Ngôn Tình [Edit] Bên Hồ Có Cây Nguyện Ước - Trần Giang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi yumi123, 20 Tháng chín 2021.

  1. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 7: Đóa Hoa Tulip

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có một chàng trai và một cô gái gặp nhau tại buổi họp mặt sinh viên của trường. Ngay lúc ánh mắt họ chạm nhau, chàng trai liền quyết định rằng cô gái ấy, là người mình sẽ gắng bó cả đời. Và cũng từ trong ánh mắt của cô gái kia, anh đã nhìn thấy một cảm xúc tương tự. Nhưng chuyện tình cảm lại có quá nhiều trắc trở, chàng trai cũng không dám trực tiếp bày tỏ sự mến mộ của mình dành cho cô, anh tự nhủ, thời gian vẫn còn dài nên chờ đợi thêm một thời gian nữa.

    Thế là họ đã trở thành những người bạn tốt, luôn tâm sự mọi thứ với nhau, và chàng trai vẫn giấu kín tình yêu của mình trong tim. Sau hơn một năm, cuối cùng chàng trai cũng lấy hết can đảm và quyết định thú nhận mọi chuyện với cô gái. Anh đã hẹn gặp mặt cô và nói rõ: "Em có biết không? Anh đã luôn yêu em! Yêu ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em." Cô gái ngẩn người, sau đó cúi đầu thì thào: "Xin lỗi.. Cách đây không lâu em đã nhận lời tỏ tình của một chàng trai khác, em thật sự không biết anh sẽ yêu em!" Nói xong cô liền bỏ chạy, không để cho chàng trai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Chàng trai đứng trong gió, đứng rất lâu..

    Nhiều năm sau, chàng trai vẫn yêu cô gái sâu đậm dù cô đã là vợ của người ta. Anh đã hỏi thăm địa chỉ của cô từ một người bạn. Mỗi năm vào sinh nhật của cô gái, chàng trai luôn cẩn thận lựa chọn chín bông hoa tulip tặng cô gái. Anh không biết cô gái thích hoa gì nhưng anh thích hoa tulip nhất. Anh ấy không để lại tên và địa chỉ của mình mỗi khi gửi hoa, vì anh ấy không muốn hủy hoại cuộc sống mà cô đang có.

    Nhưng một ngày nọ, chàng trai bất ngờ biết được tin từ người quen, rằng cuộc sống của cô gái cũng không hạnh phúc, cô đã ly hôn nhiều lần và hiện vẫn độc thân.

    Chàng trai vừa đau khổ vừa hạnh phúc, thương cô gái phải trải qua bao cay đắng trong nhiều năm, anh rất vui vì cuối cùng mình cũng có cơ hội một lần nữa. Chàng trai đến cửa hàng hoa và cẩn thận lựa chọn chín bông hoa tulip, lần này anh quyết định tự tay tặng cô gái bó hoa, kể về mối tình sâu đậm suốt bao năm qua mà anh dành cho cô. Khi người phục vụ đưa hoa cho chàng trai, một nụ cười chưa từng thấy trước đây đã nở trên khuôn mặt anh.

    Thượng đế luôn thích trêu ngươi. Ngay sau khi chàng trai mới bước ra khỏi cửa hàng hoa, một chiếc xe tải chạy ngược chiều đã đâm vào anh, anh đã ngã trên vũng máu. Khi cô gái nhận được hoa của chàng trai, cô ấy cũng nhận được tin chàng trai qua đời! Trái tim người con gái tan nát, sao bao năm cô vẫn chưa từng quên được chàng trai ấy! Cô gái trốn trong phòng mà khóc suốt đêm, mặc cho những giọt nước mắt của mình điểm lên vẻ đau thương vô hạn của hoa tulip.

    Cô gái biết rằng, mình đã thực sự đánh mất đi một tình yêu chân thật nhất và khó tìm nhất trong cuộc đời! Và anh vĩnh viễn sẽ không biết loài hoa yêu thích của cô chính là hoa tulip! **
     
    yumikawaiiimeomeohh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười 2021
  2. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 8: Bó Hoa Cúc Bên Khung Cửa Sổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa đông năm ấy, tôi gặp anh..

    Mùa đông phương nam không có tuyết, chỉ có gió lạnh cùng lá cây xào xạc. Trong gió, em bước chầm chậm trên phố, chợt anh xuất hiện giữa dòng người đông đúc, với em anh đã khác với tất cả mọi người như thế! Sống mũi cao, đôi mắt sâu, môi luôn mím lại, còn đường nét khuôn mặt như được khắc từ bức tượng bằng cẩm thạch với những góc cạnh thật sắc nét. Mái tóc dài, được che chắn một nửa, trông hơi rối tung trong gió. Anh mặc chiếc áo gió dài màu đen mỏng, đi chiếc xe đạp địa hình cũ màu xanh xám. Tôi không thể kìm lòng nhìn chằm chằm vào anh. Anh liếc tôi, ánh mắt lạnh lùng quá! Nó khiến tôi cảm thấy như rơi vào hồ băng. Khi tôi hoàn hồn lại thì anh đã đi xa.

    Kể từ đó, tôi không bao giờ quên được đôi mắt sâu thẳm và chiếc xe đạp địa hình cũ ấy. Trên đời này thật sự có một sự trùng hợp đến kì lạ, vài ngày sau, tôi thực sự nhìn thấy một chiếc xe đạp địa hình cũ màu xanh xám, xuất hiện ngay dưới cửa sổ. Tim tôi đập loạn xạ lên một cách khó hiểu. Sau đó tôi mới biết anh mới chuyển đến sống trong ngôi nhà nhỏ không xa, tính từ cửa sổ nhà tôi.

    Vì vậy, mùa đông năm đó thật khác, bởi luôn có khung cảnh yêu thích của tôi trong cửa sổ hẹp. Mỗi buổi tối, tôi đều đứng trước cửa sổ nhìn ra một cách thẫn thờ, chờ đợi bóng dáng cao lớn quen thuộc qua tấm kính. Trong ánh hoàng hôn, anh ấy "cưỡi" chiếc xe đạp địa hình đi đến, tôi chỉ biết nín thở vì sợ nó sẽ quấy rầy anh. Sau khi chờ anh đậu xe dưới cửa sổ của tôi rồi rời đi, tôi mới lưu luyến nhìn bóng lưng xa xăm của anh, trái tim nhỏ bé cũng bay xa, bay thật xa, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

    Tôi không còn cô đơn trong đêm đông lạnh giá, vì tôi đã có tiếng đàn của anh bầu bạn. Đó là loại âm thanh gì chứ! Như khóc như than thở, đẹp đẽ và cô đơn. Tôi luôn chăm chú lắng nghe, chỉ thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của mình, đắm chìm trong đêm vô tận với âm thanh của tiếng đàn. Chỉ cần một đêm tôi không nghe thấy tiếng đàn ấy, tôi sẽ lo lắng, liệu anh ấy có bị ốm hay xảy ra chuyện gì không? Tôi biết mình thực sự có cảm tình với anh, ngây thơ và cố chấp. Anh ấy khác với những chàng trai xung quanh tôi, lại giống như thuốc phiện, làm tôi không nhịn được muốn đến gần và thấu hiểu. Mặc dù tôi không biết tên anh, mặc dù anh chưa từng nói một lời với tôi, nhưng chỉ cần tôi được nhìn thấy anh mỗi ngày và nghe tiếng đàn của anh, tôi đã rất mãn nguyện.

    Vội vã, mùa đông lạnh lẽo nhưng làm say lòng người, trượt qua tấm lưng rộng của anh, nhường chỗ cho một mùa xuân nữa lại đến!

    Nhìn cảnh xuân xanh tươi ngoài cửa, lòng tôi chợt thấy xao xuyến. Vậy nên, tôi đã hái một bó hoa cúc họa mi, dùng ruy băng buộc lại, rồi nhẹ nhàng siết chặt, như đem cả tim mình buộc vào đó, cẩn thận thắt một chiếc nơ thật xinh xem là có thể thắt lại sự chắc chắn về tình yêu của chính bản thân.

    Tim đập loạn nhịp, tôi đặt bó hoa cúc lên chiếc xe đạp, chợt nghe thấy tiếng bước chân của anh, tôi ngỡ ngàng chỉ biết bỏ chạy về nhà. Đứng trước cửa sổ, tôi hết lần này đến lần khác mắng mình là đồ vô dụng. Lúc này anh đã đến trước xe, cúi người xuống nhặt bó hoa lên. Trái tim tôi lúc này như có một chú nai nhỏ chạy qua, khuôn mặt trở nên nóng bừng. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi lộn xộn hét lên: "Của tôi!" Ngay khi vừa dứt lời, tôi liền hối hận, ngây người nhìn anh. Anh bước đến, tay cầm bó hoa cúc: "Rất đẹp -" Anh bình tĩnh nhìn tôi, "Nhưng hái còn sớm, nếu muộn hơn nữa, nó sẽ còn nở đẹp hơn." Anh nói rồi cầm lấy bó cúc họa mi buộc vào lưới cửa sổ và lặng lẽ rời đi.

    Những ngày sau đó, em không còn lặng lẽ đợi anh về nữa..

    Tôi chưa gỡ những bó cúc đã buộc vào lưới cửa sổ, đợi chúng tự khô từ từ. Anh ấy nói đúng, hái sớm quá, nếu muộn hơn sẽ có nhiều màu sắc hơn. *** Mọi thứ vẫn y nguyên nhưng em đã không còn mơ mộng nữa.. Cho đến một ngày, anh muốn rời đi, dọn hết đồ vật lui tới cũng phải mất mấy ngày.

    Vào một buổi chiều hoàng hôn đỏ tựa như máu, tôi ngăn anh lại, anh có chút ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?" Tôi không nói thành lời, trong lòng tràn ngập điều muốn nói, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ biết dùng ánh mắt ngập nước nhìn anh. Đôi mắt anh như biển đen thăm thẳm, thật sâu và thật xa, như nước em mãi không đến được biển anh. Anh cũng lặng lẽ nhìn tôi, hồi lâu mới cất tiếng nói: "Sao bó cúc của anh vẫn còn treo thế, nó cũng đã héo rồi mà." Tôi cười nhạt: "Vì.. có một câu chuyện khóa trong bông hoa này." "Chuyện gì". Tôi có chút bất đắc dĩ: "Anh sẽ không hiểu.."... "

    " Anh phải đi rồi, "anh nói.

    ".. Thượng lộ bình an. "Cuối cùng tôi cũng lấy hết sức nói ra được câu này, rồi thở dài nhẹ nhõm.

    " Cảm ơn. "Anh ấy mỉm cười, và tôi biết điều đó là dành cho tôi.

    " Cảm ơn anh."Tôi đáp lại anh trong lòng, yếu ớt quay lại thì thấy mắt mình đã ươn ướt, trong thế giới mờ ảo, bó hoa cúc héo trên khung cửa khẽ đung đưa đung đưa.. **
     
    yumikawaiii thích bài này.
  3. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 9: Hoa Loa Kèn Mãi Mãi Trong Trái Tim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù bầu trời sâu đến đâu cũng không thể nhìn thấy vết nứt.

    Lông mày vẫn tích tụ đầy tâm sự.

    Dù cho cả căn phòng ngập tràn bóng tối thì ánh sáng nơi em.

    Vẫn có thể chiếu rọi trái tim của anh.

    Một buổi sáng trời nắng, tôi đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây trước sân, cảm nhận hương hoa thoang thoảng trong gió, một mùi hoa loa kèn.

    Tôi luôn thích mùi hương thoang thoảng của hoa loa kèn, đắm chìm trong đó, tự nhiên tôi sẽ cảm thấy thoải mái, dường như mọi muộn phiền tan biến. Hãy nhắm mắt lại và cảm nhận sự ngọt ngào bằng chính đôi mắt và chiếc mũi của mình..

    Cha biết tôi hay nằm nghỉ trước sân, đặc biệt đặt một chiếc ghế đan bằng liễu gai ở đây. Ngã mình trên chiếc ghế, ngửi mùi hoa thoang thoảng xung quanh, nhiều lúc tôi như ong bướm, lúc nào cũng muốn trộm đi hương thơm mật ngọt ấy. Một thứ mật ngọt ngào..

    Một tiếng chuông cửa vang lên, tôi mở mắt ra, chậm rãi đi về phía cửa, không biết ai mới sáng sớm đã đến thăm nhà. Khi cánh cửa mở ra, một chàng trai có cao khoảng 1m8 xuất hiện, gật đầu chào tôi một cách lịch sự. Ấn tượng đầu tiên của tôi là anh thật cao, bắt một cô gái thấp bé chỉ 1m58 như tôi phải ngẩng đầu lên nhìn: "Chào~anh đang tìm ai vậy?"

    "Xin lỗi, có cô Penny ở đây không?"

    "Có! Cô ấy là chị gái tôi. Có chuyện gì sao?"

    Chàng trai nở một nụ cười có chút chói mắt, để lộ ra hàm răng trắng bóng.

    "Thật tốt quá, tôi có thể gặp cô ấy được không?"

    "Xin hỏi anh là?"

    "Tôi là anh trai của Daisy."

    Daisy? Sao cái tên nghe có vẻ quen tai thế. Chàng trai cười rất chân thành, tôi để ý thấy lúc anh cười, đôi mắt sẽ lấp lánh như tỏa sáng.

    "Đó là cô gái sẽ nhận hiến tặng giác mạc của chị gái cô vào tháng tới."

    Tôi sững người trong giây lát, vì những gì anh ấy nói.

    "Tôi biết là tôi rất mất lịch sự khi bất thình lình chạy đến tìm mọi người. Nhưng khi vừa nghe tin chị gái cô đồng ý hiến tặng giác mạc của mình cho em gái tôi, tôi thực sự rất vui mừng, vì thế tôi đã bất chấp phải tự đến thăm một chuyến, tự mình cảm ơn chị gái cô."

    Tôi cười nhạt. Anh chàng này đang làm cái quái gì vậy? Lại muốn đến nói cảm ơn với chị của tôi sao? Anh ta không biết là sau khi người đã chết mới có thể đem giác mạc hiến tặng đi sao? Anh ta đây là đang muốn nguyền rủa cô chết sớm à?

    "Ừ~Anh có thấy mình tìm đến để cảm ơn sai thời điểm không? Chính là, anh rõ ràng không nên đến đây vào lúc này."

    "Nhưng mà tôi..". Anh ta ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình.

    "Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ là..". Mặt anh ta đỏ bừng đến tận mang tai, ấp úng không biết nên xin lỗi thế nào mới tốt.

    Tôi thở dài "Thôi bỏ đi, tôi tin tưởng anh không phải cố ý, anh trở về đi"

    "Tôi thực sự xin lỗi. Tôi nhất thời vui mừng quá mức. Chúng tôi đã chờ đợi rất nhiều năm mới có người sẵn sàng hiến tặng giác mạc, à ừ! Ý tôi là!" Chàng trai bắt đầu nói năng lộn xộn.

    Thấy dáng vẻ vội vã hoảng loạn của anh, tôi mềm lòng, có ý tốt nói giúp anh: "Tôi hiểu."

    Chàng trai lau mồ hôi trên trán, chân thành nói: "Cảm ơn cô nhiều."

    Có vẻ như anh đã thực sự lo lắng.

    Mặt trời đột nhiên trở nên chói chang, mồ hôi trên trán chàng trai mãi cũng không lau xong, tôi đưa cho anh một cái khăn mùi soa: "Cầm dùng đi!"

    "Ơ~nhưng nó sẽ bẩn mất"

    "Giặt xong rồi đem trả lại cho tôi"

    "Cảm ơn". Chàng trai cẩn thận từng chút một cầm lấy chiếc khăn, như thể nó sẽ dễ dàng bị xé rách đi vậy.

    Thực ra, tôi không trách anh, khi chúng tôi ký vào giấy chứng thực hiến tặng, tôi cũng đã nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Con người vốn ích kỷ, biết là tốt cho mình, sao còn nhớ đến nỗi khổ của người khác? Lại nói, nếu như chúng tôi phiền lòng với những vấn đề này, thì ban đầu cũng sẽ không làm nó.

    "Tên tôi là Nick, còn cô thì sao?". Chàng trai lại mỉm cười chân thành như lúc nãy.

    "Tôi là Xanthe."

    "Vậy, tôi thực sự không thể gặp mặt chị gái cô sao?"

    Anh thấy tôi tựa như không hài lòng về câu hỏi này, lập tức nói tiếp: "Tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ là muốn nói cảm ơn cô ấy, cô ấy đã mang lại niềm hi vọng lớn lao cho gia đình chúng tôi." Thấy dáng vẻ anh ta cảm kích đến mức sắp quỳ xuống để cúng bái, tôi không nhịn được hỏi: "Làm sao mà em gái anh lại bị mù?"

    Khi nhắc đến chuyện này, đôi mắt vốn lấp lánh ánh sáng của Nick lập tức mờ tối đi: "Tai nạn xe hơi. Một vụ tai nạn xe hơi xảy ra khi em ấy 10 tuổi, kể từ đó em ấy bị mù cũng đã 5 năm".

    "Ồ!" Tôi nhàn nhạt đáp. Trên thực tế, ai cũng có một trải nghiệm đáng buồn của riêng mình, điều đó chỉ phụ thuộc vào quy mô của sự việc và thời gian nó phát sinh.

    Nick bất ngờ siết chặt nắm tay, dáng vẻ vô cùng đau thương: "Tất cả là tại tôi. Nếu không phải do tôi lái xe không cẩn thận thì Daisy đã không phải chịu đựng điều đó.". Hóa ra là như vậy. Chẳng trách anh ấy vừa nghe tin ai đó muốn hiến giác mạc, liền vội vàng chạy đến, tôi bắt đầu có thiện cảm với chàng trai trước mặt.

    "Quên đi, dù sao thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù sao thì cũng có người sẽ hiến giác mạc." Giọng điệu quá bình thản của tôi có thể khiến anh sợ, có thể anh đã nghĩ rằng tôi đang chế giễu anh: "Tôi xin lỗi khi đã nói với anh như thế. Chắc anh nghĩ tôi quá đáng đúng không?"

    "Thực ra là không sao hết! Dù sao việc ký vào giấy hiến tặng cũng là tự nguyện. Một người khi sắp chết. Để lại một số thứ hữu ích cho những người đang cần không phải tốt sao." Tôi nói những lời này đều là thật tâm. Chính là vậy! Sinh không mang đến, chết không mang theo, đâu chỉ là tiền bạc, chẳng phải mọi thứ đều như thế này sao? Thay vì để chúng phân hủy và thối rữa cùng nhau, thà là để chúng ở một nơi có thể phát huy tác dụng, nên cả gia đình chúng tôi đều ủng hộ việc này.

    "Vậy thì, tôi có thể gặp Penny được không?" Chàng trai vẫn không quên lý do ban đầu mình đến.

    Tôi quay đầu lại và nhìn anh ấy, dáng vẻ lo lắng của anh thực sự khá đáng yêu.

    "Được rồi! Nhưng bây giờ chị tôi không có ở nhà, hẹn anh lần sau vậy!"

    Nói xong, tôi định đóng cửa thì anh ta đột ngột đưa tay ra chặn lại.

    "Vậy thì, tôi có thể đến lần nữa được không?" Trong mắt anh như viết rõ sự mong đợi, vẻ rạng rỡ ban nãy cũng đã trở lại.

    "Nếu anh muốn cảm ơn chị gái của tôi nhiều như vậy thì đến đi!"

    "Nhân tiện, tôi có thể gặp lại em không?"

    Khi nói câu này, mặt anh ấy hơi hạ xuống, nhưng vì tôi thấp hơn anh nhiều quá, nên chút ửng hồng trên mặt anh tôi vẫn có thể nhìn rõ.

    "Thật là! Chào mừng anh bất cứ lúc nào." Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với anh, từ từ đóng cửa lại, đồng thời che lại khuôn mặt đang đầy hy vọng của anh ở ngoài cửa.

    Hãy để làn khói bay lên, thân mình ta chìm xuống, bao nhiêu suy nghĩ miên man, bao nhiêu mong muốn được cận kề trái tim, được nhìn thấy hình bóng, được lắng nghe giọng nói của người, nhưng chỉ là không duyên không nợ.

    Tôi không thể ngờ được. Vài ngày sau, tôi đã nhìn thấy Nick từ cửa sổ trên tầng hai. Anh đang lượn lờ gần cửa nhà chúng tôi, trông như muốn đến gần nhưng lại không dám. Anh nhìn chăm chú cửa sổ phòng tôi, phát hiện tôi đứng sau rèm cửa. Anh có chút ngượng ngùng gật đầu, chỉ thấy tôi nở một nụ cười nhạt đáp lại. Anh vẫy tay như thể gọi tôi xuống, đại loại là muốn tìm chị tôi đây mà! Mở cửa bước ra, tôi phát hiện nụ cười trên mặt anh còn rạng rỡ hơn lần đầu tiên tôi nhìn thấy: "Chào buổi sáng, Xanthe."

    "Chị gái tôi vẫn đang ngủ! Anh muốn tìm cô ấy à?" Tôi kéo chiếc áo sơ mi mỏng đang mặc, mặc dù có nắng nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lành lạnh.

    "Hừm, nhưng hôm nay anh không đến tìm cô ấy. Anh nghĩ việc này vẫn là quá liều lĩnh, trong lòng cô ấy có thể sẽ cảm thấy rất khó chịu"

    "Ồ! Vậy hôm nay anh đến đây làm gì thế?" Không tìm chị của tôi? Thế anh ta đến làm gì?

    "Anh tới tìm em!" Anh nói với giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên, làm tôi không khỏi có chút sửng sốt.

    "Cái gì?"

    "Chính là em tự nói! Em luôn hoan nghênh anh đến mà. Và anh có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với em hay chị gái của em đều như nhau, chẳng phải là chuyện chính đáng sao?"

    Tôi không nhịn được cười: "Cái gì mà em gái có thể chịu thay cho chị mình, chỉ có mình anh nghĩ ra."

    Anh gãi đầu: "Nói như vậy cũng đúng! Em có muốn đi chơi không?"

    "Đi ra ngoài?" Tôi ngập ngừng nhìn anh ta, rồi quay đầu nhìn vào nhà một chút.

    "Vài tiếng thôi mà. Anh thấy em ở nhà miết, không ra ngoài phơi nắng, sắc mặt tái nhợt lắm."

    Nhìn thấy ánh mắt đồng tình của Nick, tôi không khỏi phồng má với anh: "Đây là tiêu chuẩn của người đẹp hiện đại. Anh chưa bao giờ nghe nói một trắng che đi ba xấu à? Da càng trắng càng đẹp."

    "Ừ! Nhưng thỉnh thoảng em nên ra ngoài để phơi nắng cho cơ thể khỏe mạnh. Đi thôi! Anh sẽ đưa em ra ngoài để hít thở không khí trong lành."

    Đôi mắt biết cười của anh giống như một hố đen sâu thẳm, hun hút khiến người ta bất giác mà rơi vào trong. Anh dắt ra một cái "xe đạp" dựng bên cạnh? Tôi nghi ngờ nhìn anh.

    "À! Anh đã không chạy xe máy kể từ khi em gái xảy ra chuyện."

    Giọng Nick có chút chùng xuống nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Đi xe đạp có rất nhiều lợi ích. Nó không chỉ tốt cho sức khỏe mà còn rất tiện. Em không cần phải tìm chỗ đậu xe. Thậm chí khi em bị trộm mất xe, em cũng sẽ không cảm thấy quá tiếc." Anh bằng lòng mìm cười, nụ cười vui vẻ làm cho tôi có chút xót xa, đây là anh đang tự trách mình sao! Anh vô cùng ân hận và áy náy vì sự bất cẩn của bản thân mà em gái mình phải lấy đi ánh sáng của đôi mắt để bồi tội.

    "Anh đây là muốn chở tôi đi sao?" Tôi cố ý nói một cách tinh nghịch, cố gắng hòa tan đi một chút nỗi bi thương nhạt nhòa, dù sao thì em gái anh ấy sẽ có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa vào tháng sau.

    "Tất nhiên."

    Tôi ngồi vào ghế sau của xe đạp, cảm giác như thể tôi đã không được đi xe đạp mấy trăm năm rồi. Không, đây hẳn là lần đầu tiên có người chở tôi đi bằng xe đạp.

    "Ngồi chắc nhé!" Anh bắt đầu từ từ dẫm lên bàn đạp, và khung cảnh bên cạnh chậm rãi lùi lại phía sau, giống như đang xem một bộ phim tài liệu phong cảnh quay chậm, nó chân thực thật đấy. Gió phật qua tôi mặt tôi. Những chú chim sẻ nhỏ đang ríu rít gọi đậu trên cột điện.. Anh rẽ vào một góc và đi vào lối đi trong công viên, bên đường đầy hoa cỏ, tôi thích đến đây ngâm mình trong hương hoa, điều đó luôn khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Đột nhiên anh hét lên một tiếng: "Ngồi chắc!" Với một cú chạm, chúng tôi đã vượt qua một cái hố lớn. Tôi suýt nữa thì ngã, kéo quần áo Nick một cách liều mạng: "Anh làm gì vậy? Cẩn thận chút đi chứ!"

    "Em sợ à? Đi xe đạp vốn là thế mà!" Anh cười một cách xấu xa.

    Tôi đấm nhẹ vào người anh: "Cho nên anh phải cẩn thận hơn chứ!"

    "Anh rất cẩn thận!" Anh quay đầu bất mãn nhìn tôi.

    Tôi hét lên và cuống quít đánh vào lưng anh: "Coi đường, coi đường!"

    "Anh biết! Căng thẳng thế!"

    Trong khi tôi ôm chặt anh ấy, tôi đã không để ý nụ cười có chút sủng nịch trên khóe miệng Nick.

    Anh đã cố tình lái xe quanh co, khiến tôi thường xuyên hét lên, và thậm chí còn thực hiện một số pha nguy hiểm, như giở bánh trước hay cả hai bánh! Buông cả hai tay cầm.. Ách, nói tóm lại là như khỉ đi trong đoàn xiếc ảo thuật. Sau một chuyến đi, tôi đã đẫm mồ hôi và cả người không còn chút sức lực. Cả hai đã đậu xe sang một bên, cùng nhau ngồi trò chuyện trên một chiếc ghế dài trong công viên.

    "Mệt không?" Nick nhìn mặt tôi đỏ bừng vì phải liên tục hét lên.

    "Đương nhiên, anh thử hét một tiếng xem có mệt không?" Tôi tức giận đáp, nhân tiện liếc anh một cái.

    "Hì hì, cái này không phải khỏe hơn sao? Xem nè nước da của em trông tốt hơn nhiều rồi đấy!" Vẫn là nở nụ cười khiến người ta muốn nổi đóa. Tôi chỉ hừ lạnh một tiếng để thể hiện sự bất mãn của mình. Anh chỉ biết cười rũ rượi, nhéo nhéo mặt mặt tôi, tôi chút giật mình nhưng không biểu hiện ra, động tác của anh rất nhẹ nhàng, như thể đó là một chuyện rất bình thường, tôi bất giác liền tiếp nhận sự sủng nịnh ấy của anh.

    "Nhân tiện, cho anh hỏi một chuyện được không?"

    Thời khắc này tưởng chừng như ngừng lại, cả thế giới toàn bộ chỉ còn lại hai chúng tôi, thật thoải mái khiến người ta mê say.

    "Ừ!" Tôi uể oải dùng giọng mũi nói với anh, nơi này sao đẹp thế nhỉ.

    Thật là một khoảnh khắc đẹp, tôi suýt quên rằng mình chỉ là một người bình thường.

    "Chị gái em mắc bệnh gì?" Đôi mắt khép hờ của tôi nhanh chóng mở ra, đường nét trên mặt có chút cứng ngắc. "Chị ấy.."

    "Có chuyện gì sao? Không thể nói cho anh biết sao?" Nick trầm ngâm nói, "Vậy anh sẽ không hỏi."

    "Không phải là tôi không thể nói, mà chị ấy.." Tôi im lặng một lúc.

    Cuối cùng, tôi chậm rãi phun ra một câu: "Ung thư máu"

    Nick choáng váng: "Ung thư máu sao! Cô ấy đang điều trị à?"

    "Đúng, nhưng bác sĩ nói bệnh được chuẩn đoán quá muộn và cơ hội sống sót không lớn. Vậy nên, cô ấy đã từ bỏ hóa trị. Cô ấy nói rằng cô không muốn chết mà mất đi tôn nghiêm của mình. Cô ấy hy vọng rằng mình có thể ra đi trong trạng thái xinh đẹp nhất." Tôi chậm rãi khoan thai nói. Phảng phất như là chuyện của người khác, giọng điệu cũng không có nhiều đau thương hay khổ sở.

    " "

    " Như vậy cũng tốt, cô ấy luôn yêu thích những thứ xinh đẹp, dù sao cũng không có cách nào cứu vãn lại, chúng ta cứ làm theo ý của cô ấy đi. "

    Nick đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy tôi, như thể tiếp thêm sức mạnh để tôi không rơi nước mắt.

    " Đôi khi mọi chuyện trên đời chính là như thế, chúng ta nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ diễn ra với mình, nhưng trùng hợp một cách ngẫu nhiên, đúng lúc ta không kịp ứng biến, căn bản không cho ta thời gian để chuẩn bị, cuối cùng chỉ có thể bất lực thuận theo tự nhiên. Ông trời cho chúng ta sinh mạng và cứ vô tình như vậy lấy đi. Thôi thì, ai rồi cũng sẽ chết. Dù sao, ta đều phải trả lại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. "Tôi lãnh đạm nói, như thể nhìn thấu một số chuyện thế gian không thể cưỡng cầu. Có điều, dù bạn có khóc lóc bất công đến đâu, bạn vẫn không thể thay đổi một chút nào, chính bạn mới là người mệt mỏi.

    " Anh hiểu, chị gái em thực sự đã rất mạnh mẽ. Khi bị bệnh tật hành hạ, cô ấy vẫn nghĩ đến việc giúp đỡ người khác. Anh rất cảm kích việc cô ấy sẵn sàng để lại giác mạc cho em gái anh ".

    Nick nói một cách chân thành. Tôi cười với anh, vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên cơn ho bộc phát dữ dội.

    " Em không sao chứ? "Anh lo lắng vỗ nhẹ lưng tôi," Em bị cảm à?

    Tôi cười yếu ớt với anh: "Chắc là do gió lớn quá!"

    "Vậy chúng ta trở về đi."

    Anh ta đứng dậy ngồi lên yên xe, tôi nhìn anh nài nỉ: "Tôi có thể lái nó được không?".

    "Em muốn lái xe sao? Không phải em thấy không thoải mái sao?" Anh có chút lo lắng.

    "Tôi ổn hơn rồi. Làm ơn, tôi muốn lái nó." Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt khẩn cầu mong đợi.

    "Thôi được! Anh ngồi ở phía sau giúp em đạp vậy."

    Cưỡi lên chiếc xe đạp, tôi gác chân lên xà ngang phía trước và chỉ điều khiển hướng đi. Trong khi Nick ngồi ở ghế sau và phụ trách đạp xe. Tôi chỉ muốn sống lại cái cảm giác vi vu trong gió, tuy kiểm soát phương hướng kém, hay đâm đầu vào gốc cây hay lắc lư loạng choạng nhưng với tôi điều đó rất thú vị, thậm chí còn thích hơn khi đi xe một mình, có lẽ vì đã có Nick ở phía sau vừa giẫm lên bàn đạp, thỉnh thoảng lại hét toáng lên.

    Thật là thư giãn. Cả người dường như đang bay. Cảm giác như tôi thật sự đang bay trong gió. Nick ôm chặt lấy tôi. Anh ấy sợ tôi một giây sau liền biến mất đi sao? Hay anh lo lắng tôi sẽ thật sự bay đi?

    Tôi chỉ cảm thấy thời gian hôm nay dường như trôi qua thật nhanh, thật nhanh.

    Tôi sợ thảm kịch sẽ tái diễn trong sinh mệnh của bản thân.

    Những thứ càng đẹp đẽ tôi càng không thể chạm tới

    Lịch sử lặp lại trong thành phố nhộn nhịp

    Không có lý do gì để yêu, mà không có sóng ngầm

    Thật ra, có ích gì khi em trân trọng anh

    Chẳng nhẽ lần này em ôm chặt anh là có thể không tan vỡ.

    Những ngày sau, tôi biết rằng Nick đã đến nhà để tìm tôi, nhưng tôi lại không muốn ra ngoài để gặp anh ấy. Gần đây trong lòng tôi rất khó chịu, có một số chuyện phải suy nghĩ thật rõ ràng, hiện tại tôi không thể đối mặt với Nick, đối mặt với đôi mắt trong sáng ấy. Chiều nay tôi lại ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây, lạ thật, không còn ngửi thấy mùi hương hoa loa kèn nữa, có phải hoa đã héo đi? Hay là chính tôi đã thay đổi?

    Một con ong đang bay lại quên đi sự thơm ngon của mật hoa, và tìm kiếm một ánh sáng khác thứ mà nó không bao giờ có thể đến gần? Tôi sững sờ nhìn đóa hoa loa kèn trước mắt, đột nhiên âm thanh nặng trĩu rơi xuống thu hút tôi, một chàng trai vừa mới nhảy từ trên tường nhà tôi xuống. Tôi bất ngờ nhìn anh đang vỗ nhẹ bụi trên người, sau đó đi về phía tôi: "Mấy ngày nay sao em không ra gặp anh?"

    "Tôi" nhìn vào đôi mắt sáng của anh ấy, tôi không thể nói thêm bất kỳ lời nói dối nào nữa.

    "Em đang trốn tránh anh, tại sao?" Đôi mắt anh hiện lên tia đau đớn, và điều tôi không muốn xảy ra nhất cuối cùng đã thành sự thật.

    "Tôi không muốn anh đau." Tôi thì thầm, nhẹ nhàng.

    "Anh đau? Tại sao lại đau?" Tôi cúi đầu không chịu trả lời câu hỏi của anh.

    Đột nhiên anh kéo tôi dậy: "Đi, đi theo anh."

    "Anh đưa tôi đi đâu?" Tôi bị anh ta kéo đến bệnh viện, chúng tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi trong khuôn viên, mặc áo quần bệnh nhân, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế màu trắng.

    "Daisy."

    Nick khẽ gọi, như thể làm cô sợ hãi, cô gái quay mặt lại, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vui sướng, và đôi mắt to, lẽ ra rất đẹp, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng!

    "Anh, anh đến rồi!"

    "Ừ! Anh cũng còn dẫn theo bạn!"

    "Bạn?" Cô nghi ngờ nghiêng đầu.

    Nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô ấy, tim tôi như thắt lại, cô ấy phải là một cô gái xinh đẹp! Nhưng ở trong bệnh viện thật ảm đạm, sống một cuộc đời vô hồn.

    "Xin chào, tôi là Xanthe." Tôi hy vọng giọng mình không nghe ra sự nức nở. Cô ấy men theo giọng và quay mặt về hướng tôi, nở một nụ cười hồn nhiên:

    "Xin chào, em là Daisy."

    "Hai người tán gẫu, anh đi mua chút đồ uống." Nick nhìn tôi thật sâu rồi rời đi.

    Để tôi và Daisy ở lại. "Chị Xanthe ngồi đi ạ." Daisy vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh, còn tôi thì chỉ biết ngồi im lặng bên người em. Em như thể đang "nhìn" tôi một cách đầy hào hứng:

    "Em nghĩ là chị phải rất xinh đẹp, đúng không ạ, chị Xanthe?"

    "Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Em ấy là một cô gái rất khiến người yêu mến, nếu không có khuyết điểm trên đôi mắt thì nhất định đây là cô gái hoàn hảo.

    "Vì giọng nói của chị ạ! Giọng của chị rất hay, nên em nghĩ hẳn chị phải rất đẹp."

    "Cảm ơn, Daisy, em cũng rất đẹp." Tôi đau lòng nói.

    "Thật sao? Em không biết, bởi vì 5 năm qua em chưa từng nhìn thấy chính mình ạ."

    Trong giọng nói của em có chút buồn nhàn nhạt. Tôi không biết phải nói gì để an ủi, nhưng khuôn mặt em ấy không hiện ra dù chỉ là một chút cảm xúc: "Không sao đâu ạ. Anh trai nói rằng tháng sau em có thể nhìn thấy mình còn có anh ấy nữa. Thật mong chờ quá đi!"

    Nụ cười của em đã làm trái tim tôi siết lại, tôi cắn chặt môi dưới không lên tiếng.

    "Em rất biết ơn người chị đã hiến giác mạc! Anh trai em nói rằng chị ấy là người tốt và dặn em phải luôn ghi nhớ lòng tốt của người đã giúp em. Chuyện như vậy mà anh ấy cũng nhắc nhở! Em cũng không phải không biết cảm ơn đâu." Em ấy nhăn mặt với tôi, mũi hít hít, làm nũng trông vô cùng đáng yêu.

    "Em cũng muốn gặp chị! Chị Xanthe."

    "Tôi?" Tôi bối rối trước câu nói đột ngột của Daisy.

    "Vâng! Bởi vì em nghĩ chị nhất định phải là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa anh trai của em cũng chưa từng đưa ai đến gặp em. Chị đối với anh ấy hẳn là rất quan trọng."

    Ra là vậy, đây chính là lí do Nick dẫn tôi đến gặp Daisy.

    "Tôi nghĩ.. lúc em có thể nhìn thấy, em hẳn sẽ là cô gái xinh đẹp nhất. Em phải trân trọng tất cả những gì mình có được!"

    "Em sẽ. Chị Xanthe, đến lúc đó chị nhớ đến thăm em nhé!"

    Tôi mỉm cười và bất chợt hỏi: "Em thích nhất loài hoa nào?"

    "Em à? Lúc chưa bị mù, em thích nhất là hoa hồng, đẹp đẽ lại rất thơm. Chị Xanthe, chị thì sao ạ?"

    "Tôi ư? Tôi thích nhất là hoa loa kèn, hoa loa kèn trắng tinh như thiên thần."

    Tôi nhìn vào phía xa như thể có một bông hoa loa kèn đang nở rộ trước mặt.

    "Như một thiên thần? Có vẻ rất đẹp."

    Daisy trầm mặc, dường như đang đắm chìm trong trí tưởng tượng của chính mình: "Được rồi, em đã quyết định, em cũng sẽ thích hoa loa kèn."

    Nghe những lời trẻ con của em ấy, tôi bất giác chạm nhẹ vào mái tóc em, em quả thực là một cô bé ngây thơ và dễ thương.

    "Đồ uống đây!"

    Nick bất ngờ xuất hiện và mang đồ uống cho chúng tôi, đôi mắt anh ấy nóng đến mức tôi chỉ biết cúi đầu uống ly nước trong tay. Sau một hồi vất vả dỗ Daisy đi ngủ, chúng tôi cùng nhau đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.

    "Daisy rất thích em." Nick mở miệng nói trước. Tôi không nói, tôi vẫn tập trung bước đi trên con đường của riêng mình. "Anh hi vọng em cũng thích em ấy."

    "Em ấy rất dễ thương," tôi nói một cách chân thành.

    "Còn tôi thì sao?" Anh hỏi một cách bất ngờ.

    "Cũng rất dễ thương."

    Anh hơi thất vọng: "Con trai không thích bị cho là dễ thương. Cảm giác rất ngây thơ."

    Tôi không nói, anh ấy thở dài một hơi, "Lý do anh đưa em đến gặp Daisy là vì anh muốn em hiểu rằng, mặc dù em đã mất một người chị gái, nhưng em sẽ có thêm một người em gái, hai điều đó dù không thể so sánh với nhau, nhưng nó sẽ giúp em một phần đỡ buồn hơn."

    Bước chân của tôi chững lại một lúc, hóa ra nó không giống như nguyên nhân mà Daisy đã nói.

    "Em rốt cuộc muốn anh như thế nào? Em làm sao đột nhiên trở nên xa xôi như vậy?"

    Nick bất ngờ nắm lấy tôi, đau đớn hỏi.

    Tôi nhẹ nhàng liếc anh một cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết Xanthe nghĩa là gì không?" Anh lắc đầu.

    "Nó có nghĩa là mái tóc vàng. Ở Hy Lạp, mái tóc vàng cũng có nghĩa là bay. Anh có biết không? Tôi cảm thấy mình giống như một con ong. Tôi luôn muốn bay khắp mọi nơi, bay đi, có thể một ngày nào đó, bay đến một nơi nào đó, tôi sẽ không quay về nữa."

    Tầm nhìn của tôi mờ đi, mơ hồ hiện lên một cánh đồng hoa loa kèn trắng rộng lớn ngay trước mặt.

    "Em có ý gì? Em định bay đi đâu?" Nick ôm lấy cơ thể dường như đang muốn bay đi của tôi, lo lắng hỏi.

    "Tôi không biết, có lẽ tôi không thể bay đi đâu được." Đôi mắt của tôi nên giống như Daisy, bên trong trống rỗng tựa như mất hồn.

    Nick bỏ tay xuống và từ tốn quay người đi lại: "Anh đưa em về"

    Cho đến khi chiếc xe đạp của Nick rời khỏi tầm mắt, mới thấy nước mắt mình chậm rãi chảy xuống, em xin lỗi, Nick.

    Em vẫn đang đợi anh, nói với em đây chỉ là sai lầm của Thượng đế.

    Em đã luôn có linh cảm.

    Sau cùng em vẫn không thể mở mắt ra để nhìn thấy được ánh sáng của cuộc đời.

    Sau cuối cùng bầu trời vẫn tích tụ đầy âm u..

    Một tháng rưỡi sau, Nick cùng Daisy với đôi mắt đã nhìn thấy ánh sáng đến nhà tôi.

    Khi vừa mở cửa, Nick phát hiện có một người phụ nữ lạ mặt:

    "Xin chào, tôi là Nick. Đây là em gái tôi Daisy. Chúng tôi đến cảm ơn cô Penny vì đã hiến tặng giác mạc, để em gái tôi có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, vì vậy chúng tôi muốn đến để cảm ơn và chúng tôi hi vọng có thể thắp một nén hương cho cô ấy."

    Người phụ nữ lạ mặt nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, và đột nhiên nói: "Tôi là Penny."

    Nick và Daisy ngạc nhiên.

    "Người đã hiến tặng giác mạc cho em gái anh mới chính là là em gái tôi, Xanthe."

    Nick như bị sét đánh ngang qua, nhìn Penny.

    "Ban đầu, em tôi dùng tên tôi để dối người khác, vì em ấy hi vọng sau khi hiến tặng xong thì mọi người mới biết ai là người hiến tặng. Em ấy không muốn người khác đối xử với mình như một bệnh nhân."

    "Làm sao có thể như thế.. làm sao em ấy có thể, em ấy trông rất khỏe mạnh." Nick không thể chịu đựng đả kích tự lẩm bẩm.

    "Em ấy không muốn điều trị, em ấy muốn rời đi ở nhà một cách nhẹ nhàng. Thực tế, em ấy đã ra đi rất bình yên và không hề chịu đau đớn."

    Penny cắn môi dưới.

    "Thảo nào mỗi khi em ấy đi lại liền ho liên tục, sắc mặt luôn luôn tái nhợt như vậy." Lúc này Nick cảm thấy mình giống như một tên đao phủ tàn nhẫn.

    "Anh không cần phải tự trách. Em gái của tôi trốn tránh anh là vì quan tâm anh. Em ấy hi vọng trước mặt anh em ấy luôn là hoàn mỹ nhất, cho nên dần dần xa lánh anh, hi vọng anh sẽ không bị thương và sẽ luôn ghi nhớ vẻ ngoài xinh đẹp nhất của em ấy." Nước mắt Penny lăn dài.

    Daisy ở bên đã khóc thảm thiết, cô không ngờ rằng người hiến tặng giác mạc cho cô lại chính là chị gái xinh đẹp chưa kịp gặp mặt đó.

    "Tôi không tin, tôi không tin!" Nick hét lên một cách điên cuồng, dường như sắp gục ngã.

    "Anh vào với tôi." Penny dẫn anh vào phòng khách.

    Anh không tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy linh vị và di ảnh của Xanthe.

    Anh quỳ rạp trên mặt đất, một dòng lệ *** trong suốt chảy ra từ khóe mắt, lăn qua trên gò má, giọt xuống sàn nhà, bay đi nhanh sau đó.

    "Em ấy đã để lại một bức thư cho anh." Penny đưa lá thư cho anh, anh run rẩy mở nó ra, chỉ có ba từ được viết trên một tờ giấy trắng: Tôi xin lỗi.

    Nick không thể không khóc lớn nữa, đem tờ giấy siết chặt trước ngực, như thể đây là người yêu của mình.

    "Tại sao, tại sao chứ? Anh còn chưa nói với em, anh yêu em! Đừng bay, đừng rời đi, đừng rời bỏ anh mà" Trong linh đường chỉ nghe tiếng anh gào khóc, không một ai đáp lại, chỉ còn thoảng trong không gian một hương hoa loa kèn.

    Hai tuần sau, ngôi mộ được chuyển đến một nơi đầy cây con- hoa loa kèn. Trên bia mộ được phủ một chiếc khăn tay, là cái lúc đầu mà Xanthe đã cho Nick mượn. Những bông hoa loa kèn ở đây đều do một tay anh trồng, "Như vậy thì em cũng không cần phải bay đi nơi khác hái mật hoa rồi," anh nói.

    Hình bóng em như đang trôi trên bầu trời xanh, quyện với hương hoa loa kèn thoang thoảng, ở nơi có Nick và gia đình, bất giác mỉm cười.

    Daisy nhìn lên bầu trời và khẽ thì thầm: "Thiên thần của loài hoa loa kèn." **
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...