Xuyên Không Muốn An Nhàn Sống Trong Thân Phận Nữ Phụ - Thanh Chỉ Andley

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thanh Chỉ Andley, 31 Tháng tám 2021.

  1. Thanh Chỉ Andley

    Bài viết:
    16
    Chap 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau vẫn như thường lệ cô cùng Tinh Vũ đi học nhưng hình như Tinh Vũ có điều gì đó không đúng lắm ánh mắt cứ dán chặt vào người cô dù không nói gì nhưng cậu ta vẫn nhìn cô như thế cho đến khi cô bước vào lớp cậu mới quay người vào lớp học của mình. Đến bàn mình cô đã thấy trên bàn là bánh cookie hạnh nhân, thấy cô đến Phùng Mạc lại đưa thêm cho cô một hộp sữa rồi chỉ vào túi bánh trên bàn hiểu ý cô mở túi ra cắn một miếng bánh rồi quay sang nhìn ánh mắt chờ mong của người bên cạnh không tiếc mà giơ ngón cái khen thưởng cậu một, bánh thật sự rất ngon mùi vị cũng y hệt.

    Kì thi cũng sắp tới gần dù chỉ là thi tháng nhưng không khí học tập cũng tăng lên không ít, giờ ra chơi một vài người lớp trọng điểm kéo đến lớp cô nghe nói là do hôm qua một cậu bạn đã đăng lên mạng dòng trạng thái quyết tâm giành được vị trí thứ nhất sau đó một số người bên lớp trọng điểm bắt đầu để lại bình luận mang tính trào phúng trước nay hạng nhất đều là Tinh Vũ nên họ cười nhạo dù cậu ta có cố đến mấy hạng cao nhất cũng chỉ đứng thứ năm, nói ra cậu ta rất cố gắng đợt thi trước cậu ta đứng thứ năm tăng đến mười hạng cao, hai bên lời qua tiếng lại một hồi quyết lập ra một cuộc thách đấu xem ai là người đứng đầu.

    "Nếu bất kì ai trong lớp này đứng đầu bọn tôi sẽ gọi người đó bằng ông nội," một người chỉ vào lớp cô nói, khá kích thích hết đấu thể thao lại đến đấu trí xem ra ngày ngày ở đây xem mấy trận thách đấu này cũng không tồi. Phùng Mạc đột nhiên huých nhẹ tay cô một cái: "Tớ nên đề cử cậu làm ứng cử viên," rồi hướng mặt về phía cuộc tranh cãi vừa tan, hiểu ý cô gõ quyển sách trên tay vào đầu lực không lớn, mục đích của cô ở đây là sống an nhàn chứ không phải gây tiếng vang.

    Mọi chuyện vẫn thật thoải mái vì thật may một trong những nhân vật cốt lõi vẫn chưa xuất hiện và cũng thật may cô chỉ là nữ phụ 3 nếu cô không tham gia vào việc giành nam chính có lẽ cô sẽ thoải mái mà sống. Rất nhanh cũng đã đến kì thi, hai tuần qua Tinh Vũ ngày cũng thúc ép cô học làm cô nhiều khi dùng bữa xong phải chạy nhanh lên phòng khóa trái cửa dù cậu ta cố gọi như nào cũng nhất quyết không mở, vị trí phòng thi của cô ở cuối cùng Phùng Mạc cũng ở đây đương nhiên rồi kết quả thi lần trước của hai người nát không kém gì nhau. Đến giờ thi Phùng Mạc quay xuống giơ ngón trỏ lên kí hiệu số một nói nhỏ ý là vị trí thứ nhất sau đó đập tay với cô một cái mới quay lên, cô cảm thấy khó hiểu không phải cậu không biết thành tích của cô như thế nào sao lại tin tưởng cô đến vậy, khó hiểu vậy nhưng được rồi cô cũng không muốn phụ lòng tin của Phùng Mạc thứ nhất thì thứ nhất vậy.

    Sau khi thi xong học sinh có vẻ cũng thoải mái hơn tuy nhiên trên diễn đàn trường cũng hết sức sôi động về vụ cá cược họ còn lập ra một bảng bình chọn, kết quả bình chọn đương nhiên là hướng về phía Tinh Vũ truyền kì đứng đầu rồi. Từ khi xuyên đến đây ngoài nam chính thì cô chỉ tiếp xúc với Phùng Mạc cũng đúng thôi vì trong mắt mọi người hình tượng của cô không đẹp cho lắm dĩ nhiên cô cũng giảm chỉ số tồn tại của mình, nhưng cô một điều cô thật sự rất bối rối là Phùng Mạc lại cực kì giống Lạc Lạc khiến cô nhầm tưởng không ít lần chuyện này đối với cô vẫn là một cái gì đó canh cánh trong lòng.

    Ngày mà mọi người mong chờ cũng đã đến, đã có bảng điểm về tay giáo viên mỗi lớp, khi giáo viên chủ nhiệm lớp cô bước vào khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, không nghi ngờ gì hai bên kia cá cược với nhau nhưng xin lỗi cô mới là người đứng đầu. Lúc chủ nhiệm thông báo tin này cả lớp như không tin vào tai mình đồng loạt quay xuống nhìn cô, tin tức cũng khiến toàn trường bùng nổ còn có người nghi ngờ cô gian lận tố cáo lên hiệu trưởng khiến hiệu trưởng phải dùng loa phát thanh thông báo bảng điểm hoàn toàn chính xác cô cũng không gian lận vì suốt quá trình thi giám thi đều ngồi cạnh cô là ngồi cạnh và nhìn cô làm bài, nghe thấy có người tố cáo mình cô cảm thấy cũng thật nực cười có ai gian lận lại khiến mình đứng nhất không.

    Trên diễn đàn trường cũng bùng nổ không kém bình luận rôm rả suốt cả ngày trời có người còn nói lớp trọng điểm chuẩn bị tinh thần sang gọi lớp cô là ông nội đi là vừa. Thấy ai đi ngang qua cũng phải ghé vào nhìn cô một lần cô mới chợt nhận ra mình đã nâng chỉ số tồn tại lên hơi cao, Phùng Mạc thấy vậy cũng phải ấn cô nằm xuống bàn kêu cô ngủ một lúc rồi lấy áo trùm lên đầu cô: "Có gì mà nhìn chứ chưa thấy học sinh giỏi bao giờ à?" Thấy Phùng Mạc vừa nói vừa có vẻ bực dọc cô phì cười: "Cậu là người bảo tớ giành hạng nhất đấy," Phùng Mạc cũng phì cười theo tay cũng thuận thế mà xoa lên đầu cô.
     
    Diệp Minh Châu, Ribi Võchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười 2021
  2. Thanh Chỉ Andley

    Bài viết:
    16
    Chap 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi điểm số của cô xếp hạng nhất thì giáo viên dạy kèm Tinh Vũ đã thôi không kèm cô học nữa có điều cậu ta vẫn ở nhà cô vẫn sáng sớm giục cô dậy sớm mặc dù chẳng có chuyện gì, không biết có phải cảm giác của cô quá nhạy hay không dạo này cô thấy Tinh Vũ cứ dính lấy cô ngoại trừ giờ học thì cô ở đâu cậu ta ở đó, điều này cũng làm cho ai đó mỗi lần nhìn thấy Tinh Vũ là trở nên u ám cả ngày trời. Có một thoáng nào đó cô nghĩ có phải Phùng Mạc thích nữ chính rồi không nếu không thì tại sao lại tỏ ra khó chịu khi thấy Tinh Vũ nhưng lập luận này bị cô bỏ đi trong giây lát, cậu ấy ngày ngày ngồi bên cạnh cô nếu cô không xuống căn tin thì xác định cả buổi hôm ấy cậu không ra khỏi chỗ ngồi.

    Sóng yên biển lặng được thêm một tuần hôm nay cô nghe nói lớp trọng điểm chuyển đến một học sinh mới là một nữ sinh, lực hấp dẫn của cô ta khá lớn là một người xinh đẹp cùng với gia thế áp đảo, ngay trong hôm ấy ai ai cũng phải lượn lờ qua lớp trọng điểm một lần ngay cả cô cũng không ngoại lệ, chẳng qua cô chỉ muốn xem phán đoán của mình có đúng không, ngay khi nhìn thấy cô ta thì cô đã biết biển sẽ chẳng lặng được bao lâu chuẩn bị đón giông bão sắp tới, trong tiểu thuyết cô ta được miêu tả rất rõ nét với chấm ruồi nhỏ trên mũi cùng với đôi mắt sắc nhẹm thêm nữa cô ấy đeo một bên khuyên tai hình hoa tử đằng, rất rõ đó chính là nữ phản diện chính Ngâu Điềm.

    Sau khi nhìn thấy cô ta Hy Hy cảm nhận được một trận rét run khi bị cô ấy nhìn lúc Tinh Vũ nói chuyển với cô, điều này khiến cô càng hạ quyết tâm phải tránh xa cậu ta ra, trong truyện Ngâu Điềm được miêu tả là người không gì không dám làm ngoài ra còn rất điên vì tình yêu, khi nhìn thấy Tinh Vũ ở nước ngoài vào hai năm trước cô ta đã xác định phải bằng mọi giá có được cậu ta, tất cả những chiêu trò trước đây đều do một mình cô ta đứng sau dựt dây còn cô là người thực hiện sau khi vai của cô kết thúc thì cô ấy đành phải tực mình làm, đến cuối cùng kết cục của cô ta là tự sát vì cô ta muốn Tinh Vũ mãi phải hối hận vì bản thân là nguyên do và cũng muốn hình bóng cô ta mãi trong tâm trí Tinh Vũ cho dù là sự ám ảnh.

    Tiếp đến là cuộc tránh mặt của cô với Tinh Vũ bất cứ khi nào bất cứ ở đâu nếu có cậu ta thì cô sẽ tìm đường khác để đi nếu không còn đường thì cô dứt khoát trốn vào một góc để không bị chạm mặt. Phùng Mạc còn hào hứng hơn cả cô khi giúp đỡ cô tránh mặt Tinh Vũ điều này cũng làm cô hoang mang rồi cũng hết lần này tới lần khác phải nhờ đến Phùng Mạc mới thành công.

    Đến một hôm khi vừa xuống xe chạy vào trường cô đã bị Tinh Vũ nhanh tay tóm lại "Tại sao cậu lại tránh mặt tớ cả nay ngoại trừ ở nhà còn không tớ sẽ chẳng được nhìn thấy cậu." Tiếng của Tinh Vũ khá lớn nên khiến mọi người phải ngoái lại nhìn cùng với những tiếng reo khi nghe thấy Tinh Vũ nói đến từ ở nhà. Cô còn chưa kịp thoát khỏi tay cậu ta thì một chậu hoa trên tầng được ném xuống chỗ cô đang đứng, đến khi phản ứng thì cô đang trong vòng tay của Phùng Mạc một tay cậu ôm vai cô còn một tay che lấy đầu cô, cũng may khi chậu hoa rơi xuống Phùng Mạc đã phản ứng nhanh kéo cô ra khỏi nếu không giờ này cô đang phải chờ để nhập viện, từ độ cao của tầng ném xuống ít nhiều gì cũng bị chấn thương.

    Cô theo tầm mắt của Phùng Mạc nhìn về phía tầng nơi chậu hoa rơi, không khó để đoán ra ai là người ném, có gan ra tay ngay tại trường học thì chỉ có một người.

    Tinh Vũ sau khi thấy vậy liền nhanh chân chạy đến chỗ cô, chưa kịp nói gì đã bị Phùng Mạc đẩy qua một bên rồi kéo cô vào lớp gương mặt của cậu ấy lúc này trông cực kì âm trầm cò có chút đáng sợ nên cô đành để cậu cầm tay mình kéo vào.

    Khi tới chỗ ngồi thì cuối cùng Phùng Mạc cũng thả tay cô ra rồi ngồi quay mặt vào tường dường như không muốn nói chuyện với cô, cứ thế suốt hai tiết học dù cô có cố gắng bắt chuyện thế nào thì cậu cũng không có phản ứng, trước giờ chưa từng thế này nên cô không hiểu sao đột nhiên lại giận rồi cô nhớ mình không làm gì chọc tức cậu ấy mà.

    Đến giờ nghỉ trưa cô quyết định đi mua cho cậu chút đồ ăn dù không hiểu sao lại bị dỗi nhưng trước tiên phải dỗ cậu cái đã sau đó hỏi nguyên do sau vậy, mua đồ xong đi về lớp thì cô lại chẳng thấy Phùng Mạc đâu chắc nhẩm cậu ấy ra ngoài chút nên cô ngồi vào chỗ sắp xếp từ ngữ trong đầu đẻ dỗ cậu. Còn Phùng Mạc bây giờ đang từ căn tin về lớp, sau khi nghe thấy tiếng động cô rời đi thì cậu cũng theo ngay sau đó sợ cô lại có chuyện nên cậu vẫn luôn đi theo đằng sau. Ai ngờ vừa về đến lớp thì cậu đã nghe thấy tiếng la của cô, vội chạy đến chỗ cô thì nhìn thấy tay cô chảy đầy máu, cô đang cố gắng cầm máu bằng tay còn lại, trên trán cô là một lớp ỏng mồ hôi nhìn qua là cảm giác được đau đến cỡ nào. Phùng Mạc sau khi nhìn thấy cô gương mặt cậu không khỏi lo lắng, vội lấy vải cầm tạm máu cho cô rồi đưa cô xuống phòng y tế, vết thương của cô đầy trên những ngón tay bên trái có ngón vết thương rất sâu có khả năng để lại sẹo, sau khi băng bó xong cô cũng yên lặng ngủ một lát cũng may không mất màu nhiều có điều cơ thể này khá yếu khiến cô cũng thấm mệt. Phùng Mạc quyết định ngồi bên cạnh canh cho cô ngủ cậu sợ khi rời mắt khỏi thì cô chuyện này sẽ xảy ra thêm lần nữa. Lúc ngủ cô vẫn nhíu mày không yên giấc bởi vì trong ngăn bàn cô có lưỡi dao lam.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  3. Thanh Chỉ Andley

    Bài viết:
    16
    Chap 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tỉnh dậy khi cũng đã đến giờ tan học, mắt thấy Phùng Mạc vẫn còn ngồi đây khiến cô bất giác mỉm cười, cậu nhìn thấy cô tỉnh dậy vội rót nước cho cô uống đợi đến khi cô uống xong mới chập chừng mở miệng: "Xin lỗi, nếu như tớ không lơ cậu đi thì cậu đã không bị thương." càng về sau âm điệu ngày càng bé hơn cũng tại cậu hết nếu như cậu không dở chứng thì đã không có chuyện gì, quan sát nét mặt thấy cô vẫn bình thản nghe người cậu bỗng chốc căng thẳng hơn, cậu nghĩ không phải giận ngược mình rồi đấy chứ, cô liền lắc đầu: "Không phải có cậu ở đó cũng thế thôi đây là có mục đích," sau đó lại bật cười nói tiếp: "Giờ có thể nói sao cậu giận được chưa." cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu lắng nghe câu trả lời.

    Hóa ra là việc cô Tinh Vũ sống ở nhà cô, nghe xong cô chỉ vừa lắc đầu vừa cười, đứng lên vò loạn tóc cậu rồi nói: "Cậu ấy ở cùng nhà tớ chứ có phải ở riêng với tớ đâu huống hồ hai nhà có quan hệ rất tốt tớ cũng không đuổi người ta ra khỏi nhà."

    Không đợi Phùng Mạc tiêu hóa hết câu cô đã đi trước, Phùng Mạc nghe xong đơ ra một lúc rồi nhanh chóng hồi phục lại trạng thái thậm chí còn có chút vui vẻ mà chạy theo sau cô.

    Đến khi ra tới cổng trường cô gặp Ngâu Điềm, cô ta đứng dựa lưng vào tường, thấy cô đến cô ta liếc nhìn như đang do thám, ánh mắt sắc lẹm dừng ở bàn tay bị thương rồi nở một nụ cười như đang khiêu khích. Phùng Mạc cũng cảm thấy có gì đó không đúng vội đứng chắn trước mặt cô, nhìn người chắn trước mặt mình cô bất giác cảm thấy an tâm, Ngâu Điềm thấy vậy cũng thu hồi lại ánh mắt quay lưng ngồi lên xe cứ vậy mà dời đi, khí thế của cô ta quả thật bức người nhưng trước hết hành động của cô ta toàn là ném đá dấu tay có lẽ cũng chỉ mới là cảnh báo, nếu như không động đến thứ cô ta muốn thì sẽ không có gì nguy hiểm, vậy nên chọn sớm một ngày để kết thúc sự việc không thì chắc lần sau không chỉ là mấy ngón tay, nhìn theo xe cô ta rời đi cô cũng hạ quyết tâm nói cho ra lẽ.

    Thấy cô thất thần nhìn chăm chăm chiếc xe Phùng Mạc như đã hiểu ra gì đó lay lay vai cô kéo về hiện thực. Dù đã nói không cần nhưng cậu nhất quyết đưa cô về nhà, hôm nay tài xế nhà cô nghỉ làm cô lại không muốn phiền phức thuê tạm người mới nên đã đi xe buýt để về, nhà Phùng Mạc gần hơn nhà cô nhưng cậu đã đưa cô về nhà rồi mới bắt xe đi ngược lại, ít nhất khi nhìn thấy cô bước vào trong nhà cậu cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.

    Trong nhà cô đã nhiều thêm hai người, là ba mẹ của Tinh Vũ, thấy va li được xếp ngay ngắn ở cầu thang cô dã hiểu rồi, cuối cùng những ngày này đã kết thúc cô thầm thở phào một hơi vậy thì chuyện tiếp theo cũng dễ giải quyết hơn rồi. Mẹ của Tinh Vũ vẫn vậy mỗi lần đến nhà cô là lại lôi kéo cô hỏi thăm đủ điều khiến cô có chút đau não nhưng vì đây là việc xuất phát từ sự quý mến nên có lẽ nó có cảm giác tốt hơn. Tinh Vũ nhìn thấy cô muốn tiến tới nói chuyện nhưng lại bị cô khéo léo từ chốt, việc nói rõ mọi chuyện sẽ phải xong sớm nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, cô nghĩ nên để sau khi sinh nhật 18 tuổi cô kết thúc nếu vậy thời gian cũng đủ mà quan hệ hai nhà cũng vẫn tốt đẹp, ít nhất lí do là cô đã thành niên suy nghĩ đã chín chắn hơn sẽ thuyết phục được phần nào.

    Sau bữa tối cô đi đến căn phòng đàn dương cầm, cô muốn xem một vài quyển sách có lẽ ở đây sẽ có vài quyển hay ho hơn thư phòng nhiều, lần này cửa không đóng mà hé mở, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra để nhìn vào trong, cô thấy ba gương mặt ông rất buồn đôi mắt ông ngập nước mà dao động, ông vừa nhẹ chạm vào thân đàn rồi đến phím đàn rồi lại ngước lên nhìn tấm ảnh lớn, ông đang nhớ mẹ cô dẫu sao bà cũng là người ông dành hơn hai mươi lăm năm để yêu và để thương. Gương mặt của Hy Hy càng lớn nét giống mẹ sẽ càng rõ hơn trước kia là giống ba nhưng càng lớn thì nét thiếu nữ cũng hiện ra càng nhiều, cô của trước kia là giống ba đó là lí do khi nhìn thấy mẹ nguyên chủ cô không nhận ra ngay tức khắc mà qua một lúc mới ngẫm ra.

    Sinh nhật sắp đến đó cũng là lúc mẹ nguyên chủ mất có lẽ nõi nhớ lại ùa về. Thấy ba như vậy cô cũng không tiện làm phiền nhẹ đóng cửa lại rồi rời đi, nhìn xuống nhà thấy mẹ hai đang gọt trái cây, trong thư phòng người ah đang bận rộn với công việc, phải làm sao mới tốt đây là chấp nhận hay cứ để mặc vậy, rốt cuộc phải làm sao mới ổn đây, ngay giờ phút này cô muốn biết nguyên chủ muốn gì liệu cô có nên thay đổi lập trình đã được định sẵn cho cảm xúc của cô với gia đình.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  4. Thanh Chỉ Andley

    Bài viết:
    16
    Chap 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày tiếp theo cô cố gắng tránh gặp mặt Tinh Vũ một cách cật lực có lẽ vì vậy mà không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Bảo đến là đến hôm nay là sinh nhật của cô ngày mà mọi tình tiết trong tiểu thuyết diễn ra rõ nét nhất, vì là sinh nhật thành niên nên ba cô muốn mọi chuyện phải hoàn hảo nhất có thể nên ngay từ sớm đã chuẩn bị sắp xếp mọi thứ. Không ngoài mong đợi tiệc sinh nhật của cô không kém gì các bữa tiệc Hoàng gia mà cô từng được xem, cuộc sống trong tiểu thuyết đúng là chuyện gì cũng có thể diễn ra.

    Những người được mời đến bữa tiệc đa số đều là thương gia hay các chủ quản của các công ty lớn nhỏ, có thể nói những bữa tiệc thế này chính là nơi giao tiếp bàn chuyện làm ăn hay mai mối sợi tình cho những đứa còn đã đến tuổi xem mắt. Mặc trên mình lễ phục khiến cho cô càng thêm tỏa sáng, từng bước chân đi xuống cầu thang cùng với những ánh mắt đang dồn về nhân vật chính của bữa tiệc. Không biết do váy quá dài và phồng hay do bản thân cô quá lo lắng nên khi bước xuống cầu thang cuối cùng cô đã bị hút mất, thật may có người đã đỡ cô lại và che đi tầm mắt của mọi người khiến cô đã thôi trở nên lúng túng, theo ánh mắt nhìn lên cô bất giác mỉm cười, đúng là cậu ấy.

    Tiếp đến chính là màn khiêu vũ, cô sánh bước cùng bạn nhảy của cô Phùng Mạc, dạo đầu là một khúc nhẹ nhàng chậm rãi để từ từ thưởng thức tiếng nhạc nhưng càng về sau âm khúc lại càng nhanh hơn, không còn nhẹ nhàng du dương nữa mà tiết tấu dần trở nên sôi động. Đây là bản nhạc biểu diễn với điệu nhảy chân cùng với một vài động tác nhỏ của ta, điệu nhảy khá là dễ bởi nó hướng đến sự vui vẻ là chính nhưng lại rất mệt. Đây là bản nhạc do chính cô chọn cho ngày hôm nay một phần vì cô muốn hôm nay chính là ngày tuyệt nhất còn một phần nó chính là phép thử. Thử hỏi cô vừa mới mời Phùng Mạc làm bạn nhảy là hôm qua, mới tập cùng nhau một lần là bản nhạc lúc đầu mà khi nó chuyển tiết tấu độ ứng biến của cậu lại nhanh đến vậy còn phối hợp rất nhịp nhàng với cô, như thể họ đã nhảy bài này với nhau rất nhiều lần rồi vậy.

    Hòa cùng với tiếng nhạc mọi người cùng nhau bước lên sân khấu, vui vẻ mà biểu diễn những điệu nhảy thuộc về mình.

    "Cảm ơn mọi người đã đến đây cùng đón sinh nhật với con gái tôi" tiếng ba cô vang lên khi tiếng nhạc kết thúc, ba cô đứng ở trên sân khấu đã tặng cho cô một chiếc vòng cô pha lê, nó có hình một nốt nhạc cô biết nó bởi nó chính là chiếc vòng cổ của mẹ cô. Tinh Vũ cũng tặng cho cô một món quà là một bức tranh về một khu rừng, cô biết là do cậu tự vẽ vì thật lâu về trước đây cô ấy đã từng nói muốn cậu vẽ cho mình một bức tranh, sau khi đưa quà cậu đã tiến đến ôm cô một cái, cô cũng vui vẻ mà đáp lại bởi với cô đó là cái ôm ấm áp của tình bạn, một tình bạn đã rất lâu rồi.

    Trong tiếng hò reo của mọi người Hy Hy đang chuẩn bị cắt chiếc bánh sinh nhật của mình nhưng lần này không chỉ có cô, còn có một người nữa, trong sự ngỡ ngàng của mọi người cô đã gọi người anh trai của mình lên, cô biết tuy không ai nói ra nhưng họ cũng đều xem thường anh chỉ là một người con riêng, bởi nên việc này cũng gián tiếp khẳng định cô đã chấp nhận hai mẹ con họ. Suốt bao ngày qua cô đã luôn suy nghĩ về việc này, khi đã nghĩ đủ lâu cô mới hoàn toàn hiểu, kể từ lúc cô vào đây cốn tiểu thuyết này đã không còn như lúc đầu nữa, mọi tình tiết đều đã thay đổi hoàn toàn, cô muốn làm điều gì đó dù sau này không biết sẽ tiếp tục ở lại hay trở về nhưng cô cũng muốn thay đổi.

    Tiệc vui rồi cũng chóng tàn, mọi người đã lần lượt ra về, vị khách cô tiễn về cuối cùng cũng chính là Phùng Mạc, cô cũng ôm chào cậu một cái rồi buông, có cậu ở đây hôm nay thật tốt. Vào nhà thì thấy ba người thân của cô đang đứng đó, mẹ liên tục nói cảm ơn rồi ôm lấy cô vừa ôm vừa khóc, cô có nhìn thấy ba và anh trai khẽ lau nước mắt, ba cô có thể yên tâm về cô con gái nhỏ của mình được rồi.

    Mang tâm trạng vui vẻ bước lên trên lầu, có điều vừa đi được một bước đầu cô đột nhiên đau như búa bổ giống hệt cảm giác lúc đầu cô xuyên vào đây, cùng với tiếng gọi lo lắng của ba cô ngã khụy xuống đất, cô đã nhớ ra rồi cô đã quên đầu cô không được khỏe mạnh như người bình thường cô cũng là người mang bệnh.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
  5. Thanh Chỉ Andley

    Bài viết:
    16
    Chap 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tỉnh dậy cô đã thấy mình trong bệnh viện, đây hình như cũng là khung cảnh đầu tiên khi cô mới xuyên vào đây, vậy mà đã hơn hai tháng cô sống ở đây rồi, dù vậy cô vẫn không thể thích nghi được có lẽ bởi vì vốn dĩ cô không thuộc về thế giới này. Thấy cô tỉnh dậy mẹ đã vội đến xem tình hình của cô thế nào, nhìn ánh mắt mẹ có vẻ mệt mỏi cô khuyên nên đi nghỉ một chút nhưng bà lại không muốn, thật may đúng lúc Phùng Mạc đẩy cửa vào cô mới lấy cớ muốn nói chuyện riêng với cậu để bà có thể nghỉ ngơi.

    "Cậu như thế nào rồi sao tự nhiên lại thành ra như vậy" cậu vừa đặt túi quýt lên bàn vừa hỏi.

    Tay cô vươn lấy một quả bóc bỏ lớp vỏ bên ngoài, ăn một miếng xác định nó ngọt mới chậm rãi trả lời: "Tớ có bệnh," rồi chỉ vào đầu mình "bệnh ở trong não." Cậu thật sự không hiểu nói về bệnh của mình sao cô có thể bình tĩnh đến như vậy, đang định hỏi tiếp thì ba cô đi vào cậu biết ý nên đã ra ngoài cho hai người họ nói chuyện. Nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh vẫn còn bình tĩnh mà ăn quýt như vậy trong lòng ba cô dấy lên một nỗi xót xa, ngồi bên giường bệnh của cô mà ngập ngừng không lên tiếng, ba đang cố kìm nén những giọt nước mắt trực rơi lại. Điều này khiến cô trở thành người phá vỡ bầu không khí trước tiên:

    "Bệnh của con lại nặng thêm rồi phải không, nếu mà cần phẫu thuật.." chưa để cô nói hết ba cô đã vội nói:

    "Bác sĩ bảo khả năng thành công rất cao, con đừng lo lắng gì cả cũng đừng sợ ba nhất định không để con xảy ra chuyện gì hết." nghe ba nói cô gật đầu hơn nữa còn nở một nụ cười rất hạnh phúc,

    "Con không sợ đâu."

    Từ nay đến ngày phẫu thuật còn 10 ngày nữa, nhận được giấy phép của bệnh viện cô có thể tham gia buổi cắm trại sắp tới đây của nhà trường với điều kiện không chịu bất kỳ kích động hay tác nhân bên ngoài nào có khả năng gây nguy hiểm cho não bộ. Suốt quãng thời gian tiếp theo dù trên lớp hay bất cứ đâu Phùng Mạc cũng luôn rất để ý đến cô, thi thoảng sẽ hỏi xem cô gì bất thường không hay cô có cảm thấy đau đầu không, nhiều lúc cô còn cảm thấy cậu chăm cô hơn cả mẹ của cô nữa. Để báo đáp sự săn sóc chu toàn thời gian qua của cậu cô cũng đã mở lời mời cậu đi công viên với mình, khi nghe cô muốn mình đi chơi cùng Phùng Mạc vẫn là kiểu mặt không có gì nhưng cặp mắt hớn hở của cậu đã để lộ hết sự nhốn nháo trong người cậu, đôi mắt ấy đã bán đứng cách cậu thể hiện rồi.

    Sáng sớm hôm sau hai người đã cùng nhau đến công viên chơi, khi cô đến thì đã thấy cậu đứng đó từ bao giờ khiến cô còn suýt tưởng là bản thân đến muộn. Vì cô không được phép chịu các kích thích nên không được chơi các trò mạo hiểm như tàu lượn chẳng hạn, đến vào nhà ma cô cũng không được phép vào, đến công viên mà không được chơi những trò này thì chán chết nhưng tâm trạng của cô đã được gỡ gạc một chút vì cô được phép chơi những trò nhẹ nhàng mà trước đó cô chưa từng muốn thử: Vòng quay ngựa gỗ, gắp gấu bông, ném vòng.. trước kia cô đều nghĩ là trò chơi dành cho con nít nên không muốn chơi, bây giờ xem ra nó cũng không chán như cô nghĩ người lớn cũng có thể chơi được.

    Đầu tiên là vòng quay ngựa gỗ, thật sự nó di chuyển rất chậm cực kì chậm luôn, nhiều lúc nó khiến cô còn có suy nghĩ có nên bấm phút xem một vòng nó quay trong bao lâu, Phùng Mạc còn thân ái mua cho cô một cây kẹp bông, nó thì rất ngọt nhưng vì khi cậu đưa nó cho cô trông rất vui vẻ nên cô cũng cố ăn hết cây độ vui vẻ của cô dành cho ngựa quay là 20%. Thấy cô đi ra với gương mặt chán nản Phùng Mạc liền ra xoa đầu cô như muốn an ủi:

    "Tớ dẫn cậu đi chỗ này đảm bảo thú vị hơn nhiều."

    Đúng thật là có thú vị hơn chút, trên tay cô bây giờ đang ôm năm con gấu bông, hai con cỡ vừa còn ba con cỡ nhỏ đều là Phùng Mạc gắp cho cô từ máy gắp thú và ném vòng vì cô trả trúng được cái nào hết, cô không ngờ hai trò chơi đơn giản này lại làm khó cô đến vậy. Kết thúc chuyến đi chơi là đến rạp chiếu phim, phim tình cảm thì không hợp với cô còn hành động với kinh dị thì cô không được phép xem, phim tình cảm gia đình thì Phùng Mạc sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều nên cả hai người quyết định sẽ xem phim hoạt hình, chọ tới chọn lui mới được bộ "Totoro" của Nhật Bản, nội dung phim khá là thoải mái cốt chuyện diễn ra theo chiều hướng nhẹ nhàng nhưng lại sâu sắc không kém, không có tình tiết nào quá kịch tính nhưng lại dẫn dắt người xem đến những cảm xúc khiến họ trở nên nhẹ nhàng thoải mái. Bộ phim này đã khiến độ vui vẻ của cô tăng lên 80% rồi còn phần còn lại là vì cô bỏ lỡ nhiều trò vui mà thôi.
     
    Diệp Minh Châu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...