Chương 180: Một chưởng đánh bay Bấm để xem Mấy cây ngân châm, đâm vào vị trí bảy thước chí mạng của đám rắn độc, khiến cho đám rắn độc như dính phải chú định thân vậy. Phó tông chủ nhìn thấy một tiểu nha đầu tầm mười tuổi đứng trước mặt ông, ông không hề quen biết người này, nhưng mà một mình con bé xông vào hang động này quả là gan to bằng trời. "Tiểu nha đầu, nơi đây nguy hiểm, ngươi hãy nhanh rời khỏi!" Phó tông chủ trầm thấp nói. "Khục khục khục!" Kết quả phó tông chủ bị Sở Cửu Ca rải lên thuốc bột mà sặc đến. Trên người Phó tông chủ và Dạ Dương Thu đều được rải lên số thuốc bột đó, cho dù mùi máu tươi trên người Dạ Dương Thu thu hút số rắn độc đó, những con rắn độc đó cũng không còn dám đến gần nữa. Sở Cửu Ca nói: "Ta là học sinh của Dạ lão sư, vừa nãy vô tình phát hiện được Dạ lão sư bị bắt ở đây chịu sư hành hạ, cho nên ta là đến cứu người! Đồng bọn của ta đang thu hút sự chú ý của những người đó, ta đây liền đưa các người rời khỏi." Sở Cửu Ca mở khóa cho họ, dây xích trói tay chân của họ phải dùng chìa đặc chế mới có thể mở, kết quả lại bị Sở Cửu Ca tùy tiện dùng một cây ngân châm mở ra rồi. Phó tông chủ kinh ngạc không thôi, Sở Cửu Ca nói: "Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta nhanh rời khỏi." Sở Cửu Ca đem hai người bọn họ đưa ra ngoài, Nhị Lượng một người đối đầu với sáu người, đối với hắn mà nói có chút quá sức. Ngay lúc tụi Sở Cửu Ca đi ra khỏi hang động, bị lão đại của đám người này Long Độc phát hiện rồi, "Đáng chết! Chúng ta trúng kế rồi, vậy mà có người tranh thủ cơ hội cứu đi Dạ Lang và Dạ Dương Thu, mau ngăn bọn chúng lại. Tiểu nha đầu đó, giết đi!" Bọn chúng quả thật cảm thấy nha đầu đó gan to bằng trời thực lực ngưng hồn cảnh nhỏ nhoi, nhưng lại dám giành người với bọn chúng, đây không nghi ngờ gì là nhổ răng trong miệng cọp. "Tiểu nha đầu, đứng lại cho ta!" Sau lưng truyền đến tiếng hét giận dữ, Sở Cửu Ca hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ muốn nhanh chút đem hai người bị thương này đưa đi. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Sau khi bọn chúng xông qua, những con rắn độc không có công kích bọn Sở Cửu Ca ngược lại hướng đến bọn chúng công kích, khiến cho bọn chúng rất bực bội. "Cút ra!" Nhị Lượng nhảy đến, ngăn trước bọn chúng, "Ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội đuổi qua đó đâu." Sở Cửu Ca thành công hội hợp với Tử Tinh Châu, Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi." "Ngươi là.. ngươi là thất hoàng tử điện hạ của Tử Linh Quốc." Phó tông chủ nhìn thấy Tử Tinh Châu có chút ngạc nhiên. Mấy năm trước ông có dịp ở Tử Linh Quốc gặp qua vị hoàng tử này, thiên phú của hắn, dung mạo của hắn, đủ để khiến cho người khác nhìn một lần liền ấn tượng sâu sắc. Tử Tinh Châu nói: "Xem ra ta cũng rất nổi danh, phó tông chủ, Dạ lão sư cần được điều trị, nhất định phải nhanh một chút.." Phó tông chủ chỉ bị một số vết thương ngoài da, dù sao ông cũng cả bó tuổi đầu rồi, những người đó sợ hành hạ ông lợi hại quá, phó tông chủ trực tiếp mất mạng, vậy thì bọn chúng thật sự bị đứt manh mối rồi. Dạ Dương Thu thì thảm hơn rất nhiều, thứ bên trong thân thể vẫn còn chưa có lấy ra. Phó tông chủ nói: "Nhất định phải cứu Dương Thu, phải cứu nó, đừng quản lão phu! Lão phu không có vấn đề gì lớn." Sở Cửu Ca lấy ra một viên giải độc đan, vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát biến hóa bên trong thân thể của Dạ lão sư, biết được vị trí của nhện độc đó. Cổ tay vừa nâng, mấy cây ngân châm bay ra, ép đến con nhện độc đó không thể không từ đâu chui vào, thì từ đó chui ra. "Ọc!" Dạ Dương Thu tỉnh lại, trực tiếp đem con nhện độc đó nhổ ra, sắc mặt ông trắng như giấy. "Sở Cửu Ca! Ngươi sao lại ở đây?" Ông rõ ràng nhớ rằng, trước khi ông hôn mê lâm vào tuyệt cảnh thế nào. Những người đó nguy hiểm thế nào, học sinh của ông sao lại ở đây? "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Phía trước truyền đến âm thanh kịch chiến, nguy hiểm xung quanh không có vì sự tỉnh lại của ông mà giảm đi, tình huống càng thêm khẩn trương. "Dạ lão sư, người trước đừng nói chuyện, trị thương quan trọng hơn! Nhanh trị thương, chúng ta trở về Thái Vân Tông." Sở Cửu Ca lại nhét vào miệng ông vô số đan dược, sau đó trị liệu thương tích cho ông. Cách trị liệu này chỉ là tạm thời mà thôi, trị liệu cụ thể thì cần đến nơi an toàn mới có thể tiến hành được. "Chúng ta đi!" Sở Cửu Ca nói. Phó tông chủ nói: "Tiểu nha đầu, ngươi nói phải về Thái Vân Tông, không.. chúng ta không thể trở về Thái Vân Tông!" "Tại sao?" Sở Cửu Ca ngẩn ra. Thực lực kẻ địch quá mạnh, chỉ duy nhất Thái Vân Tông mới đủ cao thủ đối kháng với chúng, đảm bảo an toàn của bọn họ. "Hơ hơ hơ! Một phản đồ trộm đi bảo vật của Thái Vân Tông, sao lại có tư cách trở về Thái Vân Tông? Cho dù là trở về đó, cũng sẽ bị người ta xử tử mà thôi!" Một âm thanh âm trầm truyền đến. "Cuối cùng cũng để ta tìm ra các ngươi rồi, không ngờ còn có kinh hỷ ngoài ý muốn, để cho ta tìm thấy phó tông chủ. Phó tông chủ, đã lâu không gặp." Phó tông chủ nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi là ngoại môn đại trưởng lão của Thái Vân Tông." Hơi thở của đại trưởng lão trở nên rất nguy hiểm, hình như dùng phương pháp gì đó đề cao thực lực. Trên người ông có vết thương do bỏng, trên mặt có một vết thương máu, có thể thấy bị Hắc Viêm thương không nhẹ. "Con tiểu hồ ly đó không có ở đây, ta xem lần này các ngươi chạy đi đâu?" Đại trưởng lão âm trầm nói. "Đáng chết! Ngươi lại dám động thủ với đệ tử nội môn Thái Vân Tông." Dạ Dương Thu giận dữ hét. "Ta đem người giết đi thì đã sao? Dù sao đợi các ngươi chết sạch rồi, đương nhiên không có ai biết rồi, không phải sao? Ta trước tiễn hai tên nhóc lên đường, sau đó lại từ từ nói chuyện với phó tông chủ, ha ha ha!" Đại trưởng lão điên cuồng cười nói. Tử Tinh Châu nói: "Tiểu khả ái nhà ta đến rồi, ngươi không có cơ hội đó đâu. Một chưởng của nó cũng có thể đánh chết ngươi." Đột nhiên, đại trưởng lão cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng khí nóng. Sau đó ông liền nhìn thấy sau lưng có một con gấu đen rất to, hơi thở của gấu đen rất mạnh. "Rầm!" Gấu đen trực tiếp một chưởng đem ông ta đánh bay ra ngoài. "Phụt!" Một chưởng này trực tiếp như muốn lấy đi mạng của đại trưởng lão. Tiểu khả ái vốn dĩ muốn xông qua đó bổ thêm vài nhát, Sở Cửu Ca nói: "Đoàn lông lá nhỏ, đi giúp Nhị Lượng, nhanh!" Đoàn lông lá nhỏ đến giúp kịp thời, làm cho Nhị Lượng giảm nhẹ không ít áp lực. Nhị Lượng nói: "Gia hỏa này có chút quen mắt à! Không phải là sủng vật của Tử Tinh Châu sao? Thứ nhỏ như vậy lại biến thành gia hỏa to lớn đến thế rồi." "Phụt phụt phụt!" Đại trưởng lão không ngừng thổ huyết. Trước đó Tử Tinh Châu nuôi một con sủng vật ở ngoại môn, ông không hề để trong lòng, công tử lêu lỏng nuôi một số sủng vật mà thôi. Ông dù thế nào cũng không ngờ đến, ngay khi ông sắp thắng lợi, lại bị sủng vật trước đó ông nhìn cũng lười nhìn hủy đi tất cả, ông thật sự muốn thổ huyết mà chết! "Phụt phụt phụt!" Đoàn lông lá nhỏ không kịp bổ thêm một đao, Tử Tinh Châu lại không hảo tâm mà bỏ qua cho đại trưởng lão, trực tiếp bổ thêm mấy kiếm trên người ông. "Viu!" Một cây độc châm bay ra, kịch độc bạo phát trên người đại trưởng lão, phút chốc hủy đi kinh mạch trên người ông. "Ngươi quá độc ác!" Ngoại môn đại trưởng lão ánh mắt như muốn nổ tung nhìn Sở Cửu Ca nói. Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Sớm đã nói rồi, ngươi nên ở ngoại môn an an phận phận dưỡng lão rồi, kết quả ngươi cứ muốn tìm chết, vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!"
Chương 181: Thưởng điên cuồng Bấm để xem Ngoại môn đại trưởng lão bị thu thập không kém rồi, không thể gây nên sóng gió gì nữa. Hắc Viêm nói: "Ta nói chủ nhân, con gấu ngốc nghếch đó chống đỡ không được bao lâu nữa, chúng ta cần phải nhanh rời khỏi." "Hắc Viêm, ngươi cùng với Tử Tinh Châu dẫn theo Dạ lão sư và phó tông chủ rời khỏi. Phó tông chủ người nói không thể trở về Thái Vân Tông, vậy người có biết nơi ẩn nấp nào tương đối an toàn hay không?" Sở Cửu Ca hỏi. "Ta biết, nhưng bộ xương già như ta sao có thể tham sống sợ chết bỏ đi trước, để cho đám người trẻ tuổi các ngươi ở đây mạo hiểm. Bọn chúng đều là một đám người âm hiểm độc ác, không từ thủ đoạn, lão phu quả thật không yên tâm." Phó tông chủ nói. Sở Cửu Ca bất lực, nhìn Dạ Dương Thu nói: "Dạ lão sư, ta có thể đem sư phụ người đánh ngất đưa đi hay không?" Dạ Dương Thu khẽ ngẩn ra, tiểu nha đầu này ngày thường hành động đã tùy tâm tùy ý, cô nói được đương nhiên có thể làm được. Thời gian chống đỡ của đoàn lông lá nhỏ càng ngắn rồi, nó đã biến trở thành một con gấu nhỏ. Tử Tinh Châu hét lớn: "Tiểu khả ái, nguy hiểm!" Thân hình Nhị Lượng lóe qua, vội vàng đỡ được tiểu khả ái ném ra bên ngoài, nói: "Tinh Châu, đỡ lấy tiểu khả ái nhà ngươi!" "Phụt!" Vì cứu đoàn lông lá nhỏ, thân thể của Nhị Lượng trực tiếp bị độc tiễn của Long Độc đâm xuyên qua, cả người bay ra ngoài, đập vào trên vách tường đá. Cú va chạm này khiến cho Nhị Lượng rất khó chịu, mà Huyết Cuồng lại tranh thủ ra tay với Nhị Lượng. "Tiểu tử, ngươi vừa nãy không phải kiêu ngạo lắm sao, xem ngươi bây giờ chết thế nào." Ông ta vung đao, trên mặt lộ nụ cười hiểm, chuẩn bị đem đầu của Nhị Lượng chặt xuống. Nắm đấm của nhị Lượng nắm chặt, vận khí của hắn quá tệ, không dễ gì mới có được tung tích của hộp bất tử, chẳng lẽ phải thất bại mà về sao? Sở Cửu Ca sắc mặt đại biến, cô đem Đế Ma Cung lấy ra, tuyệt đối không thể để cho Nhị Lượng gặp chuyện. Đưa vào tất cả linh lực và linh hồn lực của bản thân, Sở Cửu Ca kéo lấy dây cung. "Viu!" Một cây tên phá không hướng đến Huyết Cuồng bắn đến. Long Độc hét lên: "Huyết Cuồng, nhanh tránh ra!" Nhưng mà đã quá trễ rồi, cây tên vô hình này nhanh một cách khó tin, trực tiếp từ phía sau tim Huyết Cuồng đâm xuyên qua. "Phụt!" Máu tươi phun trào, một kích chí mạng. Thân thể của Huyết Cuồng rơi vào trong nước, vô số rắn độc bị mùi máu tanh thu hút, điên cuồng xông về phía ông. Long Độc ngẩn ra, huynh đệ của ông lại chết trước mặt ông như vậy. "Tiểu nha đầu, ngươi đi chết cho ta!" Long Độc khí thế hung hăng, nay Sở Cửu Ca đã hao hết tất cả linh lực, căn bản không cách nào nhúc nhích. Cho dù không có hao tổn hết tất cả linh lực, với thực lực của cô cũng không có cách nào tránh khỏi công kích của một cao thủ luyện linh cảnh. "Tiểu Cửu.." Sắc mặt Nhị Lượng đại biến. Không màng nữa! Nguy hiểm đến gần, Sở Cửu Ca sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng, hơn nữa vận dụng đồng thuật vừa luyện thành tiểu thành, Vạn đồng vẫn diệt! Phút chốc, Long Độc chỉ cảm thấy đôi mắt của mình đột nhiên không hiểu vì sao không thấy gì cả, tinh thần tan rã, đầu đau như búa bổ, cả người như rơi vào điên loạn. Tình trạng của ông Nhị Lượng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà nếu không tranh thủ lúc này thu thập gia hỏa này, thì đợi đến khi nào. "Phụt!" Ông thất thần, Nhị Lượng trực tiếp ra tay, đem ông đánh bay ra ngoài. Một kích này, tuyệt đối là công kích mạnh nhất lúc này hắn có thể đánh ra, người này không chết cũng phải tàn. "Lão đại!" Những người còn lại sắc mặt đại biến, "Lão đại, ngươi thế nào rồi?" "Phụt!" Long Độc lúc này bị thương rất nặng, thổ huyết không ngừng. Ông khàn khàn nói: "Giết đi bọn chúng, giết đi bọn chúng.." Vừa nãy vô duyên vô cớ trúng chiêu, ông cũng không hiểu xảy ra chuyện gì? Ông chỉ nhớ là, ông lúc đó nhìn thấy đôi mắt của tiểu nha đầu đó, một đôi mắt rất nguy hiểm. Sở Cửu Ca đã triệt để mất đi sức chiến đấu, thực lực ngưng hồn cảnh tam trọng của Tử Tinh Châu hoàn toàn không đủ dùng, nắm đấm hắn không ngừng nắm chặt. Xưa nay hắn vẫn luôn cho rằng bản thân cũng có chút thiên phú, cảm thấy rất tự hào, nhưng nay mới sâu sắc hiểu rõ thực lực bản thân xa xa vẫn không đủ! Nguy hiểm! Nhị Lương tuy là đã đánh trọng thương Long Độc, nhưng bản thân hắn cũng bị thương rồi, đối diện với công kích của bốn người còn lại hoàn toàn không cản nổi. Một khi để cho một người đến gần được tiểu Cửu, tiểu Cửu căn bản không thể phản kháng. "Đáng ghét!" Ngay khi có một người muốn ép đến gần Sở Cửu Ca, một thân hình màu trắng lóe qua. "Phụt!" Trên cổ của người đó có thêm một vết thương phun đầy máu ra ngoài, hắn lạnh giọng nói: "Bẩn!" Sở Cửu Ca ngã xuống rơi vào lòng hắn, hơn nữa còn là thế bồng công chúa. Hắn hạ lệnh nói: "Những người còn lại, cũng giết đi! Đem đầu lĩnh giữ lại." "Vâng, chủ tử!" "Phụt phụt phụt!" Chỉ trong chớp mắt công phu, những người này toàn bộ đều ngã lăn ra đất. Long Độc bị dọa đến hồn bay phách tán, lực lượng như vậy, cường giả như vậy, "Ngươi.. ngươi là.." "Ồn!" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, xung quanh trở nên yên tĩnh. "Rầm!" Ông ta trực tiếp bị đánh ngất đi. Gia hỏa này vừa ra tay, đem vấn đề khó khăn của họ phút chốc giải quyết rồi, Nhị Lượng trề trề môi, thật không phục chút nào. "Ngươi.. ngươi nhanh thả Cửu Ca ra, nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi chẳng lẽ không biết hay sao?" Tử Tinh Châu nói. Một đôi mắt tử thuỷ tinh mỹ lệ lướt qua Tử Tinh Châu, nói: "Ta ôm người của ta, cần ngươi quản hay sao?" "Cái gì mà người của ngươi? Chẳng lẽ.. chẳng lẽ ngươi chính là vị Dung công tử đó." Lời của Tử Tinh Châu vừa nói xong, Dung Uyên ôm theo Sở Cửu Ca biến mất rồi, hắn để lại lời: "Đem bọn chúng theo." "Vâng, chủ tử!" Bọn họ không hề trực tiếp trở về Thái Vân Tông, mà là ở biệt viện gần đó tạm thời nghỉ ngơi. Thân thể của Dạ lão sư rất hư nhược, được người của Dung Uyên an bài luyện dược sư trị liệu, tuyệt đối không có vấn đề. Ngược lại một người bệnh khác là Nhị Lượng thì không có ai quản hắn cả, hắn chỉ có thể tự mình nhai đan dược hồi phục thương thế. Sở Cửu Ca mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô nói: "Sau cùng ngươi đến kịp rồi, xem ra đã giải quyết xong?" Dung Uyên đem người ôm vào lòng, "Cửu nhi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhưng lại khiến cho bản thân lâm vào nguy hiểm như vậy, nàng cho rằng ta nên trừng phạt nàng thế nào đây?" "Vì sao phải phạt? Vạn đồng vẫn diệt của ta lần đầu sử dụng thành công rồi, thời điểm nguy hiểm mới là cơ hội ép ra tiềm lực. Hơn nữa còn biết được tung tích của hộp bất tử." Dung Uyên đến gần tai của Sở Cửu Ca nói: "Vậy ý của Cửu nhi là ta nên trọng thưởng cho nàng, đúng không?" Còn chưa đợi Sở Cửu Ca kịp phản ứng, Dung Uyên liền nói: "Vậy thì thưởng, thưởng điên cuồng." "Ưm.." Phần thưởng là một nụ hôn, một nụ hôn triền miên khiến người ta ngạt thở. Nếu như biết được Dung Uyên sẽ thưởng một vố như vậy, Sở Cửu Ca tuyệt đối không cãi lại lời hắn. Thở cũng khó khăn rồi, Sở Cửu Ca vội vàng đẩy Dung Uyên ra, nói: "Phó tông chủ và Dạ lão sư thế nào rồi?" "Không tệ!" "Hộp bất tử ngươi hỏi rõ hay chưa?" "Không có, đợi Cửu nhi tỉnh rồi đi chung để hỏi. Cửu nhi hôn mê bất tỉnh nàng nghĩ rằng ta có tâm trạng đó hay sao? Dù sao chỉ cần có Cửu nhi, thì hộp bất tử đó mới có ý nghĩa." Đôi mắt tử thủy tinh, sâu thẳm nhìn Sở Cửu Ca. Đối mắt này thật sự là quá đẹp rồi, đẹp đến nỗi khiến cho Sở Cửu Ca cảm thấy tim của mình có chút loạn nhịp rồi.
Chương 182: Huyết tế tông môn Bấm để xem Dung Uyên kéo theo Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi nhìn ta mê mẩn rồi, có phải phát hiện thật ra rất thích ta hay không?" Sở Cửu Ca đứng lên nhìn vào mắt hắn nói: "Lúc trước không phải ta đã nói rồi hay sao? Dung Uyên, ta rất thích đôi mắt này của ngươi!" "Vậy con người này của ta thì sao?" Dung Uyên nghiêm túc hỏi. Người.. Sở Cửu Ca khẽ đờ ra, vấn đề này có chút phức tạp. Cô nói: "Ta đi xem xem Dạ lão sư!" Lần này có thể thoát hiểm, phó tông chủ cảm thấy như trải qua một giấc mộng, ông bây giờ tâm bình khí hòa bồi bên cạnh đồ đệ của mình. Cửa bị đẩy ra, Sở Cửu Ca, Dung Uyên, Nhị Lượng và Tử Tinh Châu cũng đi vào rồi. Dạ Dương Thu nói: "Xem ra các ngươi đều hồi phục không tệ, như vậy thì ta yên tâm rồi, lần này là chúng tôi liên lụy các ngươi gặp nguy hiểm rồi." Sở Cửu Ca lắc đầu nói: "Dạ lão sư, không phải như người nghĩ đâu." Ánh mắt của cô rơi vào trên người phó tông chủ, nói: "Lúc ở trong hang động, ta cũng đã nghe được một số tin tức, phó tông chủ người nói với Long Độc thứ đồ đó ở trong Vân Đoan bí cảnh của Thái Vân Tông. Phó tông chủ có thể trả lời cho ta hai vấn đề hay không, món đồ mà ông ta nói có phải là hộp bất tử không? Câu trả lời của người, rốt cuộc có phải là thật hay không?" "Hộp bất tử!" Phó tông chủ khẽ ngẩn ra. "Chính là thứ này, thứ này.." Nhị Lượng lấy ra một bức họa, chỉ là gia hỏa này vẽ có chút trừu tượng, chỉ miễn cưỡng nhìn ra được đây là một cái hộp. Phó tông chủ nói: "Thì ra, thứ đồ này được gọi là hộp bất tử, các ngươi cũng có hứng thú với nó." Sở Cửu Ca nói: "Không giấu gì người, ta gia nhập vào trại đặc huấn để vào được Thái Vân Tông, mục đích là để tìm nó." "Tìm lại nó là nhiệm vụ của ta! Thứ này vốn dĩ là thuộc về tộc của tôi." Nhị Lượng nghiêm túc nói. Phó tông chủ nói với bọn họ: "Hộp bất tử đó, đích thực ở trong Vân Đoan bí cảnh của Thái Vân Tông." "Sư phụ, người rốt cuộc có được thứ này từ đâu vậy, lại vì sao làm ra nhiều việc như thế, mà còn mất tích lâu như vậy?" Dạ Dương Thu cũng hỏi ra một vấn đề khiến ông khó hiểu bấy lâu nay. Phó tông chủ nói: "Lúc trước khi ta vẫn chưa là phó tông chủ Thái Vân Tông, sư huynh cũng chưa trở thành tông chủ. Thái Vân Tông chúng tôi đến một vị cao nhân bị trọng thương, chính là vào mười chín năm trước. Tu vi của vị cao nhân đó còn cao hơn cả sư phụ, sau đó ở lại Thái Vân Tông làm đại trưởng lão, sư phụ rất là vui mừng. Đợi đến khi sư phụ qua đời, sư huynh trở thành tông chủ, ông ta cũng trở thành thái thượng trưởng lão." "Ta và sư huynh cũng rất kính trọng ông ta, thương thế của ông ta rất nặng, dựa vào lượng lớn linh dược Thái Vân Tông cung cấp cho ông ta ở trong Thái Vân Tông, mất hơn mười năm mới hoàn toàn trị khỏi. Ta cứ cho rằng khi ông ta khỏi rồi chỉ cần rời khỏi Thái Vân Tông mà thôi, nhưng không ngờ lại nghe thấy một bí mật kinh thiên động địa." "Hộp bất tử đó, cho dù ông ta triệt để khôi phục cũng không cách nào mở ra, cũng không cách nào có được công pháp cường đại trong đó. Cuối cùng ông ta tra hết các loại cổ tịch, chuẩn bị dùng phương pháp huyết tế, phương pháp huyết tế đó còn không dùng người thường, cho nên ông ta chuẩn bị huyết tế cả Thái Vân Tông. Điều này là do ta vô tình nghe được." Thân thể của phó tông chủ nhịn không được lạnh run, bởi vì phẫn nộ. Ông đối với Thái Vân Tông có tình cảm rất sâu nặng, thế nhưng thái thượng trưởng lão lại động đến ý niệm như thế. Ông ta muốn chôn sống cả Thái Vân Tông, để cho tất cả mọi người của Thái Vân Tông đều trở thành vật tế, thực hiện dã tâm của ông ta. "Ta không phải là đối thủ của thái thượng trưởng lão, cho dù nói với sư huynh cả hai chúng tôi liên thủ cũng không thể, cho nên ta chỉ còn cách trong lúc ông ta chuẩn bị kế hoạch, tìm thấy cơ hội trộm đi hộp bất tử đó, nhưng mà rất nhanh liền bị phát hiện rồi.." "Ta bị ép đến bất lực, chỉ có thể lấy đi chìa khóa mở ra bí cảnh của Thái Vân Tông, giấu sâu trong bí cảnh Thái Vân Tông. Ta đem nó giấu sâu trong Vân Đoan bí cảnh, bản thân lại không dám một mực trốn trong đó, bởi vì nếu như thế dưới cơn phẫn nộ không biết thái thượng trưởng lão sẽ làm ra việc gì." "Cho nên ta đành mang tội trộm đi chí bảo trong Vân Đoan bí cảnh, dưới sự truy sát kịch liệt của thái thượng trưởng lão, trốn khỏi Thái Vân Tông, vẫn luôn cẩn thận tránh khỏi sự truy sát của ông ta. Nhưng không ngờ là bọn chúng vẫn tìm ra được tung tích của ta, hơn nữa còn dùng Thu nhi ép ta hiện thân, đem ta bắt lại." "Sư phụ!" Âm thanh của Dạ Dương Thu run run. Ông yêu Thái Vân Tông đến thế nào, thà rằng mang tội danh trên người, thà rằng bị một cao thủ truy sát, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, cũng muốn tranh thủ một tia sinh cơ cho Thái Vân Tông. Ông lấy đi hộp bất tử đó, không phải vì để có được chí bảo, mà là để bảo vệ Thái Vân Tông. "Hừ! Dùng phương pháp huyết tế mà muốn mở ra hộp bất tử, vị thái thượng trưởng lão đó quả là mơ mộng viễn vông." Nhị Lượng xác định ông ta chính là người lúc trước trộm đi hộp bất tử ở Bất tử cửu tộc. Ông ta kéo theo thân thể trọng thương chạy đến nơi nhỏ nhoi này, vậy mà lại nghĩ ra một phương pháp điên cuồng mất hết nhân tính như vậy hại người. Hắn hận không thể ngay lập tức chạy đến Thái Vân Tông xử trí tên trộm đi hộp bất tử đó. Sở Cửu Ca nói: "Chẳng trách phó tông chủ người không muốn chúng tôi trở về Thái Vân Tông, thì ra là do thái thượng trưởng lão. Nếu như thật sự đưa các người về đó, khi đó thật sự là tự đưa mình vào lưới." "Bây giờ ông ta đã biết thứ đó nằm trong Vân Đoan bí cảnh, không biết hộp bất tử đã rơi vào trong tay ông ta hay chưa?" Sở Cửu Ca hỏi. "Thời gian mở Vân Đoan bí cảnh bị hạn chế, hơn nữa nhất định phải có chìa khóa mới được, một cái trong tay ta, một cái trong tay sư huynh ta. Vân Đoan bí cảnh cũng bị giới hạn cấp bậc, trên luyện linh cảnh thì không cách nào vào dược, đó là nơi thí luyện dành cho nội môn đệ tử và thân truyền đệ tử của Thái Vân Tông. Cho nên ta mới nói với bọn chúng, bởi vì bọn chúng không có đắc thủ dễ như vậy." Phó tông chủ trầm giọng nói. Biết được vị trí của hộp bất tử, Sở Cửu Ca biết dược Vân Đoan bí cảnh thái thượng trưởng lão không thể nhất thời mở ra được, nhưng mà vẫn cần phải trở về đó sớm chút. Cô nói: "Phó tông chủ người và Dạ lão sư ở đây dưỡng thương, chúng tôi sẽ trở về Thái Vân Tông trước xem tình hình." "Thái thượng trưởng lão rất nguy hiểm, các ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu như phát hiện điều gì không ổn, ngươi nhất định phải thông báo với sư huynh để cho đệ tử Thái Vân Tông rời khỏi." Phó tông chủ nói. Dung Uyên trầm thấp nói: "Vân tông chủ không có ngốc, nếu không cũng không nói hai lời liền đáp ứng cho ta trấn giữ Thái Vân Tông. Ông ta sớm đã nghi ngờ thái thượng trưởng lão, chỉ là thực lực yếu hơn ông ta, không dám dễ dàng ra tay mà thôi." Trên mặt phó tông chủ lộ vẻ vui mừng, "Vị công tử này lại được sư huynh tin tưởng như vậy, ta cũng đã chứng kiến thực lực và bản lĩnh của người, xin công tử đừng để Thái Vân Tông chúng tôi bị hủy bởi một tên điên cuồng mất hết nhân tính." "Người của ông ta dám làm Cửu nhi của ta bị thương, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ông ta!" Dung Uyên lạnh giọng nói. Sở Cửu Ca bọn họ trở về tông môn, không những trở về, hơn nữa còn mang theo cả thi thể của Huyết Cuồng về đó. Bởi vì có được sự chỉ định của thôn dân, xác định người này chính là tên sát nhân. Sở Cửu Ca nói:"Đúng rồi! Trong tay người này còn có một số địa đồ và thư tín, trưởng lão có thể tra tra xem đây rốt cuộc là kiệt tác của ai? Người đó có thể là đồng bọn của tên sát nhân điên cuồng này.
Chương 183: Chờ đợi kịch hay Bấm để xem Bọn họ đến bàn giao nhiệm vụ, xung quanh cũng có không ít người, nét chữ đó bị một đệ tử nhìn thấy, hắn phẫn nộ nói: "Quả là ăn nói bậy bạ, ngươi đây là vu khống." Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, "Ồ! Ánh mắt của vị sư huynh này không tệ mà! Chỉ một ánh mắt liền nhận ra nét chữ này, ngươi nói xem đây là nét chữ của ai? Ngươi rất thân với người đó sao?" Nét chữ này là do Sở Cửu Ca nhờ Dung Uyên sắp xếp người sao chép, sao chép nét chữ của Thừa tướng đại nhân, ngụy tạo một số thư tín qua lại của ông ta và Huyết Cuồng. Dung Uyên cho người sao chép nét chữ y hệt, e là ngay cả bản thân Thừa tướng đại nhân cũng không nhìn ra sự khác biệt, tội này Thừa tướng nhận chắc rồi. Thừa tướng đại nhân đó đích thực có vấn đề, nhưng mà bọn họ lại không có thời gian đi thu thập chứng cứ, cho nên liền chơi chiêu này. "Tuy rằng thiên phú của ngươi rất tốt, vừa vào nội môn liền có được sự công nhận của cao nhân Cửu Uyên phong. Lần đầu chấp hành nhiệm vụ lại đem về thứ không rõ ràng này lừa gạt trưởng lão, không thể tha thứ." Thanh niên rất phẫn nộ. "Ngươi nói giả thì là giả sao? Dựa vào cái gì?" "Ta là người cũ trong nội môn đó, ta là sư huynh của ngươi." Sở Cửu Ca cười rồi, "Trong Thái Vân Tông, không phải ai vào Thái Vân Tông trước thì có uy tín hơn, phải là người mạnh hơn mới được! Vị sư huynh này nếu như trước khi sự việc được điều tra rõ ràng đã giận dữ nói rằng ta cung cấp tình báo giả, vậy thì thi đấu một trận. Nếu như ngươi thua, ngươi lập tức câm miệng cho ta, sau đó nói với trưởng lão đây là nét chữ của ai." "Nếu như ngươi thắng rồi, ta sẽ đem tập tư liệu này giao cho ngươi, tùy ngươi xử lý, thế nào?" Đáy mắt thanh niên lóe qua ánh sáng, "Đây là ngươi nói đó, đến lúc đó ngươi thua rồi thì đừng có không nhận đó." Sở Cửu Ca cười nói: "Thua, không thể nào là ta!" Thế là hai người đi đến đấu trường, bởi vì người động thủ là thiên tài được Dung công tử nhìn trúng mà mỗi người vẫn luôn hiếu kỳ, cho nên lần thi đấu này có không ít người đến vây xem. "Sở Cửu Ca sư muội lại muốn đấu một trận với Lữ Nhạc sư huynh, Lữ Nhạc sư huynh đến nay đã vào nội môn được năm năm rồi, thực lực đã đạt đến ngưng hồn cảnh lục trọng." "Đúng thế! Nghe nói Sở sư muội lúc vào nội môn mới chỉ có ngưng hồn cảnh nhất trọng, bây giờ có lẽ cũng chỉ là ngưng hồn cảnh, cách biệt lớn đến vậy, đánh thế nào?" Người đến xem náo nhiệt không ít, khắp nơi đều truyền đến cách nhìn của mọi người đối với trận đấu này. Cách biệt tứ trọng, không phải là dễ vượt qua đến vậy. Hai người đứng trên lôi đài, Lữ Nhạc nói: "Sở Cửu Ca, ta ra tay đây. Ngươi tự mình cẩn thận chút, đừng để cho ta một chiêu đánh bại, đến lúc đó thì mất mặt lắm đó!" Ngay khi hắn ra tay, một trận hàn ý bạo phát ra. Đối diện với công kích của hắn, thân hình Sở Cửu Ca nhanh như chớp tránh khỏi. "Rầm!" Một chiêu trông như rất mạnh của Lữ Nhạc, trực tiếp đánh hụt. Tiếp theo liên tiếp mấy chiêu, Sở Cửu Ca đều tránh khỏi rồi. Tử Tinh Châu nói: "Tập tài liệu vừa nãy Sở Cửu Ca lấy ra, Lữ Nhạc vì sao lại kích động như vậy, hắn với vị Thừa tướng Lục Linh Quốc đó có quan hệ gì?" Nhị Lượng cười nói: "Ta đã nhờ một vị sư huynh nghe ngóng rồi, rất nhanh liền có tin tức thôi! Chỉ bằng gia hỏa này mà muốn đấu với tiểu Cửu, thua chắc rồi!" "Đó là đương nhiên!" Hai người bạn đồng hành đối với thực lực của Sở Cửu Ca đặc biệt tự tin. "Ngươi đừng quá đắc ý, ngươi cũng chỉ là tốc độ nhanh mà thôi." Lời của Lữ Nhạc vừa nói xong, liền rút ra linh kiếm của bản thân. Vô số kiếm khí bay ra xông về phía Sở Cửu Ca, kiếm khí dày đặc như thế, hắn nghĩ cho dù Sở Cửu Ca có lợi hại đi nữa, đẳng cấp của cô thấp đến thế, nhất định tránh không khỏi. Thế nhưng Sở Cửu Ca vẫn rất nhẹ nhàng tránh khỏi tất cả, thân hình Sở Cửu Ca lóe qua, nhảy đến trước mặt Lữ Nhạc nói: "Thực lực của ngươi, cũng chỉ có thế! Vậy thì kế đến, liền đến phiên ta ra tay rồi." "Cái gì gọi là cũng chỉ có thế! Một ngưng hồn cảnh nhất trọng chỉ biết tránh né như ngươi, dựa vào cái gì nói ta như vậy." Lữ Nhạc phẫn nộ nói. "Binh binh binh!" Hai người giao phong kịch liệt, trong phút chốc không hơn không kém. "Đây.. đây cũng đã qua hơn mười chiêu rồi.." "Hơn hai mươi chiêu.." "Lần đầu thấy cách biệt tứ trọng, hơn nữa sử dụng lại là linh kỹ cấp bậc thấp nhất, có người có thể chống đỡ lâu đến thế." "Sở Cửu Ca sư muội tuổi còn nhỏ như vậy, thiên phú lợi hại đến thế, cũng khó trách Dung công tử sẽ nhìn trúng." "Lợi hại sao? Cũng không chắc, ngưng hồn cảnh nhất trọng, cấp bậc như vậy ở trong Thái Vân Tông chúng ta hoàn toàn không thể xem mà!" Sở Cửu Ca đánh đánh, liền cảm thấy linh lực trong cơ thể đã ngưng tụ đủ rồi, xông phá bình chướng đó. Việc khiến cho người ta khó tin xảy ra rồi, Sở Cửu Ca tiến cấp rồi. Ngưng hồn cảnh nhị trọng, chớp mắt đã thành công rồi, trong lúc chiến đấu tiến cấp thuận lợi như vậy, không chút trắc trở, quả là không thể tin mà. Tử Tinh Châu nói: "Thiếu hiểu biết, việc Cửu Ca vừa đánh vừa tiến cấp, ta sớm đã quen rồi có được hay không!" Cô ta vậy mà dưới sự công kích điên cuồng của hắn, lại có thể phân tâm để tiến cấp, trên mặt Lữ Nhạc lộ ra vẻ kinh ngạc. "Nhị trọng vẫn là kẻ yếu!" Hắn không thèm quan tâm nói. Sở Cửu Ca đột nhiên ra tay, "Kẻ yếu sao? Vậy thì để mọi người xem, ai mới là kẻ yếu." "Binh binh binh!" Hai người lại lần nữa giao phong kịch liệt, mọi người đều rất khẩn trương, nín thở nhìn thân hình hai ngươi giao nhau. Sắc mặt của Lữ Nhạc rất khó coi, chỉ vừa đề cao một trọng mà thôi, sức chiến đấu của Sở Cửu Ca lại có sự biến hóa phi thường rõ rệt như vậy, khiến cho hắn càng đánh càng cảm thấy quá sức. Kiếm khí băng lạnh, một cái xoay vòng đánh đến sau lưng Sở Cửu Ca. "Nguy hiểm!" Mọi người kinh hô. Mà Sở Cửu Ca như thể phía sau có thêm đôi mắt vậy, thân hình trực tiếp biến mất tại chỗ, không để cho Lữ Nhạc đắc thủ. Linh kỹ đánh lén như vậy, đối với người sỡ hữu bất tử sinh mệnh chi đồng như cô hoàn toàn không có chút tác dụng. Cũng không kém rồi, nên kết thúc trận chiến này rồi, Sở Cửu Ca ngưng tụ tất cả linh lực của bản thân. Một vị sư huynh đi đến, nói gì đó bên tai của Nhị Lương, Nhị Lượng cười nói: "Tin tức đến rồi, muốn nghe hay không?" "Đừng phí lời, nhanh nói!" Tử Tinh Châu nói. "Tên Lữ Nhạc này có chút không tầm thường, bề mặt hắn là họ hàng của Thừa tướng đại nhân Lục Linh Quốc, lúc trước hắn tham gia khảo hạch ngoại môn lại do chính vị Thừa tướng đại nhân đó đưa đến, hơn nữa còn cho tên ngoại môn đại trưởng lão trước đó chúng ta xử trí không ít đồ tốt, để cho ông ta chiếu cố nhiều chút với hắn." Tử Tinh Châu nói: "Thân là Thừa tướng, mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, vậy mà lại có thời gian rảnh đích thân đưa một họ hàng đến Thái Vân Tông, đây không tầm thường à!" Nhị Lượng trả lời: "Đúng thế! Không tầm thường, hình như trong một lần uống say đến không biết trời trăng ở nội môn đã nói rằng Thừa tướng là cha ruột hắn, một người họ Lữ, một người họ Thượng Quan, thật là có ý tứ." "Có thể chỉ cần một ánh mắt liền nhận ra nét chữ của Thượng Quan thừa tướng, quan hệ của họ không thể nào chỉ là họ hàng xa đơn giản như vậy, Cửu Ca sắp đánh bại hắn rồi, chúng ta cứ đợi xem kịch hay đi." Tử Tinh Châu cười cợt nói.
Chương 184: Thái thượng trưởng lão Bấm để xem Tiếp đến, Sở Cửu Ca ra tay càng làm cho người ta không cách nào dò xét, trên mặt Lữ Nhạc lộ ra vẻ hoảng loạn. Linh kỹ hoàng cấp bạo phát ra lực lượng phi thường không tầm thường, Lữ Nhạc liên tiếp lùi về sau. "Rầm!" Mỗi một lần hắn lộ ra sơ hở, cũng đều bị Sở Cửu Ca phát hiện, đây rất nhanh liền đến cực hạn của hắn rồi. "Rầm!" Lần này, Lữ Nhạc chịu phải công kích nặng, cả người hắn bay ra khỏi lôi đài. "Phụt!" Hắn ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. Sở Cửu Ca nhìn hắn nói: "Lữ Nhạc, ngươi thua rồi." Lữ Nhạc có chút ngơ ngác, hắn thua cho một người mới. "Vậy thì có phải ngươi có thể nói với ta, đây là nét chữ của ai? Nếu đã thua rồi, thì phải thực hiện ước định." Sở Cửu Ca nói. Sắc mặt Lữ Nhạc trở nên rất khó coi, khi Sở Cửu Ca để cho hắn nhìn rõ hơn nội dung trong giấy, hắn lắc đầu nói: "Ta nhìn nhầm rồi, nét chữ này ta không quen, trước đó là ta nói bậy thôi, chỉ là cố ý gây chuyện." Sở Cửu Ca cười nói: "Ngươi xác định lời ngươi nói là thật sao?" "Đúng!" "Nhưng mà trước đó Lữ Nhạc sư huynh nói những lời như thế, chắc hẳn khi tông môn điều tra, cũng sẽ hỏi ngươi thôi. Ngươi nói không quen, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi." Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói. Cô đem phần tư liệu đó giao ra, Sở Cửu Ca hất hất tay nói: "Ba người chúng tôi vội trở về cũng mệt rồi, chúng tôi trở về nghỉ ngơi trước đây!" "Ừm!" Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi cứ như vậy bỏ qua cho gia hỏa đó, đây không phải là tác phong của ngươi mà!" "Tha cho, đó là không thể nào." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói. Khi thi thể của Huyết Cuồng bị đưa đến Thái Vân Tông, liền dẫn đến sóng to gió lớn. "Cái gì? Huyết Cuồng chết rồi, mà còn là bị ba đệ tử nội môn mới vào giết chết, không thể nào." "Đại nhân, ta đích thân nhìn thấy thi thể, là thật đó! Hơn nữa lão đại bọn họ toàn bộ không thấy tung tích, không biết là xảy ra chuyện gì?" "Đi tra! Nhất định phải tra rõ ràng. Sau đó đem lai lịch của ba tên đệ tử nội môn mới đó điều tra rõ cho lão phu." "Vâng!" Đêm hôm đó, Lữ Nhạc đáng lẽ phải nghỉ ngơi lại nửa đêm canh ba tỉnh lại, để cho người ta lén lén lút lút đi giao một phong thư. Một giọng nói trầm thấp truyền ra, "Lữ Nhạc, ngươi đang làm gì đó?" Lữ Nhạc bị dọa sợ, thế nhưng phát hiện là chấp sự trưởng lão của Hình đường. Hắn bị bắt tận tay, sau đó người và thư đều bị giữ lại, vị chấp sự trưởng lão này bảo người đưa hắn đi. Sau khi Lữ Nhạc bị đưa đi, Sở Cửu Ca đi từ trong bóng tối ra nói: "Chấp sự trưởng lão cực khổ rồi." Sớm đã chuẩn bị Lữ Nhạc đêm hôm sẽ có hành động, Sở Cửu Ca liền tìm đến vị chấp sự trưởng lão trước đó có xung đột ở Dược phong đến nơi này trấn thủ. Vị chấp sự trưởng lão này ngại ngùng nói: "Nhiệm vụ của các ngươi, hoàn thành không tồi. Nếu như chân tướng sự việc điều tra rõ ràng, tông môn nhất định sẽ trọng thưởng." Lữ Nhạc bị bắt đến Hình đường, điều nên nói đương nhiên đều nói ra hết cả. Dung Uyên nhắc nhở qua Tông chủ, để cho ông nhất định nghiêm ngặt điều tra sự việc này, vừa tra liền tra ra không ít vấn đề lớn. Việc mà Thừa tướng đại nhân của Lục Linh Quốc làm thật sự là không thể nào nói nổi, khi mọi thứ được công bố ra ngoài, những bách tính Lục Linh Quốc tin tưởng ông đều cảm thấy rất khó tin. Kết cục của Thừa tướng đại nhân hiển nhiên không được tốt, trực tiếp rơi vào lao ngục, chỉ là chưa kịp tiến thêm một bước điều tra sâu hơn, ông ta liền bị người ta ám sát trong lao ngục. "Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Các ngươi rốt cuộc làm việc như thế nào?" Một âm thanh bạo nổ truyền ra. "Còn chưa tra rõ, mong đại nhân thứ tội!" "Thôi vậy, nhanh mở ra Vân Đoan bí cảnh, sớm chút lấy được thứ đó mới có thể an tâm." Ông than thở nói. Không chỉ thái thượng trưởng lão yêu cầu Vân tông chủ mở ra bí cảnh, ngay cả Dung Uyên cũng đề ra yêu cầu như vậy rồi. Vân tông chủ nói: "Tính tính thời gian, cách lần trước cũng gần đến thời gian rồi. Vân Đoan bí cảnh cũng nên mở rồi, chúng đệ tử cũng cần có được một số lịch luyện, ta lập tức đi an bài." Vân Đoan bí cảnh sắp được mở ra, điều này khiến cho toàn bộ nội môn đệ tử và thân truyền đệ tử kích động không thôi. Một khi có được tư cách vào Vân Đoan bí cảnh có được cơ duyên, có thể đề cao rất nhiều thực lực. Nếu như có được một số bảo vật bí mật trong bí cảnh, vậy thì càng không cần phải nói, sau này lợi ích thu được chắc chắn không ít. Cho nên tất cả đệ tử đều không muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng mà số người có thể vào được Vân Đoan bí cảnh quả thật có giới hạn, nhiều nhất chỉ có thể vào một trăm người, cho nên nội môn nhất định phải tiến hành tuyển chọn. Thân truyền đệ tử thì có ba mươi người, bọn họ không cần tiến hành tuyển chọn, nên danh sách lại ít đi ba mươi người, cho nên lần cạnh tranh này càng thêm kịch liệt. Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu và Nhị Lương ba người bọn họ là đệ tử mới khí thế rất thịnh của kỳ này, cho dù là thế, bởi vì bọn họ chưa được bất kỳ một vị trưởng lão nào thu làm thân truyền đệ tử, muốn đi vào Vân Đoan bí cảnh, đương nhiên phải thông qua tuyển chọn mới được. Lần tuyển chọn này, là thi đấu lôi đài đơn giản. Bản thân tự rút thăm quyết định đối thủ của mình, qua từng đợt tuyển chọn, khi chỉ còn sót lại bảy mươi người, liền kết thúc tuyển chọn. Ngày bắt đầu thi đấu, cả đấu trường người người đông nghịt. Thân truyền đệ tử không cần tham gia, bọn họ đều đi bế quan tu luyện rồi, tranh thủ trước lúc vào Vân Đoan bí cảnh, thực lực có thể thăng tiến một bậc. Còn về những nội môn đệ tử bình thường này, bọn họ căn bản không để vào mắt. Những người đó tư chất bình thường, còn chưa đủ tư cách để họ xem là đối thủ cạnh tranh, chỉ duy nhất sư huynh đệ cùng là thân truyền đệ tử mới có tư cách làm đối thủ cạnh trạnh của họ. Lần tuyển chọn này, không chỉ tông chủ đích thân đến chủ trì, mà ngay cả thái thượng trưởng lão cũng xuất quan đến xem thi đấu. Sở Cửu Ca nhìn về lão giả tóc bạc phơ ngồi bên cạnh tông chủ, biểu hiện ra không chút màng danh lợi, người này chính là thái thượng trưởng lão. Ông trông rất thân thiện, nếu không phải bọn họ từ chỗ phó tông chủ biết được bộ mặt thật của ông ta, tuyệt đối nhìn không ra ông lại là người tàn nhẫn lạnh huyết đến thế. Nắm đấm của Nhị Lượng nắm chặt, đối diện với người đó đáy mắt lóe qua hận ý, hận không thể đem lão gia hỏa này phanh thây từng mảnh, ngay cả chí bào Bất tử cửu tộc của hắn cũng dám trộm. Vào lúc này ánh mắt của thái thượng trưởng lão cũng đặt lên người của chúng đệ tử, trông như rất tùy ý hỏi: "Tông chủ, nghe nói gần đây ngoại môn đến ba đệ tử phi thường lợi hại, còn hoàn thành một nhiệm vụ độ khó rất cao, không biết ba đệ tử đó là người nào?" "Đó! Chính là ở bên đó, ba người dung mạo tốt nhất đó, rất dễ nhận ra! Nhưng mà ba người này, người nào ta cũng không có cách thu làm đệ tử, quá đáng tiếc rồi." Tông chủ nhìn về phía bọn Sở Cửu Ca, tán thưởng không thôi. Dù sao cũng nhờ họ, không chỉ cứu được rất nhiều thôn dân vô tội, còn giết đi tên sát nhân điên cuồng đó. Không chỉ có thế, bọn họ còn giúp cho Thái Vân Tông lôi ra được một khối u gây hại cho bách tính, giúp cho Thái Vân Tông họ nâng cao không ít uy vọng. "Vậy mà lại là ba tiểu gia hỏa trẻ tuổi như vậy!" Trên mặt thái thượng trưởng lão mang nụ cười ôn hòa nhìn bọn họ. Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, luôn cảm thấy một ánh mắt mang đầy ác niệm rơi trên người cô, không cần nhìn cũng biết là ai. Chính là thái thượng trưởng lão.
Chương 185: Giúp ngươi phế rồi Bấm để xem Nhổ đi mấy móng vuốt của ông ta, phá hư con cờ của ông ta, ông ta nếu như một chút tức giận cũng không có, vậy thì mới kỳ quái. Nhưng mà dù sao ở đây là Thái Vân Tông, Dung Uyên cũng có ở đây, cô không tin ông ta dám quang minh chính đại động thủ với cô. Rất nhanh kết quả rút thăm đã có rồi, khi Sở Cửu ca đứng trên lôi đài, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người. "Đó chính là Sở Cửu Ca." "Sở Cửu Ca đã đánh bại đệ tử cũ nội môn." "Lữ Nhạc tư chất bình bình Sở Cửu Ca có thể đánh bại hắn cũng không có lợi hại gì, lần này cô ta đối đầu là Ninh Sâm đó!" Thi đấu bắt đầu, Sở Cửu Ca giao thủ với Ninh Sâm, tên Ninh Sâm này cũng chỉ mạnh hơn tên Lữ Nhạc kia một chút chút mà thôi. Nay Sở Cửu Ca đã là ngưng hồn cảnh nhị trọng, thi triển các loại linh kỹ, liền khiến cho Ninh Sâm khó lòng chống đỡ. Tất cả mọi người cũng phát hiện, Sở Cửu Ca sử dụng là linh kỹ hoàng cấp! Linh kỹ này đặt ở nội môn Thái Vân Tông bọn họ, bất kỳ một đệ tử nào đến nhìn cũng không thèm nhìn đến. Thái thượng trưởng lão cũng ngẩn ra rồi, quả nhiên tiểu nha đầu này đang lừa người, chỉ chút thực lực như vậy tuyệt đối không thể là đối thủ của Huyết Cuồng, bọn họ e rằng chỉ may mắn gặp được thi thể của Huyết Cuồng. Người giết đi Huyết Cuồng, nhất định là người khác! Nhưng mà bọn họ đích thực khiến hắn không vui, giữ lại không được. "Ể! Tiểu nha đầu này không phải đi theo Dung công tử tu luyện sao? Dung công tử lai lịch bất phàm, trên người linh kỹ thiên cấp e là có không ít, tại sao tiểu nha đầu này lại tu luyện linh kỹ hoàng cấp." Thái thượng trưởng lão nói. Vị Dung công tử đó lai lịch không rõ, ông cũng đã từng phái người đi thám thính, hoàn toàn không thám thính ra được nông sâu, không biết là người đến từ đâu? Đến Thái Vân Tông có mục đích gì. Vân tông chủ cũng có chút khó hiểu, "Cái này ta cũng không biết, có lẽ là Dung công tử bảo cô ta làm như vậy, là để củng cố căn cơ của cô ta!" "Ta chưa từng nghe nói quá, có cách củng cố căn cơ như vậy, Dung công tử quả không phải người phàm." Giao thủ chẳng qua chỉ mới mười chiêu, Ninh Sâm đã bị thương rồi, sắc mặt hắn trắng bệch, nói: "Ngươi rất mạnh, cho dù cấp bậc của ta cao hơn ngươi cũng không thể là đối thủ của ngươi, trận này ta nhận thua." Thay vì thua quá thảm, còn không bằng chủ động nhận thua. "Sở Cửu Ca thắng!" Sở Cửu Ca thắng đơn giản như vậy, khiến cho người ta thở dài; "Quả là một người mới biến thái." Người mới biến thái không chỉ có một mình Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu và Nhị Lượng cũng biểu hiện rất ưu tú. Thời gian nghỉ giữa chừng, có một thanh niên cầm theo quạt ngọc đi đến trước mặt Tử Tinh Châu nói: "Tinh Châu sư đệ!" Nhìn thấy người đến, sắc mặt Tử Tinh Châu đen lại, hắn nói: "Ngươi là muốn tìm chết sao?" Người này không phải ai khác, chính là vị nội môn sư huynh lúc trước vu khống Tử Tinh Châu trêu ghẹo hắn dẫn đến việc hủy đi tư cách khảo hạch vào Thái Vân Tông. Tuy rằng kết quả lúc trước hợp ý hắn, nhưng lúc hắn vào nội môn bận đủ việc, nên không có thời gian tìm tên khốn này, không nghĩ đến tên khốn này lại chủ động dâng lên tận cửa. "Tinh Châu sư đệ, ta là đến xin lỗi đệ! Lúc trước là do ta quá manh động, thiếu chút hại đệ không thể vào được Thái Vân Tông, nhưng mà vàng cho dù là ở đâu cũng có thể phát sáng, Tinh Châu sư đệ đệ có thể nổi dậy từ trại đặc huấn, vào được ngoại môn sau đó lại vào nội môn, như là một ngôi sao sáng của Thái Vân Tông, thu hút tất cả mọi người.." Nhị Lượng đi đến nói: "Tinh Châu, người này là ai đó? Lại có thể dông dài niệm thơ ca như vậy." Tử Tinh Châu bị ghê tởm đến không chịu nổi, hắn nói: "Ngươi tốt nhất đừng gặp phải ta ở trên lôi đài, nếu không cẩn thận ta phế đi ngươi." Người đó nói: "Tinh Châu sư đệ nếu như gặp phải ta, ta nhất định chủ động nhận thua, xem như ta vì chuyện lúc trước nhất thời manh động xin lỗi vậy." "Đây là ai?" Sở Cửu Ca hỏi. Quá khứ đen tối đó Tử Tinh Châu không muốn nhắc lại, nhưng mà hai tên bảo bảo hiếu kỳ trông như không hỏi cho ra lẽ thề không bỏ qua. Tử Tinh Châu nói: "Đây chính là tên ngốc đó.." "Các ngươi nếu như rút thăm trúng hắn, nhất định phải giúp ta hận hận thu thập hắn, ngược chết hắn!" Nhị Lượng nói: "Yên tâm, dám vu khống bạn của ta, ta nhất định đánh đến hắn lăn dài trên đất." "Đem hắn biến thành thái giám là được rồi, hài lòng chứ?" Sở Cửu Ca nhẹ nhàng nói. "Không tồi không tồi, dám dòm ngó đến mỹ sắc của ta, đem hắn biến thành thái giám là được, tốt nhất đem hắn trói lại đưa đi hầu hạ phụ hoàng ta thì càng tốt." Vị sư huynh quạt ngọc phong độ phiêu phiêu cảm thấy một trận lạnh run, cho dù lúc này Tử tinh Châu biểu hiện ra rất xuất sắc, hắn lại không cho rằng Tử Tinh Châu có thể là đối thủ của hắn. Chỉ là hắn rất hứng thú với Tử Tinh Châu, hắn quá xinh đẹp rồi, hy vọng hắn biết điều một chút. Tuyển chọn ra bảy mươi người chỉ còn lại trận cuối cùng, Sở Cửu Ca trong trận này gặp phải vị sư huynh vu khống Tử Tinh Châu trêu ghẹo hắn. Hắn tên Ngọc Minh. Ngọc Minh nói: "Quá bất ngờ rồi, vậy mà lại gặp phải bạn tốt của Tinh Châu sư đệ. Nếu như là Tinh Châu sư đệ ta nhất định sẽ trực tiếp nhận thua, nhưng mà nếu là Cửu Ca sư muội, thứ cho ta không thể nhận thua, bởi vì ta rất muốn xông pha Vân Đoan bí cảnh với Tinh Châu sư đệ. Sở Cửu Ca lạnh giọng nói:" Muốn xông Vân Đoan bí cảnh, ta nghĩ ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Ngươi hôm nay gặp phải ta, e là không có cơ hội như vậy rồi. " Đáy mắt Ngọc Minh lóe qua nộ ý, tiểu nha đầu này khẩu khí quá lớn rồi. Đối với nữ tử, hắn chưa từng thủ hạ lưu tình, bởi vì hắn chỉ thích nam nhân xinh đẹp mà thôi. Hơn nữa nữ nhân này lại thân mật với Tinh Châu sư đệ như vậy, vừa nghĩ đến trong mắt Ngọc Minh lóe qua một tia hận ý. Trước mặt nhiều người như vậy, giết cô ta thì không đến nỗi, nhưng mà thất thủ thương đến gương mặt xinh đẹp của cô ta, trưởng lão tuyệt đối không trách tội hắn. " Thi đấu bắt đầu! " Đây là một trận đấu phi thường quan trọng, có được vào Vân Đoan bí cảnh hay không thì phải xem trận này, cho nên đệ tử nội môn tham gia thi đấu đều dốc hết toàn lực để chiến đấu. Ngọc Minh vận chuyển thân pháp, thân hình lóe qua hóa thành một trận gió, biến mất trước mặt Sở Cửu Ca. Hắn cho rằng tốc độ bản thân đã đủ nhanh rồi, nhưng lại không nghĩ đến thân hình của Sở Cửu Ca lại nhanh như chớp. Hai người đều sở trường tốc độ, nhưng mà cấp bậc linh kỹ tu luyện không giống nhau, mức độ nắm bắt đối với linh kỹ không giống, nhất thời liền có thể phân ra cao thấp. Ngọc Minh lớn hơn Sở Cửu Ca cả mười tuổi, vào Thái Vân Tông cũng đã được sáu bảy năm rồi, nhưng mà đối với sự nắm vững thân pháp, xa xa không bằng Sở Cửu Ca. " Tiểu nha đầu này thật không tồi! "Thông qua mấy trận thi đấu, thái thượng trưởng lão tuy rằng cảm thấy thực lực ngưng hồn cảnh nhị trọng của Sở Cửu Ca rất yếu, nhưng mà có thể xác định thiên phú của cô ta không tồi. Cho dù là ông, cũng không hề gặp qua mấy người so được với cô. Có thể đem linh kỹ, thân pháp tu luyện đến trình độ này, ngộ tính quả là không thể định lượng. Vân tông chủ nói:" Thì đó, nếu không mắt nhìn của Dung công tử cao như vậy, cũng không thể nào nhìn trúng tiểu nha đầu này. " " Rầm!"Song phương giao thủ rồi. Ngưng hồn cảnh nhị trọng đối đầu với ngưng hồn cảnh lục trọng, điều này có chút cách biệt đó! Có người nhịn không nổi đổ mồi hôi lạnh vì Sở Cửu Ca.
Chương 186: Dung Uyên nhắc nhở Bấm để xem Ngọc Minh đối với Sở Cửu Ca không được tính là đối thủ, tâm tư hắn thâm trầm, không trầm tĩnh tu luyện, linh kỹ hắn thi triển ra sơ hở quá nhiều rồi. Sơ hở như vậy, kéo gần lại sự chênh lệch về thực lực của bọn họ. Quạt ngọc của Ngọc Minh chính là vũ khí của hắn, quạt ngọc của hắn có thể ném ra vô số phi đao nhỏ, là một món vũ khí rất tinh diệu. Thế nhưng Sở Cửu Ca sớm đã phát hiện điểm đặc biệt trong cây quạt ngọc của hắn, công kích như vậy vốn nằm trong dự liệu của Sở Cửu Ca, cho nên bị Sở Cửu Ca tránh khỏi một cách rất nhẹ nhàng. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Sở Cửu Ca nhanh như chớp điện tránh khỏi từng lớp công kích của hắn, Ngọc Minh cảm thấy có chút khó tin. "Sao có thể?" Hắn đã phát động tuyệt chiêu rồi, công kích như vậy cho dù là sư huynh đệ cùng đẳng cấp cũng khó lòng tránh khỏi, vị sư muội đẳng cấp thấp hơn hắn cả tứ trọng này lại có thể làm được. Sở Cửu Ca nói: "Vậy thì đến ta rồi." Vô số châm nhỏ phá không xông đến Ngọc Minh, vũ khí công kích của hai người đều rất nhỏ, chơi thứ như vậy rất hiển nhiên Ngọc Minh không chơi lại Sở Cửu Ca người sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng. Lúc này Nhị Lượng đã giải quyết xong đối thủ và giành chiến thắng, thành công đạt được tư cách đi vào Vân Đoan bí cảnh rồi. Nhìn chiến đấu trên lôi đài của Sở Cửu Ca, nói: "Hừ! Gia hỏa đó gặp phải ai không tốt lại cứ gặp phải tiểu Cửu, quá tội nghiệp rồi." Nếu như gặp phải hắn hoặc Tử Tinh Châu, nhiều lắm thì cũng chỉ bị bạo đánh một trận mà thôi, nhưng mà đối đầu với tiểu Cửu, e là phải làm thái giám rồi. "Viu! Viu! Viu!" Vô số âm thanh phá không truyền ra, bọn họ đã giao thủ hết mấy chục chiêu rồi. Trên trán Ngọc Minh đổ đầy mồ hôi lạnh, mỗi một lần Sở Cửu Ca như có thể biết trước quỹ tích công kích của hắn, cô rất nhẹ nhàng tránh khỏi công kích của hắn. Nhưng mà mỗi lần hắn muốn tránh khỏi ngân châm hiểm học của Sở Cửu Ca, lại cần phải dùng hết tất cả chiêu số của bản thân. Từng lần một tiêu hao như vậy, linh lực và thể lực của hắn đều tiêu hao cực nhanh. Mà nhìn thấy Sở Cửu Ca vẫn thảnh thơi như không có chuyện gì, hắn quả thật tức đến hộc máu. Sở Cửu Ca khiêu khích nói: "Không nhận thua sao! Cũng không nhìn lại bản thân trông thế nào? Lại dám dòm ngó đến người ngươi không nên dòm ngó." Khiêu khích của Sở Cửu Ca, sự khinh miệt của Sở Cửu Ca, càng khiến cho Ngọc Minh phẫn nộ. Hắn xưa nay cao ngạo, sao cho phép một nữ nhân như vậy xem thường, "Ngươi câm miệng cho ta!" Giận rồi! Vậy thì càng tốt! Tuy rằng lời của Sở Cửu Ca là sự thật, nhưng mà cũng là cố ý nói ra để khiến cho đối thủ tức giận. Hắn càng tức giận sơ hở lộ ra sẽ càng nhiều, vậy thì thua sẽ càng nhanh hơn. Quả nhiên, dưới sự công kích trong lúc phẫn nộ của hắn, Sở Cửu Ca phát hiện càng nhiều lỗ hỏng để tấn công hơn, cứ như vậy Ngọc Minh càng thêm bi kịch rồi. "Aaaaa!" Mấy huyệt đạo trên vai trái hắn bị mấy cây ngân châm đâm vào, thân thể phút chốc cứng đờ. Chớp mắt công phu hắn phát hiện Sở Cửu Ca tiến lại gần hắn rồi, sau đó trực tiếp quét hắn rơi xuống lôi đài. "Phụt!" Hắn rơi trên mặt đất, thân thể trước đó vô duyên vô cớ không thể động, bây giờ lại có thể động rồi. "Sở Cửu Ca gian lận, Sở Cửu Ca hạ độc ta, cô ta thắng không chính đáng! Thắng không chính đáng!" Ngọc Minh hét lớn, như thể sợ người khác không nghe thấy. Tông chủ nói: "Người đâu! Đi kiểm tra xem!" Kết quả kiểm tra là Ngọc Minh căn bản không có trúng độc, tất cả đều vì hắn thua, tiếp nhận không được sự thật sau đó nên nói bậy mà thôi. Tử Tinh Châu lúc này cũng đã chiến thắng rồi, hắn đi đến chỗ Sở Cửu Ca nói nhỏ bên tai cô: "Cửu Ca ngươi không phải nói khiến hắn trở thành thái giám sao?" Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nghĩ những châm kia của ta là loạn dùng sao? Hắn bây giờ đã là thái giám rồi." Bại cho Sở Cửu Ca, mất đi tư cách vào bí cảnh Thái Vân Tông, lúc này Ngọc Minh phi thường oán hận Sở Cửu Ca, mà còn chưa biết, bây giờ hắn đã biến thành thái giám rồi. Tuyển chọn kết thúc, danh sách cũng đã quyết định xong rồi. Vân tông chủ tuyên bố nói: "Bảy mươi đệ tử nội môn bên trên có tư cách vào Vân Đoan bí cảnh, cho các ngươi thời gian ba ngày chuẩn bị, giữa trưa ba ngày sau tập trung tại đại quảng trưởng nội môn." "Vâng!" Thời gian ba ngày không chỉ là cho bọn họ chuẩn bị, cũng là để cho những người thông qua lập đội với nhau. Vân Đoan bí cảnh không phải chỉ cần một người đơn độc là có thể xông qua, lập đội hành động cùng nhau, mới có thể có được càng nhiều lợi ích. Tử Tinh Châu và Nhị Lượng, Sở Cửu Ca đều nhận được lời mời, nhưng đều bị bọn họ từ chối rồi. Bọn họ không như những đệ tử khác, bọn họ vào Vân Đoan bí cảnh có mục đích rất rõ ràng, đó chính là hộp bất tử, hành động với những người khác không tiện. Hơn nữa thực lực ba người bọn họ, cũng không cần lập đội với những người khác. "Phó tông chủ sao lại có thể tùy tiện tìm một nơi ném vào vậy! Muốn chúng ta tìm thế nào?" Nhị Lượng khổ não nói. Sở Cửu Ca nói: "Không phải ném loạn, mà là không gian của Vân Đoan bí cảnh một mực biến hóa, phó tông chủ vì để người ta không dễ tìm ra, cho nên nơi ném phải là nơi không cố định. Đã qua lâu như vậy rồi, hộp bất tử có khả năng xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong Vân Đoan bí cảnh." Tử Tinh Châu nói: "Xem ra sau khi chúng ta vào đó, chỉ có thể gia tăng tốc độ từng nơi một tìm mà thôi." Sở Cửu Ca đáp: "Cũng chỉ có thể như vậy, tư liệu về các nơi lớn trong Vân Đoan bí cảnh phó tông chủ đã cũng cấp cho chúng ta rồi, thế nào cũng sẽ tìm được hộp bất tử thôi." Một âm thanh ôn hòa truyền đến từ sau lưng Sở Cửu Ca, "Cửu nhi đừng quên một chuyện." "Việc gì?" Sở Cửu Ca hỏi. "Trong số thân truyền đệ tử, e là có hơn một nửa đệ tử làm việc cho thái thượng trưởng lão, bọn họ cũng sẽ rải rác ở khắp mọi nơi tìm kiếm hộp bất tử, cho nên tỷ lệ tìm thấy sẽ cao hơn các ngươi." Dung Uyên mở miệng nói. Hắn ôm Sở Cửu Ca nói: "Bị bọn chúng tìm thấy cũng không vấn đề gì, cùng lắm ta trực tiếp giành lại từ trong tay thái thượng trưởng lão cho Cửu nhi. Cửu nhi chỉ cần đáp ứng ta, vào Vân Đoan bí cảnh không được để bản thân lâm vào nguy hiểm, đừng bị thương là được." Lúc này Tử Tinh Châu và Nhị Lượng bị bỏ quên ở một bên, bọn họ cảm thấy bản thân có chút dư thừa rồi. Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ừm! Ta biết rồi, ta biết chừng mực! Nhưng mà chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm, nếu như bọn chúng không tìm được, chúng tôi cũng không tìm được, chẳng lẽ cứ như vậy đi ra, lần mở tiếp theo của Vân Đoan bí cảnh cần phải đợi một khoảng thời gian rất lâu đó!" Lúc này thái thượng trưởng lão triệu tập một nhóm thân truyền đệ tử ưu tú, ông trầm thấp nói: "Chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ nhiệm vụ lần này rồi, phàm có người cản trở, giết không tha!" "Vâng!" "Đáng chết! Bây giờ lão già đó lại mất tích rồi, những tên ngốc đó lại quên mất hỏi ông ta đồ rốt cuộc để ở vị trí nào trong Vân Đoan bí cảnh, dù sao Vân Đoan bí cảnh cũng lớn như vậy." Một âm thanh buồn bực truyền ra. Thái thượng trưởng lão nói: "Hỏi cũng không có tác dụng! Ta thân là thái thượng trưởng lão của Thái Vân Tông đương nhiên biết thời không trong Vân Đoan bí cảnh là không ngừng biến hóa, ông ta tuyệt đối sẽ không để ở không gian cố định, cho nên cho dù nói với các ngươi vị trí lúc trước, cũng tìm không thấy." "May là chúng ta nhân thủ đủ nhiều, nhưng mà các ngươi cũng có thể phát huy ưu thế thân phận của mình, tìm một số người chạy vặt! Những đệ tử nội môn đó tuy rằng phế vật một chút, nhưng mà thỉnh thoảng cũng có thể lợi dụng chút." Thái thượng trưởng lão nói.
Chương 187: Giành vào trước Bấm để xem "Vâng!" Bọn họ đáp. Một ngày trước khi vào Vân Đoan bí cảnh, những đệ tử nội môn đã lập đội xong nghe được một tin khiến cho mọi người mừng rõ không thôi, đó chính là những thân truyền đệ tử cường đại cao ngạo đó, lại mời bọn họ gia nhập đội của họ. Vốn cho rằng những đệ tử thân truyền đó, tuyệt đối nhìn không trúng thực lực của bọn họ, nhưng lại không nghĩ đến lại có cơ hội như vậy. Bọn họ không ngừng gia nhập vào đội của những đệ tử thân truyền đó, khi Sở Cửu Ca biết được tin tức này cười nói: "Xem ra vẫn luôn không xem nội môn đệ tử ra gì như bọn chúng cũng bắt đầu để ý, e là muốn tập hợp càng nhiều nhân thủ để tìm hộp bất tử đây mà! Đem những người đó đều ghi nhớ lại hết, bọn chúng đều là đối thủ, đến lúc gặp phải hoàn toàn không cần thủ hạ lưu tình." Bọn họ đều quá xem nhẹ thái thượng trưởng lão rồi, ba mươi người thân truyền đệ tử, vậy mà có đến hai mươi người là người của thái thượng trưởng lão. Xem ra ông ta ở trong Thái Vân Tông hơn mười năm, đã xâm nhập rất sâu vào Thái Vân Tông rồi. E là ngay cả mấy nội môn trưởng lão đó cũng không biết những đệ tử bọn họ tốn bao tâm huyết bồi dưỡng ra, lại trở thành con cờ gây hại cho người của Thái Vân Tông. Lại có thân truyền để tử phái người đến mời ba người Sở Cửu Ca bọn họ, "Hoàng Phủ sư huynh nói muốn ba người các ngươi gia nhập vào đội của bọn họ, các ngươi đi theo ta gặp Hoàng Phủ sư huynh đi!" Sở Cửu Ca nói: "Chúng tôi có nói là gia nhập đội của Hoàng Phủ sư huynh mà các ngươi nói sao! Cho nên chúng tôi vì sao phải đi?" Bọn chúng khó tin nhìn Sở Cửu Ca nói: "Đây không thể nào? Hoàng Phủ sư huynh là thân truyền đệ tử đó, các ngươi vậy mà lại từ chối." "Thân truyền đệ tử rất lợi hại sao?" Nhị Lượng không chút để ý nói. Ba người mới hơi có chút bản lĩnh này thực sự là quá ngông cuồng rồi, lời mời của thân truyền đệ tử lại dám từ chối. "Đừng cho rằng các người nằm trong bảy mươi người được vào Vân Đoan bí cảnh thì rất giỏi, chắc hẳn thực lực của các ngươi cũng chỉ là áp chót thôi, các ngươi căn bản không biết thực lực các ngươi chênh lệch bao nhiêu với Hoàng Phủ sư huynh, các ngươi từ chối sẽ hối hận đó." "Sư huynh, phí lời nhiều như vậy với bọn họ làm chi, trước giáo huấn bọn chúng một trận nhớ đời, ta nghĩ Hoàng Phủ sư huynh nhất định sẽ đồng ý cách làm của chúng ta." "Nói không sai!" Những người này muốn động thủ, mày của ba người Sở Cửu Ca cũng chẳng nhíu lấy một cái, động thủ thì động thủ, ai sợ ai? Bọn chúng còn chưa kịp động thủ, một âm thanh trầm thấp truyền đến, "Ngày mai đã phải vào Vân Đoan bí cảnh rồi, các ngươi vậy mà lại dám động thủ riêng với nhau, còn ra thể thống gì." "Đại sư huynh!" "Đại sư huynh, chúng tôi biết sai rồi." Trước mắt là một nam nhân mày kiếm mắt sao, dung mạo của hắn không được xem là xuất sắc lắm, nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Có thể được xưng là đại sư huynh trong Thái Vân Tông chỉ có duy nhất một người, đó chính là nhi tử ruột thịt của tông chủ Thái Vân Tông, Vân Hồng. Có hắn ở đây những đệ tử nội môn này không dám làm càn, chỉ có thể không cam tâm rời khỏi, đợi đi vào Vân Đoan bí cảnh, muốn thu thập bọn họ thế nào, liền có thể thu thập bọn họ thế đó. Vân Hồng nói: "Trước đó ta vẫn luôn bế quan tu luyện, hôm nay mới ra, vừa ra liền nghe nói nội môn lần này có ba người mới rất đặc biệt ưu tú, sư phụ cũng đặc biệt khen ngợi các ngươi. Đặc biệt bảo ta đến mời ba người các ngươi gia nhập vào đội của chúng tôi." Vân Hồng đích thân đến mời, thành ý mười phần. Nếu như chỉ đơn thuần là đi lịch luyện, bọn họ ngược lại không ngại nhiều thêm một đồng bọn lợi hại. Nhưng mà bọn họ là đi tìm đồ, thứ cần tìm cũng không phải một món đồ tầm thường, cho nên người biết càng ít càng tốt. Tử Tinh Châu nói: "Cám ơn hảo ý của Vân sư huynh, nhưng mà ba người chúng tôi lập đội đã quen rồi, nhiều thêm một người sẽ ảnh hưởng đến sự ăn ý của chúng tôi. Chỉ có thể từ chối hảo ý của Vân sư huynh rồi." "Vậy khi các ngươi đi vào Vân Đoan bí cảnh, chú ý an toàn." Bọn họ từ chối rồi, Vân Hồng cũng không có níu kéo. Thực ra hắn cũng muốn đơn độc một mình xông Vân Đoan bí cảnh, đề cao thực lực bản thân, nếu như không phải sư phụ yêu cầu hắn dẫn dắt người mới, hắn cũng sẽ không đến. "Cái gì? Bọn chúng vậy mà lại từ chối rồi! Ai cho bọn chúng cái gan đó!" Những đệ tử nội môn đi truyền tin tức cho vị thân truyền đệ tử Hoàng Phủ đó, Hoàng Phủ sư huynh tức điên rồi. "Sư huynh người đừng tức giận, ta nghe nói bọn chúng ngay cả Vân Hồng sư huynh cũng từ chối rồi, từ chối người cũng rất bình thường mà!" Một thanh niên khác nói. "Hừ! Vân Hồng, đệ nhất thiên tài Thái Vân Tông." Có người mỉa mai nói. Nhóm người này của bọn họ, mục đích đầu tiên đi vào Vân Đoan bí cảnh đó là giúp thái thượng trưởng lão tìm đồ, giữa chừng nếu như có gặp phải ba người mới đó và Vân Hồng, liền thuận tiện để cho bọn chúng vĩnh viễn ở trong đó. Đây là phân phó của thái thượng trưởng lão! Bọn chúng không có chút ấn tượng nào với ba người mới Sở Cửu Ca, gặp còn chưa gặp qua, nhưng mà bọn họ và Vân Hồng kết oán đã sâu. Vân Hồng này ỷ vào tông chủ là cha ruột của hắn, ở tất cả các phương diện đều đè đầu thân truyền đệ tử bọn họ, làm người lại phi thường cao ngạo, khiến bọn họ phi thường đố kỵ với hắn. Ngày hôm sau, bảy mươi đệ tử nội môn và ba mươi thân truyền đệ tử toàn bộ đều đến đông đủ, Vân tông chủ nói: "Các ngươi, đi theo ta!" Tông chủ và các vị trưởng lão, thái thượng trưởng lão dẫn đường, bọn họ đi đến trong một sơn cốc, Vân tông chủ nhảy đến trong không trung, ném ra một cái chìa khóa. "Uỳnh!" Phút chốc, cái chìa khóa đó bạo phát ra một lực lượng cường đại, không trung xuất hiện một đạo sáng cầu vồng, rơi từ trong không trung xuống. Mây trắng bị đạo ánh sáng đó nhiễm thành bảy loại màu sắc, Vân tông chủ nói: "Vân Đoan bí cảnh thành công mở ra rồi, các ngươi thuận theo bảy cây cột ánh sáng này đi lên đó, liền có thể đến được Vân Đoan bí cảnh. Thời gian mở của Vân Đoan bí cảnh là một tháng. Một tháng sau các ngươi sẽ bị truyền ra ngoài, trân trọng cho tốt thời gian một tháng này, hy vọng khi các ngươi đi ra sẽ có đột phá rất lớn, trở thành kiêu ngạo của Thái Vân Tông." "Vâng, tông chủ!" Phút chốc, có người đợi không kịp xông vào cột ánh sáng đó, một vệt sáng lửa đỏ lóe qua, vậy mà có người so với thân truyền đệ tử bọn họ nhanh một bước xông vào đó. Vân Hồng nhìn thấy thiếu nữ huênh hoang đó ngẩn ra, là cô ấy! Sở Cửu Ca sử dụng Lôi Hình Quyết là người nhanh nhất đến được cột ánh sáng, Nhị Lượng cũng không chịu thua. "Đáng ghét!" Những thân truyền đệ tử đó không cam tâm cũng hỏa tốc hành động rồi, cho dù bọn chúng có không cam tâm hơn nữa, cuối cùng người thứ nhất và thứ hai vào được Vân Đoan bí cảnh chính là hai đệ tử mới nội môn Sở Cửu Ca và Nhị Lượng. Đợi đến được bên trong Vân Đoan bí cảnh, có chút đệ tử không có ý tốt nói: "Người mới bây giờ thật sự là càng ngày càng không ra gì, ngay cả cơ bản nhất là tôn trọng sư huynh cũng không hiểu." Nhị Lượng nói: "Các ngươi lớn tuổi rồi, tốc độ chậm phản ứng chậm, không giành trước được, trách chúng tôi sao!" "Các ngươi đợi đó!" Có người nghiến răng nói. Vào lúc này trên một đỉnh núi, một nam nhân mặc một thân trường bào màu trắng ngà ngồi ở đó, nhìn Sở Cửu Ca đi vào Vân Đoan bí cảnh. "Chủ tử, cửu tiểu thư đã vào Vân Đoan bí cảnh rồi, người nói cô ấy có thể thành công hay không?"
Chương 188: Không gian hắc ám Bấm để xem Dung Uyên đáp: "Cửu nhi đương nhiên có thể tìm được, cho dù tìm không thấy, một bí cảnh nhỏ mà thôi, chỉ cần bóp nát đem thứ Cửu nhi cần lấy ra là được." Nếu như Vân tông chủ biết Dung Uyên lúc này muốn tùy tiện bóp nát bí cảnh quan trọng nhất tự cổ truyền thừa xuống của Thái Vân Tông bọn họ, có lẽ sẽ bị dọa sợ mất! "Chủ tử, thân thể hiện nay của người, chịu không nổi người làm bậy như vậy! Cách này không thông, chúng ta có thể nghĩ những cách khác!" Mặc Nhất bị dọa sợ hết hồn. Chủ tử nếu như đang lúc lực lượng đỉnh phong bóp nát một bí cảnh nhỏ đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ.. Bọn Sở Cửu Ca đã thành công đi vào trong Vân Đoan bí cảnh, Vân Đoan bí cảnh này không đẹp như tên gọi của nó, trước mắt chỉ có một con đường tối đen như mực. Sau khi bọn họ đi vào đó, cho dù bọn họ đều là tu linh giả ngưng hồn cảnh, đôi mắt vậy mà một chút cũng nhìn không thấy. Tình huống bình thường, tu linh giả ngưng hồn cảnh trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy, tuy rằng không có nhìn rõ như ban ngày. "Hoàn toàn nhìn không thấy rồi!" "Đây là nơi quỷ quái gì?" "..." Bọn họ không quen với bóng tối, cho nên có chút hoảng loạn. Vào lúc này, có một âm thanh truyền đến. "Vân Đoan bí cảnh, không gian hắc ám, thời gian ba ngày không thể đi ra từ trong không gian hắc ám, liền bị đá ra khỏi Vân Đoan bí cảnh, nắm chặt thời gian." Sở Cửu Ca nói: "Chúng ta đi!" Không thể mới vòng đầu đã thất bại bị đá ra ngoài được, bọn họ còn phải tìm hộp bất tử nữa mà! "Được!" Nhìn bóng lưng của họ, người sau lưng nói: "Ba người này cũng quá kiêu ngạo rồi, làm việc gì cũng chỉ nghĩ xông về phía trước, còn chưa biết rõ tình huống như thế nào, chết thế nào cũng không biết." Vân Hồng cũng xông lên trước, nhất định phải tranh thủ thời gian, hắn không biết không gian hắc ám này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Nếu như rất lớn không tranh thủ thời gian ba ngày đi không hết, vậy thì thảm rồi. "Đi!" Những thân truyền đệ tử khác nói. "Vâng!" "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Vô số thân ảnh nhảy vào không gian hắc ám đó. Hoàn toàn tối đen khiến cho họ có chút không thích ứng được, ngay cả Tử Tinh Châu và Nhị Lượng cũng thế, nhưng mà mọi thứ này đối với Sở Cửu Ca một chút ảnh hưởng cũng không có. Không thể hành động trong không gian hoàn toàn tối đen, vậy cô căn bản không có tư cách làm Đệ nhất thần trộm rồi. Sở Cửu Ca nói với người ở sau lưng: "Đi sát ta!" Bóng tối tuy rằng họ không thích ứng, nhưng bọn họ cảm giác được hơi thở của Sở Cửu Ca ở phía trước, lại khiến cho họ rất yên tâm. Dù sao đi theo sau lưng Cửu Ca (tiểu Cửu) chắc chắn không sai! Lúc này, Sở Cửu Ca bản năng cảm thấy phía trước có nguy hiểm, cô dùng lực lượng bất tử sinh mệnh chi đồng, quả nhiên cô cảm thấy được vật to lớn phía trước. Rất hiển nhiên, Vân Đoan bí cảnh này không có vô vị như vậy, cho bọn họ một không gian hắc ám để bọn họ đi, trong bóng tối như vậy, đang ẩn giấu nguy hiểm. Cô phát hiện thứ đó thực lực không yếu, một khi không cẩn thận bị nó công kích phải, e là không thể trong vòng ba ngày có thể đi ra khỏi không gian hắc ám rồi. Sở Cửu Ca nói với Tử Tinh Châu và Nhị Lượng: "Các ngươi trước đứng ở đây đừng động, vô luận nghe thấy gì, các ngươi cũng đừng động thủ, ta rất nhanh liền trở lại." "Cô phát hiện thứ đó là vật chết, cho dù là công kích thì cũng phải có phạm vi công kích. Thân hình màu đỏ xuyên qua xuyên lại trong bóng tối, cô đột nhiên đến gần thứ đồ tối đen đó, đột nhiên một đạo phá không truyền ra, công kích rồi.. Sở Cửu Ca có thể phát hiện quỹ tích công kích của nó, nhảy ra ngoài, tránh khỏi đạo công kích đó. " Uỳnh! "Một thanh âm đao sắc nhọn rơi trên đất vang ra, công kích hụt rồi, nó lần nữa ra tay. Chỉ cần có vật sống ở gần, nó đều phụ trách dọn sạch. Tử Tinh Châu bọn họ cũng nghe thấy âm thanh đó, nói:" Xảy ra chuyện gì rồi, hình như có kẻ địch. " " Nguy hiểm! " " Sao ta lại không nghĩ đến nhỉ! Nhìn không thấy chúng ta có thể lấy đồ chiếu sáng mà. " Âm thanh bên đó rất vang, bọn họ cũng có chút lo lắng cho Sở Cửu Ca, nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy. Tử Tinh Châu lấy ra một viên dạ minh châu to như trứng ngỗng, nhưng mà dạ minh châu đột nhiên không sáng nữa," Ta.. ta đây là lấy phải một viên dạ minh châu giả hay sao? Lần nữa.. " Nhị Lượng nói:" Đừng thử nữa, đây tuy là một bí cảnh nhỏ, nhưng cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy đâu. Ở đây là không cho phép bất cứ ánh sáng nào, dạ minh châu không có tác dụng. " " Rầm rầm rầm! " Công kích của thứ to lớn đó từng lần bị hụt, Sở Cửu Ca đã chuẩn xác thử được phạm vi công kích của nó rồi, thân hình lóe cái rời khỏi, quả nhiên âm thanh công kích cũng dừng lại rồi. " Tốt rồi! "Sở Cửu Ca đi đến bên người của họ. Tử Tinh Châu nói:" Cửu Ca, đây rốt cuộc là có chuyện gì? " " Bóng tối khiến cho những người vẫn luôn sử dụng đôi mắt không quen thuộc, độ nhạy cảm đối với nguy hiểm cũng giảm đi, trong bóng tối này ẩn giấu không ít con rối, nếu như không phát hiện, vậy thì thảm rồi! "Sở Cửu Ca nói. " Không hổ là Vân Đoan bí cảnh của Thái Vân Tông, khảo nghiệm mở màn đã khó như vậy. Nhưng mà cái này ta đã phá giải rồi, đi theo ta, có thể hoàn mỹ tránh khỏi chúng, thông qua vòng này có lẽ không tốn bao nhiêu thời gian. "Sở Cửu Ca nói. " Thì ra là vậy, cảm ơn Sở sư muội nhắc nhở. "Một âm thanh trầm thấp truyền đến từ sau lưng họ. Người đến là Vân Hồng. " Vân Hồng sư huynh người cũng không tồi, nếu như muốn qua vòng này, ta có thể dẫn thêm một người. "Sở Cửu Ca nói. " Không cần đâu, đây là khảo nghiệm của Vân Đoan bí cảnh, mỗi một vòng đều có thể đề cao thực lực của một người, ta nếu như để Sở sư muội dẫn đường, vậy thì lãng phí mất vòng này rồi. Ta muốn dựa vào thực lực bản thân xông qua. "Nói xong, Vân Hồng nhảy đến một nơi khác. Tử Tinh Châu nói:" Cửu Ca, ngươi đi trước đi! Gia hỏa đó cũng nói muốn dựa vào thực lực bản thân xông qua, chúng tôi cũng muốn, tránh việc hắn xem thường chúng tôi. " " Đúng thế! Ta tán thành, yên tâm đi! Tuy rằng có chút khó khăn, nhưng mà chúng tôi sẽ không rơi lại sau tiểu Cửu quá nhiều đâu, tiểu Cửu cứ ở tại cửa ra đợi chúng tôi một chút đi! "Nhị Lượng cười nói. " Vậy được! Nhưng mà đừng có quá chậm đó, quá chậm ta sẽ không đợi các ngươi đâu. "Thân hình lửa đỏ biến mất trước mặt bọn họ. Nhị Lượng nói:" Tinh Châu, chúng ta cũng đi! Ta không so được với tiểu Cửu, nhưng mà tuyệt đối nhanh hơn ngươi. " " Thôi đi! Tên ngốc nhà ngươi cẩu thả như vậy, đừng không cẩn thận lật thuyền trong rãnh đó. "Tử Tinh Châu cãi lại. Vòng này, đối với Đệ nhất thần trộm như Sở Cửu Ca mà nói, đừng nói là ba ngày, cô chỉ dùng canh giờ là xông qua rồi. Những đệ tử Thái Vân Tông phía sau lại không có thuận lợi như vậy," Aaaa! "Một tiếng kêu thảm truyền ra, có người đến gần phạm vi công kích của con rối đó mà không biết, kết quả chính là bị con rối chém rồi. " Cẩn thận! Trong bóng tối có nguy hiểm. " " Đi chậm một chút! " Không gian hắc ám này, tộc độ bình thường đi ba ngày là có thể đi ra được, nhưng mà nếu như thả chậm tốc độ, cẩn thận từng li từng tí, muốn trong vòng ba ngày đi ra ngoài, có chút khó khăn. " Một đám phế vật, đừng lãng phí thời gian, có nguy hiểm, đánh lại là được, sợ cái gì?"Thân truyền đệ tử thực lực đủ mạnh nói, nhưng mà cho dù bọn họ có thể đánh đổ con rối, cũng phải mất không ít thời gian.
Chương 189: Thật thật giả giả Bấm để xem Cửa ra của không gian hắc ám, Sở Cửu Ca đang đợi hai người bạn đồng hành của mình, Nhị Lượng đến nhanh hơn so với Tử Tinh Châu, nhưng mà trên người hắn có chút vết thương, ngược lại Tử Tinh Châu không chút tổn hại nào. Nhị Lượng cười nói: "Chỉ là nhất thời sơ ý, rất đau, tiểu Cửu thoa chút thuốc cho ta với!" Sở Cửu Ca ném ra một bình cao thuốc thoa ngoài da nói: "Tự mình thoa!" "Đi!" Vân Đoan bí cảnh có rất nhiều không gian nhỏ, thời gian một tháng căn bản không đủ, cho nên bọn họ phải nhanh một chút. Bọn họ đi vào không gian thứ hai có một gian nhà gỗ nhỏ, bên trong gian nhà có rất nhiều linh ngọc, công pháp, còn có một số bảo thạch, đan dược.. Đem nơi này lật tung cả lên, nhưng không hề nhìn thấy hộp bất tử, kết quả lại là một gian nhà gỗ nhỏ.. Bên trong so với gian nhà gỗ trước đó càng nhiều bảo vật, tiếp đến còn có.. Nhị Lượng chán nản nói: "Vân Đoan bí cảnh này muốn chơi trò gì, làm ra không ít thứ, nhưng mà không có một thứ là hộp bất tử, đơn thuần là chơi chúng ta mà!" Sở Cửu Ca nói: "Hộp bất tử cũng không có dễ tìm ra như vậy, hơn nữa không gian này, đích thực là chơi chúng ta mà, bởi vì những thứ này đều là giả cả." Bất tử sinh mệnh chi đồng, có thể nhìn rõ mọi thứ. Nếu không Đệ nhất thần trộm như cô nhìn thấy nhiều thứ giá trị như vậy, sao có thể không tiện tay lấy đi chứ? "Vậy mà toàn bộ là giả ư?" Tử Tinh Châu có chút ngạc nhiên nói. "Đây có lẽ là khảo nghiệm tâm tính của con người, có thể chống đỡ cám dỗ hay không, nếu như chỉ như vậy cũng làm không được, e là không có tư cách có được điểm tốt thật sự của Vân Đoan bí cảnh. Nói thật hai người các ngươi không động tâm?" Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca ngươi cũng không có động tay! Ta cũng rất ngại ra tay đó!" Nhị Lượng đáp: "Những thứ này nhìn thì thấy sáng lấp lánh, đều không phải thứ đáng giá gì, thứ tốt hơn ta cũng có cả đống, cho nên lười lấy." Thân là thiếu chủ của hội đấu giá Cửu Thiên, không thiếu nhất chính là bảo vật đó. Tử Tinh Châu nói với Sở Cửu Ca: "Cửu Ca, ta có thể xin phép đánh một trận tên khoe khoang này hay không?" Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ta phi thường tán đồng, đánh!" "Aaaa! Đừng đánh nữa, kỳ thực ta rất nghèo đó, tiền nhiều nhất là gia hỏa Nhất Nặc đó, bởi vì hắn rất biết kiếm tiền." Nhị Lượng đang bị đánh thảm nói. Đương nhiên, có người so với Nhị Lượng càng thảm! "Sư huynh, nhanh nhìn! Vậy mà là công pháp thiên cấp." "Cái này ta lấy rồi.." Bọn họ kích động vạn phần thu lấy những thứ bảo vật đó, thậm chí bởi vì phân chia không đồng đều mà đánh nhau, sau đó trong khi bọn họ đang đánh nhau vô duyên vô cớ bi truyền tống ra ngoài rồi. Sau khi bị truyền tống ra ngoài bọn họ vẫn chẳng nhận ra gì, vẫn còn tiếp tục đánh nhau! "Cho ta! Công pháp này là của ta." "Đây là của ta đó!" "..." Nhưng mà thứ họ tranh giành không có thật, bọn họ đều ngẩn cả ra, đây là.. Bọn họ nhìn thấy từng đôi mắt thất vọng của chúng trưởng lão và sư phụ, hận không thể tìm một cái động mà chui vào. Bọn họ bị mê hoặc rồi, đó đều là giả cả, nhất thời tham lam, vậy mà lại bỏ qua mất một cơ hội trời cho, hơn nữa còn có thể khiến cho sư phụ chán ghét. Bọn họ hối hận không thôi, tại sao lúc đó lại không thể khống chế lòng tham của bản thân! Tham lam vốn là nguyên tội của con người, người không đủ lòng kiên định, dưới sự cám dỗ to lớn, đương nhiên rất khó khống chế. Sau đó bọn Sở Cửu Ca cũng đi qua mấy không gian khác, vẫn là không tìm thấy hộp bất tử. Xuyên qua các không gian trong Vân Đoan bí cảnh, bọn họ cũng đã có được một số bảo vật thật sự, chính tại nơi như tiên cảnh phía trước, Sở Cửu Ca nhìn thấy hộp bất tử quen thuộc xuất hiện trong không trung. "Là hộp bất tử, cuối cùng cũng tìm thấy rồi." Nhị Lượng kinh hô nói. Đây đối với Sở Cửu Ca mà nói tuyệt đối là kinh hỷ, ngay khi Nhị Lượng muốn xông ra ngoài, Sở Cửu Ca bình tĩnh lại, cô trực tiếp nắm lại cổ tay hắn nói: "Đợi chút.." "Đó là hộp bất tử đó! Tiểu Cửu, chúng ta tìm lâu như vậy lập tức là thành công rồi." Nhị Lượng kích động nói. Tử Tinh Châu trước đó muốn hộp bất tử, trước đó là do sư uy hiếp của phụ hoàng hắn, bây giờ hắn muốn giúp bạn của mình, cho nên so với Nhị Lượng bình tĩnh hơn nhiều. Sở Cửu Ca nói: "Tinh Châu, cho Nhị Lượng một bạt tai, xem hắn có thể tỉnh táo lại hay không." Hộp bất tử đối với Nhị Lượng mà nói, rất quan trọng! Nhưng mà đây không phải hộp bất tử thật sự, cô tỉnh táo lại nhanh hơn so với Nhị Lượng. "Chát!" Tử Tinh Châu nhận ra có điều không đúng, trực tiếp một bạt tai tặng cho Nhị Lượng, Nhị Lượng giận nói: "Đáng chết! Tử Tinh Châu, ngươi có phải đố kỵ gương mặt tuấn mỹ của ta nên đánh mặt hay không! Không nghe qua đánh người không đánh mặt hay sao?" "Hắn là đáng cứu ngươi!" Sở Cửu Ca nói. Nhị Lượng ngẩn ra, hắn nhìn về phía trước, còn đâu hộp bất tử. Không xa phía trước là một vực sâu không đáy! Nhị Lượng nói: "Ta quá vội rồi, may mà có các ngươi ở bên!" Sở Cửu Ca bất lực nói: "Cũng không biết một con người tinh ranh như Nhất Nặc sao lại yên tâm cho một gia hỏa như ngươi đến Thái Vân Tông tìm hộp bất tử nữa." "Tiểu Cửu ngươi hiểu lầm rồi, ta vẫn là rất lợi hại đó." Nhị Lượng giải thích nói. Nhất thời sơ ý, khiến cho tiểu Cửu đối với thực lực của hắn có chút hiểu lầm thì không tốt. Có giáo huấn của lần này, sau đó bọn họ càng cẩn thận hơn nữa, nhưng lại không ngờ đụng độ với một đội khác. "Ta còn nghĩ là ai? Mặt cũng sưng lên rồi, xem ra các ngươi một đường này cũng chẳng thoải mái mà! Nhưng mà nếu đã đến nơi này, bảo bối chắc hẳn cũng có được không ít, còn không nhanh giao ra bảo vật, hiếu kính hiếu kính sư huynh." Bọn chúng cao ngạo nói. Sở Cửu Ca cười đùa nói: "Các ngươi không phải là ôm chân của tên thân truyền đệ tử Hoàng Phủ sư huynh sao? Sao rồi? Bị chê cản trở, nên bị bỏ lại rồi." Nhóm người này chính là người trước đó mời bọn họ gia nhập đội của thân truyền đệ tử. "Ngươi nói bậy gì đó, chúng tôi đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Phủ sư huynh giao phó. Các ngươi không nguyện ý giao ra bảo vật, vậy thì chuẩn bị bị chúng tôi đánh tàn đi!" Bọn họ bạo phát ra linh lực, trực tiếp động thủ. Hoàng Phủ sư huynh giao nhiệm vụ cho bọn họ đến giáo huấn ba tên không biết điều này, một khi bọn họ hoàn thành đợi khi Hoàng Phủ sư huynh có được bảo bối thì tùy bọn họ chọn. Không cần thiết giết chết, đánh tàn là được, Vân Đoan bí cảnh đối với đệ tử đi vào bên trong có chế độ bảo hộ, bị nguy hiểm đến tính mạng liền bị truyền tống ra ngoài. Nhị Lượng cười lạnh nói: "Đám phế vật các ngươi gan cũng không nhỏ! Lại dám động thủ với chúng tôi." "Chúng tôi sẽ sợ các ngươi, chúng tôi người đông!" "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Bọn họ đồng thời công kích, nhưng toàn bộ đều hụt cả, không hề thương đến bọn Sở Cửu Ca nửa phần. "Tránh! Ta xem các ngươi tránh được đi đâu?" Bọn chúng phân tán ra các hướng công kích đến, thế nhưng vẫn là không được. Tiếp đến, ba người bọn họ bắt đầu phản kích rồi. "Binh binh binh!" Lần giao thủ này, khiến cho bọn họ ngẩn ra, biết được ba người mới này không dễ đối phó. "Sở Cửu Ca yếu nhất, trước đối phó cô ta!" Một người nội môn đệ tử nói, nhảy về phía Sở Cửu Ca. Ngay khi hắn cho rằng bản thân muốn đắc thủ rồi, kết quả phát hiện hắn chỉ công kích trúng tàn ảnh mà thôi. "Ta ở đây này!"