Ngôn Tình [Edit] Bên Hồ Có Cây Nguyện Ước - Trần Giang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi yumi123, 20 Tháng chín 2021.

  1. yumi123

    Bài viết:
    0
    Truyện: Bên Hồ Có Cây Nguyện Ước

    Tác giả: Trần Giang


    Converter: Yumi123

    Editor: Yumi123

    Beta: Yumi123

    Thể loại: Ngôn tình edit, ngược, ngọt sủng, truyện ngắn

    Số chương: 73

    Lịch đăng: 1 tuần sẽ full một truyện ngắn (rảnh sẽ đăng thêm nha)

    Tình trạng: Đã kết thúc

    Mình sẽ cố gắng edit thật nhanh để các bạn đọc không bị hụt hứng.


    Nếu có nhận xét hay thắc mắc gì thì hãy bình luận ở link này nha: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Yumi123 - Việt Nam Overnight

    Nếu bạn chưa là thành viên của diễn đàn thì nhanh tay đăng kí đi nha: Đăng Ký - Việt Nam Overnight

    [​IMG]

    Văn án:

    Chuyện tình cảm thì không có đúng sai, phải trái. Cũng giống như cuộc sống không thể lúc nào cũng thuận lợi, vui vẻ và hạnh phúc. Tình yêu luôn có đắng cay, ngọt bùi.. Cuộc đời ngắn ngủi lắm! Hi vọng những "câu chuyện cổ tích về tình yêu" sẽ là bản tình ca nhẹ nhàng, đưa bạn đến những miền xứ sở, nơi khiến bạn nhận ra cách trân trọng tình yêu, trong chính bản thân cuộc đời mỗi con người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. yumi123

    Bài viết:
    0
    Đây là cuốn truyện gồm nhiều truyện ngắn khác nhau nha mọi người <3
     
  4. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 1.1: Bên Hồ Có Cây Nguyện Ước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuở xưa, ở một ngôi làng nọ, có một chàng trai muốn ra chiến trường, người con gái vì anh ta mà hứa hẹn cả đời, mỗi ngày lặng lẽ ôm ấp một hi vọng, sau đó đem một hạt giống chôn ở bên hồ. Cô gái chăm sóc cẩn thận mỗi một hạt giống, bởi vì cô tin rằng, lúc những hạt giống nảy mầm, cũng là lúc điều ước của cô sẽ trở thành hiện thực.

    Bạn thân của cô hỏi cô ấy ước gì, cô cũng chỉ lắc đầu mỉm cười và không đáp.

    Điều ước của em chỉ có một: Hi vọng anh có thể được bình an..

    Thế nhưng chiến tranh kết thúc..

    Chàng trai cũng không trở lại..

    Cô gái vẫn kiên trì canh giữ từng hạt giống mình gieo cho người yêu, dù chiến tranh đã kết thúc được năm năm, hay mặc cho người trong thôn ai nấy đều thuyết phục cô từ bỏ.

    Cha mẹ cô đã sắp xếp hết gia đình này đến gia đình khác, nhưng cô gái vẫn không hề lay động.

    Sau đó, khi cha mẹ cô bị bức đến sốt ruột, họ đã lờ đi sự cự tuyệt của con mình, đem cô ép gả cho con trai của một gia đình trong thành phố.

    Cô gái đã thử mọi cách để khước từ mối hôn sự này, nhưng đều không mang lại kết quả.

    Tuy nhiên vào đêm trước ngày cưới, cô gái đột ngột không chống cự nữa, ngoan ngoãn mặc lại chiếc váy cưới- thứ khiến bao đàn bà con gái trong thôn đều ao ước và ghen tị. Người trong nhà tưởng cô rốt cuộc cũng thông suốt, vui vẻ đi chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.

    Không một ai biết rằng, cô đã âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, cô muốn bảo vệ lời hứa giữa mình và người yêu.

    Vào ngày cưới, gần như cả làng đều tập trung ở nhà thờ nằm trên ngọn đồi.

    Tất cả đều thành tâm chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cười. Nhưng thời điểm cô dâu xuất hiện ở đầu kia của tấm thảm, tất cả mọi người ai nấy đều ngẩn ra, chiếc váy cưới đã không còn giữ được màu trắng vốn có, nó bị nhuốm đỏ bởi máu trên tay cô.

    Nhìn cô dâu bị thương, mặc cho đứng trước sự bàn tán của mọi người, chú rể vẫn kiên quyết muốn tiếp tục hôn lễ, nhưng cả nhà trai lại nhất quyết đòi hủy hôn.

    Cuối cùng cô gái cũng có được sự bình yên như mong muốn, bởi lẽ cô đã bị đuổi khỏi nhà và cả ngôi làng.

    Mười năm, hai mươi năm, bốn mươi năm, sáu mươi năm.

    Khi mọi người dần quên đi đoạn chuyện xưa này, cô gái vẫn âm thầm chăm sóc cho những cái cây của mình, dù không còn trẻ trung nữa, bước chân vốn nhẹ nhàng giờ đã trở nên nặng trĩu, mái tóc đen sớm trở nên bạc màu, khuôn mặt ngập tràn thanh xuân nay cũng bị năm tháng khắc lên nhiều lắm những vết tích, thế nhưng cô gái ấy vẫn không hề ngừng nghỉ.

    Mỗi ngày nàng vẫn đều đặn bầu bạn bên những cái cây, mãi cho đến khi trời tối mới trở về căn nhà nhỏ bên hồ.

    Cô gái chết rất cô đơn, vì cây của cô ấy không thể chăm sóc cô khi cô ngã bệnh, hay gọi bác sĩ, cứu sống tính mạng cô.

    Những thiếu niên trẻ tuổi ở trong làng, không đành lòng nhìn cô như vậy, vì thế họ đã đem cô chôn dưới một gốc cây bên hồ.

    Kể cũng lạ, bắt đầu từ ngày đó, dù những cây cối khác sẽ theo mùa mà trở nên khô héo cùng tươi tốt.

    Nhưng chỉ có cây đó, tương truyền rằng từ ngày đó đến nay, nó chưa hề rụng một trái nào hay rơi một chiếc lá.

    Dường như thời gian xung quanh dừng lại khoảnh khắc này, không còn trôi nữa.

    Kể từ đây, bên hồ có thêm một truyền thuyết.

    Không phân biệt nam nữ, chỉ cần họ có thể băng qua rừng, và gieo một hạt giống với nguyện vọng của mình trước cây nguyện ước, thì mong muốn của người ấy chắc chắn được thực hiện.

    Tất nhiên, tiền đề là người ấy phải thành tâm.

    * * *

    Trong khi nghe Phúc Bá kể lại toàn bộ câu chuyện, tôi bất giác nắm chặt tay Tiểu Nghiên.

    Tiểu Nghiên dường như hiểu được suy nghĩ tôi nên đã cầm trở lại.

    Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi được nghe câu chuyện này, hầu như thanh niên lớn lên trong ngôi làng này đều được nghe chuyện của Phúc Bá kể.

    Nhưng câu chuyện hôm nay đối với tôi lại đặc biệt có ý nghĩa.

    Bởi vì, ngày kia tôi sẽ cùng những người lính đóng ở đây ra chiến trường.

    Tôi không biết mình có cơ hội quay về không, Tiểu Nghiên đã hứa với tôi.

    Cô ấy sẽ không tiễn tôi, bởi vì khi tôi rời đi, cô ấy sẽ đứng trước cây nguyện ước vì tôi mà gieo xuống một hạt giống.

    Nhưng mà tôi mong Tiểu Nghiên sẽ không ngốc giống như cô gái trong truyện.

    Không ai cần phải hy sinh cả cuộc đời mình, để chứng minh rằng, mình yêu một người nhiều như thế nào.

    Vì nó sẽ chỉ khiến người mình yêu thêm đau khổ.

    "Sau đó, chàng trai đã đi đâu?"

    Đây là điều mà chúng tôi nhất định sẽ hỏi mỗi khi nghe xong câu chuyện đó, nhưng dù tôi hỏi từ năm tám tuổi tận cho đến khi đã mười tám, Phúc Bá vẫn luôn dùng một nụ cười để đáp lại chúng tôi, cũng như lắc đầu cho qua chuyện rồi sau đó dùng gậy nâng lên cơ thể tật nguyền của mình, chậm rãi đi về nhà, xem như một lần kết thúc.

    Nhưng bất chấp điều này, chúng tôi vẫn đặt câu hỏi tương tự mỗi khi câu chuyện kết thúc, bởi vì chúng tôi tin rằng Phúc Bá chỉ đang lấp lửng cho qua. Một ngày nào đó ông ấy sẽ cho chúng tôi biết chàng trai ấy đã đi đâu. Trên thực tế, chúng tôi đã sớm đoán được hơn một vạn cái kết thúc của câu chuyện.

    Giống như chàng trai đã chết, thay lòng hay bị thương nên không có cách nào trở về.

    Thậm chí ngay cả phỏng đoán Phúc Bá chính là chàng trai kia đều được đưa ra, thế nhưng chúng tôi cũng không dám kết luận bừa như vậy, bởi vì chúng tôi tin tưởng cái kết của Phúc Bá phải đẹp và cảm động hơn của chúng tôi rất nhiều.

    "Anh nghĩ, anh có thể trả lời cho các em chàng trai kia đã đi đâu"

    Nghe được những lời này, mỗi người chúng tôi đều quay đầu nhìn lại người thanh niên không mấy nổi bật ấy, người đã ngồi sau lưng chúng tôi ngay từ đầu và lắng nghe toàn bộ câu chuyện.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  5. yumi123

    Bài viết:
    0
    Phần này sẽ có 2 chương thôi nha mn <3
     
  6. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 1.2: Bên Hồ Có Cây Nguyện Ước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người này trông khoảng hơn hai mươi tuổi và anh đã ở ngồi trong bóng râm, dưới tán cây phía sau chúng tôi, ngay khi Phúc Bá vừa mới bắt đầu kể chuyện.

    Ban đầu không ai chú ý đến anh ấy, nhưng những câu nói đáng ngạc nhiên của anh ta đã thu hút tất cả sự chú ý của chúng tôi.

    "Sao vậy? Sao các em lại nhìn chằm chằm anh? Các em không muốn biết mọi chuyện diễn ra sau đó sao?"

    Chỉ thấy một cậu nhóc cười nói: "Vâng! Tất nhiên là có!"

    Tôi không biết ai đã nói câu này trước, nhưng tôi không nghĩ sẽ có ai trách anh ấy vì sự đột ngột này, dù sao thì câu chuyện này đã vang vọng trong tâm trí và giấc mơ của chúng tôi không biết bao nhiêu lần, ngay từ khi chúng tôi còn nhỏ.

    Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng có thể nghe được toàn bộ câu chuyện, đây có thể coi như một món quà tiễn biệt dành cho tôi đi!

    Ngay khi mọi người định nghe người thanh niên nói tiếp, lại nghe tiếng của Phúc Bá vang lên: "Cũng đến lúc rồi, anh bạn trẻ, đi với tôi. Chuyện của anh nên kể cho cô ấy nghe trước."

    Nói xong, ông liền chống gậy, chậm rãi đi đến đầu làng bên kia.

    Người thanh niên dường như biết ý định của Phúc Bá, không hỏi nhiều mà lẳng lặng đi theo sau ông, để lại đằng sau là những ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi.

    Nhưng tất nhiên, tôi và Tiểu Nghiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt ngầm hiểu, bí mật theo sau họ, khiến những người bị bỏ lại càng thêm choáng váng.

    Phúc Bá bước đi chậm rãi, và người thanh niên lặng lẽ theo sau, tôi và Tiểu Nghiên cũng bí mật theo đến cùng. Phúc Bá hết lần này đến lần khác nhìn lại, rõ ràng là không muốn chúng tôi đi theo, nên tôi và Tiểu Nghiên cũng không dám theo sát quá.

    May mắn thay, khu rừng này là sân chơi của chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ, vậy nên dù chúng tôi đã giữ một khoảng cách nhất định, cũng sẽ không đi lạc.

    Đi băng qua ngôi làng, qua suối nhỏ, xuyên cả khu rừng. Phúc Bá dẫn người thanh niên đến dưới một bóng cây lớn. Đó là một loại cây rất đặc biệt. Mặc dù trời đã sang thu và cây cối xung quanh bắt đầu khô héo và úa vàng, nhưng chỉ có nó vẫn duy trì vẻ ngoài của mùa hè.

    "Đây là cây nguyện ước?" Người thanh niên hỏi.

    "Đúng. Đây cũng là cây cô trồng cho anh ấy." Phúc Bá nói.

    "Vậy thì, tôi nghĩ mình nên giới thiệu mình là ai trước." Người thanh niên nói, đặt hành lý xuống. Và cái hủ anh ta cầm trên tay.

    "Không. Tôi nghĩ anh chỉ nên kể cho cô ấy nghe về tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó!" Phúc Bá ngắt lời chàng trai trẻ.

    Nhưng người thanh niên chỉ nhún vai, nhẹ nhàng ngồi dưới bóng cây, hít một hơi dài và tiếp tục toàn bộ câu chuyện.

    Trên thực tế, chàng trai vẫn chưa chết. Sau cuộc chiến, chàng trai may mắn sống sót nhưng anh ta không an lòng, vì trong một lần yểm trợ đồng đội hành động, anh đã vô tình bắn trúng một cô gái đang chạy nạn cùng dân làng.

    Viên đạn bắn trúng lưng cô, nhưng lại hung hăn đánh thẳng vào tim anh. Đồng đội khuyên anh không nên nhận trách nhiệm về mình, thậm chí có người sẵn sàng "giải quyết" toàn bộ hậu quả cho anh.

    Thế nhưng chàng trai đã từ chối, vì không muốn che đậy lỗi lầm của mình, mà có thể tạo nên sai lầm to lớn hơn, nên anh quyết định chịu trách nhiệm với cô gái.

    Chàng trai lặng lẽ ngồi bên giường, mặc cho dân làng chỉ trích, đồng đội không một ai thực sự thấu hiểu, chàng trai chỉ im lặng chấp nhận vì trái tim anh lúc này đang gắn chặt với sự an toàn của người con gái đang nằm trên giường kia.

    Cuối cùng, cô gái cũng tỉnh dậy, anh đã không ăn không ngủ suốt năm ngày qua. Thế nhưng, cô không thể đi lại được nữa, vì viên đạn đã găm vào xương sống.

    Chàng trai vì phụ trách, tự nguyện gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô. Sau chiến tranh, chàng trai không trở về nhà, thậm chí còn ép buộc bản thân không thể viết dù chỉ là một lá thư gửi về.

    Anh hi vọng nếu biết anh chết rồi, cô gái mà anh yêu sẽ tự đi tìm hạnh phúc cho chính bản thân mình, mà không chờ đợi vào một người, không thể nào mang lại hạnh phúc cho người khác.

    Cô gái bị thương cũng biết chàng trai không vui, cô ấy không muốn bất hạnh của mình mang lại bất hạnh cho người khác.

    Chàng trai cảm động trước lòng tốt của cô, rồi anh ấy đã quyết định cầu hôn cô.

    Cứ như vậy, bọn họ kết hôn.

    Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt cặp đôi mới cưới này đã là một cặp vợ chồng già. Hai cụ tuy có những bất tiện trong sinh hoạt nhưng vẫn tôn trọng và đùm bọc lẫn nhau, mãi đến một năm, sau ngày ông mất, khi người bà đang thu dọn di vật, vô tình đã đọc nhật ký của ông, mới bất ngờ phát hiện ra ông chưa bao giờ quên được cô gái ngày xưa.

    Bà lật một tờ, sẽ khóc một lần. Bà cảm thấy tiếc cho những nỗ lực cực nhọc của ông. Ông chưa bao giờ quên người con gái đó, nhưng ở lại đây vì bà. Ông chưa bao giờ thể hiện nỗi đau của mình trước mặt bà, nhưng trong nhật ký sự nhớ nhung của ông dành cho cô gái thật khiến người ta đau lòng, có lẽ ông thực sự yêu cô gái đó, nhưng ông đã không để bà phải tủi thân dù chỉ một chút.

    Bà quyết định gửi ông về quê.

    Bà đã khiến ông mệt mỏi cả đời, đã đến lúc để ông quay về.

    "Chính là như vậy". Người thanh niên lấy trong hành lý ra một cuốn nhật ký.

    "Đây là những gì ông dành cả nỗi nhớ nhung để viết. Ngoài ra, tôi còn một điều muốn nói", người thanh niên nói.

    "Ông nội, ông ấy chưa bao giờ phản bội bà cho đến khi ông ấy chết. Dù cưới bà nội nhưng ông nội chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bà. Tôi không phải cháu họ, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi luôn được họ chăm sóc". "

    " Thì ra là như vậy, bà cũng nên yên lòng, ông ta chưa bao giờ từng rời bỏ bà. "Phúc Bá một tay vuốt ve thân cây, một bên tự lẩm bẩm.

    " Ngoài ra, "người thanh niên nâng chiếc hủ mà anh ta đang cầm trên tay.

    " Đây là tro cốt của ông nội. Bà nội nhờ tôi chôn ở bên mộ của cô gái." "Cậu cứ chôn ở đây. Cả khu rừng này là đều là phần mộ của bà ấy." Phúc Bá nói.

    Người thanh niên đào một cái hố dưới gốc cây, cẩn thận đặt chiếc lọ và cuốn nhật ký vào đó rồi chôn lại.

    "Vậy thì, tôi liền xin từ biệt. Tôi phải nhanh chóng trở về báo lại với bà nội." Người thanh niên nói xong, hơi cúi đầu với Phúc Bá rồi quay người đi ngay, không nhìn lại.

    Một mình Phúc Bá chống gậy, ngồi thẩn thờ dưới gốc cây.

    Cũng không biết qua bao lâu, sương mù trong rừng dần trở nên dày hơn, Phúc Bá đột nhiên nói một câu: "Các cháu đi trước đi, ông còn muốn ngồi thêm một lúc nữa". Tôi và Tiểu Nghiên ăn ý xoay người, lặng lẽ rời đi.

    Hành trình trở về có rất nhiều sương mù, và cảnh vật trên đường nay trông hoàn toàn khác với ngày thường. Tôi không biết mình có bị hoa mắt hay không.

    Thế nhưng, ở đây ngoài chúng tôi ra, tôi còn thấy thêm một cặp đôi khác. Tôi quay đầu lại và muốn hỏi Tiểu Nghiên xem cô ấy có nhìn thấy giống tôi, chỉ thấy Tiểu Nghiên mỉm cười và nói: "Không biết bọn họ có ở đây hay không, chúng ta cũng không cần phải làm phiền họ."

    Tôi cũng cười. Đúng! Nếu đổi lại là tôi, sau một thời gian dài xa cách như vậy, tôi cũng không hi vọng bị quấy rầy a!

    Ngày hôm sau, tôi lên đường bằng chuyến tàu do quân đội phái đến. Tiểu Nghiên cũng không đến tiễn tôi như ước định, bởi vì tôi biết rằng, lúc này, vì tôi mà cô ấy đang gieo một hạt giống, dưới gốc câu nguyện ước.

    Một tháng sau, lúc ở trong doanh trại, tôi đã nhận được một lá thư gửi từ Tiểu Nghiên.

    Cô ấy nói rằng, Phúc Bá đã qua đời, với sự thỏa mãn trong lòng. Phúc Bá đã ra đi một cách bình thản, bởi vì khi dân làng tìm thấy ông, trên môi ông vẫn còn hiện hữu một nụ cười.

    Ngoài ra còn một điều nữa, vốn dĩ Phúc Bá đã đưa cho Tiểu Nghiên một lá thư trước khi đi, và cô chỉ được phép mở nó khi ông rời đi thôn này, giờ thì ông đã thực sự đi rồi.

    Vì vậy, Tiểu Nghiên đã mở lá thư.

    Hóa ra Phúc Bá mới là chàng rể năm nào, trước giờ ông vẫn hối hận vì đã nhất quyết đòi cưới cô gái, càng hối hận hơn khi không kiên trì níu giữ cô ở lại.

    Vì lẽ đó ông đã trở thành "Phúc Bá" chỉ để bảo vệ cô, cũng vì giúp cho câu chuyện này lưu truyền.

    Bây giờ, ông cũng đợi được chàng trai ấy trở về, lẽ ra ông nên sớm nghỉ ngơi, dù sao ông đã đợi cô sáu mươi năm, ông cũng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi.

    Tôi một mạch đọc xong thư của Tiểu Nghiên, đem toàn bộ câu chuyện xâu chuỗi ở trong đầu.

    Tôi đã bị xúc động bởi toàn bộ câu chuyện, cho dù đó là một cô gái, một chàng trai, một Phúc Bá, hay là một cô gái bị thương.

    Họ đều là những con người chân chính, hiểu được tình yêu và yêu bằng cả trái tim.

    Cuối thư, tôi chỉ thấy một dòng chữ do Tiểu Nghiên để lại.

    Cô ấy nói: "Nhớ lấy: Dù thế nào đi chăng nữa, hãy hứa với em, chớ nổ súng bừa bãi" **
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2021
  7. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 2: Ta, Hai Ngàn Năm Cô Độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, xuất thân trong một gia đình giàu có, của cải vô số, lại đa tài đa nghệ. Cuộc sống vì thế mà trôi qua vô cùng sung sướng. Bà mai đến xem mắt đông đến mức, sắp đem cửa nhà cô đạp nát, nhưng cô lại không có ý định muốn kết hôn, bởi vì cô thấy mình chưa gặp được chàng trai thực sự ưng ý - người mà cô muốn gắn bó cả đời.

    Mãi cho đến một ngày nọ, khi cô nhàn rỗi đi hội chùa, giữa hàng nghìn người đang chen chúc, cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ. Chỉ đơn giản là "Uống nhầm một ánh mắt", không nghi ngờ gì nữa, cô cảm thấy đây chính là "chân ái" mà cô khổ sở chờ đợi bấy lâu nay.

    Đáng tiếc, vì người nhiều đến nỗi, cô không thể bước đến bên chàng trai, mà chỉ đành trơ nhìn anh từ từ biến mất trong đám đông. Suốt hai năm sau đó, cô gái đã đi khắp nơi để tìm kiếm, nhưng người kia tưởng như đã bốc hơi khỏi thế gian, không để lại dù chỉ một dấu vết. Hằng ngày, cô gái đều cầu Trời khấn Phật, chỉ mong sao được gặp lại người mình thương. Tấm chân tình của cô đã làm Trời Phật cảm động, và rồi Đức Phật linh ứng.

    Đức Phật hỏi: "Con có muốn gặp lại người mà con gặp thoáng qua lúc đạp thanh không?"


    * Đạp thanh: Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng, do đó mà gọi hội Thanh minh là hội Đạp thanh; nghĩa ở đây là để chỉ lúc cô gái đi chơi hội.

    Cô gái nói: "Vâng! Con muốn gặp lại anh ấy một lần nữa!"

    Đức Phật: "Vậy con vẫn còn muốn không, khi con phải từ bỏ tất cả những gì con đang có, bao gồm cả gia đình con và cả một cuộc sống hạnh phúc."

    Cô gái: "Con có thể từ bỏ!"

    Phật: "Con phải tu luyện đến 500 năm mới có thể gặp được. Con không hối hận sao?"

    Cô gái: "Con sẽ không hối hận"

    Cô gái biến thành một tảng đá lớn, nằm ở nơi rừng núi hoang vu, trải qua 400 trăm năm dãi dầu mưa nắng, cô gái lại điềm nhiên không cảm thấy gì. Thử thách ở đây chính là hơn bốn trăm năm qua, cô không gặp được bất cứ một người nào, không nhìn thấy dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi, điều này mới thực sự khiến cô gần như sụp đổ.

    Vào năm ngoái, một đội khai thác đá đã đến, sự to lớn kì lạ của cô đã bị họ nhìn trúng. Họ đã biến cô thành một tảng đá khổng lồ và chuyển vào thành phố. Lúc này có một cây cầu đá đang được xây dựng nên hiển nhiên đá* cô gái đã vinh dự trở thành lan can-một phần của cây cầu.

    Vào ngày đầu tiên xây dựng cây cầu, cô gái đã nhìn thấy anh: Chàng trai mà cô đã chờ đợi suốt năm trăm năm.

    Anh bước đi một cách vội vàng, tựa hồ có chuyện gấp, nhanh chóng đi qua giữa cầu đá, đương nhiên sẽ không để ý tới một viên đá đang công khai chăm chú nhìn anh.

    Chàng trai lại biến mất.

    Đức Phật lại hiện thân một lần nữa.

    Đức Phật: "Con có hài lòng không?"

    Cô gái: "Không! Tại sao? Tại sao con chỉ là một cái lan can của cây cầu? Nếu con được lát ở giữa cầu, con có thể chạm vào anh ấy, và con có thể chạm vào nó!"

    Phật: "Con muốn chạm vào anh ta sao? Vậy con phải tu hành thêm 500 năm nữa!"

    Cô gái: "Con đồng ý!".

    Phật: "Con đã khổ nhiều rồi, con không hối hận sao?"

    Cô gái: "Không hối hận!"

    Cô gái lại trở thành một cái cây lớn, đứng trên con đường chính thức có người qua lại, ở đây mỗi ngày có rất nhiều người lui tới. Cô gái mỗi ngày đều đứng quan sát, nhưng điều này càng khó chịu hơn, bởi vì vô số lần tràn đầy hy vọng được gặp lại, lại chỉ thấy người vô tình, hy vọng vì thế mà tan vỡ vô số lần.

    Nếu không phải đã trải qua năm trăm năm tu luyện trước, chắc chắn cô gái đã sớm gục ngã từ lâu!

    Ngày tháng trôi qua, lòng cô gái cũng dần nguôi ngoai, cô biết rằng anh sẽ không xuất hiện cho đến ngày cuối cùng.

    Lại năm trăm nữa đã trôi qua!

    Vào ngày cuối cùng, cô gái biết anh sẽ đến, nhưng lòng không còn rạo rực.

    Đến rồi! Anh ấy đã đến!

    Anh ta vẫn mặc chiếc áo khoác trắng yêu thích của mình, vẫn là khuôn mặt đẹp trai ấy, cô lại nhìn anh một cách si mê.

    Lần này, anh không vội đi ngay vì trời quá nóng.

    Anh để ý thấy bên đường có một cây to, bóng râm rộng rãi rất thoải mái, nghỉ ngơi một chút đi, anh đã thầm nghĩ như vậy.

    Anh bước đến dưới bóng cây, dựa vào nó, khẽ nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

    Cô đã gặp lại anh! Ngay bây giờ, anh ấy đang dựa vào người cô!

    Thế nhưng, cô không thể nói cho anh, nỗi tương tư đã hàng nghìn năm này.

    Việc cô có thể làm lúc này, là gom bóng cây, vì anh cản đi ánh mặt trời chói chang.

    Ngàn năm nhu tình a!


    * Nhu tình: Tình cảm dịu dàng; Nhu tình như nước

    Chàng trai vừa chợp mắt một chút, bởi vì còn có chuyện phải làm, nên anh liền đứng dậy vỗ nhẹ bụi trên áo. Thời điểm trước khi rời đi, anh ta còn quay đầu nhìn lại gốc cây và khẽ vuốt ve thân cây một chút, có lẽ là để bày tỏ sự biết ơn khi đã mang lại sự mát mẻ.

    Sau đó, chàng trai liền rời đi ngay mà không hề ngoảnh lại!

    Khoảnh khắc anh biến mất khỏi tầm mắt của cô, Đức Phật lại xuất hiện.

    Phật: "Con còn muốn làm vợ anh ấy nữa không? Vậy thì con phải tu luyện thêm nữa."

    Cô gái bình tĩnh cắt ngang lời Phật nói: "Con rất muốn, nhưng con đã không cần nữa".

    Phật: "Ồ?"

    Cô gái: "Đối với con như vậy là quá đủ. Yêu anh ấy không nhất thiết phải làm vợ anh ấy."

    Đức Phật: "Ồ!"

    Cô gái: "Vợ của anh ấy bây giờ.. cũng trải qua những ngày tháng khổ sở giống con sao?"

    Đức Phật khẽ gật đầu.

    Cô gái cười nhẹ: "Con cũng có thể làm được, nhưng không nhất thiết phải như vậy."

    Lúc này, cô gái mới để ý thấy Phật khẽ thở dài, hay nói cách khác, là một cái thở phào đầy nhẹ nhõm.

    Cô gái hơi kinh ngạc: "Phật cũng có tâm sự sao?"

    Trên mặt Đức Phật hiện lên một nụ cười: "Bởi vì.. điều này khá là tốt, có một chàng trai, cũng vì một cái nhìn thoáng, phải tu luyện hai ngàn năm để gặp lại con, nay có thể chờ ít đi một ngàn năm a!"

    Vạn vật luôn bình đẳng, theo cách nào đó, mà chúng ta có thể biết hay là không.

    Chỉ biết

    Hỏi thế gian tình là chi? Mà đôi lứa hẹn thề sống chết **
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2021
  8. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 3: Một Mối Tình Không Được Chúc Phúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuở ấy, ở nước Anh xa xôi, có một chàng nông dân nghèo cùng một cô gái quý tộc đã phải lòng nhau. Một mối tình không nhận được sự chúc phúc.. từ đó bắt đầu..

    Sự việc cuối cùng đã bị cha của cô gái phát hiện và phản đối. Đồng thời ông yêu cầu bọn họ phải sớm chấm dứt mối quan hệ này. Một ngày nọ, chàng trai biết tin cô gái bị bệnh nan y.. nhưng anh không thể đến gặp cô lần cuối..

    Thế là vào một buổi sáng chủ nhật, chàng trai cuối cùng cũng không thể kìm lòng, liền đến cầu xin cha của cô gái, với hi vọng có thể gặp lại cô một lần nữa.

    Anh không trông mong gì hơn, chỉ mong có thể đứng từ xa nhìn cô, với anh mà nói, như thế, đã đủ mãn nguyện rồi! Nhưng cha cô gái lại nhất quyết từ chối thỉnh cầu ấy..

    Mẹ của cô gái cảm động trước tấm chân tình của chàng trai, đồng ý giúp anh lén chuyển một bức thư cho con gái. Nhưng anh biết rằng, nếu cha của cô phát hiện ra bức thư này, mẹ của cô nhất định sẽ bị gây khó dễ, vì vậy anh ta đã..

    Nội dung bức thư như sau:

    The great love that i have for you (1)

    Is gone, and i find my dislike for you

    Grows everyday. When I see you, (3)

    I do not even like your face;

    The one thing that Iwant to do is to (5)

    Look at other girls. I never wanted to

    Marry you. Our last conservation (7)

    Was very boring and has not

    Made me look forward to seeing you again. (9)

    You think only of yourself.

    If we were married, i know that i would find (11)

    Like very difficult, and would have no

    Pleasure in living with you. I have a heart (13)

    To give, but it is not something that

    I want to give to you. No one is more (15)

    Foolish and selfish than you, and you are not

    Able to care for me and help me. (17)

    I sincerely want you to understand that

    I speak the truth. You will do me a favor (19)

    If you think this the end. Do not try

    To answer this. Your letters are full of (21)

    Things that do not interest me. You have no

    True love for me. Good-bye! Believe me, (23)

    I do not care for you. Please do not think that

    I am still your boyfriend. (25)

    Dịch: Tình yêu của tôi dành cho em đã hết. Đồng thời tôi nhận ra tôi ngày càng ghê tởm em. Mỗi khi nhìn em, tôi không thích vẻ ngoài của em dù chỉ một chút. Thứ mà tôi thực sự muốn làm, là ngắm nhìn những cô gái khác. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc là sẽ cưới em. Lần hẹn hò cuối cùng của chúng ta, nó thật sự nhàm chán, và nó làm tôi không muốn gặp lại em thêm một lần nào nữa. Em chỉ suy nghĩ cho bản thân. Nếu như chúng ta kết hôn, tôi tin rằng tôi nhất định sẽ cảm thấy cuộc sống thật khổ sở và tôi không có chút hứng thú nào với em. Tôi sẽ đem trái tim mình dâng hiến cho tình yêu nhưng chắc chắn người đó tuyệt đối không phải là em. Không ai có thể ngu xuẩn và ích kỷ hơn em. Cũng như em không bao giờ có thể chăm sóc và giúp đỡ cho tôi. Tôi chân thành hi vọng em hiểu mọi điều tôi nói là sự thật. Tôi mong em có thể giúp tôi một việc trước khi chính thức chia tay. Đừng bao giờ gửi thư trả lời cho tôi. Bức thư của em tràn ngập những thứ khiến tôi mất hứng. Em không có gì ngoài tình yêu em dành cho tôi cả. Tạm biệt! Tin tôi đi: Trái tim anh không còn hướng về em nữa. Làm ơn đừng bao giờ nghĩ rằng tôi vẫn là người yêu của cô..

    Khi cô gái đọc bức thư này.. nước mắt đã không ngừng chảy.. trong lòng đau một nỗi đau không tả xiết.

    Em đã nghĩ rằng, em đã tìm thấy một người thực sự yêu em, trước khi em chết..

    Ai ngờ rằng người mình yêu lại viết một bức thư như vậy cho chính mình vào lúc này..

    Cô ấy không thể kiên trì được nữa.. Mất đi người yêu lúc này đồng nghĩa với việc đã mất đi một chỗ dựa tinh thần..

    Trước khi chết.. cô đã hôn nhẹ lên bức chân dung của chàng trai, với những giọt nước mắt trên khóe mi.. và cuối cùng cô đã ngã xuống..

    Mãi mãi cũng không tỉnh lại.. đột nhiên bầu trời cũng đầy mây đen, rồi hóa mưa phùn..

    Tựa như nước mắt của cô gái.. rơi mãi..

    Có lẽ là ông trời trêu ngươi.. hóa ra cô gái căn bản không có đọc xong bức thư đó.. đằng sau bức thư..

    Chàng trai viết: "Em yêu, xin em hãy chỉ đọc những dòng chứa số ít của bức thư này.. 1, 3, 5, 7, 9, 11.."

    Nội dung thực sự của bức thư mà chàng trai gửi đến cô gái:

    Tình yêu mà anh dành cho em đang nhiều hơn từng ngày. Mỗi khi anh nhìn thấy em, điều mà anh muốn làm, là kết hôn với em. Kí ức về lần hẹn hò cuối cùng của chúng ta càng làm cho anh mong ngóng được gặp lại em lần nữa. Nếu chúng ta kết hôn, anh tin tưởng nhất định anh sẽ thấy cuộc sống thật hạnh phúc khi có em bên cạnh. Anh tưởng đem trái tim của mình dâng hiến cho em. Và không bao giờ sẽ có bất kỳ một người nào, có thể chăm sóc và giúp đỡ anh hơn là em cả. Tất cả mọi thứ anh nói đều là thật. Hi vọng em có thể hồi âm cho anh. Bức thư của em đầy ắp những tình yêu mà em dành cho anh. Chào thân ái, làm ơn hãy tin anh, anh mãi mãi là người yêu em..

    Nếu cô gái có thể nhìn thấy câu này.. hãy nhìn lại những dòng số ít của bức thư.. 1, 3, 5, 7, 9, 11..

    Có lẽ cô ấy sẽ không ra đi trong nước mắt..

    Chàng trai biết tin cô gái qua đời.. lòng đau như cắt..

    Một ngày kia, chàng trai bước đến bia mộ của cô gái và ngồi xuống.. với cô gái đã chết.. cô gái duy nhất mà anh yêu..

    Chàng trai ngồi trước bia mộ của cô gái mà không rời đi, ăn uống hay nghỉ ngơi.. Không lâu sau, chàng trai cũng đau lòng mà chết..

    Khi chết, anh ấy cũng ôm cả bia mộ bằng cả hai tay của mình..

    Vì bia mộ của cô gái nằm sâu trong núi.. nên không ai tìm thấy thi thể của chàng trai..

    Một năm sau, một cái cây lớn mọc bên cạnh bia mộ của cô gái,

    Cây to này bảo vệ bia mộ này khỏi gió, mưa và nắng, cả ngày lẫn đêm, giống như nó đang canh giữ bia mộ..

    Có lẽ chàng trai đã biến thành cái cây to lớn này.. để bảo vệ "người con gái mà anh yêu" mãi mãi..

    Hi vọng mọi người có thể cảm nhận được hàm ý của câu chuyện này!
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng chín 2021
  9. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 4: Một Vé Cho Cuộc Đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ, nghĩ đến cái đêm ánh sáng xanh lóe lên 20 năm trước, tôi vẫn mơ hồ cảm thấy kinh khủng và đau lòng..

    28/7 là ngày thứ tư sau khi chúng tôi kết hôn.

    Trong mấy ngày cuối cùng của tuần trăng mật, chúng tôi đã lên kế hoạch đến Bắc Đới Hà, mà nói đúng hơn là Tần Hoàng Đảo để vui chơi. Hai tấm vé xe lửa đã được mua, và chúng được đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Đề nghị này là do tôi đưa ra, chỉ một ngày trước khi thảm họa xảy ra.

    Tôi đã nói với anh ấy: Em đã sống ở Đường Sơn được 25 năm rồi đấy! Thậm chí em còn chưa đặt chân ra khỏi cổng Đường Sơn nữa là, hay là mình đến Bắc Đới Hà anh nhé? Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, cười nhẹ: Sao anh có thể từ chối em được chứ? Sau này chỉ cần chúng ta kiếm được tiền, mỗi năm một lần anh đều sẽ cùng em, đi du lịch khắp mọi miền đất nước. Tôi hài lòng nở nụ cười: Năm nay chỉ có hai người chúng ta nhưng sang năm là sẽ là ba người rồi anh nhỉ? Anh nghe tôi nói, ánh mắt ánh lên tia hy vọng, nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên, ôm tôi xoay vài vòng trong phòng.

    Sau bữa tối, chúng tôi đã cùng nhau chuẩn bị hành lý rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Không biết tôi đã ngủ quên từ lúc nào, nhưng tôi đã mơ một giấc mơ. Và trong giấc mơ ấy, cả hai chúng tôi đã cùng mặc những bộ đồ bơi sáng màu, tay trong tay chạy ra biển lớn, đắm mình trong làn nước mát lạnh, dập dìu theo từng con sóng. Đột nhiên, một con sóng lớn đè lên người chúng tôi, kèm theo tiếng gầm như sấm.. Khi tôi cố mở mắt ra, xung quanh đã tối đen như mực, cả bầu trời tưởng như sập xuống. Lúc này vang bên tai tôi là một tiếng rên đau đớn, không ai khác, chính là của anh ấy. Cùng lúc đó nỗi sợ hãi đã lan ra khắp cơ thể tôi. Tôi chỉ nghe thấy âm thanh vặn vẹo của anh. Anh.. bị.. đè.. bởi.. Tôi gần như hét lên, không biết nên hỏi anh ấy hay chính mình: Sao thế này? Nhà có sập không? Đây là một trận động đất sao? Tôi đã đúng, đó là một trận động đất, một trận động đất thảm khốc đã xảy ra. Tôi muốn làm gì đó, mọi chuyện rốt cuộc đã sai ở đâu, nhưng ngay khi tôi mới nhìn lên, đầu tôi đã đập mạnh vào tấm bê tông cứng, đau đến nỗi suýt ngất đi. Việc tôi có thể làm lúc này là tìm được tay của anh ấy mà nắm lấy. Chỗ cơ thể của anh bị khối bê tông đè lên, thứ tôi cảm nhận được duy nhất là chất lỏng nhớp nháp trộn lẫn đất đá.

    Máu! Máu đặc quánh chảy ra từ cơ thể anh. Tôi đã khóc, tưởng chừng khóc thét lên. Tôi lo lắng hỏi: Có đau không?

    Anh ấy nói nó không đau. Rồi anh dùng bàn tay còn lại may mắn chưa bị dập nát nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi, quan tâm hỏi: Có cái gì.. đè lên người em.. khôn.. g? Tôi cố gắng cử động cơ thể mình và nói với anh là không có. Anh đã nói với tôi là đừng khóc, tôi là nam tử hán, đầu đội trời chân đạp đất, bây giờ ông trời chính là đang thử thách chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng! Tôi nằm cạnh anh mà sống mũi chua sót: Đến lúc nào rồi, anh còn kể chuyện cười. Tôi nằm ngửa, đồng thời dùng 3 cánh tay của hai người gắng hết sức bình sinh đẩy nó ra. Tuy nhiên, mọi thứ đã không thành công, tấm xi măng không xê lệch một chút như được hàn chặt ở đó, chỉ có vài hạt cát rơi lả tả xuống.

    Anh đã động viên tôi đừng sợ, một lát nữa thôi sẽ có người đến cứu chúng tôi. Tôi nói với anh rằng: Chỉ cần có anh bên cạnh em, em không sợ bất cứ điều gì. Chiếc đồng hồ đeo tay, "tách, tách" gõ lên những tiếng tưởng như vang vọng trong không gian chật hẹp. Tôi đưa tay hướng về một bên khác chạm vào, tưởng tượng rằng ở đó tôi có thể nhìn thấy ánh sáng của niềm tin và hi vọng. Tấm xi măng, hay tấm xi măng, lại là viên gạch.. Tôi gần như tuyệt vọng, trụ cột tinh thần lại như cột chống căn nhà sụp đỗ xuống.

    Tôi thật sự không muốn chết. Chúng tôi mới cưới nhau chưa được 4 ngày, tuần trăng mật còn chưa hết, tôi còn chưa sinh con, trách nhiệm của một người phụ nữ vẫn chưa hoàn thành. Con đường phía trước nên rất dài, vâng, còn Bắc Đới Hà, còn Tần Hoàng Đảo, còn có hai tấm vé tàu, ở trên bàn cạnh giường. Tấm vé đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh và động lực, để tôi tìm nó. Bàn đầu giường-vé-tôi: Tôi chạm vào một mảnh bìa cứng, nó thực sự là một tấm vé! Tôi vô cùng vui mừng nắm chặt tấm vé trong tay, kích động lay bờ vai của anh: Em đã tìm được vé rồi! Anh cũng rất vui: Hai vé? Trái tim tôi như chùng xuống, chỉ có một tấm, vậy tấm khác đâu? Tấm vé còn lại đã bị đè dưới xi măng, chỉ lộ ra một góc rất nhỏ, tôi đã cố gắng rút nó ra mấy lần đều không thành. Tôi không nói nên lời mà chỉ biệt khóc lặng. Anh dường như biết mọi thứ: Điều đó không quan trọng lắm.. chúng ta có thể.. mua lại cái khác.. Một tấm xi măng đè nặng trên người anh, một tấm đè vào tấm vé đặt trên bàn, hai điểm tựa như tương đồng trên đã là thứ tôi dựa vào để tồn tại. Tôi không biết khi nào tiếng "tách" của chiếc đồng hồ dừng lại. Chúng tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu hay thế giới bên ngoài đã thay đổi như thế nào. Tôi không có gì ngoại trừ một tấm vé và anh ấy, thậm chí cả hy vọng sống nhỏ nhoi cũng dần dần thu lại và tan dần. Bụng không ngừng rên rỉ, môi nứt nẻ như đất, chân tay bủn rủn, trong mắt ánh lên những tia sáng mê mang.

    Có vẻ như anh ấy đã nhận ra niềm tin của tôi đang dân sụp đổ từng chút một, liền bắt đầu kể những câu chuyện về thế giới bên ngoài. Bên bờ biển Bắc Đới Hà thật sảng khoái và dễ chịu, biển xanh ngắt và mọi người nô đùa vui sướng; mỹ lệ Tây Song Bản Nạp là nơi sinh sống của rất nhiều dân tộc thiểu số, mỗi năm sẽ tổ chức một lần lễ hội té vô cùng náo nhiệt; cây quýt mọc khắp nơi trên đảo quất, mua thu hoạch sẽ căng mọng và ngọt ngào như mật.. Mỗi cảnh anh kể đều khiến tôi bồi hồi, nao lòng, phẳng phất như biển rộng đang ở trước mắt tôi, lễ hội té nước làm nước tung tóe lên người tôi, và những trái quýt đang tan dần trên môi tôi.. Một loại sức mạnh vô hình như đang phun trào khắp cơ thể tôi, một vầng sáng sinh mệnh đang lan truyền trước mắt tôi, càng lúc càng sáng, càng lúc càng mãnh liệt. Anh đã dùng ánh sáng rực rỡ của cuộc đời mình để thắp lên ngọn nến hy vọng trong em, ngọn nến này đã soi sáng cho em, đưa em thoát khỏi cánh cửa địa ngục và trở về với thế giới của ánh sáng, của hi vọng. Sáng sớm ngày 31 tháng 7 (sau này tôi mới biết), tấm xi măng đè lên đầu chúng tôi được nhấc ra, ngay lập tức một tia nắng chiếu rọi vào mặt tôi, như thể tôi đột nhiên tỉnh dậy từ một giấc mơ, như muốn đột nhiên hét lên. Âm thanh: Chúng tôi đang sống! Nhưng khi tôi quyến luyến nhìn sang anh, cảnh tượng trước mắt đã khiến tôi ngẩn ngơ: Nửa người bên phải của anh hoàn toàn bị đánh thành bùn, máu đỏ đông lại trong đống đổ nát. Anh ấy chỉ liếc nhìn tôi, một nụ cười nhẹ chảy ra từ khóe miệng, liền như thế nhắm mắt.

    Bằng tinh thần ngoan cường nhất, sự kiên trì bền bỉ nhất và tình yêu sâu đậm nhất, anh đã đồng hành và truyền cảm hứng cho em vượt qua 3 ngày đêm khó khăn đen tối nhất trong cuộc đời, để rồi anh cũng thanh thản ra đi. Khi cơ thể tôi sớm bình phục, tôi cũng rời khỏi Đường Sơn, nơi tôi được sinh ra. Chỉ có một tấm vé mang bên mình. Hai mươi năm đã trôi qua, trong 20 năm này, tôi chưa bao giờ đến Đới Bắc Sơn, Tần Hoàng Đảo, hay thậm chí rời khỏi thành phố- nơi tôi đang sống bây giờ. Nếu không có sự đồng hành của anh ấy, tôi sẽ không bao giờ đến bất kỳ nơi nào. Tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật, dù biết con người có thể sẽ không có đến kiếp sau, nhưng tôi đã luôn nghĩ: Nếu có đến kiếp sau, mà chắc chắn là như thế, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhất định sẽ nắm tay nhau thêm lần nữa, cùng nhau đi đến tận chân trời góc biển. Em vẫn còn giữ nguyên tấm vé đó. Em tin rằng một ngày nào đó, nó sẽ mang em lên chuyến tàu xầm xập, và lái đến bên anh **
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  10. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 5: Khi Tôi Có Một Con Chuồn Chuồn Trên Vai..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở một thị trấn yên bình và xinh đẹp, có một đôi tình nhân rất yêu nhau, ngày nào cũng ra biển ngắm bình minh, chiều tối, lại cùng nhau tiễn mặt trời lặn. Những người khác đều rất ngưỡng mộ khi nhìn bọn họ ân ái.

    Nhưng một ngày kia, trong một vụ tai nạn xe, cô gái không may bị thương nặng. Cô đã nằm lặng lẽ trong bệnh viện, mấy ngày mấy đêm không tỉnh lại. Ban ngày, chàng trai liền canh giữ bên giường cô gái, miệng không ngừng gọi tên người yêu. Tối đến, anh ta lại chạy đến một nhà thờ ở thị trấn nhỏ để cầu nguyện với Chúa, anh đã khóc khô cạn cả nước mắt.

    Đã một tháng trôi qua, cô gái vẫn ngủ say, chàng trai cũng trở nên tiều tụy và sắp không chịu đựng nổi, nhưng anh vẫn cố gắng nổ lực chèo chống. Cuối cùng vào một ngày nọ, Chúa đã rung động trước tấm lòng si tình của chàng trai. Vì vậy, Ngài quyết định cho cậu bé cố chấp này một ngoại lệ. Ngài hỏi anh: "Ngươi có nguyện ý dùng mạng sống của mình để trao đổi sao?". Chàng trai không chút do dự trả lời: "Con đồng ý". Chúa nói: "Vậy thì tốt, ta có thể để cho người yêu của con sớm tỉnh lại, nhưng đổi lại con phải biến thành chuồn chuồn trong ba năm, con có bằng lòng không?". Chàng trai lắng nghe và trả lời chắc chắn: "Con làm!"

    Lúc bình minh, chàng trai đã biến thành một chú chuồn chuồn xinh đẹp, anh từ biệt Chúa và vội vã bay đến bệnh viện. Cô gái đã thực sự tỉnh dậy, cô ấy vẫn đang nói chuyện với một bác sĩ bên cạnh, nhưng đáng tiếc anh ấy không thể nghe thấy.

    Vài ngày sau, cô gái bình phục và xuất viện, nhưng cô không mấy vui vẻ lắm. Cô đã hỏi thăm về tung tích của người yêu, nhưng không ai biết anh ta ở đâu. Cô gái suốt ngày tìm kiếm nhưng lúc này chàng trai đã biến thành chuồn chuồn bay xung quanh cô, anh sẽ không thể hét lên hay ôm chầm lấy cô, chỉ có thể im lặng thừa nhận một cách mù quáng, sự tồn tại của mình. Mùa hạ đã qua, làn gió thu mát rượi thổi bay những tán lá, chuồn chuồn phải rời khỏi đây. Thế là anh ta đáp xuống vai cô gái lần cuối. Anh muốn chạm vào mặt cô bằng đôi cánh của mình và hôn lên trán cô bằng cái miệng nhỏ nhắn của mình, nhưng cơ thể yếu ớt của anh vẫn chưa đủ lớn để cô có thể phát hiện.

    Chỉ trong nháy mắt, mùa xuân đã đến rồi, chuồn chuồn nóng lòng bay về tìm người yêu. Tuy nhiên, lúc này lại có một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh bóng dáng quen thuộc ấy, trong khoảnh khắc đó, con chuồn chuồn suýt nữa rơi từ giữa không trung xuống. Mọi người bàn tán về việc cô gái bị thương nghiêm trọng như thế nào sau vụ tai nạn xe hơi, bác sĩ nam tốt bụng và dễ thương như thế nào, họ đến với nhau cũng là lẽ đương nhiên, cũng miêu tả cô gái có cỡ nào hạnh phúc như trước.

    Chuồn chuồn buồn lắm, mấy ngày sau đó, anh thường xuyên thấy nam nhân cùng người yêu ngắm bình minh trên bãi biển, buổi tối lại cùng nhau ngắm mặt trời lặn, còn bản thân anh thỉnh thoảng chỉ có thể ghé vào vai cô, ngoại trừ việc đó ra, thì cái gì cũng làm không được.

    Mùa hè năm nay thật dài, mỗi ngày chuồn chuồn đều bay trong đau đớn, anh không có dũng khí đến gần người yêu. Những lời thủ thỉ giữa cô và người đàn ông đó, tiếng cười hạnh phúc của anh ta và cô, tất cả đều khiến anh nghẹn ngào.

    Mùa hè năm thứ ba, chuồn chuồn không còn về thăm người yêu thường xuyên nữa. Vai của cô được nam bác sĩ ôm nhẹ, khuôn mặt được nam bác sĩ nhẹ nhàng hôn, cô căn bản không có thời gian để ý tới một con chuồn chuồn đang đau buồn, cũng không có tâm tình nhớ nhung về quá khứ.

    Thời hạn ba năm mà Chúa hứa sắp đến. Vào ngày cuối cùng, người yêu cũ của chuồn chuồn đã kết hôn với nam bác sĩ.

    Con chuồn chuồn bay vào nhà thờ lặng lẽ đậu trên vai Chúa, nghe người yêu bên dưới thề với Chúa: Con đồng ý! Anh nhìn nam bác sĩ đeo nhẫn vào tay người yêu, rồi nhìn họ hôn nhau ngọt ngào. Chuồn chuồn buồn bã rơi nước mắt.

    Chúa thở dài: "Con có hối hận không?" Chuồn chuồn lau nước mắt: "Không!" Ngài nói với vẻ vui sướng: "Vậy thì ngày mai con có thể biến trở về chính mình." Chuồn chuồn lắc đầu: "Hãy để con làm chuồn chuồn cho cả đời đi.."


    Có một vài duyên phận được định sẵn phải mất đi, cũng có một vài duyên phận sẽ không bao giờ cho kết quả tốt đẹp. Yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, nhưng mà có được một người yêu mình thì nhất định phải biết quý trọng. Vậy có một con chuồn chuồn trên vai bạn không? **
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2021
  11. yumi123

    Bài viết:
    0
    Hồi ức 6: Đôi Vợ Chồng Câm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh là người câm, mặc dù có thể hiểu được lời nói của người khác, nhưng anh lại không thể truyền đạt được cảm xúc thực thụ của mình. Cô là hàng xóm của anh, một cô gái sống nương tựa cùng bà ngoại. Cô vẫn luôn gọi anh là anh trai.

    Anh ấy thực sự đã làm tròn trách nhiệm của một người anh, anh đưa cô đến trường, cùng cô chơi đùa và luôn lắng nghe mọi chuyện cô nói trong tâm thế mỉm cười. Anh chỉ có thể giao tiếp với cô bằng cử chỉ, nhưng cô có thể hiểu được mọi suy nghĩ trong mắt anh. Từ ánh mắt của anh nhìn cô, cô biết anh yêu thích cô nhiều đến nhường nào.

    Sau đó, khi cô đậu đại học, anh liền bắt đầu ra sức kiếm tiền, liên tục gửi tiền cho cô. Cô chưa bao giờ từng từ chối. Cuối cùng, cô đã tốt nghiệp và bắt đầu đi làm. Sau đó, cô đã kiên định nói với anh: "Anh, em muốn được gả cho anh!"

    Anh hốt hoảng trốn đi như một con thỏ sợ sệt, cũng không muốn gặp lại cô, bất kể cô có cầu xin thế nào. Cô ấy đã nói: "Anh nghĩ em đang thương hại anh sao? Hay là em muốn trả ơn anh? Tất cả đều không phải, anh biết không, em đã yêu anh từ năm mới 12 tuổi". Nhưng cô đã không nhận được một câu trả lời nào từ anh ấy.

    Một ngày nọ, cô đột ngột nhập viện, anh sợ hãi chạy đến gặp cô. Bác sĩ nói rằng cô có một khối u trong cổ họng, mặc dù đã được cắt bỏ nhưng dây thanh quản của cô đã bị tổn thương, và cô có thể không nói được nữa. Bệnh**, cô ứa nước mắt nhìn anh.

    Vì vậy, họ đã kết hôn. Nhiều năm sau, không ai nghe thấy một lời nào từ họ. Họ nói chuyện bằng tay, bằng bút, bằng ánh mắt, cùng nhau chia sẻ niềm vui lẫn nỗi buồn. Họ trở thành niềm ao ước của biết bao cặp đôi đang yêu nhau. Mọi người nói, thật là một cặp đôi câm hạnh phúc!

    Tình yêu lại không ngăn được sinh tử thường tình, anh đã bỏ mặc cô mà ra đi. Mọi người sợ cô không chịu được nổi đau mất người yêu nên đều đến để an ủi. Lúc này, cô mới thu hồi lại ánh mắt ngẩn ngơ nhìn di ảnh của anh, đột nhiên lên tiếng: "Người yêu đi rồi, lời nói dối cũng nên phải vạch trần."

    Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, tất cả đều thở dài, đây là một tình yêu cổ tích bền bỉ và sâu sắc làm sao! Kể từ đó, cô ấy ngừng nói chuyện và không lâu sau cũng qua đời. Nam nữ yêu nhau vẫn lấy họ làm đề tài bàn tán, bọn họ thường hỏi nhau rằng, bạn đã nghe câu chuyện về đôi vợ chồng "câm" đó chưa? **
     
    LỤC TIỂU HỒNGyumikawaiii thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...