Nhật kí của CAD

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi CAD 1992, 24 Tháng tám 2021.

  1. Vice nek "Chỉ cần bình tĩnh" Vie Vie

    Bài viết:
    233
    Cho ad 5 sao nha!
     
    CAD 1992 thích bài này.
  2. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    Cám ơn bạn nhiều nhé. Mình có up nhiều bài viết khác. B cũng có thể vào fan page CAD 1992 để đọc thêm chuỗi mới nha
     
  3. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    Cám ơn bạn ủng hộ, Nghe radio ghé ad nhé
     
  4. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    [​IMG] HỒI KÝ ĐI ĐẺ - PHẦN 1

    [​IMG]

    Nếu ai đó hỏi tui: Đời này, mày sợ nhất là cái gì?

    Tui sẽ không ngần ngại trả lời: Đi đẻ lần 2!

    Đây là chuỗi bài viết tui đã hứa với các bạn đọc và xin lưu ý, đặc biệt lưu ý là bạn nào yếu tim, không thích kịch tính thì hãy lướt qua bởi vì tui sẽ miêu tả tất cả một cách chân thực nhất có thể, và cũng bởi vì đây là CÂU CHUYỆN ĐỜI TUI.

    * * *

    Như các bạn cũng đã biết, trai lớn lấy vợ - gái lớn gả chồng là một chuyện hết sức bình thường và cái vụ cưới xong làm một, hai, ba bốn năm đứa cũng là chuyện gần như là đương nhiên rồi. Ai chưa có em bé hay không có ý định có em bé thì khúc này đọc chơi thôi nghen, tui lười cãi khúc này lắm, cứ cho là vậy đi cho có cái để nói tiếp nè..

    Xuân hạ thu đông chưa qua hết bốn mùa, khi mà chiếc lá cuối cùng còn chưa rụng xuống thì.. tui đi đẻ!

    Vào một ngày đẹp trời, sáng ngủ dậy, tui phát hiện mình bị ra máu hồng (chỉ một ít) và kèm theo là nhức mỏi xương sống nhiều hơn thường ngày. Tui cũng không biết mình bị gì, đợt đầu mà mấy bạn, còn non và xanh lắm. Tui liền gọi cho mẹ chồng tui (lúc đó), mẹ chồng tui nói là không sao, vài ngày nữa mới đẻ! ^^

    Tui yên tâm, không gọi hỏi lại mẹ ruột. Khúc này mới gọi là "em thật sự ngu ngốc"! Haha.. Thôi, chưa đẻ thì mình đi ăn sáng, tung tăng tiếp, dù sao đẻ là phải đau bụng vỡ ối đồ còn mình thì không có gì. Ăn xong thì tui nhờ chồng tui (lúc đó) chở tui trên con xe quen thuộc vào bệnh viện A (giấu tên nha, tại về sau không hài lòng dịch vụ lắm) để khám thai định kỳ. Hôm đó là ngày khám định kỳ của tuần thai thứ 36. Thông thường thì đến 39-41 tuần sẽ sinh, tùy vào cơ địa của mỗi bà mẹ.

    Tui còn nhớ là tui vừa đeo túi đồ, vừa cầm xấp giấy tờ và vác một cái bụng nặng hơn 10kg (tui từ 45kg tăng lên 60 kg nha các bạn) loay hoay tìm khu vực khám các chỉ số.. Bạn sẽ thắc mắc chồng tui đâu sao không xách phụ hén? Hì hì, đâu phải tự nhiên mà tui mở ngoặc khúc trên đâu chèn. Từ ngày tui đi đẻ là tui bắt đầu chuỗi ngày Single Mom tươi đẹp mà tui hông hay hông biết gì luôn. Sau này có dịp tui kể cho nghe, giờ quay trở lại câu chuyên đi đẻ nè!

    Đến số thứ tự, tui bước vô phòng khám. Tui hỏi chị bác sĩ:

    "Sáng nay em có ra tý máu hồng nhạt, có sao không chị?"

    Chị ấy tá hỏa: "Trời, em lên bàn nằm lẹ, lát chị qua coi liền!"

    Khổ thân, đến tận tuần thai thứ 36 con bé mới biết "Khám Trong" là gì!

    (Khúc này mấy bạn google cho lẹ nha chứ tui hỏng dám kể! ^^)

    Sau khi khám, chị phán với tui 1 câu:

    EM ĐI NGAY ĐẾN KHU HẬU SẢN - MỞ 3 PHÂN RỒI!

    Tui kiểu: Ủa, dụ gì vậy chị? Tự nhiên qua khu đó chi? Mở 3 phân là sao? Mở 10 phân mới đẻ mà! À, ý là trong đầu tui đang nảy số mấy câu vậy chớ tui cũng hong dám hỏi, thấy mặt tui ngơ ngơ ngu ngu, chị bác sĩ dễ thương mới nói nhỏ nhẹ: EM SẮP ĐẺ RỒI!

    Như bừng tỉnh trong cơn mơ, tui ước gì mình nghe sai hay nghe lầm gì đó chứ hai đứa đi khám thai sao giờ thành đi đẻ? Mới 36 tuần. Là sinh non?

    Tui cố gắng bình tĩnh (mặt hơi có triệu chứng mếu nhẹ) :

    "Chị ơi, con em mới 36 tuần, có sao không chị? Rồi giờ cần bao nhiêu tiền làm thủ tục vậy chị?"

    May mắn là chị bác sĩ khá dễ thương, nhỏ nhẹ hết sức chỉ dẫn tui. Chị nói là không sao, 36 tuần hơi bé nhưng nhìn các chỉ số cũng tạm ổn. Không đến mức quá nhỏ cân, may là dinh dưỡng vô bầu chứ không vô em quá nhiều.

    Sẵn chỉ các bạn chưa có bé: Bầu thì sẽ có hai dạng, lúc bầu thường thì các mẹ được bồi bổ nhiều, có những người những loại thực phẩm bổ sung nhưng cơ thể mẹ lại hấp thụ phần hơn nên mẹ tăng cân nhiều và bé trong bụng lại ít lên ký, và ngược lại. Phần chế độ dinh dưỡng thai kỳ các bạn phải nghiên cứu kỹ nhé, để trường hợp lỡ có sinh non như mình cũng không bị thiếu cân em bé.

    Trước khi ra khỏi phòng khám, chị y tá dặn thêm tui:

    "Em nhớ giả bộ đau nhiều vô cho người ta cho em lên bàn đẻ chứ nhìn mặt em bình thường quá, người ta cho ngồi chờ rồi đẻ rớt luôn đó!" [​IMG]

    Thiệt tình là lúc đó tui kiểu chưa chấp nhận được sự thật, mà cũng không thấy dấu hiệu đau bụng như người ta thường kể..

    Rồi tới khúc ra báo tin cho chồng (lúc đó) mới dui nè: Anh ơi, đi đẻ!

    Tui nói bằng giọng điệu hết sức nhỏ nhẹ như thể tui đang sợ mình vừa làm điều gì sai! Haha, lúc đó sao tui hiền dữ thần?

    Chồng tui kiểu: Nhà bao việc, giờ còn đẻ? Anh đang mệt mà em đi đẻ?

    Ờ chắc tui alo bằng số máy nhánh trong bụng, gọi con tui ra chơi với tui cho đỡ buồn đó, chắc tui muốn đẻ liền? Dui.. 

    Xong tui báo số tiền cần chuẩn bị và kêu chồng tui về nhà lấy đồ đạc cần thiết quay vào lại nhanh với tui. Ở đây thì tui sẽ phải đi làm thủ tục hồ sơ trước một mình!

    Nói thêm là mẹ tui ở quê, chưa lên chăm được. Gọi mẹ chồng thì bà kêu phải đi làm, chưa xin nghỉ được.

    Cái thời khắc mà tui cầm xấp giấy tờ, một mình ngồi tại băng ghế chờ bệnh viện lạnh ngắt, tui cảm giác được hình như cái lạnh không chỉ ngoài da thịt mà còn ở trong con tim này nữa. Tay tui bắt đầu run rẩy, tui bắt đầu sợ, những ám ảnh về câu chuyện đi đẻ đau như thế nào, đẻ thường đẻ mổ ra sao, sau này sẽ bị gì, có những người vì sinh khó mà đi luôn.. Tui Sợ, thật sự rất hoang man mà lúc đó, tại bệnh viện, tui chỉ có một mình!

    Cầm điện thoại lên bấm những con số quen thuộc, đầu dây bên kia:

    "Alo.. Dung hả con? Mẹ nghe nè.."

    Nước mắt tui bất đầu rơi..

    * * * Còn tiếp, phần 2.

    * * *

    #hoikydide

    Nguồn: CAD 1992 #CAD1992

    Tác Giả: Cao Dung

    [ SG 07-09-2021]
     
    Aquafina thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2021
  5. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    [​IMG] HỒI KÝ ĐI ĐẺ - PHẦN 2

    [​IMG]

    * * *

    Tui cố nén nước mắt vào trong, nếu không có mặt ở đó thì chắc chẳng ai có thể nhận ra tui đang khóc!

    Giọng tui bắt đầu lạt đi, thỏ thẻ vào điện thoại:

    "Mẹ.. (im lặng 3 giây).. giờ con đẻ, con phải nhập viện liền bây giờ, mở 3 phân rồi!"

    Đầu dây bên kia mẹ tui thoáng bất ngờ, nghe không rõ, hỏi đi hỏi lại có chắc không? Tui nói là con vô bệnh viện khám thai, sáng nay ra huyết hồng nhạt thì bác sĩ bắt buộc vào làm thủ tục sinh rồi!

    Mẹ hỏi: "Con gọi chị sui chưa?" - Ý là mẹ chồng tui á.

    Tui: "Dạ rồi nhưng mẹ chồng con nói là bận đi làm không vào được!"

    Mẹ tui nói là mẹ không chắc rằng có thể lên liền vì báo gấp quá không thể thu xếp ngay được. Nhà tui sống bằng nghề buôn bán nhỏ, chỉ có hai vợ chồng già cùng con chó nhỏ trông cửa, nếu mẹ đi thì phải bắt xe xa mà chưa chắc ở quê có xe giờ đó, rồi công việc buôn bán nữa.. Tui cũng hiểu nhưng lòng vẫn tủi thân lắm các bạn. Cố kiềm nén dạ thưa rồi cúp máy vào làm thủ tục cho xong!

    Chồng (lúc đó) chưa vào và tiền thì không đủ để tạm ứng cho bệnh viện, họ nói muốn sinh dịch vụ thì phải đóng tiền ngay còn không thì đẻ kiểu nhà nước, giường đông và không có bác sĩ kèm! Từ đầu tui cũng đã tìm hiểu và muốn đăng kí gói sinh dịch vụ rồi nên quyết định ngồi chờ chồng (lúc đó) vào. Vừa ngồi vừa lo sợ đẻ rớt thì khổ!

    Mà đâu phải ngồi không đâu các bạn, phải thay đồ sản phụ nha. Làm sáng nay tui ăn bận đẹp đẽ, giờ thấy ghê hà. Thôi kệ, phép vua còn thua lệ làng, theo quy định thôi!

    Và.. Tui lại "được" khám trong trong lúc chờ.. Bác sĩ khám lúc này hỏi tui có cơn đau nào chưa?

    Ngay lập tức tui nhớ lại lời chị kia dặn: "Đau, em đau lắm bác sĩ ơi.. nó từng cơn quặn quặn luôn.. ui da.." (hít hà đồ ghê lắm) ! ^^

    Xong vị bác sĩ lúc này từ tốn hỏi lại đúng 1 câu: "Em đau bao lâu 1 cơn?"

    Ôi trời, không lẽ giờ em đi nói là em có đau cơn nào đâu mà em biết thì chắc bị đuổi về đẻ gốc dừa luôn! Tình huống này tui chưa kịp nghĩ ra, ú ớ hồi tui kêu 15 phút 1 cơn. Sự im lặng của bác sĩ làm tui hiểu tui lại sai rồi! Lát sau tui mới biết thế nào là đau và chính xác là đau bao nhiêu phút một cơn nha quý vị.. Nói xạo mà không có căn cứ, tui nể tui ghê! Hehe

    Rồi cũng đến lúc nhập viện sau khi xong thủ tục. Vui lắm các bạn ơi, người chồng lúc này của tui nói rằng anh ta phải đi làm! Đi làm ngay khi vợ chuẩn bị lên bàn đẻ?

    Còn chưa biết là sinh thường hay sinh mổ, lỡ cần chữ ký người thân lúc nguy cấp thì như thế nào ta? Nghĩ tui cũng không dám nghĩ!

    Nhưng hay cái là tại thời khắc sắp bước vào "Cửa Sinh là Cửa Tử" ấy thì tui vẫn tin, tui tin là anh ta nói thật, tui tin là chủ người ta khó nên không thể xin kể cả khi vợ công nhân mình đi đẻ cũng không được nghỉ.

    Lạ lùng hơn là tui còn cổ vũ anh ta ráng làm kiếm tiền nuôi con, tui tự đi sinh một mình được, thấy tui dũng cảm ghê hok? Tâm lý ghê chưa? Ôi tui nể tui ghê các bạn, ngây thơ hết phần thiên hạ! Thế mới có những câu chuyện bi hài về sau..

    Quay trở lại với việc vào phòng sinh, tui được thay dép của bệnh viện, đeo dây tay và yêu cầu bỏ hết tư trang bên ngoài, kể cả điện thoại cũng không được mang theo và phải ngồi xe lăn, có y tá đẩy đi.

    Y tá nhìn tui hỏi kiểu khó hiểu:

    "Người nhà chị đâu?"

    Ờ.. người nhà tui đâu ha, hình như tui không có người nhà lúc này! [​IMG]

    Thấy sự lưỡng lự trong ánh mắt để tìm kiếm câu trả lời sao cho hợp lý của tui, nếu tui nói người nhà bận thì cũng khó hiểu, ai lại bận khi vợ/ con họ đẻ? Nói không có thì cũng không phải.. Cuối cùng tui nói lát họ vô sau!

    Mà kì thực là lúc này tui cũng không biết là ai sẽ vô, và vô lúc nào, tui chẳng dám trông mong gì từ ai khác ngoài bản thân mình. Hơn nữa tui cảm thấy mình vẫn đang rất khỏe, không đau đớn như những sản phụ khác, tui tự tin là mình sẽ sinh khỏe re, mẹ tròn con vuông, không phải lo các vấn đề khác. Được cái tui luôn lạc quan, hoặc là chưa nhìn ra được sự khủng khiếp về sau của câu chuyện đi đẻ, tất cả chỉ mới bắt đầu..

    Cô y tá nhìn bằng một ánh mắt mà có lẽ mãi về sau tui vẫn không thể quên.. đó là ánh nhìn của sự thương hại, chút cảm tình, chút xót thương và xen lẫn sự khó hiểu!

    Có lẽ phần vì cảm thông cùng cảnh phụ nữ với nhau nên cô ấy phá lệ cho tui đem điện thoại vào. Cô ấy dặn tui giấu kĩ, để người khác thấy là cổ bị trách phạt, tui biết ơn vô cùng vì lúc này chỉ còn cái điện thoại làm bạn! [​IMG]

    Giờ mới thấm câu mẹ tui hay nói:

    "Đàn ông đi biển có đôi,

    Đàn bà đi đẻ mồ côi một mình!"

    Tui cũng hiểu lúc đó điện thoại trên tay không còn đơn giản là một phương tiện giải trí lướt web, chụp hình.. mà nó chính là phương thức liên lạc về gia đình nếu tui thật sự có mệnh hệ gì lúc sinh em bé.

    Ví dụ như: Báo Tử chẳng hạn! [​IMG]

    * * * Còn tiếp, Phần 3
     
    Aquafina thích bài này.
  6. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    [​IMG] HỒI KÝ ĐI ĐẺ - PHẦN 3

    [​IMG]

    Giờ ngồi đây viết lại mấy khúc gay cấn tui mới chợt nhận ra mình may mắn vãi linh hồn, hôm đó mặc dù đi đẻ bất ngờ nhưng mà hên nhe quý dị, hên sao mà cái điện thoại yêu dấu vẫn có pin đầy ú ụ. Chứ không thì lỡ em có mệnh hề gì chắc trời không biết quỷ không hay. Lúc lên bàn đẻ là trí nhớ em bay cao bay xa lắm rồi, không nhớ nổi số điện thoại ai đâu mà gọi!

    Rồi dô nghen, phần này hơi kịch tính nên cho phép em sai chính tả để tăng phần cảm xúc hén! ^^

    1.. 2.. 3.. Dô tiếp phần 3 nè:

    Sau khi được sự cho phép (trong lén lút) của chị y tá, tay tui cầm chặt chiếc điện thoại và bắt đầu tập trung tinh thần chuẩn bị cho con đường gian nan phía trước: ĐI ĐẺ!

    Chị y tá đẩy xe cho tui từ dưới lên trên thang máy, tui còn nhớ thang máy chuyên dụng để vận chuyển bà bầu hay sao mà bự với rộng hơn bình thường rất nhiều, hay là tại bệnh viện thì thang máy sẽ rộng hơn ở chung cư nhỉ? Lúc đó đầu óc tui còn rảnh rang, tâm trạng còn hưng phấn để suy nghĩ mấy cái vấn đề vậy luôn! [​IMG]

    Lên tầng, đến khu vào các giường sinh thì khác với tưởng tượng của tui là sẽ có phòng đẹp đẽ sang chảnh (tại mình đăng ký chọn dịch vụ mà), nhưng không thưa quý vị. Phòng cũng bình thường, và phòng sinh thì không có cửa! Okey, khúc này từ từ nghen, nhắc lại: Phòng sinh thì không có cửa và các chị em cứ yên tâm là vô tới khu đó thì không ai còn tâm trạng dòm ngó chúng ta nữa, tất cả sẽ chỉ tập trung vào những âm thanh như: RẶN ĐI, HÍT SÂU VÔ, LẤY HƠI.. Đại loại kiểu vậy, à quên, còn tiếng la thất thanh của các chị em ta nữa, hòa vào nhau nghe như dàn đồng ca mùa hạ!

    Để kể một cách chi tiết cho dài ra thêm ít chương. Hehe, đùa thôi, kể chân thật, không thêm bớt miếng nào nhe, nếu có thì cũng kệ đi, ai quan tâm đâu mà. Haha.. Cái khúc mà tui được đẩy vô phòng á, thì phòng tui là thứ 4, nghĩa là từ ngoài vô tui đi qua 3 phòng. Cảm xúc của tui lúc đó nó diễn biến dần đều như thế này:

    - Phòng đầu tiên: Ủa sao im ắng quá ta, chưa thấy ai la, hay đẻ không đau, do mình tưởng tượng với nghe nhiều quá? Mình cũng không đau nè..

    - Phòng thứ 2 (dramma hơn) : Nghe tiếng thở dốc, không thấy la luôn.

    Chú ý hơn, cũng kiểu nhiều chuyện á nên tui ngó vô dòm coi, mà ngó có được 3 giây thôi nha tại chị y tá đẩy xe lẹ lắm, tui mới thấy là có chị kia bụng to gấp đôi tui, đang dạng chân nằm thở, đầu tóc rũ rượi, yếu ớt, kế bên có vị bác sĩ ngồi thủ thỉ cổ vũ vì có vẻ chị này rặn mãi không ra, sợ đuối hơi thì toang.

    Tui có nghe thoáng qua là: Em biết em rặn bao lâu rồi không?

    Chị kia trả lời yếu ớt: Dạ từ sáng!

    Lúc đó là tầm đâu đó 11h trưa. Bác sĩ mới nói:

    "Em mà cứ không nghe lời, tự ý rặn mà rặn không đúng cách bé không ra là ngạt con, em mệt mà con cũng mệt luôn. Rồi giờ nghe lời bác sĩ, đếm 1-2-3 là rặn nghe chưa?"

    Chị kia gật đầu.. Tới khúc gật đầu là chiếc xe lăn của tui qua tới phòng tiếp theo nhưng sau lưng thì tui nghe tiếng la thất thanh của chị lúc nãy:

    Á.. Á.. á.. á..

    Có vẻ ca này khó, mà có đau đến vậy không ta? Tui vẫn đang thắc mắc tại sao tui vẫn chưa đau? [​IMG]

    - Phòng thứ 3: Tui không nhìn kịp vì bận với mớ bồng bông suy nghĩ trong đầu mình là đau hay không đau? Thật khó hiểu!

    - Phòng thứ 4: Là phòng tui nè! Yeahhh.. Được lên đẻ rồi háo hức ghê, đẻ mà không đau thì còn gì bằng mí bạn ơi! ^^

    Há há. Mãi sau này tui mới hiểu tại sao người ta lại có câu: Trước bão lớn thì mặt biển thường lặng im! Mày sai rồi Dung ơi.. [​IMG]

    Cũng may là lúc đó tui chưa hỏi chị y tá: Ủa sao em không đau, có vụ nào đẻ mà không có đau luôn không chị? => Chắc câu chuyện của tui sẽ được chỉ truyền miệng thành "Trường Ca Đi Đẻ" làm trò cười cho cả bệnh viện về sau luôn! [​IMG]

    * * *

    Sau khi đến phòng thì lại được thay đồ, lúc này là "tơ huơ" nửa phần dưới luôn. No underwear nha! Không đồ lớn đồ nhỏ gì hết, khúc dưới chỉ đơn giản là một cái miếng lót, phía trên là một tấm vải lớn phủ lên, hai chân buộc phải để đúng cái thế cho tiện em bé chui ra. Mọi người có thể google tìm: "BÀN ĐẺ" rồi chọn hình ảnh, tìm đến khúc giường inox trắng là cái mà tui đã nằm á! Chính nó. Vừa lạnh vừa cứng dù có một miếng lót mỏng của bệnh viện ở dưới.

    Hehe. Đọc bài của tui hơi cực, phải google đồ nữa, thông cảm nghen, tại tui hỏng biết miêu tả sao cho giống. Rồi tiếp nè:

    Lúc này là hơn 11h trưa. Tui chỉ nhớ mang máng thôi nghen, đẻ xong thì cái não rớt ở bệnh viện luôn rồi. Cái khúc vô thì y tá có ghi giờ vô rồi ghim truyền nước biển cho tui, lúc đó tui còn tính kêu khỏi tại tui đâu có thấy yếu gì đâu mà phải truyền chi cho tốn, nhưng mà nghĩ lại chắc có lý do, vô đó là như cá nằm trên thớt luôn, ai kêu gì làm đó, hó hé là bị nạt liền, sợ lắm. Đi đẻ hỏng sợ mà sợ bị nạt! [​IMG]

    Xong hết thủ tục thì tui nằm đó, chênh hênh một mình, à không, có một chị kia vô trước tui, bụng cũng gấp đôi tui luôn, tại tui cũng thuộc bầu gọn nên nhìn bụng ai tui cũng thấy khá to hơn mình. Tui nằm một mình líu lo chờ, còn chị này thì vô trước tui 2 tiếng, đang đau đớn dữ dội, chị la còn nhiều hơn chị ở phòng số 2 á, chị này la kiểu hét luôn:

    "Bác sĩ ơi.. em đau quá, chết em.. bác sĩ ơi, cứu em.."

    Thật ra không chỉ mình chị này la như vậy đâu, ai ở đây khi đau cũng gọi bác sĩ kiểu vậy hết mà bác sĩ kiểu: Chưa đâu, mới đau thôi, chưa đẻ liền đâu.. Lâu lâu có một hai người tạt qua, thò thò thọc thọc vào bên trong rồi phán là mở mấy phân rồi, thường là mở 10 phân mới đẻ! Chưa mở đủ thì cứ nằm đó la, rên, khóc gì một mình, à còn có bạn cùng phòng là tui!

    Bị réo tên nhiều quá, có anh bác sĩ nọ vừa cười vừa nói:

    "Tui mệt mấy chị quá, lúc sướng có réo" Bác Sĩ ơi "không mà giờ nằm đây kêu tui quài! Ai ăn bắt tui chịu?"

    Nghe xong khúc này tui vừa mắc cười cũng vừa bực bực, nhủ bụng: Lát mà có đau tui cũng không thèm gọi ông, tui gọi y tá!

    Tui nằm chờ thì cũng 15phút sau vẫn không thấy đau đớn gì. Lấy điện thoại ra, chụp hình cánh tay vô nước biển, gửi đồng loạt cho mấy con bạn thân. Báo tình hình là: Tụi bây ơi, nay tao đi đẻ nè.. Dui lắm, đang ở bệnh viện một mình luôn, tụi bây thấy tao ghê hok? Há há..

    Rồi bắt đầu rep inbox đã tay luôn, được cái bạn bè thương. Đứa nào cũng sốt sắng hỏi han. Tui còn nhớ có đứa còn xin phép nghỉ vô với tui mà không được. Rồi có con vợ (thương lắm, bé này giờ đã là vợ người ta rồi), lúc đó kiểu bạn bè thân thiết nên gọi vợ chồng cho thân mật, cô vợ ngang hông này bắt hẳn người yêu (sau là chồng mẻ á) qua chở từ bình thạnh tốc hành qua Quận 5 vô bệnh viện chờ tui đẻ liền luôn nha. Nhưng tiếc là sếp chỉ cho nghỉ có 1 tiếng nên lúc tui còn chưa đẻ thì mẻ phải về làm tiếp, mà phòng đẻ của tui không có đăng kí cho người nhà vô coi đẻ nên là ẻm cũng không thấy mặt tui lúc đó luôn. Thương ghê, gửi lời cám ơn cô vợ bé nhé!

    Rồi quay trở lại nè, tui chờ đến 30 phút sau vẫn chưa đau luôn quý vị, coi điên không? Ở nhà chăn ấm nệm êm không chịu đi vô đây nằm giường lạnh ngắt bấm điện thoại chơi. Rồi biết chừng nào đẻ?

    Chờ đến mỏi mòn thì tui buồn ngủ. Máy lạnh mát, không gian yên ắng (thật ra là đã quá quen với những âm thanh rặn đẻ rồi nên tui kệ được) khiến tui thiu thiu vào giấc mơ trưa.. Đang sắp vào giấc chiêm bao mộng đẹp thì chị nằm bàn kế bên la lên:

    "Bác Sĩ ơi.. Tiêm giảm đau cho em.. Em chịu hết nổi rồi, đau quá, chết em.."

    Okey, theo yêu cầu của em, 1 phút 30 giây sau là một cô y tá xuất hiện cùng một ống tiêm size XXL trên tay. Thề với các bạn là lần đầu tiên tui thấy một cái ống tiêm mà cái mũi kim của nó bự đến vậy, bằng kim loại, óng ánh đến lạnh người. Tui chợt liên tưởng đến ống tiêm heo, không biết cái nào bự hơn?

    Y tá kêu chị kia nằm nghiêng qua bên, vén áo và bắt đầu tiêm trực tiếp vào sống lưng!

    Chính mắt tui nhìn thấy cái ống kim đi sâu vào trong rồi rút ra.. Mặt tái méc, tui quay vô tường coi như không thấy gì. Mô phật, tui không sợ tiêm nhưng cái cây tiêm đó thì tui sợ!

    Tui nghe tiếng bước chân đi lại gần phía mình, chị y tá hỏi tui:

    "Em tiêm giảm đau không?"

    Tui thẳng thừng: "Dạ không chị, em chịu được, có gì em gọi sau!"

    Okey.. Sau khi chị kia được tiêm giảm đau, thì có lẽ như suy nghĩ của tui, chị ấy và các bạn đang đọc, chắc là sẽ hết đau hoặc bớt đau đúng không?

    Đúng rồi, nó vẫn đau nha! [​IMG]

    Không hiểu vì lý do cơ địa hay do thuốc hay do cái gì mà cái mũi tiêm lúc nãy không khiến chị này bớt đau. Chị vẫn không ngừng kêu gào. Y tá lại nói có thể do cơ địa nên thuốc không tác dụng mấy hoặc tác dụng chậm!

    Rồi xu cà na luôn, tui càng xác định tui thà chịu đau chứ không tiêm. Một mũi đó dao động 1-2 triệu! Và theo như tui tìm hiểu từ trước thì về sau, khi tuổi tác cao, những người phụ nữ lúc sinh bị tiêm giảm đau ở cột sống sẽ bị ảnh hưởngnghiêm trọng về xương khớp. Trái gió trở trời sẽ đau nhức liên miên, trị mãi không khỏi. Trường hợp này, tui từ chối tiêm dù có giảm được đau hay không.

    Đang lơ mơ chuẩn bị vào giấc mộng bồng lai thì chợt có cái gì đó xuất hiện.. Ý.. Ui.. Da.. ủa sao hơi nhói nhói đau đau chỗ bụng ta?

    Mà đau như đau bụng đi nặng vậy? Hay là mình chưa đi WC sáng? Có khi nào ị đùn ở đây thì quê lắm nha..

    Thôi ráng ngủ chút, đang thiu thiu thì.. Úi.. da.. Ủa hình như đau hơn lúc nãy chút, phải đau đẻ hong ta? Nhưng nếu đau như vậy thôi thì sao người ta la quá trời la vậy? Đau như thế này thì mình chịu được. Tự trấn an nha.

    Lúc đầu là những cơn đau nhẹ và thưa thớt, nhưng về sau những cơn đau ngày càng nhiều và gần nhau hơn, đương nhiên mức độ nặng cũng cấp số nhân.. ui vẫn nhớ đỉnh điểm có cơn đau khiến tui phải la lớn thành tiếng và kéo dài! Má ơi, đến cái lúc mà nó đau thì đúng kiểu tui la như chưa từng được la luôn, mấy y tá bác sĩ phòng khác lật đật chạy qua hỏi ai la? Ai la mà dữ vậy rồi thăm khám coi tui đẻ chưa?

    Và bạn đoán xem, vẫn chưa mở thêm nha! Nằm và la thôi! [​IMG]

    Tới cái khúc đau này thì tui cũng không biết diễn tả sao cho mấy bạn cảm nhận được hết, nó đau mà kiểu đau quặn và từng cơn, liên tục. Bạn sẽ được ngưng đau 1, 2 phút để thở và rồi lại đau tiếp. Cơn đau sau như kiểu cộng dồn của các cơn đau trước cộng lại.. Kinh Khủng!

    Nhưng lạ là tui vẫn chưa vỡ ối, thế là chị bác sĩ nọ tiến lại và thò bàn tay bé bỏng của chị vào trong người tui và tui nghe một cái "Bóc", cảm giác như đang có một thác nước tuôn ra từ người mình, chảy ào ào xuống vậy.. Bụng tui nhẹ đi hẳn nhưng em bé thì vẫn chưa ra mà tui lúc này chỉ mới mở 5 phân!

    À có một điều này vui lắm nè các bạn, các bạn dù đau đến mấy nhưng KHÔNG ĐƯỢC LA nha! Y tá nói nếu bạn dùng sức để la thì lát sẽ không còn sức để rặn và em bé trong bụng cũng sẽ mệt theo bạn! Nghe đến khúc em bé cũng mệt theo thì tui đành ngậm chặt miệng, nghiến răng để tránh la thành tiếng, tổn hại con.

    Và cũng không biết từ lúc nào, tui mất nhận thức vì đau.

    Nếu ai đó dùng dao cắt da thịt tui chắc tui cũng không nhận ra đâu. Toàn thân chỉ có một cảm giác duy nhất là những cơn đau đang ào ạt kéo đến mỗi lúc một dày và nặng hơn!

    Tại sao tui lại so sánh với việc cắt da thịt ở đây?

    Vì sau khi sinh xong, đến tận tối khuya tui mới chợt thấy lạ là tại sao trên bắp chân tui lại có chi chít những vết thương rướm máu đang khô dần? Suy nghĩ hồi lâu tui mới biết thì ra là lúc oằn mình với những cơn đau, tui đã tự dùng tay mình bấu vào đùi để ngăn việc la thành tiếng!

    Thì ra không ai đẻ mà không đau các bạn ạ, tin tui đi, tui kiểm chứng rồi..

    * * * Còn tiếp phần 4.

    * * *

    Nguồn và ảnh bài viết: CAD 1992
     
    AnnaNgo1503Cute pikachu thích bài này.
  7. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    [​IMG] ĐỘNG LỰC LÀ GÌ?

    [​IMG]

    Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ động lực của tôi và cô công chúa bé bỏng đang ở nhà chờ mẹ, là hình ảnh cha mẹ tóc đã bạc đang mong chờ ngày tôi quay về an cư lạc nghiệp với hai chữ ỔN ĐỊNH theo đúng quy chuẩn xưa nay..

    Nhưng không, đối với tôi, động lực lớn nhất lúc này là sự thành công của bản thân mình.

    Và các bạn biết đó, chúng ta thường hay nghĩ rằng mình làm điều này điều kia vì người này người nọ, để rồi sau đó vì đây không phải là điều thật sự mà bạn ước ao mong muốn nên bạn không có động lực thật sự để làm!

    Hãy làm điều mà bạn khao khát đến mức cảm giác được nếu thành công với điều này bạn sẽ hạnh phúc bao nhiêu, nếu chẳng may thất bại bạn sẽ bắt đầu lại lần nữa, lần nữa, lần nữa.. như thế nào?

    Thất bại rồi làm rồi thất bại rồi lại làm và.. mỉm cười khi đây đúng là điều bạn muốn có được! Nếu ngay khi thất bại một việc gì đó mà bạn chọn từ bỏ thì có nghĩa đây chưa hẳn là ĐỘNG LỰC thật sự của bạn!

    Tôi biết tuổi đời của mình đang ở lưng chừng, ba mươi là độ tuổi chỉ mới nghe thôi cũng tạo cho người ta cảm giác già nua và lỗi thời so với các bạn đời cuối 9x hay đầu 10x.

    Đúng vậy, tôi không phải là gen Z, tôi cũng không còn nhiều thời gian để quẩn quanh thử nghiệm xem cái nào hợp với mình và buông bỏ khi nản lòng. Cái tôi cần là động lực và thực hiện. Và đúng là tôi đang sống chết với cái nghề viết lách này.

    Nếu một ngày bạn phải quyết định từ bỏ một công việc đem lại thu nhập lên đến bốn mươi triệu một tháng để chọn một công việc với thu nhập khởi điểm đâu đó ba triệu một tháng thì tôi e là phải do dự đắn đo rất nhiều.

    Người ta gọi tôi là kẻ khờ, không biết thức thời hay thậm chí là ngu muội.. Rất nhiều lời lẽ và suy nghĩ trái chiều về tôi, sau lưng và trước mặt. Tôi chỉ mỉm cười. Làm sao ai đó có thể hiểu được cái mà bạn hiểu, nhìn được cái mà bạn thấy?

    Động lực của bạn là gì, bạn đâu cần phải kể lể cùng ai. Nhìn nhận mọi việc khách quan, xem xét tình hình và chủ động trong mọi tình huống.

    Bạn sẽ chỉ có thể làm việc một cách hăng say điên cuồng khi bạn nhìn thấy được kết quả sẽ có và động lực thúc đẩy về phía sau.

    Bạn cũng chỉ cần nhắm thẳng mục tiêu trên con đường phía trước mà thẳng tiến. Nếu có một việc khiến bạn vui vẻ mỉm cười chấp nhận làm từ 4h30 sáng đến 23h tối thì đó chính là đam mê!

    Và Động Lực chính là dòng suối nguồn nuôi sống Đam Mê của bạn. Hãy giữ cho nó luôn chảy mỗi ngày trong tim, bạn nhé!

    * * *

    Nguồn ảnh và bài viết: CAD 1992
     
  8. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    [​IMG] VÌ TA KHÔNG BIẾT ĐÓ LÀ LẦN GẶP CUỐI NÊN ĐÃ KHÔNG KỊP TRÂN TRỌNG!

    [​IMG]

    Dịch đến, Covid trở lại.. Bạn còn nhớ cuộc gặp cuối của hai người chứ?

    Có phải, lúc ấy bạn đã nghĩ lần sau gặp lại bạn sẽ khiến cô ấy cười nhiều hơn vì một món quà nhỏ nhắn dễ thương..

    Có phải lần ấy, bạn đã nghĩ sự hờn giận vu vơ kia thật phiền phức, lần sau bạn sẽ không thèm dỗ nữa..

    Có phải bạn đã nghĩ, hôm sau gặp lại thì mọi hiểu lầm sẽ tan biến nên giờ cứ mặc kệ và lạnh lùng quay bước..

    Có phải bạn đã không nhìn kỹ gương mặt ấy, không kịp lắng nghe nhiều hơn những câu nói vu vơ của đối phương..

    Đâu ai biết, ngày mai ta không thể gặp nhau!

    Đâu ai ngờ, về sau chẳng thể hẹn thêm lần nữa!

    * * *

    Có những người cứ nghĩ là cả đời sẽ không xa nhưng rồi chỉ vài ngày không gặp, cả hai đã chẳng ai nói với ai lời nào.

    Tôi từng có những cuộc gặp bắt đầu nhưng không hiểu từ lúc nào đã kết thúc. Tôi cứ nghĩ là lần sau sẽ khác, còn người ta thì nghĩ tôi vẫn ở đó mà chờ nên cũng chẳng quan tâm chút cảm xúc nhỏ bé thoáng qua.

    Đã bao lần ta bỏ lỡ cơ hội bày tỏ chỉ vì nghĩ rằng sẽ có LẦN SAU? Đã khi nào bạn nghĩ nếu lúc này - ngay bây giờ mà bạn không thể hiện thì sẽ chẳng thể có thêm lần nào nữa!

    Chúng ta cứ ung dung nghĩ rằng mọi thứ vẫn ở đó, chờ đợi nhưng đâu ai hiểu mọi vật đều vận động, di chuyển và đổi dời. Chẳng ai có thể đợi mãi một người. Giây phút hiện tại - Sự Trân Trọng là điều ta nên thể hiện.

    Có những việc xảy ra rồi thì chẳng thể sửa, có những người lướt qua rồi thì chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đâu ai biết trước được ngày sau người với người từ người thương trở thành kẻ lạ?

    Nếu được trở lại ngày ấy - cái hôm mà hai người gặp nhưng chẳng muốn nhìn nhau lúc chia tay, bạn có muốn thay đổi ít nhiều?

    Bạn có muốn nhìn người ấy lâu hơn một chút, cảm nhận hơi ấm từ cái ôm thật chặt và dịu lại những cảm xúc giận hờn..

    Nếu có thể trở lại hôm ấy, bạn có muốn nói nhiều hơn thay vì sự im lặng suốt quãng đường đi?

    Nếu biết ngày sau ta không còn có nhau bên đời, liệu người có biết trân trọng "câu chuyện" này, thêm một chút..

    * * *

    Đừng buồn cũng đừng tiếc.. Vì ngày đó chúng ta đã không biết trân trọng giây phút cuối cùng ấy, nên giờ đây chúng ta cũng không xứng đáng gặp lại nhau thêm một lần nào.

    * * *

    Nguồn bài viết và hình ảnh: CAD 1992
     
    MinhhLamm thích bài này.
  9. MinhhLamm

    Bài viết:
    26
    Nếu biết trước đó là lần cuối, hẳn ta đã không như vậy <3
     
    Nam Dã Tú Nhất thích bài này.
  10. CAD 1992 CAD 1992

    Bài viết:
    0
    Buồn nhỉ. Đôi lần nhớ lại tiếc
     
    MinhhLamm thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...