Chương 10: Lực Lượng Ác quỷ Bấm để xem "Nắm tay trong tay, theo tôi, đừng tách nhau ra, tôi có thể mang mọi người rời khỏi nơi này." "Trương Vĩ, trên tay cậu làm sao nhiều mồ hôi vậy?" Dương Gian hỏi. Trương Vĩ nghiêm túc nói: "Mồ hôi? Trên tay tôi làm sao lại là mồ hôi, Dương Gian cậu cả nghĩ quá rồi, đây rõ ràng là nước tiểu, nước tiểu đồng tử có thể trừ tà, mới vừa tiểu không bao lâu, vẫn còn nóng lắm, cậu cẩn thận cảm thụ một chút." Nói rồi, hắn cầm chặt tay Dương Gian. "Mẹ kiếp, cậu cũng thật là ác tâm." Dương Gian nói: "Đừng có nắm tay tôi, cút sang 1 bên." "Không nên như vậy, tôi không chê cậu chẳng lẽ cậu lại ghét bỏ tôi? Chỉ là chút nước tiểu thôi mà, có sao đâu, cùng lắm ra ngoài tôi để cậu tiểu lại." Trương Vĩ nói. "Dương Gian, cậu thật sự có biện pháp rời đi nơi này?" Phía sau Miêu Tiểu Thiện hỏi. Dương Gian mang bọn họ đi xuống cầu thang không có chút dấu hiệu lạc đường nào, hắn nói; "Đương nhiên, cái gọi là quỷ vực tôi đại khái có chút rõ ràng. Bị bóng tối bao phủ, người thường tiến vào rất dễ sinh ra ảo giác, thứ nhìn thấy chưa chắc là sự thực, nhưng có vài thứ tôi vẫn không hiểu lắm, nếu không có vấn đề gì rời khỏi nơi này không phải việc khó.. Trước tiên dừng lại, phía trước có tình huống." Đột nhiên, hắn hô một tiếng, lập tức ngừng lại. Ở cầu thang tầng 1 hắn nhìn thấy mấy bạn học cùng lớp đang lạc lối ở đây, bọn họ đứng đó trông như 1 cây gỗ không nhúc nhích, thân thể thẳng tắp, cứng ngắc. Là những người lúc trước đi theo Phương Kính. Nhưng mà người ở chỗ này chỉ là 1 bộ phận trong đó mà thôi, không phải toàn bộ. "Là Triệu Cường?" Vẻ mặt Dương Gian hơi động, ánh mắt dừng lại trên người 1 học sinh nam. Triệu Cường này lúc trước cùng Phương Kính, Đoàn Bằng, Trịnh Phi đẩy mình vào trong nhà vệ sinh. "Phương Kính không ở nơi này, nói như vậy những người này là bị Phương Kính vứt bỏ sao?" Dương Gian nhíu nhíu mày: "Phương Kính lại muốn vứt bỏ sinh mạng của người khác ngăn cản ác quỷ." Nếu thật là như vậy thì đúng là báo ứng. Đi lên phía trước, hắn vỗ vỗ Triệu Cường, dự định hỏi thăm tình huống. Triệu Cường đưa lưng về phía Dương Gian, cứng ngắc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lúc này chậm rãi quay đầu. Thân thể hắn không hề cử động, chỉ có cái đầu lấy 1 tư thế quỷ dị chuyển động 180°, dùng 1 con mắt chết lặng tro tàn nhìn Dương Gian. Dương Gian sợ hãi, lùi lại mấy bước.. Chết, chết rồi? Nhưng đã chết sao có thể cử động? Lẽ nào hắn cũng trở thành quỷ rồi sao? Dương Gian cảnh giác vạn phần, trong lòng không khỏi sốt sắng. Lại xuất hiện mấy con quỷ nữa vậy thật sự coi như xong. Nhưng thi thể Triệu Cường đứng đó không có bất kỳ động tác gì, chỉ là lại chậm rãi quay đầu lại, giống như lúc trước đưa lưng về phía mọi người, không nhúc nhích. "Không phản ứng sao.. Xem ra hắn tạm thời không có uy hiếp." Dương Gian quan sát một hồi trong lòng thở phào nhẹ nhõm. "Trương Vĩ, đi bên này, phía trước có vật cản, chúng ta phải đi vòng 1 chút" Sau đó hắn mang theo những người khác đi vòng qua những thi thể trước mặt. Nếu Triệu Cường đã có kết quả như vậy, Dương Gian cũng không so đo với hắn chuyện lúc trước nữa. Người chết nợ tiêu tan. Nhưng kẻ cầm đầu là Phương Kính. "Oa cạc cạc~!" Bất ngờ, một tiếng kêu quái dị khiến người ta kinh hãi vang vọng khắp cầu thang, tiếng kêu này xuyên qua tầng tầng bóng tối, không bị quỷ vực ngăn cản, lọt vào tai mọi người. "Tiếng gì vậy? Nghe như tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, lại cũng không giống lắm." Có bạn học sợ hết hồn, lo lắng hỏi. Trương Vĩ nói; "Có lẽ mẹ cậu đang gọi cậu về ăn cơm." "Mẹ cậu mới gọi như vậy, tôi thấy 8, 9 phần 10 là quỷ." "Biết còn hỏi cái rắm?" Trương Vĩ nói; "Không phải quỷ chẳng lẽ là mỹ nữ tìm cậu hẹn hò? Hiện tại chúng ta đang diễn phim kinh dị, cậu cho rằng là đang đi học sao" Hiện tại hắn chính là 1 lão ca táo bạo, bắt được ai oán giận người đó. "Đừng lãng phí thời gian, đi mau, là Quỷ anh, thứ kia đuổi tới." Dương Gian sầm mặt lại, lập tức nói. Đây là con quỷ chạy ra từ trong cơ thể Chu Chính, mệnh danh là Quỷ anh. Tuy rằng trình độ nguy hiểm chưa rõ ràng, nhưng với bọn họ mà nói vẫn mười phần nguy hiểm. "Mẹ kiếp, nói tới liền tới thật, thắt cổ cũng phải cho người ta lấy hơi chứ." Trương Vĩ bị dọa run người, vội vàng bỏ chạy. Mọi người tăng nhanh tốc độ, dưới sự hướng dẫn của Dương Gian bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi tòa nhà. Thật vất vả đi hết đoạn cầu thang bị quỷ chặn tường, những người còn lại cảm giác hy vọng đã ở trước mắt. Nhưng giờ khắc này. Một đứa trẻ con cả người màu xanh đen, dùng 2 tay 2 chân lấy 1 tốc độ quái dị bò trên vách tường đuổi tới, giống như con nhện. Một đôi mắt đen kịt, tròn vo nhìn mọi người, trong ánh mắt không hề có tia tình cảm của nhân loại, chỉ là 1 vật chết. Nó dường như nhận ra Dương Gian, đột nhiên hú lên quái dị, đưa tay ra chộp về phía Dương Gian. Cánh tay trẻ nít mảnh khảnh kéo dài ra, dọc theo bóng tối vươn tới. Dương Gian đi ở phía trước không chú ý tới điểm này. Bất ngờ. Dương Gian đột nhiên cảm giác 1 luồng khí âm hàn từ phía sau cấp tốc áp sát, cảm giác này cùng với lúc bị con quỷ trong cầu tiêu tập kích giống như đúc. Đang muốn quay đầu nhìn lại, nhưng giây phút này, cảm giác sau đầu đôt nhiên đau nhói, làn da sau ót bị cứng rắn xé mở, 1 con mắt màu đỏ lộ ra, chuyển động vài cái. "A~!" Cơn đau khiến hắn dừng bước, vịn vách tường bên cạnh, suýt nữa té ngã. Một tiếng kêu quái dị vang lên, cánh tay con nít 1 đường đánh tới kia đột nhiên dừng lại sau người hắn. Một con mắt màu đỏ xuất hiện sau gáy Dương Gian nhìn chòng chọc vào cánh tay sơ sinh này, con mắt tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, dường như ngăn cản nó tập kích. Quỷ anh xoay nửa vòng đầu, quái dị nhìn Dương Gian, chậm rãi thu cánh tay bị kéo dài lại. "Dương Gian, làm sao cậu dừng lại." Có người hỏi. Đau đớn dần lui đi, Dương Gian thở dốc: "Không, không có chuyện gì, vừa nãy tôi bị Quỷ anh kia tập kích, may là không có chuyện gì." Hắn theo bản năng sờ sờ sau gáy. Trong lòng rùng mình. Hắn mò tới một con mắt. Tầm nhìn sau lưng truyền vào trong óc, lúc này hắn có thể quan sát rõ ràng phong cảnh phía sau lưng. "Là thứ này đã cứu mình sao?" Dương Gian nhớ lại Chu Chính lúc trước, trong lòng thầm nói: "Con mắt này cũng là một con quỷ, dưới sự kích thích không ngừng nó sẽ dần thức tỉnh, một khi đạt tới cực hạn nào đó, mình cũng sẽ bị con quỷ này giết chết, giống như Chu Chính.." Đây chính là cái gọi là người ngự quỷ? Người điều động sức mạnh ác quỷ. Cũng bị ác quỷ điều động. Khóe miệng Dương Gian lộ ra một nụ cười khổ, đây được tính là cái gì đây? Đánh đổi để nhận được lực lượng ác quỷ.. hay là đếm ngược sinh mệnh. Quỷ anh tập kích Dương Gian thất bại, nó không hề từ bỏ, mà nhanh chóng leo xuống hết cầu thang tầng 1, lấy tốc độ người thường không bì kịp, nhảy 1 cái từ dưới đất lên, đột nhiên ôm lấy 1 bạn học nữ phía sau, hai cánh tay dài nhỏ ôm chặt cái cổ của bạn học nữ kia. Thân thể nho nhỏ của nó treo ở phía trên người nữ sinh. Bạn học nữ nhất thời trợn to hai mắt, hoảng sợ đầy mặt. Cô ta điên cuồng kêu lên thành tiếng bén nhọn, nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình, cũng muốn bỏ rơi quỷ anh này. "Vương San San, cậu.. thế nào rồi." Bạn học bên cạnh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng cầm điện thoại di động lên quay về hướng Vương San San. Dưới ánh đèn, một đứa con nít ló đầu ra sau lưng Vương San San, đang mở to mắt nhìn chằm chằm mọi người, cánh tay của nó tuy mảnh khảnh nhưng có quái lực người thường không thể so, gắt gao bóp chặt cổ Vương San San, như muốn đem cổ cô ta vặn gãy. Giờ khắc này Vương San San không thể nói chuyện, mắt trợn to lên, da mặt đỏ au, hơi thở khò khè, hết sức đau đớn. Không thể tưởng nổi là, da thịt đứa nhỏ kia lúc tiếp xúc với Vương San San liền từ từ dính vào nhau.
Chương 11: Từ từ thức tỉnh Bấm để xem Dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy 1 đứa trẻ con nằm úp xấp trên người Vương San San, 1 cặp mắt đen nhánh đánh giá chính mình, nội tâm tất cả mọi người ở đây dường như muốn sợ hãi tới tan vỡ. "A~!" Mọi người rít gào, hoảng sợ triệt để bạo phát, theo bản năng tránh thoát khỏi Vương San San. "Chết tiệt, Quỷ anh này không tập kích được mình lại tập kính những người khác sao?" Dương Gian xiết chặt nắm đấm, cảm giác cực kỳ vô lực. Hắn muốn cứu cô ta, tuy nhiên lại không dám nhích tới gần. Con mắt trên người mình cũng chỉ có thể nhìn thấu bóng tối trong quỷ vực mà thôi, tự vệ cũng là hành động theo bản năng, căn bản không có thủ đoạn nào đối phó với Quỷ anh. "Đi." Cắn răng một cái, hắn nâng chân muốn chạy. "Lạc, khanh khách, cứu, mau cứu tôi.." Gương mặt Vương San San đau đớn, cô ta giống như con cá chết há hốc mồm, gian nan duỗi tay về phía Dương Gian, phảng phất như đó là hy vọng cuối cùng, chật vật phát ra âm thanh cầu cứu. Mặc dù Dương Gian không quay đầu lại, nhưng ánh mắt sau đầu lại nhìn rõ ràng cảnh này. Nhìn thấy bạn học cùng lớp Vương San San đau đớn cầu cứu, bước chân hắn dừng lại. Tình cảnh này giống như lúc Phương Kính đẩy mình vào nhà vệ sinh, quen thuộc biết bao Vương San San lúc này vẫn chưa mất đi ý thức, tuy vô cùng hoảng sợ, nhưng vào lúc tuyệt vọng vẫn khát vọng có người có thể giúp mình. "Nếu như hiện tại mình rời đi thì có khác gì Phương Kính, lấy tính mạng bạn bè để ngăn ác quỷ, chỉ vì mạng sống của chính bản thân?" Nội tâm Dương Gian giãy dụa: "Vương San San và Đoàn Bằng, Trịnh Phi không giống, Đoàn Bằng cùng Trịnh Phi là chết chưa hết tội, ai kêu bọn hắn vì mạng sống mà hại mình." "Hơn nữa hiện tại mình cũng là người ngự quỷ, nắm giữ sức mạnh ác quỷ, đã không tính là người bình thường, cứu người không hẳn bản thân sẽ chết." Trong nháy mắt, hắn suy nghĩ rất nhiều. Con mắt quỷ sau ót vẫn nhìn Vương San San, nhìn sắc mặt cô ta đau đớn giãy dụa, còn có cánh tay dần rũ xuống. Còn không cứu, Vương San San nhất định sẽ bị Quỷ anh kia tươi sống bóp chết "Mẹ nó." Dương Gian mắng một tiếng, lập tức xoay người chạy tới, không chút do dự một quyền đấm lên đầu Quỷ anh đang bóp cổ Vương San San. Nếu hình ảnh này bị truyền lên internet, bản thân mình dám đập 1 đứa con nít bạo lực như vậy nhất định sẽ bị đám anh hùng bàn phím tươi sống nhổ nước bọt dìm chết. Quỷ anh đã trúng một quyền, đầu lõm xuống, nhưng không hề bị ảnh hưởng chút nào, 1 đôi con mắt đen nháy quái dị nhìn Dương Gian. "Oa cạc cạc.." Một tiếng kêu kì quái vang lên, Quỷ ảnh dường như bị chọc giận, buông Vương San San ra, đánh về phía Dương Gian. Cái miệng nó há ra, kéo toạc lên gò má, vượt qua cực hạn của loài người, nuốt xuống nửa cánh tay của Dương Gian. Lạnh lẽo, sền sệt, giống như bị hút vào hố đen, không chỉ rút không ra cánh tay mà cả người đang không ngừng bị hút nào cái miệng rộng đen nhánh kia. "Khặc, khặc khặc." Vương San San được thả ra, ngồi co quắp ngồi trên mặt đất, thở hồng hộc. "Mình sẽ bị nó ăn sao?" Dương Gian cảm giác thân thể có loại dấu hiệu muốn hòa tan, dường như máu thịt cả người đang tràn vào cái miệng kia, chẳng mấy chốc mà bị ăn hết lúc sống sờ sờ. Nhưng mà. Một cơn đau từ cánh tay truyền tới. Lại là cảm giác da thịt bị xé rách, linh hồn bị nghiền nát. Quỷ anh đột nhiên hú lên đau đớn, phun cánh tay của Dương Gian ra ngoài, sau đó mất đi sức sống rơi xuống mặt đất Nó nhanh chóng bò dậy, xoay người chạy trốn, rất nhanh biến mất trên những bậc cầu thang. "Chết tiệt, lại là cảm giác này." Dương Gian toát mồ hôi lạnh, đau tới cả người run rẩy, không nhịn được hét thảm lên. Trên đoạn cánh tay bị Quỷ anh nuốt vào phát ra ánh sáng đỏ, da thịt bị từng con mắt đỏ xé toạc ra, đang nhúc nhích nhìn ngó xung quanh. Lúc trước, trên mu bàn tay trên chỉ có một con mắt, sau khi bị Quỷ anh tập kích, phía sau ót mọc ra con mắt thứ 2. Nhưng bây giờ, bị cắn một phát lại mọc ra thêm 4 con mắt. Số lượng con mắt đỏ chợt tăng cấp tốc. Hay là cũng bởi vì vậy mới có thể bức lui Quỷ anh. "Dương, Dương Gian, cậu sao rồi, ổn chứ?" Vương San San trở về từ cõi chết, tuy rằng sợ hãi không thôi, trên mặt vẫn còn hoảng sợ nhưng trong lòng biết, vừa nãy là Dương Gian cứu mình. Nhìn Dương Gian đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cô ta cấp thiết hỏi han, đồng thời duỗi tay tới muốn đỡ hắn lên. Đột nhiên. Dương Gian dừng động tác giãy giụa, cánh tay lấy tư thế quái dị xoay ngược ra sau nắm lấy bàn tay Vương San San, động tác này người thường không thể nào làm được. Trên cánh tay có 5 con mắt chuyển động, nhìn cô ta chằm chằm. "A~!" Vương San San sợ tới ngồi bệt trên đất, nhịn không được hét lên một tiếng. Nhưng rất nhanh, 5 con mắt trên cánh tay khép lại. Vào lúc này giọng nói của Dương Gian vang lên: "Tôi không sao, quả nhiên người tốt khó làm, vì cứu cậu suýt nữa bỏ mình, tới cũng vẫn là không học được lòng dạ độc ác như Phương Kính." Cơn đau lui lại, sắc mặt hắn nhợt nhạt, đứng lên tựa người vào vách tường, bắp thịt cả người đều đang co giật. Loại cảm giác như bị nghiền nát linh hồn này hắn thật sự không muốn trải qua thêm 1 lần nữa. "Bị thứ kia cắn 1 cái, phảng phất như cả người như bị nuốt mất, đây chính là sức mạnh Quỷ anh trong bụng Chu Chính sao? Thực sự đáng sợ.. Hơn nữa thứ đồ chơi kia tựa hồ còn biết trưởng thành." Dương Gian nhìn cánh tay mình một chút, cảm thấy dưới da thịt có rất nhiều thứ đang ngọ nguậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhô ra. Tồn tại của con mắt kia ngày càng mãnh liệt. Đích thật là đang thức tỉnh. "Đúng, đúng vậy, là do tôi liên lụy tới cậu." Vương San San thấp giọng nói. "Không sao, cứu cậu là do cá nhân tôi lựa chọn, tôi chỉ không muốn biến thành Phương Kính, loại người vì mạng sống của mình mà không chừa thủ đoạn. Hơn nữa từ 1 khắc khi bị đẩy vào nhà vệ sinh, tôi đã chết, hiện tại chỉ là dựa vào sức mạnh ác quỷ kéo dài hơi tàn mà thôi, sống thêm 1 phút là 1 phút, cho dù không cứu cậu, tôi cũng không sống được bao lâu." Dương Gian nói. Trải qua tất cả những chuyện này, hắn đã thấy rõ tình cảnh của mình. "Đừng sững sờ ở chỗ này nữa, nhanh đi theo tôi, nếu thứ kia tới nữa, chúng ta đều phải chết ở đây." Dương Gian nhịn đau mở miệng. Vương San San khóc nức nở: "Cả người tôi không còn chút sức nào, đi không nổi" "Phim nói quả không sai, vào lúc nguy cơ, nữ nhân chính là cản trở, còn dễ dàng hại chết người." Dương Gian nói tới nói lui, nhưng hắn nhìn thấy ở gáy Vương San San có lưu lại hai cái dấu tay màu xanh đen. Là Quỷ anh lưu lại, trông giống như hình xăm, đặc biệt dễ thấy. Hơn nữa màu xanh đen còn đang lan ra làn da xung quanh, trông như bệnh lây truyền cấp tính. Trong lòng hắn rùng mình, nhưng không nhắc nhở, bởi vì trước mắt không phải lúc nói chuyện này. Quỷ anh chỉ tạm thời bị đánh lui, sẽ có thể quay trở lại. Nếu bị tập kích thêm mấy lần nữa, Dương Gian cảm giác bản thân phải nện theo gót Chu Chính, chết vì ác quỷ thức tỉnh. "Tôi dìu cậu đi, đi được chứ." Đỡ Vương San San lên, cảm thấy cả người cô ta đều đang run rẩy. Đó là do sợ hãi quá độ tạo thành. Ngoài miệng không nói, nhưng thân thể thành thật. "Còn, còn có thể đi." Vương San San nói. Thân thể theo bản năng tựa gần vào người Dương Gian, bầu ngực mềm mại cọ xát lên ngực hắn, không những không có chút cấm kỵ nào, trái lại có vẻ hết sức thân mật. Cũng không phải cô ta cố ý dụ hoặc hắn, chỉ là đang lúc hoảng sợ, cô theo bản năng tìm kiếm sự bảo vệ của nam giới mạnh mẽ. Giờ khắc này Dương Gian hiển nhiên, phù hợp điểm này.
Chương 12: Khác nào trí chướng Bấm để xem Bên ngoài tòa nhà là sân trường. Sân trường to lớn, ánh đèn tắt, tối tăm bao phủ, nhưng so với ở trong tòa nhà đã tốt hơn nhiều lắm. Trong tòa nhà, bóng tối nồng nặc giống như nuốt mất đám người, nơi này tuy rằng tối lại vẫn có thể nhìn rõ sự vật xung quanh. Những người khác chạy đến đây, sợ hãi trong lòng mới dần dần bình phục một chút. Hầu như cả người xụi lơ, mỗi người đều ngồi dưới đất thở hổn hển, không đứng lên nổi. Không phải thể lực bọn họ không tốt, mà bị vây trong tòa nhà quá lâu, dưới sự hoảng sợ, còn liều mạng lao đi khiến trong nháy mắt thả lỏng liền mệt nhoài. "Ấy, làm tôi sợ muốn chết, lúc nãy thực sự quá kinh khủng, khoảng cách gần như vậy, gần như ở trước mặt tôi, đứa trẻ con nằm úp sấp sau lưng Vương San San thò đầu ra nhìn tôi.. căn bản không thể biết đứa nhỏ kia trèo lên từ lúc nào." Một bạn học nam nói lại, trong lời nói vẫn còn run rẩy. "Nhất định là quỷ, đứa trẻ kia nhất định là quỷ, chỗ này đâu đâu cũng có quỷ, chúng ta chết chắc rồi, chết chắc rồi.." Có bạn học nữ sắc mặt tái nhợt, lúc này thần trí đã không còn rõ ràng. "Chờ chút, Vương San San bị con quỷ kia chộp được, vậy sao cũng không nhìn thấy Dương Gian." Đột nhiên, Miêu Tiểu Thiện mở miệng hỏi. Cô làm bạn lâu năm với Dương Gian, từ sơ trung đã quen biết, vì thế vẫn hay để mắt tới hắn. Trương Vĩ liếc mắt nhìn xung quanh, đúng là không nhìn thấy Dương Gian. Hắn không nhịn được dụi mắt: "Dương Gian hắn sống quang vinh, chết vĩ đại, vì cứu chúng ta đã anh dũng hy sinh. Hắn là con người của nhân dân, tôi sẽ vĩnh viễn không quên hắn, sau này ngày lễ tết tôi sẽ hóa vàng cho hắn, nếu nhà hắn làm tang sự, tôi sẽ quyên nhiều tiền 1 chút, để hắn có thể ra đi phong quang. Dù sao lúc còn sống hắn cũng là một người thể diện." "Bạn học Miêu Tiểu Thiện cũng đừng nên thương tâm khổ sở, người chết không thể sống lại. Các ngươi ở đây nghỉ ngơi một lúc, tôi trở về xem Dương Gian có phải thực sự đã ngỏm r hay không. Nếu chết thật, chúng ta lại thương lượng nên chạy trốn ra sao." Nói rồi, Trương Vĩ cắn răng, dự định quay lại xem tình huống. "Trương Vĩ, vì những lời nói này của cậu tôi có thể khẳng định, tình bạn giữa chúng ta chỉ là đồ nhựa, lần sau gặp quỷ tôi khẳng định sẽ không cứu cậu, thẳng thắn để cậu tự sinh tự diệt là được rồi." Đột nhiên, giọng nói của Dương Gian vang lên từ phía sau. Hắn đang đỡ Vương San San đi tới. "Dương Gian, cậu không có chuyện gì là tốt rồi" Miêu Tiểu Thiện mừng rỡ nói. Những người khác nhìn thấy Vương San San cùng Dương Gian đều không sao, ánh mắt cũng sáng lên, đây coi như là tin tức tốt. Từ đầu đến giờ, bạn học trong lớp đã chết rồi nhiều lắm. "Số may, nhặt về một cái mạng." Dương Gian gật đầu nói. Trương Vĩ có chút kích động: "Dương Gian, tôi biết ngay cậu không có chuyện gì, vừa nãy chỉ là nói tùy tiện chút ý mà, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Sau này cậu không thể không cứu tôi, đời này tôi chỉ trông cậy vào cậu." "Tôi không hứng thú với nam nhân, chỉ cứu mỹ nhân, tốt xấu gì mỹ nhân còn có thể lấy thân báo đáp, không thì cũng có thể giúp tôi làm bài tập, cứu nam nhân về có lợi ích gì, đọ súng sao?" Dương Gian đáp lại. Bên cạnh Vương San San nghe nói như thế mặt hơi đỏ lên, ánh mắt lộ ra mấy phần xấu hổ. "Đừng vô tình như vậy, tất cả tài nguyên tôi đều cho cậu, 1 chút cũng không dấu giếm, mọi người đều cùng 1 lớp lẽ ra nên chăm sóc lẫn nhau, dù sao cũng đã từng chung hoạn nạn." Trương Vĩ nói: "Chờ chút, không đúng, tình huống vừa rồi sao cậu và Vương San San có thể trốn ra?" Đột nhiên, hắn biến sắc mặt, mang theo mấy phần cảnh giác đánh giá Dương Gian. "Đương nhiên là một quyền đấm bay đứa nhỏ kia, kéo Vương San San chạy ra ngoài, không phải vậy cậu cho rằng tôi ra bằng cách nào." Dương Gian trả lời. Trương Vĩ nghĩa nghiêm túc; "Huynh đệ, Võ Tòng đánh hổ tôi còn tin, cậu biết đuổi ma sao? Dẹp đi đi, hiện tại tôi cực kỳ hoài nghi cậu không phải Dương Gian, rất có thể là quỷ đội lốt, dự định lẻn vào trong đám người chúng tôi rồi hại chết toàn bộ, trong phim kinh dị đều là như thế." Hắn vừa nói, trên mặt vốn chưa tính là hoàn hồn của mọi người lại mang theo vẻ sợ hãi nhìn Dương Gian. Phảng phất hắn thật sự là 1 con quỷ. "Đầu óc cậu không thể bình thường một chút được sao? Ngày ngày nghi người kia là quỷ người này là quỷ, thật gặp phải quỷ cậu đã sớm ăn shit rồi, còn có công phu đứng đây nhổ nước bọt?" Dương Gian nói. "Đã vậy tôi hỏi cậu 1 vấn đề, tên tiếng anh của tôi là gì, ? Chờ, chờ chút, đổi sang 1 vấn đề khác, vấn đề này từng hỏi qua rồi, có thể tai vách mạch rừng bị quỷ nghe thấy. Tôi hỏi 1 vấn đề khác, tên tiếng anh của Triệu Lỗi là gì?" nhìn bộ dáng của Trương Vĩ dường như đang cảm thấy tự hào vì sự cẩn thận của bản thân. "Tôi không biết." Dương Gian trả lời. "Quả nhiên cậu có vấn đề, tên tiếng anh của Triệu Lỗi là Warshesa, mọi người cách hắn xa một chút." Trương Vĩ vội vàng lui về sau mấy bước, đã chuẩn bị có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Dương Gian lại hỏi: "Chờ chút, vừa nãy cậu nói cái gì tôi không có nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa tên tiếng Anh của Triệu Lỗi không." "Ha ha, không biết đi, tên tiếng anh của Triệu Lỗi là Warshesa." Trương Vĩ cười gằn nói. "Tôi là cái gì?" Dương Gian nói. "Warshesa." Dương Gian gật đầu nói: "Cậu còn biết cậu là dừng bút, xem ra vẫn chưa tới nỗi ngu không thể cứu." "..." Trương Vĩ. Vương San San, Miêu Tiểu Thiện còn có những người khác đều dùng ánh mắt người lớn yêu thương trẻ nít ngốc ngếch nhìn hắn. "Mẹ kiếp, tôi không phải nhược trí." Trương Vĩ cực lực phản bác. "Cậu ta cư nhiên có thể đọc hiểu ánh mắt của tôi." Có bạn học trợn to hai mắt, trong lòng rất kinh ngạc. "Tôi.." Trương Vĩ có loại kích động muốn khóc. Nhưng lúc này cũng không phải lúc để nghỉ ngơi. Dương Gian nói: "Điện thoại di động của tôi hết pin, có ai biết bây giờ đã mấy giờ>" "Đồng hồ của tôi có phải hỏng rồi không, hiện tại lại là 4h sáng." Miêu Tiểu Thiện nhìn đồng hồ hoạt hình trên cổ tay hơi kinh ngạc nói. "Ồ, điện thoại di động của tôi cũng là 4h 5p sáng, mới vừa rồi rõ ràng chỉ 8h rưỡi a." "Chúng ta lạc lối lâu vậy sao." Mọi người phát hiện thời gian không bình thường. Dương Gian quay đầu lại nhìn tòa nhà bị bóng tối bao trùm ở xa xa, sau đó nói: "Mấy giờ đều không quan trọng, tôi chỉ đang nghĩ, chuyện lớn như vậy xảy ra, thời gian trôi qua còn lâu như thế, tại sao bên ngoài không có 1 chút phản ứng?" "Đúng vậy, tôi phải báo cảnh sát." "Tôi phải gọi điện thoại cho mẹ." "Xung quanh thật yên tĩnh, ngoài trường vào lúc này cũng có tiếng ô tô vang lên, nhưng hiện tại 1 ánh đèn xe cũng không thấy." Dương Gian ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tối tăm u ám, phảng phất như 1 tầng khói bao phủ tất cả, không thể nhìn thấy ánh trăng, ánh sao, điều này không phù hợp với lẽ thường. "Dương Gian chuyện gì vậy." Trương Vĩ cũng cảm thấy không lành, hoảng sợ lần nữa ngập tràn trong lòng. "Còn có thể xảy ra chuyện gì.. Chúng ta vẫn còn ở trong quỷ vực." Sắc mặt Dương Gian nghiêm túc, trầm giọng nói nói: "Hơn nữa từ đầu đến cuối chúng ta vẫn chưa từng rời khỏi, phạm vi quỷ vực không chỉ có tòa nhà, ngay cả sân trường cũng là phạm vi quỷ vực, lớp học hẳn nằm ở vị trí trung tâm, nơi này cõ lẽ nằm bên rìa 1 chút. Có thể như vậy hoặc cũng có thể.. con quỷ kia đang di chuyển, phạm vi quỷ vực cũng biến hóa theo vị trí của ông già, nhưng chúng ta nhìn 4 phương tám hướng vẫn không thể nhìn thấy ông ta, vì thế bị ảnh hưởng không lớn." "Nhưng tôi càng cảm thấy quỷ vực chính là một không gian đặc thù bị phong bế, bất kể là vùng đất trung tâm hay bên rìa đều chịu ảnh hưởng như nhau, muốn đi ra ngoài có độ khó giống nhau, hơn nữa khoảng cách xa gần không phải vấn đề then chốt để thoát khỏi quỷ vực" "Nói cách khác, bây giờ chúng ta bị nhốt r, giống như chim trong lồng, lồng sắt đang di động, chim bên trong chỉ có thể bị ép di động theo, chỉ là loại động tĩnh này chúng ta không phát hiện ra được." "Vậy phải làm sao đây?" Một bên Vương San San run rẩy nói, bàn tay nắm thật chặt cánh tay Dương Gian, thân thể nhịn không được mà dựa sát vào hắn, phảng phất coi hắn như chúa cứu thế của mình. Đời này cô không muốn trải qua chuyện vừa nãy 1 lần nào nữa. Những người khác cũng hoảng sợ, mong đợi nhìn Dương Gian, hi vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp nào triệt để rời khỏi nơi quỷ quái này. Dương Gian im lặng không lên tiếng, sờ sờ mấy con mắt đang khép lại trên mu bàn tay. Muốn rời khỏi nơi này chỉ có 1 biện pháp, tiếp tục sử dụng sức mạnh của quỷ. Nhưng Chu Chính cũng đã nói, sức mạnh ác quỷ dùng 1 lần, ác quỷ trong cơ thể sẽ thêm 1 phần thức tỉnh, bản thân cũng cách cái chết không xa, so với uống độc dược còn mạnh hơn. "Chẳng trách Chu Chính cuối cùng nói, trở thành người ngự quỷ không chỉ vì người khác còn là vì chính mình, bởi có lúc không chỉ vì cứu người khác, mà mình đối diện với ác quỷ cũng nhất định phải tự cứu." Trong lòng Dương Gian thầm nói. "Nhưng trước đó mình cần hiểu rõ 1 việc, thuận tiện kết thúc 1 mối ân oán, bằng không chết cũng không cam tâm." Sau khi quyết định, Dương Gian nói: "Trong điện thoại của các người có ai có số của Phương Kính, cho tôi mượn, nếu tôi đoán không sai, hắn cũng như chúng ta, vẫn còn bị vây ở nơi này."
Chương 13: Tờ giấy da dê Bấm để xem Phương Kính đích xác còn chưa rời khỏi trường học. Nhưng hắn cũng lạc mất phương hướng rồi, tuy hắn dựa vào sự trợ giúp của Chu Chính trốn ra khỏi lớp học khiến người ta sợ hãi kia, nhưng vẫn như cũ bị vây ở nơi này. Hơn nữa để tránh né ông già kia, hoảng hốt chạy bừa mà lọt vào 1 rừng cây nhỏ bên trong sân trường. Đây là 1 khu rừng nhỏ xanh hóa trong trường học, diện tích căn bản cũng không lớn. Nhưng dưới bóng tối bao trùm, nơi này lại như 1 mảnh rừng rậm nguyên thủy vô cùng tận, đem Phương Kính còn có không ít bạn học sót lại nhốt chết bên trong. Nhưng bất luận bọn hắn đi về hướng nào, từ đầu đến cuối đều kẹt trong rừng cây, không thể đi ra ngoài. "Chết tiệt, rốt cuộc là tại sao, tại sao con quỷ kia vẫn đi theo mình, thứ đồ chơi kia không phải nên đi tìm Dương Gian sao?" Giờ khắc này trên mặt Phương Kính hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh: "Nhất định Dương Gian chết rồi, hắn đã chết, vì thế con quỷ này chọn mình làm mục tiêu, nhất định là như vậy." "Tương lai xảy đã thay đổi, cho nên bây giờ mình thay thế Dương Gian, trở thành mục tiêu của lão quỷ kia." "Nhưng mình không phải Dương Gian, mình làm sao biết cách sống sót trốn khỏi tay lão quỷ này?" Hiện tại trong lòng Phương Kính vô cùng hối hận, sớm biết thế hắn đã lừa dối Dương Gian một phen, để hắn ta xung phong đi phía trước, bản thân mình núp sau lưng hắn là được rồi. Bản thân mình quá nóng lòng, quên mất lúc này Dương Gian không phải kẻ địch lớn nhất, ông già kia mới là nhân vật khủng bố nhất. "Phương, Phương Kính, cậu nghe xem, tiếng chân kia lại tới nữa rồi." Đột nhiên, 1 người bên cạnh sợ hãi nói, giọng nói đều run rẩy. "Làm sao lại nhanh như vậy? Một người lẽ ra có thể ngăn cản ác quỷ mấy phút mới đúng." Phương Kính đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó cắn răng một cái, quét nhìn mấy người bên cạnh Những bạn học còn sót lại bây giờ tránh Phương Kính như tránh tà. Cùng nhau đi tới, bắt đầu từ lúc Phương Kính đẩy Dương Gian vào nhà vệ sinh, trên đường bỏ lại Triệu Cường, Vạn Sơn, Hạ Thu Yến.. Dọc theo đường đi mười mấy bạn học đã bị hắn dùng các loại thủ đoạn bỏ lại, vì để cứu tính mạng mình mà dùng bọn họ ngăn ác quỷ sau lưng. Cũng có người không muốn bị Phương Kính chi phối, lựa chọn chạy trốn, cuối cùng biến mất trong bóng tối chưa bao giờ gặp lại. Bây giờ bên người chỉ còn lại 5, 6 người bạn học. Bọn họ không phải không muốn chạy, mà là không dám chạy, đi theo Phương Kính chí ít có thể sống đến bây giờ, rời đi chưa chắc đã có thể còn sống. Bây giờ Phương Kính ỷ vào việc mình biết 1 vài thứ, nghiễm nhiên trở thành bạo quân trong mắt đám người kia, khiến người người phải e sợ. "Đáng ghét, những người này đã học được thông minh, sẽ không lưu lại đoạn hậu cho mình, cưỡng bách nữa sẽ khiến bọn họ lập tức lựa chọn bỏ chạy." Phương Kính cảm nhận được sự cảnh giác và địch ý của những người khác, trong lòng mắng một tiếng. "Đi mau." Hắn không mở miệng ép buộc người khác đoạn hậu nữa, mà không nói 1 tiếng, đột nhiên chạy trốn trong rừng cây tối tăm không có ánh sáng. Nhưng ngay tại lúc này, điện thoại trong tay Phương Kính đột nhiên vang lên. Màn hình hiển thị là điện thoại của Trương Vĩ Phương Kính do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe điện thoại. Đám người Trương Vĩ rời đi trước, có thể bên kia có tiến triển, gọi tới thông báo. "Phương Kính, là tôi, Dương Gian." Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Dương Gian. "A~!" Phương Kính sợ hãi nhảy dựng lên, điện thoại trong tay suýt thì rơi xuống đất. "Cậu, không phải cậu chết rồi sao? Rốt cuộc cậu là người hay quỷ?" "Nhờ phúc của cậu, tôi còn chết." Trong điện thoại, giọng nói của Dương Gian có vẻ rất lạnh lùng. Sắc mặt Phương Kính biến hóa chưa định, chính mình tự tay đẩy Dương Gian vào trong nhà vệ sinh có quỷ kia, vậy mà hắn không chết. Đổi lại thành người bình thường thì không thể sống được mới đúng, rốt cuộc hắn làm như thế nào? "Hiện tại cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Hắn ép buộc bản thân bình tĩnh, mở miệng hỏi Dương Gian nói: "Cậu còn muốn mạng nữa hay không, muốn sống rời khỏi trường học hay không?" "Cậu có biện pháp?" Phương Kính có chút kinh hỉ nói. "Tôi trở thành người ngự quỷ, cậu nói tôi có biện pháp hay không." Dương Gian trả lời. Phương Kính; "Quá tốt rồi, cậu nhanh cứu tôi ra ngoài." "Ha ha." Tiếng cười của Dương Gian mang theo mấy phần trào phúng. "Chuyện lúc trước không phải tôi cố ý, tôi cũng vì mạng sống mà thôi, đều là bạn bè, có hiểu lầm gì không thể hóa giải, chỉ cần cậu mang tôi rời khỏi nơi này cậu muốn thế nào cũng được, cùng lắm tôi cho cậu đánh miễn phí 1 trận." Phương Kính cầm điện thoại di động vội vàng nói. Dương Gian; "Đừng nói những thứ vô dụng kia, cậu muốn tôi mang cậu ra ngoài trừ phí có thể khiến tôi thỏa mãn, bằng không cứ chuẩn bị tinh thần bị vây chết ở chỗ này đi." "Vậy.. cậu muốn thế nào?" "Tôi đã gặp lại Chu Chính, ông ta nói cậu có điểm quái lại, tôi muốn biết rốt cuộc là chuyện gì. Hơn nữa lúc trước trong lớp học, có người nói cậu biết trước tương lai, cái này là thật sao?" Dương Gian hỏi. "Đúng vậy, không sai, tôi biết trước tương lai, trên người tôi có tin tức của tương lai, có thể biết tất cả những chuyện xảy ra." Phương Kính nói; "Cậu dẫn tôi rời khỏi nơi này, tôi sẽ đem toàn bộ chuyện tương lai kể lại cho cậu, sau khi trở thành người ngự quỷ cậu sẽ sống không lâu nữa đâu, tôi có phương pháp có thể khiến cậu sống tiếp, chỉ cần cậu dựa theo phương pháp này, chẳng những cậu có thể nắm giữ lực lượng ác quỷ, cậu còn không cần lo lắng vấn đề cơ thể bị quỷ chiếm giữ, đây là phương pháp mà trung tâm nghiên cứu quốc tế nghiên cứu ra, hiện nay vẫn còn trong giai đoạn bảo mật, ba tháng sau mới truyền ra ngoài." "Cậu nhận được thông tin của tôi có thể nhanh hơn những người ngự quỷ khác 1 bước, thành tựu sau này sẽ càng cao hơn." "Cậu gạt tôi, Chu Chính nói không ai có thể làm được điều này, ông ta cũng nói phòng nghiên cứu đang làm thí nghiệm, nhưng chưa từng có người xuyên qua thời gian tồn tại." Dương Gian tiếp tục truy hỏi. Phương Kính lúc này nghe được tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, trong lòng rùng mình, chạy nhanh hơn, hắn thở hổn hển nói: "Tôi không có ký ức tương lai, tất cả tin tức tương lai đều tới từ 1 tấm da dê, đó là tương lai dùng 1 phương thức nào đó đưa tới, tin tức nằm trên tấm da dê kia. Trên đó là nội dung tôi viết 10 năm sau, Dương Gian, nhanh cứu tôi, tôi chết cậu sẽ không chiếm được bất cứ tin tức gì." Tin tức về tương lai được ghi trên 1 tấm da dê? Cầm điện thoại, vẻ mặt Dương Gian hơi động. Nếu người không thể từ tương lai về quá khứ, nhưng đồ vật thì không chắc. Có tồn tại khả năng này. "Tôi muốn tấm da dê kia." Dương Gian lập tức mở miệng. "Không, thứ kia không thể cho cậu, đó là của tôi." Thái độ của Phương Kính hết sức kiên quyết cự tuyệt. "Cậu không có lựa chọn, thứ kia đi theo phía sau cậu rất gần. Cậu không sống được bao lâu nữa, cho dù cậu biết được tương lai thì sao chứ? Nếu như chết rồi, biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng." Dương Gian nói. Phương Kính rời vào do dự. Nhưng tình huống dtrước mắt cũng không cho hắn nhiều thời gian suy tính, bởi vì tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần. "Cho, cho cậu, tôi cho cậu." Phương Kính thở hồng hộc thật sự là chạy hết nổi rồi, xung quanh tối tăm một mảnh, điện thoại di động của hắn rọi sáng xung quanh, phát hiện nơi này còn là rừng cây. Trước sau không đi ra được. Hắn không muốn chết, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. "Bất quá, Dương Gian, đồ vật tôi có thể cho cậu, nhưng tôi làm sao tin tưởng cậu có năng lực lực cứu tôi?" Phương Kính tuy rằng sợ chết, nhưng vẫn còn nghi vấn. Dương Gian nói: "Con quỷ đi theo phía sau cậu. Tôi có thể chỉ cậu chạy thoát khỏi nó. Nhưng cậu chỉ có 1 lần cơ hội mà thôi. Nếu như cậu chơi tâm kế, tôi sẽ không chút do dự nào từ chối cuộc giao dịch này." "Tốt, vậy cậu muốn tôi làm thế nào?" Phương Kính hỏi. "Hướng bên trái đi." Dương Gian đáp. Phương Kính cắn răng, lập tức thay đổi phương hướng, hướng bên trái chạy đi. "Xa hơn bên phải đi." Dương Gian tiếp tục nói. Phương Kính nghe theo, sau đó trong lòng tuôn ra một sự vui mừng như điên. Tiếng bước chân sau lưng dần dần bị bỏ qua rồi, chính mình đang rời xa con quỷ kia. Hữu dụng. Tên Dương Gian này thật sự có năng lực cứu chính mình. "Đồ vật giao ra đây." Dương Gian nói. Ánh mắt Phương Kính lấp loé: "Hiện tại đưa cho cậu, vạn nhất cậu không cứu tôi thì làm sao. Cậu dẫn tôi rời khỏi đây, chỉ cần rời khỏi trường học, tôi lập tức đưa đồ cho cậu" "Nói như vậy, giao dịch thất bại? Vậy cậu cẩn trọng một chút đi, vật kia lại đuổi tới rồi." Dương Gian nói. "Tít, tít.." Điện thoại cúp. Đồng thời, phía sau Phương Kính vang lên tiếng bước chân lần nữa, cả người hắn không khỏi run lên. Nhìn trái nhìn phải. Không biết mấy người bạn bên người từ lúc nào đã biến mất, chỉ còn lại 1 mình hắn đứng ở nơi đây.
Chương 14: Tấm Da Quỷ Dị Bấm để xem Phương Kính không nghĩ tới Dương Gian lại quả quyết cúp điện thoại, không cho hắn chút thời gian đàm phán nào. Hắn chỉ muốn ứng phó qua loa Dương Gian một phen, chờ khi rời khỏi trường học sẽ không chút do dự trở mặt không quen biết, từ chối giao tấm da dê lại. Nhưng Dương Gian dứt khoát và thẳng thắn khiến hắn phát hoảng rồi. Hơn nữa càng thêm trí mạng là, tiếng chân sau lưng lại xuất hiện lần nữa. Lúc Trước Dương Gian chỉ dẫn hắn tạm thời thoát khỏi con quỷ sau lưng mà thôi. "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đến cùng phải làm sao bây giờ, không có Dương Gian giúp đỡ mình nhất định không thoát khỏi nơi này, chỉ có thể chết trong tay ác quỷ, mình không muốn chết, không muốn chết a. Tương lai của mình chỉ vừa mới bắt đầu, có tấm da dê trợ giúp, mình nhất định sẽ trở thành người đứng trên vạn người của thế giới này, làm sao mình có thể cam tâm cứ như vậy chết ở chỗ này?" Trong lòng Phương Kính kinh hoảng, hắn toát mồ hôi lạnh, theo bản năng tiếp tục chạy, hi vọng có thể rời khỏi tiếng chân sau lưng xa ra 1 chút. Tuy nhiên hắn không làm nên chuyện gì, tiếng chân sau lưng ngày càng gần. Bóng tối chung quanh phảng phất như trở nên nồng nặc hơn, có thể nuốt chửng con người. "Không, không được, mình không thể chết ở chỗ này, đưa tấm da dê cho hắn, đúng như Dương Gian nói, nếu mình chết đi thì biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng, hơn nữa tin tức tương lai mình đã đại khái hiểu rõ, giá trị của tấm da dê này với mình cũng không lớn như trong tưởng tượng." Dưới sự uy hiếp của cái chết, không có gì là không thể từ bỏ. Bàn tay Phương Kính run rẩy cầm điện thoại di động gọi tới số của Trương Vĩ. "Đô, ục ục." Điện thoại nối máy. "Tôi đưa cậu tấm da dê, chỉ cần cậu đồng ý mang tôi rời khỏi nơi này." Còn chưa chờ đối phương, hắn đã giành nói trước. Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói của Dương Gian: "Đặt tấm da dê trên mặt đất, tôi sẽ tới lấy." Thời khắc này Phương Kính không còn giở trò nữa, không chút do dự móc từ trong túi ra 1 tấm giấy màu nâu đen, sau đó ném trên mặt đất. "Tôi đã làm theo lời cậu, cậu nhanh hỗ trợ tôi, tôi không muốn chết đâu." Dương Gian nói; "Trước tiên tôi dạy cậu rời khỏi con quỷ sau lưng, cậu đi về phía bên phải." "Được, cảm ơn, cảm ơn cậu" Phương Kính thất kinh, vội vàng làm theo lời nói của Dương Gian. "Xa hơn bên phải." Dương Gian tiếp tục nói. Phương Kính lại nghe theo, hiệu quả ngay lập tức thể hiện ra. Tiếng chân sau lưng ngày càng bị kéo giãn, cuối cùng triệt để biến mất không thấy, Phương Kính vừa mừng vừa sợ, hắn biết mình tạm thời an toàn. "Ngu xuẩn." Dương Gian đặt điện thoại di động xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Hắn dừng bước, nhìn Phương Kính di chuyển loạn như con ruồi không đầu trong rừng cậy, còn vừa chạy vừa mừng, bộ dạng nhìn tới đáng buồn cười. Tiếng chân sau lưng Phương Kính căn bản không phải tiếng chân của quỷ, mà là của hắn. Đúng, không hề có con quỷ nào đi theo Phương Kính, chỉ có Dương Gian đi theo phía sau hắn. Bị quỷ dọa cho sợ rồi, Phương Kính lại không nhìn thấu được quỷ vực, ai biết ở sau lưng mình lại là 1 người? "Đây chính là tin tức tương lai ghi chép trên tấm da dê?" Dương Gian nhặt vật nằm dưới đất lên. Một tấm da thuộc màu nâu, trong sự mềm mại mang theo vài phần âm hàn, phảng phất như vừa được lấy ra từ trong băng khô, lộ ra vài phần khí tức vô cùng quái dị. Vừa chạm vào, con mắt trên mu bàn tay hắn đột nhiên mở ra, tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt. "Đây không phải 1 tấm da dê.. Là da người, hơn nữa có cái gì đó không đúng." Trong lòng Dương Gian rùng mình, trong đầu óc nhảy ra cái ý nghĩ này. Mở ra xem. Trên tấm da dê viết một hàng chữ. "Tôi gọi là Phương Kính, lúc cậu thấy phong thư này, tôi đã chết. Không cần cảm thấy kỳ quái, tôi là cậu của 10 năm sau, đang thông qua 1 loại phương pháp đặc biệt đem tin tức tương lai nói cho cậu biết, kính xin bản thân tôi trước kia cần nhớ cho rõ nội dung dưới đây." "Thế giới này xuất hiện quỷ, không phải chuyện cười, khi cậu biết được tin tức này đã là chuyện lâu lắm r, lạc hậu hơn so với những người ngự quỷ khác chí ít là nửa năm." "Cẩn thận bạn học cùng lớp của cậu Dương Gian, tương lai hắn sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.. tôi là bị hắn giết chết, vì thế cậu cần phải sớm giết chết Dương Gian, nếu không tương lai cậu nhất định sẽ chết trong tay hắn. Nhớ kỹ giết chết Dương Gian." "Ngày 20 tháng 6 năm nào đó, vào 1 buổi tối tự học, các ngươi sẽ gặp mặt 1 vị hình cảnh quốc tế tên là Chu Chính, tới giảng cho các ngươi 1 vài tin tức đặc biệt, điều này rất quan trọng. Chu Chính kia là người ngự quỷ lệ thuộc phân khu á châu, danh hiệu là quỷ anh Chu Chính, nhưng hắn chỉ là kẻ qua đường, không cần để trong lòng." "Cẩn thận quỷ anh trong thân thể hắn chạy ra, thứ kia sẽ còn trưởng thành, không tới mấy tháng quỷ anh kia sẽ trở thành.. kiến nghị rời xa.. Nếu không sẽ chết." "Nhất định phải mau chóng gia nhập tổ chức cảnh sát quốc tế.." "Nhớ kỹ.. vàng.. Giấy." "Rời xa.. Trốn." ".. Quỷ.." Lúc Dương Gian nhìn thấy những tin tức này, phát hiện chữ viết trên tấm da dê đang nhanh chóng trở nên mờ dần đi. Tin tức mấu chốt giống như bị 1 sức mạnh nào xóa đi, hoàn toàn biến mất trước mặt, nguyên bản 1 tấm da chằng chịt chữ viết đã biến thành 1 tấm da trống không. Giống như văn bản trong máy tính, từng chữ 1 biến mất không còn tăm hơi. Dương Gian thậm chí không còn nhìn thấy thứ gì hữu dụng. "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Hắn nhăn 2 hàng lông mày thật sâu, lật trái lật phải nhìn thật kỹ tấm da dê. Đích thật chữ viết đều biến mất, một chút dấu vết đều không có. Đối với hiện tượng này, Dương Gian không khỏi nhớ lại 1 bộ phim trước đây từng xem qua, 1 khi quá khứ xảy ra thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi Chẳng lẽ bản thân mình cướp đi tấm da này của Phương Kính, vì thế hắn tương lai đem dấu vết xóa đi? Nhưng Dương Gian còn chưa suy nghĩ được bao lâu, đã thấy trên tấm da dê lại xuất hiện từng hàng chữ. Từng nét chữ không ngừng xuất hiện trước mắt, giống như có 1 người không nhìn thấy đang cầm bút máy viết không ngừng. "Tôi gọi là Dương Gian, lúc cậu nhìn thấy phong thư này, tôi đã chết, là tôi của 10 năm sau đang thông qua 1 phương pháp đặc biệt nói lại tin tức tương lai cho cậu.." Dương Gian thấy vậy thì cả người phát lạnh, nhìn tấm da dê trong tay, con mắt không khỏi co rút: "Đây rốt cuộc là món đồ quỷ quái gì vậy.." Cái này tuyệt đối không phải tấm da ghi chép tin tức tương lai Hắn có thể cảm nhận được sự tà tính và quỷ dị của tấm da người này, chữ vừa nãy xuất hiện căn bản không phải Phương Kính tương lai xóa đi, mà là tấm da này tự chủ xóa đi. Nó thay đổi 1 chủ nhân khác, muốn xóa đi tin tức của chủ nhân cũ, cho nên tình huống lúc này đổi thành tin tức của Dương Gian. "Tuyệt đối không thể tin thứ đồ này, thứ này không thể nhận." Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, cảm nhận được một loại hoảng sợ không biết. Hắn nhìn chung quanh một chút, muốn đem tấm da người này ném xuống nước, khiến nó biến mất vĩnh viễn. Nhưng trên tấm da dê lại xuất hiện những hàng chữ liên tiếp: Tuyệt đối đừng ném, tuyệt đối đừng ném.. Tôi có thể giúp cậu. Không có tôi, cậu sẽ chết.. Sẽ chết Rất nhanh tất cả chữ viết đều biến mất, chỉ còn dư lại hai chữ: Lưu lại, lưu lại. Hai chữ không ngừng lặp lại, cong cong vẹo vẹo, không có kết cấu, to nhỏ không đều, hiện đầy trên tấm da người.
Chương 15: Điều kiện để ông lão xuất hiện Bấm để xem Nhìn thấy những hàng chữ này, hắn do dự một hồi lâu. Cuối cùng Dương Gian cũng không ném tấm da người này đi. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn không muốn bước theo gót chân của Chu Chính, chết vì ác quỷ thức tỉnh. Tuy rằng tấm da dê này để lộ ra 1 sự tà tính và quỷ dị, nhưng đối với Dương Gian nó cũng là 1 cơ hội, nếu cố gắng để tấm da dê này thổ lộ ra chút tin tức quan trọng, cũng có thể coi như biết được tương lai. "Mình có thể cảm giác lưu lại tấm da này khẳng định không phải chuyện tốt, nhưng hiện tại mình căn bản không có lựa chọn, tình huống lại gay go, quá mức thì chết mà thôi, dù sao cũng tốt hơn là ác quỷ thức tỉnh." Ânh mắt Dương Gian lấp loé: "Hơn nữa nếu mình cẩn trọng 1 chút, phòng bị 1 chút, tình huống có thể sẽ không quá gay go." Cắn răng, hắn đem tấm da người này cuốn lại, nhét vào bên trong túi áo. Đã quyết định để lại. Giờ khắc này. Điện thoại di động của Trương Vĩ trong tay hắn đột nhiên rung lên, màn hình hiển thị là Phương Kính gọi tới. Dương Gian phục hồi tinh thần, lúc nhìn thấy cái tên Phương Kính, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích. Hắn suýt chút nữa quên mất, Phương Kính này vẫn còn đang ở gần đây. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn lựa chọn nhấn nghe. "Này, Dương Gian, đồ vật tôi đã đưa cho cậu, cậu không thể cúp điện thoại chứ. Nhanh, mau nói cho tôi biết, làm cách nào để rời khỏi đây, cậu nói mau.." Giọng nói của Phương Kính đã hết sức kinh hoảng, hiển nhiên hiện tại hắn đang cực kỳ sợ sệt. Bởi vì hắn bây giờ chỉ còn lại một thân một mình, bên cạnh không có bất kỳ bạn học nào đồng hành. Tuy rằng hắn thoát được tiếng bước chân sau lưng, nhưng vẫn còn bên trong quỷ vực, chỉ cần không đi ra khỏi quỷ vực, an toàn cũng chỉ là tạm thời. Giờ phút này, ánh mắt Dương Gian lấp loé, đầu óc nhanh chóng suy tính. Hắn quyết định dùng Phương Kính làm một cái thí nghiệm. Rất nhanh, hắn liền mở miệng: "Phương Kính, tôi sẽ không chủ động mang cậu rời khỏi nơi này, nhưng sẽ dạy cậu một phương pháp, tôi cũng là thông qua phương pháp này mới sống sót." "Phương pháp gì, nhanh dạy tôi, nhanh." Phương Kính thúc giục. Dương Gian nói: "Điện thoại di động của cậu vẫn có thể lên mạng chứ? Hiện tại tôi gởi cho cậu 1 đường link, cậu mở nó lên, ở trên diễn đàn đó tìm 1 bài đăng của người tên là Lôi Điện Pháp Vương." Nói xong, hắn gửi địa chỉ của cậu chuyện quỷ trên diễn đàn tới. Phương Kính rất nhanh nhận được tin nhắn: "Tôi tìm được bài đăng của người tên Lôi Điện Pháp Vương rồi, là bài đăng đứng đầu tiên." "Mở ra, bỏ qua những nhận xét trong đó, lật tới cuối cùng." Dương Gian nói. Ngón tay Phương Kính đổ mồ hôi, hắn trượt màn hình di động, dựa theo dặn dò tua tới điểm cuối Vừa mở ra, cả người hắn liền run lên. Một tấm hình. Trong hình là một ông lão sắc mặt như tro tàn, thân mặc trường sam, cả người mọc đầy thi ban. Ông già này bên ngoài cửa sổ thủy tinh, tựa như đang đi ngang qua. Không sai. Đây chính là ông già gõ cửa bên ngoài lớp học. "Nhìn thấy bức ảnh chưa?" Dương Gian hỏi. "Được, thấy rồi." Phương Kính nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng trượt tấm hình lên. Chờ sau khi hắn làm xong Dương Gian lập tức ngắm nhìn bốn phía, lưu ý tình huống. Một phút, hai phút, 3 phút.. Ông già kia cũng không xuất hiện, cứ như đã rời khỏi nơi này, không biết đi đâu. Nhưng Dương Gian biết, quỷ vực vẫn còn, ông già kia vẫn chưa rời đi. Chỉ là không nằm trong tầm mắt mà thôi. Dù sao trường học lớn như thế, không nhìn thấy 1 người cũng không kỳ quái. "Dương Gian, Dương Gian cậu nói chuyện đi chứ, tôi đã làm theo lời cậu nói, sao chuyện gì cũng không xảy ra." Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói của Phương Kính. "Suy đoán sai lầm sao, ông già cũng không bởi vì mình nhìn thấy hình của ông ta mà xuất hiện bên ngoài lớp học." Dương Gian nhăn hàng lông mày lại. Lúc trước trong lòng hắn có 3 giả thiết. Lôi Điện Pháp Vương mở topic trên diễn đàn là người tỉnh ngoài nào đó. Khoảng cách giữa thành phố này tới thành phố nọ cũng chí ít mấy trăm km đường. Từ bệnh viện của 1 thành phố tỉnh ngoài nào đó tới trường học, tỷ lệ đụng phải quỷ lớn bao nhiêu? Dương Gian cảm thấy, cực kỳ, cực kỳ nhỏ. Trừ phi có một cái khả năng, ông già kia là bị thứ gì đó dẫn tới. Một cái tín hiệu, một điều kiện, cũng hoặc là 1 người. Vì thế suy đoán thứ nhất của hắn là có quan hệ với Chu Chính. Ông già kia là đang tìm kiếm Chu Chính, dù sao Chu Chính cũng là người ngự quỷ, khẳng định có liên hệ với quỷ. Nhưng theo Chu Chính chết, còn có hắn cũng là lần đầu tiên gặp được lão nhân này, vì lẽ đó cái này giả thiết có thể lật đổ. Suy đoán thứ hai chính là có quan hệ với Phương Kính. Từ khi ông già kia xuất hiện đến bây giờ, Phương Kính vẫn chưa có chết, vì thế điều này cũng có thể bài trừ. Như vậy người thứ ba.. Ông già kia là tới vì mình. Nếu như giả thiết này thành lập, như vậy sự dính líu giữa Dương Gian cùng ông già kia chỉ có câu chuyện trên diễn đàn này mà thôi. Nhìn thấy hình của ông ta, còn có tiếng gõ cửa mà Lôi Điện Pháp Vương ghi âm lại.. "Không phải bức ảnh, đó chính là tiếng gõ cửa kia." Nghĩ đến điểm này, Dương Gian tiếp tục mở miệng: "Phương Kính, cậu có thấy 1 file audio bên dưới bức hình hay không, mở nó ra, đó là cơ hội để cậu rời khỏi đây." "Được." Phương Kính mau chóng nhấn mở file audio. "Đông, thùng thùng.." Tiếng gõ cửa nặng nề, như gõ vào trái tim của mỗi người vang lên, nhanh chóng lan ra trong hoàn cảnh u tối. Phương Kính cầm điện thoại di động lên chiếu sáng một vòng, lại nói; "Dương Gian, chuyện gì cũng không thấy xảy ra a.." Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, con mắt Dương Gian đột nhiên co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Một lão già thân mặc trường sam, gương mặt tro nguội, che kín thi ban không biết từ khi nào đã xuất hiện trên con đường nhỏ trong rừng cây xanh hóa. Bộ pháp của ông ta cứng ngắc, hành động chậm chạp, từng bước một hướng về phía Phương Kính đi tới. Quả nhiên, xuất hiện rồi.. Hơn nữa xuất hiện không hợp với lẽ thường, phảng phất như ông ta vốn đã đứng ở nơi đó. "Chết tiệt, mình suy đoán không sai, lão già kia là tới tìm mình, bởi vì mình đã nghe qua tiếng gõ cửa kia.." trong lòng Dương Gian cảm thấy 1 cơn lạnh bao phủ toàn thân. "Dương Gian, này, Dương Gian, nói chuyện đi chứ." Phương Kính còn không biết ông già kia đang đi về phía mình, tiếp tục hỏi. Dương Gian chậm rãi lui về phía sau, né tránh tầm nhìn của ông già, cẩn thận rời đi: "Tiếp tục nghe file âm thanh kia, đừng có ngừng." "Cái này thật hữu dụng sao?" Phương Kính lặp lại file audio kia, lại hỏi. "Đông, thùng thùng." Điện thoại di động trong tay hắn không ngừng phát ra tiếng gõ cửa quỷ dị kia. Mặc dù không thấy có bất cứ hiệu quả nào, nhưng Phương Kính phát hiện xung quanh cũng không còn tiếng chân vang lên. Không thể nói là hoàn toàn không có hiệu quả. "Dương Gian, phương pháp này có tác dụng." Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Kính thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn không biết là, ở sau người hắn, ông già mặc trường sam màu đen đang từng bước tiến về phía hắn. Giờ phút này, Dương Gian lập tức rời khỏi khu vực xanh hóa, tiến về phía thao trường. Khoảng cách chí ít mấy trăm mét, đã không nhìn thấy Phương Kính và cả khu rừng xanh hóa. "Phương Kính, còn sống chứ?" Dương Gian đột nhiên hỏi. "Phí lời, đương nhiên tôi còn sống." Phương Kính nói. Dương Gian; "Xin lỗi, tôi phải xin lỗi cậu, tôi lừa cậu." "Cậu lừa tôi cái gì?" Phương Kính sửng sốt một chút, rất là không rõ. "Ông già lúc trước xuất hiện ở cửa lớp là tới vì tôi, thứ kia là tới tìm tôi." Dương Gian nói: "Trước tôi cũng không biết, hiện tại mới biết, mà điều kiện dẫn ông già kia xuất hiện, tôi cảm thấy có liên quan tới file audio kia. Đúng, chính là tiếng gõ cửa cậu vừa nghe." "Cái gì?" Phương Kính bị dọa, trái tim ngừng lại mấy nhịp, trên mặt đều là sự kinh hãi. Cái tiếng gõ cửa này có thể dẫn ông già kia tới, vậy vừa nãy mình nhấn mở nhiều lần như vậy.. Hoảng sợ lần thứ hai như cơn lũ tràn khắp người hắn, hắn theo bản năng lùi lại mấy bước. "Ầm~!" Thân thể dường như đụng phải thứ gì đó lạnh lẽo, cương trực. Quay đầu nhìn lại, một vị ông lão trên mặt không có xúc cảm, che kín thi ban đang chết lặng nhìn Phương Kính. Thân thể.. Không thể động. Một bàn tay già nua, gầy đét lạnh lẽo, chậm rãi giơ lên, từ từ bao trùm khắp gương mặt Phương Kính.. Sức mạnh rất lớn, hắn cảm giác xương cốt trên mặt đang bị nghiền nát. "Dương, Dương Gian.." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Phương Kính, hoảng sợ lại oán hận rít gào. Dương Gian không hề bị lay động, nói về phía điện thoại: "Cậu dạy tôi, làm người không thể quá ngây thơ." Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Chương 16: Cuộc điện thoại Bấm để xem Dương Gian đặt điện thoại trong tay xuống, vô cùng e dè và sợ hãi liếc nhìn mảnh rừng xanh hóa phía sau lưng. Ông già này thật là khủng bố. Mặc kệ tiếp xúc bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn xa xa cũng khiến người ta sởn cả tóc gáy, tâm sinh sợ hãi. "Phương Kính đã chết rồi sao?" Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích: "Hiện tại việc cấp bách là rời khỏi ông lão này thật xa, bị ông ta bắt được chắc chắn sẽ chết, bất kể là Trương Vĩ, Vương San San hay là mình, kết quả cũng giống nhau." Trở thành người ngự quỷ thì làm sao, không phải Chu Chính cũng chết vì sức mạnh ác quỷ thức tỉnh sao? Mà sở dĩ Chu Chính chết, nhất định là vì.. trình độ kinh khủng của ông già này vượt qua quỷ anh kia. Quỷ anh áp chế không được ông già này, dĩ nhiên người điều khiển nó cũng sẽ sụp đổ. Rất nhanh. Trương Vĩ nhìn thấy Dương Gian trở về, khẽ thở phào nhẹ nhõm; "Dương Gian, cậu chạy đi đâu vậy, Phương Kính đã tìm được chưa? Khắp nơi trong trường học xảy ra chuyện ma quái, cho dù lá gan của cậu lớn, dám chạy khắp nơi, nhưng chân của tôi lại không dám cử động." "Tuy rằng tôi gọi điện thoại với Phương Kính, nhưng không ngoài dự liệu, hắn gặp phải quỷ rồi." Dương Gian nói: "Hơn nữa ở bên kia tôi nhìn thấy ông già mặc trường sam, nơi đó đã không thể tới gần, việc cấp bách hiện tại là rời khỏi nơi này. Tiếp tục ở lại không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa." Nói đến phía sau. Những người khác đều trầm mặc, trên mặt đều là nỗi hoảng sợ. Đúng vậy, mới chỉ mấy tiếng từ khi trong trường xảy ra chuyện ma quái, chạy trốn cho tới giờ, cả lớp học 40 người kể cả giáo viên, mới chỉ còn chút người sống sót đứng đây. Những người khác đều đã mất tích. Mà mất tích trong lúc xảy ra chuyện ma quái, ý vị thế nào trong lòng mọi người đều rõ. Đây không phải là mơ, cũng không phải đóng phim, mà là sự kiện quỷ nhát có thật.. Là có người sẽ chết. "Dương Gian, cảm ơn cậu đã dẫn chúng tôi ra ngoài, không có cậu chúng tôi khẳng định đã gặp bất trắc." "Đúng đấy, cám ơn cậu, hơn nữa xin lỗi chuyện lúc trước, Phương Kính đẩy cậu vào nhà vệ sinh nhưng chúng tôi không ngăn cản, sau đó chúng tôi mới biết Phương Kính chính là 1 tên ác ma, dọc theo đường đi hắn vứt bỏ Triệu Cường, Vương Cương, ngay cả bạn học nữ cũng bị hắn lưu lại đoạn hậu.." "Tên kia chính là một tên súc sinh." Mấy người bạn sau lưng mở miệng nói, bọn họ chửi bới Phương Kính, lại tỏ ra áy náy với Dương Gian. Bốn người này là đám người đi cùng với Phương Kính trong rừng cây xanh hóa, được Dương Gian mang ra ngoài. Hắn cảm thấy Phương Kính đáng chết, những người khác lại không đáng chết, nếu đã gặp mặt, vậy thuận đường mang bọn họ ra dễ như ăn cháo, bạn cùng học với nhau, không cần phải máu lạnh tới vậy. "Cảm ơn bây giờ nói vẫn còn sớm, các người cũng đã thấy, chúng ta vẫn còn bên trong trường học, vẫn còn trong phạm vi quỷ vực, có thể còn sống ra ngoài hay không cũng là 1 vấn đề." Dương Gian lắc đầu nói. "Mặc dù bây giờ các cậu đều rất mệt mỏi, thế nhưng vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi, tuy tình huống quỷ vực tôi không biết nhiều, vẫn còn phải thử 1 chút, nhìn xem có thể ra khỏi trường học hay không." Giờ khắc này hắn trở thành cái cột cho những người này bám víu. Lời nói xong, mấy người đang ngồi nghỉ dưới đất cũng đứng lên. "Một, hai, ba, bốn.. Một tốp bốn mươi mấy người hiện tại chỉ còn lại 13 người, tỷ lệ sinh tồn mới 30%, trời mới biết sau này sẽ còn người chết nữa hay không. Sớm biết như vậy tôi xin nghỉ học cho rồi, học cái gì mà học, người khác tới trường mất tiền, chúng ta tới trường mất mạng." Nội tâm Trương Vĩ có hơi nóng nảy. Những người khác liếc mắt nhìn hắn, đều cúi đầu không nói lời nào, cỏ vẻ tâm tình rất tệ. Nếu như vẫn không tìm thấy hy vọng sống, Dương Gian tin tưởng bọn hắn cách tuyệt vọng không xa, bởi vì hắn nhìn thấy có nữ sinh sắc mặt tái nhợt, bắt đầu cằn nhằn nói liên miên, lầm bầm lầu bầu. "Xuất phát." Dương Gian lúc này không quản được vấn đề tinh thần của người khác có hỏng mất hay không. Bây giờ có thể còn sống rời khỏi chỗ này mới là vấn đề. Có hắn dẫn đường. Mọi người không lo lắng sẽ lạc đường, hơn nữa cứ tiến về phía trước đích xác là bộ dáng không ngừng rời xa quỷ vực. Bóng tối chung quanh cũng không nồng nặc, tuy rằng sắc trời vẫn tối tăm như cũ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy kiến trúc xung quanh. Rất nhanh. Mọi người đi tới cổng trường. Trạm an ninh không có một bóng người. Lối đi bộ yên tĩnh tới đáng sợ. Đèn đường không phát sáng, xung quanh không có bất kỳ chiếc xe nào tới đi lại. Nhìn quanh có vẻ hết sức quỷ dị, ngoại trừ tiếng của bọn hắn tạo ra, 1 chút âm thanh khác đều không thấy. Dương Gian liếc mắt nhìn chòi gác đang đóng cửa, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ cảnh giác, hắn không dám tới gần, ai biết được sau khi mở cửa sẽ có thứ gì đó kinh khủng thò ra. Hơn nữa.. Nhìn bên ngoài vắng lặng như tờ, trong lòng hắn rõ ràng, cho dù rời khỏi trường học cũng vô dụng. Chỉ cần thân vẫn ở trong quỷ vực, đi tới nơi nào cũng đều giống nhau. "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại không nhìn thấy bất kì ai? Bình thường vào lúc này, ở ngoài cửa có rất nhiều cha mẹ tới đón con cái mới đúng." Miêu Tiểu Thiện hoang mang, lại thêm mấy phần kinh hoảng nói. Xác thực. Bình thường lúc này ngoài cổng trường sẽ là cảnh tượng biển người, xe cộ chen chúc. Nhưng bây giờ lại không hề có thứ gì, trừ bọn họ ra, 1 bóng người đều không có. "Tôi ra ngoài xem xem." Trương Vĩ xung phong nhận việc, vượt qua vòng bảo hộ, đi ra ngoài lộ. Nhìn dọc theo đường cái, hắn thấy tận cuối con đường bị 1 tầng bóng tối vô cùng vô tận bao phủ, phảng phất như đi về nơi sâu trong Địa ngục. Mà đầu đường bên kia cũng thế. Toàn bộ nơi này giống như đã bị ngăn cách với đời. "Vô dụng, bỏ chạy không được, không nên uổng phí sức lực." Dương Gian nói. "Vậy phải làm sao, chẳng lẽ chúng ta phải chết ở chỗ này? Tôi không muốn chết đâu." Có nữ sinh đã hỏng mất tinh thần, nước mắt chảy dòng dòng, co quắp ngồi dưới đất Các bạn học nam mặc dù không tệ như vậy, nhưng trên mặt ai cũng có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi cái chết. "Dương Gian, cậu nghĩ chút biện pháp đi, cậu cứu chúng tôi được không, tôi không muốn gặp quỷ nữa." Bên cạnh Vương San San lôi kéo cánh tay hắn, 1 đôi mắt đầy lệ mang theo cầu xin nhìn hắn. Dương Gian yên lặng 1 lúc: "Để tôi suy nghĩ." Hắn cũng không có ý định tiếp tục đi nữa, mà ngồi ở bên đường, nghỉ ngơi 1 chút lại nói. Một đường chạy trốn, hắn cũng cảm thấy hết sức mệt mỏi. Bất ngờ. Hắn cúi đầu nhìn điện thoại của Trương Vĩ trong tay. "Các cậu đã thử gọi điện thoại cầu cứu chưa?" "Tôi đã thử rồi, điện thoại gọi thông, thế nhưng.." Một bạn học nói. "Triệu Lỗi, nhưng cái gì?" "Không có âm thanh, đầu kia điện thoại không hề có 1 âm thanh nào, hơn nữa.. đường dây vẫn kết nối, tôi không dám gọi lại." Triệu Lỗi trầm mặc một chút nói. Điện thoại không âm thanh, nhưng đường dây được kết nối. Trong lòng Dương Gian rùng mình. Đây đã nháo quỷ, hơn nữa còn chết nhiều người như vậy, đích thật là không dám tiếp tục gọi điện thoại cầu cứu rồi. "Nhưng lúc ra khỏi phòng học, điện thoại vẫn có thể kết nối, chính là lúc rời khỏi lớp không được bao lâu." Đột nhiên, Miêu Tiểu Thiện đứng 1 bên nhắc nhở một câu: "Lúc trước Trương Vĩ có thể gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới." "Đúng, không sai." Trương Vĩ gật đầu nói. Ra phòng học không bao lâu.. điện thoại lại có thể kết nối, cũng chính là 1 khắc khi Dương Gian đi tới nửa lầu hai, ánh đèn lấp loé rồi tắt. "Thật không, tôi thử những chiếc điện thoại khác xem." Dương Gian đột nhiên nghĩ đến điện thoại của một người, quyết định thử một chút. Mở ra điện thoại di động của Trương Vĩ, nhấn vào diễn đàn kia, sau đó dùng điện thoại vệ tinh của Chu Chính gọi một cú điện thoại. 138.. Đây là số điện thoại của Lôi Điện Pháp Vương để lại trên diễn đàn Hắn nghĩ Lôi Điện Pháp Vương kia rốt cuộc có xảy ra chuyện hay không, nếu xảy ra vấn đề, rất có thể điện thoại của hắn là vật chứng sẽ nằm trong tay 1 người ngự quỷ nào đó, dù sao có cảnh sát chuyên xử lý sự kiện linh dị như Chu Chính, vậy sẽ có 1 người khác tới phụ trách vụ án này. Thử một chút xem sao. Điện thoại di động không xuất hiện dấu hiệu bị ngắt tín hiệu, ngược lại được kết nối rất thuận lợi. Nhưng tình huống so với trong tưởng tượng còn bết bát hơn. Keng keng keng, keng keng keng.. Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên trong ngôi trường yên tĩnh không 1 tiếng động, truyền vào trong tai mọi người, mặc dù không lớn, nhưng đặc biệt rõ ràng, hết sức quỷ dị. Tay cầm điện thoại của Dương Gian nhất thời cứng lại. "Điện thoại của Lôi Điện Pháp Vương làm sao lại xuất hiện trong trường hoc?" Con mắt hắn đột nhiên co rụt, vội vàng đứng lên, mang theo vẻ kinh hãi nhìn trái nhìn phải, theo bản năng tìm kiếm khởi nguồn của tiếng chuông. Đồng thời trên mặt không khỏi toát mồ hôi lạnh. Lôi Điện Pháp Vương là vị bác sĩ làm việc ở ngoại tỉnh, cách nơi này cả mấy trăm km đi đường, trong lúc hắn lên mạng ở nhà thì xảy ra chuyện, nếu tiếng chuông của hắn xuất hiện ở chỗ này, vậy mang ý nghĩa.. Hắn cũng ở nơi đây. "Đô.." Mà giờ khắc này, đường dây điện thoại di động được nối thông, thế nhưng đầu kia không truyền tới âm thanh. Bất quá cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đang vang vọng trong trường học cũng biến mất theo. Vào lúc này Dương Gian nhìn thấy chỗ cửa sổ lớp học nào đó ở tầng 3 hắt ra ánh sáng lờ mờ của màn hình di động, dưới ánh sáng đó hắn có thể mơ hồ nhìn thấy 1 bóng người đứng ở cửa sổ, tựa hồ đang nhìn về nơi này. "Chết tiệt." Dương Gian đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúp điện thoại.
Chương 17: Ác quỷ nguyền rủa Bấm để xem Ánh mắt những người khác đều dừng lại trên người Dương Gian. Nhìn thấy hắn bấm điện thoại, bên trong trường học vang lên tiếng chuông, mọi người còn cảm thấy kỳ quái, không chờ bọn hắn mở miệng hỏi thăm đã thấy Dương Gian vội vàng cúp điện thoại, gương mặt kinh hãi. "Dương Gian. Xảy ra chuyện gì?" Trương Vĩ thấy Dương Gian sợ tới như vậy, cả người run lên; "Cậu đừng làm tôi sợ nha, cậu là hy vọng của chúng tôi, bộ dáng cậu như vậy khiến trong lòng tôi cực kỳ không chắc chắn, xin cậu đấy, cười 1 cái đi, giống như trong phim lộ ra 1 nụ cười hiểu ý, để tôi có chút tự tin xem nào." Dương Gian bình tĩnh, còn có thể mang mọi người rời khỏi quỷ vực, cho mọi người tự tin sống tiếp. Lúc này biểu hiện của hắn như vậy, khiến ai nấy đều luống cuống. Sắc mặt Dương Gian biến hóa bất định, đặc biệt khó coi, còn không chờ hắn mở miệng nói chuyện, đột nhiên điện thoại vệ tinh của Chu Chính trong tay rung lên, vang lên những tiếng chuông tích tích, tích tích. Hắn liếc mắt nhìn, con mắt đột nhiên co rụt lại. Trên điện thoại di động hiển thị dãy số: 138.. Là số điện thoại của Lôi Điện Pháp Vương lưu lại trên diễn đàn. Hắn gọi lại. "Quả nhiên.. Đây là một cái bẫy, một cái bẫy phi thường đáng sợ." Dương Gian cắn răng, không nói được là phẫn nộ hay là hoảng sợ. Tích tích, tích tích. Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, thế nhưng hắn không có lựa chọn lắng nghe. Bởi vì hắn biết, người gọi cuộc điện thoại này không thể nào là người sống, có trời mới biết sau khi nhận điện thoại sẽ xảy ra chuyện gì. Cũng may điện thoại di động không có chế độ tự bốc máy, tiếng chuông vẫn vang lên. Thời gian dài không bắt máy, cuộc gọi sẽ tự động ngắt. Hơn nữa điện thoại di động của hắn cũng không gọi tới số điện thoại này "Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh.." "Em yêu anh, yêu anh, lại như con chuột yêu gạo.." "Lành lạnh ánh trăng vì ngươi nhớ nhung thành sông.." Nhưng điện thoại của những bạn học khác lại vang lên liên tiếp, đủ loại tiếng chuông vang vọng. Tất cả mọi người móc di động ra nhìn, toàn bộ đều biểu hiện là dãy số 138.. đang gọi tới. "Dương, Dương Gian, cậu xem." Vương San San, Miêu Tiểu Thiện, còn có đám người Triệu Lỗi giơ điện thoại cho hắn nhìn màn hình, trên mặt lộ ra sự sợ hãi. "Đừng nhận." Sắc mặt Dương Gian đặc biệt nghiêm nghị nói. Những người khác gật đầu, trong lòng bọn hắn đều rõ ràng, cuộc điện thoại này hết sức quỷ dị, đích thật là không nên nhận. Trương Vĩ không có điện thoại di động, điện thoại di động của hắn đã đưa cho Dương Gian, lúc này nhìn màn hình của những người bạn xung quanh, trong lòng run lập cập nói; "Mẹ nó, tất cả đều là cùng 1 số điện thoại, số điện thoại này trâu bò thế sao, 1 hơi gọi cho mười mấy người, đúng là ma quái." "Điện thoại của tôi không phải là số 138 gọi tới, là số điện thoại của thầy Vương." Một người bạn tên là Tiền Vạn Hào theo bản năng tiếp nhận cuộc điện thoại kia. "Tiền Vạn Hào, cậu điên hay đầu óc bị giật?" Triệu Lỗi bên cạnh sợ hãi đến nói như rống: "Đã nói không nhận điện thoại." "Căng thẳng cái gì, là số điện thoại của thầy Vương." Tiền Vạn Hào nói: "Thầy Vương có thể tới cứu chúng ta không chừng." "Sắp ngủm rồi." Con mắt Dương Gian cũng co rụt lại, vội vàng vọt tới, muốn cướp lấy cái điện thoại của người bạn học kia. Thầy giáo Vương gọi tới? Cái này lại càng kinh khủng, nên biết thầy Vương chính là người đầu tiên biến mất trong quỷ vực, những người khác trước mắt đều đã chết rồi, làm sao ông ta có thể còn sống. Quả nhiên. Trong đầu dây bên kia di động của Tiền Vạn Hào chỉ truyền tới âm thanh xì xì, thầy giáo Vương cũng không nói lời nào. Quả nhiên kế tiếp là âm thanh khiến Dương Gian cảm thấy sợ hãi vang lên. "Đông, thùng thùng.." Tiếng gõ cửa truyền tới từ trong cuộc điện thoại kia. Giống hệt như âm thanh gõ cửa bên ngoài lớp học. Trầm trọng, ngột ngạt, để người không thở nổi. Vào lúc này Tiền Vạn Hào mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, bị dọa sắc mặt trắng bệch, tay run lên vội vứt bỏ điện thoại di động. Điện thoại di động rơi trên mặt đất, màn hình vỡ vụn, thế nhưng cuộc gọi vẫn được kết nối. "Đông, thùng thùng.." tiếng gõ cửa quỷ dị lần thứ 2 vang lên từ ống nghe truyền tới. "Đông, thùng thùng." Dương Gian tức khắc vọt tới, dùng tốc độ nhanh nhất nhặt điện thoại và tắt cuộc gọi. "Tiền Vạn Hào, cậu muốn chết thì tự chết 1 mình đi, đừng hại chúng tôi." Triệu Lỗi tức giận túm cổ áo hắn rống lên giận dữ, Triệu Lỗi phẫn nộ nhưng sự hoảng sợ trong đôi mắt hiện lên rõ ràng. Tuy hắn không biết sau khi nhận cuộc điện thoại này sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. "Tiên sư nó, không sợ kẻ địch như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, câu nói này quả nhiên không sai. Lúc mấu chốt sẽ luôn có 1 vài tên ngu dốt như vậy, dũng cảm đứng ra dùng tính mạng của mình tìm đường chết hộ đồng đội. Tiền Vạn Hào cậu ahihi thực sự quá là vĩ đại, tôi cảm động muốn giết người rồi, 9 năm nghĩa vụ bù đắp nhiều tiết học như vậy cũng không được ưu tú như cậu." Trương Vĩ nói: "Ông già trước cửa lớp kia là ông nội cậu sao? Yêu ông ta thế sao không đi nói với ông nội cậu tha cho chúng ta đi?" "Tôi, tôi thực sự không phải cố ý, rõ ràng là cuộc gọi của thầy giáo gọi tới, nếu là số điện thoại của người khác tôi khẳng định sẽ không nhận." Tiền Vạn Hào khóc giống như đứa bé, lau nước mắt. "Điện thoại của thầy giáo liền nhận? Thầy giáo bảo cậu đi chết, tại sao cậu không đi chết đi." Triệu Lỗi tức giận chỉ muốn xông lên đánh hắn. "Được rồi, đều yên tĩnh một chút, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chuyện này tôi cũng có chỗ không đúng, đã không nhắc nhở mọi người trước." Dương Gian bước tới nói: "Hơn nữa cãi nhau, nội chiến có thể sống sót sao? Không nhìn lại tình huống lúc này xem." Mọi người xung quanh trầm mặc. "Dương Gian, sau khi nhận điện thoại rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?" Miêu Tiểu Thiện sốt sắng hỏi. Dương Gian nói: "Còn có thể có chuyện gì, rất nhanh ông nội của Tiền Vạn Hào muốn tới tìm chúng ta tán gẫu." "Cái gì?" Hết thảy người trợn to hai mắt, vô cùng hoảng sợ. Đúng, ông già kia nhất định sẽ tới đây. Tiếng gõ cửa trong điện thoại có 1 cái công năng rất khủng bố, chính là có thể đưa ông già kia tới. Cho nên kết quả lúc này thế nào đã rất rõ ràng. Hơn nữa.. Dương Gian siết chặt di động trong tay, nhớ lại topic mà Lôi Điện Pháp Vương đăng trên diễn đàn. "Cạm bẫy, toàn bộ cố sự trên diễn đàn chính là 1 cái bẫy, Lôi Điện Pháp Vương kia lúc ở trong nhà bị ông già kia gõ cửa. Dựa theo tình huống trong lớp mà xem, lần thứ nhất gõ cửa đã có người chết, hơn nữa tình huống trong nhà Lôi Điện Pháp Vương lại có tới 2 cánh cửa, cánh cửa nhà và cánh cửa phòng." "Nói cách khác Lôi Điện Pháp Vương ở nhà một mình, lần thứ nhất bị gõ cửa hắn đã chết, cậu chuyện tiếp theo trên diễn đàn không thể nào là do hắn đăng lên, lưu lại số điện thoại còn cả file audio kia nữa, đều không phải hắn làm, mà thứ làm ra chuyện này chỉ có 1." "Quỷ~!" Dương Gian hít vài hơi thật sâu. Không sai. Những bài đăng ở phần đầu là do Lôi Điện Pháp Vương, là người sống đăng lên, nhưng sau này hắn nhất định đã chết, mà người tiếp tục đăng bài, chính là.. Quỷ. Để chứng minh cho suy đoán này, hắn lần thứ hai mở ra câu chuyện trên diễn đàn, lật tới cuối cùng. Quả nhiên. Hắn đoán không sai, câu chữ trong những bài đăng cuối cùng đều có rất nhiều lỗi sai, khác hoàn toàn với những bài đăng lúc trước của Lôi Điện Pháp Vương. Vả lại ở giữa có 1 bài đăng có thời gian đăng dài hơn nửa giờ so với những bài đăng khác. Cái này.. là 1 lời nguyền rủa được ác quỷ phát tán. Tất cả những người nghe được tiếng gõ cửa đều sẽ bị ông già này tìm tới cửa. Như vậy, cũng có thể nghiệm chứng tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt "Trên Internet, trên điện thoại di động nghe được tiếng gõ cửa, sẽ bị ông già kia tìm tới, giống như gõ vào 1 tọa độ vô hình, hiện thực nghe được tiếng gõ cửa, sẽ lập tức chết.. Nhưng tại sao mình ở trong nhà cầu mở file audio này ra nhưng ông già lại không xuất hiện?" Trên mặt Dương Gian đổ mồ hôi, hắn đang suy tư. Nỗ lực thăm dò rõ ràng quy luật hành động của ông già này, còn cả phương pháp giết người. Vì, sống tiếp.
Chương 18: Cái chết tới gần. Bấm để xem Giờ khắc này Dương Gian đang điên cuồng suy nghĩ đối sách. Bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, tiếng gõ cửa truyền tới trong điện thoại sẽ mang ông già kia tới. Mà một khi ông già kia xuất hiện, kết quả rất rõ ràng. Diễn đàn, cố sự, file audio.. ông già gõ cửa, còn cả điện thoại di động. Tất cả điều kiện va chạm với nhau trong đầu Dương Gian, loạn thành 1 đống, hắn rõ ràng nắm rõ 1 chút quy luật trong đó, nhưng lại không thể tính toán ra nhiều tin tức hơn nữa. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gặp quỷ, trước kia chưa từng tiếp xúc, có thể đi tới 1 bước này đã là rất tốt rồi, hắn cũng không phải Phương Kính, được xưng là kẻ có thể biết trước mọi chuyện xảy ra trong tương lai. "Chờ chút, Phương Kính.. Tương lai." Vẻ mặt Dương Gian đột nhiên hơi động: "Tấm da dê." Đột nhiên, hắn vội vàng lấy từ trong túi ra 1 tờ da dê màu nâu đen. "Dương, Dương Gian, cậu xem, cậu xem bên kia.." Đột nhiên, giọng nói của Trương Vĩ run rẩy chỉ về phía trường học. Dương Gian ngẩng đầu nhìn, chân tay nhất thời mát lạnh. Ngoài mấy trăm mét phía trước, bóng tối như mực nồng nặc đang ăn mòn qua, đem mọi thứ nuốt hết vào bên trong. Cây cối xung quanh trở nên mục nát, khô héo.. mặt đất xi măng trở nên loang lổ mốc meo, đèn đường mọc đầy vết rỉ sét, kêu lên những tiếng ken két rồi xiêu xiêu vẹo vẹo đổ xuống. Một ông già trên người mặc trường sam màu đen, cả người là thi ban, mặt xám tro, ánh mắt chết lặng đang cứng ngắc, tiêu sái bước về phía bên này. Một bước, một bước, không nhanh không chậm. "Chết tiệt, tới rồi sao?" Tim Dương Gian đập loạn. "Dương Gian, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a? Chúng ta phải chết sao." Nước mắt Trương Vĩ đã chảy ra: "Tôi không muốn chết đâu, tôi còn trẻ, vẫn còn là xử nam. Dương Gian cậu nhanh nghĩ biện pháp đi, Phương Kính nói sau này cậu rất trâu bò, cậu nhất định có biện pháp đúng không." "Chúng ta không ra ngoài được phải không?" Một bên, bàn tay trắng bệch của Vương San San cũng túm lấy cánh tay hắn, gương mặt hoảng sợ hỏi. Triệu Lỗi nhìn bóng tối đang ép tới gần, cả người không ngừng lui về sau, muốn chạy ra khỏi trường học. Nhưng lúc hắn quay đầu, lại phát hiện phía sau cũng là bóng tối đặc sệt đang áp sát tới. Xung quanh đều bị bóng tối bao vây, căn bản không có chỗ để trốn. Lúc này Dương Gian không có thời gian để ý tới bọn hắn, hắn gấp gáp mở tấm da dê trong tay ra, nỗ lực tìm kiếm tin tức mang tính mấu chốt. Trên tấm da dê, một nhóm chữ rõ ràng hiện lên trước mắt hắn: 5 giờ sáng ngày 22 tháng 6 năm.. Quỷ vực lại lần nữa hiện lên trước mắt chúng tôi, đúng, con quỷ kia lại tới nữa rồi.. Ngày 22 tháng 6 năm giờ 30 phút rạng sáng, mọi người chúng tôi đều chết hết, không có một người sống tiếp. Tôi là Dương Gian, lúc cậu nhìn thấy câu nói này tôi đã chết. "Ngươi viết mọi người chết hết sao? Đánh rắm, nhất định có biện pháp rời khỏi nơi này. Lúc trước ta bị vồ vào nhà vệ sinh ông già kia cũng không theo tới, ta muốn biết nguyên do, nếu bây giờ ngươi không nói, ta sẽ tìm 1 chỗ chôn ngươi đi, cả đời này đừng nghĩ nhìn thấy ánh mặt trời." Dương Gian cắn răng nghiến lợi nói, mang theo mấy phần uy hiếp. Tấm da trong tay dường như nghe được câu nói này, chữ viết phía trên bắt đầu mờ dần, cuối cùng tất cả chữ viết biến mất không còn tăm hơi, tiếp theo lại hiện lên những hàng chữ. "9h tối ngày 21 tháng 6, tôi bị 1 con quỷ vồ vào nhà vệ sinh, tôi không chết bởi vì trong cầu tiêu có 1 con quỷ càng đáng sợ hơn. Nơi đó là 1 quỷ vực khác, tôi nhìn thấy 1 vài thứ rất khủng bố, chẳng qua khi đó tôi chưa ý thức được." "9h30p tối ngày 21 tháng 6. Tôi lạc đường trong nhà cầu, nhưng ông già kia đi tới bên ngoài cửa nhà cầu, ông ta gõ cửa, là tới tìm tôi, nhưng tôi lại không nghe thấy, hay là vì nguyên do này mà tôi trốn được kiếp số hẳn phải chết." Lúc Dương Gian đọc được câu nói này, trong lòng rùng mình. Chẳng lẽ lúc trước mình lạc đường trong nhà vệ sinh, ông già kia đang đứng bên ngoài gõ cửa? Rất nhanh, trên tấm da lại nhảy ra những hàng chữ. ".. Trải qua chuyện kia, tôi suy đoán quỷ vực là then chốt để có thể sống sót, nếu như tôi dùng quỷ vực, hay có thể điều khiển nó, dù sao hiện tại tôi cũng là quỷ.. Chu Chính nói không sai, có thể đối phó với quỷ cũng chỉ có quỷ, có thể đi ra khỏi quỷ vực cũng chỉ có thể dùng 1 quỷ vực khác. Quỷ vực." "5h 15p sáng ngày 22 tháng 6, ông già kia xuất hiện, tôi nỗ lực sử dụng quỷ vực, nhưng thất bại, sức mạnh của tôi còn chưa đủ." "5h 30p sáng ngày 22 tháng 6, tất cả chúng tôi đều chết.." Dương Gian nhìn thấy câu nói này, con mắt co rụt lại. Tuy rằng kết cục vẫn là năm giờ rưỡi chết, nhưng hắn nhìn thấy mấy phần hy vọng sống sót. Quỷ vực~! Đúng, nơi ông già xuất hiện sẽ sinh ra quỷ vực, hiện tại mình cũng là người ngự quỷ. Tại sao mình không thể sử dụng quỷ vực? Nếu như Chu Chính ở chỗ này biết ý nghĩ của Dương Gian, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng buồn cười. Bởi vì không phải con quỷ nào cũng sẽ có quỷ vực, quỷ có quỷ vực có thể nói là rất hiếm, nhưng cũng tương ứng với rất khủng bố. "Nhất định phải thử một lần, ngoài ra không có biện pháp khác." Dương Gian xiết chặt tấm da dê trong tay: "Nói cho ta biết, làm sao sử dụng quỷ vực." Rất nhanh trên tấm da dê tiếp tục nhảy ra hàng chữ. "Dương Gian, cậu đang nói chuyện với ai vậy? Cậu xem, xung quanh đã không còn bình thường, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Trương Vĩ sợ quá khóc lên, hắn hi vọng Dương Gian có cách nào đó, lại lo lắng nghe được tin tức xấu từ miệng của Dương Gian. "Đừng ầm ĩ, tôi đang nghĩ biện pháp, cho tôi một chút thời gian." Dương Gian nói rất gấp, ánh mắt liếc quanh một hồi. Ông già kia vẫn đang đi về phía này, khoảng cách còn không tới 100m. Bọn họ gấp, bọn họ sợ, giống như mình sốt ruột, sợ sệt. Dù sao ai cũng không muốn chết. Trên tấm da dê lại tiếp tục hiện chữ: "5h20p sáng, tôi trải qua lần thứ nhất thất bại, cho rằng con quỷ trong cơ thể còn chưa hồi phục đủ, nếu như có thể mở thêm mấy con mắt nữa, có lẽ mới được." Số lượng con mắt? Dương Gian không có thời gian suy nghĩ nhiều, khoảng cách tới 5h 30p chỉ còn 10p, hắn không muốn bị tấm da dê này bẫy, thật sự chết ở chỗ này. Lúc này, da thịt trên cánh tay nhúc nhích, 1 con mắt màu đỏ cùng nhau trợn lên. Mỗi một con mắt trên đều tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt "Năm giờ hai mươi hai phút, tôi quyết định thử tăng số lượng con mắt." Trên tấm da dê xuất hiện dòng chữ. "Phương pháp, ta muốn phương pháp." Dương Gian gầm nhẹ với tấm da dê: "Ta chết, ngươi cũng sẽ nằm lại đây, lúc trước ngươi không muốn bị ta ném đi, vậy nếu ta chết, ngươi cảm thấy sẽ có người khác đi kiếm ngươi hay sao?" Chữ trên tấm da lại lần nữa mờ đi, cuối cùng 1 hàng chữ hiện lên: Năm giờ hai mươi bốn phút, tôi thử nuốt 1 con mắt trên cánh tay, thành công tăng thêm 1 con mắt, có sáu con mắt tôi có thể thành công dùng được quỷ vực thuộc chính mình. Quỷ vực.. Tôi càng ngày càng giống một con quỷ. Năm giờ rưỡi, tôi vẫn không mở ra quỷ vực, mọi người chúng tôi đều chết hết.. Nuốt 1 con mắt? Dương Gian nhìn 5 con mắt đỏ au quỷ dị trên cánh tay, cả người đều ngẩn ra. Nhưng nhìn thấy câu nói cuối cùng kia, 5h30p tất cả chúng tôi đều chết hết. Hắn biết, bản thân không có cơ hội lựa chọn. Giờ khắc này, bóng tối bao trùm tới, không gian xung quanh trở nên tối tăm, ông già kia cách mọi người không tới hai mươi mét. "Cọt kẹt.." Trong nháy mắt bị bóng tối bao trùm, cánh cửa phòng an ninh cách đó không xa từ từ hé mở, 1 bàn tay trắng hếu duỗi ra. Sau lưng, bên ngoài cánh cửa trường học, trên con đường cái bị bóng tối bao phủ, 1 bóng người mơ hồ chậm rãi tới gần. Ánh sáng truyền tới từ đèn flash trở nên yếu ớt, tất cả mọi người đứng sát lại gần nhau. Dương Gian, Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San, Miêu Tiểu Thiện, Tiền Vạn Hào.. Tất cả mọi người bị quỷ bao vây.
Chương 19: Tám Người Rời Đi Bấm để xem Không có thời gian suy tư. Không chỉ Dương Gian cảm thấy khủng bố đang từ 4 hướng áp sát, mà ngay cả những người khác cũng nghe được tiếng cửa phòng an ninh mở ra, sau đó truyền tới 1 tiếng chân trầm trọng. Hơn nữa bọn họ đều biết, trong ngôi trường này chỉ còn sót lại mấy người bọn họ còn sống mà thôi. Vì lẽ đó, trong mắt đám người Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San đều rõ ràng, tiếng chân kia nhất định là.. Quỷ. Quỷ đang tiến về phía bọn họ. Nhưng vào lúc này, Dương Gian không chút do dự giơ cánh tay lên, dùng sức cắn 1 con mắt. "A~!" Cơn đau vì da thịt xé rách truyền tới, giống như nước vọt khắp toàn thân, bắp thịt khắp người hắn run lên, nhưng hắn cũng không vì cơn đau này mà từ bỏ. Máu tươi tung toé, da thịt be bét. Cơn đau cực kỳ mãnh liệt truyền tới, 1 con mắt màu đỏ bị Dương Gian cứng rắn giật ra rồi nuốt xuống. "Dương Gian, cậu.." Những người khác nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, nhanh chóng nhìn lại. Lập tức, mọi người sợ ngây người. Trên cánh tay Dương Gian, máu thịt be bét, trong miệng hắn còn chảy ra máu, con mắt không biết có phải vì xung huyết quá độ hay không mà trở nên đỏ bừng, dường như còn có chút ánh sáng đỏ nhàn nhạt.. hơn nữa da thịt trên người đang không ngừng rạn nứt, thỉnh thoảng còn có mảnh da rụng xuống, khiến người khác nhìn vào phải thấy sởn gai ốc, sợ sệt theo bản năng. Dương Gian không phải bị quỷ phụ thân đấy chứ? Con mắt tản ra tia sáng đỏ nhanh chóng di chuyển dưới làn da của Dương Gian. Những nơi nó đi qua đều để lại 1 vết rạn màu đỏ tươi, phảng phất như cơ thể hắn bị xẻ ra, tìm kiếm thứ gì bên trong bắp thịt, máu tươi thấm da ngoài, nhiễm đỏ y phục. Đau đớn, đau đớn như muốn tan nát cõi lòng, cơn đau còn hơn xa lúc bị Quỷ anh cắn. Nhưng lúc này không phải Quỷ anh cắn Dương Gian 1 cái, mà là chính bản thân hắn tự cắn mình 1 cái. Hơn nữa con mắt đỏ trong miệng hắn đã biến mất. Chỗ miệng vết thương bị hắn cắn nuốt mất 1 con mắt, giờ khắc này máu thịt nhúc nhích, lại có 1 con mắt lớn hơn nữa mọc ra, che kín miệng vết thương lại, còn mang theo mấy phần quỷ dị đánh giá cảnh sắc xung quanh. Con mắt thứ 6 xuất hiện. Bởi vì con mắt thứ 5 đang nằm trong bụng hắn. Theo tiếng kêu đau đớn của Dương Gian, những chỗ làn da bị rách của hắn tỏa ra 1 tia sáng đỏ, 1 tia, 2 tia, 3 tia.. cuối cùng tia sáng đỏ lan khắp toàn thân. Mặt đất chung quanh cũng bị ảnh hưởng. Ánh sáng đỏ phảng phất giống như sương mù sền sệt tràn ra xung quanh, cực kỳ khác biệt với bóng tối đang bao vây bọn hắn. Giờ khắc này, không 1 ai nhìn thấy trên tấm da dê lại xuất hiện 1 hàng chữ "Năm giờ ba mươi phút, sau khi tôi nuốt 1 con mắt vào bụng, thành công xuất hiện con mắt thứ 6, tôi có thể cảm giác nơi bị tia sáng đỏ bao phủ chính là quỷ vực, quỷ vực thuộc về tôi, nhưng tôi lại phát hiện, ác quỷ trong cơ thể đang không ngừng thức tỉnh." Có thể tôi sẽ rất nhanh bị ác quỷ chiếm lấy, mất đi ý thức, trở thành một con quỷ. " " Lúc quỷ vực mở ra, 1 con quỷ khác gần đó.. đến rồi, có người bị quỷ giết. " Giống như xác minh những lời trên tấm da dê, 1 bàn tay trắng hếu duỗi ra từ bóng tối, đột ngột túm lấy cổ 1 bạn học đang sợ hãi run rẩy. Bàn tay lạnh lẽo, cứng ngắc, điều khiển 1 loại lực lượng kinh khủng, lôi người này vào bóng tối sau lưng. " Không, không muốn a, cứu mạng, mau cứu tôi.. "Người bạn học kia rít lên, vung vẩy tay dường như muốn túm lấy 1 thứ gì đó. Nhưng không làm nên chuyện gì. Hắn biến mất trong bóng tối, tiếng kêu thảm thiết cũng biến mất theo, giống như hòn đá rơi vào trong nước, chỉ nổi lên chút gợn sóng rồi nhanh chóng biến mất, tất cả lại bình phục sự yên lặng. Những người khác thấy vậy bị dọa sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh lẽo. Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy, thế nhưng lại không dám tiến lên cứu bạn, bọn họ không có can đảm này. Tiền Vạn Hào đã sợ tới khóc lên, mất đi lý trí, xoay người bỏ chạy theo bản năng, mặc kệ là đi đâu, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi cái nơi quỷ quái chết chóc này. Nhưng lúc hắn vừa mới xoay người, đã va vào 1 cơ thể cứng ngắc, lạnh lẽo Một ông già mặt xám như tro, mọc đầy thi ban, mặc trường xam đang đứng trong bóng tối nhìn hắn, ánh mắt không hề có 1 tia thần thái, hay tình cảm nào, chỉ có 1 loại cảm giác vô tri, quỷ dị. Tiền Vạn Hào còn muốn chạy, nhưng phát hiện thân thể đã không thể cử động. Ông già chầm chậm nâng 2 cánh tay khô gầy lên, chộp về phía mặt hắn.. " A~! "Tiếng kêu đau đớn thảm thiết trước khi chết vang lên luôn khiến những người nghe thấy phải chấn động sợ hãi. " Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây.. A, đừng tới đây, chớ tới gần tôi. " Một nữ sinh ngồi thụp xuống, 2 cánh tay ôm đầu, trong miệng lầm bầm lầu bầu, trong mắt là sự hoảng sợ, tinh thần cô ta lúc này đã sụp đổ. Coi như còn sống, chỉ sợ sẽ phải sống trong bệnh viện tâm thần. Triệu Lỗi giờ khắc này ngay cả sức lực bỏ chạy cũng không còn, chỉ có thể ngồi run rẩy dưới đất, đã bị sợ tới choáng váng. Miêu Tiểu Thiện ngồi chồm hỗm trên mặt đất bịt lỗ tai, vùi đầu vào đầu gối rơi lệ, toàn thân run lên. Vương San San thì ôm chặt cánh tay Dương Gian, cả người như như căng lên trong lòng hắn, căn bản không hề thấy Dương Gian đáng sợ, càng sợ hơn chính là quỷ lúc nào cũng có thể xuất hiện trong bóng tối. Có thể đã chết mấy bạn học, quỷ chung quanh tạm thời ngừng hành động. Nhưng bóng tối vẫn bao phủ tới, xung quanh yên lặng tới đáng sợ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể nghe thấy. Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu. Không tới một lúc. " Cộp, cộp cộp. "Tiếng bước chân lần thứ hai xuất hiện trong bóng tối. Lần này không phải một tiếng bước chân, mà là vài tiếng bước chân. Phía trước, phía sau, bốn phương tám hướng.. Giờ khắc này, những bàn tay trắng hếu duỗi ra từ bóng tối, 1 tay nó khoác lên bả vai Trương Vĩ, túm lấy tóc 1 bạn học nữ, bóp mắt cá nhân của Miêu Tiểu Thiện, lúc này mọi người không ngừng bị ác quỷ công kích. Trên màn hình điện thoại di động, thời gian hiện tại là: Năm giờ ba mươi phút. Giống như đúc những gì tấm da dê đã viết, 5h30p tất cả mọi người đều chết. " Cút đi."Lúc này đột nhiên 1 tiếng kêu đau đớn vang lên, mang theo 1 loại cảm giác giãy dụa, tuyệt cảnh cầu sinh. Dương Gian đứng bật dậy, da dẻ trên người rạn nứt, xuyên qua những vết rạn có thể nhìn thấy những con mắt đỏ ẩn náu bên trong, đồng thời ánh sáng đỏ từ trên người hắn tản ra, bao phủ phạm vi đại khái 5m xung quanh. Ánh sáng đỏ xuất hiện, xua tan bóng tối. Từngcánh tay trắng hếu nhanh chóng rụt lại. Ông già mặc trường sam màu đen lui về sau 1 bước, rời khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng đỏ, con mắt màu tro tàn chết lặng nhìn Dương Gian. Ông già dừng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục tiến về trước 1 bước. Lần thứ hai tiến vào phạm vi bao phủ của ánh sáng đỏ. Nhưng ánh sáng đỏ quanh người Dương Gian chớp tắt như ánh đèn không ổn định, sau khi lóe lên vài cái liền biến mất. Đồng thời biến mất còn có Dương Gian, Vương San San, Trương Vĩ, Triệu Lỗi.. bảy người. Ông già bước tới, xung quanh đã không còn 1 ai. Tiếng chân chung quanh cũng dần tản đi. Cánh cửa phòng an ninh bên cạnh, rầm 1 tiếng, lần thứ 2 đóng lại. Bóng tối như thủy triều tuôn tới. Trên tấm da dê, 1 hàng chữ lại hiện lên: Năm giờ ba mươi phút, tất cả mọi người chết rồi.. Đó là điều không có khả năng. Năm giờ ba mươi 1 phút: Ta còn sống.. tổng cộng 8 người, rời khỏi ngôi trường kia.. Khà khà. Một khuôn mặt cười quái dị hiện lên trên tấm da dê rồi nhanh chóng biến mất.