Ngôn Tình [Edit] Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Trì Bắc Ấm

Discussion in 'Truyện Drop' started by Alissa, Feb 15, 2021.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 416: Cơ bắp co rút.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhan Thanh Nhược chớp chớp đôi mắt để thích ứng trước ánh sáng trước mặt, lúc ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt thâm thúy, cô vừa ngạc nhiên lại vui mừng.

    Nước mắt của cô trong nháy mắt ấy liền rơi xuống: "Đình Sâm, anh tỉnh rồi!"

    "Ừm, mấy ngày nay, vất vả cho em rồi."

    Dạ Đình Sâm hoảng hốt, trong ánh mắt ấy có sự bi thương không thể tả được, vì dùng mắt thường cũng có thể thấy là vợ của mình đã gầy đi quá nhiều.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tái nhợt không chịu nổi, còn có vài vết máu, làn da cũng đen đi mấy phần, còn chỗ nào giống bộ dáng cô gái yếu đuối của trước kia đâu?

    Nhan Thanh Nhược của hiện tại chỉ có duy nhất đôi mắt là sáng ngời có thần, cô cười nói: "Vì anh cùng con, em có vất vả đến đâu cũng thấy đáng giá cả."

    Dạ Đình Sâm cố gắng vùng dậy muốn ôm cô nhưng y nhấc tay thế nào cũng không thể nhấc lên nổi.

    Dạ Đình Sâm nhẹ nhíu mày, Nhan Thanh Nhược thấy y không khoẻ nên vội vàng nâng người y dậy, rồi để cái gối lót sau đầu.

    "Sao lại thế này?" Dạ Đình Sâm hỏi, "Anh cảm giác cơ bắp của chính mình giống như không có chút sức lực nào."

    "Có thể là do anh nằm ở trên giường một thời gian khá lâu cho nên trong lúc nhất thời các chức năng cơ thể chưa hồi phục."

    Nhan Thanh Nhược không để ý nói: "Chỉ cần hiện tại anh có thể tỉnh, về sau mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

    "Vậy là tốt rồi." Dạ Đình Sâm không nhanh không chậm mà gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có một phần hoảng loạn.

    "Đúng rồi, Đình Sâm, em phải nói cho anh biết một tin tức không tốt." Tâm tình của Nhan Thanh Nhược có chút tịch mịch.

    "Làm sao vậy?"

    Cô gằn từng chữ một, nói: "Vì muốn bắt anh trở về mà Đại trưởng lão đã làm cho ông nội cùng ba em bị thương phải nhập viện, hiện tại ông nội vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU."

    "Sao chứ?!" Dạ Đình Sâm khó thở, nổi giận đùng đùng, nắm chặt nắm tay như muốn bóp chết đại trưởng lão.

    "Anh trước tiên đừng nóng giận." Nhan Thanh Nhược vội vàng làm y bớt giận, nói: "Em có hỏi qua bác sĩ, cũng may đã được đưa đến kịp thời nên trước mắt sẽ không có gì đáng ngại, chỉ là sức khỏe không được như trước."

    Dạ Đình Sâm nhíu mày thành chữ xuyên (川), một cảm giác bất lực đột nhiên sinh ra trong y.

    Y dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân dựa vào giường bệnh nhưng Nhan Thanh Nhược thấy lại là y đang gảy ngứa.

    "Đều do anh vô dụng." Ánh sáng trong mắt của người đàn ông này tối sầm và u ám đi.

    Nhan Thanh Nhược đau lòng ôm lấy y, "Đình Sâm, không sao đâu, hết thảy đều sẽ ổn thôi."

    Cô an ủi hơn nửa ngày rồi kêu bảo mẫu ôm con đến để Dạ Đình Sâm ôm một cái.

    Đứa nhỏ mở to đôi mắt long lanh, không khóc cũng không nháo, ngây ngô cười, ở trên đùi Dạ Đình Sâm nhún nhảy.

    Dạ Đình Sâm cảm thấy mình vô dụng, không ôm được con!

    Mới vừa rồi y muốn duỗi tay đã phải tốn rất nhiều sức lực chứ đừng nói chi là ôm đứa nhỏ.

    Sau khi để đứa nhỏ rời đi, sắc mặt Dạ Đình Sâm khác lạ nói: "Thanh Nhược, em gọi Cảnh Trường Bách tới đây, anh có lời muốn nói với anh ta."

    "Hả? Muốn giấu cả em à?" Nhan Thanh Nhược có chút khó hiểu hỏi.

    "Ừ."

    Y không nghĩ để cho cô bé ngốc này phải lo lắng thêm nữa, tốt hơn hết cứ để mình y chịu.

    Cảnh Trường Bách rất nhanh đã làm kiểm tra toàn thân cho y, bản báo cáo khiến anh ta có chút khó tin.

    "Các chức năng của cơ thể bao gồm thận, gan đều đang dần dần hồi phục, các thông số cũng ổn định và bình thường, nhưng mà..." Cảnh Trường Bách nhìn chằm chằm vào dữ liệu của cơ bắp và lâm vào trầm tư.

    "Nhưng mà sao, anh phải nói sự thật!" Dạ Đình Sâm không kiên nhẫn, giọng nói lớn lên mấy độ.

    "Theo như báo cáo cho thấy anh đang có triệu chứng của bệnh teo cơ."

    Cảnh Trường Bách dùng một câu đã định sẵn cái chết cho Dạ Đình Sâm.

    "Chuyện này không có khả năng!" Dạ Đình Sâm quát, "Tôi hiểu rõ trạng thái của mình, làm sao có thể như vậy?"

    "Đây có lẽ là tác dụng phụ của kích thích tố." Cảnh Trường Bách đẩy đẩy mắt kính, nhẹ giọng nói: "Anh cũng đừng quá lo lắng, cần quan sát thêm một đoạn thời gian nữa đã, nói không chừng triệu chứng này sẽ biến mất."

    Dạ Đình Sâm ảo não cắn chặt khớp hàm, cuối cùng nhìn trời mà bất lực, "Anh giúp tôi nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, tôi sẽ cảm tạ anh."

    "Đều là bạn bè, anh nói lời này làm gì?"

    "Còn có một chuyện nữa." Dạ Đình Sâm khẽ mở môi đỏ, nói: "Đừng nói cho Thanh Nhược biết tin này, tôi không muốn cô ấy phải lo lắng."

    "Được."

    Editor: Alissa
    Cập nhật 27.1.22
     
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 421: Bắt cóc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào đêm, trăng sáng sao thưa.

    Dạ Đình Sâm kéo chăn lên, lặng lẽ nhắm mắt lại.

    Y không thể ngủ được, tuy rằng tình trạng thân thể của y đang tốt lên từng ngày, nhưng đối với y mà nói, nó giống như muối bỏ biển, rất khó để có được bất kỳ sự khởi sắc nào, thậm chí ngay cả trình độ của một người bình thường cũng khó đạt được.

    Nhưng vì không muốn làm cho Nhan Thanh Nhược lo lắng, cho nên chỉ có thể giả vờ ngủ.

    Sau một ngày bận rộn, Nhan Thanh Nhược cũng mệt mỏi, cô nằm ở trên giường bên cạnh, hô hấp đều đều.

    "Rào rạt." Rèm cửa đột nhiên vang lên, một trận gió lạnh thổi qua, trong phòng liền có một thân ảnh tối tăm uốn éo.

    Dạ Đình Sâm liền phát hiện trước, y nín thở ngưng thần, không dám phát ra âm thanh.

    Đại trưởng lão dùng ánh mắt u ám nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt của gã khóa chặt vào Nhan Thanh Nhược ở trên giường.

    "Con điếm thúi, cuối cùng cũng để cho tao bắt được mày." Gã cười nham hiểm, lộ ra hàm răng vàng lởm chởm cái có cái không.

    Nhan Thanh Nhược mơ mơ màng màng mở mắt ra, một giây tiếp theo, cô đã bị Đại trưởng lão nhéo vào tay một cái.

    "A --"

    Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, Nhan Thanh Nhược đã bị Đại trưởng lão bịt kín miệng.

    Cô liều mạng mà giãy giụa, cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất, bên cửa sổ lầu hai, Đại trưởng lão nỗ lực kéo Nhan Thanh Nhược ra bên ngoài, thề phải bắt cô đi cho bằng được.

    "Buông cô ấy ra!"

    Đôi mắt nhiếp người lại câu hồn của Dạ Đình Sâm nhìn thẳng vào Đại trưởng lão như một vị vua.

    "A, một kẻ sống dở chết dở, có tư cách gì mà lớn tiếng với ông đây?"

    Đại trưởng lão phát ra âm thanh khinh thường.

    Trên trán Dạ Đình Sâm gân xanh nổi lên vì giận dữ, bên dưới lớp chăn, những ngón tay tuyệt vọng mà nắm chặt thành nắm đấm.

    Người phụ nữ của Dạ Đình Sâm y, tuyệt đối kẻ nào cũng không được phép ức hiếp! Không cần biết người này có quan hệ gì với y!

    "Tôi nói! Thả cô ấy ra!" Dạ Đình Sâm gằn từng chữ một mà nói, y dùng hết sức lực, từ trên giường bệnh ngồi dậy.

    Y gồng mình đứng thẳng lên ra khỏi giường, nhưng lại trông có vẻ yếu ớt.

    Đại trưởng lão cười châm chọc. "Tao hiện tại tạm thời không dùng được thân thể của mày. Không ngờ mày lại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy."

    "Nhưng thật ra làm cho tao có chút nghi hoặc, liệu có nên cho mày trở thành tử thị* của tao không."

    *Tử thị (người hầu chết): dùng xác chết để làm nô lệ

    "Ông có thể tới thử xem xem."

    Dạ Đình Sâm ánh mắt giống như chim ưng mà nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão, ngay cả chớp mắt một cái cũng không.

    "Tới đây nào, nếu không cho tao nhìn xem mày có bản lĩnh gì, thì hôm nay tao sẽ khiến cho con nhỏ này chết."

    Dạ Đình Sâm cố gắng hết sức để kích hoạt lực lượng kích thích tố trong cơ thể mình, y điên cuồng gầm lên. "A! Đứng lên!"

    Áo bệnh viện màu xanh trắng bị rách một chút, cơ bắp cuồn cuộn tăng lên, ánh mắt của Dạ Đình Sâm cũng dần mất đi sự trong sáng, thay vào đó là màu đỏ tươi và khát máu trong đôi mắt.

    Y từng bước tiến lên, Đại trưởng lão đang ước lượng thương thế của chính mình, nhưng vào lúc này, đại chiến sắp nổ ra, gã cũng không còn kịp nghĩ ngợi điều gì nữa.

    Dạ Đình Sâm một quyền quét qua, theo sát quyền phong sau đó chính là một cú quét đường chân.

    Nhưng cái này cũng chưa kết thúc, sau khi khuỷu tay cứng cáp cho thêm một cú, nắm đấm liền rơi xuống như hạt mưa, rồi ngay lập tức cho Đại trưởng lão một cú quăng ngã sấp mặt qua vai.

    Hai người ôm vào đánh với nhau, liều mạng mà phân cao thấp.

    "Mẹ kiếp, sao đột nhiên mày lại mạnh như vậy?"

    Khi Dạ Đình Sâm kích hoạt lực lượng cơ bắp của mình từng chút một, y cũng càng trở nên hung tợn hơn, động tác ra tay cũng càng trở nên tàn nhẫn.

    Nhan Thanh Nhược vô cùng hoảng sợ, gắt gao theo đuổi chuyển động của Dạ Đình Sâm, sợ y có thể sẽ bị thương.

    Trong phòng, chai lọ bình vại vỡ vụn đầy đất, miểng chai bột phấn văng khắp nơi, thậm chí cả bàn ghế cũng không may mắn tránh thoát.

    Đêm nay chú định* là sẽ không yên.

    *Chú định: định mệnh nhất định không thể nào tránh được

    "Đã xảy ra chuyện gì?" Bên ngoài bệnh viện truyền đến từng đợt tiếng bước chân ồn ào, đèn kích hoạt bằng giọng nói liền bật sáng.

    Nghĩ đến, hẳn là các hộ sĩ và bác sĩ nghe được âm thanh dị thường trong phòng bệnh, nên mới vội vàng chạy đến kiểm tra phòng ngay.

    Dạ Đình Sâm thở hổn hển, ánh mắt như sói như hổ, cực kỳ cảnh giác.

    Đại trưởng lão thấy tình hình không ổn, cũng không dám tiếp tục chống lại Dạ Đình Sâm, hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Thanh Nhược đang ở trong góc, phẫn hận mà nhảy ra khỏi cửa sổ lầu hai rời đi.

    Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, các hộ sĩ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền giật mình bưng kín miệng.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai (5/3/22)
     
    Thùy Minh likes this.
    Last edited: Sep 20, 2022
Trả lời qua Facebook
Loading...