Chương 4.2: Ly trà xanh thứ mười Bấm để xem Thím Thái lập tức cười chỉ thấy răng không thấy mắt: "Nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ, đều là người cùng quê cả, giúp một chút cũng là chuyện nên làm!" Đứa trẻ này không quên cội nguồn, có lương tâm, còn biết báo đáp, đúng là một đứa bé ngoan. Thím Thái càng nhìn càng thích Đồng Tuyết Lục, kéo tay cô nhiệt tình mời cô vào nhà nói chuyện phiếm. Đây cũng chính là ý muốn của Đồng Tuyết Lục. Cô qua bên này, ngoài việc muốn cảm ơn thím Thái đã giúp đỡ chăm sóc Đồng Miên Miên ra, chuyện quan trọng hơn chính là hỏi thăm hai vị trí công việc của vợ chồng nhà họ Đồng. Cô bảo Đồng Miên Miên ra sân chơi với Trư Đản, sau đó đi theo thím Thái vào nhà. Theo lời thím Thái nói, trước mắt vị trí công nhân bốc xếp của Đồng Đại Quân do Đồng Gia Minh tạm thời làm thay. Sở dĩ nói là tạm thời, là vì năm nay Đồng Gia Minh mới mười một tuổi, còn chưa đủ tuổi đi làm. Cho dù nhà xưởng có lòng muốn giúp đỡ nhà họ Đồng, cũng không dám để cậu bé trở thành công nhân chính thức. Còn vị trí công nhân dệt mẹ Đồng để lại, thì Đồng Gia Minh tạm thời cho Chu Phương mượn. Chu Phương là vợ của công nhân bốc xếp Từ Bách Căn, đối phương là dân quê, trước đây không có việc làm. Còn chuyện tiền an ủi do nhà nước và xưởng dệt trợ cấp, lãnh đạo không yên tâm giao nhiều tiền như vậy cho mấy đứa trẻ, nói rằng phải đợi người nhà họ Đồng ở quê Bắc Hòa đến, sau đó mới phát cho bọn họ. Nghe xong thím Thái nói xong, Đồng Tuyết Lục yên lặng nhíu mày. Nếu như cô đoán không sai, Đồng Gia Minh đang giấu người bên quê quán Bắc Hòa, còn bỏ học bắt đầu làm việc, khả năng là muốn bán hai vị trí công việc này đi trước khi người bên phía quê quán Bắc Hòa đến, sau đó nắm chặt tiền trong tay mình. Không hổ là quỷ tài tương lai của giới kinh doanh, còn nhỏ tuổi đã có tâm kế như vậy. Chỉ tiếc tuổi cậu ta còn quá nhỏ, cho dù biết tính kế, người khác cũng không để cậu vào mắt. Nhà xưởng không chỉ sẽ không giao tiền an ủi cho cậu, cũng sẽ không để cậu quyết định bán hai vị trí công việc kia, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong sách thời thơ ấu của mấy vị đại lão này lại bi thảm như vậy. Cho nên trước khi người bên phía quê quán Bắc Hòa đến Kinh Thị, chuyện cô cần phải làm: Một là chuyển hộ khẩu qua bên này. Hai là lấy được tiền an ủi. Ba là bán hoặc trao đổi vị trí công việc với người khác. Hơn nữa, sau khi người bên phía quê quán Bắc Hòa lên đây, chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên ngậm bồ hòn làm ngọt, cô phải nghĩ cách làm thế nào để bọn họ không gây chuyện mới được. Thời gian nói chuyện phiếm luôn trôi qua rất nhanh. Đồng Tuyết Lục thấy sắc trời bên ngoài đã tối dần, cô đứng dậy nói: "Thím Thái, thời gian không còn sớm, cháu không làm chậm trễ công việc của thím nữa." Thím Thái nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu lên một tiếng: "Vừa nói chuyện một lát đã quên cả thời gian, Tuyết Lục, sau này có việc gì cháu cứ nói với thím, trứng gà này cháu cầm về đi." Trong niên đại này cuộc sống không dễ dàng, đặc biệt là mấy đứa trẻ nhà họ Đồng còn không cha không mẹ, sao bà có thể không biết xấu hổ nhận trứng gà của cô được. "Thím Thái, thím đừng khách khí với cháu, hai quả trứng gà mà thôi, thím cứ nhận đi." Trước khi xuyên sách Đồng Tuyết Lục thật sư sợ phong tục đẩy tới đẩy lui kiểu này, nói xong cô lập tức đứng dậy nhanh chóng chạy về nhà. Bầu trời bên ngoài giống như bị ai đó không cẩn thận đánh đổ một chai nước cam, nhuộm vàng cả chân trời, ánh nắng chiều tà phủ kín cả khu tập thể. Khói bếp bắt đầu lượn lờ trên từng nóc nhà, có vài người chưa gặp Đồng Tuyết Lục, trông thấy cô đều mang vẻ mặt tò mò. Đồng Tuyết Lục cười gật đầu chào hỏi mọi người, sau đó về phòng lấy ra nguyên liệu nấu ăn đêm nay. Bệ bếp của mỗi nhà đều xây trước cửa nhà mình, không có không gian riêng tư nào đáng nói. Điều khiến cô cảm thấy cuộc đời này không còn gì luyến tiếc chính là, nhà họ Đồng dùng bếp lò để nấu cơm. Cô biết sử dụng bếp lò, biết nhóm lửa, nhưng mà nấu cơm củi rất cay mắt, cũng không dễ dàng.. Đồng Tuyết Lục vừa bận xử lý nguyên liệu nấu ăn trong tay, vừa nghĩ làm thế nào mới có thể kiếm được tiền đổi lấy hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn. Sau khi bỏ gạo vào nồi nấu, cô đập trứng vào một cái bát sứ, rửa sạch cải thìa để sang một bên, chuẩn bị thêm cả tỏi giã nhuyễn. Hôm nay cô muốn nấu món cơm chiên trứng và cài thìa xào tỏi. Đợi đến khi mùi cơm chín bốc lên, cô bỏ cải thìa vào nước lạnh nấu, nấu vài phút thì vớt ra nhúng vào nước lạnh, sau đó bỏ lên bàn. Dầu mỡ trong nhà dùng chính là mỡ heo, nồi nóng thì cho mỡ vào tỏi băm, cho thêm nước tương và muối, xào một lát, mùi hương mê người lập tức lan tràn khắp cả khu tập thể.
Chương 4.3: Ly trà xanh thứ mười một Bấm để xem "Tuyết Lục này, cháu đang xào món gì thế, sao lại thơm như vậy?" Nhà thím Thái ở gần nhất, bị mùi hương câu đến, con sâu thèm ăn trong bụng bắt đầu ngọ nguậy. Đồng Tuyết Lục vừa rưới nước sốt lên trên cải thìa, vừa đáp: "Thái thẩm, cháu đang xào cải thìa với tỏi." Trong giai đoạn này phần lớn mọi người xào rau đều dùng nước nấu lên, cùng lắm là cho một hai giọt dầu vào, nào có ai giống Đồng Tuyết Lục, cho nhiều dầu mỡ và gia vị như vậy. Người trong khu tập thể nghe thấy thế đều líu cả lưỡi. Xào rau thôi còn cho cả mỡ cả tỏi băm vào, đúng là quá hoang phí. Đồng Miên Miên chạy tới, nhìn cải thìa bàn nuốt một ngụm nước miếng, dáng vẻ như con mèo thèm ăn, cực kỳ đáng yêu. Đồng Tuyết Lục thấy thế không nhịn được bật cười: "Miên Miên đói rồi à?" Cô nhóc lắc đầu, nuốt nước miếng nói: "Miên Miên không đói, đợi các anh trai về rồi ăn." Đồng Tuyết Lục: "Đúng là bé ngoan, em vào trong phòng chơi đi, nơi này nhiều khói dầu, đợi anh trai về chúng ta sẽ ăn cơm." Đồng Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc, xoay người nhấc đôi chân nhỏ nhắn đi về phòng. Chờ Đồng Miên Miên đi khỏi, Đồng Tuyết Lục mới lấy cơm đã được nấu chín ra, cho chút muối vào trứng gà đánh tan. Sau khi nồi nóng thì bỏ mỡ heo, rồi cho cơm vào nồi xào một lát, sau đó đổ trứng đã đánh tan vào trong, nhanh tay quấy đều vài cái. Không đến hai phút, một mùi thơm nức mũi tỏa ra, cơm chiên trứng nóng hôi hổi đã ra lò. Mùi hương được gió đưa đi khắp nơi, vương vấn mãi bên cạnh thím Thái, khiến con sâu thèm ăn trong bụng cào ruột cào gan. Bà ấy không chịu nổi chạy sang, vừa nhìn đã chấn kinh: "Ai da, Tuyết Lục, món cơm chiên trứng này cháu làm thế nào vậy, sao lại vừa đẹp vừa thơm như thế?" "Cũng không có gì đặc biệt cả, khi nấu ăn chỉ cần cho nhiều dầu mỡ sẽ rất thơm." "Lời này của cháu nói rất đúng, nhưng mà dầu mỡ quá đắt, tình hình nhà cháu hiện giờ như vậy, vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn." Thím Thái vừa gật đầu, vừa thiện ý dặn dò cô. Đồng Tuyết Lục mỉm cười gật đầu. Thím Thái lại tò mò: "Nói ra thì, ban nãy thím còn lo cháu không biết nấu cơm đó, trước kia ở nhà đó cháu cũng phải làm việc sao?" Đồng Tuyết Lục trợn mắt nói dối: "Vâng, ở nhà cha mẹ nuôi cháu cũng thường xuyên nấu cơm giúp đỡ mọi người." Thật ra nguyên chủ ở nhà họ Đồng không hề phải chạm tay vào việc gì, người biết nấu cơm là cô. Không phải từ khi sinh ra cô đã là trà xanh, khi còn nhỏ cô không nhận được tình yêu thương của cha mẹ, sau khi mẹ cô qua đời chưa đầy một năm, cha cô tái hôn, từ đó cô như người không nhà. Để lấy lòng bọn họ, cô đã tập luyện nấu ăn rất ngon, kết quả thiếu chút nữa đã trở thành bảo mẫu chịu trách nhiệm nấu cơm trong nhà. Mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ dẫm nát tự tôn của cô, em gái cô còn thích cướp đồ của cô nữa, cướp quần áo, cướp bạn tốt, cuối cùng ngay cả vị hôn phu của cô cũng cướp nốt. Vĩ nhân từng nói, đến bước đường cùng không bùng nổ, sẽ tử vong, cuối cùng sau khi đến bước đường cùng cô đã hóa "Xanh" Trước khi xuyên sách, người nhà đều bị cô thu thập đến mức dễ bảo rồi. Tuy rằng khả năng nấu ăn của cô ban đầu chỉ vì muốn lấy lòng người khác, sau đó đã trở thành vũ khí không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó trên con đường hóa "Xanh" của cô. Bây giờ xuyên đến thập niên bảy mươi, cô sẽ tiếp tục phát huy khả năng nấu nướng của mình. Nghe thấy thím Thái ồn ào như vậy, cộng với mùi hương quá mê người, mọi người đều tò mò chạy tới xem thử. Từng hạt cơm chiên trứng như được dát một lớp vàng, hạt nào hạt nấy đều vàng óng, thơm ngào ngạt. Sắc hương vị đều đủ cả, chỉ liếc mắt một cái đã gợi lên cơn đói của mọi người. Mùi hương đậm đà xông vào mũi, khiến người có mặt ở nơi này không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng, bụng cũng bắt đầu kháng nghị kêu to. Một bà già vô thức định dùng chiếc muôi trong tay múc cơm chiên trứng trong nồi, Đồng Tuyết Lục thấy thế nhanh tay nhanh mắt lấy vung đậy vào: "Cơm chiên lạnh sẽ mất ngon." Quỷ hẹp hòi! Bà già kia bĩu môi, cầm muôi xoay người ra về. Mọi người đều sống trong cảnh thiếu ăn thiếu mặc, bình thường sẽ không ai tùy ý sang nhà người khác ăn cơm, cho nên tuy rằng đồ ăn rất mê người, nhưng phần lớn không có ai mặt dày mở miệng đòi nếm thử. Đồng Tuyết Lục nhân cơ hội bê cơm chiên và cải thìa xào tỏi vào nhà, sau đó ra ngoài định đi rửa mặt, vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy hai cậu thiếu niên đang đứng ở cửa. Đứa lớn hơn khoảng chừng mười một tuổi, sống lưng thẳng tắp, mặt có chút gầy gò, lông mi dày và dài che khuất đôi mắt sâu thẳm. Đứa nhỏ hơn khoảng bảy tám tuổi, cắt đầu đinh, tóc dựng ngược giống như con nhím, đôi mắt tròn xoe xoay chuyển trên người Đồng Tuyết Lục. Hai cậu thiếu niên ấy có vẻ ngoài không giống nhau lắm, nhưng có một điểm giống nhau chính là, ánh mắt hai người nhìn Đồng Tuyết Lục đều không thân thiện lắm. Nếu cô đoán không sai, hai người này chắc là hai người em trai từ trên trời rơi xuống của cô Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín. Hai vị đại lão tương lai đột nhiên xuất hiện. Lập tức xuất hiện hai cái tương lai đại lão. Đúng là khiến người ta hào hứng!
Chương 5.1: Ly trà xanh thứ mười hai Bấm để xem Trên vai Đồng Gia Tín đang đeo một chiếc cặp xách được may thủ công bằng một tấm vài dù, cậu đi đến bên cạnh anh trai mình, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Anh, chị ta, chị ta không phải là người kia sao?" Trước khi cha mẹ cậu xảy ra chuyện từng mang về một tấm ảnh chụp, người trong tấm ảnh có vẻ ngoài rất giống người đang đứng trước mặt bọn họ. Giống hay không cũng không thành vấn đề, vấn đề là sao chị ta lại ở chỗ này? Đồng Gia Minh nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục, không hé răng. Tuy rằng hai người là đại lão tương lai, nhưng hiện giờ chẳng qua chỉ là hai đứa trẻ con đứng trước mặt Đồng Tuyết Lục mà thôi, tất nhiên cô sẽ không sợ hãi. Cô đến bên cạnh lu nước, vừa múc nước đổ vào chậu, vừa rửa mặt nói: "Hai đứa về rồi à, mau rửa tay đi, rồi vào nhà chuẩn bị ăn cơm." Đồng Gia Tín dùng huých tay vào người anh trai mình: "Anh, anh nói xem chị ta về đây làm gì, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đừng tưởng rằng cậu còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, thật ra chuyện gì cần biết cậu đều biết cả rồi! Người chị gái ruột này trước đây căn bản không muốn theo cha mẹ cậu về nhà, cùng với kẻ ăn cháo đá bát Đồng Chân Chân ăn vạ nhà bên kia, nghe nói cả nhà bên đó đều làm quan lớn, nói cho cùng đều ghét bỏ nhà bọn họ nghèo! Nếu trước đây đã ghét bỏ như vậy, có bản lĩnh thì bây giờ đừng quay về! Hơn nữa nếu không phải do chị ta và Đồng Chân Chân, cha mẹ cậu cũng sẽ không chết! Đồng Gia Tín càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được tay nắm chặt thành nắm đấm. Đồng Gia Minh nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục, không hé răng. Đồng Tuyết Lục thấy bọn họ không để ý mình, cũng không thèm dùng mặt nóng dán mông lạnh, cô xoay người về phòng đốt đèn chuẩn bị ăn cơm. Hai vị đại lão tương lai này không phải trẻ con ba tuổi như Đồng Miên Miên, chỉ cần dùng vài cái kẹo là có thể dỗ dành được. Đặc biệt là con người sắt đá như Đồng Gia Minh, trong niên đại này đã có tâm kế như vậy, tuyệt đối không phải người có thể dùng dăm ba câu là thu phục được. Có điều cô cũng không nóng nảy, chỉ cần là con người thì sẽ có nhược điểm, sau khi tìm ra được nhược điểm, tiêu diệt từng phần là được. Hơn nữa, nếu như hai đứa trẻ cô cũng không xử lý được, thì đúng là lãng phí bao nhiêu năm làm trà xanh kiếp trước. Trong phòng, Đồng Miên Miên đang ngồi trên giường, không biết lấy đâu ra được một cái kéo, đang tự cắt móng chân cho mình. Cô bé nhấc chân lên, đưa kéo qua đến chỗ đầu ngón chân. Dường như cảm nhận được nguy hiểm, ngón chân cô bé rụt lại né tránh theo bản năng. Tay vươn kéo đến, chân lại né tránh, cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc lâu, vẫn không có cách nào cắt được móng chân. Cuối cùng hình như vật lộn quá mệt mỏi, cô bé chỉ vào ngón chân nhỏ của mình, cất giọng trẻ con còn hơi sửa dạy dỗ nó: "Mày đúng là không ngoan, không ngoan như Miên Miên!" "Phụt!" Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười. Vừa rồi khi cô vào nhà, trông thấy cô bé cầm kéo cắt móng tay còn bị dọa sợ, không ngờ cô gái nhỏ này Nàng vừa rồi đi vào tới nhìn đến nàng cầm kiềm cắt móng tay còn dọa nhảy dựng, không ngờ chân cô bé còn biết tự cứu mình. Nghe thấy tiếng cười, Đồng Miên Miên ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lập tức vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm ra: "Chị ơi, ôm một cái." Đồng Tuyết Lục bước đến bế cô bé lên, tiện tay cầm lấy kéo cắt móng tay của cô bé: "Sau này không được nghịch kéo cắt móng tay nhé, rất nguy hiểm đấy, biết chưa?" Đồng Miên Miên dựa vào vai cô, tay nhỏ ôm cổ cô: "Em biết rồi, sau này Miên Miên sẽ không nghịch nữa." Giọng nói trẻ con vừa ngọt lại vừa mềm, ngoan không thể chịu được. Trái tim Đồng Tuyết Lục lập tức mềm nhũn ra, cô hôn một cái trên má lúm đồng tiền của cô bé, Đồng Miên Miên bị hôn cười khanh khách không ngừng. Đúng lúc này, Đồng Gia Tín chạy vào, tay cướp lấy Đồng Miên Miên, miệng thì mắng: "Đồng Miên Miên, em là cái đồ ngu ngốc, không phải anh đã nói với em, bảo em không được nói chuyện với người lạ sao?" Đồng Miên Miên hoảng sợ, môi nhỏ xệ xuống, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở biện giải: "Chị ấy không phải người lạ." Chị ấy tết tóc cho cô, mua kẹo cho cô ăn, còn thơm cô nữa, cô thích người chị gái này. Trước kia chị Đồng Chân Chân chỉ biết mắng cô ngốc, khi không có mặt người khác còn véo cô, véo rất đau. Chị ta còn cấm không cho cô nói với cha mẹ, dù sao cô cũng không thích chị ta. Đồng Gia Tín thấy em gái che chở Đồng Tuyết Lục như vậy, thì tức giận véo mặt cô bé: "Em là cái đồ ngu ngốc! Ai là chị gái em, em gọi thân thiết như vậy làm gì, cẩn thận người ta đem em đi bán!" Đồng Miên Miên ấm ức đến mức hốc mắt đỏ bừng: "Miên Miên không phải kẻ ngốc, chị gái sẽ không bán Miên Miên!" Đồng Tuyết Lục nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Đồng Miên Miên bị véo đỏ, thì nhíu mày lạnh lùng nói: "Miên Miên chẳng qua chỉ là đứa trẻ ba tuổi thôi mà, con bé thì biết cái gì, cậu có giỏi thì đánh tôi đây này!" Hừ, đánh chị thì đánh chị, xem ai sợ ai!
Chương 5.2: Ly trà xanh thứ mười ba Bấm để xem Đồng Gia Tín đang định vung tay đánh người, lại bị Đồng Gia Minh ngăn cản: "Gia Tín, em câm miệng vào cho anh." Nói xong cậu ta bế Đồng Miên Miên sang tay mình, động tác nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé. Đồng Miên Miên trốn trong ngực Đồng Gia Minh, giọng nói non nớt ấm ức không chịu nổi: "Anh hai, chị ấy không phải người xấu, chị ấy mua kẹo cho em ăn." Nói xong cô bé thò tay vào trong túi, móc ra một viên kẹo sữa, dùng sức nhét vào miệng anh trai mình. Đây là kẹo chị gái mua cho cô, cô chỉ ăn một chiếc, hai chiếc còn lại cô không nỡ ăn, để dành cho hai người anh trai. Nhưng mà vừa rồi anh ba mắng cả cô và chị gái, đột nhiên cô không muốn cho anh ấy ăn nữa. Đồng Gia Minh né tránh: "Anh hai không ăn, em ăn đi." Đồng Miên Miên sốt ruột nói: "Anh hai ăn đi." Anh hai ăn kẹo của chị gái rồi, sẽ không nói chị ấy là người lạ nữa. Đồng Gia Minh không lay chuyển được ý của cô bé, đành phải nhận lấy viên kẹo: "Để lát nữa anh hai ăn." Đồng Miên Miên bị thuyết phục, nhưng vẫn không quên dặn dò: "Vậy lát nữa nhất định anh hai phải ăn nhé." Đồng Gia Minh gật đầu, sau đó bế cô bé ra ngoài rửa tay. Đồng Gia Tín thấy em gái không cho mình kẹo sữa, thì tức giận đến mức lỗ mũi phì phò, nhưng cho dù như thế, đôi mắt cậu vẫn không quên nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục, đề phòng giống như phòng cướp. Xem anh hai và em gái đã đi ra ngoài, lúc này cậu mới chạy nhanh chân đuổi theo. Đồng Gia Minh múc nước rửa tay cho em gái trước cấp, sau đó mới cho rửa mặt rửa tay cho mình. Đồng Gia Tín chạy ra, vẻ mặt tức giận bất bình: "Anh hai, vừa rồi sao anh không để em cho chị ta một trận? Anh sợ chị ta làm gì?" Đồng Gia Minh vẫn yên lặng không nói tiếng nào như trước. Đồng Gia Tín thì nói như pháo liên thanh, oang oang không ngừng: "Anh hai, anh yên tâm, chỉ có em út mới có thể bị chút đồ ăn lừa gạt, em sẽ không như vậy đâu! Đợi lát nữa em sẽ không ăn cơm chị ta nấu!" Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, lúc Đồng Chân Chân còn ở nhà, chị ta không làm việc gì cả, từ nhỏ Đồng Tuyết Lục đã sống trong nhà quan lớn, chắc chắn cũng sẽ không biết làm gì. Cơm chị ta nấu chắc chắn siêu cấp khó ăn, cho nên đợi lát nữa dù đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì chị ta nấu! Đồng Tuyết Lục: "..." Chậc chậc chậc, trong ba vị đại lão tương lai, lão tam khó trị nhất. Có điều chuyện này cũng phù hợp với tính cách được miêu tả trong sách của cậu ta, Đồng Gia Tín có trí tưởng tượng phong phú, biết sáng tạo và có kiến giải độc đáo trong việc thiết kế thời trang. Sau đó nương theo làn gió cải cách, hô mưa gọi gió trong ngành sản xuất này, thậm chí còn đạt được không ít giải thưởng lớn trong và ngoài nước. Chỉ là tính cách cậu ta có vấn đề rất lớn, đặc biệt là khi sinh sống trong hoàn cảnh áp lực ở quê quán Bắc Hòa, dẫn tới tính cách cậu ta càng mẫn cảm càng táo bạo hơn, không hiểu cách xử lý vấn đề tình cảm, cuối cùng vợ cậu ta không chịu nổi đòi ly hôn, không ngờ trong ngày ly hôn ấy lại xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình. Bởi vậy Đồng Gia Tín hối hận không thôi, sau này, cả đời không đi thêm bước nữa. Đồng Gia Minh rửa tay xong thì ôm em gái vào nhà. Nhìn thấy cơm canh đã bày sẵn ra bàn, cậu có chút sững sờ, sau đó vẫn ôm em gái ngồi xuống bàn. Đồng Gia Tín đinh nói gì đó, lại bị anh trai mình trừng mắt lườm một cái, lời nói đã đến bên miệng đành phải nuốt về. Có điều cậu ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không chạm vào đồ ăn do chị ta nấu! Tuyệt đối! Nhưng cậu ta vừa ngồi xuống, một mùi hương đã mạnh mẽ xông vào mũi, sau đó tràn ngập đầu óc. Cậu chưa bao giờ ngửi thấy món ăn nào thơm như vậy, cũng chưa từng trông thấy món cơm chiên nào nhìn ngon mắt như thế, mỗi một hạt cơm đều vàng ruộm, tỏa sáng mê người dưới ánh đèn. Nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, không biết hương vị thế nào nhỉ? Cậu nuốt một ngụm nước miếng, đồng thời bụng cũng truyền đến tiếng kêu đói khát. Sau đó tay cậu phản ứng nhanh hơn não, theo bản năng cầm chiếc thìa lên múc một miếng lớn đưa vào miệng. Má ơi, ăn ngon quá đi thôi! Từng hạt cơm mềm mại vừa phải, không nhìn rõ trứng gà, nhưng mỗi miếng đếu chứa đầy hương trứng gà, trước đây cậu đã từng ăn món cơm chiên trứng này vài lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy món này ngon như vậy. Sau đó tay lại gắp một đũa cải thìa, cải thìa giòn giòn, mang theo mùi tỏi thơm nồng quẩn quanh đầu lưỡi. Ôi.. Đây là cải thìa thần tiên gì vậy? Vừa rồi người nói đánh chết cũng không ăn, trong nháy mắt đã ăn xong một bát, sau đó còn không xấu hổ chút nào đi xơi thêm bát thứ hai. Cú vả mặt này đúng là vả bằng thực lực của mình. Không biết là do đồ ăn quá thơm, hay là do ánh đèn quá dịu dàng, lúc này Đồng Gia Tín lại cảm thấy nhìn Đồng Tuyết Lục thuận mắt hơn nhiều so với lúc trước. Xem ra người này cũng không phải không người hư hỏng, nếu như sau này đều được ăn ngon như vậy, dường như cũng không tồi.
Chương 5.3: Ly trà xanh thứ mười bốn Bấm để xem Đồng Gia Minh thấy em trai cắm đầu cắm cổ ăn cơm, giống như bị bỏ đói rất lâu rồi, thật sự không nỡ nhìn thẳng. Vừa rồi là ai luôn miệng nói mình sẽ không bị chút đồ ăn này mua chuộc, vừa rồi là ai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói rằng mình sẽ không ăn cơm do chị ta nấu? Đúng là mất mặt mà! Đồng Miên Miên ăn vô cùng ngon miệng, hai má nhỏ phình lên, vẻ mặt thỏa mãn. Đồng Tuyết Lục cười gỡ hạt gạo trên mặt cô bé xuống. Con đường đến với trái tim thông qua dạ dày, câu châm ngôn này lúc nào cũng đúng, chưa từng có ai có thể thoát khỏi định luật ấy. * * * Nhà họ Phương trong đại viện tổng cục hậu cần. Chiếc đũa trong tay Phương Tĩnh Viện cắm vào đĩa thịt gẩy gẩy, Phương Văn Viễn nhìn thấy thế nhíu mày lại: "Em học đâu ra cái thói quen này thế? Em làm thế người khác còn ăn thế nào?" Phương Tĩnh Viện không vui bĩu môi, nhưng từ trước đến nay người cô sợ nhất chính là anh trai mình, cho nên cô chỉ giám nhỏ giọng cãi lại: "Sao không thể ăn chứ?" Phương Văn Viễn lườm cô một cái, Phương Tĩnh Viện lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Chỉ là trong lòng cô vẫn không phục lắm, cảm thấy mấy năm nay anh trai cô càng ngày càng nghiêm túc, ngày nào cũng trưng ra cái bản mặt như ông già. Đột nhiên, nghĩ đến chuyện giữa trưa gặp Đồng Tuyết Lục ở cổng đại viện, tròng mắt cô xoay chuyển nói: "Anh, anh có biết giữa trưa nay em gặp ai ở cửa không?" Phương Văn Viễn vẫn cúi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy lời cô nói. Đối với phản ứng kiểu này của anh trai mình, Phương Tĩnh Viện nhìn mãi thành quen rồi, cô không trách mà nói tiếp: "Em đã gặp Đồng Tuyết Lục, anh, chắc anh chưa biết tin này đâu nhỉ, Đồng Tuyết Lục bị nhà họ Đồng đuổi khỏi nhà rồi!" Phòng khách an tĩnh vài giây, ngay sau đó đã trở nên ầm ỹ. Mẹ Phương mang vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Bị đuổi khỏi nhà họ Đồng? Không phải chứ?" Chuyện con gái thật con gái giả của nhà họ Đồng náo loạn ầm ỹ, cả đại viện tổng cục hậu cần này không ai không biết. Con gái mình yêu thương chiều chuộng mười mấy năm đột nhiên lại không phải con gái ruột, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vứt bỏ người nào cũng không nỡ, đúng là khiến người ta vô cùng thổn thức. Nhưng mà mọi người đều nhất trí cho rằng nhà họ Đồng sẽ không đuổi con gái nuôi khỏi nhà, dù sao thì bản thân Đồng Tuyết Lục cũng không nghĩ đi, hơn nữa nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng có tình cảm, sao nỡ để Đồng Tuyết Lục quay về chịu khổ. Cho nên lúc này khi mọi người nghe thấy tin tức Đồng Tuyết Lục bị đuổi khỏi nhà họ Đồng mới giật mình như vậy. Phương Tĩnh Viện thấy mọi người đều nhìn mình, rất đắc ý: "Sao không thể? Con thấy cô ấy vác theo bao lớn bao nhỏ xám xịt đi về phía nhà ga mà! Cha, mẹ, Đồng Tuyết Lục đã bị đuổi khỏi nhà họ Đồng rồi, vậy thì hôn ước giữa anh trai và cô ấy cũng không tính nữa nhỉ?" Mẹ Phương và cha Phương nhìn nhau, sau đó quay đầu lại hỏi con trai mình: "Văn Viễn, việc này con định làm sao bây giờ?" Phương Văn Viễn không buồn ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh pha chút lạnh lùng: "Có gì phải suy nghĩ? Dù sao này từ trước đến nay con cũng chưa từng thừa nhận hôn ước ấy." Mẹ Phương giận dỗi lườm anh ta một cái, sau đó thở dài nói: "Được rồi, vậy coi như hai đứa các con không có duyên phận, mấy ngày nữa mẹ sẽ nói với nhà họ Đồng một tiếng, tránh cho hai nhà vì việc này tổn thương hòa khí." Hôn nước này là do ông cụ nhà họ Phương và ông cụ nhà họ Đồng định ra từ khi còn nhỏ, ai ngờ từ nhỏ Phương Văn Viễn đã không thích Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục lại vô cùng thích Phương Văn Viễn, không phải anh ta không gả, vì việc này hai nhà đã phiền não rất nhiều. Vốn dĩ Phương Văn Viễn đã không thích Đồng Tuyết Lục, hiện giờ nếu Đồng Tuyết Lục đã không phải con cái nhà họ Đồng, vậy thì hai người không còn môn đăng hộ đối, tất nhiên không thể tiếp tục hôn ước này. Sắc mặt Phương Văn Viễn vẫn hờ hững như cũ, ngược lại sắc mặt Phương Tĩnh Viện lại có chút vui vẻ. Tròng mắt cô xoay chuyển, định tìm một ngày nào đó đến gặp Đồng Tuyết Lục, sau đó ném chuyện giải trừ hôn ước này vào mặt cô ta, đến lúc đó xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào. Đồng Tuyết Lục không biết mình đã trở thành đề tài trong bữa cơm của nhà họ Phương. Trong niên đại này không có phương tiện giải trí gì cả, cơm nước tắm rửa xong xuôi mọi người đều lên giường ngủ. Lúc này nhà họ Đồng cũng đã tắt đèn, Đồng Miên Miên giống đứa trẻ rúc trong ngực Đồng Tuyết Lục, hai má đỏ hồng ngủ ngon lành. Tiếng côn trùng kêu vang truyền đến từ bên ngoài, trong phòng vô cùng yên tĩnh. Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy.. "Nói đi, chị về đây với mục đích gì?"
Chương 6.1: Ly trà xanh thứ mười lăm Bấm để xem Vào buổi đêm yên tĩnh, giọng nói của thiếu niên vang lên vô cùng đột ngột. Đồng Tuyết Lục mở to mắt, hương vị trà xanh bốc lên tận trời nói: "Nơi này là nhà của chị, các em là người thân duy nhất của chị trên đời này, tất nhiên chị phải quay về đoàn tụ với các em rồi." Trong không khí lại truyền đến một tiếng cười nhạo: "Chị cầm mấy lời này đi lừa gạt người khác còn có thể, chị quên là trước khi ba mẹ tôi qua đời chị đã mắng bọn họ thế nào sao? Chị nói nhà họ Đồng chúng tôi là ổ khất cái, có đánh chết chị cũng sẽ không theo bọn họ trở về!" Đồng Tuyết Lục ngẩn người một chút, lúc này mới nhớ tới mấy chuyện thối nát mà nguyên chủ từng làm. Vợ chồng Đồng Đại Quân từng tới nhà cô ba lượt, lần đầu tiên sau khi nguyên chủ nghe thấy mình không phải con gái ruột nhà họ Đồng, đã trực tiếp ngất xỉu. Lần thứ hai tới cửa, nguyên chủ chỉ vào mặt hai vợ chồng Đồng Đại Quân bảo bọn họ cút đi, còn đuổi theo ra đến tận cửa, ném toàn bộ đồ vật bọn họ mang đến cho cô ta xuống đất, lần thứ ba tuy rằng không khiến gà bay chó sủa, lại trực tiếp tránh mặt không gặp. Cũng vào lần thứ ba đó, trên đường quay về vợ chồng Đồng Đại Quân đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến điều này, Đồng Tuyết Lục không khỏi cảm thấy đau đầu. Vốn dĩ cô còn định ra chiêu bài tình thân, hiện giờ xem ra lá bài này đã hỏng mất rồi. "Nếu như vậy, tôi cũng không nói lời khách sáo nữa, tôi không sống nổi ở bên kia nữa rồi, tôi cần một chỗ dừng chân." Tiếng cười nhạo lại lần nữa truyền đến từ phía giường đối diện: "Chị dựa vào đâu mà cho rằng, chị muốn tới là có thể tới?" Môi đỏ của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: "Dựa vào việc cậu ăn đồ ăn do tôi nấu." Nếu Đồng Gia Minh muốn đuổi cô đi, thì vừa rồi khi nhìn thấy cô, cậu ta đã nổi bão rồi. Nhưng cậu ta không làm thế. Sở dĩ cậu ta vẫn luôn ẩn nhẫn không phát tác như vậy, tất nhiên không phải do cậu ta có cảm tình với người chị gái từ trên trời rơi xuống này, mà bởi vì.. Cô có giá trị lợi dụng. Đầu bên kia không còn tiếng động gì nữa. Trong đêm tối mông lung, Đồng Tuyết Lục không có cách nào nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta. Có điều dùng đầu ngón chân để nghĩ cô cũng biết, chắc chắn cậu ta đang nghiến răng nghiến lợi. Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói tiếp: "Nếu tôi đoán không sai, cậu bỏ học đến xưởng đệt làm việc, là muốn lợi dụng cơ hội người bên phía quê quán Bắc Hòa chưa tới, bán hai công vị đi, có đúng không?" Lời này của cô giống như sấm dậy đất bằng! Đồng Gia Minh lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, đôi mắt trợn trừng nhìn cô: "Chị, rốt cuộc chị có mục đích gì?" "Nếu như tôi nói tôi không có mục đích gì cậu có tin không? Có điều cậu không cần phải nói tôi cũng biết cậu không tin tôi, thật ra ngoài chuyện hai vị trí công việc kia, tôi còn biết chuyện thật ra cậu chưa báo tin cho người bên quê quán Bắc Hòa, cậu nói thử xem nếu để lãnh đạo trong xưởng biết chuyện, người ta sẽ đối đãi với cậu thế nào?" Giọng Đồng Tuyết Lục mang theo một tia lười biếng, nhưng lời nói ra lại sắc như dao, đào bới tất cả bí mật trong lòng cậu không hề nể tình chút nào. Đồng Gia Minh nắm chặt tay lại: "Tôi mặc kệ chị có mục đích gì, nếu như chị dám nói ra ngoài những chuyện ấy, tôi.. Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho chị!" Cậu ta luống cuống, cậu ta luống cuống, cậu ta luống cuống rồi! Chà chà, xem ra đại lão tương lai vẫn còn "Non và xanh" lắm. Đồng Tuyết Lục ngồi dậy theo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc khác hẳn thái độ hờ hững khi nãy: "Chúng ta hợp tác đi." Đồng Gia Minh không hé răng. "Cậu cũng biết đấy, với tuổi tác và thân phận hiện giờ của cậu, người trong xưởng căn bản không thể nào để cậu bán hai vị trí công việc kia đi, cũng không thể nào giao tiền an ủi vào tay cậu, nói cách khác, cho dù cậu có tính kế cẩn thận đến mức nào đều không có tác dụng, hơn nữa bây giờ đã qua hơn nửa tháng rồi, cậu cảm thấy cậu còn giấu được người bên quê quán Bắc Hòa bao lâu nữa?" Dừng một chút, Đồng Tuyết Lục lại nói tiếp: "Đợi người bên quê quán Bắc Hòa lên trên này, không chỉ không giữ được công việc và tiền an ủi, ba an hem các cậu cũng bị đưa về quê quán Bắc Hòa, lúc ấy đừng nói đến chuyện đi học, không chừng ngay cả chuyện ăn no cũng là vấn đề." Trong bóng đêm đen ngòm, đôi mắt sắc bén của Đồng Gia Minh trợn trừng nhìn cô, đôi môi bị cắn đến mức trắng bệch. Đồng Tuyết Lục tiếp tục bỏ thêm mồi câu: "Nhưng nếu cậu hợp tác với tôi, chẳng những tôi có thể bảo đảm người bên phía quê quán Bắc Hòa không chiếm được một phần lợi ích nào, còn có thể để ba anh em các cậu tiếp tục ở lại Kinh Thị, tiếp tục đi học, không cần về quê nhặt phân heo."
Chương 6.2: Ly trà xanh thứ mười sáu Bấm để xem Một lúc lâu sau, một giọng nói cứng rắn mới truyền đến từ phía đối diện: "Chị muốn hợp tác thế nào?" "Rất đơn giản, cái nhà này do tôi làm chủ." Giọng Đồng Tuyết Lục trong trẻo có lực: "Cho dù cậu không hoàn toàn tín nhiệm tôi cũng không thành vấn đề, ít nhất ở bên ngoài cậu không được gây sự làm hỏng chuyện của tôi." Đồng Gia Minh nhướng mày: "Chỉ vậy thôi?" Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Chỉ như vậy." Đồng Gia Minh cau mày suy tư một lúc lâu, mới gật đầu: "Có thể, nhưng chị cần phải bảo đảm không được làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương cho Gia Tín và Miên Miên!" "Không thành vấn đề, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Nói xong Đồng Tuyết Lục nằm xuống giường, quay mặt vào tường: "Ngủ đi, chuyện khác để mai nói tiếp." Đồng Gia Minh nhìn bóng dáng trên giường đối diện, rất lâu sau vẫn không có hành động gì. Lần trước cậu lén lút đi theo cha mẹ đến nhà họ Đồng kia, lần đó cậu tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này ném tất cả đồ cha mẹ cậu mang đến ra ngoài, còn chỉ tay thẳng vào mặt cha mẹ cậu mắng to, bảo bọn họ sau này đừng bao giờ đến đây nữa. Nhìn thấy dáng vẻ vừa khổ sở vừa hèn mọn nhận lỗi của cha mẹ, lúc ấy cậu tức nổ phổi. Lần này nếu như không phải đến bước đường cùng, cậu tuyệt đối sẽ không để người này về nhà họ Đồng. Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, có điều nếu chị ta dám can đảm làm ra bất kỳ chuyện gì thương tổn người nhà của cậu, nhất định cậu sẽ không dễ dàng buông tha cho chị ta. Đồng Tuyết Lục nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, đoán ra được chắc hẳn đại lão tương lai vẫn đang rối rắm. Nhưng mà cô lười quan tâm, hôm nay cô vừa diễn kịch, vừa ngồi xe, vừa nấu ăn, lúc này thật sự đã có chút mệt mỏi. Đột nhiên cô bé trong ngực trở mình, cánh tay nhỏ bụ bẫm ôm lấy tay cô, mặt cọ cọ theo bản năng. Đồng Tuyết Lục ôm chặt lấy cô bé, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Ngày đầu tiên xuyên sách, Đồng Tuyết Lục ôm gối ôm hình người ngủ vô cùng ngon lành, nhưng lại có người mất ngủ cả đêm. Đồng Chân Chân lật tới lật lui trên giường, giống như chiếc bánh rán, trong lòng bực bội đến mức sắp bùng nổ. Tuy rằng Đồng Tuyết Lục đã rời khỏi nhà họ Đồng đúng như cô t among muốn, nhưng cô ta lại không hề vui vẻ chút nào. Trong kế hoạch của cô ta, Đồng Tuyết Lục phải xám xịt rời khỏi nhà họ Đồng giống như con gà rớt vào nồi canh, chứ không phải chủ động rời đi giống như bây giờ, từ đó thắng được lòng áy náy và đồng tình của mọi người! Còn chị dâu cả nữa, không biết chị ta mắc bệnh gà toi gì, mà trong tối ngoài sáng lúc nào cũng châm chọc cô ta, thiếu chút nữa đã khiến cô ta giận thành cá nóc. Không được, mình không thể dễ dàng buông tha cho Đồng Tuyết Lục như vậy. Nhất định phải khiến cô ta nếm thử tất cả đau khổ đời trước mình phải chịu đựng. * * * Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Đồng Tuyết Lục đã bị tiếng nấu cơm từ bên ngoài truyền đánh thức. Cô vươn vai ngồi dậy khỏi giường, thì trông thấy Đồng Gia Minh đang nấu cháo ngoài cửa. Chuyện này cũng giống như chuyện tối qua cô bảo hai anh em bọn họ đi rửa bát thôi, cô không cảm thấy có điểm nào không ổn cả. Cô đến đây để chơi trò nuôi dưỡng đại lão, chứ không phải đến để làm bảo mẫu, nếu bắt cô phải chăm sóc cho bọn họ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chắc chắn không thể nào. Hơn nữa, con trai phải bồi dưỡng ý thức và năng lực làm việc nhà từ nhỏ, sau khi trưởng thành mới không trở thành đàn ông thối không có ai yêu. Đồng Gia Minh nhìn thấy cô đã dậy, nhanh chóng quay mặt sang một bên, vẻ mặt không được tự nhiên lắm. Đồng Tuyết Lục không để ý, sau khi rửa mặt xong thì qua đó, thấy cậu đã xấu xong một nồi cháo khoai lang đỏ, món ăn kèm chỉ có một đĩa dưa muối mà thôi. Như vậy sao được, cô không muốn dạ dày mình phải ấm ức. Cô lấy một nắm miến khoai hôm qua bác Thái đưa cho cô bỏ vào trong chậu nước ngâm mềm, sau đó lấy trứng gà còn thừa ra. Cô chuẩn bị làm món trứng rán hành. Sau khi thái hành xong, cô đập ba quả trứng gà vào bát, cho chút muối vào rồi quấy đều, đợi dầu trong chảo nóng lên, thì đổ trứng gà vào trong. Đợi trứng gà đông lại, cô nhẹ nhàng lắc chiếc chảo, lật mặt trứng gà, đợi trứng gà vừa chín cô cho thêm hai giọt nước tương, món trứng rán hành thơm ngon lập tức ra lò. Sáng sớm tinh mơ, mọi người đều ở trong sân, người thì rửa mặt người thì cầm bánh bột bắp bỏ vào miệng nhai, trong niên đại này không có máy hút mùi, một cơn gió thổi qua, mùi hương mê người lập tức ập vào mặt bọn họ. Ôi ôi, thơm quá! Trước đây mỗi sáng có thể ăn hai chiếc bánh bột ngô đã là chuyện vô cùng hạnh phúc rồi, lúc này đột nhiên bọn họ lại cảm thấy bánh bột ngô không thơm chút nào. Nhưng chuyện này vẫn chưa xong. Sau đó bọn họ lại trông thấy Đồng Tuyết Lục cắt dưa chua thành sợi nhỏ, băm nát hành gừng tỏi, động tác vừa nhanh vừa đẹp, như nước chảy mây trôi. Sau khi dầu trong chảo nóng, cô bỏ gừng, tỏi băm vào xào thơm, sau đó lại cho thêm dưa chua vào xào trong lửa lớn, sau đó cho thêm nước tương và muối, xào thêm một lát thì đổ một bát nước lạnh vào, đợi khi nước sôi mới cho miến khoai vào. Dùng lửa nhỏ nấu khoảng mười phút, cô mới mở nắp nồi ra. Một luồng hơi nước và hương thơm ngay lập tức ập vào mặt, sau đó nhanh chóng lan ra khắp cả sân của khu tập thể.
Chương 6.3: Ly trà xanh thứ mười bảy Bấm để xem Đồng Tuyết Lục múc món miến dưa chua ra bát đặt lên bàn, rải hành thái lên trên. Từng sợi miến trong suốt tỏa sáng, kết hợp với hành thái xanh mởn, nhìn đã muốn ăn ngay, nhưng mà thiếu thịt với ớt cay, nếu không sẽ càng thơm hơn. Nhà bác gái ở phòng đối diện hơi chếch với phòng nhà cô, ngửi được mùi thơm, nuốt nước miếng hỏi: "Con gái họ Đồng, sáng sớm tinh mơ cháu lại nấu món gì thế?" Đồng Tuyết Lục cười đáp: "Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ nấu một đĩa trứng rán hành, với một nồi miến dưa chua thôi." "Bác bảo này cháu gái, đâu có ai mỗi ngày đều ăn ngon như vậy, cháu hoang phí thế là không được đâu." "Đúng đấy, nhà họ Đồng không thể so được với nhà cha mẹ nuôi cháu, lấy đâu ra điều kiện để mỗi ngày cháu vẽ vời như vậy?" "Đúng thế, quá hoang phí!" Mấy bác gái và bà già trong khu không ăn được nho thì nói nho chua, giọng điệu ghen tị chua ngút trời. Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe: "Các thím, mọi người nói rất đúng." Mới là lạ. Nói xong cô lập tức bưng hai món đồ ăn vào trong phòng. Người khác thích nói như thế nào thì nói, lần sau cô vẫn sẽ làm cơm ngon rượu say như ý mình, nếu là khả năng, cô còn muốn mỗi ngày đều ăn thịt cá đề huề nữa. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô vẫn nên nghĩ cách thay đổi chỗ ở mới được, nơi này không có chút không gian riêng tư nào. Đồng Gia Minh giống như không nghe thấy lời mọi người nói, yên lặng rửa sạch thớt gỗ và nồi niêu, sau đó cũng bưng cháo khoai lang đỏ vào nhà. Người trong khu tập thể ngửi mùi hương còn lưu lại trong không khí, ai nấy đều cảm thấy bánh bột bắt trong tay càng khó nuốt hơn. Sáng hôm nay người nhà họ Đồng lại được ăn một bữa thỏa thích. Đồng Tuyết Lục ăn xong thì buông đũa xuống nói: "Hôm nay chị sẽ về bên kia chuyển hộ khẩu sang bên này, chị sẽ dẫn cả Miên Miên theo." Đồng Miên Miên nghe thấy tên mình, lập tức ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: "Tốt quá, Miên Miên thích ở cùng với chị gái." Vua nịnh nọt! Đồng Gia Tín lườm em gái mình một cái. Nhưng ngay sau đó cậu lại nghe thấy Đồng Gia Minh "Ừ" một tiếng, còn gật đầu nói: "Được." Cậu khiếp sợ đến mức đôi đũa trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất. Anh hai bị làm sao vậy? Anh hai, nếu anh bị uy hiếp thì chớp mắt một cái. Đồng Gia Minh không nỡ nhìn dáng vẻ ngu ngốc của em trai mình, quay đầu mang bát đũa đi rửa sạch rồi đi làm. Đồng Gia Tín lập tức có cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh. Nhanh như vậy anh hai và em út đều đã bị thu phục, đúng là vô dụng! Trong lòng cậu thầm nghĩ như vậy, bên ngoài vẫn đưa tay ra gắp thêm một gắp miến bỏ vào miệng. Ôi, ngon quá, thật sự rất ngon, mình phải ăn thêm chút nữa mới được! * * * Đồng Tuyết Lục tết hai bím tóc nhỏ nhỏ đáng yêu giúp Đồng Miên Miên, sau đó nói với bác Thái ở cách vách một tiếng, rồi mang theo Đồng Miên Miên với vẻ mặt hưng phấn ra ngoài. Trước tiên cô tới cung tiêu xã mua hai hộp bánh ngọt, sau đó mới dẫn theo Đồng Miên Miên ngồi xe khách lên thành phố. "Chị, đây là lần đầu tiên Miên Miên được ngồi ô tô đó." Đồng Miên Miên hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Cô bé giống con mèo nhỏ tò mò, đôi mắt long lanh trợn tròn, nhìn hết bên này rồi lại nhìn sang bên kia. Trái tim Đồng Tuyết Lục bị vẻ đáng yêu ấy làm cho rung động, cô thơm lên má cô bé: "Nếu như em thích, sau này chị sẽ thường xuyên đưa em ra ngoài chơi, có được không?" "Được." Đồng Miên Miên cất giọng còn hơi sữa nói, tay nhỏ ôm chặt cổ chị gái mình, miệng cười tươi lộ ra hai cái má lúm đồng tiền. Chị gái cô vừa xinh, trên người lại còn thơm nữa, cô rất thích ôm chị ấy ngủ, bay giờ chị ấy còn đưa cô ra ngoài chơi nữa. Cô thích chị gái này quá đi mất. Ngồi trên xe buýt xóc nảy đi thẳng một đường vào trong nội thành, lại lần nữa Đồng Tuyết Lục bị xóc nảy khiến sắc mặt trắng bệch. Ngược lại Đồng Miên Miên không hề say xe chút nào, khác xa những gì Đồng Tuyết Lục dự đoán. Đồng Tuyết Lục không đến nhà họ Đồng ở đại viện tổng cục hậu cần, mà đi thẳng đến hội phụ nữ. Ai ngờ vừa đi đến chỗ ngoặt, lại có một bóng người vội vàng lao thẳng về phía cô. Cô hoảng sợ, chỉ kịp đẩy Đồng Miên Miên ra, còn mình thì không kịp né tránh.. Bịch! Mẹ kiếp, ai đi đường không có mắt như vậy? Niên đại này vậy mà còn có người dám giở trò ép con gái vào sát tường, có tin cô đến cục cảnh sát kiện anh ta tội lưu manh không? Không đợi đối phương đứng vững, Đồng Tuyết Lục đã dùng một tay đẩy người ra, sau đó ngẩng đầu lên, nhíu mày lại. Nhưng không ngờ đập vào mắt cô lại là một đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm. Chủ nhân của đôi mắt ấy có khuôn mặt góc cạn, đẹp trai đến mức khiến người ta không rời mắt được, mắt phượng thon dài hơi nhếch lên, giống như móc câu cào vào lòng người khác, khiến trái tim người ta đập loạn nhịp. Khuôn mặt rất đẹp, dáng người cũng vô cùng hoàn mỹ. Vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài, dáng người này không hề thua kém người mẫu, minh tinh đời trước cô gặp một chút nào. Vẻ ngoài đẹp trai như vậy, đi đường không có mắt cũng không sao cả. Khuôn mặt này, dáng người này, đừng nói ép cô vào tường, dù ép cô xuống giường cô cũng không có ý kiến. (Nỗi lòng Đồng Tuyết Lục: Đẹp! Thế này! Ai mà chịu được)
Chương 7.1: Ly trà xanh thứ mười tám Bấm để xem Người đàn ông trước mắt mặc áo sơ mi trắng, tay đeo đồng hồ nhãn hiệu Thượng Hải, cho dù là khí chất hay cách ăn mặc, đều không phải người bình thường có thể có được. Đối với nhân vật cấp bậc tiên phẩm như vậy, công lược hay không là một chuyện, nhưng cần thiết phải tạo ấn tượng tốt trước đã. Chỉ một giây sau, sắc mặt Đồng Tuyết Lục đã thay đổi. Đồng Tuyết Lục vừa mở miệng rên lên một tiếng như rất đau đớn, vừa chủ động xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ? Vừa rồi không phải tôi cố ý va vào anh đâu." "Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng, đầu cô không bị sao chứ?" Sau khi Ôn Như Quy đứng vững, anh lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách giữa hai người. Giọng nói trầm thấp không có cảm xúc, ngữ khí nhạt nhẽo, khiến người nghe không đoán ra được tâm trạng của anh lúc này. Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tôi không sao cả, tôi thấy hình như anh đang vội, chắc là có việc gấp phải làm nhỉ, anh không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi thật sự không sao cả." Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên, âm cuối giống như bọc trong hũ mật, lời nói cũng rất thấu hiểu lòng người. Ôn Như Quy vô thức cúi đầu. Ánh mắt nhìn xuống dưới. Ánh mắt lướt qua đỉnh đầu, rồi sau đó là vầng trán mịn màng, cuối cùng là nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh phủ sương mù mênh mông. Phía sau cô là bức tường xám xịt, ánh sáng chiếu từ trên cao xuống, càng làm nổi bật làn da mềm mại trắng nõn của cô, giống như búp bê sứ vậy, chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ vỡ tan, nốt ruồi son dưới mắt phản chiếu ánh sáng, khiến cô càng quyến rũ hơn. Lông mi của Ôn Như Quy khẽ run rẩy, vội vàng rời mắt: "Thật sự rất xin lỗi, đúng là tôi có việc gấp cần xử lý, không có cách nào đưa cô đi bệnh viện kiểm tra được, tôi cho cô số điện thoại, sau khi khám xong phí dụng thế nào tôi sẽ trả cô sau, cô xem như vậy có được không?" Không ngờ dễ dàng như vậy đã lấy được phương thức liên lạc của đối phương, Đồng Tuyết Lục vui vẻ mở cờ trong bụng. Cô còn chưa kịp đóng kịch giả vờ đưa đẩy từ chối, đã bị Đồng Miên Miên chạy tới ôm lấy đùi. Đối mắt to tròn của cô bé ngập nước, rõ ràng đang sợ muốn chết còn an ủi cô: "Miên Miên thổi cho chị, chị sẽ không đau nữa." Đồng Tuyết Lục nhanh tay bế cô bé lên, nhỏ giọng trấn an: "Chị không sao cả, chị không đau chút nào." Đôi mắt to tròn của Đồng Miên Miên đã ngập nước mắt, cô bé vuốt ngực thở dài như bà cụ non: "Chị không đau là Miên Miên yên tâm rồi." Đúng là nhóc con đáng yêu. Đồng Tuyết Lục bị cử chỉ đáng yêu ấy thuần hóa, cô ngẩng đầu nói ra một câu mang vị trà xanh ngút trời: "Vị đồng chí này, chỉ là va chạm rất nhỏ thôi, vấn đề không lớn, không cần bồi thường." Bức tường cao cao ở sau lưng cô đã chắn phần lớn ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn có vài tia sáng chiếu lên mặt anh, Đồng Tuyết Lục có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi vừa dày vừa dài, đã cụp xuống dưới mi mắt. Vừa rồi khi cô nói chuyện với cô nhóc nhà mình, anh vẫn kiên nhẫn đứng yên dưới nắng hè chờ cô. Dường như người đàn ông đã quyết định, anh lấy quyển sổ nhỏ và cây bút máy trong túi mình ra, viết lên một hàng chữ. Bàn tay thon dài cầm bút máy, móng tay được cắt ngắn ngủn, lộ ra phần thịt đầu ngón tay màu hồng phấn, rất giống đôi tay của nghệ sĩ dương cầm hoặc là tay của bác sĩ. Trong lòng Đồng Tuyết Lục đang âm thầm suy đoán nghề nghiệp của anh. Sau khi viết xong, anh xé trang giấy ấy ra đưa cho cô: "Xin cô nhất định phải nhận lấy." Lần này Đồng Tuyết Lục không làm ra vẻ rụt rè nữa, mà nhanh tay nhận lấy tờ giấy. Cô nhìn lướt qua, trên tờ giấy viết tên anh và một hàng số, ánh mắt cô dừng lại trên ba chữ "Ôn Như Quy". Nét bút cứng cáp, có cương có nhu, rất bay bổng. Đồng Tuyết Lục nắm chặt tờ giấy, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Nếu anh muốn vậy, thì được rồi, sau này có yêu cầu gì tôi sẽ liên lạc với đồng chí Ôn." "Thật sự rất xin lỗi." Ôn Như Quy lại xin lỗi lần nữa, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Đồng Tuyết Lục cũng xoay người theo, ánh mắt dừng trên đôi chân dài thẳng tắp của anh, trong lòng thầm huýt sáo: Chân đẹp quá. Ánh mắt Đồng Miên Miên thì nhìn chằm chằm xuống mặt đất, tay nhỏ kéo áo chị gái mình: "Chị, chị nhìn kìa." Đồng Tuyết Lục quay đầu lại nhìn về phía tay cô bé chỉ, ngay lập tức cô nhìn thấy trên mặt đất có một quyển sổ nhỏ màu đỏ, lớn bằng bàn tay. Cô buông Miên Miên xuống, nhặt quyển sổ nhỏ kia lên, vậy mà đó lại là một quyển chứng minh thân phận. Bên trên quyển sổ viết: Cơ quan: Trung tâm căn cứ nghiên cứu khoa học Họ Tên: Ôn Như Quy Tuổi: 25 tuổi Chức vụ: Nhân viên nghiên cứu Quê quán: Kinh Thị Số chứng minh: 1-3177 Bên cạnh còn có một tấm ảnh chụp đen trắng, trong bức ảnh, nhìn qua Ôn Như Quy có chút ngây ngô, nhưng đôi mắt lại thâm trầm như biển. Ánh mắt Đồng Tuyết Lục dừng lại ở dòng chữ "Căn cứ nghiên cứu khoa học" và "Nhân viên nghiên cứu". Cô đã đoán được thân phận của Ôn Như Quy không đơn giản, chỉ là không ngờ lại không đơn giản đến mức này. Nghĩ đến dáng vẻ vội vội vàng vàng vừa rồi của đối phương, không biết không có quyển chứng minh thân phận này có ảnh hưởng gì tới anh không, cô vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng mà vẫn chậm một bước. Ôn Như Quy đã leo lên một chiếc xe hơi màu đen, chạy xa rồi. Trong năm 1976, xe hơi còn phong cách hơn so với bất cứ chiếc xe thể thao đỉnh cấp nào ở đời sau. Xem ra Ôn Như Quy này đúng là "Cao phú soái" hàng thật giá thật. (Cao phú soái = Cao + Giàu + Đẹp trai) Cô cất quyển chứng minh thân phận kia đi, chuẩn bị sau này nghĩ cách làm thế nào để trả lại cho đối phương.
Chương 7.2: Ly trà xanh thứ mười chín Bấm để xem Lúc này nơi làm việc của hội phụ nữ, mẹ Đồng đang thở ngắn than dài tâm sự chuyện nhà với phó chủ nhiệm hội phụ nữ, đột nhiên cửa văn phòng bị gõ vang. Một vị cán sự bước vào nói: "Chủ nhiệm Đồng, con gái chị tới đây tìm chị, bây giờ đang đứng bên ngoài." Mẹ Đồng sững sờ một chút, chưa kịp phản ứng lại: "Con gái nào?" Vị cán sự kia gãi gãi đầu nói: "Là cô con gái trước kia, đồng chí Đồng Tuyết Lục." Đồng mẫu "A" một tiếng, mãi cho đến khi phó chủ nhiệm đẩy bà ta một cái, bà ta mới phản ứng lại, vội vàng cất bước chạy ra ngoài. Đợi đến khi nhìn thấy người rồi, lúc này bà ta mới tin tưởng, Đồng Tuyết Lục đến đây thật: "Tuyết Lục, sao con lại tới đây? Con đến đây từ chỗ nào vậy? Con đó, đúng thật là, hôm qua chưa nói với cha mẹ một tiếng đã chạy lấy người, hại mẹ với cha con lo lắng cả đêm không ngủ!" Nói xong ánh mắt bà ta dừng trên người cô nhóc đang ở bên cạnh Đồng Tuyết Lục: "Đứa nhỏ này là?" Đồng Miên Miên trốn sau mông Đồng Tuyết Lục, nghe thấy mẹ Đồng nhắc tới mình, cô bé mới yên lặng lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt chạm vào mắt mẹ Đồng, lại sợ sệt giống như con thỏ rụt đầu lại. Đồng Tuyết Lục cười nói: "Đây là em gái con, Miên Miên mau chào bác gái đi." Cháu trai của mẹ Đồng còn lớn hơn Đồng Miên Miên nửa tuổi, dựa theo tuổi tác, cô bé gọi mẹ Đồng là bà cũng được, nhưng mà như vậy lại rối loạn bối phận. Lúc này Đồng Miên Miên mới lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, ánh mắt long lanh nhấp nháy, thẹn thùng chào một tiếng: "Cháu chào bác" "Ui da, ngoan quá, đúng là bé ngoan, đến đây bác gái cho cháu kẹo." Giọng nói còn hơi sữa của cô bé vừa mềm vừa ngọt, khiến trái tim mẹ Đồng mềm nhũn ra, vội vàng lấy hai viên kẹo trong túi đưa cho Miên Miên. Đồng Miên Miên không dám dận, mãi cho đến khi Đồng Tuyết Lục bảo cô bé nhận, cô bé mới dám cầm. Đồng Tuyết Lục đưa hộp bánh ngọt cho bà, kéo tay mẹ Đồng nói: "Mẹ, lần này con về thăm mẹ, nhân tiện dời hộ khẩu qua bên kia." "Con đến đây là được rồi, còn mang theo đồ đến làm gì?" Mẹ Đồng nghe tháy cô nói thế, nụ cười tươi tắn trên khóe miệng phai nhạt vìa phần: "Con thật sự muốn dời hộ khẩu sang bên kia?" Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Mẹ, con biết mẹ không nỡ để con đi, con cũng không muốn phải xa cha với mẹ, nhưng mà con với Đồng Chân Chân thật sự không có cách nào sống chung dưới một mái nhà được." Mẹ Đồng nghe thấy lời này, thì thở dài thườn thượt. Đồng Tuyết Lục ôm lấy bả vai mẹ Đồng, làm nũng: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, tuy rằng chúng ta không ở cùng nhau, nhưng mẹ vẫn là mẹ của con, rảnh rỗi con sẽ về nhà thăm mẹ với cha." "Chính con nói đấy nhé, sau này con phải thường xuyên về thăm mẹ với cha con đấy." Đồng Tuyết Lục gật đầu đồng ý, sau đó chuyển sang chủ đề khác: "Mẹ, bây giờ con còn phải đi làm hộ khẩu, lần sau con nói chuyện với mẹ lâu hơn nhé, không bên kia tan tầm mất, mai con lại phải đi một chuyến nữa." Mẹ Đồng nghe thấy thế, lập tức nói: "Để mẹ gọi điện thoại cho chị dâu hai của con trước, bảo nó chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, lát nữa con chỉ cần qua đó là có thể xử lý ngay." "Cảm ơn mẹ!" Cô đến đây tìm mẹ Đồng, ngoài việc liên hệ cảm tình ra, trong lòng còn muốn mẹ Đồng giúp đỡ giải quyết chuyện hộ khẩu. Thái Xuân Lan làm công chức ở Cục Công An, chuyên môn phụ trách bộ phận hộ khẩu. Không phải do cô sợ Thái Xuân Lan sẽ không làm cho mình, chỉ là xét theo ân oán giữa hai người, chắc chắn sẽ không tránh được bị gây khó dễ, nhưng chuyện bên phía nhà họ Đồng không thể kéo dài thêm được nữa. Đợi sau khi mẹ Đồng gọi điện thoại xong, Đồng Tuyết Lục nói muốn dẫn theo Đồng Miên Miên qua Cục Công An, nhưng lại bị mẹ Đồng gọi lại. "Không phải con định mang cả đứa nhỏ này cùng đi qua đó chứ? Quãng đường xa như vậy, con mang theo một đứa bé đi không tiện, hay là con cứ để con bé ở lại đây, mẹ trông giúp con." Đồng Tuyết Lục cảm thấy lời này cũng có lý. Từ nơi này đến Cục Công An phải mất hơn một tiếng. Đồng Miên Miên còn nhỏ, không đi bộ được xa như vậy, đến lúc đó cô lại phải bế con bé, nhưng cô tay nhỏ chân nhỏ, thật sự không bế nổi. Nếu như Đồng Miên Miên không đi theo qua đó, cô còn có thể mượn chiếc xe đạp, đạp đến cục cảnh sát, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Nhưng mà cô vẫn kiên nhẫn dò hỏi ý của cô bé trước: "Miên Miên, chị phải ra ngoài làm việc, em muốn ở lại chỗ này, hay là đi cùng với chị?" Đồng Miên Miên chớp mắt, nghiêng đầu nói: "Miên Miên sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ chị về." Lời của bác gái kia vừa rồi cô bé cũng nghe hiểu, Miên Miên là cô bé ngoan, sẽ không làm chị gái mình khó xử. Đồng Tuyết Lục duỗi tay xoa bím tóc nhỏ của cô bé: "Miên Miên ngoan quá, vậy em đi theo bác gái nhé, đừng chạy lung tung khắp nơi, chị sẽ về đón em nhanh thôi." Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu. Đồng Tuyết Lục nhờ mẹ mượn một chiếc xe đạp của người trong hội phụ nữ, sau đó đạp xe nhanh như chớp đi đến Cục Công An.