Bách Hợp Thiên Quỷ Sát - Mộ Thiên Bộ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi crazyyong93, 26 Tháng mười 2021.

  1. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Tác Phẩm: Thiên Quỷ Sát

    Tác giả: Mộ Thiên Bộ

    Thể loại: BHTT - Tình hữu độc chung - Tranh đấu cung đình - Đa thụ - HE


    [​IMG]

    Công lược sơ bộ:


    Nàng tiểu công chúa được dự đoán là phúc tinh - mang mạng thiên uy - mệnh nắm giữ thiên hạ.

    Nàng vì bảo vệ mẫu thân, bảo vệ huynh trưởng, tỷ tỷ đã cố gắng học hết tất cả những gì phụ thân yêu cầu

    Huynh trưởng (cùng cha khác mẹ) vì quyền thế, ngôi vị đã bày mưu hãm hại đầu độc nàng, biến nàng cùng huynh trưởng và tỷ tỷ của nàng trở thành công cụ cho hắn và phụ thân của nàng.

    Mẫu thân nàng tài hoa xuất chúng buộc phải lấy một người không yêu vì bảo vệ hài tử đã bị chính phu quân của mình giết chết.

    Sư phụ của nàng một đời tâm tâm niệm niệm chỉ mình mẫu thân nàng, vì nàng (huyết mạch duy nhất giữa hai người) mà bảo bọc, yêu thương, truyền thụ tất cả mọi thứ cho nàng.

    Nàng hắc hóa quay về giết huynh trưởng, giết tên phụ thân (danh nghĩa) tàn sát dã man tất cả những người có liên quan. Giúp đỡ huynh trưởng, tỷ tỷ lên ngôi trị vì thiên hạ.

    Nàng cô tịch một đời, đau đớn một đời, mất đi cả một đời.

    Nàng sẽ ra sao khi gặp được tiểu cô nương (ngây thơ luôn vì người quên chính mình) cùng nguyên soái (cao ngạo, băng lãnh, độc đoán).
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 1: Hồi phục kí ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạt quốc, Liêu quốc, Lương quốc, Xuân quốc là bốn quốc gia hùng mạnh nhất, đứng đầu là bốn nữ vương tay nắm giữ mọi quyền thế trong kinh tế lẫn quân sự, để duy trì thế cân bằng bốn cường quốc luôn tìm cách khắc chế sự lớn mạnh của nhau.

    Bốn quốc gia là thế lực lớn mạnh bên ngoài nhưng ngầm mạch bên trong tồn tại một thế lực khiến bốn cường quốc kiêng nể mọi phần, trên giang hồ nghe đến đều khiếp sợ không ai không biết đến phái Thiên Quỷ Sát.

    Đứng đầu phái Thiên Quỷ Sát là tôn chủ Túc Sa Nhã nhan sắc tựa thần tiên tái thế nhưng gương mặt luôn luôn băng lãnh và mặt nạ thủy tinh trên mặt một khắc không rời, mái tóc trắng như tuyết, chỉ ở độ tuổi 18 đã tinh thông y thuật, độc dược, binh pháp, trận pháp, võ công thâm hậu đặt biệt nội lực trong người hơn 900 năm công lực do các đời trưởng môn truyền lại, cầm kỳ thi họa cũng không thua kém nhưng tính khí cổ quái vui buồn thất thường, hỉ nộ ái ố không lường trước được, phàm nhìn người không thuận mắt liền giết. Có được hai đồ đệ trân truyền được Túc Sa Nhã lượm về trong một lần ngao du ngắm cảnh, đại đệ tử Túc Sa Phi 14 tuổi là một tiểu mỹ nhân, tinh thông y thuật, võ công cực cao được Túc Sa Nhã truyền thụ nội lực cùng dùng dược vật nên nội lực đạt được hơn 200 năm công lực, tính tình băng lãnh, ích nói, ít tiếp xúc với người ngoài. Nhị đệ tử Túc Sa Yến 13 tuổi cũng là một tiểu mỹ nhân, tinh thông độc dược, võ công cực cao ngang bằng Túc Sa Phi vì cũng được Túc Sa Nhã truyền thụ nội lực và dùng độc vật lên người. Ngoài hai đồ đệ phái Thiên quỹ sát đào tạo rất nhiều ám vệ phấn bố khắp mọi nơi, võ công cao siêu ra ta dứt khoát, lạnh lùng, tàn độc.

    Một thân ảnh mặc đồ vải thường dân, tóc trắng như tuyết xỏa dài bay theo gió, liên tục phi người chạy chốn những kẻ đang đuổi theo sau, tay cấu chặt nơi ngực trái, miệng không ngừng hổn hển thở nói: "Khốn kiếp, không phải độc phát tát bổn tọa chắc chắn sẽ cho các Ngươi sống không bằng chết, đành liều thôi" nói xong lấy trong tay áo ra đóa sen màu sắc quái dị nữa đỏ nữa đen đưa vào miệng rồi phi người xuống dòng thác.

    Một năm sau tại cây cầu bắc trên một dòng sông nước chảy siết quanh năm, hai thân ảnh một mập ú, một cao gầy đang ra sức ức hiếp một người dáng dấp yếu ớt, một âm thanh "Tũm.." Thân ảnh yếu ớt rơi xuống nước, hai thân ảnh hoảng sợ chạy nhanh về doanh trại kiếm người giúp đỡ. Một đoàn người đi dọc bờ sông tìm kiếm đi đầu là tướng quân Nhạt Mạc Quyết, trợ thủ đắc lực của Nhạt Thanh Lạc, 20 tuổi nhưng võ nghệ cao cường, nhan sắc cũng mỹ miều khiến lòng người say đắm, tính cách chính trực, ngay thẳng, vui vẽ, hòa đồng, rất trung thành với Nhạt Thanh Lạc. Khi mọi người đến một khúc sông phát hiện một thân ảnh nằm dài trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, đầu chảy máu. Quân lính mỗi người một tay đem Túc Sa Nhã về phủ tướng quân.

    Trong phủ tướng quân, Túc Sa Nhã từ từ mở mắt đầu cảm thấy đau buốt, tay đưa lên thái dương xoa xoa như đang nhớ đến điều gì đó lòng thầm nghĩ: "Đã qua một năm rồi, ta chẳng những không chết mà còn nhớ lại, phải mau chóng khôi phục lại dáng vẻ cùng nội lực không thể tiếp tục như thế này." Một thân ảnh nhỏ bước vào hai mắt đăm đăm nhìn Túc Sa Nhã chạy nhanh đến nói: "Tiểu Nhã, muội tỉnh rồi? , để ta đi gọi sư phụ" nàng là Nhạt tuyết dung 14 tuổi được Nhạt Thanh Lạc nhặt về phủ nuôi dưỡng xem như con gái, tính cách cương trực, hòa đồng, thật thà, yêu thương giúp đỡ em út trong nhà đặt biệt rất quan tâm bảo bọc Nhạt Túc Sa, rất sùng bái Nhạt Thanh Lạc nên luôn luôn cố gắng học tập, luyện võ để được cùng Nhạt Thanh Lạc ra chiến trường giết giặc, nói xong vội chạy nhanh ra ngoài hô: "Sư phụ, sư phụ. " Một thân ảnh chính là Nhạt Diên Cố 21 tuổi, trợ lực thứ hai của Nhạt Thanh Lạc, làm quân sư cho Nhạt Thanh Lạc và hiện đang là lão sư chịu trách nhiệm dạy dỗ những đứa trẻ được Nhạt Thanh Lạc nhặt về, tính tình trầm ổn, hà khắc với đồ đệ, rất yêu thương Nhạt Tuyết Dung, sắc đẹp cũng không thua kém bất kỳ mỹ nhân nào, võ công cũng thuộc dạng cao cường lại tinh thông y thuật, dáng người thư sinh tiến nhanh vào phòng bắt mạnh cho Túc Sa Nhã hắn nhìn Túc Sa Nhã dò xét nói: "Đã không sao rồi, nghĩ ngơi vài bữa sẽ ổn thôi".

    Nhạt Tuyết Dung trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tiến đến đưa chén thuốc cho Túc Sa Nhã nói: "Muội uống thuốc đi rồi nghĩ ngơi, lát nữa tỷ quay lại đem tí cháo cho muội".

    Sau khi Túc Sa Nhã uống thuốc nằm dài trên giường Nhạt Diên Cố cùng Nhạt Tuyết Dung bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, Túc Sa Nhã cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

    Hồn Thơ nỗi lòng người đã quên

    "Đêm.. nhức nhối nỗi niềm riêng khôn tả

    Tiếng côn trùng réo rắt quyện tiếng mưa

    Khép lại nhé những tủi hờn uất hận

    Cuộc sống bất công biết mấy cho vừa

    Ai định nghĩa thế gian này muôn mặt

    Ẩn số khó tìm phép tính chẳng giản đơn

    Lòng người hiểm sâu thước nào đo được

    Tối sáng trắng đen chẳng phân định tỏ tường

    Những cung đường chia nút giao lối rẽ

    Định mệnh nào họa vẽ được tương lai

    Danh vọng tiền tài đam mê khát vọng

    Bối cảnh tạo bày ai là kẻ thế vai?

    Kìa ánh chớp sáng loè trong đêm vắng

    Gió hãi hùng giật rú từng cơn

    Nỗi trống trải se thắt hồn thiếu phụ

    Vần vũ mây che đèn cao áp chập chờn

    Ta viết tiếp dạ khúc Mưa hiu hắt

    Đường phố không người mưa nặng hạt dày thêm

    Thấm vào đất theo mạch ngầm tạo hóa

    Xé rách thinh không tiếng sấm nổ vang rền..".
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  4. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 2: Tỷ tỷ nhỏ tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài ngày sau trong phủ tướng quân, Túc Sa Nhã đang đi vòng quanh trong sân hai thân ảnh từ từ xuất hiện tiến đến Túc Sa Nhã, một thân ảnh béo ú chính là Nhạt Nhất Cửu 10 tuổi, cô nhi được Nhạt Thanh Lạc nhặt từ ngoài đem về nuôi trong phủ xem như con nuôi, được đào tạo giáo dưỡng, tính cách nóng nảy, thích dùng vũ lực và rất hay ức hiếp Nhạt Túc Sa, binh khí sử dụng là đôi chùy sắt nói: "Không phải tên phế vật sao, vẫn chưa chết mà chung quy rồi cũng chết thôi".

    Túc Sa Nhã ánh mắt lạnh nhạt nhìn Nhạt Nhất Cửu tính xoay người rời đi một bàn tay nắm chặt cánh tay Túc Sa Nhã nói: "Hôm nay bày đặt mặt lạnh không điếm xỉa tới chúng ta, xem ra hôm trước ngươi uống nước sông vẫn chưa đủ" hắn là Nhạt Nhất Ly 12 tuổi là chị của Nhạt Nhất Cửu cũng được Nhạt Thanh Lạc đem về giáo dưỡng xem như con gái, tính cách cao ngạo, không có chủ kiến, thích dùng vũ lực, rất yêu thương Nhạt Nhất Cửu.

    Nhạt Nhất Ly nói xong vung tay tính đánh về phía Túc Sa Nhã, một thân ảnh xuất hiện hô: "Dừng tay" thân ảnh tiến đến gần nói: "Nhất Ly, sư phụ dạy chúng ta võ công là để phòng thân vệ quốc, chứ không phải để chúng ta đánh nhau".

    Nhạt Nhất Cửu tiến đến đặt tay lên bả vai Nhạt Nhất Ly nói: "Đi thôi tỷ tỷ, có người ỷ mình được sư phụ sủng ái mà ra mặt dạy dỗ chúng ta, mẫu thân vắng nhà mọi việc điều do sư phụ quản chúng ta không đắt tội được với sư tỷ đâu".

    Nhạt Nhất Ly Nghe Nhạt Nhất Cửu nói liền "hừ" lạnh một tiếng, xoay người rời đi cùng Nhạt Nhất Cửu.

    Nhạt Tuyết Dung thấy mọi chuyện giải quyết xong quay sang nhìn Túc Sa Nhã, nắm lấy tay kéo Túc Sa Nhã đi về phía học đường. Tới học đường Túc Sa Nhã và Nhạt Tuyết Dung ngồi cạnh nhau, Nhạt Tuyết Dung thì chăm chú lắng nghe còn Túc Sa Nhã thì cả người đầy mệt mỏi mắt bắt đầu lim dim rơi vào hôn trầm, nguyên do từ nhỏ trúng độc nên làm cho cơ thể Túc Sa Nhã luôn luôn ngủ nhiều một phần dưỡng thân thể, một phần tránh bớt đau đớn khi độc phát tán.

    Một tiếng "Cộc" vang lên làm Túc Sa Nhã giật mình mở to mắt. Nhạt Diên Cố tiến đến gần quát: "Tiểu Nhã, ngươi lại ngủ gật trong giờ học, đứng lên xòe tay ra".

    Túc Sa Nhã đứng lên đầu chân mày chụm lại hai mắt lạnh lẽo nhìn Nhạt Diên Cố hồi lâu rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn ra, một tiếng "vút" xé gió vang lên, cứ nghĩ sẽ thấy đau nơi lòng bàn tay nhưng không Túc Sa Nhã ánh mắt nhìn sang Nhạt Tuyết Dung, đôi mắt Nhạt Tuyết Dung đỏ lên, môi mím chặt, tay trái ôm lấy bàn tay phải vừa nhận lấy một roi thay cho Túc Sa Nhã nói: "Sư phụ tiểu Nhã mới tỉnh lại thân thể còn yếu, mong sư phụ tha cho tiểu Nhã lần này".

    Nhạt Diên Cố sửng sốt nói: "Con.. Được rồi lần này vi sư bỏ qua còn lần sao thì đừng trách".

    Sau buổi học, Túc Sa Nhã tính về phòng nghĩ ngơi nào ngờ một đường bị Nhạt Tuyết Dung kéo về phòng học thư pháp, dáng người lim dim ngủ một chữ cũng không học vô của Túc Sa Nhã làm Nhạt Tuyết Dung lo lắng nói: "Tiểu Nhã mau tỉnh cho tỷ, không được ngủ nữa, học không xong sẽ bị sư phụ trách phạt đến lúc đó tỷ không giúp được muội đâu".

    Túc Sa Nhã mở đôi mắt nhìn Nhạt Tuyết Dung hỏi: "Tuyết Dung tại sao khi nãy giúp ta?".

    Nhạt Tuyết Dung kí đầu Túc Sa Nhã nói: "Muội nha từ lúc tỉnh lại liền không biết lớn nhỏ, ta là tỷ tỷ của muội bảo vệ muội là chuyện đương nhiên".

    Túc Sa Nhã trầm ngâm suy nghĩ câu nói của Nhạt Tuyết Dung: "Bản thân ta từ nhỏ thân mang kịch độc trong người ngoài họ và sư phụ một lòng đối đãi với ta thì chỉ có hai tiểu đồ đệ cũng được coi là đối xử tốt với ta ngoài ra chẳng còn ai vì ta mà để bản thân bị thương nhưng một năm qua những hành động mà Nhạt Tuyết Dung đối với ta chính là sự che chở, bảo bọc, yêu thương giống như họ đã từng đối với ta" Túc Sa Nhã cười lạnh trong lòng mắt liếc nhìn Nhạt Tuyết Dung nói: "Được rồi ta cùng ngươi học còn nữa sau này không được kí đầu ta, nếu ngươi còn tái phạm ta sẽ phạt ngươi".

    Hai người bắt đầu học thư pháp sau một lúc Túc Sa Nhã đã học xong thư pháp khiến Nhạt Tuyết Dung vô cùng bất ngờ. Túc Sa Nhã đuổi khéo Nhạt Tuyết Dung về phòng rồi tiếp tục giấc ngủ lỡ dỡ khi nãy của mình.

    Sáng sớm hôm sau khi tiếng Gà gáy vừa dứt, Nhạt Tuyết Dung đẩy cửa phòng bước vào lôi kéo Túc Sa Nhã ra khỏi giường nói: "Tiểu Nhã nhanh thức dậy nào nếu không chúng ta trễ giờ đến thao trường".

    Túc Sa Nhã tâm phát hỏa, ánh mắt chứa đầy tia máu nhìn Nhạt Tuyết Dung, thầm nghĩ: "Nếu không phải ngươi một lòng đối tốt với ta trong một năm qua, ta nhất định sẽ tiễn ngươi xuống suối vàng cùng bọn người ở thao trường kia một đường cùng ngươi xuống dưới," cuối cùng thở dài trong lòng an phận theo chân Nhạt Tuyết Dung ra thao trường.

    Tại thao trường, mọi người sếp hàng theo thứ tự Nhạt Mạc Quyết tiến đến từng người điểm danh rồi ra hiệu cho mọi người bắt đầu thao luyện thương pháp, Túc Sa Nhã do lâu ngày nên thân thể suy yếu, không có nội lực chống đỡ nên cầm thương thao luyện cứ như con mèo bệnh tha mồi, động tác cầm thương vô lực đâm tới, chân xiêu vẹo bước sai nhịp Nhạt Tuyết Dung thấy vậy liền tiến đến gần chỉ dạy Túc Sa Nhã luyện thương.

    Thanh âm đầy cao ngạo vang lên: "Tướng quân, ta muốn khiêu chiến người".

    Túc Sa Nhã nghe được quay sang nhìn người phát ra lời nói, rồi mở miệng hỏi Nhạt Tuyết Dung "hắn làm sao lại đi khiêu chiến tướng quân".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Mấy ngày trước khi muội đang hôn mê tướng quân từng tuyên bố, ai đánh thắng người, người sẽ để người đó cùng mẫu thân ra trận giết địch".

    Túc Sa Nhã ánh mắt tiếu ý nhì về hướng đó đi tới xem náo nhiệt Nhạt Tuyết Dung cũng đi theo sau. Nhạt Nhất Cửu dùng song chùy đánh về phía tướng quân Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết nghiêng người né tránh xoay chân đá vào lưng Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Cửu lảo đảo thân người xoay lại bổ nhào về phía Nhạt Mạc Quyết một tay đánh lên đỉnh dầu tay còn lại đâm mạnh vào trước người Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết tay đánh vào cổ tay cầm chùy đang đánh lên đỉnh đầu, chân đá mạnh vào cánh tay đang cầm chùy đánh tới trước người mình, bị ăn đau làm hai tay Nhạt Nhất Cửu run lên vô thức làm rơi song chùy, Nhạt Mạc Quyết liền tung một cước đá vào ngực của Nhạt Nhất Cửu, Nhạt Nhất Cửu té bò ra đất kêu lên đau đớn, Nhạt Nhất Ly nhanh chóng chạy lại đỡ Nhạt Nhất Cửu lên và buổi thao luyện tiếp tục đến xế chiều.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  5. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 3: Náo loạn tướng quân phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau tại học đường, Túc Sa Nhã đang lim diêm ngủ bù vì tối qua thức trắng nguyên đêm lẻn vào dược phòng ăn cắp một vài kim sang dược và bộ kim châm để thi triển trâm pháp giúp hồi phục nội lực. Nhạt Diên Cố quát lên: "Tiểu Nhã, ngươi lại ngủ gật trong giờ học, mau đứng lên cho ta".

    Túc Sa Nhã giật mình đứng lên tay xoa xoa thái dương nói: "Lão sư, ta không phải cố ý ngủ trong giờ học, nguyên lai ta tối hôm qua thức trắng tới sáng để học thuộc thư pháp" nói rồi đọc lên một vài đoạn thư pháp. Tất cả mọi người trong phòng đều trố mắt kinh ngạc nhìn Túc Sa Nhã.

    Nhạt Diên Cố ánh mắt nhìn Túc Sa Nhã có chút thay đổi nói: "Dù là ngươi thức trắng đêm để học thư pháp nhưng đó cũng không phải là cớ để ngươi ngủ trong giờ học. Nếu ngươi đã chăm chỉ như vậy thì cầm lấy học hết trong vòng ba ngày cho ta".

    Túc Sa Nhã mặt khó chịu nói: "Lão sư, cuốn sách này dày như vậy sao học hết được trong ba ngày, ngươi là đang bắt ép ta".

    Ánh mắt Nhạt Diên Cố híp lại nhìn chằm chằm Túc Sa Nhã nói: "Ta lại không biết trước đây ngươi giỏi biện tài như vậy, ta cho ngươi bảy ngày học thuộc cuốn binh thư này. Nếu không thuộc ngươi chuẩn bị thân mình đi." Túc Sa Nhã cầm lấy cuốn sách ngồi xuống, Nhạt Diên Cố tiếp tục giảng dạy.

    Cuối buổi học Túc Sa Nhã một đường về đến phòng chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một thân ảnh xuất hiện Nhạt Tuyết Dung nắm lấy tay Túc Sa Nhã kéo đến bên bàn nói: "Tiểu Nhã, muội còn nằm ra đó, muội chỉ có bảy ngày để học thuộc cuốn sách này nhanh lên tỷ sẽ giúp muội chỗ nào không hiểu tỷ sẽ giải thích cho muội".

    Túc Sa Nhã lắc đầu lòng thầm nghĩ: "Nếu không phải ngươi thật tâm đối tốt với ta sợ là đang điểm danh ở âm tàu rồi. Cuốn sách này làm sao làm khó được ta bất quá hiện giờ không thể bộc lộ quá nhiều nếu không sẽ bị người nghi ngờ" thế là một người hướng dẫn một người học đến chập tối thì dừng. Túc Sa Nhã rất ưa thích sạch sẽ, trước khi lên giường liền đi tắm, khi bước qua chuồng Gà nhìn thấy những con Gà trống ánh mắt Túc Sa Nhã trở nên chán ghét đầu bổng xẹt qua một ý nghĩ.

    Sáng hôm sau khi đang say giấc Nhạt Tuyết Dung đẩy mạnh cửa vội vàng chạy đến bên giường sốc chăn lên kéo Túc Sa Nhã ngồi dậy nói: "Tiểu Nhã nhanh dậy đến học đường, đã trễ lắm rồi. Không biết ai hôm qua dùng dây buộc miệng Gà làm hại sáng nay ai nấy đều thức trễ. Hiện giờ sư phụ rất tức giận đang tra xét mọi người".

    Túc Sa Nhã cả người uể oải ngồi dậy tay xoa xoa thái dương nói: "Tuyết Dung ta biết rồi, ngươi ra ngoài đợi ta thay y phục xong sẽ cùng ngươi tới học đường".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Muội lại không biết lớn nhỏ, muội nhanh lên tỷ ra ngoài đợi muội".

    Sau khi thay y phục xong cả hai người tiến đến học đường thì thấy Nhạt Diên Cố đang nhéo lỗ tai Nhạt Nhất Cửu kéo lên, miệng Nhạt Nhất Cửu liên tục hô lên: "Sư phụ không phải con, không phải con làm mà".

    Nhạt Diên Cố mắt trợn to nhìn Nhạt Nhất Cửu nói: "Không phải ngươi vậy nói ta biết vì sao dây buộc tóc của ngươi lại buộc trên mỏ Gà".

    Nhạt Nhất Cửu miệng lắp bắp không biết trả lời ra sao nhưng khi thấy Túc Sa Nhã đi đến liền hô lên: "Là Nhạt Nhã làm, chính nàng lấy dây buộc tóc của con buộc mỏ Gà nhằm giá họa cho con".

    Nhạt Tuyết Dung nghe Nhạt Nhất Cửu đổ tội cho Túc Sa Nhã liền lên tiếng: "Sư phụ là con.." Lời chưa nói ra hết liền bị Túc Sa Nhã đánh gãy nói: "Là Nhạt Nhất Cửu làm, tối qua ta đi tắm thấy Nhạt Nhất Cửu lén lút bên chuồng Gà".

    Nhạt Diên Cố tức giận xách lỗ tai Nhạt Nhất Cửu lên kéo vào phòng. Trong phòng vọng ra thanh âm xé gió "Vút.. Vút.." Cùng tiếng la hét của Nhạt Nhất Cửu: "Không phải con làm, a.. A.. Sư phụ a.. A..".

    Nhạt Tuyết Dung kéo Túc Sa Nhã ra xa hỏi: "Có thật là tối qua muội chính mắt thấy tiểu Cửu buộc miệng Gà".

    Túc Sa Nhã lạnh đáp: "Không thấy".

    Nhạt Tuyết Dung sửng sốt nói: "Muội.. Sao muội lại nói dối".

    Túc Sa Nhã ánh mắt nham hiểm nhìn Nhạt Tuyết Dung đáp: "Tại sao nàng có thể nói dối hại ta, ta thì lại không thể".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Nhưng tiểu Cửu là tỷ muội của chúng ta, chúng ta đã từng thề giữa trời đất".

    Túc Sa Nhã nhếch miệng cười nói: "Tỷ muội? Tuyết Dung, ta hỏi ngươi ngày thường các nàng coi ngươi là tỷ tỷ hay khi xảy ra chuyện cần người gánh vát thì các nàng mới coi ngươi là tỷ tỷ? Ngươi cho rằng chỉ một câu thề thốt hay huyết mạch tương liên thì sẽ không sát hại nhau? Ta nên nói là ngươi tốt bụng hay là kẻ ngu ngốc đây? Trên đời phàm là người tốt thọ mệnh thường không dài" Túc Sa Nhã nhìn Nhạt Tuyết Dung thở dài nói: "Ta khuyên ngươi một câu lòng hại người có thể không có nhưng tâm phòng người nhất định phải có".

    Nhạt Tuyết Dung nhi ngờ hỏi: "Tiểu Nhã, muội.. Muội nói gì vậy? Ta không hiểu. Tiểu Cửu không có làm muội ấy không đáng bị phạt ta sẽ đi nói với sư phụ" nói xong xoay người đi về phía thư phòng. Lúc này một người từ sau lưng Túc Sa Nhã bước ra, Túc Sa Nhã liếc mắt nhìn nàng không nói gì rồi xoay người đi đến thư phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  6. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 4: Phạm lỗi nên bị phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhạt Tuyết Dung chạy vào thư phòng nói: "Sư phụ, không phải tiểu Cửu làm đâu là con làm, mong sư phụ trách phạt".

    Nhạt Nhất Ly thấy Nhạt Tuyết Dung nhận tội thay muội muội mình chịu phạt liền nói vào: "Sư phụ, sư tỷ cũng lên tiếng thừa nhận là mình làm rồi, mong sư phụ tha cho muội muội".

    Nhạt Diên Cố sửng sốt nhìn Nhạt Tuyết Dung, Nàng biết Nhạt Tuyết Dung vì không muốn thấy Nhạt Nhất Cửu chịu phạt nên mới đứng ra thay Nhạt Nhất Cửu chịu phạt, trong đám đệ tử người mà Nàng thương nhất là Nhạt Tuyết Dung, thấy Nhạt Tuyết Dung không hề phạm lỗi nhưng vì đám muội muội mà đứng ra chịu phạt Nàng sao nỡ lòng xuống tay.

    Thấy Nhạt Diên Cố lưỡng lự Nhạt Nhất Ly nói: "Sư phụ, sư tỷ đã thừa nhận là mình làm. Người lại không phạt sư tỷ không lẻ sư phụ thiên vị sư tỷ".

    Túc Sa Nhã lên tiếng: "Câm miệng" tiến đến lạnh giọng nói: "Gà là do ta buộc, không liên quan ai cả".

    Nhạt Nhất Cửu mắt trợn lớn, tròng mắt chứa đầy tia máu nhìn Túc Sa Nhã quát: "Tiểu Nhã, tên tiểu nhân ngươi hại ta bị đòn oan, ta sẽ xé xác ngươi".

    Túc Sa Nhã liếc mắt nhìn Nhạt Nhất Cửu thông thả nói: "Ai nói ngươi ta là quân tử mà ta cho là tiểu nhân thì ngươi là giống gì?".

    Lúc này tướng quân Nhạt Mạc Quyết đi tới bàn ngồi xuống, ánh mắt trông chờ xem lấy kịch hay. Nhạt Diên Cố giận đỏ mặt buông Nhạt Nhất Cửu ra quát: "Được hay cho nha đầu ngươi dám qua mặt ta, hãm hại tỷ muội".

    Túc Sa Nhã thông thả đến bên bàn ngồi xuống rót một chung trà uống, liếc nhìn Nhạt Diên Cố và Nhạt Mạc Quyết nói: "Vì sao chỉ có các nàng hại ta, ức hiếp ta, ta lại không thể?" Nhìn thấy sự sửng sốt trên gương mặt của Nhạt Diên Cố và Nhạt Mạc Quyết, Túc Sa Nhã nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: "Không phải trước đây khi các nàng ức hiếp ta, hai người các ngươi biết nhưng cũng mặc kệ đó sao. Ngày đó ở bờ sông không phải ta mạng lớn giờ có lẻ đang rong chơi chốn âm tàu rồi cũng nên".

    Nhạt Diên Cố giận nói: "Tuy là vậy nhưng ngươi cũng không được âm hiểm bày mưu hãm hại tỷ muội, đó là đại nghịch bất đạo".

    Túc Sa Nhã cười khinh nói: "Âm hiểm, đại nghịch bất đạo, ta đều chẳng biết ta chỉ biết quân tử có thù tất báo, đúng không lão sư" nói xong thở dài một tiếng rồi đi đến bên bàn nằm sấp xuống nói: "Mà thôi chuyện cũng đã làm rồi nói nhiều cũng vô ít, lão sư muốn phạt thì nhanh lên".

    Nhạt Diên Cố cả giận vun roi liên tục lên mông nhỏ của Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã cắn chặt môi không rên ra một tiếng, mồ hôi lắm tấm từ trên trán trượt dài xuống cằm. Roi cuối cùng vừa buông xuống Nhạt Diên Cố nói: "Phạt cũng đã xong ngươi nên qua gặp tiểu Cửu nói lời xin lỗi với nàng một tiếng".

    Túc Sa Nhã lấy hơi cất tiếng: "Lão sư ngươi có nhầm gì không, ta nhớ không nhầm người là ngươi đánh thì phải" ngồi dậy tay chạm mông chân nhẹ nhàng bước từng bước rời khỏi thư phòng, miệng nói vọng về người phía sau: "Ta hiện giờ phải về chữa thương rất bận, lão sư người đi thì tốt hơn".

    Nhạt Diên Cố tức tối chỉ kịp thốt lên một tiếng: "Ngươi.." Nhạt Mạc Quyết ánh mắt hứng thú nhìn theo bóng lưng Túc Sa Nhã.

    Túc Sa Nhã khó khăn từng bước về đến phòng, đang nhắm mắt nằm sấp trên giường, một thân ảnh nhẹ nhàng tiến đến gần. Túc Sa Nhã nhắm mắt lên tiếng: "Tuyết Dung, ngươi tới làm gì? Không chán ghét ta sao?".

    Nhạt Tuyết Dung bất ngờ hỏi: "Sao ngươi biết là ta? Mà ta sao lại chán ghét ngươi chứ, ngươi dù làm sai như thế nào cũng là muội muội của ta".

    Túc Sa Nhã bất ngờ khi nghe lời nói của Nhạt Tuyết Dung, mắt từ từ mở ra nhìn Nhạt Tuyết Dung nói: "Mùi trên người ngươi." Bốn mắt nhìn nhau giây lát.

    Nhạt Tuyết Dung như nhớ đến gì đó liền giơ tay lên kí đầu Túc Sa Nhã nói: "Ngươi lại không biết lớn nhỏ, phải gọi ta là tỷ tỷ. Ta có đem thuốc bôi cho ngươi, ngươi nằm xuống ta bôi thuốc cho ngươi".

    Túc Sa Nhã bị kí đầu liền chau mày tay nắm lấy vạt cổ áo của Nhạt Tuyết Dung kéo về phía mặt mình, mặt kề mặt Túc Sa Nhã hôn lên chóp mũi Nhạt Tuyết Dung rồi nói: "Đây là hình phạt dành cho ngươi khi kí đầu ta mà ta cũng không thích gọi ngươi là tỷ tỷ" nhìn gương mặt Nhạt Tuyết Dung hồng thấu lên vì mắc cỡ nói: "Ngươi đưa thuốc đây ta tự bôi".

    Nhạt Tuyết Dung vừa mắc cỡ vừa hơi giận nói: "Ngươi.. Ta lớn hơn ngươi, ngươi không được vô phép. Ngươi bị đau ở phía sau tay ngươi không tiện với tới chỗ đó để ta bôi cho".

    Túc Sa Nhã lạnh đáp: "Ngươi mà nhìn thấy mông ta thì nhất định phải trở thành nương tử của ta ngoài ta ra không ai được phép đánh chủ ý lên ngươi, kẻ nào mà có ý với ngươi ta sẽ giết kẻ đó" ánh mắt tiếu ý nhìn Nhạt Tuyết Dung, miệng cười nói tiếp: "Ngươi giờ muốn bôi thuốc cho ta nữa không?".

    Nhạt Tuyết Dung mặt đỏ lên như quả đào nói: "Ngươi nói bậy gì đó, ta.. Ta đồng ý lấy ngươi khi nào. Ta chỉ muốn giúp ngươi bôi thuốc, ta mặc kệ ngươi, ta không quản ngươi nữa, ngươi tự mình bôi thuốc đi" nhét lọ thuốc vào tay Túc Sa Nhã chạy một mạch ra khỏi phòng.

    Túc Sa Nhã nhếch miệng cười nói: "Nha đầu ngốc". Sau đó tự mình thoa thuốc rồi tiến vào giấc ngủ một cách khó khăn do cơn đau từ mông kéo tới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  7. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 5: Sát ý giết Người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau vài ngày dưỡng thương Túc Sa Nhã bắt đầu đến thao trường luyện tập như mọi khi, đến thao trường thì thấy hai tỷ muội Nhạt Nhất Ly và Nhạt Nhất Cửu đang bàn bạc làm sao hạ được tướng quân Nhạt Mạc Quyết. Nhạt Nhất Cửu quay đầu nhìn thấy Túc Sa Nhã liền tiến đến "tên phế vật ngươi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một trận".

    Túc Sa Nhã ánh mắt lạnh nhìn Nhạt Nhất Cửu nói: "Không phải các ngươi đang muốn đánh bại tướng quân Nhạt Mạc Quyết hay sao?".

    Nhạt Nhất Ly nói: "Ý ngươi là sao?".

    Túc Sa Nhã liếc Nhạt Nhất Cửu nói: "Liên thủ phần thắng sẽ lớn hơn." Ba người Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Nhất Ly, Nhạt Nhất Cửu nhìn nhau đồng thơi gật đầu ra hiệu đồng ý.

    Nhạt Nhất Cửu đại diện đứng ra nói: "Tướng quân chúng tôi muốn khiêu chiến người".

    Nhạt Mạc Quyết ánh mắt nhìn Túc Sa Nhã nói: "Ta có nói cho phép các ngươi liên thủ để khiêu chiến".

    Túc Sa Nhã nói: "Nhưng người cũng không nói, không cho phép liên thủ".

    Nhạt Mạc Quyết cười nói: "Được vậy các ngươi cùng lên".

    Bốn Người cùng tiến lên, Nhạt Nhất Ly phi roi tấn công phía chân, Nhạt Nhất Cửu vung song chùy tấn công bên trái, Túc Sa Nhã dùng thương tấn công bên phải, Nhạt Tuyết Dung dùng thương tấn công chính diện, cả bốn người vừa xuất thủ Nhạt Mạc Quyết phi Người lùi về sau tránh né đòn roi của Nhạt Nhất Ly vung về phía chân, Nghiêng người né tránh song chùy hướng tới rồi xuất một đấm vào bên hông của Nhạt Nhất Cửu khiến hắn văng mạnh xuống đất, Túc Sa Nhã nắm thương hướng tới, Nhạt Mạc Quyết né người xuất một cước đá vào lưng Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã nhanh chóng xoay thân thương đỡ lấy một cước của Nhạt Mạc Quyết rồi lùi vài bước về sau. Nhạt Nhất Ly liền vung roi về phía Nhạt Mạc Quyết, tay Nhạt Mạc Quyết bắt chặt roi kéo mạnh về sau vung tay đấm về phía Nhạt Nhất Cửu, bị lực kéo mạnh thân ngươi Nhạt Nhất Cửu lảo đảo bay về hướng Nhạt Mạc Quyết hứng trọn cú đấm lăn nhào ra đất, Nhạt Tuyết Dung phi người hướng mũi thương về phía Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết nghiêng người né tránh một cước đá vào người Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Tuyết Dung văng người rơi xuống đất, Túc Sa Nhã thấy vậy nhanh chóng phi người tới ôm trọn Nhạt Tuyết Dung vào lòng.

    Nhạt Mạc Quyết nói: "Các ngươi thua rồi". Nhạt Nhất Ly và Nhạt Nhất Cửu cuối đầu bò dậy mặt ủ rủ, Túc Sa Nhã thả Nhạt Tuyết Dung xuống đất, mắt híp lại nhìn Nhạt Mạc Quyết.

    Một tiếng cười vang lên "ha ha.." Nàng chính là Nhạt Thi Phi 12 tuổi, được Nhạt Thanh Lạc lượm từ bên ngoài đem về phủ, bồi dưỡng giáo dục xem như con gái, tính cách trầm tĩnh, lạnh lùng, cao ngạo, luôn muốn so sánh với Nhạt Tuyết Dung, tiến tới gần Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Nhất Ly, Nhạt Nhất Cửu lên tiếng nói: "Các ngươi đúng là ngu ngốc, ra sức đánh đến thương tích đầy người cuối cùng làm lợi cho kẻ khác" ánh mắt nhìn về phía Túc Sa Nhã.

    Nhạt Nhất Cửu và Nhạt Nhất Ly nhìn về phía Túc Sa Nhã hoài nghi hỏi: "Ngươi không bị thương?".

    Túc Sa Nhã lạnh giọng nói "Không bị thương thì sao?" Quay sang nhìn Nhạc Thi Phi khinh thường nói: "Ngươi muốn ly gián, ngu ngốc".

    Bị Túc Sa Nhã khinh thường Nhạc Thi Phi xuất quyền đánh về phía Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã nghiêng mình tránh né, trông lúc đang tránh né đường quyền của Nhạc Thi Phi một viên đá xẹt qua má Túc Sa Nhã, một vệt máu rỉ ra trên gương mặt nhỏ của Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã nghiến răng nói: "Ngươi muốn chết".

    Nhạc Thi Phi nhìn Túc Sa Nhã cười khinh nói: "Ngươi cũng dám đối đầu với ta".

    Mọi người thấy tình hình sắp đánh nhau liền nhanh chóng lùi về sau xếp thành vòng phía ngoài Túc Sa Nhã và Nhạc Thi Phi. Nhạc Thi Phi tay cầm thương hướng về Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã cật lực né tránh, một đường thương đâm tới Túc Sa Nhã nghiêng người để mũi thương xẹt qua vai nhưng tay nàng hướng đến cổ Nhạc Thi Phi nhanh chóng nâng cả Người hắn lên rồi đập mạnh xuống đất, tay còn lại liên tục đấm vào má, mắt, mũi của Nhạc Thi Phi, mọi Người nhìn thấy đều kinh hãi, Túc Sa Nhã bắt lấy cây thương bên cạnh dứt khoát đâm xuống xẹt qua má Nhạc Thi Phi cắm thẳng xuống đất làm Nhạt Mạc Quyết cùng Nhạt Diên Cố cả kinh không kịp phản ứng trước hành động của Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã đứng dậy xoay người đi để lại tiếng khóc rống của Nhạc Thi Phi, Túc Sa Nhã đi được mấy bước ngực bổng nhói lên cơn đau thắt, miệng phun ra một ngụm máu, thần trí dần mơ hồ, cả người ngã xuống được Nhạt Tuyết Dung ôm vào lòng.

    Túc Sa Nhã tỉnh lại lấy tay xoa xoa thái dương, mắt chậm rãi nhìn xung quanh thấy Nhạt Tuyết Dung ngồi cạnh giường, Túc Sa Nhã hỏi: "Ta ngất đi bao lâu rồi".

    Nhạt Tuyết Dung đáp: "Gần một ngày. Ngươi đó lúc nãy trông thật đáng sợ, sư phụ nói ngươi khí hỏa công tâm nên mới thổ huyết".

    Lúc này Nhạt Diên Cố đi vào nhìn Túc Sa Nhã nói: "Ngươi sao lại có sát ý giết người, nàng là tỷ tỷ của ngươi".

    Túc Sa Nhã lạnh nhạt hỏi: "Nàng đã chết hay bị nội thương sắp chết?".

    Nhạt Mạc Quyết nói: "Nàng chưa chết chỉ bị ngoại thương".

    Liếc mắt nhìn hai người rồi nhắm mắt nói: "Ta cũng bị thương" rồi im lặng không nói một lời.

    Nhạt Tuyết Dung lên tiếng nói giúp cho Túc Sa Nhã: "Sư muội bị thương vẫn chưa khỏe hẳn, mong sư phụ đừng trách phạt nàng".

    Nhạt Mạc Quyết và Nhạt Diên Cố hai người nhìn nhau rồi rời khỏi phòng. Trước cửa phòng Nhạt Mạc Quyết nói: "Đứa nhỏ trước giờ mọi chuyện đều ẩn nhẫn có lẽ sau vụ chết hụt ở bờ sông đã thúc đẩy mọi ẩn nhẫn trong lòng trở thành một con người hoàn toàn khác".

    Nhạt Diên Cố thở dài nói: "Mong là sau này không trở thành kẻ máu lạnh vô tình".

    Đợi Nhạt Mạc Quyết và Nhạt Diên Cố đi xa, Túc Sa Nhã mở mắt nhìn Nhạt Tuyết Dung nói: "Tuyết Dung, ngươi lấy giấy viết lại đây cho ta".

    Nhạt Tuyết Dung đưa giấy viết cho Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã viết một lúc rồi đưa tờ giấy cho Nhạt Tuyết Dung căn dặn: "Ngươi đến dược đường lấy mấy loại thuốc này rồi nấu theo chỉ dẫn ta đã ghi trong giấy".

    Nhạt Tuyết Dung khó hiểu hỏi: "Không phải thuốc đã theo như sư phụ phân phó sắc cho muội rồi sao? , muội biết y thuật?".

    Túc Sa Nhã nói: "Biết đôi chút, thuốc lão sư sắc uống không hiệu quả nhiều với ta" nhìn Nhạt Tuyết Dung chốc lát nói: "Ta không muốn bất kỳ ai biết chuyện ta biết y thuật. Ngươi giúp ta?".

    Nhạt Tuyết Dung gật đầu nói: "Ta sẽ giúp ngươi, tuyệt không để người thứ ba biết, ngươi nằm nghĩ đi ta đi sắc thuốc cho ngươi".
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  8. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 6: Độc Phụ Nhạt Thanh Lạc xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau nhiều tịnh dưỡng thương thế của Túc Sa Nhã hồi phục hoàn toàn, nội lực cũng dần hồi phục lại. Túc Sa Nhã cùng Nhạt Tuyết Dung đi đến thao trường luyện tập. Ánh mắt mọi người nhìn Túc Sa Nhã sợ sệt có, lo lắng có, tránh né cũng có chung quy chẳng khiến Túc Sa Nhã bận tâm vẫn theo Nhạt Tuyết Dung luyện thương. Nhạt Nhất ly đi đến cạnh hai người nói: "Sư tỷ ba người chúng ta muốn khiêu chiến tướng quân, tỷ và tiểu Nhã có muốn tham gia không?".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Được, nhưng chúng ta phải bàn kế sách tác chiến, lần trước chúng ta thua là do quá rời rạc không chung lòng. Tiểu Nhã, muội có tham gia không?" Bốn người quay sang nhìn Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã không nói gì chỉ lạnh mặt gật đầu. Sau một hồi bàn bạc Nhạt Nhất Cửu tiến đến đối diện Nhạt Mạc Quyết nói: "Tướng quân chúng tôi muốn khiêu chiến với ngài".

    Nhạt Mạc Quyết hứng thú đưa mắt nhìn nói: "Được".

    Túc Sa Nhã nói: "Khoan đã, tướng quân so về võ lực hay thể lực đều hơn chúng tôi, nếu đánh như vậy mười năm nữa cũng không thể thắng được người".

    Nhạt Mạc Quyết ánh mắt hứng thú nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Vậy theo ngươi phải như thế nào?".

    Túc Sa Nhã đáp: "Tỷ võ trong vòng tròn, nếu tướng quân bước chân ra khỏi vòng coi như tướng quân thua" nói xong Túc Sa Nhã vẽ một vòng tròn xung quanh Nhạt Mạc Quyết. Nhạt Mạc Quyết thủ thế tính tấn công Túc Sa Nhã, Túc Sa Nhã lên tiếng nói: "Khoan ta chưa hỏi xong, tướng quân chắc chắn rằng sau khi chúng ta thắng, người sẽ dẫn chúng ta theo nguyên soái ra trận giết địch?".

    Nhạt Mạc Quyết trần trừ nói: "Ta không hứa chắc chắn, nếu các ngươi thắng ta sẽ hướng nguyên soái cầu.." Vừa nói được một nữa Túc Sa Nhã ra hiệu cho Nhạt Nhất Cửu cầm song chùy tấn công tới Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết cả kinh tránh né nhưng Nhạt Nhất Ly cầm roi quấn lấy người Nhạt Mạc Quyết giữ chặt. Nhạt Mạc Quyết nắm lấy dây roi kéo mạnh ra phía sau thân người Nhạt Nhất Ly lảo đảo bay tới trước mặt Nhạt Mạc Quyết, cả Nhạt Nhất Ly và Nhạt Nhất Cửu chạm mạnh vào nhau té lăn ra đất. Túc Sa Nhã, Nhạt Tuyết Dung, Nhạc Thi Phi ba người cầm thương cùng tấn công về phía Nhạt Mạc Quyết, người thì tấn công phái dưới, kẻ tấn công phía trên ba người ăn ý một tiến hai lùi liên tục tấn công rồi phòng thủ khiến Nhạt Mạc Quyết không kịp trở tay, Nhạt Nhất Cửu và Nhạt Nhất Ly cũng nhanh chóng tiếp ứng tấn công Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết chật vật mọi phía liền xoay người rút trường thương ra chống trả. Ba tiến hai lùi, trên dưới trái phải liên tục tấn công làm cho Nhạt Mạc Quyết ngày càng lùi đến ngoài rìa vòng, Nhạt Mạc Quyết đưa thương quét mạnh một cái cả đám té nhào xuống đất rồi từng người nhanh chóng bổ nhào về phía Nhạt Mạc Quyết nhằm kéo Nhạt Mạc Quyết ra khỏi vòng, Nhạt Mạc Quyết thấy tình hình không ổn liền đứng thế trung bình tấn trụ hẳn xuống đất. Túc Sa Nhã thấy tình hình liền hô lên: "Nhất Cửu, Nhất Ly mau đi kiếm đá thật nặng vác vào người" cả hai ngơ ngác nhìn Túc Sa Nhã sau đó ánh mắt lóe lên nhanh chóng chạy đi kiếm đá vác lên người rồi tiến nhập cuộc chiến nhanh chóng chế trụ lên người Nhạt Mạc Quyết, ba người Túc Sa Nhã, Nhạt Tuyết Dung, Nhạc Thi Phi nhanh chóng vác đá lên người tiến nhập chế trụ lên Người Nhạt Mạc Quyết. Nhạt Mạc Quyết ngày càng kiệt sức liền giậm chân thật mạnh xuống đất để những tiểu tử trên người mình té xuống. Một, hai, năm từng cú giậm đất làm cát đá vừa lún vừa bay mịt mờ bất giác Túc Sa Nhã hô lên: "Chạm rồi, tướng quân chạm vạch rồi, chúng ta thắng." Nghe được tiếng hô của Túc Sa Nhã mọi người ai nấy đang đu trên người Nhạt Mạc Quyết đều vô lực buông thõng tay rơi xuống đất nằm thở.

    Một âm thanh lạnh lẽo từ phía xa vang lên: "Bị trêu đùa đến như vậy, xem ra thời gian này Nhạt Mạc Quyết Ngươi khá là an nhàn" một thân ảnh từ từ xuất hiện chính là Nhạt Thanh Lạc 20 tuổi, sắc nước hương trời, là mẹ nuôi của tám đứa nhỏ, văn võ song toàn, tính tình lạnh lùng, ít nói, làm việc quyết đoán, hơi cao ngạo.

    Nhạt Mạc Quyết vừa nhìn thấy Nhạt Thanh Lạc liền khuỵu một gối chấp tay hành lễ, nói: "Mạt tướng bất tài, xin nguyên soái trách phạt".

    Nhạt Thanh Lạc nhìn lướt qua mọi người nói: "Ba mươi côn bản, lập tức thi hành".

    Một đoàn nữ nhân áp Nhạt Mạc Quyết lên ghế dài nằm sấp, hai nữ nhân cầm đại bản đập lên mông Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết cắn chặt môi không để tiếng rên phát ra. Mọi người ở đó ai cũng đều xanh mặt không dám thốt lên lời.

    Túc Sa Nhã nhìn Nhạt Thanh Lạc nghĩ: "Nữ nhân này.. Để ta xem ngươi là loại người gì?" Túc Sa Nhã tiến lên nói: "Nguyên soái, tướng quân chỉ đang kiểm tra trình độ võ công của bọn ta, mong nguyên soái xem xét".

    Nhạt Thanh Lạc tiến đến nâng cầm Túc Sa Nhã lên quan sát, lực đạo ngón tay khá mạnh khiến cho cằm của Túc Sa Nhã để lại vết hồng hỏi: "Đã đánh bao nhiêu côn".

    Một người lên tiếng: "Bẩm nguyên soái đã đánh mười côn bản còn hai mươi côn bản".

    Nhạt Thanh Lạc thanh âm lạnh lùng nói: "Đánh gấp đôi." Túc Sa Nhã đầu chân mày nhăn lại, ánh mắt híp lại lạnh lùng nhìn Nhạt Thanh Lạc, quay đầu nhìn Nhạt Mạc Quyết thấy Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhạt Thanh Lạc nhìn Nhạt Diên Cố nói: "Ngươi dạo này cũng khá là rãnh rỗi, xem ra phải chỉnh đốn lại vài thứ".

    Sau khi Nhạt Thanh Lạc trừng phạt xong Nhạt Mạc Quyết, bắt đầu triệu tập mọi người. Nhạt Thanh Lạc quan sát mọi người đứng trung bình tấn, lần lượt đi tới đi lui xem xét ai đứng sai đều bị Nhạt Thanh Lạc dùng roi quất vào người nhưng không ai dám rên lên một tiếng, ai nấy đều bị roi quất duy chỉ trừ một mình Túc Sa Nhã, một tiếng rên vang lên: "A.. A..".

    Túc Sa Nhã liếc mắt nhìn nơi phát ra thanh âm đó là từ Nhạt Tuyết Dung, Túc Sa Nhã chau mày nghĩ: "Đứa nhỏ này việc gì cũng nhẫn nhịn nuốt vào trong lòng sao hôm nay lại kêu rên khi bị quất roi" ánh mắt Túc Sa Nhã dò xét nhìn Nhạt Tuyết Dung từ trên xuống tầm nhìn dừng lại ngay mu bàn tay vừa sưng vừa đỏ của Nhạt Tuyết Dung. Túc Sa Nhã thầm nghĩ: "Ảnh hưởng đến khớp xương." Đến chập tối Nhạt Thanh Lạc cho mọi người rời thao trường quay về nghĩ ngơi.

    Túc Sa Nhã tiến đến nâng tay Nhạt Tuyết Dung lên xem xét nói: "Đau, phải xử lý tốt không sau này khó dùng binh khí".

    Nhạt Tuyết Dung ánh mắt rưng rưng nhìn Túc Sa Nhã, Nhạt Diên Cố tiến đến xem xét nói: "Tuyết Dung đừng sợ có sư phụ ở đây tay con sẽ không sao ta dẫn con tới gặp nguyên soái." Nhạt Diên Cố dẫn Nhạt Tuyết Dung đến gặp Nhạt Thanh Lạc đang ngồi trong thư phòng đọc sách, Nhạt Diên Cố tiến đến hành lễ với Nhạt Thanh Lạc rồi nói: "Nguyên soái, có thể cho ta một vài dược liệu quý để trị thương".

    Nhạt Thanh Lạc ngước mắt lên nhìn Nhạt Diên Cố, Nhạt Diên Cố lùi về sau kéo tay Nhạt Tuyết Dung ra cho Nhạt Thanh Lạc xem rồi nói: "Bị thương đến xương cốt." Túc Sa Nhã đứng cạnh bên quan sát từng cử chỉ hành động của Nhạt Thanh Lạc, Nhạt Thanh Lạc ánh mắt ôn nhu nhìn tay Nhạt Tuyết Dung giọng dịu dàng nói: "Ngươi dẫn nàng đi đến dược phòng băng thuốc đi, cần thuốc gì cứ lấy dùng." Nhạt Diên Cố dẫn Nhạt Tuyết Dung đến dược phòng, Túc Sa Nhã cũng đi theo phía sau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  9. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 7: Ta chỉ đùa nhưng Nàng không đùa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thấy Nhạt Tuyết Dung băng bó tay xong, Túc Sa Nhã cũng tiện tay đem vài dược liệu về phòng rồi đi tắm rửa sạch sẽ. Túc Sa Nhã đến phòng ăn, thấy tất cả mọi người đều đứng, trên mỗi ghế đều lót miếng đệm duy chỉ có ghế của Túc Sa Nhã là không lót đệm, Túc Sa Nhã chau mày, Nhạt Diên Cố thấy vậy, trêu trọc Túc Sa Nhã nói: "Sao! Không vui sao?" Túc Sa Nhã liếc Nhạt Diên Cố một cái rồi không nói gì. Mọi người trong phòng đều đồng thanh hành lễ hô lên: "Mẫu thân" Túc Sa Nhã đưa mắt nhìn rồi hành lễ hô: "Nguyên soái".

    Nhạt Thanh Lạc ánh mắt không vui nói: "Nếu ngươi không thích ở phủ cứ cút đi" xoay người ngồi vào bàn.

    Túc Sa Nhã vẫn mặt lạnh không nói gì ngồi vào bàn ăn cơm, Túc Sa Nhã nhìn qua thấy Nhạt Tuyết Dung chỉ cầm lấy bánh bao ăn, nhìn xuống tay Nhạt Tuyết Dung như một cái móng heo vì bị Nhạt Diên Cố quấn băng quá nhiều vòng nên không thể cầm muống hay đũa để ăn. Túc Sa Nhã thở dài trong lòng rồi đưa tay lấy bánh bao Nhạt Tuyết Dung đang ăn bẻ đôi trét một ít nước thịt vào mặt bánh, dồn thịt vào giữa rồi dưa cho Nhạt Tuyết Dung nói: "Ăn đi, khá ngon" Nhạt Tuyết Dung không biết bánh bao có thể ăn như vậy liền vui vẻ tiếp nhận, cả đám nhỏ thấy kiểu ăn kì quái cũng bắt trước ăn theo. Sau bữa ăn Túc Sa Nhã và Nhạt Tuyết Dung cùng nhau đến thăm Nhạt Mạc Quyết, đến cửa phòng Túc Sa Nhã rõ cửa một hổi không thấy ai lên tiếng.

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Có khi nào tướng quân Mạc Quyết đau quá nên ngủ quên luôn không?".

    Nghe vậy Túc Sa Nhã đẩy cửa bước vào, đến bên giường thấy Nhạt Mạc Quyết đang nằm sấp mắt nhắm nghiền, Nhạt Mạc Quyết nghe tiếng động đến gần ráng chóng hai mắt lên nhìn, miệng khô khóc nói: "Đã khuya rồi sao các ngươi không đi nghĩ".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Hai đứa Con tới thăm tướng quân, Sa Nhã có làm đồ ăn cho tướng quân" nói rồi đem bánh bao kẹp thịt ra đưa cho Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Mạc Quyết vui vẻ chống đẩy thân người ngồi đậy cằm bánh bao ăn.

    Lúc này Nhạt Diên Cố tiến nào tay cầm lọ thuốc nói: "Hai người các ngươi về nghĩ đi, để tướng quân ta chăm sóc cho".

    Hai người bước ra khỏi phòng, Túc Sa Nhã xoay người lại khép cửa phòng lúc này nghe được thanh âm phát ra từ trong phòng: "A.. Sư.. Tỷ nhẹ.. Nhẹ.. A.. Một chút, ân.. A.. Tỷ tỷ.. A.. Làm ta.. Đau".

    Túc Sa Nhã thầm nghĩ: "Thì ra Nhạt Diên Cố là thân nữ nhi".

    Nhạt Diên Cố nói: "Không nhẹ được, nhẹ sẽ không hết. Ngươi đó còn rên la nữa".

    Nhạt Mạc Quyết uất ức đáp: "Lúc bị đánh.. Không lên tiếng a.. A.. Thì thôi.. Đi an.. A.. Giờ thoa thuốc tại sao muội.. A.. Không được.. Lên tiếng, ân.. A.. Tỷ tỷ.. A.. Từ.. Khi.. Nào.. A.. Mà lực tay.. Ân.. A.. A.. Của.. Tỷ.. Mạnh.. Đến vậy".

    Túc Sa Nhã đang chăm chú nghe thanh âm trong phòng, cảm thấy có một cổ khí lực hướng về mình liền nhanh chóng ngồi sụp xuống tránh né, Túc Sa Nhã ngước đầu lên nhìn thì thấy Nhạt Thanh Lạc mặt lạnh băng nhìn mình nói: "Ngươi làm gì ở đây" thanh âm trong phòng bỗng im bật.

    Túc Sa Nhã đứng dậy nói: "Ta đến thăm tướng quân Mạc Quyết".

    Nhạt Diên Cố bước từ trong phòng ra nhìn Túc Sa Nhã hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?".

    Túc Sa Nhã lạnh đáp: "Chúng ta đi" nhanh chóng nấm lấy tay Nhạt Tuyết Dung xoay người rời đi, đi được một đoạn Túc Sa Nhã nghe vọng phía sau lời Nhạt Thanh Lạc hỏi: "Hai ngươi ở trong phòng làm gì?".

    Sau mấy ngày trôi qua tay Nhạt Tuyết Dung khỏi hẳn, hôm nay là ngày gỡ băng quấn trên tay xuống, Túc Sa Nhã mấy ngày không có Nhạt Tuyết Dung buộc tóc chỉ buộc hờ nữa phần tóc của mình lên, Túc Sa Nhã tay cầm dây buộc tóc đến dược đường tìm Nhạt Tuyết Dung sẵn chôm vài dược liệu quý về dùng, vừa bước vào dược đường đã thấy Nhạt Thanh Lạc ngồi trên ghế, kế bên là Nhạt Mạc Quyết còn Nhạt Diên Cố đang gỡ băng cho Nhạt Tuyết Dung.

    Nhạt Thanh Lạc thấy Túc Sa Nhã đến dược đường mặt nghiêm nghị hỏi: "Ngươi đến dược đường làm gì?".

    Túc Sa Nhã mặt vô biểu tình đáp: "Tới tìm.. Sư tỷ" thấy ánh mắt dò xét của Nhạt Thanh Lạc, Túc Sa Nhã nói tiếp "ta không biết cột tóc đến để sư tỷ cột dùm ta".

    Nhạt Thanh Lạc mặt lạnh lùng tay đặt xuống bàn một cây kéo nói: "Một là tự buộc tóc hai là cắt bỏ đi".

    Túc Sa Nhã ánh mắt tiếu ý nhìn Nhạt Thanh Lạc, tay cầm kéo quan sát rồi đưa kéo vào cắt "xẹt.." Cắt đứt vài lọn tóc, mặt Nhạt Mạc Quyết, Nhạt Diên Cố, Nhạt Tuyết Dung vô cùng bất ngờ trước hành động của Túc Sa Nhã, còn Nhạt Thanh Lạc thì mặt đen lại một đống đến khi Túc Sa Nhã định cắt tiếp những lọn tóc còn lại thì Nhạt Thanh Lạc đứng dậy tay cầm lấy thanh thướt dài trong dược đường tiến đến nắm lấy cổ áo Túc Sa Nhã kéo vào phòng đóng cửa lại, trong phòng chỉ vang lên thanh âm của Túc Sa Nhã: "Ngươi định làm gì buông ta ra a.. A.. A.." Nhạt Thanh Lạc đánh Túc Sa Nhã không chút nương tình đánh đến khi thướt dài gãy làm đôi mới bỏ đi. Túc Sa Nhã chật vật đứng dậy lếch từng bước nặng nề ra cửa lòng thầm oán: "Nhạt Thanh Lạc chết tiệt, đợi ta hồi phục nội lực ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết" vừa ra khỏi cửa đã thấy Nhạt Tuyết Dung đứng đợi, Nhạt Tuyết Dung tiến đến đỡ Túc Sa Nhã về phòng.

    Đến phòng Túc Sa Nhã, Nhạt Tuyết Dung vừa giúp Túc Sa Nhã buộc tóc vừa nói: "Muội thật là, mẫu thân cũng muốn muội tự học cách buộc tóc thôi, sao muội lại đi cắt tóc mình".

    Túc Sa Nhã nói: "Ta cũng không nói là thật cắt, ta chỉ muốn chọc nàng một tí, không ngờ nàng phản ứng cuồng bạo như vậy".

    Nhạt Tuyết Dung cười nói: "Chọc mẫu thân e là chỉ có mình muội dám thôi".
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  10. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 8: Huấn luyện đặt biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Sa Nhã nhìn Nhạt Tuyết Dung nói: "Ta có cái gì mà không dám? Ta đã giúp ngươi đánh thắng tướng quân, ngươi sẽ báo đáp ta thế nào?".

    Nhạt Tuyết Dung ngẫm nghĩ giây lát nói: "Vậy muội muốn gì? Tỷ có tỷ sẽ cho muội".

    Túc Sa Nhã mắt vô cảm nói: "Ta muốn ngươi".

    Nhạt Tuyết Dung bất ngờ nói: "Tiểu Nhã, ngươi lại không nghiêm túc".

    Túc Sa Nhã thanh âm lạnh lẽo hỏi: "Có cho hay không?".

    Nhạt Tuyết Dung ấp úng nói: "Ta.." Trầm ngâm nhìn sâu vào đôi mắt của Túc Sa Nhã, thầm nghĩ: "Ánh mắt của muội ấy sao lại lạnh lẽo và cô tịch đến vậy?" Suy nghĩ hồi lâu Nhạt Tuyết Dung không đáp chỉ khẻ gật đầu.

    Sáng hôm sau tại thao trường, Nhạt Mạc Quyết kêu Túc Sa Nhã vào rừng huấn luyện riêng. Nhạt Mạc Quyết đưa cho Túc Sa Nhã một bàn đá cao hơn nữa người Túc Sa Nhã, Nhạt Mạc Quyết kêu Túc Sa Nhã phải kéo bàn đá từ trong núi đến nơi tập kết trong thao trường, Túc Sa Nhã há hốc miệng khi nhìn bàn đá tay đưa lên thái dương xoa xoa thầm nghĩ "ta vậy mà lâm vào ngõ cụt này, nội lực vừa khôi phục vài phần chưa ổn định không thể sử dụng, chỉ còn dùng sức cơ thể" cười khổ trong lòng, cắn răng kéo bàn đá từng chút một đến xé chiều bàn đá chỉ kéo được nữa đường, toàn thân Túc Sa Nhã đều vô lực ngồi xổm xuống đất, trán lấm tấm mồ hôi.

    Nhạt Thanh Lạc tiến đến ánh mắt khinh thường nhìn Túc Sa Nhã, nói "nữa khắc nữa ngươi chưa về tới thì tối nay ngủ trong rừng, cơm tối cũng không cần dùng".

    Túc Sa Nhã tức điên lên mắt đầy tia máu nhìn Nhạt Tuyết Dung, đi lướt qua Nàng lấy trong ngực ra lọ thuốc trút vài viên bỏ vào miệng rồi tiếp tục kéo bàn đá về phía trước, vừa kéo miệng hét lên: "Khốn - kiếp, Rắn - Rết." Tiếng hét khá lớn làm Nhạt Thanh Lạc giật mình quay lại nhìn chằm chằm Túc Sa Nhã, khuôn mặt hiện lên rõ rệt vẻ hắc ám.

    Nữa khắc sau Túc Sa Nhã đã thành công kéo bàn đá đến nơi tập kết, cả thân người rả rời đổ sầm xuống đất, một người tiến đến đỡ Túc Sa Nhã dậy, Túc Sa Nhã dùng sức đẩy người kia sang một bên, miệng dùng sức nói: "Cút, không được chạm vào ta," gắng lếch mình ngồi dậy, loạng choạng đi về phòng. Về đến phòng Túc Sa Nhã đỗ sầm cả thân người lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc này Nhạt Tuyết Dung luôn đi theo phía sau Túc Sa Nhã liền tiến đến giường giúp Túc Sa Nhã thay y phục vì biết Túc Sa Nhã rất ưa sạch sẽ rồi sắp Túc Sa Nhã nằm ngay ngắn trên giường, đắp mền cho Túc Sa Nhã xong rồi quay về phòng nghĩ ngơi.

    Mấy ngày tiếp theo ngày nào Túc Sa Nhã cũng kéo bàn đá thời gian kéo ngày càng rút ngắn và đương nhiên thảo dược trong dược đường cũng dần không cánh mà bay. Sáng hôm nay như mọi khi Túc Sa Nhã đi vào rừng thấy trước mắt là một xe đẩy trên xe là bàn đá cùng Nhạt Mạc Quyết đang ngồi.

    Túc Sa Nhã trợn mắt lạnh lùng hỏi: "Mạc Quyết, ngươi đây ý gì?".

    Nhạt Mạc Quyết cười nói: "Đẩy xe về điểm tập kết".

    Túc Sa Nhã giận tím người nói: "Ngươi.. Mạc Quyết ngươi đợi đó cho ta" nói xong tay đẩy xe từng bước nặng nề đẩy về. Suốt hai tháng này nào Túc Sa Nhã cũng đều đẩy xe thể lực ngày một tăng, nội lực trong người Túc Sa Nhã cũng dần hồi phục. Tháng thứ ba được Nhạt Mạc Quyết truyền thụ kinh kinh nghiệm cùng chiêu thức thương pháp. Tháng thứ ba đối chiến cùng Nhạt Mạc Quyết, vào ngày cuối cùng của buổi huấn luyện Túc Sa Nhã không mai ôm lấy Nhạt Mạc Quyết đầu chạm vào ngực nàng một trận choáng váng đầu óc kéo đến.

    Túc Sa Nhã trong lúc choáng váng, miệng lỡ thốt lên: "Sao vừa nhỏ vừa cứng vậy" và thế là mặt Nhạt Mạc Quyết đen lại như tro tàn từ đối chiến nương tay chuyển sang sát phạt không lưu tình, Túc Sa Nhã đối chiến cùng Nhạt Mạc Quyết nhưng không động đến nội lực, bị ăn đau nhiều lần nhưng cũng không phải là người hiền lành, trả lại cho Nhạt Mạc Quyết vài chỗ đau trên người.

    Ngày hôm sau tại thao trường, trên đài Túc Sa Nhã cùng Nhạt Nhất Ly đang so chiêu cùng nhau, roi của Nhạt Nhất Ly quấn chặt lấy thương của Túc Sa Nhã kéo về phía mình, Túc Sa Nhã thấy vậy buông tay để thương bay về phía Nhạt Nhất Ly. Túc Sa Nhã phi người về trước chụp lấy thân thương quấn chặt dây roi trong tay Nhạt Nhất Ly rồi vung lên không, Nhạt Nhất Ly phi người lên không tính chụp lại dây roi nào ngờ Túc Sa Nhã phi cước đạp vào ngực Nhạt Nhất Ly, Nhạt Nhất Ly ngã rạp xuống đất.

    Nhạt Nhất Ly đứng dậy nói: "Ta tâm phục, khẩu phục." Túc Sa Nhã mặt lạnh không nói nhẹ gật đầu rồi bước xuống đài.

    Nhạt Thanh Lạc tiến đến gần Túc Sa Nhã, tay cần thanh thương được rèn đúc bằng thép nói: "Đây là quà cho ngươi".

    Túc Sa Nhã lạnh lùng tiếp nhận thương nói: "Ta có quyền quyết định đối với nó".

    Nhạt Thanh Lạc nói: "Đúng vậy" nhìn lướt qua mọi người nói: "Thánh thượng có chỉ năm ngày nữa triệu kiến các ngươi theo ta vào cung".

    Tin được truyền ra, mọi người ai nấy vừa hồi hợp vừa lo lắng đợi chờ được vào cung cùng Nhạt Thanh Lạc, nhưng riêng một người nét mặt vẫn vậy không chút thay đổi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
  11. crazyyong93

    Bài viết:
    49
    Chương 9: Chịu hình chốn cung cấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong hoàng cung, Nhạt Thanh Lạc đi trước trái phải hai bên là Nhạt Mạc Quyết và Nhạt Diên Cố phía sau là đám nhóc được triệu vào cung, tới cửa cung Nhạt Thanh Lạc nói: "Các ngươi chờ ở đây, đợi lệnh triệu kiến thì vào, không được mất lễ nghi." Cả đám gật đầu đồng ý dõi theo bóng lưng Nhạt Thanh Lạc.

    Một canh giờ trôi qua vị thái giám xuất hiện nói: "Hoàng thượng có chỉ lệnh các vị vào yết kiến" nói xong xoay người dẫn đầu đi trước, đi tới một khúc cua trong hoàng cung vị thái giám quay lại, hô "người đâu mau bắt đồng đảng của phản tặc Nhạt Thanh Lạc".

    Cả đám hốt hoảng, Nhạt Nhất Cửu hô lên: "Ngươi nói ai phản tặc".

    Thái giám nói: "Phản tặc Nhạt Thanh Lạc hành thích vua, ý đồ soán ngôi đoạt vị hiện đang bị truy bắt, các ngươi thức thời đầu hàng chịu trói họa mai còn có đường sống".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Mẫu thân không thể nào hành thích vua soán ngôi đoạt vị được, nhất định là có ẩn tình trong đó".

    Cả đám gật đầu đồng ý với lời nói của Nhạt Tuyết Dung, định buông tay triệu trói để chứng tỏ sự thanh bạch của Nhạt Thanh Lạc và bọn họ.

    Túc Sa Nhã phi Người xuất chiêu đánh vào đội hộ vệ lớn tiếng nói: "Không được đầu hàng, nhất định có người hãm hại nguyên soái, nguyên soái đang gặp nguy hiểm, phải nhanh chóng thoát thân tìm chứng cứ chứng minh nguyên soái vô tội".

    Nhạc Thi Phi nghe lời nói của Túc Sa Nhã cũng bừng tỉnh xuất thương về phía hộ vệ nói: "Tiểu Nhã nói không sai, chúng ta phải nhanh chóng thoát thân, nếu cả chúng ta cũng bị bắt ai minh oan cho mẫu thân".

    Ba người Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Nhất Ly, Nhạt Nhất Cửu hiểu ra vấn đề liền cùng nhau xuất thủ tìm đường tẩu thoát.

    Một trận giao chiến quyết liệt hộ vệ hoàng cung tử thương không ít nhưng đám hộ vệ này vừa ngã xuống thì đám hộ vệ khác lại kéo tới, thể lực của đám nhóc ngày một giảm vết thương trên người cũng ngày thêm nhiều nhưng không vì thế mà nương tay với đám hộ vệ, tiếng binh khí va chạm đến đinh tai nhức óc, một âm thanh hô to lên: "Các ngươi dừng tay không ta một đau giết chết nàng." Cả đám nhìn về nơi phát ra thanh âm, nhìn thấy một hộ vệ đang kề đao vào cỗ Nhạt Nhất Ly.

    Nhạt Nhất Ly hô lớn: "Đừng lo cho ta các ngươi mau chạy đi, ta có chết cũng không sao, ta rất vui vì làm tỷ muội với các người".

    Thị vệ đưa đao cứa vào da Nhạt Nhất Ly, một tia máu hiện ra trên cổ nói: "Các ngươi còn không buông tay triệu trói".

    Nhạt Nhất Cửu buông song chùy xuống, từng người buông xuống vũ khí, những thị vệ tiến đến trói tất cả lại rồi nhốt vào thiên lao. Vào đến thiên lao đám người Túc Sa Nhã đều bị đẩy xuống thủy lao, mặt mày người nào người nấy đều nhăn đến lợi hại bởi vì trong nước được bỏ thêm muối vào, vết thương trên người đau rát đến khó tả, chưa được bao lâu một gác ngục đi vào tay cầm một thùng nước, hắn đỗ vào thủy lao.

    Nhạc Thi Phi hô lên: "Mau lặn xuống là nước sôi".

    Nhạt Tuyết Dung nắm lấy tay Túc Sa Nhã lặn xuống nước những người còn lại cũng kịp thời lặn xuống đến khi hết hơi mọi người trồi lên mặt nước liên tục dùng tay phát nước phía dưới lên để trung hòa nước sôi trên mặt nước.

    Gác ngục cười lớn nói: "Ha ha.. Còn màng vui phía sau các ngươi từ từ hưởng thụ" nói xong xoay người bỏ đi.

    Nhạt Nhất Cửu nói: "Mẫu thân giờ như thế nào rồi? Chúng ta làm sao chốn ra ngoài đây?".

    Nhạt Nhất Ly an ủi Nhạt Nhất Cửu nói: "Yên tâm đi mẫu thân sẽ không sao, bên cạnh người còn có sư phụ và tướng quân nữa mà".

    Túc Sa Nhã lạnh nhạt nói: "Nên lo lắng là chúng ta, ta nghĩ hiện giờ nguyên soái đang an toàn ở đâu đó, nếu có bị bắt người vẫn bình an không bị gì. Lo là bọn chúng sẽ hành động đối với chúng ta, ép chúng ta nói đều không hề tồn tại".

    Nhạc Thi Phi sửng sốt hỏi: "Ý ngươi là bọn chúng ép cung chúng ta, bắt chúng ta khai mẫu thân có mưu đồ tạo phản".

    Túc Sa Nhã không nói gì đưa mắt nhìn bọn hắn. Nhạt Tuyết Dung lên tiếng: "Chúng ta không thể phản bội mẫu thân, ta mong các ngươi có thể nghĩ đến mẫu thân từng đối đãi tốt với chúng ta như thế nào".

    Nhạt Nhất Cửu vội vàng nói: "Ngươi nghĩ chúng ta là loại người gì? Nếu không nhờ mẫu thân thì giờ tỷ muội ta đã trở thành cỗ thi thể bị vứt bỏ ở bãi tha ma nào rồi".

    Nhạc Thi Phi nói: "Đúng vậy mẫu thân đối xử tốt với chúng ta, dù cho có chết cũng không làm chuyện có lỗi với mẫu thân".

    Nhạt Tuyết Dung nói: "Mong các ngươi nhớ lời mình nói, vạn nhất chúng ta chỉ có thể thí xe giữ tướng".

    Cả bọn nhìn nhau gật đầu. Một tên gác ngục bước vào dò xét người dưới thủy lao rồi kêu người xuống áp giải Nhạt Nhất Cửu lên.

    Nhạt Nhất Ly ánh mắt lo lắng nhìn Nhạt Nhất Cửu nói: "Muội muội".

    Nhạt Nhất Cửu quay lại nhìn Nhạt Nhất Ly đáp: "Tỷ tỷ đừng lo muội sẽ không sao".

    Từ trong thủy lao nghe vọng được thanh âm truy hỏi của một tên gác ngục: "Ngươi mau khai báo, có phải Nhạt Thanh Lạc ý đồ giết vua mưu phản".

    Nhạt Nhất Cửu tức giận đáp: "Ngươi ngu người à không thấy mẫu thân ta trung quân ái quốc, hết lòng vì nước vì dân sao".

    Gác ngục tức giận quát: "Tên khốn nhà ngươi dám nhổ nước miếng vào mặt ta, người đâu đánh thật mạnh cho ta".

    Tiếng roi da "Vút.. Vút.." vang vọng khắp thiên lao. Nhạt Nhất Cửu cười to nói: "Ha ha.. Đồ mèo bệnh ngươi đang rãi ngứa cho gia ngươi à".

    Sau một hồi thanh âm roi quất không còn nữa, hai tên gác ngục khiêng Nhạt Nhất Cửu vào văng xuống thủy lao, cả người Nhạt Nhất Cửu vừa chạm tới mặt nước, mắt liền mở thật to, miệng thét lên thảm thiết vì đau đớn, cả bọn liền nâng Nhạt Nhất Cửu khỏi mặt nước. Một tên gác cổng đi vào miệng cười gian nhìn lướt xuống thủy lao, Nhạt Tuyết Dung lấy thân mình che chắn trước người Túc Sa Nhã. Tên gác ngục chỉ vào Nhạt Tuyết Dung kêu người đem nàng lên.

    Trước khi đi Nhạt Tuyết Dung nhìn Túc Sa Nhã nói: "Tỷ không sao đừng lo lắng".

    Thanh âm tên gác ngục hỏi Nhạt Tuyết Dung: "Ngươi có chịu khai hay không?".

    Nhạt Tuyết Dung đáp: "Ngươi muốn ta khai cái gì, mẫu thân ta là người trung thành với hoàng thượng. Trời đất chứng giám, ngươi muốn ta nói lời giả dối ngươi mơ đi".

    Tiếng roi da "Vút.. Vút" Nhạt Tuyết Dung một tiếng rên nhẹ cũng không phát ra. Tên gác ngục quát lớn: "Người đâu đem kẹp gỗ lại đây để ta coi ngươi cứng miệng tới đâu." Kẹp gỗ được dụng hình trên người Nhạt Tuyết Dung, Nhạt Tuyết Dung nữa tiếng cũng không rên la chỉ nghe thanh âm một tên gác ngục, nói "ngất xỉu rồi trưởng ngục".

    Lúc này Túc Sa Nhã liếc mắt nhìn Nhạc Thi Phi, Nhạc Thi Phi gật đầu ngầm hiểu. Túc Sa Nhã la lên: "Trưởng ngục ngươi thả ta ra ngươi muốn ta nói gì ta cũng đều nói".

    Nhạc Thi Phi la lên: "Khốn kiếp ngươi dám phản bội mẫu thân ta giết ngươi".

    Túc Sa Nhã la lớn: "Trưởng ngục cứu ta, ngươi muốn ta nói cái gì dù là vu oan hay gì đó ta đều nói, mau cứu ta hắn điên rồi hắn muốn giết ta".
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...