Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Yêu Đương Với Vai Ác - Miêu Mao Nho

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TruongManVi, 6 Tháng một 2022.

  1. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    [​IMG]

    Bìa des by LinhHon

    Tên truyện: Sau khi yêu đương với vai ác

    Tác giả: Miêu Mao Nho

    Editor: TruongManVi

    Có sự tham gia của: @Mẫn Diệp, @ngoc222

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, nguyên sang, HE, ngọt sủng, xuyên sách, thị giác nữ chủ, 1vs1.

    Tình trạng bản gốc: Tác giả đang viết

    Tình trạng bản edit: Đang lết

    Ngày mở hố: 1/6/2022

    Ngày lấp hố: Xx/yy/20zz

    Chỉ up truyện tại dembuon và truyenhd.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Trương Mạn Vi

    Văn án:

    Mễ Tửu liên tục gặp ác mộng.

    Ba cô là nam chính trong bộ truyện truy thê hỏa táng tràng.

    Anh trai cô là nam chính trong bộ truyện bạch nguyệt quang.

    Mà bạn trai cô lại là nam chính trong bộ truyện thế thân.

    Bạn trai Mễ Tửu an ủi cô: "Chỉ là mơ thôi, không phải thật."

    Mễ Tửu tin, thế nhưng sau đó ba cô lại thật sự đưa một người phụ nữ vừa quyến rũ vừa chọc người về, anh trai cô không tiếc giải trừ hôn ước cũng muốn theo đuổi cô bé lọ lem xuất thân bình phàm, mà bên cạnh cô cũng thật sự bắt đầu xuất hiện một cô gái trông rất giống cô.

    Ngay khi cô cảm thấy mọi chuyện đều xảy ra giống trong giấc mơ, bạn trai cô lại mặc kệ cô gái trông rất giống cô kia, cô gái đó ngã trên mặt đất cần được đỡ dậy, nhưng anh vẫn dịu dàng trước sau như một đi tới bên cạnh cô, đeo nhẫn lên ngón tay cô, mỉm cười hỏi: "Em muốn áo cưới thế nào?"

    Mễ Tửu cảm động nhào vào lồng ngực bạn trai.

    Cô biết bạn trai của cô sẽ không giống như vậy mà!

    Các nữ phụ thờ ơ xuyên sách: "?"

    Gì vậy trời? Sao nữ chính lại ôm vai ác thế kia?
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2022
  2. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    Chương 1: Bạn trai cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mễ Tửu đã có một giấc mơ, nói đúng ra là một cơn ác mộng.

    Trong mơ, ba của cô mang về một mỹ nhân trẻ tuổi, là báu vật trần gian khiến cho một đám tinh anh trên thương trường si mê cuồng loạn, nhưng ba cô chỉ nuôi dưỡng người phụ nữ này như một tình nhân, không hề thật lòng, đến khi ông nhận ra được bản thân yêu người phụ nữ này đến mức không thể thoát ra được thì người đó đã đi theo người đàn ông khác mất rồi.

    Ba của Mễ Tửu nhanh chóng hóa thành hình tượng truy thê hỏa táng tràng.

    Mà anh trai cô còn khó lường hơn, hắn thật đáng xấu hổ, lại dám động tâm với bảo vật nhân gian mỏng manh yếu đuối mà ba mang về, vì thế cũng chen một chân vào, cuối cùng nổi bật giữa đám doanh nhân thành đạt, trở thành nam chính trong bộ truyện của mẹ nhỏ.

    Cũng là ở trong mơ, đúng lúc Mễ Tửu và bạn trai đang hẹn hò, cô lại đột nhiên bị tai nạn ngoài ý muốn rồi qua đời sớm, sau mấy năm bạn trai cô đau khổ tình cờ gặp được một cô gái có ngoại hình giống cô, anh biến cô gái đó trở thành thế thân cho Mễ Tửu, giam cầm cô ấy dưới danh nghĩa của Mễ Tửu, rồi lại yêu cô ấy, hai người cứ bắt đầu một câu chuyện ngược luyến tình thâm như vậy sau đó hóa thành câu chuyện xưa yêu đương ngọt ngào.

    Còn về Mễ Tửu, đến cuối cùng cô cũng chưa từng được bạn trai nhắc là bạch nguyệt quang.

    Đúng vậy, con đường bạn trai cô đi chính là nam chính của cốt truyện thế thân.

    Cơn ác mộng này lập tức dọa Mễ Tửu tỉnh lại, cô ngồi dậy từ trên giường, giật mình phát hiện sau lưng đã thấm một tầng mô hôi lạnh, vốn dĩ phần lớn sau khi mọi người tỉnh dậy sẽ không còn nhớ rõ những giấc mơ đó, nhưng cô lại nhớ rất rõ ràng như thể cô đã từng tự trải qua những tình tiết máu chó đó.

    Nhớ tới những cảnh tượng vô cùng chân thật trong mơ kia, Mễ Tửu cầm ngay lấy điện thoại đặt trên đầu giường. Bây giờ là một giờ sáng, nhưng điện thoại của cô gọi chưa được bao lâu mà bên kia đã nhấc máy rồi.

    "Sao vậy?" Giọng nói của thiếu niên không chút nổi nóng khi bị quấy rầy giấc ngủ, ngược lại còn lộ ra chút quan tâm: "Em mất ngủ sao?"

    Bạn trai của Mễ Tửu luôn kiên nhẫn với cô hơn bình thường, trước đây dù có những lúc cô không ngủ được, bất kể cô gọi anh muộn như thế nào, anh vẫn sẽ kiên nhẫn nói chuyện với cô như vậy. Mà vị đại tiểu thư Mễ Tửu này, tuy rằng có nhiều lúc cảm thấy bản thân cần phải thông cảm cho đối phương một chút, suy nghĩ cho đối phương, nhưng đã được chiều quen rồi, luôn không tử chủ được lại cho mình là trung tâm.

    Cô mím môi, giọng điệu rối rắm: "Em gặp ác mộng."

    Giọng điệu này còn vô ý toát ra vẻ nũng nịu của cô gái.

    "Chỉ là mơ mà thôi, đừng lo lắng, Tửu Tửu, đừng sợ."

    "Nhưng giấc mơ lần này rất chân thật.." Mễ Tửu không nhịn được kể hết ra: "Em mơ thấy ba dẫn một người phụ nữ rất xinh đẹp về, còn mơ thấy anh trai tranh giành người phụ nữ đó với ba, hai người xảy ra tranh chấp, hơn nữa em còn mơ thấy.. mơ thấy.."

    Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, dường như đang không biết nói thế nào.

    Thiếu niên ôn hòa nói: "Còn mơ thấy cái gì?"

    "Em mơ thấy sau khi em chết đi, bạn trai em yêu một cô gái trông rất giống em!" Khi cô nhắc tới đến chuyện này cũng có chút kích động, cô lên án: "Anh nói xem đàn ông các anh sao lại có thể vì một khuôn mặt mà bỗng nhiên thích một người khác vậy? Vậy rốt cuộc anh ta thích người hay là thích khuôn mặt này? Một mặt biểu hiện bộ dáng thâm tình không thay đổi, một mặt lại yêu đến chết đi sống lại với một cô gái khác có ngoại hình tương tự, điều này khiến em thấy thật ghê tởm!"

    Đương nhiên, người yêu qua đời, cũng không phải người còn sống không thể tìm một mùa xuân thứ hai, nhưng mùa xuân thứ hai là những người khác còn được, nếu là một cô gái trông giống như người yêu đã chết, vậy còn không phải khiến mọi người kinh tởm sao?

    Mễ Tửu bất mãn hừ một tiếng: "Cảm giác như giá trị tồn tại của em chỉ là dùng gương mặt này làm công cụ giúp bọn họ có cơ hội gặp nhau rồi yêu nhau vậy!"

    Người bên kia điện thoại trấn an: "Tửu Tửu, anh sẽ không thích ai ngoài em, càng sẽ không thích bất kì ai trông giống em, em chính là em, anh biết người anh thích là ai, không phải bởi vì khuôn mặt của em."

    Khóe môi Mễ Tửu không nhịn được cong lên, ôm chăn lăn lộn trên giường, thật ra tính tình tiểu thư hay phát tác này của cô rất dễ dỗ.

    Cô chỉ thích nghe những lời ngon ngọt này, cũng không còn cách nào, từ trước đến nay lòng hư vinh của cô đều khá lớn, mà vị bạn trai này của cô lại thỏa mãn được hết các yêu cầu.

    Dường như người bên kia đoán được bây giờ cô sẽ có bộ dáng đáng yêu gì, giọng nói của anh mang theo chút vui vẻ: "Cho nên em không được tức giận, bởi vì anh sẽ không làm những chuyện giống như trong giấc mơ của em."

    "Em biết mà." Mễ Tửu dựa vào thành giường, một tay chống cằm nói: "Lục Tu, bạn trai trong giấc mơ đó của em không phải anh."

    Lúc này đây, người ở đầu dây điện thoại bên kia yên lặng vài giây, rồi mới cười hỏi một câu: "Vậy sao?"
     
  3. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    Chương 2: Bạn trai cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng anh đang cười, Mễ Tửu cũng là một người vô tâm, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh có vẻ không vui, cô ngồi dậy nghiêm chỉnh trên giường, lời nói đầy trân thành: "Nhưng người ta chỉ thích mỗi anh thôi, em sẽ không thích những chàng trai khác."

    "Ừm, anh tin em."

    "Chỉ là.. Tại sao em lại có giấc mơ kì quái như vậy nhỉ?" Mễ Tửu cảm thấy nghi hoặc, cô rất ít khi nằm mơ, mà lần này còn mơ thái quá như vậy nữa.

    "Vậy bạn trai trong giấc mơ đó của em là ai?"

    Giọng nói của cô tràn đầy ghét bỏ: "Là một tên đáng ghét."

    "Vậy đúng rồi, người mà Tửu Tửu nhà chúng ta ghét chắc chắn không phải người tốt lành gì, cho nên mới làm những việc như trong giấc mơ kia, bởi vì chắc chắn anh ta là người không chú trọng chuyện tình cảm, không giống như anh, chỉ toàn tâm toàn ý với em, cho nên em tuyệt đối sẽ không mơ thấy anh làm chuyện hoang đường như vậy."

    Mễ Tửu được anh dỗ dành vui vẻ lên không ít, cô gật đầu thật mạnh: "Ừm, anh nói rất đúng!"

    Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ: "Bây giờ đã khuya rồi, sức khỏe em không tốt, cần ngủ đủ giấc, cho nên bây giờ em có thể yên tâm đi ngủ chưa?"

    "Nhưng em nhớ anh.."

    "Anh cũng nhớ em, bé cưng."

    Mễ Tửu vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào hơn ăn mật, cô quắn quéo ở trên giường, hôn lại một cái: "Ngày mai gặp, yêu anh!"

    Cô thấy mãn nguyện, cúp điện thoại, quét sạch sầu muộn bất mãn trước đó, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

    Trong một căn phòng khác cùng thành phố, thiếu niên có khí chất ôn hòa đặt điện thoại xuống, anh ngồi trên ghế sô pha nhìn người đàn ông trung niên người không ra người ngã trên mặt đất. Người đàn ông đó bị thương khắp người, chỉ cần tùy tiện nhìn một vết thương thôi cũng khiến người ta cảm thấy đau nhức giùm, nhưng người đàn ông trung niên kia không kêu ra tiếng, bởi vì miệng ông ta bị bịt kín.

    Thiếu niên ngồi trên sô pha nhã nhặn hỏi: "Chúng ta có thể tiếp tục tâm sự vui vẻ rồi, hoặc là cho ông chút thời gian suy nghĩ lại xem, rốt cuộc ai đã giúp ông lựa thời gian ra tay với bạn gái đáng yêu của tôi?"

    Rõ ràng vừa nãy khi anh gọi điện thoại, mọi lời nói cử chỉ đều dịu dàng khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, mà bây giờ anh vẫn đang cười, lại chỉ làm người ta cảm nhận được lạnh lẽo từ trong xương cốt.

    Trong mắt người đàn ông đầy hoảng sợ, sắc mặt xanh tím, ông ta vẫn không hiểu, việc mình muốn bắt cóc thiên kim nhà kia là một kế hoạch tuyệt mật, sao cậu thiếu niên nhìn có vẻ được dạy dỗ tốt lại ra tay tàn nhẫn này có thể biết được?

    * * *

    Tuy rằng Mễ Tửu là thiên kim đại tiểu thư Tô gia, ngày thường được chiều đến hư đương nhiên cô cũng có bệnh công chúa, nhưng ở nơi nào đó trong cô vẫn có sự kiên trì, ví dụ như đi học thì không thể đến trễ, cho nên dù trời có lạnh không muốn chui từ ổ chăn ra, cô cũng rời giường rất đúng giờ.

    Nhìn thông báo nhiệt độ trên điện thoại, cô mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài đồng phục học sinh, thuận miệng ăn xong bữa sáng do dì làm, đeo cặp sách lên rồi đi ra cửa, đúng lúc gặp được chú tài xế, chú tài xe trêu chọc cô: "Hôm nay có người làm hoàng tử bảo vệ công chúa rồi, tôi không cần làm kỵ sĩ hộ tống công chúa ra ngoài nữa."

    Rất nhanh cô đã đoán được gì đó, vui vẻ chạy ra phía cổng lớn biệt thự. Quả nhiên, trước cửa có một chiếc xe không phải của nhà cô, mà trước xe còn có một thiếu niên mặc đồng phục, dáng người cao lớn.
     
  4. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    Chương 3: Bạn trai cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lục Tu!" Cô gọi một tiếng, vừa mới bổ nhào qua đã bị người ta ôm lấy, cô mặc nhiều như vậy, cũng may người nọ có sức khỏe tốt, nếu không chắc chắn không đỡ nổi cô.

    Thiếu nữ da trắng như tuyết, cái miệng nhỏ đỏ mọng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng ngấn nước, nếu đôi mắt đỏ hồng sẽ khiến người khác đau lòng không thôi, mà bây giờ bởi vì kích động chạy vội, mặt cô hơi hồng, càng tăng thêm vẻ kiều diễm xinh đẹp.

    Lục Tu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì chạy đến của cô, không nhịn được xoa xoa khuôn mặt cô, thấp giọng nói: "Không phải anh đã nói em không được chạy như vậy sao? Sức khỏe em không tốt, không thể vận động mạnh."

    "Nhưng em vừa nhìn thấy anh liền không khống chế được, chỉ muốn chạy nhanh đến ôm anh thôi." Giọng nói cô đầy nũng nịu, bởi vì cô biết rõ, mình mà làm nũng thì vẻ mặt nghiêm túc này của anh sẽ dịu đi rất nhanh.

    Quả nhiên, lần này cũng như vậy.

    "Không được có lần sau." Lục Tu hôn lên khóe môi lành lạnh của cô. Cô sợ lạnh, anh cũng không nỡ để cô ở bên ngoài chịu lạnh, trước tiên chỉ có thể dắt tay cô lên xe.

    Tài xế nhà họ Lục đã sớm biết chuyện thiếu gia nhà mình qua lại với thiên kim Tô gia, nhìn Lục Tu dẫn theo đại tiểu thư đang nũng nịu lên xe, tài xế cũng liền lái xe đến trường học.

    Trong xe bật hệ thống sưởi ấm, Mễ Tửu cởi bỏ áo khoác nặng nề trên người ra, lập tức cảm thấy mình như giảm mấy cân, thoải mái hơn không ít. Cô quay đầu lại nhìn chàng thiếu niên đang cẩn thận gấp áo của cô lại. Từ trước đến nay cô đều không sắp xếp cẩn thận đối với đồ đạc của mình, làm việc gì cũng đều rất tùy hứng, không giống Lục Tu, anh không có chút cẩu thả nào, làm việc nghiêm túc đến nỗi khiến cô thường xuyên suy nghĩ lúc trước tại sao anh lại cảm thấy hai người họ hợp để yêu đương.

    Lục Tu đặt chiếc áo đã gấp sang một bên rồi rũ mắt nhìn xuống cô, anh đưa tay sửa sang lại mái tóc dài hơi rối, mỉm cười hỏi: "Còn một đoạn nữa mới đến trường học, em có muốn ngủ tiếp một lát không?"

    "Không muốn." Cô lắc đầu, nắm lấy bàn tay anh, mỉm cười ngọt ngào: "Em chỉ muốn nhìn anh, không muốn ngủ."

    Tài xế lái xe ngồi phía trước nghiến răng, cảm thấy quá ngán, ê hết cả răng, nhưng khi nhìn thấy ý cười trên khóe môi thiếu gia sâu hơn vài phần qua kính chiếu hậu, tài xế cảm thấy hai người trẻ tuổi này thật đúng là đẹp đôi.

    "Hôm qua nói chuyện với anh xong có gặp ác mộng nữa không?" Lục Tu vừa hỏi vừa thuận tay lấy một chiếc kẹp tóc pha lê màu hồng nhạt ra, vén mấy sợi tóc mai của cô lên kẹp vào, mái tóc đen của cô điểm xuyết thêm chút màu hồng nhạt, càng thêm đáng yêu.

    Từ sau khi yêu đương, luôn có thể tìm ra mấy món đồ nữ sinh hay dùng trên người Lục Tu, anh rất sẵn lòng chỉnh trang cho Mễ Tửu, quả thật là còn thích trang điểm cho cô xinh đẹp hơn cả bản thân Mễ Tửu, cho nên bây giờ nhiều lúc muốn ra ngoài, Mễ Tửu đều lười nghĩ bản thân sẽ mặc gì, tất cả đều do anh quyết định thay cô.

    Hai mắt Mễ Tửu cong cong, đáng yêu như hình trăng lưỡi liềm: "Sau khi gọi điện thoại cho anh, em liền ngủ rất ngon, Lục Tu, anh thật sự rất tốt!"

    "Tốt bao nhiêu nào?"

    "Anh xem, sau khi ở bên anh, em cũng ít ho khan hơn, cũng đỡ phải đến bệnh viện hơn, hơn nữa khi nghe được giọng nói của anh, em liền không gặp ác mộng nữa.." Cô đếm đếm trên ngón tay những điểm tốt của anh, như thể anh thật sự có ma lực lớn vậy, nói đến nỗi cô không dừng lại được: "Lúc em gây rối vô cớ, anh cũng không bao giờ tức giận với em. Khi em già mồm cãi láo, anh cũng sẽ không cãi nhau với em, nửa đêm em còn gọi điện thoại cho anh, anh cũng sẽ nói chuyện cùng em rất kiên nhẫn.."

    Còn nói cô có tính tình đại tiểu thư yếu ớt, nhưng những điều này cô đều tự hiểu hết mà.
     
  5. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    Chương 4: Bạn trai cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt đen láy của Lục Tu hiện lên ý cười: "Em nói nhiều như vậy mà sao chưa có ưu điểm của mình thế?"

    Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói: "Xinh đẹp có tính là ưu điểm không?"

    "Đương nhiên tính."

    Cô cao hứng nhoẻn miệng cười.

    Đã tới cổng trường, sau khi Lục Tu mặc xong áo khoác cho cô, còn quấn khăn quàng cổ mình mang theo đeo lên cổ cô. Nhìn bộ dáng cô ôm chiếc khăn quàng cổ ngửi mùi hương của mình còn lưu lại, anh thiếu chút nữa không nhịn nổi, ôm cô vào lòng mình xoa xoa một trận.

    Tài xế im lặng không lên tiếng, giống như mỗi ngày đều phải chứng kiến một lần thiếu gia nhà ông hầu hạ thiên kim Tô gia đến vừa lòng, không ngăn được cảm thán trong lòng, đại tiểu thư kiều quý này có thể gặp được người tốt như thiếu gia nhà bọn họ, thật đúng là may mắn.

    Hai người đều xuống xe rồi, tài xế chuẩn bị lái xe đi, nhưng Mễ Tửu bỗng nhiên lại bước nhanh lại, cô gọi: "Chú Lý!"

    Tài xế họ lý cho rằng cô quên đồ, vội vàng dẫm phanh lại, hỏi: "Cô Mễ có chuyện gì sao?"

    Mễ Tửu cùng họ mẹ, cho nên tuy rằng cô là thiên kim Tô gia, nhưng lại không họ mang Tô.

    Mễ Tửu lấy ra một con búp bê vải rất đáng yêu từ trong túi: "Cháu nghe nói đứa con thứ hai của chú vừa ra đời, là một cô bé rất xinh đẹp, cái này tặng cho bé chơi."

    Búp bê vải mới tinh, còn chưa xé mác.

    Tài xế Lý không ngờ chuyện mình có thêm một cô con gái cũng có thể được vị đại tiểu thư này chú ý, ông vội vàng nói cảm ơn rồi nhận đồ.

    Lúc này Mễ Tửu mới quay lại vài bước, dắt tay thiếu niên đang chờ không xa đi.

    Nhìn hình ảnh bọn họ cùng rời đi, tài xế lại nhìn búp bê vải trong tay, cuối cùng đã có chút hiểu được tại sao vị thiếu gia không có hứng thú với con gái từ trước tới nay kia lại muốn yêu sớm.

    Bởi vì vị đại tiểu thư xinh đẹp kia cũng có chút đáng yêu.

    Mễ Tửu và Lục Tu không chỉ học cùng lớp, mà còn ngồi cùng bàn, loại trường học quý tộc này đều giống bọn họ, luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện yêu đương, huống chi Mễ Tửu và Lục Tu còn có hôn ước, chỉ cần bọn họ không làm chuyện gì khác người trong trường học, vậy quan hệ của bọn họ cũng chỉ như các quan hệ nam nữ khác trong trường, rất bình thường.

    Mễ Tửu ngồi ở bên trong cạnh cửa sổ, Lục Tu ngồi ở bên ngoài, lấy một hộp sữa chua từ trong túi ra đưa cho Mễ Tửu, Lục Tu xoa xoa đầu cô, nói mấy câu rồi rời khỏi phòng học, anh còn đảm nhiệm chức vụ hội trưởng Hội Học sinh, có đôi lúc sau khi đưa cô vào phòng học, anh còn phải đến nơi của Hội Học sinh.

    "Này, Tửu Tửu.."

    Nghe thấy giọng nói của người phía sau gọi mình, Mễ Tửu quay đầu lại nhìn, cô mỉm cười hỏi: "Tịnh Tịnh, có việc gì sao?"

    Ngồi sau Mễ Tửu chính là một nữ sinh xinh đẹp, nữ sinh này trang điểm tinh xảo, tuy rằng vẫn còn là học sinh, nhưng đã uốn mái tóc dài cuộn sóng rất đẹp, quyến rũ đến mức có cảm giác dọa người.

    Cô ấy tên Tần Tịnh, là đại tiểu thư nhà họ Tần, hai người cùng lớp từ nhà trẻ của Mễ Tửu đến bây giờ, không thể nói không nói là duyên phận.

    Tần Tịnh liếc nhìn sữa chua vị dâu tây trong tay Mễ Tửu, ân cần hỏi: "Tớ nghe nói cuối tuần trước, nhà cậu và nhà họ Lục định hôn ước rồi à?"

    "Ừm."

    "Trời, cậu nói xem sao lại quyết định nhanh như vậy chứ?" Tần Tịnh tiếc nuối nói: "Hai ngày kia đúng lúc mình đi Pháp mua lễ phục, cũng không kịp trở về tham gia tiệc đính hôn của cậu."

    Mễ Tửu nở nụ cười: "Không sao đâu, có quà là được rồi."
     
  6. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    Chương 5: Bạn trai cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giả vờ buồn phiền làm cổ họng Tần Tịnh nghẹn lại, sắc mặt của cô ta mau chóng bình thường như mọi ngày, cảm khái hỏi: "Thực sự cậu đã nhận định người tên Lục Tu đó sao?"

    Mễ Tửu gật đầu: "Ừ, tớ rất thích anh ấy."

    "Tửu Tửu, cậu cũng biết từ trước tới giờ tớ không phải là loại người nhiều chuyện, nhưng mà giữa chúng ta là quan hệ quen biết nhau nhiều năm, thật sự tớ không đành lòng nhìn cậu cứ nhảy vào hố lửa như vậy.." Giọng nói của Tần Tịnh toát ra sự quan tâm, còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Tớ nghe bố tớ nói, người ta đồn rằng nhà họ Lục còn có một đứa con riêng, mà cha của Lục Tu còn cực kì coi trọng con riêng đó, bây giờ cậu và Lục Tu đính ước, không khó để nói bên đó không có mục đích."

    Mễ Tửu nghiêng đầu: "Con riêng?"

    "Ủa? Thế Lục Tu không nói chuyện này với cậu sao?"

    Mễ Tửu lắc đầu: "Không có."

    Tần Tịnh vội vàng nói: "Chuyện này ai cũng biết, vả lại người ta còn nói cha Lục Tu tính mang người con riêng kia về nuôi nấng đào tạo để sau này thành người thừa kế, cẩn thận nghĩ lại, lời đồn đứa con riêng mới truyền ra nửa năm trước, càng nghĩ càng thấy, hình như lúc ấy Lục Tu và cậu mới chính thức hẹn hò.."

    Nhìn gương mặt của Mễ Tửu như đang suy tư điều gì, Tần Tịnh không giống như nỡ làm bạn tốt thương tâm, mất bò mới lo làm chuồng, nói câu: "Đương nhiên, không phải ý tớ là Lục Tu tiếp cận vì gia cảnh nhà cậu, nói không chừng Lục Tu thật sự thích cậu."

    "Cậu nói đúng." Mễ Tửu lấy ống hút cắm vào hộp sữa chua: "Tớ xinh đẹp như vậy, đương nhiên Lục Tu thích tớ rồi."

    Nói xong, cô cắn ống hút nhoẻn miệng cười tươi, ngây ngô giống như một đứa trẻ.

    Tức khắc Tần Tịnh cảm thấy mình như đang đấm vào bịch bông không hề hấn gì sất, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười: "Tửu Tửu, tớ nói nhiều như vậy cậu đừng hiểu lầm nhé, tớ với cậu là chị em thân thiết, tớ xin cam đoan chỉ mong cậu được hạnh phúc thôi."

    "Tớ biết mà." Mễ Tửu cầm một tay của Tần Tịnh, cười rất ngọt ngào: "Chúng ta là chị em tốt, giống như cậu mong tớ được hạnh phúc thì tớ cũng như vậy, tớ cũng mong cậu sẽ tìm được một bạn trai tốt có thể hạnh phúc."

    Tần Tịnh vờ xúc động nắm lấy tay Mễ Tửu: "Tớ có cậu làm bạn thân là quá đủ, tớ không có hứng thú tìm bạn trai đâu, nhìn thấy cậu và Lục Tu thật hạnh phúc, tớ cũng thấy vui lắm."

    Thực ra vì đại tiểu thư nhà họ Tần có mắt nhìn quá cao, lại hay kén chọn, trước mắt còn chẳng tìm thấy một anh chàng nào có gia thế vừa ý cô.

    Mễ Tửu cười tươi không có chút tâm cơ: "Thế cậu tính tặng gì cho lễ đính hôn của tớ thế?"

    Tần Tịnh mỉm cười rút tay về, lấy điện thoại ra, mở album: "Cậu xem lúc tớ ở Paris chụp ảnh.."

    Mễ Tửu coi như không biết Tần Tịnh lảng tránh sang chuyện khác, cô nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại vui vẻ khen: "Đẹp thật đó, Tịnh Tịnh, cậu dùng ứng dụng gì chụp ảnh vậy? Có thể giới thiệu cho tớ được không, ứng dụng này làm mặt nhỏ không tồi."

    Lông mày Tần Tịnh nhướng lên, nhưng đôi môi đỏ mọng vẫn cong cong cười: "Tửu Tửu, không phải tớ chỉnh mặt nhỏ đâu."

    "Thế á?" Mễ Tửu hút ống hút, ngây thơ vô tội nhìn Tần Tịnh: "Vậy thì hai ngày nay cậu béo lên à?"

    Suýt chút nữa Tần Tịnh bóp nát điện thoại trong lòng bàn tay mình.

    Tuy rằng Mễ Tửu và Tần Tịnh không phải do bằng tuổi mà kết bạn với nhau, mà là vì gia thế hai nhà nên mới quen biết, nhưng cũng bởi vì gia thế ngang nhau, tuổi cũng không cách quá xa, hai người lại rất xinh đẹp cho nên không tránh khỏi bị so sánh, cũng giống như Mễ Tửu muốn đi học dương cầm, thì Tần Tịnh đi học đàn violin, hoặc ngày hôm qua Tần Tịnh đi học tiếng Latin, thì hôm nay Mễ Tửu sẽ đi học múa ba lê..

    Hai người ngầm đấu tranh gay gắt bao nhiêu lần, nhưng bên ngoài thì lại là 'chị em tình thâm sâu sắc', đúng vậy, trên thế giới này không có gì tốt hơn 'chị em plastic' của họ.
     
  7. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    Chương 6: Bạn trai cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đây thì Tần Tịnh lại khá lép vế, bởi vì Mễ Tửu có bạn trai, Mễ Tửu có, đương nhiên Tần Tịnh cũng muốn có, không chỉ muốn có, Tần Tịnh còn muốn phải có người bạn trai đẹp trai hơn bạn trai của Mễ Tửu, phải dịu dàng hơn chăm sóc tận tình hơn.

    Ở cái trường trai nhà giàu nhiều như nước này, đương nhiên là có những người đẹp trai hơn Lục Tu, ví dụ như nhân vật hot boy lớp 12 ban 2 kia, trông điển trai đến nỗi những nữ sinh trường khác còn phải mơ ước được gặp, mà tính tình thì lạnh lùng, nhìn là biết không phải kiểu người hay săn sóc.

    Nhà Tần Tịnh có rất nhiều tiền, mà Tần Tịnh thì xinh đẹp, cô ta thích bạn trai thế nào mà chẳng được? Nhưng nếu muốn tìm một người tốt hơn Lục Tu nhiều phương diện, thì đúng là thật khó tìm.

    Trong lòng cô ta khó chịu, liếc mắt nhìn 'chị em tốt' đang uống sữa chua, nghĩ đến có ngày Mễ Tửu bị Lục Tu lợi dụng xong rồi đá, tâm trạng mới đỡ hơn một chút.

    Đến lúc đó Mễ Tửu sẽ khóc tới thương tâm muốn chết, Tần Tịnh sẽ vì quan hệ 'chị em tốt' lâu năm mà tới vui vẻ an ủi một chút vậy.

    Lần nữa gương mặt của Tần Tịnh lộ ra nụ cười ngọt mê người, cô ta còn tính xem sẽ tiếp tục biểu diễn tiếp màn chị em tốt cùng Mễ Tửu 'ngu ngốc ngây thơ vô tội' này như thế nào thì bỗng phía sau phòng học truyền tới một tiếng động lớn.

    Tất cả ánh mắt mọi người nhìn theo.

    "Ai cho mày động vào đồ của tao?" Một nam sinh tóc vàng đang nắm lấy cổ áo nam sinh đeo kính khác, trông cực kì giống một đầu sư tử nổi giận.

    Tần Tịnh chậc chậc hai câu: "Triệu Mộc này đúng là xui xẻo, đang yên đang lành tự nhiên đụng phải Tiết Tập."

    Triệu Mộc là nam sinh đeo mắt kính, vừa nhìn thấy cũng biết cậu là một học sinh gương mẫu, thân thể cũng không quá nhỏ, nhưng bây giờ bị một nam sinh khác nắm cổ áo, lúc này nhìn trông có vẻ nhỏ yếu hơn.

    Mà nam sinh gọi là Tiết Tập kia còn được mệnh danh là hung thần tàn ác: "Mày thèm đòn đúng không?"

    Cái đầu nhuộm vàng trông khá hút mắt những học sinh khác, dáng người cao một mét tám, nhìn vô cùng khí thế, hành xử thì khác người vì không mặc đồng phục, mà là một bộ quần áo đen, còn đeo trên người vòng xích bộ xương khô màu đen, dán chữ "smart" to to ở trên người.

    Chuyện Tiết Tập đã lưu ban hai năm cả trường không ai là không biết, không những được mọi người kể truyền miệng lại, hắn đánh nhau, chống đối giáo viên, hút thuốc, uống rượu, giao lưu xã hội, cái gì hắn cũng từng làm không thiếu cái nào, cũng là người có tiếng bắt nạt học đường, ở trong trường thường xuyên mang theo mấy tay sai chó săn không học vấn không nghề nghiệp.

    Kỳ này Tiết Tập mới chuyển tới lớp học của bọn họ, thường ngày hắn nằm ngủ sau bạn học khác, không ai muốn tìm phiền phức mà chọc giận hắn, cho tới bây giờ cũng im ắng không có gì xảy ra, không ngờ có ngày hôm nay Triệu Mộc lại cố tình đánh vào đầu Thái Tuế (*).

    (*) Đầu Thái Tuế: Tương tự như đang đụng vào kẻ ác, nguyên văn: 'Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ với lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.'

    Trên trán Triệu Mộc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cậu nơm nớp lo sợ nói: "Hôm nay tới phiên tôi trực nhật nên.."

    "Nên?" Sắc mặt Tiết Tập rất đáng sợ, ai nhìn nghĩ giờ hắn có thể đánh người ngay lập tức luôn.

    "Tôi, tôi, tôi nhìn thấy trên sàn lớp có đồ rơi nên tưởng rác, muốn quét cho sạch sẽ," Triệu Mộc chỉ muốn quét rác mà thôi, ai mà ngờ thứ rơi trên mặt đất là bút của Tiết Tập thổ bá vương đâu chứ?

    Tần Tịnh cùng những bạn học khác nhìn trò vui trước mắt đều có chung tâm trạng giống nhau: "Chắc chắn Triệu Mộc sẽ không chịu nổi một cú của Tiết Tập rồi."

    Mễ Tửu ở cạnh uống sữa chua nói: "Cậu ấy là bạn cùng bàn của cậu."

    Nói bóng nói gió, ý là không đi giúp bạn cùng bàn sao?

    Tần Tịnh nhu nhược chớp mắt: "Tớ là con gái chân yếu tay mềm, thực sự không thể làm được gì."

    Thân là con nhà nòi kinh doanh, tất nhiên phần lớn số phú nhị đại biết nhìn tình hình kế sự như thế này, một mình đâm đầu vào chỗ không mang lại lợi cho mình, thật sự rất khó có thể khiến họ có động lực đi giúp đỡ người làm niềm vui.
     
  8. TruongManVi Uống nhầm một ánh mắt, thương nhầm một nụ cười

    Bài viết:
    403
    Chương 7: Bạn trai cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đương nhiên, nguyên nhân chính là tên đầu sỏ chó điên Tiết Tập này và chẳng ai muốn mạo hiểm để đi trêu chọc bị hắn cắn cả.

    Tiết Tập tức cười: "Ý mày là, đồ của ông mày là rác?"

    Chết rồi!

    Trong đầu của Triệu Mộc chỉ xuất hiện hai chữ này.

    Làm sao bây giờ?

    Cậu không muốn mình lại xui xẻo tới mức bị côn đồ đánh!

    Cả người Triệu Mộc thất thần, một giọng nói ôn hòa giống như tiếng trời vang lên.

    "Đây là đồ của cậu sao?" Nam sinh nở nụ cười nhặt bút từ dưới đất lên, vươn tay đưa bút tới người đang hung dữ, vẻ điềm tĩnh tao nhã này quả thực như một làn gió xuân thổi tới, tức khắc làm bầu không khí căng thẳng trở nên dịu đi không ít.

    Người có thể xuất hiện ngay bây giờ, trừ hội trưởng Hội Học sinh tính tình ôn hòa thiện lương Lục Tu ra thì còn ai vào đây?

    Vừa mới như những người ngoài cuộc nhìn xem từ đầu tới giờ, Mễ Tửu đứng lên.

    Trong lòng Tần Tịnh lại "chậc" một tiếng, cô thật không hiểu tại sao mị lực của anh chàng này lại lớn tới vậy?

    Lục Tu người cao chân dài, khuôn mặt thanh tú điển trai, nhưng không thể nói anh đẹp tới nỗi làm cho người khác phải kinh diễm, nhưng cuối cùng giá trị nhan sắc của anh vẫn còn kém xa với hot boy lớp 12 ban 2 kia, chỉ có thể nói để lại ấn tượng sâu sắc với người khác là tính tình tốt và khí chất ôn thuận như ngọc mà thôi.

    Nhưng Mễ Tửu này gặp nhiều thanh niên tài giỏi thế mà lại chỉ nhìn trúng Lục Tu.

    Tục ngữ có câu khi không không nên xâm phạm người khác, nhưng đối với Tiết Tập thì hắn chẳng có khái niệm quy củ đó, buông tay đẩy Triệu Mộc sang một bên, đổi người đứng chính diện với Lục Tu toát ra hơi thở vô hại này, thật lâu rồi hắn không gặp kẻ nào dám tìm mình gây phiền toái, còn không sợ chết mà lại gần.

    Tiết Tập đánh giá Lục Tu từ đầu tới chân, Lục Tu là một học sinh gương mẫu, các nút thắt trên quần áo chỗ nào cũng chỉn chu, sự cẩn thận tỉ mỉ này gần như khiến anh trở thành niềm kiêu ngạo nhất của giáo viên.

    Tiết Tập khinh thường cười nhạo một cái: "Tốt, mày đã thành công thu hút sự chú ý của tao."

    Có lẽ Mễ Tửu ảo giác, sau khi Tiết Tập nói xong câu này, từ đầu vốn đang xem trò hay với các nữ sinh thì cảm thấy như báo động, đột nhiên có cảm giác nguy cơ nặng nề.

    Thái độ của Lục Tu vẫn giữ ôn hòa như lúc đầu: "Mong cậu có thể tha thứ một lần cho sự nhầm lẫn của Triệu Mộc, cậu ấy chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng không cố ý nhắm vào cậu, ngược lại cậu ấy còn rất chu đáo dọn dẹp chỗ ngồi của cậu sạch sẽ, có thể thấy cậu ấy không hề có ý không tôn trọng với cậu."

    Ở bên cạnh, Triệu Mộc hướng ánh mắt cảm kích với Lục Tu, nhưng mà sau khi chạm mắt với tên học sinh hư kia, cậu liền giật nẩy mình.

    Tiết Tập liếc mắt nhìn bút trong tay Lục Tu, tùy tiện nhận lấy bút, sau đó ném rất chuẩn vào thùng rác, tay đút túi quần, gương mặt chế nhạo cong miệng: "Mày đã chạm vào đồ rồi, tao ngại dơ."

    Câu này đúng thật là không để mặt mũi cho người khác.

    Nhưng cũng có lẽ là ảo giác của Mễ Tửu, đám nữ sinh càng lúc càng kích động hơn, ngay cả Tần Tịnh cũng sáng mắt.

    "Thực sự xin lỗi vì đã làm cậu khó chịu, lần tới tôi sẽ mua bút đền lại cho cậu."

    Mặc cho tất cả mọi người đang nhìn Lục Tu, một câu nói ra thực sự thiện lương ôn hòa, nhưng điều đó làm cho Tiết Tập phải nhăn mày, hắn cũng không tin trên thế giới này thực sự có người đánh không trả, mắng không cãi, hoàn toàn là người hiền lành, trừ khi cố ý giả vở biểu hiện ra dáng vẻ này trước mặt người khác.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...