tranh đua huyết vũ tinh phong.

    "Ba trăm vạn linh ngọc!" Giá cả này, là do Tử Tâm hô lên.

    Thân là công chúa có dung mạo tầm thường nhất trong số các hoàng tử công chúa của Tử Linh Quốc, cô đối với dung mạo của mình rất không hài lòng.

    Bây giờ có đan dược có thể giúp cô trở nên xinh đẹp, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa cô cũng phải có được.

    Sở Cửu Ca hô lên: "Ba trăm lẻ một vạn!"

    Giọng nói này, cách xa hơn nữa Tử Tâm cũng có thể nghe ra là giọng nói của ai.

    Cô tức đến nghiến răng, "Người nữ nhân này cố ý chống đối với ta, đáng ghét!"

    "Hoàng huynh! Ba trăm vạn là cực hạn của muội rồi. Bên chỗ huynh có bao nhiêu, chúng ta gộp lại mua! Đến lúc đó huynh có thể chia một chút cho mẫu phi huynh." Tử Tâm nói.

    Một bình đan dược chỉ có mười viên, cô rất không muốn chia một nửa cho người khác, nhưng bây giờ không có cách khác rồi!

    "Được!" Tử Kha đáp ứng rồi, mẫu phi của hắn nếu như trở nên xinh đẹp rồi, lần nữa nhận được sự sủng ái của phụ hoàng, đối với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không hại.

    "Ba trăm mười vạn!" Có một đồng bọn như Tử Kha, Tử Tâm có đủ sự tự tin rồi.

    Sở Cửu Ca nói: "Ba trăm hai mươi vạn!"

    Tử Tâm và Tử Kha tức đến nghiến răng, chỉ có thể tiếp tục nâng giá.

    Tử Tinh Châu nói: "Thật là vô vị, Cửu Ca để ta chơi với bọn chúng."

    Tử Tinh Châu tiếp nối Sở Cửu Ca, trực tiếp đem giá cả nâng cao đến năm trăm vạn, Sở Cửu ca mới kêu dừng.

    Năm trăm vạn khiến cho Tử Kha và Tử Tâm tim không ngừng nhỏ máu, bọn chúng còn chưa biết đan dược chúng đấu giá được do Sở Cửu Ca luyện chế, hoàn toàn là đem tiền tặng cho Sở Cửu Ca mà.

    Mỗi một bình đan dược đấu giá tiếp theo đều rất được hoan nghênh, Tam Tiền cười ha ha nói: "Lời to rồi lời to rồi, tiền tiêu vặt đã đủ dùng rồi, Cửu muội muội ta thích nhất là muội đó."

    Tam Tiền còn chưa có tiếp cận Sở Cửu Ca, một thân ảnh màu trắng lóe qua, Dung Uyên lạnh giọng nói: "Ngươi cách Cửu nhi nhà ta xa một chút."

    Tam Tiền cười nói: "Vật đấu giá Cửu muội muội đưa đến cho ta đã giúp ta một việc lớn đó! Sau này có bảo bối gì gửi đấu giá ở chỗ ta, ta tuyệt đối cho muội mức phân chia cao nhất."

    "Ta có thể suy nghĩ lại." Sở Cửu Ca cười nói.

    Bởi vì cô đã nhắm đến bảo khố trong cung của Tử Linh Quốc, đến lúc đó không thể thiếu tiêu tang ở hội đấu giá Cửu Thiên.

    Dung Uyên trầm thấp nói: "Cửu nhi, việc đã xong rồi, chúng ta nên đi rồi!"

    "Được!"

    Tam Tiền đuổi theo nói: "Cửu muội muội, ta tiễn muội."

    Lúc này có người gây sự ở hội đấu giá Cửu Thiên, người gây sự đương nhiên là người của ba nước.

    Đôi mày Tam Tiền nhíu lại, nói: "Thật là ồn! Xảy ra chuyện gì rồi?"

    "Thiếu chủ, mấy vị khách nhân này nói phần lớn vật phẩm đấu giá lần này của buổi đấu giá, đều thuộc về bọn họ. Trước đó bị một người gọi là Đệ nhất thần trộm trộm đi, bọn họ yêu cầu hội đấu giá Cửu Thiên chúng ta giao ra tên Đệ nhất thần trộm đó, để cho bọn họ xử trí." Lão Ngô trả lời.

    Đệ nhất thần trộm đã gây nên một cơn sóng lớn trong tứ quốc, thế nhưng vô luận bọn chúng nỗ lực thế nào cũng không tìm thấy bất cứ tung tích gì của Đệ nhất thần trộm.

    Tam Tiền càng thêm hiếu kì nhìn Sở Cửu Ca, Đệ nhất thần trộm.

    Hắn lạnh giọng nói: "Nói với chúng, hội đấu giá Cửu Thiên ta không phải là nơi chúng có thể tùy tiện huyên náo, chúng ta cũng sẽ không bao giờ bán đứng tin tức của khách nhân, bảo bọn chúng chết tâm đi. Nếu như chúng còn dám dài dòng, cho chúng chút sắc mặt xem! Thật cho rằng hội đấu giá Cửu Thiên chúng ta là quả hồng mềm hay sao."

    "Vâng, thiếu chủ!"

    Những người đó của ba nước đã xem thường sự cường thế của hội đấu giá Cửu Thiên, người của họ thực sự quá mạnh rồi, người của ba nước phút chốc bị dọa sợ, cũng không dám náo nữa.

    Hội đấu giá Cửu Thiên bọn chúng đắc tội không nổi, chỉ có thể chửi rủa tên Đệ nhất thần trộm đó trong lòng.

    Thọ yến của Tử Hoàng sắp sửa bắt đầu, Tử Hoàng nghe ngóng được nơi ở của Sở Tuyền Nguyệt, rất muốn gọi vào cung gặp mặt, nhưng mà việc quá bận rồi, cuối cùng dự tính đêm thọ yến gặp gặp, đây cũng được xem là một sự kinh hỷ.

    Ba canh giờ trước khi thọ yến bắt đầu, vị Kỳ đại nhân đưa họ đến Tử Linh Quốc đã đợi sẵn ở bên ngoài, tuy rằng Bệ hạ bảo bọn chúng nhanh chóng qua đó, nhưng mà ông sao lại dám hối thúc chứ.

    Mặt trời lặn, có vô số xe ngựa hoa lệ không ngừng chạy đến hoàng cung Tử Linh Quốc.

    Sở Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt đã chuẩn bị xong xuôi, Cửu thúc cũng muốn theo qua đó, không hề muốn ở lại chỗ này.

    Lúc này trên mặt ông vẫn còn có băng dán, cứ như vậy ra ngoài thì có chút quỷ dị.

    Sở Cửu Ca lấy ra một mặt nạ màu đen, nói: "Cửu thúc, người đem mặt nạ này đeo lên đi!"

    "Được!"

    Sở Cửu Ca nhìn Cửu thúc, kỳ thực mặt của Cửu thúc có lẽ đã gần khỏi hoàn toàn rồi.

    "Sở gia chủ, Cửu tiểu thư, mời!" Tiểu cô nãi nãi cuối cùng cũng đi ra rồi, Kỳ đại nhân cũng phi thường cảm động.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  4. Chương 223: Tử Hoàng giá đáo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Xuất phát thôi!"

    "Vâng!"

    Đại sảnh yến hội phi thường rộng rãi, rượu ngọt giai nhân, muốn có là có.

    Chúng khách quý đến từ các nơi các nước, toàn bộ đều tập trung ở nơi này.

    Địa vị của quốc gia mạnh nhất trong thất quốc Tử Linh Quốc, bây giờ xem ra không thể dao động rồi.

    Vô luận là những nước như Lam Linh Quốc hay là Tranh Linh Quốc, đều tự nguyện thần phục làm nhỏ trước Tử Linh Quốc.

    Vị trí ngồi càng ở phía trước, thì càng gần đại thọ tinh hôm nay Tử Hoàng rồi.

    Lúc này ở phía trước có mấy chỗ ngồi, còn chưa có thấy người đến, có người hỏi: "Chỗ ngồi đó là an bài cho ai vậy?"

    "Ta nghe một công công nói, một trông số những chỗ đó là giữ lại cho thiếu chủ hội đấu giá Cửu Thiên."

    "Thì ra là thế!" Nếu như là hội đấu giá Cửu Thiên, vậy thì mọi thứ đều thông suốt rồi, dù sao vị trí của hội đấu giá Cửu Thiên trong cả Vô tận đại lục cũng rất phi phàm.

    "Vậy một chỗ còn lại thì sao?" Có người hỏi.

    "Một chỗ còn lại là sứ giả của Xích Linh Quốc, gia chủ Sở gia của Xích Linh Quốc."

    Vừa nghe đến Xích Linh Quốc, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.

    "Cái gì? Xích Linh Quốc!"

    "Sao lại có thể là Xích Linh Quốc, một gia chủ nhỏ nhoi sao lại có tư cách ngồi ở vị trí đó?"

    "Có phải có sự nhầm lẫn hay không?"

    Nhóm người Sở Cửu Ca còn chưa có đến, liền bởi vì nguyên nhân chỗ ngồi, đã phi thường gây chú ý rồi.

    "Hội đấu giá Cửu Thiên, Tiền thiếu đến!" Một người thông truyền nói.

    Mọi người nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc phi thường hoa mỹ đi vào, bọn họ cảm thấy cách ăn mặc của thiếu niên đắt đến khó nói nên lời.

    Tuy rằng chưa nhìn thấy cách ăn mặc của vị đại thọ tinh Tử Hoàng hôm nay, nhưng mà cách ăn mặc của vị thiếu niên này sẽ đem Tử Hoàng vượt mặt mất.

    Không hổ là người của hội đấu giá Cửu Thiên, thực sự là quá có tiền rồi.

    Thời gian yến hội gần kề bắt đầu, bọn họ vẫn chưa trông thấy gia chủ Sở gia của Xích Linh Quốc đến.

    Có người bất mãn nói: "Người của Xích Linh Quốc nghèo nàn đó cũng quá không hiểu phép tắc rồi. Vậy mà còn chưa có đến, chẳng lẽ không sợ chọc giận Hoàng đế bệ hạ, rờ đến nạn diệt quốc sao?"

    Đối với Tử Linh Quốc mà nói, muốn diệt đi nước xếp cuối cùng, việc đó chỉ là chuyện nhỏ.

    Thế nhưng, Sở Cửu Ca cho dù có không ưa Tử Hoàng, cô cũng không có muốn đến trễ.

    Lại một trận tiếng thông truyền, "Xích Linh Quốc, gia chủ Sở gia đến!"

    Cuối cùng đến rồi!

    Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa, bọn họ vốn cho rằng gia chủ Sở gia là một nam tử trung niên, lại không ngờ đi vào là hai đại mỹ nhân tuyệt sắc.

    Bạch y nữ tử lạnh như băng, thành thục có ý vị.

    Bên cạnh cô đi theo một thiếu nữ áo lam, dung mạo tuyệt thế mang theo sự hoạt bát động lòng người của người trẻ tuổi.

    Hai người đồng thời xuất hiện khiến cho nữ nhân trang điểm tinh sảo toàn trường đều lép vế, bọn họ bực bội nhìn hai mẫu nữ khiến cho họ mất hết sắc màu.

    Đây.. Đây chính là gia chủ Sở gia!

    Một trong tứ đại gia tộc của Xích Linh Quốc, vậy mà lại để cho một nữ tử mỹ mạo như vậy làm gia chủ, đây thực sự là quá khó tin rồi.

    "Sở gia chủ, mời đi bên này!"

    Đó là một vị trí thưởng đẳng, ngay cả đến hoàng tử và công chúa cũng không có tư cách ngồi, Tử Tâm lúc này hận không thể trên người của hai mẫu nữ trừng ra vô số cái động.

    "Hai tiện nhân này! Ăn mặc đẹp như vậy, nhất định là muốn câu dẫn phụ hoàng! Hậu cung của phụ hoàng nhiều mỹ nhân như vậy, đối với cô ta chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, đợi đến khi chơi chán rồi, có cái để hai mẫu nữ đó chịu." Tử Tâm ác độc nói.

    Tử Kha nói: "Đúng là có chút đáng tiếc rồi, cũng không biết đến lúc đó từ chỗ phụ hoàng lấy được Sở Cửu Ca không?"

    Thất hoàng tử Tử Tinh Châu chỗ ngồi không xa bọn họ, nghe thấy lời của họ, đáy mắt Tử Tinh Châu lóe qua hàn quang, hai tên không biết sống chết.

    Giờ lành đã đến, thọ yến bắt đầu, một âm thanh thông truyền vang dội vang lên, "Tử Hoàng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo, Quý phi nương nương.."

    Tử Hoàng mặc trên mình long bào tử kim sắc, mang theo uy nghiêm cửu ngũ chí tôn xuất hiện ở hội trường yến hội.

    Bên cạnh ông đi theo Hoàng hậu đoan trang, sau lưng đi theo một dàn mỹ nhân.

    Nếu như không có gặp phải mẫu nữ hai người Sở Cửu Ca, bọn họ cảm thấy mỹ nhân hậu cung của Tử Hoàng đẹp kinh diễm.

    Nhưng mà đã có sự so sánh với trước đó, bọn họ không hề cảm thấy những phi tử này đẹp ra sao.

    Bọn họ như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, khiến cho người ta cảm thấy thiếu chút gì đó, không cách nào tranh đua với phượng hoàng thật sự.

    "Tham kiến Tử Hoàng bệ hạ!"

    "Tham kiến Tử Hoàng bệ hạ!"

    Tử Hoàng giá đáo, chúng quan khách lần lượt hành lễ.

    Tử Hoàng nói: "Các vị bình thân!"

    Tử Hoàng chỉ một ánh mắt liền nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt, ánh mắt cũng không di chuyển được nữa.

    Cô với người trong tranh giống y hệt, không, so với trong tranh càng thêm mỹ lệ động lòng người.

    Rõ ràng đã qua đi nhiều năm như vậy, thời gian không hề khiến cho dung nhan của cô thoái lão, ngược lại mài dũa cô trở thành một người mỹ lệ đầy khí chất khiến người si mê.

    Sớm đã đối với các loại quốc sắc thiên hương cảm thấy vô vị rồi, bây giờ nhìn thấy một đại mỹ nhân có khí chất đặc biệt như vậy, ông hoàn toàn không dời mắt được.

    Thân là người đi cùng, ngồi phía sau hai mẫu nữ Cửu thúc lúc này muốn giết người, ai thèm quản đó có phải là chủ thần quyền uy nhất thất quốc hay không, ông chỉ muốn hủy đi đôi mắt của ông ta, để ông ta không thể dùng ánh mắt khiến người ta chán chét đó nhìn phu nhân.

    Một nữ nhân ngồi bên cạnh Tử Hoàng nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt cũng khẽ ngẩn ra, thật sự là cô ta!

    Vào lúc đó, Tam Tiền nói: "Cửu muội muội, quá tốt rồi, chúng ta vậy mà lại ngồi chung với nhau!"

    "Vị này là mẫu thân của Cửu muội muội sao! Dì Sở xin chào, con là bạn tốt của Cửu muội muội, con sau này nhất định như ca ca ruột đối tốt với Cửu muội muội." Tử Hoàng giá đáo, mọi người cũng rất hiểu phép tắc, nhưng mà Tam Tiền căn bản không quan tâm, vẫn tùy tâm tùy ý nói chuyện với Sở Cửu Ca, hơn nữa lại chặn đi ánh nhìn của Tử Hoàng nhìn Sở Tuyền Nguyệt.

    Không thể tiếp tục nhìn mỹ nhân mà ông ngày nhớ đêm mong thì đã thôi, Tử Hoàng còn phát hiện vị thiếu niên to gan này ăn mặc lại còn hoa lệ hơn cả thọ tinh ông, dưới y phục hoa lệ, trang sức đắt tiền, một thân long bào của ông cứ như thứ phẩm vậy.

    Hội đấu giá Cửu thiên, quả thật quá vô lễ!

    Trong lòng Tử Hoàng cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà nơi này là thọ yến của ông, ông không muốn phá đi thọ yến của bản thân, chỉ có thể nhịn lại cơn giận này.

    "Khai yến!"

    Thọ yến của hoàng đế đại quốc Tử Linh Quốc so những thọ yến khác không khác biệt là bao, không hề có điểm mới mẻ gì.

    Đương nhiên có Tử Hoàng ở đây, tất cả mọi người cũng rất nể mặt, vỗ tay..

    Trái tim của Tử Hoàng lúc này đã bị thân ảnh tuyệt sắc đó thu hút mất rồi, làm sao lại có tâm trạng thưởng thức tiết mục, ánh mắt luôn không ngừng nhìn về hướng Sở Tuyền Nguyệt.

    Kết quả Tam Tiền lại lần nữa động rồi, hắn cầm lên bàn của mình xếp chung với tụi Sở Cửu Ca, vừa hay ngồi trước mặt Sở Tuyền Nguyệt, dẫn đến việc Tử Hoàng cái gì cũng nhìn không thấy.

    "Rắc!" Tử Hoàng trực tiếp đem ly rượu trong tay bóp nát, tiểu tử này là cố ý mà!
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  5. Chương 224: Ai chê ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn tuổi còn trẻ không phải là nhìn trúng nữ nhân của ông rồi chứ, hay là nói nhìn trúng đứa nhỏ kia.

    Tử Hoàng lúc mới đầu bị Sở Tuyền Nguyệt thu hút, không có nhìn Sở Cửu Ca gì mấy.

    Bây giờ vừa nhìn Sở Cửu Ca liền cảm thấy tiểu cô nương này không hề thua kém mẫu thân cô, khó trách nhi tử vô dụng kia của ông lại hứng thú với cô ta.

    Có xinh đẹp hơn nữa, hứng thú của Tử Hoàng đối với Sở Cửu Ca cũng không lớn, bởi vì vừa nhìn đến tiểu cô nương này, ông cảm thấy bản thân đường đường là nhất quốc chi quân lại bị đội mũ xanh.

    Nữ tử tốt đẹp như vậy, ngoại trừ ông không ai có tư cách chạm vào!

    Lúc này tâm tư của Tử Hoàng đã không còn ở trên thọ yến này nữa, nếu như không phải lần thọ yến này mời quan khách quá nhiều hơn nữa còn có một số khách quý, ông e là trực tiếp hô ngừng lại rồi.

    Hoàng hậu ngồi bên cạnh hầu hạ phát hiện Tử Hoàng lơ đãng, sắc mặt băng lạnh.

    Khẩu vị của Bệ hạ đúng là càng ngày càng kỳ quái rồi, lại bị một nữ nhân đến cả nữ nhi cũng đã mười mấy tuổi mê mẩn điên đảo.

    Đám phi tử của ông sắc mặt cũng rất khó coi, một thọ yến đang yên đang lành lại mang đầy vị giấm chua.

    Sở Tuyền Nguyệt lúc này cũng đang đánh giá người ngồi trên cao đó, nhìn thấy người đó Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngẩn ra, vậy mà lại là ông ta.

    Không chỉ có thế, cô còn nhìn thấy bên cạnh Tử Hoàng một nữ tử quen thuộc, suy nghĩ có chút bay xa..

    Cửu thúc thực ra vẫn luôn chú ý Sở Tuyền Nguyệt, lúc này phát hiện Sở Tuyền Nguyệt có chút thất thường, mắt ông lóe qua lệ khí, quả nhiên Tử Hoàng chính là tên nam nhân đáng chết đó sao?

    Sở Cửu Ca kéo lại cánh tay của Sở Tuyền Nguyệt nói: "Mẫu thân, người sao rồi?"

    Sở Tuyền Nguyệt trầm thấp nói: "Chỉ là gặp được người quen, có chút chấn kinh."

    Người quen? Không phải người lúc trước, đúng là Tử Hoàng chứ!

    Diện mạo miễn cưỡng được sáu điểm, nhưng mà hoa tâm như vậy hoàn toàn là một con ngựa giống, Sở Cửu Ca không hề nghi ngờ cho ông điểm âm.

    Tiết mục thọ yến kết thúc viên mãn, mọi người ăn uống cũng gần no rồi, Tử Hoàng nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng cũng có hành động rồi.

    Ông đứng lên cười nói: "Ha ha ha! Các vị hôm nay tham gia thọ yến của ta, trẫm phi thường vui. Nhưng mà ngày mai các vị nếu như không có việc gấp thì khoan hãy rời khỏi Tử đô, bởi vì ngày mai trẫm còn có hỷ sự tổ chức."

    Mọi người ngẩn ra, còn có hỷ sự, có người hiếu kỳ nói: "Không biết Tử Hoàng bệ hạ nói là hỷ sự gì?"

    Tử Hoàng từ vị trí của ông đi xuống, trực tiếp đi đến bên Sở Tuyền Nguyệt.

    Sau đó nói: "Ta thích gia chủ Sở gia đã lâu, ngày mai liền nạp Sở gia chủ làm phi, phong làm Nguyệt phi."

    Mọi người đại kinh, Tử Hoàng lại ở trước mặt mọi người tuyên bố nạp phi, hơn nữa nạp lại là gia chủ một gia tộc của tiểu quốc.

    Cũng khó trách Sở gia chủ sẽ ngồi ở vị trí đó, thì ra Tử Hoàng bệ hạ của họ nhìn trúng người ta.

    Nhưng mà mỹ nhân như thế Bệ hạ nếu như không nhìn trúng cũng là chuyện lạ.

    "Rắc!" Sau khi nghe thấy lời đó, Cửu thúc đem tay cầm của ghế ngồi bóp nát rồi.

    Trong lòng ông lửa giận ngút trời, ông ta lại dám! Hơn nữa còn là nạp phi! Lửa giận gần như muốn đốt cháy hết cả lý trí của ông.

    Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, thân thể người mới khỏe, không thể nổi giận! Thứ đồ này, còn chưa có tư cách để cho Cửu thúc giận hư thân thể mình."

    Sở Tuyền Nguyệt lúc này bị rất nhiều người ngưỡng mộ đố kỵ, Tử Hoàng thích mỹ nhân, cũng theo đuổi qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng mà ở thọ yến của bản thân trước mặt mọi người tuyên bố nạp một nữ tử làm phi, vẫn là lần đầu tiên.

    Cử chỉ không quy củ như vậy, cũng có thể nhìn ra được Bệ hạ thích vị Sở gia chủ này thế nào, điều này sao có thể không khiến người khác đố kỵ.

    Tử Tinh Châu lúc này cũng lửa giận ngút trời, lão già này quả thật cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

    Để cho dì Sở làm phi tử của ông, thật là nực cười.

    Tam Tiền cũng một mặt nghiêm nghị, vốn nghĩ tên Tử Hoàng này chỉ có chút háo sắc mà thôi, cứ nhìn chằm chằm dì Sở.

    Không ngờ lão gia hỏa này lại không biết xấu hổ, có thể có chút biết mình biết ta hay không!

    Tử Hoàng nhất định phải có được Sở Tuyền Nguyệt, ông phô trương tuyên bố như vậy, căn bản không nghĩ đến sẽ bị người từ chối.

    Dù sao ông là trực tiếp cho một phi vị cho Sở Tuyền Nguyệt, ở hậu cung ngoại trừ Hoàng hậu, quý phi và tứ phi thì vị trí này là cao quý nhất rồi, không biết bao nhiêu nữ nhân cầu mong ngồi lên vị trí đó.

    Điều này so với làm gia chủ của một tiểu quốc phong quang hơn nhiều, cô tuyệt đối sẽ không từ chối.

    Sở Tuyền Nguyệt chầm chậm đứng lên, cô lạnh như băng nói: "Tử Hoàng bệ hạ vẫn là đừng nói đùa như vậy."

    Tử Hoàng ngẩn ra, cô đây là có ý gì?

    Bởi vì ở trước mặt mọi người, cho nên mới ngại ngùng sao?

    Tử Hoàng nói: "Tuyền Nguyệt, nàng chắc là còn có ấn tượng về ta, hơn mười năm trước chúng ta gặp qua, ta đối với nàng nhất kiến chung tình, lúc trước nàng đối với ta cũng có cảm tình không phải sao? Nhưng lại không ngờ đến xảy ra chút chuyện, chúng ta cứ thế bỏ qua nhau hơn mười năm, lần này ta thề nhất định sẽ nắm chặt nàng, bảo hộ nàng.."

    Tử Hoàng phi thường thâm tình nhìn Sở Tuyền Nguyệt, Sở Tuyền Nguyệt nói: "Bệ hạ hiểu lầm rồi, nữ tử thiên hạ muốn làm phi tử của Bệ hạ rất nhiều, thế nhưng ta không muốn, chỉ có thể cô phụ hảo ý của người rồi."

    "Nàng nói cái gì?" Tử Hoàng thật sự cảm thấy khó tin, ông đây là bị từ chối sao, bị từ chối rồi..

    Người nữ nhân này, lạt mềm buộc chặt cũng phải có mức độc chứ!

    Người quan trọng trong thất quốc cũng ở nơi này, dám từ chối ông, hoàn toàn khiến ông mất hết mặt mũi trong thất quốc, nàng chẳng lẽ không biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào sao?

    Sở Cửu Ca cảm thấy mẫu thân nói chuyện quả thật là quá hàm hồ rồi, nên đến cô xuất mã rồi, Sở Cửu Ca đứng lên nhìn Tử Hoàng nói: "Tử Hoàng bệ hạ, tha cho ta nói thẳng, ngươi muốn là cha kế của ta, một chút cũng không đạt tư cách! Cho dù mẫu thân ta không dám từ chối, ta cũng sẽ không để cho người đáp ứng đâu."

    Lời này vừa nói ra, toàn trường nhốn nháo!

    "Cái gì? Đó là mẫu nữ, nữ nhân bệ hạ nhìn trúng ngay đến nữ nhi cũng có rồi?" Bọn họ chấn kinh nói.

    Bề ngoài của Sở Tuyền Nguyệt trông rất trẻ trung, cộng thêm Sở Cửu Ca cũng không giống cô lắm, cho nên không hề tưởng tượng quá phong phú cho là một đôi mẫu nữ, không ngờ..

    Bệ hạ muốn nạp Sở gia chủ Xích Linh Quốc làm phi, một người không trinh tiết đã có nữ nhi làm phi, hơn nữa còn bị từ chối rồi, bọn họ cảm thấy thế giới này điên rồi.

    Lời của Sở Cửu Ca khiến cho đáy mắt Tử Hoàng có một tia nộ ý, nhưng mà ông không thể mất đi phong độ, tính toán với một tiểu nha đầu.

    Ông nói: "Việc của trưởng bối, một đứa nhỏ như ngươi đừng có chen lời."

    Ông nói với Sở Tuyền Nguyệt: "Tuyền Nguyệt, nàng là sợ ta tính toán việc nàng có nữ nhi sao? Đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không chê nàng, việc đã qua thì để nó qua đi! Ta sẽ đối tốt với nàng, sẽ không để nàng cô độc một mình."

    Ông thân là một hoàng đế nữ nhân nào ông chưa có qua, nhưng mà giống như Sở Tuyền Nguyệt tuyệt hơn cả nam nhân như vậy, lại không có gả cho người nào khác lại là người đầu tiên.

    "Chê? Tử Hoàng bệ hạ, ngươi vẫn chưa làm rõ là ai chê ai sao? Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, có chút biết mình biết ta đi chứ!" Miệng lưỡi của tên Tử Hoàng này càng lúc càng khiến cho Sở Cửu Ca tức giận, cho nên Sở Cửu Ca cãi lại không chút khách khí.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  6. Chương 225: Nạp làm Nguyệt phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy lời của Sở Cửu Ca, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi, tiểu nha đầu này không biết bản thân đang nói chuyện với ai sao?

    Tử Kha đứng lên nói: "Sở Cửu Ca, ngươi hỗn xược! Ngươi lại dám vô lễ với phụ hoàng ta, quả thật tội không thể tha!"

    "Phụ hoàng! Vẫn là trực tiếp đem cặp tiện nhân vô lễ với người kéo ra ngoài lăng trì đi!" Tử Tâm nhịn không được mở miệng nói.

    Tử Hoàng chỉ cho là tiểu nha đầu ở trước mặt đám tiểu bối ngạo mạn, không nghĩ đến đối diện với ông một hoàng đế của nước mạnh nhất trong thất quốc cũng to gan như vậy, quả thật vô pháp vô thiên.

    Tử Hoàng nói: "Hai người các ngươi câm miệng, đừng có dọa đến muội muội các ngươi."

    "Ta biết ngươi nhất thời khó chấp nhận, mới nói ra lời kích động như vậy, trẫm có thể lý giải. Chỉ cần mẫu thân ngươi trở thành phi tử của ta, ngươi cũng có thể trở thành công chúa danh chính ngôn thuận của Tử Linh Quốc, những người khác tuyệt đối không dám nói ngươi nửa câu, cũng không ai dám ức hiếp ngươi. Ngươi muốn thứ gì ta cũng có thể làm vừa lòng ngươi, tài nguyên tu luyện cũng sẽ giống với những hoàng tử công chúa khác, những thứ này ngươi ở Xích Linh Quốc đều không thể có được."

    Một tiểu nha đầu mới mười bốn tuổi, Tử Hoàng tin là điều ông đề ra là điều kiện rất hấp dẫn, bất kì một ai cũng không cách nào từ chối.

    Công chúa của Tử Linh Quốc, đây tuyệt đối là thân phận cô chỉ dám mơ mà không thể có được, còn có các loại trân bảo, tài nguyên tu luyện đây đều là thứ cô tuyệt đối cần..

    Cửu thúc lúc này tức đến muốn giết người, tiểu Cửu sẽ thèm những thứ này.

    Công chúa Tử Linh Quốc, cái thứ đồ chơi c** m* gì? Sao có thể xứng với cô, cô.. cô là..

    "Hít!" Cửu thúc hít ngược một hơi.

    "Cửu thúc, người không sao chứ?" Sở Cửu Ca phát hiện bất thường của Cửu thúc.

    Dung mạo có thể khôi phục, lực lượng hỗn loạn trong thân thể cũng đã làm sạch, thực lực của Cửu thúc đang từ từ hồi phục, nhưng mà ký ức của Cửu thúc Sở Cửu Ca lại không biết trị liệu thế nào, không biết ra tay từ đâu.

    Có lẽ đợi đến khi Cửu thức thực lực hồi phục đến đỉnh phong, người mới có thể hoàn toàn khôi phục ký ức.

    Cửu thúc lắc lắc đầu nói: "Ta không sao, tiểu Cửu đừng lo lắng."

    Ánh mắt của Cửu thúc nói cho cô biết, người muốn giết đi Tử Hoàng.

    "Cửu thúc, giao cho ta xử lý, người bây giờ vẫn còn là bệnh nhân. Đương nhiên nếu như có cơ hội cần đến người ra tay, ta sẽ không ngăn cản người." Sở Cửu Ca thấp giọng nói bên tai Cửu thúc.

    Trực tiếp giết đi Tử Hoàng, biện pháp này không thông.

    Bởi vì bọn họ tuyệt đối không có cách nào sau khi giết đi Tử Hoàng, an toàn rời khỏi hoàng cung Tử Linh Quốc, hơn nữa manh mối hộp bất tử thứ ba cũng sẽ đứt đi.

    Sắc mặt Tử Hoàng lúc này còn đen hơn cả đáy nồi, ông đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn như vậy dụ dỗ cô, tiểu nha đầu này lại hoàn toàn không nhìn ông, hơn nữa đi quan tâm một tùy tùng đê hèn, hơn nữa lại là một nam nhân.

    "Sở Cửu Ca!" Tử Hoàng âm trầm hô lên tên cô.

    Sở Cửu Ca nói: "Tử Hoàng bệ hạ, ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Chỉ chút điểm tốt này lại muốn mua chuộc ta, ngươi xem ta là trẻ lên ba sao!"

    Tiểu nha đầu này, quả thật không thể nói lý!

    Trợn tròn mắt nhìn Sở Cửu Ca, đây còn chưa đủ, cô còn muốn cái gì?

    Thân là dã chủng của nữ nhân trong lòng Tử Hoàng, Bệ hạ không đem cô thần không biết quỷ không hay loại trừ đã là đức cao vọng trọng rồi, cô lại được voi đòi tiên.

    Tử Hoàng nói: "Ngươi không thích trẫm đến thế sao? Tiểu hài tử bướng bỉnh thì cũng phải có mức độ chứ, đừng vì sự bướng bỉnh của ngươi hủy đi hạnh phúc cả đời của Tuyền Nguyệt, sự tồn tại của ngươi khiến cho Tuyền Nguyệt nhận phải lời dèm pha còn ít hay sao?"

    Nếu như chỉ là tiểu nữ nhi của gia đình bình thường, nghe thấy lời như vậy nhất định rất khó chịu, không dám nói chuyện, trong lòng cảm thấy tội lỗi, nhưng mà Sở Cửu Ca hiển nhiên không chịu chiêu này.

    Sở Cửu Ca nói: "Bệ hạ, nếu như ngươi đã không chấp nhận sự thật này, vậy thì ta nói đạo lý với ngươi vậy, để cho ngươi chấp nhận, biết khó mà lui."

    "Điểm thứ nhất, ta cảm thấy ngươi đối với nhi nữ giáo dục có vấn đề, ta không dám trở thành cái gì công chúa của Tử Linh Quốc, nếu như ta cũng bị những tên phế thải đó dạy hư, vậy thì lãng phí công sức bồi dường hơn mười năm nay của mẫu thân ta rồi." Sở Cửu Ca nói.

    "Ngươi nói cái gì?" Tử Hoàng không tin vào lỗ tai mình.

    Tiểu nha đầu này điên rồi, đây là hoàng cung của Tử Linh Quốc, cô lại dám nói ra lời như vậy.

    Chẳng lẽ không sợ Tử Hoàng lôi cô ta ra chém, chỉ bởi vì Tử Hoàng nhìn trúng mẫu thân cô, liền không biết trời cao đất dày, không biết sống chết đến thế.

    Cô tiếp tục to gan như vậy, e là khiến cho người mẫu thân sắp phát đạt này thảm rồi.

    Sở Cửu Ca nói: "Cũng chính là nói, ngươi không biết dạy con, chùm trên không thẳng chùm dưới cong."

    Sở Cửu Ca rất thẳng thừng, miệng lưỡi không tha cho ai, nếu như Tử Hoàng không hành động thì cô cũng sẽ không không khách khí như vậy.

    Nhưng mà tên hoàng đế ngựa giống này lại để cho mẫu thân làm thiếp của ông ta, hơn nữa còn là một trong số mấy ngàn tiểu thiếp, lại còn một vẻ như đang bố thí, cô đương nhiên bị chọc giận rồi.

    Lần thọ yến này, không đem hội trường này đập nát bét, không đem mặt mũi Tử Hoàng đánh cho sưng vù, cô không còn là Đệ nhất thần trộm Sở Cửu ca.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta có nói sai sao? Một nữ nhi và một nhi tử của ngươi đều là thủ hạ bại tướng của ta đó! Hơn nữa tính cách không tốt, ức hiếp nam bá chiếm nữ, độc như rắn."

    Tử Kha và Tử Tâm chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, cô lại dám nhắc đến chuyện này.

    Tử Tâm giận nói: "Sở Cửu Ca, ngươi lúc trước chỉ là sử dụng âm mưu quỷ kế ám toán bổn công chúa mà thôi, bổn công chúa sao có thể không phải là đối thủ của ngươi."

    Tử Kha nói: "Ta là Tứ hoàng tử của Tử Linh Quốc, lần trước ngươi đơn thuần là ăn may, bây giờ ngươi lại dám không biết xấu hổ ở trước thọ yến của phụ hoàng chê chúng tôi, thật là vô lý!"

    Tử Kha và Tử Tâm đứng ra, vậy thì trực tiếp ở trước mặt mọi người thừa nhận là thủ hạ bại tướng của Sở Cửu Ca.

    Tử Hoàng có chút không vui, "Tuổi còn trẻ lời nói đừng có nói chắc chắn quá, cũng đừng quá tự ngạo quá, ngươi nói trẫm không biết dạy dỗ con, nếu như nhi nữ ta đem ngươi đánh bại, vậy thì ta muốn nạp mẫu thân ngươi làm phi, ngươi có phải sẽ không không chấp nhận nữa."

    "Vậy cũng phải xem chúng có thể đánh bại ta hay không đã! Nhưng mà ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, chúng không phải là đối thủ của ta." Sở Cửu Ca khinh miệt cười nói.

    Quan khách ở hiện trường người người trợn tròn mắt, bọn họ chưa từng gặp qua người to gan như vậy, lại dám khiêu khích hoàng đế Tử Linh Quốc như vậy.

    Tử Kha nói: "Sở Cửu Ca, ngươi tốt lắm! Vậy thì để ta khiêu chiến ngươi trước."

    Sau khi hắn về nước cũng nỗ lực tu luyện, Sở Cửu Ca một nữ tử tiểu quốc tốc độ tu luyện sao có thể nhanh như hắn, lần này hắn nhất định rửa mối nhục trước đó.

    Tử Tâm bị Tử Kha giành trước có chút bực bội, nếu như có thể trước mặt phụ hoàng giáo huấn Sở Cửu Ca một chút, nhất định khiến cho phụ hoàng nhìn bằng con mắt khác.

    Xem ra trận đấu này là không thể tránh khỏi rồi, bởi vì Sở Cửu Ca phá rối như vậy, mọi người ngược lại cảm thấy lần thọ yến này so với mấy lần trước có ý tứ hơn nhiều.

    Sở Cửu Ca đánh giá Tử Kha nói: "Một mình ngươi lên sao? Như vậy thì ta ức hiếp ngươi quá rồi! Hay là ngươi với Tử Tâm công chúa cùng lên đi!"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  7. Chương 226: Chính là cuồng vọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuồng vọng đến thế, rốt cuộc là không biết sống chết hay là đối với thực lực của bản thân quá tự tin rồi.

    "Đây là ngươi nói đó." Tử Tâm trên người đã bạo phát ra linh lực, chuẩn bị lập tức động thủ, không cho Sở Cửu Ca cơ hội hối hận.

    Lần trước có Tử Tinh Châu cản trở không cách nào thu thập cô ta, lần này cô nhất định khiến cho cô ta biết mặt.

    "Ngươi sẽ vì sự tự phụ của bản thân mà trả giá đắt."

    Không khí xung quanh cũng trở nên nóng lên, Tử Kha đã động thủ rồi.

    Tử Hoàng đem chiến trường nhường cho họ, hư tình giả ý nói: "Hai người các ngươi cẩn thận chút, đừng trọng thương cô ta, cô ta sau này dù sao cũng là muội muội các ngươi."

    Tử Tâm và Tử Kha rất không vui, đây thì tính là muội muội gì.

    Một dã chủng mà thôi, nữ nhi của một món đồ chơi mà thôi!

    "Tuyền Nguyệt, đừng lo lắng, bọn họ biết chừng mực!" Tử Hoàng thấp giọng an ủi nói.

    Thế nhưng Sở Tuyền Nguyệt sẽ lo lắng cho nữ nhi mình sao? Cô hiểu rất rõ nữ nhi của mình, tuyệt đối sẽ không làm việc không chắc chắn.

    Tử Tâm và Tử Kha vừa ra tay liền dùng linh kỹ mạnh nhất họ đã học, muốn hủy đi Sở Cửu Ca, cấp bậc của linh kỹ này mạnh hơn trước đó họ dùng rất nhiều.

    Đối diện sự công kích từ hai phía, thân hình Sở Cửu Ca phiêu diêu ưu nhã né tránh, nhất cử nhất động, phi thường xinh đẹp.

    Đương nhiên, chỉ có xinh đẹp thì không tác dụng gì, phải có thực lực mới được.

    Sau đó, mọi người phát hiện thực lực Sở Cửu Ca nghiệm nhiên đã đạt đến ngưng hồn cảnh tam trọng.

    "Vậy mà là ngưng hồn cảnh tam trọng, tuổi tác bây giờ của Sở Cửu Ca so với Thất hoàng tử lúc trước đột phá còn nhỏ hơn đó!"

    "Thiên tài! Một nơi như Xích Linh Quốc lại xuất hiện một thiên tài như vậy, không tồi đó!"

    "..."

    Thực lực Sở Cửu Ca biểu hiện ra, khiến cho Tử Hoàng kinh ngạc.

    Sở Tuyền Nguyệt có thể sinh ra một nữ nhi còn ưu tú hơn cả Tử Tinh Châu, có lẽ cũng có thể sinh ra đứa thứ hai.

    Đối với người nữ nhân sinh qua hài tử, băng lạnh lại tuyệt mỹ đó, Tử Hoàng hứng thú càng lớn hơn rồi.

    Vốn dĩ chỉ muốn giữ bên mình để sủng hạnh mà thôi, bây giờ có chút muốn cô ta sinh một thiên tài nhi tử cho ông rồi.

    "Sao có thể?" Tử Tâm và Tử Kha đều cảm thấy khó tin.

    Thực lực lúc trước của Sở Cửu Ca, bọn họ vượt qua cô xa tít, nay mới qua không bao lâu, vậy mà đã có thực lực tương đương với họ.

    Nghĩ đến cô thực lực ngưng thể cảnh đã lợi hại đến thế, nay đã đạt đến ngưng hồn cảnh tam trọng, cho dù là hai người bọn họ cùng lên, cũng có được bao nhiêu phần thắng.

    Tử Tâm và Tử Kha sau khi biết được thực lực của Sở Cửu Ca, trong lòng thực ra đã có ý thoái lui rồi, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt phụ hoàng, bọn họ nếu như dám vô dụng như vậy, nhất định sẽ bị phụ hoàng chán ghét.

    Không thể nhận thua, cho dù là thua cũng phải thua có mặt mũi.

    Tử Tinh Châu quan sát được sắc mặt của họ, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáng đời!

    Lại dám thi đấu với Cửu Ca, hai tên ngốc này thực sự là quá nghĩ không thông rồi.

    Sở Cửu Ca nói: "Hai vị mới là chủ nhà của Tử Linh Quốc, cho nên ta cũng không khách khí nữa, ra tay trước đây."

    Nói xong, thân hình Sở Cửu Ca vừa lóe, biến mất trước mặt hai người họ, cô vừa ra tay liền là linh kỹ Huyền cấp.

    Đã nắm bắt hoàn toàn thông suốt các loại linh kỹ Hoàng cấp, nay Bất tử sinh mệnh chi đồng Sở Cửu Ca đã tu luyện đến đệ nhị trọng, đã bắt đầu học linh kỹ Huyền cấp rồi, đem linh kỹ Huyền cấp nắm vững đến cực điểm cũng là một việc rất dễ dàng.

    Người ngoài xem náo nhiệt, cảm thấy vị cửu tiểu thư này ra tay thật đẹp.

    Người trong nghề nhìn ra được nội hàm, bội phục thiên phú của Sở Cửu Ca, tuổi còn trẻ đã đem linh kỹ Huyền cấp tu luyện đến múc độ lô hỏa thuần thanh như vậy.

    Tử Kha hoàng tử và Tử Tâm công chúa muốn thắng vị cửu tiểu thư này, e là không thể rồi.

    Tử Kha và Tử Tâm đẳng cấp của hai người đã không chiếm chút ưu thế nào rồi, đối với việc nắm vững linh kỹ lại xa xa không bằng Sở Cửu Ca.

    Bọn họ tu luyện cũng là linh kỹ Huyền cấp, nhưng đối với việc nắm vũng linh kỹ Huyền cấp còn cách xa Sở Cửu Ca đến mười vạn tám ngàn dặm.

    Tử Linh Quốc cũng không phải không có linh kỹ Địa cấp, linh kỹ Địa cấp không phải muốn học là học được đâu, cho nên cho dù là Tử Hoàng cho hai người họ tu luyện linh kỹ Địa cấp, bọn họ cũng học không được!

    Thực lực cách biệt một trời một vực như vậy, không phải chỉ cần nhiều thêm một người là có thể bù đắp được.

    "Uỳnh!" Công kích của ba phương chạm vào nhau, một cơn gió trực tiếp đem Tử Tâm và Tử Kha cuốn bay ra ngoài.

    "Rầm!" Thân thể của họ đập vào phía trên bậc thang, hơn nữa còn là mặt hướng xuống, không những cực kỳ chật vật, mặt cũng bị trầy rồi, lỗ mũi không ngừng chảy máu.

    Thật sự là quá mất mặt rồi, bọn họ vốn dĩ muốn thua đẹp một chút, kết quả lại ngược lại.

    Sắc mặt Tử Tâm và Tử Kha trắng bệch, một chiêu, Sở Cửu Ca chỉ dùng một chiêu liền đem họ đánh bại rồi, bọn họ thậm chí không có chút lực đánh trả.

    Cô ta nhất định là cố ý mà!

    Sắc mặt của Tử Hoàng cũng rất âm trầm, ông không nghĩ đến hai người này lại vô dụng đến vậy, quả thật làm mất mặt Tử Linh Quốc họ.

    Ông nói: "Tử Tâm và Tử Kha hai người quá ham chơi rồi, cũng không có bỏ quá nhiều tâm tư vào trong tu luyện, thường ngày trẫm bận quốc sự, sơ sót quản giáo bọn họ. Không ngờ đẳng cấp của họ đề thăng rồi, kinh nghiệm thực chiến lại không ra sao, cũng may nhờ có Cửu Ca ngươi ta mới phát hiện điều chưa ổn của họ, ngày mai ta liền mời một cao thủ luyện linh cảnh tập huấn cho chúng một phen."

    "Ta thắng rồi." Sở Cửu Ca nói.

    Tử Hoàng nói: "Hoàng tử công chúa của trẫm cũng không phải chỉ có một hai người, hai người bọn họ là hai người bình thường nhất, Cửu Ca ngươi không giao đấu thử với mấy hoàng tử công chúa khác của ta sao, sao có thể sơ sài như vậy cho rằng ta dạy dỗ vô năng, không nhìn nhận ta."

    Sở Cửu Ca cũng không muốn chỉ đánh một trận liền đi, quá không có ý tứ rồi.

    Cô không ngại đem tất cả nhi tử nữ nhi của Tử Hoàng ngoại trừ Tử Tinh Châu ra, toàn bộ khiêu chiến, toàn bộ đánh bại, xem bọn chúng còn có mặt mũi cường thế cưới mẫu thân cô không.

    Tử Tâm và Tử Kha thật muốn thổ huyết, phụ hoàng ở trước mặt nhiều người như vậy nói hai người họ bình thường nhất, vậy thì hai người họ sau này là không thể ngẩn mặt trước những người khác được nữa, còn không bị cười chết.

    "Lão đại! Ngươi đến!" Vào lúc này, Tử Hoàng nhìn đến Đại hoàng tử bình tĩnh nhất nói.

    Đại hoàng tử đứng lên, đi đến trước mặt Sở Cửu Ca, hắn nói: "Sở cửu tiểu thư, mong ngươi chỉ giáo nhiều."

    Thân là đích trưởng tử, mọi mặt hắn đều phải làm đến phi thường hoàn mỹ, như thế mới khiến cho phụ hoàng hài lòng.

    Thiên phú tu luyện của Đại hoàng tử không kém, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện một Tử Tinh Châu, hắn chính là hoàng tử có thiên phú tốt nhất Tử Linh Quốc.

    Tuy rằng tu luyện không so được với Tử Tinh Châu, nhưng mà tuổi của Đại hoàng tử lớn hơn rất nhiều so với Tử Tinh Châu, tu luyện nhiều hơn mười mấy năm cộng thêm không thiếu tài nguyên tu luyện, bây giờ thực lực Đại hoàng tử đã đạt đến ngưng hồn cảnh lục trọng.

    Tử Hoàng rất thản nhiên, một chút cũng không cảm thấy để Đại hoàng tử lên là ỷ lớn hiếp nhỏ.

    Tuổi tác của Đại hoàng tử đúng là có lớn một chút, nhưng mà vẫn là cùng bối phận.

    Tam Tiền bất mãn thì thầm,"Vị hoàng đế này cũng quá không biết xấu hổ rồi! Đại hoàng tử này cũng ba mươi mấy rồi, lại để cho hắn đánh với Cửu muội muội.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  8. Chương 227: Dám ngỗ nghịch ông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Chỉ giáo thì không dám nhận! Nhưng mà ta sẽ không thua cho ngươi là được, Đại hoàng tử!"

    Đại hoàng tử nói: "Cách biệt ba trọng, Sở cửu tiểu thư vẫn tự tin như vậy, bổn cung bội phục!"

    Vốn cho là hắn nói ra cách biệt ba trọng Sở Cửu Ca sẽ có ý thoái lui, không ngờ đến Sở Cửu Ca vẫn thản nhiên như vậy nói: "Cách biệt ba trọng mà thôi, Đại hoàng tử cũng đừng quá tự tin. Bởi vì thực lực cao thấp không nhất định là tiêu chuẩn quyết định thắng bại."

    Lời của Sở Cửu Ca có chút cuồng vọng, cách biệt ba trọng căn bản khó mà vượt qua, nhưng mà cô vẫn một bộ dáng vẻ nắm chắc phần thắng, quả thật không đem Đại hoàng tử để vào mắt!

    Sự xem thường của Sở Cửu Ca, khiến cho đôi mắt thân thiện của Đại hoàng tử lóe qua hàn ý, hắn ra tay rồi!

    Trước đó Sở Cửu Ca một chiêu đánh bại hai tên phế vật Tử Kha và Tử Tâm khiến cho hoàng thất Tử Linh Quốc mất mặt, nên hắn cũng muốn một chiêu đánh bại người nữ nhân này, lấy lại mặt mũi cho Tử Linh Quốc họ, cho cô ta chút giáo huấn.

    Thực lực của Đại hoàng tử mười người Tử Kha cũng không thể so được, Sở Cửu Ca đối đầu với hắn cuối cùng cũng có chút hứng thú rồi.

    "Uỳnh!" Một chiêu cực kỳ tự tin của Đại hoàng tử, lại bị Sở Cửu Ca tránh khỏi rồi.

    Mọi người kinh ngạc nói: "Tốc độ nhanh quá!"

    "Một thân pháp quá tinh diệu rồi, ta căn bản nhìn không rõ."

    "Công pháp Thiên cấp! Tiểu nha đầu này của Xích Linh Quốc lại may mắn như vậy, có thể tu luyện công pháp Thiên cấp."

    Đôi mắt Đại hoàng tử ngưng trọng, dám ở trước mặt phụ hoàng cuồng như vậy, nữ nhân này quả nhiên có chút bản lĩnh.

    Phút chốc hắn lại lần nữa ra tay.

    Sở Cửu Ca vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, sau khi tu luyện đến đệ nhị trọng, cô có thể nhìn thấy những thứ càng nhỏ nhặt chi tiết hơn nữa.

    Sơ hở mà lúc còn ở đệ nhất trọng không nhìn được, nay cô có thể nhìn thấy một cách rất rõ ràng, đối với quỹ tích của đối phương nắm bắt càng nhanh hơn.

    Vị Đại hoàng tử này trên con đường tu luyện, cũng là bỏ rất nhiều công phu. Thế nhưng vẫn bị Sở Cửu Ca tìm thấy sơ hở rồi.

    Sở Cửu Ca phản kích rồi!

    "Binh binh binh!"

    Song phương giao thủ, khiến cho mọi người nhìn đến hoa cả mắt.

    "Hoàng Thiên Chưởng!" Một chiêu sắc bén vô cùng của Đại hoàng tử đánh về phía Sở Cửu Ca, một cơn gió khủng bố cuộn đến.

    Sở Cửu Ca đành phản hồi hắn một chiêu, "Tàng Phong Quyền!"

    Rõ ràng chỉ là một ngưng hồn cảnh tam trọng, chiêu thức sử dụng ra lại có khí thế hùng hồn, Đại hoàng tử cảm thấy thân thể mình như thể bị đao phong rạch nát vậy.

    Mọi người trợn trờn mắt, tiểu cô nương này tuổi còn trẻ mà đã có thể đem linh kỹ Huyền cấp tu luyện đến mức độ này, quả thật là biến thái mà!

    "Rầm!" Song phương giao thủ, số bước Đại hoàng tử thoái lui lại nhiều hơn cả Sở Cửu Ca.

    Hắn với thực lực lục trọng đối đầu với tam trọng, vậy mà lại rơi vào thế hạ phong, đây tuyệt đối là việc mọi người hoàn toàn không hề nghĩ đến.

    Sở Cửu Ca nói: "Đại hoàng tử, bây giờ ngươi nhận thua còn kịp."

    "Sở cửu tiểu thư, ta tuyệt đối không thể thua cho ngươi." Đại hoàng tử nắm chặt nắm đấm.

    "Không thể sao? Vậy thì đến đi!" Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.

    "Binh binh binh!" Ở trong số người cùng bối phận, Đại hoàng tử lần đầu cảm thấy bản thân gặp phải một đối thủ khó nhằn đến vậy.

    Công kích của cô ta từng lần đều khiến cho hắn khó lòng đề phòng, vô luận hắn có dùng chiêu thức hiếm hoi nào, đối phương vẫn nhẹ nhàng công phá.

    Cảm giác Sở Cửu Ca cho hắn không phải là một nha đầu không biết gì, càng giống một lão quái vật tinh thông các loại chiến thuật và linh kỹ.

    Song phương giao thủ hết mấy mươi hồi, người ở hiện trường đều có thể nhìn ra Đại hoàng tử đáng rất quá sức.

    Tử Hoàng khẽ ngơ ra, nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca, tiểu nha đầu này không đơn giản.

    "Rầm!" Sở Cửu Ca đã đợi đến khi Đại hoàng tử lộ ra yếu hại chí mạng.

    Cô đương nhiên không muốn lãng phí thời gian vòng vo với hắn, linh lực khủng bố bộc phát, trực tiếp đánh đến Đại hoàng tử.

    Đại hoàng tử ý thức được nguy hiểm, thời khắc này muốn tránh khỏi đã trễ rồi, cho nên bị đánh trúng.

    "Phụt!" Đại hoàng tử liên tiếp thoái lui mười mấy bước, một ngụm máu tươi phun ra.

    Khí huyết toàn thân chảy ngược, sắc mặt trở nên trắng bệch.

    Hắn lúc này cố nhịn đứng đó, nếu không e là sẽ trực tiếp ngã trên mặt đất.

    Thân là Đại hoàng tử của một nước, hắn tuyệt đối không thể làm mất mặt Tử Linh Quốc, nếu không cho dù hắn là đích trưởng tử, cũng sẽ bị phụ hoàng chán ghét.

    Tử Hoàng hất hất tay nói: "Người đâu! Dẫn Đại hoàng tử đi xuống trị thương."

    Ông cũng nhìn ra là Đại hoàng tử sắp đứng không nổi nữa rồi, hạ lệnh cho người dẫn Đại hoàng tử đi, bảo trụ chút thể diện cuối cùng của Tử Linh Quốc ông.

    Tử Hoàng nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ngươi tuổi tác còn nhỏ đã kiêu ngạo như vậy, đích thực có tư cách kiêu ngạo. Nhưng mà Tử Linh Quốc chúng tôi dù sao cũng là quốc gia mạnh nhất trong các đế quốc, tuyệt đối không thiếu thiên tài. Vừa nãy chỉ là để ngươi làm nóng người mà thôi, tiếp theo sẽ để ngươi gặp thiên tài thực sự!"

    "Tinh Châu, qua đây!" Tử Hoàng đem ánh mắt rơi vào trên người Tử Tinh Châu.

    Thất hoàng tử! Mọi người khẽ ngẩn ra.

    Bọn họ đối với thực lực vị Thất hoàng tử Tử Linh Quốc này cũng rất hiếu kỳ.

    Tử Tinh Châu đứng ra, dung mạo của hắn đẹp đến nữ nhân cũng phải đố kỵ ngưỡng mộ, nốt ruồi son nơi khóe mắt càng điểm thêm phần mê hoặc.

    Tử Tinh Châu chầm chậm đi đến, liền phát hiện ánh mắt cảnh cáo của phụ hoàng mình.

    Không cần ông mở miệng, hắn đã biết ông nghĩ gì, ông bảo hắn nhất định phải thắng, vô luận dùng thủ đoạn gì.

    Khóe miệng Tử Tinh Châu khẽ nhếch lên, con người này từ đầu đến cuối cũng chỉ xem hắn là công cụ.

    Lúc trước hắn có thể nhẫn nhịn, nhưng mà từ bây giờ, hắn tuyệt đối không nhịn nữa.

    Vì tư tâm của ông ta, bảo hắn đánh bại Cửu Ca, đùa gì thế.

    Tử Tinh Châu đi đến bên người Sở Cửu Ca, nói: "Phụ hoàng, ta với Cửu Ca là bằng hữu tốt! Ta không muốn thi đấu với cô ấy, cho nên ta nhận thua!"

    Mọi người mong đợi một trận chiến này của Thất hoàng tử và vị tiểu cô nương của Xích Linh Quốc, khiến cho khí thế của cô không còn cao như vậy nữa, không nghĩ đến Thất hoàng tử lại không chiến mà bại.

    Chưa từng có nhi tử ngỗ nghịch ông, nhi tử này của ông lại dám!

    Ánh mắt Tử Hoàng trở nên âm trầm, "Lão thất, ngươi nói lại lần nữa."

    Tử Tinh Châu nói: "Ta nhận thua!"

    Tử Tinh Châu rất thản nhiên, một chút cũng không hề bị khí thế của Tử Hoàng dọa sợ, hắn kiên trì suy nghĩ của mình, không có ý định thay đổi.

    "Rất tốt!" Tử Hoàng từ trong kẽ răng thốt ra hai chữ này, tiểu nha đầu này cuồng ngạo thì đã thôi, không ngờ đến nhi tử vốn nghe lời này của ông cũng dám phản nghịch như vậy.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta với Tinh Châu quan hệ rất tốt, chúng tôi sẽ không giao thủ ở đây. Nếu như Tử Hoàng không muốn Tinh Châu nhận thua, vậy thì chúng ta xem như hòa là được! Nếu như Tử Hoàng muốn thắng, có thể để cho những hoàng tử công chúa khác lên, một người đánh không lại ta, tất cả lên cũng được mà! Ta không ngại đâu."

    Cùng lên, cô vậy mà nói cùng lên! Cô đây là xem thường thực lực của những hoàng tử công chúa Tử Linh Quốc đến nhường nào.

    Mọi người trợn tròn mắt, Tử Hoàng nhìn dáng vẻ tự tin của thiếu nữ trước mắt này, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

    Thực lực những hài tử đó của ông ông rất rõ, rất nhiều còn không bằng Tử Tâm.

    Bây giờ lão đại không phải là đối thủ của cô ta, lão thất không muốn ra tay, để cho những người khác cùng lên đến lúc đó toàn bộ bị đánh bại rồi, Tử Linh Quốc của ông thật sự là mất mặt đến chết rồi.
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  9. Chương 228: Gương mặt thật của Cửu thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Hoàng nói: "Không cần đâu! Đánh tiếp thì sẽ cho là hoàng thất Tử Linh Quốc ta ức hiếp ngươi một người khách từ xa đến! Ta thừa nhận ngươi vận khí tốt, cũng có được cơ duyên lớn, tuổi còn trẻ đã có thiên phú như vậy, kiêu ngạo cũng đúng. Nhưng mà việc giữa trưởng bối với nhau, vẫn là nên do trưởng bối quyết định mới tốt."

    Tử Hoàng đem ánh mắt đặt trên người Sở Tuyền Nguyệt, hỏi: "Tuyền Nguyệt, nàng rốt cuộc làm thế nào mới tin tấm lòng ta?"

    Sở Tuyền Nguyệt còn chưa có mở miệng, một âm thanh băng lạnh truyền đến, "Cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tin, mà ngươi một người hoa tâm lạm tình như vậy cũng không xứng cho cô ấy tin tưởng."

    Cửu thúc chặn ở trước mặt Sở Tuyền Nguyệt, ông đã không có cách nào nhịn được nữa.

    Trên mặt Sở Cửu Ca lộ ra nụ cười, hiển nhiên rất ủng hộ Cửu thúc.

    Cửu thúc đứng ra che chở cho mẫu thân rồi, tốt nhất là tuyên bố quyền sở hữu của bản thân, để cho tên Tử Hoàng này chết tâm!

    Tử Hoàng giận nói: "Nơi này còn chưa đến lượt một tùy tùng như ngươi lên tiếng, người đâu! Đem tên tùy tùng đê hèn dám mạo phạm trẫm này lôi vào Thiên lao."

    Hoa tâm lạm tình, lại dám hình dung hoàng đế Tử Linh Quốc như vậy, mọi người cảm thấy tên tùy tùng này quả thật chán sống rồi, đại nghịch bất đạo.

    Cho dù lời ông nói là thật!

    Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói: "Chậm chút! Bệ hạ, ai nói hắn là tùy tùng rồi? Bổn gia chủ chưa từng nói qua."

    Sở Tuyền Nguyệt đi đến bên người Cửu thúc, vòng lấy tay ông nói: "Hắn là người trong lòng ta, là phu quân tương lai của gia chủ Sở gia, cũng xem như là khách quý đến tham gia thọ yến của bệ hạ hôm nay, bệ hạ cứ thế đem người đánh vào Thiên lao có chút không thỏa đáng."

    "Mấy lời vừa nãy của hắn chỉ là có chút manh động mà thôi, vẫn mong bệ hạ lượng thứ, ta đã có người trong lòng rồi, hy vọng bệ hạ đừng phí công phu trên người ta nữa."

    Sở Tuyền Nguyệt mặt bình thản nói ra lời này, tim lại đấp rất là nhanh.

    Người trong lòng, người trong lòng, phu quân.. phu quân..

    Cửu thúc lúc này tim đập thình thịch, ông hoàn toàn không dám tin lời mình vừa nghe được, lỗ tai như bị thiêu đốt.

    Hai người đối với tình cảm của mình vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng mà đứng chung lại rất hợp nhau, như thể một đôi trời sinh.

    Lúc này Tử Hoàng muốn tức điên rồi, Tuyền Nguyệt vậy mà lại ôm lấy một người nam nhân, ôm lấy hắn..

    Trên mặt Sở Cửu Ca đầy ý cười, vốn dĩ cho rằng sẽ là Cửu thúc chủ động, không ngờ đến cử chỉ của mẫu thân cô càng thêm ngoài ý muốn của cô, mẫu thân uy vũ!

    Tử Hoàng nói: "Tuyền Nguyệt, nàng đừng giận dỗi với ta."

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ta không có, ta nói là thật đó! Ta rất thích hắn, chỉ thích hắn, sẽ ở bên hắn ta. Cho nên hảo ý của bệ hạ, ta chỉ có thể từ chối rồi."

    Đáy mắt Tử Hoàng lóe qua sát ý, ông muốn giết đi người nam nhân này, quả thật to gan tày trời, lại dám giành nữ nhân với ông!

    Cửu thúc lúc này cũng đã bị kinh ngạc đến đơ ra như đá rồi, nhưng mà ông cũng không có một mực duy trì trạng thái đó.

    Nếu không chỉ có một mình Sở Tuyền Nguyệt chủ động, vẫn là sẽ bị người khác nhìn ra được.

    Cửu thúc hồi thần, cánh tay ôm lấy bờ eo thon gọn của Sở Tuyền Nguyệt.

    Ông lạnh lùng nhìn Tử Hoàng cảnh cáo nói: "Ta với phu nhân thích nhau, không muốn bất kì ai chen vào, cho dù ngươi là hoàng đế của một nước cũng không được! Mong ngươi sau này cách xa phu nhân ta chút, đừng có những suy nghĩ khác nữa. Còn về phi vị đó, phu nhân một chút cũng không thèm, ngươi vẫn là giữ lại cho người khác đi!"

    Sở Tuyền Nguyệt tim đập càng lúc càng nhanh, phu nhân, lúc trước bởi vì ông tôn Ca nhi là chủ, gọi cô phu nhân chỉ vì cô là mẫu thân của Ca nhi.

    Thế nhưng xưng hô bây giờ, như thể ý nghĩa thay đổi rồi.

    Cửu thúc cũng rất soái khí! Quá soái khí rồi!

    Sở Cửu Ca cảm thấy Tử Hoàng đang khiến cho họ cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể không nói đã giúp Cửu thúc và mẫu thân một việc lớn, trở thành chất thôi thúc cảm tình của hai người.

    Nếu như không phải do sự kích thích và bức ép của ông, cũng không biết mẫu thân và Cửu thúc lúc nào mới đả thông bức màn đó.

    Rõ ràng hai người đã bị thu hút lẫn nhau, thích nhau rồi.

    Tử Hoàng lúc này chỉ muốn giết người, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy giết đi khách quý của Xích Linh Quốc cũng không thỏa đáng, cho dù Xích Linh Quốc chỉ là một nước nhỏ nhoi, ông hoàn toàn không để vào mắt, muốn diệt là diệt.

    Vào lúc đó, một giọng nói sắc bén truyền đến, "Phụ hoàng, bọn chúng đang gạt người! Người đừng tin lời nói bậy bạ của chúng. Sở Tuyền Nguyệt sao có thể nhìn trúng ông ta, tên nam nhân đó là một tên xấu xí, trên mặt toàn là vết sẹo, quả thật rất dọa người!"

    Tử Kha nói: "Phụ hoàng, con có thể làm chứng! Lúc trước lần đầu con gặp người nam nhân này, liền bị gương mặt xấu xí của ông ta dọa sợ. Bọn chúng chắc hẳn là đang diễn kịch gạt người."

    Tử Hoàng giận dữ nói: "Các ngươi thật to gan, lại dám ở trước mặt ta diễn kịch. Tính khí trẫm có tốt hơn nữa, cũng sẽ tức giận đó, Tuyền Nguyệt ta cho nàng một cơ hội nữa, nàng có thật sự thích tên xấu xí này không?"

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Đương nhiên, ta vẫn luôn bị hắn thu hút. Hắn là một người nam nhân phi thường có khí khái nam nhi, là phu quân ta phi thường thích, cũng có thể trở thành một phụ thân phi thường ưu tú, cho dù mặt hắn có xấu đi nữa ta cũng không chê."

    "Nói bậy!" Tử Kha không tin.

    Trong mắt Cửu thúc lóe qua hàn quang, Tử Hoàng muốn diệt khẩu, Cửu thúc cũng rất muốn giết đi ông ta, bởi vì Tử Hoàng đã đụng phải vẩy ngược của ông, lúc trước chỉ có duy nhất một mình tiểu Cửu, mà sau đó nhiều thêm một người, đó chính là phu nhân.

    Vào lúc đó, Sở Cửu Ca nói: "Xấu xí, ngươi đang nói ai đó? Cửu thúc nhà ta tuyệt đối siêu cấp tuấn mỹ, tuấn mỹ đến mù lòa con mắt ngươi."

    Sở Cửu Ca đứng trước mặt Cửu thúc, cô đưa tay ra gỡ xuống mặt nạ trên mặt Cửu thúc.

    Tử Tâm nhìn thấy bên dưới mặt nạ còn có một lớp băng gạt, nói: "Quả nhiên là xấu đến không thể gặp người chứ gì! Nếu không một gương mặt cần gì một tầng một tầng che chắn."

    Tiếp theo, Sở Cửu Ca muốn gỡ đi băng gạt trên mặt Cửu thúc.

    Cửu thúc nói: "Tiểu Cửu!"

    Sở Cửu Ca nhìn vào đôi mắt Cửu thúc nói: "Cửu thúc, đã khỏi rồi, tin con!"

    "Được!"

    Khi băng gạt màu trắng từ từ bị Sở Cửu Ca gỡ ra, mọi người nhìn thấy đôi mày thanh như mực nước, tiếp đến là sóng mũi cao cao, sau đó..

    Sau khi lộ ra toàn bộ dung mạo, mọi người chết lặng, đây là đồ xấu xí, vậy thì để bọn họ phải sống thế nào đây.

    Ngũ quan lập thể, góc cạnh, tuấn mỹ vô song, hay cho một tuyệt thế nam nhân.

    Ánh mắt của ông ta như sao sáng, trong lúc nhấp nháy như lưu chuyển hàn ý băng lạnh.

    Ông mang theo mặt nạ, đứng ở một bên, khiêm tốn như không có tồn tại, khiến cho mọi người hiểu lầm đây là một tùy tùng.

    Mà khi ông lộ ra dung mạo thực sự, thẳng tắp đứng tại đó, khí thế bá đạo tôn quý hiển lộ, vậy mà hoàn toàn đem cửu ngũ chí tôn như Tử Hoàng chèn ép xuống rồi.

    Như thể chiến thần giáng thế, khiến cho chúng nhân ngước nhìn, thần phục.

    So sánh với một người như vậy, Tử Hoàng bây giờ như là con kiến dưới đất, tim Tử Hoàng đột nhiên thắt lại.. người nam nhân này..
     
    Phuongphuong57500 likes this.
  10. Chương 229: Thân phận tôn quý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây cũng là lần đầu tiên Sở Tuyền Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ đã khôi phục hoàn toàn của Cửu thúc, một gương mặt tuấn mỹ đến không cách nào kén chọn được nữa, mang theo bá khí dương cương của nam tử.

    Chỉ một ánh mắt, Sở Tuyền Nguyệt cảm thấy bản thân lún vào càng lúc càng sâu rồi.

    Nhưng mà lời nói khi nãy của Đệ Cửu đại nhân, sợ là chỉ là phối hợp cô mà thôi, vốn không hề thật..

    Cô lúc này hy vọng màn kịch vừa nãy đều là thật, nhưng mà có thể sao?

    Người nam nhân này bảo thủ lại cấm dục, có lẽ nữ tử thế gian bình thường không lọt được vào mắt hắn.

    Sở Tuyền Nguyệt thả ra tay Cửu thúc, vùng vẫy ra từ trong lòng Cửu thúc, Cửu thúc cảm thấy trong lòng bỗng dưng trống rỗng.

    Chẳng lẽ dung mạo ông vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trở nên càng xấu hơn rồi, cho nên phu nhân bị dọa sợ rồi.

    Quá soái rồi! Cô đoán không sai, Cửu thúc quả là một đại mỹ nam.

    Trên mặt Sở Cửu Ca mang theo nét cười, nói: "Cửu thúc của ta trông tuấn tú chứ! Muốn làm cha kế của ta, chí ít phải có gương mặt như vậy mới được! Tử Hoàng bệ hạ, thứ nhất ngươi không biết dạy dỗ con cái, thứ hai lại không có đẹp như Cửu thúc ta. Mẫu thân nhà ta dựa vào cái gì lựa chọn ngươi?"

    "Mẫu thân nhà ta xinh đẹp khiến người khác yêu thích, nhưng mà người không có hứng thú với ngươi, ngươi vẫn là nên biết chừng mực dừng lại, biết khó mà lui, đừng để bản thân ở thọ yến của mình mất mặt quá, đến lúc đó lan truyền hết cả thất quốc thì càng không tốt đó."

    "Rầm!" Tam Tiền ăn mặc hoa lệ ở bên cạnh trợn to mắt, dùng tay chà xát mắt của mình sau đó nhìn lại gương mặt đó, ông..

    Mặt của Tử Hoàng lúc này vừa trắng vừa xanh, đặc biệt khó coi, đối diện người nam nhân này, ông có một cảm giác hổ thẹn.

    Nhưng mà Tử Hoàng sao có thể chịu thua, ở trước mặt nhiều người như vậy giành nữ nhân với người khác, nếu như còn giành thua, vậy thì uy nghiêm của ông ở đâu?

    Tử Hoàng nói: "Ta là Hoàng đế của Tử Linh Quốc mạnh nhất thất quốc, người này thân phận có thể so được với trẫm sao? Hắn cái gì cũng không thể cho nàng, ta lại có thể."

    "Hoàng đế Tử Linh Quốc, rất lợi hại sao?" Giọng của Tam Tiền truyền đến, hắn đi qua đó.

    Hắn nháy nháy mắt với Cửu thúc, "Tử Hoàng ngươi chưa từng nghe nói qua, có câu nói núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn, Tử Linh Quốc ở trên cả Vô tận đại lục này thì tính là cái gì, đừng xem hoàng đế một nước quá quan trọng, so với hoàng đế một nước tôn quý hơn nhiều trên thế gian này còn vô số."

    Mọi người có chút kinh ngạc, vị tam công tử của hội đấu giá Cửu Thiên vậy mà lại đứng ra đối đầu với Tử Hoàng.

    Tử Hoàng đánh giá Cửu thúc, ăn mặc rất đơn giản, con người này thân phận phi phàm? Ông tuyệt đối không tin, chỉ có một gương mặt đẹp mà thôi.

    "Ý của ngươi là, thân phận người nam nhân này phi phàm rồi? Ta ngược lại hiếu kỳ, hắn rốt cuộc có thân phận gì, thế ngoại cao nhân sao?" Tử Hoàng khinh miệt nói.

    Ấu trùng thì vẫn là trùng, ông không tin có thể trở thành một con rồng.

    Tam Tiền rất không vui, đợi người nam nhân tuấn mỹ trước mặt nói ra thân phận siêu cấp lợi hại dọa sợ Tử Hoàng, thế nhưng..

    Cửu thúc lại không biết nên nói cái gì, ông mất đi ký ức, không biết bản thân là ai, không biết bản thân từ đâu đến, đương nhiên cũng không có một thân phận tôn quý rồi.

    Cửu thúc trầm mặc, Tam Tiền ngẩn ra, cũng đúng, người đương nhiên phải che giấu thân phận rồi.

    Tam Tiền nói: "Cửu thúc là khách khanh của hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi, không chỉ là hội đấu giá Cửu Thiên tại Tử Linh Quốc, mà là hội đấu giá Cửu Thiên của cả Vô tận đại lục, thân phận tôn quý đến thế, luận tiền tài, quốc khố Tử Linh Quốc ngươi còn không bằng một góc băng mà thôi. Dì Sở có thể nhìn trúng Cửu thúc, đó là do ánh mắt dì Sở tốt. Không nhìn trúng Cửu thúc ngược lại nhìn trúng ngươi, chẳng lẽ mắt mù hay sao?"

    Tử Hoàng giận dữ nói: "Ngươi gạt người! Ngươi là bạn của Sở Cửu Ca, ta xem ngươi là cố ý đến giúp người nam nhân này chống lưng mà thôi!"

    Tử Kha nói: "Phụ hoàng, người nam nhân này vẫn luôn ở Xích Linh Quốc, sao có thể là khách khanh của hội đấu giá Cửu Thiên. Tiểu tử này rất hiển nhiên là nói dối, hợp lại gạt người."

    "Lời của ta đã nói đến mức này rồi, các ngươi tin hay không thì tùy! Tử Hoàng ngươi dám giành thê tử Cửu thúc khó khăn lắm mới tìm được, vậy là đối địch với hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi, ta lời đã nói đến vậy đó." Tam Tiền biếng nhác nói.

    Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Hỗn xược, hội đấu giá Cửu Thiên còn chưa đến lượt một tiểu tử như ngươi nói chuyện, nếu như ngươi đã nói hắn là khách khanh của hội đấu giá Cửu Thiên ngươi, khách khanh hội đấu giá Cửu Thiên lại có bản lĩnh gì?"

    Uy áp cường đại bạo phát ra, Tử Hoàng hôm nay bị người cãi lại đã nhịn đến không thể nhịn được nữa, ông ta phải giết đi tên nam nhân này.

    Ánh mắt Cửu thúc bình lặng, đem Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt đẩy về phía sau, sau đó nghênh lên công kích của Tử Hoàng, linh lực cũng hoàn toàn bạo phát ra.

    Tử Hoàng tử khí bạo phát, đem Cửu thúc bao vây lại, phút chốc Cửu thúc động thủ, công kích của Tử Hoàng triệt để vỡ nát.

    Mọi người kinh ngạc nói: "Bệ hạ vậy mà động thủ rồi, đây là lần đầu ta thấy bệ hạ động thủ đó!"

    "Thực lực bệ hạ bây giờ đã đạt đến luyện linh cảnh cửu trọng đỉnh phong, so với tông chủ Thái Vân Tông không hơn kém nhau!"

    "Thực lực của người nam nhân kia không thua Tử Hoàng, cũng rất mạnh."

    Tam Tiền đứng ở đó mở to mắt, không dám tin nhìn đạo thân ảnh đó, sao có thể?

    Tử Tinh Châu nói: "Tiền huynh, sao thế? Đừng lo lắng cho Cửu thúc, ta không tin Cửu thúc không phải là đối thủ của lão già đó."

    Sao thế này? Thực lực của Cửu thúc, thực lực của Cửu thúc sao lại chỉ có luyện linh cảnh thế này.

    Tam Tiền hỏi: "Vị hoàng huynh phế vật đó của ngươi trước đó nói Cửu thúc bị hủy dung là một tên xấu xí, có thật hay không?'

    " Là thật đó! Nhưng mà Cửu Ca y thuật cao minh, đem gương mặt Cửu thúc trị khỏi rồi, bọn chúng lấy dung mạo Cửu thúc ra nói, dự tính này không thông rồi! Không ngờ đến Cửu thúc lại tuấn mỹ đến thế. "Hắn tuy cũng rất đẹp, nhưng mà với Cửu thúc mỗi người một vẻ.

    Hắn lại rất ngưỡng mộ gương mặt tuấn mỹ đó của Cửu thúc, đủ nam nhân! Hắn thì càng giống một bình hoa.

    " Cửu thúc rốt cuộc xảy ra chuyện gì? "Tam Tiền thấp giọng thì thầm.

    Cho dù lực lượng Cửu thúc lúc này chỉ khôi phục được có một chút xíu, cùng đẳng cấp với nhau Tử Hoàng không thể là đối thủ của Cửu thúc được.

    Ông thân là hoàng đế một nước, có nguy hiểm sẽ có người bảo hộ, cho dù đẳng cấp có cao, một năm cũng rất ít có cơ hội động thủ.

    Mà Cửu thúc như thể trải qua vô số trận huyết chiến, tôi luyện thành bản năng chiến đấu.

    Mỗi một lần công kích chí mạng của Tử Hoàng cũng không hề thương đến Cửu thúc nửa phần, ngược lại bản thân ông lúc này đã tiêu hao không ít linh lực.

    Rồi, Cửu thúc nhẹ nhàng vung tay.

    Ông lạnh giọng nói:" Chết đi! "

    Ánh sáng tím khủng bố phút chốc bạo phát ra, bao hàm lực lượng hủy diệt phi thường khủng bố.

    " Vô Cực Viên! "

    Tử Hoàng cảm thấy bóng tối chết chóc báo trùm lấy ông, sắc mặt ông đại biến, một chiêu của gia hỏa này lại đáng sợ đến vậy.

    Một đạo ánh sáng trắng xuất hiện, vòng tròn màu trắng bao trùm Tử Hoàng bên trong, chặn lại đạo công kích đó!

    " Rầm! "

    Đạo công kích này tuy bị chặn lại, nhưng mà Tử Hoàng cũng đã bị thương thổ huyết, cả người lắc lư như muốn ngã.

    Ông giận dữ nói:" Người đâu! Người này muốn ám sát bổn hoàng, bắt lấy ông ta, nếu có phản kháng, giết không tha!"
     
    Phuongphuong57500 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...