Ngôn Tình Cô Hàng Xóm - Ái Hạ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Ái Hạ, 27 Tháng chín 2021.

  1. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe tôi gọi tên Hân, Sam giật mình mở mắt ra. Trước mặt nó lúc này là "vị cứu tinh" đã ra tay cứu chú hamster tinh nghịch của tôi và nó. Hân lại nở một nụ cười nữa rồi trả Mas lại vào trong chiếc lồng bánh xe. Con vật sợ hãi nép mình trong một góc, không còn năng động chạy tít mù như trước nữa!

    Tôi lén để ý gương mặt Sam nhìn Hân với vẻ lưỡng lự. Chắc bây giờ nó đang nghĩ khác về Hân nhiều lắm! Hồi nó còn ngại và tỏ ý không thích chơi với Hân. Vậy mà bây giờ nó dám nói một câu mà ngay chính tôi cũng không ngờ tới:

    - Cảm ơn cậu nhiều lắm!

    - Có gì đâu mà cảm ơn! - Hân cười. - Tớ chỉ là người bắt con chuột lại thôi, còn chính nó mới là người may mắn chạy qua chiếc xe ô tô kia mà không bị đè bẹp!

    Từ ngày Hân cứu được Mas, Sam và Hân thân thiết với nhau y như chị em một nhà vậy. Tôi thấy cả hai lúc nào cũng trò chuyện vui vẻ với nhau, không còn tình trạng "một người nói- một người nghe" như trước. Cũng vì thế mà tần suất Hân đến nhà tôi chơi ngày một tăng.

    Sẽ không ai tưởng tượng được cảnh tôi, Sam, Hân và anh Khoa gặp nhau sẽ như nào. Nhưng ngày đó đã thực sự đến sau đó không lâu. Anh Khoa từ trước tới nay luôn đối xử tốt với tôi ở nhiều phương diện. Anh thường không coi tôi là một người em, người hậu bối đi sau mà coi tôi là một người bạn tâm sự. Một hôm, sau khi dạy Sam xong, anh có sang nhà tôi để nói chuyện:

    - Anh thấy em khá hợp với Hân đó. Nếu hai đứa trước kia chỉ coi nhau như thanh mai trúc mã thì tại sao bây giờ không coi nhau là một cặp đôi đi?

    Lời anh Khoa nói làm tôi vừa có chút vui mà cũng vừa có chút suy nghĩ. Tôi từng có cảm tình với Sam từ trước, mà Sam thì lại thích anh Khoa. Nếu bây giờ tôi quay qua ngỏ ý với Hân thì khác nào tự bắn vào chân mình, trong khi từ trước tới nay hai chúng tôi chưa lần nào vượt qua giới hạn của tình bạn cả! Đứng giữa hai sự lựa chọn ấy, tôi thà chọn tiếp tục thích Sam còn hơn phải khiến cho Hân bối rối. Hơn nữa, Hân cũng không coi tôi như một đứa con trai bình thường. Trong mắt Hân, tôi với nó giống như nhau. Không biết nó có cảm nhận được suy nghĩ khác của tôi về nó hay không nhưng tôi không mong sẽ có một câu chuyện tình cảm xảy đến ngay lúc này!

    - Chắc em sẽ suy nghĩ thật kĩ điều đó! - Tôi thở dài. - Dù gì Hân cũng chưa từng coi em hơn một người tri kỉ.

    - Biết đâu đó! - Anh Khoa bặm môi đầy tự tin. - Anh thấy Hân cũng có ý với em mà!

    Thực ra, tôi đã quá quen với những cử chỉ thân mật của Hân với mình. Những cử chỉ như là nắm tay, xoa đầu, cõng, chúng tôi đã trao nhau không ít lần ngay từ khi còn bé. Trong mắt những người như anh Khoa thì chúng có vẻ hơi kì lạ nhưng trong mắt bọn tôi thì nó đã trở thành "dấu hiệu tình bạn" giữa hai đứa.

    Tôi còn nhớ hồi chúng tôi học lớp bảy, có một lần trời mưa rả rích. Khi ấy cả hai đang đi học từ trường về, tôi thì chỉ có một chiếc ô còn Hân thì quên đem ô theo. Thế là Hân phải đi nhờ ô của tôi. Trong cơn mưa rào như trút nước, cả hai đều dặn nhau đi thật chậm vì không muốn bắn nước lên người. Mưa lạnh và ô nhỏ xíu, nên Hân hơi nép người vào tôi, nắm tay tôi thật chặt để không bị trượt chân.

    Mặc dù hồi đó nhà tôi không gần trường cho lắm nhưng gia đình cả hai vì không có điều kiện nên chỉ có thể đi bộ về nhà. Con đường 500 mét từ trường về rải đầy sỏi đá, nếu không cẩn thận có thể bị trượt chân như chơi. Vậy mà tôi vẫn bước từng bước cẩn thận, thi thoảng còn có thể nhìn thấy nguy hiểm để nhắc Hân. Nó thì bất cẩn hơn tôi, và cũng ngốc nghếch hơn tôi nữa. Dù tôi đã nhắc khá nhiều, tuy nhiên Hân cũng không tránh khỏi việc bị vấp vào những ổ gà, những chỗ nước chảy xiết. Cuối cùng, tôi đành bảo nó leo lên lưng để tôi cõng đi.

    Con gái tuổi tôi lúc đó hầu như đã dậy thì trước bọn con trai chúng tôi, chỉ riêng Hân vẫn còn khá trẻ con do dậy thì muộn. Người nó cũng không nặng cân lắm nên tôi có thể dễ dàng cõng về nhà và còn cầm thêm được chiếc ô ở bên trên. Nhưng sau nửa đoạn đường, tôi đành nói với nó:

    - Hay là Hân cầm ô đi! Phong hơi mệt!

    Chúng tôi cứ như hai đứa trẻ sinh đôi vậy. Thi thoảng có vài đứa bạn đi qua trêu tôi và Hân là người yêu của nhau nhưng tôi không quan tâm. Lúc đó tôi nhớ Hân còn hỏi:

    - "Người yêu" là cái gì?

    - Hân không cần biết đâu!

    Ai ngờ đứa trẻ ngây ngô và hậu đậu đó khi lớn lên lại có người yêu trước cả tôi. Mà cũng lạ, anh chàng đến tán tỉnh nó lại là đứa bạn gán ghép tôi và Hân thuở nhỏ. Cậu ta trêu hai đứa chúng tôi cũng bởi muốn bắt nạt Hân, nhưng không biết vì một lý lẽ nào đó lại có thể đến với Hân một cách diệu kì như thế!

    Cuộc đời quả thật là một chuỗi câu chuyện không lường trước. Ngay cả việc Hân đến đây tìm tôi rồi kết thân với Sam cũng vậy. Ai mà ngờ một ngày tôi lại quay ra thích nó đâu chứ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  2. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cái gì? Hân lên tận đây để tìm mày á?

    - Suỵt!

    Việt Anh bất ngờ bởi câu chuyện mà tôi kể. Ngay cả Lâm cũng không nghĩ rằng mới đây nó vừa nhắc đến Hân xong thì Hân lại lập tức đến tìm tôi như thế.

    Tôi thấy mặt Lâm bắt đầu nghiêm túc dần. Nó nói với tôi:

    - Hân đã bỏ hết mọi thứ để đến tìm mày như thế chứng tỏ nó coi mày không hề nhẹ rồi. Hai người lại đã lâu không gặp nhau, tao nghĩ mày nên suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ này đi!

    - Ý mày là thế nào? - Tôi hơi hoang mang.

    - Là chuyện tình cảm đó! - Lâm nói với thái độ chưa từng có. - Tao không nghĩ nó chỉ coi mày là bạn tri kỉ đâu!

    Tôi chơi với Lâm và Việt Anh đã lâu nên hoàn toàn hiểu hai đứa nó đang nghĩ gì. Từ ngày hai đứa nó đến nhà tôi chơi, tôi cũng đoán được phần nào ý muốn của bọn nó, nhất là Lâm. Nó đã có tình ý với Sam ngay từ đầu, vậy nên khuyên tôi xem lại mối quan hệ với Hân để tôi nhường đường đến với Sam lại cho nó. Nhưng tôi đủ thông minh để nhận ra và đối đáp lại:

    - Còn tao thì không nghĩ vậy! Nếu mày là hàng xóm cạnh nhà tao và mẹ tao nhờ thì mày có chịu đi không?

    Nghe tôi nói như vậy, Lâm và Việt Anh dường như im lặng không nói được câu nào.

    Giờ tan học, tôi lại lên xe bus về nhà như thường ngày. Bất ngờ thay, khi tôi vừa xuống bến cuối thì bắt gặp Hân đang đứng đợi. Thấy tôi, nó mừng rỡ:

    - Hân đợi Phong nãy giờ!

    Thường ngày Hân sẽ đến nhà tôi đợi trước cửa nếu tôi chưa đi học về, hôm nay nó ra tận bến xe bus đợi mà trong khi nó không hề biết thường ngày tôi đợi ở bến nào. Điều này làm tôi nhớ lại câu nói của Lâm vừa nãy và suy nghĩ rất nhiều suốt con đường về nhà. Liệu Hân chỉ coi tôi là một người bạn tri kỉ hay còn hơn thế nữa?

    Mới đầu, biết Hân tự lên đây để tìm tôi, trong đầu tôi đã hơi hoài nghi về tầm quan trọng của mình ở trong nó, nhưng tôi vội gạt đi hết những hoài nghi đó lúc nó an ủi tôi sống đúng với con người thật của mình. Biết đâu việc nó chơi với Sam cũng chỉ là để tôi và Sam không có cơ hội đến với nhau, vì làm gì có ai lại đi yêu bạn của bạn mình cơ chứ?

    Mọi chuyện phức tạp hơn mong đợi của tôi rất nhiều. Ngay kể cả bản thân tôi cũng không chắc mình có thực sự thích Hân không vì lúc biết Hân bỏ lại tất cả để tới đây tìm tôi, có lẽ nó giống như một sự xúc động hơn là một thứ tình cảm. Tôi xúc động khi biết có một người con gái vì mình mà làm mọi thứ như thế, nhưng để tiến tới chuyện yêu đương thì lại là một phạm trù khác hoàn toàn!

    Tôi đem chiếc lồng của Mas ra ngoài vườn cho Hân ngắm nghía. Nhìn Hân chơi vui vẻ với chú hamster mà nó đã từng cứu, trong lòng tôi có cảm giác bình yên đến lạ thường. Mas là chú chuột mà Sam nhờ tôi nuôi, nếu không vì Sam thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhận nuôi Mas cả! Vì thế mỗi khi chơi với Mas, tôi luôn hình dung hình ảnh của Sam ở trong đó cũng như trân trọng chính tình yêu mà tôi dành cho Sam. Còn Hân thì là người bạn thanh mai trúc mã của tôi, dù không thể đến với nhau bằng mối quan hệ này thì tôi sẽ đến với nó bằng mối quan hệ khác.

    - Vậy.. Hân không phải đi học đại học à?

    - Hân đang đợi giấy báo học của trường. Trường Hân tới kì 2 mới vào học cơ!

    Đó là lý do mà nó ở lại đây chơi với tôi và Sam lâu ngày. Sam cũng không có nhiều bạn, đó là lý do mà nó có thể thường xuyên chơi với Hân. Hai người bám lấy nhau suốt cả ngày dài, trừ lúc Sam đi học và học gia sư anh Khoa ra. Cũng thật lạ là chưa bao giờ tôi thấy họ cãi vã dù chỉ một vấn đề nho nhỏ.

    Một hôm, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Sam và Hân, thứ đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi từ đó và về sau này. Dãy hàng rào ngăn giữa nhà tôi và nhà Sam có một chỗ được cây lá che khuất ở gần hiên nhà nó, vậy nên mỗi khi nó ngồi nói chuyện và tôi nấp ở đằng sau hàng rào thì nó không bao giờ phát hiện ra tôi cả. Trớ trêu thay, đúng hôm đó tôi lại đang tưới cây ở vị trí bị che khuất, còn nó đang thì thầm với Hân:

    - Chuyện Sam thích anh Khoa Hân đừng kể cho ai nghe nha!

    - Vậy.. Phong đã biết chưa?

    - Sam kể cho Phong nghe rồi! Phong không có phản ứng gì cả!

    - Vậy mà Hân cứ tưởng..

    - Hân tưởng gì?

    - Hân cứ tưởng Phong sẽ ghen tị, vì.. Phong thích Sam mà!

    Sam cười:

    - Phong không thích Sam đâu, Phong thích Hân kìa!

    - Không có chuyện đó đâu! - Hân phẩy tay. - Hân với Phong chơi với nhau từ nhỏ, hai đứa chỉ coi nhau như bạn bè bình thường. Mà kể cả bây giờ Phong có thích Hân thật thì Hân cũng không thể đồng ý với Phong được!

    - Tại sao?

    - Hân đã thích người khác rồi!

    Tôi ngây người ra một lúc lâu sau khi nghe được cuộc trò chuyện đó. Sau đấy cả hai có nói với nhau thêm nhiều thứ khác nhưng không quan trọng bằng đoạn có nhắc đến tôi. Quả thực Hân không hề thích tôi như tôi nghĩ, và không biết có phải nó giữ bí mật câu chuyện tôi muốn làm con gái với Sam hay không mà lý do nó nói ra không phải là do tôi không đúng một đứa con trai chân chính. Tôi chỉ hơi đau khi Sam không hề nhận ra tình cảm của tôi suốt hơn hai tháng nay.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2023
  3. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vừa ngồi vuốt ve Mas vừa hướng mắt sang nhà Sam. Vậy là những lời khen Sam dành cho tôi lúc trước mà chị Hường kể lại chỉ là những lời khen xã giao. Thành thật nó không hề thích tôi và cũng không nghĩ rằng tôi thích nó. Sam thì thích anh Khoa, Hân thì thích một người khác, rốt cuộc chẳng có ai là thích tôi cả! Cũng phải thôi, trong suy nghĩ của Hân thì tôi là một kẻ khác thường, không đúng một đứa con trai mà cũng không ra một đứa con gái. Bản thân tôi cũng không biết mình đang ở đâu. Tôi không muốn gặp mặt gia đình, không muốn đón nhận một mối quan hệ của người khác, không muốn sống sai với bản ngã của mình và cũng không muốn sống thật với nó!

    Thực ra không phải là không có ai thích tôi. Chị Hương là một ngoại lệ. Chị ta cứ bám theo tôi suốt khiến nhiều lúc tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng nhờ chị ta thì trải nghiệm của tôi ở trên trường đại học mới không bị tẻ nhạt. Cũng nhờ chị ta mà tôi kiếm được kha khá điểm rèn luyện ở trường, lại được có thêm những kiến thức mới nữa.

    Dạo này tôi và chị ta hay hẹn nhau ở thư viện trường để làm một số công việc Đoàn trường giao, trong đó có sắp xếp lại những cuốn sách. Nhưng có một câu hỏi chị ta đặt ra trong lúc làm việc khiến tôi phải rùng mình:

    - Nhà em dạo này hay có cô bé nào tới chơi hả?

    Tôi không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Tôi định từ chối phút đầu nhưng về sau nghĩ lại liền hỏi:

    - Anh Khoa nói cho chị biết có đúng không?

    - Đâu có! - Chị ta dửng dưng.

    - Vậy..

    - Chị đến nhà em thì biết thôi! Ngày nào chả có một cô bé đứng đợi ở cổng!

    Lời nói này của chị Hương tiếp tục làm tôi phải giật mình. Trước giờ tôi chưa bao giờ nói địa chỉ nhà mình với chị ta, cũng chưa bao giờ mời chị ta đến nhà một lần, chẳng nhẽ chị ta lại đi theo dõi tôi?

    - Chị còn biết cô bé đi cùng hai người bạn hôm lễ hội âm nhạc là hàng xóm của em nữa cơ!

    - Tại sao chị lại theo dõi em? Chị có biết làm vậy là phạm pháp không hả? - Bỗng dưng tôi quát lên.

    Nhưng mặt chị Hương không biểu lộ điều gì sợ hãi cả. Chị ta có vẻ vẫn nghĩ điều mình làm là đúng:

    - Thì.. thì em không bao giờ chịu mời chị đến nhà, chị chỉ còn cách đó để biết nhà em chứ sao nữa!

    - Em sẽ đi báo công an! - Tôi hùng hổ đi về phía cửa thư viện.

    - Đừng mà!

    Chị Hương kéo tay tôi lại và nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hối lỗi:

    - Từ sau này chị sẽ không làm như vậy nữa!

    Tôi thở hắt ra:

    - Chị đã biết nhà em rồi! Sau này chị còn định đến đó làm gì nữa đây?

    - Vì chị thích em quá! - Chị Hương chợt nói. - Chị chỉ thích mình em mà thôi!

    Tôi nhìn ra chỗ khác và thở dài. Bản thân tôi cũng thích Sam và tìm đủ mọi cách để đến với nó, bây giờ nếu tôi nói một lời từ chối phũ phàng với chị Hương thì cũng giống như một ngày nào đó Sam sang nhà và bảo với tôi rằng nó ghét tôi vậy! Tôi hiểu cảm giác của một người khi yêu say đắm một ai đó. Họ sẵn sàng từ bỏ hết cái tốt trong con người mình để tìm đường đến với người mình yêu. Tính ra việc chị Hương theo tôi về nhà cũng chưa ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi cả. Chị ta không đến để tấn công tôi, làm lộ bí mật của tôi hay kể điều đó với một người khác. Chỉ là chị ta tò mò và thực sự muốn biết nhiều hơn về tôi mà thôi!

    - Thôi được rồi! - Tôi giật tay chị Hương ra. - Em sẽ tha cho chị lần này, nhưng chị phải hứa không được đến đó một lần nữa và tuyệt đối không được kể chuyện này với bất cứ một ai!

    - Chị hứa!

    Sau đó chị ta còn hỏi thêm:

    - Chị hứa sẽ không nói chuyện này cho ai biết, nhưng em có thể nói cho chị nghe mối quan hệ của em và cô gái kia được không?

    - Chị không cần biết đâu!

    Tôi lại mon men trên con đường đi bộ từ trạm xe bus về nhà như bao ngày. Tuy nhiên hôm nay vừa về tới gần cổng thì tôi nhìn thấy một đám người trông khá hung hăng đang đứng chờ trước cổng nhà Sam. Giật mình, tôi đứng lại một lúc để nhìn rõ từng người trong bọn họ. Không thể sai được, trong số đó có một số người đã từng đuổi theo tôi và Sam khi cả hai đến thăm nhà bố Sam trong con ngõ nọ.

    Không chần chừ, tôi quay đầu lại và chuẩn bị sẵn sàng tư thế để chạy. Tuy nhiên, chưa kịp lấy đà thì tôi đã nghe một tiếng gọi với lại từ sau:

    - Khoan đã!

    Mồ hôi tôi chảy ra đầm đìa dù cho thời tiết đang khá lạnh. Lúc đó tôi nghĩ số mình đã đến vận hạn rồi, nhưng không ngờ đám người chỉ lại gần tôi và nói rất nhẹ nhàng:

    - Cho hỏi.. ở quanh đây có ai tên là Sam không?

    Tôi quay đầu lại khi thấy mọi thứ có vẻ ổn. Hình như bọn họ không nhận ra tôi do câu chuyện kia đã xảy ra từ rất lâu rồi, mà hôm đó tôi lại bịt khẩu trang kín mít. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức để trả lời:

    - Kh.. không có ai cả! Tôi chưa nghe thấy bao giờ!

    Ai ngờ bọn họ tin ngay mà không hề nghi ngờ gì:

    - Cảm ơn! Xin lỗi vì đã làm phiền anh!

    Đám người bỏ đi trong tức khắc. Lúc qua cổng nhà Sam bọn họ còn quay sang liếc vài cái, nhưng sau đó cũng không thấy quay lại chút nào!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  4. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 33

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay sáng hôm sau, tôi sang nhà Sam không phải để cảnh báo mà để trách móc nó:

    - Sao bạn không nói cho tôi biết vụ mấy tên đó đến tìm? Nhỡ bạn có mệnh hệ gì thì sao?

    Sam hơi cúi đầu xuống:

    - Thật tình tui cũng không nghĩ chúng sẽ đến đây để tìm tôi cho nên là không kịp báo cho cậu biết!

    - Vậy có nghĩa là.. - Tôi thở ra như vừa phát hiện được điều gì. -.. có nghĩa là bọn chúng không phải người của mẹ bạn!

    - Bọn chúng là người của mẹ tui mà! Sao cậu không tin tui vậy?

    Đột nhiên Sam ngẩng mặt lên nói thật to làm tôi hơi bất ngờ. Từ trước tới nay nó chưa bao giờ phản kháng tôi một điều gì mà làm bộ căng thẳng đến vậy. Chẳng hiểu sao cho tới chuyện này nó lại có vẻ khó chịu và dường như không muốn kể cho tôi nghe. Rõ ràng ở đằng sau có một thứ gì đó không ổn! - Tôi nghĩ.

    Thấy Sam có vẻ không hợp tác, tôi nói một câu cuối rồi im lặng quay về:

    - Khi nào có chuyện khó thì cứ nhắn cho tôi!

    Nói như vậy nhưng thực lòng tôi vẫn lo cho Sam, lo bọn người kia lại quay lại tìm một lần nữa. Tôi nhìn Mas đang hăng say gặm nhấm chỗ thức ăn mà thở dài. Rồi tôi nhìn sang sân nhà Sam mà nói với Mas trong vô thức:

    - Cho dù cô chủ của mày không nhận ra tình cảm của tao hay không thì tao vẫn sẽ gắng nuôi mày đến lớn và luôn bảo vệ cô ấy bất kì lúc nào!

    Trên đời này không phải ai cũng giống như ai. Nếu như tôi nhút nhát, không dám nói hết tình cảm của mình cho Sam biết thì chị Hương lại là người khá bạo dạn khi cho tôi biết chị ta thích tôi ngay từ đầu. Chị ta làm vậy vì biết tôi không thể thiếu một người như chị ta, nhưng tôi không thể làm vậy với Sam vì nếu tôi nói ra mọi chuyện, khả năng Sam sẽ không còn coi tôi là bạn nữa!

    - Chị biết em sẽ không đồng ý sao vẫn cố theo đuổi em? - Tôi thắc mắc.

    - Bây giờ em còn nhỏ. - Chị ta cười. - Em chưa trải qua nên chưa biết!

    Tôi khá bực khi bị chị Hương coi là một đứa con nít, lại còn bị coi là chưa biết gì nữa. Mặc dù những hiểu biết của tôi thì không phải là ít và nếu có mai sau thì tôi cũng không bao giờ thích ngược lại chị ta! Đúng, không bao giờ!

    Nhưng tôi cũng đã nhầm khi nghĩ rằng chị Hương chỉ suốt ngày tìm cách theo đuổi tôi vì không có ai theo đuổi chị ta cả. Hôm nọ họp công tác đoàn, có một anh chàng da ngăm, đeo kính, cao xấp xỉ chị ta chờ ở ngoài suốt cả buổi rồi đợi chị ta ra để tặng chị ta một bó hoa. Khi ấy tôi đang đi giặt khăn lau bảng, vô tình quay lại thì thấy hai người đang nói với nhau điều gì đó, một lúc sau đã thấy anh ta quay về với vẻ mặt thất vọng. Có lẽ anh ta đến tỏ tình với chị Hương và bị chị ta từ chối. Trông anh ta cúi đầu bước từng bước khá tội nghiệp, cứ như thể sắp gục xuống sàn nhà đến nơi!

    Trường tôi có một đội văn nghệ với khá nhiều những trai tài gái sắc. Người trong trường thường đồn với nhau rằng đội văn nghệ là nơi duy nhất tập hợp những "gương mặt sáng" của trường tôi, ý là ngoài những người ở đó ra thì trông ai cũng lù đù, mệt mỏi vì phải học quá nhiều. Thế nên những người ở trong đội thường được nhiều người theo đuổi, thậm chí những sinh viên từ các trường khác cũng không ngại mà sang làm quen với đội văn nghệ trường tôi.

    Tiêu biểu nhất trong đội là cô bé Chi Mai- người được mệnh danh là "hoa khôi thế hệ mới" của Bách Khoa. Cô ta bằng tuổi tôi, cũng mới vào trường được vài tháng nhưng đã có khá nhiều người theo đuổi, nhất là bọn con trai trong khoa tôi và một vài khoa khác. Vẻ đẹp của Chi Mai khiến cho khá nhiều các chị khóa trên ghen tị, vì thế dù mới vào đội văn nghệ nhưng hầu như ai trong đó cũng muốn cô ta nghỉ sớm vì không muốn bị chiếm spotlight mỗi lần lên diễn trên trường. Đặc biệt là lễ hội âm nhạc vừa rồi ở trường tôi, nghe nói cô ta lên nhảy ở vị trí kém thuận lợi chỉ trong vòng hơn 3 phút đồng hồ nhưng cũng đã làm cho biết bao nhiêu anh chàng thèm thuồng muốn kết bạn làm quen.

    Đó là những gì mà tôi nghe Việt Anh kể. Nó cũng là một trong những fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô bé, tới nỗi từ hôm lễ hội âm nhạc cho đến bây giờ, không tiết nào lên lớp là nó không nhắc về Chi Mai! Thậm chí Lâm nghe nó ca tụng con bé chán tới nỗi chỉ trực Việt Anh nói ra hai từ đó là vội bịt miệng nó lại và bảo:

    - Mày có tắt cái loa dè đi không hả?

    Và tôi cũng không ngờ, sau này chính Chi Mai là người khiến tôi bị lộ cái giới tính không mong muốn với chị Hương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  5. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 34

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài bố, mẹ, Lâm, Việt Anh và mới gần đây là Hân, không một ai biết rằng tôi muốn làm con gái cả! Tôi có thể che giấu nhân cách đó đi, nhưng đôi khi nó lại trồi lên không mong muốn, đặc biệt là những khi ở gần một người con gái đẹp. Chỉ duy nhất Sam là người khiến cho tôi muốn mạnh mẽ hơn. Chẳng hiểu sao cũng chỉ duy nhất Sam là người mà tôi muốn ra sức bảo vệ.

    Lần đầu tôi gặp Chi Mai là hôm câu lạc bộ tôi cử khoảng ba, bốn người sang bê đồ giúp đội văn nghệ để chuẩn bị cho buổi biểu diễn trước lễ khai mạc Olympic cấp trường. Hôm đó tôi cũng được cử sang, nhưng thay vì sang với mục đích để làm quen với con gái bên đội văn nghệ như hai đứa kia, tôi chỉ đơn giản muốn tham gia thật nhiều hoạt động để cuối kì được ưu ái.

    Khi ấy tôi cũng không nghĩ mình sẽ gặp Chi Mai. Xuống kho trường, mỗi đứa bê một thùng các-tông nhỡ. Tôi thì chọn bê cái nặng nhất vì muốn được ưu ái nhất.

    - Úi xời, bê nặng để lấy le với mấy đứa con gái đội văn nghệ đúng không? - Thằng Hòa chọc tôi.

    Lúc ấy, tôi định đặt đồ xuống "cho nó một trận", nhưng vì không muốn làm lớn chuyện khi đang hoàn thành nhiệm vụ nên tôi nhếch mép cười và tha cho nó. Ai ngờ, khi tôi bê đồ qua vườn hoa trường, không may đống thùng nặng trĩu và che tầm nhìn đã hại tôi một phen! Tôi không để ý người đi đối diện, và hình như người ta cũng không để ý tôi nên bị va vào đống đồ tôi bê trên tay và ngã xuống sân trường.

    - Bạn có bị làm sao không? - Tôi vừa đỡ người đó dậy vừa hỏi han.

    Đó là một cô gái khá xinh. Con gái xinh ở trường tôi cực kì hiếm, nhưng đây có lẽ là lần đầu tôi nhìn thấy một người xinh như vậy. Mặc dù gu của tôi là Sam nhưng nếu đem Sam so với người này thì rõ ràng cô ta hơn rất rất nhiều lần. Tôi không biết cô ta có từng đi thi hoa hậu không nhưng nếu sinh viên mà xinh xắn như này thì quả là hàng hiếm!

    Cô gái không đáp lại tôi. Cô ta tự đứng dậy phủi quần áo rồi nhặt chiếc điện thoại nằm lăn lóc ở dưới đất lên. Hình như nó chính là thủ phạm khiến cô không tập trung nhìn đường và kết quả là va phải đống đồ lỉnh kỉnh của tôi.

    - Mình xin lỗi rất nhiều! - Tôi cúi đầu xuống trước mặt cô ta.

    - Không sao đâu anh, là do em!

    Hình như vì thấy tôi khá cao mà cô gái nghĩ tôi học năm hai, năm ba gì đó. Nhưng thực chất tôi cũng chỉ là sinh viên năm nhất.

    - Gọi mình là bạn được rồi, mình mới vào trường!

    Không hiểu sao lúc đó tôi đoán chắc cô ta bằng tuổi mình.

    - Mình tên là Chi Mai! - Cô ta đưa một tay ra muốn bắt tay tôi.

    Mới đầu thấy một bạn nữ xinh xắn như thế, tôi cũng đã cảm thấy hơi ngại. Nhưng bây giờ biết cô ta chính là người mà Việt Anh vẫn hay nhắc đến, tôi càng cảm thấy ngại hơn nhiều lần. Trước mặt tôi là người mà được rất rất nhiều người theo đuổi, là "hoa khôi thế hệ mới", là người đứng ở vị trí không nổi bật trong đội văn nghệ mà vẫn nhận được nhiều sự quan tâm, là "thần tượng" của đám con trai ở trong trường..

    - Mình tên là Phong!

    Tôi giới thiệu tên nhưng không đưa tay ra bắt lại. Có lẽ do tôi sợ mình sẽ lại phát sinh ra những cảm giác không nên. Tuy nhiên, cô ta vẫn mỉm cười lại, rồi sau đó đi mất!

    - Cái gì? Mày được Chi Mai đưa tay ra bắt mà không bắt hả? Trời ơi là trời..

    - Suỵt, nói nhỏ thôi! Mọi người nghe thấy bây giờ!

    - Trời ơi, người ao ước cả đời được một lần như vậy mà ông trời không cho, người may mắn có cơ hội thì lại bỏ phí! Huhu..

    Sau khi nghe tôi kể lại chuyện buổi sáng vào tiết học chiều, Việt Anh khóc không ngớt nước mắt vì tiếc và thấy mình "bất hạnh". Còn tôi thì lại thấy điều đó hết sức bình thường.

    - Tao thấy có gì đâu mà! Con gái đẹp thì ở ngoài trường mình đầy ra! - Tôi thanh minh.

    - Mày có phải tao đâu mà hiểu được! - Việt Anh vẫn chưa ngớt tiếc nuối. - Mày suốt ngày chỉ biết Sam của mày thôi!

    Nghe Việt Anh nói vậy, tôi lại quay ra phía cửa sổ lớp và thở dài. Nếu Sam cũng nhiệt tình và quan tâm tới tôi nhiều như những đứa con gái tôi đã từng gặp ở trường thì tốt biết bao! Đằng này, nó chỉ thích tuýp đàn ông trưởng thành như anh Khoa vậy! Mà cho tới khi tôi đủ mạnh mẽ, đủ trưởng thành như anh; tôi sợ Sam đã có người khác từ lâu lắm rồi!

    Chi Mai ở trong mắt Việt Anh không chỉ là một cô gái mà nó ngưỡng mộ, nó muốn làm quen. Đó còn là gu người yêu của nó, là mẫu người mà nó thích. Nó từng in ảnh cô bé và nhét vào ví tiền để đi đâu cũng có thể lôi ra ngắm. Còn tôi, mặc dù tôi không thích thể hiện sự thích thú của mình với một ai đó ra bên ngoài nhưng tình cảm tôi dành cho họ thì còn lớn lao hơn cả những sự ngưỡng mộ thông thường nữa!

    Bữa nọ, tôi lại gặp Chi Mai khi đang mua đồ ở căng tin. Vừa nhìn thấy tôi, nó đã giơ tay chào:

    - Phong đúng không nhỉ?

    - Đúng rồi!

    - Mình hay thấy bạn đi ra từ phòng Đoàn, bạn là cán bộ Đoàn trường hả?

    Tôi gật đầu:

    - Ừ.. à.. ờ.. không hẳn thế!

    Chi Mai cười khi thấy sự bối rối của tôi.

    - Làm ở đó chắc chắn bạn phải biết chị Hương phó chủ nhiệm rồi! Chị ấy là gia sư môn tiếng Anh của tớ hồi ôn thi đại học!

    Tôi không ngờ Chi Mai lại phát hiện ra việc tôi làm ở Đoàn trường, và cô ta còn là người quen của chị Hương nữa. Cũng có thể cô đã nhìn thấy tôi và chị ta nói chuyện với nhau từ trước nên hôm bị va vào đống đồ của tôi ở trên sân trường mới nhiệt tình nán lại làm quen với tôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  6. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 35

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta nói Trái Đất tròn nên dễ dàng gặp được những mối quan hệ dây mơ rễ má với nhau trong đời. Tôi không hiểu sao mình may mắn tới mức đã hai lần gặp được người quen của chị Hương một cách bất ngờ: Lần thứ nhất là anh Khoa và lần thứ hai là Chi Mai. Cứ như thể chị Hương là người đạo diễn cho kịch bản cuộc đời tôi, và cũng chính chị ta là người khiến cho chuyện yêu đương của tôi với Sam không được đẹp y như truyện cổ tích.

    Đó là một buổi chiều cuối năm, tôi đi học về và thấy Hân đang ngồi nói chuyện với Sam ở ngoài hiên. Bình thường Hân sẽ sang nhà tôi trước rồi mới sang nhà Sam, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nó sang thẳng nhà Sam mà không đợi tôi về. Thấy vậy, tôi lại đứng nép sau bụi cây bám vào hàng rào để nghe lén.

    - Hân ở đây thêm một thời gian nữa rồi về, dù gì đến giữa tháng mới phải nhập học cơ mà!

    - Thôi, Hân phải về trước để còn chuẩn bị. Dù không muốn xa Sam nhưng vi việc học nên bắt buộc phải như thế!

    - Hân sẽ đi thật sao.. - Tôi nghe tiếng Sam rưng rưng.

    - Khi nào có cơ hội, Hân sẽ lên thăm Sam mà! Sam đừng lo!

    - Hân hứa nha!

    - Ừ!

    Vậy là Hân phải về quê nhập học ngay. Nó chưa hề nói gì với tôi cả. Tôi không ngờ nó thông báo điều này cho Sam trước.

    Mãi đến tối hôm đó, nó mới sang nhà chào tôi và anh Trương để đi. Khi ra đến cổng, nó chợt đứng lại và bảo với tôi:

    - Thôi, không cần Phong tiễn ra bến xe đâu, tự Hân đi được rồi!

    - Hân.. có chắc không?

    - Chắc! - Nó cười. - Phong ở lại chăm sóc Mas và Sam hộ Hân nha! Khi nào có dịp nhất định Hân sẽ lên thăm hai người!

    Tôi ngây người khi Hân nhắc chăm sóc Sam. Mấy hôm trước nghe lén tôi cứ nghĩ nó gán ghép tôi với Sam vì thấy tôi ở cạnh nhà Sam, nhưng không ngờ nó cũng đã biết chuyện tôi thích Sam từ trước! Nó bảo:

    - Chuyện Phong thích Sam, Hân nhìn nét mặt của Phong là đoán ra rồi! - Rồi thở dài. - Nhưng có vẻ Sam không thích Phong cho lắm! Chắc Phong cũng biết chuyện Sam thích anh Khoa gia sư rồi, nhưng Hân tin nếu kiên trì nhất định Phong cũng sẽ thành công thôi!

    Hân giật nắm đấm xuống ý bảo tôi cố gắng lên. Tôi nhìn nét mặt quen thuộc của nó, rồi chợt nở một nụ cười. Trong khoảnh khắc gần như là cuối cùng của năm ấy, chúng tôi đã ôm nhau cái ôm cuối cùng trước khi Hân trở về quê học. Tôi đã tìm thấy cảm giác thực sự đối với Hân. Đó không phải là tình yêu, càng không phải là tình bạn. Đó là tri kỷ! Chỉ có những người tri kỷ mới hiểu thấu tâm tư của người kia qua ánh nhìn. Chỉ có tri kỷ mới muốn cho người kia được hạnh phúc mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì thêm. Và vì là tri kỷ nên tôi trao cái ôm cho Hân không hề ngượng ngùng.

    Kể từ khi Hân không còn ở đây nữa, Sam luôn giữ khuôn mặt buồn rầu, lạnh lùng y như hồi mới gặp tôi. Nó không thèm qua nhà tôi chơi với Mas, cũng chẳng một phút nào nhìn qua hàng rào lúc tôi đang tưới cây ở trong vườn. Nó khiến cho tôi cảm thấy bất an.

    Một hôm, bất thình lình tôi gọi:

    - Sam!

    Nó quay sang nhìn tôi qua hàng rào. Nhưng thay vì tiến lại gần nói chuyện như hồi trước, nó chỉ đứng lại và đợi tôi bước tới.

    - Bạn đang giận tôi chuyện gì hả?

    - Đâu có đâu! - Nét mặt nó tỉnh bơ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

    - Sao mấy hôm nay trông bạn buồn vậy? Hay là.. mấy tên hung hăng kia lại tới?

    - Không phải! Là vì không có ai để nói chuyện nên tui buồn thôi!

    Lời nói của Sam khiến cho tôi hơi chút chạnh lòng. Có phải vì tôi là con trai nên nó không muốn thân thiết với tôi mà thay vào đó chỉ muốn nói chuyện với Hân như hồi trước hay không? Có phải vì Hân đi rồi nên nó không có ai để bầu bạn hay không?

    - Có tôi ở đây, sao bạn không nói chuyện với tôi? - Tôi nói với Sam bằng thái độ ấm ức.

    - Là vì.. - Nó lại cúi xuống. - Vì có những chuyện mà tui không thể kể cho cậu được!

    - Là chuyện gì? - Tôi tò mò.

    Sam ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ánh mắt của nó lúc này khác xa với ánh mắt của những khi khác. Trông nó không hẳn là ngấn nước cũng không hẳn là khô, tôi không biết đó là thứ cảm xúc gì!

    - Bây giờ.. cậu chưa nên biết vội đâu!

    Nói rồi Sam bỏ vào nhà bỏ mặc tôi ở ngoài vườn với chiếc lồng của Mas đặt ở bên cạnh.

    Ngược lại với Sam, Chi Mai ở trường lại quan tâm đến tôi có lẽ nhiều hơn những người khác. Tôi không biết có phải vì chị Hương mà cô ta để ý đến tôi như vậy hay không nhưng có lần hai chúng tôi đang đi dọc hành lang trường thì có vài người đến xin chụp ảnh chung và cô ta đã từ chối, còn riêng tôi thì cô ta lại nói chuyện y như bạn học cùng lớp vậy mặc dù hai người mới chỉ gặp nhau tình cờ ở trên trường!

    Và mọi chuyện chỉ bắt đầu khi chúng tôi đi đến cuối hành lang. Sau một hồi nói chuyện phiếm với nhau, Chi Mai đã đưa cho tôi một mẩu giấy và nói:

    - Bây giờ tớ phải về phòng tập văn nghệ, khi nào về nhà cậu hẵng mở mẩu giấy đó ra đọc nha!

    Rồi cô ta chạy thật nhanh xuống cầu thang, còn tôi thì gập đôi mẩu giấy một lần nữa và nhét cẩn thận vào trong túi quần.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  7. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 36

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sáng thứ bảy tuần này lúc 8 giờ 30 phút gặp tớ ở trên tầng thượng tòa C".

    Đó là nội dung ghi trong mẩu giấy mà Chi Mai gửi cho tôi lúc ở trường. Tôi không biết cô ta muốn gặp tôi để làm gì. Phải chăng là chuyện liên quan đến chị Hương ư?

    Nhưng tôi vẫn muốn giữ lời với Chi Mai. Đúng 8 rưỡi chủ nhật, tôi đi xe bus đến trường mặc cho không ai học vào hôm đó cả, chỉ có vài câu lạc bộ sinh hoạt ở trường nhưng không ai rảnh mà lên tầng thượng!

    - Cậu hẹn tớ lên đây có việc gì? - Vừa nhìn thấy Chi Mai, tôi đã hỏi.

    - Tớ định nói với cậu một chuyện.

    Chi Mai bảo tôi ngồi xuống cạnh nó ở trên bục lan can. Rồi nó lấy tay vén tóc lên và buộc cao thành đuôi ngựa.

    - Tớ đã hỏi chị Hương về cậu rồi. Dù gì thì với tính cách của cậu, chắc cậu cũng chẳng bao giờ thích một người lớn tuổi hơn như chị ấy đâu! Vì thế nên.. tớ nghĩ..

    - Cậu nghĩ điều gì?

    - Tớ nghĩ.. tớ sẽ hợp với cậu hơn là chị ấy!

    Tôi giật mình khi nghe câu nói đó của Chi Mai. Dường như ngồi bên cạnh tôi không còn là "hoa khôi thế hệ mới" của trường, là người thần tượng sang chảnh của rất nhiều đứa con trai trong trường nữa! Thái độ của cô ta lúc này giống một đứa con gái lớp dưới đang tỏ tình với một "soái ca" khóa trên hơn. Mà tôi thì không được đẹp trai đến vậy!

    Thấy tôi im lặng không đáp gì, Chi Mai quay sang nhìn tôi và mạnh dạn nói:

    - Cậu đồng ý làm bạn trai tớ nha!

    Cho đến lúc này thì tôi không thể ngồi yên một chỗ được. Tôi đứng phắt dậy và quay lưng định bỏ về:

    - Tớ xin lỗi!

    - Phong!

    Chi Mai gọi tôi với giọng nói ngọt ngào khác hẳn với giọng nói lảnh lót của cô ta lúc mới gặp. Giọng điệu đó làm tôi đứng lại một chút. Rồi cô ta tiến lại gần từ đằng sau, bất ngờ ôm lấy tôi khiến da gà tôi cứ thế nổi lên từng hồi:

    - Tớ đã trót để ý cậu từ lúc va vào đống đồ cậu bê hôm ở dưới sân trường rồi! Chắc cậu cũng biết tớ là đứa nổi tiếng xinh xắn trong trường, lại còn được nhiều người theo đuổi nữa nhưng đều từ chối hết vì.. vì tớ chỉ thích mình cậu thôi!

    - Tớ xin lỗi!

    Tôi phũ phàng gạt tay Chi Mai ra khiến cô ta chới với. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sốc như lúc này. Đã nói lời xin lỗi hai lần nhưng sợ Chi Mai vẫn muốn níu kéo thêm, tôi đành quay lại nhìn nó:

    - Tớ không phải là con trai thực thụ! Xin lỗi nếu để cho cậu hi vọng!

    Không ngờ, lời nói đó của tôi không khiến cho Chi Mai từ bỏ ý định. Nó cười:

    - Thôi đi, đừng có chọc tớ nữa! Có đứa con trai "không thẳng" nào mà lại mạnh mẽ như cậu không?

    - Nếu cậu không tin thì..

    Tôi lôi từ trong ví ra tấm ảnh mà tôi tự chụp chính mình và đưa cho cô ta xem. Đó là tấm ảnh tôi make up giống y như con gái và mặc một bộ đồ con gái trên người.

    - Hả?

    Chi Mai có vẻ khá sốc khi nhìn thấy tấm ảnh đó. Trông cô ta nghẹn ngào như sắp khóc. Rồi tôi lấy lại tấm ảnh, quay xuống cầu thang mà không quan tâm cảm xúc sau đó của cô ta như thế nào.

    Tôi chưa lúc nào có cảm tình với Chi Mai. Nói đúng hơn, tôi chỉ nói chuyện với nó vì tôn trọng nó, vì đã vô ý khiến nó ngã giữa sân trường và vì chị Hương! Trong tim tôi lúc nào cũng chỉ có một mình Sam. Sự rung động trước Hân của tôi khi trước chỉ là một sự hiểu nhầm, còn bây giờ khi Hân đã không còn ở đây nữa thì trái tim tôi chắc như đinh đóng cột rằng định mệnh của mình là người nào. Ngoài người đó ra, không có một ai khác làm cho tôi rung động cả!

    Tôi không kể cho Việt Anh biết chuyện mình đã nói chuyện với Chi Mai và được nó tỏ tình. Tôi sợ nếu nó biết, nó sẽ không thèm nhìn mặt tôi và coi tôi như bạn nữa! Thay vào đó, tôi nhiệt tình ủng hộ chuyện nó tới làm quen với cô ta.

    - Thôi, tao ngại lắm! Thần tượng thì thần tượng vậy thôi, chứ biết đâu..

    - Mày cứ thử làm quen đi, biết đâu cô ấy cũng sẽ bắt chuyện với mày như bắt chuyện với tao thì sao?

    - Để tao tính đã!

    Nhiệt tình như vậy vì tôi muốn tốt cho cả Việt Anh và Chi Mai. Nói đúng ra, vì Việt Anh chưa có "đối tượng" nào để thích, mà Chi Mai thì có lẽ cũng chưa tìm được ai nên mới tỏ tình tôi, nên đưa hai người này lại với nhau là hợp lý. Nhưng tôi không ngờ rằng cho tới một ngày mình phát hiện ra Chi Mai lại là loại người bỉ ổi đến vậy!

    Hôm đó lại cùng chị Hương soạn sổ sách ở văn phòng đoàn, tôi để ý thấy chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn thường ngày. Lúc đầu, tôi cũng không thắc mắc vì ánh mắt đó cho lắm. Nhưng đến nửa chừng nghỉ ngơi lấy sức, chị ta càng nhìn tôi khó hiểu hơn. Tôi hỏi thẳng:

    - Có chuyện gì mà chị nhìn em dữ vậy?

    - À.. ờ.. không có gì!

    Ngoài miệng thì nói không có gì nhưng từ đầu đến cuối, chị ta vẫn giữ ánh mắt khó hiểu khi hướng về tôi. Cho đến lúc phải về vì trời đã quá khuya, chị ta mới giữ tôi lại và hỏi:

    - Em.. thích con trai hả?
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  8. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 37

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _Chị đã nghe Chi Mai kể hết mọi chuyện rồi!

    Đó là lời mà chị Hương nói với tôi trước khi rời khỏi phòng đoàn về nhà. Tôi nói dối với chị ta rằng đúng là mình thích con trai để chị ta không bám đuổi tôi nữa, tuy vậy trong lòng vẫn khá bực Chi Mai và vẫn lo sợ một chuyện: Chị Hương sẽ đến nhà tôi để kể hết sự thật về tôi cho Sam nghe.

    Nhưng thực sự tôi đã lo quá xa. Mặc dù chỉ còn Sam và chị Hường là chưa biết sự thật về tôi, nhưng không ai kể chuyện đó với họ cả! Nói đúng hơn, Sam không quan tâm tới tôi nhiều đến mức đấy.

    Một thời gian sau khi Hân về quê, Sam cũng đã đỡ buồn hơn hẳn. Một buổi sáng chủ nhật, thấy tôi đang ngồi chơi với Mas ở trong vườn, Sam ló mắt qua hàng rào và gọi:

    - Ê! Cho tui sang chơi cùng với nó được không?

    Tôi ngạc nhiên vì sự thay đổi tính cách của Sam. Nhưng lúc Sam đang chơi với tôi ở bên vườn, chẳng hiểu sao tôi thấy ánh mắt của chị Hường đang nhìn hai chúng tôi đầy khó hiểu. Thấy bị tôi phát hiện, chị hơi nép người vào sau hàng rào, mắt vẫn dán vào tôi và Sam.

    Tôi vui vì giờ đây Sam đã trở lại như trước kia, nhưng vẫn không vui lắm vì nó vẫn cố tạo một khoảng cách vô hình ngăn giữa tôi và nó. Tôi không cắt nghĩa được khoảng cách đó là gì, tuy nhiên lúc đi cùng nó tới bến xe bus, lúc chơi với Mas ở trong vườn, cả lúc ngồi cạnh nó ở ngoài hiên nữa; tôi không thấy được thoải mái cho lắm. Không phải tôi lo Sam sẽ phát hiện ra giới tính thật của mình, cũng không phải lo bọn người kia sẽ đến tìm Sam một lần nữa! Cái lo lắng đó thật khó tả, đến nỗi có một hôm đang ngồi nói chuyện với nó ngoài hiên, tôi tự mình bỏ về và nằm dài ở trong phòng cho đến tận tối, chẳng tơ tưởng gì đến chuyện ăn uống.

    - Hôm nay em bị làm sao vậy? - Anh Trương vừa bê thức ăn vào phòng tôi vừa hỏi.

    - Em thấy không được thoải mái!

    Tôi bảo anh để thức ăn ở đó rồi tự giam mình trong phòng một mình, chẳng buồn nói chuyện hay gặp mặt ai cả. Anh Trương nhìn tôi hơi ngạc nhiên lúc đầu nhưng rồi cũng không nói gì thêm. Anh lặng lẽ ra khỏi phòng và để cho tôi có không gian riêng.

    Từ ngày không gặp chị Hương nữa, ở trên trường tôi chỉ còn nói chuyện với Lâm và Việt Anh. Cũng chỉ hai đứa nó là hiểu tính tôi nhất nên bất cứ chuyện gì khó nói tôi đều kể cho chúng nghe cả!

    - Mày bảo cái gì? Mày định từ mặt Sam một thời gian hả?

    - Tao cảm thấy mình không phù hợp với Sam! Giữa tao và cô ấy như có một khoảng cách vô hình nào đó!

    - Mày bị điên rồi! - Đột nhiên Lâm kêu lên.

    - Mặc kệ mày nghĩ gì về tao, thời gian tới tao chỉ coi Sam là bạn thôi! Nếu Sam cần thì tao vẫn sẽ ra tay bảo vệ hết sức, nhưng còn chuyện yêu đương thì..

    Lâm và Việt Anh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khó hiểu. Nhất là Lâm, nó không tin vào những lời tôi nói vì tôi đã chia sẻ thẳng thắn với nó về Sam rất rất nhiều lần.

    - Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh lại mà giải quyết! Mày vẫn có bọn tao ở đây giúp mà!

    Lần đầu tiên Việt Anh nói với tôi những lời nói xúc động như vậy. Nhưng tôi vẫn quả quyết:

    - Đã bảo là tao không bị cái gì mà! Tao hoàn toàn nghiêm túc!

    Tôi không tin trên đời này có một lá bùa nào đó khiến cho tôi hết cảm giác thích Sam, nhưng ngày hôm qua chính tôi đã trải qua cảm giác đó. Và ngày hôm nay khi quyết định nói điều không muốn với hai đứa bạn thân, thực sự tôi đã đắn đo khá nhiều, nhưng rồi cũng phải nói ra vì không thể giữ trong lòng cho riêng mình được.

    Mas ngồi trong lồng nhìn tôi với ánh mắt long lanh. Chắc nó đang bất ngờ vì tôi không còn đưa nó sang chơi với chủ cũ của nó mỗi ngày nữa. Trông nó thật tội! Giá mà nó là con người, tôi sẽ giải thích với nó rằng tất cả lỗi lầm chỉ là do con tim phản chủ của tôi chứ không hề do chủ cũ của nó. Mà tôi cũng không hiểu chính bản thân mình trong chuyện này. Rốt cuộc cớ gì đã khiến tôi tự động rời xa khỏi Sam như vậy?

    Hân đã về quê, Chi Mai đã tỏ tình tôi và bị từ chối nên cũng không dám gặp mặt tôi nữa, chị Hương thì nghĩ tôi thích con trai nên không theo đuổi tôi như hồi trước, Sam thì chẳng hiểu vì lý do gì khiến tôi có cảm giác từ mặt.. Rốt cuộc những người phụ nữ trong cuộc đời tôi cũng dần vì tôi mà rời đi. Chỉ còn có mẹ ở nhà, nhưng tôi không dám quay trở lại cái nơi tồi tệ đó nữa! Tôi vừa muốn chiều lòng bản thân mình, lại vừa muốn sống cuộc sống của riêng mình, nên thật khó để giữ những người thân thiết ở lại! Liệu có ai muốn ở lại với một kẻ tính tình ương ngạnh như tôi không?

    Thực ra là vẫn có. Ngoài Lâm và Việt Anh ra, anh Khoa cũng là một người bạn tâm sự với tôi mỗi lúc gặp khó khăn. Mỗi lần tôi đến cửa hàng tiện lợi nơi anh làm, dù không mua đồ gì, anh vẫn hẹn tôi ra ghế đá công viên ngồi nói chuyện sau giờ làm.

    - Anh nghe Sam kể dạo này không thấy em sang nhà chơi hay tưới cây trong vườn nữa! Em bận chuyện gì à?

    Tôi cúi đầu xuống sau câu nói đó của anh. Tôi không muốn kể cho anh nghe lý do oái oăm kia, càng không muốn anh biết chuyện tôi thích Sam từ trước. Anh Khoa vẫn nghĩ người tôi thích là Hân chứ không phải Sam. Nếu anh biết tôi tự dưng hết thích Sam chỉ vì cảm tính, chắc chắn anh sẽ cười tôi và bảo rằng tôi chưa trải đời.

    - Dạo này.. trường em.. đang có đề tài nghiên cứu khoa học..

    Tôi chưa nói hết câu, anh Khoa đã "ồ" lên:

    - À! Đề tài nghiên cứu giữa năm phải không? Hồi đó anh cực thích cái đó luôn!

    - Vâng! - Tôi gật gù cho qua.

    Rồi anh Khoa không ngừng bàn về chủ đề đó cho tới tận khi tối muộn. Trông anh có vẻ háo hức vì nó, còn tôi thì lại thơ thẩn suy nghĩ về chuyện khác mà không quan tâm đến cái đề tài "tự bịa" kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
  9. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 38

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em đang có chuyện gì với Sam nữa hả?

    Anh Trương hỏi tôi trong bữa cơm tối. Câu hỏi này của anh khiến tôi gợi nhớ đến hôm đầu tiên gặp Sam, chính anh Trương cũng là người "bày mưu" cho tôi làm lành với nó. Nhưng bây giờ thì tôi không cần sự trợ giúp của anh nữa rồi. Tôi tự cảm thấy câu chuyện của tôi và nó sẽ chẳng đâu vào đâu nên tự động rút lui.

    - Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà giải quyết, mà nếu không được thì để anh tìm cách giúp cho!

    Thấy tôi không nói gì, anh Trương lập tức tiếp lời. Lời nói của anh y hệt như của Lâm và Việt Anh lúc ở trường, nó chẳng giải tỏa tẹo nào cảm xúc đang trên bờ suy sụp của tôi!

    - Không cần đâu anh ạ!

    Tôi chán nản đáp rồi đứng dậy bỏ về phòng. Lại nằm dài trên chiếc giường kê giữa phòng, nhưng lần này tôi hướng mắt về ánh đèn mờ mờ phát ra từ bên nhà Sam. Tôi tò mò không biết giờ này nó đang làm gì, nhưng kể cả nó có làm gì thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa! Tôi đang dần trở nên vô cảm với những thứ xung quanh, đặc biệt là với ngôi nhà chung rào bên cạnh!

    Ngay tối hôm đó, tôi thấy anh Trương một mình đi sang nhà Sam làm gì đó. Hình như anh tới để hỏi về chuyện của tôi. Tôi định nháy máy để bảo anh về và không cần lo cho mình nữa, nhưng cũng muốn ngóng xem anh sẽ làm những gì.

    Chị Hường mặc một chiếc váy trắng thêu hoa đi ra mở cổng khi nghe thấy tiếng chuông cửa của anh Trương. Chắc chị không nghĩ đó là anh. Chị đứng ở hiên nhà ngó qua một lượt rồi mới ra mở cổng, dáng điệu y hệt như lúc chị nhìn lén tôi chơi với Sam. Dù không nghe được tiếng nhưng tôi đoán lúc đó hai người đã chào hỏi nhau, rồi anh Trương bắt đầu nói chuyện gì đó, và hai người đã bàn một lúc khá lâu.

    Mọi chuyện chỉ bắt đầu đến hồi gay gắt khi tôi nghe thấy hai người hình như đang cãi nhau chuyện gì đó to tát. Chị Hường ra vẻ cương quyết và định đuổi anh Trương ra khỏi nhà mình, còn anh Trương thì tỏ vẻ vẫn muốn tiếp tục câu chuyện để cầu xin một điều gì đó. Nhìn thái độ của hai người, tôi bất ngờ khi mới cách đây không lâu, tôi và anh Trương vẫn qua chào hỏi hai chị em như bình thường. Và lạ hơn nữa là cách hai người giằng co nhau y như đã từng rất quen nhau từ trước, mặc dù anh Trương có bảo với tôi là chị Hường mới mua căn nhà này không lâu và anh rất ít khi gặp mặt nói chuyện với chị. Vậy cớ gì mà hai người lại xảy ra mâu thuẫn như vậy?

    Mười lăm phút sau cuộc cãi vã, anh Trương đã bỏ về còn chị Hường thì đóng cổng và đi vào trong nhà. Tôi thoáng thấy ở khóe mắt anh Trương có một vết bầm nhỏ mặc dù trời tối và đèn ngoài sân chiếu sáng không rõ. Nhưng tôi vẫn quyết coi như mình chưa thấy điều gì hết!

    Sáng hôm sau, khi phải dậy sớm đi học, tôi thấy anh Trương đã ra khỏi nhà tự bao giờ. Tôi định cố lờ đi chuyện mình vô tình nhìn thấy hôm qua nhưng không ngờ chính anh Trương lại là người cố né tôi từ trước. Anh để một mẩu giấy nhớ lên bàn và dặn tôi tự nấu cơm trưa.

    Bí ẩn xoay quanh mâu thuẫn của anh Trương và chị Hường khiến tôi không ngừng đặt câu hỏi trong suốt ngày hôm đó. Tôi đã cố để không nghĩ về nó nhiều nhưng chẳng hiểu sao từ lúc đi học cho tới lúc về vẫn còn để tâm. Và khi ngồi vào bàn ăn tối, thấy vết bầm đã được bôi thuốc của anh Trương, tôi không thể ngưng tò mò đặt câu hỏi:

    - Mắt anh bị sao vậy?

    - À, không sao đâu! Anh đi đưa tin bị người ta va phải ấy mà!

    Tôi cố húp nốt bát canh đặt trên bàn rồi lại leo lên phòng để suy nghĩ. Chẳng ai muốn khoe ra cho người khác vết thương do mâu thuẫn của mình cả! Và cũng chẳng ai muốn giải thích cho người khác biết điều mà mình giấu kín!

    Tôi không nghĩ anh Trương bị như vậy là do liên quan đến chuyện của tôi và Sam. Tôi thừa khôn để hiểu chắc chắn đằng sau đó phải có một điều gì đó khó nói mà người trong cuộc (ở đây là anh Trương và chị Hường) không muốn cho tôi biết. Nhưng tôi chưa kịp tìm ra câu trả lời thì một câu chuyện khác xảy ra đã khiến cho cuộc sống của tôi phải thay đổi ít nhiều.

    Buổi trưa hôm đó, khi tôi đang ngon giấc thì bị đánh thức bởi tiếng đập rầm rầm ngoài cửa và tiếng một đám người thay nhau gọi:

    - Thằng Phong đâu, ra đây mau! Thằng oắt con kia!

    Nghe thấy tên mình, tôi giật mình trùm chăn kín mít dù tôi biết kể cả tôi có nằm nguyên như vậy trên giường thì bọn họ cũng không thể nhìn thấy được. Và tôi nhận ra trong những tiếng gọi đầy giận dữ giọng nói của đám người từng đuổi theo tôi và Sam lúc ở nhà bố nó và hỏi tôi địa chỉ nhà Sam dạo nọ đi học về.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2023
  10. Ái Hạ

    Bài viết:
    181
    Phần 1- Chương 39

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám người không ngừng gọi tên tôi với thái độ giận dữ. Đã hơn 30 phút trôi qua, bọn họ vẫn không có dấu hiệu dừng lại và dường như sẽ ở đó cho đến khi nào tôi ra thì thôi. Vì khu tôi ở khá vắng người, chủ yếu là xe cộ qua lại nên không ai để ý đám người đó cả, một phần cũng do chúng khá hung hăng nên có thấy thì họ cũng không dám ra giúp vì sợ vạ lây.

    Tôi cứ "giam" mình trong chăn dù cho nó chỉ là vật dụng đem lại cảm giác an toàn ảo lúc này. Nhưng ít ra, phần nào đó tôi cũng cách ly bản thân được với không khí đáng sợ ngoài kia. Những tiếng gọi ngày càng lớn hơn và chiếc chăn càng trở nên nặng nề khi trên lưng tôi lúc này không chỉ là trọng lượng của chăn mà còn là sự sợ hãi bao trùm lên toàn bộ các giác quan trong cơ thể.

    - Sao lại tìm đến mình giờ này cơ chứ? - Tôi tự nói với chính mình.

    Tưởng chừng đám người đó đã bỏ cuộc khi không tìm ra địa chỉ nhà của Sam, ai dè lần này bọn họ quay lại để tìm tôi. Cũng may tôi không ở ngoài vườn trong lúc này, nếu không mọi chuyện còn tệ hơn nữa!

    Tôi lại nghĩ về Sam- nhân vật chính trong tất cả những lần hai chúng tôi bị đám người đó đe dọa. Theo nó nói thì mẹ nó là người chỉ đạo đám người này, nhưng tôi lại không thấy logic trong việc bọn họ đến hỏi địa chỉ nhà Sam trước đúng một đứa đã từng chạy trốn cùng nó như tôi. Chắc chắn khi thoát khỏi đám người lần này, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện thay vì chỉ gật đầu cho qua như trước!

    Cuối cùng, bọn họ cũng quyết định buông tha cho tôi sau gần một tiếng đồng hồ. Ở trong chăn, tôi có cảm giác như mình nghe rõ từng tiếng tích tắc. Những giọt mồ hôi chảy xuống đệm của tôi cũng không thể làm tôi quan tâm hơn mạng sống của mình lúc này. Và khi nhìn xuống cánh cổng, tôi thở dài khi thấy nó đã bị lồi lõm đi nhiều lần. Nó đã hứng chịu những cú đá, cú đấm liên tục để cứu lấy mạng sống của tôi!

    Mặc dù đã nói sẽ từ mặt Sam nhưng vì lo đám người kia sẽ lại quay trở lại tìm nên tôi quyết sang nhà để nói chuyện với nó bằng được. Tuy nhiên, khi vừa sang nhà nó bấm chuông thì người mở cổng cho tôi không phải nó mà là chị Hường:

    - Em đến tìm Sam hả? - Chị nhìn tôi bằng ánh mắt không còn nhiều thiện cảm như trước, có lẽ do mâu thuẫn với anh Trương ngày hôm qua.

    - V.. v.. vâng!

    - Từ bây giờ em đừng đến tìm nó nữa! Tạm thời nó sẽ không thể gặp em đâu!

    Lời nói của chị Hường làm tôi vô cùng bất ngờ. Trước kia chính chị là người chuyển lời Sam đến tôi rằng tôi đẹp trai, dạy giỏi lại còn đúng gu của nó, vậy mà bây giờ cũng chính chị là người ngăn cách giữa tôi và Sam. Tôi biết sẽ không thể níu kéo được mối quan hệ, vậy nên tôi gọi chị lại để nói về chuyện khác:

    - Nhưng em đến đây vì một chuyện có liên quan trực tiếp đến Sam!

    Chị Hường đang định đi vào trong nhà thì bỗng đứng lại khi nghe tôi nói câu đó. Chị lập tức quay lại thắc mắc:

    - Là chuyện gì?

    - Có một đám người từng đuổi theo em và Sam lúc ở nhà của bố Sam, hôm trước họ đã xuất hiện một lần và hỏi địa chỉ nhà chị, nhưng em đã không nói ra. Hôm nay họ lại đến tìm em với thái độ hung hăng. Nếu không có Sam ở đây giúp em giải quyết thì em không thể sống yên ổn được với bọn họ!

    Nói xong câu đó, tôi chợt nhận ra mình vừa đi ngược lại với những lời hứa của mình từ trước. Rõ ràng chính tôi đã hứa với Mas và với chính mình rằng sẽ bảo vệ Sam đến cùng, vậy mà chỉ vì đám người đến nhà đòi đe dọa tôi đã sợ sệt và đòi tìm Sam bằng được để giải quyết. Sau cùng, chính tôi mới là kẻ yếu đuối, một kẻ yếu đuối luôn tìm cách để né tránh những hiểm nguy về mình!

    Thấy tôi có vẻ khẩn thiết về chuyện kia, chị Hường đành lên tiếng:

    - Hôm nay Sam không có ở nhà!

    Ngày hôm đó, đám người kia không còn tìm tôi thêm lần nào nữa. Tôi cứ lo sợ mình sẽ bị tìm đánh, hoặc dã man hơn là bị bắt cóc, nhưng điều đó đã không xảy ra, hoặc ít nhất trong ngày hôm nay thì nó không xảy ra.

    Sáng hôm sau, tôi tìm đủ mọi cách để đi đến trường mà không gặp phải đám người. Tôi bịt kín mít mặt, mượn chiếc kính đen của anh Trương để đeo và mặc chiếc áo hoodie dày cộp khiến bản thân trông khác so với thường ngày. Và tôi đã đến được bến xe bus an toàn mà không bị ai phát hiện.

    Nhưng khi tan học về nhà vào buổi chiều, tôi lại phải giật mình lần nữa khi đám người hôm trước lại tiếp tục đến trước cửa tìm mình. Bọn họ hô hào tên tôi rất to, cảm tưởng có thể khiến cho cả khu phố nghe thấy. Núp sau bờ tường ở một căn nhà, tôi không dám thò mặt ra vì sợ sẽ bị bắt thóp. Tôi đứng trơ trân một chỗ, run sợ đến toát hết mồ hôi mặc dù trời lạnh.

    Sau một vài phút, chợt tôi không còn nghe thấy tiếng đám người gọi tên mình nữa. Tôi liều lĩnh ló mắt ra tìm hiểu nguyên nhân, và ở ngay trước cổng nhà tôi, một bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước đám người để nói với họ điều gì đó. Đó chính là Sam!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2022
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...