Xuyên Không [Edit] Tà Y Cuồng Thê - Kim Tiểu Tài

Discussion in 'Truyện Drop' started by Glass Mask, Nov 1, 2020.

  1. Glass Mask

    Messages:
    0
    Chương 10: Đối đầu gia pháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Tử Nhân sắc mặt như Diêm Vương, âm trầm nhìn sang

    Hắn hỏi Phượng Mặc Vũ:

    "Mặc Vũ, ngươi từ nhỏ đầu óc không linh mẫn, bố mẹ ngươi không còn. Ta là đại thúc ngươi, luôn đối xử với ngươi không khác gì con ruột. Đại tỷ ngươi luôn yêu thương, chiều chuộng ngươi, vì cớ gì hôm nay ngươi hại nàng? Phượng gia gia quy điều đầu tiên là gì? Ngươi còn nhớ không?"

    Hắn thật muốn trực tiếp giết chết kẻ ngốc này, nhưng bởi vì nhiều người trong gia tộc đang tụ tập trong thư viện, bề ngoài ra vẻ vẫn phải nên làm.

    Phượng Mặc Vũ suýt thì bật cười

    Coi như con gái ruột?

    Yêu thương và cưng chiều nàng?

    Phượng Mặc Vũ lục soát trong trí nhớ nguyên thân, nhưng thật không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào cho thấy Phượng Mặc Tâm yêu thương nàng thật lòng.

    Cái gọi là thương nàng: Hơn mười mấy năm năm, không có việc gì nàng ta liền chạy tới trút cho nàng mấy roi, toàn thân biến thành máu me, bầm tím! Đây được gọi là thương!

    Chiều chuộng nàng: Có nghĩa thỉnh thoảng cho nàng những chiếc bánh ôi thiu tẩm thuốc, nhìn nàng mỉa mai khi nàng vui vẻ coi như bảo bối mà ăn hết lần này đến lần khác, để nàng ốm đên mức muốn chết! Đây gọi là sủng!

    Coi nàng như con heo, giam cầm trong chuồng hôi hám

    Thật sự là "yêu" nàng đến tận xương tủy, "thương" nàng tới tận địa ngục!

    Phượng Mặc Vũ cười lạnh nhạt một tiếng, chống cằm: "Đại thúc, thúc vừa nói ta từ nhỏ ngốc nghếch, đầu óc không linh mẫn, là một kẻ ngốc! Là kẻ ngốc, ta thật khó phân biệt được kẻ thù của mình là ai. Cũng làm sao mà nhớ được gia quy?"

    Ngay khi nàng nói xong, không chỉ Phượng Tử Nhân, mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên!

    Phượng Mặc Vũ này đã sống hơn chục năm, từ bao giờ có thể đối đáp linh hoạt như vậy?

    Mọi người nhất loạt chăm chú nhìn Phượng Mặc Vũ

    Chỉ thấy nàng đứng một chỗ đầy kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, đôi mắt trong veo, không chút sợ hãi.

    Từ khi nào, quần áo nàng gọn gàng, sạch sẽ như mới. Lúc trước nàng còn không phải là cô nàng ngốc nghếch bẩn thỉu sao?

    Từ khi nào khí chất nàng đã trở nên thanh tao tự tại, tuy rằng trên mặt vẫn còn hằn vết roi xấu xí, nhưng khí chất ngạo nghễ lại có thể hấp dẫn, khó lòng bỏ qua đến vậy?

    Từ khi nào nàng không còn dễ bị bắt nạt và hay tự cười ngờ nghệch nữa?

    Bây giờ nụ cười nàng có chút giễu cợt nơi khóe miệng, thoàn làm sống lưng ớn lạnh..

    Phượng Tử Nhân cũng ý thức được sự thay đổi của Phượng Mặc Vũ, điều này đánh vào lòng hắn một cái lộp bộp

    Phượng Gia coi trọng con cái dòng chính nhất, vốn dĩ trong các người thừa kế được lựa chọn, Phượng Mặc Vũ là một cái uy hiếp rất lớn, chỉ vì nàng là kẻ ngốc, phếvật nên nàng mới không được tham gia dự lễ tuyển chọn người thừa kế.

    Đó là lý do con gái hắn Phượng Mặc Tâm mới có cơ hội tham gia tuyển chin!

    Giờ thì Phượng Mặc Vũ tỉnh táo rồi?

    Vậy người thừa kế thì sao?

    Chẳng phải liền rơi vào tay nàng ta sao?

    Nữ nhi hắn Phượng Mặc Tâm thật vất vả tu luyện mười lăm năm, cuối cùng cũng công nhận là đệ tử thiên tài Phượng Gia..

    Chẳng lẽ nàng lại thua vào tay phế vật này sao?

    Không thể thế được!

    Hiện giờ, thứ phế vật này làm tổn hại tỷ muội đồng tộc, vi phạm gia quy!

    Là cái cớ thật tốt để thuận tiện loại bỏ nàng ta!

    "Phượng Mặc Vũ, ngươi định đối đầu với đại thúc sao?" Phượng Tử Nhân nắm chặt tay, âm thầm thúc giục linh hồn lực trong lòng bàn tay, tìm cơ hội chuẩn bị xuất chiêu.

    Phượng Mặc Vũ nhìn thoáng qua, liền phát hiện động tác nhỏ của Phượng Tử Nhân, nhưng nàng cũng không có chọc thủng, chỉ khẽ khịt mũi, ánh mắt khinh thường:

    "Cái này liền tính là chống đối sao? Ta chỉ nói thật, đại thúc, đừng chụp mũ, kiếm cớ giết ta."

    "Phượng Mặc Vũ! Đừng nói nhảm!"

    Phượng Tử Nhân tức giận quát nàng, dữ tợn nói:

    "Vừa rồi ta hỏi ngươi, gia quy điều thứ nhất, ngươi không thể trả lời sao? Được rồi! Ta nói cho ngươi biết! Quy tắc đầu tiên trong Phượng gia gia quy- Phượng gia con cháu, tuyệt đối không được tàn sát lẫn nhau! Người vi phạm phải chết! Gia quy điều thứ nhất cũng là hình phạt nghiêm khắc nhất! Ngươi nay đánh đại tỷ ngươi trọng thương, phạm phải gia quy! Ta liền thay mặt gia chủ hôm nay dạy dỗ ngươi!"

    "Thay mặt gia chủ"

    Phượng Mặc Vũ bắt được từ này, mắt lạnh nhìn Phượng Tử Nhân:

    "Đại thúc, ngươi thế nhưng lấy tư cách gì thay mặt gia chủ? Chỉ có người kế thừa mới có quyền thưởng phạt thay mặt gia chủ! Haha! Thật không biết các vị trưởng bối, huynh đệ tỷ muội khác có thể đối với" thay mặt gia chủ "này của ngươi chịu phục đâu?

    Nàng nói, liền hướng về đang nhìn trận chiến cười trộm Phượng Mặc Hà.

    " Nhị tỷ, ngươi phục sao? "

    Phượng Mặc Hà sửng sốt trong giây lát, thật không ngờ kẻ ngốc này lại đẩy tình huống khó xử cho nàng.

    Nhưng sự kinh ngạc nhanh chóng qua đi, ẩn ẩn giữa lông mày và ánh mắt tính toán, thần sắc trở nên bình thường, lời nói không chê vào đâu được:

    " Gia chủ chỉ có một, người có thể kế thừa vị trí trưởng bối, đương nhiên là người hoàn mỹ, khiến người tin phục. Chẳng qua là tam muội thực sự đả thương đại tỷ, phạm phải gia quy. Là đại thúc, đương nhiên có thể xử phạt, nhưng không thể nói "thay mặt gia chủ" hay đại loại như vậy "

    Vừa nói, nàng vừa đưa mắt áy náy nhìn Phượng Mặc Vũ, ý thực sự không dám chống đối lại trưởng lão.

    Diễn trò! Phượng Mặc Vũ khinh thường.

    Phượng Mawch Vũ biết bây giờ lộ ra nàng không còn ngây ngốc nữa, những kẻ nhìn trúng vị trí thừa kế nhất định sẽ tìm cách trừ khử nàng!

    Nàng không quen nhìn dáng vẻ giả tạo của vị trưởng lão đại thúc kia, cũng lười xem bộ mặt giả thánh mẫu của Phượng Mặc Hà, vì vậy chỉ đơn giản nói:

    " Đại thúc, ngươi nói rằng ta vi phạm gia quy, tổn thương đại tỷ phải không? Tốt lắm, hôm ay ta thấy người trợn mắt nói bậy, liền chẳng muốn biện hộ gì nữa! Muốn phạt thì phạt, muốn giết thì giết! Nhưng nếu hôm nay ngươi khoogn thể giết ta, tương lai liền khiến ngươi hối hận. "

    " Còn dám kiêu ngạo? Nghiệt chủng, lãnh phạt đi"

    Phượng Tử Nhân trong nháy mắt tập hợp lựa lượng trong lòng bàn tay, lấy thế lôi đình đánh tới.

    Lôi lực này vượt xa chiêu thức mà Phượng Mặc Tâm vừa nãy đánh tới.

    Phượng Tử Nhân dù sao cũng là trưởng lão, mấy chục năm tu luyện, hồn lực của hắn đã đạt tới địa linh cấp. Thật không thể coi thường!

    Mắt thấy nguy hiểm, Phượng Mặc Vũ một lần nữa rút ngân châm đối phó!

    Nhưng vừa rồi quan chiến, Phượng Tử Nhân đối với chiêu này của Phượng Mặc Vũ đã có đề phòng!

    Ngân châm thế nhưng bắn hụt!

    Cái này thật không xong rồi!
     
  2. Glass Mask

    Messages:
    0
    Chương 11: Ngoại trừ dòng đích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tia sáng tím, kèm theo sấm sét kinh thiên động đị, từ trong lòng bàn tay Phượng Tử Nhân phóng ra!

    Ngân châm không còn hữu dụng, Phượng Mặc Vũ đành nghiến răng, dùng khí công để thủ

    Chỉ cần nàng không chết, ngày sau thù này nhất định sẽ báo!

    "Ngươi không đỡ nổi chiêu thức của hắn, tại sao còn muốn khiêu khích?"

    Nha Sát nóng nảy, dựa vào trong không gian không ai nghe thất, gào thét với Phượng Mặc Vũ:

    "Nữ nhân ngốc, tìm cách trốn đi. Chạy đi, hoặc cầu xin tha thứ, người còn có thể giữ một mạng!"

    Phượng Mặc Vũ mặc kệ hắn, vẫn thẳng lưng đứng tại nơi đó.

    Sét đánh ngang tai, mãnh liệt rơi trên người nàng!

    Lôi điện xâm nhập cơ thể, Phượng Mặc Vũ run rẩy toàn thân, sắc mặt tái nhợt-

    Toàn thân xương cốt và lục phủ ngũ tạng, từng cái từng cái bị xuyên qua. Đầu tiên đau đơn, sau đó bỏng rát, cuối cùng là chết lặng..

    Một cỗ tanh ngọt vọt lên yết hầu nàng. Khí công hiện đại chỉ có thể chịu được một số đòn tấn công vật lý. Đối với võ kỹ mang tính dị năng của Phượng Tử Nhân, trừ bỏ có thể phòng thủ đơn giản, vẫn là không có tác dụng.

    Nàng biết mình đã bị trọng thương nên không cầu cái khác, chỉ mong có thể chống đỡ, chỉ cần không chết, nàng liền có thể tự cứu bản thân!

    Chẳng qua là, tình cảm hiện tại của nàng đối với Phượng gia, chỉ dùng một tiếng "haha" lạnh lùng để hình dung.

    Vì thân phận người kế vị, liền có thể tàn hại người thân của mình như thế này sao?

    Đầu tiên là Phượng Mặc Tâm, bây giờ là Phượng Tử Nhân, đúng là cha nào con nấy!

    "Ư.." Phượng Mặc Vũ phun ra ngụm máu đen, rùng mình, cuối cùng ngã xuống đất.

    Nhìn thấy thế, Phượng Tử Nhân vui mừng, cảm thấy thời cơ đã đến, chỉ cần một chiêu, liền tiễn kẻ ngốc này về Tây phương! Vẫy tay, hắn nhanh chóng tập trung lôi điện.

    "Khoan đã!" Đột nhiên có giọng nói ngăn Phượng Tử Nhân lại

    Phượng Mặc Vũ bị trọng thương, sức tàn nhưng khí thế vẫn lạnh lùng như cũ, nheo mắt tìm kiếm thanh âm.

    Người nói lại là nhị thúc nàng, Phượng Tử Nghĩa!

    Trong ký ức thân chủ, Phượng Tử Nghĩa vị nhị thúc này, là người ít khi nhúng tay vào chuyện gia tộc.

    Vị này chỉ tập trung nghiên cứu, trau dồi hồn lực của mình, và tựa như không hề để ý tới việc người kế thừa.

    Ở phương diện này, hắn còn chẳng có năng lực tranh giành bằng nữ nhi hắn, Phượng Tử Hà!

    Nhưng hiện tại hắn muốn làm gì?

    Hắn cũng muốn khuấy động vũng nước đục này sao?

    "Tử Nghĩa, ngươi có ý tứ gì?" Phượng Tư Nhân cau mày, liền lập tức có thể giết chết chướng ngại này, cái đệ đệ hũ nút này của hắn lại nhảy ra?

    Phượng Tử Nghĩa khoác trường bào màu lục lam, nắm chặt tay, từng bước hướng về Phượng Mặc Vũ, chắn trước mặt nàng, cười nhẹ.

    Nụ cười hiền lành, thân thiện, mang theo điểm quan tâm an ủi từ trưởng bối đối vỡi vãn bối.

    Che trước mặt Phượng Mặc Vũ, Phượng Tử Nghĩa đối mặt với Phượng Tư Nhân, nói:

    "Đại ca, ngươi muốn giết Mặc Vũ sao? Thôi bỏ đi."

    Phượng Tử Nhân giận tái mặt: "Đứa nghiệt súc ác độc này, phạm phải gia quy, vì sao ngươi còn.."

    "Gia quy? Huynh đệ tỷ muội không thể tương tàn cái này sao? A, nữ nhi người là bị hồn lực phản phệ. Nếu nàng ta không cố tình đả thương Mặc Vũ mà đã tốn mười thành hồn lực để xuất ra Phượng hoàng trùng sinh, lại không thể khống chế, dẫn tới phản phệ?"

    Phượng Tử Nghĩa cười, nói, tuy rằng ngữ khí nhẹ nhàng, thần sắc bình tĩnh nhưng lời nói không chút khách khí:

    "Nếu thật là gia quy gia tộc huynh đệ không tương tàn này, chỉ sợ Phượng Mặc Tâm cũng nên bị trừng phạt, bởi đối với nàng, Phượng Mặc Vũ không có ý gì khác, ngoài tự vệ"

    Đối mặt với lời nói Phượng Tử Nghĩa, Phượng Tử Nhân đỏ mặt tía tai: "Ý ngươi là gì?"

    "Đại ca, muốn đánh thì ngươi đánh thêm đi. Đợi gia chủ xuất quan, ngươi làm thế nào để giải thích cho người? Bởi vì nhất thời buồn bực, trút giận thay nữ nhi, mà ngươi giết chết tôn nữ bảo bối của người?

    Phượng Tử Nghĩa ngưng lại, rồi tiếp tục:

    " Cho dù Mặc Vũ tu luyện tệ hại đến đâu, nàng ấy cũng là giọt máu duy nhất tam đệ lưu lại, là Phượng gia đích nữ. Ta là nhị thúc của nàng, tuyệt đối không để nàng chết vô nghĩa.

    Phượng Tử Nhân dằng đằng sát khí, Phượng Tử Nghĩa nhất quyết không lui bước, bầu không khí đột nhiên căng thẳng.

    Những người xung quanh vô thức lùi lại mấy bước, không dám ngẩng đầu nhìn.

    Nguyên lai, Phượng nhị thúc lại là người có lương tâm như vậy, nhưng đáng tiếc, nhiều năm như vậy, sao vị nhị thúc này không bảo vệ nguyên chủ?

    Phượng Tử Nhân từ tay áo móc ra một chai sứ tinh xảo, đổ ra viên thuốc, nhét vào miệng Phượng Mặc Vũ, ra lệnh cho nàng:

    "Hài tử ngoan, nuốt xuống, bảo trụ cho ngươi một mạng"

    Phượng Mặc Vũ không suy nghĩ, nuốt thẳng xuống.

    Viên thuốc vừa nuốt, cảm giác đau đớn nơi lục phủ ngũ tạng liền giảm bớt.

    Mắt nhìn Phượng Mặc Vũ ăn thuốc, Phượng Tử Nghĩa đối mọi người hỏi:

    "Điều thứ 3 trong gia quy Phượng gia, con cháu Phượng gia nhập Tàng thư các không quá hai canh giờ. Nhưng đằng sau quy tắc này bốn chữ, kẻ nào còn nhớ?"

    Mọi người cúi đầu.

    Làm sao có thể không nhớ?

    Đó là điều thể hiện rõ nhất địa vị của dòng đích, là trường hợp đặc biệt của tất cả các điều trong gia quy!

    Bốn từ đó là_

    - Ngoại trừ dòng đích!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...