Chương 10: Hiểu lầm lại thêm hiểu lầm Bấm để xem Sáng hôm sau thức dậy, Mặc Thanh Phong đã sớm rời đi, cùng cha ta bàn chuyện chính sự. Tin đồn Vương gia ân ân ái ái bế Vương phi về tư phòng đã truyền khắp Tướng phủ. Tiểu Xuân vừa sửa soạn trang điểm cho ta vừa tủm tỉm cười, có vẻ rất vui về chuyện này. Nàng là nô tì thân cận của ta từ nhỏ, hết mực trung thành. Chuyện hôm qua thực hiện một cách chu toàn và kín đáo, ta phát hiện ra nàng còn rất được việc, sau này ắt hẳn sẽ giúp đỡ được rất nhiều cho ta. Có một người mẹ tài giỏi, một thân phận cao quý ít người có được, nữ tì thân cận cũng trung thành và mẫn cán như vậy, thật không hiểu sao nhân vật này của ta vẫn làm một nữ phụ ngốc nghếch mờ nhạt từ trước tới giờ. Không biết do tác giả quá bất công, cố ý vẽ nên một nữ phụ thiếu tư chất, vô dụng, hay do hào quang nữ chính quá mạnh mẽ nữa. Suốt chặng đường tới sảnh đường để dùng điểm tâm sáng, nô tì cúi chào, rồi lại kín đáo che miệng cười phía sau. Thật khiến ta ngại chết! Lại không thể ngay lập tức chạy ra đứng giữa phủ mà hô lên giải thích: "Đêm qua hai chúng ta chẳng làm gì cả!". Tên Mặc Thanh Phong chết dẫm đó! Nhưng mất mặt không phải quan trọng nhất, chuyện đã xì xào khắp phủ như vậy, vậy ắt hẳn cũng đến tai Yên Nhi rồi! Thật vậy, khi ta tới sảnh đường thì Mặc Thanh Phong và Yên Nhi cũng vừa kịp tới nơi. Ba chúng ta chạm mặt, thấy cảnh chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng trước mặt, ta đành vội vòng ra phía sau Mặc Thanh Phong, vào bàn ngồi trước, để hai người nhìn nhau thêm một chút cho đúng kịch bản ngôn tình vậy. Còn chiếc bóng đèn là ta đi ăn sáng, đói rồi. Vừa vòng ra phía sau thì cổ tay lại bị kéo lại, quay đầu nhìn, thì ra là Mặc Thanh Phong, hắn tức giận nhíu mày. - Ta.. ta đói rồi! - Ta gượng gạo giằng tay lại, cười chống chế, ngại ngùng không dám nhìn sang Yên Nhi - Hai.. hai người tiếp tục đi! Hắn cũng buông ra, theo sau ta vào bàn ngồi. Mẫu thân có vẻ rất hài lòng vì nghe tin chuyện tối qua, bà gắp cho ta một miếng bánh chẻo: - Tuệ Nghi, ăn nhiều một chút, đêm qua hẳn là rất vất vả! - Nói xong cũng không quên liếc mắt sang nhìn Yên Nhi đầy ẩn ý và châm chọc. Ta đang nuốt dở miếng bánh suýt nữa thì nghẹn chết, may mà kìm lại được, Yên Nhi phía bên kia ngồi cứng đờ, tay nắm chặt lấy đôi đũa. Chắc sẽ không phi đũa sang phía bên này đó chứ? Mặc Thanh Phong thấy vậy ngồi cạnh vỗ nhẹ lên lưng ta: - Nàng không sao chứ? - Thấy Vương gia và Vương phi yêu thương nhau như vậy, ta cũng yên tâm rồi! - Mẫu thân ta vẫn không dừng lại, vừa nói vừa liếc nhìn Yên Nhi. Ta ngượng đến đỏ mặt, gạt tay Mặc Thanh Phong, không nói nổi điều gì, chỉ biết cúi đầu ăn cho xong. Yên Nhi phía bên kia dường như cũng không chịu nổi nữa, đứng lên xin về phòng trước. Ta thấy vậy cũng đứng lên xin lui về. Ta theo đến bờ hồ thì đuồi kịp Yên Nhi, nàng ta tức giận quay lại: - Ta thật ngu ngốc khi tin lời ngươi! - Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu! - Ta cũng chưa biết làm cách nào để giải thích với nàng ta. Thật là đau đầu! - Không như ta nghĩ, vậy như thế nào? Ngươi một khắc trước còn hứa hẹn rằng sẽ trả lại Vương gia cho ta, một khắc sau đã cùng người ân ân ái ái. Còn ta lại như một kẻ ngốc, tin lời ngươi. - Ta giờ trên danh nghĩa là thê tử của hắn ta, không thể cự tuyệt hắn. Vả lại đêm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả! - Ngươi nghĩ ta là trẻ con ư? Còn muốn lừa ta. Vậy tại sao sáng này gặp nhau trước sảnh, ngươi lại né tránh ta? - Ta.. - Thật là tình ngay lý gian, ta thầm nghĩ, lúc đó tránh mặt không phải để hai người các ngươi thoải mái nhìn nhau hay sao? - Ngươi cũng vừa nói ngươi giờ là thê tử của Vương gia. Cho dù đêm qua có không xảy ra chuyện gì, vậy còn đêm nay, đêm sau, đêm sau nữa.. Nàng ta đã nói ra chuyện ta cũng chưa kịp tính tới, đêm qua ta đã may mắn trốn tránh được, nhưng còn những đêm sau này.. Dường như những tưởng tượng trong đầu khiến nàng ta trở nên cuồng nộ: - Ta phải nói hết sự thật với Vương gia! Không được, ta vẫn chưa biết tính thế nào để nói ra sự thật, làm sao để Mặc Thanh Phong không quay lại trút giận vào ta. Đúng lúc này, những người trong sảnh đường cũng theo tiếng cãi cọ nãy giờ mà tới chỗ chúng ta, Mặc Thanh Phong cũng đi cùng. Ta hốt hoảng tóm lấy tay nàng ta, ngăn nàng lại: - Đừng, xin hãy nghe ta! Yên Nhi theo phản xạ giật tay lại, vô tình gạt tay ta ra. Ta mất đà rơi xuống hồ nước. Tiếng Tiểu Xuân hét lên thất thanh, Mặc Thanh Phong như một mũi tên lao tới, vội nhảy xuống hồ. Nhưng ta vốn dĩ biết bơi, vừa nãy do bất ngờ mà không kịp phản ứng, ngay sau đó lập tức lóp ngóp bơi vào, liền bị hắn bơi tới gần kéo lấy, bế lên bờ. Rõ ràng là ta tự cứu lấy mình, nhưng trong mắt mọi người thành ra ta đang bị muội muội ghen ghét đẩy xuống nước, sau đó được Vương gia cứu lên. Kịch bản cẩu huyết gì đây chứ? Ta toàn thân ướt nhẹp, ngồi thở hổn hển không nói ra hơi, Mặc Thanh Phong bên cạnh cũng ướt hết, gấp gáp kiểm tra xem ta có bị thương ở đâu không, sau khi yên tâm là trên người ta không sao cả, mới quay sang nhìn Yên Nhi giận dữ: - Nàng.. Yên Nhi lúc này đang đứng chết chân, vừa rồi hoàn toàn là nàng ta vô ý. Hơn nữa, để phục vụ cho vài tình tiết sau này, tác giả đã cho nữ chính toàn năng của cuốn truyện này lại không biết bơi, chuyện cứu được Mặc Thanh Phong ngày xưa cũng đều là may mắn, vì vậy vừa nãy nàng ta cũng không thể cùng nhảy xuống cứu ta. Tình thế lúc này, ta như một nữ phụ trà xanh, lừa dối nam chính, khi sắp bị lật tẩy liền giả vờ rơi xuống nước để hãm hại nữ chính vậy. Thật sự không biết phải giải quyết thế nào. - Ngươi vì ghen tị với trưởng tỷ của mình mà lại đẩy nó xuống nước! Thật là độc ác! - Mẫu thân chạy tới, cũng hiểu lầm rằng Yên Nhi vừa đẩy ta xuống nước, liền thương xót mà hét lên. Bà cũng vội vã xem xét khắp người ta xem liệu có vết thương nào không. - Ta.. ta không làm gì cả, là nàng ta tự mình rơi xuống - Yên Nhi rơi vào tình thế bị vu oan, nàng ta ngỡ ngàng, vội giải thích - là nàng ta giở trò, muốn ngăn ta nói ra.. Mẫu thân giật mình, sợ mọi chuyện bại lộ, liền ngắt lời: - Ngươi còn muốn vu oan cho Tuệ Nghi nữa ư? - Mẫu thân - Ta với tay ngăn bà lại. - Nó đẩy con xuống hồ, lại muốn vu oan còn, con còn định nói đỡ cho nó nữa ư? - Vu oan? Là nàng ta muốn ngăn ta nói sự thật với Vương gia.. Mặc Thanh Phong bế ta lên, ánh mắt ngầm ý đừng hòng giãy giụa, mau ngoan ngoãn theo hắn về thay y phục. Yên Nhi vội chạy theo nắm lấy tay áo hắn: - Vương gia, thực ra ta mới là người.. - Đừng nói nữa! Hắn không quay đầu, lạnh lùng ném lại một câu rồi tiếp tục bước đi. Tay áo hắn tuột khỏi bàn tay Yên Nhi. Nàng đứng trân trân, bàn tay vẫn cứng đơ trên không trung, âm thầm rơi nước mắt. Xung quanh mọi người đứng chỉ trỏ bàn tán. Đây là tình tiết nam nữ chính hiểu lầm điển hình trong chuyện ngôn tình, còn ta đã vô ý trở thành nữ phụ trà xanh trong chuyện mất rồi! Thật là hiểu lầm lại thêm hiểu lầm! Điều quan trọng nhất là tình tiết này cũng có trong truyện, mặc dù nguyên nhân và tiểu tiết có chút đổi khác, nhưng diễn biến và kết quả vẫn vậy. Ta trăm phương ngàn kế thay đổi mạch truyện, nhưng những tình tiết quan trọng vẫn đi theo hướng ban đầu, cứ thế này, liệu rằng kết cục ta hằng lo sợ sẽ vẫn xảy ra? Ta lúc này toàn thân rã rời, trong lòng bất lực chẳng biết phải làm thế nào, chỉ đành để mặc Mặc Thanh Phong bế về phòng. Về đến phòng, Mặc Thanh Phong lệnh cho Tiểu Xuân hầu hạ ta thay y phục, rồi cho người chuẩn bị xe ngựa, lập tức cùng nhau về Vương Phủ.
Chương 11: Mũi kiếm đang chĩa thẳng vào ngực ta Bấm để xem Đưa ta về đến Vương phủ, Mặc Thanh Phong lập tức rời đi, hắn vẫn còn chính sự chưa xử lý xong. Việc đến nước này, chắc hẳn trong đầu hắn đã nửa tin nửa ngờ, chỉ là hắn còn chưa biết phải làm thế nào với tình thế lúc này. Vậy thì ta chỉ còn một cách, là tự mình nói rõ sự thật, như vậy cũng hơn là bị lật tẩy. Càng cố giấu giếm thì lúc sự thật phơi bày lại càng thê thảm, kịch bản truyện thường là như vậy. Ta vốn là một nhân viên tầm thường, ngày ngày bị sếp bắt nạt còn không dám cãi lại, thật không mong có thể đấu đá hại người mà sống qua được hai chương, lại càng không mong có thể dùng mưu trí mà nghịch thiên cải mệnh, soán ngôi nữ chủ, chỉ muốn thoát khỏi kết cục thê thảm mà yên ổn sống qua ngày thôi. Qua những lời Mặc Thanh Phong nói trong lúc say, có lẽ ấn tượng bây giờ của hắn đối với ta cũng không quá tệ, thật mong hắn có thể nể tình mà không tính toán chuyện trước kia. Nghĩ đến đây ta liền xắn tay đi nấu một bát canh gừng, sáng nay Mặc Thanh Phong nhảy xuống hồ cứu ta, hẳn là cũng đã nhiễm lạnh, nịnh bợ hắn một chút rồi thú tội, như có vẻ cũng có thành ý hơn. Lục đục dưới nhà bếp hồi lâu, nấu xong canh cũng là lúc Tiểu Xuân vào báo Vương gia đã về phủ. Ta bê bát canh thẳng tới hoa viên, đến lúc rồi. Mặc Thanh Phong đang luyện kiếm ở hoa viên. Từng đường kiếm thi triển dứt khoát, đẹp mắt, nhưng trong đó ẩn chứa chút gì đó tức giận. Hẳn là tâm trạng hắn không tốt lắm, cũng phải thôi, có lẽ hắn đang suy nghĩ về chuyện hôm nay, liệu sự thật có đúng như vậy, và tiếp theo, phải làm thế nào? Xuất chiêu cuối cùng, mũi kiếm hướng thẳng vào một tán hoa mẫu đơn, hắn thu kiếm về, mắt lạnh lùng nhìn đóa hoa đỏ thẫm như máu rơi xuống. Đứng nhìn cảnh này làm ta hơi lạnh sống lưng. Nuốt lo sợ vào trong, ta hít một hơi lấy can đảm, nắm chặt bát canh trong tay đi tới. Mặc Thanh Phong thấy động phía sau theo phản xạ liền nhanh như cắt quay lại, mũi kiếm hướng thẳng tới. Ta hoảng sợ đứng chết chân, bát canh trong tay sánh ra hơn nửa, hai bàn tay đỏ lên vì canh nóng, nhưng vẫn cầm chặt không động đậy nổi. Mặc Thanh Phong nhận ra ta thì lập tức dừng lại, mũi kiếm đang chĩa thẳng vào ngực ta, gần trong gang tấc. Đây là viễn cảnh của hai chúng ta sau này ư? Thấy vẻ mặt hoảng hốt của ta, hắn liền thu kiếm lại. Chân ta như mềm nhũn, vẫn không dám lơ là, đưa bát canh trên tay cho hắn: - Thiếp đem canh gừng giải cảm cho chàng - giọng ta không giấu nổi run rẩy. Tiểu Xuân lúc này đã theo tới nơi, đỡ lấy ta, đem bát canh trong tay ta đặt lên bàn đá gần đó, rồi lập tức ra lệnh cho người đi lấy thuốc trị bỏng. Mọi ý định vừa nãy đều như tan biến đâu mất, trong đầu ta lúc này như trống rỗng. Mặc Thanh Phong cũng lo lắng bước tới bế bổng ta lên, đưa về phòng. Đặt ta ngồi lên ghế trong phòng, đúng lúc nô tì đem thuốc tới, cũng may canh không quá nóng, ta chỉ là quá hoảng sợ. Mặc Thanh Phong đón lấy lọ thuốc, định bôi cho ta, nhưng ta nhanh chóng từ chối, giao cho Tiểu Xuân: - Những chuyện thế này, sao có thể để Vương gia đích thân làm được. Chủ yếu là ta tạm thời muốn cách xa hắn một chút để lấy lại tâm trí đã. Nữ phụ như ta kể ra cũng thật khổ sở, sáng thì rơi xuống hồ, chiều lại bị bỏng, nữ chính thì hiểu lầm, nam chính thì suýt đâm chết ta. Hắn ngồi bên cạnh, đăm đăm nhìn Tiểu Xuân bôi thuốc cho ta: - Sao nàng lại đột nhiên tới hoa viên vậy! - Sáng nay chàng nhảy xuống hồ như vậy, hẳn đã nhiễm lạnh, thiếp đem canh gừng tới.. - ta đã phần nào hoàn hồn, nhưng cảnh hắn chĩa kiếm trước ngực vẫn đang lởn vởn trong tâm trí. Hắn nửa như muốn nói gì đó, rồi lại im lặng. Ta tiếp tục: - Thiếp muốn giải thích cho chàng chuyện sáng nay.. - Chuyện đó nàng không cần nhắc tới nữa! - Yên Nhi sáng nay thật sự chỉ vô tình thôi - lời nói ra ta cũng thấy hơi kì lạ, sao có cảm giác càng giống lời thoại của mấy nữ phụ trà xanh thế nhỉ - Thật đấy! - ta chột dạ nói thêm. Tiểu Xuân bôi xong thuốc đã lui ra ngoài. Vết thương không đáng ngại, hắn nãy giờ hầu như im lặng, lúc này mới đột ngột ôm lấy ta: - Ta tin, ta tin nàng, không cần nói gì nữa! Ta băn khoăn không biết có nên nói sự thật lúc này, hình ảnh mũi kiếm lúc nãy vẫn quanh quẩn trong đầu. Đột nhiên nhớ ra bát canh gừng để lấy lòng vừa nãy còn chưa kịp đưa hắn, vội đứng lên: - Chàng còn chưa kịp uống canh, để ta đi nấu cho chàng bát khác! Mặc Thanh Phong kéo tay ta lại: - Tay đã thế này rồi, còn nấu gì nữa! Bát canh vừa nãy vẫn còn, để ta sai Tiểu Xuân đi hâm nóng lại. Hai chúng ta trở nên lúng túng không biết nói gì, hắn bèn chỉ vào bức tranh ta vẽ hôm trước, kiếm một chủ đề tùy tiện nói: - Bức tranh này là hôm trước nàng vẽ phải không? - Đúng vậy, ta thích vẽ tranh sơn thủy nhất, sau này, khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, ta muốn được ngao du khắp nơi, tận mắt ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ trên thế gian. Ta muốn ngắm hoa đào mùa xuân, ăn quả ngọt mùa hạ, ngắm lá vàng rụng mùa thu và tuyết trắng mùa đông - trước nay ta đều thích du lịch, chủ đề này làm ta đột nhiên hứng thú mà nói không ngừng. - Sau này ta sẽ đưa nàng đi! Sau này, sẽ chẳng có sau này, khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, chúng ta sẽ hòa ly, hắn sẽ trở về với Yên Nhi, còn ta sẽ bỏ lại tất cả, ngao du khắp nơi. Ta thầm nghĩ, im lặng không trả lời. - Bức tranh này chưa có đề từ! - Vậy chàng viết đề từ đi, ta không giỏi thơ ca cho lắm! Hắn cầm bút lên, nét bút rồng bay phượng múa điểm thêm cho bức tranh thêm phần hoàn mỹ: "Vạn lý trường đình thủy du du". Vạn lý trường đình thủy du du, thật hợp với phong cảnh này, cũng là cảnh đẹp cả đời ta mơ ước. Hai chúng ta cứ thế nói về bức tranh, về ước mơ ngao du bốn bể mà quên hết thời gian.
Chương 12: Khai chi tán diệp Bấm để xem Những ngày sau đó Mặc Thanh Phong bận việc bên ngoài, hầu như không về phủ, ta vì vậy cũng không phải chạm mặt hắn. Để giữ lại nam chính cho Yên Nhi, tác giả cũng đã dụng tâm, sau tân hôn đã tạo ra rất nhiều chính sự để tách chúng ta ra. Ta vì vậy cũng bớt phải lo lắng tìm cách để cự tuyệt hắn. Những ngày vừa qua của ta trôi qua khá yên ổn. Ta hiện tại dồn toàn bộ tâm sức để suy nghĩ cách hòa ly êm đẹp và giải quyết cuộc sống sau ly hôn sắp tới. Cách duy nhất ta nghĩ được bây giờ là biểu hiện thật tốt, để mọi người có thiện cảm hơn với ta, mọi chuyện sau này cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Đầu tiên là lấy lòng người mẹ chồng khó tính trong hoàng cung kia. Mặc dù ngay từ lần đầu gặp mặt, ta có vẻ không được bà yêu quý cho lắm, nhưng qua sự việc hôm đó, ta cảm thấy người mẹ chồng này không khó đối phó. Việc bà chấp nhận mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện cung nữ hôm nọ cho thấy bà vốn là một người nhân từ, có thể bà cũng đã nghe qua vài chuyện, trong khi ta trước đây là một người được nuông chiều, nhu nhược, không có chính kiến, vì vậy mà ấn tượng về ta đối với bà không được tốt lắm. Nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu chỉ cần lấy tâm giải quyết, dần dần ắt sẽ có cách. Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng thượng và Mặc Thanh Phong, mặc dù Hoàng thượng quyền lực ngất trời, Mặc Thanh Phong là nam chính toàn năng, nhưng có được sự yêu mến và che chở của bà, sau này có lẽ họ cũng sẽ không đến nỗi đối xử quá tệ với ta. Vì vậy trong những ngày này, ta lấy cớ Mặc Thanh Phong không có trong phủ, thường xuyên vào cung thăm hỏi, nói chuyện với bà. Nhờ đó mà thái độ của bà đối với ta cũng phần nào cải thiện. Hôm nay ta mang chút bánh tự tay mình làm vào cung, cùng bà trò chuyện. Như thường lệ, bà vẫn thường xuyên răn dạy ta phải toàn tâm toàn ý chăm sóc phu quân, quán xuyên Vương phủ, nhưng giọng điệu lúc này đã dịu dàng hơn trước, như người mẹ răn dạy con gái, chứ không còn sắc lạnh đầy ẩn ý như lần đầu ta vào cung gặp mặt: - Bánh quế hoa này, hương vị thật không tồi, không bị ngọt quá, lại dìu dịu hương thơm. - Tạ Mẫu hậu khen ngợi. - Thật đáng tiếc, Phong Nhi không thích đồ ngọt, nếu không con có thể làm cho nó thử ăn. Thấy Thái hậu nói về Mặc Thanh Phong, ta cũng muốn thử tìm hiểu thêm về sở thích của hắn, không ai hiểu con bằng mẹ, khi hắn về cũng có thể thử lấy lòng hắn một chút: - Vương gia thường thích ăn gì nhất ạ? Thái hậu thấy ta muốn tìm hiểu về sở thích của phu quân thì khá hài lòng, cho rằng ta muốn dụng tâm chăm sóc trượng phu của mình, nên cũng vui vẻ tiếp chuyện: - Phong Nhi thích ăn đồ cay, từ nhỏ đã thích rồi. Lúc tám tuổi cứ lén lút bắt người hầu làm món gà cay cho ăn, ăn nhiều quá tới mức sưng đỏ hết cả môi, mấy ngày liền không dám ra khỏi cửa - nói đến đây bà bật cười vui vẻ, làm ta cũng lây sự vui vẻ đó mà cười theo. Cứ thế ta và Thái hậu cùng nói về Mặc Thanh Phong cả một buổi chiều. - Thật không ngờ Vương gia lúc nhỏ cũng đáng yêu như vậy! - Phong Nhi lúc nhỏ vừa đáng yêu vừa hiếu thuận. Con và Phong Nhi giờ đã thành phu thê, cũng nên mau mau sinh cho ta một tiểu Phong Nhi, giúp cho Hoàng gia khai chi tán diệp. Đây mới là việc mà một Vương phi nên chú trọng nhất! Ta không biết tiếp lời thế nào, chúng ta sớm muộn cũng hòa ly, thật không thể đồng ý với bà chuyện này, việc khai chi tán diệp, chỉ đành để lại cho Yên Nhi sau này giúp bà và Mặc Thanh Phong thực hiện. Ta ngượng ngùng: - Nhi tử là chuyện duyên số, việc này con cũng không thể tự mình quyết định được. - Chuyện này, chắc phải do Bản vương quyết định rồi - một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 13: Hội hoa đăng Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 15: Chạy trốn Bấm để xem Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**