Welcome! You have been invited by Root to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 70: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (23)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Anh không có trả lời cô, tay sờ qua mặt cô, ánh sáng màu đỏ nhu hòa đem cô bao lấy, tiếp theo nháy mắt cô liền không cảm thấy đau đớn gì nữa, giống như những vết thương trên người đều đã được chữa khỏi.

"Tịch Tịch.." Anh nhẹ nhàng kêu một tiếng, âm thanh khàn khàn dễ nghe phảng phất để lộ ra quyến luyến vô hạn.

Vô Dược ngẩng đầu tựa hồ mới nhận thấy được anh khác biệt: "Mộ Mộ anh đây là.."

Con mắt anh sâu thẳm, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, khóe miệng hơi hơi giơ lên, mị hoặc mở miệng: "Tịch Tịch thích không?"

Nhìn huyết đồng đỏ thắm của anh, Vô Dược giống như bị anh mê hoặc, gật gật đầu trả lời: "Thích."

Nhìn đến biểu hiện của cô, ý cười của anh càng sâu, ôn nhu hôn hôn khóe môi cô: "Tịch Tịch.. Tịch Tịch của anh!"

- -

Khi con mắt vô hồn của Vô Dược cuối cùng cũng có thần sắc, sắc trời bên ngoài đã ảm đạm xuống.

Cô lấy lại tinh thần đối mặt với đôi mắt huyết sắc của anh, có thể nói Vô Dược bị dọa sợ: "Mộ Mộ.."

Lời muốn nói còn chưa nói ra, cảm xúc lạnh băng dưới chân khiến cô dời sự chú ý. Khi nhìn thấy xích sắt trên mắt cá chân, cả người Vô Dược đều không tốt, cô lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị trói.

Ngón tay thon dài của anh giữ lấy cằm cô, buộc cô nhìn anh lần nữa. Âm thanh anh ôn nhu mang thao vài tia tức giận: "Tịch Tịch.. Sao em lại vì một chút việc nhỏ mà đã di rời sự chú ý rồi? Vì sao không nhìn anh? Anh khó coi sao? Tịch Tịch có biết không nhiều lúc anh rất muốn lấy đôi mắt của em ra? Như vậy em vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn người khác. Thế nhưng.. Anh rất luyến tiếc, cho nên anh từ bỏ. Chỉ cần Tịch Tịch vĩnh viễn ở bên cạnh anh không chạy trốn, anh sẽ không lấy đi đôi mắt của Tịch Tịch."

Vô Dược không thể tin được nhìn anh, tựa hồ không thể tin được nhìn thiếu niên trước mắt, nam nhân giống như có gì đó không thích hợp: "Anh.. Anh không phải Mộ Mộ của tôi."

Vô Dược vừa mới nói xong, không khí xung quanh nháy mắt lạnh xuống. Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ âm trầm xuống, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực: "Tịch Tịch ngoan, về sau không được nói như vậy. A?"

Vô Dược nỗ lực tiêu hóa tình huống hiện tại, Mộ Mộ của cô bây giờ là triệt để hắc hóa? Hay là nói anh vốn dĩ đã như vậy? Hoặc là thật ra cô tới bây giờ đều chưa tìm hiểu thế giới của anh?

Vô Dược hiện tại mới phát hiện sai lầm của mình, cô cùng anh không giống nhau, cô mang theo ký ức đi vào thế giới nhiệm vụ, nhưng mà anh lại không có ký ức.

Ở thế giới này, anh chỉ biết mình là Bạch Cẩn Mộ, nghìn năm trước là tang thi hoàng. Cô không thể nhìn anh bằng ánh mắt trước kia.

Cô là nhận được cảm tình và tư tưởng của ký túc thể, anh lại là tư tưởng và cảm tình của ký túc thể. Cô ngay từ đầu đã nghĩ sai rồi.

Ký túc thể: Cơ thể được linh hồn người khác nhập vào.

Cô chưa hề biết anh nghĩ như thế nào, có vừa lòng với sự sắp xếp của cô hay không, có thuận theo cô vô điều kiện giống như trước hay không.

Anh vẫn luôn không nói cho cô biết anh là tang thi, có phải vì sợ hay không, có phải bởi vì cô không cho anh cảm giác an toàn hay không?

Lúc trước khi cô một mình đối mặt với Lưu Xuyên có phải anh rất lo lắng hay không? Lúc mình bị thương có phải anh tự trách bản thân hay không?

Tay cô chủ động ôm lên eo anh: "Thực xin lỗi.. Mộ Mộ thực xin lỗi.. Là em không đúng, chưa từng cân nhắc qua cảm nhận của anh. Không nên cho rằng cái gì cũng là đương nhiên. Em cho rằng.. Anh không để ý.."

Sao có thể không để ý đến? Sao có thể..

Bạch Cẩn Mộ vẫn ôm cô, không nói một lời. Hồi lâu qua đi, anh mới mở miệng: "Không có quan hệ, Tịch Tịch không cần xin lỗi, chỉ cần Tịch Tịch vẫn luôn ở lại bên cạnh anh là được."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 71: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (24)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược mỉm cười nhẹ giọng hỏi: "Mộ Mộ có thể tháo cái này ra không? Em cảm thấy không thoải mái."

Bạch Cẩn Mộ buông cô ra, khuôn mặt vừa hòa hoãn lại âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, âm thanh lạnh lẽo: "Em muốn rời khỏi anh!"

Vô Dược kinh ngạc nhìn hắn, mặt đầy mộng bức: "Vì sao.. Lại nói như vậy?"

"Anh.." Bạch Cẩn Mộ phẫn nộ mở miệng: "Anh đã biết, em không cần gạt anh. Em không muốn bị anh đồng hóa, chính là không muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau. Em không thích anh!"

Cái quỷ gì! Vô Dược siêu cấp vô ngữ, đứa nhỏ này có phải suy nghĩ nhiều quá không? Cô hình như nói thích anh hoặc là yêu anh không chỉ một lần đi?

Bạch Cẩn Mộ thấy cô không nói lời nào, liền cho rằng cô cam chịu. Đôi mắt huyết sắc mơ hồ có chút hơi nước, âm thanh vô lực mở miệng: "Vì sao em không thích anh.."

Vô Dược cũng bị anh tức tới điên rồi, cô tát một phát bụp lên đầu anh, rống lên một tiếng: "Bạch Cẩn Mộ, anh có phải ngốc không, rốt cuộc em phải nói bao nhiêu lần anh mới tin tưởng em yêu anh?"

Bạch Cẩn Mộ bị hành động của cô dọa, ngây ngốc nhìn cô: "Em.. Ưm.."

Thời điểm anh còn chưa hỏi xong, Vô Dược đã đè anh xuống thân, hung hăng hôn lên môi đỏ bừng của anh.

Qua hồi lâu cô mới thả ra, con mắt thâm thúy đối diện với đôi mắt huyết đồng mê ly của anh: "Tin chưa?"

Bạch Cẩn Mộ tay sờ lên mặt cô: "Tịch Tịch.."

"Còn không tin? Hả?" Vô Dược nhìn anh, đã không còn vẻ ôn nhu ngày thường, khiến Bạch Cẩn Mộ có một loại cảm giác xa lạ.

"Tịch Tịch, anh.." Thời điểm nội tâm Bạch Cẩn Mộ còn đang đấu tranh. Hành động của Vô Dược khiến anh bị dọa rồi.

Vô Dược không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ, lúc Bạch Cẩn Mộ còn không kịp phản ứng kịp, liền cắt lên cổ một đường.

Máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, Bạch Cẩn Mộ bắt lấy tay cô, tức giận hỏi: "Em làm cái gì?"

Vô Dược xem như tính tình tốt, nhưng vẫn nổi nóng: "Bạch Cẩn Mộ anh chẳng phải cái gì cũng không tin em sao? Nếu anh không tin em như vậy, bây giờ liền giết em đi. Bằng không về sau còn dám hoài nghi em, em liền thật sự không cần anh nữa."

Nếu bây giờ còn chưa tin thì anh thật sự là đồ não tàn. Đầu lưỡi liếm liếm vết thương giúp cô trị thương, sau đó nhẹ giọng dỗ dành: "Tịch Tịch anh sai rồi, anh về sau sẽ không như vậy nữa. Em đừng làm anh sợ."

Vô Dược lạnh lùng mở miệng: "Tin?"

Anh gật gật đầu ứng thanh: "Ừ."

"Hừ!" Vô Dược hừ lạnh một tiếng, sau đó mở miệng: "Thế nhưng em hiện tại không vui vẻ."

"Tịch Tịch.. Anh.." Tay chân Bạch Cẩn Mộ có chút luống cuống, giống như không biết phải nói như thế nào.

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, hung hăng xoa xoa mặt anh: "Anh a! Em nên bắt anh làm thế nào mới tốt đây?"

Nhìn biểu tình nhu hòa xuống của cô, Bạch Cẩn Mộ nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay cô cọ cọ: "Tịch Tịch, em không tức giận đúng không?"

Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Về sau còn làm như vậy không?"

"Sẽ không." Bạch Cẩn Mộ lập tức trả lời: "Chỉ cần Tịch Tịch vĩnh viễn thích anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không làm như vậy."

Vô Dược nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, sau đó nói: "Có thể giúp em mở khóa chưa?"

"..."

Bạch Cẩn Mộ ngốc xong lúc sau lập tức phản ứng lại: "Anh tháo ra ngay." Sau đó nhẹ nhàng chạm một cái xích sắt liền nát.

Vô Dược lại hỏi: "Chúng ta hiện tại có thể về nhà?"

Bạch Cẩn Mộ mỉm cười: "Đương nhiên có thể.. Không đúng.. Anh.. Hình như không thể biến trở lại.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 72: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (25)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược thấy so với ngày thường anh yêu nghiệt thêm vài phần, sau đó hỏi: "Anh vì sao lại biến thành như vậy?"

"Anh.." Bạch Cẩn Mộ vẻ mặt xấu hổ: "Anh cũng không biết."

Vô Dược: .

Cuối cùng Vô Dược bất đắc dĩ nói: "Không sao cả, đi thôi, trực tiếp nói là được, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói."

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô chớp chớp mắt, khóe môi lộ ra nụ cười vui vẻ.

- -

Nhạc Nhất Niệm vẫn luôn cho rằng Vô Dược ở trong phòng, thời điểm nhìn thấy Vô Dược từ ngoài trở về bất giác lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó thời điểm nhìn thấy Bạch Cẩn Mộ, sắc mặt có chút khẽ biến: "Tịch Tịch.. Cháu sao lại có thể.."

Vô Dược vẻ mặt mộng bức hỏi: "Cháu làm sao vậy?"

Nhạc Nhất Niệm tựa hồ có chút khó mở miệng nói: "Cho dù.. Cho dù là mạt thế cháu cũng.. Sao có thể mỗi ngày đổi một người.."

Phốc~Vô Dược bị lời nói của ông làm dở khóc dở cười: "Ông ngoại! Ông nói cái gì vậy! Anh ấy chính là người hôm qua cháu đưa về, cháu rể của ông."

"..."

Nhạc Nhất Niệm mới chậm rãi đánh giá Bạch Cẩn Mộ. Chiều cao không giống, tóc không giống, bộ dạng cũng hình như không quá giống, sao có thể là cùng một người?

Bạch Cẩn Mộ cuối cùng cũng nói chuyện: "Xin chào ông ngoại, cháu là Bạch Cẩn Mộ."

Nhạc Nhất Niệm lại nhìn nhìn anh. Bạch Cẩn Mộ cũng không có ý định giấu giếm, con mắt huyết sắc liền trực tiếp lộ ra: "Thật ra.. Bởi vì cháu là tang thi.. Cho nên.."

Bạch Cẩn Mộ thật ra rất khinh thường nhân loại, nhưng người lớn tuổi trước mắt này là người thân của Tịch Tịch, cho nên anh bất giác liền khẩn trương.

Nhạc Nhất Niệm mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Bạch Cẩn Mộ: "Cậu cậu cậu.. Cậu nói cái gì!"

Vô Dược tốt bụng hỗ trợ nói lại: "Anh ấy nói anh ấy là tang thi. Ông không nghe nhầm, cháu rể của ông không phải nhân loại."

"Từ từ, từ từ.. Để ông nghĩ một chút!" Cháu ngoại bị bắt cóc, người bắt cóc nó còn không phải nhân loại, cũng may nội tâm của ông cường đại. Bằng không..

Cuối cùng Nhạc Nhất Niệm thở dài, sau đó nói: "Được rồi, ông già rồi, tùy hai đứa đi!"

Vô Dược cười cười: "Cảm ơn ông ngoại."

Ăn cơm tối xong, Vô Dược nói với Nhạc Nhất Niệm muốn đi căn cứ ánh sáng mặt trời.

Nhạc Nhất Niệm cũng không ngăn cản, tùy ý để bọn họ đi.

- -

Vô Dược đi căn cứ đương nhiên cũng mang theo Bạch Cẩn Mộ, chỉ cần không ai thấy huyết đồng của anh thì không sợ bị người phát hiện.

Nghĩ tới sắp nhìn thấy nữ chủ, Vô Dược liền cảm thấy hưng phấn dị thường. Đương nhiên so với cô thì Phong Tịch hưng phấn hơn nhiều. Dù sao người có thù với nữ chủ chính là Phong Tịch.

Thật ra, chỉ cần nữ chủ không tan vỡ, Vô Dược cũng không thật sự cần thiết hại đối phương quá thảm.

Căn cứ ánh sáng mặt trời ở trung tâm thành phố, là nơi phồn hoa nhất L thị, cũng là nơi cốt lõi nhất.

Bởi vì Nhạc Nhất Niệm đã nói qua, cho nên Vô Dược thuận lợi vào bên trong.

Hai nam nhân tương đối cường tráng đi về phía bọn họ, một người trong đó mở miệng: "Phong tiên sinh?"

Bởi vì ở mạt thế, thân phận nam giới so nữ giới tương đối an toàn hơn. Hơn nữa có thể giảm bớt không ít phiền phức. Vô Dược đương nhiên không cần sửa.

Vô Dược gật gật đầu: "Đúng, tôi là Phong Tịch."

Nam nhân kia khẽ cười một chút: "Xin hãy đi theo bọn tôi."

"Được." Vô Dược mang Bạch Cẩn Mộ cùng đi theo bọn họ.

L thị vẫn dùng điện bình thường, bọn họ trực tiếp ngồi thang máy đến tầng cao nhất.

Nhóm cấp cao của căn cứ ánh sáng mặt trời, vừa vặn họp xong, còn chưa tan. Cho nên thời điểm Vô Dược đến, nhận được vô số ánh mắt đánh giá của bọn họ.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 73: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (26)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Người khiếp sợ nhất không ai khác chính là Liễu Càng và Thành Thâm. Thành Thâm tuy rằng khiếp sợ nhưng không biểu hiện ra ngoài. Liễu Càng lại trực tiếp thốt lên: "Phong tiên sinh!"

Người chủ vị nhìn thoáng qua Liễu Càng sau đó mở miệng hỏi: "Cậu biết Tiểu Tịch."

Liễu Càng kích động nói: "Người lợi hại tôi nói lúc trước, chính là hắn!"

Ánh mắt Tiêu Điều xẹt qua vẻ khiếp sợ, sau đó càng thêm nhiều kinh hỉ: "Không tồi, không tồi, không hổ danh là con trai của lão Hàn."

Nghe được Tiêu Điều nói những lời này, người nam nhân mặc áo blouse trắng bên cạnh lập tức đứng dậy, mười phần kích động nhìn Vô Dược: "Cậu.. Vậy cậu chính là con của Nhạc học tỷ!"

Tiêu Điều ho nhẹ một cái: "Minh Hoa, bình tĩnh bình tĩnh. Lần này Tiểu Tịch tới gia nhập với chúng ta."

Nghe thế Liễu Càng cũng không bình tĩnh: "Thật vậy sao? Phong tiên sinh thật sự muốn gia nhập với chúng ta?"

Vô Dược vẫn luôn duy trì lễ phép mỉm cười, sau đó gật gật đầu: "Đúng, về sau chiếu cố nhiều hơn."

Liễu Càng hoan nghênh từ đáy lòng: "Phong tiên sinh khách khí."

Khi Vô Dược phát hiện có ánh mắt dừng trên người mình, liền ngẩng đầu nhìn qua. Thời điểm phát hiện là Thành Thâm, chỉ khẽ cười một cái. Sau đó không nhìn thêm lần nào nữa.

Sắc mặt Thành Thâm có chút khẽ biến, nội tâm mười phần phức tạp. Hắn đã từng coi Phong Tịch là huynh đệ, chỉ là thời điểm người khác nói Phong Tịch thích hắn. Hắn không tiếp thu nổi, trước không nói việc hắn có bạn gái, chính là cho dù hắn không có bạn gái hắn cũng không chấp nhận được việc hai người nam nhân ở bên nhau.

Hắn biết bây giờ hai nam ở bên nhau nhiều vô số. Chỉ là tư tưởng hắn tương đối truyền thống, khẳng định không tiếp thu được. Cho nên lúc trước liền chấp nhận cách làm của Giản Tư Tình.

Chỉ là nghĩ đến lúc trước vì sao hắn trốn tránh theo bản năng? Hắn rốt cuộc sợ hãi cái gì? Vì sao thời điểm nhìn thấy bên cạnh cô có người khác, hắn lại khó chịu như vậy?

Với việc Vô Dược đến nhiều người trên tầng cao tỏ vẻ rất hoan nghênh, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, nội tâm nghĩ như thế nào chỉ có chính họ mới biết.

Bởi vì có Liễu Càng chứng minh thực lực của Vô Dược, cho nên Vô Dược cũng trực tiếp qua vòng thử nghiệm năng lực.

Sau khi tham quan căn cứ một chút, liền tới nơi Tiêu Điều an bài nghỉ ngơi, Nhạc gia quá xa, cho nên Vô Dược đương nhiên lựa chọn ở tại căn cứ.

Vô Dược nhéo nhéo khuôn mặt ân trầm của Bạch Cẩn Mộ: "Được rồi, đừng không vui. Chờ em lấy được thứ mình muốn. Về sau anh muốn đi đâu em liền đi theo đó."

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao?"

Vô Dược gật gật đầu: "Ừ, không lừa anh."

Bạch Cẩn Mộ ôm cô vào trong lòng ngực, hôn hôn môi cô: "Cái đó Tịch Tịch, muốn tìm cái gì?"

"Ừm.." Đồ vật Vô Dược muốn tìm chính cô cũng không biết mở miệng như thế nào: "Cái này.. Có chút phức tạp. Về sau anh sẽ biết."

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô một cái thật sâu: "Tịch Tịch cần giúp đỡ nhớ phải nói với anh nha!"

Vô Dược mỉm cười, chủ động hôn lên mặt anh: "Được rồi, em đã biết. Em biết, khẳng định sẽ có lúc cần anh giúp."

Bạch Cẩn Mộ ôm lấy cô, nằm lên giường, trong con mắt cảm xúc không vui giảm bớt rất nhiều.

Nếu Tịch Tịch muốn, vậy anh tạm thời nhẫn nại một chút đi. Đương nhiên những nhân loại xấu xí đó dám làm việc gì khiến cho Tịch Tịch tổn thương, vậy đừng trách anh không khách khí.

Ngón tay Vô Dược thưởng thức mái tóc dài màu bạc của anh, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mộ Mộ buồn ngủ không?"

Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu, sau đó trả lời: "Không buồn ngủ."

Vô Dược nhìn anh, hình như từ lúc anh biến thành dáng vẻ này anh liền không ngủ nữa. Anh lúc trước thường xuyên mệt rã rời nha![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 74: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (27)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược không khỏi nghĩ có phải bởi vì cơ thể thay đổi, cho nên anh mới không mệt hay không.

"Ừm.." Bạch Cẩn Mộ suy nghĩ một chút sau đó trả lời: "Chắc là bởi vì trưởng thành đi!"

"Hả!" Vô Dược nhẹ nhàng ứng thanh.

Qua hai giây sau, cô mới giật mình hỏi: "Cái gì mà trưởng thành?"

Bạch Cẩn Mộ nhéo nhéo mặt cô: "Chính là trưởng thành nha. Giống như nhân loại bọn em, khi còn nhỏ và sau khi lớn lên không giống nhau."

Vô Dược nghĩ một lúc sau đó mở miệng: "Cho nên nói anh đột nhiên lớn lên, sau đó thay đổi hình dạng đều vì trưởng thành?"

Bạch Cẩn Mộ gật gật đầu: "Đúng vậy."

Vô Dược đột nhiên cười một cái, Bạch Cẩn Mộ theo bản năng liền cảm thấy chút nữa sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Vô Dược nâng cơ thể lên một chút, sau đó nhẹ nhàng đè Bạch Cẩn Mộ xuống, ngón tay từ từ cọ sát môi đỏ của anh: "Mộ Mộ, nói cho em biết, trước kia anh từng giao phối chưa?"

Bạch Cẩn Mộ đối diện với đôi mắt cô, nghi hoặc hỏi: "Giao phối là cái gì?"

Vô Dược môi gợi lên hỏi, âm thanh cực kỳ mị hoặc: "Vậy Mộ Mộ cảm thấy chúng ta có quan hệ gì?"

Bạch Cẩn Mộ tựa hồ bị cô dụ dỗ, liếm liếm môi, tay bất giác vòng lên cổ cô, muốn hôn lên môi cô: "Tịch.. Tịch Tịch nói chúng ta là bạn bè.."

Vô Dược hơi tránh một chút, né tránh nụ hôn của anh, ngón tay để trên môi anh: "Câu trả lời của Mộ Mộ khiến em không hài lòng nha!"

"Anh.." Bạch Cẩn Mộ biểu tình có chút bức thiết: "Anh.. Tịch Tịch.."

Vô Dược cúi đầu liếm liếm môi đỏ bừng của anh: "Mộ Mộ, anh biết không? Trong thế giới nhân loại của chúng ta, chỉ có người yêu mới có thể làm thế này."

"Người yêu?" Con mắt anh tràn đầy khó hiểu.

Vô Dược ôn nhu trả lời: "Ừ, đúng. Người yêu sẽ kết hôn, sẽ ở bên nhau cả đời. Sẽ yêu đối phương, cùng nhau làm vài việc không thể làm với người khác."

Bạch Cẩn Mộ tuy rằng không hiểu, nhưng anh muốn vĩnh viễn cùng Vô Dược ở bên nhau: "Anh muốn. Anh muốn cùng Tịch Tịch kết hôn, cùng Tịch Tịch vĩnh viễn ở bên nhau."

Vô Dược nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, đầu ngón tay xẹt qua xương quai xanh xinh đẹp của anh: "Vậy Mộ Mộ yêu em không?"

"Ừm.. Yêu.. Anh yêu Tịch Tịch." Bạch Cẩn Mộ cảm thấy trong người giống như bị đốt lửa, cả người đều nóng lên: "Tịch Tịch.. Đừng.. Đừng như vậy. Anh.. Anh cảm thấy thật kì quái."

Đầu ngón tay Vô Dược giống như có ma lực xoa bụng anh, nhưng lại như cũ chưa dừng lại mà còn muốn đi xuống.

Lúc này Vô Dược giống như một yêu tinh mê hoặc người ta đi vào bẫy, không lúc nào không dụ dỗ Bạch Cẩn Mộ. Môi đỏ hé mở, chậm rãi phun ra: "Kỳ quái? Rất kỳ quái sao?"

"Ừm.." Âm thanh Bạch Cẩn Mộ bình thường trầm thấp hồn hậu lúc này lại khàn khàn mị hoặc: "Tịch Tịch đừng.. Đừng.."

* * *

Cuối cùng mãi đến khi Vô Dược cảm thấy tay đều sắp mất đi cảm giác, anh cuối cùng cũng phóng thích ra. Trong lòng Vô Dược mắng câu MMP quả nhiên cái gì mà lần đầu tiên tương đối nhanh là không thể dùng ở trên người không phải nhân loại.

Gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ đỏ ửng, hai tròng mắt huyết sắc tràn đầy mê ly, giống như không có từ nào miêu tả được cảm giác mất hồn vừa nãy.

Sau khi ngây ra vài phút, anh cuối cùng cũng có chút phản ứng. Không biết từ nơi nào lấy ra khăn lông, tinh tế giúp Vô Dược lau tay.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 75: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (28)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Sau khi Bạch Cẩn Mộ sửa sang lại quần áo, trực tiếp đem Vô Dược bế lên bồn rửa mặt, sau đó giúp cô rửa sạch.

Vô Dược ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực anh, mặc anh giúp đỡ, đôi mắt lúc đóng lúc mở rất nhiều lần, sau đó mới nói: "Em mệt quá."

Sau khi Bạch Cẩn Mộ lau khô tay cô, đem cô ôm lên giường, hôn hôn trán cô rồi ôn nhu nói: "Vậy thì ngủ đi."

Chờ khi Bạch Cẩn Mộ dọn dẹp bản thân xong, thì phát hiện cô đã ngủ rồi. Anh nằm xuống ôm lấy cô, con mắt huyết sắc mở to không chớp mắt. Âm thanh khàn khàn mềm nhẹ: "Tịch Tịch.."

Trong bóng tối đồng tử huyết sắc của Bạch Cẩn Mộ tràn đầy ôn nhu và mê luyến. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng sờ qua mặt cô, âm thanh rất nhẹ cũng rất triền miên: "Tịch Tịch.. Tịch Tịch.. Anh nên làm gì mới tốt đây? Hình như anh càng ngày càng không khống chế được tâm mình."

Anh nghiêng đầu dựa sát vào lòng ngực của cô, tai lắng nghe tiếng tim đập của cô: "Tịch Tịch.. Tịch Tịch.. Em là kẻ lừa đảo, nếu đã đem tâm anh lừa đi rồi, thì phải chịu trách nghiệm với anh nha! Bằng không anh sẽ tức giận."

- -

Ngày đầu tiên Vô Dược đến viện nghiên cứu của căn cứ, liền gặp được nam nhân mặc áo blouse trắng hôm qua.

Vô Dược tìm hiểu được, tên của hắn là Lãnh Minh Hoa. Là học đệ của Nhạc Sanh, là một người mười phần ngưỡng mộ Nhạc Sanh. Bây giờ cũng là nhân vật trọng yếu của căn cứ ánh sáng mặt trời, người khác đều gọi hắn là Lãnh tiến sĩ.

Lãnh Minh Hoa nhìn thấy Vô Dược đến, mười phần cao hứng. Lập tức dừng mọi việc trong tay, đưa cô và Bạch Cẩn Mộ tới phòng khách.

Thấy Bạch Cẩn Mộ bên cạnh Vô Dược một tấc cũng không rời, liền nhìn thẳng vào anh. Thấy gương mặt tinh xảo sinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ, hắn giống như nhìn đến ngây người.

Người nam nhân này vậy mà lại đẹp như thế, khí chất trên người cũng không giống người bình thường. Nếu không phải Phong Tịch (Vô Dược) cũng đẹp mắt như vậy, mà anh cũng cố tình giảm cảm giác tồn tại của mình. Không thì anh nhất định khiến người khác chú ý.

"Đây là?" Lãnh Minh Hoa biết quan hệ bọn họ không bình thường, nhưng vẫn không xác định hỏi.

Vô Dược cũng không tính toán giấu giếm: "Đây là người yêu của tôi Bạch Cẩn Mộ."

Tuy rằng đã đoán trước được đáp án, nhưng Vô Dược trực tiếp nói ra như vậy, vẫn khiến Lãnh Minh Hoa kinh ngạc một phen. Hắn vươn tay về phía Bạch Cẩn Mộ: "Xin chào, tôi là Lãnh Minh Hoa."

"Ừ!" Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt ứng thanh, không có nắm lại tay hắn.

Vô Dược đương nhiên biết tính cách của tiểu nam nhân nhà cô, nói với Lãnh Minh Hoa: "Xin lỗi, ngoại trừ tôi anh ấy không quá thích tiếp xúc với người khác."

Lãnh Minh Hoa gật gật đầu thu hồi tay, cũng không để ý Bạch Cẩn Mộ lạnh nhạt. Sau đó bắt đầu nói chuyện với Vô Dược.

Bất tri bất giác liền nói tới chuyện của Nhạc Sanh, thời điểm nhắc tới bà, mặt Lãnh Minh Hoa tràn đầy khâm phục: "Nhạc học tỷ là một người vĩ đại, có thể nói L thị là học tỷ giữ được."

Sau khi Vô Dược nghe được, kinh ngạc một chút, rồi hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

Lãnh Minh Hoa nhìn cô, giống như có chút giật mình: "Cậu không biết sao? Cậu cũng không biết!"

Mặt Vô Dược tràn đầy nghi hoặc, cô cảm thấy chuyện này cùng nhiệm vụ ẩn có quan hệ, cho nên tư liệu liên quan tới việc này sẽ bị che chắn bớt.

"Được rồi." Lãnh Minh Hoa thở dài, sau đó bắt đầu giải thích: "Chuyện là thế này, cậu cũng biết mẹ của cậu là một nhà khoa học vĩ đại. Hai năm trước mẹ của cậu nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc.

Lúc ấy học tỷ nói đó là thuốc bảo mệnh, tương lai không lâu sẽ giữ mạng cho mọi người ở L thị. Sau đó xin phép đưa nó vào trong nước thường dùng để uống.

Không nghĩ tới hai năm sau mạt thế liền xuất hiện, L thị giống như lời học tỷ nói không có tang thi biến dị. Hơn nữa rất nhiều người đều kích phát dị năng."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 76: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (29)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược lẳng lặng nghe lời hắn nói, sau đó chậm rãi lâm vào trầm tư. Vì sao Nhạc Sanh biết mạt thế sẽ đến? Giữa hai bên rốt cuộc có quan hệ gì? Nhạc Sanh có phải biết chút gì đó hay không?

Cuối cùng Lãnh Minh Hoa nhẹ nhàng hỏi, giống như có vẻ thăm dò: "Tiểu Tịch.. Cậu có nghe nói đến siêu không gian không?"

Vô Dược có vẻ đoán ra được một chút, lộ ra biểu tình nghi hoặc, sau đó hỏi: "Siêu không gian? Đó là cái gì?"

Lãnh Minh Hoa đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng, tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn bị Vô Dược nhìn thấy.

Lãnh Minh Hoa làm bộ dường như không có việc gì trả lời: "Nó là một không gian rất lớn có thể cất giữ bất cứ thứ gì. Là tác phẩm ưu tú nhất của mẹ cậu."

Vô Dược a một tiếng sau đó nhàn nhạt nói: "Mẹ tôi chưa bao giờ nói với tôi và cha về công việc hay chuyện nghiên cứu."

Thời điểm Lãnh Minh Hoa còn tính toán muốn hỏi thêm gì đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Âm thanh trợ thủ truyền vào: "Tiến sĩ, Giản tiểu thư đã trở lại, cô ấy có chuyện muốn nói với anh."

Lãnh Minh Hoa không tiếp tục hỏi Vô Dược, nhàn nhạt đáp lại: "Để cô ta vào."

Được cho phép Giản Tư Tình đẩy cửa bước vào, sau khi thấy Vô Dược giống như mười phần không thể tin được, nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt kinh hỉ. Giống như rất vui vẻ nói: "Tịnh Tịch, thật sự là cậu sao? Cậu không có việc gì đi? Thật sự quá tốt rồi! Cậu cũng không biết bọn tớ có bao nhiêu lo lắng cho cậu."

Vô Dược câu môi một chút, lãnh đạm nói: "A, phải không?"

Ngữ khí này bất cứ ai nghe xong đều biết, là tuyệt đối không tin.

Bộ dạng Giản Tư Tình giống như có chút ủy khuất, sau đó trả lời: "Đúng vậy, sau đó chúng tớ còn muốn quay lại tìm cậu, đáng tiếc cậu đã rời đi."

"Giả." Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt mà phun ra một chữ.

"Cái gì?" Vô Dược giống như không nghe rõ. Cô không phải không nghe rõ, chỉ là hoài nghi mình nghe nhầm.

Bộ dạng Bạch Cẩn Mộ rất kiên nhẫn, đối với Vô Dược giải thích lại một lần: "Anh nói, cô ta nói chuyện thật giả."

Phốc phốc, Vô Dược thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, nam nhân của cô quả nhiên chính là bàn tay vàng của cô. Đây không phải, chính là trực tiếp đánh vào mặt nữ chủ sao?

Bộ dạng này của Tiểu Mộ Mộ, thật sự rất rất đáng yêu nha. Cô rất thích, cô cảm thấy bộ dạng này của người yêu, có thể giữ thêm mấy đời nữa.

"Cậu.." Giản Tư Tình giống như sắp khóc ra tới nơi: "Cậu sao có thể nói như vậy.. Tôi.."

Bạch Cẩn Mộ bình thường lười phản ứng lại không hiểu sao hôm nay như thế nào, cuối cùng lại đáp trở về một câu: "Tôi tương đối thích nói thật."

Vô Dược biết mình không nhịn được, vội vàng bịt miệng lại, sợ giây tiếp theo không nhịn được mà bật cười.

Cô nghĩ bình thường Giản Tư Tình đều giả vờ như vậy, bây giờ quang minh chính đại bị vả mặt, khẳng định rất đau a.

Vô Dược căn cứ vào biểu hiện của cô ta có thể cảm thấy, đây tuyệt đối là nữ chủ mà cô chấp nhận nhất trong ba thế giới.

Giản Tư Tình nhìn nam nhân nghiêng nước nghiêng thành trước mắt, tựa hồ hoàn toàn không thể tin được: "Cậu.. Cậu sao có thể nói như vậy.."

Nếu không phải Lãnh Minh Hoa kịp thời mở miệng, Vô Dược đều cảm thấy, giây tiếp theo Giản Tư Tình có thể khóc ra: "Được rồi, Tiểu Tình tìm tôi có chuyện gì? Là có phát hiện gì sao?"

Giản Tư Tình cuối cùng cũng nhớ tới việc chính mình tới đây: "Vân tiến sĩ bảo tôi thông báo cho anh, bọn họ hình như có phát hiện mới bên trong máu dị năng giả. Khả năng lớn là bởi vì cái này, nên khi bọn họ bị cắn đều không bị biến thành tang thi. Vân tiến sĩ bảo tôi mời anh qua xem một lát."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 77: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (30)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Lãnh Minh Hoa gật gật đầu mở miệng: "Được, hiện tại tôi liền theo cô nhìn xem."

Sau đó nhìn về phía Vô Dược và Bạch Cẩn Mộ hỏi: "Tiểu Tịch, cậu muốn cùng đi xem một chút không?"

Vô Dược suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Tôi không quấy rầy công việc của anh nữa, tôi và Mộ Mộ muốn xem qua viện nghiên cứu được không?"

Lãnh Minh Hoa suy nghĩ một chút, chần chừ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là trả lời: "Được, vậy cậu liền dạo đi. Nhưng không được đi qua khu thí nghiệm số 11 bên kia."

Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Được, tôi đã biết."

Vô Dược và Bạch Cẩn Mộ ở khu thí nghiệm chủ tùy tiện đi dạo, cuối cùng đi tới phòng thí nghiệm chuyên dụng lúc trước của Nhạc Sanh.

Phong Tịch là con của Nhạc Sanh, cho nên khi Vô Dược nói muốn vào phòng thí nghiệm trước kia của Nhạc Sanh, cũng không có người ngăn cản.

Sau khi một trợ lý đưa bọn họ tới phòng thí nghiệm của Nhạc Sanh, liền thức thời rời đi.

Vô Dược đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, sau khi Nhạc Sanh chết, cũng không có ai dùng phòng thí nghiệm này. Cho nên đồ vật bên trong đều biểu thị Nhạc Sanh lúc còn sống dùng.

Ngoại trừ tư liệu thí nghiệm của bà, và ghi chép lại mấy thí nghiệm bên ngoài. Đồ vật khác hầu như không nhúc nhích.

Vô Dược vào phòng đóng cửa lại, sau khi phát hiện không có camera, liền bắt đầu tìm kiếm.

Bạch Cẩn Mộ vẫn luôn không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng cầm lấy một khung ảnh, trong khung ảnh là ảnh chụp chung của Phong Tịch hồi nhỏ cùng vợ chồng Nhạc Sanh.

Đầu ngón tay Bạch Cẩn Mộ nhẹ nhàng chạm qua, sau đó con mắt trầm xuống, một ngón tay gõ nhẹ lên mặt trên của tấm ảnh.

Vô Dược phát hiện động tác dị thường của anh, chậm rãi đến gần.

Không lâu sau, khung ảnh phát ra ánh sáng màu xanh nhạt chiếu về phía vách tường. Sau đó vách tường từ một vết nứt nhỏ dần dần lan ra.

Vết nứt giống như một cánh cửa chậm rãi mở ra, tiếp theo liền lộ ra một con đường tối. Con đường không lớn, bên trong có một cái hộp đàn nhỏ bằng gỗ.

Vô Dược kinh ngạc nhìn Bạch Cẩn Mộ, sau đó hỏi: "Mộ Mộ, anh sao có thể.."

Sau khi nhìn đến cái hộp đàn bằng gỗ kia, anh mới biết được món đồ trước mắt này là thứ Vô Dược muốn tìm.

Bạch Cẩn Mộ không trả lời vấn đề của cô, nói thẳng ra: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã!"

Vô Dược gật gật đầu, sau khi lấy được hộp đàn gỗ, để Bạch Cẩn Mộ đem đồ vật khôi phục nguyên trạng. Sau đó liền rời đi.

Vô Dược và Bạch Cẩn Mộ không vội vàng rời đi, mà là một bộ dạng thong dong bình tĩnh, giống như bọn họ thật sự tham quan xong, sau đó không có chuyện gì mới rời đi.

Thời điểm Lãnh Minh Hoa nghe được trợ lý nói hai người rời đi, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thời điểm bọn họ rời đi biểu cảm như thế nào?"

Trợ lý trả lời: "Không có biểu cảm gì, giống như bình thường."

Lãnh Minh Hoa nhàn nhạt ứng thanh: "Ừ! Tôi biết rồi."

- -

Sau khi Vô Dược trở lại chỗ ở liền không chờ nổi mà gấp gáp mở hộp ra. Bên trong hộp chỉ có một chiếc nhẫn bình thường, ngoại trừ điêu khắc tương đối tinh xảo, so với những loại nhẫn khác giống như không có gì khác biệt.

Căn cứ vào ký ức của Phong Tịch đây chính là món quà đầu tiên mà Phong Tịch dùng chính tiền của mình kiếm được tặng cho Nhạc Sanh. Không nghĩ tới cái này lại chính là chìa khóa mở ra siêu không gian.

Bạch Cẩn Mộ cầm lấy, nhẹ nhàng mà đeo lên ngón tay Vô Dược. Ngay sau đó Vô Dược liền cảm giác được mình và siêu không gian có mối liên kết, giống như lúc nào cũng có thể đi vào.

Vô Dược kéo tay Bạch Cẩn Mộ, cùng tiến vào siêu không gian.

Nhìn từng mảnh cây xanh phồn hoa, Vô Dược phảng phất cảm thấy chính mình lại đến một thế giới khác.

Bạch Cẩn Mộ lôi kéo tay Vô Dược, bất giác nắm chặt một chút.

Vô Dược cuối cùng phát hiện anh không thích hợp, sau đó mở miệng hỏi: "Mộ Mộ, anh có phải phát hiện ra cái gì không?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 78: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (31)

[HIDE-THANKS]Edit: Thuần An

Bạch Cẩn Mộ lôi kéo Vô Dược xuyên qua vườn hoa, cuối cùng dừng ở bên hai bờ suối, nước ở hai dòng suối không ngừng chảy, chỉ khác ở chỗ một bên là dòng nước trong suốt có thể thấy đáy, một bên khác là một dòng hồng thủy nước đỏ như máu tươi.

Vô Dược vô lực đỡ trán, nguyên kịch Phong Tịch sau khi tiến vào chỉ thấy một dòng linh tuyền trong suốt có thể thấy đáy. Làm gì có huyết trì! Cốt truyện này sắp bị chơi hỏng rồi.

Đúng rồi, huyết trì.. Huyết đồng.. Bạch Cẩn Mộ.. Biểu hiện của anh ở phòng thí nghiệm hôm nay.. Vô Dược tựa hồ đoán được cái gì: Mộ Mộ đã từng nói anh mất một thứ, chẳng lẽ huyết trì này chính là thứ anh bị mất?

Vô Dược nhẹ nhàng mở miệng: "Mộ Mộ.. Cái này, có phải là thứ mà anh nói là không thấy?"

Bạch Cẩn Mộ gật gật đầu, anh cũng không nghĩ tới thứ mình luôn tìm, thì ra vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Vô Dược xác nhận sau đó mở miệng: "Vậy anh có thể thu hồi nó không?"

Bạch Cẩn Mộ lắc đầu nhẹ giọng trả lời: "Không thể."

Nhìn con ngươi nghi hoặc của Vô Dược anh chậm rãi giải thích: "Nếu anh thu hồi lại, không gian này sẽ sụp đổ."

"Hả?" Vô Dược tràn đầy khiếp sợ, tựa hồ không hiểu.

Bạch Cẩn Mộ đem cô ôm trong lòng ngực, cọ cọ gương mặt cô: "Nó vốn một nửa lực lượng của anh, không gian này hầu như đều do nó chống đỡ."

Đầu ngón tay anh xẹt qua nhẫn trên tay cô, nhẫn màu bạc chậm rãi nhiễm hồng, âm thanh anh mềm nhẹ: "Đây mới là bộ dạng ban đầu của nó, Tịch Tịch không thể làm mất lễ vật anh cho em nga!"

Vô Dược mỉm cười vòng lên cổ anh: "Trong thế giới nhân loại chỉ có vợ chồng mới có thể trao nhẫn, em có phải cũng nên đưa cho anh một cái không."

"Vợ chồng?" Bạch Cẩn Mộ suy nghĩ một chút: "Anh hình như đã nghe qua từ này."

Vô Dược giải thích: "Trước khi kết hôn là người yêu, sau khi kết hôn gọi là vợ chồng."

Nghe được cô giải thích Bạch Cẩn Mộ tràn đầy kinh ngạc, thì ra đây là kết hôn: "Chúng ta kết hôn? Vậy có phải anh với Tịch Tịch sẽ luôn ở bên nhau không?"

Vô Dược nghe được câu hỏi của anh ý cười càng sâu: "Ừm, chúng ta kết hôn, sẽ luôn ở bên nhau. Từ lần đầu tiên em nhìn thấy Mộ Mộ liền chú định chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Con mắt Bạch Cẩn Mộ bất giác biến trở về huyết sắc, đôi mắt mỹ lệ giờ này khắc này chỉ có tràn đầy vui vẻ.

Bạch Cẩn Mộ kích động bế Vô Dược lên: "Tịch Tịch, anh rất vui vẻ. Tịch Tịch vui vẻ không?"

Vô Dược hôn hôn môi anh, sau đó trả lời: "Vui vẻ."

Bạch Cẩn Mộ trực tiếp đè Vô Dược lên vườn hoa, sau đó điên cuồng hôn Vô Dược.

Tịch Tịch, anh không nói cho em chiếc nhẫn này, ngoài việc có thể bảo hộ em. Nó còn có thể, chỉ cần em mang nó, bất kể em ở nơi nào, anh đều có thể tìm được em.

Vô Dược bị Bạch Cẩn Mộ hôn đến sắp thiếu dưỡng khí, cuối cùng mơ mơ màng màng được anh ôm ra siêu không gian.

Trở lại trên giường, Bạch Cẩn Mộ đối Vô Dược lại điên cuồng hôn hôn.

Vô Dược vòng lên cổ anh, đối diện với huyết đồng của anh, môi đỏ của cô hé mở, âm thanh mềm nhẹ mà mị hoặc: "Mộ Mộ.. Anh biết không? Giữa vợ chồng còn có một việc càng thân mật hơn."

Bạch Cẩn Mộ dừng nụ hôn lại, đôi mắt huyết sắc mang theo nghi hoặc: "Ừm.. Việc gì?"

Vô Dược môi dán bên tai anh, hơi thở rơi trên cổ anh: "Một việc so với ngày hôm qua còn muốn thoải mái hơn, Mộ Mộ muốn thử một chút không?"

Sau khi nghe được lời cô nói, hai má Bạch Cẩn Mộ nhiễm màu đỏ, tưởng tượng đến tư vị đêm qua, dưới thân bất giác căng thẳng. Âm thanh cũng khàn khàn: "Muốn.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 79: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (32)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Một đêm đại chiến kịch liệt, Vô Dược cuối cùng biết cái gì gọi là không làm sẽ không chết.

Nếu không có nước linh tuyền thư giãn chữa đau nhức, sau này Vô Dược thật sự không có khả năng cùng Bạch Cẩn Mộ đùa giỡn.

- -

Cùng lúc đó, Lãnh Minh Hoa ngồi bên cạnh Tiêu Điều, sau đó mở miệng: "Ngày hôm qua Phong Tịch từng đi tìm, sau đó vẫn không phát hiện ra cái gì."

Tiêu Điều nhíu mày: "Sao có thể! Tôi không tin Nhạc Sanh sẽ không đem siêu không gian giao cho con của mình!"

Lãnh Minh Hoa cũng mở miệng: "Tôi cũng cảm thấy hình như cậu ta biết gì đó, chỉ là cậu ta biểu hiện quá tự nhiên."

Tiêu Điều lạnh lùng mở miệng: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải có được siêu không gian."

"Lộp bộp" ngoài cửa vang lên tiếng kinh động tới hai người.

Lãnh Minh Hoa đứng dậy mở cửa, nhìn bóng người rời đi. Khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh nhạt: "Là trưởng khu 13."

"..."

Tiêu Điều cũng lạnh nhạt mở miệng: "Nếu hắn đã biết, vậy không thể tiếp tục sống."

- -

Khi Vô Dược tỉnh ngủ, trời đã tối rồi. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Nhịn không được vươn tay sờ sờ: "Mộ Mộ của em càng ngày càng đẹp."

Bạch Cẩn Mộ cúi đầu, hôn môi đỏ ướt át kiều diễm của cô: "Không đẹp bằng Tịch Tịch."

* * *

Vô Dược thanh tỉnh một chút, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự: "Đúng rồi, Mộ Mộ, em muốn đi tới khu thí nghiệm số 11 nhìn xem."

Bạch Cẩn Mộ khó hiểu hỏi: "Tịch Tịch không phải đã lấy được thứ mình muốn rồi sao?"

"Không." Vô Dược lắc lắc đầu, trả lời nói: "Thứ em muốn không chỉ là chìa khóa siêu không gian, mà còn có bí mật của mạt thế, bí mật L thị không chịu ảnh hưởng."

Bạch Cẩn Mộ chỉ nhẹ nhàng nhíu mày một cái, không nói thêm gì, liền ôm Vô Dược thuấn di đến khu thí nghiệm số 11.

Khu thí nghiệm số 11 đóng cửa, nhưng Bạch Cẩn Mộ đương nhiên là trực tiếp thuấn di vào bên trong.

Khu thí nghiệm số 11 so với khu thí nghiệm chủ hoàn toàn khác biệt, khu thí nghiệm số 11 tối tăm lãnh lẽo, tựa hồ thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng tang thi rống lên một tiếng.

Tuy rằng nơi này gọi là khu thí nghiệm số 11, nhưng nơi này càng giống như ngục giam hơn. Mỗi một căn phòng nhỏ đều giam giữ một đến hai tang thi.

Trong con mắt Vô Dược xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó càng thêm nhiều phần hiểu rõ, tựa hồ đã biết cái gì.

Chỉ chốc lát, một con tang thi khiến cho Vô Dược chú ý. Bạch Cẩn Mộ theo ánh mắt cô nhìn qua, không có tức giận, dù sao anh cảm thấy thứ tàn phẩm xấu xí như vậy sao có thể so với anh.

Anh nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đó là Liễu Càng.." Vô Dược biểu tình phức tạp, không biết suy nghĩ gì.

Bạch Cẩn Mộ nghĩ nghĩ, sau đó thành công nhớ tới: "Nhân loại kia?"

"Ừm." Vô Dược gật gật đầu, cô cảm thấy Liễu Càng nhất định biết cái gì đó, cho nên mới bị biến thành như vậy: "Có phương pháp gì có thể giúp hắn khôi phục ý thức không?"

Bạch Cẩn Mộ biết cô nhất định có nguyên nhân của mình, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp trả lời: "Anh có thể đồng hóa hắn."

Vô Dược thiếu chút nữa đã quên việc này, cô giống như còn có một cái nhiệm vụ ẩn.. ".. Được, vậy liền đồng hóa hắn đi."

Thời điểm Bạch Cẩn Mộ đồng hóa Liễu Càng, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ: "Cô ở chỗ này làm gì?"

Môi Vô Dược gợi lên, mỉm cười, giống như khinh thường trả lời: "Cô cảm thấy tôi có thể làm gì?"

Có lẽ là Vô Dược chặn tầm mắt của Giản Tư Tình, cho nên Giản Tư Tình cũng không phát hiện sự tồn tại của Bạch Cẩn Mộ.

Cho rằng chỉ có một mình Vô Dược, Giản Tư Tình trực tiếp bại lộ bản tính: "A! Phong Tịch, cô có biết người vào khu thí nghiệm số 11, đều khó có khả năng ra ngoài nữa không?"[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back