Đam Mỹ [Edit] Thượng Vị [Giới Giải Trí] - La Bặc Thỏ Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TIịch Ly Uy Vũ, 19 Tháng mười một 2021.

  1. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 40

    Thường thì làm xong chương sau mình mới up chương trước nhưng lần này là ngoại lệ vì hai ngày rồi mình chưa viết được chữ nào luôn.. sợ mn chờ lâu bỏ đi nơi khác nên mình úp khô máu luôn. Mọi người có thương thì cmt cho mình vui với nha!
     
    meomeohh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng một 2022
  2. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 41

    * * *

    [1] Diễn sinh: 衍生- derivation: Sự bắt nguồn, nguồn gốc; sự tìm ra nguồn gốc (một từ) ; sự nêu lên nguồn gốc (một từ), sự rút ra, sự thu được (từ một nguồn), (hóa học) sự điều chế dẫn xuất, (toán học) phép lấy đạo hàm, (thủy lợi) đường dẫn nước, thuyết tiến hóa. Ở đây mình nghĩ là trả về nơi xuất phát ban đầu của họ.
     
    meomeohh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng một 2022
  3. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Cuộn Lenmeomeohh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng một 2022
  4. Thaingoc93

    Bài viết:
    1
    Oa cuối cùng cũng tìm thấy link của chủ nhà rồi :3
     
    Cuộn Len, meomeohhTIịch Ly Uy Vũ thích bài này.
  5. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 43


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng ngủ yên lặng đến kỳ lạ.

    Tùng Vũ người vừa nãy đang hít đất hiện đang quỳ rạp lên sàn nhà, hướng mắt nhìn lên hệt như một con cóc. Chân Triều Tịch người vừa nãy đang cạo lông mày thì hiện một tay cầm gương một tay cầm dao, tròng mắt mém xíu nữa đã rớt ra ngoài. Phí Hải người hiện đang ngồi giữa Giang Trạm và Bách Thiên Hành thiếu chút nữa đã bẻ gãy luôn chưởng cơ trong tay.

    Toàn bộ phòng ngủ chỉ có phòng tắm đang đóng cửa là phát ra âm thanh của tiếng nước chảy.

    Ngụy Tiểu Phi bình thường rất ít nói nên trong mắt mấy anh em cũng không đáng yêu chút nào, nhưng vừa tắm xong đã tẩy ra một thân đầy khả ái.

    Bách Thiên Hành vừa đến thì phòng ngủ liền rơi vào tĩnh lặng, Ngụy Tiểu Phi từ trong tiếng nước hét lớn ra bên ngoài: "Em quên lấy sữa tắm rồi, mấy anh lấy giúp em với."

    Tùng Vũ từ trên đất ngồi dậy, Phí Hải từ giường đứng lên, Chân Triều Tịch ném dao cùng gương trong tay xuống, ba người điên cuồng xô đẩy nhau chạy nhanh vào phòng tắm, phanh một tiếng đóng mạnh cửa lại.

    Ngụy Tiểu Phi với cái đầu đầy xà phòng đang đứng dưới vòi hoa sen vì không kém rèm cho nên mặt đối mặt với ba vị ca ca nhà mình.

    "..."

    Ngụy Tiểu Phi yên lặng mà lấy khăn che lại mấy bộ vị trọng yếu.

    Chân Triều Tịch với vẻ mặt cực nghiêm túc mà đưa chai sữa tắm trong tay cho cậu ấy.

    Ngụy Tiểu Phi một tay giữ khăn một tay nhận lấy sữa tắm, ngập ngừng hỏi: "Mấy anh.. muốn.. cùng nhau.. tắm hả?"

    Tùng Vũ: "Không tắm."

    Chân Triều Tịch: "Cậu tiếp tục tắm đi."

    Phí Hải: "Chúng tôi chỉ muốn trốn trốn một lát."

    Ngụy Tiểu Phi: "? Trốn cái gì?"

    Mấy vị ca ca không để ý đến đứa nhỏ còn đang tắm kia, bắt đầu tháp giọng nói chuyện phiếm.

    Tùng Vũ: "Đã đi điện ảnh thành rồi mà? Tôi không nhớ lầm đúng không?"

    Chân Triều Tịch: "Bốn tiếng? Tới lui 8 tiếng?"

    Phí Hải: "Chẳng lẽ là.. do lịch trình bên điện ảnh thành đã kết thúc? Vừa mới trở về?"

    Tùng Vũ: "Trạm ca của chúng ta.. Không, không phải là cái kia chứ?"

    Chân Triều Tịch: "Khẳng định là không phải cái kia đâu! Không phải nhìn thẳng không thể thẳng hơn sao!"

    Phí Hải: "Các cậu nói vè Trạm ca làm gì chứ? Lái xe suốt bốn tiếng cũng có phải là Trạm ca đâu!"

    Tùng Vũ: "Ờ ha, đúng đúng đúng! Nhưng Bách.. ừm, hắn nhìn cũng không phải cái kia a."

    Chân Triều Tịch: "Vốn đã không phải là cái kia!" Nhìn rất thẳng mà.

    Hai tay Phí Hải nắm chặt thành quyền: "Trong các cậu ai sẽ nửa đêm còn chạy suốt 4 tiếng trên cao tốc để đến gặp huynh đệ của mình không? Vì nữ thần cũng không đến mức như vậy đi?"

    Tùng Vũ: "Trừ phi nữ thần hẹn gặp ở khách sạn."

    Chân Triều Tịch: "Trừ phi nữ thần hứa với tôi ngày mai đi lãnh chứng."

    Phí Hải miệng thì vẫn tán gẫu nhưng lòng đã cắn đến điên: Tôi mặc kệ! Là thật! Là sự thật! Tôi cần quản bọn họ có thẳng hay không sao, dù sao cái tôi cắn là 4 tiếng lái xe! Không phải tôi tự muốn cắn! LÀ bọn họ mang đường đến rắc vào miệng tôi buộc tôi cắn! Tôi mặc kệ! "

    Đột nhiên tiếng nước trong phòng tắm không còn nữa.

    Ba vị ca ca lập tức quay đầu:" Hả. "

    Ngụy Tiểu Phi:" Em.. Tắm xong rồi. "

    Ba vị ca ca:" Lại tắm một lần nữa! "

    Ngụy Tiểu Phi:"? "

    Tắm không phải là giặt đồ, Ngụy Tiểu Phi tuy rằng nhỏ tuổi nhưng đầu óc không hề nhỏ hơn mấy huynh đệ, cậu ấy bật lại vòi sen, từ vòi sen đi ra lấy khăn lau khô người rồi mặc quần áo vào.

    Lúc tắm cậu ấy cũng có nghe được một ít cho nên cũng hiểu sơ sơ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chờ mặc xong quần áo lập tức gia nhập vào nhóm bà tám.

    " Bách lão sư chạy xe suốt 4 tiếng để về xem Trạm ca hả. "

    Ba vị ca ca: Tổng kết của Ngụy Tiểu Phi vô cùng chuẩn xác.

    Thấy ba người không phủ nhận Ngụy Tiểu Phi kinh ngạc nói:" Bách lão sư thực sự rất lo lắng cho Trạm ca nha. "Lại nói:" Nếu là bạn bè bình thường thì cũng không lo lắng đến như vậy. "

    Ba người kia đồng thời quay đầ nhìn cậu ấy.

    Tùng Vũ:" Cậu nói rất đúng. "

    Chân Triều Tịch:" Cậu nói vô cùng đúng. "

    Phí Hải:" Nsdd "

    Ba người:" Cậu thấy thế nào? "

    Ngụy Tiểu Phi chớp chớp mắt rất tự nhiên mà nói:" Vậy thì không giống là bạn bè bình thường, mà là bạn vô cùng vô cùng tốt nha. Nếu là bạn bè vô cùng tốt, khi biết bạn mình bị thương thì trở về nhìn xem cũng là chuyện rất bình thường đúng không? "

    Ngụy Tiểu Phi:" Giống như trong nhóm trước kia của em vậy, có một anh bị viêm ruột thừa em cũng ngồi máy bay 7 8 tiếng về thăm anh ấy. "

    Ngụy Tiểu Phi vừa nói xong đã thành công kéo thẳng mạch não của mấy thanh niên này lại.

    Đúng vậy nếu là một người bạn rất quan trọng thì trở về xem một chút cũng là việc rất là bình thường.

    Tùng Vũ trừng mắt nhìn Phí Hải:" Cũng tại cậu! Cắn cắn cắn, cắn riết hại tôi cũng tưởng là thật sự có cái gì. "

    Phí Hải trừng lại:" Tôi cắn một mình mà! Cũng đâu có lôi kéo cậu cùng cắn! "

    Tùng Vũ:" Không lôi kéo chúng tôi cùng cắn? Vậy câu đối lần trước là ai dán? "

    Phí Hải:" Tôi chỉ dán chơi thôi. "

    Chân Triều Tịch:" Được rồi, đừng ồn ào nữa! Bách lão sư còn ở bên ngoài kìa. "

    Ngụy Tiểu Phi chớp chớp mắt:" Chúng ta.. Không ra ngoài sao? "

    Ba người:" Không. "

    Ngụy Tiểu Phi:" Vì sao? "

    Ba người..

    Đúng vậy a, vì sao?

    Nếu chỉ là bạn tốt, vì quan hệ rất tốt nên trở về nhìn xem, bọn họ là những người bạn cùng phòng sao không thể ở hiện trường?

    Nhưng chính là không ai đi ra ngoài.

    Boy cắn đường Phí Hải thậm chí cũng không đi ra.

    Ngụy Tiểu Phi không rối rắm về vấn đề này, tuổi của cậu ấy còn nhỏ nên trong đầu cũng không nhiều khúc mắc như vậy, không ra thì không ra thồi, chuẩn bị cầm lấy chưởng cơ trong tay Phí Hải định đánh 2 ván. Kết quả chưởng cơ vừa tới tay thì nhìn lại màn hình đã hỏng.

    Ngụy Tiểu Phi:"? "

    Phí Hải: Cậu cho rằng cắn đường trực tiếp tại hiện trường dễ dàng lắm sao, bổn thiếu gia chính là dùng mạng để cắn đó.

    Bên ngoài phòng tắm, bên trong phòng ngủ ngược lại không khí thực bình thường.

    Bách Thiên Hành lái xe suốt 4 tiếng, hắn cũng biết là Giang Trạm cũng rõ ràng việc mình đã lái xe suốt 4 tiếng, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra cái gì, trên mặt không có chút gì là mệt mỏi. Sau khi Phí Hải chạy đi thì hắn liền ngồi xuống chổ vừa nảy của Phí Hải.

    Giang Trạm trừ kinh ngạc chính là kinh ngạc, tai đỏ đến nhỏ ra được máu. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã sống hai mươi mấy năm cho nên cũng không đến mức choáng ván, mấy cái che giấu biểu tình dạng này y vẫn có thể làm tốt.

    Bách Thiên Hành vừa ngồi xuống thì sắc mặt của Giang Trạm cũng đã trở lại bình thường, dùng giọng điệu như thường mà cười cười nói:" Cậu cũng biết mình điên rồi sao? Ban đêm còn chạy suốt 4 tiếng trên cao tốc? "

    Bách Thiên Hành nhìn y:" Sưng đến lợi hại như vậy xem ra là ngã không nhẹ đi. "

    Giang Trạm:" Dẫm lên mồ hôi trên sàn nhà, trượt một chút. "

    Bách Thiên Hành cũng đoán được, ậm ừ mà trêu chọc:" Cái thể chất dễ đổ mồ hôi của cậu quả thật chẳng hề thay đổi. "

    Giang Trạm cười:" Cậu chạy suốt 4 tiếng để trở về hẳn là rất mệt đi, chính là để sân si cái thể chất của tôi hả. "

    Trong phòng ngủ có bố trí camera cố định, Bách Thiên Hành đối diện hướng giường quay lưng lại với camera che đi một ít tầm nhìn.

    Giang Trạm không thể nói trực tiếp nên chỉ có thể động động môi làm chút khẩu ngữ:" Đáng chết. "[1]

    Bách Thiên Hành cười cười.

    Hai người rất ăn ý vô cùng hiểu nhau, đương nhiên là không có chuyện gì xảy ra – không có sự tình lúc sáng, không có mém chút nữa đã cãi nhau, không có lái xe suốt 4 tiếng, không có cái gì vượt mức, không có tâm phiền ý loạn cũng không có tim đập gia tốc.

    Đều là người trưởng thành cho nên làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh đối với họ dễ như trở bàn tay.

    Giang Trạm khụyu gối xuống để cho Bách Thiên Hành xem chổ bị sưng lên của mình:" Đầu gối của tôi chắc không bị hủy dung chứ. "

    Bách Thiên Hành cười cười:" Cậu dựa vào đầu gối để tuyển tú hả? "

    Giang Trạm:" Aizzz, ý tôi không phải vậy. Nếu để lại sẹo khi mặc quần rách gối lên sân khấu sẽ bị lộ ra, như vậy rất khó coi. "

    Bách Thiên Hành:" Nếu lo lắng sao lúc sáng không đi đến bệnh viện xem qua một chút. "

    Giang Trạm:" Nhân viên y tế đều nói là không sao, tôi cũng thấy cũng còn tốt lắm. "Dừng một chút lại hỏi:" Cậu hôm nay trễ như vậy mới về, ngày mai còn phải đi điện ảnh thành nữa hả? "

    Bách Thiên Hành ánh mắt đều tập trung tại đầu gối Giang Trạm, xác nhận đúng thật là chỉ bị thương da thịt nên bình tĩnh mà trả lời:" Ừm, còn chưa xong. "

    Giang Trạm lộ ra một biểu tình kinh ngạc cực độ:" Ngày mai lại phải lái xe suốt 4 tiếng. "

    Bách Thiên Hành ngước mắt lên nhìn y:" Ừm. "

    Giang Trạm:" Vậy mau về nghỉ ngơi đi. "

    Bách Thiên Hành:" Chuẩn bị đi đây. "

    Giang Trạm:" Cám ơn Bách lão sư đã quan tâm, ngày mai tôi sẽ quản thật tốt cái thể chất dễ ra mồ hôi này của tôi, không để nó lại tiếp tục hại đầu gối nữa. "

    Bách Thiên Hành cười cười, chậm rãi đứng lên lại thuận tiện ở đầu gối đang sưng lên của Giang Trạm ấn một cái.

    Giang Trạm kêu" tê "một tiếng, trừng Bách Thiên Hành:" Này! Không phải là cậu đau đúng không? "

    Bách Thiên Hành đứng lên, nhìn xuống cười:" Chậc! Không phải tôi. "

    Giang Trạm mắng hắn:" Cậu còn có lương tâm không hả? "

    Bách Thiên Hành:" Không. "

    Giang Trạm không nói nên lời, lắc đầu:" Bị chó ăn rồi đúng không? "

    Bách Thiên Hành:" Ừm, chó con. "

    Giang Trạm:" Cậu mới là chó. "

    Bách Thiên Hành:" Đi đây. "

    Giang Trạm:" Ừm. "

    Hai người lại hòa hợp như lúc ban đầu.

    Bách Thiên Hành định rời đi nhưng vừa xoay người đã nghe tiếng Giang Trạm ở sau lưng:" Tôi rất sợ cậu nói 'đi đây'. "

    Bách Thiên Hành dừng bước xoay người lại.

    Giang Trạm ngồi dựa trên giường tay ôm gối vẻ mặt rất ung dung:" Lần trước cậu nói 'đi đây', sau đó liền không gặp lại. "

    Nói xong lại làm như rất ghét bỏ mà phất tay thúc giục hắn đi nhanh:" Đi nhanh đi, không thấy đám gà con kia thấy cậu liền chạy sao. "

    Bách Thiên Hành biểu tình như thường vừa quay người vừa nói:" Không nói 'đi rồi' nữa vậy 'tạm biệt'. "

    Giang Trạm:" Ngài đi thong thả! Bách lão sư, tạm biệt! "

    Bách Thiên Hành đã bước đến cửa, từ chổ của Giang Trạm nhìn không thấy người chỉ nghe được tiếng:" Ngày mai tôi ăn sáng xong rồi mới đi. "

    Giang Trạm đắc ý mà cao giọng:" Đã biết. "

    Cửa phòng lúc đầu bị mở rộng nhưng Bách Thiên Hành vừa đi cửa đã bị đóng lại.

    Cạch cạch một tiếng, âm thanh rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào đáy lòng Giang Trạm lại rất nặng nề.

    Trước khi đám Phí Hải ra khỏi phòng tắm Giang Trạm ngồi trên giường tay ôm gối mắt nhắm chặt, trong lòng là từng đợt sóng đánh ầm ầm.

    Y thầm nghĩ: Thôi xong rồi.

    Bên kia Bách Thiên Hành ra khỏi ký túc xá cũng không để ý có một vị phó đạo diễn lên tầng nghe ngóng tin tức xong lại trầm mặt đi vào hướng thang máy.

    Trong lòng Giang Trạm luôn có một thanh âm văng vẳng bên tai: Hắn còn nhớ, hắn nhớ rất rõ.

    Lần gặp mặt cuối cùng đó Giang Trạm nhớ rất rõ. Cũng vẫn luôn nhớ rõ cái câu cuối cùng mà hắn nói chính là" Đi đây ".

    Vẻ mặt Bách Thiên Hành vẫn như bình thường nhưng cánh cửa thang máy bằng kim loại đang phản chiếu ánh mắt sâu thẳm và khóe môi đang nhếch lên cao của hắn.

    Phó đạo diễn cho rằng có chuyện gì nên liền hỏi:" Bách lão sư? "

    Bách Thiên Hành rất nhẹ nhàng mà cười:" Không việc gì. "

    Không việc gì chỉ là cảm thấy dùng 4 tiếng lái xe đổi lấy 4 phút này thật đáng giá.

    Đêm đó Giang Trạm không tài nào có thể ngủ được.

    Trong không gian toàn tiếng ngáy thì màn hình chưởng cơ đang chiếu sáng nửa khuôn mặt của Giang Trạm. Y không buồn ngủ cũng không mệt, hiện đang chơi game.

    Lúc chơi game có khi cực kỳ bực bội cũng có khi cực kỳ vui vẻ, nhưng khi nội tâm dần dần bình tĩnh lại thì game càng chơi càng ổn định. Đến 4h sáng Giang Trạm mới buông chưởng cơ nhắm mắt ngủ.

    6h30 sáng không cần báo thức Giang Trạm cũng đúng giờ mà rời giường. Lúc y đang rửa mặt thì Ngụy Tiểu Phi cũng đang mơ mơ màng màng mà đi xả nước.

    Ngụy Tiểu Phi đưa lưng sát tường, sờ sờ quần đưa lưng về phía Giang Trạm mà ngáp một cái:" Ca, hôm nay anh cùng Bách lão sư ăn sáng sao. "

    Giang Trạm:" Ừm. "

    Giang Trạm rửa mặt xong nhìn vào gương, ánh mắt đầy nước của y lại rất kiên định.

    Y lấy khăn giấy lau khô mặt, nhàn nhạt mà nói:" Ca chưa bao giờ rối rắm. "

    Ngụy Tiểu Phi đang mơ mơ màng màng không hiểu gì, vừa xả nước vừa hỏi:" Hả? "

    Giang Trạm xoay người ra ngoài:" Đừng hả, chuyên tâm đi tè đi. "

    Ngụy Tiểu Phi hít hít mũi:" Nga. "

    Giang Trạm măc xong quần áo lúc chuẩn bị ra cửa thì Tùng Vũ cũng gian nan mà bò dậy.

    Cậu ấy ngơ ngác mờ mịt mà nhìn Giang Trạm, sau đó chợt hiểu ra:" À, hôm qua Bách lão sư đã về. "

    Thấy thứ trên cổ Giang Trạm cậu ta nhìn một cái lại hỏi:" Cái dây chuyền đó sao chưa từng thấy anh đeo ạ. "

    Giang Trạm:" Đã từng đeo rồi. "Nói xong lấy tay cầm lấy balo:" Tôi xuống tầng trước đây. "

    Tùng Vũ ngáp một cái:" Ờ. "Nói xong lại nhớ ra cái gì lại nói:" Aizz, vậy hôm nay ba người chúng ta không cùng ăn sao? Em nhớ hôm qua anh có hẹn với Kỳ Yến mà. "

    Giang Trạm không trả lời lại chỉ xua xua tay rời khỏi phòng ngủ.

    Kỳ Yên đang đợi ở cửa thang máy của tầng 12, cửa vừa mở cậu ấy đã nhìn thấy Giang Trạm, cười tươi đi vào thang máy:" Trạm ca. "

    Giang Trạm ấn tần 14, Kỳ Yến sửng sốt:" Lên tầng trước hả? "

    Giang Trạm rất hào phóng mà nói:" Bách lão sư đã về nên tôi đành thả bồ câu cậu rồi. "

    Thang máy đang đi lên Ký Yến chỉ chớp chớp mắt cũng không có phản ứng gì nhiều.

    Giang Trạm nhìn cậu ấy:" Tôi tự chủ trương an bài trước giúp cậu rồi, cậu hôm nay cùng ăn sáng với mấy bạn cùng phòng của tôi nha, được không? "

    Lúc đầu người Kỳ Yến hẹn là Giang Trạm, vốn nghĩ họ sẽ cùng ăn sáng. Bởi vì cậu ấy ở trong tổ không quen ai cũng không cùng ai thân thiết, khó lắm mới cảm thấy ở cùng với Giang Trạm rất tốt cho nên mới muốn thân thiết một chút.

    Vốn đã hứa hẹn xong hết rồi ai dè hôm sau bị cho leo cây, nếu là người khác thì sẽ cảm thấy Giang Trạm lật lọng sẽ không vui cho lắm. Nhưng bản thân Giang Trạm có ấn tượng rất tốt đối với Kỳ Yến, với lại hôm nay Giang Trạm toát ra khí tràng rất mạnh mẻ làm cho Kỳ Yến cảm giác y có việc quan trọng cần làm cho nên cũng không nói cái gì, cũng không có mất hứng mà đồng ý.

    Giang Trạm dẫn Kỳ Yến lên tầng:" Đừng khẩn trương, bạn cùng phòng của tôi rất dễ ở chung. "

    Kỳ Yến rất ngoan ngoãn mà gật đầu:" Vâng. "

    Giang Trạm:" Tìm phương thức mà cậu cảm thấy thoải mái nhất để ở chung cùng bọn họ, cũng không cần nhất định phải nói nhiều đâu, cũng không cần cố găng mà dung hợp vào đề tài của bọn họ. "

    Kỳ Yến nghiêm túc mà nghe:" Em hiểu rồi. "

    Giang Trạm:" Kết giao bằng hữu không có khó đâu, chỉ cần cậu có thành ý thì người khác sẽ cảm nhận được. Cậu căng thẳng cũng không sao, bọn họ sẽ giúp cậu. "

    Kỳ Yến:" Được, em sẽ cố gắng thử xem. "

    Hai người vừa nói vừa đi đến phòng ngủ của Giang Trạm, lúc gần đến Giang Trạm dừng một chút, quay đầu bước chậm lại:" À, đúng rồi, còn chuyện này nữa. "

    Kỳ Yến:"? "

    Giang Trạm cười thật tươi dùng ngữ điệu thương lượng mà nói:" Lúc Bách lão sư ở đây cậu tận lực đừng ở riêng với tôi, nguyên một đám người ở cùng nhau thì oke. "

    Kỳ Yến không rõ nguyên do:" Hả? "

    Giang Trạm không giải thích nhiều chỉ nói qua loa một chút:" Lúc trước khi kết giao bằng hữu có một chút vấn đề không mấy vui vẻ, cho nên tôi không muốn Bách lão sư không thoải mái. "

    Kỳ Yến:"? "

    Lúc đến phòng ngủ, Giang Trạm đứng đối diện với Kỳ Yến đưa tay gõ gõ vào cánh cửa đang mở rộng:" Vào đi. "

    Lại cất giọng mà nói vào phía cửa:" Chân chủ nhiệm ơi! "

    Giọng của Chân Triều Tịch từ trong phòng truyền ra:" Aizz! Đợi một chút! "Dừng một tí lại nói:" Ai? Trạm ca, sao anh còn chưa đi nữa? "

    Giang Trạm:" Về đặng mang thêm thành viên vào đội ngũ gà con của các cậu. "

    Phía sau cánh của nhà tắm lập tức lú ra một cái đầu. Tùng Vũ trên mặt vẫn còn bọt của sữa rửa mặt, khó hiểu mà hướng ngoài cửa hét lớn:" Thêm ai? "

    Giang Trạm chỉ vào Kỳ Yến.

    Kỳ Yến đi vào cửa thẹn thùng mà cười với Tùng Vũ.

    Tùng Vũ kinh ngạc:" Ngọa tào! Đây không phải là đài hoa của Cực hạn thần tượng chúng ta sao.. A.. "Vội vàng sửa miệng:" Tôi chính là khen cậu lớn lên đẹp. "

    Giang Trạm bảo Tùng Vũ:" Mang cậu ấy theo, có thể chứ? "

    Tùng Vũ dùng tay làm một động tác ok:" Được. "

    Giang Trạm đeo balo vào một bên vai bước nhanh rời đi.

    Tùng Vũ tù phòng tắm đi ra, đứng ở cửa nhìn nhìn hành lang xong lại quay đầu hỏi Kỳ Yến:" Ngọa tào, không phải hôm qua cậu hẹn anh ấy cùng ăn sáng sao, hiện tại đem cậu ném cho chúng tôi là sao đây? "

    Kỳ Yến nổ lực mà vận dụng đầu óc có chút phản ứng chậm của mình:" Có thể là.. Sợ.. Ừm.. Bách lão sư.. Ghen? "

    Tùng Vũ trừng lớn mắt.

    Kỳ Yến nỗ lực mà nói chuyện:" Cái kia, tôi có thể vào trong không? "

    Tùng Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt to như chuông đồng:" Mời vào, mời vào. "Lại ngọa tào thêm cái nữa mới dẫn Kỳ Yến vào phòng, vào đến phòng lại hét to:" Chết đến nơi rồi, mọi người mau ra nghe đài hoa nói cái gì này. Sao tôi lại bắt đầu cảm thấy hai người họ có cái gì đó không đúng rồi thì phải. "

    Giang Trạm đã vào thang máy, từ tầng 14 xuống tầng 9 chỉ cần 11s.

    11s này Giang Trạm xác định mình đưa Kỳ Yến đến cho mấy người bạn cùng phòng là quyết định đúng đắn. Nhiều năm về trước y cùng Bách Thiên Hành không ít lần xém chút trở mặt vì Diêu Ngọc Phi.

    Trong mắt Giang Trạm Kỳ Yến rất nhiệt tình, chân thành lại tốt bụng nhưng chính là khí chất của cậu ấy và Diêu Ngọc Phi quá giống nhau, đều là một cậu trai thực ngoan thực mềm yếu.

    Về phần Diêu Ngọc Phi Giang Trạm biết trước đây là mình mù quáng, không chỉ biết còn biết thực rõ ràng cho nên y sẽ không để Diêu Ngọc Phi thứ hai xuất hiện.

    Trước kia cùng Bách Thiên Hành trở mặt thì còn có thể lại làm bằng hữu nhưng hiện tại thì không thể..

    Ai muốn cùng hắn làm bằng hữu chứ?

    Thanh máy" đinh "một tiếng đã đến tầng chính, cửa mở Giang Trạm bước ra khỏi thang máy. Vách thang máy bằng kim loaij phản chiếu ánh mắt kiên định và thân ảnh nhẹ nhàng của Giang Trạm.

    Đi tới nhà ăn Giang Trạm thấy Bách Thiên Hành đã ăn xong rồi liền giơ tay vẫy vẫy xong đi đến cửa sổ lấy cơm.

    Dì lấy cơm:" Con hôm nay muốn ăn gì? Hay vẫn là ăn canh ấm sành trước? "

    Giang Trạm cười cùng dì lấy cơm chào hỏi, dùng giọng điệu bình thường mà nói:" Con ngày nào đó sẽ không ăn canh ấm sành nữa. "

    Dì ấy lấy canh ấm sành cho y, nhìn y cười nói:" Hôm qua chắc là ngủ sớm đi? Hôm nay nhìn con rất có tinh thần đâu. "

    Giang Trạm thấp giọng nói:" Dì à cái này người ta gọi là 'người gặp chuyện vui nên tâm trạng thoải mái "đó."

    Dì lấy cơm: "Chuyện vui gì vậy?"

    Giang Trạm cười nói: "Bí mật."

    Lấy xong thức ăn lại đi đến bàn ngồi xuống, y cùng Bách Thiên Hành giống như bình thường vậy vừa ăn vừa nói chuyện.

    Bách Thiên Hành thấy y hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt nên hỏi: "Nhặt được vàng từ trên trời rơi xuống à?"

    Giang Trạm: "Rơi vàng làm gì chứ, tôi cũng không thiếu vàng mà. Rơi C vị đi."

    Bách Thiên Hành sửng sốt có chút ngoài ý muốn mà nhìn người trước mặt. Trước đó hắn đúng là cảm thấy Giang Trạm đối với C vị không có bao nhiêu để ý.

    Bách Thiên Hành: "Hiện tại muốn thắng?"

    Giang Trạm trong miệng ngậm một ngụm canh, trầm ngâm tự hỏi, tròng mắt cứ chuyển động qua lại hoàn toàn chính là một bộ dáng hướng ngoại linh động.

    Giang Trạm nuốt ngụm canh xuống, cười nói: "Trước đó cũng không nghỉ nhiều cảm thấy cứ đi một bước tính một bước là được, hiện tại cứ xem như C vị là mục tiêu nhỏ nhỏ sắp tới đi."

    Bách Thiên Hành rất hiểu Giang Trạm, lúc y có mục tiêu có quyết tâm thì tinh thần cùng động lực của Y quả thật rất khác. Tuy rằng không biết y tại sao trước đó không mấy để tâm đến C vị nhưng hiện tại lại đem nó làm mục tiêu, nhưng tinh thần mà Giang Trạm đang có cùng với ánh mắt tràn đầy ánh sáng của y tựa như nam sinh phấn chấn lúc còn cao trung vậy. Giang Trạm sớm đã không còn là thiếu niên nữa, đã qua hai mươi đã trưởng thành thành một thanh niên thực sự, tự tin cùng khí tràng đã đạt đến đỉnh cao. Bách Thiên Hành lẳng lặng mà nhìn, càng xem càng kinh ngạc tim đập càng nhanh. Cho dù Giang Trạm là dạng nào thì hắn đều thích, đặc biệt bộ dạng hiện tại của Giang Trạm càng lắm hắn kinh diễm hơn.

    Giống như chỉ dùng thời gian một đêm mà Giang Trạm đã hoàn toàn lột xác.

    Nó là gì?

    Bách Thiên Hành không biết cũng không nhìn ra, hắn chỉ chú ý Giang Trạm hôm nay đeo sợi dây chuyền chữ thập mà hắn đưa.

    Bách Thiên Hành nhìn dây chuyền hỏi: "Hôm nay nghĩ cái gì mà lại đeo nó ạ?"

    Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành bằng ánh mắt trong trẻo sáng ngời: "Nghĩ tới liền đeo thôi, mặc kệ."

    Bách Thiên Hành cười cười, uống xong ngụm canh thứ ba ậm ừ nói: "Cậu không sợ fans phát hiện sẽ lại cắn CP sao?"

    Giang Trạm nhún vai, thải mái mà nói: "Không phải cậu đã nói sao, quang minh lỗi lạc."

    Cùng ngày sau khi ăn sáng xong Giang Trạm đi đến cao ốc Tứ Phương, Bách Thiên Hành đi đến tầng 3 ngồi một chút rồi mới từ cửa hông lái xe rời đi, trở lại điện ảnh thành.

    Hai tiếng sau Bách Thiên Hành đã đi đến cao tốc, lúc nghỉ ngơi hắn lấy điện thoại ra xem ảnh đi làm hôm nay của Giang Trạm do fans chụp.

    Hôm nay ảnh chụp đều là chính diện thấy rõ mặt, ánh mặt trời dừng lại trên mặt y mắt y giống như một vầng sáng nhu hòa, đuôi mày đuôi mắt đều tràn đầy phấn chấn tràn đầy ý cười.

    Giang Trạm ở trước ống kính vẫn cười, cười đến sảng khoái nhưng thế nào vẫn có chút khắc chế không giống như nam sinh tiêu sái lúc còn học cao trung.

    Bách Thiên Hành vẫn luôn tưởng rằng bọn họ trưởng thành cùng một thời gian nên cũng không mấy để ý. Hiện giờ rốt cuộc hắn đã thấy như thế nào là nụ cười rạng rỡ nhất.

    Hắn tì tay vào vô lăng thở dài: "Thật là muốn mạng mà, nhìn y ủy khuất cũng muốn về, nhìn y cười càng muốn về, cho dù thế nào cũng đều muốn về."

    Trong phấn vòng cũng đang bàn tán sôi nổi về ảnh Reuters hôm nay của Giang Trạm.

    [Trạng thái của Giang Trạm hôm nay thật tốt quá đi! Đây là bắt đầu đi làm sao? Tôi mẹ nó chó rằng đây chính là đang câu fan đi!]

    [Khí chất thật tuyệt, quá tuyệt, cười rộ lên thật sự như phát sáng luôn!]

    [Tôi không xong rồi! Tôi buổi tối vừa quyết định cắn "Tuyệt mỹ", ban ngày lại muốn cắn nhan sắc của Giang Trạm, cái nhan sắc cùng khí chất này làm tôi cắn tới no luôn.]

    [Tôi đã liếm xong nhan sắc của Giang Trạm! Các người nhìn dây chuyền của Giang Trạm đi kìa! Dây chuyền! Dây chuyền! Giang Trạm hôm nay đeo chính là dây chuyền chữ thập đó! "Tuyệt mỹ" cùng nhan sắc Giang Trạm đều có thể cùng cắn.]

    [Cho tôi xin một ảnh Giang Trạm và Bách Thiên Hành cùng khung đi! Ai RP giúp tôi một ảnh với? Các người nhìn đi Giang Trạm một mình đã có thể khỏi động hai chữ "Tuyệt mỹ".]

    [Hôm nay quả thực nhan sắc của Giang Trạm chính là đỉnh cao đi! Cậu ấy với cái nhan sắc này muốn C vị, ra vòng một chút vấn đề cũng không có đi!]

    [Ảnh đi làm hôm qua mang cảm giác "dục" đến tô luôn, ảnh hôm nay lại đẹp nao lòng như vậy, nói Nga Hán nhặt được bảo vật Giang Trạm đúng là không sai mà. Trước đó anti còn nói Giang Trạm không xứng với Bách Thiên Hành, để xem khi Giang Trạm hot lên thì có bao nhiêu người tự vả mặt đây.]

    Mà cùng ngày Giang Trạm không chỉ có tinh thần và nhan sắc đỉnh cao mà y còn chủ động tìm Tề Manh để thương lượng một việc.

    Tề Manh nghe xong đề nghị của Giang Trạm vô cùng kinh ngạc: "Con muốn vì mình tự RP ảnh?"

    Giang Trạm nghiêm túc mà phân tích: "Giống như lúc thi đại học thức đêm ôn thi vậy đó, lúc tuyển tú con tự mình RP cho mình chính là tự trải đá lót đường cho bản thân."

    Tề Manh nghĩ nghĩ: "Tự trải đường cho bản thân không vấn đề gì, với bản lĩnh của con thì tự RP ảnh thì cũng không việc gì. Nhưng cái chính là con còn phải luyện tập, rồi phải công diễn còn có tinh lực làm mấy cái này sao?"

    Dừng một chút, Tề Manh lấy quan hệ bạn bè thân thiết của mình cùng Vi Quang Khoát mà đề ra một câu: "Như vầy đi, con cứ chuyên tâm lo tuyển tú việc RP ảnh này chú sẽ tìm người làm giúp con, lập một trạm tử quăng tiền vào nhiều một chút, tuyên truyền tuyên truyền a, tranh thủ ra vòng, thế nào?"

    Giang Trạm: "Không được, vẫn là con nên tự mình làm." Lại nói: "Con vẫn tin vào bản lĩnh của con hơn."

    Tề Manh: "Vậy con định làm thế nào? Máy tính chú có thể âm thầm mà chuẩn bị cho con, cũng có thể sắp xếp người vào đội ngũ fans để chụp ảnh, con chỉ cần bỏ chút thời gian ra chỉnh ảnh liền oke. Nhưng tuyên truyền cùng trạm tử thì.."

    Hai chữ tự tin viết rõ ràng trong đáy mắt Giang Trạm: "Chú yên tâm đi, con quen biết tận nửa giang sơn của phấn vòng mà."

    Tề Manh: "Hả?"

    Giang Trạm: "Một RP có tiếng trong phấn vòng."

    Tề Manh liền hiểu: "Chú còn thắc mắc sao con biết RP còn biết về phấn vòng, thì ra là có quen biết với người trong đấy." Nghĩ nghĩ lại nói: "Được, vậy hiện tại con muốn liên lạc với RP có tiếng đó sao, điện thoại của con vẫn luôn ở đây."

    Giang Trạm: "Làm phiền chú rồi."

    Vì thế không bao lâu @Cùng P mất liên lạc n ngày, tưởng niệm P thành bệnh bạn học Vương Phao Phao của chúng ta, người đang sa vào nhan sắc của Giang Trạm không có lối ra thoáng nhìn góc phải màn hình máy tính, thấy icon quen thuộc đang nhấp nhấy thiếu chút nữa đã rớt luôn cằm xuống bàn.

    Vương Phao Phao: ? P

    P Đồ: Vẫn sống.

    Vương Phao Phao: %&&%%%¥%%#?

    P Đồ: Tôi có việc cần giúp đỡ, sẽ nói ngắn gọn.

    Vương Phao Phao: Ừm, ừm ừm. Được được được! Nói đi!

    P Đồ: Tôi muốn đẩy Giang Trạm ra vòng, bà giúp tôi lập một cái Trạm tử được không?

    Vương Phao Phao: ? Giang Trạm?

    Vương Phao Phao: Không phải ông hiện tại trong nhà có việc nên rất bận sao, sao lại còn muốn đẩy Giang Trạm? Có người bỏ tiền tìm ông hả?

    P Đồ: Đừng hỏi, sau này sẽ nói cho bà.

    Vương Phao Phao: ?

    P Đồ: Có làm không?

    Vương Phao Phao: Làm làm làm! Thật là trùng hợp mà, tôi đang định lập một trạm tử cho Giang Trạm đây này. Tôi thật sự quá thích cái nhan sắc của cậu ấy đi.

    Vương Phao Phao: "Hiện tại còn có ông RP cho cậu ấy nữa, chúng ta sẽ song kiếm hợp bích phủng cậu ấy, phủng đến thật hồng, hồng ra khỏi vũ trụ luôn!

    Vương Phao Phao: Đúng rồi. P, ông còn chưa biết" Tuyệt mỹ "đi. Xin long trọng giới thiệu với ông gần đây tôi mới cắn đến chết đi sống lại CP Tuyệt mỹ!

    Vương Phao Phao: Để tôi nói cho ông..

    P Đồ: Đã biết! Bà đưa mấy ảnh Tuyệt mỹ cùng khung cho tôi luôn đi, thuận tiện RP một chút luôn.

    Vương Phao Phao: ? ('-o-') ===miệng===? Ngọa tào? Ông biến mất một trận sao vừa xuất hiện thì cái gì cũng biết? Gần đây rốt cuộc ông đang làm cái gì?

    P Đồ: Không có gì chỉ chơi bóng rỗ, chơi mô hình, ăn sáng quang minh lỗi lạc mà kết giao bằng hữu.

    Vương Phao Phao: Oa.. Sống thật khoa học thật khỏe mạnh nha..

    Vương Phao Phao: Cho phép tôi mạo muội hỏi một câu. Sống khoa học khỏe mạnh như vậy có hảo hảo sinh hoạt không?

    P Đồ: Sẽ nổ lực, sau này sẽ có.

    Lời tác giả: Trạm Trạm xông lên!

    * * *

    [1] 去你的: Mình thấy có hai nghĩa một là" ahihi U "hai là" đáng ghét"dùng cho hai người yêu nhau. Uây mình không biết để thế nào nên làm thành chú thích.
     
    Cuộn Lenmeomeohh thích bài này.
  6. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 44


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Trạm chơi game nguyên một đêm không phải là để bỏ không. Y đã thông suốt được rất nhiều việc.

    Tỷ như y vì sao mà sau bị bị đùa lại bực bội, vì sao khi biết Bách Thiên Hành lái xe suốt 4 tiếng để trở về thì tim lại đập nhanh, vì sao lại tham gia tuyển tú, còn có trạng thái sinh hoạt hiện tại ra sao.

    Giang Trạm tự hỏi một chuyện lại một chuyện, sau đó lại tách mình ra khỏi tình huống đứng bên ngoài với cái nhìn khách quan mà trả lời từng cái một. Y một lần nữa hồi tưởng lại sự việc sau bữa ăn sáng kia y cùng Bách Thiên Hành đã xảy ra chuyện gì, hồi tưởng lại phản ứng của mình khi Bách Thiên Hành đột nhiên xuất hiện ở phòng ngủ. Cuối cùng, Giang Trạm biết mình xong đời rồi.

    Cái gì huynh đệ, cái gì bằng hữu đều không tồn tại.

    Càng tệ hơn chính là.. Cuộc sống của y hiện tại không được tốt.

    Thiên chi kiêu tử sao? Trước đó mấy năm đã không phải nữa.

    Gia đình sa sút, bố mẹ đều mất, công việc không có, sự nghiệp cũng không, mới vừa về nước cái gì cũng không có.

    Trái lại Bách Thiên Hành chính là cây đại thù của giới giải trí, là tam kim ảnh đế, muốn thành tích có thành tích muốn danh khí có danh khí, biệt thự cao cấp nhiều vô số, xe 180 vạn cũng chỉ dùng để đi mua đồ ăn.

    Giang Trạm âm thầm tự hỏi chính mình: "Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi thì tính là cái gì?"

    Sau khi hỏi xong mấy câu này tâm lý muốn chiến đấu của Giang Trạm bắt đầu được rót đầy năng lượng tích cực. Y trước khi tham gia "Cực hạn thần tượng" chưa bao giờ tích cực muốn tranh đua cái gì, đối với C vị cũng là đi một bước tính một bước. Nhưng sau khi chơi game nguyên đêm y đã nghĩ C vị vì cái gì không thể là của y?

    Nếu là của y thì mọi thứ liền khác, ít nhất nếu so với thân phận thực tập sinh tự do hiện tại của y thì đó chính là một khởi đầu mới. Mà mấy cái này không phải là lúc y quyết định về nước đã mong muốn sao?

    Trước đây Giang Trạm không mấy tích cực cũng không có động lực nhưng hiện tại y muốn liều một chút. Giống như lúc còn học cao trung vậy lấy việc được vào trường danh tiếng làm mục tiêu.

    Giang Trạm đã rất lâu không có tâm thấy cảm thấy mình muốn tranh cái gì đó từ sâu đáy lòng. Một khi lòng tranh đua bị kích phát thì giống như có thứ gì đó từ sâu trong đáy lòng đã ngủ say nay lại thức tỉnh. Lại giống như có gì đó soi sáng cả một mảng lớn trong tâm.

    Sinh long hoạt hổ cũng không miêu tả đủ trạng thái lúc này của y sau khi được điều chỉnh.

    Không chỉ thế trong đáy lòng y như còn có thứ gì vừa bị chìm xuống, giống như chiếc lá rơi trên mặt hồ, bị nước quấn lấy rồi từ từ chìm xuống đáy hồ vậy. Thực nhẹ nhưng cũng thực nặng.

    Giang Trạm đối với chuyện này có chút khó hiểu cũng không biết cụ thể đó là cái gì nhưng y mơ hồ cảm nhận được chuyện này có liên quan đến nỗi lòng của y, liên quan tới Bách Thiên Hành.

    Giang Trạm tự hỏi chính mình: Có bao nhiêu thích?

    Trong đáy lòng có âm thanh trả lời lại y: Không biết.

    Giang Trạm không rối rắm, đối với tình cảm y cần đối diện với thực tế hơn: Lấy cái gì để thích?

    Dùng hai bàn tay trắng? Dùng cái gì cũng đều không phải? Dùng gì cũng đều không có?

    Cho nên C vị thật sự chỉ làm một cái mục tiêu nhỏ.

    Khoảng cách bảy tám năm nhân sinh không thể lấp đầy hay kéo gần lại trong một sớm một chiều được.

    Giang Trạm rất rõ cho nên yêu cầu mới càng nhiều. Vì thế Giang Trạm chỉ có thể càng tích cực hơn, dùng toàn bộ tinh lực và sức lực tập trung vào tuyển tú.

    Mà tuyên tú đối với y quá mức xa lại, từ ca hát, vũ đạo, quản lý biểu tình, vũ bão cuồng phong cho đến cảm nhận trước ống kính thì trước năm 25 tuổi y chưa từng chạm đến.

    May mắn thay y không chỉ là Giang Trạm. Các thực tập sinh còn lại đều có công ty có tài nguyên nhưng y có phấn vòng. Trước khi liên hệ Vương Phao Phao y đã nghĩ nếu không có tư bản đẩy thì y tự đẩy.

    Giang Trạm hiểu rõ cũng xác định C vị chính là mục tiêu sắp tới của y.

    Sau khi nghĩ kỹ y liền hành động.

    Dù sao trạm tử đã có Vương Phao Phao cho nên y không cần nhọc lòng chỉ cần chuyên tâm lo RP là được.

    Vương Phao Phao cũng không khách khí ném toàn bộ ảnh gốc lớn lớn bé bé hết qua luôn, để Giang Trạm tự mình chọn tự mình RP.

    Giang Trạm lúc này mới biết bản thân mỗi buổi sáng lúc xuống lầu chính là bộ dạng gì.

    Sau khi xem qua rất nhiều ảnh, nhiều góc độ cùng nhiều biểu cảm thì y mới biết ảnh của mình có một số vấn đề. Y không có khả năng mỗi ngày đều tốn một đóng thời gian chậm rãi mà RP, y vừa tập luyện vừa chuẩn bị công diễn, thời gian rất ít cho nên nếu y muốn tự mình RP chỉ có thể tận lực mà làm việc với hiệu suất cao.

    Sau khi cùng Tề Manh thương lượng xong thì hắn tìm cho Giang Trạm một cái laptop, lặng lẽ sắp xếp một căn phòng nhỏ trong trong cao ốc tứ phương, sau thời gian cơm chiều Giang Trạm sẽ qua đây RP.

    Cái phòng kia là một phòng chứa đồ, cũng không quá nhiều đồ nhưng điều kiện cũng không mấy tốt.

    Phòng có bụi cũng không tính đi nhưng cũng không có điều hòa, Tề Manh mang thêm một cây quạt điện đến với vẻ mặt có lỗi: "Chuyện này nếu phô trương quá sẽ không tốt cho nên đành con chịu ủy khuất một chút. Hôm nào chú lại tìm cho con một phòng khác, con nhẫn một chút trước nha."

    Giang Trạm không quá để ý, đang ngồi trước máy tính cũng không quên cảm tạ Tề Manh: "Cảm ơn Tề thúc thúc."

    Tề Manh nghe hai tiếng "thúc thúc" thì đặc biệt hưởng thụ: "Chú rốt cuộc đã có thể ngồi cùng bàn ăn với cậu con rồi."

    Giang Trạm có chút không hiểu "?", hai người bọn họ hai cái lão trung niên hảo bằng hữu này không lẽ lút không có ai liền không ăn cùng bàn sao?

    Tề Manh xấu hổ: "Đừng nhắc nữa, cậu con luôn kêu chú là cháu trai."

    Giang Trạm buồn cười.

    Phòng chưa đồ vừa nhỏ lại vừa nóng, laptop thì vẫn đang tỏa nhiệt ra bên ngoài, Tề Manh cũng không ngốc thấy Giang Trạm bắt đầu RP liền đi ra ngoài.

    Quạt vẫn đang quay phát ra tiếng ong ong, Giang Trạm mở ra phần mềm đăng nhập QQ, đầu đầy mồ hôi. Y đưa tay lau lại nhìn tay đầy mồ hôi của mình liề cười, cái thể chất này của mình Bách Thiên Hành phàn nàn một chút cũng không sai mà.

    Lần đầu tiên RP này hiệu suất không cao lắm, y chưa từng RP qua ảnh của bản thân lầ nào cho nên không thể so với đang RP ảnh của Bách Thiên Hành dễ như trở bàn tay được. RP xong thì gửi lại cho Vương Phao Phao để cô ấy tự mình xử lý.

    Phủng P trên tay Vương Phao Phao: Muốn quỳ dưới chân nửa giang sơn phấn vòng, có thế nào thì P vẫn là P vẫn là Thần Đồ.

    P Đồ: Đừng thổi cầu vòng thí nữa.

    Vương Phao Phao: Nếu ông có thể RP cho tôi mấy ảnh Tuyệt mỹ cùng khung thì tôi có thể thổi lên tới trời luôn.

    Thời gian của Giang Trạm có hạn cho nên liền trả lời Vương Phao Phao: 2 ảnh.

    Vương Phao Phao: Được! Được!

    Sau khi ảnh gốc ở phần mềm hiện ra thì tay cầm chuột của Giang Trạm liền dừng lại.

    "Cực hạn thần tượng" chỉ mới phát có hai kỳ, y cũng Bách Thiên Hành cũng hạn chế gặp riêng, vậy trạm tỷ thể chụp được bao nhiêu ảnh cùng khung chứ?

    Ảnh mà Vương Phao Phao gửi qua không phải ảnh do trạm tỷ chụp mà là ảnh chụp màn hình từ kỳ một của "Cực hạn thần tượng".

    Một ảnh là Bách Thiên Hành đưa phiếu điểm nghịch chuyển cho y, hai ngời đối diện nhau.

    Một ảnh là Bách Thiên Hành hướng về tháp cầu thang nói gì đó vẻ mặt rất nghiêm túc, Giang Trạm quay đầu lại nhìn hắn.

    Bức ảnh đầu tiên là lúc Giang Trạm biết đến "Tuyệt mỹ" có lên mạng nhìn xem, xuất xứ từ hai biểu tình bao rất nổi danh [Tôi không có tiền sao? ], [Tôi chỉ muốn mua cái này!]

    Ảnh thứ hai thì hôm nay là lần đầu tiên Giang Trạm nhìn thấy.

    Cảm giác rất kỳ diệu.

    Bởi vì ảnh đó là lần đầu tiên y cùng Bách Thiên Hành gặp lại nhau. Bọn họ lấy thân phận cố vẫn cùng thực tạp sinh đứng cùng một chỗ chứ không phải là bạn học cũ gặp lại nhau.

    Giang Trạm lúc đó ở sân khấu bởi vì tầng quan hệ này à không khỏi cảm thấy hốt hoảng khi cảnh còn người mất, nhưng lúc này khi xem lại ảnh thì đáy lòng có chút thổn thức.

    Y cùng Bách Thiên Hành cách biệt nhau đâu chỉ bảy tám năm nhân sinh. Bách Thiên Hành trưởng thành thật sự quá nhanh đi, cả người đều là khí chất trầm ổn, sắc bén mà đồng nghiệp cùng tuổi không thể nào so sánh với hắn. Nhìn vào ảnh để so sánh thì Giang Trạm cảm thấy mình có chút "nộn".

    Vương Phao Phao lúc này lại gửi tin nhắn cho y: Ông nhìn ảnh thứ 2 đi, giống "bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê của hắn" không?

    Vương Phao Phao: Trong group chúng tôi thích nhất là ảnh này đó, cảm giác Trạm Trạm khi bên cạnh Bách thật sự rất ôn nhu. Tôi đã xem lại ảnh lưu trong máy tính rồi, chỉ khi ở bên cạnh Bách thì Trạm Trạm mới có vẻ mặt như này.

    Giang Trạm: "..."

    P Đồ: Ooc quá mức rồi. (Out of Character)


    Vương Phao Phao: Mới không phải, chính là giống như tôi nói đó.

    Giang Trạm ban đầu cảm thấy RP mấy ảnh "Tuyệt mỹ" cũng không vấn đề gì, RP cái gì thì cũng là RP. Nhưng vừa nghe Vương Phao Phao nói thế liền không thể nhìn thẳng vào ảnh nữa.

    Cô nương, não bổ quá nhiều rồi.

    Con gái mới ôn nhu y là một thằng con trai sao lại dùng từ ôn nhu để hình dung, huống chi lại là lúc đứng cạnh Bách Thiên Hành nữa chứ.

    Giang Trạm lắc đầu, thở dài.

    Đột nhiên y nghĩ tới cái gì đó.

    P Đồ: Các cô cắn "Tuyệt mỹ", đã định công thụ xong rồi sao?

    Vương Phao Phao: Định rồi nha. Còn cần phải hỏi sao, các cô nương cắn "Tuyệt mỹ" đều nhất trí Trạm Trạm là thụ nha.

    Giang Trạm: "..."

    Tạm biệt.

    Giang Trạm thật sự không thể RP ảnh "Tuyệt mỹ" cùng khung.

    Chổ nào thụ a? Rốt cuộc thì y nhìn thụ ở điểm nào?

    Y nhắn tin cho Vương Phao Phao: Ảnh này tôi cự tuyệt, bà tự mình RP hoặc là thuê người đi.

    Vương Phao Phao: P! P! P! Ông sao lại đối xử với tôi như vậy! Đã nói RP hai ảnh! Thì phải 2 ảnh chứ! Tuyệt mỹ cắn tốt như vậy mà sao ông nỡ nhẫn tâm cự tuyệt!

    P Đồ: Tôi có việc, thoát QQ đây.

    Vương Phao Phao: Cào cào (Khóc).

    Không lâu sau trong group mini của mình Vương Phao Phao vừa cắn P Thần chính là thần trong thần vừa thảo luận xem coi vì sao P lại cự tuyệt RP ảnh cho "Tuyệt mỹ".

    [Không phải P biết "Tuyệt mỹ" sao? Còn chủ động muốn RP ảnh cho "Tuyệt mỹ" vậy sao, như nào lại không chịu RP nữa? ]

    [Aaaaaaa! Thật tiếc mà! Tôi vốn rất chờ mong P có thể RP mấy tấm ảnh của "Tuyệt mỹ" để tôi còn cắn nữa chứ!]

    [Mấy cái con người này, có mới nới cũ! "Tuyệt mỹ" vừa xuất hiện mấy ngày liền quên "BP"!]

    [hahaha! Quên mất! Không nhắc thì quên thật luôn í!]

    [Thật là, không phải nói "Tuyệt mỹ" hủy đi "BP" sao? Nay các người lại muốn P RP ảnh phu phu cùng khung cho chồng trước, nhân tính ở đâu? ]

    [Nhưng P hiện lại RP ảnh cho chồng đương nhiệm của chồng cũ nha, cái này giải thích sao đây? ]

    [? ]

    [!]

    [Ngọa tào! Tôi đang sắp xếp lại mối quan hệ của họ, hình như là vậy nha!]

    [.. Quá rối rồi!]

    [Thôi đi! BP là do chúng ta đùa mà ra thôi! Hiện P muốn đẩy Giang Trạm thì khẳng định là có lý do, chúng ta cứ việc đẩy là được!]

    [Đúng vậy! P nửa giang sơn của chúng ta rất ít khi chủ động yêu cầu cái gì, người mà y xem trọng lại là người có tiềm năng và chúng ta đều thích, đương nhiên phải đẩy.]

    [Tôi tự nhiên sợ quá đi!]

    [Sợ gì chứ? ]

    [Sợ Giang Trạm ra vòng quá mạnh quá nhanh thì nhà khác sẽ tức chết. Trong cái group này của chúng ta tất cả đều là fan bự bự!]

    [Đừng như vậy! Điệu thấp một chút! Cái gì mà bự bự gọi là lão đại mới đúng!]

    [233333 một đám quỷ không biết xấu hổ!]

    Không sai, group hơn 30 người này của Vương Phao Phao được mệnh danh "Những cô gái truy tinh tỏa sáng nhất", bọn họ đều là fan bự đều có thể hô mưa gọi gió trong phấn vòng.

    Mỗi giai đoạn phát triển của phấn vòng đều có fan bự đứng ra lo liệu, hai năm nay bọn họ đều rất điệu thấp, yên lặng mà trèo tường, không hề lộ diện. Mấy nay trước đây họ đều là người quản các trạm tử là fan bự đứng đầu trong các fandom.

    Vì nhiều lý do khác nhau mà mấy fan bự này vứt xuống giang sơn của mình mà lui vòng, tập trung vào group mini của Vương Phao Phao vừa dưỡng lão vừa cắn đường qua ngày. Nếu không phải lần này P muốn phủng Giang Trạm thì có lẽ bọn họ sẽ vẫn cứ như vậy.

    Vương Phao Phao ở trong group hét to: Tới tới tới! Mọi người phân công công việc một chút nào! Trạm tử buổi tối là có thể hoạt động rồi, mọi người giúp sức chuyển tiếp, like và tạo số liệu nha.

    Vương Phao Phao: Thuốc trừ sâu DDVP lão đại 300 vạn năm làm phiền bà tự giác một chút, đúng giờ nó chuyển tiếp. Phí chuyển tiếp thì không có, sau này sẽ gửi cho cô mấy hộp que cay.

    Thuốc trừ sâu DDVP: Tôi muốn bàn chải điện.

    Vương Phao Phao: Mua mua mau! Cho bà thêm 2 chai kem đánh răng.

    Thuốc trừ sâu DDVP: Ok!

    Vì thế vào ban đêm mấy cô gái truy tinh liền nhìn thấy trạm tử của Giang Trạm nhanh chóng mà quật khởi. Vô thanh vô thức trạm tử đã xuất hiện trên WeiBo.

    Ảnh Reuters của Giang Trạm, video cut từ "Cực hạn thần tượng" được trạm tử lấy làm tư liệu tuyên truyền, toàn bộ đều đúng chổ.

    300 vạn follow chính là con số được đồn thổi là kẻ thù của giới giải trí. Các fan bự đã lâu mai danh ẩn tích nay lại xuất hiện đồng loạt follow và chuyển tiếp trạm tử của Giang Trạm, sôi nổi mà làm số liệu.

    Trạm tử được xác thực chủ quyền nhanh chóng có tít xanh, chủ trạm còn đang video được cắt nối và ảnh do P Thần – nửa giang sơn của phấn vòng hổ trợ RP.

    Dù sao cũng chỉ là một trạm tử lại phát triển nhanh như vậy cho nên dùng mắt thường cũng nhìn thấy được là do cố tình đẩy, không phải tai to mặt lớn thì cũng là fan đại lão.

    Phấn vòng sợ ngây người.

    [Giang Trạm chính là thần tiên nào vậy chứ? Tất cả fan bự đã ẩn mình nay đều xuất hiện hổ trợ đẩy? ]

    [Lúc trước có công ty phải mất bảy chữ số mới dàn xếp xong một vụ lùm xùm, Giang Trạm thỉnh được mấy kẻ thù xinh đẹp của giới giải trí thật sao? ]

    [Mẹ nó! Lâu chủ không phải là người quen của tôi đúng không? ]

    [Trong danh sách follow có P Đồ nữa! P Thần! Lần trước không phải y RP ảnh sân bay của Bách Thiên Hành rất hoàn hảo sao! Hiện tại lại RP cho Giang Trạm rồi này]

    [Lướt xem danh sách follow của trạm tử tôi muốn quỳ luôn! Toàn là fan bự thôi! Đừng nói là xé bức, khống bình, phản hắc tôi nghi hông chừng còn có đầu tư cực mạnh luôn. Mấy năm trước mấy vị đại lão này còn đập hẳn 200 vạn mừng sinh nhật cho idol của các cô ấy nữa mà.]

    [Tôi cũng muốn quỳ, đây là một trạm tử Thần thánh.]

    Trạm tử dù Thần hay không Thần thì mục đích tồn tại cũng là hút fan và củng cố fan, tụ tập một nhóm các cô gái truy tinh cùng một đầu tường.

    Trạm tử của Giang Trạm đích xác là một trạm thượng thừa cho dù là ảnh hay video đều có bút tích của sự chuyên nghiệp, cho nên không bao lâu trừ bỏ fans chân chính của Giang Trạm còn thu hút không ít người qua đường.

    Dưới bài đăng mới nhất của trạm tử trên WeiBo đều là lời khen..

    [Trạm Trạm xông lên! Trạng Nguyên tỷ tỷ cố lên!]

    [Đây là ai vậy? Quá soái rồi! Choáng ván luôn na!]

    [P Thần không hổ là người đàn ông nắm giữ nửa giang sơn phấn vòng, ảnh sau RP, thật sự quá phục rồi!]

    [Thật sự quá soái rồi! Soái từ ảnh chụp cho đến video, soái đến muốn hét to luôn!]

    [Cuối cùng cũng có trạm rồi! Trạng Nguyên tỷ tỷ cố lên!]

    [Ảnh chụp cùng video quảng bá thật sự quá đỉnh luôn! Nhưng tôi có thể góp ý nhẹ nhàng xíu không! Đến giờ điểm bình chọn của Giang Trạm còn chưa đến hạng 15 nữa kìa! Ô ô ô ô!]

    Chuyện này người khác không rõ nhưng Tề Manh thì rõ vô cùng, Giang Trạm là chính mình tự đẩy.

    Sau khi trạm tử được thành lập hắn còn cố ý đinh xem, vốn cũng không mang kiến nghị gì nhưng khi xem ảnh và video quảng bá chuyên nghiệp đến không thể chuyên nghiệp hơn, bình luận toàn nói do fan lão làng đẩy.. Tề Manh xe đến hết cả hồn.

    Tề Manh dù sao cũng là đạo diễn cho nên đối với phấn vòng cũng có chút hiểu biết, thấy Giang Trạm làm cái trạm tử tốt như vậy cho nên cũng hỏi thăm chút chút..

    Tề Manh: "Con bỏ tiền vào, hay là dùng cách gì vậy?"

    Giang Trạm: "Không tốn tiền."

    Tề Manh: "Không tốn tiền?"

    Giang Trạm vừa thật vừa đùa mà cười nói: "Con không muốn tốn tiền đâu, con còn đang hi vọng ra mắt với C vị đặng còn hốt bạc nữa mà."

    Giang Trạm hiện tại thật sự không có tiền, phải tốn rất nhiều công sức mới giải quyết xong chuyện nợ nần của Giang gia, mẹ Giang chữa bệnh cũng tốn rất nhiều tiền. Mấy năm qua nếu không dựa vào RP để kiếm tiền thì Giang Trạm đã không thể trụ nổi.

    Vốn dĩ vấn đề tiền Giang Trạm chưa từng để ý, dù sao thì chuyện như nhà tan cửa nát y cũng đã trãi qua rồi có tiền hay không đâu còn quan trọng nữa. Nhưng hiện tại thì y không nghĩ như vậy nữa..

    Hắn hiện tại có mục tiêu, có lý tưởng, muốn chổ đứng cao một chút, muốn có nhiều hơn muốn bản thân ngày càng tốt hơn nữa.

    Đương nhiên mấu chốt là..

    Giang Trạm: Mình không thể là thụ?

    Lời tác giả: Bách – Không thể.
     
    Cuộn Lenmeomeohh thích bài này.
  7. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Mình đặt tiền khi xem bài đăng là ý muốn chống trộm thôi, nên là sẽ xen kẻ có chương đặt tiền có chương không..

    Mình dạo này toàn tăng ca full nên thời gian rất ít vì thế truyện sẽ ra chậm chứ không nhiệt tình như lúc trước.. mong các bạn thông cảm.

    Hi vọng các bạn có thể để lại vài bình luận để mình có động lực cố găng..

    Cảm ơn rất nhiều!
     
  8. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Cuộn Lenmeomeohh thích bài này.
  9. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 46



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta tiễn người rời đi, hàng ngàn dặm.."

    Sau khi diễn tập, đã hơn 11h đêm nhưng đám người Giang Trạm vẫn còn đang cuồng hoan.

    Tùng Vũ đang tắm trong phòng tắm, vừa tắm vừa gào «A Thousand Miles Away». Chân Triều Tịch đang thu thập mấy thứ cần dùng cho ngày mai. Ngụy Tiểu Phi đang dọn lại chiếc giường hỗn loạn của mình. Hai người ở bên ngoài thu dọn thu dọn hòa cùng tiếng hát như gào thét của Tùng Vũ ở bên trong phòng tắm.

    "Ta tiễn người rời đi

    Cách xa hàng ngàn dặm

    Người lặng im không nói

    Mãi im lặng như vậy, có thể sao..

    Yêu quá xa!"

    Giang Trạm sau khi trở về vẫn luôn dựa lưng vào tường chơi chưởng cơ.

    Đám Tùng Vũ đã sớm phát hiện hai ngày nay Giang Trạm rất hay chơi chưởng cơ, không có việc gì là liền chơi, rảnh một cái là chưởng cơ luôn nằm trên tay.

    Hỏi tới thì Giang Trạm liền nói "Chơi game để thanh tỉnh đầu óc."

    Tùng Vũ không thể hiểu được làm sao chơi game mà có thể thanh tỉnh đầu óc. Trong mắt đám con trai thì càng chơi game thì sẽ càng hưng phấn, càng hưng phấn thì đầu óc sẽ càng rối, thanh tỉnh chổ nào chứ. Sau khi chơi xong liền như ở trên mây, không biết bản thân đang ở đâu, đang làm cái gì.

    Nhưng Giang Trạm thì không phải vậy, cái y chơi là trò chơi còn trong đầu lại nghĩ đến những chuyện khác.

    Những chuyện này đều là những việc đã xảy ra lúc còn học cao trung.

    Tỷ như lúc đầu mối quan hệ của y và Bách Thiên Hành không tốt đến như vậy. Cao nhất y thì học lớp một, Bách Thiên Hành thì học lớp ba, hai lớp hoàn toàn không học cùng nhau trừ tiết thể dục.

    Hai lớp cùng học thể dục cũng là cùng một giáo viên, giáo viên không quản bọn họ cho nên mấy nam sinh liền cứ thế tụ tập cùng nhau chơi bóng rỗ. Lúc đầu là hai lớp mạnh lớp nào nấy chơi, tách sân ra riêng. Sau đó không biết là ai đề nghị mà mỗi lớp cử ra năm người đấu thử với nhau.

    Lúc đó Giang Trạm thích chơi vị trí tiền đạo, hướng di chuyển của y rất mạnh mẽ, mấy nam sinh trong đội rất thích chuyền bóng cho y. Trên cơ bản nếu đối thủ không phải đặc biệt mạnh thì y luôn có thể ghi điểm.

    Kết quả khi gặp phải Bách Thiên Hành liền game over, thua đến triệt để.

    Bóng trên tay Giang Trạm luôn luôn bị Bách Thiên Hành đoạt được, lúc ném rổ còn bị hắn chặn lại rồi cướp ahihi bóng luôn.

    Chuyện này không tính đi nhưng Giang Trạm chưa từng đoạt được bóng từ tay Bách Thiên Hành, cái gì là chặn bóng, phá bóng, tất cả đều không có khả năng.

    Bách Thiên Hành chạy nhanh hơn y, nhảy cao hơn y, phản ứng cũng nhanh nhạy hơn y đặc biệt ném rổ còn chuẩn hơn y.

    Giang Trạm lúc đầu tinh thần chiến đấu còn bị kích thích mạnh mẽ nhưng làm thế nào cũng không thắng được cho nên tâm hiếu thắng cường hãn của y bị kích tới nôn ra máu.

    Sau đó tới giờ thể dục khi hai lớp chơi bóng cùng nhau thì Giang Trạm sẽ không tham gia, y một mình một bóng đứng dưới rỗ tự chơi.

    Bách Thiên Hành đi mua nước về vừa hay nhìn thấy cảnh này liền nghiên đầu nhìn y, buồn cười mà hỏi: "Cậu không thắng được cho nên dứt khoát không chơi luôn hả?"

    Giang Trạm vỗ vỗ bóng, a một tiếng: "Không thể thắng, vậy tôi một mình tự bực bội không được hay sao?"

    Bách Thiên Hành vặn nắp chai nước uống một ngụm: "Thua không được?"

    Giang Trạm nhún vai biểu thị không sao hết: "Đúng vậy, thua không được."

    Bách Thiên Hành nhìn y mà buồn cười, đưa tay ý bảo: "Đưa bóng cho tôi."

    "Làm gì?" Giang Trạm đưa bóng cho hắn.

    Bách Thiên Hành dùng một tay nhận bóng nhưng không giữ, lòng bàn tay như có như không mà chạm vào bóng. Hắn ngửa đầu uống thêm một ngụm nước nữa, bộ dáng thập phần tùy ý. Hắn xoay cổ tay một cái, giữ bóng quăng lên không trung.

    Bóng trên không trung đi theo đường cong chậm rãi rơi vào rỗ.

    Bách Thiên Hành nhướng mày nói với Giang Trạm: "Dễ dàng đưa bóng như vậy sao?" Sau đó lại bồi thêm: "Hẳn hiện tại còn bực tức hơn nữa đi."

    Giang Trạm: "?"

    Bách Thiên Hành uống thêm một ngụm soda rồi quay đầu rời đi.

    Giang Trạm lần đó bị chọc tức đến không hề nhẹ, y âm thầm thề nếu y còn để ý đến Bách Thiên Hành thì y chính là cún.

    Học kỳ hai cao nhất hai người họ gặp lại nhau, Bách Thiên Hành hỏi y có muốn chơi 1v1 không, Giang Trạm nghĩ nghĩ một hồi quyết định làm cún.

    Chơi xong Giang Trạm rất cao hứng bởi vì Bách Thiên Hành dạy y rất nhiều biện pháp chặn bóng, cướp bóng, kỹ thuật ném bóng vào rổ và còn cách rê bóng nữa.

    Lúc đó Giang Trạm không còn nhớ bất cứ gì nữa, sự việc gì hay người nào đều không thì đừng nói gì là hận. Y thấy mình và Bách Thiên Hành chơi với nhau rất được nên chủ động xin số điện thoại để tiện hẹn đi chơi riêng, hai người họ đã cùng nhau chơi game xuyên đêm trong tiệm net không biết bao nhiêu lần.

    Đến cao nhị hai người lại được phân cùng một lớp, hai ngươi họ chính là minh chứng cho câu nói "xa thì thương, gần thì cắn".

    Giang Trạm rất nhanh đã phát hiện Bách Thiên Hành cái người này mặt lúc nào cũng vô cùng đen, tính tình cũng không tốt gì hết, có đôi khi hai người chỉ cần một câu không hợp ý là liền trở mặt, vừa trở mặt liền không ai thèm để ý đến ai.

    Đa phần những lần hào giải đều do Bách Thiên Hành chủ động gửi tin nhắn hẹn Giang Trạm đi ăn cơm, chơi bóng hay đi net chơi game thì Giang Trạm mới lại để ý đến hắn.

    Lúc ấy không cảm thấy gì nhưng hiện tại nhớ lại thì đa phần các lần chiến tranh lạnh đều là do Bách Thiên Hành chủ động kết thúc, đại loại như hắn sẽ ngoắc ngoắc ngón tay một cái thì y sẽ quay đầu lại, cái hình thức này với huých sáo gọi cún con thì có gì khác nhau đâu.

    Giang Trạm: Thì ra trước kia mình đã giống cún con đến như vậy.

    Bị gọi là cún con quả thật cũng không phải cái xưng hô vẻ vang gì, nhưng Giang Trạm liền nghĩ "cún con cún con" cũng đặc biệt rất dễ nghe đi.

    Lại nghĩ đến Bách Thiên Hành..

    Cảm giác quá không chân thật rồi.

    Giang Trạm không chắc cũng không dám chắc là Bách Thiên Hành có xem y chỉ là bạn thôi hay không, hay có gì khác nữa. Giang Trạm cảm thấy không giống là bạn nhưng dùng lý trí ngẫm lại thì không có khả năng.

    Y lại nhớ lại sự việc ở hành lang nhà ăn hôm nọ, Bách Thiên Hành chọc ghẹo y nhưng hắn đã nói hắn chỉ chọc y chơi chơi thôi, cũng rất giống là chỉ chọc chơi chơi thôi.

    Giang Trạm tự hỏi có phải do bản thân y suy nghĩ quá nhiều rồi không nhưng trực giác cho y biết Bách Thiên Hành lúc đó có cái gì đó rất lạ.

    Buổi chiều lúc diễn tập cũng không rõ ràng, nói không có gì thì cũng không phải, nói có cái gì thì cũng không đúng, Giang Trạm cảm nhận được một chút chua xót, rất chân thật không phải áo giác.

    Người sợ nhất là tự mình đa tình, Giang Trạm cũng vậy.

    Giang Trạm không rối rắm, con đường phía trước t thấy rất rõ ràng nhưng khi y muốn nhìn rõ Bách Thiên Hành một chút thì cái gì cũng không thất rõ.

    Dùng đầu óc suy nghĩ dùng lý trí để phân tích thì Bách Thiên Hành thật sự không có lý do gì để thích y cả.

    Giang Trạm suy nghĩ lung tung một lúc lại tập trung vào chơi game, vừa qua màn liền ném chưởng cơ lên gối đầu, đứng lên.

    Y nhìn Chân Triều Tịch và Ngụy Tiểu Phi: "Vẫn còn high như vậy hả?"

    Chân Triều Tịch: "Là công diễn đó, đứng trên sân khấu đó, đương nhiên rất muốn high rồi."

    Giang Trạm: "Đừng hưng phấn quá mức."

    Ngụy Tiểu Phi: "Ca, anh lúc này không high thì ngày mai cũng dẽ high."

    Ngày kế, lời của Ngụy Tiểu Phi nói đến hoàn toàn chính xác.

    Cùng với lúc thu hình khi diễn tập không giống nhau, lúc diễn tập các thực tập sinh còn hi hi ha ha, đến ngày ghi hình thật sự thì toàn bộ hậu trường đều hoạt động theo công suất cao, không khí khẩn trương lại nhuộm đẫm sự hưng phấn.

    Giang Trạm là lần đầu tiên lên sân khấu nên không khỏi có chút khẩn trương, để đảm bảo an toàn y quyết định chú tâm chơi game.

    Kết quả tổ 6 người bọn họ người đang trang điểm, người đang tạo hình tóc hay đã làm xong đều cầm một cái chưởng cơ trong tay.

    Tưởng Đại Chu vừa chơi vừa rung chân, rung đặc biệt mạnh tần suất lại cực nhanh.

    Giang Trạm vẫn còn đang trang điểm quay qua hỏi bọn họ: "Các cậu làm gì vậy?"

    Cái người bình thương không thích phản ứng lại người khác – Sở Mẫn: "Khẩn trương."

    Bành Tinh nhanh miệng: "Tôi không khẩn trương."

    Tưởng Đại Chu: "Tôi cũng không khẩn trương!" Nói xong tần suất rung chân ngày càng nhanh.

    Kỳ Yến hít sâu: "Em có chút cảm thây thở không nổi!"

    Hai thực tập sinh ban D thì cố cổ vũ cho chính mình: "Không thành vấn đề, làm được, làm được, chúng ta có thể!"

    Giang Trạm trang điểm cùng tạo hình xong cảm thấy như vậy không được liền dùng màn hình trong phòng hóa trang mở bài hát «Living» lên.

    "Đến đến, điều động không khí lại một chút."

    Mấy người bọn họ dù đứng hay ngồi cũng đều vận vẹo cơ thể một chút theo âm nhạc, một lần nữa điều động lại không khí.

    Điều động một lát Bành Tinh mới nói: "Không được rồi, không có cảm giác giống như trên sân khấu."

    Sở Mẫn: "Không đủ high."

    Kỳ Yến: "Lúc lên sân khấu thì tốt thôi."

    Giang Trạm: "Hiện tại mọi người làm nóng cơ thể trước đi, điều động cảm xúc lại một chút, các cậu dẫn theo tôi, tôi mang theo các cậu. Tôi sợ lần đầu tiên lên sân khấu sẽ luống cuốn, biểu hiện không tốt."

    Đến giờ mọi người mới nhớ ra hôm nay là ngày lên sân khấu chính thức đầu tiên của Giang Trạm.

    Bành Tinh một bên xoay đầu và cổ tên một bên nói: "Ách! Trạm ca cố lên! Cố lên! Anh làm được! Anh là thiên hạ đệ nhất soái ca của vũ trụ!"

    Tưởng Đại Chu: "Lần đầu tiên lên sân khấu, trong nháy mắt đã hạ gục toàn trường quay."

    Kỳ Yến: "Cố lên! Cố lên!"

    Sở Mẫn đưa ra một lời khuyên chân thành: "Lần đầu tiên lên sân khấu đừng nhìn xuống khán đài, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên sân khấu."

    Hai thực tập sinh ban D: "Cậu cứ nghĩ ái chà chà lão tử chính là thiên hạ đệ nhất, toàn bộ thế giới đều bầu chọn cho lão tử."

    Mọi người đều bắt đầu high.

    Ở trường quay khán giả đang xếp hàng bắt đầu đi vào, trong hậu trường các thực tập sinh đã tạo hình xong liền đi theo nhóm vào phòng chờ lên sân khấu.

    Lại thật trùng hợp ở ngay hành lang lại gặp tổ cố vấn.

    Các thực tập sinh bắt đầu ngọt miệng mà gọi Nhung Bối Bối: "Bối Bối tỷ."

    Nhung Bối Bối: "Hôm nay đều phải cố lên nha."

    Đồng Nhận Ngôn làm bộ hung dữ: "Nhảy không thuận cũng không được ở trên sân khấu khóc."

    Đan Hách: "Đừng nghe Đồng lão sư, Đồng lão sư đã từng ở trên sân khấu mà khóc nên mới cho rằng toàn bộ người trẻ đều cùng hắn trước kia là giống nhau."

    Diêu Ngọc Phi cười nhẹ động viên: "Đều cố lên."

    Cùng lúc tổ của Giang Trạm cũng vừa lúc ra đến, thấy tổ cố vấn liền lễ phép mà chào hỏi.

    Mắt Đồng Nhận Ngôn lập tức rực sáng: "Giang Trạm."

    Giang Trạm đi đến, cười nhẹ gật đầu: "Đồng lão sư."

    Đồng Nhận Ngôn vui đùa mà nói: "Gọi lão sư gì chứ, gọi ca, Bách Thiên Hành lúc không có ai cũng gọi như vậy."

    "Đừng khoác lác." Bách Thiên Hành từ phía sau đuổi kịp đến.

    Hắn đã trang điểm xong tạo hình trên sân khấu cũng đã hoàn thành xúat hiện trước một hàng cây, chổ này chỉ có mặt Nhung Bối Bối là có chút hồng.

    Bách Thiên Hành đã tạo hình xong nhưng chưa thay quần áo, kiện áo khoát dài màu vàng của Giang Trạm vẫn còn đang ở trên cánh tay.

    Hai người "trạm trán" chính là hiện trường của "Tuyệt mỹ".

    Phí Hải cố ý xoay người ngước cổ qua xem, cánh tay của một thành viên trong tổ đứng gần cậu ấy xém chút đã bị cắt đứt.

    Phí Hải: Mẹ nó! Tuyệt mỹ chính là Tuyệt mỹ, hai người cùng khung thật không thở được mà! Không thở được!

    Đương lúc Phí Hải đang ở hiện trường cắn đường đến không thể thở thì người ban đầu luôn đi bên cạnh Giang Trạm, bạn học Kỳ Yến dịch ra càng ngày càng xa, nhắm tốt phương hướng lập tức chạy như bay.

    Phí Hải nhìn về phía Giang Trạm liền thấy Kỳ Yến một mách chạy chối chết nên bắt lấy tay giữ cậu ấy lại: "Cậu chạy cái gì chứ?"

    Kỳ Yến: "Ách.. Tôi.. cái kia.." Là nghe theo Trạm ca, tránh một chút.

    Bến kia Giang Trạm đang đánh giá tạo hình hôm nay của Bách Thiên Hành, trong đáy mắt y xuất hiện chút kinh diễm.

    Bách Thiên Hành buồn cười nhìn y: "Nhìn cái gì?"

    Giang Trạm thẳng thắng mà nói: "Trang điểm hình như có chút đậm đi."

    Đám người Đồng Nhận Ngôn nghe xong liền cười đến sắp chết.

    Đan Hách buồn cười: "Không hổ là bạn học chí cốt, cũng chỉ có bạn chí cốt mới dám nói như thế với Bách lão sư của chúng ta."

    Đồng Nhận Ngôn vừa cười vừa hỏi Bách Thiên Hành: "Cậu sao lại không trở mặt? Trước kia có ai dám nói với cậu như vậy sao, nhanh nhanh trở mặt đi chứ. Chúng tôi muốn thấy bạn học chí cốt đánh nhau nha."

    Bách Thiên Hành nhìn Đồng Nhận Ngôn dùng thái độ không nóng không lạnh mà phun ra hai chữ: "Cút đi."

    Nhung Bối Bối vẫn luôn cười, cười, cười, cười cứ như vậy mà nhìn Giang Trạm cười, nhìn Bách Thiên Hành cười, cười đến muốn liệt luôn cơ miệng không khép lại được.

    Diêu Ngọc Phi cũng cười mà dùng thái độ nhàn nhạt mà nhìn một màn trước mắt. Từ đầu đến cuối Giang Trạm cũng không buồn nhìn cậu ta lấy một cái.

    Vui đùa xong rồi thì tổ cố vấn đi họp còn mấy thực tập sinh thì xuống tầng vào phòng chờ đợi lên sân khấu.

    Mấy cố vẫn khác đã đi rồi nhưng Bách Thiên Hành cũng không đuổi theo vẫn còn cùng Giang Trạm đứng cùng một chỗ.

    Hắn hỏi Giang Trạm: "Lần đầu tiên chính thức lên sân khấu, khẩn trương không?"

    Giang Trạm còn cố ý run run mấy cái: "Đặc biệt khẩn trương."

    Bách Thiên Hành: "Chỉ cậu một bí quyết nhỏ để không khẩn trương."

    Giang Trạm: "Hả?"

    Bách Thiên Hành dùng giọng điệu cực nhẹ cực thản nhiên: "Nhìn tôi nhiều một chút."

    Giang Trạm cười, bởi vì máu trong người đang cực high cho nên cũng không hề khách khí mà nói: "Cậu cút."

    Bách Thiên Hành cũng không khách khí, trước khi cút hắn phải thu thập người kia một chút đã, vẫn tiếp tục "truyền thống cũ" cái đã.

    Hắn duỗi tay chạm vào gáy Giang Trạm, nắm nắm khối thịt ở cổ của y thuận thế dùng cánh tay kéo người lại trước mặt mình: "Bảo ai cút."

    Giang Trạm co vai lại làm vẻ mặt xin tha: "Bách lão sư em sai rồi."

    Bách Thiên Hành cũng vẫn đùa nhưng khí tràng cũng đã lộ ra một nửa: "Nhìn tôi, biết chưa?"

    Giang Trạm rất biết nghe lời: "Đã biết, đã biết, nhìn cậu nhìn cậu.

    Bách Thiên Hành thu tay lại, trong lúc thu tay còn thuận tiện xoa nhẹ đầu Giang Trạm một chút mới xoay người rời đi:" Tạm biệt. "[1]

    Giang Trạm:" Tạm biệt. "

    Đám người Bành Tinh vẫn còn ở bên cạnh nhìn một màn tương tác của Giang Trạm cùng Bách Thiên Hành mà líu cả lưỡi.

    Mối quan hệ này.. thật sự quá tốt rồi.

    Mọi người lại một lần nữa hướng đến phòng chờ mà đi, Tưởng Đại Chu hỏi Giang Trạm một vẫn đề vô cùng thâm thúy:" Cậu cùng Bách lão sư quan hệ tốt đến vậy mà vẫn còn nói tạm biệt nữa hả? "

    Giang Trạm hỏi lại:" Không nói tạm biệt thì nói cái gì? "

    Tưởng Đại Chu nghĩ nghĩ:" Tỷ như 'đi thôi', không phải thuận miệng hơn sao, 'tạm biệt' không phải quá trịnh trọng rồi sao. "

    Giang Trạm vừa nghe 'đi thôi' thì mí mắt đã giật giật, y lấy tay phe phẩy gió thản nhiên mà nói:" Không cần, vẫn nên dùng 'tạm biệt' thôi. "

    Y không thích" đi thôi ", y thích" tạm biệt ".

    Thứ bảy.

    Đối với các cô gái truy tinh và người thích xem chương trình tuyển tú mà nói thì hôm nay là ngày đáng giá được mong đợi.

    Bởi vì tối nay «Cực hạn thần tượng» sẽ phát sóng lần công diễn đầu tiên.

    Các thực tập sinh mà mọi người yêu thích nâng đỡ sẽ lên sân khấu chính thức biểu diễn.

    Cắn soái ca, cắn nhan sắc cùng các loại tài năng, tất cả khoảng khắc tuyệt vời một lần nữa lại đến.

    Bời vì tối nay cổng điểm sẽ không đóng, fans các nhà đã chuẩn bị sắn sàn một khi chương trình vừa phát sóng sẽ bắt đầu làm số liệu.

    WeiBo cũng diễn đàn đang thảo luận sôi nổi về buổi biểu diễn tối nay cùng các thực tập sinh đang được chú ý.

    Vương Phao Phao thật sự rất bận, cô ấy cảm thấy bản thân như bị tâm thần phân liệt.

    Trong diễn đàn của Tuyệt mỹ cô ấy nói với mọi người: Tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối không được trên làn đạn spam Tuyệt mỹ! Hôm nay là công diễn của Cực hạn thần tượng, nơi đó dành cho tất cả fans của các nhà cho nên tuyệt đối không được ở đó mà cắn CP! Muốn thảo luận thì vào trong diễn đàn, cũng không nên lên WeiBo thảo luận!

    Các cô gái của Tuyệt mỹ là hỏa nhãn kim tinh – Xông lên!

    Ở trong diễn đàn fan only của Giang Trạm cô ấy lại nói: Giang Trạm của chúng ta vừa có thực lực vừa có năng lực! Cho dù công diễn lần này kết quả thế nào đều là nổ lực của cậu ấy! Điểm bình chọn của cậu ấy đều dựa hoàn toàn vào thực lực bản thân cậu ấy. Cái gì mà cọ nhiệt, cái gì mà Tuyệt mỹ đều không hề tồn tại. Tuyệt mỹ là" chướng ngại vật "duy nhất trong con đường thành công của Trạm chúng ta!

    Trạng Nguyên tỷ tỷ hôm nay phải nổ lực làm số liệu – Xông lên!

    SS Thuốc trừ sâu DDVP: Phao nhi, nứt chưa?

    Cùng P cùng tường Vương Phao Phao :(cười khóc) Tôi cảm thấy tôi vẫn còn được.

    SS Thuốc trừ sâu DDVP: Tôi không cần cô cảm thấy, tôi muốn là do tôi cảm thấy, tôi thấy cô sắp nứt ra rồi một nửa thuộc về CP một nửa thuộc về đầu tường. Cực hạn thần tượng tối nay cô còn có thể xem sao, nếu không thể thì đừng xem coi chừng nhân cách bị phân liệt.

    Vương Phao Phao: . Phân liệt thì phân liệt!

    Mà kỳ thứ ba lần này của Cực hạn thần tượng chính là kíp nổ mạnh nhất trong mùa hè này về lưu lượng.

    Tại trường quay của buổi công diễn có đến hàng trăm người xem, sân khấu, ánh sáng, âm thanh tất cả đều là hàng đỉnh của đỉnh.

    Sau một năm Bách Thiên Hành lại lấy thân phận là cố vấn chính chủ trì buổi công diễn để đứng trên sân khấu. Tạo hình của hắn hôm nay rất có tính xâm lược trái tim thiếu nữ, cực kỳ tô. Hắn mặc một bộ âu phục rất đơn giản nhưng vô cùng nam tính khí chất ngời ngời.

    Bốn vị cố vấn còn lại ăn mặc rất lộng lẫy ngồi ở khu sân khấu phụ đối diện với sân khấu chính.

    Dưới sân khấu có hàng trăm người xem nhiệt tình như lửa đang ngồi.

    Từ đầu chương trình Bách Thiên Hành đã có thể khống tràng rất tốt, dùng sự chuyên nghiệp của mình mà kích hoạt bầu không khí tại trường quay.

    Tiếp đó bốn vị cố vấn tiếp tục thảo luận xem tổ nào sẽ biểu diễn trước.

    Đồng Nhận Ngôn:" Không thì như vậy đi, chúng ta mỗi người đề cử một tổ, xem xem tổ nào xui xẻo bị từ hai cố vấn nhớ thương trở lên thì sẽ biểu diễn trước. Được không? "

    Nhung Bối Bối buồn cười:" Bị cố vấn nhớ thương có nghĩa là ấn tượng sâu sắc vậy sao nói là xui xẻo. "

    Đan Hách cười:" Bởi vì sẽ là người đầu tiên lâm trận a. "

    Diêu Ngọc Phi tỏ vẻ đồng ý.

    Vì thế ê-kíp mang giấy bút cho bọn họ, mỗi người sẽ viết vào giấy tổ mà họ muốn biểu diễn trước

    Lúc tổ cố vấn đang viết thì máy quay lia đến phòng chờ lên sân khấu của các thực tập sinh.

    Một đám thực tập sinh khẩn trương mà nhìn chầm chầm vào sân khấu chính thông qua màn hình lớn.

    Có người cầu nguyện:" Không cần, không cần, không cần là tổ của chúng ta. "

    Có người thở ra:" Nào, nào, đến xem xem là tổ nào. "

    Cũng có người thảo luận.

    " Tôi cảm thấy sẽ là tổ của Trạm ca. "

    " Vì sao? "

    " Đồng lão sư vẫn luôn thích cue anh ấy mà. "

    " Đúng đúng đúng, Trạm ca sẽ gặp xui xẻo. "

    Tất cả ống kính chỉa hết vào Giang Trạm.

    Khác với vẻ thong dong thường ngày Giang Trạm hôm nay nhìn chằm chàm vào màn hình lớn trong phòng chờ, an tĩnh mà nhìn trường quay, có ống kính lia đến y thì y mới quay đầu nhìn qua.

    Phụ đề quân:" Khẩn trương hả? "

    Giang Trạm:" Có một chút. "

    Phụ đề quân:" Cố lên! "

    Tất cả màn ảnh lại bắt đầu lia về phía trường quay.

    Đám người Đồng Nhận Ngôn đã viết xong, trên giấy là ca khúc mà từng người bọn họ chọn.

    Đồng Nhận Ngôn: «Lấy danh nghĩa tình yêu»

    Đan Hách: «So»

    Nhung Bối Bối: «Tình ca lưu luyến»

    Diêu Ngọc Phi: «So»

    Tổ cố vấn xem tên ca khúc viết trên giấy liền phát hiện «So» là ca khúc biểu diễn đầu tiên.

    Đồng Nhận Ngôn:" Vậy «So» đi, là tổ của Tùng Vũ đúng không? "

    Đan Hách:" Tổ bọn họ làm tôi ấn tượng quá sâu. "

    Hình ảnh thay đổi không phải là trên sân khấu hay là phòng chờ lên sân khấu mà là hình ảnh huấn luyện trước khi công diễn.

    Phần chính của kỳ thứ 3 này là như vậy: Sân khấu + hậu trường, có hình ảnh hoàn chỉnh, xuất sắc tươm tất trên sân khấu cũng có hình ảnh cực khổ đầy mồ hôi và nước mắt lúc tập luyện.

    Tỷ như tổ của Tùng Vũ, thực tập sinh đãi định thuộc ban F cho nên thực lực rất kém, cũng không thể theo kịp tốc dộ luyện tập vũ đạo của đám Tùng Vũ, vài người vì mang danh thực tập sinh đãi định cho nên cố gắng luyện luyện luyện, có khi luyện đến đêm hôm khuya khoắt, 3 4 giờ sáng không chừng.

    Rất mệt, rất vất vả nhưng các thực tập sinh đãi định cho rằng mình đang kéo chân sau mọi người nên vô cùng ái náy, tự trách.

    Đêm khuya khi cả tổ cùng nhau về ký túc xá, có một thực tập sinh ngồi xổm xuống đất ôm chân khóc. Mọi người đều cùng an ủi cậu ấy nhưng riêng Tùng Vũ thì cũng khóc luôn.

    Tính khí nổi lên Tùng Vũ trực tiếp nói:" Khóc có lợi ích gì sao? Nếu khóc có lợi thì người khác cũng có thể khóc! "

    Mấy tổ viên còn lại đi đến khuyên Tùng Vũ:" Đừng như vậy, đừng như vậy! Mọi người ai cũng đều áp lưc cả mà, cậu ấy nhảy không tốt cho nên áp lực so với chúng ta còn nhiều hơn. "

    Tùng Vũ hỏi lại:" Ai không áp lực? Cậu ấy áp lực cậu ấy khóc, tôi áp lực tôi khóc không được sao? "Nói xong lại bắt đầu khóc.

    Tối đó Tùng Vũ cùng thực tập sinh đãi định ngồi xổm trên mặt đất khóc, tổ viên còn lại cũng đi theo dỗ dành bọn họ, một hàng tám thanh niên ngồi trên mặt đất người bầu trời.

    Bầu trời thành phố không có sao chỉ có một ánh trăng khuyết trong màn đêm dày đặc.

    Tùng Vũ ngơ ngác ngửa đầu nhìn lên bầu trời, hỏi:" Ngụm kia là do ai cắn vậy? "

    Thanh niên bên cạnh:" Chắc là Ngô Cương. "

    " Vì sao không phải là Thường Nga. "

    " Thường Nga miệng không có lớn tới vậy. "

    " Có thể là thỏ con đi. "

    " Thỏ thì ăn ánh trăng làm gì, đương nhiên là phải ăn cỏ. "

    " Chúng ta thật nhàm chán nha, cái gì cũng có thể liên tưởng đến ăn. "

    " Thỏ cũng có thể ăn. "

    " Nghiêm khắc mà nói thì Thường Nga cũng có thể ăn. "

    " Ngô Cương đâu? Đàn ông thịt dày nên chắc phải nấu lâu một chút. "

    " Vậy thì hầm đi, dùng nồi áp suất, nấu tầm một giờ thịt chắc chắn sẽ mềm. "

    Phụ đề quân: .

    Hôm sau mấy thanh niên nọ lại tiếp tục tập nhảy.

    Tùng Vũ cùng thực tập sinh đãi định kia bắt đầu cười nhạo lẫn nhau.

    " Cậu khóc quá xấu. "

    " Cậu mới khóc xấu, tôi đến nước mũi còn chưa chảy ra. "

    " Tôi cũng đâu có chảy ra, nước mắt cũng chỉ có vài giọt thôi, tôi toàn gào khan thôi. "

    " Tôi không có rơi nước mắt cũng không có gào thét, tôi là giả khóc. "

    " Tôi cũng giả khóc! Tôi là làm trò trước mặt ống kính thôi! "

    Màn ảnh vừa đổi là khung cảnh Tùng Vũ cùng thực tập sinh đãi định tham gia phỏng vấn thăm hỏi.

    Tùng Vũ mặc mộc ngồi trước máy quay thần sắc an tĩnh, an tĩnh đến mức cái người ồn ào thường ngày không phải cậu ấy.

    Tùng Vũ:" Tôi kỳ thật không thích thấy người khác khóc, bời vì nhìn người khác khóc tôi lại nhớ đến chính mình trước kia. "

    Tùng Vũ:" Trước kia trong nhóm tôi là người hay khóc nhất, mỗi lần tôi khóc mọi người sẽ ăn ủi và bồi tôi nói chuyện phiếm, chỉ dạy cho tôi. Sau đó tôi phát hiện khóc rất vô dụng, khóc chỉ làm lãng phí thời gian, mọi người rõ ràng cũng thật vất vả lại còn phải tốn tinh lực đi dỗ mình, khóc xong rồi cái gì cũng không thu hoạch được cho nên sau đó tôi liền không khóc nữa. "

    Phụ đề quân:" Lúc muốn khóc thì làm sao bây giờ? "

    Tùng Vũ:" Muốn khóc thì liền đi luyện vũ đạo. "

    Thực tập sinh đãi định:" Đúng vậy, Vũ ca nói muốn khóc liền đi luyện vũ đạo, cho nên sau này khi tôi muốn khóc tôi sẽ cố chịu đựng sau đó đi luyện nhảy. "

    Phụ đề quân:" Cảm thấy vất vả không? "

    Thực tập sinh cười:" Mọi người đều vất vả chứ không phải một mình tôi. "

    Thực tập sinh:" Tỷ như ăn Ngô Cương buổi tối hôm đó đó, lúc đó đã gần 4h sáng rồi về đến ký túc xá cũng đã 4h, cơ bản chúng tôi không hề ngủ vì 8h đã tiếp tục luyện nhảy rồi. "

    Thực tập sinh:" Một mình tôi vất vả? Không phải a, tất cả mọi người đều mệt, mọi người đều cùng nhau mệt. "

    Hình ảnh thay đổi trở về sân khấu công diễn, tám thực tập sinh chỉnh tề mà đứng trên sân khấu mỉm cười.

    Tùng Vũ cầm micro:" Chào mọi người, chúng tôi là.. "

    Tám người đồng thanh nói:" Muốn ăn ánh trăng, muốn ăn thỏ con, muốn ăn Thường Nga, muốn ăn Ngô Cương, tổ hợp tham ăn! "

    Nước mắt đều là ở dưới sân khấu.

    Trên sân khấu thì luôn mỉm cười.

    Bách Thiên Hành cầm micro:" Hiện tại, sân khấu giao lại cho các bạn."

    Dưới sân khấu là tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

    Bách Thiên Hành buông micro ra từ một bên của sân khấu đi xuống.

    Làn đạn vừa lướt qua: Bách Thiên Hành hôm nay mang vòng tay có giá chữ thập.

    «So», âm nhạc vừa vang lên thì máy quay lia về phòng chờ lên sân khấu, các thực tập sinh đang an tĩnh mà dán mắt vào màn hình lớn trình chiếu hình ảnh hiện tại trên sân khấu chính.

    Máy quay đảo qua không ít thực tập sinh đương nhiên cũng đảo qua Giang Trạm.

    Áo khoát màu vàng được đặt sang một bên, trên người Giang Trạm hiện đang mặt một chiếc áo ngắn tay màu trắng, trên cổ là dây chuyền chữ thập đã được fans chụp vô số lần trong mấy bức ảnh Reuter.

    Diễn đàn của fans CP Tuyệt mỹ.

    [Tôi mù rồi sao? Bách Thiên Hành mang vòng tay có giá chữ thập? Giang Trạm mang dây chuyền cũng có giá chữ thập? ]

    [Không mù! Không mù! Hình ảnh trong video quá mức rõ ràng mà!]

    [Dây chuyền là loại dây xích! Vòng tay cũng vậy! Kích thước và hình dáng của giá chữ thập cũng quá mức giống nhau đi! Hoàn toàn giống nhau đúng không? ]

    [Không cần bàn luận nữa! Lần trước vừa tìm ra thương hiệu tôi đã đi đến trang web chính thức để hỏi thăm, đây là cùng một bộ không bán rời. Dây chuyền cùng vòng tay là cùng một bộ, là phiên bản giới hạn đã bán hết từ lâu rồi.] [ảnh chụp màn hình] .

    [!]

    [!]

    [Mẹ nó! Trước đây tôi chưa bao giờ cắn CP nào điên cuồng đến vậy! Fans nhà khác phải mang theo kính hiển vi để cắn, còn fans nahf chúng ta dù cận 800 độ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.]

    VƯơng Phao Phao đăng bên diễn đàn Tuyệt mỹ: Aaaaaa! Tôi có thể! Tôi có thể! Tôi cắn, cắn, cắn! Nhiều cơm chó hơn nữa tôi cũng có thể ăn!

    Lại mở diễn đàn fans only của Giang Trạm.

    [Vương Phao Phao: Chú ý! Vòng tay cùng dây chuyền đã có người nhìn ra và đang cắn, nếu có anti dựa vào điểm này lên diễn đàn hoặc WeiBo nói Giang Trạm cọ nhiệt Bách Thiên Hành thì cố gắng chú ý tìm từ ngữ để trả lời, tùy vào tình huống mà vào diễn đàn báo cáo.]

    [Vương Phao Phao: Hôm nay công diễn chính thức, nhiều ít gì sẽ bị người khác chụp được một ít ảnh cùng khung. Chúng ta những Trạng nguyên tỷ tỷ nhất định phải tin tưởng: Chính là bạn học thân thiết! Bạn học thân thiết! Dây chuyền cùng vòng cổ chỉ vô tình đụng nhau, là trùng hợp không hề có bất kỳ thâm ý nào hết!]

    [Vương Phao Phao: Top2, không có nhu cầu song nam chủ, oke!]

    Lại đi đến diễn đàn tuyệt mỹ.

    [Vương Phao Phao: Ai có ảnh vòng tay của Bách Thiên Hành, cho tôi một ảnh với.]

    [Vương Phao Phao: Trừ vòng tay ra, mọi người cứ cố nhìn chầm chầm đi biết đâu còn chi tiết khác.]

    [Vương Phao Phao: Hôm nay cùng sân khấu cùng khung hình, nói không chừng sau sân khấu còn có tương tác nữa, trên sân khấu cũng có luôn. Các cô gái Tuyệt mỹ xông lên---!]

    * * *

    [1] Tạm biệt: Từ gốc là 再见 – tái kiến.
     
    Cuộn Len thích bài này.
  10. TIịch Ly Uy Vũ

    Bài viết:
    63
    Thượng Vị [Giới giải trí] _ La Bặc Thỏ Tử

    Chương 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    «So» nguyên bản là một bản tình ca với giai điệu nhẹ nhàng, nhưng do được cải biên lại ở giữa đoạn điệp khúc thêm vào một đoạn rap, làm cho cả bài hát mang một phong cách vô cùng khác.

    Ca từ được thêm vào cùng với một ít vũ đạo, trong đó có một đoạn "Tôi thích em, so (cho nên) yêu cầu mọi của em tôi đều có thể cho em.

    Em muốn gì, tôi cho hết.

    Em thích gì, tôi đều mua hết.

    Em muốn đi hướng đông, tôi liền đi về hướng đông.

    Em muốn đi hướng tây, tôi liền sẽ quay đầu lại.

    Không có gì tôi không làm được, không có gì tôi không cho được.

    Cho nên mong em hãy tôi anh nhiều một chút.

    Nhìn nhiệt tình cùng sự chân thành của tôi.

    Nhìn xem tôi vì em mà cuồng si đến thế nào.

    Nhưng em lại cái gì cũng không biết đến.

    Cho nên, tôi muốn nắm em thật chặc trong lòng bàn tay.

    Để cho em ngoài tôi ra thì không nhìn thấy người nào nữa khác.

    Cho nên, em chỉ có thể yêu tôi."

    Ánh sáng rực rỡ phối hợp nhịp nhàng cùng âm nhạc làm cho cả bài hát mang đến một màu sắc u tối kể về một câu chuyện xưa, kể về một đoạn "Tôi yêu em, cho nên em cũng nhất định phải yêu tôi."

    Cảm xúc, ánh mắt cùng ngôn từ toát lên từ vũ đạo dẫn dắt người xem đi đến từng cung bậc cảm xúc, từ yêu thương, si mê, đi đến luân hãm sau đó là si cuồng hủy diệt.

    Biểu cảm trên gương mặt của những thực tập sinh cũng theo đó mà biến đổi, lúc đầu là mỉm cười si mê, sau đó à bá đạo khi mảng võng tung ra đã "giữ trọn được con mồi".

    Cuối cùng trong ánh mắt của bọn họ như mang theo một cái móc câu chặc chẽ câu lấy người mình yêu.

    Vừa mới phát hiện sao?

    Muốn chạy sao?

    Muộn rồi.

    Hiện tại, em là của tôi.

    Ca khúc kết thúc, trên màn ảnh dừng lại là động tác kết của mỗi thực tập sinh. Ống kính lia qua từng gương mặt của mỗi thực tập sinh, cuối cùng là gương mặt đầy si mê của Tùng Vũ, môi mỉm cười nhưng trong mắt không có ý cười.

    Toàn trường quay bắt đầu sôi trào lên, tràn ngập tiếng thét cùng tiếng vỗ tay.

    Đây là ca khúc đầu tiên của buổi công diễn đầu tiên, vũ đạo phối hợp rất tốt cùng với diễn xuất hoàn hảo, không hề làm bất kì người nào thất vọng. Nhiệt của cả trường quay đã được kéo lên, toàn bộ đều high, ca khúc vừa ra mắt đã được tất cả khán giả ủng hộ.

    Nhung Bối Bối vốn muốn nói rằng cô ấy thật sự nổi da gà khi xem màn trình diễn này, cô ấy thật sự sợ nếu phải trở thành con mồi của các thực tập sinh. Nhưng cuối cùng cô ấy lại nói: Nếu thật sự có loại đàn ông như vậy điên cuồng mà yêu tôi, tôi có thể sẽ bị luân hãm mất. "

    Các cố vấn nam còn lại đều phì cười.

    Đan Hách cười nói:" Đó là mấy thanh niên còn trẻ tuổi nên mới có thể điên cuồng như vậy, tỷ như tiểu Diêu lão sư đây này, còn tôi với Đồng lão sư thì không được rồi. "

    Đồng Nhận Ngôn cầm micro:" Đúng vậy, tôi cùng Đan lão sư mua hoa cũng sẽ chọn hoa giảm giá. "

    Nhung Bối Bối mang một biểu tình mặt đầy chấm hỏi.

    Diêu Ngọc Phi cũng tiếp đề tài này:" Hoa hồng rất ít khi giảm giá. "

    Ba vị cố vấn ở sân khấu phụ đều nhìn về phía cậu ta.

    Đan Hách:" Ai u, tiểu Diêu lão sư cũng biết cái này sao? "

    Đồng Nhận Ngôn cười hỏi:" Bình thường mua không ít hoa đi? "

    Nhung Bối Bối:" Tặng cho ai nha? "

    Dưới sân khấu đã có fan hét chói tai.

    Trong màn ảnh Diêu Ngọc Phi rất xinh đẹp lại ăn mặc vô cùng thời thượng còn đeo cả khuyên tai, hiện tại loại hình mà các cô gái thích chính là những idol thế này.

    Vừa nghe cậu ta mua hoa tặng người khác, các cô gái ấy liền hét lên.

    Diêu Ngọc Phi bị mấy tiền mối trêu một tí, đưa micro lên cười nói:" Không có, không có, không mua hoa. "

    Lại kiên nhẫn mà giải thích:" Thật ra thì trước kia trên đường về nhà có một tiệm hoa, phía trước cửa hiệu có một cái bản đen sẽ ghi loại hoa được sale off vào mỗi ngày. Vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ cho nên mỗi ngày đều sẽ có vài loại hoa được sale off, loại nào cũng có nhưng chưa từng thấy hoa hồng. "

    Màn hình lướt qua sân khấu chính, tám thực tập sinh đứng thành một hàng nghiêm túc mà nghe. Người bên cạnh họ - Bách Thiên Hành biểu tình cực lạnh nhạt.

    Màn hình lại quay về hình ảnh phía sân khấu phụ.

    Diêu Ngọc Phi vừa nói xong, người ngồi bên cạnh cậu ta là Nhung Bối Bối vô cùng nghiêm túc nhìn cậu ấy, hỏi:" Cậu vẫn luôn muốn mua hoa, chính là muốn tặng cho ai đúng không? Tôi nghĩ rằng cánh đàn ông các cậu sẽ không đặc biệt chú ý xem cửa hàng hoa hôm nay có sale off hay không đâu. "

    Diêu Ngọc Phi là bộ dạng giống như bị vạch trần, trên mặt như đang nhớ lại cái gì đó, cười thật tươi mà thừa nhận:" Ừm, đã rất lâu về trước rồi. Lúc ấy đặc biệt muốn mua nhưng chính là không có tiền, mua không nổi. "

    Đồng Nhận Ngôn lại hỏi:" Sau đó có mua không? "

    Diêu Ngọc Phi:" Không có. "

    Mấy vị cố vấn đều phát ra âm thanh tiếc nuối, muốn mua chính là có người mình thích, không mua có nghĩa là vẫn chưa có tặng được, không tặng nghĩa là không có sau đó.

    Diêu Ngọc Phi đột nhiên cầm micro nói:" Tôi không mua vì không cần tôi mua. "

    Nhung Bối Bối:" Hả? Là sao? "

    Đồng Nhận Ngôn:" Không cần cậu mua? Vậy thì ai mua? Đây là ý gì. "

    Diêu Ngọc Phi mỉm cười:" Tôi là người được tặng hoa. "

    Khán giả, sân khấu phụ, sân khấu chính, phòng chờ lên sân khấu đều phát ra âm thanh à thì ra là vậy.

    Đan Hách cười nói:" Tiểu Diêu lão sư hôm nay thật không thể tin nha, quá bạo rồi. "

    Nhung Bối Bối nói với Diêu Ngọc Phi:" Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Có gì chúng ta sau đó lại lén nói riêng với nhau thôi. "

    Đồng Nhận Ngôn lắc đầu thở dài:" Cùng một "cốt truyện" cửa hàng bán hoa tại sao tôi lại mất giá đến vậy, còn người khác thì chính là một câu chuyện nhỏ đầy lãng mạn vậy a. Người khác nhau, số phận cũng khác nhau luôn a. "

    Sau đoạn nói chuyện phiếm đầy thú vị của tổ cố vấn thì hình ảnh chuyển về sân khấu chính.

    Bách Thiên Hành biểu tình vẫn nhạt nhẽo như cũ, giống như không hề có hứng thú với nội dung câu chuyện phiếm phía sân khấu phụ vậy.

    Hai giây này không ai chú ý đến, không phải vì thời gian qua ngắn mà vì mọi người không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ Bách Thiên Hành điều khiển sân khấu quá tốt không muốn đề tề bị vướng lại sân khấu phụ quá lâu, mà muốn tập trung toàn bộ vào sân khấu chính.

    Bách Thiên Hành quả nhiên tiếp tục làm chủ sân khấu, đem càng nhiều cơ hội tiếp xúc với khán giả cho thực tập sinh để tám thanh niên này tự vì bản thân mà kéo thật nhiều phiếu.

    Số phiếu bầu tại trường quay cực kỳ quan trọn. Nó không chỉ ảnh hưởng đến điểm xếp hạng của các thực tập sinh, mà còn quyết định xem thực tập sinh đãi định có cơ hội trở lại đường đua chính thức hay không. Nếu không thể trở về đường đua chính thức thì các thực tập sinh đãi định sẽ trực tiếp bị đào thải.

    Bỏ phiếu bình chọn bắt đầu, âm nhạc vang lên không khí tại hiện trường bắt đầu căng thẳng.

    Bởi vì được thu trước rồi mới phát sóng cho nên có thể trực tiếp lướt qua phần bình chọn của khán giả, vì thế không mất quá nhiều thời gian thì kết quả bình chọn đã được công bố trên màn hình.

    Bách Thiên Hành từng bước từng bước báo số phiếu bình chọn của từng thực tập sinh một.

    Thực tập sinh thấp nhất chỉ có 21 phiếu.

    Kế tiếp là 53 phiếu, 71, 98, 102 và 118 phiếu.

    Tiếp theo là đến số phiếu của Tùng Vũ.

    Bách Thiên Hành chậm rãi nói con số thống kê nằm yên lặng trên bảng giấy trong tay:" Tùng Vũ, 311 phiếu. "

    Tại trường quay là từng trận kinh hô, bản thân Tùng Vũ cũng không ngờ số phiếu của mình lại cao đến như vậy.

    Cuối cùng Bách Thiên Hành đọc lên số phiếu bầu của thực tập sinh đãi định." Tần Dịch, 34 phiếu. "

    Tần Dịch đờ ra, trong nhất thời hóc mắt bắt đầu hồng.

    Bảy thực tập sinh còn lại đều nhìn cậu ấy, Tùng Vũ đứng bên cạnh lấy tay đặt lên lưng mà vỗ vỗ, an ủi cậu ấy.

    Bách Thiên Hành nhìn Tần Dịch:" Tần Dịch, bạn có gì muốn nói không? "

    Tần Dịch hít sâu một hơi, đem sự chua xót trong đáy mắt đè xuống, cằm micro lớn tiếng nói:" Em muốn nói, em sẽ không khóc, em sẽ tiếp tục cố gắng nỗ lực, sau này nếu muốn khóc em sẽ liền đi luyện nhảy! "

    Tùng Vũ quay đầu nhìn cậu ấy, đặt tay ở phía sau lưng cậu ấy, hai người nhìn nhau cười.

    Không khí căng thẳng trong nháy mắt đã được hóa giải.

    Tần Dịch cái người mà nhảy không tốt liền khóc, cái người nửa đêm còn ngồi xổm trên mặt đất khóc kia hiện tại cậu ấy lại vô cùng thản nhiên mà ở trên sân khấu tiếp nhận kết quả này, lại không hề khóc.

    Bởi vì muốn khóc thì sẽ liền đi luyện nhảy.

    Đây là Tùng Vũ nói với cậu ấy.

    Cũng là câu mà Tần Dịch ở trên sân khấu nói ra.

    Nhưng Tần Dịch lại không nói khi cậu ấy ngồi xổm ở trên đất khóc đến rạng sáng, lúc về ký túc xá thì lại có người nói với cậu ấy cái khác nữa.

    Lúc ấy Tùng Vũ không yên tâm về cậu ấy, dù sao đã 3 4 giờ sáng rồi ngủ cũng không được bao nhiêu nữa, cảm thấy nhất thiết phải khai sáng cho cậu ấy một chút cho nên trực tiếp kéo người về phòng ngủ của mình.

    Tần Dịch cảm thấy thật không thể tin, phòng ngủ của bọn họ chính là loại thần tiên gì đây chứ? Tùng Vũ không về mọi người đều đang ngủ, Tùng Vũ vừa về ba người còn lại đều tỉnh, đèn trong phòng ngủ sáng lên ba người họ đều không một câu oán thán còn tập trung lại cùng nhau khuyên giải cậu ấy.

    Chân Triều Tịch nói:" Nhảy không tốt khóc thì tính là cái gì chứ, cậu nghĩ thử xem sau này nếu cậu đi đóng phim có n người đang nhìn cậu, quá trời nhân viên công tác đang chờ cậu, yêu cầu cậu khóc nhưng một giọt nước mắt cậu cũng không rơi được thì như vậy mới thật sự thảm. "

    Ngụy Tiểu Phi:" Nhảy không tốt thì có thể luyện nha, luyện nhiều một chút thì sẽ tốt mà. "

    Giang Trạm:" Đàn ông đổ mồ hôi chứ không rơi nước mắt. Cậu đổ mồ hôi người quan tâm cậu sẽ lo lắng xem cậu có phải là đã quá vất vả hay không, nhưng cậu rơi nước mắt thì trong lòng người yêu thương cậu cũng sẽ cùng cậu khóc. "

    Cậu khóc thì sẽ có người khóc theo cậu. Cho nên đứng ở trên sân khấu có thể đổ mồ hôi tuyệt đối không được rơi nước mắt.

    Vì thế khi biết sô phiếu bình chọn rất thấp, chính mình đãi định đã không còn là đãi định nữa mà có thể trực tiếp bị đào thải, cũng không muốn khóc.

    Muốn nhảy, muốn xuống sân khấu vẫn cố gắng nổ lực, muốn đổ mồ hôi.

    Tần Dịch nói xong buông micro ra, hướng xuống phía dưới sân khấu mà khom lưng một cái thật sâu.

    Dưới sân khấu khán giả ở trường quay đồng thanh hô to:" Tần Dịch! "

    Các thực tập sinh trong phòng chờ lên sân khấu cũng hướng về màn hình kêu thật to:" Dịch ca! Cố lên! "

    Công diễn vẫn tiếp tục tổ của Tần Dịch cùng Tùng Vũ đi xuống sân khấu, tổ cố vấn tuyên bố tổ thứ hai tiếp tục biểu diễn.

    Đan Hách:" Với không khí hiện tại thì tôi nghĩ chúng ta cần một bài hát xoa dịu một chút. "

    Đan Hách:" «Hôm qua bye». "

    Đồng Nhận Ngôn:" Byebye liền byebye thôi, ngày mai sẽ lại càng high hơn. "

    Trong phòng chờ lên sân khấu tổ biểu diễn «Hôm qua bye» đứng lên chuẩn bị lên sân khấu.

    Các thực tập sinh xung quanh:" Phi ca! Cố lên! "

    Ngụy Tiểu Phi giẫm phải thứ gì đó dưới chân, loạng choạng đứng lên chạy nhanh theo thành viên trong tổ của mình.

    Hình ảnh chuyển từ sân khấu chính tới phòng tập.

    Ngụy Tiểu Phi đứng ở trước gương, các thành viên khác trong nhóm ngồi một bên xem cậu ấy nhảy.

    * * *

    Thời gian tua nhanh đã đến tổ thứ tư công diễn.

    Sau khi tổ thứ tư biểu diễn xong đạo diễn lên sân khấu đánh bảng một cái, mọi người nghỉ ngơi, nên trang điểm lại thì trang điểm, nên đi WC thì đi WC, 15p sau tiếp tục thu hình.

    Trên sân khấu chính đã không còn ai, bốn vị cố vấn cũng đã ra ngoài, không khí high trong phòng chờ phòng chờ lúc nãy khi vừa dừng ghi hình thì liền tan.

    Có người ngáp, có người đi WC, có người nói chuyện phiếm có người ngồi ngốc, đủ loại.

    Cực hạn thần tượng dù sao cũng là thu xong mới phát cho nên cái gì có thể an bài đều đã được an bài.

    Bốn tổ trước vừa công diễn xong thì liền có nhân viên công tác đi vào phòng chờ thông báo trực tiếp thứ tự lên sân khấu của 4 nhóm còn lại trong đó có tổ của Giang Trạm.

    Bành Tinh đứng dậy:" Tôi, tôi, tôi, tôi đi WC. "

    Tưởng Đại Chu:" Tôi đi, tôi cũng đi. "

    Sỡ Mẫn, Kỳ Yến cùng hai thực tập sinh ban D làm sao có thể ngồi được nên cũng đứng lên đi theo.

    Giang Trạm đương nhiên cũng đi.

    WC chỉ phân khu của khán giả và nhân viên công tác chứ không phân thực tập sinh và cố vấn, cho nên một đám thực tập sinh chạy đến đương nhiên sẽ gặp ba cố vấn đi xả nước.

    Đám thực tập sinh tiến đến WC, đối với 2 người đang xả nước là Đồng Nhận Ngôn và Đan Hách nói:" Lão sư hảo. "

    Đồng Nhận Ngôn hướng mặt vào tường nói:" Đương nhiên hảo, không thoát được nước không phải là không xong sao. "

    Đan Hách đang kéo khóa quần:" Byebye tuyến tiền liệt. "

    Đồng Nhận Ngôn:" Cút đi. "

    Phòng WC ở trường quay rất lớn, các thực tập sinh mỗi người tìm một chổ, lúc Đồng Nhận Ngôn kéo khóa quần vô tình lướt qua chổ của Giang Trạm.

    Đồng Nhận Ngôn:" Giang Trạm, Bách lão sư mới rời đi, vừa mới ở đó. "

    Giang Trạm vừa tìm được vị trí, quần còn chưa chạm vào nghe Đồng Nhận Ngôn nói thế liền không biết nên cười hay khóc mà quay đầu lại nhìn hắn:" Cậu ấy đi của cậu ấy, em đi của em, đàn ông đi WC không cần hẹn nhau. "

    Mấy thực tập sinh xung quanh vừa đi vừa cười.

    Đồng Nhận Ngôn đi rửa tay, Diêu Ngọc Phi bên cạnh đã rửa xong đang rũ mắt rút khăn giấy lau tay.

    Đồng Nhận Ngôn vừa rửa tay vừa cười hỏi:" Tiểu Diêu, cái cậu nói lúc nãy trên sân khấu là thật hay giả? Sao lại là nhận được hoa? Sao đó đâu? "

    Diêu Ngọc Phi tỉ mỉ mà lau tay, bởi vì trắng, khớp xương lại tinh xảo cho nên tay rất đẹp.

    Trong lúc lau tay mắt cậu ấy lướt qua gương, thông qua gương mà nhìn thân ảnh phía sau cậu ấy.

    Thu lại ánh mắt, Diêu Ngọc Phi nói:" Sau đó em nói với người tặng hoa rằng đừng tặng nữa, phí tiền. "

    Đồng Nhận Ngôn rửa xong tay, lắc lắc nước rồi lấy khăn giấy lau tay, cười nói:" Chắc là lúc còn đi học đi, lúc đi học thì trong túi mọi người cũng không có bao nhiêu tiền, nếu bảo tôi mua hoa tôi cũng mua không nổi, vẫn là phải đợi sale off. "

    Hai người rửa tay xong cùng đi ra ngoài, Diêu Ngọc Phi cười trả lời:" Tiền không phải là vấn đề, cũng không phải hoa, mấu chốt vẫn là tâm ý. "

    Họ vừa nói vừa đi ra ngoài.

    Họ đi ra ngoài không bao lâu thì Giang Trạm tiến đến chổ rửa tay.

    Nếu y nhớ không lầm thì chính là đầu của Diêu Ngọc Phi bị vô nước.

    Trong gương Giang Trạm không có biểu tình gì, Bành Tinh cùng Kỳ Yến đang nói chuyện phiếm, đang suy đoán cái đoạn mà Diêu Ngọc Phi nói kia có phải là tình đầu của cậu ấy hay không.

    Giang Trạm vẫy vẫy tay, vẻ mặt chính là không có hứng thú.

    Trước khi lúc còn đi học, trên đường về nhà chính là thật sự có một tiệm hoa luôn làm hoạt động sale off.

    Chủ tiệm luôn có mấy chương trình khuyến mãi với lại hoa của họ lại rất tươi, mẹ Giang lại thích dùng hoa để trang trí trong nhà cho nên mỗi tuần Giang Trạm đều sẽ ghé đây mua một bó.

    Có một lần Diêu Ngọc Phi nói, tiệm hoa này hoa gì cũng đã sale off nhưng chưa từng thấy hoa hồng đươc sale off, còn dùng ánh mắt thật nghiêm túc mà nhìn hoa hồng trong tiệm.

    Giang Trạm thấy vậy nên tiện tay mà lấy một bó hoa hồng đưa cho cậu ấy.

    Giang Trạm thừa nhận nếu Diêu Ngọc Phi không bịa chuyện trên sân khấu, và cái người được nhắc đến kia là y thì y thật sự là rất oan uổng.

    Đó chỉ là một hành động tùy ý không mang bất kỳ hàm nghĩa sâu sắc nào cả.

    Đoạn còn học cao trung kia đầu óc của y chỉ toàn, chơi, học, bóng rỗ, mô hình, con gái còn bị đẩy ra cực xa chứ đừng nói chi đến hoa hồng.

    Bành Tinh bên cạnh vẫn còn buôn chuyện:" Tặng hoa hồng, có thể là được con gái theo đuổi ngược nha, nếu là theo đuổi ngược chắc thực dễ dàng đi. "

    Kỳ Yến:" Không phải idol thần tượng không thể yêu đương sao? "

    Bành Tinh:" Aizzz, cậu thật là không hiểu gì hết. Hiện tại thì không thể nhưng tình cũ thì được mà, huống chi có mối tình đầu lúc mười mấy tuổi trước khi ra mắt là chuyện bình thường mà, fans vẫn có thể hiểu được điểm này, không nghiêm khắc đến mức cái này cũng không được. "

    Bành Tinh nói một hồi nói tới trên người Giang Trạm:" Tỷ như Trạm ca của chúng ta, nếu có mối tình đầu khẳng định fans vẫn có thể hiểu. Nghĩ lại cái hình ảnh Trạm ca tặng hoa cho ai đó fans có thể bị quắn quéo đến chết luôn. "

    Giang Trạm vẫy vẫy tay, dùng vẻ mặt không biết nói gì mà nhìn Bành Tinh:" Đừng trêu tôi. "

    Bành Tinh:" Ca, anh đã từng tặng hoa cho ai chưa. Đặc biệt là cái cốt truyện vừa rồi của Diêu lão sư í, con gái thích hoa hồng nhưng hoa hồng chưa bao giờ sale off, anh biết liền tặng cho cô ấy một bó hoa. "

    Giang Trạm:"... "

    Cái tay lúc đấy lấy hoa hồng của y phải nên đem băm.

    Không đợi y trả lời đã có người từ phòng vệ sinh cách vách đẩy cửa ra.

    Trong gương Kỳ Yến liền thấy rõ người nọ là ai tới tay cũng không rửa liền trực tiếp chạy.

    Bành Tinh quay đầu nhìn:" Ai? Chạy cái gì không biết? "

    Bành Tinh nhìn về hướng phòng vệ sinh cách vách:" Bách lão sư. "

    Bách Thiên Hành đi đến vị trí của Kỳ Yến lúc nãy, đứng bên cạnh Giang Trạm cùng Bành Tinh, rũ mắt rửa tay:" Ừm. "

    Bành Tinh không biết phía trước là vực thẩm không đạp phanh mà còn giẫm mạnh chân ga:" Bách lão sư, lúc trước khi còn đi học anh có được tặng hoa không? "

    Bách Thiên Hành rửa xong tay, đuôi giới bằng bạch kim sáng lấp lánh dưới vòi nước.

    Hắn trả lời Bành Tinh:" Không có. "

    Bành Tinh tiếp tục đạp ga:" Không có sao, Bách lão sư lúc còn đi học không phải là có một đống người theo đuổi sao? "

    Bách Thiên Hành vẫn trầm tư, lấy khăn giấy lau tay:" Không ai theo đuổi, tặng hoa thì không có phần tôi nhưng chơi bóng cùng game xuyên đêm thì có phần tôi. "

    Bành Tinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:" Như nhau, đều như nhau. "Không phải sinh hoạt bình thường của nam sinh trung học đều là vậy sao.

    Bành Tinh lại tiếp tục đạp chân ga:" Ca, còn anh thì sao? Anh tặng hoa hay được nhận hoa? "

    Giang Trạm làm vẻ mặt chính trực:" Hoa hoa gì chứ, lúc đó tôi chỉ biết có học tập thôi. "

    " Phải không. "Bách Thiên Hành quay đầu nhìn về phía y.

    Bành Tinh rốt cuộc đã nhận ra có cái gì đó không đúng nên đã chịu đạp phanh. Cậu ấy dựa vào trực giác mà cảm thấy tình huống này không thể có mặt cậu ấy cho nên liền yên lặng mà lui.

    Trong WC các thực tập sinh khác giải quyết cùng rửa tay xong xui đều đã đi rồi.

    Chung quanh liền trở nên yên tĩnh.

    Bách Thiên Hành vẫn luôn thu liễm, không biết hắn đang nghĩ gì hắn cũng không để lộ ra cái gì.

    Hắn lâm thời mà lựa chọn không làm người.

    Hắn lấy vòng tay chữ thập trên tay mình tháo xuống mang vào tay Giang Trạm.

    " Hảo hảo mà đeo."

    Đồng thời hắn tháo đuôi giới ra.

    Lời tác giả: Bách lão sư sinh khí tới mức điên cuồng chơi lửa.
     
    milo171 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...