Xuyên Không [Edit] Tà Y Cuồng Thê - Kim Tiểu Tài

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Glass Mask, 1 Tháng mười một 2020.

  1. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Tà y cuồng thê

    Tác giả: Kim Tiểu Tài


    [​IMG]

    Thể loại: Xuyên không, huyền huyễn, cổ đại, HE, ngôn tình, nữ cường

    Editor: Glass Mask

    Lịch đăng:

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Góp ý các tác phẩm của Glass Mask

    Nguồn coverted: Wikidich​

    Văn án:

    Mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang nằm ở chuồng heo, toàn thân đầy vết thương! Là người hay quỷ không phân biệt rõ, lại còn ở cùng heo? Chuyện đùa sao?

    Nàng là nữ quân y của bộ đội đặc chủng. Thế nhưng lại cùng ăn cùng ngủ với heo?

    Rõ ràng có thiên phú đặc biệt, nàng lại bị cười nhạo là phế vật?

    Kẻ ngu dốt không sợ chết quá nhiểu? Đến một cái, liền xử một cái đi

    Có điều, nàng mới xử xong một cái tiểu tiện nhân, bỗng dưng trước mặt liền xuất hiện một tuyệt thế yêu nghiệt mỹ nam?

    "Nữ nhân! Ngoan ngoãn chờ ta, không được gả cho người khác!" Này này, đến đây nói cho rõ ràng đi!

    Mỹ nam tử biến mất -- Phượng Mặc Vũ nổi giận! Nơi này của ta, ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao? Còn có tra nam tiện nữ không sợ chết đó, một cái nàng cũng nhất định không buông tha!

    - Có ơn với nàng? Đến chết không từ!

    - Đối nàng tàn độc? Vạn lần đáp trả
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên vào lồng heo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại lục Thiên kỳ

    Nước Ma La, thành Thanh An

    "Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn làm người thừa kế? Còn muốn gả cho Mộ Dung Phong? Trước tiên xem lại bộ dáng đầy phân và nước tiểu heo của mình đi! Đồ xấu xí!"

    Phượng gia đại tiểu thư Phượng Mặc Tâm cầm trong tay hỏa tiên, tức giận nhìn nữ tử tái nhợt, gầy yếu nằm trong chuồng heo.

    Phượng Mặc Vũ gần như ngất đi vì đau đớn!

    Nháy mắt, ngọn lửa lan dọc theo roi da, khiến gương mặt Phượng Mặc Vũ trở nên bỏng rát. Vết thương cháy khét, sâu hoắm hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Thật thảm không nỡ nhìn.

    Một roi này đánh xuống, Phượng Mặc Tâm là dùng hồn lực.

    "Đại tỷ tỷ.. Mặc Vũ sẽ ngoan mà, không cần đánh Mặc Vũ.."

    Phượng Mặc Vũ phun huyết, ngây ngốc rơi nước mắt ủy khuất nhìn Phượng Mặc Tâm, đôi mắt vô tội lộ ra sự cầu xin. Nàng trí lực thấp, làm sao có thể hiểu, vì cái gì đại tỷ tỷ đột nhiên cầm roi đánh mình?

    Phượng Mặc Tâm đang tức giận, sao có thể nghe lời cô nói?

    Trong mắt nàng, Phượng Mặc Vũ chỉ là một kẻ ngốc không thể thiếu trong Phượng phủ.

    Ở thành Thanh An này, cơ hồ một đứa trẻ ba tuổi cũng có hồn lực, càng miễn bàn Phượng phủ bọn họ hàng năm quyết chiến lôi đài đều là đệ tứ thế gia.

    Dựa vào tài năng thiên phú cùng sự dạy dỗ của mẫu thân và sư phụ, Phượng Mặc Tâm từ nhỏ luôn chuyên chú học tập, thao tác hồn lực, tu luyện võ học, hướng tới mục tiêu trở thành người thừa kế gia tộc trăm năm này.

    Mười lăm năm nay, nàng rốt cuộc trưởng thành, trở thành thiên tài Hồn Thuật Sư với hồn lực cao nhất trong những đứa trẻ đồng lứa Phượng phủ.

    Nhưng nàng vẫn như cũ không thể là người được chọn kế thừa Phượng phủ!

    Bởi vì nàng không thuộc dòng chính!

    Nàng trừng mắt oán hận nhìn người bị nhốt trong chuồng heo, thời gian dài bị nhốt cùng heo khiến toàn thân đều tản ra cỗ mùi hôi khó ngửi, tay chân run rẩy - Phượng Mặc Vũ.

    - - Tất cả đều tại Phượng Mặc Vũ! Phế vật không có nổi một tia hồn lực! Một kẻ ngu xuẩn trí thông minh thấp! Sự sỉ nhục của gia tộc! Trò cười của thành Thanh An!

    Thế nhưng Phượng Mặc Vũ lại là dòng chính!

    Mặc kệ nàng là phế vật ngu xuẩn, là sự sỉ nhục, làm trò cười cho cả thiên nhiên hạ, lão già gia chủ kia vẫn như cũ sủng nàng lên trời!

    Không chỉ có tên trong danh sách người kế thừa Phượng phủ, lão nhân gia còn lấy truyền thừa võ thư của gia tộc "Phi phượng ngự thiên" làm của hồi môn, đem nàng đính hôn cho đệ nhất thế gia, Mộ Dung gia thiếu chủ dòng chính - Mộ Dung Phong.

    Nàng làm sao có thể không hận?

    Phượng Mặc Tâm tưởng tượng đến vị công tử thanh nhã tựa gió, tuấn mỹ vô song, thanh danh hiển hách, nàng liền hận không thể giết chết Phượng Mặc Vũ.

    Gia chủ bế quan ba năm, trong ba năm này, nàng liền thu mua hạ nhân phụ trách quản lý chuồng heo, bí mật nhốt Phượng Mặc Vũ vào nơi hôi hám này, để nàng cùng heo sinh hoạt bên nhau.

    Ai kêu nàng sinh ra đã ngu xuẩn như heo?

    Hôm nay Phượng Mặc Tâm nhìn thấy Mộ Dung thiếu chủ Mộ Dung Phong, lúc đó Mộ Dung Phong vẻ mặt tiếc nuối đối nàng nói: Đáng tiếc, bản thiếu chủ sớm có hôn ước với Phượng Mặc Vũ, nếu không chắc chắn ngưỡng mộ đại tiểu thư ngài hồn tu tư chất thiên tài cũng dung mạo như tiên.. Đáng tiếc..

    Lúc nàng vừa nghe lời này, ngọn lửa giận dữ liền bùng lên!

    Phượng Mặc Vũ, vì sao phế vật thiểu năng trí tuệ nhà ngươi lại là hòn đá cản trở ta?

    Trong cơn giận dữ, Phượng Mặc Tâm đem bảy thành hồn lực rót vào hỏa tiên trong tay, mạnh mẽ quất xuống Phượng Mặc Vũ.

    Hỏa tiên và lồng sắt cọ vào phát ra quang mang chói mắt, một roi lại một roi, liên tiếp không ngừng quất vào mặt, thân thể Mặc Vũ

    Máu tươi đầm đìa, da thịt bong tróc, đau thấu tận tâm can

    Rất nhanh, Phượng Mặc Vũ liền nằm thoi thóp.

    "Đại tỷ tỷ.. Mặc Vũ sai rồi.."

    Phượng Mặc Vũ hèn mọn cầu xin, mỗi lời nói liền phun ra ngụm huyết lớn, nàng giơ tay bám lấy góc váy Phượng Mặc Tâm.

    Nhưng tay nàng quá bẩn thỉu và hôi thối, vừa mới đụng, liền làm Phượng Mặc Tâm thêm tức giận

    "Cút ngay!"

    Phượng Mặc Tâm đáy mắt tràn ngập khinh thường cùng ghét bỏ, đạp Phượng Mặc Vũ ra.

    Lần này, Phượng Mặc Vũ liền nằm im.

    Thấy Phượng Mặc Vũ nằm gục, thật lâu không động đậy, Phượng Mặc Tâm nắm chặt hai tay, thận trọng tiến lên từng bước, cố nén lại sự kinh tởm vì mùi thối, duỗi tay thăm dò mạch đập.

    - - Đã chết?

    Thôi xong, nhất thời không nhịn được, ra đòn quá tàn nhẫn, Phượng Mặc Vũ thật sự bị nàng đánh chết!

    Việc này nếu lộ ra, để lão gia tử biết, nàng nhất định phải trả giá thê thảm!

    Đến lúc đó, đừng mói đến vị trí người thừa kế, chỉ sợ nàng còn bị trục xuất khỏi gia tộc!

    Quy tắc đầu tiên của gia tộc: Con cháu Phượng gia tuyệt đối không thể huynh đệ tương tàn!

    Phượng Mặc Tâm sợ hãi, nhìn quanh nửa ngày, xác định không có ai, liền vội vã rời đi.

    Một cỗ thi thể đầm đìa máu tươi liền cứ thế bị vứt bỏ trong lồng heo Phượng phủ không ai quan tâm.

    Thẳng đến hoàng hôn buông xuống, những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

    Một tia sáng xẹt qua cắt ngang phía chân trời, lưu lại tàn ảnh bức người, đột nhiên rơi xuống.

    Quang mang chợt lóe rồi biết mất không ai hay.

    Cỗ thi thể trong lồng heo giật giật ngón tay.

    Phượng Mặc Vũ đột nhiên mở mắt.

    Ánh mắt hoàn toàn bất đồng với quá khứ, mất đi vẻ rụt rẻ nhát gan, ngốc nghếch, trở nên thanh lãnh như vực sâu dưới đáy thung lũng.

    Thứ nàng nhìn thấy đầu tiên là con heo béo ú đen sì đang uốn éo bên cạnh..

    "Chết tiệt!" Phượng Mặc Vũ nội tâm rít gào, thầm rủa: "Máy bay chiến đấu nổ mạnh thế nhưng ta chưa chết? Nơi này là chỗ quái quỷ nào? Tại sao ta lại ở cùng con heo uốn éo này?"
     
    thuyhienGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  4. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Súng lục biến mất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn con heo bẩn thỉu trong vài giây - Phượng Mặc Vũ quyết định hít thở sâu trước và bình tĩnh lại.

    Kết quả - - hít sâu cái khỉ mốc nha! Thiếu chút nữa thối chết! Nơi này cũng quá bẩn thỉu đi! Chuồng heo à?

    Quả thực phát rồ!

    Rốt cuộc kẻ thần kinh nào thiếu đạo đức đến vậy? Đem ta ném vào chuồng heo?

    Con mẹ nó! Chờ ta ra ngoài nhất định sẽ xử lý kẻ não tàn kia!

    Nàng thử di chuyển thân thể mình.

    "Đau.." Cơn tê dại truyền tới khiến nàng thở gấp, phì phò kiểm tra kỹ cơ thể mình.

    Quần áo rách bươm, không phải quân trang bộ đội đặc chủng, mà là trang phục cổ đại.

    Nàng toàn thân đều bị thương, cử động khẽ cái liền đến cả mặt cũng đau, vết thương không giống do vụ nổ hình thành, càng giống vết đòn roi hơn!

    Chẳng lẽ bởi vì nàng là quân y bộ đội đặc chủng, cứu người bị thương đủ nhiều, tích đủ công đức, cho nên trong nháy mắt máy bay nổ tung, ông trời ban đặc ân, cho nàng sống lại thêm lần nữa?

    Đúng lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân lén lút tới gần..

    Phượng Mặc Vũ bất động thanh sắc, chỉ nhìn thấy một nữ tử, lợi dụng ban đêm, lẻn tới chuồng heo.

    Nghĩ đến những vết thương trên người nguyên chủ, Phượng Mặc Vũ tạm thời giả chết để xem nữ tử kia muốn làm gì.

    Chỉ thấy kẻ kia mở chuồng heo, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi, vừa kéo vừa chửi rủa:

    "Ai kêu ngươi đối nghịch với tiểu thư chúng ta? Đáng chết!"

    Mắng xong còn hung hăng đá nàng

    Chết tiệt, thật đau!

    Phượng Mặc Vũ đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm kẻ kia.

    Dưới ánh trăng, ánh mắt nàng sắc bén như ưng.

    "A.." nữ tử kia kêu lên một tiếng, "Thì ra kẻ đần độn này chưa chết?"

    Phượng Mặc Vũ cười lạnh, nụ cười lộ ra tia khát máu, cực kỳ âm trầm như địa ngục Tu La:

    "Đã chết, nhưng Diêm Vương nói ta dương thọ chưa tận, cho ta hoàn dương, có thù báo thú, có oán báo oán nha."

    "Ngươi.." nữ tử kia sợ tới mức lùi lại hai bước, sau đó thân thể dừng lại, dường như hạ quyết tâm, đột nhiên rút chủy thủ từ trong tay áo ra: "Nếu đã như vây, ta thay tiểu thư giết ngươi diệt khẩu!"

    Phượng Mặc Vũ liếc mắt nhìn ra, kẻ này chỉ sợ công phu không tồi.

    Mắt thấy chủy thủ kia sắp cắt vào động mạch, mà nàng toàn thân trên dưới, nội ngoại thương cộng lại, thực sự không phải đối thủ của nàng kia.

    Phượng Mặc Vũ đột nhiên cảm thấy bên hông có cảm giác quen thuộc.

    Cơ hồ la bản năng, nàng liền sờ xuống eo mình.

    Nguyên bản hành động này chỉ là phản ứng trong tiềm thức, Phượng Mặc Vũ không ôm chút hy vọng nào, chính là nàng lại chạm phải khối sắt lạnh lẽo, nháy mắt kinh hỷ vạn phần!

    Kỳ quái, vật nàng yêu thích nhất ở thế kỷ 21 cũng đã theo nàng đến đây.

    Không chút chần chừ, nàng toàn lực rút nhanh nó ra, nhắm ngay đối phương! Bóp cò!

    "Bang!" một tiếng động lớn, mùi thuốc súng tràn ra không gian.

    Mà trên trán kẻ muốn giết Phượng Mặc Vũ xuất hiện lỗ lớn, màu từ đó phun ra.

    Nàng kia ngã thẳng ra sau, trước khi chết dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Phượng Mặc Vũ, như thể thấy ác quỷ bò ra từ địa ngục.

    "Thay ta chào Diêm Vương, nói ta cảm ơn hắn"

    Phượng Mặc Vũ cười lạnh, gương mặt bình tĩnh nhìn nàng kia chậm rãi ngã xuống.

    Mà trong tay nàng, là một khẩu súng lục quân sự CZ100 bảy tấc!

    Vũ khí lạnh hoàn toàn không thuộc về thời đại này!

    Đang lúc nàng lo lắng, làm thế nào khẩu súng lục này lại theo mình, súng đột nhiên biến mất một cách khó hiểu!

    Tình huống này là như nào?

    Kẻ nào đang chơi nàng sao?

    Tại sao khẩu súng nàng yêu thích lại biến mất?

    Trong lúc tràn ngập thắc mắc, nàng cảm nhận được thân thể có chút kỳ lạ, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một hình ảnh hư ảo!

    Nàng dường như thấy một nam nhân!

    Nam nhân một thân quần áo như lửa, nụ c ười khát máu trên khóe miệng, tóc dài búi gọn bằng viên đá quý màu đỏ.

    Lông mi hẹp dài cong cong, con ngươi đen pha chút sáng chói của viên hồng ngọc.

    Khuôn mặt đẹp tựa thần, như Tu La tắm hỏa mà sinh.

    Phượng Mặc Vũ có chút sững sờ, nàng sống đến giờ chưa từng gặp qua nam nhân đẹp như vậy..

    Hắn là ai?

    Phượng Mặc Vũ chưa kịp hỏi, Tu La mỹ nam môi mỏng khẽ mở:

    "Nữ nhân, người đến rồi, phải không?"

    Phượng Mặc Vũ sửng sốt, ảo giác còn có thể nói chuyện?

    Chưa kịp kinh ngạc, ảo ảnh liền tiếp tục:

    "Nữ nhân, ngoan ngoãn chờ! Ngươi không được chết trước khi bản giáo chủ tìm được ngươi!"

    "Cũng không được nhìn nam nhân khác!"

    "Càng không được gả cho bất luận kẻ nào khác!"

    Phượng Mặc Vũ mờ mịt, vừa định hỏi rõ ràng --

    Nam nhân trong ảo giác liền biến mất!
     
  5. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Giả ngây giả dại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Mặc Vũ kinh ngạc nhìn tay không, nhất thời ngẩn ra!

    Khẩu súng đã biến mất, mỹ nam tử trong ảo ảnh cũng không còn..

    Đây là tình huống gì?

    Mặc kệ đã, tự cứu quan trọng!

    Nàng cố nén cơn đau, bước từng bước ra khỏi chuồng heo hôi hám, bẩn thỉu, đầy sỉ nhục này.

    Dựa vào trí nhớ hỗn độn của nguyên chủ, nàng đại khái hiểu được thế giới này.

    Nguyên chủ trùng tên với nàng, đều là Phượng Mặc Vũ, thế giới nàng đang ở đương nhiên không phải thế kỷ 21 mà nàng quen thuộc, mà là đại lục Thiên Kỳ.

    Thế giới này tôn trọng cái gọi là "hồn thuật", cái này là linh hồn mỗi người có những tiềm năng khác nhau và có thể cảm nhận được những lực lượng tự nhiên và phi tự nhiên khác nhau.

    Lực lượng tự nhiên là các yếu tố có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được bằng mắt thường, chẳng hạn như phong, hỏa, thổ, thủy, lôi, khí.

    Các lực lượng phi tự nhiên là những thứ tâm linh ở các thế giới khác, chẳng hạn như thuật triệu hồi, thuật hắc ám, thuật phục hồi..

    Dựa vào gia tăng sức mạnh linh hồn để kiểm soát lực lượng mạnh mẽ này.

    Mà người tu luyện thuật này, gọi chung là "hồn thuật sư"

    Địa vị hồn thuật sư phân chia cũng vô cùng đơn giản, hồn thuật càng mạnh, cấp bậc càng cao!

    Cấp bậc của hồn thuật sư có thể trực tiếp định đoạt địa vị một người cùng vinh quang gia tộc.

    Nguyên chủ trước kia là kẻ ngốc, trong trí nhớ hỗn độn, trừ bỏ những sinh hoạt hằng ngày, chỉ có thể nắm bắt những tin tức hữu dụng này.

    Bình tĩnh lại, Phượng Mặc Vũ bước ra tiền viện.

    Hạ nhân Phượng phủ không ngạc nhiên trước bộ dáng hôi hám, bẩn thỉu của nàng, ngược lại trong mắt trừ bỏ khinh bỉ, chính là khinh thường.

    Phượng Mặc Vũ nghe bọn họ rầm rì bàn tán:

    "Nhìn xem, kẻ ngốc kia chạy từ chỗ nào ra? Trên người là cái gì? Phân heo sao? Thật thối!"

    "Mẹ nó, ngươi nhìn xem. Nàng ta không phải bị hủy dung sao? Là ai đã đánh? Thật xấu!"

    Phượng Mặc Vũ nén lửa giận, bình tĩnh bước đi--

    Hiện tại nàng quá yếu ớt, trong mắt những kẻ này, kẻ yếu dễ khi dễ, nàng sẽ không lãng phí sức lực trên những kẻ thấp kém này.

    Đúng lúc này, cách đó không xa có nữ tự chậm rãi đi về phía nàng.

    Người này mặc váy xanh lam, dung mạo thanh tú, khí chất dịu dàng nhưng lộ ra anh khí.

    Nàng thấy Phượng Mặc Vũ, không giống những người khác chế giễu, nàng dịu dàng nhìn Phượng Mặc Vũ, trong mắt còn vương lệ kích động như một hồi lâu không gặp:

    "Tam muội muội? Ba năm nay muội đã ở đâu? Tam muội đầu óc không tốt, không thể tu luyện hồn thuật, lại đột nhiên biến mất, thật khiến ta lo lắng! Ta còn tưởng rằng, tưởng rằng.. muội bị đại tỷ tỷ.."

    Phượng Mặc Vũ tìm kiếm trong trí nhớ thân phận người này -- hóa ra là nhị tiểu thư Phượng gia, Phượng Mặc Hà.

    Giọng điệu lo lắng, dường như là chân thành.

    Nhưng Phượng Mặc Vũ có thể cảm nhận được ý thức còn sót lại trong cơ thể nguyên chủ, khi nhìn thấy Phượng Mặc Hà, nguyên chủ rõ ràng vô cùng sợ hãi.

    Cảm giác sợ hãi này còn kinh khủng hơn cảm giác khi nàng nhớ lại Phượng Mặc Tâm.

    Nhưng ký ức nguyên chủ thiếu hụt, Phượng Mặc Vũ không thể tìm ra, nhị tiểu thư này đã làm ra chuyện gì đối với nguyên chủ?

    "Tam muội, muội đây là.."

    Phượng Mặc Hà nghiêng người về phía trước, nắm tay Phượng Mặc Vũ, đưa lên mũi ngửi rồi ngạc nhiên nói:

    "Muội chẳng lẽ.. bị đại tỷ tỷ nhốt vào chuồng heo sao?"

    Phượng Mặc Vũ thầm khinh thường, nàng bị giam trong chuồng heo lâu vậy, nếu nàng ta thực sự lo lắng cho mình, làm thế nào có thể không tìm thấy?

    Rõ ràng là đang diễn!

    Nghĩ đến đây, nàng không để lộ ra cảm xúc, mà đột nhiên nhào thẳng vào ôm Phượng Mặc Hà, như nhìn thấy ân nhân của mình, vừa xúc động vừa xót xa:

    "Nhị tỷ, nhờ Mặc Vũ tìm được đường sống trong chỗ chết mới có thể gặp lại tỷ, đại tỷ khi dễ muội, tỷ cứu muội a."

    Trong phút chốc, đống phân heo trên người Phượng Mặc Vũ cọ vào người Phong Mặc Hà, mùi hôi thối lan ra..

    Vẻ mặt ôn hòa vốn có ban đầu của Phượng Mặc Hà liền thay đổi!

    Nhìn nàng, Phượng Mặc Vũ không khỏi mỉa mai -

    Nguyên chủ lúc trước ngu xuẩn, vẫn có người muốn lấy mạng nàng, tuy rằng nàng hiện tại đã thay đổi linh hồn, nhưng nguy hiểm có lẽ còn lớn hơn trước.

    Nếu những kẻ kia trước đây không dùng hết sức để đối phó với tên ngốc này, một khi họ biết rằng mình không còn là một kẻ ngốc nữa.. thì họ nhất định sẽ diệt trừ mình không thương tiếc.

    Tốt hơn hết là cứ tiếp tục giả vờ ngây ngốc, để có thể nhìn rõ những gì được cất giấu trong Phượng phủ này!
     
  6. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Linh dược Tinh Thủy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Mặc Vũ ngây ngốc một đường theo Phượng Mặc Hà về phòng.

    Phượng Mặc Hà đóng chặt cửa phòng lại, ra lệnh cho hạ nhân lấy nước cho Mặc Vũ và chính mình tắm rửa.

    Đầu tiên là tẩy sạch phân heo dơ bẩn trên người, sau đó đun thêm nước ấm, đổ một ít chất lỏng vào trong thùng tắm đã vứt bỏ lâu ngày.

    "Tiểu thư, người vì sao còn cho nàng tắm? Người nhìn nàng ta ngu ngốc thế kia, cho nàng tắm rửa, thật lãng phí linh dược của chúng ta". Tỳ nữ bên cạnh Phượng Mặc Hà không khỏi tiếc nuối, "Linh dược Tinh Thủy khó có được, cả Phượng gia tổng cộng chỉ có ba chén nhỏ thôi!"

    Linh dược Tinh Thủy là một loại thuốc tắm cực kỳ quý hiếm ở đại lục Thiên Kỳ, có tác dụng giảm đau và thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương.

    Phượng Mặc Hà liếc mắt một cái, lười biếng mà cười nhạo:

    "Ngươi thì biết cái gì? Phượng Mặc Tâm không thể giết chết nàng ta, nàng ta vừa rồi náo loạn trước mặt đông người như vậy, gia chủ xuất quan không thể không biết chuyện này. Hiện tại nếu đã không thể diệt trừ nàng ta, chúng ta liền đem nàng sửa soạn thật chỉnh tề mà nghênh đón gia chủ, làm nàng thuận lợi kế thừa Phượng phủ mới tốt."

    Tỳ nữ dường như nghe được câu chuyện cười: "Tiểu thư, người đừng đùa, nàng ta là một kẻ ngốc, chọn nàng làm người thừa kế, vậy Phượng phủ làm trò cười cho thiên hạ sao?"

    Phượng Mặc Hà nhìn tỳ nữ như kẻ ngốc:

    "Ngươi cảm thấy một kẻ đần độn làm gia chủ dễ đối phó, hay để người gọi là thiên tài Phượng Mặc Tâm - Phượng đại tiểu thư thành người thừa kế dễ giải quyết?"

    "Chuyện này.. Nô tỳ đã hiểu."

    Nô tỳ nói lấy lòng:

    "Tam tiểu thư ngốc, đại tiểu thư tuy rằng tư chất tu luyện có thừa, nhưng đầu óc thiếu, bằng không cũng đã không lấy tam tiểu thư làm bia mà khi dễ, làm hại chính nàng tuy là thiên tài, nhưng lại không được gia chủ coi trọng. Cũng chỉ có nhị tiểu thư, người hồn thuật cao, lại hiểu được lễ nghĩa, bảo vệ tam tiểu thư trước mặt gia chủ cùng bọn hạ nhân, mới làm gia chủ coi trọng ngài. Về phần kẻ ngốc kia, chúng ta đương nhiên không cần lo lắng. Sau khi nàng thành gia chủ, chúng ta tìm cơ hội loại bỏ nàng, đến lúc đó thêm chút thủ đoạn, đem tội danh đổ lên đại tiểu thư, nhất tiễn song điêu, mọi chướng ngại đều có thể loại bỏ."

    Phượng Mặc Hà vui vẻ cười: "Cũng thật nhanh nhạy đó, không uổng công ta bồi dưỡng ngươi."

    Dừng một chút, nàng lại nói:

    "Hơn nữa, Phượng Mặc Vũ bị trọng thương như vậy, linh dược cũng chỉ có thể cứu nàng một mạng, làm miệng vết thương có thể mau chóng khép lại, nhưng mặt nàng nhất định để lại sẹo, vĩnh viễn không thể chữa khỏi. Về sau, trừ bỏ tiếng gọi kẻ ngốc và phế vật, chỉ sợ nàng còn là một xú nữ nổi danh nha!"

    Nói xong, Phượng Mặc Hà không nhịn được mà cười lớn.

    * * *

    Phượng Mặc Vũ là một quân y bộ đội đặc chủng xuất sắc, từ nhỏ thính lực đã vô cùng nhạy bén.

    Chưa kể, chủ tớ hai người kia coi nàng như kẻ ngốc, không hề kiêng kị gì. Ngay cả khi họ nhỏ tiếng thì thầm, khoảng cách một bình phong, nàng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng!

    Nhưng nàng vẫn bất động thanh sắc, chuyên tâm nhìn nước tắm trong thùng.

    Linh dược thấm vào vết thương có chút tê dại, loại cảm giác này có điểm giống cồn sát trùng ở thế kỷ 21.

    Nhưng linh dược này lại không phải cồn- nó là một loại chất lỏng lam nhạt. Chất lỏng tiếp xúc đến miệng vết thương, chỗ đó liền chảy ra máu đen, miệng vết thương liền được cải thiện tốt hơn.

    Phượng Mặc Vũ thấy thế, liền ngâm cả đầu mình vào trong linh dược.

    * * *

    Quả nhiên, những vết thương gớm ghiếc trên mặt cũng dần tiết ra máu đen.

    Phượng Mặc Vũ nháy mắt liền thấy thứ này thật thần kỳ:

    Quả nhiên là linh dược giải độc dưỡng nhan nha! Trừ độc, thư giãn gân cốt..

    Không cần lo lắng vết thương nhiễm trùng!

    Thật là hạ vốn gốc, Phượng Mặc Hà nữ nhân kia thế mà cắn răng cho nàng một loại linh dược tốt đến vậy!

    Không thể lãng phí!

    Phượng Mặc Vũ nín thở, cả người ngâm hẳn xuống nước.

    Phượng Mặc Vũ vừa tắm gội vừa cân nhắc, làm gia chủ trừ bỏ có thể định đoạt mọi chuyện trong Phượng phủ, còn có thể thu được lợi ích gì khác?

    Vì cái gì mà người gia tộc lại cốt nhục tương tàn, tranh đấu để đoạt vị trí này?

    Nhưng trí nhớ nguyên chủ quá hỗn độn, xác thực không tìm thấy đáp án.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2020
  7. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Kết ấn tia chớp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Mặc Vũ dành thời gian 3 ngày để làm quen với Phượng phủ

    Gia chủ hiện tại Phượng phủ là ông nội nàng, Phượng Nguyên Cực.

    Còn ba tháng nữa là gia gia xuất quan!

    Phượng Mặc Vũ có chút chờ mong được gặp gia gia nguyên chủ, dù sao trong trí nhớ nguyên chủ, lão gia tử vô cùng sủng ái nàng.

    Còn cha mẹ nguyên chủ, nàng có chút không rõ.

    Trong trí nhớ nguyên chủ thậm chí còn không có tên mẫu thân nàng.

    Hình dáng của cha nguyên chủ cũng có chút không rõ ràng, điều duy nhất nàng nhớ là tên của cha - Phượng Tử Nha!

    Nàng là con gái độc nhất của họ, bởi phụ thân chỉ cưới duy nhất một mình mẫu thân.

    Còn lại, nhà đại thúc bá cùng nhị thúc bá có nhị nhi nữ cùng nhi tử phân chia là:

    Phượng Mặc Tâm, Phượng Mặc Hà, Phượng Vô Lâm

    Từ lúc Phượng Mặc Vũ đến đây, nàng mới gặp qua Phượng Mặc Hà, Phượng Mặc Tâm cùng Phượng Vô Lâm đều chưa từng xuất hiện.

    Trong trí nhớ, Phượng Mặc Tâm là người lợi hại nhất trong con cái đồng lứa Phượng phủ.

    Đồng thời cũng là thủ phạm nhốt nguyên chủ trong lồng heo, sát hại nàng còn có ý đồ hủy thi diệt tích!

    Phượng Mặc Vũ vốn cho rằng, Phượng Mặc Tâm nghe tin nàng thoát khỏi chuồng heo, nhất định sẽ không kìm được tò mò, nóng nảy đến thăm dò.

    Thậm chí nhân cơ hội trước lúc gia chủ xuất quan, tìm cơ hội diệt trừ nàng lần nữa, nhưng đã qua ba ngày Phượng Mặc Tâm vẫn không có động tĩnh..

    Phượng Mặc Vũ cũng không vội tìm cách báo thù, thân thể nàng quá yếu, nàng dùng thảo dược để bồi bổ cơ thể, cường thân tráng cốt.

    Nàng ở thế kỷ 21 là tiến sỹ trung y, thạc sỹ Tây y.

    Tốt nghiệp xong, nàng được chọn vào lực lượng bộ đội đặc chủng với thành tích xuất sắc. Nàng đã làm quân y bảy năm, mỗi ngày đều cõng hòm thuốc xuyên qua mưa bom bão đạn.

    Hiện tại lại trọng sinh thành tiểu cô nương 13 tuổi, bốn bề nguy cơ, nàng phải thận trọng từng bước!

    Nhưng có một băn khoăn, nàng nghĩ mãi không ra..

    Làm thế nào mà khẩu súng lục biến mất?

    Liên tiếp mấy đêm, Phượng Mặc Vũ vắt óc mà suy nghĩ.

    Nàng tìm khắp những nơi nàng từng đi qua, thậm chí bóp mũi đi quanh chuồng heo vài lần, nhưng vẫn không tìm ra dấu vết khẩu súng!

    Cuối cùng, nàng có chút không khỏi nản lòng, lầm bầm với xà nhà:

    "Quái, liệu có phải bị ma ám không? Rốt cuộc là rơi ở chỗ nào? Đêm đó rõ ràng trên tay ta, nháy mắt lại không tìm thấy nữa?"

    "Thật là kẻ ngu ngốc!"

    Trong phòng giọng nam nhâncó chút lười biếng, mỉa mai vang lên.

    Ai?

    Nàng đang ở một mình trong phòng, chẳng lẽ lại là ảo giác?

    Không lẽ là nam nhân trong ảo ảnh lần trước nói với nàng "Không nhìn nam nhân khác! Càng không được gả cho nam nhân khác?"

    Phượng Mặc Vũ cẩn thận nhớ lại, phủ nhận suy đoán chính mình

    Không! Không phải hắn! Âm thanh không giống!

    Thanh âm lần này không dễ nghe bằng..

    Thanh âm kia có chút cưng chiều lại độc đoán có chút tà khí, gần như lập tức gọi nhớ đến khóe miệng quyến rũ như hồ ly..

    Mà thanh âm lần này.. lại tràn ngập khinh thường với nàng!

    Cho nên, khẳng định không phải một người!

    Phượng Mặc Vũ đột nhiên ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện lên tia sát ý: "Ai?"

    "À"

    Không có cấu trả lời, chỉ có một tiếng thờ ơ chế nhạo.

    Phượng Mặc Vũ cẩn thận phân biệt, giọng nói không có vẻ thù địch, về phần vị trí.. dường như không phải đến từ ngoài phòng, mà là trong phòng nàng.

    Thanh âm cực kỳ gần nàng! Phảng phất.. như trong chính cơ thể nàng!

    Phượng Mặc Vũ sửng sốt, cảnh giác nắm chặt tay, "Ngươi đang ở đâu?"

    "Ngu ngốc"

    Chủ nhân giọng nói uể oải mắng một câu, không nhanh không chậm giải thích:

    "Lòng bàn tay phải ngươi có kết ấn hình tia chớp, ngươi có thấy không?"

    Phượng Mặc Vũ mở bàn tay ra, hoàn toàn không có một cái ấn ký nào.

    "Lừa đảo?" Phượng Mặc Vũ hừ lạnh một tiếng, "Có giỏi liền lộ mặt đi rồi nói chuyện!"

    "Không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại. Không tin, ngươi tập trung tưởng tượng xem. Kết ấn đỏ trắng đan xen, hình tia chớp, nằm giữa lòng bàn tay"

    Mặc dù Phượng Mặc Vũ cho rằng chủ nhân giọng nói bị thần kinh, nhưng bằng miêu tả của hắn, nàng lại dễ dàng tưởng tượng ra hình dáng kết ấn.

    Điều không thể tưởng tượng chính là--

    Nàng tập trung nhìn vào lòng bàn tay một lúc, nơi đó ban đầu trống rỗng, thực sự lại có một cái đạo kết ấn..

    Phượng Mặc Vũ dụi mắt không tin, mở mắt ra, nó vẫn ở đó, không hề biến mất..

    Kết ấn hình tia chớp, chia thành hai phần, phần trên đỏ tươi như máu, phần dưới trắng sáng như tuyết, lập lòe một cách quỷ dị.

    "Ta đi!" Phượng Mặc Vũ mở to mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, giọng nói lại vang lên

    "Kết ấn trước mắt này hiện tại chỉ có người mới thấy, sau này khi ngươi thành hồn thuật sư, người khác mới có thể thấy. Mà ta ở trong kết ấn. Ngươi thử cảm nhận lực lượng kết ấn, liền có thể tiến vào không gian bên trong. Ta ở tầng thứ ba trong không gian".

    Lần này Phượng Mặc Vũ tin tưởng hắn, lập tức ngồi thẳng người, nhắm mắt lại, tập trung điều chỉnh hô hấp.

    Nàng cảm giác được!
     
  8. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Nha Sát xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một cố lực lượng ấm áp trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thông qua kết ấn tia chớp, chậm rãi chạy trong thân thể nàng.

    Từ lòng bàn tay tới cánh tay, từ cánh tay tới ngực, từ ngực lan ra toàn thân..

    Rất nhanh, toàn thân Phượng Mặc Vũ cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái.

    Mở mắt ra, Phượng Mặc Vũ ngây người.

    Nơi nàng đứng đã không còn là căn phòng rách nát, trước mặt là một tòa tháp Cổ Tháp tráng lệ, uy nghi.

    Từng tầng từng tầng một, cao ngất, chọc thủng tầng mây không nhìn thấy mái, thật không đoán được cao của nó.

    "Thấy sao, tòa Cổ Tháp này chính là nguồn năng lượng không gian trong kết ấn tia chớp của người. Nơi này có vô vàn pháp bảo cũng bí kíp võ kỹ, chỉ cần ngươi loại bỏ tư chất phế vật, chỗ này liền có thể giúp ngươi thoát thai hoán cốt"

    "Tuyệt thế sao?" Phượng Mặc Vũ không khỏi ngẩng đầu, tự hỏi

    "Không nghĩ tới nơi này thật đẹp"

    Giọng nói kia lại truyền tới, ý giễu cợt tăng lên vài phần:

    "Kết ấn trong tay ngươi có thể xuất hiện, cũng có thể biến mất. Không gian này có linh khí riêng, và tất nhiên lựa chọn chủ nhân có điều kiện. Ngươi có thể nhìn thấy nó, nhưng chưa có đủ tư cách tiến vào. Hiện tại ngươi chi là một phế vật, chỉ có thể lang thang bên ngoài, đến lực lượng đẩy cửa còn không có!"

    "Mẹ nó!" Phượng Mặc Vũ không nhịn được chửi rủa một tiếng: "Vậy ngươi kêu ta vào làm gì? Chơi ta?"

    Nam nhân khịt mũi khinh thường:

    "Ta muốn nhắc nhở ngươi, trong người ngươi có phong ấn. Chính vì vậy hồn lực của ngươi mới tiêu tán. Chỉ cần ngươi giải trừ phong ấn, hồn lực cũng tự nhiên theo đó trở lại. Sau đó ngươi có thể tu luyện thành Hồn Thuật Sư. Liền theo đó ngươi mới có đủ tư cách mở cánh cửa không gian này. Chẳng qua tư cách này còn chưa đủ, trong tòa tháp này có vô số cánh cửa, chỉ không ngừng tu luyện lên cao, mới có thể tiến vào càng nhiều phòng, đạt được nhiều tài nguyên."

    "Súng lục của ta cũng ở đây?" Phượng Mặc Vũ hỏi.

    "Súng lục nằm trong tầng không gian thứ ba, trong tay ta. Lúc ngươi vừa tới đây, năng lượng không gian không ổn định, vô tình lấy súng lục ra được. Hiện tại ngươi không có cách nào triệu hồi ra, chỉ có thể chờ sau này tu vi của ngươi đủ, mới có thể tùy ý lấy nó ra."

    Phượng Mặc Vũ cũng không hỏi nhiều điều vô nghĩa, dứt khoát hỏi:

    "Làm thế nào ta mới có thể giải trừ phong ấn chết tiệt này? Không gian này sẽ luôn ở chỗ này, chờ ta trở thành Hồn Thuật Sư để mở cửa sao? Sẽ không biến mất chứ?"

    "Ngươi mơ cũng đẹp quá rồi. Không gian này chỉ còn chờ ngươi một tháng. Sau một tháng nếu ngươi không thể mở cửa tòa tháp, nó liền biến mất."

    Phượng Mặc Vũ cảm thấy mình như kẻ cướp - chỉ còn thời gian một tháng, nàng phải khôi phục hồn lực, còn phải phá giải phong ấn, tu luyện thành Hồn Thuật Sư, lại còn phải đủ lực lượng để mở cửa tòa Cổ Tháp. Nghe thật viển vông!

    Từ trước đến nay, nàng vẫn như trong sương mù, căn bản không rõ, thế giới này là như nào!

    Chủ nhân giọng nói như hiểu được suy nghĩ của nàng, mở miệng an ủi:

    "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, một tháng tới, ta vẫn sẽ luôn giúp ngươi."

    Phượng Mặc Vũ trước tiên nghe lời này, mắt sáng rực, ngay sau đó lạnh lùng cười hỏi:

    "Ngươi nói thật dễ nghe, nói đi, đổi lại, cần ta giúp gì?"

    "Ồ, thì ra ngươi cũng không quá ngu ngốc."

    Hắn nói:

    "Điều kiện đơn giản, ta giúp ngươi chỉ điểm, ngươi giúp ta săn ác linh. Ta cần ba vạn ác linh mới có thể khôi phục nguyên thần, sau đó mới có thể rời khỏi không gian này ra ngoài. Còn ác linh là gì, chờ ngươi gặp, ta sẽ nói ngươi hay."

    Phượng Mặc Vũ ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời, khóe miệng nhếch lên. Nàng nói ra hai chữ: "Thành giao."

    Thỏa thuận đạt thành, Phượng Mặc Vũ hỏi: "Về sau thường xuyên phải tới đây, ngươi tên là gì?"

    "Ta đã sống quá lâu, đã quên tên mình.."

    "Vậy ngươi là cái quái gì? Người hay ma?"

    Trải qua vô số việc kỳ lạ, Phượng Mặc Vũ đã sớm quen, hiện giờ có gặp ma thì cũng không có gì mới lạ.

    "Ta không phải người, cũng chẳng phải ma. Ta chỉ là thông hiểu ngôn ngữ con người. Ta chỉ là một con quạ ngủ say, bảo vệ tòa tháp này đã vạn năm nay".

    Dừng một chút, hắn bổ sung: "Ta là nam."

    "Phì! Ta đương nhiên biết ngươi là nam. Nghe giọng nói còn không rõ sao?"

    Phượng Mặc Vũ cười nói:

    "Ngươi đã ngủ vạn năm. Chẳng lẽ ngươi ngủ đến quên cả tên mình?"

    Chỉ là nói đùa, Phượng Mặc Vũ không ngờ đối phương xấu hổ, khẽ "ờ" một tiếng.

    "Vậy ta đặt tên cho ngươi? Bằng không về sau, ta thường xuyên gọi ngươi là Quạ, không được hay cho lắm."

    Phượng Mặc Vũ vuốt cằm suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói:

    "Nha Sát-- tên này thế nào? Thế giới chúng ta có câu" Ba ngàn thế giới nha sát tẫn ". Ngụ ý giết hết ba ngàn quạ đen để vượt qua hắc ám. Ta rất thích câu này, tuy rằng đối với ngươi cái tên này không quá may mắn. Haha."

    "Tùy ngươi. Ta không để ý kiêng kỵ."

    "Vậy gọi ngươi Nha Sát đi! Này anh bạn, ngươi có thể hiện hình để ta nhìn ngươi được không?"

    Thành thật mà nói, Phượng Mặc Vũ có chút chờ mong, một con quạ có thể nói tiếng người, sống cả vạn năm sẽ trông ra sao?

    "Khỏi, ta rất tuấn tú, là thiên hạ đệ nhất soái ca quạ đen" Nha Sát nói nhẹ.

    "..."

    Phượng Mặc Vũ có chút cạn lời. Con quạ này cũng tự luyến quá rồi.

    Phượng Mặc Vũ liền khống chế ý thức, chậm rãi rời khỏi không gian, không quên phun lại một câu: "Không cho xem thì thôi, cũng không phải ta chưa thấy quạ đen bao giờ"

    Nói xong xoay người từ từ biến mất.

    Trên bầu trời không gian, nam nhân nhìn theo bóng dáng dần khuất của Phượng Mặc Vũ. Hắn quần áo đen bay theo gió, tóc đen đổ xuống như thác nước, đôi con ngươi đỏ sậm màu tà ác.

    Bên cạnh sườn lưng là đôi cánh đen mở rộng, che khuất cả bầu trời, phủ xuống mặt đất cái bóng khổng lồ.

    Đó là khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh, biểu cảm lại lãnh đạm, khát máu.

    Một hung thú viễn cổ đã say giấc ngàn năm, cứ thế mà bị đánh thức.

    Tiếc rằng, Phượng Mặc Vũ lại không thấy..
     
  9. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Kỹ thuật y học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng phủ rất lớn, có tới tận ba căn bếp.

    Cái nhỏ nhất chuyên chuẩn bị thức ăn cho gia súc, hai cái còn lại lớn hơn, một cái dành cho hạ nhân, còn một cái chuyên phục vụ chủ tử.

    Buồn cười chính là Phượng Mặc Vũ thân đích nữ Phượng phủ, hẳn là chủ tử trên chủ tử, kết quả đồ ăn còn không bằng heo!

    Ba ngày trước, Phượng Mặc Hà còn muốn bày ra bộ mặt bồ tát cho thiên hạ xem, sai người gửi đồ ăn tặng Phượng Mặc Vũ hai lần.

    Ba ngày sau, Phượng Mặc Hà có lẽ lười diễn trò, Phượng Mặc Vũ liền không có đồ ăn.

    Phượng Mặc Vũ nổi giận!

    Ở trong phòng nát, nàng tạm thời có thể nhẫn.

    Lúc trước khi nàng theo quân đội đánh giặc cứu người, vượt qua khói lửa chiến tranh, thậm chí còn ngủ cùng người chết, gian khổ còn thê thảm hơn gấp ngàn lần bây giờ!

    Thế nhưng, đồ ăn giao đến phòng nàng ôi thiu lại có mùi hôi, ngửi mùi còn chua hơn phân trong toilet, nàng thật không chịu nổi!

    Chỉ là hiện tại thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không thể luyện tập hồn lực, hơn nữa vũ khí át chủ bài là súng lục cũng không thể lấy từ tháp không gian ra, ngay cả tự vệ bây giờ cũng là vấn đề!

    Cho nên nàng không muốn xé rách mặt với đám khốn nạn đó, chỉ có thể tạm thời kìm nén lửa giận trong lòng, trước tiên tìm cách ấm bụng, sau đó mới tính chuyện khác.

    Vì vậy, nàng bắt đầu trộm đồ ăn trong phòng bếp!

    "Ngươi chẳng phải biết chữa bệnh sao? Vẫn còn lo lắng vì không có tiền? Đói bụng?"

    Một giọng nói lười biếng vang lên trong không khí.

    Đó là Nha Sát!

    "Không sai, ta biết y thuật, nhưng Thiên Kỳ đại lục này khác với thế giới ta từng sống. Xem ra nếu muốn thành thạo y thuật thế giới này, ta phải bắt đầu lại từ đầu."

    Nha Sát giải thích:

    "Chỗ này Dược Sư được tôn trọng, địa vị cao hơn cả Hồn Thuật Sư. Chẳng qua quá trình luyện dược vô cùng gian nan, phải dùng linh thức khống chế thiên hỏa mới có thể luyện chế, chính vì vậy chỉ có những người linh thức cường đại mới có thể trau dồi thành Dược Sư."

    Dừng một chút, Nha Sát lại nói:

    "Trước tiên cần phải tu luyện linh khí, thao túng thiên hỏa, sau lại luyện chế ra phá phong đan, mở ra phong ấn trong cơ thể ngươi, mới có thể phòng thích hồn lực và giành lấy không gian."

    Phượng Mặc Vũ đã hiểu: "Nói cách khách, hồn lực của ta bị phong ấn nhưng linh thức vẫn còn. Chỉ cần ta biết cách sử dụng, ta có thể dùng linh thức khống chế thiên hỏa tới luyện chế đan dược, trở thành Dược Sư."

    Nha Sát lạnh lùng cười: "Không sai. Ngươi chỉ cần nhớ --- ở đại lục Thiên Kỳ, hầu hết mọi người có thể tu luyên hồn lực trở thành Hồn Thuật Sư, nhưng rất ít người có thể tu luyện linh thức thành Dược Sư! Đó là lý do vì sao Dược Sư có địa vị cao và được kính trọng."

    Phượng Mặc Vũ nghe xong liền nhận ra có gì đó không ổn:

    "Làm Dược Sư khó như vậy sao? Nếu thật sự học được cách luyện chế đan dược, phá giải phong ấn và phóng thích hồn lực, thì ta có thể vừa là Dược Sư vừa là Hồn Thuật Sư"

    Nha Sát đang nhắm mắt dưỡng thần trong không gian, nghe được lời nói của Phượng Mặc Vũ bên ngoài, đột nhiên mở to đôi mắt sắc bén, tia sáng xẹt qua con ngươi đỏ rực.

    Xuyên qua ảo ảnh trong không gian, hắn nhìn vẻ mặt đắc chí của Phượng Mặc Vũ

    Hắn nhận ra rằng - nữ nhân có thể trở thành chủ nhân của mình- gan to hơn trời!

    Nha Sát trả lời: "Mặc dù rất khó, nhưng ngươi có được mục tiêu này là tốt rồi. Bởi vì người trước tiên phải trở thành Dược Sư, sau mới trở thành Hồn Thuật Sư được! Chỉ có như vậy ngươi mới có đủ tư cách bước vào cánh cổng không gian! Phượng Mặc Vũ, ngươi không có lựa chọn khác ngoài đánh cược một phen!"

    Phượng Mặc Vũ nghe xong nghiến răng nghiến lợi.

    Chỉ có thể đặt cược?

    Hoặc tiếp tục làm thiên hạ đệ nhất phế nhân! Hoặc đạt đến đỉnh cao nhân sinh, trở thành thiên tài được người trong thiên hạ kính ngưỡng!

    Hai con đường bày ra trước mặt, chọn đường nào, còn phải nói sao?

    Nàng, Phượng Mặc Vũ chỉ có một tín điều: Ngay cả bị nghiền xương thành tro dưới làn đạn kẻ thù, cũng không thể nộp vũ khí đầu hàng.

    Một - định - muốn - học - sẽ - luyện - dược!
     
  10. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Kẻ sát nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Mặc Vũ đi tới Tàng Thư Các Phượng gia

    Từ ký ức của nguyên chủ, Tàng Thư Các có người trông coi, ngày thường chỉ có con cháu Phượng gia mới vào được.

    Bởi vì trong Tàng Thư Các có nhiều bí tịch, để đảm bảo võ kỹ của gia tộc bị truyền ra ngoài, bọn họ chỉ có thể xem tại chỗ, không bao giờ được đem sách ra ngoài!

    Hơn nữa thời gian đọc cũng bị hạn chế--

    Mỗi ngày chỉ có thể đọc hai canh giờ!

    Phượng Mặc Vũ trước đây luôn là kẻ ngốc, và đương nhiên nàng chưa bao giờ vào Tàng Thư Các.

    Hôm nay, nàng lần đầu tiên tới nơi này, mới phát hiện..

    Hóa ra Phượng gia lại có nhiều người thích đọc sách đến vậy!

    Nơi này, nàng không chi nhìn thấy Phượng Mặc Tâm, Phượng Mặc Hà, mà cả đại bá nàng Phượng Tử Nhân, nhị thúc Phượng Tử Nghĩa, còn có nhi tử đại bá Phượng Tử Lâm.

    "Kỳ lạ nha, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đọc sách sao?"

    Một giọng nói lạnh lùng truyền đến:

    "Cút ngay! Đừng làm ô uế thánh địa Phượng gia Tàng Thư Các!"

    Phượng Mặc Vũ đang băn khoăn không biết tìm lý do gì tiếp theo để một bên tiếp tục giả ngu, bên khác vẫn có thể đọc sách trong Tàng Thư Các.

    Chợt nghe thấy lời chế giễu này, đáy lòng liền cười lạnh hai tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt không coi ai ra gì của Phượng Mặc Tâm!

    Phượng Mặc Vũ cảm nhận được nơi hồn phách nguyên chủ còn sót lại tia sợ hãi cùng tức giận!

    Còn dám làm nhục nàng trước mặt người khác? Kẻ giết người!

    Nàng thở dài, thầm an ủi hồn phách còn sót lại của nguyên chủ:

    Ngươi yên tâm, ta mượn thân thể của ngươi trọng sinh, thù của ngươi cũng là thù của ta, ân nhân của ngươi cũng là ân nhân của ta, có ân ta sẽ trả, có hận tất sẽ báo!

    Cảm giác hoảng sợ cùng tức giận bỗng chốc vơi đi không ít.

    Phượng Mặc Vũ từng bước tiến về Phượng Mặc Tâm, trên môi kín đáo nở nụ cười, giống như ác quỷ chui ra khỏi địa ngục đòi nợ!

    Phượng Mặc Tâm đáy lòng chợt lạnh:

    Kẻ ngốc này có điểm kỳ lạ?

    Ánh mắt đột nhiên trở nên trong suốt rõ ràng vậy?

    Nhìn thế nào cũng không giống kẻ ngốc như trước đây..

    Lúc trước ả chắc chắn đã giết chết kẻ ngốc này trong chuồng heo, chỉ là lúc ấy nhất thời kinh hoảng mà không kịp xử lý cái xác.

    Tối đó, ả đã sai tâm phúc đi giải quyết hậu quả, nhưng kỳ lạ thay, người được phái đi một đi không trở lại!

    Sau đó, Phượng Mặc Tâm không thể kiềm chế được, liền vụng trộm tìm khắp chuồng heo, nhưng Phượng Mặc Vũ đã không còn ở đó, chỉ thấy thi thể của tâm phúc ả sai đi.

    Cái thi thể kia thật thảm không nỡ nhìn..

    Một lỗ thủng xuyên qua trán, không biết bị thứ gì đánh xuyên qua, đến não cũng chảy ra!

    Đáng sợ nhất là xác chết vẫn mở to đôi mắt kinh ngạc

    Phượng Mặc Tâm cảm thấy có gì đó không ổn, đề phòng vạn nhất, sau khi xử lý thi thể sạch sẽ, ả liền hoảng hốt bỏ đi, không dám manh động.

    Thế nhưng điều kỳ lạ là, ngày hôm sau toàn bộ Phượng gia truyền ra, Phượng Mặc Vũ bình an vô sự!

    Phượng Mặc Tâm cảm thấy vô cùng khó hiểu!

    - - Phượng Mặc Vũ kẻ ngốc kia không chết?

    - - Vậy ai là người bị ả quất đến chết?

    - - Tâm phúc của ả đã chết như thế nào?

    Mấy vẫn đề này cứ giằng xé trong lòng, khiến ả mất ăn mất ngủ, nhưng cũng không dám hành động hấp tấp.

    Gia chủ sắp xuất quan, đồng nghĩa với việc cuộc lựa chọn người thừa kế sẽ sớm bắt đầu. Ả không thể làm gì khinh xuất lúc này, chỉ có thể án binh bất động quan sát một thời gian rồi lại nói..

    Thế nhưng kẻ ngốc này lại mò tới Tàng Thư Các?

    Nàng ta muốn đọc? Muốn học bí tịch? Nàng ta mà cũng muốn trở thành Hồn Thuật Sư?

    Nàng ra xem hiểu sao?

    Phượng Mặc Tâm luôn chán ghét kẻ đần độn Phượng Mặc Vũ này, mắt thấy Phượng Mặc Vũ từng bước tiến gần mình, nghĩ tới thân phận con vợ lẽ của mình, lại nghĩ tới thiếu gia Mộ Dung Phong ả ngày đêm thầm mong trộm nhớ, trong lòng càng thêm chán ghét kẻ ngốc kia!

    Rất nhanh, hỏa tiên hiện lên trong tay Phượng Mặc Tâm, nện xuống đất, ả chĩa vào mũi Phượng Mặc Vũ:

    "Tiến lên thêm một bước, hỏa tiên của ta sẽ không khách khí. Muốn tìm chết sao? Cút ngay khỏi đây!"

    Vốn dĩ Phượng Mặc Vũ muốn giả ngu tới khi gia chủ xuất quan, nhưng nàng cảm thấy nàng thực sự cần phải dạy dỗ lại đạo lý làm người cho tỷ tỷ não tàn này.

    Ta tìm chết?

    Ta thấy kẻ tìm chết chính là ngươi!

    Phượng Mặc Tâm não tàn thế mà đã thách thức giới hạn kiên nhẫn của nàng! Làm sao có thể loại giết người lương tâm không biết cắn rứt, lại còn trơ trẽn mắng nhiếc vào mặt nạn nhân?

    Nàng bất chấp tất cả, giống như bóng ma, tích tắc di chuyển đến trước mặt Phượng Mặc Tâm.

    Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nàng bóp cổ Phượng Mặc Tâm, một tay giật lấy hỏa tiên, đảo khách thành chủ - giơ cao lên, đánh vào mặt Phượng Mặc Tâm!

    "Chát!" Da thịt bong tróc!
     
  11. Glass Mask

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Ngân châm đấu pháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Mặc Vũ đối mặt với Phượng Mặc Tâm.

    Mấy năm nay ngươi đã đánh đập và sỉ nhục ta như nào! Nay ta sẽ hoàn trả đủ cho ngươi!

    Phượng Mặc Vũ không tu luyện cái gọi là hồn lực, nhưng nàng có khí lực nha! Kinh nghiệm của bộ đội đặc công nhiều năm không phải là không có!

    Nàng thành thạo tất cả các loại karate và taekwondo, thậm chí còn đi theo huấn luyện viên cấp quốc gia học triệt quyền đạo do chính Lý Tiểu Long sáng lập.

    Triệt quyền đạo- chặn đánh đối thủ, chiến đầu tử do, tấn công lấy thủy làm bản chất, phản kích đem hóa giải tất thảy thành vô hình.

    Bộ quyền do Lý Tiểu Long tạo ra, ở đại lục này, cho dù không có hồn lực hỗ trợ, cũng là bộ pháp tinh xảo, độc nhất vô nhị.

    Ngay khi Phượng Mặc Vũ ra tay, nàng đã khiến đối thủ bất ngờ!

    Phượng Mặc Tâm bị đánh choáng váng!

    Chuyện quái gì đang xảy ra thế này, nàng là thiên tài của gia tộc, từ nhỏ đã không ai đánh nàng.. Vậy chuyện gì mới xảy ra?

    Cái kẻ ngốc này mới lấy đi vũ khí bảo bối của nàng trong tích tắc..

    Phượng Mặc Tâm tựa như đã quên vết thương bỏng rát trên mặt!

    Nàng đưa mắt nhìn lại, phát hiện mọi thứ không phải ảo ảnh!

    Vừa rồi, nàng thật sự bị cướp mất vũ khí! Thật mất mặt! Lại còn bị kẻ ngốc không có chút hồn lực nào đánh cho!

    Bây giờ má trái đau vô cùng, thật có khả năng bị hủy dung!

    Nhục nhã làm sao!

    "Phượng! Mặc! Vũ! Kẻ tiện nhân này!"

    Phượng Mặc Tâm hoàn toàn nổi cơn điên, mười thành hồn lực sục sôi, tại thân thể nàng đỏ rực, có thể thấy bằng mắt thường, nhanh chóng tập trung về một điểm, hội tụ lấy thành Phượng Hoàng ngạo nghễ, đánh úp về phía Phượng Mặc Vũ.

    Cùng với chiêu thức phóng ra, Phượng Mặc Tâm kiêu ngạo:

    "Hôm nay để ngươi chứng kiến, sự lợi hại của Phượng Hoàng trùng sinh!"

    Đây là một võ kỹ chỉ có Hồn Thuật Sư hỏa tính mới có thể luyện được, đồng thời là võ kỹ cao nhất mà Phượng Mặc Tâm đang tu luyện.

    "Mặc Vũ! Tránh ra! Đây là sát chiêu! Ngươi không thể chịu đựng nổi đâu!"

    Nha Sát trong không gian nhắc nhở cô, giọng mang sự lo lắng hiếm có.

    * * *Loại võ kỹ nho nhỏ này, căn bản Nha Sát không sợ, thế nhưng hắn không thể giúp được Phượng Mặc Vũ từ trong không gian, đây là điểm trọng yếu!

    "Thật là khoa trương nha!" Đây là là lần đầu tiện Phượng Mặc Vũ nhìn thấy phượng hoàng lửa biến hình trong không trung như trong bom tấn 3D huyền huyễn tại rạp chiếu phim, không khỏi trầm trồ thốt lên.

    Nàng vẫn chưa hiểu gì về hồn lực, nhưng nhìn hào quang mãnh liệt toát ra từ hỏa phượng hoàng trước mắt, nàng cũng có thể thấy uy lực của võ kỹ này không hề tầm thường.

    Trong lúc vội vàng, nàng không thể nghĩ ra cách nào để thoát khỏi thảm cảnh này, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, lấy từ trong tay áo ra ngân châm, lập tức bắn về phía Phượng Mặc Tâm đối diện!

    Ngân châm này được tạo ra khi nàng đến thế giới này vào ngày thứ hai.

    Khi đó, Phượng Mặc Vũ đã lục tung mái hiên đổ nát nơi nàng sống! Chỉ để tìm mấy miếng bạc!

    Nàng dùng vài lượng bạc này, đến thợ rèn để làm ngân châm.

    Người thế giới này chưa từng nhìn thấy cây kim tinh xảo nhưng có độ xuyên thấu như vây, nàng đã mất thời gian dài để giải thích cho thợ rèn chế luyện 300 chiếc ngân châm.

    Vốn dĩ nàng định dùng để châm cứu, điều hòa cơ thể, nào ngờ lúc này có tác dụng!

    Phượng Mặc Vũ bắn một hơi 18 cây ngân châm! Lần lượt 18 yếu huyệt quan trọng của Phượng Mặc Tâm!

    Thật may mắn! Kim đâm trúng!

    Phượng Mặc Tâm trúng châm. Đột nhiê, nàng cảm thấy như có vô số côn trùng, kiến cắn vào xương tủy, toàn thân đau đớn, ngứa ngáy, sức lực tựa như biến mất..

    Mà nàng đang tập hợp mười thành hồn lực để sinh ra phượng hoàn, nay thiếu lực mà tiêu tán giữa không gian.. nàng cũng bị phản phệ, tim phổi tổn thương, nôn ra ngụm máu lớn!

    "Mặc Tâm!"

    "Tỷ tỷ!"

    Hai tiếng gọi đầy lo lắng này là của đại bá Phượng Mặc Vũ- Phượng Tử Nhân- cha của Phượng Mặc Tâm và em trai nàng, Phượng Mặc Lâm.

    Nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình đang bị hồn lực phản phệ, Phượng Tử Nhân vội vàng đỡ Phượng Mặc Tâm, đau lòng hỏi: "Thế nào? Chống đỡ chút!"

    "Cha.." Phượng Mặc Tâm cố gắng miễn cưỡng gọi một tiếng. Hồn lực trong cơ thể bạo động khiến nàng ngất đi trong đau đớn.

    "Tỷ tỷ!" Phượng Mặc Lâm không nhịn được, tức giận nắm lấy tay áo Phượng Tử Nhân, căm hận nhìn Phượng Mặc Vũ bên kia, nghiến răng nghiến lợi từng chữ:

    "Cha! Là con tiện nhân không cha không mẹ kia hại tỷ tỷ ta! Cha mau giết chết ả!"

    Phượng Tử Nhân chăm chăm nhìn con gái bảo bối hắn luôn sủng trong tay, chưa nỡ để chịu khổ qua, làm sao có thể nhẫn nhịn?

    Nguyên bản đang căng thẳng, cố gắng duy trì, bỗng chốc liền biến mất khỏi khuôn mặt

    "Ngươi trước đỡ đại tỷ của ngươi về phòng, sau đó mời dược sư tốt nhất Thanh An thành đến chữa trị cho nàng!"

    Phượng Mặc Lâm căm thù nhìn chằm chằm Phượng Mặc Vũ, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống nàng, sau đó vẫn là làm theo lời Phượng Tử Nhân.

    Thật ra mà nói, Phượng Mặc Vũ không ngờ rằng Phượng Mặc Tâm sẽ bị hồn lực phản phệ.. Nàng vốn dĩ chỉ muốn giải quyết tình hình trước mắt, giờ tốt rồi vị đại bá này hẳn sẽ không buông tha nàng.

    Cũng tốt, nước lên thuyền lên, giặc tới thì đánh, nàng, Phượng Mặc Vũ không muốn gây rắc rối, nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức cả!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...