Hồi ức 1.2: Bên Hồ Có Cây Nguyện Ước
[BOOK]Người này trông khoảng hơn hai mươi tuổi và anh đã ở ngồi trong bóng râm, dưới tán cây phía sau chúng tôi, ngay khi Phúc Bá vừa mới bắt đầu kể chuyện.
Ban đầu không ai chú ý đến anh ấy, nhưng những câu nói đáng ngạc nhiên của anh ta đã thu hút tất cả sự chú ý của chúng tôi.
"Sao vậy? Sao các em lại nhìn chằm chằm anh? Các em không muốn biết mọi chuyện diễn ra sau đó sao?"
Chỉ thấy một cậu nhóc cười nói: "Vâng! Tất nhiên là có!"
Tôi không biết ai đã nói câu này trước, nhưng tôi không nghĩ sẽ có ai trách anh ấy vì sự đột ngột này, dù sao thì câu chuyện này đã vang vọng trong tâm trí và giấc mơ của chúng tôi không biết bao nhiêu lần, ngay từ khi chúng tôi còn nhỏ.
Cuối cùng thì hôm nay tôi cũng có thể nghe được toàn bộ câu chuyện, đây có thể coi như một món quà tiễn biệt dành cho tôi đi!
Ngay khi mọi người định nghe người thanh niên nói tiếp, lại nghe tiếng của Phúc Bá vang lên: "Cũng đến lúc rồi, anh bạn trẻ, đi với tôi. Chuyện của anh nên kể cho cô ấy nghe trước."
Nói xong, ông liền chống gậy, chậm rãi đi đến đầu làng bên kia.
Người thanh niên dường như biết ý định của Phúc Bá, không hỏi nhiều mà lẳng lặng đi theo sau ông, để lại đằng sau là những ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi.
Nhưng tất nhiên, tôi và Tiểu Nghiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt ngầm hiểu, bí mật theo sau họ, khiến những người bị bỏ lại càng thêm choáng váng.
Phúc Bá bước đi chậm rãi, và người thanh niên lặng lẽ theo sau, tôi và Tiểu Nghiên cũng bí mật theo đến cùng. Phúc Bá hết lần này đến lần khác nhìn lại, rõ ràng là không muốn chúng tôi đi theo, nên tôi và Tiểu Nghiên cũng không dám theo sát quá.
May mắn thay, khu rừng này là sân chơi của chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ, vậy nên dù chúng tôi đã giữ một khoảng cách nhất định, cũng sẽ không đi lạc.
Đi băng qua ngôi làng, qua suối nhỏ, xuyên cả khu rừng. Phúc Bá dẫn người thanh niên đến dưới một bóng cây lớn. Đó là một loại cây rất đặc biệt. Mặc dù trời đã sang thu và cây cối xung quanh bắt đầu khô héo và úa vàng, nhưng chỉ có nó vẫn duy trì vẻ ngoài của mùa hè.
"Đây là cây nguyện ước?" Người thanh niên hỏi.
"Đúng. Đây cũng là cây cô trồng cho anh ấy." Phúc Bá nói.
"Vậy thì, tôi nghĩ mình nên giới thiệu mình là ai trước." Người thanh niên nói, đặt hành lý xuống. Và cái hủ anh ta cầm trên tay.
"Không. Tôi nghĩ anh chỉ nên kể cho cô ấy nghe về tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó!" Phúc Bá ngắt lời chàng trai trẻ.
Nhưng người thanh niên chỉ nhún vai, nhẹ nhàng ngồi dưới bóng cây, hít một hơi dài và tiếp tục toàn bộ câu chuyện.
Trên thực tế, chàng trai vẫn chưa chết. Sau cuộc chiến, chàng trai may mắn sống sót nhưng anh ta không an lòng, vì trong một lần yểm trợ đồng đội hành động, anh đã vô tình bắn trúng một cô gái đang chạy nạn cùng dân làng.
Viên đạn bắn trúng lưng cô, nhưng lại hung hăn đánh thẳng vào tim anh. Đồng đội khuyên anh không nên nhận trách nhiệm về mình, thậm chí có người sẵn sàng "giải quyết" toàn bộ hậu quả cho anh.
Thế nhưng chàng trai đã từ chối, vì không muốn che đậy lỗi lầm của mình, mà có thể tạo nên sai lầm to lớn hơn, nên anh quyết định chịu trách nhiệm với cô gái.
Chàng trai lặng lẽ ngồi bên giường, mặc cho dân làng chỉ trích, đồng đội không một ai thực sự thấu hiểu, chàng trai chỉ im lặng chấp nhận vì trái tim anh lúc này đang gắn chặt với sự an toàn của người con gái đang nằm trên giường kia.
Cuối cùng, cô gái cũng tỉnh dậy, anh đã không ăn không ngủ suốt năm ngày qua. Thế nhưng, cô không thể đi lại được nữa, vì viên đạn đã găm vào xương sống.
Chàng trai vì phụ trách, tự nguyện gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô. Sau chiến tranh, chàng trai không trở về nhà, thậm chí còn ép buộc bản thân không thể viết dù chỉ là một lá thư gửi về.
Anh hi vọng nếu biết anh chết rồi, cô gái mà anh yêu sẽ tự đi tìm hạnh phúc cho chính bản thân mình, mà không chờ đợi vào một người, không thể nào mang lại hạnh phúc cho người khác.
Cô gái bị thương cũng biết chàng trai không vui, cô ấy không muốn bất hạnh của mình mang lại bất hạnh cho người khác.
Chàng trai cảm động trước lòng tốt của cô, rồi anh ấy đã quyết định cầu hôn cô.
Cứ như vậy, bọn họ kết hôn.
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt cặp đôi mới cưới này đã là một cặp vợ chồng già. Hai cụ tuy có những bất tiện trong sinh hoạt nhưng vẫn tôn trọng và đùm bọc lẫn nhau, mãi đến một năm, sau ngày ông mất, khi người bà đang thu dọn di vật, vô tình đã đọc nhật ký của ông, mới bất ngờ phát hiện ra ông chưa bao giờ quên được cô gái ngày xưa.
Bà lật một tờ, sẽ khóc một lần. Bà cảm thấy tiếc cho những nỗ lực cực nhọc của ông. Ông chưa bao giờ quên người con gái đó, nhưng ở lại đây vì bà. Ông chưa bao giờ thể hiện nỗi đau của mình trước mặt bà, nhưng trong nhật ký sự nhớ nhung của ông dành cho cô gái thật khiến người ta đau lòng, có lẽ ông thực sự yêu cô gái đó, nhưng ông đã không để bà phải tủi thân dù chỉ một chút.
Bà quyết định gửi ông về quê.
Bà đã khiến ông mệt mỏi cả đời, đã đến lúc để ông quay về.
"Chính là như vậy". Người thanh niên lấy trong hành lý ra một cuốn nhật ký.
"Đây là những gì ông dành cả nỗi nhớ nhung để viết. Ngoài ra, tôi còn một điều muốn nói", người thanh niên nói.
"Ông nội, ông ấy chưa bao giờ phản bội bà cho đến khi ông ấy chết. Dù cưới bà nội nhưng ông nội chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bà. Tôi không phải cháu họ, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi luôn được họ chăm sóc". "
" Thì ra là như vậy, bà cũng nên yên lòng, ông ta chưa bao giờ từng rời bỏ bà. "Phúc Bá một tay vuốt ve thân cây, một bên tự lẩm bẩm.
" Ngoài ra, "người thanh niên nâng chiếc hủ mà anh ta đang cầm trên tay.
" Đây là tro cốt của ông nội. Bà nội nhờ tôi chôn ở bên mộ của cô gái." "Cậu cứ chôn ở đây. Cả khu rừng này là đều là phần mộ của bà ấy." Phúc Bá nói.
Người thanh niên đào một cái hố dưới gốc cây, cẩn thận đặt chiếc lọ và cuốn nhật ký vào đó rồi chôn lại.
"Vậy thì, tôi liền xin từ biệt. Tôi phải nhanh chóng trở về báo lại với bà nội." Người thanh niên nói xong, hơi cúi đầu với Phúc Bá rồi quay người đi ngay, không nhìn lại.
Một mình Phúc Bá chống gậy, ngồi thẩn thờ dưới gốc cây.
Cũng không biết qua bao lâu, sương mù trong rừng dần trở nên dày hơn, Phúc Bá đột nhiên nói một câu: "Các cháu đi trước đi, ông còn muốn ngồi thêm một lúc nữa". Tôi và Tiểu Nghiên ăn ý xoay người, lặng lẽ rời đi.
Hành trình trở về có rất nhiều sương mù, và cảnh vật trên đường nay trông hoàn toàn khác với ngày thường. Tôi không biết mình có bị hoa mắt hay không.
Thế nhưng, ở đây ngoài chúng tôi ra, tôi còn thấy thêm một cặp đôi khác. Tôi quay đầu lại và muốn hỏi Tiểu Nghiên xem cô ấy có nhìn thấy giống tôi, chỉ thấy Tiểu Nghiên mỉm cười và nói: "Không biết bọn họ có ở đây hay không, chúng ta cũng không cần phải làm phiền họ."
Tôi cũng cười. Đúng! Nếu đổi lại là tôi, sau một thời gian dài xa cách như vậy, tôi cũng không hi vọng bị quấy rầy a!
Ngày hôm sau, tôi lên đường bằng chuyến tàu do quân đội phái đến. Tiểu Nghiên cũng không đến tiễn tôi như ước định, bởi vì tôi biết rằng, lúc này, vì tôi mà cô ấy đang gieo một hạt giống, dưới gốc câu nguyện ước.
Một tháng sau, lúc ở trong doanh trại, tôi đã nhận được một lá thư gửi từ Tiểu Nghiên.
Cô ấy nói rằng, Phúc Bá đã qua đời, với sự thỏa mãn trong lòng. Phúc Bá đã ra đi một cách bình thản, bởi vì khi dân làng tìm thấy ông, trên môi ông vẫn còn hiện hữu một nụ cười.
Ngoài ra còn một điều nữa, vốn dĩ Phúc Bá đã đưa cho Tiểu Nghiên một lá thư trước khi đi, và cô chỉ được phép mở nó khi ông rời đi thôn này, giờ thì ông đã thực sự đi rồi.
Vì vậy, Tiểu Nghiên đã mở lá thư.
Hóa ra Phúc Bá mới là chàng rể năm nào, trước giờ ông vẫn hối hận vì đã nhất quyết đòi cưới cô gái, càng hối hận hơn khi không kiên trì níu giữ cô ở lại.
Vì lẽ đó ông đã trở thành "Phúc Bá" chỉ để bảo vệ cô, cũng vì giúp cho câu chuyện này lưu truyền.
Bây giờ, ông cũng đợi được chàng trai ấy trở về, lẽ ra ông nên sớm nghỉ ngơi, dù sao ông đã đợi cô sáu mươi năm, ông cũng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi.
Tôi một mạch đọc xong thư của Tiểu Nghiên, đem toàn bộ câu chuyện xâu chuỗi ở trong đầu.
Tôi đã bị xúc động bởi toàn bộ câu chuyện, cho dù đó là một cô gái, một chàng trai, một Phúc Bá, hay là một cô gái bị thương.
Họ đều là những con người chân chính, hiểu được tình yêu và yêu bằng cả trái tim.
Cuối thư, tôi chỉ thấy một dòng chữ do Tiểu Nghiên để lại.
Cô ấy nói: "Nhớ lấy: Dù thế nào đi chăng nữa, hãy hứa với em, chớ nổ súng bừa bãi" **[/BOOK]