Chương 70: Thưởng thức thân hình Bấm để xem "Sở Cửu Ca!" Nhất Nặc nghiến chặt răng nhả ra ba chữ. Nếu như người đưa cô rời khỏi không phải là Quỷ Vương, hắn nhất định không tha cho nha đầu chết tiệt này. "Viu viu viu!" Hộ vệ của hắn vội vàng xông đến, bọn họ nhìn thấy người thiếu chủ xưa nay luôn ôn hòa hữu lễ, cười dịu dàng với tát cả mọi người nay như một con báo cuồng nộ, đây tuyệt đối là một mặt mà bọn họ chưa từng được thấy. Sở Cửu Ca thật ra sau khi trêu đùa xong Nhất Nặc, liền cảm thấy hối hận rồi. Bởi vì cô gần như bị tên Dung yêu nghiệt này ôm chặt đến không thở nổi, "Ừm! Cửu nhi không hứng thú sao? Sao ta thấy Cửu nhi hình như cảm thấy chưa đủ nhỉ!" Đáng chết, Cửu nhi vậy mà nhìn hết cả thân thể tên tiểu tử kia rồi. Vừa nghĩ đến đây, không cần biết gia hỏa đó là đệ nhất thiếu chủ của hội đấu giá Cửu thiên, hắn cũng muốn trực tiếp đem người phế đi. "Không.. tuyệt đối không có, tiểu tử đó còn chưa có trưởng thành mà! Có gì đáng xem." "Hắn chưa trưởng thành, ta nếu không nhớ lầm thì nay Cửu nhi chưa đến mười bốn, với tuổi của Cửu nhi có lẽ càng thích loại đó chứ! Hả.." Lúc nói, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt của Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Mà cũng ngay trong lúc đó, bọn họ đã đi ra hội đấu giá Cửu thiên. Những sát thủ bên ngoài đang đợi đến không kiên nhẫn liền nhìn thấy Sở Cửu Ca đi ra rồi, tuy nhiên là bị một nam nhân thần bí ôm ra ngoài, nhưng mà bọn họ vẫn không muốn bỏ qua cơ hội ám sát này. Bọn họ không phải là Nhất Nặc, chỉ một ánh mắt có thể phán đoán ra thân phận đáng sợ của người nam nhân này. "Soạt soạt soạt!" Cảm nhận được sát khí của những sát thủ này, Dung Uyên ngay cả chân mày cũng chẳng động một cái. Nếu không phải những người này truy sát Cửu nhi, Cửu nhi cũng không cần chạy đến hội đấu giá Cửu thiên nhìn hết thân thể của tên tiểu tử đó, rất tốt.. Thời gian như thể ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này, những sát thủ đó cảm thấy nổi cả da gà. Bọn họ đều không biết người nam nhân đó động thủ thế nào, bọn họ người người bị một cỗ lực lượng cường đại nghiền nát xương toàn thân cho đến chết. "Binh binh binh!" Không chỉ bị giết trong phút chốc, thi thể của họ còn được sắp xếp ngay ngắn ngay trước cửa lớn của hội đấu giá Cửu thiên, máu tươi chảy thành sông trước hội đấu giá Cửu thiên. Giải quyết xong những người này, Dung Uyên lại lần nữa đưa Sở Cửu Ca trở lại Dung vương phủ. Cho dù Sở Cửu Ca kháng nghị muốn trở về nhà, Dung Uyên cũng không có đáp ứng, "Ta đã sai Mặc Thất đi thông báo Sở gia rồi! Đừng sợ họ sẽ lo lắng vì nàng." "Ta vẫn phải trở về nhà!" "Không được!" SỞ Cửu Ca bị Dung Uyên đưa đến hậu viện của Dung vương phủ, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Tiếp đến cô nhìn thấy một mảnh vải nhỏ, hơi nước mờ ảo, chim kêu thánh thót, trăm hoa đua nở, khiến cho nơi này trông như tiên cảnh. Sở Cửu Ca có một dự cảm chẳng lành, cô được Dung Uyên thả xuống, sau đó liền nghe thấy Dung Uyên nói: "Cửu nhi, giúp bổn vương cởi y phục!" "Cởi.. y phục.." Sở Cửu Ca kinh ngạc nói. Dung Uyên nói: "Vừa nãy giết người, trên người có mùi máu tanh, bổn vương cần phải tắm." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, lừa người thì có! Vừa nãy giết những người đó ở khoảng cách xa như vậy, tuyệt đối không thể dính phải chút mùi máu tanh nào. "Cửu nhi nói không thích thân thể như gà luộc của thiếu niên đệ nhất thiếu chủ đó, cho nên cho Cửu nhi một cơ hội thưởng thức thân thể của bổn vương, Cửu nhi có phải rất kích động hay không?" Hắn trầm thấp nói bên tai Sở Cửu Ca. Kích động! "Ta nghĩ là không cần đâu." "Cần!" Sở Cửu Ca không muốn động thủ, Dung Uyên lại rất trực tiếp. "Roẹt!" Một trận âm thanh vải bị xé rách truyền đến, Sở Cửu Ca cảm thấy toàn thân lạnh toát, y phục trên người của mình vậy mà toàn bộ biến mất rồi. "Dung Uyên.." Trên người một món y vật cũng không có, gia hỏa này thật quá hỗn trướng. Sở Cửu ca trong cơn nóng giận liền đem y phục của Dung Uyên cũng lột ra, bao chặt bản thân, che chắn lại. Đôi mắt màu tím nhạt của Dung Uyên khẽ trầm xuống, nhìn thấy Cửu nhi mặc y phục của bản thân, dáng vẻ nửa che nửa hở khiến cho tâm trạng hắn như không thể khống chế vậy. Hắn kéo lại cánh tay nhỏ của Sở Cửu Ca, nói: "Cửu nhi không cởi cho ta, vậy bổn vương đương nhiên không muốn lãng phí thời gian, trước cởi cho Cửu nhi rồi. Đấy Cửu nhi không phải chủ động hơn không ít sao, vẫn còn, Cửu nhi tiếp tục!" Mặt Sở Cửu Ca đen lại, nói: "Tiếp tục cái quỷ! Dung Uyên ngươi đủ rồi." "Không đủ! Hôm nay Cửu nhi xem thân thể của tiểu tử khác rồi, đương nhiên phải xem thân thể bổn vương cho đủ, nếu không bổn vương sẽ không thả người." Đáy mắt hắn lóe qua ánh sáng mờ, đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng. Ngón tay của Dung Uyên từ vai Sở Cửu Ca trượt xuống nói: "Cửu nhi nếu như không cởi, bộ y phục này ta cũng hủy đi." Đúng là có bệnh, sao lại ép người ta cởi y phục cho hắn chứ. Sở Cửu Ca rất muốn khóc, nói: "Ta sao lại dính phải một vị hôn phu thần kinh nhỏ nhen như ngươi chứ! Ta có thể trả hàng không?" Ánh mắt Dung Uyên sâu thẳm nhìn Sở Cửu Ca nói: "Không thể!" Nguy hiểm! Ánh mắt của tên gia hỏa này là muốn nói với cô, lên phải thuyền giặc mà muốn trả hàng thì chỉ có một con đường, chết! "Cởi thì cởi!" Sở Cửu Ca cắn răng nói. Cô hai ba cái đã đem Dung Uyên lột sạch sẽ, sau đó thân thể Dung Uyên không có một vật che chắn nào bị cô nhìn không sót gì. Dung Uyên trong mắt mọi người là một tên bệnh mỹ nhân, nhưng mà thân hình hắn lại chẳng có chút liên hệ nào với bệnh mỹ nhân. Trắng như tuyết, muốn cơ bắp có cơ bắp, trần đầy lực lượng. Mỗi một nơi đều cực kỳ hoàn mỹ, da tuyết xương ngọc, yêu nghiệt như tư. Sở Cửu Ca cảm thấy mặt mình có chút phát nóng, không thể nhìn tiếp nữa. Thân hình này của Dung Uyên, quả thật đáng chết hợp khẩu vị của cô, cô vội vàng quay đầu đi. "Cửu nhi, chỉ vậy đã nhìn đủ rồi sao? Chẳng lẽ thân hình bổn vương nàng cũng không hứng thú, cảm thấy thân hình tiểu tử đó tốt hơn." Âm thanh trầm thấp của Dung Uyên truyền đến, nhìn như thản nhiên, ngọn lửa ở đáy mắt lại cháy hừng hực. Khi ánh mắt Cửu nhi rơi trên người hắn, hắn có cảm giác động tâm chưa từng có, muốn.. "Không, chắc chắn thân hình Dung yêu nghiệt ngươi tốt hơn." "Lời thật lòng?" "Tuyệt đối là lời thật lòng, ta bảo đảm!" "Vù!" Lời Sở Cửu Ca vừa nói xong liền bị người kéo vào lòng. Một nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống, khiến cho não Sở Cửu Ca một phen trắng xóa. Sở Cửu Ca bị hôn đến muốn ngất đi, kế đến liền nghe đến, "Phụt!" một tiếng, Dung Uyên ôm cô đi vào trong hồ tắm rồi. "Ưm.. thả.." Lúc này hai người không chút khoảng cách, da thịt không chút vật cản tiếp xúc với nhau. "Ngươi.." Cuối cũng cũng được thả ra, Sở Cửu Ca hít thở sâu một hơi. Hơi nước mờ ảo, nhưng lại khiến cho người trong hồ càng thêm quyến rũ. "Cửu nhi rửa giúp ta!" Dung Uyên nhìn Sở Cửu ca nói. Khoảnh khắc đó, hắn thiếu chút không muốn buông tay. Sở Cửu ca nói: "Dung Vương điện hạ, ta không hầu hạ! Ta.." Ngón tay thon dài lướt qua trên mặt Sở Cửu Ca, "Không chỉ có thể nhìn sạch bổn vương, lại còn có cơ hội đối với bổn vương trên dưới động thủ, Cửu nhi chẳng lẽ muốn bỏ qua cơ hội tốt này sao? Cửu nhi không phải nói là thích sao?"
Chương 71: Giúp hắn tắm rửa Bấm để xem "Thì ra, Cửu nhi là lừa gạt bổn vương!" Dung Uyên ánh mắt tối đi. "Nếu đã như vậy, bổn vương giúp Cửu nhi rửa!" Người bị cố định, không cách nào nhúc nhích. Gia hỏa vô lại này đúng là việc gì cũng có thể làm ra được, Sở Cửu Ca cô cam bái hạ phong. So với việc bị gia hỏa này chiếm tiện nghi, Sở Cửu Ca đương nhiên lựa chọn chiếm tiện nghi của hắn. Cô nói: "Ta rửa, giúp ngươi rửa. Dung Vương điện hạ, ngươi hài lòng rồi chứ?" "Vậy thì phải xem kỹ thuật của Cửu nhi rồi." "Yên tâm, kỹ thuật của ta rất tốt!" Sở Cửu Ca hận không thể đem da của tên này lột ra, nhìn như lực đạo rất mạnh đối với Dung Uyên mà nói một chút cảm giác cũng không có. Chỉ là mỗi khi tiểu gia hỏa này lướt qua nơi nào là liền điểm lên lửa tại nơi đó, vẫn chưa bắt đầu chà xát được mấy cái, Dung Uyên đem người ôm vào lòng nói: "Thôi đi!" "Đây là ngươi không muốn đó, vậy thì ta.. ta có thể về trước không.." "Ai nói bổn vương không muốn đó, bổn vương muốn hôn tiểu gia hỏa đáng ghét nàng." Đốt lửa hắn không tự biết, Dung Uyên lại lần nữa hận hận hôn lên Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca biết Dung Uyên hôm nay sẽ không thả người, chỉ có thể thả lỏng bản thân tắm rửa, tuy rằng trong hồ tắm có một yêu nghiệt hở chút là ăn đậu hũ của cô, nhưng mà dù sao cũng vui mắt mà! Lần đầu gặp phải ám sát nguy hiểm cỡ này, Sở Cửu Ca cũng có chút mệt mỏi. Nhiệt độ của nước phi thường thích hợp, làm cho người ta ngâm một hồi là muốn ngủ, vì thế Sở Cửu Ca trực tiếp tìm một vị trí thoải mái trong lòng Dung Uyên ngủ thiếp đi. Dung Uyên nhìn Sở Cửu Ca đã ngủ say, nhẹ nhàng đem người ôm ra khỏi hồ tắm, sau đó đem mỗi một tấc trên cơ thể cô lau khô, tiếp đến chính là tóc, đều do hắn thân lực thân vi. Đôi mắt Dung Uyên càng thêm sâu thẳm, đây tuyệt đối là sự hành hạ mỹ diệu! Sau khi Dung Uyên đặt Sở Cửu Ca lên giường, Mặc Nhất đến hồi báo, "Chủ tử, toàn bộ đều giải quyết rồi, một kẻ cũng không để lại." Dung Uyên chân trước vừa đưa Sở Cửu Ca về Dung vương phủ, Mặc Nhất liền đưa người giết đến tổ chức sát thủ đó. Vị hôn thê duy nhất mà chủ tử nhà hắn để ý cũng dám ám sát, tổ chức sát thủ này đương nhiên nên triệt để biến mất. Dung Uyên nói: "Ai chỉ thị vậy?" "Lâm gia." Dung Uyên nói: "Lâm gia!" Một gia tộc mà hắn hoàn toàn không để vào mắt, nếu muốn khiến cho Lâm gia biến mất, cực kỳ dễ dàng, nhưng mà.. "Cái này thì để lại, giao cho Cửu nhi xử lý!" "Vâng, chủ tử!" Trong hội đấu giá Cửu thiên, Nhất Nặc ăn vào một viên đan dược liệu thương. Một bóng trắng xuất hiện, hắn một gối quỳ trên đất nói: "Thiếu chủ, thế lực sát thủ đó đã triệt để bị diệt sạch, một chút dấu vết cũng không có để lại, đối phương ra tay quá nhanh rồi." Nhất Nặc nói: "Quả nhiên là tác phong của Ưu Minh điện, đủ quyết đoán." "Thiếu chủ, Quỷ Vương của Ưu Minh điện vậy mà lại ở Xích Linh Quốc nhỏ nhoi này, hắn thật sự là quá nguy hiểm, hay là chúng ta trước trở về tổng bộ." Ưu Minh điện là một trong số thế lực đệ nhất ám bộ của Vô tận đại lục, người trong điện đều phi thường hung tàn, cho dù là hội đấu giá Cửu thiên của họ cũng không dám trêu chọc. Quỷ Vương là chủ của Ưu Minh điện, thực lực thâm sâu khó dò, bản tính lạnh lùng khó hiểu, làm việc gì cũng tùy tâm trạng. Thiếu chủ hôm nay giao thủ với hắn, e rằng đã đắc tội Quỷ Vương rồi. "Rời khỏi, thứ ta muốn tìm còn chưa tìm được, sao có thể nhanh như vậy rời khỏi." "Thiếu chủ, Dung vương phủ đó rất cổ quái, chúng ta căn bản không xông vào được." "Ta nghi ngờ, Dung Vương đó chính là.." Đôi mắt vàng nhạt trở nên sáng ngời. Người áo trắng ngây ra, Dung Vương chính là Quỷ Vương? Đây sao có thể chứ? Hắn chỉ là vương gia của một tiểu quốc. Nhất Nặc nói: "Dung Vương Dung Uyên, là con của Kiêu thái tử và thái tử phi của hắn, theo họ mẫu thân hắn, nhưng lại không có điểm nào giống với thái tử phi cả. Kiêu thái tử và thái tử phi ra ngoài du ngoạn hết nửa năm liền đưa về một đưa trẻ, nhưng mà trước khi rời khỏi không ai hay tin thái tử phi có mang." Mạng lưới tình báo của hội đấu giá Cửu thiên rất mạnh, cho dù là nhân vật của một tiểu quốc, bọn họ cũng có tư liệu phi thường chi tiết. "Nếu như Dung Vương chính là Quỷ Vương, hắn có được thứ đó đương nhiên rất dễ dàng. Nhưng nếu là thật, vậy thì càng khó hơn. Nhung mà cho dù hắn là Quỷ Vương, dám giết tộc trưởng của chúng ta, đoạt đi chí bảo tộc ta, ta nhất định với hắn không chết không thôi." Đáy mắt Nhất Nặc lóe qua hàn quang. "Thiếu chủ đừng manh động, người cũng phải chú ý đến an nguy của bản thân, việc này tốt nhất nên thương lượng với gia chủ." Hắn giật mình sợ hãi, đối phương là Quỷ Vương đó! "Ta tự mình có thể quyết định." "Nhưng đó không phải là mục tiêu của thiếu chủ mà!" "Đó là manh mối duy nhất tìm ra tộc trưởng, ta đương nhiên phải tìm ra." "Mấy vị thiếu chủ khác cũng đã có được manh mối hành động rồi, thiếu chủ nếu như lãng phí thời gian tại Xích Linh Quốc này, e rằng sẽ chậm hơn họ một bước!" Hắn nhỏ giọng khuyên nhủ. "Ta mà thua cho bọn họ?" Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, mang theo tự tin tuyệt đối. "Thuộc hạ đương nhiên tin tưởng thực lực của chủ tử." Nhung mà Quỷ Vương không dễ chọc! Làm không tốt, rất có khả năng ngọc thạch cùng tan. Dung Uyên cuối cũng cũng đem Sở Cửu Ca đưa về Sở gia rồi, nhìn thấy Sở Cửu Ca an lành trở về, Sở Tuyền Nguyệt yên tâm rồi. Cô lạnh giọng nói: "Đợi mẫu thân tra ra những người đó là người gì, nhất định sẽ không tha cho bọn họ." Đáy mắt Cửu thúc cũng lóe qua hàn quang, hắn muốn đại khai sát giới. Ngay lúc đó, Mặc Nhất nói: "Vương phi, tổ chức sát thủ đó đã không còn tồn tại rồi. Còn với người mệnh lệnh sát thủ động thủ ám sát Vương phi, là Lâm gia." "Lâm gia lại dám hại nữ nhi ta, quả là không đem Sở Tuyền Nguyệt ta để trong mắt!" Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói. Mà Cửu thúc không nói hai lời chuẩn bị rời khỏi đi Lâm gia đại khai sát giới, Sở Cửu Ca vẫn là rất hiểu tính hắn, Cửu thúc ngày thường không nói tiếng nào, những hễ gặp phải việc liên quan cô lại cực kỳ để tâm. Cô nói: "Cửu thúc, ngươi đứng lại!" Cửu thúc quả nhiên đứng lại rồi, hơn nữa còn đứng rất là thẳng. "Một Lâm gia mà thôi, Tần gia ta cũng có thể giải quyết được, mà lại sợ một Lâm gia sao?" Cửu thúc nhìn cô, khẽ gật đầu nói: "Được!" Ngay lúc đó, có người đến truyền lời: "Cửu tiểu thư, tam tiểu thư muốn gặp người." "Sở San San!" "Cho cô ta vào đi." Sở San San vẻ mặt tiều tụy đi vào, vừa nhìn thấy Sở Cửu Ca liền quỳ xuống. Sở Cửu Ca nói: "Khó được à! Ngươi lại hành một đại lễ như vậy với ta." Sở San San nói: "Cửu muội, ta biết sai rồi, ta lúc trước ức hiếp muội, làm rất nhiều việc có lỗi với muội, nhưng mà ngươi có thể đừng để ta gả cho Tần Hàn hay không! Ta.. ta tuyệt đối không muốn gả cho hắn." "Ta nhớ lúc trước ngươi nói qua, phi Tần Hàn không gả, đây không phải như ý nguyện của ngươi sao?" Sở Cửu ca nói. Khi trước nghe nói đến có hôn ước với Tần Hàn, Sở San San quả thật rất vui, dù sao đây là mong ước bấy lâu của cô. Dù cho Tần Hàn biến thành phế vật, cô cũng không chê. Nhưng khi cô lén lút đi gặp Tần Hàn, phát hiện người nam nhân đó so với dáng vẻ trong kí ức cô đã hoàn toàn không giống nữa.
Chương 72: Ủy thác mới Bấm để xem Tần Hàn trở nên phi thường mong manh, không có một chút thực lực, cô cũng có thể tùy tiện bóp chết. Ánh mắt hắn nhìn cô cực kỳ thống khổ và chán ghét, cực kỳ oán độc. Tần gia đâu đâu cũng là nguy cơ, cô nếu như gả vào đó, e rằng rất nhanh sẽ chết không toàn thây. Cô sợ rồi, ái mộ tuổi trẻ cuối cũng cũng chịu không nổi đả kích này, cô phát hiện bản thân không có yêu Tần Hàn nhiều như trong tưởng tượng. Sở Cửu Ca nói: "Hôn ước của các ngươi đã định xong rồi, Tần Hàn rất nhanh sẽ cưới ngươi vào cửa. Ngươi cứ an phận làm phu nhân gia chủ của Tần gia đi!" Nếu như là Tần gia khi xưa, làm phu nhân gia chủ tuyệt đối vô cùng phong quang. Mà Tần gia bây giờ, làm phu nhân gia chủ quả thật là một trò cười, muốn cái gì đều không có, lại còn thời thời khắc khắc bị nguy hiểm rình rập, vạn kiếp bất phục! "Cầu xin ngươi, ta không muốn!" "Đây là hôn ước định ra trước mặt bệ hạ và tứ đại gia chủ, Sở San San, ngươi nghĩ muốn phản hồi là phản hồi sao? Là lúc ngươi nên nghĩ xem có thể vì Sở gia làm chút gì rồi." Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói. "Người đâu! Tiễn cô ta rời khỏi, bảo cô ta an tâm chuẩn bị gả đi!" Sở San San tuyệt đối không nghĩ đến, bi thảm hơn nữa còn ở phía sau. Lúc trước sự việc tại Thiên Tuyệt sâm lâm, lại bị người ta truyền ra ngoài rồi. Vậy là toàn bộ Xích Linh Quốc đều biết cô là một người bất trinh, hơn nữa lại không chỉ có một người nam nhân. "Là ngươi, là ngươi.." "Nhất định là ngươi.." Sở San San phát điên đi tìm người đã từng đi lịch luyện tại Thiên Tuyệt sâm lâm với cô, từng người một hỏi bọn họ. Bọn họ cũng bị Sở San San phiền không chịu nổi, nói: "Tam tiểu thư, việc liên quan đến danh dự của người và danh dự của Sở gia, chúng tôi sao có thể nói bậy. Chúng tôi tuy rằng là nhân vật nhỏ, nhưng mà tâm tư vẫn chưa có độc ác đến vậy." "Không phải các ngươi, còn có thể là ai? Rõ ràng chỉ có những người các ngươi biết!" Sở San San âm trầm nói. Biên quan truyền đến một phong thư, giải thích nghi hoặc của Sở San San. "Đại tỷ, đại tỷ, không.. Sở Y Y, tiện nhân nhà ngươi, ngươi không xứng làm tỷ tỷ ta." Sở San San hung dữ nói. Người gửi thư là Sở Y Y, cô ta cực kỳ đố kỵ Sở San San, không bị phế đi tu vi lại còn được ở lại bổn gia đã đành, vậy mà lại còn được gả cho gia chủ Tần gia làm phu nhân gia chủ, cho nên liền đem chuyện của cô truyền ra ngoài, phá hoại danh tiếng của cô. "Ta sẽ giết ngươi, Sở Y Y!" Sở Cửu Ca cũng biết được tin tức này, cô trầm giọng nói: "Sở Y Y này cũng đã bị đày đi rồi cũng không chịu an phận, hai tỷ muội lại chó cắn chó. Nhưng mà không ngờ cô ta lại có bản lĩnh khiến người ta truyền tin tức ra ngoài, xem ra Xích đô vẫn có người giao hảo giúp đỡ cô ta!" Bởi vì sự trong sạch của Sở San San bị hủy, Tần Hàn đến Sở gia muốn thoái hôn. Hắn có chết cũng không muốn cưới một người bất trinh. Sở Cửu Ca nói: "Tần Hàn, một là trả Sở gia ta Lôi Đình Đạn, hai là cưới Sở San San! Riêng lời đồn đó, thật sự không thể tin! Đợi ngươi động phòng hoa chúc kiểm hàng là được." Đôi mắt Tần Hàn nổi đầy gân máu, trừng Sở Cửu Ca nói: "Ngươi.. ngươi thật sự hận ta đến vậy!" Sở Cửu Ca nói: "Ngươi sai rồi, hận thủ hạ bại tướng của ta, ngươi nghĩ ngươi có tư cách đó sao?" Tần gia đã từng không ít lần cười mỉa mẫu thân cô, nay gia chủ Tần gia phải cưới một người bất trinh, quả là báo ứng mà. Tần gia thoái hôn thất bại, đúng kì hạn tổ chức hôn lễ. Hắn đem Sở San San cưới vào cửa, nhưng mà ánh mắt hắn nhìn Sở San San như nhìn một thứ đồ bẩn thỉu vậy. Sau khi hôn lễ kết thúc Tần Hàn liền biến mất, Sở San San cắn răng nói: "Tần Hàn, ngươi không để cho ta sống tốt, ta cũng sẽ không để ngươi và Tần gia ngươi sống tốt, đợi mà xem!" Sở San San gả vào cửa, Tần gia càng thêm không được yên bình. Mà Sở Cửu Ca cũng bắt đầu ra tay với Lâm gia rồi, Lâm gia có rất nhiều tiền mà! Mua chuộc nhiều sát thủ như vậy để giết cô, vậy thì cô không ngại trộm sạch Lâm gia họ. Ngày hôm sau, Lâm gia mất trộm rồi. Tên trộm lại phi thường ngạo mạn để lại cái ký hiệu quen thuộc, "Là đệ nhất thần trộm! Đệ nhất thần trộm!" "Đáng chết, đệ nhất thần trộm vậy mà lại trộm đến Lâm gia ta." Lâm gia chủ giận dữ hét. "Đi lục soát cho ta, đệ nhất thần trộm đó nhất định vẫn còn ở Xích đô." "Tăng cường phòng vệ, hắn có thể trộm lần một, thì có thể trộm lần hai, tuyệt đối không thể để cho hắn lại chạy thoát." Có vết xe đổ như Tần gia, Lâm gia chủ quyết đoán làm tốt công tác bố trí. Tần gia suy thoái, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là do đệ nhất thần trộm trộm sạch nhà họ, Lâm gia họ không thể đi vào vết xe đổ được. Thế nhưng, khi Sở Cửu Ca lần hai ghé thăm Lâm gia, hộ vệ Lâm gia của họ vẫn không phát giác ra được. "Thật sự nghĩ rằng tăng cường nhân thủ là có thể bắt được ta, nực cười, quá xem thường ta đi." "Phế vật! Một đám phế vật! Nhiều người như vậy vẫn không thể canh chừng được bảo khố và khố phòng Lâm gia ta, lãng phí ta nuôi một đám thùng cơm các ngươi." Mỗi một lần đệ nhất thần trộm ra tay trộm đồ cũng không phải nhiều bình thường, cho dù Lâm gia có nhiều tiền đi nữa cũng chịu không nổi mấy lần. Lâm gia không tiếc nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài, đem cả Lâm gia canh phòng nghiêm ngặt như tường đồng vách sắt, thế nhưng một chút tác dụng cũng không có. Lâm gia lại lần nữa bị trộm, ba lần bị trộm khiến cho Lâm gia gần như rỗng đáy, có thể thấy đệ nhất thần trộm hung tàn thế nào. Sở Cửu Ca thành công trộm được một vố, liền rời khỏi Lâm gia. Cô cảm thấy bản thân bị theo dõi rồi, hơi thở này rất là quen thuộc. Quả nhiên có người xông ra, chiêu thức vẫn như thế, Mặc Thất lạnh giọng nói: "Lại là ngươi, tìm chết!" "Vương phi, người cẩn thận!" "Ta nghĩ đối phương sẽ không động thủ với ta, dừng tay đi! Muốn bàn cái gì thì trực tiếp bàn." Sở Cửu Ca nói. Mặc Thất trở lại sau lưng Sở Cửu Ca, một người đột nhiên xuất hiện đi đến trước mặt Sở Cửu Ca nói: "Chúng ta lại gặp rồi, đệ nhất thần trộm! Gần đây chiến tích của ngươi đã truyền khắp cả Xích đô." Nếu như đệ nhất thần trộm chỉ trộm sạch Tần gia, mọi người sẽ chỉ nghĩ là hắn vận may tốt, hộ vệ của Tần gia không được. Thế nhưng sau đó hắn lại lần nữa ra tay với Lâm gia, Lâm gia căn bản không phòng bị được, tổn thất thảm trọng, có thể thấy đệ nhất thần trộm có bản lĩnh rất lớn. Nay cả Xích đô đều đang bàn tán về nhân vật thần bí như truyền thuyết đệ nhất thần trộm này, còn có ngươi viết thành truyện. Sở Cửu Ca nói: "Đại kim chủ như ngươi chẳng lẽ lại có nhiệm vụ gì cần ủy thác sao?" Người đó trả lời: "Đúng!" "Ta cần ngươi trộm một món đồ cho ta." Hắn đưa lên một mảnh giấy, phía trên mảnh giấy vẽ một cái đồ án, là một cái hộp. " Đối với cái hộp này, Sở Cửu Ca quá đỗi quen thuộc. Ánh mắt cô tối lại," Một món đồ quá kì quái, địa điểm ở đâu? " " Đương nhiên là Dung vương phủ. "Đối phương trả lời. " Dung vương phủ, đây lại là một cái hộp Dung Vương đựng vật phẩm tư nhân sao, sở thích của ngươi cũng quá cổ quái đi. "Sở Cửu Ca chề môi nói. " Lần trước chỉ là thử thực lực của ngươi, lần này mới là đồ mà ta cần ngươi trộm. Nếu như ngươi trộm được, ta có thể đáp ứng ngươi ba điều kiện. "Đồ vật như vậy, đã không còn là tiền có thể mua được. Người này thần bí vô cùng, thực lực cường đại, ba điều kiện của hắn, giá trị không thể đo lường. Sở Cửu Ca nói:" Cái này ta phải suy nghĩ đã, Dung vương phủ quả thật quá nguy hiểm đi. Lần trước ta đi vào trộm quần trong của Dung Vương, thiếu chút đã mất mạng rồi."
Chương 73: Tự mình đưa lên cửa Bấm để xem Sở Cửu Ca nói một cách phi thường nghiêm chỉnh, nhưng mà cô cũng không có nói sai. Bởi vì trộm quần trong dẫn đến huyết án, cô thiếu chút bị vị hôn phu của mình giải quyết tại chỗ. Hắn nói: "Được, ta đợi tin tốt của ngươi! Nếu như ngươi muốn nhận nhiệm vụ, địa điểm cũ, ngươi để lại tin tức là được." Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Được!" Hắn đưa người nhanh chóng rời khỏi, sắc mặt Mặc Nhất trầm xuống, nói: "Những người này lại biết hộp bất tử trong tay chủ tử, bọn họ rốt cuộc là người gì?" Sở Cửu Ca nói: "Đi, chúng ta đi Dung vương phủ!" Mặc Nhất ngây ra, "Vương phi, không phải chứ! Người thật sự muốn đi trộm hộp bất tử sao?" Sở Cửu Ca lẻn vào phòng của Dung Uyên, vừa hay đụng phải hắn đang tu luyện. Hắn mở ra đôi mắt tử thủy tinh nhìn Sở Cửu Ca, "Cửu nhi, nửa đêm canh ba, lần này Cửu nhi lại muốn trộm thứ gì? Hay là nói, nàng là đến trộm đi trái tim của bổn vương." Bóng trắng vừa động, thân hình hắn nhanh đến khiến người nhìn không rõ, Sở Cửu Ca đã rơi vào lòng hắn. Sở Cửu Ca nói: "Ta đến là để cho ngươi xem một thứ." Sở Cửu Ca lấy ra mảnh giấy vẽ hộp bất tử kia cho Dung Uyên xem, Dung Uyên ngây ra nói: "Đây không phải là Cửu nhi vẽ?" "Là người ủy thác của ta đưa, bọn họ tra ra được hộp bất tử trong tay ngươi, cho nên để cho đệ nhất thần trộm ta đem hộp bất tử trộm đi." Cô không có tiếp nhận nhiệm vụ, nói cho Dung Uyên biết những việc này, không thể xem là vi phạm giao ước. Dung Uyên hỏi: "Cửu nhi có dự tính gì?" Sở Cửu Ca nói: "Ta nghĩ đối phương nếu đã biết trong tay ngươi có hộp bất tử, vậy thì có thể biết được tung tích của những hộp bất tử khác, không biết bắt bọn họ có tra hỏi ra được manh mối gì không." Phải tìm ra chín cái hộp bất tử, mới có thể có được công pháp hoàn chỉnh tu luyện bất tử Vạn pháp quyết, thành tựu bất tử sinh mệnh thần đồng, nay cô chỉ mới có được tầng thứ nhất mà thôi. "Người đó giảo hoạt như hồ ly, phi thường thận trọng, e rằng không dễ mắc mưu, cho nên ta đến thương lượng với ngươi xem làm thế nào để bắt người." Dung Uyên lấy hộp bất tử ra, hắn nói: "Phong ấn của hộp bất tử đã được mở ra, bất tử Vạn pháp quyết đã bị nàng lấy được, cái hộp này hoàn toàn là một cái hộp phế đi. Bất tử Vạn pháp quyết chỉ duy nhất một người có thể tu luyện, chỉ có người tu luyện trước đó chết đi, người tiếp theo mới có thể nhận được truyền thừa." "Không được đáp ứng những người đó quá nhanh, trước tiên cứ để cho bọn họ đợi một thời gian, bọn họ đi bước này là đã bắt đầu đi nước cờ nguy hiểm rồi, có chút gấp gáp. Để cho bọn họ gấp thêm một thời gian, thì có thể sẽ lộ ra sơ hở." Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Giống với suy nghĩ của ta!" Kế đến, tay Sở Cửu Ca vừa động, cô muốn đem hộp bất tử trong tay Dung Uyên giành lấy, nhưng lại bị Dung Uyên tránh khỏi. Kỹ thuật trộm đồ của cô vẫn chưa đến mức cô phải dùng để trộm đồ trong tay Dung Uyên, cô nói: "Hộp bất tử để chỗ ta! Đề phòng trường hợp đột nhiên cần." Dù sao là một phế phẩm, đạt thành giao dịch dụ rắn ra khỏi hang cũng tốt. Dung Uyên nói: "Vật này mặc dù chúng ta biết là phế phẩm, nhưng mà người khác lại không biết, không biết có bao nhiêu người muốn có được nó, nó trong tay Cửu nhi, sẽ khiến cho Cửu nhi rất nguy hiểm." "Nhưng mà.. nếu như Cửu nhi có bản lĩnh đem nó trộm được, vậy thì nó sẽ là của nàng." Sở Cửu Ca mày khẽ nhíu nói: "Dung yêu nghiệt, ngươi đây là đang khiêu khích đệ nhất thần trộm ta." Dung Uyên cười nói: "Hoan nghênh Cửu nhi đến bên ta trộm bất cứ thứ gì, trộm đi trái tim ta cũng được phép đó!" "Ta chỉ có hứng thú với hộp bất tử!" Thân hình Sở Cửu Ca thoắt cái nhanh như sấm chớp đến gần Dung Uyên, thế nhưng vẫn là thất thủ. Sở Cửu Ca nói: "Đêm nay ta muốn ở lại!" "Hoan nghênh!" Sở Cửu Ca đêm đến thử rất nhiều lần, nhưng vẫn thất bại, thực lực gia hỏa này quá biến thái rồi. Thế nhưng số lần thất bại càng nhiều, càng kích phát tính háo thắng của Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca cương với Dung Uyên rồi. Mà Dung Uyên mỗi ngày đối diện vị hôn thê tự mình dâng lên cửa, nụ cười cực kỳ sáng lạn. Dáng vẻ không chịu thua của Cửu nhi thật sự quá đáng yêu đi, hắn lúc trước sao không nghĩ ra biện pháp này nhỉ, để cho Cửu nhi chủ động mắc câu! Linh dược dùng để chữa trị cho Kiêu Vương nay toàn bộ đều đã tìm đủ, Sở Cửu Ca chỉ đành từ bỏ hành động trộm hộp bất tử trong tay Dung Uyên, mà chuyên tâm điều phối phương thuốc chữa trị cho Kiêu Vương trong Vương phủ. Thất bại vài lần cuối cùng cũng đem nồng độ thuốc nước điều chế đến mức cao nhất, hiệu quả tốt nhất. Là thuốc nước mà không phải là đan dược, đó là vì Kiêu Vương đã ngủ say hơn mười năm chỉ có thể tạm thời uống dịch lỏng. Hiệu quả của thuốc nước không rõ ràng như đan dược, nhưng mà may thay những linh dược này rất trân quý, cho dù là thuốc nước cũng có hiệu quả kì diệu. Sở Cửu Ca nói: "Đi thôi! Chúng ta đi xem Kiêu Vương." "Được!" Cơ quan của mật thất dưới đáy hồ được mở ra, lúc đi vào Dung Uyên nắm lấy tay Sở Cửu Ca nói: "Bên trong lạnh, ta có thể cần Cửu nhi giữ ấm cho, Cửu nhi đến gần ta một chút." Trong mật thất, Sở Cửu Ca lấy ra thuốc nước, đút cho Kiêu Vương uống. Đại khái một khắc (mười lăm phút) qua đi, Sở Cửu Ca kiểm tra thân thể Kiêu Vương. "Thuốc nước đang chầm chậm giúp Kiêu Vương giải độc!" Cô lấy ra một bộ ngân châm, cẩn thận đâm vào thất đại huyệt đạo trên người Kiêu Vương, bộ châm pháp này không phải bổ trợ giải độc, mà là tăng cường sức sống trong thân thể Kiêu Vương. Sau khi châm cứu nửa canh giờ, Sở Cửu Ca nói: "Nhiệt độ của băng thất này có thể điều chỉnh cao lên chút, nhiệt độ bây giờ đối với Kiêu Vương mà nói có chút thấp rồi." Dung Uyên thu lại ba viên tinh thạch màu trắng trong quan tài băng, ném vào không gian của hắn, hàn khí tại đây như thể bớt đi rất nhiều. Mật thất dưới đáy hồ của Dung vương phủ có thể hình thành dáng vẻ băng thiên tuyết địa đều là do Hàn tuyết châu vạn năm này. Sở Cửu Ca nói: "Đi thôi! Sau này một ngày ba lần, ta sẽ đến đút thuốc và châm cứu!" Dung Uyên ôm chặt vòng eo thon gọn của Cửu Ca nói: "Cửu nhi quả thật là một dược sư rất có trách nhiệm, nếu như phụ vương tỉnh lại, người nhất định rất thích một nàng dâu như nàng." Sở Cửu Ca nói: "Chỉ là nàng dâu tương lai! Hơn nữa chỉ là trên danh nghĩa mà thôi." Dung Uyên nhìn sâu vào Sở Cửu ca nói: "Vậy thì chưa chắc!" Sở Cửu ca tim đột nhiên đập chậm nửa nhịp, Dung yêu nghiệt hắn.. "Đi thôi!" Sau khi liên hôn, Tần gia càng thêm suy thoái, Sở gia trở thành người có lợi lớn nhất. Lâm gia sau khi bị trộm trở nên thê thảm hơn nhiều, Diệp gia lại rất khiêm tốn, nay Sở gia tại Xích Linh Quốc như mặt trời ban trưa. Thọ yến năm mươi tuổi của Xích Hoàng chuẩn bị được tổ chức, Dung vương phủ nhận được thiếp mời, Sở gia rất hiển nhiên là cũng nhận được. Xích Hoàng thậm chí còn đưa cả thiếp mời cho vị hoàng tử Tử Kha của Tử Linh Quốc đang ở tại hành cung Xích Linh Quốc, hoàng tử Tử Kha nhìn thấy thiếp mời cũng ngây ra. "Điện hạ! Thọ yến của một tiểu quốc sao mà xứng đáng để điện hạ người tham gia! Điện hạ vẫn là bồi tỷ muội chúng ta tương đối có ý tứ." "Đúng thế! Điện hạ ta nhớ người rồi.."
Chương 74: Thọ yến Xích Hoàng Bấm để xem Mỹ nhân trong lòng như dây đằng quấn chặt người hắn, Tử Kha nói: "Xích Hoàng thịnh tình mời gọi, ta dù sao cũng ở trên địa bàn của hắn, đương nhiên phải cho hắn chút mặt mũi, hơn nữa.." Hắn nghĩ đến đôi mẫu tử tuyệt sắc đó, bỏ bê bọn họ một thời gian, đã đến lúc nên ra tay rồi. Đối phó mỹ nhân, đương nhiên không thể gấp gáp quá, tránh để họ quá đắc ý, khó mà đắc thủ, cần phải nắm và thả phối hợp tốt. Vừa nghĩ đến thân hình tuyệt sắc màu đỏ kia, trong mắt hoàng tử Tử Kha mang theo ngọn lửa, kéo theo những mỹ nhân của hắn tiếp tục hoan lạc.. Bên trong truyền ra các loại tiếng cười đùa, một nữ nhân mang theo mạng che mặt lặng lẽ chạy qua, xông vào trong đó nói: "Điện hạ, điện hạ thiếp cầu xin người! Đem Ngọc ngưng cao cho thiếp đi! Chỉ cần có Ngọc ngưng cao, mặt của thiếp nhất định có thể hồi phục, đến lúc đó thiếp có thể giống với muội muội bọn họ hầu hạ người rồi!" Hứng thú đều bị nữ nhân này hủy mất, Tử Kha âm trầm nhìn đệ nhất sủng cơ Mai Cơ lúc trước của hắn, đây đã không phải lần đầu cô đến làm loạn cầu xin hắn cho cô Ngọc ngưng cao rồi. Hoàng tử Tử Kha nói: "Tiện tì nhà ngươi, làm gì có tư cách sử dụng Ngọc ngưng cao, thực lực không bằng người bị hủy dung đó là do ngươi vô dụng! Đừng có xuất hiện trước mặt chướng mắt bổn cung." "Cái người xấu xí này đã không phải lần đầu đến làm loạn, điện hạ, cô ta đáng ghét quá đi!" "Đúng đó! Một phế vật xấu xí như vậy lưu lại bên cạnh điện hạ cũng sẽ chỉ làm mất mặt mà thôi, nhưng mà cô ta một ngày không có nam nhân nhất định sẽ chịu không nổi, hay là điện hạ tùy tiện tìm một nơi đem bán cô ta đi! Để cho cô ta hết mình hầu hạ nam nhân." Hai mỹ nhân bên cạnh Tử Kha hoàng tử kẻ xướng người họa, khiến cho Mai Cơ lạnh run. Lúc trước cô cũng đối phó không ít nữ nhân thất sủng bên cạnh điện hạ như vậy, không ngờ rằng hai nữ nhân này dùng cùng thủ đoạn để đối phó cô. Cô rõ ràng là người mà điện hạ sủng ái nhất, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ luân lạc đến bị những tiện nhân này ức hiếp. Đều là do Sở Cửu Ca đó, đều do cô ta. "Điện hạ, người.. người ngàn vạn không thể đáp ứng đó! Hu hu hu!" Mai Cơ khóc lên, hy vọng có thể có được sự thương tiếc của Tử Kha hoàng tử. Kết quả cách làm này của cô, càng khiến cho Tử Kha hoàng tử thêm chán ghét. Hắn nói: "Người đâu! Đem nữ nhân này lôi ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ bán đi, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt ta." "Vâng!" Mai Cơ cảm thấy toàn thân băng lạnh, cô không muốn, cô muốn chạy trốn. Cho dù cô là tu linh giả ngưng hồn cảnh, so với hộ vệ bên cạnh Tử Kha hoàng tử mà nói, thực sự là quá yếu đi, cô trực tiếp bị những hộ vệ này phế đi tu vi, lôi đi! "Mặt tuy rằng đã không còn đẹp nữa, nhưng dù sao thân hình cũng không tồi, ta lúc trước vẫn luôn nhớ nhung thân thể này! Cuối cùng đã có cơ hội rồi." "Ngươi to gan!" Mai Cơ giận dữ hét. "Điện hạ đã không cần ngươi nữa, dù sao đem ngươi bán đi cũng là tiện nghi cho kẻ khác, trước khi bán đi chúng ta giải cơn thèm đã.." "Aaaaaaa!" Bất kể Mai Cơ gào thét tê tâm liệt phế đến thế nào, vẫn không có ai tha cho cô. Sở gia, Sở Cửu Ca nói: "Xích Hoàng muốn qua đại thọ rồi, mẫu thân chuẩn bị tốt lễ vật, đến lúc đó con đi với người." "Được!" Đại thọ năm mươi của Xích Hoàng không phải là việc nhỏ, cả Xích đô đều giăng đèn kết hoa, vương công quý tộc, gia chủ thế gia toàn bộ đều đem theo trọng bảo, nối đuôi nhau đi vào hoàng cung. Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca đều thịnh trang xuất tịch, sau khi mẫu tử hai người đi vào đại điện tổ chức yến hội, thu hút rất nhiều ánh nhìn. Những hoàng tử công chúa ăn mặc hoa lệ đều bị đôi mẫu tử này át hết ánh hào quang, những công chúa đó thiếu chút đố kỵ đến cắn nát hàm răng. "Mỹ nhân như tư, thế gian khó gặp!" Không ít văn quan học phú ngũ xa, nhưng cũng không thể tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung hai người bọn họ, chỉ có thể ngắn gọn nói ra tám chữ. Bọn họ than thở, hai mỹ nhân như vậy, Sở cửu tiểu thư đã có vị hôn phu là Dung Vương rồi, không thể trêu chọc. Còn về Sở gia chủ.. Sở gia chủ là chưa gả, cũng không có hôn ước, nhưng mà.. Địa vị cao quý Sở gia gia chủ, mỹ mạo như thế, như thể làm cho người ta muốn bỏ qua những khuyết điểm đó, có lẽ.. Ánh mắt của những người đó khiến cho Sở Cửu Ca không được vui, đôi mắt như dã thú của Cửu thúc lướt qua bọn họ, khiến cho họ thu liễm lại ánh mắt. Công công trong cung nói: "Sở gia chủ, Sở cửu tiểu thư, mời đi bên này!" Sở gia là một trong tứ đại gia tộc, vị trí của họ sắp xếp cùng với mấy gia tộc khác trong tứ đại gia tộc. Tần gia Tần Hàn ngồi trên xe lăn, bên cạnh hắn đang ngồi không phải là phu nhân mới cưới Sở San San, mà là một tiểu thiếp tiểu gia bích ngọc. Lâm gia gia chủ dẫn theo Lâm gia đại tiểu thư Lâm Huyên, thân là đệ nhất mỹ nhân Xích Linh Quốc Lâm đại tiểu thư bởi vì sự thay đổi của Sở Cửu Ca, nay xếp hạng này của cô chỉ còn là danh xưng mà thôi. Băng mỹ nhân Lâm đại tiểu thư yên tĩnh như một đóa băng liên độc nhất thế gian ngồi bên cạnh phụ thân của cô. Diệp gia chủ dẫn theo Diệp Hiểu và Diệp Lệ Minh, hai huynh đệ này nhìn Sở Cửu Ca với ánh mắt bất thiện. Sau đó là các vị Vương gia, thừa tướng.. được an bài ngồi cùng dãy với nhau. Thời gian đã không còn sớm, gần như toàn bộ mọi người đã đến đông đủ, chỉ duy nhất hai vị trí không có người. Mọi người nhìn hai vị trí trống trước mặt thái tử, đến bây giờ vẫn để trống, có thể xếp phía trước thái tử mọi người đều có thể đoán ra một trong hai vị trí đó là vị trí của ai rồi. "Không ngờ lần này Dung Vương vẫn không đến tham gia thọ yến của bệ hạ! " Thọ yến lúc trước không đến, nhưng nay là thọ yến đại thọ năm mươi của bệ hạ, Dung Vương dù sao cũng nên đến một lần chứ! Bệ hạ uổng công đối xử tốt với hắn nhiều năm như vậy. " " Thân thể Dung Vương không tốt, nếu như có chuyện gì xảy ra tại thọ yến, e rằng tiệc mừng này sẽ biến thành.. " " Một trong số đó là vị trí của Dung Vương, vậy cái còn lại là vị trí của ai? " Cả Xích Linh Quốc, địa vị cao hơn cả thái tử không phải chỉ có bệ hạ với Dung Vương thôi sao? Ngay lúc đó, một thái giám giọng khàn khàn truyền lời:" Bệ hạ đến! " Xích Hoàng thân là thọ tinh, mặc một thân long bào xích kim sắc với vô số châu báu hoa lệ trước đông đảo mọi người, dẫn theo Hoàng quý phi đi vào đại điện. Mọi người đồng loạt nói:" Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế! " Xích Hoàng ngồi xuống, nói với bọn họ:" Đều đứng lên đi! Mọi người tùy ý, không cần câu nệ như vậy. " Chính ngay lúc đó, lại có một tiếng truyền lời truyền đến," Tử Linh Quốc tứ hoàng tử Tử Kha hoàng tử đến! " Tử Kha hoàng tử một trái một phải ôm hai đại mỹ nhân đi vào đại điện, hoa phục tử kim sắc hắn mặc so vơi long bào của Xích Hoàng càng thêm hoa lệ, phi thường ngạo mạn. " Tử Kha hoàng tử, mời đi bên này! " Tử Kha hoàng tử ngồi tại vị trí gần Xích Hoàng nhất, đại biểu thân phận bất phàm của hắn, cho dù là thế, Tử Kha hoàng tử chân mày cũng chẳng chút động đậy. Vị trí của hắn thấp hơn so với Xích Hoàng kia, hoàng đế của một tiểu quốc mà thôi, nếu như thật sự phải so sánh, địa vị của Xích Hoàng còn không bằng hắn. Nhưng mà vừa nhìn đến hai mỹ nhân kia, Tử Kha cũng không thể biểu hiện quá không để ai vào mắt cả, cho nên tại vị trí đó ngồi xuống rồi. Ngay khi Xích Hoàng chuẩn bị tuyên bố yến hội lần này bắt đầu, lại một giọng truyền lời truyền đến," Dung Vương điện hạ đến!"
Chương 75: Dung Vương hiến lễ Bấm để xem Mọi người ngây ra, Dung Vương một tên bệnh hoạn lại thật sự đến tham gia lần thọ yến này. Chỉ thấy một thân hình trắng ngà xuất hiện tại đại điện, thân hình thon dài, dung nhan hoàn mỹ, như một vị thần của dị thế độc lập. Hắn không hề mặc lên y phục sang trọng, chỉ là một trường bào đơn giản có màu trắng ngà nhưng lại có thể khiến cho tất cả mọi thứ mất đi sắc màu, dáng vẻ của Tử Kha hoàng tử đó trước dung nhan của Dung Vương điện hạ trông như là con rùa ở nông thôn. Trên thế gian lại có người nam nhân đẹp đến vậy, hoàn mỹ đến nhường này! Đã từng gặp qua ngàn vạn mỹ nhân, Tử Kha hoàng tử cũng ngây ra, một nam nhân đẹp đến vậy để làm gì? Nhưng khi chú ý đến đôi mắt như tử thủy tinh đó, liền vội vàng dời đi ánh mắt, đôi mắt bị trù ếm. Sắc mặt Dung Vương điện hạ mang theo sắc trắng không bình thường, thân thể yếu đuối đó trông như gió vừa thổi liền có thể vỡ vụn ra vậy. "Dung Vương điện hạ, mời đi bên này!" Thái giám dẫn lối nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của Dung Vương, ngay cả giọng nói cũng nhẹ đi một chút. Xích Hoàng cũng lo lắng nhìn hắn, mà Dung Uyên đối với thái độ của họ một chút cũng không để tâm, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Nhưng hai người ngồi bên cạnh đều là hai người rất đáng ghét, một người là thái tử, một người khác lại là Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc, đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang. Hắn khẽ nhìn lên, nhìn thấy ngồi ở không xa phía trước là Sở Cửu Ca, tâm trạng tốt lên không ít. Xích Hoàng tuyên bố: "Thọ yến bắt đầu." Thọ yến vừa bắt đầu, liền là quá trình tặng lễ. Hoàng tử công chúa hay là người Xích Hoàng xem trọng, đều dâng lên lễ vật, mọi người tranh đấu với nhau, tự so sánh với nhau lễ vật của ai tốt hơn. Những đồ vật này tuy rằng tốt, nhưng Tử Kha vẫn chưa có để vào mắt. Hắn vừa huơ tay nói: "Đưa lễ vật bổn cung đem đến tặng cho Xích Hoàng bệ hạ." Nên cho những người quê mùa không hiểu biết này mở rộng tầm mắt rồi, tùy tùng của hắn dâng lên một cái hộp, hộp vừa mở ra bên trong để một cái san hô đỏ. "Xích Hoàng bệ hạ, đây là huyết san hô ngàn năm, có thể giúp người tăng thêm tuổi thọ, đề cao linh hồn lực, đây là trân phẩm trong huyết san hô! Giá trị liên thành." Mọi người kinh ngạc nhìn huyết san hô đó, không ngờ đến Tử Kha hoàng tử vừa ra tay, liền là bảo vật hi hữu như vậy, quá nhiều tiền đi. Nhìn thấy dáng vẻ trợn tròn mắt của mọi người, những người của Tử Kha thầm mỉa mai những người này không chút hiểu biết, bảo vật này chỉ là một trong số những bảo vật cực kỳ tầm thường của hắn mà thôi. Mọi người lần lượt dâng lên bảo vật, lúc này Tam hoàng tử nói: "Dung Vương, phụ hoàng vẫn luôn rất thương ngươi, lần thọ yến này ngươi sẽ không một món lễ vật cũng không có mang đến đó chứ! Nhưng mà cũng đúng, những bảo vật đó của ngươi cũng là của phụ hoàng tặng, đem đến tặng lại cho phụ hoàng cũng không có chút thành ý nào!" Xích Hoàng giận dữ trừng Tam hoàng tử nói: "Lão tam, ngươi nói bậy bạ gì đó? Uyên nhi có thể đến tham gia thọ yến của ta đã là lễ vật lớn nhất mà ta nhận được rồi." Tam hoàng tử phi thường bất mãn, phụ hoàng xưa nay đều thiên vị, đáng ghét. Vào lúc này, Mặc Nhất bên cạnh Dung Uyên đi lên phía trước. Hắn lấy ra một cái hộp vuông, khi hộp vuông vừa mở ra, mọi người liền cảm thấy nhiệt độ trong đại điện đột nhiên hạ thấp. Mọi người ngây ra, đây.. đây là bảo vật gì! Sắc mặt Tử Kha đại biến nhìn viên châu trắng như tuyết đó nói: "Hàn tuyết châu vạn năm, vậy mà lại là Hàn tuyết châu vạn năm!" "Hàn tuyết châu vạn năm là thứ gì?" Những người khác chưa từng nghe qua có một bảo vật như vậy! Nhưng mà nhìn đến vẻ chấn kinh hiện trên mặt Tử Kha hoàng tử, bảo vật này tuyệt đối không tầm thường. Mặc Nhất nói: "Bệ hạ, Dung Vương điện hạ dâng lên Hàn tuyết châu vạn năm làm lễ vật đại thọ tặng cho người, hy vọng bệ hạ có thể thích." Cũng không có nói Hàn tuyết châu vạn năm này quý đến thế nào, có tác dụng lớn lao gì, cực kỳ khiêm tốn đem phần hậu lễ tặng ra ngoài. Xích Hoàng cũng có chút chán nản, sao lại không giải thích tác dụng của món đồ này đi. Hàn khí đáng sợ như vậy, bảo vật này tuyệt đối phi thường khó gặp. Trên mặt hắn mang theo nụ cười nói: "Uyên nhi có tâm rồi, phần lễ vật này trẫm cực kỳ thích." Khóe miệng Cửu Ca khẽ giật, đây không phải là Hàn tuyết châu vạn năm Dung Uyên tùy tiện ném vào không gian, một chút tác dụng cũng không có ngày hôm đó sao. Nếu như Xích Hoàng biết viên Hàn tuyết châu vạn năm này từng ở bên Kiêu Vương trúng độc ngủ say hơn mười năm, có lẽ nhất định không thích nổi nữa. Dung Uyên đem lễ vật này tặng cho Xích Hoàng không biết là có ý gì? Dự định lợi dụng đồ đã phế đi, hay là bởi vì Kiêu Vương từng bị trúng độc, có liên quan đến Xích Hoàng. Độc của Kiêu Vương gần như sắp giải trừ hoàn toàn rồi, tỉnh lại mọi thứ đều có thể sáng tỏ. Sau khi tặng lễ, mỹ tửu giai nhân dâng lên, mà Tử Kha hoàng tử lại cực kỳ chê ngự tửu của Xích Linh Quốc, lấy ra mỹ tửu của bản thân mà thưởng thức. Nhạc sư vũ cơ cung đình hiến vũ, so với thọ yến bình thường không có gì khác biệt, các công chúa cũng lần lượt thể hiện tài nghệ, chúc phúc phụ hoàng họ phúc thọ an khang. Những công chúa này trong lúc thể hiện tài nghệ, ánh mắt luôn thích hướng đến trên người Tử Kha hoàng tử, phải biết Tử Kha hoàng tử là hoàng tử của đại quốc Tử Linh Quốc đó! Quốc lực đại quốc Tử Linh Quốc so với Xích Linh Quốc hoàn toàn không giống, một trời một vực. Công chúa bọn họ nghĩ nếu như có thể được Tử Kha hoàng tử thích, gả vào Tử Linh Quốc, đó tuyệt đối là chuyện tốt nhất. Cho dù bọn họ biết Tử Kha phong lưu đa tình, vẫn ôm mộng tưởng như vậy. Thế nhưng nhìn qua hai đại mỹ nhân của Sở gia, những công chúa quý nữ đó vô luận thi triển tài nghệ thế nào cũng không thể khơi dây lên một chút hứng thú nào của Tử Kha. Trình độ tài nghệ này, hắn sớm đã thấy nhiều, nhìn đến chán rồi. Tử Kha không để ý khiến cho không ít nữ tử thầm thương tâm. Một thân hình màu trắng đột nhiên xuất hiện, gương mặt thanh lạnh đó lộ ra nụ cười ưu nhã. Mọi người lạnh nhạt nói: "Là lâm đại tiểu thư!" "Lâm đại tiểu thư mà cũng đến hiến tài nghệ, lúc trước cô ta chưa từng làm qua những việc này!" "Băng sơn mỹ nhân muốn hiến nghệ, khá là mong đợi đó." Lâm Huyên nói: "Lâm Huyên dâng lên một điệu, hy vọng bệ hạ có thể thích." Lâm Huyên vận chuyển linh lực, bóng trắng vút qua, đột nhiên vô số dải lụa bay lượn trong không trung. Cô ta đạp trên dải lụa trong không trung mà nhảy, đầy vẻ tiên khí. Tính dẻo dai của thân thể cô rất tốt, mỗi một động tác có độ khó cao đều hoàn thành một cách dễ dàng. Mọi ngươi xem ngây ra, "Không nghĩ đến một băng sơn mỹ nhân như Lâm đại tiểu thư, lại có thể nhảy được động lòng người như vậy." "Thật sự quá đẹp đi, Lâm đại tiểu thư như tiên nữ vậy." "..." Một điệu này của Lâm Huyên khiến cho mọi người xem si mê rồi. Ngay cả đến Tử Kha hoàng tử cũng bị thân hình màu trắng đó thu hút, không thể không nói biểu diễn thế này của cô vừa hay khơi dậy sự hứng thú của hắn. Một nữ nhân trông như băng sơn tiên tử, không nhuốm khói lửa nhân gian, hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt cuồng nhiệt, dáng vẻ không làm được gì vì hắn của cô. Tử Kha hoàng tử cũng bị nữ nhi của hắn thu hút rồi, trong lòng Lâm gia chủ không cần phải nói đắc ý thế nào. Sở gia vực dậy thì đã sao? Nếu như nữ nhi hắn có được sự ủng hộ của Tử Kha hoàng tử, Sở gia không đáng để nhắc tới.
Chương 76: Đợi để bồi táng Bấm để xem Từ lúc Tử Kha hoàng tử xuất hiện tại Xích Linh Quốc, Lâm gia chủ đã có chủ ý để nữ nhi hắn thu hút sự chú ý của Tử Kha hoàng tử. Sở Cửu Ca đúng là tuyệt sắc, nhưng mà tuổi tác dù sao vẫn còn quá nhỏ lại có vị hôn phu là Dung Vương. Vừa so sánh với nhau, nữ nhi nhà hắn cơ hội càng lớn. Một điệu kết thúc, mọi người mới hồi hồn. "Tốt! Tốt!" "Quá tuyệt đi!" "Lâm đại tiểu thư không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Xích Linh Quốc." Một điệu hoàn mỹ như vậy biểu diễn ra, nhận được nhiều sự tán thưởng như vậy, sắc mặt Lâm Huyên vẫn vậy, không có bất kì vẻ kiêu ngạo nào. Cô khẽ hành lễ: "Bệ hạ, Lâm Huyên hiến xấu rồi." "Rất tốt rất tốt! Ta rất thích, thưởng!" Xích Hoàng vui vẻ nói. Lâm Huyên nói: "Đa ta bệ hạ khen thưởng." "Muốn được thưởng gì, ngươi có thể nói với trẫm, tránh cho trẫm tặng ngươi nhưng không phù hợp tâm ý của ngươi." Xích Hoàng nói. Đáy mắt Lâm Huyên khẽ lóe, ánh mắt rơi vào vị trí của Sở gia. Cô mở miệng nói: "Tại đại hội tứ tộc, ta thua cho Sở cửu tiểu thư. Nay ta muốn thi đấu lần nữa với Sở cửu tiểu thư, so tài nghệ! Thân là nữ tử của tứ đại gia tộc, đương nhiên cần phải võ nghệ song toàn mới được." Lâm Huyên vậy mà lại muốn phần thưởng như vậy, mọi người cũng ngây ra. Xích Hoàng ngây ra, "Sở Cửu Ca, ngươi nghĩ kĩ chuẩn bị tài nghệ gì chưa?" Sở Cửu Ca khẽ giật mày nói: "Bệ hạ, ta có nói qua là đáp ứng sao? Cô ta nói thi đấu thì thi đấu, Sở Cửu Ca ta dựa vào đâu phải nghe cô ta?" Mọi người ngây ra, Sở Cửu Ca này tính khí cũng lớn quá đi! Lại dám như vậy nói chuyện với bệ hạ. Xích Hoàng tốt tính nói: "Đây là thọ yến của trẫm, cho trẫm mấy phần mặt mũi có được không?" Tử Kha hoàng tử nói: "Bổn hoàng tử cũng muốn nhìn hai đại mỹ nhân đấu với nhau, nó nhất định rất đặc sắc. Sở cửu tiểu thư, hãy đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ này của bổn cung đi!" Hai người tôn quý nhất tại đây cũng đã mở lời, Sở Cửu Ca nếu vẫn không để họ vào mắt, Sở gia có thể phải đắc tội với hai người có địa vị cực cao rồi. Sắc mặt Sở Cửu Ca trầm xuống, hai người này lấy đâu ra tự tin, cho rằng cô nhất định cho bọn họ mặt mũi! Ánh mắt Cửu thúc trở nên băng lạnh, những gia hỏa này là cái thứ gì, ỷ thế ép người miễn cưỡng tiểu Cửu làm việc không muốn làm, tìm chết. Đã đến nước này, mọi người nghĩ rằng Sở Cửu Ca tuyệt đối không có cách từ chối, cho dù là không có tài nghệ gì chí ít cũng phải biểu thị biểu thị. Sở Tuyền Nguyệt kéo Sở Cửu Ca nói: "Ca nhi nếu như không thích, thì đừng đi. Ca nhi nhà ta, tuyệt đối không thể chịu nửa điểm ủy khuất." Ngay lúc đó, đột nhiên một trận ho khan truyền ra đánh vỡ cục diện hiện tại. Sắc mặt Dung Vương điện hạ trở nên càng trắng hơn nữa, thiếu chút ngã từ trên ghế xuống. "Điện hạ.." Mọi người ngây ra, Dung Vương điện hạ đây là lại muốn tái phát bệnh rồi, không tốt! Xích Hoàng nói: "Ngự y, nhanh mời ngự y đến! Nhanh.." Ngự y trong cung vội vàng chạy đến, kiểm tra cho Dung Vương. Sau đó nói: "Bệ hạ, Dung Vương điện hạ ra ngoài chịu phải phong hàn, bệnh cũ tái phát, hiện tại.. hiện tại đã nguy hiểm đến tính mạng rồi." "Lão già, ngươi chẩn đoán sai rồi! Dung Vương hiện tại trúng phải một loại độc, thân thể phi thường hư nhược, nếu như không tìm ra độc đó là gì? E rằng trong vòng một khắc, chết không bàn cãi." "Ta không cho rằng như vậy, Dung Vương thiếu hụt bẩm sinh.." Bệnh của Dung Vương tái phát thật sự quá quỷ dị, mỗi một ngự y kết quả chẩn đoán ra đều hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu rồi. Xích Hoàng giận dữ nói: "Một đám phế vật! Phế vật, vô luận thế nào đều phải bảo trụ mạng của Uyên nhi! Các ngươi chẳng lẽ muốn Uyên nhi tại thọ yến năm mươi của trẫm không thể trị khỏi mà chết sao? Hỗn trướng! Nếu như các ngươi trị không được, vậy thì đợi để bồi táng cho Dung Vương đi!" Những người khác không dám thở mạnh, việc mà họ sợ nhất phát sinh rồi. Dung Vương đến thì đến rồi, quả nhiên thân thể không khỏe phát bệnh tại hiện trường, còn không bằng một mực lưu tại Dung vương phủ, cũng không đến nỗi chết ngay tại hội trường của thọ yến, khiến cho bệ hạ xui xẻo. Tất cả mọi người thần sắc khác nhau, những hoàng tử công chúa đó có chút hả hê nhìn màn kịch hay này, bọn họ còn mong tên bệnh hoạn này chết sớm chút. Bởi vì một tên bệnh hoạn lại chia đi phần lớn sủng ái của phụ hoàng, nhi tử nữ nhi ruột thịt bọn họ trong mắt phụ hoàng chẳng khác gì cỏ dại. Mắt thấy hơi thở của Dung Vương càng lúc càng yếu, những ngự y đó hoàn toàn không có cách nào, ngoại trừ quỳ trên đất xin tha mạng. Tử Kha vui đùa nhìn Dung Uyên, đẹp thì thế nào, thật sự là một con quỷ đoản mệnh, chỉ một chút như vậy đã muốn chết, quá vô vị đi, uổng phí cả gương mặt kia. Vào lúc đó, Tam hoàng tử nói: "Phụ hoàng, bệnh của Dung Vương mọi người đều rõ, người đừng làm khó cho các vị ngự y nữa. Ta nghe nói đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc Sở Cửu Ca cũng từng học qua y thuật, lúc trước Dung Vương còn đặc biệt ủng hộ, nói vị hôn thê này của hắn là thần y. Có lẽ Sở cửu tiểu thư có cách cứu Dung Vương đó!" Khóe miệng Tam hoàng tử nở nụ cười nhạt, nhìn Sở Cửu ca nói. Bị Tam hoàng tử nhắc nhở, mọi người cũng nghĩ đến thật sự có việc như vậy. Nhưng mà Sở cửu tiểu thư học y được bao lâu, cũng chỉ được một hai tháng mà thôi! Thời gian ngắn như vậy có thể học được bao nhiêu thứ? So với ngự y học y mấy chục năm trong cung càng lợi hại sao? Hoàn toàn không thể nào! Hơn nữa, cửu tiểu thư có thiên phú tu luyện lợi hại như vậy, nhất định phần lớn tinh lực đều đặt hết vào tu luyện, thời gian học y thuật sẽ càng ít hơn rồi. Sở Cửu Ca lạnh nhạt liếc qua Tam hoàng tử không có hảo ý, Tam hoàng tử đây là muốn kéo cô xuống nước. Nhưng mà, vừa hay hợp ý cô. Cô nhìn ra được, Dung yêu nghiệt tên đó thật sự là trúng độc rồi. Cho dù độc đó không thể lấy mạng hắn, biểu hiện ra nguy hiểm như vậy đại bộ phận là giả bộ, nhưng mà thân thể rách nát đó của hắn vẫn là nên sớm chút đem độc tố ép ra ngoài sẽ tốt hơn. Xích Hoàng nói: "Sở Cửu Ca, những gì lão tam nói có phải là sự thật không? Ngươi học qua y?" Mọi người ngây ra, bệ hạ không phải thật sự để cửu tiểu thư trị bệnh cho Dung Vương điện hạ chứ! Đây hoàn toàn là bệnh nguy loạn tìm y mà! Sở Cửu Ca một chút cũng không khiêm tốn nói: "Ta học qua y, bệnh của Dung Vương, ta có lẽ có thể trị khỏi. Mong bệ hạ hạ lệnh cho ta chữa bệnh cho Dung Vương!" Lời này của Sở Cửu Ca vừa nói ra, mọi người đều không dám tin vào lỗ tai của chính mình. Đây.. Sở Cửu Ca này rốt cuộc tự tin đến từ đâu? Lại dám xuất khẩu cuồng ngôn. "Cuồng vọng tiểu nhi!" Những ngự y đó người người thổi râu trừng mắt nhìn Sở Cửu Ca. Một nữ nha đầu chưa tròn mười bốn tuổi, lại có thể trị khỏi cho Dung Vương điện hạ đang không cách cứu chữa, đây cũng quá biết thổi phồng đi. Xích Hoàng nói: "Đây là ngươi nói đó, nếu như ngươi trị không khỏi cho Uyên nhi, thì cho dù ngươi là cửu tiểu thư của Sở gia, là nữ nhi của Sở gia chủ, chỉ cần Uyên nhi có mệnh hệ gì, ngươi nhất định phải bồi táng cùng Uyên nhi!" Những nữ tử khác cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước bọn họ không bị thân phận của Dung Vương hấp dẫn đến mất tỉnh táo mà đi tham gia đại hội chiêu thân. Nếu như thật sự trở thành vị hôn thê của Dung Vương điện hạ, Dung Vương chết thì phải bị lôi ra bồi táng theo, quá đáng sợ đi. "Ca nhi!" Nghe thấy lời của Xích Hoàng, Sở Tuyền Nguyệt khẩn trương kéo lại Sở Cửu Ca.
Chương 77: Y thuật thần kỳ Bấm để xem Sở Cửu Ca an ủi mẫu thân nói: "Mẫu thân, ta có khi nào làm qua việc không nắm chắc chưa! Yên tâm đi! Không sao." Lời của Sở Cửu Ca làm cho Sở Tuyền Nguyệt yên tâm không ít, cô nói: "Ca nhi, con đi đi! Đó là một hài tử tốt, ta cũng không muốn hắn có chuyện!" Nghe đến ba chữ hài tử tốt khóe miệng Sở Cửu Ca và Cửu thúc khẽ giật, có lẽ cũng chỉ có cô cho rằng Dung Vương là một hài tử tốt thuần lương, rõ ràng hắn là một gia hỏa phúc hắc đến không thể phúc hắc hơn nữa. Sở Cửu Ca đối với Xích Hoàng nói: "Được! Không thành vấn đề." Sở Cửu Ca thật sự đáp ứng rồi, hơn nữa rất nhanh nhảy đến bên người Dung Uyên. Sở Cửu Ca huơ huơ tay nói: "Các vị, đừng có toàn bộ tập trung tại đây, không khí không thông thoáng, tránh ra một chút." "Tiểu nha đầu, ngươi dám như vậy nói chuyện với lão phu!" "Ngươi to gan!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Đừng phí lời nhiều như vậy, làm phiền ta chữa trị cho Dung Vương, các ngươi có chết một trăm lần cũng không đủ." Khi ánh mắt của Sở Cửu Ca rơi trên người bọn họ, họ khẽ ngơ ra, không dám nói thêm lời nào. Một đạo ngân quang lóe qua, Sở Cửu Ca phong lại các đại huyệt đạo trên người Dung Uyên. Những ngự y này nhìn thấy ngân châm nói: "Đáng chết, Sở Cửu Ca, ngươi không biết chữa bệnh thì đừng làm bậy. Dung Vương điện hạ bây giờ chịu không nổi bất cứ tổn thương nào." "Cửu thúc!" Sở Cửu Ca thật sự chê mấy lão già này ồn ào rồi. Cửu thúc đi qua, Sở Cửu Ca nói: "Mấy gia hỏa này nếu lại dám làm ồn nữa, lập tức đem người đánh bay ra ngoài!" "Vâng!" Sở Cửu Ca châm cứu cho Dung Uyên, ép độc, đem độc tố đó ép đến ngón cái tay trái của hắn, lấy ra một cây ngân châm đâm vào. Dung dịch máu đen chảy vào trong một cái ly, truyền ra âm thanh "Tí tách!", có thể thấy uy lực của độc này một chút cũng không ít. "Dung Vương điện hạ, thật sự là trúng độc." Mọi người ngây ra. "Sở Cửu Ca thật sự có y thuật lợi hại như vậy, cô ta giúp Dung Vương giải độc rồi." Ánh mắt Sở Cửu Ca lướt qua mọi người, mỗi một người trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, mà mặt của Tam hoàng tử có vẻ có chút quái dị. Hắn nói: "Đây xem là giải độc rồi sao? Dung Vương căn bản chưa có tỉnh lại. Ta thấy Sở Cửu Ca không biết y thuật lại ở đây giả dạng lừa gạt mọi người thì có!" "Đúng thế! Dung Vương độc giải rồi sao chưa tỉnh?" "Sở Cửu Ca, Uyên nhi rốt cuộc thế nào rồi?" Xích Hoàng nhìn qua Sở Cửu Ca nói. Sở Cửu Ca nhéo tay Dung Uyên, theo lý mà nói gia hỏa này nên tỉnh rồi chứ, thế nhưng lại không có mở mắt ra.. Hắn đang chơi trò gì? Dung Uyên không chút động tĩnh, hiển nhiên những người này bắt đầu nghi ngờ rồi. Sở Cửu Ca cắn răng, giả bộ ngủ đúng không! Ta xem ngươi có thể giả bộ đến lúc nào? Thế là bọn họ nhìn thấy, Sở cửu tiểu thư lại đem Dung Vương điện hạ đang hôn mê cưỡng hôn rồi, một nụ hôn xuống. Dung Uyên đương nhiên không thể không có phản ứng, phản khách thành chủ, mở ra đôi mắt tử thủy tinh đầy mê hoặc đó nhìn Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca thầm chửi yêu nghiệt này âm hiểm! Một cảnh kì lạ hoang đường thế này khiến cho mọi người ngơ ra, Sở Cửu Ca thật sự có y thuật cường đại cao hơn cả y thuật của ngự y, hơn nữa càng thần kì hơn là một nụ hôn của cô có thể hôn tỉnh Dung Vương điện hạ. Một nụ hôn kết thúc, cả người Dung Uyên dựa hết lên trên người Sở Cửu Ca. Hắn khàn giọng nói: "Cửu nhi hôm nay rất đẹp." Dung Vương khỏe rồi, hơn nữa còn có thể nói chuyện, thuận tiện ân ái một phen với vị hôn thê của mình. "Cửu nhi lại cứu ta một lần nữa!" Dung Uyên ôm chặt Sở Cửu Ca, tại vị trí của hắn ngồi xuống, Tử Kha hoàng tử bên cạnh hắn lúc này đối với tên bệnh hoạn này cực kỳ ghen tuông đố kỵ. Đây là thiếu nữ đặc biệt nhất mà hắn từng gặp, không những dung mạo tuyệt mỹ, mà còn tư thế tiêu sái không thua gì đấng nam nhi, phóng khoáng, tự tin mà không ngạo mạn. Cô không chỉ có thiên phú tu luyện rất lợi hại, lại còn nắm vững một thân y thuật thần kì. Nữ tử như vậy, cả thất quốc e rằng chỉ duy nhất một người. Mà nữ nhân ưu tú sáng chói này lại bị một nam nhân tùy thời có thể chết ôm vào lòng, hôn môi, ân ái! Lòng Tử Kha hoàng tử cháy lên ngọn lửa đố kỵ, nữ nhân lúc trước hiến một điệu như tiên nữ, hắn cũng cảm thấy chẳng còn cảm giác gì nữa, bị một nữ nhân đặc biệt này thu hút rồi. Ngay khi Sở Cửu Ca ngạo nghệ đứng ra nói những lời đó, Lâm Huyên liền phát hiện ánh mắt Tử Kha hoàng tử đã dời khỏi người cô, nay trong mắt hắn chỉ có mình Sở Cửu Ca mà thôi. Lâm Huyên tức đến khó chịu, cô tốn biết bao tâm huyết, luyện thành một điệu này, chính là muốn nói với mọi người Lâm Huyên so vũ lực không bằng Sở Cửu Ca, nhưng mà tài nghệ xa xa vượt qua Sở Cửu Ca, cô so với Sở Cửu Ca càng thêm ưu tú. Thế nhưng.. Lâm Huyên không cam tâm nói: "Sở cửu tiểu thư có dự định so đấu tài nghệ với ta không?" Sở Cửu Ca mày khẽ giật nói: "Lâm đại tiểu thư, ngươi là ánh mắt có vấn đề? Tài nghệ? Chẳng lẽ y thuật của ta không xem là tài nghệ sao?" Lời này khiến cho Lâm Huyên ngây ra, Sở Cửu Ca nhìn Xích Hoàng nói: "Bệ hạ cảm thấy thế nào? Bổn tiểu thư cảm thấy tài nghệ của mình cực kì giỏi, không so với vũ điệu đó của Lâm tiểu thư kém." Xích Hoàng cười nói: "Ha ha ha! Không sai, không nghĩ đến thiên phú y thuật của Sở cửu tiểu thư ngươi lại lợi hại như vậy, y thuật của ngươi có thể khởi tử hồi sinh cứu mạng Uyên nhi, so với bất cứ tài nghệ nào đều tốt hơn! Thưởng, trẫm tuyệt đối có thưởng." Mọi người lúc này cũng hai mắt phát sáng nhìn Sở Cửu Ca, điệu nhảy của Lâm đại tiểu thư tuy rằng đẹp, nhưng cũng chỉ được cái vui mắt mà thôi. Thế nhưng y thuật của Sở cửu tiểu thư, lại có thể cứu mạng đó! Chỉ một cái đã có thể phân cao thấp rồi. Nghe thấy lời của Xích Hoàng, sắc mặt Lâm Huyên trở nên cực kỳ khó coi. Xích Hoàng nói: "Cửu Ca, ngươi muốn phần thưởng gì?" Khen thưởng thì không cần rồi, nếu như cô để mắt đến bảo bối trong hoàng cung, có thể tự mình lấy mà. Ánh mắt Sở Cửu Ca trầm xuống, nhìn Xích Hoàng nói: "Bệ hạ, ta quả thật có một sự tình cần sự giúp đỡ của người mới được." "Sự việc gì?" Xích Hoàng hỏi. Sở Cửu Ca nói: "Thân thể Dung Uyên trước nay vẫn luôn không tốt, nhưng mà lúc trước khi vào đại điện rõ ràng vẫn rất tốt, sau đó mới gặp chuyện, đó là vì có người trong nước trà của hắn hạ độc. Người hạ độc nhất định còn trong đại điện, ta muốn nhờ bệ hạ giúp tìm ra người hạ độc." Tam hoàng tử ngây ra, giận dữ nói: "Thọ yến đang yên đang lành của phụ hoàng, tìm người hạ độc gì, ngươi đây là rắp tâm khiến cho thọ yến của phụ hoàng không thể kết thúc viên mãn sao?" Xích Hoàng cũng nói: "Khách của lần thọ yến này rất đông, muốn từng người một kiểm tra không dễ chút nào." "Bệ hạ, nếu ta có thể giải độc, đương nhiên cũng có thể tìm ra người hạ độc." Sở Cửu Ca đưa tay ra, lấy ra một con bướm màu tím. Con bướm đó ở phía trên ly trà của Dung Uyên bay lượn một hồi, bay đến bên người Sở Cửu Ca, Xích Hoàng hỏi: "Đây là.." Sở Cửu Ca đáp: "Loại bướm này có tên là bướm độc, nó chỉ cần ghi nhớ hơi của độc dược, liền có thể tìm ra người trước đó tiếp xúc với loại độc đó. Người đó chính là người hạ độc." Mọi người có chút kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghe nói đến, có loại bướm như vậy!
Chương 78: Nhất kiến chung tình Bấm để xem Tam hoàng tử nói: "Phụ hoàng, sao có thể có loại bướm này được, ta nghĩ là Sở Cửu Ca lừa người thì có! Người ngàn vạn không thể tin lời nói quỷ quái của cô ta." Sở Cửu Ca như cười như không nhìn Tam hoàng tử nói: "Tam hoàng tử, dáng vẻ ngươi hình như rất kích động thì phải." Kể từ khi Dung Vương trúng độc, trên dưới hiện trường, chỉ có vị Tam hoàng tử này nhảy nhót vui vẻ nhất. "Bướm độc này một khi tìm được người có độc như trong ly trà, thì sẽ đẻ trứng, sau đó trứng của nó sẽ trực tiếp chui vào da thịt người, phút chốc ấp ra con, đi sâu vào trong máu người tiếp tục tái sinh sản, sau đó ở trong cơ thể sinh ra vô số bươm bướm.." Sở Cửu Ca giới thiệu phi thường rõ ràng, nói đến chân thật như vậy, như thể cô tận mắt nhìn thấy, khiến cho người tại hiện trường nghe xong nổi cả da gà, trước đó mỹ tửu giai nhân toàn bộ đều nôn hết cả ra. Quá buồn nôn! Quá đáng sợ! May mà bọn họ không phải là người hạ độc. Sắc mặt Xích Hoàng khẽ biến, hắn nói: "Thứ đồ này nếu như có tác dụng, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Người dám ám toán Uyên nhi, tổn thương Uyên nhi trẫm nhất định không tha, ta đồng ý cách làm của ngươi." Ngón tay Sở Cửu Ca lướt qua con bướm độc đó nói: "Đa tạ bệ hạ ân chuẩn, nếu đã như vậy, vậy thì ta sẽ đem con bướm này thả ra ngoài đây." Con bướm nhỏ nhắn này bay trong không trung, sau một hồi bay lượn, xông đến hướng Tam hoàng tử, đột nhiên sắc mặt Tam hoàng tử trở nên trắng bệch. Hắn trước đó nghe qua những lời của Sở Cửu Ca, tuy rằng không muốn tin, nhưng mà trong lòng vẫn có chút thổn thức. Nay nhìn thấy con bướm này không chút do dự bay qua đây, hắn cảm thấy điều đó tám phần là thật. Hắn.. hắn không muốn trở thành ổ của trứng bướm, thê thảm mà chết. Đôi chân của Tam hoàng tử run lẩy bẩy, hậu quả của việc này quá đáng sợ đi, hắn.. hắn cược không nổi.. "Rầm!" Tam hoàng tử vừa lăn vừa bò bò đến trước mặt Xích Hoàng, ôm chặt Xích Hoàng nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng cứu mạng! Con vẫn chưa muốn chết." Mọi người kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử, chẳng lẽ.. chẳng lẽ độc đó do Tam hoàng tử hạ. Con bướm đó quả nhiên đuổi theo Tam hoàng tử mà bay, Tam hoàng tử lúc này thật sự hoảng loạn rồi, "Đừng.. đừng qua đây.." "Đừng qua đây!" Hắn huơ tay loạn xạ, muốn đuổi đi con bướm đó. Trước đó Sở Cửu Ca đem con bướm này nói đến quá thần kì rồi, khiến cho Tam hoàng tử cảm thấy phi thường lợi hại, mà không biết rằng bướm vẫn chỉ là bướm mà thôi, nếu như muốn diệt đi nó, vẫn là rất dễ dàng. Nhìn dáng vẻ bê bết mất mặt đó của nhi tử mình, sắc mặt Xích Hoàng cực kỳ khó coi. Hắn giận dữ nói: "Lão tam, ngươi là thế nào đây? Ngươi đứng lên cho ta." Tam hoàng tử nói: "Hu hu hu! Phụ hoàng, ta biết sai rồi, ta không nên hạ độc Dung Vương, người.. người nhất định phải cứu con.." "Đừng qua đây!" Hắn lớn tiếng quát. Thật sự là độc do Tam hoàng tử hạ! "Sở Cửu Ca, ta cũng đã thừa nhận rồi, ngươi nhanh thu lại con bướm này đi! Nhanh lên." Thế nhưng con bướm đó chỉ ở trên người Tam hoàng tử bay một vòng, sau đó liền bay đến những nơi khác, an ổn đậu trên một khóm hoa tươi, so với bướm thông thường không có khác biệt. Sở Cửu Ca cười nói: "Vừa nãy chỉ là trờ đùa của ta với mọi người mà thôi, vẫn mong bệ hạ tha tội! Đây là biện pháp tốt nhất tìm ra hung thủ, cho nên trước đó ta lừa hết mọi người, con bướm này chỉ là một con bướm thông thường ta bắt trong hoa viên mà thôi." Nghe thấy lời của Sở Cửu Ca, bọn họ người người trợn tròn mắt, có đùa hay không, Sở Cửu Ca lại đem toàn bộ bọn họ đều lừa dối cả. Kì thật bướm độc này là có tồn tại, trong truyền thừa của thánh thủ y tiên có ghi chú, chỉ là thứ đồ như vậy không phải là thứ mà Xích Linh Quốc có thể tìm được. "Sở Cửu Ca!" Tam hoàng tử vô cùng bê bết trước đó hướng Sở Cửu Ca giận dữ hét lên. Hắn đây là bị lừa rồi, đáng ghét! Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nếu như không phải đã làm việc xấu, sao có thể sợ hãi được!" "Bệ hạ, người động thủ là Tam hoàng tử, vẫn mong bệ hạ xử trí người hạ độc hại vị hôn phu của ta." Sở Cửu Ca nhìn Xích Hoàng nói. "Phụ hoàng, con không có! Con tuyệt đối không có, Sở Cửu Ca cô ta đây là khi quân! Người nhất định phải trị tội cô ta! Nhất định!" Tam hoàng tử vội vàng đổi lời. Sở Cửu Ca nói: "Tam hoàng tử, người hãy tiết kiệm sức lực đi! Ngươi trước đó không đánh tự khai, bây giờ đổi lời phủ nhận, ngươi nghĩ là chúng ta đều là đồ ngốc hết sao? Có thể tin vào lời biện hộ bây giờ của ngươi." Tam hoàng tử nói: "Phụ hoàng, người nhất định phải tin con! Con.. con chỉ là.." Giọng của Xích Hoàng trở nên băng lạnh, "Người đâu! Đem Tam hoàng tử lôi xuống cho ta. Ngươi thật sự quá to gan, lại dám hạ độc Uyên nhi! Uyên nhi, trẫm nhất định sẽ trả lại công đạo cho con." Tam hoàng tử không thể tin rằng phụ hoàng của mình một chút tình nghĩa cũng không nghĩ đến mà xử trí hắn, sắc mặt hắn trắng bệch, biết bản thân có xin tha thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, hắn đành nhận mệnh bị đưa đi. Mọi người cũng có chút kinh ngạc, bệ hạ thương Dung Vương còn hơn thương nhi tử ruột của mình đó! Yến hội tiếp tục, Xích Hoàng đặc biệt tán thưởng Sở Cửu Ca, ngay đến một điệu khuynh thành khi nãy của Lâm Huyên cũng trở nên nhạt nhòa vô sắc. Bởi vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, Xích Hoàng kết thức sớm lần thọ yến này, dù sao hắn cũng sợ Dung Vương lại lần nữa có chuyện ngoài ý muốn. Đối với việc kết thúc sớm lần thọ yến này Dung Uyên rất vui mừng, bởi vì một gia hỏa đang tìm chết không ngừng nhìn lén Cửu nhi nhà hắn. Thật muốn móc đôi mắt của hắn ra, đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang. Xích Hoàng tuyên bố kết thúc, Xích Hoàng nói: "Uyên nhi, con theo ta qua đây." "Vâng!" Dung Uyên thả tay Sở Cửu Ca ra, đi theo Xích Hoàng. Sở Cửu Ca muốn trở về vị trí bên cạnh mẫu thân mình, kết quả bị Tử Kha hoàng tử ngăn lại rồi. Tử Kha hoàng tử nói: "Sở cửu tiểu thư xin dừng bước." Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Có việc gì?" Đối với hoàng tử ngựa giống này Sở Cửu Ca một chút cũng không muốn để ý, ánh mắt gia hỏa này thật sự rất đáng ghét. Sự lạnh nhạt của Sở Cửu Ca càng khiến cho Tử Kha hoàng tử thêm hứng thú, hắn cười nói: "Ngay tại đại hội tứ tộc trước đó vừa nhìn thấy thân hình Sở cửu tiểu thư, bổn cung liền đối với cửu tiểu thư nhất kiến chung tình. Khổ nỗi cửu tiểu thư đã có vị hôn phu, ta hận trời đất bất công, không gặp được cửu tiểu thư trong định mệnh trước khi ngươi đính hôn với vị Dung Vương điện hạ đó." Tử Kha thân là hoàng tử một nước, dung mạo cũng rất tuấn tú, thâm tình như vậy nói lời đường mật, quả thật khiến cho nữ tử mặt đỏ tim đập nhanh, muốn lấy thân báo đáp. Sở Cửu Ca điềm nhiên nói: "Ta nói thẳng, nhất kiến chung tình e rằng chỉ là biểu hiện tự luyến của ngươi thôi." Tử Kha cười nói: "Lời Sở cửu tiểu thư nói thật sự rất có ý tứ, ta tuyệt đối là thật lòng. Nếu như Sở cửu tiểu thư vì thân phận của Xích Hoàng và Dung Vương không dám thoái hôn, ta có thể giúp ngươi. Nếu như là ta yêu cầu, Xích Hoàng nhất định sẽ không từ chối." "Dung Vương nhất định là một tên đoản mệnh, cho dù y thuật cửu tiểu thư biết không tồi lần này có thể cứu hắn một mạng, nhưng mà không có cách nào hoàn toàn trị khỏi cho hắn thì cuối cũng thời gian hắn sống cũng không dài. Hơn nữa thân thể này của Dung Vương, cho dù cửu tiểu thư gả cho hắn e rằng cũng không hạnh phúc."
Chương 79: Trắc phi hoàng tử Bấm để xem Nhìn thấy dáng vẻ không chút hứng thú của Sở Cửu Ca, Tử Kha hoàng tử lại nói: "Nếu như cửu tiểu thư đáp ứng, ta sẽ khiến cho Xích Hoàng giải trừ hôn ước của ngươi, hơn nữa cưới ngươi làm trắc phi hoàng tử của bổn hoàng tử." Trắc phi hoàng tử, đây là vị trí mà họ tranh sứt đầu mẻ trán cũng không tranh được đó! Những mỹ nhân sau lưng của Tử Kha hoàng tử ghen tuông đố kỵ nhìn Sở Cửu Ca, ánh mắt đố kỵ đó hận không thể khiến cho Sở Cửu Ca bị vạn tiễn xuyên tim. Lâm Huyên đang đi đến cũng khẽ ngây người, Sở Cửu Ca sao lại may mắn đến vậy, dễ dàng có được thứ mà người khác tuyệt vọng tranh giành cũng không được, đáng ghét! Tử Kha hoàng tử quang minh chính đại tìm Sở Cửu Ca nói chuyện, hắn nói chuyện âm thanh không nhỏ, người có tâm tại hiện trường đều có thể nghe thấy. Trắc phi hoàng tử! Nghe nói bên cạnh Tử Kha hoàng tử mỹ thiếp như mây, nhưng không một ai có tư cách để cho Tử Kha hoàng tử điểm vì trắc phi. Nay Tử Kha hoàng tử chưa cưới chính phi, một khi trở thành trắc phi vậy thì tương đương trở thành nữ chủ nhân của phủ hoàng tử. Phải biết Tử Linh Quốc không phải Xích Linh Quốc có thể so sánh được, trở thành trắc phi của Tử Kha hoàng tử vậy thì so với trở thành hoàng quý phi của Xích Linh Quốc càng có tiền đồ, nói chi đến người Sở Cửu Ca phải gả lại là tên bệnh hoạn đoản mệnh Dung Vương kia. Mọi người cho rằng, đây tuyệt đối là một cái bánh to rời từ trên trời xuống. Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang, tên ngựa giống phiền phức này, trắc phi, ai thèm! Vào lúc đó, một giọng lạnh lùng truyền đến, "Cút!" Cửu thúc trực tiếp chắn trước mặt Sở Cửu Ca, hơi thở khủng bố áp lại gần Tử Kha hoàng tử. Ánh mắt hắn băng hàn, cộng thêm gương mặt xấu xí đó, lộ vẻ cực kì khủng bố. "Ngươi không xứng." Cửu thúc lạnh giọng nói. Mọi người trợn tròn mắt nhìn Cửu thúc, tùy tùng này của Sở gia rốt cuộc là thế nào vậy? Quả là gan to bằng trời, lại dám đối với Tử Kha hoàng tử nói ra những lời như vậy. Tử Kha hoàng tử không xứng? Hắn mà lại không xứng với Sở Cửu Ca? Sở Cửu Ca tuy là thiên phú trác tuyệt, nhưng mà cũng chỉ là một trong tứ đại gia tộc Sở gia của tiểu quốc Xích Linh Quốc mà thôi, mà Tử Kha hoàng tử lại là hoàng tử của đại quốc Tử Linh Quốc. Tử Kha hoàng tử nghe thấy, mặt cười cương cứng, trong lòng có chút phẫn nộ, nhưng mà lại khống chế bản thân cần phải duy trì hình tượng phong độ trước mặt mỹ nhân. Tên xấu xí chết tiệt này nói cái gì? Nói hắn không xứng với Cửu tiểu thư, một người sinh ra tại tiểu quốc quả là một chút hiểu biết cũng không có. Cửu thúc cực kỳ không thích tên Tử Kha hoàng tử này, gân xanh trên tay bạo nổ, đừng nói là trắc phi, cho dù là chính phi nam nhân này cũng không xứng. Vào lúc đó Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi nhà ta đa tạ hậu ái của Tử Kha hoàng tử, nhưng mà mẫu tử ta từng rơi vào tuyệt cảnh, được sự giúp đỡ của Dung Vương điện hạ mới có thể chuyển nguy thành an. Ca nhi nhà ta tuyệt đối sẽ không là người vong ân bội nghĩa, cho nên hôn ước với Dung Vương điện hạ là tuyệt đối không thể thoái." Nắm đấm của Sở Tuyền Nguyệt vẫn luôn nắm chặt, khi cô nghe đến những lời này hận không thể cho tên nam nhân này mấy bạt tai. Để cho nữ nhi cô làm trắc phi, đáng ghét. Trắc phi nói ra thì hay, nhưng đó cũng là thiếp, cô sao có thể để cho nữ nhi mình trở thành một trong số những nữ nhân trong hậu viện của tên hoàng tử phong lưu này. Nhưng mà cô không thể manh động, cô từng đi qua Tử Linh Quốc, rất rõ Tử Linh Quốc cường đại thế nào. Xích Linh Quốc mạnh nhất cũng chỉ có cao thủ ngưng thể cảnh cửu trọng đỉnh phong, mà Tử Linh Quốc cao thủ vượt qua ngưng hồn cảnh cửu trọng nhiều đếm không xuể, tùy tiện phái một người đến cũng có thể diệt đi Sở gia họ. Sở Tuyền Nguyệt phát ngôn hòa hoãn đi nộ ý của Cửu thúc, cũng dỗ dành được Tử Kha hoàng tử đang giận dữ đến muốn xé rách Cửu thúc ra. Tử Kha hoàng tử nói: "Ý kiến của cửu tiểu thư thì sao? Chẳng lẽ cửu tiểu thư không nhìn trúng bổn hoàng tử sao?" Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân ta nói không sai, Sở Cửu Ca ta không phải là người vong ân bội nghĩa! Dung Vương không chủ động thoái hôn, ta tuyệt đối sẽ không thoái hôn. Thứ hai, vị hôn phu của ta so với Tử Kha hoàng tử đẹp hơn nhiều, không còn cách nào, ta chính là thiển cận như vậy chỉ nhìn mặt mũi, cho nên ta không thể nào đáp ứng Tử Kha hoàng tử đâu." Sở Cửu Ca từ chối rất quyết đoán, mọi người đều không thể tin vào lỗ tai của chính mình. Gả cho hoàng tử của Tử Linh Quốc đại biểu có thể có được vinh quang vô thượng và tài nguyên tu luyện, đan dược vô số, Sở Cửu Ca vậy mà từ chối rồi. Nếu như chọc giận Tử Kha hoàng tử, Sở gia bọn họ cũng xong đời rồi. Tử Kha hoàng tử nghe thấy lời của Sở Cửu Ca, trên mặt không nhìn ra chút hỉ nộ nào. Hắn than thở nói: "Xem ra ta đến muộn một bước rồi, Sở cửu tiểu thư quả là một kì nữ yêu hận phân minh. Dung mạo của Dung Vương điện hạ quả thật đến cả nữ tử cũng cảm thấy không bằng, bổn hoàng tử cảm thấy không bằng, cam bái hạ phong." Tử Kha không có tức giận, ngược lại hứng thú đối với Sở Cửu Ca càng lúc càng nhiều. Chỉ một lần đã có thể có được cô thì quá không có tính khiêu chiến rồi, như vậy mới có ý tứ. Rồi sẽ có một ngày cô biết tên bệnh hoạn Dung Vương đó xa xa không bằng hắn, cô nhất định sẽ tự nguyện cởi sạch quỳ trước mặt hắn cầu xin hắn cưới cô làm trắc phi. "Chúng ta đi!" Tử Kha hoàng tử đem theo người của hắn rời khỏi. Sở Cửu Ca nói: "Chúng ta cũng đi thôi!" Khi bọn họ muốn rời khỏi, Sở Cửu Ca phát hiện Cửu thúc muốn lén lút rời khỏi. Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, người đúng lại! Người không phải là muốn lén lút đem tên Tử Kha hoàng tử đó chém đi chứ!" Cửu thúc quay đầu lại nhìn đôi mắt đen tuyền đó, căn bản không cách nào nói dối. Hắn cực kỳ ngoan gật đầu nói: "Ừm! Gia hỏa đó không có ý tốt, giết hắn đi, đề phòng hậu hoạn." Sở Tuyền Nguyệt giật bắn người, người này lại có suy nghĩ nguy hiểm như vậy. Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tử Linh Quốc vẫn không phải là chúng ta có thể đắc tội, tuy rằng ta rất muốn động thủ, nhưng mà bây giờ không thích hợp, hắn không thể có chuyện tại Xích Linh Quốc được." Vô luận mẫu thân hay Cửu thúc vẫn luôn bảo hộ cô như vậy, cũng đều có lối suy nghĩ nguy hiểm đó, trong mắt Sở Cửu Ca vụt qua tia sáng ấm áp. Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân, Cửu thúc, không cần hai người ra tay trút giận cho con, con sẽ tự trút giận giúp bản thân! Hơn nữa lại còn có Dung Uyên mà! Có người muốn giành vị hôn thê của hắn, hắn cũng sẽ không ngồi yên không làm gì cả! Những việc này hai người cứ để cho bọn con xử lý là được." Dung Vương! Sở Tuyền Nguyệt nghĩ đến Dung Vương với thực lực thâm tàng bất lộ, yên tâm không ít. Cửu thúc mặt nghiêm khắc, nhưng mà không có tự mình hành động. Xích Hoàng tìm Dung Vương hỏi han một phen, sau đó liền nói: "Uyên nhi, Tử Kha hoàng tử đó nhìn trúng cửu nha đầu của Sở gia, ta cũng nhìn ra con thật sự thích cô ta, nếu không người vốn không thân cận với ai như con cũng không tiếp xúc thân mật với cô ta như vậy. Để đề phòng vạn nhất, nếu không các con thành hôn trước vậy! Nha đầu đó tuy là có nhỏ một chút, nhưng mà tại Xích Linh Quốc nữ tử độ tuổi này gả người cũng không ít." Thành hôn sao? Đáy mắt Dung Uyên lóe sáng nói: "Được!" "Việc này ta làm chủ cho con, Uyên nhi nữ nhân con nhìn trúng, cho dù là thái tử điện hạ của Tử Linh Quốc có đến, ta cũng không cho người giành đi mất, huống chi chỉ là một hoàng tử." "Đa tạ hoàng thúc!" "Uyên nhi, di vật phụ hoàng con để lại lúc trước vẫn luôn do con bảo quản. Nay con cũng là người sắp thành gia rồi, di vật đó trên tay con dù sao cũng không an toàn, nghe nói Xích đô còn xuất hiện một thần trộm rất lợi hại, có thể sẽ nhắm đến Dung vương phủ con, nếu không đem di vật của hoàng huynh để tại nơi an toàn nhất trong hoàng cung bảo quản, con thấy thế nào?" Xích Hoàng nói.