Chương 40: Đêm kinh hoàng Bấm để xem Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nghe bà tôi kể lại bất cứ khi nào thây ma xuất hiện trước mặt, chỉ cần có thể hô to tên của hắn, thây ma đó sẽ không dám khiêu khích mình. Bây giờ chúng tôi đang phải đối mặt với hai vấn đề, một là chúng tôi không biết tên của mặt sẹo, trên bàn thờ có một tấm bia tưởng niệm, nhưng tôi không thể thấy nó qua khe cửa. Thứ hai, ngay cả khi biết tên hắn, không có gì đảm bảo thủ thuật này sẽ có tác dụng. Khi thi thể được đưa xuống khỏi thòng lọng, Vương Ngọc đã kiểm tra qua, xương cổ của người quá cố đã bị gãy do bị kéo căng quá mức khi hắn ta treo cổ. Nếu tôi chưa trải qua cảnh tượng ở biệt thự, chưa bị đưa vào bệnh viện tâm thần, có lẽ tôi vẫn còn nghi ngờ về cảnh tượng trước mắt. Tuy nhiên, bây giờ tôi khá chắc chắn rằng gã mặt sẹo đứng cạnh cửa không có đặc điểm nào của người bình thường. Tôi cẩn thận lùi ra khỏi khe cửa và nhẹ nhàng đẩy Vương Ngọc. Cậu ta mở mắt ngơ ngác, định nói thì bị tôi lấy tay bịt miệng lại. Tôi ra hiệu về phía cậu ấy, ý bảo đừng phát ra âm thanh, cậu ấy gật gật đầu. Chúng tôi nấp vào hai bên cửa, lặng lẽ quan sát động tĩnh bên ngoài ngôi nhà Một lúc sau, bên ngoài có tiếng chặt cây gì đó bằng liềm, sau đó là tiếng gỗ đổ xuống. Lại một lúc nữa, tiếng chặt biến thành loảng xoảng, giống như những chiếc đĩa hoặc bát bằng sắt dùng để thờ cúng rơi xuống đất. Căng cổ lên và xem xét. Mẹ ơi, thiếu chút nữa bị dọa chết! Mặt sẹo đang cầm liềm chém lung tung trong nhà chính, quan tài, bàn, ghế, đồ đạc, không có vật nào thoát khỏi bàn tay của hắn ta, bị băm nhỏ thành một đống hỗn độn. Tôi cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh. Nếu hắn ta phá cửa phòng trong và chạy vào, tôi và Vương Ngọc có lẽ không phải là đối thủ của hắn. Không, phải khẳng định không phải là đối thủ của hắn mới đúng. Thứ duy nhất trong tay chúng ta có thể dùng làm vũ khí là chiếc ấm trà bằng đất nung mà A Li đã nhét vào buổi chiều, nó có thể chống lại một lần tấn công, nếu biết cách, nó cũng có thể được sử dụng cho một lần tấn công, nhưng từ lần sau chỉ có chiến đấu tay đôi. Bây giờ, dường như không còn cách nào khác hơn là niệm A Di Đà trong lòng. Một lúc sau, âm thanh chặt chém ngừng lại. Tôi bạo gan quay lại chỗ vết nứt của cánh cửa. Chỉ thấy mặt sẹo bước vào sân, hoàn toàn không để ý đến ghế và bàn bị tàn phá dưới chân, vừa đi vừa đá. Lúc này, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ lưng của hắn, đầu bị bẹo sang một bên và đang dựa vào vai một cách yếu ớt, quả thật là hắn đã bị gãy khi treo cổ. Tuy nhiên, nó dường như không cản trở hành động của hắn. Tôi toát mồ hôi hột, cảnh tượng này còn đáng sợ hơn phim kinh dị. U là trời. Cũng may hắn không quay đầu lại, âm thanh càng lúc càng xa. Tôi đẩy người Vương Ngọc ngồi bên cạnh, cậu ấy đang trợn mắt há hốc mồm. Khi mặt sẹo đi xa, cậu ấy ngạc nhiên hỏi: "Nó là cái giống gì vậy?" "Thây ma hoặc vong linh" Tôi không biết chính xác, nói đó là thây ma vì có một thứ như vậy trong truyền thuyết, nói nó là vong linh vì tôi đã nghe Lý Tiểu Lộ nói qua. Chúng tôi quay lại ngồi trên sàn nhà, một đêm mất ngủ. Khi trời sáng dần, có người đến. Đầu tiên là tiếng kêu kinh hoàng, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, khi bước đến phòng chính, tôi chợt nghe: "Trời ơi!" Lúc sau có người tháo xích ở phòng trong. Vương Ngọc và tôi nhắm mắt lại, cảm thấy ngay lúc cánh cửa mở một tia sáng chiếu vào. Mở mắt ra, hơi chói mắt một chút, một chiếc quần hoa màu xanh lắc lư trước mặt.
Chương 41: Phiên bản thiếu niên của chị gái Bấm để xem "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Quần hoa màu xanh ngồi xổm xuống hỏi chúng tôi. Lúc này mới nhìn rõ, trước mắt là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, trông rất giống chị gái khi còn ở tuổi thiếu niên. Nếu không chắc chắn100% chị ấy đang nằm trong bệnh viện cách xa hàng nghìn cây số, có lẽ tôi sẽ thực sự bị sốc, nghĩ rằng chị tôi được trẻ hóa qua một đêm. "Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thi thể lại biến mất?" Thấy chúng tôi im lặng, cô ta nhắc lại câu hỏi. "Thi thể cầm liềm đập phá toang hoang rồi bỏ chạy." Tôi nói giễu cợt. Hiện tại nói ra câu này thật dễ dàng làm sao, nếu tối hôm qua có cảnh tượng hài hước như vậy thì hay biết mấy. "Vớ vẩn! Một người chết sao có thể làm những chuyện này? Hai người các ngươi phá linh đường? Di dời thi thể đi đâu?" Cô ta tưởng tôi nói dối, tức giận mắng xối xả. "Tiểu cô nương, lời nói này căn cứ vào đâu? Chúng tôi bị nhốt ở phòng trong, cô vừa mới mở khóa cửa, làm sao có thể phá linh đường? Lại càng không thể di chuyển thi thể." Tôi phản đối những suy đoán vô căn cứ của cô ta. Cô ta cứng họng khi nghe lời giải thích này, nhất thời không tìm ra lý do để phản bác lại tôi. "Cô bé," Vương Kiện từ bên cạnh đứng dậy, "Có thuốc hạ sốt không?" Cô ta quay lại thì thấy Vương Ngọc mặt đỏ, đầu đầy mồ hôi, đứng thở hổn hển. "Ở nhà tôi có thuốc, các anh đã lâu không được ăn sao? Để tôi đi lấy đồ cho các anh ăn trước đã." Cô ta xoay người rời đi. Tôi đỡ Vương Ngọc đi ra ngoài. Nhà chính lộn xộn, không có đồ vật nào còn nguyên vẹn. Tôi không thể tìm thấy một chiếc ghế để ngồi. Tôi không còn cách nào khác là ngồi trên bậc cửa hành lang và đợi cô bé kia. Chẳng mấy chốc, cô ta xuất hiện với một chiếc giỏ tre, cực kỳ giống cô thôn nữ trong phim Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh. Cô ấy bước đến gần chúng tôi và đặt chiếc giỏ xuống, bên trong có một ấm trà, một bát bánh hấp và một lọ thuốc nhỏ. Trước tiên đưa thuốc cho Vương Ngọc. Vượng Ngọc ngậm một cái, tay cầm ấm trà uống một cách vui vẻ. Cậu ấy phát sốt từ đêm qua đến giờ, ngoại trừ ít nước mà A Li đưa vào, cậu ấy chưa từng uống nước hay đồ ăn. Đợi cậu ta uống xong, tôi đưa cho cậu ta một cái bánh, rồi tự gắp một cái cho mình ăn ngấu nghiến. Con người khi đói thì ăn gì cũng ngon, lúc nguy cấp thì dễ xúc động nhất. Tôi nhớ lại chị gái đã phải làm việc một mình để kiếm tiền và nuôi gia đình, còn tôi mỗi ngày chỉ biết trốn học chơi game, không nhớ có bao nhiêu lần sử dụng thẻ của chị ấy đến quán internet ban đêm, đang chơi thì bị chị ấy lôi cổ về nhà, bao lần ở lại qua đêm, trốn học, đánh nhau khiến cho chị phải đau lòng. Bây giờ chị đang trong cơn hoạn nạn, trong lòng tôi bỗng cảm thấy rất có lỗi khi đối diện với phiên bản thanh xuân của người chị năm xưa trước mặt. Có lẽ con người ta phải trải qua nhiều thứ rồi mới học được cách yêu. Nói một cách dễ hiểu, viết thư và gọi thêm vài cuộc là tốt rồi, chịu trách nhiệm khi cần, cùng nhau đối mặt với khó khăn không lùi bược thì mới được gọi là đàn ông. "Cô bé, em tên gì?" Tôi vừa gặm bánh vừa nhìn phiên bản thời trẻ này của chị gái. "Tên tôi là Hoa Cô, hầu hết mọi người trong ngôi làng này đều có họ Hoa." "Nói vậy em cũng là người tộc Miêu?" Thấy cô ta thích nói chuyện, tôi bắt đầu có chút hứng thú, bắt chuyện với cô ta. "Đúng vậy, em là người Miêu bản địa." "Nghe nói những cô gái tộc Miêu có thể nuôi trùng độc, có đúng không?"
Chương 42: Thay đổi thái độ Bấm để xem "À, không." Hoa Cô lắc đầu, "Nhưng, mẹ tôi biết làm." "Ồ, vậy bà ấy có thể có thuốc giải trùng độc?" "Haha, anh có thể giải được trùng do chính mình tạo ra, nhưng nếu là trùng của người khác thì không dám chắc làm được, còn tùy thuộc vào tình huống." "Ài," tôi muốn kể cho cô ấy nghe về chuyện của chị gái, để xem mẹ cô ấy có thể giúp gì không, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuông. Mạng sống của chị ấy chỉ còn trong mấy chục giờ đồng hồ như vậy, nếu họ không thể giúp đỡ, lại trì hoãn thời gian, chẳng phải là gây hại cho chị ấy hay sao? Tôi chuyển chủ đề trò chuyện, hỏi cô ấy về Hoa Kim Lan. Vừa nghe tên, cô ấy đã cau mày, cẩn thận nói từng chữ. Cuối cùng, tôi không hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ việc nuôi trùng độc trên núi, giống hệt như những gì A Li đã nói với chúng tôi. Tôi nhìn lên trời và thở dài, ai có thể nói cho tôi biết làm cách nào để cứu được chị gái! Vương Ngọc vỗ vai tôi nói: "Đừng nản lòng, nhất định phải có cách. Chuyện tối hôm qua, sẽ có người tới điều tra, đến lúc đó xem thế nào." Đang nói, một nhóm người bàn tán ngoài sân. Khi đến gần, trưởng thôn chống gậy đi đầu, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. "Đêm qua có chuyện gì?" Ông ta chống gậy chỉ vào chúng tôi đang ngồi trên ngưỡng cửa. Tình huống này cực kỳ khó chịu. Tôi tá hỏa và nói: "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Có vẻ như người đàn ông đã bò ra khỏi quan tài, cầm liềm chém lia lịa vào tất cả mọi thứ". "Chà," ông ta đặt nạng xuống, suy tư vài giây rồi hỏi, "trước đó ở linh đường có chuyện gì bất thường xảy ra không?" Nghe câu hỏi của ông ấy, tôi và Vương Ngọc không ai bảo ai cùng rùng mình một cái. Với giọng điệu này, phải chăng có những điều tương tự đã xảy ra trước đây? Tôi thận trọng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Vương Ngọc bị sốt mê man, tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, điều gì khiến tôi nhìn ra ngoài cửa? A Li! Đúng rồi, đó là A Li! Lúc đó, tôi đang băn khoăn không biết A Li có mang đồ ăn đến không, đập cửa và nhìn ra ngoài, một con mèo đen lao ra. Sau đó mặt sẹo đứng dậy. "Có một con mèo đen nhảy qua phòng chính. Sau đó, người trong quan tài đứng dậy." "Con mèo đen!" Cả đám người ngay lập tức xôn xao cả lên. Vương Ngọc và tôi lại bị giật mình một cái. "Yên lặng," trưởng thôn vung tay lên, ra hiệu mọi người im lặng. "Hai người đến nhà tôi, Hoa Cô sẽ ở đây dọn dẹp, buổi tối, một vài người cùng tôi lên núi tìm Hoa Kim Lan." Nói xong, trưởng thôn chống gậy bước ra khỏi đám đông, Vương Ngọc và tôi đi theo ông ấy, người dọc đường đều nhìn chăm chú cả hai chúng tôi. Ra khỏi sân, vòng vèo quanh co, bảy góc tám vòng mới đến nhà thôn trưởng. Thoạt nhìn đó là một nhà người giàu có, hai con sư tử đá đứng ngoài cửa, bên trong là tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương tây, dây mướp leo khắp tường, một cây anh đào cành trĩu quả nhô ra khỏi tường. Một căn biệt thự đẹp như vậy, phải được bán với giá ba bốn triệu ở Tương Thành. "Ba.." Vừa bước vào sân, một cô bé đã chạy tới, nhào vào vòng tay của trưởng thôn. Vương Ngọc bật cười. Tôi thấy vậy cũng mừng, hóa ra bố của A Li chính là trưởng thôn. Không thể ngờ, ông lão ở tuổi xưa nay hiếm mà vẫn có một cô con gái nhỏ như vậy. Chà, bây giờ phổ biến các cặp chồng già vợ trẻ, phổ biến con cháu trạc tuổi nhau. Người đàn ông nên đợi đến năm 40 tuổi để tìm được một cô vợ kém mình 20 tuổi, lúc đó mới có thể mua một biệt thự đẹp như trước mặt. Trưởng thôn âu yếm sờ đầu A Li, chống gậy ngồi xổm xuống, nói với cô bé: "Ba muốn nói chuyện với hai chú một chút, con ra ngoài chơi một lát nhé."
Chương 43: Mèo nhảy quan tài Bấm để xem Trưởng thôn dẫn Vương Ngọc và tôi vào phòng chính, cẩn thận đóng cửa lại và ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Có thể thấy nhà của ông ta rộng rãi hơn nhà gã mặt sẹo rất nhiều, tường được sơn màu vàng nhạt, sàn nhà lát đá hoa màu nâu nhạt, trần nhà được trang trí đèn pha lê huỳnh quang, góc tường là ba cái điều hòa lớn, bàn ghế đều là gỗ nguyên khối, màu sắc rực rỡ. Chúng tôi đang ngồi nghiêm trang trong phòng chính, trưởng thôn giúp chúng tôi pha một tách trà, sau đó bắt đầu nói chuyện. "Tôi đã liên hệ điện thoại với Ngô Trang. Cậu không phải người ở Ngô Trang, mà là từ nơi khác đến Ngô Trang, sau đó đến đây." Ông ta dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói, "Cậu đến từ đâu? Tại sao muốn tìm Hoa Kim Lan?" Thấy ông ta hỏi vậy, tôi nghĩ mình không cần phải giấu diếm, Tôi kể cho ông ta nghe về chị gái, nói với ông ta mục đích thực sự của chúng tôi đến đây là để cứu người, hy vọng ông ấy có thể giúp chúng tôi tìm Hoa Kim Lan. Sau khi nghe câu chuyện của chúng tôi, ông ta không hề tỏ ra nghi ngờ hay có biểu hiện gì kỳ quái, rất bình tĩnh, nói: "Hoa Kim Lan, chúng tôi sẽ đi tìm cô ta, đừng lo lắng về chuyện đó. Chỉ là chuyện xảy ra tối hôm qua ít nhiều cũng có liên quan đến các cậu, tối nay tôi sẽ dẫn các cậu lên núi một chuyến." Tôi đột nhiên nghĩ đến Lý Tiểu Lộ, hắn ta và mặt sẹo sẽ không giống đấy chứ? Xem ra với tình hình này thì trưởng thôn cũng không muốn đề cập đến bất cứ chuyện gì xảy ra đêm qua, nhưng tôi vẫn phải hỏi: "Chắc chắn rồi, nhưng đêm qua đã xảy ra chuyện gì?" Trưởng thôn châm một điếu thuốc, hút một hơi thật dài, tựa vào ghế vừa nhả khói vừa suy nghĩ, hồi lâu mới lên tiếng: "Đêm nay các cậu sẽ nhìn thấy, phải nói là bắt đầu từ một sự việc đã xảy ra nhiều năm trước. Có một lần, một gia đình đang làm đám tang, một vài người ở lại canh đêm rủ nhau chơi mạt chược, một người đàn ông trên đường đi vệ sinh thấy một con mèo đen đang nhảy qua linh đường, sợ con mèo ăn vụng đồ cúng, liền đuổi theo để ném nó đi, nhưng con mèo đen rất nhạy bén, bắt anh ta đuổi theo nó mấy vòng lớn, nhưng nhất định không rời linh đường. Tức giận, hắn cầm quả táo ném về phía con mèo, con mèo tránh nhảy sang một bên tránh, rồi bước đến quả táo và ngửi. Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, nhân cơ hội đó tóm lấy con mèo. Nào ngờ con mèo rất hung dữ, cú vồ này làm nó phát cáu, quay lại dùng một chân cào vào tay hắn. Bị thương nên hắn buông tay ra, con mèo thừa cơ nhảy ra, vừa vặn nhảy lên quan tài, lại từ quan tài nhảy xuống đất, một lúc sau thì bỏ chạy. " Sau đó, hắn trở lại bàn mạt chược. Mọi người còn chưa kịp chia bài, trong linh đường có tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng nắp quan tài rơi xuống đất. Quay đầu lại nhìn, người bên trong quan tài đang cầm cái liềm từ từ đứng lên, từng bước một bước ra, nhìn thấy cái gì là dùng liềm chém cái đó, chém cả linh đường, rồi đi về phía những người đang chơi mạt chược. Mọi người đều hoảng sợ định bỏ chạy, nhưng cánh cửa đóng sập lại, chỉ thấy thây ma bước đi càng lúc càng nhanh, lưỡi liềm chém phầm phập liên tục. Một nhát chém, chiếc bàn mạt chược bị cắt làm đôi, một nhát nữa, bốn chiếc ghế gãy thành nhiều mảnh. Chém xong, thây ma ngẩng đầu thấy bốn người đang co ro trong góc, liền chạy đến giơ tay lên chém một nhát, người đầu tiên, đầu lăn ra từ trong góc, một lúc sau, người thứ hai đứt lìa ngang thắt lưng; lại một lúc, người thứ ba ngồi xổm trên mặt đất, tay chân đồng thời bay ra ngoài; lần cuối cùng chuẩn bị chém, người thứ tư đã ngất xỉu..
Chương 44: Thi biến Bấm để xem "Sáng hôm sau, người đưa tang đến mở cửa. Sân nhà ngổn ngang, máu chảy thành sông, 3 người trong số 4 người bị chém thành từng mảnh. Người thứ 4 nằm cuộn tròn trong góc đã bất tỉnh. Người dân khiêng anh đến bệnh viện, bác sĩ cho anh ta uống thuốc an thần, hai ngày sau mới tỉnh lại, nhưng tâm trí không còn được như trước, anh ta chỉ nhắc đi nhắc lại chuyện này, ban đêm thường xuyên la hét mèo đen đến." Vương Ngọc hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay vịn của chiếc ghế. Tôi không ngạc nhiên về những điều này, ngồi đây mà nghe chuyện ma, dễ dàng hơn nhiều so với việc bị ma dùng dao găm đâm vào tay. "Việc tối nay đi tìm Hoa Kim Lan và việc thây ma chui ra từ quan tài thì có liên quan gì đến nhau?" Tôi hỏi. "Đến lúc đó sẽ biết, các cậu tối qua đã không được nghỉ ngơi tốt, ở đây nghỉ ngơi một lát, ta sẽ dẫn các cậu đến phòng khách." Phòng khách trong nhà của trưởng thôn rất đơn giản, có một chiếc giường lớn, một bộ chăn đệm. Tôi và Vương Ngọc nằm lên, tuy mệt nhưng chúng tôi không thấy buồn ngủ chút nào. Tôi mở máy, nhưng vẫn không có tín hiệu. Thật kỳ lạ khi nơi này có điện nước, không khác gì một ngôi làng bình thường, nhưng lại không có tín hiệu di động. Không biết chị gái thế nào rồi, cũng không biết Lão Hà có liên lạc với Lý Tiểu Lộ hay không, lại rất lo lắng Lý Tiểu Hào sẽ đến bệnh viện uy hiếp, trong đầu rất nhiều chuyện rối tung lên. Vương Ngọc vỗ vai tôi, nói: "Buổi tối lên núi có sợ không?" "Sợ thì cũng vô ích, bất cứ chuyện gì cũng phải đối mặt. Hơn nữa có người trong làng đi cùng, nhiều người sẽ không sao." Tôi an ủi cậu ta, nếu biết tối qua sẽ có chuyện như vậy, tôi nhất định không rủ cậu ta đi cùng. Tôi đang suy nghĩ về những gì đang xảy ra, A Li mở cửa bước vào. Trong tay bưng một cái đĩa, bên trong có vài miếng bánh kẹo. Cô bé nhìn chúng tôi cười toe toét, đôi mắt to long lanh vẫn rất đáng yêu, "Chú đói không? Chưa tới giờ ăn tối, cháu tìm một ít đồ ăn nhẹ cho các chú." Vương Ngọc ngồi xuống lấy cái bánh nhét vào miệng, lúc đó tôi mới nhận ra cả ngày hôm nay chỉ ăn có đúng một cái bánh hấp vừa rồi, bụng cũng đến lúc đói rồi. Bôn ba bên ngoài khó tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất, A Li tuy nhỏ tuổi nhưng rất chu đáo, lớn lên nhất định rất hiền lành. "A Li, con mèo đen ở đây có phải đặc biệt lợi hại không?" Vương Ngọc dù miệng đang ăn, nhưng trong lòng cũng không thảnh thơi, nói chuyện với Ali về con mèo đen. Nghe đến con mèo đen, A Li rất phấn khích, bật chế độ trò chuyện và bắt đầu nói một cách sinh động: "Mèo đen không thể đụng vào! Đặc biệt là loại mèo đen toàn thân không có một sợi lông khác màu. Nếu chúng nhảy lên người chết, người chết sẽ trở thành thây ma và bước ra khỏi quan tài, cầm lưỡi liềm chém mọi thứ nó gặp phải. Nếu ai đó dùng giấy thông hành giữa hai thế giới để đối phó với thây ma, thây ma sẽ trở thành vong linh giống như một con người, cái loại đó có thể nói chuyện, họ có thể suy nghĩ, đi trong đám đông không khác gì người thường. Nhưng họ không ăn cơm, dựa vào hấp thụ tinh khí của con người để duy trì. Họ sẽ thu thập thêm giấy thông hành giữa hai thế giới, tạo ra nhiều vong linh hơn, nếu có ai đó bị chúng chú ý thì sẽ nhận một cái chết giống như tai nạ ngoài ý muốn, khi quan tài được để ở linh đường, con mèo đen sẽ xuất hiện. Vài năm trước, trong thôn có thây ma, trưởng thôn dẫn theo một nhóm người lên núi bắt chúng. Nghe nói thây ma kia sắp biến thành vong linh thì bị trường thôn dùng liềm chặt đầu. Mọi người lấy củi đốt xác chết thành tro. Sau một thời gian dài, con mèo đen không xuất hiện nữa." A Li vui mừng nói, nước miếng bay tứ tung, cho đến khi hết hơi mới dừng lại. Trẻ con chỉ thích những điều kỳ lạ này. Nhưng tôi tin chuyện cô bé nói không chỉ là truyền thuyết, bởi vì trưởng thôn cũng vừa kể về thây ma. Con mèo đen nhảy qua thây ma, thây ma biến thành vong linh, tôi hít một hơi! Mục đích của tối nay, chắc chắn phải là bắt thây ma.
Chương 45: Bắt lấy (đêm đầu tiên) Bấm để xem Bắt chuột cần phải qua hai bước, một là nhử mồi, hai là nhốt vào lồng. Đặt dụng cụ bẫy ở nơi chuột thích lui tới, khi chuột vào bẫy để ăn mồi, chính nó sẽ kích hoạt cơ chế tự động và tự nhốt mình trong bẫy. Quy trình này có thể được áp dụng rộng rãi. Chuột thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt, táo đều là những món mồi ngon. Tuy nhiên, nếu thứ bạn muốn bắt không phải là chuột, trước tiên bạn phải tìm ra thứ gì có thể dùng làm mồi, ví dụ tinh tinh thích ăn chuối, chuối có thể dùng làm mồi, cá nhỏ thích ăn giun đất, dùng giun đất làm mồi thì sẽ rất lý tưởng. Thế thây ma thích gì? Tôi không biết câu trả lời, chỉ biết là tối nay phải có mồi. Khoảng mười giờ tối, trưởng thôn gọi chúng tôi ra khỏi phòng khách. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, khoảng hai mươi thanh niên giơ cao ngọn đuốc, tụ tập trong sân nhà trưởng làng. Mỗi người đều cầm trên tay một chiếc liềm, mỗi chiếc liềm đều được buộc một dải vải đỏ ở gần cán. Trưởng thôn lấy ra hai cái liềm từ phòng chính, cũng đều được buộc dải vải đỏ, đưa cho chúng tôi mỗi người một cái. Vương Ngọc lấy ra lọ thuốc, uống một viên Ritalin, thuận tay đưa cho tôi một viên, tôi cầm lấy và nuốt một ngụm. Chuông điểm mười một giờ, mọi người giơ đuốc lên đường. Trưởng thôn dẫn một vài thanh niên đi trước, tôi và Vương Ngọc đi giữa đoàn. Đội đuốc hùng dũng thắp sáng nửa bầu trời. Trên đường có chó, mèo, dế mèn nhưng không một ai trong đội phát ra tiếng động, bầu không khí im ắng đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình. Đi bộ đến chân núi, trưởng thôn hạ lệnh dập đuốc, chỉ để lại hai ngọn làm tín hiệu, trời tối ai nấy đều mò mẫn đi theo tín hiệu. Sờ soạng đi trong bóng tối, tôi như một người mù. Trước mắt vươn tay không thấy năm ngón tay, bốn phía ngoài trừ cây cối, không có rào chắn nào, con đường sỏi đá dưới chân tôi lúc cao lúc thấp. Tôi chỉ có thể thận trọng cầm cành cây bước từng bước, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rễ cây ngáng chân té ngã một hai phát. Tuy nhiên, cho dù có ngã xuống cũng không ai gây ra tiếng động, đội người này kỷ luật hơn cả quân đội. Khi đi đến lưng chừng núi, cả đội dừng lại, trưởng thôn ra lệnh dập nốt hai ngọn đuốc. Vì vậy, tất cả mọi người đứng trong bóng tối, không nói một lời, chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra. Tôi rất muốn biết mọi người đang chờ đợi điều gì. Vì lúc trước trưởng thôn đã giải thích quy định, không được phép nói trong lần hành động này, trên đường đi không ai dám thở mạnh. Vì vậy, mọi thắc mắc chỉ có thể giữ trong lòng. Mọi người cứ như vậy bất động cầm liềm đứng đó. Sau khoảng nửa tiếng, tôi cảm thấy hơi đau ở chân. Vì vậy, tôi nắm lấy vai Vương Ngọc hơi dựa vào một chút, nhưng vẫn cảm thấy đau, tôi ngồi xổm xuống với cánh tay buông thõng như một cậu bé tiểu học. Chiếc liềm trong tay cậu ấy ở ngay trước mắt tôi, nó đung đưa dưới ánh trăng trông rất đẹp, sáng hơn những chiếc liềm khác. Tôi nhìn theo lưỡi liềm trầm trồ, thán phục. Cảm giác có chút không ổn, cái liềm của cậu ấy có vẻ khác với cái trên tay tôi. Tôi nhìn cái của mình, nhưng tôi không thể phân biệt được. Nhìn cái của cậu ta lần nữa, tôi chợt nghĩ khi trưởng thôn đưa chúng tôi, cả hai đều có dải vải đỏ trên cán, nhưng giờ dải vải đỏ của ông ta đã không còn nữa! Tôi muốn hỏi Vương Ngọc thế nào mà làm mất dải vải đỏ, chợt nhớ tới lời trưởng thôn dặn không được phép nói, tôi đành ngậm miệng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, định nháy mắt ra hiệu với cậu ấy. Không nhìn thì đã không sao, bây giờ nhìn thấy làm cho lông tơ toàn thân dựng đứng, máu của tôi gần như đông lại.
Chương 46: Bắt lấy (đêm thứ hai) Bấm để xem Vương Ngọc đứng thẳng tắp, hai chân cứng đờ, hai tay nắm chặt, cổ đầy máu, hai mắt, hai lỗ mũi, hai tai, một cái miệng, tất cả đều bê bết máu. Tôi run lẩy bẩy đưa tay sờ mặt, không có gì bất thường. Quay đầu nhìn dáo dác xung quanh, giống như Vương Ngọc, phía trước, sau, trái, phải, thất khiếu đều chảy máu, chân tay cứng đờ. Tim tôi đập nhanh như muốn văng ra khỏi lồng ngực, có cái gì đó lơ lửng đên vai tôi, như đang nằm mơ, chiếc liềm nặng trĩu trên tay rõ ràng nhắc nhở bản thân đây không phải là một giấc mơ. Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Trước khi đến, trưởng thôn không hề nói cho chúng tôi biết kế hoạch hành động, chỉ dặn chúng tôi đi theo đội và không được nói chuyện. Bây giờ gặp cảnh tượng kinh khủng như vậy, chẳng lẽ tôi cứ thế đứng thẳng người ở đây với họ sao? Khi đang suy nghĩ, đột nhiên có cảm giác như có ai đó chụp vào chân tôi, tôi sợ tới mức giật thót người. Nhìn xuống thì thấy trưởng thôn đang nằm trên mặt đất. Ông ta ra hiệu cho tôi đi theo sau. Tôi như gặp được vị cứu tinh, lập tức bỏ lưỡi liềm xuống, đi theo sau ông ta ra khỏi đội. Hai người cứ như vậy sột soạt rời khỏi đội hình, đi tới đường mòn trên sườn núi, trưởng thôn đứng thẳng lên. Tôi cũng đứng dậy, thấy thứ gì đó sẫm màu trên đôi giày màu xanh lam của trưởng thôn, trên quần cũng có. Nhìn dọc theo quần tây, áo khoác vải trắng cũng dính một mảng lớn màu đen. Nhìn lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn của trưởng thôn trở nên mịn màng, lông mày của ông ta dường như có chút thay đổi. Tôi giật mình nhìn ông trưởng thôn trước mặt, nhưng ông ta không ngạc nhiên chút nào, thay vào đó, ông ta quay mặt lại với một nụ cười, trên má trái của ông ta có một vết sẹo từ từ lộ ra! Tôi lập tức ngây người, toàn thân run rẩy, không thể ngừng run. Trước mắt không phải là trưởng thôn, mà là gã mặt sẹo đã bò ra khỏi quan tài ngày hôm đó! Với một nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt, mặt sẹo giơ chiếc liềm về phía tôi, nói, "Trốn thoát một lần, nhưng không thể trốn thoát lần thứ hai!" Hắn ta chém ngay lập tức. Tôi sợ đến mức không thể cử động, nhìn chiếc liềm sáng rực lắc lư đang chém vào mình. Kết thúc rồi! Chị ơi, em đi trước chị một bước! Những phiền muộn và đau lòng đã gây ra cho chị bao nhiêu năm, cuối cùng cũng không thể bù đắp được! Tôi nhắm mắt chờ lưỡi liềm chém xuống, thầm nghĩ mình đã mắc nợ người chị bao nhiêu năm, chờ đợi cái chết vô tình nơi núi rừng hẻo lánh này. Một giây, hai giây, ba giây.. Tôi tưởng tượng cảm giác bị chặt đầu. Năm đó nhóm khủng bố đăng video chặt đầu trên mạng, có rất nhiều người vào xem, tôi không dám xem qua, vậy mà bây giờ lại đích thân thử cái cảm giác này. Năm giây trôi qua.. không có động tĩnh gì, mười giây trôi qua.. vẫn không có gì. Tôi mở mắt ra nhìn, mặt sẹo vẫn đang đứng trước mắt, nhìn thẳng về phía trước. Quay người nhìn lại, đội người cầm liềm đã ở phía sau, tiến về phía chúng tôi. Thất khiếu ai nấy cũng đều chảy chảy, chân tay cứng đờ, bước từng bước về phía trước. Chiếc liềm trên tay sáng chói, những dải vải đỏ đã không còn. Mặt sẹo cười ghê rợn, tóm cổ tôi, ném cái liềm xuống. Tôi cảm thấy như trời đất quay cuồng. Đưa tay sờ sờ, đầu vẫn còn đó, nhưng trên cổ bắt đầu ứa máu ra. Đội quân lưỡi liềm càng đi càng nhanh, càng đi càng vội. Mặt sẹo đã bước sang một bên, bọn họ lao thẳng vào tôi. Khi sắp đến gần tôi, không biết từ đâu có người hét lên: "Mau tóm lấy liềm của cậu!" Tôi chợt nhận ra khi theo "trưởng thôn" bò ra ngoài, tôi đã để quên chiếc liềm trên mặt đất. Cái liềm bây giờ đang ở sau đám quỷ này, cách xa tôi hàng ngàn dặm.
Chương 47: Bắt lấy (đêm thứ ba) Bấm để xem Nhóm người càng ngày càng gần tôi, ánh sáng chói lóa của liềm càng ngày càng nhiều, mùi máu tanh càng ngày càng đậm. Bình tĩnh, bình tĩnh.. tôi tập trung, suy nghĩ một lúc Khẽ cắn môi, kiên trì, hiên ngang, sẵn sàng.. một, hai, ba, tiến lên! Xông lên.. Tôi là Hoàng Kế Quang, tôi là Đổng Khiết Thụy.. xông lên.. Tôi nhắm mắt lao về phía trước một cách vô hồn. Chỉ cảm thấy đang va chạm từ trái sang phải, trúng một cái liềm, đẩy nó qua bả vai, từng cái từng cái một lướt qua đùi. Đột nhiên, không còn cảm nhận được người nữa, dừng lại, xoay người nhìn, sau lưng, nhóm người cầm liềm đã trở thành một nhóm lộn xộn, bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tay chân gãy văng tứ tung, máu bắn tung tóe khắp nơi, từng người một ngã xuống đất. Lưỡi liềm ngay dưới chân tôi, những dải vải đỏ bay nhẹ theo làn gió đêm. Tôi nhặt chiếc liềm lên, lưỡi liềm trong nháy mắt sáng lên, dải vải đỏ lóe lên rồi biến mất. Chỉ cảm thấy có một lực đẩy tôi về phía trước, đẩy tôi vào đội quân đầy máu. Bàn tay không còn nghe lời, lưỡi liềm xé trái chém phải. Lưỡi liềm chạm vào lưỡi liềm, lưỡi liềm chạm vào thân thể, lưỡi liềm cắt vào chân, tôi không thể đếm được bao nhiêu người đã bị chém, trước mắt đã thành một dòng sông máu, tay chân gãy chất thành núi. Không biết cắt bao lâu, tôi thấy hơi nhức ở chân. Rất nhiều người đã gục xuống đất, trên tay vẫn cầm chặt chiếc liềm. Nếu không phải đã uống viên Ritalin mà Vương Ngọc đưa, tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi ngồi xổm xuống, dùng chiếc liềm làm gậy chống xuống đất, thở hồng hộc. Những người đứng bên cạnh cũng lần lượt ngã xuống, cuối cùng tôi là người duy nhất còn lại. Tôi ngước mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ những người cầm liềm ngã xuống, chân tay đứt lìa, đầu bị chặt, những vũng máu tụ lại thành vô số dòng suối nhỏ, chảy ùng ục xuống núi. Đứng đằng xa là gã mặt sẹo, với nụ cười quái dị trên khuôn mặt. Lưỡi liềm bắt đầu rung, lúc đầu rung nhẹ. Một lúc sau, sự rung lắc càng mạnh, độ rung lắc càng lớn. Tôi không thể cầm nó bằng một tay, vì vậy tôi phải cầm nó bằng hai tay, nhưng nó lắc mạnh hơn. Ngay khi tôi không trụ được sắp buông tay, tiếng cười của gã mặt sẹo càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng, hắn ta cầm lưỡi liềm, chạy thẳng về phía tôi. Đang muốn buông liềm quay đầu bỏ chạy, nhưng chợt nghĩ nhiều người cầm liềm đã ngã xuống, hẳn là có ý gì đó. Vì thế, chỉ một giây sau khi mặt sẹo lao tới trước mặt, tôi đã ngồi xổm xuống, nhắm mắt và ôm lấy chiếc liềm đang rung như động cơ moto. Trong giây phút đó, hắn ta đột ngột dừng lại, sững sờ đứng trước mặt tôi. Thấy thời cơ đã đến, tôi dùng hết sức, bật dậy, rút liềm ra chém vào đầu hắn. Ngay lúc đó, cái liềm đặc biệt nghe lời! Ngay lập tức một tia máu đen phun ra như một trận lũ quét. Lưỡi liềm móc một nửa cổ về phía trước, ngay khi đầu rơi xuống đất cơ thể cũng theo đó mà ngã khụy. Tôi cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng nhanh đến cực điểm, nếu không dừng lại, có thể sẽ ngay lập tức vỡ ra khỏi lồng ngực. Nhanh chóng ngồi xuống, thở hổn hển như một con chó. Cuối cùng thì cũng yên tĩnh, cơ thể và đầu của mặt sẹo rơi ở chỗ khác nhau, ngã sang một bên. Nghĩ đến lời A Li nói, tôi nhặt một đống củi trong rừng cây bên cạnh, đặt lên xác mặt sẹo, lấy bật lửa ra châm lửa, chẳng mấy chốc ngọn lửa cuồng nộ đã nuốt chửng xác chết. Lửa đang cháy, phía xa nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ. Từ xa đến gần, âm thanh dần dần truyền đến bên đống lửa. Tôi dụi mắt nhiều lần mới có thể nhìn thấy người đó là một phụ nữ trung niên đeo băng đô.
Chương 48: Bắt lấy (đêm thứ tư) Bấm để xem Lúc này tôi nhìn xung quanh, đội quân cầm liềm nằm trên mặt đất, tứ chi đứt lìa, sông máu cũng không còn. Tôi rất ngạc nhiên, người phụ nữ này sao lại có thể một mình chạy lên núi trong đêm tối như vậy, nên hỏi: "Chị ơi, trời tối như vậy, chị đến đây một mình làm gì?". "Tôi đến tìm chồng tôi." "Ai là chồng chị?" "Chồng tôi là người mà cậu đã đốt, còn tôi là vợ của anh ấy, Hoa Kim Lan." Vừa nghe thấy ba chữ "Hoa Kim Lan", mắt tôi lập tức sáng lên. Cô ấy không phải là người mà tôi đang tìm kiếm đêm nay sao! Tự động chạy đến cửa sao? "Chào chị," tôi lập tức lễ phép nói với cô ấy, "Có người trúng độc của chị, tôi từ Ngô Trang xa xôi đến đây tìm chị." "Tôi biết cậu đến tìm tôi, họ đã sớm nói cho tôi biết". Nói xong, cô ấy bắt đầu xé từng miếng da trên khuôn mặt của mình từng chút một, lộ ra da thịt đỏ dưới ánh lửa, ném da về phía tôi. Tôi tránh sang một bên, bộ da rơi xuống đất, lập tức biến thành một vũng nước đen sủi bọt. Tôi kinh ngạc nhìn xuống đất, không dám nhìn lại gương mặt kinh tởm kia. "Hiểu Vũ, em không nhận ra chị gái của mình sao?" Giọng cô ta đột nhiên chuyển thành giọng quen thuộc của chị gái. Tôi nhanh chóng quay đầu lại, người trước mặt tôi thật giống chị ấy. Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác. Tôi thấy chị gái cầm lưỡi liềm của gã mặt sẹo, bước từng bước về phía tôi. Tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Trong lòng rõ ràng biết chị gái cách xa ngàn dặm, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của bà chị trước mắt này vẫn không có biện pháp nào. Chỉ có thể để chị ấy thúc ép từng bước. Chị ấy tiến lên một bước, tôi lùi lại một chút. Chị ấy đi thêm một bước nữa, tôi lại lùi lại một chút. Di chuyển cho đến khi lưng dựa vào vách núi, không thể di chuyển được nữa. Cô ta cười điên cuồng, "Xem cậu có dám chặt đầu tôi không. Cậu không nên sống đến ngày hôm nay, nên ở lại với họ khi hiến tế ở biệt thự. Cậu xem cậu trốn đi, đã làm tổn hại chúng tôi rất nhiều." Cô ta đứng thẳng người tiến tới gần tôi, chỉ cách tôi mười phân, từng chút từng chút xé rách khuôn mặt, cố ý đối mặt với tôi bằng khuôn mặt đầy máu. Tôi có thể thấy bụng mình như sông cuộn biển gầm, axit dạ dày trào ra. Cô ta thấy tôi nôn ọe, lại cười, nhóp nhép hai hàng răng môi đã bị đứt lìa, nói: "Cậu nhìn lại xem có nhận ra tôi không?" Tôi ra sức chớp mắt, khuôn mặt đẫm máu trước mắt biến mất thay vào đó là một khuôn mặt quen thuộc. Mắt híp, bím tóc bánh sừng bò.. Bạch Hoa Kiền! Đúng là Bạch Hoa Kiền! Khuôn mặt bầu bĩnh như Tiểu Nguyệt Nguyệt rung chuyển trước mắt tôi. Đôi bàn tay khô ráp và gầy guộc cầm liềm của tôi đang run lên. Tôi hiểu, tất cả mọi chuyện từ trước đến nay đều do Lý Tiểu Hào sắp đặt, tôi đã đi vòng quanh, cũng không thoát khỏi nanh vuốt của hắn ta. Đến tìm Hoa Kim Lan là một quyết định sai lầm, bởi vì người hạ độc chị gái chính là Bạch Hoa Kiền, cô ta lại cùng hội với Lý Tiểu Hào. Tôi chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Đúng lúc tôi sắp chống đỡ không được, Bạch Hoa Kiền giơ liềm lên chém một nhát vào đùi, máu từ nơi mũi dao đâm vào bất ngờ túa ra. Người xưa nói "Đầu huyền lương, Chùy thích cổ" (Đầu treo rường, Dùi đâm về), quả nhiên nỗi đau có thể bắt đầu óc tỉnh táo. Một người đàn ông không thể chết dưới tay một ma nữ mà không chút phản kháng, tôi cũng dùng liềm chém cô ta. Cô ta nhảy sang một bên né tránh nhát chém, mỉm cười với tôi, nói: "Tôi quên mất, đêm nay cậu mang theo bùa hộ mệnh." Nói xong, lập tức biến mất trong rừng, để lại tôi một mình ngồi dựa vào gốc cây. Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi khư khư ôm chặt lấy cái liềm, mê man ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, đã nằm trong phòng khách của nhà trưởng thôn.
Chương 49: Sáng sớm Bấm để xem Nhân sinh bất như ý sự thập chi bát cửu (Trong cuộc sống hằng ngày, những sự việc không như ý muốn là có rất nhiều) . Điều khó chịu nhất không phải là không có hy vọng, mà là hy vọng ấp ủ từ đầu tan thành bọt nước. Tôi nằm trong giường, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ hôm nay là ngày cuối kỳ hạn của Lý Tiểu Hào, nhưng lại không tìm được thuốc giải độc như mong đợi, nước mắt không không kìm được mà chảy xuống. Cảnh trong quá khứ hiện lại trong tâm trí tôi như một bộ phim. Năm đó, bố mẹ tôi đều mất tích, chị gái tôi học cấp ba, tôi học tiểu học. Để giúp em đóng học phí, chị gái đã một mình đến trạm máu, khai man tuổi và bán 400cc máu. Tôi không những không biết ơn mà ngược lại còn hận chị bắt đi học, mấy ngày liền không về nhà, không đến lớp, chơi game chán chê trong phòng game, chị khóc sưng cả mắt khi cùng giáo viên chủ nhiệm tìm thấy tôi. Về đến nhà, tôi tức giận, đập bể xoong nồi, phá hỏng cửa sổ. Suốt hai tháng, gió lùa trong nhà thổi vù vù như gió Tây Bắc, đêm về chỉ biết mặc quần áo cuộn tròn trong chăn bông mà ngủ. Nếu lúc đó tôi không tùy hứng như vậy, chị gái đã sống tốt hơn rất nhiều. Những khó khăn và áp lực mà chị phải gánh chịu trong nửa đầu cuộc đời, chủ yếu là do hành vi cố ý của tôi. Rốt cuộc nợ chị ấy bao nhiêu, chính tôi không thể tính được. Càng nghĩ lại càng hối hận, càng nghĩ càng thấy khó chịu, dùng hết sức tự đập đầu mình. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi cắt đầu của mình cũng sẽ không giúp ích cho tình hình hiện tại. Ở ngôi làng trên núi cằn cỗi đến tiếng chim cũng không có này hoàn toàn không thể liên lạc với Lý Tiểu Hào, huống chi là thương lượng với hắn ta về việc dùng sách tem để đổi lấy mạng sống của chị gái. Hơn nữa, sau trận chiến ác liệt đêm qua, tôi và Vương Ngọc đều đã tiêu hao sức lực rất nhiều, không thể lái xe về Vọng Thành mà không dừng lại nghỉ ngơi, trừ khi một trong hai chúng tôi biến thành Siêu nhân. Khi tôi đang cô đơn trong đau buồn, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi lên tiếng, Vương Ngọc mang một mâm đồ ăn đến đẩy cửa vào. Tôi đứng dậy dựa vào thành giường, vừa ăn sáng vừa hỏi chuyện tối qua. "Cậu có nhớ gì chuyện đêm qua không?" Tôi hỏi. Vương Ngọc lắc đầu, nói điều cuối cùng cậu ấy có thể nhớ được là trưởng thôn đã ra lệnh dập hai ngọn đuốc ở giữa sườn núi, tất cả mọi người đều đứng trên sườn núi trong tình cảnh tối mịt mù không thấy năm ngón tay, sau đó không còn ký ức gì nữa. Cho đến khi sáng sớm thức dậy, tôi thấy những người bạn đồng hành của mình đã nằm trên núi. Tôi đang dựa vào gốc cây với một vết cắt lớn ở đùi, nhưng không còn chảy máu nữa. Lúc này, tôi mới sực nhớ ra đêm qua mình đã bị Bạch Hoa Kiền chém vào đùi. Sờ vào đùi, băng gạc đã buộc chặt rồi nhưng vẫn còn cảm giác đau nhói. "Trưởng thôn nói tối qua đã xảy ra chuyện gì?" Tôi rất ngạc nhiên, bọn họ đều tham gia trận chiến ác liệt, nhưng lại không để lại chút ký ức. "Trưởng thôn rất kín tiếng, chỉ nói cậu làm được việc lớn, cả làng sẽ báo đáp cậu." Ặc! Tựa đầu vào đầu giường, nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu đó, tôi quyết định không nói cho Vương Ngọc biết chuyện đã xảy ra. Bất kể là ai, nếu biết mình vô thức trở thành "mượn dao chém người ma", không thể không có chút tâm lý đề phòng. "Không biết chị gái thế nào rồi, khi nào chúng ta có thể trở về?" "À, đúng rồi. Khi đến đây lúc sớm, trưởng thôn bảo tôi cắt một sợi tóc trên đầu của cậu đưa cho ông ấy. Ông ấy nói có người có thể giải độc cho chị gái của cậu" Nghe điều này, tôi không quan tâm đến cơn đau ở chân của mình, đứng dậy nhanh như chớp. Có người có thể giải độc? Đừng nói đến một sợi tóc, cả cái đầu đều có thể giao cho hắn. Tôi kéo Vương Ngọc, vội vã đi vào nhà chính. Trưởng thôn đang uống trà, nhìn thấy chúng tôi, mỉm cười gật đầu chào hỏi. "Có người có thể giải độc?" Tôi kích động hỏi ông ấy.