Tuyết rơi Thơ: Nguyên Hải Đêm đông về trời Anh không khoác áo Hơi lạnh tràn về Tuyết trắng màu tang Sóng lòng bồng bềnh Dày thương, dày xót Đất thở sưởi rừng Dương cầm đắng ngọt Chiều đông gầy lặng Vắng bóng người qua.
Những ngày Đông Tác giả: Chưa rõ Những ngày cuối Đông Mưa về phố nhỏ Đợi áo ai hồng Xuân này biết có Những cánh mai gầy Vội vàng chi mấy Trời chưa xanh mây Rụng đầy trước ngõ Bờ vai em nhỏ Gánh nẻo đường xa Tội gót chân qua Gập ghềnh đá sỏi Tôi nào dám hỏi Sợ nỗi đau thầm Lời chưa được nói Cứ hoài bâng khuâng Những ngày cuối Đông Dường như chậm lại Em còn xa mãi Ngóng dài không thôi.
Giấc mơ mùa đông Thơ: Hảo Trần Đêm đông lại về Gió vút ngoài hiên Mang theo hơi rét Lòng thêm lạnh giá Mơ về nơi ấy Trời xanh yên ả Chợt thấy mình ta Lặng lẽ cô đơn
Mùa đông, nhớ! Thơ: Ngọc Quang Hà Đã mấy mùa rồi Anh có biết không. Đông về giá lạnh Tuyết rơi đầy đồng. Hoang vu quạnh vắng Trời sao hiu quạnh. Mây tím giăng đầy Một nỗi nhớ mong. Đã mấy mùa rồi Mang bao tiếc nuối. Xa rời chốn cũ Rời một mùa đông. Cùng ai thánh lễ Khi đêm Chúa đến. Xúc động trào dâng Chạnh một nỗi lòng.
Tuyệt Vời Thiên Nhiên Tác giả: Trần Minh Hiền Nghe trong lặng lẽ Tiếng ca lạ lùng Dòng sông quạnh quẽ Lạc loài mông lung Nghe trong chập chùng Hoàng hôn rực rỡ Tâm hồn ướt sũng Mượt mà mộng mơ
Mùa Đông Tác giả: Trần Quốc Toàn Trời nặng màu chì Ù ì gió bấc Vật vờ bờ tre Gió như roi quất Rét luồn khe liếp Mùa đông vào nhà Bà trải ổ rơm Thơm mùi cơm nếp.
Tuyết Tác giả: Chưa rõ Lần đầu thấy tuyết Trắng tựa tinh khôi Lần sau thấy tuyết Trắng như chào mời Lần nữa thấy tuyết Trắng đến rợn người Bây giờ thấy tuyết Chỉ là trắng thôi Tuyết thì vẫn tuyết Lạnh lùng rơi! Rơi!
Không đề Tác giả: Chưa rõ Cuối tháng mùa đông Bông tuyết còn rơi Ta nhìn hoa tuyết Lòng bỗng chơi vơi Thầm mong nàng thơ Đi về chung lối Hòa quyện hồn thơ Họa tả đất trời
Mùa đông về rồi Em có cô đơn? Cùng lại đây đi Hai mình hò hẹn Cùng chắp tay lại Nhìn trời cầu nguyện Xin cho chúng con Thoát kiếp FA.