2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
6739 81
Kiếm tiền
Vo khuyet đã kiếm được 67390 đ
NGHĨA ĐỊA GÁI Đ IẾM​

Tác giả: Vô Khuyết

Thể loại: Kinh dị, huyền bí

51754006191_8db80c7fd1_o.jpg


Văn án:

Bạn có tin trên thế giới này còn những thứ, những chuyện mà con người không thể giải thích được không.

Đó là nhứng thứ liên quan đến ma quỷ, tâm linh và cả những lời nguyền chết chóc.

Có những người rất tin tưởng, có những người lại mang tâm thế hoài nghi và có cả những người vô thần vô phật không hề tin.

Nhưng bất kể bạn tin hày không thì đừng bao giờ mang những chuyện tâm linh ra đùa giỡn. Nếu không bạn sẽ gặp phải những chuyện mà cả đời bạn sẽ phải ám ảnh.

Câu chuyện này lấy ý tưởng từ một câu chuyện thực tế ở bên nước bạn Thái Lan. Bắt đầu từ một nhóm học sinh nghịch ngợm đã chơi đùa quậy phá ở một nơi rất linh đó là nghĩa địa gái điếm. Thực ra nơi này trước đây chỉ là một nhà thổ bình thường nhưng đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn khiến tất cả các cô gái ở đó chết hết. Người ta tin rằng linh hồn của họ vẫn phải ở đó chưa được đầu thai siêu thoát, hằng đêm vẫn gào khóc kêu cứu.

Cơn ác mộng bắt đầu. Ác ma là ai. Là một hay nhiều. Sống hay chết. Thật sự không có cách cứu. Sự thật sẽ luôn đau lòng đúng không.

Hãy đọc và cảm nhận xem bạn sẽ dám làm những điều mà những cậu nhóc thanh niên đã làm trong câu chuyện không nhé.
 
Chỉnh sửa cuối:
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG I:

Brumm.. brummm..

"Một lũ quậy phá suôt ngày lượn lờ qua đây" Một bà cô đứng trước của nhà quét ngõ

"Úi dời bà quan tâm bọn đấy làm gì. Toàn bọn trẻ ranh học thói côn đồ vô học chạy vòng vòng đua ở đây. Mà bà nói nhỏ thôi không bọn chúng nghe thấy thì rách việc lắm" Bà tóc hoa râm xách làn đi chợ về nói

"Tôi sợ gì bọn chúng. Có cái thân già này bọn nó muốn làm gì" Bà cô gân cổ nói vọng theo đám đua xe

"Thôi đừng chấp chúng mệt thân mình thôi" Bà tóc hoa râm kéo bà cô vào nhà

Tại quán nhậu bên đường, chiếc xe way độ bô dừng lại Thằng nhóc tóc vàng hoe đeo khuyên chữ thập mặc bộ da màu đen bóng bước xuống xe. Nó tên Ye là trưởng nhóm của nhóm quái xế Legion gồm 12 thằng nhóc choai choai tầm 16-19 tuổi. Hôm nay là sinh nhật tuổi 19 của nó nên nó rủ cả nhóm đến quán ăn uống quậy phá.

"Ye, anh đến muộn thế. Làm bọn em đợi đói muốn xỉu đây. Quả này phải phạt đấy nhé." Thằng nhóc tóc nhuộm cầu vồng tên Mai gào ầm ĩ

"Ông bà già nhà tao muốn tao tổ chức ở nhà nhưng tao không muốn nên nhà tao cãi nhau. Tao phải cố mãi mới trốn ra được đó." Ye cằn nhằn

"Dạo này anh em ta lượn hết mấy khu này rồi. Anh em nào có ý kiến đi đâu chơi không?" Thằng kính cận tên Chen lên tiếng

"Hay chúng ta sang bên kia thành phố có đập nước nổi tiếng đó. Em nghe nói bên đấy đường đẹp nên nhiều dân đua chạy lắm" _ Thằng ít tuổi nhất tên Big lên tiếng

"Ok chốt chúng ta cũng qua đó để chạy thử xem nào." _ Ye hào hứng đồng ý

Đi ra quán nhậu lúc 1h chiều cả bọn lên xe phóng nhanh sang phía bên kia thành phố. Con đường trong nội thành luôn chật chội đông đúc. Cái nóng của mùa hè oi bức cùng với cái bức từ con đường nhựa lại càng khiến mọi thứ khó chịu. Nhưng đối với bọn nhóc đang tuổi nhiệt huyết và tò mò thì chuyện này không vấn đề gì cả. Chúng cứ phóng thục mạng trên đường với tiếng bô xe to và tiếng nhấn còi inh ỏi khiến mọi người phải ngó nghiêng nhìn khó chịu. Bọn chúng tuổi trẻ bồng bột luôn bày trò quây phá nhưng chúng lại không biết điểm giới hạn là ở đâu nên khi chúng biết sợ biết hối hận thì cũng đã muộn. Thứ chờ đợi cuối hàng trình này lại đánh đổi bằng mạng sống của chúng hoặc một cái giá còn đắt hơn cả chết. Vì có những lúc chết đi là giải thoát còn sống còn trả nghiệp.

Đi mất hơn 2 tiếng đồng hồ chúng mới đến được bên hồ. Hồ điều hòa này mới được quy hoạch nên con đường quanh hồ mới xây rộng rãi, mặt đường bóng sáng cùng với các đường vòng, đường gấp khúc quanh hồ cực kỳ lý tưởng với những tai đua xe nghiệp dư. Chúng thường tổ chức các cuộc đua tự phát cả ngày lẫn đêm. Người dân xung quanh phản ánh, chính quyền vào cuộc nhưng cũng không thể dẹp được lũ này. Cuối cùng, chính quyền đành làm lơ cuộc tụ tập đua xe của bọn nhóc.

"Các em mới đến à. Tham gia đua không." Chị gái tóc đỏ hoe trang điểm đậm ngồi trên mặt bàn đang ghi chép ngẩng đầu hỏi

"Bọn em có tham gia ạ" Thằng Ye trả lời

"Tham gia thì đặt cược tiền bên này. 1 ăn 10. Đặt càng nhiều càng dễ thắng." Bà chị bóc chiếc kẹo cao su cho vào mồm nhai rung đùi cười

"Để bọn em hội ý trước cái ạ." Ye nghe tiền đặt cược thì hơi ngập ngừng vì nó không mang nhiều tiền

"Ok." Chị gái xoay bút ghi chép tiếp

Ye họp cả nhóm về vụ đặt cược. Bọn chúng bàn bạc một lúc lâu cho ai tham gia, tỷ lệ cược bao nhiêu và đóng góp tiền. Thằng Béo nhà giàu trong túi luôn rủng rỉnh tiền nên nó đóng nhiều nhất. Còn mỗi đứa còn lại đều đóng năm trăm. Thằng Ye nhóm trưởng cũng phải đóng bằng thằng Béo và chịu trách nhiệm đặt cược. Còn thằng Way sẽ tham gia đua. Cả bọn hồi hộp chờ đợi cuộc đua diễn ra. Chúng ngồi trên xe đứa rú ga, đứa bấm còi inh ỏi cổ vũ. Kết thúc cuộc đua Way về vị trí thứ hai, quán quân thuộc về một đàn anh chuyên gia. Cả nhóm vừa lòng với kết quả bọn chúng cầm số tiền cược còn sót lại mua đồ cắm trại ngay bãi cỏ trong công viên hồ.

Ye sai thằng Mai và Big đi mua đồ. Hai thằng phóng xe quanh quanh thì thấy quán lẩu nổi tiếng liền xà vào đặt về chỗ bọn chúng đang cắm trại. Hai anh em đợi họ kiểm tra hết thông tin và thời gian giao hàng xong chúng lượn về cửa hàng tạp hóa ngay gần công viên. Big đi vào mua bia, trái cây và mấy thứ linh tinh thì thằng Mai ngồi hóng hớt mấy ông anh bên cạnh nói chuyện.

"Gần đây cái khu nghĩa địa bên kia lại xuất hiện mấy điều kỳ lạ. Mày có biết không?"

"Có nghe qua rồi. Nhưng chỗ đấy linh lắm nên tao không bén mảng lại gần làm gì. Mà tự nhiên ai quay chụp lại đăng lên mạng nên nó mới nổi lên trên mạng. Toàn để bọn trẻ trâu đến liều mạng thôi."

"Hừ mày thì người lớn. Hahaaa"

Mai nghe xong thì thấy thú vị. Nó quyết định về sẽ kể cho anh Ye để mọi người cùng đi xem sao. Nó tò mò lắm rồi.

"Ye ơi. Em vừa em nghe lỏm mấy anh lớn bên kia nói về một nơi cực kỳ thú vị đấy." Mai tháo mũ bảo hiểm xuống vừa uống chai tăng lực vừa nói
 
Chỉnh sửa cuối:
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG II:

"Mày mơ à. Ở đây thì có chỗ quái nào thú vị nữa." Thằng béo nhất trong nhóm cãi lại

"Mày không biết thì im mồm đi. Tao nghe các anh nói gần đây có một khu nhà cũ ngày xưa là nơi ở của đám gái điếm. Xong một vụ hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi gần hết khu đó. Lúc đó lại là ban đêm chỉ khi đám cháy đã lan rộng thì họ mới phát hiện nên không kịp chạy thoát. Tất cả đều bị thiêu sống không còn 1 ai sống sót. Đến bây giờ người ta vẫn còn nghe thấy tiếng khóc, tiếng kêu cứu của bọn họ năm đó cơ. Họ gọi nơi đó là nghĩa địa của gái điếm." Mai vừa lấy chơi điện thoại vừa kể

"Ah em biết chỗ đấy. Chỗ đấy cực kỳ nổi tiếng là linh nhé. Các anh lên mạng tìm thế nào cũng ra chỗ đó. Nhất là mấy nhóm tâm linh." Big giơ điện thoại nó vừa search ra cho mọi người nhìn

"Được thế tao quyết định tối chúng ta qua đó xem nó như thế nào. Tao không tin vào mấy chuyện này đâu." Trưởng nhóm Ye lên tiếng

"Không e không đi đâu. Bà em nói đừng nên xúc phạm các vong hồn. Chúng ta có thể không trả nổi cái giá cho việc đó đâu." Big sợ sệt nói

"Thằng nhát chết. Yên tâm anh mày không sợ trời không sợ đất chả có gì phải sợ anh sẽ bảo vệ mày." Ye vỗ ngực đảm bảo

11h cả nhóm đứng dậy chuẩn bị đi tìm nghĩa địa nổi tiếng kia. Chúng đi ra vòng ra đường lớn rồi đi qua một ngôi làng thì đã đến con phố cần tìm. Chúng chia nhau ra tìm con hẻm số 9 nơi có nghĩa địa nhưng mãi không tìm thấy. Chúng cảm thấy bực mình nên buông lời chửi rủa. Chúng định bỏ về thì tự nhiên thấy một con hẻm nhỏ ngay gần đấy không thấy số. Chúng tiến lại gần thì phát hiện con hẻm này không được gắn số mà chỉ có con số chín được viết bằng sơn đỏ. Cả con ngõ tối om không có bất cứ nhà dân trong đó ở cuối hẻm chính là tàn tích của khu nhà bị cháy.

Cả bọn kéo nhau đi vào. Thằng Big sợ hãi không dám vào nhưng bị Ye lôi kéo đi nên nó đàng đi sau cùng. Big vừa đi miệng còn lẩm nhẩm điều gì đó mà thằng Ye không nghe được.

Ye kêu thằng béo mở điện thoại quay livestream cho nó. Thằng béo bật điện thoại vừa quay vừa nói: "Xin chào mọi người. Hôm nay nhóm Legion đang đã đến mọi địa điểm nổi tiếng để quay phim. Các bạn có biết nơi này không. Các bạn chia sẻ càng nhiều thì chúng tôi sẽ quay càng rõ và có nhiều trò vui hơn."

Mới đầu chỉ có vài người xem xong chỉ mất một lúc sau lượt người xem ngày một tăng. Có người thì hào hứng nghĩ ra đủ trò cho bọn Ye làm. Còn có người thì lại nói đừng có làm gì ngu ngốc, dại dột hại thân. Hai luồng ý kiến đối trọi nhau gay gắt trên sóng. Lượt xem tăng cao lên rất nhiều, thằng béo vừa đọc vừa cười vì lần đầu tiên nó được nhiều lượt xem và chia sẻ như vậy.

Thằng Ye lượn lờ xem ở ngoài một vòng rồi hỏi "Bao nhiêu người xem rồi thế. Nơi này đã nổi thì tao cho nó càng nổi hơn." Ye vừa cười nói vừa tay cầm quả pháo lấy ở chỗ đua xe ném vào trong khu nghĩa địa.

Một quả hai quả rồi ba quả. Tiếng pháo nổ kèm nhưng tia sáng lóe ra từ pháo lại càng làm bọn chúng thêm phấn khích. Chúng la hét chạy và cười đùa trong khu nghĩa địa. Mọi người trong khu bình luận như phát điên lên nhắn tin hỏi han, cổ vũ hoặc phê phán liên tục. Nhưng trong đó có 1 tin nhắn rất lạ "Đằng kia có bóng người kìa. Chạy đi." Các tin nhắn hùa theo trêu chọc chả thấy có ai hoặc giả vờ giống thật liền nổi lên. Lúc ấy thằng béo đang còn ngồi thở nên không để ý tin nhắn kỳ lạ vừa rồi. Bọn chúng chơi chán thì có người dân khu đấy đi ngang qua thấy bọn chúng tụ tập đông liền đuổi. Bọn chúng sợ bị đưa lên phường nên ra xe phóng bỏ đi.

Trên đường về nhà, đoàn có 7 xe thì chúng phát hiện ra có 2 chiếc xe không đi cùng về. Chúng dừng lại đợi 2 chiếc xe kia đến mà mãi không thấy đâu. Đợi mãi đợi mãi chúng đành đi về trước.

Ye về đến nhà liền nhắn tin lên nhóm hỏi 2 xe đi sau kia.

"Chúng mày lái xe kiểu gì mà chậm thế. Bắt bọn tao đợi mãi mà chả thấy chúng mày đâu."

"Tao đã định lên xe đi về rồi nhưng xe tao chết máy mở mãi không được. Mà đi được 1 đoạn thì tao cảm giác như đang chở một ai nên xe chạy chậm hẳn." thằng béo nhắn lại

"Tao với em tao có nhìn thấy một cô gái tóc đen cột cao, mặc áo xanh xinh phết. Lúc đi về thằng em họ tao không hiểu sao đi ra khỏi nghĩa địa thì cứ nôn suốt. Một lúc phải dừng lại cho nó xuống để nôn. Khổ nôn đến mật xanh mật vàng bây giờ phải về nhà tao ngủ để tao trông." Thằng Way nhắn tin than thở

"Ma thật rồi. Em đã nói rồi mà. Đừng trêu chọc họ. Bây giờ em sợ họ trả thù lắm."

"Big! Mày im mồm đi. Không tao đánh mày trước tiên đấy." Ye lên tiếng

Cuộc thoại nhóm kết thúc trong sự lo lắng và khó chịu. Những ngày hôm sau chúng vẫn đi học, chơi đùa như bình thường. Chúng cứ nghĩ chuyện này chả có gì cả. Mấy thằng nhìn thấy thứ đó chỉ là thần hồn nát thần tính thôi. Nhưng cái giá phải trả đã bắt đầu tính cho chúng rồi.

"Ê mấy hôm nay cả nhóm không đi đâu chơi rồi. Bọn mày rảnh thì lên đường đi leo núi warat chơi" Ye nhắn tin lên nhóm

Cả nhóm đồng ý chuẩn bị lên đường. Chúng hẹn nhau dưới đỉnh núi rồi cùng leo lên
 
Chỉnh sửa cuối:
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG III:

Nhóc béo trở về nhà sau khi oanh tạc ở khu nghĩa địa với cảm giác ớn lạnh vì nó là đứa bị hỏng xe và phải đi cuối cùng trong nhóm. Bọn kia hay trêu nó béo ngồi chiếm hết chỗ yên xe nên bọn nó không muốn ngồi sau xe nó đèo nên nó lúc nào cũng đi một xe riêng. Nhưng không hiểu sao lúc về nó có cảm giác có ai đó ngồi sau yên nó. Nó sợ hãi liền phóng xe thẳng về nhà. Nhà nó trong dãy nhà biệt thự ngoại ô nằm trong khuôn viên kiến trúc thời đại mới. Nó phóng qua phòng bảo vệ khu biệt thự đi thẳng về. Nó xuống xe bấm chuông cho chú bảo vệ mở cửa rồi lên xe nổ máy để phóng vào. Nó còn nghiêng người nhìn sang con đường nó vừa về. Đèn đường bình thường sáng trưng nhưng tối nay nó lại mờ ảo như ai che mất ánh sáng. Cuối con đường ấy nó có cảm giác như một đôi mắt đỏ máu đang nhìn chằm chằm vào nó. Nó phóng xe vào bên trong carbin xong mở cửa đi vào nhà.

"Mày đi đâu mà giờ mới về." Mẹ nó hé cửa phòng ngó ra nói

"Con đi với bọn bạn sang bên kia thành phố chơi chứ làm gì. Mẹ phiền quá." Nó quăng đôi giày bẩn vào tủ rồi lầm lì đi lên phòng

"Tao cho tiền mày đi học hành đàng hoàng chứ có phải để mày đua đòi đú đởn với lũ chúng nó."

"Hừ." Nó đi vào phòng đóng rầm cánh cửa lại. Nó bực bội ném chiếc áo khoác lên giường đi vào phòng vệ sinh. Đèn vệ sinh chớp chớp rồi bật sáng. Nó bước vào rửa mặt sạch sẽ với sang lấy cái khăn lau đi những giọt nước còn trên mặt. Nó mở nhạc sập sình rồi đi vào bồn tắm. Nước trong bồn ấm áp khiến nó rơi vào một cơn mơ.

Nó thấy một cô gái mặc áo xanh tóc buộc cao dáng người yểu điệu ngồi bên đường khóc. Nó cảm giác quen quen mà chưa nhớ ra là mình đã gặp ở đâu. Nó định bước lại gần nhưng lại nghe thấy những tiếng kỳ lạ phát ra từ chỗ cô gái. Tiếng nức nở khóc xen lẫn tiếng cười khúc khích hòa vào nhau khiến thằng béo lạnh sống lưng. Nó nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên nhận ra tóc đen cột cao áo xanh y như miêu tả của thằng Way về cô gái ở nghĩa địa. Nó sợ hãi định bỏ chạy nhưng lại không nhấc chân lên được. Hai chân nó như thể bị đóng đinh vào đất khiến nó càng trở nên khiếp sợ. Nó vùng vẫy với ý nghĩa phải thoát ra ngoài. Cô ta từ đứng dậy đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào nó như muốn khoét da khoét thịt nó ra. Cô ta mở chiếc miệng mùi hôi thối bốc ra cả phòng

"Sao lại dám phá nhà tao. Bọn mày khiến chúng tao đau một thì cái giá phải trả của tụi chúng mày sẽ gấp trăm gấp ngàn lần. Chị em tao sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng mày đâu. Chạy đi. Cố mà chạy cho xa vào. Ha. Ha. Ha"

Cô ta tiến lại gần thằng béo. Đưa bàn tay toàn xương của cô ta lại gần mặt thằng béo rồi vạch 1 đường từ trên đỉnh đầu xuống đến gót chân. Ngón tay cô ta như biến thành dao rạch khiến thằng béo đau đớn gào thét thản thiết.

Tink.. Tink.. Tink

Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Nó giật mình thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp đó. Mặt và người những chỗ bị cô ta rạch trong mơ thì đỏ au lên, đau rát từng cơn khó chịu. Nó đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm đôi chân run run không đứng vững. Nó bám men theo bờ tường xả nước tắm bồn xong quấn khăn đi ra chỗ bồn cầu giật mình khi nhìn thấy mình trong gương. Gương mặt trăng bệch hiện lên những đường vằn đỏ tím chằng chịt khủng khiếp. Tay chân dù trong bồn nước ấm mà vẫn cảm giác lạnh ngắt. Đôi môi tái nhợt nó sợ thật sự bị dọa sợ rồi. Leo lên giường quấn chiếc chăn mỏng nó mở chiếc điện thoại ra xem. Tin nhắn của Ye trong nhóm hỏi nó sao lại mất dấu bọn chúng. Nó vừa nhắn được tin có ai ngồi sao xe tao thì lại nhận được tin của nhóc đi cùng thằng Way. Nó nhận ra cô gái đó chính là cô gái nó vừa mơ thấy nó khiếp sợ vứt điện thoại sang một góc nó quấn chăn trùm cả người. Mà nó vẫn cảm thấy từng thớ thịt của nó lạnh lẽo, run rẩy. Mà nó vẫn cảm thấy từng thớ thịt của nó lạnh lẽo, run rẩy. Nó lấy hết dũng khí cầm lại điện thoại nhắn tin cho thằng Way.

"Mày có thấy có một cô gái ở khu nghĩa địa dáng người yểu điệu, tóc dài buộc cao mặc áo xanh không?"

"Tao nhìn không rõ nhưng hình như ở góc khu nghĩa địa có cái bóng giống máy tả lắm. Lúc đó tối quá tao lờ mờ nhìn thấy nó vẫy tay gọi vào. Tao sợ tao liền chỉ cho thằng bé đi cùng tao. Nó xác định cũng nhìn thấy nên 2 chúng tao không dám đi vào tiếp cùng bọn mày."

"Mẹ kiếp." Thằng béo hổn hển nhắn lại

"Tao sợ lắm. Tao không muốn chết. Phải làm gì bây giờ" Thằng Way mếu máo nhắn

"Tao cũng không biết nữa. Tới đâu thì tới. Tao kệ mẹ đời. Mệt rồi ngủ đi" Thằng béo chán nản ném điện thoại xuống dưới giường.
 
Chỉnh sửa cuối:
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG IV:

Sáng hôm sau thằng béo tỉnh dậy với tâm trạng chán chường mệt mỏi. Đôi mắt của nó thâm quầng, hằn rõ những vệt máu trên con ngươi bởi vì cả đêm hôm qua nó không thể chợp mắt một lúc nào cả. Cứ mỗi lần nhắm mắt lại nó lại nhìn thấy cô gái đó. Khuôn mặt xinh đẹp tươi cười ấy dần dần biến dạng nét mặt đau đớn, khổ sở, nụ cười méo mó. Một ngọn lửa bén vào bộ quần áo của cô gái rồi lan ra khắp cơ thể. Mùi khét từ quần áo và cả cơ thể của cô gái bắt đầu hòa lẫn vào nhau lan tỏa trong không khí. Quần áo cháy đen rơi rụng xuống đất da thịt bắt đầu đỏ ửng rồi đen xì bong tróc rơi xuống đất từng miếng từng miếng. Tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên trong đầu thằng béo. Nó chỉ có thể ôm đầu lăn lộn vì đau đớn. Đến tận khi cô gái cháy hết chỉ còn lại bộ xương khô thì tiếng gào thét mới dứt. Nó đứng dậy bật đèn phòng và vào vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ. Nó mở máy tính lên ngồi chơi game đến tận sáng để quên đi nỗi sợ.

"Béo dậy xuống ăn cơm rồi đi học." mẹ nó gọi

"Rồi con xuống đây." Nó xách chiếc cặp đi xuống lầu ngồi vào bàn ăn. Đây là lần đầu tiên mà nó cảm giác ăn không thấy ngon miệng. Đầu óc bây giờ đầu óc của nó bây giờ chỉ nghĩ đến làm sao để giải quyết vấn đề kia. Nó sợ, thật sự rất sợ rồi.

"Con ăn xong rồi. Bye mẹ." Nó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài

Nó quyết định trốn tiết học ngày hôm nay để tìm một nơi có thể ngủ bù một giấc. Nó mệt mỏi cả thể xác lẫn tâm hồn. Nó ước gì có thể quay ngược lại thời gian để không làm điều ngu ngốc như vậy.

Nó đang định ngủ thì nhận được một tin nhắn đến của thằng Way

"Béo mày đâu rồi. Chúng ta có thể gặp nhau chứ. Hẹn ở quán tạp hóa gần nhà tao. Tao có chuyện cần nói. Chuyện gấp đấy mày chắc chắn phải đi đến. Rõ chưa."

Nó cảm giác hình như thằng Way cũng gặp trường hợp giống như nó vậy. Chắc thằng Way cũng đang hoảng hốt lắm. Nó quyết định đến gặp.

Hai đứa ngồi trong tiệm tạp hóa, thằng Way mở lời

"Có phải hôm qua mày cũng mơ thấy cô gái mặc áo xanh đúng không?"

"Đúng thế. Cô ta giống như đến đòi mạng"

"Tao cũng nghĩ như vậy. Thằng em họ đi cùng tao hôm trước nó cũng mơ thấy cùng một giấc mơ như chúng ta. Tao chắc chắn đó là điềm báo không lành. Tao có quen một thầy pháp khá nổi. Chúng ta đến nhờ ông ta xem hộ có thể giải quyết được vấn đề không. Nhưng ông ta lấy phí hơi cao." Thằng Way nói

"Không sao nhà tao có tiền mà. Mày gọi cho ông ta để nhờ ông ấy được luôn không. Mới có 1 đêm mà mày nhìn tao có giống cái xác sống không. Tao mệt lắm rồi."

"Ok để tao gọi."

Thằng Way đứng gọi điện một lúc lâu rồi đi vào gọi nó đứng dậy đi theo nó. Nó gọi cho cả thằng em họ của nó đi cùng. Theo địa chỉ được hướng dẫn bọn nó phóng qua 3 con đường lớn rồi đi vào một con đường nhỏ hai bên đường toàn cánh đồng hoang. Một lúc sau dừng xe ở một ngôi nhà gỗ đổ nát bước vào nhà một mùi hôi thối bốc ra làm cả 3 đứa tái mặt.

"Mấy đứa đã làm cái quái gì mà thần chết đang đứng đằng sau chúng mày vậy." tiếng nói phát ra từ trong góc chiếc chăn rách

"Bọn cháu.. Bọn cháu.." Cả ba đứa sợ hãi không nói lên lời

"Bọn trẻ bây giờ có biết sợ gì đâu. Đến khi tai họa ập đến lúc đấy mới sáng mắt. Nhưng muộn rồi." Ông ta đứng dậy gãi gãi cái đầu bết cả năm không gội

"Muộn. Sao muộn được ạ. Ông cứ nói số tiền đi ạ. Cháu sẽ về bảo bố mẹ chuẩn bị đầy đủ đưa ông. Ông phải giúp cháu." Thằng béo kích động chạy lại năn nỉ

"Nghiệp nặng như này ta cũng không giúp được rồi. Kể cả các người cắt tóc quy y nương nhờ cửa phật thì vẫn không thể tránh được nghiệp này. Nhưng ta thấy các ngươi còn trẻ. Thôi thì kéo được lúc nào hay lúc đấy." Ông già đi vào căn phòng bên trong toàn bùa chú mê hương đốt nồng nặc khác hẳn với không khí ngoài căn nhà

Ông ta đứng trước bàn thờ các vị thần phật niệm và vẽ 3 ấn chú trên tấm giấy màu vàng. Khi vẽ xong cái cuối cùng thì mặt ông đen lại, cả người thoát khí mệt mỏi. Ông thều thào đưa 3 cái ấn cho 3 đứa và dặn luôn phải mang theo người. Một trong ba đứa mà làm hỏng bùa hoặc quên không mang thì sẽ khiến cả 3 gặp nguy hiểm. Rồi ông hất hất tay kêu tui nó ra về. Thằng béo đi ra liền đặt tiền vào trong hòm tiền.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG V:

Tối hôm đó 3 đứa không mơ thấy ác mộng và ngủ một giấc ngon lành. Ba hôm sau bọn chúng hẹn nhau đi leo núi Warat nên tối hôm trước nhóc béo đang chuẩn bị quần áo. Cái túi nhỏ đựng bùa biến mất không thấy đâu. Nó nhớ lúc nãy nó vào tắm thì sợ làm ướt bùa nên nó để ở trên bàn học mà. Nó sợ hãi tìm cả phòng nhưng vẫn không có. Nó nhoài người nói vọng xuống cầu thang "Mẹ thấy cái túi đeo nhỏ con để trên mặt bàn ở đâu không. Con tìm mãi không thấy."

"Ở dưới đất chỗ gần mấy chậu cây." Có tiếng nói vọng lại.

"Sao lại rơi ra tận đấy nhỉ. Chắc con Miu lại tha linh tinh trên bàn mình rồi. Chết tiệt. Mong lá bùa không sao." Nó cuống quít chạy ra lan can chỗ mấy chậu cây thì thấy lá bùa nằm đấy. Nó mở chiếc túi lấy lá bùa ra lật qua lại thì thấy lá bùa còn y nguyên nên yên tâm đặt trở lại trong túi và đeo lên cổ.

Lúc này ai vừa trả lời nó nhỉ. Cái giọng kỳ quái không giống với giọng mẹ nó. Nhưng xong nó cũng gạt đi vì nó có lá bùa thì sao phải sợ.

Buổi sáng hôm sau nhóc béo vừa ăn vừa nài nỉ bà mẹ cho tiền đi leo núi với lũ quậy vào buổi chiều. Mẹ nó vừa cằn nhằn suốt ngày chơi bời vừa móc chiếc ví ra mấy tờ tiền đưa cho nó. Nó cười hớn hở bước ra khỏi nhà lái chiếc xe máy đến gần trường gửi xong nó lững thững bước vào trường. Nó không biết rằng tiếng chân tử thần đã từ từ tiến lại gần nó. Hôm qua khi con mèo tha túi đựng bùa vào chỗ chậu cây cảnh mẹ thằng béo không để ý đã phun nước tưới cây đã thấm vào túi làm nhòe một góc của chữ trong bùa. Từ chỗ bị nhòe xuất hiện một cái bóng đang cố gắng bò ra khỏi tấm bù, chính nó là người đã trả lời nhóc béo. Khi thằng béo đeo chiếc vòng lên cổ bóng đen đã khiến các chữ bên cạnh nhòe theo và nó vươn được cái cánh tay dài ghì chặt cái cổ nhóc béo. Cuộc săn mồi bắt đầu.

"Way. 12h giờ rồi bọn mày vẫn chưa xuất phát à. Nóng chảy mỡ rồi. Tao không gọi được thằng béo. Mày gọi nó xem sao. Nhanh nhá." Ye gào rú lúc đang đứng chỗ ngã tư dừng đèn đỏ.

"Anh Ye gọi hả anh. Có chuyện gì thế." nhóc em họ của Way ngồi sau xe hóng nghe

"Bọn nó đang trên đường đi rồi. Chỉ còn mỗi thằng béo nó thì nó không bắt máy cũng không thấy tăm hơi nên bọn nó bảo chúng ta qua xem sao." Way chỉnh lại mũ bảo hiểm đóng tay lái phóng đi sang nhà thằng béo

Đến gần nhà thằng Béo, thấy nó đang loay hoay làm gì đó với cái xe

"Béo sao mày vẫn ở đây. Không đi à. Bọn nó đang đợi kìa." Way cất tiếng

"Chả hiểu sao con xế này đang ngon lành tự dưng giở chứng nổ máy mãi không được. Tao sửa từ nãy đến giờ. Thiệt tức quá." Thằng Béo loay hoay vặn ga

"Ra để tao xem. Mày thì biết sửa quái gì. Chỉ phá là giỏi thôi." Way dựng xe đi ra chỗ thằng béo. Nó cầm cờ lê vặn xoay rồi sờ đường dẫn, đề một lúc thì xe nổ được máy. Nó ném bộ dụng cụ lại cho thằng béo rồi bảo thằng béo cất đồ rồi xuất phát. Thằng béo cất đồ đi rồi lên xe bọn chúng phóng vọt đi. Trên đường chúng lượn lách đánh võng phóng bạt mạng trên đường cao tốc. Đi mất 1 tiếng đồng hồ mới đến được dưới chân núi. Chúng mở điện thoại ra thì đã gần đến giờ hẹn rồi mà không thấy cuộc gọi nên thằng béo cảm thấy hơi đói kéo 2 thằng đi vào quán ăn vặt bên đường gặm mấy xiên thịt và chân gà nướng. Mấy phút sau điện thoại của thằng Way vang lên nhạc chuông nghe cổ quái. Way rút điện thoại ra và nhấn nút nghe máy

"Bọn mày đến đâu rồi." Ye cất tiếng hỏi

"Bọn tao đến nơi rồi. Mày đang ở đâu. Đây tao thấy bọn mày rồi." Thằng Way ra hiệu cho thằng béo nhanh nhanh ăn nốt rồi trả tiền cho quán rồi nhanh chóng di chuyển về chỗ nhóm Ye ngồi

"Bọn mày lâu quá. Nhanh chúng ta leo lên núi chơi." Ye nhìn nhìn bộ dáng lấm lét của thằng béo thì phát hiện bọn nó đã đi đánh chén ở quán ăn nào đó. Nhưng bây giờ cũng đã muộn nên nó không gắt mà kéo cả nhóm leo lên đỉnh núi

Bọn chúng vui đùa ồn ào suốt dọc đường. Tiếng cười tiếng nói cùng tiếng chửi tục vang lên khiến những người lớn tuổi cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng tất cả đều hiểu ai chả từng có một thời tuổi trẻ nông nổi và đầy hoài niệm nên cuối cũng chỉ cười nhẹ rồi bỏ qua. Chúng lên đỉnh núi sau cả một quãng đường dài chúng thuê cái bạt to trải ra ngồi và đem đồ nghề ra nấu ăn. Trong nhóm có một thằng Way nấu ăn ngon nhất nên từ đầu chí cuối có nó nấu còn bọn nhóc còn lại chỉ uốn lượn bên cạnh hoặc đi đốt than, phụ giúp bưng bê đồ ăn. Chúng mang cả một dàn loa hát hò ăn uống linh đình. Đột nhiên Way nhận được cuộc gọi từ mẹ nên nó đành phải về nhà trước.

 
Chỉnh sửa cuối:
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯỜNG VI:

"Các anh về sớm thế." Big mồ hôi nhễ nhại nói

"Bà già cần lấy xe để đi làm nên anh phải về luôn. Bà ý mà muộn giờ làm thì chết anh" Way kéo thằng em họ đứng lên

"Chán thế. Không thì mày về trả xe đi xong tối bọn tao lượn về quán bar gần nhà mày nhé." Ye quay đầu nói với Way

"Ok. Bao giờ chúng mày qua thì gọi tao nhé. Tao về trước đây." Way vẫy tay tạm biệt và nhanh chóng xuống núi

Mãi mới đến tận 9h tối bọn chúng mới thu dọn đồ đứng lên đi về quán bar gần nhà thằng Way chơi thâu đêm. Big gọi cho Way để hú anh ý ra nhưng mãi chả liên lạc được. Big có dự cảm không lành nên gọi lại 2 – 3 cuộc nhưng đều không liên lạc được. Big liền bảo Ye gọi thử nhưng cũng không liên lạc được. Bọn chúng xuống núi leo lên xe và nhanh chóng đi về hướng nhà Way. Trên đường về bọn chúng thấy một vụ tai nạn giao thông công an đang đứng tác nghiệp ở ngã ba đường. Vết máu văng ra bọn chúng đứng từ xa mà cũng vẫn nhìn thấy rõ. Bọn chúng đứng nghe ngóng từ người bên đường biết có 2 người bị tai nạn đều còn rất trẻ. Hai cậu ta đi khá nhanh đến chỗ đoạn cua thì có một chiếc xe tải lao tới đâm sầm vào. Cậu bé đằng trước ngã xuống bị kéo đi mấy mét khiến máu văng dài trên đường. Còn cậu bé ngồi sau bị văng xuống đất mồm ộc máu ra và ngất lịm đi. Họ được xe cấp cứu đưa đi nhưng thấy tiên lượng nặng khó qua khỏi. Bọn chúng cảm giác có gì đó kỳ lạ khiến chúng không thoải mái nên chúng vít ga phóng đi. Đến quán bar chúng hớn hở đi vào gọi rượu và nhảy nhót một lúc mà vẫn không thấy thằng Way đến nên Ye đi ra ngoài gọi cho Way nhưng vẫn có tín hiệu. Đến lúc này Ye cũng lo lắng nên nó quyết định đi tìm đến nhà Way.

"Way ơi, Way ơi.." Ye đứng trước cửa nhà Way nhấn chuông gọi mà chẳng có ai. Nhà nó chỉ có 2 mẹ con mà mẹ nó làm công nhân vệ sinh hay phải đi làm ca đêm. Bình tường nó toàn ở nhà một mình vào buổi đêm nên nó hay đi chơi thâu đêm. Đến sớm hôm sau về trước khi mẹ nó là được.

"Cái thằng điên kia. Mấy giờ rồi mà còn bấm chuông gọi inh ỏi thế hả. Mày có thôi không hay để tao ra đấm cho chúng mày một trận hả?" Ông hàng xóm say rượu mặt đỏ bừng ngó ra cửa chửi

"Hừ lão say. Ai sợ ông. Ông cứ ra đây xem" Ye hang tiết gà

Ông ta nghe thấy vậy liền vào lấy khóa ra mở cửa cầm chiếc gậy ra. Thằng Ye thấy chuyện không ổn thì vít ga đi thẳng. Ông ta vẫn đứng đằng sau chửi bậy một lúc lâu sau.

"Sao rồi." Mấy an hem ở quán thấy Ye quay lại hỏi

"Không thấy ai. Mẹ nó cũng không thấy luôn. Chắc nó đi chơi với thằng em họ rồi. Có đứa nào có số thằng em họ của Way không. Gọi thử đi." Ye nhớ ra

"Em cũng gọi thử rồi. Không ai nhắc máy luôn." Big liền nói

"Thôi để sáng mai tao gọi. Nếu không được tao sẽ qua nhà nó. Chắc sáng mai mẹ nó về nhà thì biết ngay mà." Ye vứt luôn mọi chuyện qua đầu kêu tụi nó chơi thêm một lúc nữa rồi về Một lúc sau bọn chúng giải tán ai về nhà nấy.

Thằng béo cả chiều nay cứ có cảm giác khó thở, ăn cái gì là nôn ỏe kinh khủng. Mặt nó xanh như cái tàu lá chuối nằm dài trên ghế dài của quán. Nó mệt mỏi muốn về sớm nhưng nó sợ chuyện không tốt xảy ra nên cố đi theo cả bọn. Bây giờ nghe tin thằng Way không liên lạc được nó càng lo lắng hơn. Nó gọi cho bố mẹ bảo hôm nay nó qua nhà Ye ngủ nhờ. Sáng mai nó sẽ qua nhà lấy sách vở đi học luôn. Mẹ nó cằn nhằn một lúc chuyện nó không về nhà mà ngủ lại chơi mệt quá nên lười không muốn về chứ gì. Nó nghe mẹ cằn nhằn một lúc thì cúp máy. Nó đi cùng thằng Ye về nhà nó ngủ. Nó mệt đến mức không muốn làm gì chỉ muốn đặt lưng xuống ngủ luôn một giấc. Thằng Ye kêu nó bẩn đừng lên giường nó ngủ. Nó lại phải lê thân vào vệ sinh đánh rang rửa mặt định vào ngâm bồn thì nhớ ra lần trước nó gặp cô gái đó khi đang ngâm bồn nên nó chỉ hất nước vài cái rồi đi vào. Nó nằm bệt xuống giường nhắm mắt mệt mỏi. Trong cơn mơ nó thấy mình đang đi xuống núi rồi đi đến ngã ba xảy ra tai nạn chiều nay. Lúc này nó nhìn thấy một chiếc xe máy quen thuộc đang phóng đến ngã ba và hướng bên kia có một cái xe tải cũng đang đi đến. Chiếc xe tải phủ một cái bóng đen nó quyết định đi lại gần nhìn chiếc xe tải thì phát hiện khuôn mặt của cô gái đang từ từ hiện lên đằng sau lứng người lái xe. Đôi tay cô gái đưa lên che đôi mắt của lái xe còn hiện ra một nụ cười đáng sợ. Nó giật mình sợ hãi lùi bước lại thì cô gái đã liếc đôi mắt qua nhìn nó. Khuôn miệng bị cháy lộ ra hàm răng mở đóng ra nói ra một tiếng rất khó nghe "Người tiếp theo là mày". Nó sợ hãi bỏ chạy thì thấy chiếc xe máy đâm xuyên qua người đâm thẳng vào đầu ô tô tải. Cả hai người ngã nhoài ra đường. Người đằng trước bị mắc vào gầm xe bị kéo lê còn người sau thì bị văng lên mấy vòng lăn lông lốc ra lề đường như một con búp bê rơm. Khi đứng gần nó đã nhận ra đó là Way và em họ của nó. Cái áo khoác da là niềm tự hào vẻ đẹp trai của Way nên thằng đó lúc nào cũng mặc khi đi chơi với anh em.

Nó chạy đến lại định giúp thằng Way nhưng không thể. Đây chỉ là giấc mơ thôi. Nó muốn tỉnh giấc nhưng dù làm cách gì cũng không thể tự thức giấc. Cái bóng đen kia bay từ trong xe tải ra chỗ thằng Way rồi lại qua chỗ thằng em họ. Nó quay ngoắc lại cười định bay ra chỗ nó thì Ye đã gọi nó dậy từ giấc mơ.

"Béo. Mày làm sao vậy. Mày đừng làm tao sợ. Béo.. béo ơi" Ye rống lên lay thằng béo
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG VII

Thằng Ye đang nằm ngủ thì nghe tiếng báo thức của thằng béo reo ầm ĩ. Ye bực mình đạp thằng béo để nó tắt chuông báo thức nhưng đạp mấy phát liền mà nó vẫn không động đậy. Thằng Ye tức tối bật đậy định lấy chiếc gối đập thằng béo mấy phát nhưng nó liền phát hiện ra sự việc không đúng. Thằng béo nằm đờ người cả người như nằm trong hầm đông, môi tím đen dần tay chân lạnh ngắt. Đôi mắt mở thao láo nhưng vô hồn nhìn chằm chằm vào trần nhà, Ye lay mãi mà vẫn không thấy thằng béo hồi tỉnh. Ye nhìn một lúc thấy cái bùa trên cổ thằng béo khiến nó cảm giác ghê sợ có một cái mùi hôi thối cháy khét bốc ra từ cái bùa đấy. Ye tiến lên giật chiếc bùa khi tay nó cầm lấy lá bùa thì tay cảm giác đau đớn, lanh buốt đến tận xương tủy. Nó đau đớn định ném lá bùa xuống đất nhưng như có cái gì đó bám chặt lấy tay đó khiến không thể cử động. Nó cuống quit tìm cách thì thấy chiếc bật lửa ngày gần đó. Nó vớ lấy bật đánh lửa nên hơ cả lá bùa lẫn tay vào bật lửa. Chỉ mất mấy giây, túi bùa bén lửa cháy bùng lên tiếng thét vang lên trong đầu nó khiến nó đau đớn thả lá búa rơi xuống đất ôm đầu gục xuống. Ngọn lửa từ lá búa cháy bùng lên ánh mắt quằn quại như có người đang lăn lộn đau đớn trong đó. Ngọn lửa yếu dần rồi chợt tắt lúc này thằng béo mới từ từ hồi phục cơ thể lấy lại nhiệt độ tâm trí thoát khỏi giấc mơ. Thằng béo cố gắng gượng dậy nhìn thấy thằng Ye đang ôm đầu một bên cánh tay bị cháy đỏ mọng nước. Thằng béo giọng khàn khàn gọi thằng Ye

"Mày vừa làm cái quái gì thế."

"Cháy hết rồi à. Mày điên à. Mày thỉnh cái quỷ gì thế. May mà tao phát hiện ra cái bùa chú không thì mày đã mất cái mạng cùi rồi đấy." Ye gào lên ôm lấy cánh tay chạy vào vệ sinh

"Cái bùa.. Chết tao rồi. Sao mày lại đốt nó đi. Nó là bùa hộ mệnh của tao đó." thằng béo giật mình sờ lên cổ

"Hộ mạng cái khỉ mốc." Ye đứng trong toa lét nói vọng ra "Mày có biết trong cái bùa đó có con quỷ không hả. Nó định thoát ra giết chết mày. Nhưng tao giật nó ra thì nó bám vào tay tao. Tao phải đốt nó thì tao mới thoát được. Bỏng hết cả tay tao đây này."

"Thế đã xảy ra sai sót gì ư. Vậy thì giấc mơ đó.. Là sự thật" Thằng béo nhớ đến lời ống phát sư

"Sự thật gì cơ. Có chuyện gì tao không biết ư." Ye lấy bông gòn trong hộp y tế trong tủ sau gương vệ sinh rồi đi ra ngoài băng

"Chuyện dài lắm. Mày đã gọi cho mẹ thằng Way chưa. Mày gọi luôn đi. Có chuyện rồi." thằng béo mặt nghiêm trọng nói

Thằng Ye đành rút điện thoại ra gọi cho thằng Way thì vẫn không có tín hiệu bắt máy.

"Vẫn không kết nối được. Hay tao đến nhà nó xem sao." Ye đặt xe taxi để đi. Tay nó các nốt mọng nước đang phồng rộp lên đâu đớn

"Tao đi cùng với" thằng béo trèo xuống giường đi vào rửa mặt

"Hôm nay mày còn có tiết mà. Trốn học luôn hả." Ye lên tiếng

"Tao mà không nhìn tận mắt thì tao không yên tâm. Tý tao gọi mẹ kêu tao ốm không đi học được và xin phép nghỉ." thằng béo đi vào vệ sinh gọi cho mẹ nó. Cái bản mặt vẫn thâm xì môi tái nhợt và mắt thì trũng sâu mẹ nó không nghi ngờ gì mà dặn nó nghỉ ngơi bao giờ đỡ thì gọi xe về. Nếu không thì để mẹ nó sang đón. Nó thoát thác bảo nó muốn ngủ tiếp. Bao giờ đỡ thì nó bắt xe về.

Hai đứa vào taxi ngồi chẳng ai nói gì với ai. Mỗi đứa đang mải mê nghĩ về việc đáng sợ sáng nay. Chúng vừa xuống xe thì thấy mẹ thằng Way vừa đi đâu về đang được người khác đỡ vào nhà. Vẻ mặt đau khổ trên gương mặt khắc khổ càng khiến cho bà già đi nhiều. Chúng nó theo sau bước vào nhà lên tiếng chào hỏi mấy bác đang ngồi trong nhà.

"Các cháu là ai mà vào đây." một bà cô ngồi cạnh cửa ra vào

"Dạ bọn cháu là bạn của Way ạ. Hôm qua bọn cháu thấy way bảo phải về sớm đưa xe cho mẹ đi làm. Lúc tối bọn cháu gọi lại cho nó mãi mà không được nên hơi lo cho nó. Tối qua bọn cháu cũng qua xem nhưng không có ai nên sáng nay chúng cháu sang hỏi ạ." thằng béo trình bày

"Thế thì muộn rồi. Tối qua nó trên đường đi về bị tai nạn giao thông chết trên đường đi cấp cứu. Còn em họ của nó thì đập đầu quá mạnh nên thành người thực vật. Có khổ không cơ chứ. Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Mẹ nó nghe tin thì ngất lịm đi. Sáng nay bên công an mới cho nhận xác con về." Bà cô ngồi sụt sùi khóc thương

Hai đứa đứng chết trân khi nghe tin động trời đó. Ngày hôm qua mới tụ tập vui chơi với nhau mà hôm nay đã kẻ ra đi người ở lại. Bọn chúng đau lòng hỏi về đám tang của Way thì bà cô bảo đêm nay để ở nhà mai làm lễ mời thầy sư chùa đến cúng. Lúc đấy các cháu sang thắp nén nhang cho Way.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG VIII:

Hai đứa đi về nhà với tâm trạng nặng nề lẳng lặng đi trên đường trong dòng người hối hả.

Trở về nhà Ye, hai đứa đi vào phòng ngủ của nó ngồi thở dài. Ye mở lời trước: "Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ. Tao rối quá."

"Mày đừng hỏi tao. Cái chết của Way là lỗi của mày. Nếu hôm đó bọn tao không nghe lời mày đến khu nghĩa địa quay clip không nghịch phá phách lung tung trong đó thì bọn tao không bị ám cũng không phải chết." thằng béo sợ hãi gào khóc kêu

"Mày nói cái quái gì vậy. Bọn mày bị ám. Ai ám. Mà hôm đó tao rủ bọn mày thì cũng là bọn mày tự nguyện đi. Tao có ép đứa nào không. Bây giờ có chuyện thì là lỗi tại tao." Thằng Ye vò đầu tức giận nói

"Mày có nhớ cái đêm hôm đó không? Thằng Way, em họ nó và tao cùng nhìn thấy cái bóng của cô gái áo xanh, tóc đen buộc cao. Cô ta chính là con ma trong khu nghĩa địa. Cô ta còn nói sẽ giết từng đứa từng đứa trong nhóm chúng ta. Ba bọn tao sợ quá nên đi tìm pháp sư làm bùa phong ấn con ma ấy lại nhưng lá búa mất linh nên con ma chui ra và bắt đầu trả thù. Chính cái bùa chú tao đeo trên cổ đã bị mày đốt đó." Thằng béo ngồi giải thích

"Mày cho tao một chút thời gian để nhìn nhận vấn đề đã. Tao đang cảm thấy não tao đang rối quá." Ye đứng dậy xuống nhà lấy chai nước lạnh trong tủ đưa lên miệng tu ừng ực cho đến khi hết nửa bình nước nó mới dừng lại. Rồi chậm rãi bước lên phòng, nó vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Nó đã cảm giác được cái thứ muốn bọn chúng chết đang ở sau cách cửa này. Nó có chạy cũng không thoát khỏi nên đành phải dũng cảm bước tiếp. Đi bước nào tính bước đó vậy nhỡ chẳng may ngã thì sẽ chẳng còn con đường quay lại.

Ye bước vào cầm lấy điện thoại nhắn tin lên nhóm hẹn cả nhóm trưa nay tập trung ở quán rượu cũ gần nhà trưởng nhóm. Nó nhấn mạnh chuyện gấp không được thiếu bất cứ ai. Cả nhóm hoang mang đến điểm hẹn. Mọi người đều đã có mặt đang thắc mắc thằng Way và em nó, thằng béo mãi chưa đến. Mọi khi ba đứa nó toàn là người đến sớm nhất nhì. Một lúc sau, Ye bước vào cùng với thằng béo. Bọn nó ngạc nhiên vì tay trưởng nhóm quấn lớp băng gạt khá dày. Bọn chúng nhao nhao lên nói ai khiến đại ca chúng ta bị thương thì bọn chúng sẽ hỏi tội cho ra nhẽ.

Ye ra hiệu cho bọn nhóc im lặng nói: "Hôm nay tao gọi chúng mày đến để thông báo một tin buồn là thằng Way đã mất hôm qua khi đi về nhà nó đã gặp tai nạn. Sáng mai gia đình nó sẽ tổ chức đám tang cho nó, đứa nào đi được thì hẹn 7h sáng mai tập trung ở đây để đi nhé."

"Sao lại đột ngột như thế."

"Khổ thân gia đình nhà nó quá."

Bọn chúng than thở thương tiếc thằng Way mà không ai để ý mặt thằng Ye đang trốn tránh một sự thật khác.

"Ye có phải anh đang giấu bọn em điều gì đúng không." Thằng Big thấy Ye đi vào vệ sinh nên nó nhẹ nhàng đi đằng sau

"Mày nói cái gì vậy. Tao có giấu gì đâu đừng thần hồn nát thần tính như thế chứ." Ye lảng tránh ánh mắt của Big muốn dời đi

"Anh đừng giấu em. Hôm đó em đã thấy có một dấu ấn đường đen trên trán anh Way nên em đã nhắc anh Way phải cẩn thận trong mọi việc. Hôm nay thì em lại thấy dấu ấn đó trên trán anh béo. Như thế đó không phải là một điều bình thường mà đã có chuyện lớn xảy ra rồi." Big ngẫm nghĩ nói

"Mày cũng nhìn thấy ư" Ye giật mình nói

"Không em từ nhỏ đã được bà em dạy qua nhân tướng học nên có thể nhận biết một vài dấu hiệu người ta mắc bệnh hay sắp chết." Big nhớ người bà quá cố của mình

"Đúng là có chuyện nhưng tao không định nói cho tất cả bọn nó biết lúc này. Chờ tao tìm ra cách thì tao sẽ nói cho bọn mày biết" Ye tính toán mọi chuyện cho cả nhóm. Nó lớn tuổi nhất nên phải gánh trách nhiệm lớn nhất. Nó cần bình tĩnh xử lý nhưng với sự việc kỳ lạ như thế thì nó cũng loay hoay không biết làm gì. Nó cần ai chỉ giúp nó.

Sáng hôm sau bọn chúng tập trung ở trước cửa quán rượu rồi cùng nhau đến nhà Way. Hôm nay mưa bay bay nên đám tang càng buồn tủi hơn. Cả nhóm cầm hoa đặt lên quan tài của thằng Way rồi chúng nó ngồi nói chuyện với gia đình nó. Bọn chúng hỏi thăm được em họ Way vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt khó có khả năng tỉnh lại nhưng bố mẹ nó không muốn từ bỏ. Đột nhiên có một nhà sư đến tụng kinh ở lễ tang của thằng Way đi qua bọn chúng nói: "Các cháu đã làm việc không phải nên từng đứa một đang phải trả giá đó. Nếu các cháu không ăn năn hối lỗi thì cái chết sẽ đến nhanh lắm đó."

Sư thầy nói xong chấp tay khấn thứ gì đó đằng sau bọn chúng rồi mồm đọc kinh tay cầm tràng hạt đi ra ngoài. Ye tái mặt chạy ra theo sư thầy và nhờ sư thầy giúp nó giải tội nhưng sư thầy lắc đầu ông không thể làm gì. Thứ bám theo chúng không phải chỉ là oán khí của một người mà là của một đám người có cả già lẫn trẻ, có cả những đứa trẻ vô thừa nhận. Ông chỉ nói rằng tạo nghiệp ở đâu thì đến đó van xin thể hiện sự ăn năn hối hận thì có khi họ sẽ tha tội.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG IX:

Chiều hôm đó, sau khi bọn chúng nghe chuyện xảy ra với thằng béo và nguyên nhân cái chết của thằng Way thì bọn chúng bắt đầu bất an, lo lắng sợ hãi mình là người tiếp theo. Bọn chúng khóc lóc, la hét một hồi lâu thì Ye quát: "Bọn mày ồn quá. Bây giờ chúng ta phải thành tâm xin lỗi thì chắc được tha thứ chúng ta sẽ không phải chết nữa".

"Đúng". "Anh Ye nói đúng đó." "Em cũng nghĩ thế"

Bọn chúng bắt đầu ngoan ngoãn trở lại và hùa theo với Ye. Cả nhóm đi ra chùa ngồi mang mâm lễ ra chùa xin nén nhang và lễ vật để trở lại khu nghĩa địa gái điếm. Chúng liền đèo nhau ra nghĩa địa cúi đầu khấn xin tha tội, khấn xong thì lấy ngón tay nhấn vô đất tìm chỗ mềm mềm để cắm nhang. Đi quanh quanh mấy giây thì Ye tìm được chỗ đất mềm gọi thằng béo ra cắm. Chúng cẩn thận cắm xuống đát nhưng cứ bỏ tay ra là nén nhang lại đổ xuống. Chúng quyết định tìm khúc gỗ cấm nhang lên nhưng cứ đứng lên là nhang lại rớt khỏi khúc gỗ dù là cắm rất chắc. Chúng hốt hoảng tìm cách thì xuất hiện một ông già đứng trước hẻm cười cười nói: "Sao rồi bọn mày thấy rồi chứ gì Chơi chỗ nào không chơi mà lại đến chỗ này chơi nhưng tao cũng mừng vì tụi bây biết sai và quay trở lại xin tha tội. Tao nói tao mừng thôi chứ họ thì không nhận lời xin lỗi của bọn mày đâu". Bọn nó chỉ nghe đến đó thì chả có tâm trí nghe tiếp mà bỏ chạy về. Bọn chúng cứ nghĩ chỉ cần xin tha tội là ổn rồi. Xong bọn chúng rã đám đứa nào về nhà nấy.

"Béo chết nhát mày chết chưa. Mày nghĩ tao tin ư. Khửa khửa. Tao đi theo bọn mày xem bọn mày làm trò mèo gì thôi." Một tin nhắn từ thằng Ken nhắn tin cho Béo nhưng tin nhắn này rõ ràng nhắn từ lúc nào nhưng đến tận nửa đêm mới đến được máy thằng Béo. Tiếng tin nhắn báo đến xé toạc không khí yên tĩnh lúc nửa đêm, thằng béo giật mình tỉnh giấc cầm điện thoại đọc tin nhắn. Thằng béo mắt nhắm mắt mở đọc tin thì cảm giác lạnh sống lưng bắt đầu lan ra nó cảm giác khiếp đảm.

Thằng béo liền nhắn lại: "Mày muốn chết thì chết một mình đi. Tao không bạo gan trời không sợ chết như mày. Đời tao đẹp tao còn chưa nắm được tay crush thì tao không muốn chết."

"Ờ đồ chết nhát." Khửa khửa khửa. Tiếng cười đặc biệt của thằng Ken vang lên trong phòng. Nó là đứa bất cần, liều mạng nên chả sợ cái quái gì. Cái đáng sợ gì đó đến đây mà giết nó đi. Nó chả sợ liền vứt cái điện thoại xuống giường bật máy tính lên mạng vào chơi game bạo lực rồi lượn lờ các trang web đen. Cái điện thoại trên giường nó rung lên hiển thị một tin nhắn của thằng béo nhưng không phải của thằng béo nhắn. "Một.. hai.. baaaaaa. Ú òa"

Hôm sau, thằng Ken tỉnh dậy với một bên vai nặng trịu. Nó không biết nó ngủ lúc nào và ai đưa nó về giường. Nó chỉ nhớ đem hôm qua chời được một lúc thì nó thấy mệt mỏi uể oải, đôi mắt rũ hết xuống xong rồi không biết gì nữa.

"Ken. Mày làm gì thế này. Xuống dọn ngay." Bà mẹ kế của thằng Ken gào rú

"Mới sáng ra dì lại làm sao thế. Tôi cả đêm hôm qua ngủ trong phòng làm cái quái gì." Thằng Ken thay bộ quần áo xong lê lết xuống dưới lầu đi vào phòng bếp thì cảnh bừa bộn đổ vỡ đập ngay vào mắt nó.

"Sao bừa thế này. Ui cái mùi gì thối thế" Nó đi vào trong bịt mũi kêu

"Còn không phải là mày thì là ai. Tối qua mày chơi điện thoại không xuống ăn cơm nên đêm mày lục lọi tìm đồ ăn chứ gì. Nhưng cũng vừa vừa phai phải thôi chứ, mày bày bừa xong vứt đồ ăn lăn lóc xong để cả đồ hỏng vào tủ để dằn mặt ai" Dì ghẻ liếc xéo nó

"Dì nói gì cũng phải có chứng cứ chứ. Đêm hôm qua tôi ngủ trong phòng biết gì no đói đâu mà lục. Tôi sung sục đồ ăn như thế mà dì không nghe thấy thì có phải điêu không. Bình thường tôi chỉ cần làm gì động chạm trong bếp dì đã ra ngó nghiêng rồi cơ mà. Đêm qua tôi bày bừa làm đổ xong đổ chảo mà không ra tiếng động nào cơ à. Dì tưởng tôi là ma à." Ken tức tối cãi

"Mày.. Mày.. Hỗn láo quá." Bà dì tức lộn ruột

"Lỗi không phải của tôi, tôi không nhận. Tôi đi học đây." Thằng Ken quay người đi trừng mắt với thằng con ruột của dì ghẻ "Mày nhìn cái quái gì."

"Em.. Em.. Oa. Mẹ ơi. Huuhhuu" Thằng nhóc sợ hãi vòng qua người Ken lao vào trong lòng mẹ. Nó nằm trong lòng mẹ chỉ dám he hé đôi mắt nhìn rồi lại sợ hãi nhắm chặt mắt mà khóc.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG X:

"Thật đúng là thằng côn đồ không có người dạy dỗ mà. Con yêu, đi rồi không sao đâu. Mẹ thương mà. Con ngoan của mẹ, nín khóc nhé." Dì ghẻ ôm ấp con ruột bà dỗ dành.

"Mẹ ơi, con sợ anh lắm. Mẹ đừng cho anh vào nhà nữa được không?" Thằng nhóc sụt sịt nói.

"Mẹ cũng muốn thế nhưng giờ chưa phải lúc. Mẹ mà đuổi nó đi thì không xong với ông nội con. Cùng là cháu mà phân biệt đối xử chỉ biết dành phần tốt nhất cho thằng vô học đấy thôi." Dì ghẻ làu bàu

"Vậy tối mẹ cho con sang ngủ với bố mẹ nhé. Con không dám ngủ một mình đâu." Thằng nhóc năn nỉ

"Con lớn rồi sao nằm với bố mẹ được. Các bạn mà nghe thấy thì cười con thối mũi đó. Ngoan không cần lo thằng anh mất dậy kia đâu. Mẹ sẽ không để nó làm gì con đâu." Dì ghẻ an ủi thằng bé

Ken ra khỏi nhà với tâm trạng khó chịu, nó bắt taxi trốn học ra quán net chơi. Lúc xuống xe nó quay đầu trả tiền cho bác tài xế thì ông chú nhận tiền nói "Bọn trẻ bây giờ yêu sớm quá. Cô nhóc quá còn bé quá cậu đừng có mà táy máy không đi tù như chơi. Đáng yêu thiêt."

Ken nghe sau liền nghĩ ông này chắc có vấn đề gì nên nói: "Cháu đi một mình mà. Người yêu cháu bằng tuổi đang con ngoan trò giỏi ở trường cơ."

"Giỏi. Vừa cua được gái ngoan ở trường vừa có em gái nuôi ở ngoài. Chú em quá tuyệt." Ông chú giơ ngón cái ra trêu chọc vừa lái xe đi

"Ông khùng. Người ta đã nói là đi một mình rồi cơ mà. Hôm nay gặp toàn người điên điên khùng khùng. Mình cũng muốn khùng theo luôn." Thằng Ken tức tối đi thẳng vào quán gọi anh lễ tân đang hang tiết gà cân trận đấu "Mở máy 501 trên tầng 2 giúp em."

"Ok. Lên đi." Anh ta ngước nhìn thằng Ken đi lên tằng theo sau có bóng của một cô bé tầm mười mấy tuổi. Anh ta định gọi thằng Ken thì cô bé quay đầu lại nhìn thằng anh ta mỉm cười. Anh ta giật mình quay đi ngại ngùng chơi nốt trò chơi.

Ken ngồi đánh vài ván Liên Minh nhưng thua từ đầu đến cuối. Nó bị bọn chơi cùng chửi cho một trận và không cho tham gia team. Nó bực mình điên tiết đập mạnh xuống bàn vầ bỏ máy ra chỗ máy bán hàng tự động mua chai coca và tự úp cho bản thân một cốc mì. Ngồi xì xụp húp mì thì nhận được tin nhắn từ người yêu đến "Anh đang ở đâu. Đi với ai." Ken liền nhắn lại "Hôm nay anh hơi chán nên trốn ra quán game chơi một mình mà. Chẳng đi cùng ai hết." Xong nó gửi thêm một bức ảnh nó ăn mỳ một mình gửi cho người yêu. Một lúc sau, tin nhắn của em ý gửi đến "Anh đợi ở đó đi. Tôi sẽ đến kiểm tra." Thằng Ken liền bỏ điện thoại sang bên ăn nốt hộp mỳ. Người yêu nó cái gì cũng tốt mỗi tội hay ghen và kiểm soát người yêu hơi quá. Thật phiền phức! Nó ăn xong dọn dẹp rác và trở về chỗ máy bật màn hình lên chơi tiếp. Mãi đến 12 giờ hơn em người yêu qua kiểm tra thì nó phải ngồi thề thốt nó chơi một mình rồi năn nỉ thì em ý mới bỏ qua. Ken liền dắt người yêu đi ăn thì cả hai xuống tầng thanh toán tiền chơi game thì anh lễ tân cứ len lén cười mỉm với Ken. Thằng Ken khó chịu khi anh ta cứ nhìn mình cười cười nên kéo em người yêu đi thằng ra ngoài. Cả hai gọi taxi vào trung tâm thương mại ăn gì đó. Hai đứa ngọt ngào ôm ấp khiến người lớn cũng phải ái ngại nhìn. Người yêu nó vừa vào khu thương mại đã kéo nó đi vòng vòng xem quần áo xong quyết định vào ăn lẩu. Ngồi trong quán ăn, người yêu nó lấy điện thoại ra hết chụp thức ăn đến bắt nó lăn lê chụp cho cô nàng uốn éo tạo dáng. Đợi đến khi ra hết món thì cô nàng mới dừng lại. Mới ăn một cốc mỳ nên bụng vẫn cảm giác đói, Ken cắm đầu ăn mặc kệ cô nàng kể lể chuyện trên giời dưới biển.

"Ken. Anh nghe em nói không hay chỉ tập trung ăn thôi hả." Cô nàng xụ mặt nhìn chầm chập

"Có anh vẫn nghe mà." Ken ngẩng đầu lên

"Sáng nay anh nói cho em biết anh đi cùng ai đến quán. Em nhìn thấy anh đi trước còn đứa con gái theo sau. Em lúc đó đang ngồi trên xe cùng ba nên em mới nhảy xuống bắt tận tay day tận trán nhé. Em sẽ xử luôn cả anh lẫn nó." Cô nàng lườm nguýt cấu thằng Ken

"Trời ơi em có nhìn nhầm không. Anh thề anh đi một mình mà. Mà em có nhìn thấy rõ cô bé đó không?" Ken năn nỉ bóp vai cô nàng

"Không em không nhìn rõ. Chỉ mờ mờ thấy cô ta chắc nhỏ hơn tụi mình 3 hoặc 4 tuổi gì đó. Tóc đen buộc cao, dáng người dong dỏng và mặc mọt chiếc áo màu xanh." Cô nàng ngẫm nghĩ nhớ lại

"Nhỏ hơn chúng ta 3 - 4 tuổi thì còn tầm 14 - 15 tuổi thôi ư. Trời anh không có hứng với mấy đứa con nít điện nước chưa đầy đủ. Mà anh cũng chẳng muốn đi tù đâu" Ken liếc liếc cô nàng trêu đùa

"Em lại tưởng anh đổi gu gặm cỏ non chưa lớn" Cô nàng cằn nhằn
 
Last edited by a moderator:
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XI:

"Em thôi đi. Từ sáng đến giờ anh gặp phải toàn chuyện phiền phức lắm rồi. Anh mệt lắm rồi." Ken tự nhiên nổi nóng mắng

"Anh.. anh có ý gì thế. Hay đúng anh có con khác rồi. Chia tay." Cô nàng nóng nảy cầm cốc nước lọc trên bàn hất vào mặt thằng Ken rồi cầm túi quay lưng bỏ đi.

Thằng Ken ngồi ngẩn người nhìn theo bóng lưng của người yêu. Mấy cô nhân viên đứng ngoài ngó nghiêng thì có một cô mạnh dạn ra đập vai thằng Ken hỏi han nhưng thằng Ken vẫn ngơ ngẩn không quan tâm gì. Nó thanh toán xong liền thơ thơ thẩn thẩn đi ra ngoài không hề biết mình đi đâu mà chỉ theo cảm giác như ai đang gọi nó. Mọi người tấp nập đi trên phố không ai quan tâm đến thằng nhóc đang thơ thẩn đi sát lề đường chỉ cần sảy chân là một vụ tai nạn thường tâm xảy ra.

"Đi đừng kiểu gì thế không nhìn à" Một anh chàng bị thằng Ken va phải nắm lấy cổ áo nó

"Thôi anh bỏ qua. Chắc thằng nhóc tâm trí không bình thường đấy mà. Con cái nhầ ai mà không trông để nó thơ thẩn thế này chết." Người yêu của anh chàng bị va phải can ngăn

"May mắn cho mày là có người yêu tao tốt bụng nên tao tha nhé." Anh ta đẩy thằng Ken ngã bịch xuống đất rồi quay đi

Thằng Ken lồm cồm bò dậy phủi bên tay bị trầy do chống xuống đất rồi đứng ngẩn người nhìn làn xe phóng vun vút trên đường lớn. Nó chầm chậm chầm chậm lại gần lề rồi bất thình lình nhảy ra giữa làn xe. Một tài xế đang đi trên đường giật mình khi thấy một bóng người đang lao ra đường. Anh ta sợ hãi đạp chân phanh tiếng kít vang lên thu hút tất cả mọi người. Có vài người sợ hãi hét lên khi thấy thằng Ken bị tông bay ra khoảng 5m, cả người như con búp bê bị ném xuống. Mọi người nháo nhào chạy ra xem xét nó, có người rút điện thoại gọi cảnh sát đến. Phải 10 phút sau cảnh sát mới đến được hiện trường, họ nhanh chóng đưa thằng Ken lên xe cấp cứu xong người thì đi lấy lời khai của chủ xe, người thì điều phối con đường đang tắc. Con đường thông thoáng trở lại còn ở trên xe cấp cứu thằng Ken chỉ nằm im lặng trên cáng cứu thương. Điện tim đồ vẫn lên xuống mấp mô, bác sỹ trên xe tiêm cho nó mấy lọ thuốc để giữ mạng sống.

"Khẩn. Bệnh nhân bị tai nạn giao thông khả năng gãy xương toàn thân. Cho đi chụp X Quang, xét nghiệm máu và thử phản ứng đi."

Các bác sỹ nhanh chóng đẩy thằng Ken đi làm thủ tục nhập viện và xét nghiệm tổng thể. Các bác sỹ phải cẩn thận nhẹ nhàng di chuyển để các mảnh xương vỡ không đâm sang các bộ phận khác gây nguy hiểm. Các bác sỹ trong phòng hội chuẩn bàn bác về hướng xử lý ca bệnh khó của thằng Ken. Còn bên phía cảnh sát họ tìm tu liệu gọi người nhà đến xác nhận thông tin. Bố thằng Ken là người đến đầu tiên tiếp đó là hai mẹ bà dì ghẻ. Ông bố thằng Ken là giáo sư của một viện nghiên cứu quanh năm suốt tháng ông ta bận bịu với các công trình nghiên cứu. Những lần về nhà một tháng tính trên đầu ngón tay có khi cả thầng cũng không thấy ông trở về nên thằng Ken luôn phải cô đơn trong căn nhà rộng lớn. Nó từng mấy lần bỏ đi về quê ở với ông nội nhưng sau bố nó trở về lại xin lỗi hứa thay đổi. Đến lúc nó 10 tuổi thì bố nó dẫn bà dì ghẻ về giới thiệu lúc đầu nó cũng khá quý bà ta nhưng kể từ khi bà bước chân vào nhà họ thì nó cảm thấy bà ta mới lộ ra bản chất thật. Có lần nó nhìn thấy bà ta đứng trước di ảnh mẹ nó chửi mắng mẹ nó sao không dẫn cục nợ là nó đi theo. Nó đau khổ khóc lóc gọi cho ông nội nên đón mình nhưng khi về với ông thì thấy ông đã già yếu mà vẫn phải chăm sóc mình nên nó quyết định mạnh mẽ tự chăm sóc tốt bản thân và báo hiếu ông. Mấy tuần trước ông được bố mua vé máy bay sang Mỹ thăm cô hai nên ông không có mật ở nhà.

"Bà đi đâu mà giờ này mới đến. Con xảy ra chuyện mà người lầm mẹ như bà vẫn bình thản như vậy sao."

"Tôi cũng bận đi chăm sóc bản thân chứ. Tôi vừa nghe tin đã chạy vào đây luôn còn gì."

Bác sỹ nhìn hai người đang đứng ồn ào tranh luận liền khó chịu nhíu mày lấy cái bút gõ cạch cạch vào cái kẹp giấy trên tay tỏ vẻ không kiên nhẫn. Hai vợ chồng lúc này mới im lặng, ông bố liền đi cùng bác sỹ hỏi han tình hình của thằng Ken. Bác sỹ thông báo nó bị gãy 5 chiếc xương sườn tay chân cũng đều bị gãy. Các chỗ gãy xương bị dịch chuyển nhưng không đâm sang nội tạng xung quanh. May mắn là đầu chỉ bị chấn động nhẹ không bị ảnh hưởng nhiều nhưng vẫn phải theo dõi thêm. Bác sỹ bảo ông bố đi ra làm thủ tục và nộp viện phí để bệnh viện sắp xếp phòng phẫu thuật cho nó. Sau khi ông bố làm xong thủ tục thì thằng Ken được đẩy vào phòng cấp cứu số 3 bắt đầu làm phẫu thuật. Ông bố lo lắng đi đi lại lại ở ngoài cửa phòng còn bà dì ghẻ thì mỉa mai chỉ mong nó chết luôn đi. Con cậu bé thì đang nhìn chằm chằm vào một góc tối cuối hành lang. Biểu cảm sợ sệt xen lẫn với tò mò lộ ra trên gương mặt ngây thơ cuối cùng cậu bé nhẹ nhàng đứng dậy đi theo cái bóng trong góc tối mời gọi.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XII:

Trải qua hàng tiếng trong phòng phẫu thuật thằng Ken mới được đẩy ra ngoài. Nó bị bó bột cả cơ thể chỉ còn mỗi cái mặt có vài vết xước đã được xử lý tốt. Nó vãn chưa hết thuốc mê nên vaxn chưa tỉnh lại. Bó nó nhìn bác sỹ đẩy thằng Ken ra ngoài liền hỏi han bác sỹ tình hình sức khỏe và bắt tay bác sỹ đưa chút quà cảm ơn. Xong lại tất bật phụ giúp y tá đẩy Ken về phòng còn bà mẹ sau khi thấy nó thì hơi thất vọng một chút nhưng nó mà chết thì bà ta cũng không được quả ngọt có khi còn bị oán trách. Bà ta đứng dậy định dắt đứa con về phòng Ken thì mới phát hiện thằng bé đã tự ý đi đâu đó. Bà suốt ruột định gọi ông chồng đi tìm cùng nhưng ông ta đã cùng y tá đẩy thằng Ken đi về phòng rồi. Bà ta bực bội mà đi quanh quanh tìm một mình. Bà ta chạy đi tìm ý tá, mọi người đi trên dọc hành lang này nhưng mọi người vẫn lắc đầu không biết. Tự nhiên có một cô bé mặc bộ đồ bệnh nhân đầu đội một chiếc mũ len gọi bà ta lại: "Cô đang tìm một cậu bé cỡ tuổi cháu đúng không ạ. Cậu ta mặc quần bò xanh và áo phông ngắn tay màu cam."

"Đúng rồi thầng bé là con cô đó. Cháu nhìn thấy nó ở đâu" Bà ta sốt ruột tóm lấy tay con bé kéo hỏi

"Đau quá" Cô bé gỡ tay mình ra rồi nói tiếp "Cháu vừa nhìn cậu ta đi theo một chị gái trông đáng sợ đi về chỗ lối đi thoát hiểm ạ" Cô bé ngoan ngoãn chỉ tay về hướng lối thoát hiểm chỉ

"Cô xin lôi vì làm cháu đau. Cô cảm ơn nhé." Nghe xong bà ta nhanh chóng chạy theo hướng cầu thang thoát hiểm. Càng đến gần lối cầu thang bà cũng cảm giác lành lạnh nhưng con bà đang ở đó nên bà vẫn mở cánh cửa ra. Bà ta cảm giác khi bước vào lối di như ở một không gian khác lạnh lẽo và bà ngó lên ngó xuống cầu thang không hề có dấu hiệu gì khác lạ, bà chỉ có thể theo linh cảm làm mẹ của bà mà chọn đi lên trên. Tầng hiện tại bà đang đứng là tầng 5, bà nắm chắc tay vịn cầu thang cố gắng đi từng bước một. Cảm giác lo lắng bất an ngập tràn, tim như bóp nghẹt cố gắng lên tầng thượng trên cùng là tầng 11, hơi thở gấp rút mệt mỏi khiến bà phải dừng đến 5-6 lần để nghỉ. Mở cửa tầng thượng ra thì vẫn không thấy bóng dáng. Bà sợ hãi hét tên con gọi mấy lần thì thằng nhóc mới ló cái đầu ra sợ hãi nhìn. Thằng nhóc nhận ra mẹ nó liền òa khóc chạy lại ôm chặt lấy. Bà ta ôm lấy thằng bé dỗ danh một lúc lâu thì thằng bé mới bình tĩnh lại được. Bà ta ôm thằng bé xuống dưới tầng về phòng bệnh của thằng Ken thì chả thấy ai trong phòng hỏi mấy cô y tá thì họ bảo ông chồng đưa về xong thuê một hộ lý chăm lo tất cả xong thì có điện thoại gấp đến từ viện nghiên cứu nên phải về rôi. Bà ta tức điên lấy điện thoại ra thì nhận được tin nhắn báo ông ta có việc gấp bảo bà về chăm sóc cho thằng Ken. Bà ta tức xong thở dài bà đã quá quen với chuyện ông chồng vô lương tâm này rồi. Lúc đầu bà ta chỉ hẹn hò chơi với ông ta xong khi gặp thằng Ken thì thấy thằng bé đáng yêu đpẹ trai mà mất mẹ từ nhỏ nên tình thương trỗi dậy mới quyết định cưới. Lúc đầu hai mẹ con cũng rất hợp nhau nhưng sau đó tự nhiên thằng Ken phản nghịch lại, bà ta chỉ nghĩ tuổi nổi loạn nên nó mới thế xong ọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Thằng Ken hay mắng thằng con ruột bà nhưng thực ra bà nhìn ra nó cực kỳ quan tâm em bất kể sinh nhật hay này gì đều có quà mua cho nó. Con bà bị bắt nạn ở trường tawhfng Ken cũng chạy đến dạy cho bắt nạn một trận làm ba mẹ chúng đến trường tố cáo. Bà phải giảng hòa với họ cả buổi sáng họ mới chịu bỏ qua. Hai anh em im im đinh dấu bà nhưng bà biết hiểu mọi chuyện. Hai mẹ con bà tiến lại gần thằng Ken xem tình hình thì thằng Ke đột ngột mở mắt âm u nói: "Bà đnag mong tôi chết quách như mẹ tôi chứ gì. Tôi chưa chết nhé. Đừng mơ."

"Con nói cái quái gì vậy. Ta mà muốn con chết thì ta quan tâm con làm quái gì." Bà ta nghe xong cười lớn nói

"Hừ sao tôi tin được. Đợt giỗ mẹ ta khi ta 5 tuổi chính bà nói trước di ảnh mẹ ta là sao ta không đi cùng mẹ ta cho dảnh nợ à." Lúc này thằng Ken vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử nên những ấm ức từ trước đến giờ bộc lộ hết ra.

"Con nghe thấy ta nói như vậy thật sao. Hình như con hiểu lầm ta cái gì rồi." Bà ta cười hiền nhìn thằng Ken

"Lúc đó ta thấy rõ ràng bà đứng trước di ảnh mồm lẩm bẩm mà. Ta khồng nhìn nhầm được." thằng Ken đnag nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó

"Haha nhưng người nói câu đó lại không phải ta." Bà ta nói ra hoàn cảnh lúc đó "Hôm đó ta lau dọn bàn thờ ở bên cạnh đang phim sự trả thù của người vợ. Cái câu con nghe thấy là lời đối thoại trên tivi"

Thằng Ken nghe thấy vậy liền đơ người nó nghĩ lại lúc đó tiếng nói đấy không giống với tiếng của bà ta. Thằng Ken nghĩ lại buồn cười sao mình không nói ra sớm cho khỏa khuây nỗi niềm của mình. Trong thâm tâm nó cũng không tin bà ta sẽ nói ra câu đấy vì nó cảm nhận được sự chăm sóc cẩn thận của bà ta.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XIII:

"mẹ.. Mẹ.." Thằng nhóc níu áo của dì rồi trèo lên giường nép vào phía thằng Ken, tay chỉ về hướng tủ quần áo ở trong góc. Bà mẹ nhìn theo không thấy có gì ở đó. Đột nhiên bà phát hiện cái bóng tủ đang dịch chuyển méo mó. Bà hít một hơi lấy dũng khí rồi đi lại gần cái bóng. Cái bóng biến đổi thành một cô bé tầm mười ba, mười bốn tuổi tóc đuôi gà đang nhảy nhót ở đó. Cô bé càng ngày càng phình to ra khiến bà sợ hãi thụt lùi về sau mấy bước. Đột nhiên cái bóng nhảy lên như một quả bóng chạy khắp bòng rồi biến mất dưới gầm giường thằng Ken. Thằng Ken nằm trên giường sốt ruột nó cũng muốn biết chuyện ra mà cả cơ thể bị bó bột bất động. Nó định mở miệng ra hỏi thì sống lưng của nó lạnh buốt, cơ thể dường như không thể kiểm soát được. Đôi mắt nó trắng dã con ngươi đảo liên hồi rồi biến mất chỉ còn một màu đỏ máu. Nó run lên từng cơn cố gắng vùng vẫy tay chân. Bà dì và thằng nhóc con bị dọa cho sợ xanh mặt nhưng khi thấy thằng Ken định dật tay chân ra khỏi giá treo thì dì ghẻ chạy lại giữ chặt thằng Ken rồi kêu thằng nhóc con nhấn nút gọi bác sĩ. Thằng bé quên cả khóc mà chạy ra phía đâu giường nhấn liên tục nút khẩn cấp. Năm phút sau các bác sĩ mới đến phòng bệnh, lúc này bà dì sắp không giữ nổi nữa, đầu và lưng ướt đẫm mồ hôi còn cơ thể vì gồng lên mà bị chuột rút đau khắp cơ thể. Y tá chạy vào sau đỡ bà dì và thằng nhóc ra ngoài phòng ngồi để bác sĩ kiểm tra. Bà dì mệt mỏi ngồi trên ghế tựa ôm lấy thằng nhóc lo lắng nhìn vào phòng bệnh còn thằng nhóc yên tâm ngồi trong lòng mẹ bật khóc nức nở. Khi nhìn thấy anh Ken bị như vậy nó thật sự rất sợ nhưng thấy mẹ đang cố giúp anh Ken nên thằng nhóc phải kìm nén và giúp hai người.

"Mẹ ơi, anh sẽ chết phải không?" Thằng nhóc nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn bà dì. Bà dì nghe thấy vậy liền nước mắt liền bắt đầu rơi xuống như mưa. Bà đã nuôi và chăm sóc thằng Ken từ khi nó còn nhỏ cho đến bây giờ. Tình cảm với nó vẫn đong đầy như ngày đầu tiên nhìn thấy nó cuời và gọi một tiếng mẹ. Đến tuổi dậy thì nó ngỗ nghịch và bất cần nhưng bà dì thấy trong nó sự lương thiện và tình cảm dành cho bà không thay đổi. Bà phải tìm hiểu nguyên nhân và giải quyết hậu quả theo sau nó như mọi lần khác. Vì bà là mẹ nó.

"Mẹ đừng khóc. Con sẽ ngoan không đuổi anh ra khỏi nhà nữa đâu. Mẹ bảo anh nhớ khỏe nhé. Chỉ có điều mẹ đuổi cái chị đi theo anh ý đi. Tối hôm qua không phải anh làm loạn nhà bếp đâu ạ." Thằng nhóc ngập ngừng nói

"Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra" Bà mẹ nghĩ lại viễn cảnh phòng bếp hôm qua. Bà chắc chắn người bình thương không thể làm thức ăn ôi thiu nhanh như thế được. Phải có thứ gì không sạch sẽ đã ở đó.

"Con thấy gương mặt chị gái kia hiện lên ở trên gương mặt anh. Cơ thể là anh nhưng vẫn đấy không phải là anh. Con còn thấy chị ta bò khắp ngôi nhà rồi đứng trước cửa phòng mẹ ngó qua cánh cửa rồi từ từ tiến lại phòng con. Con sợ quá leo lên giường chum chăn kín mít thì con nghe thấy tiếng chị ta mở cửa phòng con và tiến vào. Chị ta bò trên nóc trần rồi xuống nhảy xuống gầm giường và cười. Con sợ quá bịt tai lại nên con không biết chị ta đi lúc nào. Cả đêm con không dám nhúc nhích chỉ đợi đến trời sáng con kể cho mẹ.

" Mẹ biết rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Con đừng lo nhé. Mẹ sẽ bảo vệ các con. "Bà dì ôm thằng nhóc và vỗ về thằng nhóc

" Mấy hôm nữa con về nhà bà ngoại chơi với các chị nhé. Còn mẹ ở còn phải ở bệnh viện để chăm anh con. Bé con nhà mẹ ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất nhà luôn. Mẹ hứa là khi anh con khỏe thì mẹ sẽ đón con về được không? "Bà dì xoa đầu và nói nhẹ nhàng với thằng nhóc

Nó nghiêng đầu suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Bà dì ra nói chuyện với bác sĩ nghe kết luận thằng Ken có thể bị phản ứng thuốc nên mới co giật và sốc. Bà dì gật đầu cảm ơn bác sỹ rồi gọi hộ lý đến chăm sóc và trông chừng thằng Ken còn bà dắt thằng nhóc về chuẩn bị đồ đạc. Trên đường đi bà cứ nghĩ về chuyện thằng nhóc vừa kể và chuyện ở trong phòng bệnh lúc này thì bà đã có dự cảm không tốt về nguyên nhân gây ra bệnh của thằng Ken. Trong lòng bà sốt ruột không biết có nên nói cho chồng không nhưng chồng bà là một người vô thần nên không tin nhưng thứ đó. Bà cũng biết công việc bận rộn của ông chồng sẽ chằng giúp được gì mà còn càm ràm lắm chuyện nên tự bà sẽ đi giải quyết. Bà vừa đi vừa nghĩ nên nhỡ vượt đèn đỏ suýt gây ra tai nạn. May mắn là chỉ có xe bị xước một ít ở đầu xe còn người đều không sao. Bà bàn vứt chuyện này sau đầu chuyện gì tới cũng sẽ tới ắt sẽ có cách hóa giải. Một tiếng sau mẹ bà dì đến đón cháu thì bà cảm nhận thấy có luồng khí lạnh trong nhà ùa tới, gió này không thổi từ ngoài vào mà lại bắt đầu từ trong nhà đi ra. Ngọn gió lạnh lẽo, âm u cảm giác đáng sợ bên trong ngôi nhà khiến mẹ bà dì lo lắng cho con gái mình. Đến khi nhìn thấy con gái và cháu mình an ổn thì bà mới thở phảo nói" Ta vừa bước chân vào đã cảm nhận được một ngọn gió lạnh lẽo không chào đón ta ập tới. Ta chỉ lo sợ rằng ai đó trong cái nhà này đã bị ám khiến người đó dễ phải bỏ mạng. May không bị sao là tốt rồi. Còn chồng con đâu. Anh ta có ổn không. "

" Chồng con vẫn tốt ạ. Chỉ là thằng Ken đã gặp chuyện. Bị xe tông cả người bị gãy xương đang phải bó bột bất động trong bệnh viện."Bà dì gặp mẹ nước mắt lại tuôn ra
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XIV:

Mẹ dì ghẻ hồi xưa cũng là một nữ đạo sĩ có tiếng nhưng đến khi lập gia đình thì linh lực của bà giảm sút nên bà không làm nữa chỉ ở nhà nội trợ. Bà bây giờ chỉ làm bùa cầu phúc, bùa bình an cho các thành viên trong gia đình mình. Khi con gái bà quyết đinh cưới bố thằng Ken thì bà đã phản đối kịch liệt do ông con rể lớn hơn con bà nhiều tuổi mà còn dắt theo một con thằng con riêng. Bà mất ăn mất ngủ khóc bao đêm mà vẫn không thay đổi được quyết định của con gái. Bà nằm mộng thấy mẹ thằng nhóc ở âm giới dắt tay nó gửi gắm cho con bà mà bà cũng thấy con mình thật sự rất yêu mến thằng con riêng đó nên bà đành xuôi lòng chấp nhận. Hôm con gái được gả về ngôi nhà này, bà đã đi từng ngóc ngách chấn bùa bình an vào từng ngóc ngách nhà và làm từng chiếc bùa cho cả gia đình con gái. Bà đứng nói chuyện với con gái mà lòng bà cứ không yên liền ngắt lời con gái đi từng dò từng góc nhà. Dì ghẻ biết mẹ mình đang có linh cảm nên dì làm ký hiệu yên lặng với con trai rồi hai mẹ con nắm tay nhau đi theo sau mẹ bà dì. Bà mẹ đi vào trong phòng bếp lấy một chiếc bát sứ ở trong góc nhà rồi lấy từ túi một nhúm rơm và ít tro bỏ vào bát châm lửa đốt lên rồi lấy tý nước xin của chùa vẩy từng ít một lên ngọn lửa. Ngọn lửa cháy lên ánh sáng xanh kì dị chỉ cần nước thánh vẩy nhẹ vào là nó lại bùng lên như thể có sự sống. Một lúc sau ngọn lửa từ từ yếu dần rồi nổ nhẹ một tiếng bụp rồi một làn khói trắng lan tỏa cả phòng rồi cứ thế khói càng ngày càng nhiều lan ra toàn bộ ngội biệt thự. Thằng nhóc cực kỳ kinh ngạc nhìn những thứ kỳ lạ vừa xảy ra nó không thể hiểu được bà đốt có một ít rơm mà khói có thể nhiều đến mức bao phủ cả biệt thự nhà nó. Bà liền bảo dì ghẻ tắt hết đèn trong ngôi nhà và đóng hết rèm cửa lại, bà dì liền tự đi kiểm tra tất cả nhà. May thay là hôm nay nhà không có giúp việc ở nhà do thằng Ken phải nằm viện trong dài ngày, còn thằng bé thì sẽ sang nhà bà ngoại chăm nên lúc nãy dì về đã cho cô giúp việc về sớm. Dì đi kiểm tra lại một lượt xong đi lại cầm điện thoại bật đèn sau soi đi xuống phòng bếp. Đột nhiên nghe bà mẹ quát lên: "Tắt đèn ngay đi. Ta đang làm lễ đừng có làm phiền" Dì giật mình luống cuống tắt điện thoại đi. Ngoài trời dù là buổi chiều nhưng là hè nên nắng vẫn chói chang nhưng gtrong nhà bóng tối bao trùm không thể nhìn được rõ tay chân dù để ngay gần trước mặt, dì lần mò ôm lấy con đang ngồi trong góc. Bà vẫn lẩm nhẩm nghi thức một lúc thì xuất hiện một cái bóng của đứa bé trai trạc tuổi con dì ghẻ vui cười hớn hở nhảy quanh bát hương. Xong bà niệm một câu chú cổ thì nó bắt đầu biến vào không khí chỉ để lại vết chân xanh như phát quang bắt đầu chạy quanh phòng bếp dưới gầm bàn trên bàn tủ bếp qua tủ lạnh rồi trên cả trần nhà. Thằng nhóc nhìn liền thủ thỉ bên tai bà dì "Mẹ ơi, vết chân này sao giống vết chân của chị gái đi theo sau anh Ken thế nhỉ". Dì nghe vậy liền cảm giác bàng hoàng với tin vừa nghe. Sau đó dấu chân bắt đầu đi sang phòng ngủ của thằng con bà dì xong đứng trước cửa phòng bà dì một lúc rồi lần mò lên tầng hai chui vào phòng thằng Ken. Bà dẫn theo hai mẹ con chầm chậm đi lên tầng tiến vào phòng thằng Ken mở cửa phòng ra thì giật mình cả phòng toàn vết chân chồng chéo lên nhau nhất là cái giường của thằng Ken còn xuất hiện cả dấu vết có ai đó nằm cạnh. Có một vết chân vô cùng đặc biệt hướng vào trong cái gương gần chiếc giường của thằng Ken. Đây là cái gương toàn thân mà thằng Ken vẫn hay sử dụng. Bà lên tiếng"Hai đứa đứng ở đâu không được bước vào trong. Dù có bất kỳ tiếng gì hay hành động gì thì cũng không được bước vào dù chỉ một bước. Bà bước vào phòng một mình trên người luôn có bùa chú và một con dao phòng thân. Ai cũng thắc mắc sao bà lại mang con dao bên người bà chỉ mỉm cười không nói. Thực ra con dao này không để phòng người mà để phòng ma quỷ quấn thân. Con dao đã theo bà từ khi mới chập chững bước vào con đường tu luyện nhiều năm nó cũng hấp thụ được ít nhiều linh khí trên người nên có thể cảm ứng được dị linh và xua đuổi tà khí, phù trợ bà. Không khí trong phòng biến đổi liên tục lúc nóng như lửa đốt lúc lạnh đến xuyên tim, vết chân mờ nhạt dần, đứa bé bà gọi lúc nãy từ đâu nhảy ra níu tay bà không cho lại gần chiếc gương. Bà cố thể nhận ra nó đang kinh sợ cái gương ma quái kia. Bà nhẹ nhàng vỗ về đứa bé rồi thả tay nó ra chầm chậm đi quanh xem xét cái gương. Bà nhìn một lúc lâu cũng không nhận ra cái gì bất bình thường của chiếc gương. Nó không phải gương cổ cũng chẳng chạm khắc điều cấm kỵ gì mà chỉ là chiếc gương cao bằng đầu người màu đen trắng bọn trẻ hay mua thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XV:

Bà liền rút ba nén hương trong bao ra thắp lên và khấn, khói hương bay ra liền bị hút vào mặt gương. Mặt gương liền biến hóa thay đổi tạo thành một lỗ xoáy mở một không gian khác. Từ trong lỗ xoáy vang lên rất nhiều giọng nói đang ồn ào chỉ đến khi một giọng nói nhẹ nhàng cất lên "Im hết đi. Vào đây. Lại đây chơi với chúng tôi." Giọng nói rủ rê suýt làm bà mê man mà nghe theo lời may thay thằng bé theo bà dùng móng của nó rạch trên tay bà một đường, vết thường chảy máu đau đơn mới làm bà giật mình thức tỉnh. Bà cảm nhận được sức mạnh cường đại của con quỷ này, bà có thần hộ thể mà vẫn không thể chống lại được phép thôi miên của nó. Bà chỉ cần lơi lỏng bản thân một giây thì sẽ trở thành miếng mối ngon cho nó. Nó là oán linh tích tụ sự sợ hãi, đau khổ và oán hận của rất nhiều người nên muốn tiêu diệt nó thì không có khả năng, chỉ có cách xoa dịu và dỗ dành nó để giúp nó được siêu thoát. Bà muốn làm điều đó thì bà phải đi vào chiếc gương kia xem tất cả nghiệp chướng và oán hận của nó nhưn nếu vào đó thì bà cũng không biết mình có khả năng ra được khỏi đó hay cũng sẽ chìm trong uất hận của nó.

'Một.. hai.. Ba.. Sắp chết rồi. Hahaaa.. "Giọng nói ma mị cười vui hớn hở nói

Bên ngoài phòng thằng Ken, dì ghẻ và đứa con đang thấp thỏm ở ngoài lo lắng đứng ngồi không yên. Đột nhiên điện thoại dì ghẻ vang lên, bà cầm điện thoại trong tay mở màn hình thấy số của bệnh viện. Dì ghẻ cảm thấy lòng rạo rực sốt ruột và lo lắng run run mãi không bấm được nút nghe. Con dì thấy mẹ như vậy liền cầm hộ mẹ điện thoại rồi nhấn nghe và bật loa ngoài cho mẹ nghe.

" Bà chủ ơi, tôi là hộ lý của cậu Ken ạ. Cậu Ken được bác sỹ tiêm thuốc an thần được một lúc thì bắt đầu hộc máu không dừng. Tôi sợ quá gọi bác sỹ nhưng họ cũng bảo chưa phát hiện được nguyên nhân. Dù cậu Ken được tiêm cầm máu nhưng máu vẫn chưa thể cầm. Cậu Ken nếu máu cứ chảy như này thì chỉ một lúc nữa sẽ khó qua khỏi. Tôi không gọi được ông chủ nên tôi đành phải gọi cho bà. Nhờ bà chuyển lời cho ông chủ nên đến bênh viện gặp câu chủ lần cuối. Bà chủ.. bà chủ ơi. "

Dì vừa nghe vậy liền chết sững người muốn mở miệng nhưng không biết nói gì và cũng không thể nói. Trái tim dì bị bóp nghẹt, nước mắt dì rơi từng giọt từng giọt xuống đôi tay đang run rẩy. Thước phim cũ đang chầm chập chiếu lại cảnh lần đầu tiên bà nhìn thấy thằng Ken lúc bé, lần đầu tiên thằng Ken nắm tay bà và vuốt má bà, lần đầu tiên thằng Ken mở miệng gọi dì là mẹ, lần đầu tiên thằng Ken ngang bướng cãi bà, lần đầu tiên thằng Ken biết yêu và rất nhiều lần đầu tiên kể từ khi thằng Ken xuất hiện trong đời bà. Ai cũng xì xầm" Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ lại yêu con chồng "đến cả bố chồng cũng cho là như vậy nhưng bà bỏ qua miệng đời mà yêu thương thằng Ken như con ruột mình. Có lẽ thằng Ken là con bà từ kiếp trước nên dù không có máu mủ nhưng hai người vẫn trở thành mẹ con. Dì không thể chịu được mất bất cứ đứa con nào cả dì sẽ làm tất cả mọi cách để bảo toàn hai thiên thần của mình kể cả bằng mạng sống của mình.

Con dì nghe câu hiểu câu không nhưng nó thấy mẹ khóc đau khổ như vậy. Và nó cũng hiểu câu không qua khỏi nghĩa là chết giống như ông ngoại nó. Nó khóc òa lên và nghẹn ngào nói" Mẹ ơi, anh Ken sẽ chết ạ. Không con không muốn anh chết đâu. Mẹ cứu anh đi mẹ. Anh hơi đáng ghét nhưng con vẫn yêu anh lắm. Mẹ đừng để anh ý chết nhé. Mẹ hứa với con đi."Nó nằm bệt xuống giãy dụa gào lên

Dì thấy con mình thì càng đau lòng hơn liền kéo thằng bé vào lòng. Hai mẹ con khóc lớn. Tiếng khóc vang vào phòng thằng Ken làm bà mẹ dì đau lòng và thêm quyết tâm đi vào vòng xoáy. Bà mẹ dì trầm tư bà đã lớn tuổi rồi sống cũng quá nhiều mà chồng bà cũng mất rồi làm trái tim bà cũng tan nát chỉ muốn đi theo ông. Chả qua bà vẫn lo lắng con gái nên bà không làm điều đó được nhưng bây giờ bà thấy con gái bà mạnh mẽ có thể dũng cảm đứng lên bảo vệ con mình thì bà đã yên tâm rồi. Bà có thể đánh đổi mạng già này cho đứa con của con gái mình thì cũng đáng giá. Bà nghĩ kỹ xong bà biết thời gian không còn nhiều nên cầm chắc ba nén nhang bước vào vòng xoáy.

Đi vào vòng xoáy một màu đen tối bao phủ, tối đến mức đôi mắt bà không có còn chút ánh sáng nhìn thấy gì, bà chỉ còn cách dựa vào linh cảm của mình. Nơi đây cảm giác lạnh lẽo, mỗi bước đều nặng như chì, dưới chân còn cảm nhận độ dính dính như máu, càng đi càng ngửi được mùi hôi thối bốc ra từ phía đằng trước, trong thâm tâm bà cố gắng động viên bản thân cố gắng từng bước từng bước để đến tận cùng kia.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XVI:

Con đường nhầy nhụa khiến bà bước đi khó khăn, bà bị vấp ngã mấy lần nên bà phải ngồi xuống lần mò từngg chút từng chút một. Cả đoạn đường bà đã mò được bấy mảnh xương của một bộ hài cốt mà trên đấy vẫn còn cảm giác ấm. Bà nhặt tất cả các mảnh xương nhét vào chiếc túi bên cạnh bên người. Bà cũng không biết tại sao mình lại làm vậy nhưng bà chỉ biết dựa theo linh cảm của mình. Đôi mắt bà lờ mờ thấy ánh sáng ở xa kia bà cảm nhận được bà đã gần đến nơi mà bà cần đến. Càng đến gần cuối vòng xoáy, dưới chân bà càng nhiều máu hơn và mùi tanh tưởi của máu hòa với mùi chất thải cơ thể bốc lên khiến bà muốn ngộp thở. Bà nín thở tiếp tục bò về phía trước rồi tụt ra khỏi vòng xoáy. Bà lồm cồm bò dậy cả người nhầy nhụa bẩn thỉu khó chịu cái vòng xoáy phía sau dần dần khép lại. Bà nhìn khắp căn phòng sơ sài này chỉ thấy một cái giường đất bên trên có trải một chiếc chiếu rách nát và cái gối màu cũ kĩ không rõ màu sắc do dùng quá lâu. Ở cuối giường đặt cái tủ quần áo gỗ mục cái cánh tủ lỏng lẻo như sắp rơi ra ngoài, bên trong chỉ có ba bốn bộ váy ngắn hở hang. Bà lấy tay vén cái màn cửa hoa bạc màu treo lỏng lẻo ngoài cửa nhưng cơ thể bà như xuyên suốt xuyên qua cả màn hoa. Bà hơi giật mình tiếp tục đi ra đằng trước thì phát hiện bà biết nơi này. Bà từng đọc rất nhiều bài báo về nơi này và cả vụ hỏa hoạn gây ra cái chết của tất cả ngưởi ở nơi này. Bà hít một hơi đi phía bên ngoài đang ồn ào cãi vã. Mấy cô gái đang giành dật nhau bộ quần áo gì đó, bà lại gần để nghe rõ hơn thì ra hôm nay họ có khách quý đến nên mẹ già mua cho mấy bộ quần áo mới. Bà nhìn vào chỗ quần áo để trên bàn thì bộ nào cũng ngắn ngủn và lả lơi. Mấy tiếng cãi nhau của mấy cô gái không có đầu mối nào giúp bà thoát được nơi này nên bà định quay lại ngôi nhà tim hiểu. Chưa đi được mấy bước thì ngoài ngõ nghe tiếng khóc tiếng chửi oang oang và tiếng kéo lê của một vật nặng, bà dừng lại quay đầu xem chuyện gì diễn ra.

"Bịch" Tiếng vật trong bao tải bị ném mạnh xuống đất

"Đánh. Đánh nó. Dám trốn à. Cả con phố này là đất nhà bà. Mày xem mày trốn được đi đâu" Tiếng chửi mắng của mẹ già vang lên sau đó là tiếng đánh đấm của bọn đầu trâu mặt ngựa vào cái bao tải. Lúc đầu bao tải còn lăn tránh nhưng một lúc sau thì chỉ yên lặng bất động. Tiếng bịch bịch vang lên làm các cô gái sợ co rúm túm tụm lại với nhau

Có một cô gái lớn tuổi nhất đi lại gần mẹ già nói "Mẹ đừng đánh nữa. Hôm nay nó còn phải tiếp khách quý đấy. Ông chủ đã đánh tiếng nhất định phải là nó rồi. Đánh nó thể là đủ rồi."

Mẹ già nhìn cô ta một cái rồi giơ tay cho bọn kia dừng tay rồi sai lột cái bao tải ra khỏi người bên trong. Khi chiếc bao tải mở ra, một cô bé trẻ tầm mười tám tuổi cả người bầm tím đẩy ra nằm rên rỉ đau đớn nước mắt cô bé tuôn tràn đầy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp động lòng người. Cô gái lớn tuổi tiến lại gần cầm chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé soi xét rồi kêu lên "Bọn mày đánh gì thì phải chừa cái mặt nó ra chứ. Cái mặt đẹp đẽ này bị tím một mảng rồi đây này. Tý nữa ông chủ đến mà phát hiện ra thì bọn mày cứ cẩn thận với cái mạng đấy. Em phải nhớ là do mình có cái mặt đẹp đẽ này nên mới giữ được cái mạng nhỏ nhoi của mình chứ. Nếu không bằng cái tội trốn chạy nhiều lần nhưn này thì mạng em đã toi rồi."

Mẹ già cũng lại gần nhìn rồi nói "Chắc đánh phấn đậm xíu là che được thôi. Mà con phải quản kỹ bọn nó vào. Bọn này đợt này không yên phận gì cả."

"Dạ mẹ, con biết rồi ạ" Cô gái lớn tuổi đẩy mạnh cô bé xuống mặt đất. Cô bé bị đụng phải vết thương đau đớn nằm bệt không động đậy. Mấy cô gái thấy mẹ già và cô lớn tuổi đi vào nhà rồi mới lại gần cô bé đỡ cô bé đi vào phòng. Các cô gái hỏi han mấy câu rồi ai về phòng nấy để thử đồ mới chỉ còn mỗi một cô gái lớn hơn cô bé hai tuổi thường được gọi là May. May cầm chậu đi lấy nước rồi đun ấm rồi mang vào phòng cô bé rồi nhúng khăn ấm lau mặt mũi rồi cả cơ thể của cô bé. May giúp cô bé thay bộ đồ sạch sẽ rồi cầm cái trứng ấm đặt lên mặt cô bé lăn nhẹ nhàng. Cả quá trình cô bé vẫn nhắm nghiền mắt chỉ có nước mắt là vẫn không ngừng rơi xuống. May thở dài nhẹ nhàng nói "Chị đã nói rồi. Đừng bướng bỉnh mà cố chạy thoát nữa. Em ở đây chưa lâu nên chưa biết thủ đoạn hạ tiện của bọn chúng với những người chống đối chúng đâu."

"Nhưng đây đâu phải là sống. Em không thể sống như này được nữa. Em ghê tởm chính mình mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến việc mình là công cụ tình dục của tất cả đàn ông thì em chỉ muốn tự tay giết những kẻ đó và giết luôn cả bản thân mình." Cô bé mở đôi mắt trong vắt cảm giác như nhìn thấu hồng trần nhìn thẳng vào May. May cúi gầm mặt xuống đôi mắt rưng rưng đỏ hoe không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XVII:

Không gian thời gian trong vòng xoáy biến đổi nhanh chóng thành buổi tối đôi mắt bà chợp tối rồi ánh sáng lờ mờ xuất hiện lại, bà chớp chớp mắt để đôi mắt dần thích nghi với môi trường. Bà mở mắt ra lần nữa thì nhận ra ánh sáng này là ánh sáng đèn đỏ mờ ảo khiến người ta liên tưởng và đam mê. Cánh cửa gỗ đằng sau mở tung ra mẹ già bước vào đầu tiên khúm núm xum xoe với người đàn ông xấu xí to béo đi cạnh. Ông ta mặc bộ quần áo quân nhân trên vai đeo quân hàm cao cấp dắt một bao da đựng sung ngắn trên thắt lưng. Ông ta mặt vênh váo khệnh khạng bước vào đầu lắc lắc không hài lòng. Đằng sau ông là bọn thuộc hạ bộ dáng lêu lổng xum xoe liếc ngang liếc dọc chỉ có người cuối cùng khác biệt giống như hạc giữa bầy gà. Anh ta chắc chỉ tầm hơn ba mươi tuổi dáng dấp thanh thoát mặt trẻ trung đẹp đẽ mặc cả bộ vest đi chầm chập vào. Mẹ già gọi người bưng đồ lên mời nhóm quân nhân ngồi rồi bảo cô chị lớn tuổi nhất đi vào gọi các cô gái ra cho khách chọn. Cô chị nhìn rất thích anh thanh niên khác biệt kia nhưng cô ta biết ông già xấu xí kia mới là kẻ nhiều tiền nhất, quyền lực nhất để bám víu vào nên cô ta triển khai hết những chiêu trò phong tình để dụ dỗ ông ta. Ông ta cũng rất hưởng thụ mĩ nhân kế của cô ta nên cười hết cỡ. Chỉ mấy giây sau các cô gái đi ra xếp thành hàng để chờ được chọn, lũ quân nhân thấy thế liền nhấp nhổm chọn ánh mắt dâm đãng giống như muốn xuyên qua quần áo của các cô. Ai cũng ngả ngớn tươi cười ngại ngùng với lũ quân nhân chỉ trừ May và cô bé luôn mong muốn trốn thoát tên Moon. Ông già gật gù nói với mẹ già: "Ta là nghe giới thiệu của ông chủ các ngươi nên mới tới đây. Chỗ này vừa xa vừa hẻo láng lại sập sễ. May còn có mấy hàng này vớt vát lại đấy nhé. Không ta bỏ về luôn rồi. Nói với ông chủ các người là ta đồng ý ủng hộ ông ta và sẽ cho các ngươi một hầu bao giàu để sửa sang lại chỗ này." Mẹ già vui mừng như điên liền kéo tay từng cô gái gái giởi thiệu tên tuổi và kỹ năng cũng như sở trường. Ông ta quan sát kỹ từng cô một đến May thì tỏ ra chán ghét vì vẻ ngoài bình thường và nhút nhát của cô đến Moon thì ông ta rất thích vẻ đẹp trăng dằm non mơn mởn nhưng thấy khuôn mặt bầm dập xanh tím và thái độ phỉ bang của cô bé thì ông ta tức giận, định đứng dậy bỏ về. Mẹ già sợ hãi liền quăng một bạt tai cho Moon rồi kêu tay sai kéo xuống nhà chứa củi dạy dỗ lại rồi vẫy tay cô chị lớn tuổi đến giỗ dành ông lớn. Cô chị lớn tuổi nhẹ nhàng tiến lại gần ngả ngớn nịnh hót dụ dỗ ông ta một lúc thì ông ta cũng vui vẻ trở lại và bế thẳng cô ta về phòng. Mấy tay thuộc hạ cũng đã chọn được người để vui vẻ chỉ còn lại mỗi anh thanh niên đẹp trai vẫn ngồi đấy yên tĩnh không đả động tiến lên. Mẹ già sợ anh ta ghét bỏ nên xum xoe giới thiệu mấy người còn lại cho anh ta nhưng anh ta không quan tâm, chỉ thấy phiền phức mà nhíu mày đứng lên kéo May về phòng. Vào phòng anh ta ra chỗ ghế ngồi không thèm nhìn May một cái nên May ngạc nhiên cũng như ngơ ngác không biết làm gì. May đứng đực ở chỗ cửa mất mấy giây rồi chầm chậm tiến vào chỗ giường định cởi bỏ hết quần áo. Anh ta thấy vậy liền nhẹ nhàng lên tiếng "Tôi sẽ không làm gì cô đâu nên không cần phải cởi. Ra đây ngồi đi chúng ta sẽ trò chuyện đến khi tôi về được không?" Giọng anh ta ấm áp khiến May ngẩn người thở nhẹ ra. May là con gái cả trong gia đình nghèo khó có 5 chị em gái, bố là người gia trưởng nên luôn đánh đập mẹ con cô bắt mẹ cô phải đẻ con trai. Mẹ cô vì cố đẻ con trai nên cũng tìm rất nhiều cách khác nhau nhưng đều đẻ con gái. Bà nội cô đi xem thầy bói bị phán mẹ cô không có số có con trai, bà nội bực bội trở về chửi mắng bắt mẹ cô dù mẹ cô đang bầu em thứ 6 của cô. Bố cô nhìn thấy cũng bực bội ngứa mắt nên đạp mẹ cô ngã xuống nền đất khiến mẹ cô đau đớn chảy máu. Mấy chị em cô nhìn thấy mẹ chảy máu sợ hãi van nài bố chở mẹ đi bệnh viện thì ông ta dửng dung quay đầu đi uống rượu còn bà nội thì vẫn chỉ đứng mắng mỏ mấy mẹ con cô là đồ phá sản cút ra khỏi nhà bà. Cô lau nước mắt tự mình cõng mẹ đi mấy đứa em cũng lẽo đẽo đi theo đến bệnh viện cấp cứu thì đã muộn. Cả thế giới như sụp đổ xuống cô gào khóc ôm các em mình tìm hơi ấm. Những ngày tiếp theo cô đau khổ không thiết ăn thiết uống cũng không chịu làm việc khiến bà nội và ông bố tức điên muốn đánh cô nhưng giờ cô nổi điên lên cầm dao định đâm chết cả hai người đã hại chết mẹ cô. Hai người kia thấy bộ dáng nổi điên của cô thì sợ hãi chạy trốn như lũ chuột.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XVIII:

Mấy tháng sau bà nội cô đã tìm được cho bố cô một người mới thông qua mai mối nhưng sự vẫn chưa thành do tiền lễ vật nhà gái đòi cao quá. Bà nội cô gom góp mãi mới được một phần ba khoản tiền sính lễ, bà nội sốt ruột lo lắng cô gái vượng phu lại mắm đẻ bị gả cho người khác nên bà bàn bạc với ông bố cô bán một trong những đứa con gái cho bọn buôn người. Hai người định bán cô vì cô là người có ngoại hình tốt nhất trong mấy chị em nhưng vụ nổi điên của cô vẫn khiến bọn họ sợ hãi nên quyết định âm thầm bán em ba hiền lành dịu ngoan đi. May mắn cô đau bụng đi cầu nên đứng ngoài đã nghe hết câu chuyện. Cô xanh mặt không thể ngờ lòng dạ hai người thân một là bà nội một là bố ruột của mấy chị em lại thâm độc thế. Nếu em ba bị bán vào tay bọn buôn người thì chỉ cần nghĩ một chút là biết cuộc sống tương lai của em ba sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Cô nhẹ nhàng trở về phòng và âm thầm lên kế hoạch dẫn mấy đứa em mình chạy trốn khỏi ngôi nhà này. Cả ngôi làng này đều là họ hàng với nhau nên cô nghĩ mấy đêm để vạch kế hoạch tỉ mỉ. Ngày hẹn bán em ba càng ngày càng gần trong lòng cô vô cùng sốt ruột đến hôm đó trời gần sáng thì cô đi lên phòng khám trên huyện mua một ít viên thuốc ngủ về. Cô nghiền nhỏ đống thuốc ra rồi bảo em ba đang nấu cơm trong bếp thả vào bát canh gà để tý mang lên đón khách. Gần trưa ông bố dẫn hai người đàn ông lạ mặt vào phòng khách bàn chuyện to nhỏ xong thân thiết hô anh gọi em mở chai rượu họ mang đến và gọi em ba bê cơm nước lên. Tôi đứng ngoài cửa nghe lén ông bố còn đặc biệt kéo em ba lên cho hai người đó nhìn rồi khen ngoan ngoãn, nấu ăn ngon và khỏe mạn, chăm chỉ. Hai người đàn ông nhìn một lúc rồi liếc mắt nhau ăn ý gật đầu nhưng vẫn cò kè bớt giá. Em ba đứng nghe bên cạnh sợ hãi đang muốn bật khóc. Ông bố sợ con bé khóc làm mấy người kia không hài lòng nên đuổi em ba xuống rồi đứng dậy múc cho mỗi người một bát canh gà. Ông ta còn hớn hở khoe đây là gà nhà vất vả nuôi khách quý mới mang ra nấu nên mọi người ăn nhiệt tình. Cô đứng cạnh nhìn thấy tất cả họ uống hết bát canh rồi mới yên tâm đi xuống. Còn bà nội thì phải một phen lừa, cô sai em hai tinh nhanh chạy ra vườn gọi bé út về uống canh gà còn thừa mà phải đứng gần phòng để bà nội nghe thấy rõ. Em hai vẫn không biết chị mình làm gì nhưng em hai biết chị cả không bao giờ làm gì hại em mình nên em hai nhanh chân chạy ra vườn thậm thụt gọi em út đang chơi ở đó về. Điều này đã lọt vào mắt diều hâu của bà nội nên bà ta lén lút ra cửa số để nghe, bé út ngây ngô lại gần chị hỏi chị có chuyện gì thì em hai giả bộ nhìn trước nhìn sau đã phát hiện bà nội nghe lén bên cửa sổ nên em hai nói vừa đủ cho cả bà nghe thấy xuống bếp ăn canh gà vừa nấu cho khách còn thừa. Bé út nghe canh gà vui vẻ hớn hở nhanh chân chạy về phòng bếp, bà nội nghe thấy nổi trận nôi đình định mắng luôn mấy đứa trời đánh nhưng nhà có khách nên bà không muốn hỏng chuyện tốt. Bà nhanh chân như một cơn gió phóng xuống phòng bếp thấy mấy đứa bé đang chuẩn bị múc canh ra bát thì bà bước vào giật lại cái muôi ném xuống đất nhổ toẹt bãi nước bọt về phía bọn trẻ rồi bê nồi canh về phòng ăn. Cô trốn sau bệ bếp nên bà nội không nhìn thấy, bà ta đắc ý mừng thầm không có kẻ điên ở đó nên không có người làm khùng làm điên cướp của bà. Không biết rằng cô đang đứng nở nụ cười nhạt, cô đã cho hết chỗ thuốc ngủ vào canh nghe nói được bảy tám tiếng đồng hồ nên cô đã gọi mấy đứa em lại bảo chúng nó chuẩn bị đồ đạc rời khỏi căn nhà này. Em hai và em ba đã lờ mờ nhận ra sự việc từ khi hai người lạ kia về còn hai em út thì ngơ ngác nhưng cũng vui vẻ đi cùng các chị. Cô không định cho chúng biết rõ sự hiểm độc của hai người thân kia cũng muốn chúng vẫn sống vui vẻ không có bóng ma trong lòng. Cô sẽ thay mẹ bảo vệ các em. Trời lờ mờ tối dân làng đi việc đã trở về hết ở quê nghèo này đèn điện là một thứ gì đó đắt đỏ nên chỉ có đèn dầu được thắp lên. Cô sắp xếp mấy người đang mê man trong phòng cẩn thận còn lục lấy được số tiền bán em ba trong túi ông bố cất vào người làm lộ phí rồi thắp đèn như có người ở nhà cả phòng bà nội cũng như vây. Xong mấy chị em cầm một đèn dầu nhỏ đi vào con đường mòn không có ai đi lại men theo lên thành phố kiếm trốn dung thân. Đi một đoạn xa em út mệt mỏi không đi được mà bật khóc, cô nhẹ nhàng ngồi xuống dỗ dành và cõng em trên vai hát một điệu ru mà mẹ cô vẫn hay hát, bé út ngủ luôn trên lưng cô. Cô nhìn thấy bé tư cũng mệt mà vẫn cắn răng chịu đựng thì lòng xót xa đưa cho em hai cõng bé út rồi tiến lại gần bé tư cõng bé trên lưng để bé tựa vào lưng ngủ. Đi mãi đi mãi cũng đến con đường lớn cô đứng bắt xe nhưng sợ gặp phải người xấu nên cứ gập ngừng mãi một lúc lâu. Đến khi có một chiếc xe con đi gần đến thấy mấy chị em thì dừng lại, đi xuống xe là một người phụ nữ hơi lớn tuổi trong xe là một người đàn ông chững chạc hiền hậu. Bà đi lại gần cô và bắt chuyện bọn trẻ. Cô hơi sợ nhưng thấy mặt bà hiền lành, nhẹ nhàng và vô cùng gần gũi nên cũng dám lên tiếng.
 
2 ❤︎ Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG XIX:

Cô cúi gầm mặt lí nhí nói dối rằng bố mẹ cô đều đã qua đời. Gia đình cô không có người thân thích. Làng họ cũng rất nghèo nên chẳng có nhà nào muốn nhận nuôi mấy chị em cô nên cô dẫn các em lang bạt lên thành phố để kiếm việc nuôi các em. Mấy chị em chỉ có ít tiền mua đồ ăn nên không thể bắt xe lên thành phố. Mấy chị em cô đi một quãng đường rất dài cảm giác vừa đói vừa mệt khiến các em cô trông yếu ớt xanh xao đến cùng cực. Cô nhìn mấy em càng cảm giác thương tâm lén lau nước mắt đi dỗ dành các em. Hai ông bà nhìn thấy mấy đứa tội nghiệp nên quyết định chở mấy chị em đi về nhà. Mấy chị em liền rối rít cảm ơn, bà đưa tay định đón lấy bé út trên lưng cô, cô do dự một hồi thì liền đưa cho bà bế. Hai ông bà đã cho mấy chị em đi nhờ thì chắc sẽ không làm hại bé út đâu. Hai ông bà ngồi bên trên còn mấy chị em cô cẩn thận bước vào xe. Cả đời này cô cứ nghĩ với gia cảnh nghèo khó thì cô sẽ chỉ có thế quanh quẩn trong nhà thêm một năm nữa là sẽ phải đi lấy một anh chồng nông dân chăm chỉ, nghèo khó và họ đừng mơ bước chân được ra khỏi đồng ruộng lên thành phố cũng đừng nói đến việc ngồi một chiếc xe hơi xịn như này. Cô ngước nhìn lại đằng sau một mảng tối đen như chính cái cuộc sống mờ mịt của mình. Cô nhẹ nhàng thở dài rồi nhìn mấy đứa mệt mỏi tựa vai nhau ngủ một cách ngon lành. Bà bế bé út vào lòng nhẹ vuốt mái tóc lơ thơ và hơi vàng của bé, nhẹ nhàng vỗ về khiến bé càng nũng nịu mà dịu vào áo bà ngửi hơi rồi nhắm nghiền mắt ngủ tiếp. Cảnh này khiến cô bần thần, cô không biết có thể chăm sóc mấy em có tốt được như mẹ không, lòng cô rối như tơ vò mà tự động đi vào giấc ngủ. Xe chầm chậm đi trên đường để mấy cô được ngủ ngon giấc. Đến nhà ông bà, cánh cổng tự động được mở ra tiến vào là một ngôi biệt thự nhỏ nhuốm màu năm tháng cùng với dàn cây dây leo phủ kín cả tòa nhà khiến tòa nhà trở nên đẹp một cách kỳ lạ. Mấy đứa em của cô vì ánh sáng từ đèn tòa nhà mà làm bừng tỉnh, đôi mắt hiếu kỳ mở lớn cố gắng ngó ra ngoài để ngắm nhìn ngôi nhà. Các cô xuống xe thì càng ngạc nhiên bước vào căn nhà sáng bừng rực rỡ, mấy đứa em cô vui mừng ngó ngang ngó dọc muốn thử chạy khắp ngôi nhà. Cô liền cười ngại ngùng với bà, bà cười hiền hòa dắt mấy đứa em đi xem cả căn nhà to với rất nhiều phòng. Bà cho mấy đứa em mỗi người tự chọn một phòng để ở thì cô liền ngăn cản chỉ xin một phòng cho mấy chị em thôi. Bà liền gật đồng ý theo để cho mấy chị em ở một phòng, các cô trải qua một tối bình yên và ấm áp nhất từ khi mẹ qua đời. Mọi thứ dần ổn định cuộc sông của mấy chị em đều tốt đẹp, cô được ông bà cho phụ giúp công việc nhà. Bà thợ may nổi tiếng chuyên may đồ cho ông bà nhìn trúng nên em hai quyết định đi theo học nghề và ở với sư phụ. Nhờ sự giúp đỡ của ông mà em ba và em tư được nhận vào một trường nội trú liên cấp với mức học phí trung bình mà cô và em hai có thể trả được. Dù cô tự viện cho mình rất nhiều lí do nhưng cũng không thể dấu đi nỗi day dứt khi đưa em út cho cô chú hàng xóm nuôi. Hai người là hàng xóm thân thiết của ông bà và thường hay sang thăm ông bà. Lần đầu tiên gặp mặt thì cô chú đã vô cùng yêu thương bé út. Cô hàng xóm hay chơi đùa với bé út mỗi khi cô phải làm việc còn chú thì mua cho út quần áo, bỉm sữa và cả đồ chơi. Cô cũng nhận ra ý định của cô chú từ hôm bé út đột nhiên bị trớ và lên cơn sốt cao, ông bà có việc không có ở nhà, cô lo lắng phát khóc không kịp đi giầy chạy chân trần sang nhà cô chú nhờ giúp. Hai cô chú sốt sắng lấy xe đưa hai chị em đi. Cô sợ hãi nước mắt lã chã rơi chân tay run rẩy tưởng như sắp ngất, cô hàng xóm lo lắng đưa tay bế bé út và dịu dàng vỗ về cô. Đến bệnh viện cô hàng xóm nhanh chóng bế bé út vào cấp cứu còn chú thì làm hết mọi thủ tục của bệnh viện, cô chỉ biết lẽo đẽo đi theo sau mà chả giúp ích được gì. Mấy tiếng sau bé út được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, bác sỹ cầm tập bệnh án gọi người thân của bé út vào phòng để nói chuyện thì cô nắm chạy tay sợ hãi không dám vào. Cô hàng xóm nhìn ra nỗi sợ hãi nên kéo tay cô vào phòng. Bác sỹ ngước đẩy gọng kính lên nói"Gia đình chăm con kiểu gì không biết con bị xoắn ruột phải đi bệnh viện sớm để tháo ra sao. Bây giờ đoạn xoắn đó bị hoại tử khiến con bị nhiễm trùng phải cắt bỏ cả đoạn xoắn và phải dùng kháng sinh nặng. Gia đinh phải để ý con cái nhiều hơn đừng chỉ quan tâm đến công việc.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back