[Edit] Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động! - Niêm Hoa Nhạ Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Y cô nương, 17 Tháng mười một 2021.

  1. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 60: Lột quần áo, gia hình.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gậy trong tay A Bưu và A Dương đánh xuống, vang lên tiếng lốp ba lốp bốp.

    Mới đầu Phượng Cửu Nhi còn cắn răng chịu đựng, nhưng sau vài cú đánh, nàng không thể nhịn được nữa mà hét lên một cách thảm thương.

    Hai mươi đại bản, đánh trên người nàng khiến quần áo nhuộm đầy máu, nhìn thật sự như tróc da tróc thịt.

    Sau hai mươi cái đại bản đánh lên người, sắc mặt Phượng Cửu Nhi tái nhợt, đang nằm thoi thóp.

    "Nói, sao ngươi lại cấu kết với người Thiên Tôn Môn? Người Thiên Tôn Môn hiện đang trốn ở đâu?"

    Trương Kiến Hoành chỉ vào Phượng Cửu Nhi, vẻ mặt vênh váo hung hăng: "Nếu không nói, đừng trách bản Đô Thống không khách khí!"

    Ngươi bây giờ đã rất không khách khí rồi! Chưa thẩm vấn đã dùng tư hình, ở Giám Thiên phủ quả nhiên có quy tắc ngầm!

    Phượng Cửu Nhi vụng trộm mắng thầm, vừa rồi tiếng hét thảm thiết như vậy, nàng thật sự là toát mồ hôi hột.

    Nàng hít sâu một hơi, nhìn Trương Kiến Hoành một cách yếu ớt: "Ta không biết, tại sao ngài.. Nói ta cấu kết với người gì đó, chứng cứ đâu?"

    "Chứng cứ?" Trương Kiến Hoành cười lạnh: "Có người nhìn thấy ngươi bị người của Thiên Tôn Môn mang đi, ngày hôm sau lại bình an vô sự trở về, cái này còn chưa được tính là chứng cứ sao?"

    "Chuyện xảy ra khi nào? Ta không biết." Vẻ mặt Phượng Cửu Nhi mê man và đau đớn.

    "Vào đêm mười tám tháng này, ngươi đã bị bắt cóc từ Phượng phủ, sau đó, bị môn chủ Thiên Tôn Môn Đế Vô Nhai mang đi, có chuyện này không?"

    Quả nhiên là đêm nàng bị Đế Vô Nhai mang đi, hẳn không còn ai biết chuyện này ngoại trừ người bị Đế Vô Nhai dùng nội lực đả thương.

    Nhưng bản thân người đó cũng là một tên cướp, sao hắn có thể ra làm chứng chống lại nàng?

    "Đêm hôm ấy.." Phượng Cửu Nhi như đang nhớ lại, cuối cùng nàng lắc đầu nói: "Hình như người bắt cóc ta đêm đó là người khác."

    "Sau đó thì sao?" Nàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận chuyện xảy ra đêm đó?

    "Sau đó, ta liền ngất đi, ngày thứ hai tỉnh lại đã thấy mình ở sau núi Phượng phủ."

    Việc này cũng không tính là đang nói láo, sau đó nàng đúng là ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã thấy ở sau núi Phượng phủ, không có gì xảy ra.

    "Là ai bắt ngươi đi?"

    "Người áo đen."

    "Người nào?"

    "Người áo đen."

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi vẫn muốn nếm thử nỗi đau da thịt, đúng không?" Trương Kiến Hoành nheo mắt, tức giận nói: "Nếu không nói thật, bản Đô thống sẽ dùng hình!"

    "Lời ta nói chính là thật, người bắt ta đi chính là tên áo đen, bọn hắn che mặt, ta không thể nhìn thấy những người đó trông như thế nào."

    "Vậy tại sao bọn hắn lại muốn bắt ngươi? Có phải vì ngươi cấu kết với người Thiên Tôn Môn đã chọc giận bọn hắn?"

    "Ta thật sự không biết."

    "Người đâu!" Trương Kiến Hoành không nói nhiều lời, lập tức mất kiên nhẫn: "Loại lớn hầu hạ."

    A Bưu và A Dương nhìn Phượng Cửu Nhi trong mắt tràn ngập lo lắng.

    Cỡ lớn, bọn hắn cũng lực bất tòng tâm.

    "Cởi quần áo của Phượng Cửu Nhi ra, gia hình tra tấn!" Đối với một nha đầu không có chỗ dựa, Trương Kiến Hoành không có nửa điểm thương hại.

    A Bưu A Dương nhìn Phượng Cửu Nhi, lại chậm chạp không dám động thủ.

    Y phục này một khi cởi ra, mọi thứ đều được phơi bày, đến lúc đó thì bọn hắn..

    "Chờ một chút!" Phượng Cửu Nhi lệ mắt vừa thu lại, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Trương Kiến Hoành.

    "Tôi đã thú nhận tất cả mọi thứ rồi, tại sao còn muốn dùng cỡ lớn? Ngài đây rõ ràng chính là vu oan giá họa!"

    "Ngươi thú nhận cái gì? Ngươi thú nhận tội cấu kết với người Thiên Tôn Môn chưa? Ngươi đã khai ra chỗ ẩn nấp của người Thiên Tôn Môn chưa?"

    Cái gì cũng không nói, cái này không phải chính là vô nghĩa sao?

    Phượng Cửu Nhi thấy những người này thật sự muốn dùng hình, nàng nheo đôi mắt lại, bỗng nhiên nói: "Đêm đó người cứu ta, không phải Thiên Tôn Môn Đế Vô Nhai, mà là.. Người của Cửu vương phủ."
     
    Cuộn Len thích bài này.
  2. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 61: Nhanh, ta muốn đối chất cùng Cửu vương gia.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba chữ Cửu vương phủ đã khiến mặt Trương Kiến Hoành biến sắc.

    Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo, cười lạnh nói: "Ngươi lại còn dám nhắc đến Cửu vương phủ.."

    "Lời ta nói chính là thật, nguyên do trong đó là ta nghe lệnh Cửu vương gia mới không dám nói. Trương Đô thống nếu muốn biết lời ta nói là thật hay giả, thì ngài không ngại kêu Cửu vương gia đến đây đối chất đi."

    "Hỗn xược!" Lời nói của Phượng Cửu Nhi khiến Trương Kiến Hoành thẹn quá hóa giận.

    Kêu Cửu vương gia đến làm chứng, chuyện này chẳng khác nào tự đẩy hắn vào chết?

    Nha đầu này, vì muốn tẩy thoát tội danh cho mình, lại dám nói năng bậy bạ!

    "Ta nghĩ ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản Đô thống sẽ tự mình đến tra tấn gia hình ngươi!"

    A Bưu A Dương không biết xảy ra chuyện gì, mãi vẫn không chịu động thủ khiến Trương Kiến Hoành rất tức giận liền quyết tự mình ra tay, hắn vươn tay muốn giật quần áo Phượng Cửu Nhi xuống.

    Mặc dù A Bưu A Dương có chút không đành lòng, tốt xấu gì nha đầu này cũng mới chữa khỏi bệnh cho bọn hắn.

    Nhưng bây giờ, Đô thống đại nhân tự mình động thủ, ai dám ngăn cản chứ?

    Từng người một quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn Phượng Cửu Nhi bị làm nhục.

    Không ngờ, Cửu Nhi vừa rồi vẫn còn đang thoi thóp nằm chết trên ghế giường hình, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang.

    Ngay khi Trương Kiến Hoành sắp nắm được quần áo mình, nàng đánh một chưởng xuống ghế giường hình, mượn lực nhảy lên một cái.

    Trương Kiến Hoành hoàn toàn không ngờ, nha đầu này vậy mà vẫn còn sức lực.

    Do chủ quan, hắn liền cảm thấy trên cổ mát lạnh, như có vật gì đó đang đè trên cổ.

    Phượng Cửu Nhi nhanh chóng siết chặt, Trương Kiến Hoành lập tức cảm thấy trên cổ một trận đau nhói, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

    "Ngươi.. Phượng Cửu Nhi, ngươi đây là muốn tạo phản sao? Ngươi không sợ Phượng gia của ngươi bị liên lụy sao?"

    Mặc dù hắn rất sợ cái thứ vũ khí đang đặt trên cổ, nhưng hắn đường đường là Đô thống đại nhân, làm sao có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác chứ?

    Không phải Phượng Cửu Nhi không sợ, chỉ là lần này thật sự không còn cách nào khác.

    "Người đã cứu ta đêm đó đúng là người của Cửu vương phủ, ta chỉ muốn đối chất với Cửu vương gia, cũng không có ý tạo phản gì cả."

    Ngân châm trong tay nàng vẫn như cũ đặt trên cổ Trương Kiến Hoành, rồi nhìn A Dương: "Nếu không muốn Đô thống các ngươi gặp chuyện, làm phiền ngươi tới Cửu vương phủ một chuyến, nói Phượng Cửu Nhi ta muốn đối chất với Cửu vương gia."

    "Cửu cô nương, cái này.. cái này.." Vẻ mặt A Dương khó xử, Cửu vương gia là người hắn nói muốn gặp là có thể gặp được sao?

    Lỡ như người của Cửu vương gia căn bản không muốn giúp Phượng Cửu Nhi, vậy hắn đi nói lung tung một trận, chẳng phải là tự mình ăn gậy sao?

    "Nhanh đi!" Phượng Cửu Nhi bất quá mới cá cược, nàng muốn đánh cược một phen xem mình có phải là người quan trọng nhất của Cửu hoàng thúc không?

    Nếu nàng thắng cược thì tốt, nhưng nếu thua cược thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

    Nàng không thể để tên khốn này cởi quần áo mình và dùng đại hình được.

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi.. ư ư!" Trương Kiến Hoành còn chưa nói xong, bỗng nhiên trên cổ một trận đau nhói và hắn không thể nói lời nào nữa.

    "Đô thống đại nhân!" Người phía dưới đều bị dọa sợ.

    Phượng Cửu Nhi nheo mắt, lạnh lùng nói: "Nếu còn không đi, các ngươi chờ thu thập thi thể của hắn đi!"

    "Được, được! Chúng ta.. Chúng ta đi ngay đây.."

    "Ư ư ư.." Trương Kiến Hoành gấp đến độ nổi cả gân xanh trên cổ.

    Nếu việc này làm kinh động đến Cửu vương gia, thì chính hắn hành sự bất lực, cũng chính hắn đã bàn giao không tốt.

    Nhưng mà Phượng Cửu Nhi chết tiệt kia không biết đã điểm vào huyệt đạo gì, khiến hắn không những không nói nên lời, thậm chí còn mất hết sức lực.

    Nàng ta học đâu ra thủ pháp lợi hại như vậy?

    A Dương A Bưu đang muốn ra ngoài, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh cung kính của cai ngục: "Tham kiến Ngự đại nhân."
     
    Cuộn Len thích bài này.
  3. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 62: Ít nhất, là thật sự để ý.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngự Kinh Phong vội vàng đi tới, vẻ mặt mang theo chút hoảng sợ bất an.

    Đây là lần đầu tiên, mọi người thấy được một Ngự đại nhân lo lắng như vậy.

    Thường ngày hắn ở bên Cửu vương gia đều cao cao tại thượng, nghiêm túc kiêu ngạo như vậy, chưa từng có ai thấy được một biểu hiện phong phú như vậy trên mặt hắn.

    "Ngự đại nhân!" A Bưu A Dương hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy Ngự Kinh Phong.

    Lúc nãy, họ còn đang nói về việc đi đến Cửu vương phủ, thì bây giờ thân tín đắc lực nhất bên cạnh Cửu vương gia vậy mà lại tới thật!

    Khoảnh khắc nhìn thấy Ngự Kinh Phong, Phượng Cửu Nhi liền lấy ngân châm ra, âm thầm một cước đá vào đùi Trương Kiến Hoành.

    Trương Kiến Hoành lập tức ngã xuống, ngã xuống như chó gặm bùn.

    Phượng Cửu Nhi cũng mềm nhũn ngã xuống, ngẩng đầu nhìn Ngự Kinh Phong đang bước tới gần: "Ngự đại nhân.."

    "Cửu Nhi cô nương, người sao rồi? Có bị thương hay không?"

    Ngự Kinh Phong cuống quýt đỡ nàng dậy, nhìn vết máu trên người nàng, đôi mắt chợt đỏ lên vì tức giận.

    "Bọn họ dám dùng hình với người! Đáng chết! Là ai làm!"

    A Bưu A Dương bị dọa đến quỳ bịch bịch trên mặt đất, run lẩy bẩy: "Là, là thuộc hạ."

    Xoẹt một tiếng, trường kiếm bên hông được Ngự Kinh Phong rút ra, hàn quang lập loè, đằng đằng sát khí.

    "Không liên quan đến bọn họ!" Phượng Cửu Nhi một phát bắt được cổ tay của hắn, sợ hắn giết lầm người tốt.

    "Ngự đại nhân, vào đêm mười tám tháng này, Cửu Nhi bị tặc nhân bắt cóc, là người ở Cửu vương phủ đến cứu Cửu Nhi. Ngươi hãy nói với Trương đô thống một tiếng, Cửu Nhi không nói dối."

    Những lời này chứa đựng một lượng thông tin cực lớn, Ngự Kinh Phong liền hiểu.

    Hắn cúi đầu nhìn Trương Kiến Hoành đang ngã trên đất và không thể đứng dậy được, cả giận nói: "Là người của Cửu vương phủ đã cứu được Cửu Nhi tiểu thư, nếu Trương đô thống còn thắc mắc thì hoan nghênh ngài đến Cửu vương phủ thẩm tra."

    Hắn cúi người, bế Phượng Cửu Nhi lên rồi bước nhanh ra cửa.

    Vừa đi, vừa giải thích với nàng: "Thật xin lỗi, Cửu Nhi tiểu thư, hôm nay Vương gia nhà ta ra khỏi thành, tới đêm hôm sau mới nhận được tin tức, mới biết người bị đưa vào Giám Thiên phủ."

    "Vương gia kêu ta về trước một bước nghĩ cách cứu viện, bây giờ chắc Vương gia cũng đã vào thành. Cửu Nhi tiểu thư, ta dẫn người đi chữa thương."

    Trên người nàng loang lổ vết máu, chỉ sợ bị thương không nhẹ, nếu để Vương gia nhìn thấy, hắn chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo.

    Nếu biết sớm hơn, hắn đã để ngựa chạy nhanh hơn, nếu đến sớm hơn nửa canh giờ, có lẽ Cửu Nhi tiểu thư cũng không khổ sở như vậy.

    Ai biết ngay khi Phượng Cửu Nhi được đưa lên ngựa, nàng quay đầu lại nhìn hắn nghịch ngợm cười một tiếng: "Vết thương chỉ là giả."

    "Giả.."

    "Suỵt!" Phượng Cửu Nhi đặt đầu ngón tay lên môi, nhỏ giọng nói: "Đi nhanh đi, nơi này thật đáng sợ."

    Ngự Kinh Phong hoàn hồn sau cú sốc, nhìn thấy ý cười tinh quái giữa lông mày nàng, quả nhiên không nhìn thấy một chút đau đớn nào trên khuôn mặt nàng.

    Ổn định lại tâm, hắn cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng rồi nhẹ nhàng nói: "Cửu Nhi tiểu thư ngồi ổn định, ta đưa người về."

    Phượng Cửu Nhi không nói chuyện, ngồi phía sau hắn, gió thổi vào mặt, nghĩ đến vẻ mặt tuyệt sắc khuynh thành của Cửu hoàng thúc, đột nhiên trong lòng tràn đầy ấm áp.

    Có người coi nàng như giày rách, coi những lời hứa như cơn gió nhẹ, nhưng ít nhất cũng có người thật sự để ý nàng.

    Mặc kệ là để ý đến con người nàng hay máu trên cơ thể nàng, cũng đều là một loại để ý.

    So với những người vô tình kia, thì có thể trấn an lòng người một chút.

    "Cửu Nhi tiểu thư, Vương gia rất nhanh sẽ tới phủ. Việc này, Vương gia sẽ thay người làm chủ, Cửu Nhi tiểu thư đừng hoảng sợ."

    Cả hai đã rời khỏi hoàng cung và đang tiến thẳng tới Cửu Vương phủ.

    Cửu Nhi gật đầu, đang muốn nói gì đó thì chợt biến sắc, vội la lên: "Ngự Kinh Phong, coi chừng!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...