CHƯƠNG 10
Ngày hôm nay, Thiên Lam không có tâm trạng để làm việc. Sáng nay, cô nhận được điện thoại của người bố bao lâu nay không gặp.
Trong điện thoại, giọng ông Lý vẫn trầm ấm như vậy. Ông e dè hỏi cô, hôm nay cô có thời gian không, có thể gặp ông hay không. Chẳng biết vì lí do gì, Thiên Lam nói, có thể.
Cũng đã lâu quá rồi không có tin tức của ông, không thấy ông xuất hiện trên tạp chí như thời gian trước. Cũng có thể là vì, lần gặp mặt trước, Trần Lâm nói với cô, hãy gặp ông một lần, ông rất để tâm cô.
Thiên Lam biết, mình vẫn luyến tiếc người cha ấy.
Trời vẫn mưa phùn hoài không ngớt, khó khăn lắm mới bắt được taxi, lúc vào đến xe, người đã lạnh run cầm cập. Thiên Lam lấy thuốc trong túi xách, uống vào. Thuốc này là của Lý Vỹ Văn đưa cô, mới uống hai lần, người đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không còn hắt xì nữa.
Lúc đến chỗ hẹn, ông Lý đã ngồi đợi từ trước.
Thiên Lam nhìn thấy ông, chợt cảm thấy lòng mình đau xót. Đã từng có quãng thời gian, ông là người thân yêu nhất của cô, mặc sức cô vòi vĩnh, lúc nào cũng có thể ôm ông. Bây giờ, ông ở gần như thế, cả nắm tay ông, Thiên Lam cũng không thể. Giữa tình thân, một lần chen ngang, lại tạo nên khoảng cách lớn như vậy.
Ông Lý nhìn thấy cô, đứng dậy mỉm cười hiền lành hệt như trong kí ức, thế nhưng đáy mắt lại thấp thoáng một chút áy náy, không được tự nhiên. Thiên Lam gật đầu với ông, gọi một tiếng bố.
"Ngồi đi. Con ngồi đi, con uống gì?"
Thiên Lam ngẩng đầu nhìn phục vụ, gọi một cốc nước chanh. Không ai nói chuyện, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
"Bố nghe Trần Lâm nói con đã tốt nghiệp, đang làm việc ở đây."
"Vâng. Con làm hướng dẫn viên. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
"Công việc có quá vất vả không? Làm hướng dẫn viên, phải đi nhiều, sức khỏe con có chịu được không?"
"Con ổn, chế độ của công ty rất tốt, chỉ là muốn trải nghiệm thôi."
Ông Lý ừ một tiếng. Nước chanh được mang ra, Thiên Lam khuấy ly, uống một chút, cảm thấy cổ họng bớt đau.
"Bố lần này đến đây là vì công việc sao?"
"Không, bố đến gặp con. Bố cũng già rồi. Chi nhánh ở đây, sắp tới giao cho Trần Lâm sắp xếp."
Thiên Lam nhìn khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn của ông. Lại nhìn mái tóc đã điểm vài sợi tóc bạc, lòng lạnh xuống một chút.
"Nếu con thích, sau này đến công ty, quản lý giúp bố" – ông Lý nói
"Không, con không thích kinh doanh, công việc hiện nay rất tốt" – Thiên Lam nhìn ông, nghĩ đến câu nói bố đến tìm con, nuốt nửa câu "huống chi bố còn có con gái khác" vào bụng.
"Phải phải, bố cũng biết con chắc chắn không thích mấy việc kinh doanh số liệu này nọ" – ông Lý cười – "tính con trước nay vẫn hướng nội như vậy."
Thiên Lam cười cười, cũng không đáp lại.
Bố trước giờ vẫn luôn hiểu cô rất rõ.
"Cuộc sống của bố.. tốt chứ ạ?"
Ông Lý nhìn cô, nắm lấy đôi tay của cô trên bàn, giọng nói vì căng thẳng mà hơi run "Thiên Lam, con thật sự không thể tha thứ cho bố hay sao?"
"Con không giận bố" – Thiên Lam nói
"Thiên Lam, thật ra, lúc đó, bố không biết mình phải làm gì cho phải. Nguyệt Nhi là con gái của bố, mười mấy năm nó sống trên đời, bố không biết đến sự tồn tại của nó. Lúc bố biết, bố.. bố không còn cách nào khác."
"Bố từng yêu mẹ sao?"
Ông Lý không nói gì, lặng người nhìn cà phê trên bàn, lát sau mới đáp "Đã từng có lúc, bố nghĩ gia đình chúng ta sẽ cứ như vậy, hạnh phúc đến khi bố mất đi."
Một kiểu hạnh phúc tạm bợ như vậy, là thứ, vì không có sự lựa chọn khác nên tạm chấp nhận, đến khi phát hiện, có thứ tốt hơn, sẽ dẽ dàng vứt bỏ.
Thiên Lam không nói gì, không bốc đồng trách cứ ông như lần giáp mặt trước, cũng không ép mình giả vờ vui vẻ như không có gì với ông. Cô nhìn cửa kính, mưa vẫn rơi, mặt kính mờ không thấy rõ cảnh vật ngoài kia. Lòng cô không còn rối rắm như trước, có lẽ đã mặc định chấp nhận kết quả hiện giờ.
"Con cảm thấy, cuộc sống bây giờ rất tốt" – Thiên Lam nói.
Tốt vì không cần níu giữ, ai cũng quen với cuộc sống hiện tại, không trách móc, không oán giận, không tranh đòi.
Ông Lý lấy từ trong túi áo ra một hộp nhung, đưa về phía Thiên Lam
"Sắp tới sinh nhật con. Đã lâu rồi bố không tặng quà sinh nhật cho con" – Ông Lý áy náy.
Là một chiếc dây chuyền. Đúng là lâu rồi, cô không nhận được quà sinh nhật của ông.
Thiên Lam mỉm cười, không bài xích cũng không hân hoan, nói một câu cảm ơn bố.
Thành phố mùa mưa, ẩm ướt, khó chịu, và khó đón taxi. Thiên Lam không muốn ông Lý đón mình, từ quán cà phê đi ra đã đi ngược một hướng khác, đợi lúc xe ông đi xa mới bước ra, đứng ngẩn ngơ một hồi rồi mới gọi taxi.
Vì thời tiết mưa dai dẳng, gọi được một chiếc Taxi vào giờ này, đúng là không hề dễ. Thiên Lam không nghĩ ngợi nhiều, vì tâm trạng u ám, vốn dĩ cũng không muốn đi nơi nào, cô quyết định lên xe buýt, đi một vòng thành phố.
Mưa vẫn lất phất ngoài cửa kính, nước đọng từng giọt nặng nề rơi xuống. Thiên Lam nhắm mắt, âm thầm thở dài một hơi. Sau chia xa, gặp lại, vẫn là không khí ngượng ngùng và nặng nề như vậy.
Nói tha thứ, cô không làm được.
Nói từ mặt, cô lại càng không làm được.
Lúc cô nghĩ tới sẽ vì những kỉ niệm tốt đẹp trong kí ức mà vui vẻ gọi ông một tiếng Bố, lại bị những dày vò trong quá khứ khiến cho từ bỏ ý định. Lúc cô muốn dứt khoát một lần, nói với ông một câu tàn nhẫn "ông không còn là bố tôi nữa", lại bị những ngọt ngào thời niên thiếu trói chân.
Gia đình là gì, vốn dĩ không nên như vậy.
Thiên Lam từng nghĩ, nếu như đặt mình vào tình cảnh của bố, cô sẽ làm gì. Chắc chắn cô sẽ không thể bỏ đi đứa con mười mấy năm không được nhận tình thương của cha, nhưng cô sẽ dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái hiện tại sao?
Sẽ không như thế. Cô chỉ là không thể chấp nhận cái cách ông lạnh lùng mà bỏ rơi cô, bỏ rơi mẹ.
Xe buýt từ từ quay đầu vào vị trí đỗ, tài xế la lớn
"Đến trạm cuối cùng!"
Thiên Lam giật mình lơ đãng, mới phát hiện, mình căn bản lên xe buýt, đi đâu cũng không rõ. Cô xuống xe, yên lặng đợi chuyến tiếp theo chạy ngược về thành phố.
Lúc về đến nhà cũng đã là 8h tối.
Thiên Lam mệt đến nỗi không có tâm trạng ăn uống. Cô lấy từ túi xách ra chiếc dây chuyền ông tặng, cẩn thận đeo vào cổ. Viên kim c. Ương nhỏ xinh trên mặt dây chuyền chói đến mức làm cô đau mắt, không vui vẻ gì mà lấy ra, mở một ngăn tủ bỏ vào. Trong ngăn tủ, là vài hộp khác nữa, cùng một vài vật kỉ niệm, tất cả đều liên quan đến ông.
Không nỡ bỏ, lại không dám đeo, sợ có ai hỏi đến, lại không có can đảm nói một câu "là quà sinh nhật của bố tôi."
Thiên Lam trùm chăn, nức nở khóc không thành tiếng.
Sáng hôm sau đi làm, mắt sưng vù.
Tiểu Mai đặt cà phê lên bàn, nhìn chằm chằm đôi mắt sưng của cô
"Thiên Lam, đàn ông tốt trên đời rất nhiều, cậu đừng đau lòng, không đáng đâu."
Thiên Lam "..."
Đau lòng cái đầu cậu!
"Nói xem, tên đó là tên nào, Tiểu Mai đại tỷ sẽ giúp muội xử lí hắn."
Thiên Lam thành công bị Tiểu Mai chọc cười. Hai người, tôi một câu, cậu một câu, vẽ ra một câu chuyện Thiên Lam thất tình như thật vậy.
Hai người nói chuyện một hồi, đến khi có người lạ vào văn phòng, cuộc trò chuyện mới dừng lại.
Người đi vào là một cô gái xinh đẹp, sang trọng, khí khái vô cùng bức người, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các.
"Mọi người chú ý. Đây là cô Trịnh. Là quản lí bộ phận của chúng ta kể từ hôm nay."
"Chào mọi người, tôi là Trịnh Kiều An, rất hân hạnh được hợp tác, mong mọi người giúp đỡ" - cô gái xinh đẹp mở miệng, vô cùng dịu dàng dễ nghe.
Thiên Lam cùng mọi người rất nhiệt tình chào đón, không khí vô cùng hòa hợp.
Lý Vỹ Văn cùng trợ lý lúc này cũng đi vào. Trình Kiều An thấy anh, nụ cười trên môi sâu thêm vài phần, rất thân thiết ôm anh một cái
"Vỹ Văn, lâu rồi không gặp."
"Trịnh Kiều An, chào mừng cậu về nước" – Lý Vỹ Văn như có như không cười một tiếng.
Sau đó là từng nhân viên trong công ty giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tôi là Thiên Lam, là hướng dẫn viên, mong chị giúp đỡ."
"Thiên Lam? Tên thật hay" – Trịnh Kiều An khen xã giao một câu.
"Phải, có nghĩa là trời xanh, tôi cũng rất thích tên này" - Thiên Lam cười ngại ngùng.
Trời xanh? Trịnh Kiều An giật mình nhìn qua Lý Vỹ Văn. Bắt gặp anh cũng đang nhìn cô gái Thiên Lam này chăm chú, cô hơi ngẩn ngơ, sau đó rất tự nhiên mỉm cười một chút.
Ngày đầu tiên làm việc mà Trình Kiều An nghĩ tới, vốn căn bản không hề dự tính đến sẽ gặp người tên Thiên Lam này.
Cô là du học sinh, trở về từ Mỹ, vốn căn bản chỉ vì theo đuổi tình yêu của mình. Không nghĩ tới, ngày đầu tiên về nước đã gặp phải một tình huống ngoài ý muốn như thế.
Lần đầu tiên Trình Kiều An quen biết Lý Vỹ Văn, đã nhận định, người đàn ông này, nhất định phải là của Trịnh Kiều An cô. Tuổi trẻ yêu đương, oanh oanh liệt liệt. Cô và anh, vốn là kim đồng ngọc nữ của đại học Y. Họ chưa hề có một lời nào xác định mối q. Uan hệ, Lý Vỹ Văn cũng chưa một lần thổ lộ nói ra lời đã sớm bị cô chinh phục. Nhưng mọi người trong trường đều nói rằng, họ là một đôi. Trịnh Kiều An cũng cho rằng như thế.
Nhưng cô đợi mãi, đợi mãi vẫn không đợi được Lý Vỹ Văn ngỏ lời.
Thiên kim đại tiểu thư như cô, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nhắc khéo anh
"Lý Vỹ Văn, mọi người đều nói chúng ta là một đôi. Đều tại chúng ta dính lấy nhau quá nhiều. E rằng sự trong sạch của tôi đã bị cậu hủy hoại mất rồi."
Vốn nghĩ rằng, Lý Vỹ Văn sẽ nhân cơ hội này nói với cô một câu "Vậy thì cậu làm bạn gái tôi đi", không ngờ chỉ đổi lại được cái nhíu mày của anh.
"Thật sao?" sau đó còn vô cùng thành khẩn bổ sung thêm một câu "là tại tôi sơ ý, sau này tôi sẽ chú ý."
Quả nhiên, sau đó, Lý Vỹ Văn thật sự chú ý, giữ một khoảng cách an toàn với cô. Mấy lời đồn đại trong trường, không hiểu sao cũng không còn xuất hiện nữa.
Trịnh Kiều An trong lúc nóng vội đã đi tìm Lý Vỹ Văn, hỏi anh một câu
"Cậu thật sự không thích tôi hay sao?"
Lý Vỹ Văn lúc đó, giống như bị dọa sợ. Sau đó, không hề áy náy mà nói với cô "Xin lỗi nếu làm cậu hiểu lầm. Thật ra tôi đã có người trong lòng."
Trịnh Kiều An không cam lòng "Là ai?"
Trịnh Kiều An nhớ rất rõ, khoảnh khắc bị hỏi câu đó, khuôn mặt lạnh lùng của Lý Vỹ Văn lần đầu tiên hơi ửng đỏ, khóe mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn trời, lát sau mới nói một câu rất nhỏ mà nếu không chú ý, chắc chắn sẽ không nghe ra "Trời xanh của tôi."
Trời xanh của tôi?
Là kiểu trả lời như thế nào?
Trịnh Kiều An lúc đó cho rằng, Vỹ Văn vì từ chối mình mà nói đại một lý do. Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ thấy một nữ sinh nào xuất hiện gần gũi với anh, ngoài cô. Lòng tự ái bị đả kích nặng nề, quyết định đi du học.
Hóa ra, thật sự tồn tại một trời xanh của anh.
Trong điện thoại, giọng ông Lý vẫn trầm ấm như vậy. Ông e dè hỏi cô, hôm nay cô có thời gian không, có thể gặp ông hay không. Chẳng biết vì lí do gì, Thiên Lam nói, có thể.
Cũng đã lâu quá rồi không có tin tức của ông, không thấy ông xuất hiện trên tạp chí như thời gian trước. Cũng có thể là vì, lần gặp mặt trước, Trần Lâm nói với cô, hãy gặp ông một lần, ông rất để tâm cô.
Thiên Lam biết, mình vẫn luyến tiếc người cha ấy.
Trời vẫn mưa phùn hoài không ngớt, khó khăn lắm mới bắt được taxi, lúc vào đến xe, người đã lạnh run cầm cập. Thiên Lam lấy thuốc trong túi xách, uống vào. Thuốc này là của Lý Vỹ Văn đưa cô, mới uống hai lần, người đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không còn hắt xì nữa.
Lúc đến chỗ hẹn, ông Lý đã ngồi đợi từ trước.
Thiên Lam nhìn thấy ông, chợt cảm thấy lòng mình đau xót. Đã từng có quãng thời gian, ông là người thân yêu nhất của cô, mặc sức cô vòi vĩnh, lúc nào cũng có thể ôm ông. Bây giờ, ông ở gần như thế, cả nắm tay ông, Thiên Lam cũng không thể. Giữa tình thân, một lần chen ngang, lại tạo nên khoảng cách lớn như vậy.
Ông Lý nhìn thấy cô, đứng dậy mỉm cười hiền lành hệt như trong kí ức, thế nhưng đáy mắt lại thấp thoáng một chút áy náy, không được tự nhiên. Thiên Lam gật đầu với ông, gọi một tiếng bố.
"Ngồi đi. Con ngồi đi, con uống gì?"
Thiên Lam ngẩng đầu nhìn phục vụ, gọi một cốc nước chanh. Không ai nói chuyện, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
"Bố nghe Trần Lâm nói con đã tốt nghiệp, đang làm việc ở đây."
"Vâng. Con làm hướng dẫn viên. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
"Công việc có quá vất vả không? Làm hướng dẫn viên, phải đi nhiều, sức khỏe con có chịu được không?"
"Con ổn, chế độ của công ty rất tốt, chỉ là muốn trải nghiệm thôi."
Ông Lý ừ một tiếng. Nước chanh được mang ra, Thiên Lam khuấy ly, uống một chút, cảm thấy cổ họng bớt đau.
"Bố lần này đến đây là vì công việc sao?"
"Không, bố đến gặp con. Bố cũng già rồi. Chi nhánh ở đây, sắp tới giao cho Trần Lâm sắp xếp."
Thiên Lam nhìn khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn của ông. Lại nhìn mái tóc đã điểm vài sợi tóc bạc, lòng lạnh xuống một chút.
"Nếu con thích, sau này đến công ty, quản lý giúp bố" – ông Lý nói
"Không, con không thích kinh doanh, công việc hiện nay rất tốt" – Thiên Lam nhìn ông, nghĩ đến câu nói bố đến tìm con, nuốt nửa câu "huống chi bố còn có con gái khác" vào bụng.
"Phải phải, bố cũng biết con chắc chắn không thích mấy việc kinh doanh số liệu này nọ" – ông Lý cười – "tính con trước nay vẫn hướng nội như vậy."
Thiên Lam cười cười, cũng không đáp lại.
Bố trước giờ vẫn luôn hiểu cô rất rõ.
"Cuộc sống của bố.. tốt chứ ạ?"
Ông Lý nhìn cô, nắm lấy đôi tay của cô trên bàn, giọng nói vì căng thẳng mà hơi run "Thiên Lam, con thật sự không thể tha thứ cho bố hay sao?"
"Con không giận bố" – Thiên Lam nói
"Thiên Lam, thật ra, lúc đó, bố không biết mình phải làm gì cho phải. Nguyệt Nhi là con gái của bố, mười mấy năm nó sống trên đời, bố không biết đến sự tồn tại của nó. Lúc bố biết, bố.. bố không còn cách nào khác."
"Bố từng yêu mẹ sao?"
Ông Lý không nói gì, lặng người nhìn cà phê trên bàn, lát sau mới đáp "Đã từng có lúc, bố nghĩ gia đình chúng ta sẽ cứ như vậy, hạnh phúc đến khi bố mất đi."
Một kiểu hạnh phúc tạm bợ như vậy, là thứ, vì không có sự lựa chọn khác nên tạm chấp nhận, đến khi phát hiện, có thứ tốt hơn, sẽ dẽ dàng vứt bỏ.
Thiên Lam không nói gì, không bốc đồng trách cứ ông như lần giáp mặt trước, cũng không ép mình giả vờ vui vẻ như không có gì với ông. Cô nhìn cửa kính, mưa vẫn rơi, mặt kính mờ không thấy rõ cảnh vật ngoài kia. Lòng cô không còn rối rắm như trước, có lẽ đã mặc định chấp nhận kết quả hiện giờ.
"Con cảm thấy, cuộc sống bây giờ rất tốt" – Thiên Lam nói.
Tốt vì không cần níu giữ, ai cũng quen với cuộc sống hiện tại, không trách móc, không oán giận, không tranh đòi.
Ông Lý lấy từ trong túi áo ra một hộp nhung, đưa về phía Thiên Lam
"Sắp tới sinh nhật con. Đã lâu rồi bố không tặng quà sinh nhật cho con" – Ông Lý áy náy.
Là một chiếc dây chuyền. Đúng là lâu rồi, cô không nhận được quà sinh nhật của ông.
Thiên Lam mỉm cười, không bài xích cũng không hân hoan, nói một câu cảm ơn bố.
Thành phố mùa mưa, ẩm ướt, khó chịu, và khó đón taxi. Thiên Lam không muốn ông Lý đón mình, từ quán cà phê đi ra đã đi ngược một hướng khác, đợi lúc xe ông đi xa mới bước ra, đứng ngẩn ngơ một hồi rồi mới gọi taxi.
Vì thời tiết mưa dai dẳng, gọi được một chiếc Taxi vào giờ này, đúng là không hề dễ. Thiên Lam không nghĩ ngợi nhiều, vì tâm trạng u ám, vốn dĩ cũng không muốn đi nơi nào, cô quyết định lên xe buýt, đi một vòng thành phố.
Mưa vẫn lất phất ngoài cửa kính, nước đọng từng giọt nặng nề rơi xuống. Thiên Lam nhắm mắt, âm thầm thở dài một hơi. Sau chia xa, gặp lại, vẫn là không khí ngượng ngùng và nặng nề như vậy.
Nói tha thứ, cô không làm được.
Nói từ mặt, cô lại càng không làm được.
Lúc cô nghĩ tới sẽ vì những kỉ niệm tốt đẹp trong kí ức mà vui vẻ gọi ông một tiếng Bố, lại bị những dày vò trong quá khứ khiến cho từ bỏ ý định. Lúc cô muốn dứt khoát một lần, nói với ông một câu tàn nhẫn "ông không còn là bố tôi nữa", lại bị những ngọt ngào thời niên thiếu trói chân.
Gia đình là gì, vốn dĩ không nên như vậy.
Thiên Lam từng nghĩ, nếu như đặt mình vào tình cảnh của bố, cô sẽ làm gì. Chắc chắn cô sẽ không thể bỏ đi đứa con mười mấy năm không được nhận tình thương của cha, nhưng cô sẽ dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái hiện tại sao?
Sẽ không như thế. Cô chỉ là không thể chấp nhận cái cách ông lạnh lùng mà bỏ rơi cô, bỏ rơi mẹ.
Xe buýt từ từ quay đầu vào vị trí đỗ, tài xế la lớn
"Đến trạm cuối cùng!"
Thiên Lam giật mình lơ đãng, mới phát hiện, mình căn bản lên xe buýt, đi đâu cũng không rõ. Cô xuống xe, yên lặng đợi chuyến tiếp theo chạy ngược về thành phố.
Lúc về đến nhà cũng đã là 8h tối.
Thiên Lam mệt đến nỗi không có tâm trạng ăn uống. Cô lấy từ túi xách ra chiếc dây chuyền ông tặng, cẩn thận đeo vào cổ. Viên kim c. Ương nhỏ xinh trên mặt dây chuyền chói đến mức làm cô đau mắt, không vui vẻ gì mà lấy ra, mở một ngăn tủ bỏ vào. Trong ngăn tủ, là vài hộp khác nữa, cùng một vài vật kỉ niệm, tất cả đều liên quan đến ông.
Không nỡ bỏ, lại không dám đeo, sợ có ai hỏi đến, lại không có can đảm nói một câu "là quà sinh nhật của bố tôi."
Thiên Lam trùm chăn, nức nở khóc không thành tiếng.
Sáng hôm sau đi làm, mắt sưng vù.
Tiểu Mai đặt cà phê lên bàn, nhìn chằm chằm đôi mắt sưng của cô
"Thiên Lam, đàn ông tốt trên đời rất nhiều, cậu đừng đau lòng, không đáng đâu."
Thiên Lam "..."
Đau lòng cái đầu cậu!
"Nói xem, tên đó là tên nào, Tiểu Mai đại tỷ sẽ giúp muội xử lí hắn."
Thiên Lam thành công bị Tiểu Mai chọc cười. Hai người, tôi một câu, cậu một câu, vẽ ra một câu chuyện Thiên Lam thất tình như thật vậy.
Hai người nói chuyện một hồi, đến khi có người lạ vào văn phòng, cuộc trò chuyện mới dừng lại.
Người đi vào là một cô gái xinh đẹp, sang trọng, khí khái vô cùng bức người, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các.
"Mọi người chú ý. Đây là cô Trịnh. Là quản lí bộ phận của chúng ta kể từ hôm nay."
"Chào mọi người, tôi là Trịnh Kiều An, rất hân hạnh được hợp tác, mong mọi người giúp đỡ" - cô gái xinh đẹp mở miệng, vô cùng dịu dàng dễ nghe.
Thiên Lam cùng mọi người rất nhiệt tình chào đón, không khí vô cùng hòa hợp.
Lý Vỹ Văn cùng trợ lý lúc này cũng đi vào. Trình Kiều An thấy anh, nụ cười trên môi sâu thêm vài phần, rất thân thiết ôm anh một cái
"Vỹ Văn, lâu rồi không gặp."
"Trịnh Kiều An, chào mừng cậu về nước" – Lý Vỹ Văn như có như không cười một tiếng.
Sau đó là từng nhân viên trong công ty giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tôi là Thiên Lam, là hướng dẫn viên, mong chị giúp đỡ."
"Thiên Lam? Tên thật hay" – Trịnh Kiều An khen xã giao một câu.
"Phải, có nghĩa là trời xanh, tôi cũng rất thích tên này" - Thiên Lam cười ngại ngùng.
Trời xanh? Trịnh Kiều An giật mình nhìn qua Lý Vỹ Văn. Bắt gặp anh cũng đang nhìn cô gái Thiên Lam này chăm chú, cô hơi ngẩn ngơ, sau đó rất tự nhiên mỉm cười một chút.
Ngày đầu tiên làm việc mà Trình Kiều An nghĩ tới, vốn căn bản không hề dự tính đến sẽ gặp người tên Thiên Lam này.
Cô là du học sinh, trở về từ Mỹ, vốn căn bản chỉ vì theo đuổi tình yêu của mình. Không nghĩ tới, ngày đầu tiên về nước đã gặp phải một tình huống ngoài ý muốn như thế.
Lần đầu tiên Trình Kiều An quen biết Lý Vỹ Văn, đã nhận định, người đàn ông này, nhất định phải là của Trịnh Kiều An cô. Tuổi trẻ yêu đương, oanh oanh liệt liệt. Cô và anh, vốn là kim đồng ngọc nữ của đại học Y. Họ chưa hề có một lời nào xác định mối q. Uan hệ, Lý Vỹ Văn cũng chưa một lần thổ lộ nói ra lời đã sớm bị cô chinh phục. Nhưng mọi người trong trường đều nói rằng, họ là một đôi. Trịnh Kiều An cũng cho rằng như thế.
Nhưng cô đợi mãi, đợi mãi vẫn không đợi được Lý Vỹ Văn ngỏ lời.
Thiên kim đại tiểu thư như cô, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nhắc khéo anh
"Lý Vỹ Văn, mọi người đều nói chúng ta là một đôi. Đều tại chúng ta dính lấy nhau quá nhiều. E rằng sự trong sạch của tôi đã bị cậu hủy hoại mất rồi."
Vốn nghĩ rằng, Lý Vỹ Văn sẽ nhân cơ hội này nói với cô một câu "Vậy thì cậu làm bạn gái tôi đi", không ngờ chỉ đổi lại được cái nhíu mày của anh.
"Thật sao?" sau đó còn vô cùng thành khẩn bổ sung thêm một câu "là tại tôi sơ ý, sau này tôi sẽ chú ý."
Quả nhiên, sau đó, Lý Vỹ Văn thật sự chú ý, giữ một khoảng cách an toàn với cô. Mấy lời đồn đại trong trường, không hiểu sao cũng không còn xuất hiện nữa.
Trịnh Kiều An trong lúc nóng vội đã đi tìm Lý Vỹ Văn, hỏi anh một câu
"Cậu thật sự không thích tôi hay sao?"
Lý Vỹ Văn lúc đó, giống như bị dọa sợ. Sau đó, không hề áy náy mà nói với cô "Xin lỗi nếu làm cậu hiểu lầm. Thật ra tôi đã có người trong lòng."
Trịnh Kiều An không cam lòng "Là ai?"
Trịnh Kiều An nhớ rất rõ, khoảnh khắc bị hỏi câu đó, khuôn mặt lạnh lùng của Lý Vỹ Văn lần đầu tiên hơi ửng đỏ, khóe mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn trời, lát sau mới nói một câu rất nhỏ mà nếu không chú ý, chắc chắn sẽ không nghe ra "Trời xanh của tôi."
Trời xanh của tôi?
Là kiểu trả lời như thế nào?
Trịnh Kiều An lúc đó cho rằng, Vỹ Văn vì từ chối mình mà nói đại một lý do. Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ thấy một nữ sinh nào xuất hiện gần gũi với anh, ngoài cô. Lòng tự ái bị đả kích nặng nề, quyết định đi du học.
Hóa ra, thật sự tồn tại một trời xanh của anh.
Chỉnh sửa cuối: