"Nạn nhân Yoshiba Kobe 48 tuổi, được phát hiện tử vong vào lúc 11 giờ 25 phút. Trước đó, nạn nhân vào tiệm cà phê lúc 10 giờ và đã vào nhà vệ sinh lúc 10 giờ 47 phút và sau đó không trở ra đến khi được phát hiện.
Trong khoảng thời gian đó, thì có bốn người đã vào nhà vệ sinh đó là anh Suya Tanaka đã vào trước nạn nhân 2 phút và đã lưu lại đó khoảng 13phút, kế tiếp là anh Rei Takagi đã vào sau nạn nhân lúc 10 giờ 55 phút để rửa tay mất khoảng 2 phút, cậu Kuroba Kaito thì vào lúc 11 giờ 12 phút thời gian lưu lại là 3 phút, cô Minako Masumi thì vào lúc 11 giờ 25 phút và ra ngay, sau đó cùng anh Suya Tanaka vào lần nữa thì phát hiện xác nạn nhân.
Đó là tất cả những gì camera ghi được, các anh chị có muốn bổ sung gì thêm không?"
Thanh tra tóm tắt sơ lượt và cho bốn nghi phạm cùng xem đoạn camera an ninh.
"Rõ ràng là tôi đã đi vào trước ông Yoshiba, nên chuyện ông ấy đi vào nhà vệ sinh khi nào và chết trong đó tôi hoàn toàn không hay biết gì." Nghi phạm Suya phân minh.
"Nhưng anh đã ở trong đó tới 13 phút, anh có thể cho biết lý do về việc này?" Thanh tra Megune gặn hỏi.
"À, là do tối qua tôi đã quá chén nên sáng nay bụng tôi không được tốt." Anh nhân viên phục vụ e ngại trả lời.
"Vậy trong thời gian ở trong đó anh có nghe thấy điều gì bất thường như tiếng động, hay tiếng la hét gì không?" Thanh tra tiếp tục hỏi.
"Tôi không nghe thấy gì cả, tôi còn sợ tiếng động do tôi gây sẽ làm phiền đến thực khách, sẽ bị ông chủ trách mắng nữa là.." Anh phục vụ lo lắng trả lời.
"Đúng vậy, cậu ấy nói với tôi là khó chịu trong người nên đi vào tolet, trước đó cậu ấy còn nhờ tôi trực dùm ca sáng vì cậu ấy lỡ quá chén vào tối qua." Cô nhân viên Minako cùng đưa ra lời chứng thuyết phục cho lời của anh nhân viên vừa nói.
"Vậy cô khi vào tolet sao lại chạy ra tìm anh ta mà không đi thẳng vô đó?" Thám tử Mori hỏi lại.
"Thực ra.." cô gái nhìn xung quanh đột nhiên lời nói ngưng lại.
"Cô cứ trả lời câu hỏi?" Thanh tra nhấn mạnh.
"Thực ra.. cách đây mấy tháng, trong nhà vệ sinh nữ của tiệm xuất hiện tên biến thái nên khi vừa bước vào tôi đã nghe tiếng động lạ nên mới chạy ra tìm Suya." Cô nhân viên ấp úng kể lại.
"Có chuyện như vậy sao?" Thanh tra thắc mắc hỏi.
"Thật ra do ông chủ chúng tôi vì không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn nên đã xử lý êm ắng vụ việc đó và đề nghị nhân viên giữ bí mật." Anh nhân viên phân trần.
"Thì ra là vậy, hèn gì cô ta không dám vào đó một mình." Ông Mori gật gù như thấu hiểu.
"..."
Conan vẫn quan sát những nghi phạm mà không có lấy một từ chen vào, hay là cậu bé hiếu động thích phá án ngày nào đang bị phân tâm bởi một cường địch mà từ trước tới giờ vẫn luôn là dấu chấm hỏi lớn nhất.
Trong tâm trí Conan bây giờ có tới ba vấn đề cần được giải đáp, một là vụ án trước mắt, hai là Kuroba Kaito, liệu anh ta có phải Kaito Kid và ba là vấn đề Conan để tâm nhất, ánh mắt chăm chú đầy ấp tình cảm của Ran đang nhìn về một ai đó, càng khiến cậu luôn liên tưởng tới hắn: 'Kaito Kid cái tên cơ hội'.
Ánh mắt Conan đột nhiên khó chịu nhìn về phía ai đó đang đứng tách biệt khỏi đám đông dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn về phía những người đang cố chứng minh mình trong sạch.
Conan đứng bên cạnh người mà cậu bé đã quan sát từ lâu, rồi đột nhiên đánh tan sự im lặng như để gợi lên một câu chuyện gì đó, cậu bé đã mở lời:
"Anh gì ơi?"
Không ngạc nhiên, cậu thiếu niên nhìn xuống cậu bé chỉ cao trên đầu gối mình một khoảng, rất bình thản nhẹ nhàn hỏi lại:
"Có chuyện gì vậy cậu nhóc?"
"Anh là thám tử phải không?" Conan cố tình khiêu khích.
"Sao nhóc lại hỏi vậy?" Anh ta không phản ứng gì, vẫn tiếp tục hỏi lại mà không có lấy một tia dao động trên gương mặt.
"Vì em thấy anh đang quan sát mọi người giống như anh Shinichi vậy?" Conan nở nụ cười ngây thơ đối diện với kẻ gần như không muốn nhìn mình.
"Shinichi? Là cậu thám tử trung học hiện đang mất tích đó sao? Tiếc là trước giờ anh chưa từng gặp cậu ta, cũng không có ý định làm thám tử." Kaito vẻ mặt bình thản, mắt vẫn nhìn về một hướng mà đối đáp như thể đứa trẻ này không có gì đáng bận tâm.
"Nếu anh không phải thám tử.. thì chắc là kẻ chuyên ẩn mình trong bóng đêm, thích thú quan sát mục tiêu mà mình sắp đi săn, giả dụ như.. mấy tên đạo chích vậy?"
Conan miệng vừa cười vừa nói, nét cười chuyển dần sang vẻ nghiêm túc, trong ánh mắt sắc bén của một thám tử, vừa nói vừa nhấn mạnh như đã biết được kẻ trước mặt mình là ai.
Cậu thanh niên quay xuống nhìn Conan với vẻ mặt và ánh mắt không đổi, cả hai cùng đối mặt, ánh mắt chạm nhau trong vài giây, trong khoẳnh khắc đó Conan cảm nhận được ánh mắt anh ta khác với ánh mắt đầy kêu ngạo và tự tin của Kid mà cậu đã gặp rất nhiều lần. Trong ánh mắt sâu thẳm gần như không thể thấy được nội tâm chủ nhân, chỉ có thể cảm nhận được trong đó là sự lạnh lẽo và u buồn.
"
Nhóc mới là kẻ săn mồi thật sự? Không phải nhóc có khứu giác rất nhạy sao? Hãy thử tìm ra sự thật trong chuyện này đi?"
Kaito cười nhẹ như thách thức ai đó tự mình chứng minh để đưa sự thật ra ánh sáng.
"..."
Conan nhìn thẳng Kaito, nét mặt nghiêm túc không nói gì. Vì cậu biết nếu là hắn ta thì không dễ gì cậu có thể tìm ra được đáp án chỉ bằng lời nói.
"Tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh mình không liên quan đến vụ án, thời gian 2 phút rửa tay không thể làm gì được. Anh cảnh sát đây cũng đã xác minh với khách hàng tôi hẹn lúc 11 giờ là có thật rồi. Nên tôi có thể ra về được chưa? Vì tôi còn có cuộc hẹn khác lúc 2 giờ chiều." Anh nhân viên môi giới mất kiên nhẫn lên tiếng tự phân minh.
"Vậy, thời gian anh vào nhà vệ sinh, anh có phát hiện hay nghe thấy gì lạ không?" Thanh tra nhẹ giọng hỏi.
"Tôi chỉ nghe có tiếng như nói chuyện thôi, vì bên đó là nhà vệ sinh nữ nên tôi không mấy để tâm." Anh ta sờ càm như cố nhớ lại, dù trên gương mặt vẫn còn biểu hiện không muốn hợp tác như vừa rồi.
"Bác thanh tra Megune ơi! Không phải lúc đó camera không ghi được ai khác vào nhà vệ sinh sao? Sao lại có tiếng nói chuyện được?" Conan tỏ ra vô tư hỏi.
"Đúng vậy, bé Conan nói đúng đó, lúc đó trong tolet chỉ có mỗi nạn nhân và anh chàng môi giới này thôi. Có điều cái xác lại nằm bên nhà vệ sinh nữ. Thì lấy đâu ra tiếng nói chuyện?" Thanh tra ngẫm nghĩ.
"Vậy, anh có chắc đó là tiếng nói ở bên trong nhà vệ sinh không?" Thám tử Mori hỏi anh nhân viên môi giới.
"Nếu vậy thì tôi cũng không dám chắc nữa, lúc đó tôi chỉ chú tâm vào việc rửa tay để nhanh ra ngoài vì sợ vị khách của mình vào tiệm sẽ không thấy." Anh ta ngẫm nghĩ.
"Nếu vậy cũng có thể do anh ta nghe nhầm nhân viên bên ngoài quầy hướng dẫn cạnh nhà vệ sinh nói chuyện cũng nên đó thanh tra Megune." Thám tử Mori thì thầm với thanh tra như giải đáp được những thắc mắc mà nhân chứng chỉ vô tình làm rối loạn điều tra.
Conan sờ cằm suy nghĩ như bao lần, vụ án tưởng chừng như rất đơn giản không hề có mánh khoé nào nhưng lại không có động cơ và cơ hội để những nghi phạm ra tay. Chỉ có một người có thể làm chuyện đó nhưng theo thời điểm lại quá vô lý, vì nạn nhân biết rất rõ kẻ phải đối mặt rất nguy hiểm.
Nạn nhân biết rõ vị trí camera quan sát nếu phải giáp mặt với hung thủ nguy hiểm thì ông ta phải dụ hắn ra chổ có camera để nói chuyện.
Ba nghi phạm còn lại thì thời gian quá ít để ra tay, nếu nói về thời gian thì cậu ta, ánh mắt Conan nhìn về phía Kaito đang đứng, cậu ta là người có cơ hội nhất nhưng nạn nhân đã vào trước đó khá lâu, cậu ta không thể chắc chắn ông ấy ở trong đó lâu như vậy để đi vào ra tay.
Lời khai của các nghi phạm cũng là nhân chứng có mặt tại thời điểm mà ông ấy bị hại lại không có gì bất thường.
Conan vò đầu suy nghĩ, vụ án tưởng chừng rất đơn giản vậy chỉ cần xem camera là có thể tóm được thủ phạm. Nhưng lại không thể đưa ra lập luận ai là hung thủ được.
Cậu nhóc không biết rằng, từ xa có ánh mắt luôn nhìn về phía cậu, trông đợi, tò mò, thích thú. Trên khuôn mặt anh ta đã nở nụ cười quen thuộc đầy thách thức và tà mị.
"Theo tôi, kẻ khả nghi nhất có thể ra tay hạ sát ông Yoshiba không ai khác chính là thằng nhóc Kuroba này?" ông Mori đột nhiên lên tiếng.
Cả phòng như sửng sốt trước câu nói hùng hồn của ngài thám tử lừng danh Mori, cả Kaito cũng có ánh mắt ngạc nhiên không kém với đường nhìn của ông râu kẽm.
"Này!" Conan thầm suy nghĩ.
"Thật ra trong số tất cả những người được camera ghi lại, chỉ có cậu ta là có thời gian gây án nhất, hơn nữa việc cho lời khai với cảnh sát cũng không rõ ràng, thêm nữa từ nãy giờ cậu không đưa ra được những gì cậu có thể chứng minh mình vô tội. Đó là do, cậu bận gây án nên không thể để ý được gì xung quanh. Nhân lúc thấy ông ấy đi vào nhà vệ sinh không ra, cậu đã vào đó tìm và đe dọa ông ta, không xong nên đã ra tay giết hại ông ta tại đó. Tôi nói có đúng không?" Ông Mori tự tin khẳng định.
"..."
Conan biểu tình khó đỡ với ông Bác. Nếu chỉ có vậy thì vụ án không thể kéo dài đến vậy và anh ta sao lại không bỏ trốn mà vẫn còn ở đây để bị vạch trần chứ. Conan như có chút thắc mắc tại sao hung thủ phải nán lại đây hay hắn có lý do không thể rời khỏi hoặc đã có chứng cứ ngoại phạm được sắp xếp sẵn, nhưng trước hết hắn là ai trong số những người này.
"..."
Kaito cũng trầm mặt không nói nhìn ông Mori với ánh mắt nghi ngờ.
"Nhưng mà bác Mori ơi?" Tiếng nói trẻ con đánh tan không khí trầm lắng đến nghẹt thở.
"Cái gì vậy thằng nhóc con?" Ông Mori gằng giọng lại.
"Nếu bác nói anh trai này là hung thủ thì những người còn lại cũng có thể gây án với cách thức tương tự không phải sao?" Conan tỏ ra hồn nhiên thắc mắc.
Ánh mắt tất cả những người có mặt đều nhìn về phía cậu bé, vừa ngạc nhiên, vừa trông chờ những câu nói tiếp theo sẽ là gì, đôi khi đó lại là nguồn gốc khai mở trước khi thám tử ngủ gật chính thức chìm vào giấc ngủ để đưa sự thật ra ánh sáng.
"Báo cáo Sếp!" Cảnh sát Chiba đột ngột xuất hiện đánh tan sự im lặng trong khoẳnh khắc.
"Có chuyện gì vậy?" Thanh tra Megune hỏi.
"Thông tin điều tra được về nạn nhân Yoshiba Kobe, nạn nhân hiện nay không có việc làm ổn định, là người mê cờ bạc và đang nợ một số tiền khá lớn. Căn hộ ông ấy đang ở đã thế chấp cho bên ngân hàng." Cảnh sát Chiba báo cáo ngắn gọn.
"Một thông tin hữu ích đây, như vậy vụ án có vẻ không liên quan gì đến cướp của." Thanh tra suy ngẫm, rồi ngước mặt lên hỏi viên cảnh sát "Còn gì nữa không?"
"Những người sống chung quanh nhà nạn nhân cho biết, ông ấy sống rất khép kín, ít qua lạ với mọi người nhưng cũng không xích mích với ai." Cảnh sát Chiba trả lời.
"Có thể là ông Yoshiba tự tử cũng nên, đang lúc thất nghiệp, nợ nần nên ông ấy nghĩ quẩn." Anh nhân viên phục vụ bất chợt lên tiếng.
"Cũng có thể lắm! Cộng thêm chuyện xảy ra lần trước.." Cô gái nhân viên cũng tiếp lời như để chắc chắn thêm điều đó.
"Chị ơi? Chuyện xảy ra lần trước, là chuyện gì vậy chị?" Conan hỏi đúng trọng điểm.
"À, ý chị là chuyện ông ấy bị cho thôi việc đó em.." Cô gái ấp úng.
"..."
"Vậy xem ra ông ta tự tử là hợp lý nhất đó thưa Ngài thanh tra. Ông nên kết thúc vụ án ở đây và để chúng tôi đi." Anh nhân viên môi giới hối thúc.
"Đúng là cũng có thể lắm!" Ông Mori gật gù.
"Biết là vậy, nhưng chỉ có thông tin đó chưa đủ cơ sở để kết luận ông ta tự tử được." Thanh tra Megune khẳng định.
Conan đang suy nghĩ về vấn đề này, bởi lẽ nhìn chung quy thì có vẻ là vậy, vì rõ ràng mọi động cơ chỉ nằm ở nạn nhân. Động cơ duy nhất được suy đoán khác là ở chổ nạn nhân trước lúc bị hại đã đề cập đến tên cướp, còn chủ động đưa ông Mori đến đây. Hay là ông ta muốn ông Mori làm chứng việc mình bị hại.
"Anh cảnh sát Chiba ơi? Anh có điều tra được nạn nhân có mua bảo hiểm sinh mạng hay gì đó tương tự không vậy anh?" Conan lại gần hỏi viên cảnh sát đang đứng nhìn những nghi phạm tranh luận với ngài thanh tra.
"Không có, bọn anh đã điều tra toàn bộ rồi." Cảnh sát Chiba trả lời.
"Lạ thật!" Conan trầm ngâm suy nghĩ.
"Cậu nhóc đã có đáp án của mình chưa vậy? Xem ra thời gian của tôi không thể chờ đợi lâu hơn được nữa." Kaito đứng sau lưng Conan tự lúc nào, bất chợt lên tiếng hỏi.
"Cái đó anh hỏi bác thanh tra hay bác Mori chứ sao em biết được." Conan quay lại vừa cười vừa đáp. Thật sự Conan cũng chưa thể lý giải được khúc mắt quan trọng của vụ án này, việc nạn nhân phải mời ông Mori tới đây và việc vì sao ông ấy lại vào nhà vệ sinh nữ và bị hại.
"Không phải nhóc vừa nói ai cũng có thể là hung thủ sao, vậy mà ta cứ nghĩ cậu nhóc đã biết đáp án nhưng vẫn muốn tạo ra câu hỏi cho chính mình, như kiểu mấy nhà văn hay viết truyện ngược vậy, họ viết ra cái kết trước khi viết phần mở đầu. Ta nghĩ nhóc cũng như vậy?" Kaito thản nhiên với vẻ mặt nhàn tản không chút hứng thú với vụ án.
Từ lời nói của anh ta, một tia sáng như xẹt qua trong đầu của Conan, cậu trầm ngâm suy nghĩ về vụ án. Và không lâu sau đó cậu bé ngước nhìn lên người thiếu niên trước mặt, có một chút gì đó khiến cho ánh mắt và nụ cười đầy tự tin của cậu thám tử lừng danh được hiển hiện như thể một sự thật sắp được phơi bày.