Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê - Ứng Duyệt Trần

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 6 Tháng bảy 2022.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    [​IMG]

    Trọng sinh tà quân cuồng thê

    Hán Việt:
    Trọng sinh chi cuồng thê tà quân

    Tác giả: Ứng Duyệt Trần

    Tình trạng Raw: Hoàn thành

    Editor: Team dịch Angels of Death

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Tu chân, Trọng sinh, Thần tiên yêu quái, Cẩu huyết, Nhẹ nhàng, Hài hước, Nữ cường, Thị giác nữ chủ

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Angels Of Death

    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2022
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 1: Minh Vương phúc hắc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta đã từng cảm thấy cái chết ở rất xa với mình, chí ít thì phải mấy chục năm sau nó mới xảy ra. Tuy nhiên, khi chìm trong bóng tối và cảm giác ngột ngạt, ta mới biết làm người quá điên cuồng quả nhiên sẽ bị ông trời ghen ghét. Ta cũng đã có thể đoán trước được người thân sẽ đưa tới những chiếc vòng hoa và viết lên đó về cái chết trẻ, khiến ông trời ghen tị, luôn dũng cảm vì chính nghĩa và blah blah còn nhiều câu chuyện cẩu huyết khác nữa.

    Tần Mặc ta một đời xứng danh với trời đất, đến cuối và lại dũng cảm vì một tên lưu manh rớt lầu mà chết, quả là một cái kết hào hùng. Điều duy nhất mà ta còn cảm thấy hổ thẹn đó chính là với chính cái tên này, cha mẹ hy vọng rằng ta sẽ yên ổn tĩnh lặng mà sống hết một đời, nhưng cuối và tất cả đều chỉ uổng công. Cũng không thể nào ngờ tới khoảnh khắc mà bọn họ còn gặp nhau thế mà lại là ở lễ tang của ta.

    Người sau khi đã chết quả nhiên là có linh hồn, nhìn bọn họ ôm quan tài lạnh băng của ta mà khóc, ta lại chỉ có thể ở bên cạnh xuyên qua thân thể của người họ. Sau khi bọn họ ly hôn, ta theo ông nội rồi cứ vậy lớn lên, không có cha mẹ bầu bạn, tính tình trở nên hoang dã đi không ít, thường bị bạn học nói không có cha mẹ cũng đã sớm trở thành thói quen.

    "Tần Mặc, mau đi thôi, có nhìn thêm bao nhiêu lần nữa cũng không thể trở lại dương thế được đâu."

    Xoay người tìm theo nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy hai người màu đen màu trắng, đầu đội mũ cao nhọn, ta sững sờ, hóa ra những gì trong truyền thuyết đều là có thật, Hắc Bạch Vô Thường thật sự tồn tại.

    Hai người lấy ra chiếc xích sắt còng vào tay ta rồi kéo thật mạnh, thân thể ta cũng nhờ đó ở phía sau bọn họ nhẹ nhàng đi theo ra ngoài. Nhịn không được liền hỏi: "Thế này là đi đầu thai sao?"

    Bạch Vô Thường ngây ngốc quay lại nhìn ta, hai mắt đột nhiệt mở to, nhếch miệng cười lớn: "Đầu thai? Để ta xem lại ngươi đã nợ nần những gì rồi nói tiếp.. ờ.. ừm..", nhìn cuốn sổ sinh tử trên tay, sắc mặt hắn càng ngày càng méo mó. Thu lại một chút nụ cười cuồng vọng ban nãy, cho đến khi miệng biến dần thành hình hoa cúc.

    Hắc Vô Thường thực sự không thể nhìn ra cục bột trắng này làm thế nào mà lại trở nên lặng người như vậy, đoạt lấy cuốn sổ sinh tử từ tay hắn rồi tự mình xem thử, kết quả lời nói cũng biến thành hoa cúc giống y hệt Bạch Vô Thường, sau đó hai người đồng thời trừng to mắt nhìn chằm chằm ta, rồi lại quay sang nhìn nhau, chẳng lẽ ta lại là đại la thần tiên chuyển thế nào đó hay sao?

    "Hai vị.. ta có phải.."

    "Làm thế nào bây giờ?" "Làm sao ta biết được phải làm gì bây giờ?"

    "..."

    Hoàn toàn không biết họ đang giương mắt nhìn hay đang suy nghĩ cái gì, Bạch Vô Thường nới lỏng tay ta ra khỏi chiếc xích sắt, thay đổi thái độ vừa rồi, ôn hòa nói: "Đại tiểu thư, đợi lát nữa gặp Minh Vương, có thể đừng nói chúng ta không phải, cũng đừng hỏi tại sao, chỉ cần đi theo chúng ta là được."

    "Được.. thôi." Ta nhíu mày, dù sao cũng đã chết rồi, còn quan tâm mấy thứ này làm gì.

    "Đây là đường hoàng tuyền. Ta băng qua hoàng tuyền thấy bờ bên kia, hoa nở hoa rụng. Có thể coi đây là một lời từ biệt trọn vẹn với cuộc đời này." Hắc Bạch Vô Thường hộ tống ta qua đường hoàng tuyền, hái một bông hoa bỉ ngạn bên bờ bên kia, đưa lên chóp mũi ngửi rồi nói tiếp: "Đại tiểu thư cũng không cần quá buồn phiền, sinh lão bệnh tử là chuyện nhân sinh thường tình, đại tiểu thư vì nghĩa quên mình, dũng cảm làm điều đúng đắn, đời này công đức vô lượng. Lát nữa gặp mặt Minh Vương, nhất định phải thay hai chúng ta nói nhiều lời tốt một chút."

    "Ta sẽ làm thế." Tuy rằng không hiểu vì sao bọn họ lại gọi ta là đại tiểu thư, cũng không rõ vì sao nhờ ta ở trước mặt Minh Vương nói nhiều lời hay giúp bọn họ, chẳng lẽ bây giờ ở địa phủ cũng lưu hành mấy lời khen ngợi khoa trương rồi?

    Minh Vương quả thật là một người khổng lồ, lúc hai người họ dẫn ta đến trước mặt hắn, khuôn mặt dữ tợn và xấu xa, quả thực khiến người ta khiếp sợ. Có điều ta thật sự không làm điều gì xấu, cư nhiên thẳng thắn mà ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ tội cho cái cổ đáng thương.

    "Minh Vương đại nhân, Tần Mặc đã đưa đến cho ngài, kiếp này vẫn như cũ là do thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi mới chết, Hắc Bạch Vô Thường xin phép cáo lui."

    Lần đầu tiên thấy một vị thần to lớn như vậy, thật sự là trong lòng vừa kính trọng vừa sợ hãi, ta hướng về phía Minh Vương quỳ xuống, bắt đầu lạy ba lạy, sau đó chắp tay ước nguyện.

    "Ngươi đang làm gì vậy?" Minh Vương không thể giải thích được mở miệng hỏi, giọng nói phát ra trẻ trung, đầy từ tính và xuôi tai đến bất ngờ, ngược lại ta bị sốc, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng này của hắn một chút nào.

    Ta hoàn hồn và nhanh chóng trả lời: "Đời này thực sự chưa bao giờ nhìn thấy thần tiên, cho nên nhịn không được muốn tôn thờ bái lạy."

    "Ngươi thế mà lại muốn lạy ta? Ồ.. Bản vương suýt chút nữa thì quên đây đã là kiếp thứ chín bị phạt luân hồi của ngươi rồi. Sao trí nhớ của ta đột nhiên lại mơ hồ như vậy nhỉ? Có điều, nhìn ngươi mỗi kiếp đều chết thảm thế này, bản vương lại thấy trong lòng vô và sảng khoái."

    "Vậy sao, hóa ra ta đã trải qua những chín kiếp."

    "Sao ngươi lại không hỏi vì sao mình phải trải qua chín kiếp bị trừng phạt?"

    "Tại sao?" Có vẻ như vị Minh Vương này tính khí rất trẻ con, chi bằng cứ thuận theo hắn, rồi kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt.

    "Ha.. Đào hôn, ngươi cư nhiên dám đào hôn với bản vương." Hắn cởi bỏ lớp nguỵ trang như người khổng lồ, lộ ra bộ dáng thật. Môi đỏ răng trắng, lông mày thanh tú, uy nghiêm, đôi mắt phượng sáng như sao, làn da trắng nõn, mềm mại hơn cả phụ nữ. Một thân lộng lẫy khoác chiếc áo choàng đen có đính những sợi tơ vàng rủ xuống phía sau, tóc xõa ra rối tung lộ vẻ cuồng dã của hắn, thì ra Minh Vương của địa ngục lại có bộ dạng như thế này, đám hoa si đã chết khẩn trương muốn xuống xem xem, thật không uổng đời này.

    "Chín kiếp cuối và cũng kết thúc rồi, nhưng sự tức giận của bản vương đối với ngươi một chút cũng chưa hề tiêu tan."
     
    Giang minh, Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 2: Minh Vương phúc hắc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ồ." Ta xem như đã hiểu, tuy rằng không biết mấy kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng kiếp thứ chín trước đó có vẻ như là ta đã từ chối vị Minh Vương tuyệt thế này và còn chọc giận hắn nữa. Dựa vào câu trả lời quá bình tĩnh của ta, khuôn mặt hắn lại càng lộ rõ vẻ tức giận: "Ta là loại người cẩu thả, làm sao có thể xứng với Minh Vương ngài, chi bằng vẫn là cứ để cho ta chuyển kiếp đi, mắt ngài sẽ được rửa sạch thôi."

    Hắn cao cao tại thượng nhìn ta, lửa giận trong mắt hơi trầm xuống, khóe miệng nổi lên một nụ cười có chút giễu cợt: "Cẩu thả? Xem ra ngươi thật sự đã quên sạch sẽ thân phận của mình là gì. Nếu không phải vì củng cố Minh giới, ngươi cho rằng bản vương sẽ đi cưới một con nhãi tiểu nha đầu Phượng tộc miệng còn hôi sữa hay sao?" Hắn ngửa người ra sau, thở hắt ra một hơi: "Bản vương nguyện ý cầu thân đối với ngươi đó là vinh hạnh, thế mà ngươi lại dám đào hôn. Nếu không phải do Phượng Hoàng nổi cơn thịnh nộ, ai dám động ngươi nửa phần."

    "Hóa ra là như vậy." Nghe những gì hắn kể hoàn toàn giống như nghe một câu chuyện cũ, đối với ta không có nửa phần quan hệ. "Vậy ngài thật sự cần nguôi ngoai cơn tức giận của mình, và một người không yêu ngài và cũng là người ngài không yêu kết hôn thật sự rất đau khổ, ta đào hôn là vì muốn tốt cho ngài thôi."

    "Tốt cho ta? Mặt mũi của bản vương đều bị ngươi làm cho mất sạch rồi. Tộc Phượng của ngươi cũng không có gì quan trọng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cô công chúa tầm thường, dưới trướng Phượng Hoàng vẫn còn vô số đứa con ưu tú khác, nhưng lại tùy tiện không một cái chớp mắt mà ném nha đầu nhà ngươi cho ta. Ngươi cư nhiên ở ngày đại hôn rơi vào nhân đạo luân hồi, cuộc hôn nhân này thực sự đã bị ngươi phá hỏng. Bộ mặt của toàn bộ Minh giới đều đã bị ngươi làm mất hoàn toàn rồi."

    Hắn hướng ta chậm rãi đi tới, một thân màu đen đầy tà khí, bình thường không có làm chuyện gì trái với lương tâm, ta ngang nhiên ưỡn ngực nhìn thẳng hắn, hắn duỗi ngón tay mảnh khảnh ra chạm nhẹ vào giữa lông mày ta, cử chỉ vô và dịu dàng, không cảm giác được có nửa phần ác ý. Hành động của hắn dường như đối với những lời sỉ nhục và oán hận ta vừa rồi tựa hồ.. Không có chút quan hệ nào.

    Hắn thì thầm vào tai ta: "Từ trước tới giờ chưa từng có nữ nhân nào mà bản vương không cưới được, nàng là người đầu tiên dám cự tuyệt mà lại còn khiến ta cảm giác có chút hứng thú. Nàng là thê tử của bản vương, cái chết ở kiếp thứ chín khiến nàng hít thở không thông này coi như là món quà nho nhỏ mà bản vương dành tặng cho nàng."

    Thì ra thời điểm vừa rồi là hắn dồn hết cảm giác chết chóc của kiếp thứ chín vào trong tâm trí ta với dung lượng nhỏ nhoi! Kí ức bất chợt ùa về khiến ta hô hấp bắt đầu dồn dập, những hình ảnh lũ lượt xuất hiện, từng cơn ngột ngạt và tuyệt vọng lại ập đến, cảm giác đó.. Ta nghiến răng cười: "Thật tuyệt vời".

    "Nàng nói cái gì?" Hắn không thể tin nhìn ta từ trên xuống, mặc cho trí nhớ của ta cứ tràn về ép tới mức không dậy nổi, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, thẫn thờ đối mặt với đất. Hắn ra sức bóp chặt hai vai ta, lại lần nữa lớn tiếng chất vấn: "Như này thế cũng không thể làm sụp đổ được nàng, cũng may Phượng Hoàng nói con gái đã gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, nếu không bản vương thực sự đã không dám tra tấn nàng như thế này."

    Đúng, phải cảm kích hắn ta, bằng không làm sao ta có thể nhớ được rằng mình chỉ là một cô công chúa tầm thường và bị sỉ nhục của Phượng tộc. Quả thật cơn tức giận của ta đã gây ra hỗn loạn trong ngày đại hôn, làm mất thể diện Minh giới, càng khiến vị Minh Vương trước mặt không chốn dung thân.

    "Xin lỗi ngươi."

    "Ha?" Hắn từ tốn buông ra ta, ngây ngốc mà nhìn ta: "Chín kiếp, nàng lần đầu tiên nói với ta ba chữ này."

    "Thực xin lỗi.. Muộn như vậy ta mới hiểu được đạo lý này."

    Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng hắn: "Rất xin lỗi, là ta đào hôn mang đến cho Minh giới sự nhục nhã. Là ta tùy hứng không màng đại cục cũng khiến cho Minh giới chịu nhiều tổn thất. Xin lỗi, ta vô tri làm ngươi phải chịu bao nhiêu là tổn thương. Thực sự xin lỗi.."

    "Đủ rồi! Bản vương không phải muốn nghe mấy lời xin lỗi này của nàng, chỉ là không nghĩ tới nàng cũng sẽ nói xin lỗi với ta. Ha ha.. nàng cho rằng chỉ vài câu xin lỗi mà có thể loại bỏ cơn giận dữ của ta hay sao?" Đuôi mắt hắn lóe lên một tia xảo quyệt, nói: "Trừ khi nàng và bản vương chơi một trò chơi."

    "Trò chơi gì?"

    "Và bản vương nhập thế, để bản vương cũng cự tuyệt nàng một lần." Hắn nhướng mày, nâng cằm ta lên, khinh thường nói: "Dù sao nàng cũng bị Phượng tộc vứt bỏ, nếu bản vương không tha cho nàng, nàng ở tam giới thật sự sẽ không có nơi dừng chân. Chín kiếp luân hồi đã kết thúc, giờ đã mười kiếp, bản vương chính là cho phép nàng và ta và nhau rơi vào luân hồi, nếu nàng dám chơi trò chơi này, bản vương có thể suy xét đến việc cho nàng một chỗ đặt chân ở Minh giới, ví dụ như rửa sạch sông Vong Xuyên?"

    Ta đờ đẫn nhìn chằm chằm hắn: "Ý của ngươi là, để cho ta yêu ngươi, sau đó lại hung hăng mà cự tuyệt ta, hơn nữa làm ta ở trong nhân thế băn khoăn về người ta yêu, rằng liệu đến cuối và người đó có phải là ngươi hay không, có nên yêu hắn hay không, trò chơi này quả đúng là tàn nhẫn."

    "Tàn nhẫn, nhưng mà không chơi, thì nàng lại không có chỗ nào để đi, một sợi u hồn này còn có thể đi đâu?"

    "Được." Ta kiên quyết đồng ý trước câu nói đùa của hắn. "Bị người đẹp trai như ngươi ném xuống một lần cũng chẳng có gì là mất mát."

    Hắn điên cuồng cười lớn lên, đùa bỡn sợi tóc mở ra nhân đạo luân hồi hỗn độn: "Vậy để bản vương tiễn nàng một đoạn đường!" Bàn tay không thương tiếc một chưởng ta đẩy thẳng vào vực sâu, ta nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác rơi xuống đầy trống rỗng.

    "Ngươi điên rồi! Cư nhiên lại lần nữa đánh nàng rơi vào vòng luân hồi!" Lời chỉ trích căm phẫn làm ta tò mò mà mở mắt ra, chỉ thấy một bóng hình màu trắng chậm rãi bay xuống, hướng về phía ta mở rộng hai cánh tay, lại còn là một dung nhan tuyệt thế, thật không nghĩ tới sau khi ta chết mới có được phận đào hoa.
     
    Giang minh, Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 3: Trọng sinh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mặc Nhi, kiếp này để ta và nàng đầu thai chịu khổ." Giọng nói dịu dàng khiến trong người ta tỏa ra cảm giác ấm áp từ tận trong đáy lòng.

    Không đúng! Mỹ nam này là ai! Ký ức của ta còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngươi là vị nào! Làm ơn..

    "Hừ, bản vương cũng sẽ không có lòng tốt như vậy mà thành toàn cho các ngươi đâu!" Minh Vương dùng sức cướp ta từ trên tay người đó, tăng tốc kéo ta rơi xuống thế giới của con người: "Ngươi là nữ nhân của bổn vương, cho dù trốn tránh cuộc hôn nhân đó thì vĩnh viễn cũng vẫn luôn là như vậy."

    Bên tai ta vang lên tiếng ầm ầm, đầu đau như búa bổ, muốn cử động thân mình một chút nhưng chỗ lồng ngực dường như phảng phất nỗi đau đớn giống như bị đâm thủng. Nhịn không được rên nhẹ hai tiếng. Thân thủ của ta tốt đến như vậy, không phải đến lúc chết vẫn phải để tên Minh Vương đó đẩy xuống hay sao. Trước mắt tối đen như mực, ta vẫn còn ở Minh giới sao?

    "Sư tôn! Nàng tỉnh rồi! Đã tỉnh rồi!"

    Ha? Ở đâu đó một giọng nói non nớt phấn khích vang lên, lập tức một đôi tay ấm áp phủ lên ngực ta.. Đúng.. Ngực ta..

    "Aaa! Sắc lang!" Ta thở hổn hển khó khăn hất hai tay hắn ra, cả người đau đớn khó tả, giống như sắp bị xé nát đến nơi. "Ôi! Khụ khụ!" Một dòng máu ấm nóng phun ra từ miệng. "Ta đây là bị làm sao vậy?" Trực giác mách bảo có chuyện xảy ra với ta và chính người đàn ông này đã cứu ta.

    "Bị rơi ngã thảm như vậy mà không chết ngươi cũng thật là có phúc khí, có thể gặp được ta lại càng là phúc khí của ngươi." Giọng nói của hắn thật là dễ nghe, tràn ngập tự phụ nhưng lại khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm giác ta có thể được cứu chữa và sẽ không phải chết. Không đúng, ta không phải đã chết rồi sao? Tính đến đầu thai chuyển thế cũng nên là đứa trẻ vừa mới sinh ra chứ? "Từ trên cao rơi vào Vạn Dược Cốc của ta, không chết cũng duy nhất chỉ có mình ngươi, chỉ tiếc cho đôi mắt này đã bị mù."

    ".. Chỉ còn là hai cái lỗ thủng thôi sao?" Ta khóc sảng gắt gao ôm chặt lấy tay hắn, tuy rằng có chút mất sức nhưng vẫn cố bám lấy hắn: "Vậy ngươi giết ta đi, đời ta sống cũng đã đủ tốt rồi, ta không muốn sống thêm nữa." Như thế này thì kiếp thứ mười của ta sẽ có thể kết thúc rồi, oh yeah, nghĩ tới Minh Vương kia đối với ta cũng chẳng còn biện pháp gì.

    "Ngươi muốn đi tìm cái chết cho nên mới nhảy vực?" Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên âm lãnh, hất cánh tay của ta ra: "Thật là không nên cứu ngươi."

    Hình như ta đã nói sai gì đó, hắn hẳn là đại phu, ta còn có thể mơ hồ cảm nhận được trên người có châm cứu, "Thực xin lỗi, ta không nên đối với một đại phu nói ra những lời như vậy. Ta không phải muốn phá hoại bản thân mình, ngược lại ta là một người vô và yêu thương sinh mệnh của bản thân. Chỉ là ta không phải nhảy xuống vách núi, cũng không thuộc về nơi đây, ta đã từng chết qua rồi, giờ ta không biết tột và mình sinh ra ở đâu và cũng không biết rằng mình là ai nữa?"

    Lời ta nói khiến cho sự tò mò của hắn trỗi dậy, hắn tiếp tục truy vấn: "Ngươi không biết chính mình ở nơi nào? Nơi đây là Đại Chu quốc, ta là cốc chủ Vạn Dược Cốc Bách Lý Dật Vân. Nếu cô nương là bị người hãm hại, như vậy cứ yên tâm đi, tại đây núi sâu đáy vực, người bình thường căn bản không thể tới gần."

    "Đại Chu quốc? Thời đại nào Đại Chu quốc? Ta ở đâu?" Ta luống cuống, chẳng lẽ ta hiện tại không hề ăn cống ngầm du quốc dân thế kỷ 21? Thiên triều vẫn ngoan cường như cũ? "

    " Thật đáng thương, ngươi xem ra là bị quăng ngã đến hư đầu. "Hắn nhẹ nhàng thở dài, kéo mảnh vải ra khỏi mắt ta, ánh nến mờ ảo mông lung chiếu vào tầm mắt, mơ hồ không rõ:" Vốn dĩ đôi mắt của ngươi thật sự sẽ bị mù, gặp được Bách Lý Dật Vân ta cũng coi như phúc ba đời của nhà ngươi, nội trong vòng một tháng bảo đảm giúp ngươi lại có thể nhìn thấy ánh sáng. Không cần phải vội ha. "

    Hắn an ủi ta giống như một đứa trẻ, mà ta rốt cuộc cũng biết chính mình trên người bị quấn chặt lấy bằng băng vải, cơ hồ và xác ướp cũng chẳng khác nhau là bao, xem ra từ trên cao rơi xuống đã gãy mất vài chiếc xương sườn. Không có gì bất ngờ xảy ra, rơi vào luân hồi lại bất thình lình xuất hiện người tới quấy rầy kế hoạch của Minh Vương. Mà thân thể ta lại có thể phục hồi bằng một cách không thể giải thích được, hẳn do chính mình và Phượng Hoàng có quan hệ, lại còn trần trụi khỏa thân một cách thực sự hư cấu nữa. Hiện tại Minh Vương và người đó tạm thời cũng đừng quản đi, ta còn có thể tồn tại đã là vạn phúc rồi.

    Bách Lý Dật Vân là người nhiệt tình, đối với y thuật càng làm tới nông nỗi cuồng si, ngày thường ngoài việc châm cứu cho ta, thì là ở trong phòng nghiên cứu chế tạo dược vật, lại càng cảm kích hắn khi đã chiếu cố ta trong suốt thời gian hôn mê, vì cứu sống ta đã dùng ngàn năm nhân sâm. Nghe tiểu đồ đệ của hắn là Phùng Xuân nói, trong mấy ngày hôn mê này, cũng là hắn không quản ngày đêm chữa bệnh cho ta.

    " Bách Lý đại phu, dù sao bây giờ mắt của ta cũng không thể nhìn thấy, ngươi có thể nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra ở nơi này được không? Ví dụ như gần Đại Chu quốc có còn quốc gia nào khác không? "

    " Nước láng giềng của Đại Chu quốc có bốn cái, Yến quốc, Thuấn quốc, Ân quốc, là cường đại tam quốc. Bốn quốc gia đều thịnh vượng và hạn chế lẫn nhau cho nên chiến loạn cũng ít. Linh tộc tuy nhỏ, nhưng các tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa địa thế đặc thù, cũng không dễ dàng công phá. "

    " Ồ.. "Mẹ ơi, nghe đã thấy mệt," Đại Chu quốc có phải lớn nhất hay không? "

    " Đúng vậy, thuộc quyền quản lý của Đại Chu quốc có mấy trăm thành trì, đương kim hoàng thượng Sở Lăng Hàn có hai mươi vị hoàng tử, có thể giúp người chia sẻ chính sự đã có mười lăm vị, ngoài ra những vị còn lại chỉ là trẻ con ba bốn tuổi. "

    " À, hình như đã xảy ra tranh đấu nội bộ. Nếu mười lăm vị hoàng tử này tự củng cố thế lực chính mình và khởi binh tạo phản thì Đại Chu quốc sẽ sụp đổ chỉ trong một sớm một chiều. Tứ quốc vẫn luôn như hổ rình mồi nhắm vào Đại Chu quốc chắc chắn sẽ có hành động, đến lúc đó chỉ sợ loạn trong giặc ngoài, cho nên mới nói nhi tử sinh nhiều phá của."Ta tựa vào xe lăn thản nhiên nói, thời này có quá nhiều sự kiện lịch sử, chỉ mong hoàng đế Đại Chu Sở Lăng Hàn có thể sống lâu thêm mấy năm, yên bề gia thất thêm mấy năm nữa.
     
    Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 4: Trọng sinh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Dật Vân đột nhiên trở nên an tĩnh, không nói lời nào, chỉ có thể nghe thấy âm thanh chế thuốc của hắn, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Mỗi một đời vua Đại Chu đều là dẫm lên máu tươi của huynh đệ để có thể bước lên ngôi vị hoàng đế. Sở Lăng Hàn cũng là tự tay giết mười vị huynh đệ mới có được thiên hạ như hiện giờ. Từ xưa đều là người thắng làm vua, người thua làm giặc. Cho nên ta tình nguyện sống ẩn ở Vạn Dược Cốc cũng là do không muốn tiếp xúc với chuyện đời. Ngươi là người đầu tiên được ta cứu."

    "Hả?" Ta kinh hãi: "Ngươi dám lấy ta làm chuột bạch? Cũng may ta mạng lớn phúc lớn." Lúc này nội tâm ta đúng là thận trọng đến hoảng, vốn dĩ cho rằng y thuật hắn vô và cao siêu, thật không nghĩ tới thế nhưng cũng chỉ là một tên tay mơ mới vào nghề.

    Qua nửa tháng, miệng vết thương trên người gần như đã lành, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu phát ngứa, Bách Lý Dật Vân nói tiến triển rất tốt, hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới thế nhưng vết thương có thể khép lại nhanh như vậy, tốc độ hồi phục so với người bình thường nhanh gấp đôi.

    Ta có thể nói gì? Ta cũng không biết chính mình hiện tại đến tột và được tính là cái gì, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thần không phải thần. Minh Vương nói không sai, nếu hắn không thu nạp, ta chính là tam giới không chốn dung thân.

    Cuối và, thời khắc mảnh vải che trước mắt được mở ra cũng đến, Phùng Xuân vui tươi hớn hở hướng về phía ta mà cười, so với ta còn kích động hơn. Thủ pháp của Bách Lý Dật Vân quả thực thành thạo, nói vậy y thuật của chính hắn cũng đang không ngừng được nâng cao, cường độ ánh sáng càng ngày càng mạnh, có chút hơi đau nhức, ta không dám mở mắt ra.

    "Tần Mặc tỷ tỷ, thời điểm tỷ rơi xuống máu thịt lẫn lộn, hiện tại đệ rất muốn nhìn thấy gương mặt thật của tỷ."

    "Hì hì, tỷ cũng muốn xem bộ dáng của đệ trông ra sao." Ta có thể tự tưởng tượng mình được quấn băng vải giống như xác ướp thế nào, ngay cả đôi mắt cũng bị che khuất thì làm gì còn ai có khả năng phân biệt được ngũ quan của ta, nếu nói đã trông qua toàn thân và bộ dạng sợ cũng chỉ có mình Bách Lý Dật Vân, nhưng ta là người hiện đại nên không muốn và hắn so đo mấy chuyện này.

    Ta mở mắt ra, ánh sáng trắng phản chiếu vẻ đẹp tuyệt mỹ của Vạn Dược Cốc. Những dãy núi trải dài hàng ngàn dặm, đây chính là phong cảnh đẹp nhất mà ta từng được chiêm ngưỡng.

    "Tỷ tỷ sao lại khóc, sư tôn, tỷ tỷ khóc rồi!" Phùng Xuân vội vội vàng vàng hỏi Bách Lý Dật Vân, so với ta còn hoang mang hơn.

    Ta khẽ lau đi khóe mắt đẫm nước, lắc lắc đầu vội nói: "Không có việc gì, chỉ là lập tức không thích ứng được ánh sáng quá mạnh, tự nhiên sẽ rơi lệ."

    Cuối và cũng được thấy rõ tiểu tử Phùng Xuân này, khuôn mặt ngây thơ, nhưng không khó để nhìn ra nét thanh tú giữa đôi lông mày. Một thân trang màu xanh nhạt, tựa giống như tiểu thư đồng vậy. Mái tóc thẳng dài đơn giản buông ở phía sau tràn đầy sức sống. Không nhịn được xoa xoa gương mặt thằng bé, nhẹ nhàng véo một cái, cảm giác muốn véo ra nước. "Tiểu Xuân Xuân cư nhiên đáng yêu như vậy, thật là làm người ta nhịn không được muốn hôn một cái."

    "Quả nhiên khôi phục không tồi, xem ra nhân sâm ngàn năm của ta dùng không có uổng phí." Bách Lý Dật Vân đột nhiên ghé sát vào, chóp mũi hắn chạm chóp mũi ta, hoàn toàn thấy rõ được dung mạo của hắn, trông thật ngốc. Chớp đôi mắt to, liên tục chớp chớp, khéo léo tháo bỏ lớp băng vải quấn trên người ta, làm người ta nhịn không được muốn trêu đùa một chút.

    "Bách Lý đại phu, Đại Chu quốc các người có cách nói lấy thân báo đáp hay không? Ví dụ như nam tử phải chịu trách nhiệm khi nhìn thấy toàn bộ thân thể nữ tử gì đó.."

    Động tác trên người hắn đột nhiên dừng lại, khuôn mặt của người nào đó phía trước còn đang hơi vui sướng bỗng dưng thu lại, có phải là do ta bị ảo giác không? Đôi mắt ngây thơ thoáng hiện qua một tia sát khí. Hắn trầm giọng nói: "Có. Ý của Tần Mặc cô nương là.."

    "Không, ta biết Bách Lý đại phu là vì cứu ta, ta làm sao có thể có cái loại ý nghĩ này chứ, chẳng qua là hy vọng Bách Lý đại phu không cần để chuyện này trong lòng, ta cũng không phải nữ tử Đại Chu quốc, nên điều này ngươi cứ yên tâm!" Vội vội vàng vàng hết những lời giải thích nói ra, thiếu chút nữa quên chỉ cần hắn tùy tiện động tay động chân, thì ta lại lần nữa có thể xuống địa ngục, nếu gặp lại tên Minh Vương nọ cũng chẳng phải là điều gì tốt.

    "Thật sao, lần đầu tiên thấy có một nữ tử không cần chịu trách nhiệm."

    Ta hoa mắt, hắn ta thật sự là nói quá, rõ ràng hắn còn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, ta mới là bệnh nhân đầu tiên của hắn!

    Hắn điềm nhiên mỉm cười, lấy ra một bộ quần áo ném lên đùi ta. "Ta thấy Tần Mặc cô nương đã có thể tự mình thay quần áo rửa mặt, về sau không cần quấy rầy ta nữa, như vậy chúng ta nên nói chuyện tiếp theo rồi."

    A, thật thú vị, Bách Lý Dật Vân quả nhiên so với những gì ta đã thấy trước đây không giống nhau, hắn là người có lòng.

    Xem ra những ngày tháng sau này của ta sẽ không yên ổn rồi đây.

    Mặc vào trang phục cổ trang, có hơi giống Hán phục. Có điều thứ hắn đưa ta mặc lại là nam trang, cũng khó trách, nơi đây chỉ có hắn và Phùng Xuân. Cổ áo thoang thoảng nhàn nhạt mùi hương thảo dược, xem ra đây là y phục của hắn.

    "Tắm rửa xong cả người quả nhiên đều khác hẳn." Bách Lý Dật Vân chỉ liếc mắt nhìn ta rồi tiếp tục ngắm phong cảnh phía dưới chân núi. Nếu để ta biết nơi ta đang sống là ở trên vách núi đá, vậy thì thà chết còn hơn. Nhà như thế này ở hiện đại được xếp vào loại nguy hiểm.

    Vạn Dược Cốc này cúi đầu sâu không thấy đáy, ngẩng đầu cũng cao không thấy đỉnh, ta rốt cuộc là bị quăng ngã từ nơi đâu mới có thể đại nạn mà còn không chết.

    "Tần Mặc cô nương, cô đã nghĩ ra sau này muốn đi đâu chưa?"

    Ta nhún nhún vai về phía hắn, vẻ mặt vô và bình thản: "Thiên hạ to lớn, ắt sẽ có chốn cho ta dung thân. Tuy rằng còn chưa thực sự muốn đi đâu, nhưng ta sẽ không gây rắc rối gì thêm cho Bách Lý đại phu nữa."

    "Khả năng ta phải cho Mặc Nhi thêm chút phiền toái nữa mới được."
     
    Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 5: Công cụ cứu người (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hừ. Da gà đột nhiên nổi lên khắp thân, hắn cư nhiên lại gọi ta là Mặc Nhi. Tuy rằng ngươi cứu ta một mạng, nhưng cũng chưa thân thiết đến mức này đâu chứ? "Ha hả, Bách Lý đại phu như thế nào lại muốn cho ta thêm phiền toái, ta đối với nơi này trời đất xa lạ, thậm chí còn không biết làm cách nào để thoát ra. Sao có thể giúp được ngươi." Bách Lý Dật Vân nói chuyện không nói hết lời, lần này không phải ta phiền hắn, mà ngược lại là hắn phiền ta. Quả nhiên cứu ta đều do có mục đích cả.

    Hắn kéo Phùng Xuân qua, ở bên tai phân phó vài điều rồi lại phất tay cho đứa nhỏ rời đi, ngẩng đầu lên với vẻ mặt thần bí, lại nhìn hắn trông ngốc nghếch nhưng tuyệt đối trong lòng đầy rẫy tâm cơ.

    "Nhìn Mặc Nhi như vậy, ta thật là cảm giác có chút không quen."

    "Đừng nói chuyện với ta kì cục như vậy. Bách Lý đại phu muốn ta làm gì xin cứ đi thẳng vào vấn đề chính, ta đây không thích nói chuyện mà còn quanh co lòng vòng." Dù sao thì mạng của ta cũng là do hắn cứu, hiện tại muốn đi ra ngoài cũng không nơi nào nương tựa, vậy thì chỉ có nước đói chết ngoài đầu đường xó chợ mà thôi.

    "Muốn nhờ ngươi đi cứu một nữ nhân, một nữ nhân đối với ta rất quan trọng." Hắn chậm rãi mở miệng, ánh mắt xen lẫn cảm xúc phức tạp mà ta không thể nào nhìn thấu, người phụ nữ kia với hắn mà nói hẳn là vô và quan trọng.

    "Được." Với ý muốn dũng cảm hành động, ta không thể không đồng ý, cho dù biết trước sẽ gặp phải nguy hiểm, "Muôn lần chết cũng không chối từ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Huống chi đó còn là một nữ nhân."

    "Giang Tử Yên, nàng là thiên kim phủ thượng thư, nhưng lại trở thành chỗ dựa cho Giang thượng thư củng cố quyền lực, thu phục lòng người, làm bước đệm cho hắn leo lên."

    "Nàng ấy bị làm sao vậy?" Cảm giác có chút bất an, tim bắt đầu thấy đau vì người phụ nữ đó. Sát khí trong mắt Bách Lý Dật Vân càng ngày càng đậm hơn, ta thực không thích hắn rơi vào luồng sát khí này.

    "Nàng được xếp gả vào phủ của Thất hoàng tử. Mấy năm trước, Thất hoàng tử mắc một chứng bệnh lạ, qua một đêm trở nên trắng bệch, sắc mặt đặc biệt khó coi. Quốc sư nói là bị trúng tà rồi, yêu cầu mỗi lần nữ tử và hắn thành hôn phải là thuần âm, giúp hắn hút âm khí trên người đi. Trong thành rất nhiều cô nương đã bị bắt đi. Trùng hợp Tử Yên lại chính là người cuối và. Do ta ra tay chậm, nếu ta nhanh một bước thì có thể đưa nàng và ẩn vào trong cốc, như vậy sẽ được sống yên ổn mà không cần màng đến thế sự."

    Bách Lý Dật Vân nắm chặt hai tay thành quyền, mỗi chỗ đốt ngón tay đều nổi lên gân xanh, ta không muốn hỏi hắn và Tử Yên cô nương rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng chỉ vì một phần tình yêu này, ta phải giúp bọn họ.

    "Bách Lý đại phu, ta không biết trước đây giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn hỏi. Ta càng biết nhiều chuyện càng sợ sẽ chỉ gây thêm bất lợi cho hai người. Nhưng xin ngươi hãy yên tâm, dù có chuyện gì ta cũng sẽ dốc toàn lực cứu bằng được nàng ấy ra ngoài." Ta giữ chặt tay hắn, ý thức vì chính nghĩa trong cơ thể đột nhiên bộc phát. "Tử Yên hẳn là rất đau khổ, không cam lòng vì không thể tự mình quyết định vận mệnh, chuyện này ta hiểu, cho nên ngươi tin ta đi, bây giờ ta nên làm thế nào?"

    Đúng lúc này Phùng Xuân cũng xách theo hai cái tay nải và một cái hòm thuốc ra tới, nói: "Sư tôn, những thứ này đều đã chuẩn bị tốt, xe ngựa cũng được buộc ở ngoài Cốc rồi."

    "Phùng Xuân, những ngày sư tôn không có ở đây, con nhớ phải tự mình chăm sóc tốt cho bản thân." Hắn dịu dàng cười xoa đầu Phùng Xuân rồi quay sang nhìn ta nói: "Vậy Mặc Nhi, chúng ta xuất phát thôi. Để đến được phủ của Thất hoàng tử phải mất một đêm đường ngựa. Mặc dù ta biết vết thương của ngươi vừa mới khỏi, đáng lẽ không nên làm cho ngươi mệt mỏi như vậy, nhưng tính mạng của Tử Yên không thể chậm trễ."

    "Được rồi, đừng khách khí với ta."

    Ta đi theo đằng sau hắn, nhưng khi chuẩn bị rời đi, quay lại nhìn thì bắt gặp sự lo lắng trong mắt Phùng Xuân, ta liền mỉm cười vui vẻ với thằng bé. Tần Mặc ta là người đã từng chết, đến Minh Vương còn lấy ta trút giận thì trên đời này làm gì còn thứ gì đáng để sợ nữa.

    "Có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc?" Ta hỏi, sau khi sống qua chín kiếp, không biết đã có bao nhiêu người cho rằng ta ngu ngốc và cảm thấy có lỗi với cái chết của ta. "Bách Lý đại phu, ngươi không biết ta đã từng phải trải qua những chuyện gì. Ta chính mình trải qua những chuyện đó nên không hy vọng sẽ phải nhìn thấy người khác cũng rơi vào và cảnh ngộ.

    " Ngươi không ngốc, là thiện lương. Ta biết ta làm như vậy thực ích kỷ, nhưng trừ ngươi ra không ai có thể giúp ta. Ngươi thân thể đặc thù, tốc độ hồi phục hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của ta. Cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu Thất hoàng tử - Sở Dạ Ly. "Bách Lý Dật Vân hơi hơi nhíu mày, tiếp tục nói:" Ta biết hắn chỉ là bị trúng độc, một loại độc không quá nhiều người biết, những nữ nhân bị bắt đi để cứu hắn đều sẽ ở lại ba tháng, sau đó tóc bạc đầy đầu, cái chết vô và bí ẩn. Lại qua ba tháng chính là đến phiên Tử Yên, ta không muốn nàng phải chịu thương tổn. "

    Tuy rằng ta có thể lý giải hắn vì cứu người mà sốt ruột, nhưng cảm giác có chút xót xa. Thật ngưỡng mộ Giang Tử Yên lại được một người lớn như Bách Lý Dật Vân lo lắng, quan tâm.

    " Mặc Nhi, có một chuyện ta vẫn chưa nói.. ta đã gặp qua Sở Dạ Ly. "Xe ngựa mới đi được nửa chặng đường, giờ phút này sắc trời bắt đầu tối, hắn xuống xe, rừng núi hoang vắng làm ta run bần bật, có hơi sợ hãi." Hắn không phải người bình thường, chỉ cần bị hắn chạm vào liền sẽ nhiễm phải căn bệnh quái gở. Thật ra ta cũng không biết ngươi có thể đối phó nổi hay không. "

    " Đi thôi, trong lúc ta vẫn chưa cảm thấy hối hận. Thực ra, ta cũng đã giấu ngươi một điều, rằng ta là ai và tại sao ta lại rơi vào Vạn Dược Cốc. Chẳng phải ngươi vẫn luôn tò mò sao? Nhưng đáng tiếc ta không thể nói cho ngươi biết. "Ta tựa vào cửa sổ xe thở phào nhẹ nhõm. Trời đêm lạnh, giống như lòng người." Đừng quá cảm thấy có lỗi với ta, số phận của mỗi người là khác nhau."
     
    Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 6: Công cụ cứu người (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạo qua các con phố, phải nói ngựa cổ ăn no, chạy đúng là có sức. Ta không đánh giá cao sự nhộn nhịp của những con phố dọc đường, chỉ vì ở cổ đại ta cũng phải nếm mùi say xe đầy thống khổ.

    Ngay cả khi xuống xe cũng là lảo đảo bám víu lấy người Bách Lý Dật Vân, và với chết chẳng có gì khác biệt, chỗ xương sườn chưa khỏi hẳn lại bắt đầu đau.

    Ta nghe thấy giọng nói của Bách Lý Dật Vân trong lúc choáng váng: "Thất hoàng tử, thần mang đến cho ngài người này nhất định có thể trị khỏi bệnh của người, chỉ là đến lúc đó cũng hy vọng ngài tuân thủ lời hứa thả Tử Yên ra."

    "Tử Yên, ta đã sớm sai người trục xuất khỏi Giang phủ, lẽ nào nàng không phái người đưa tin cho ngươi? Bổn hoàng tử căn bản khinh thường chuyện dùng mạng người tới chữa bệnh, nữ tử này ngươi cũng mang đi đi. Bách Lý Dật Vân, ta kính trọng ngươi vì là người chính trực, thế nhưng không nghĩ tới cuối và cũng sẽ làm ra việc như vậy."

    "Không liên quan gì đến Bách Lý đại phu." Một người vẫn luôn giả chết như ta đột nhiên trở thành "cương thi vùng dậy", mở mắt ra chỉ thấy Sở Dạ Ly đang lơ lửng phía sau, mặc dù mang theo mặt nạ nhưng lại không khó để phát hiện khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, hài hòa, khí chất cao quý. Nhất thời nghẹn lời, vội vàng phủi sạch quan hệ với Bách Lý: "Nghe nói tới tình cảnh của Thất hoàng tử, tiểu nữ tâm sinh thương hại, vì Đại Chu cống hiến được một phần sức lực cũng đã là vinh hạnh của thảo dân. Bách Lý đại phu nói thần thể chất đặc thù, có lẽ có thể cứu được Thất hoàng tử."

    "Cứu ta? Dâng vào nhiều nữ tử như vậy, làm gì có ai không phải chết một cách kỳ lạ đâu. Ta không thể chạm được vào người khác! Nếu ngươi còn cảm thấy uổng phí mạng mình thì mau chóng đi đi!" Hắn đột nhiên đứng dậy, phủi tay chuẩn bị rời đi, ta bèn tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, để hàn khí tiến vào trong cơ thể.

    Một khắc như vậy, hắn bị hành động của ta dọa sợ tới mức cứng đờ, khả năng từ trước tới nay hắn chưa từng bị nữ tử lôi thôi lếch thếch nào như ta đụng vào. Hoặc là trước nay không có ai dám đụng vào hắn. Ta chậm rãi buông tay ra, nhìn đến lòng bàn tay có một vệt hắc khí nhàn nhạt đang dần tan biến. Miễn cưỡng cười: "Thất hoàng tử, người xem thần thực sự không có việc gì. Cho dù người không giữ ta ở lại, quốc sư cũng sẽ tiếp tục phái người đưa những nữ nhân vô tội đó vào, chi bằng lưu lại mạng sống của thần, đây mới là hành động lấy đại cục làm trọng."

    Hắn rất có hứng thú mà trở tay nắm lấy tay của ta, hắc khí trong lòng bàn tay lan tỏa từng luồng dọc theo đầu ngón tay ta, lại biến mất hầu như không còn, cho dù mang theo mặt nạ cũng không che giấu nổi đôi đồng tử tràn đầy hy vọng: "Quả thật là.. Bách Lý Dật Vân, ngươi quả thật là tới cứu ta."

    Ta xoay người hướng Bách Lý đại phu mỉm cười, nhìn ra hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy ta thực sự vui mừng, vì ít ra cũng đã giúp đỡ hắn được phần nào.

    Nhìn Bách Lý Dật Vân dời đi, có chút không nỡ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng ta, đồng hành và ta đã được hơn nửa tháng.

    "Hắn ta là gì của ngươi?" Sở Dạ Ly ở phía sau lạnh lùng hỏi, nắm lấy tay của ta từ lúc đó vẫn luôn không có buông ra, mà ta cũng không cảm giác được có gì bất thường.

    Ta xoay người đáp hắn: "Ân nhân. Làm người có ân ắt phải báo, càng huống hồ ta nợ hắn không phải chỉ một chút, mà là mạng sống."

    "Ngươi cũng thật thú vị." Hắn cuối và cũng buông tay ta ra, cầm lấy tách trà trên bàn, "Ngươi có thể nhìn thấy Thất hoàng tử phủ vô và lạnh lẽo, từ lúc ta mắc phải căn bệnh quái lạ này, phụ hoàng cũng dần dần trở nên thờ ơ đối với ta, hơn nữa chưa từng có người dám động vào ta. Ngươi chính là người đầu tiên."

    "Mấy người đó đều đã chết?" Ta tò mò, nếu hắn không hy vọng có người vì hắn bỏ mạng, vậy những nữ nhân được đưa vào trước đó vì sao lại chết.

    Hắn tháo xuống chiếc mặt nạ, sao có thể lại là một dung nhan tuyệt thế như vậy chứ, khí chất độc đáo càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của hắn. Đôi lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi mắt sâu đầy màu sắc mê hoặc lòng người, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch trông có chút bất cần.

    "Thật đẹp.." Ta nhịn không được tán thưởng, nhìn đến ngây ngốc: "Vì sao phải mang theo mặt nạ?"

    "Chính là bởi vì không đeo mặt nạ nên mấy người phụ nữ đó mới muốn tiếp cận ta, sau đó thì cứ thế mắc bệnh. Bất cứ đồ gì ta đã dùng qua đều sẽ lây nhiễm. Thực ra không cần tới ba tháng bọn họ đều đã bỏ mạng rồi. Đây là lời nguyền, quốc sư đã nói, người muốn chạm được vào mà không chết thì chỉ có thể là Vương phi của ta."

    "Chẳng trách hoàng tử phủ to như vậy mà đến một người hầu cũng chưa hề nhìn thấy." Ta nhìn quanh tòa dinh thự rộng mấy chục mẫu của hoàng tử phủ đều đã giăng đầy mạng nhện, thật sự là rất hoang tàn.

    "Ngươi rốt cuộc là có đang không nghe ta nói không vậy? Ta nói rằng nếu như ngươi không chết, vậy thì sẽ phải trở thành Vương phi của ta."

    "Ngươi yêu ta sao?" Ta ngồi xuống nhìn thẳng hắn, bình tĩnh mà cười lạnh: "Thần chỉ là tới cứu người, lại không yêu người. Vì cái gì mà muốn thần phải gả cho người? Huống hồ triều đình nhiều chuyện phức tạp, cũng không biết người có phải là bị người ta hạ chú hay là hạ độc hay không."

    "Chính vì không biết là bị người khác hạ chú hay hạ độc, mà ngươi vừa hay lại là người có khả năng cứu được ta. Mỗi tháng quốc sư đều sẽ tới thăm ta một lần, bảo đảm ta có bình yên vô sự hay không? Đến lúc đó, ta sẽ nói cho hắn biết ngươi chính là người mà ta muốn thành hôn." Sở Dạ Ly không hề có cảm tình nói, phảng phất ý tứ ta chỉ là công cụ để bảo toàn tính mạng.

    "Cũng được thôi. Ta đây sẽ gả cho ngươi. Dù sao Tần Mặc ta cũng không còn chỗ nào để đi, được ở lại phủ hoàng tử so với lưu lạc đầu đường quả thực tốt hơn rất nhiều." Mà ta tự nhiên biết gả cho hắn liền tránh việc phải gả cho Diêm Vương, cũng không biết tên gia hỏa này đã chuyển thế thành ai. Ít nhất thoạt nhìn không phải là Sở Dạ Ly.
     
    Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 7: Đồng bệnh tương liên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu đã như vậy, Vương phi của ta, ta đói bụng, xuống bếp làm đồ ăn cho ta đi."

    "Hả?" Ta sửng sốt, hắn đường đường là hoàng tử, lại coi việc này như là chuyện đương nhiên.

    Hắn nhướng mày, cười tà: "Nàng cũng nhìn thấy trong phủ ta một bóng người còn không có, lâu như vậy đều phải ăn lương khô, cuối và đã tìm được người có thể nấu cơm cho ta ăn rồi."

    "Nửa đêm canh ba ngươi muốn ta đun củi nấu cơm cho ngươi? Thất hoàng tử, tuy ta thực sự đồng tình với ngươi nhưng không thể hành hạ người khác như vậy được. Ngươi cố chống đỡ tới ngày mai rồi ta sẽ cho gọi người hầu đến." Ta phẩy phẩy tay, chuẩn bị đi tìm gian nhà sạch sẽ thu dọn một chút làm nơi tạm nghỉ.

    Hắn giữ chặt ống tay áo ta, đột nhiên ủy khuất nhìn: "Về sau nàng hãy ở lại chỗ của ta, không cần phải tìm nơi khác. Nhà ta ở rất sạch sẽ."

    "Được." Ta cũng không khách khí, đi theo phía sau hắn, tiến vào biệt uyển, đẩy cánh cửa sang một bên, quả nhiên rất khang trang và sạch đẹp, xem ra hắn vẫn còn biết quét tước dọn dẹp nơi ở của chính mình.

    Hắn lôi đống chăn từ tủ quần áo ra dải lên nền rồi cứ thế mà nằm xuống, chỉ chỉ bên cạnh giường: "Nàng về sau ngủ trên giường, ta ngủ dưới mặt đất, ta sẽ không bạc đãi Vương phi của chính mình đâu, nếu nàng thiếu một miếng thịt nào bổn hoàng tử cũng sẽ đau lòng chết mất."

    "Ách.. da gà đều nổi hết cả lên rồi. Thất hoàng tử làm ơn đừng nói những lời buồn nôn như vậy, ta chịu không nổi." Lời nói của vị Thất hoàng tử này thực thẳng thắn, trực tiếp bộc lộ, khác hẳn với bộ dáng bên ngoài của hắn. "Có điều Thất hoàng tử, ta cho rằng ngươi sẽ rất tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại vô và dịu dàng."

    Hắn nhướng mày nghi ngờ, nhướn nửa người lên, dò hỏi: "Cũng? Nàng so sánh ta với Bách Lý Dật Vân? Ta và hắn căn bản là hai loại người, nội tâm hắn có bao nhiêu đáng sợ nàng căn bản không thể nào lý giải được hết. Từ nay về sau nàng chỉ cần nhớ kỹ mình là Vương phi của ta, không được nghĩ tới nam nhân khác."

    Nhịn không được bật cười, hắn thật đúng là bá đạo. Đêm dài chầm chậm, Sở Dạ Ly hô hấp dần dần vững vàng, mà ta trước sau đều không thể nào nhắm nổi hai mắt. Một vị Thất hoàng tử nghèo túng tới mức như vậy, nếu không phải khiến người khác đố kỵ sao lại có thể bị hãm hại. Đến nỗi Vương phi.. Ơ, ta còn đã từng là Minh Vương phi, người nếu cưới ta, chỉ e sợ họa sát sinh tới sẽ lớn hơn nữa.

    Ta nhanh chân trộm chuồn ra ngoài, rón rén đi vào phòng bếp, ta thật sự sợ ngây người, Thất hoàng tử phủ này chỉ cần tồi tàn thêm một chút nữa, cư nhiên sẽ trở thành hoang phế. Không khỏi có chút đau lòng cho tên Sở Dạ Ly kia, có lẽ là đồng bệnh tương liên, tại sao bỗng dưng tự ta cảm thấy không phải chính mình đã bị vứt bỏ.

    Sau khi lấy một xô nước ta bắt đầu lau nhà. Ta không muốn ngày mai sẽ phải chết vì đói. Mặc dù ta chưa bao giờ sử dụng bếp, nhưng những gì đã xem được trên ti vi có lẽ cũng không đến mức khó.

    Rốt cuộc thì phòng bếp của phủ Thất hoàng tử này cũng chẳng phải là to lắm. Ta một bên nấu nước một bên quét tước, còn phải bát đũa đều rửa sạch hết trong một lần, vất vả suốt cả đêm.

    Trời nhá nhem tối, Sở Dạ Ly uể oải bước ra khỏi sân ngáp một cái, ưỡn ngực ra vươn vai, hơi sững sờ khi nhìn thấy ta đang ngồi ăn sáng. Sau đó, hắn ngay lập tức ngồi xuống, cầm lấy đũa, ăn một cách điên cuồng, vừa ăn vừa lẩm bẩm nói: "Tên Bách Lý Dật Vân này thật sự đã gửi cho ta một bảo bối tới đây. Hắn không biết rằng chính mình đã bị thiệt rồi sao?"

    "Ta và hắn căn bản chẳng có quan hệ gì. Hắn chỉ biết ta là Tần Mặc bị rơi xuống đáy vực, còn ta cũng chỉ biết hắn là Bách Lý Dật Vân với y thuật cao siêu và vô và xuất chúng. Thất hoàng tử không cần bận tâm quá nhiều, đợi sau khi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ tự khắc rời khỏi nơi đây."

    "Rời đi? Đi đâu?" Hắn đột nhiên ngẩng đầu, bắt lấy tay ta không buông, gắt gao ép hỏi: "Nàng chẳng lẽ đã quên lời nói của ta ngày hôm qua rồi sao?"

    Hơi thở lạnh lẽo toát ra từ hắn, hóa ra những luồng khí đen này đã bị cảm xúc của hắn khống chế, ta không tài nào dứt ra khỏi đôi tay đang giữ chặt kia, chỉ có thể cau mày tiếp tục giải thích: "Ta vẫn chưa quên. Nhưng đến lúc bệnh ngươi khỏe hơn, ta cũng sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng nữa, kể cả khi ngươi không cho ta đi, thì vẫn sẽ còn người khác muốn đuổi ta ra khỏi nơi này."

    Hắn trầm mặc, buông cổ tay ta ra rồi cúi đầu xuống như đang suy nghĩ điều gì đó rồi lại ngẩng lên nhìn ta cười lạnh: "Nàng cho rằng nếu ta hết bệnh rồi thì sẽ có con gái của nhà quan lại quyền quý xứng đôi nào đó nguyện ý gả cho ta hay sao?"

    "Chẳng lẽ không phải vậy sao?"

    Hắn đứng dậy lắc đầu, yếu ớt kéo ta qua rồi nhẹ nhàng ôm: "Tần Mặc, trừ nàng ra thì không có một nữ nhân nào còn nguyện ý đụng vào ta. Ba năm trước đây ta quả thật là Thất hoàng tử oai phong một cõi, nhưng hiện tại Thất hoàng tử, trừ bỏ cái danh hiệu này còn có cái gì? Vài vị hoàng tử trước hoặc sau địa vị của bọn họ đều lớn hơn ta rất nhiều, cho nên nàng cứ yên tâm đi, nếu nàng trở thành Vương phi của ta, thì sẽ không có chuyện có người thứ hai đâu."

    Tim bắt đầu đập loạn xạ, không hiểu vì sao nước mắt cứ thế tuôn trào ra. Ta có thể cảm nhận rõ một lượng lớn hắc khí đang lan tràn khắp cơ thể mình, tất cả đều bị ta hấp thụ, da của hắn cũng trở nên ngày càng có huyết sắc hơn, cho nên những gì hắn nói đều là thật. "Sở Dạ Ly, cảm ơn ngươi. Nếu ngươi cưới ta thì chỉ giúp cho ta thôi. Nhưng ta sợ ngươi sẽ vì ta mà bị liên lụy."

    "Nàng nhìn ta giống người sợ bị liên lụy sao? Được rồi mau ngồi xuống ăn cơm đi. Đêm nay quốc sư sẽ tới, đến lúc đó ta nhất định phải nói cho hắn biết tin tức tốt này." Hắn vỗ nhẹ vào vai ta, thật giống ảo giác, vì cái gì ta có cảm giác hắn chính là Diêm Vương, nhưng lại không còn thấy có ý oán hận của vị Diêm Vương kia nữa rồi.
     
    Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 8: Ly Vương (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Diêm Vương." Ta thử nói.

    Hắn không hề phản ứng tiếp tục uống cháo, thấy ta vẫn không nhúc nhích mới chậm rãi giương mắt hỏi: "Ta có chỗ nào rất kỳ quái sao?"

    "Không có." Ta vội cúi thấp mặt xuống không dám nhìn thẳng hắn, thật sự rất giống, phía trước có thể do hắc khí che kín khắp khuôn mặt hắn, giờ phút này ta phát hiện thế nhưng hắn và Minh Vương lại có tới bảy phần giống nhau. Đành ậm ừ hỏi: "Ngươi.. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ta có cảm giác quen thuộc nào không?"

    "Nói như vậy mới để ý hình như thật sự có, chẳng lẽ nàng cũng tin vào duyên phận?" Hắn cười xấu xa nhìn chằm chằm ta.

    "Chỉ là thuận miệng hỏi một chút." Ngươi không nhớ rõ điều đó là tốt nhất, hẳn là do tên ở vòng nhân đạo luân hồi bất thình lình giở trò quỷ, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mà Minh Vương hắn quả thật đã bị mất đi một phần ký ức. "Thất hoàng tử không muốn biết ta có thân phận như thế nào sao?"

    "Chờ thời điểm nàng nhìn thấy quốc sư thì sẽ biết thân phận của chính mình, nàng không phải lúc rơi xuống vách núi đã bị ngã tới mức hỏng não rồi đấy chứ?" Hắn chống cằm, vỗ nhẹ vào trán ta: "Nghe Bách Lý Dật Vân nói nàng phải thật vất vả mới nhặt về được cái mạng nhỏ này."

    Ta hất tay hắn ra, bĩu môi vẻ không tin: "Vị quốc sư này thực sự thần thông như ngươi nói sao? Vậy thì ta phải gặp bằng được vị kỳ nhân này rồi."

    "Nàng.. chưa từng gặp qua quốc sư? Chẳng lẽ nàng không phải con dân Đại Chu quốc?"

    Ta rửa chén, lắc đầu: "Ta rơi xuống vực ngã hư đầu, ngươi quên rồi sao?"

    "Ồ." Hắn đột nhiên gật đầu, dựa vào cửa nhìn ta bận rộn: "Trông cử chỉ của nàng thật không có giống bị ngã hư đầu nha. Quốc sư ở Đại Chu quốc và cả tứ quốc đều là không ai không biết, có thể nói hắn ta là kỳ nhân nắm giữ vận mệnh của cả quốc gia."

    "Nghe ngươi nói như vậy, vị quốc sư này hoàn toàn có thể thay thế hoàng đế." Ta tùy tiện lau vài cái trên người hắn, hắn khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm cử động của ta.

    "Nàng không thấy bẩn sao?"

    "Ta đã rửa tay sạch sẽ rồi." Ta đặt tay lên cánh tay hắn, cười xấu xa: "Thất hoàng tử, nếu ngươi đã thỏa mãn sống ở một nơi chăng đầy mạng nhện thế này rồi thì đừng nên ghét bỏ một chút chi tiết nhỏ nhặt của nương tử như vậy chứ, ha ha."

    Hắn chịu đựng sự chán ghét cực độ cũng không hề hất tay ta ra, chỉ có một vẻ mặt khinh thường. Ta thức thời mà dừng lại, nghĩ đến hắn thà rằng sở hữu một nơi chỗ nào cũng đều dơ hề hề vẫn phải giữ cho quần áo của chính mình sạch sẽ và phòng ngủ cũng vậy, có vẻ người này mắc bệnh ưa sạch sẽ.

    Đột nhiên muốn nhiều chuyện một chút liền hỏi: "Bách Lý Dật Vân và Giang Tử Yên cô nương rốt cuộc là có quan hệ gì vậy? Hắn nói với ngươi gì đó, mà ngươi phải lập tức phái người đưa nàng nhanh chóng trở về Giang phủ?"

    "Nàng thực sự rất muốn biết?" Hắn như đang suy nghĩ điều gì đó rồi chống cằm đi ra bên ngoài, thâm trầm mà thở dài một hơi: "Ta sợ nói ra nàng sẽ đau lòng."

    Ta làm sao phải đau lòng chứ, chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện cũ rích đã lâu rồi thôi mà, nếu không phải do bây giờ quá nhàm chán thì ta thật sự ghét bỏ khi phải nói về mấy cái chuyện vụn vặt thế này.

    "Haizz, cái tên gia hỏa họ Bách Lý này.." Sở Dạ Ly thử liếc mắt nhìn ta một cái: "Hắn ở trước cửa phủ của ta quỳ ba ngày, không ngủ không nghỉ. Tuy ta không rõ lắm hai người bọn họ có quan hệ gì, lại thực sự có chút cảm động. Nhưng ta càng tò mò vị cô nương Giang Tử Yên này vì sao so với ta còn nhẫn tâm hơn nhiều, nàng ta không nói một lời nào, thậm chí còn chưng ra ánh mắt chán ghét. Nên ta mới cho phép nàng trở về, để mọi người biết rằng Giang Tử Yên là nữ nhân Thất hoàng tử không cần, hơn nữa càng muốn xem Giang phủ bọn chúng sẽ có kết cục như thế nào."

    "Làm tốt lắm." Ta buột miệng thốt ra.

    Sở Dạ Ly có chút kinh ngạc: "Ta cho rằng nàng sẽ cảm thấy ta rất tàn nhẫn."

    "Không, ngươi làm vậy rất tốt. Một nữ nhân máu lạnh như thế đã bị Giang phủ vứt bỏ, chẳng lẽ nàng ta thật sự nghĩ rằng trông cậy vào ngươi có thể để cho nàng trở thành Vương phi, hoặc là giúp Giang phủ ở triều đình có một chỗ đứng? Thực sự ngu ngốc." Ta tức giận nói, quả nhiên thời cổ đại và phim truyền hình cẩu huyết và là một kiểu: "Đúng là tiếc thay cho Bách Lý Dật Vân."

    "Tiếc thay? Kẻ dám cho sẽ có người dám nhận, chỗ nào đáng phải tiếc hận? Vương phi của ta thật đúng là mềm lòng, nàng đối với người khác quá tốt vi phu sẽ ăn giấm đó." Hắn nhếch khóe môi, xoay người đi đến trước mặt ta.

    Ta nheo mắt lại, có lòng tốt mới có thể cứu ngươi. Ta đây mấy đời chính vì lương tâm quá tốt nên đều là chết sớm khi tuổi còn thanh xuân. "Vậy ngươi cần phải biến thành bình dấm chua, làm thê tử chính là mềm lòng như vậy, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt."

    "A, vậy vi phu liền chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi."

    Một đường vẫn luôn đi theo sau hắn, hắn đi đâu ta liền theo tới đó, do ai đó để cho ta ở một biệt phủ lớn như vậy chỉ quen được một người sống vĩ đại, cũng chỉ có thể nhìn thấy được mỗi hắn sống thế này chứ. Nếu ta không đi theo hắn, ta đã thật sự bị lạc đường rồi.

    Đi cả một buổi sáng, chân hắn thực khỏe nên không hề thấy kêu mệt, khả năng do khó lắm mới được có người nấu bữa sáng cho ăn no nê nên tương đối có sức lực. Nhưng ta thì chịu không nổi! "Thất hoàng tử, nghỉ một chút đi. Ngươi đưa ta đi vòng vòng một buổi sáng, căn bản cũng không tài nào nhớ được những cái đình đài lầu các đó, cái gì mà Vọng Nguyệt Đình, Thính Vũ Các, Cầm phường.. Ngươi tha cho ta đi, thực sự không thể nào nhớ nổi." Xua xua tay xin thua, ta dựa vào hành lang dài nằm bệt xuống, giả chết: "Không đi nữa, bây giờ muốn trở về đường cũng không có nhớ rõ."

    "Vương phi của ta, về sau khi nàng trở thành nữ chủ nhân nơi này rồi, nếu để người hầu, hạ nhân biết nàng trong phủ kích thước to to bé bé ra sao cũng không biết, há chẳng phải làm trò cười cho bọn họ hay sao?"

    "..."

    Bất đắc dĩ mà bị hắn lôi kéo lên, ta chỉ chỉ chân lại chỉ chỉ ngực và cả xương sườn: "Không phải ta thật không muốn đi, mà đau quá."
     
    Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 9: Ly Vương (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao nàng không nói sớm!" Sở Dạ Ly lập tức để ta ngồi xuống: "Ta cho rằng nàng đã khỏi hẳn rồi, tối hôm qua lén lút quét tước vệ sinh bận việc cả một đêm, sáng nay lại vì ta.. Ta hẳn là nên phát hiện ra sớm một chút."

    Nhìn thấy hắn vì thế mà căng thẳng, trong lòng vô và ấm áp, ngay cả Bách Lý Dật Vân khi đó trị liệu cho ta cũng chưa bao giờ toát ra loại tình cảm này. "Không có việc gì, sức khỏe ta hồi phục rất nhanh mà Bách Lý đại phu lại cứu người cũng vô và sốt ruột để có thể đưa ta tới đây. Kỳ thật ta nghe hắn nói xong, cũng rất muốn trợ giúp ngươi, rốt cuộc ta cũng là.." Lắc lắc đầu, còn nói lại chuyện cũ làm gì, "Không có gì, chỉ là từ ngày hôm qua ta bắt đầu phát hiện Thất hoàng tử chính là một người tốt, nếu như không có căn bệnh quái ác này, căn bản sẽ không nghèo túng thành như vậy rồi."

    Hắn buông tay của ta ra, liếc xéo nói: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Trừ việc ta là một người tốt, còn có lý do khác khiến nàng muốn ở lại nơi này không?"

    Ta đảo tròng mắt thầm nghĩ: "Ví dụ như ngươi trưởng thành vô và đẹp trai, ta cũng không thấy có thiệt hại chỗ nào."

    "Ha ha! Nàng thật đúng là cái gì cũng dám nói!" Hắn đột nhiên cười ha hả: "Tần Mặc à, nàng rốt cuộc là cô nương từ nơi nào tới, hiện tại cũng thật là đang muốn khiêu khích hứng thú của ta đó."

    Ta chỉ chỉ xuống đất, có chút bối rối: "Nếu nói ta từ nơi này tới, ngươi có sợ không?"

    "Hả, có gì phải sợ hãi. Ta đường đường là Ly Vương, còn chưa từng sợ qua thứ gì." Hắn thoải mái mà nhìn ta, khóe mắt mang theo ý cười: "Về sau nàng chính là Ly Vương phi, mặc kệ trước đây nàng đã gặp phải chuyện gì, quên mất cái gì, hoặc là nhớ rõ những gì, đều không cần phải lo lắng. Ta sẽ không chỉ mãi sống trong nghèo túng như vậy mà đi đến cuối cuộc đời, ta sẽ từng chút từng chút một đoạt lại tất cả những gì đã mất đi, trả lại nàng một Ly thành lộng lẫy như thuở ban đầu."

    "Ly Vương phi?" Ta nhìn bộ dạng lúc này của Sở Dạ Ly, đột nhiên trong lòng có một tia rung động, hắn là Minh Vương, quả nhiên trực giác của ta sẽ không sai, nhưng chuyện ta nợ hắn trước sau đều vẫn còn. "Ngươi được phong vương rồi?"

    "Mặc nhi chẳng lẽ không biết mỗi một hoàng tử sau khi thành niên đều sẽ rời khỏi hoàng cung và được phong vương, phong đất, mà nơi nàng đang ở đây là Ly thành, chính là trang viên của ta."

    "Ừm ừm." Ta cái hiểu cái không gật gật đầu, phim cổ trang xem vậy vẫn là chưa đủ rồi: "Chúng ta kế tiếp sẽ đi đâu? Có muốn dẫn ta ra ngoài đi dạo không?"

    Hắn sửng sốt, trốn tránh ánh nhìn của ta, thong thả nói: "Bọn họ nhìn thấy ta.. Đều sẽ né ra rất xa."

    Tim bỗng dưng đập thình thịch, co rút đau đớn, vội vàng kéo hắn qua: "Vậy càng phải đi ra ngoài, ngươi là Ly thành vương, ngươi hẳn là nên để cho mọi người đều biết, hiện giờ ngươi đã có thể đụng vào người khác! Có ta áp chế hắc khí trên người của ngươi, ngươi còn sợ cái gì!"

    "Không được." Hắn kiên quyết nói, "Dù có muốn đi ra ngoài thì cũng không phải là bây giờ, quốc sư đang mau chóng tới đây rồi, hắn gửi bồ câu đưa thư nói nhất định phải để hắn gặp được nàng, xác nhận ta thực sự không sao mới có thể ra ngoài phủ. Nên.. Để nàng chịu ủy khuất rồi."

    Là ta đã quá kích động, xem ra vị quốc sư này hẳn là người biết suy nghĩ thấu đáo hơn ai hết: "Thực xin lỗi, ta đã không để ý tới sự hoảng loạn của những người bên ngoài. Nếu ta không thể hoàn toàn trấn áp hắc khí trên người ngươi, ra ngoài làm hại đến người khác, vậy thì ta sẽ trở thành tội đồ. Là ta quá thiếu suy xét, haizz, vẫn luôn bốc đồng như vậy."

    Sở Dạ Ly sờ sờ đầu: "Nha đầu ngốc, ta biết nàng nhất định muốn ra ngoài đi dạo một chút. Yên tâm, chờ qua đêm nay, quốc sư sẽ an bài nhân lực tới làm việc trong phủ, đến lúc đó ta sẽ có thể mang nàng ra ngoài dạo chơi."

    "Quốc sư đối với ngươi thật tốt." Ta nói, từ đó vẫn luôn nghe hắn nhắc tới quốc sư, cũng chưa từng có đề qua phụ hoàng và huynh đệ tỷ muội của chính mình.

    "Đúng vậy, sau khi xảy ra chuyện này thì không ai còn dám đụng vào ta nữa, chỉ có duy nhất quốc sư." Hắn thở dài, ngón tay quấn quanh sợi dây bạc, bắt đầu cảm khái: "Bệnh này của ta chính là vì quốc sư mà đến, năm đó ta và hắn và nhau rơi vào trận pháp của địch, phụ hoàng hạ lệnh cần phải bảo đảm quốc sư còn sống trở về.. Cho nên nếu hắn thẳng tay vứt bỏ ta không thèm nhìn lại, đó là vong ân phụ nghĩa."

    "Sao lại như vậy được.." Vị hoàng đế Đại Chu quốc Sở Lăng Hàn này sao có thể thà rằng hy sinh nhi tử của mình cũng phải bảo toàn cho quốc sư.

    "Không cần bày ra cái ánh mắt này, ta không đáng thương." Hắn nhìn chằm chằm ta khẳng định nói: "Ta là Ly Vương kiêu dũng thiện chiến, đã từng được mọi người kính yêu, hiện giờ lại là Thần Chết mà người nào gặp cũng đều muốn bỏ trốn. Nhưng ta không hề hối hận, mất đi quốc sư, toàn bộ Đại Chu sẽ lâm vào khủng hoảng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng diệt quốc. Cho nên ta không oán hận bất kì kẻ nào."

    "Ta đối với ngươi thực kính nể, đổi lại là ta chưa chắc đã có thể làm ra những việc hy sinh được tới như vậy." Ta là một tội đồ đã chọn trốn tránh hôn nhân vì quyền tự do của bản thân mà không màng đến tổn thất sẽ đến với cả hai thế giới. "Ta sẽ oán, oán hận cha mẹ của chính mình vì sao lại có thể ta vứt bỏ, không màng cốt nhục thân tình, ta sẽ oán, oán hận chính mình vì sao được sinh ra ở hoàng gia, trở thành công cụ liên hôn, ta sẽ oán, oán hận bản thân vô dụng không thể tự làm chủ vận mệnh." Minh Vương à, Minh Vương, hoàn cảnh của ngươi hiện giờ với ta lúc ấy có bao nhiêu điểm khác nhau? Nhưng ta lại tuyệt đối không thể nào có được trí tuệ của ngươi.
     
    Phượng Chiếu NgọcRin Le thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...