Ngôn Tình [Edit] Kinh Thế Đệ Nhất Phi - Khinh Mặc Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cuulinh17, 1 Tháng chín 2021.

  1. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 20: Đây là bí mật của chúng ta


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hay là nói, thế giới này cùng địa phương nàng sinh sống trước đó không giống nhau, có một ít người có thể nghe được?

    "Phượng Chước, chuông bạc đúng là sẽ kêu." Phất Linh nhìn xem hắn nói: "Chỉ có ngươi cùng ta có thể nghe được âm thanh của chuông bạc, đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho những người khác biết, hiểu sao?"

    Phượng Chước nghiêm túc gật đầu: "Không nói."

    Phất Linh nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nhịn không được, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của hắn.

    Non mềm tinh tế, xúc cảm vô cùng tốt.

    Phượng Chước bị nàng bóp mặt, không có tức giận chút nào, mắt tím ngược lại càng sáng lóng lánh.

    Phất Linh thu tay lại, nhìn nét mặt của hắn, luôn cảm giác mình mang về một đứa bé trai.

    Mặc dù có rất nhiều chuyện cũng đều không thể minh bạch, nhưng tiểu nam hài này lại phi thường đáng yêu.

    "Tam tiểu thư." Phất Linh đang chuẩn bị mang theo Phượng Chước trở về viện tử của nàng, quay người lại liền thấy một trong số các nha hoàn bên người thường chăm sóc nàng Thanh Ngọc đang chạy tới.

    Thấy nàng, Phất Linh hỏi: "Chuyện gì?"

    Thanh Ngọc cung kính nói: "Tam tiểu thư, quản gia để nô tỳ đến đây tìm lão gia."

    "Tìm cha ta có chuyện gì?"

    "Thái tử điện hạ đến." Thanh Ngọc nói: "Đi cùng còn có Bạch gia Ngũ tiểu thư."

    Bạch gia Ngũ tiểu thư, cũng chính là Bạch Khinh Tuyết, tiểu thư dòng chinh của phủ Thừa Tướng

    Sở dĩ đứng thứ năm, là bởi vì bên trên Bạch Khinh Tuyết còn có ba người ca ca, một người tỷ tỷ.

    Tỷ tỷ kia chính là Bạch Khinh Yên bị Phất Linh giết.

    "Không cần nói cho cha ta." Phất Linh đạm mạc nói: "Ta đi gặp bọn hắn, ngươi ra đại sảnh trước đi."

    Thanh Ngọc gật đầu: "Vâng."

    Chờ Thanh Ngọc đi, Phất Linh nhìn về phía Phượng Chước, hỏi: "Ngươi đi trở về hay là đi cùng ta?"

    "Cùng một chỗ." Phượng Chước nghĩ một lát, mới cho ra đáp án.

    "Được." Phất Linh không nhiều lời, mang theo Phượng Chước đi về phương hướng đại sảnh.

    Phòng khách, Phất Linh mang theo Phượng Chước tiến vào đại sảnh, liếc mắt liền thấy ba người bên trong.

    Trừ Bạch Khinh Tuyết, hai người khác là Thái tử Thẩm Hoài Tang cùng Thất Hoàng Tử Thẩm Hoài Diệc.

    Phất Linh cùng Phượng Chước vừa đi vào phòng, liền dẫn tới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người.

    Phượng Chước cùng Phất Linh tuổi tác không chênh lệch nhiều, bộ dáng của hai người cũng là nhất đẳng tuyệt sắc.

    Phất Linh mặc dù ngốc, nhưng nàng lại có danh xưng Đông Châu đệ nhất mỹ nhân.

    Đương nhiên, lúc đó bởi vì nàng quá ngu ngốc, không có khí chất, về sau bị Bạch Khinh Tuyết thay thế.

    Nhưng lúc này, Thẩm Hoài Tang nhìn Phất Linh đang chậm rãi đi tới, nhìn cặp mắt sáng tỏ cùng khóe môi đang khẽ nhếch kia, liền có cảm giác đem Bạch Khinh Tuyết cùng so sánh với nàng, có vẻ hơi bình thường.

    Vẻ đẹp của Phất Linh, có chút thoát ly thế tục.

    Nhưng nhìn bề ngoài, quá mức sạch sẽ thánh khiết, khiến cho người ta cảm thấy nhìn nàng nhiều hai lần đều là khinh nhờn nàng.

    Nhưng loại thánh khiết này bên trong thân thể Phất Linh, lại tăng thêm vài phần tà khí nhè nhẹ.

    Đặt biệt là cặp mắt đào hoa kia mỗi khi mỉm cười, vào lúc khóe mắt khẽ nhếch, liền giống như là một vò rượu ngon trân tàng ngàn năm, vừa mở ra, hương rượu thơm ngào ngạt say lòng người, làm người sa vào.

    Còn Phượng Chước thì mỹ nguy hiểm.

    Phượng Chước ngũ quan rất tinh xảo, trên trán Hồng Văn càng làm tăng thêm mấy phần yêu tà, vẻ mặt lạnh lẽo tự nhiên hiện ra, càng khiến người ta không dám tùy tiện tới gần.

    Nếu như là mỹ lệ có lực sát thương.

    Thì lực sát thương mà vẻ đẹp của Phượng Chước mang tới tuyệt đối là thể loại có thể hủy diệt thế giới.

    Hai người dung nhan tuyệt sắc nghịch thiên đứng chung một chỗ, xung quang mình tất cả dều lộ ra ánh sáng ảm đạm, trình độ đẹp mắt bay thẳng lên cao.

    Phất Linh giống như là không thấy được ánh mắt kinh diễm của ba người, mang theo Phượng Chước ngồi xuống, để nha hoàn dâng trà.

    Thẩm Hoài Tang nhìn Phất Linh ngữ khí nói chuyện không nhanh không chậm, hoàn toàn coi nhẹ Bạch Khinh Tuyết ở một bên.

    "Thái tử điện hạ, không biết hôm nay tiến đến Diệp Phủ, có gì muốn làm?" Phất Linh ngồi tại chỗ, quét măt nhìn ba người một chút.

    "Phất Linh, ngươi giết Bạch Khinh Yên, chẳng lẽ cũng không có lời gì muốn nói sao?" Thẩm Hoài Diệc nhìn Phất Linh, không khỏi nghĩ đến buổi tối mà Bạch Khinh Yên chết.
     
  2. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 21: Giết nàng thì như thế nào?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi Phất Linh rời đi, nhìn hắn cười.

    Mặc dù lúc đó Phất Linh nhìn cũng rất đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ tới nụ cười đó, Thẩm Hoài Diệc liền có cảm giác sởn tóc gáy.

    Hắn có cảm giác đó không phải chuyện gì tốt.

    "Giết nàng thì như thế nào?" Phất Linh thản nhiên nói: "Các ngươi chẳng lẽ không biết ta tại sao lại giết nàng sao?"

    Thất Hoàng Tử nghe thấy những lời này, nháy mắt nhớ tới một sự kiện khác.

    Vừa nghĩ tới sự kiện kia, Thẩm Hoài Diệc cũng an tĩnh lại trong nháy mắt, không nói lời nào.

    Diệp Gia là gia tộc đứng đầu trong Thập đại gia tộc của Đế Đô, không chỉ như thế, cữu cữu của Phất Linh vẫn là Bắc Lâm Đế.

    Phụ hoàng đã nói, vẻ mặt bên ngoài nhất định không thể xé rách, nhưng bây giờ Phất Linh đã biết, còn giết Bạch Khinh Yên, làm sao có thể không xé rách da mặt?

    "Nghe nói thời điểm ngươi ở Linh Nhạc Sơn đã xảy ra chút sự tình." Thẩm Hoài Tang thản nhiên nói: "Bây giờ thấy ngươi không có việc gì, ta cũng yên tâm."

    Thẩm Hoài Tang hoàn toàn không nói đến sự tình của Bạch Khinh Yên, tựa như là không biết chuyện gì đồng dạng.

    Phất Linh nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát miệng ly trà, một hồi lâu mới mở miệng: "Làm phiền thái tử điện hạ nhớ mong, ta nghe nha hoàn nói, thái tử điện hạ tới đây là muốn tìm phụ thân của ta, nhưng phụ thân ta đang bề bộn nhiều việc, không cách nào tiến đến tiếp đãi thái tử điện hạ, liền để ta thay thế, không biết thái tử điện hạ lần này đến đây tìm phụ thân ta có chuyện gì?"

    Thẩm Hoài Tang nghe những lời này, cau mày không nói chuyện.

    Trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi: "Ngươi tại Linh Nhạc Sơn gặp cái gì?"

    "Thiếu niên này là ai?"

    Phượng Chước chói mắt quá mức, hắn vừa xuất hiện, căn bản là vô pháp khiến người khác bỏ qua.

    "Hắn gọi Phượng Chước." Phất Linh biết Thẩm Hoài Tang là muốn biết nàng vì sao không còn ngốc nữa, quanh co hỏi lại.

    Mặc dù như thế, Phất Linh cũng không keo kiệt mà giới thiệu Phượng Chước, nhìn mấy người nói: "Là ân nhân cứu mạng của ta.

    Phượng Chước thần sắc bình tĩnh, mắt tím trong suốt sáng tỏ an tĩnh chăm chú nhìn Phất Linh, hoàn toàn không để ý đến sự đánh giá của mấy người còn lại.

    Thẩm Hoài Tang nghe xong lời nói của Phất Linh, thần sắc đen tối không rõ nhìn Phượng Chước.

    Sau khi Bạch Khinh Yên chết, hắn phái người đi tìm những người đã bắt đi Phất Linh.

    Phát hiện những người đó đều bị giết toàn bộ.

    Xem ra chắc hẳn là người gọi Phượng Chước này làm.

    Bằng không hắn làm sao cứu Phất Linh đi?

    Không nghĩ tới thế mà là người này phá hỏng kế hạch của họ..

    Phất Linh thấy Thẩm Hoài Tang nhìn chằm chằm Phượng Chước, đạm mạc nói:" Thái tử điện hạ, ngươi nếu là bởi vì có việc mới đến tìm cha ta, vậy liền nói ra, nếu như không phải chuyện gì trọng yếu, thái tử điện hạ có thể đợi ở đây, ta liền không phụng bồi. "

    Thẩm Hoài Tang hơi nhíu mày, đây là muốn hạ lệnh trục khách?

    " Một khi đã như vậy, ta liền nói thẳng. "Thẩm Hoài Tang nói:" Ba ngày sau, yến hội trong cung, phụ hoàng hi vọng Diệp Gia chủ mang theo ngươi cùng Diệp Minh Hiên Diệp Minh Uyên cùng nhau tiến cung tham gia yến hội. "

    " Yến hội? "

    " Đúng. "Thẩm Hoài Tang nói:" Bách quan cùng người của mấy đại thế gia đều sẽ tham gia. "

    " Chuyện này ta sẽ chuyển cáo phụ thân. "Phất Linh cũng không tin tưởng Thẩm Hoài Tang tự mình đến đây chỉ là để nói một việc này.

    Thẩm Hoài Tang đến đây đích xác không phải vì chuyện này, việc hắn định nói, là muốn cho Diệp Mục cùng Bạch gia hòa giải.

    Nhưng bây giờ hắn không có ý nghi như vậy, bởi vì hắn muốn nhìn một chút, Phất Linh cùng Bạch Khinh Tuyết, Diệp Gia cùng Bạch gia ai càng cao hơn một bậc!

    " Nên nói đều đã nói, cáo từ."Thẩm Hoài Tang nói xong, mang theo Thẩm Hoài Diệc cùng Bạch Khinh Tuyết cùng rời đi.

    Bạch Khinh Tuyết trước khi đi, hung hăng trừng mắt nhìn Phất Linh một cái.

    Thẩm Hoài Diệc ngược lại là cái gì đều không nói, cứ như vậy đi theo Thẩm Hoài Tang rời đi, nhìn thoáng qua có vẻ như là rất sợ Phất Linh
     
  3. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 22: Người đến không có ý tốt


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ biểu hiện này của hắn có thể thấy đêm hôm đó tại Linh Nhạc sơn, nụ cười kia của Phất Linh để lại bóng ma trong lòng hắn lớn cỡ nào!

    Sau khi đuổi đi ba người Thẩm Hoài Tang, Phất Linh mang theo Phượng Chước trở lại sân viện của mình.

    Phất Linh phân phó phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn, chờ lúc mấy người Diệp Mục thương lượng xong xuôi, vừa đúng có thể lại đây ăn cơm.

    Trên bàn cơm, Phất Linh đem việc Thẩm Hoài Tang tới đây nói cho Diệp Mục.

    "Yến hội lần này tổ chức, có hơn phân nửa là do Bạch gia động chân tay." Diệp Mục nói ra: "Con bây giờ không ngốc, còn giết Bạch Khinh Yên thân là Linh Sư cấp bốn, chỉ sợ sự việc lần này bọn họ không mang dụng ý tốt tiến đến.

    " Không có việc gì. "Phất Linh nói:" Đông Châu Đế chí ít bây giờ còn không dám quang minh chính đại có hành động gì với chúng ta. "

    " Hắn vẫn phải có kiêng kị với cữu cữu con. "Diệp Mục nói đến đây, dừng một chút, nói tiếp:" Về chuyện con không còn ngốc cữu cữu con vẫn còn chưa biết, đợi lát nữa ta sẽ cho người truyền tin cho hắn, hắn biết khẳng định sẽ thật cao hứng, nói không chừng vào thời điểm sinh nhật con hắn sẽ tự mình đến. "

    Phất Linh nghe xong lời nói củaDiệp Mục, từ chối cho ý kiến.

    Bắc Lâm Đế đích xác là rất sủng nàng, đích thân đến cũng không phải là không có khả năng

    " A Linh, ta và hai ca ca con đã thương lượng được một chút. "Diệp Mục nói:" Nơi có Quang Minh Hệ công pháp có hai chỗ, Thần Điện, Thần Điện học viện. "

    " Trừ hai nơi này, bên trong tứ đại đế căn bản là không có khả năng có Quang Minh Hệ công pháp, cho dù có, cũng là lưu lạc bên ngoài, khó mà tìm kiếm. "

    " Nhưng muốn lấy được Quang Minh Hệ công pháp từ trong Thần điện, khó càng thêm khó, cho nên con chỉ có thể tu luyện trước, không có cách nào tu luyện công pháp. "

    Nghe xong lời nói củaDiệp Mục, Phất Linh nhíu mày lại.

    Diệp Mục thấy nàng nhíu mày, cho là nàng lo lắng tu luyện công pháp muộn, lập tức nói:" Con yên tâm, cha nhất định nhanh chóng tìm được công pháp cho con. "

    Phất Linh được những lời này, nói:" Cha, người không cần gấp gáp, ta sẽ tu luyện trước, về phần công pháp có thể từ từ tìm. "

    " Thật sự không gấp "

    " Ừm. "Phất Linh gật đầu:" Không gấp. "

    Nếu như là Hắc Bạch, vậy thì đồng dạng với lực lượng của nàng lúc trước.

    Bây giờ không có công pháp tu luyện nàng có thể tu luyện công pháp trước kia, tự nhiên không gấp gáp.

    Diệp Mục nhìn thấy Phất Linh thật sự không gấp, liền yên tâm.

    " A Linh, còn có sự kiện. "Diệp Mục nhìn Phượng Chước một cái, nói:" Trong ba ngày con hôn mê Phượng Chước một mình trông coi con, nửa bước không rời, nhưng bây giờ con đã tỉnh, hắn không có khả năng tiếp tục trông coi, phải an bài chỗ ở cho hắn, con cảm thấy nên thu xếp địa phương nào thì tốt? "

    Diệp Phủ rộng lớn, dùng để cư trú viện lạc cũng nhiều.

    Phất Linh trước đó không nghĩ tới vấn đề này, lúc này đột nhiên bị hỏi, liền cẩn thận nghĩ nghĩ.

    Cuối cùng, Phất Linh nhìn Diệp Mục nói:" Bên trong Linh viện con ở không phải còn mấy gian phòng trống sao? "

    " Quét dọn một gian phòng, để hắn nghỉ ngơi ở ngay bên trong Linh viện. "

    " Như vậy sao được? "Phất Linh vừa dứt lời, ngay tại lúc Diệp Mục đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị Diệp Minh Hiên cướp lời trước một bước:" A Linh, muội là cô nương chưa xuất giá, lại để một nam tử ngủ lại trong viện của muội, còn thể thống gì? "

    " Ta cảm thấy Nhị ca con nói đúng. "Diệp Mục cũng không tán thành.

    " Cha, Nhị ca, các người nếu có thể đem hắn an bài ở địa phương khác, ta liền không nói thêm cái gì. "Phất Linh nhìn hai người nói:" Chỉ cần các ngươi có thể an bài hắn ở đó. "

    " Thật? "Diệp Minh Hiên không xác định hỏi lại.

    " Ừm. "Phất Linh gật đầu:" Thật. "

    " Giao cho ta. "Diệp Minh Hiên nói:" Ta cam đoan đem hắn an bài tốt. "

    Phất Linh nhìn hắn cười cười:" Tùy huynh."

    Ban đêm..

    Diệp Minh Hiên vẫn không thể đem Phượng Chước an bài ở chỗ khác, cuối cùng chỉ có thể đem Phượng Chước thu xếp đến trong viện Phất Linh.
     
  4. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 23: Nuôi hài tử?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phất Linh nhìn bọn họ đêm hôm khuya khoắt vẫn đang lăn lộn, quét dọn phòng, nói: "Ban ngày dọn dẹp có phải tốt không."

    Diệp Minh Hiên nghe những lời như thế, buồn buồn: "Huynh cũng không biết là hắn không đồng ý."

    "Các ngươi cứ tiếp tục lăn lộn đi." Phất Linh khoát tay áo, quay đi về phòng của mình: "Ta đi ngủ."

    Diệp Minh Hiên thở dài một tiếng, phân phó mọi người tăng nhanh tốc độ, sau đó nhìn Phượng Chước nói: "Còn một lát nữa mới dọn dẹp xong, muốn cùng ta đi ăn chút gì không?"

    Phượng Chước nhìn hắn, không nói chuyện.

    Diệp Minh Hiên biết hắn không hiểu, liền trực tiếp kéo hắn đi.

    Một bên khác, Phất Linh đi vào trong phòng, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

    Nhưng mà mới nhắm mắt lại, mắt Phất Linh liền mở bừng ra.

    Trong phòng, có một bóng người trong suốt.

    Phất Linh nhìn bóng người một lát, đưa tay nhéo nhéo mi tâm: "Ta còn tưởng mấy ngày nữa ngươi mới đến tìm ta."

    Bóng người nghe được những lời Phất Linh nói, cười cười nói: "Ta đã sớm muốn đến tìm ngươi, nhưng lúc trước ngươi đang hôn mê, ta không có cách nói cho ngươi, cho nên đành phải chờ lúc ngươi tỉnh ta mới đến."

    "Ngươi có việc gì cần ta làm giúp?" Bóng người trước mắt không phải ai khác, chính là hư ảnh của Thiên Đạo mượn nhờ Thiên Lực mà ngưng tụ nên.

    Phất Linh ở trong Linh Nhạc Sơn mượn dùng Thiên Lực, dựa theo ước định, mỗi một lần nàng mượn Thiên Lực sử dụng, liền phải giúp Thiên Đạo làm một việc.

    Những việc kia luôn kỳ ba quái lạ, Phất Linh mượn một lần liền không muốn lại mượn lần thứ hai, nhưng thời điểm giết Bạch Khinh Yên nàng không có tu vi, đành phải mượn Thiên Lực để giết nàng.

    Hư ảnh nhìn Phất Linh, nói: "Không phải sự tình đặc biệt gì, bên trong thành có chợ đen, bên trong chợ đen có một cửa hàng tên Vãng Sinh, ta hi vọng ngươi đem đứa bé bên trong cửa hàng Vãng Sinh kia nuôi dưỡng ở bên người."

    Nuôi hài tử?

    Cơn buồn ngủ của Phất Linh lập tức tiêu tán không còn một mảnh, nhìn hư ảnh hỏi: "Có thể đổi việc khác hay không?"

    "Không thể." Hư ảnh mỉm cười nói: "Đây là việc ngươi cần làm, không có cách nào thay đổi."

    Phất Linh nghe xong, đều muốn tìm thân thể Bạch Khinh Yên đem về để giết thêm lần nữa. "

    Chỉ vì giết nàng, mà hiện tại nàng phải đi nuôi một đứa trẻ.

    Mệt mỏi quá..

    " Bây giờ liền đi. "Hư ảnh nói:" Hắn ở ngay bên trong cửa hàng Vãng Sinh. "

    " Hiện tại? "Phất Linh khóc không ra nước mắt:" Ta muốn ngủ. "

    " Ngươi muốn bị sét đánh sao? "Hư ảnh đột nhiên hỏi.

    Phất Linh:".. Ta đi. "

    Thiên Đạo ghê gớm

    Thiên Đạo 666.

    Động một chút liền muốn dùng sét đánh, cả đám ai đều là đại lão!

    Phất Linh mặc váy áo vào, mang lên sa che mặt, không làm kinh động đến người trong Diệp phủ, từ cửa sau đi ra ngoài.

    Chợ đen.

    Bên trong nơi này, hạng người gì cũng có.

    Có nam nhân ăn mặc nhìn như thư sinh, nữ tử quần áo quyến rũ, còn có lão giả tiên phong đạo cốt, cũng có hài đồng ngang bướng, tam giáo cửu lưu, cái gì cũng có, đồ vật cũng là nhiều không đếm xuể, làm người xem hoa cả mắt.

    Ban ngày chợ đen tương dối vắng vẻ, nhưng ban đêm lại phi thường náo nhiệt, náo nhiệt lại đồng thời cũng vô cùng nguy hiểm, những người ẩn hiện tại chợ đen, mặc kệ là hài tử hay lão nhân, cũng không thể tùy tiện trêu chọc, đây là thường thức mà đại đa số người vào chợ đen đều biết.

    Sau khi Phất Linh tiến vào chợ đen, liền tìm kiếm xung quanh chợ đen.

    " Vị cô nương này. "Một vị lão phụ nhân tay cầm quải trượng đột nhiên xuất hiện trước mặt Phất Linh, chắn đường của nàng.

    Phất Linh dừng lại, nhìn lão phụ nhân trước mặt:" Có việc? "

    Lão phụ nhân nhìn Phất Linh, cẩn thận từng li từng tí lấy từ trong ngực ra một quyển sách cũ nát, vẻ mặt cao thâm khó dò nói:" Cô nương, ta thấy quanh thân ngươi có Linh khí quanh quẩn, là người siêu thoát hồng trần thế tục, chỗ này của ta có một bản công pháp tổ truyền, không biết cô nương có hứng thú hay không? "

    Phất Linh:"..."
     
  5. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 25: Nha đầu ngốc có tiền


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nói được, cũng không nói không được

    "Một ngàn lượng vàng." Người kia nói xong, quay người đem quyển sách bên dưới bình rượu rút ra cho Phất Linh: "Xem đi."

    Phất Linh cầm lấy sách, còn chưa mở ra, liền thấy hắc khí tràn ra từ trong sách thuận theo tay nàng tiến vào thân thể nàng.

    Hắc khí vừa xâm nhập thân thể, Phất Linh liền cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương.

    Kỳ quái là Phất Linh cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy rất dễ chịu.

    Cái này giống như người có Băng Hệ Linh Căn không sợ hàn khí, ngược lại có cảm giác thân cận.

    Phất Linh mở sách, xem.

    Vốn cho rằng trong sách có ghi chép thứ gì, kết quả mở ra, cái gì cũng không có, trong sách trống không.

    Chủ nhân cửa hàng đỡ đầu, cười nói: "Cô nương, một ngàn lượng vàng mua những đồ vật khác đều hảo, ngươi mua quyển sách một chữ cũng không có này chỉ hoàn toàn lãng phí."

    Phất Linh lơ đãng nói: "Ý ngươi là nói, một ngàn lượng vàng mua những thứ khác, còn có thể sử dụng, không tính là hoàn toàn lãng phí?"

    Chủ cửa hàng nghẹn lời, không nói trả lời tiếp.

    Nếu là hắn trả lời, không phải liền thừa nhận đồ vật bên trong cửa hàng hắn không phải không đáng giá một ngàn lượng hoàng kim sao?

    Trong sách mặc dù không có chữ, coi như chỉ bằng chỗ xương đen kia, Phất Linh liền dám đoán đây là một bản Hắc Ám Hệ công pháp, bởi vậy không chút chần chờ nào, từ tùy túi tiền thân lấy ra một tờ ngân phiếu, đặt ở trên quầy: "Bất luận tiền trang nào đều có thể trao đổi." Nói xong, Phất Linh liền chuẩn bị rời đi.

    "Uy." Chủ cửa hàng thấy nàng xoay người rời đi, hô: "Ngươi thật muốn dùng một ngàn lượng hoàng kim mua một quyển sách không có chữ a?"

    Phất Linh quay đầu, không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi không bán?"

    "Đương nhiên bán." Chủ cửa hàng nói: "Ta chính là.." Chính là rất lâu không gặp được dạng người coi tiền như rác, có chút áy náy.

    Phất Linh chờ nửa ngày, cũng không đợi được lời hắn muốn nói, quay người liền chuẩn bị đi.

    "Uy." Thiếu niên mở miệng lần nữa: "Ta gọi Bắc Miểu, lần sau lại đến, ta thu tiền của ngươi ít hơn."

    Phất Linh nghe lời nói như thế, dừng bước nhìn thoáng qua đồ vật trên kệ, quay đầu nhìn về phía Bắc Miểu, hỏi: "Những thứ kia Linh khí rất nồng đậm, ngươi mua được từ nơi nào?"

    Bắc Miểu khẽ giật mình, lẩm bẩm nói: "Ta tự làm a."

    Phất Linh: ".. Ngươi đang nói đùa?"

    "Ngươi mới đang nói đùa." Bắc Miểu vén tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị động thủ: "Ánh mắt ngươi không tốt có phải không?"

    Phất Linh nghe được những lời này, đỉnh đầu hiện ra mấy dấu hỏi.

    Bắc Miểu nói: "Ta không có Linh khí, ngươi không phát hiện ra sao?"

    "Bản thân ta không có Linh khí, đồ vật chế tạo ra làm sao cón Linh Khí?" Bắc Miểu phất phất tay: "Rốt loạn, ngươi đi đi."

    Phất Linh nhìn hắn, trầm ngâm một lúc, nói: "Trừ ta, còn có ai đã xem qua những thứ ngươi làm?

    " Rất nhiều người xem qua. "Bắc Miểu nói:" Nhưng bọn họ cũng không nói nhưng thứ đó có Linh Khí, đều cảm thấy đây là một chút vật nhỏ vô dụng. "

    Phất Linh nghe xong, khóe miệng giật một cái:" Vậy sao ngươi còn bán đắt như thế? "

    Không phải ngân lượng, là hoàng kim.

    Một vật ngàn vàng.

    Nếu như không phải quyển sách kia có thể là Hắc Ám Hệ công pháp, nàng mới sẽ không mua.

    Bắc Miểu nghe được lời này, sắc mặt nguyên bản đã trắng liền càng trắng hơn.

    Bởi vì có người từng nói qua, đồ vật hắn làm, đáng giá ngàn vàng.

    Đáng tiếc người nói câu này không còn ở đây nữa.

    " Ta vui vẻ không được sao? "Bắc Miểu nói:" Ngươi có thể đi."

    Phất Linh quay người, không ngừng lại chút nào, xoay người rời đi.

    Bắc Miểu nhìn bóng lưng Phất Linh rời đi, bữu môi, nha đầu ngốc có tiền.

    Bắc Diểu đem ngân phiếu cất vào trong ngực, từ sau quầy đi ra đóng cửa.
     
    Dương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...