Đam Mỹ [fanfic] [mewgulf] - Em là món quà của anh - Lê hạ băng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lê Hạ Băng, 14 Tháng năm 2021.

  1. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 40: Xin lỗi em.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Mew ra khỏi phòng tắm thì không thấy Gulf ở trong phòng khách, chỉ thấy có một bóng lưng đang bận rộn, đi qua đi lại trong bếp.

    Anh mỉm cười khi thấy hình ảnh này.

    Từ khi ở bên cạnh Gulf, số lần anh nở nụ cười còn nhiều hơn cả một năm không có cậu cộng lại.

    Sức mạnh của tình yêu..

    Mew tiến lại bếp, rồi ôm lấy Gulf từ phía sau. Anh là Gulf giật mình nhưng mùi hương trên người anh khiến cậu nhận ra Mew.

    Mew vừa tắm xong nên trên người hương thơm rất rõ ràng, đây là mùi thơm đặc trưng của anh. Có mùi này thì khi đi ngủ Gulf có thể ngủ rất ngon.

    "Em làm gì đấy?"

    "Làm cơm cho anh, em chỉ biết làm thịt heo lá quế thôi, anh ăn đỡ nha."

    "Em làm gì anh cũng sẽ ăn hết. Thế có cần anh phụ gì không?"

    "Gần xong rồi, anh bỏ cơm vào lò quay lại giúp em nhé."

    "Tuân lệnh, vợ yêu."

    Gulf lườm anh một cái.

    "Ai là vợ của anh chứ!" Gulf lầm bầm nói nhỏ, nhưng miệng vẫn cong lên.

    Ngoài món mì gói trứng chiên ra thì Gulf còn biết món thịt xào húng quế này nữa, đây chính là chân ái của Gulf, nên cậu rất tự tin khi làm.

    Gulf nảy ra trong đầu ý định đi học nấu ăn, như vậy có thể cùng nấu ăn với anh, hoặc là những ngày anh đi làm về trễ như thế này thì cậu có thể nấu cho anh ăn.

    Cuối cùng cũng xong xuôi, mọi thứ được bày biện lên bàn ăn. Dù rất đơn giản nhưng Mew ăn như thể đang ăn một món sơn hào hải vị gì đó, nhìn anh ăn ngon như vậy Gulf cũng yên tâm.

    Sau lần Mew để Gulf vào bếp nấu mì cho anh, anh cũng có chút hơi sợ hãi với món ăn Gulf nấu, cũng không muốn để cậu phải mệt mỏi.

    Nhưng cậu đã vất vả vào bếp nấu cho anh thì dù có là thuốc độc anh cũng sẽ ăn.

    Nhưng lần này, khác với tưởng tượng của Mew. Món ăn được Gulf nêm nếm rất hoàn hảo, dù rau có hơi nhừ nhưng không ảnh hưởng nhiều đến hương vị của món ăn lắm.

    Một bữa này Mew vét sạch hết tất cả mọi thứ trên bàn.

    Ăn uống xong xuôi, Mew giục Gulf đi tắm rồi cả hai đi dạo. Đã lâu rồi hai người chưa đi dạo với nhau.

    * * *

    Thời tiết lúc này đã cuối thu, về đêm lại càng lạnh, nên lúc ra ngoài trước khi đi Mew quấn Gulf chặt chẽ không hở chỗ nào mới yên tâm cùng cậu ra ngoài.

    Hai người đi dạo ở công viên ngay dưới chung cư, đèn điện rất sáng, đường cũng sạch sẽ, đặc biệt là những hàng cây xanh to lớn hiện tại đã thưa lá hơn rất nhiều. Bóng nó hắt dưới đường tạo thành một bức tranh rất nghệ thuật.

    Cả hai đan chắc mười ngón tay vào nhau, Mew cho tay cả hai người vào trong túi áo.

    Hiện tại anh với Gulf đang mang áo khoác bông, hai cái y chang nhau, chỉ có điều của Mew là màu đen, còn Gulf là màu trắng.

    Hơi lạnh làm cho đầu mũi của Gulf có chút ửng đỏ, áo bông cao che khuất cổ, chỉ lộ ra cái đầu. Hình ảnh như vậy rất dễ thương.

    [​IMG]

    Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

    Hai người kể cho nhau nghe về những câu chuyện trong ngày, kể cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.

    "Thằng Ten hôm nay giờ ăn trưa, nó dám cướp thịt gà của em nữa chứ! Em tức quá đánh cho nó một phát vào đầu, cho chừa cái tật. Người ta bảo trời đánh tránh miếng ăn mà lị, cứ dành đồ của em!"

    "Thật là hư, để đó anh. Môn của anh Ten rớt chắc, trả thù giúp em, nhé!"

    "Không, không cần đâu mà, em chỉ nói vậy thôi." truyencuaBang

    "Thế khi nào em muốn trả thù thì nói anh nhé, có người yêu làm giáo sư tiện lắm đó!"

    Mew nói vậy chỉ vì muốn trêu Gulf mà thôi, anh thật sự coi Gulf là con nít mà dỗ dành.

    "À, nhắc đến bọn nó mới nhớ. Nãy em hỏi chúng nó rồi, chúng nó bảo lúc nào cũng được nên anh rảnh thì anh sắp xếp thời gian rồi nói em nhé, em bảo bọn nó!"

    "Được, ngày mai anh rảnh, em cũng không có lớp. Ngày mai luôn được không?"

    "Ngày mai ạ? Cũng được ạ, để tý về em nói."

    Hai người nhìn nhau rồi cười, im lặng đi tiếp. Một lúc sau Gulf mới lên tiếng:

    "Công việc của anh như thế nào rồi?"

    "Xong rồi, hiện tại chỉ cần đóng gói, vận chuyển đi nữa là xong. Thời gian qua không ở bên em được nhiều, xin lỗi em."

    Mew kéo Gulf quay sang đối diện với anh, lấy trán của anh tì vào trán của cậu, cả hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

    "Không sao, em hiểu mà. Chả phải cứ có thời gian là anh lại chạy về nhà với em đó sao!"

    "Ừm, cảm ơn em." Mew nói.

    Một lúc sau hai người mới về lại chung cư. Vào nhà một hồi lâu sau mới có thể xua tan được cái lạnh bên ngoài.

    Cả hai vệ sinh cá nhân rồi cùng đi ngủ sớm, Mew và Gulf cả ngày nay đều mệt mỏi rồi.

    Trước khi đi ngủ, Gulf vẫn không quên nhắn tin vào nhóm chat về thời gian và địa điểm cho buổi gặp mặt ngày mai.

    Xong xuôi cả hai cùng leo lên giường, Gulf lại nằm gọn trong vòng tay của Mew, khiến Gulf rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhiệt độ trên cơ thể Mew cũng cao hơn cậu nên làm Gulf rất ấm áp.

    Hết chương 40.
     
  2. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 41: Chuyển đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Gulf vừa mở mắt ra đã thấy lồng ngực của anh trước mặt mình.

    Cậu không nhịn được được tay lên sờ thử.

    Thật rắn chắc. Cảm giác sờ sờ thật thích! Gulf nghĩ.

    "Sờ đủ chưa?"

    Tay Gulf bị Mew nắm lấy.

    Gulf giật mình, cậu ngước mắt lên nhìn Mew. Có chút chột dạ, như ăn vụng bị bắt quả tang vậy.

    "Em chỉ là, chỉ là.."

    Nói một hồi cậu cũng không biết bản thân bị cái gì, tại sao lại sờ ngực Mew như vậy? Cậu tự cảm thấy bản thân thật là lưu manh.

    "Nhưng mà, có phải để anh sờ lại của em, mới công bằng. Có đúng không?"

    Nghe đến đây, Gulf ngại ngùng, lao ra khỏi chăn chạy như bay vào nhà tắm.

    "Ha ha ha.."

    Cậu đi chỉ còn lại mình Mew được một tràng cười thoải mái.

    Ngày mới của anh, chỉ cần bắt đầu như vậy là anh đã cảm thấy hạnh phúc làm rồi.

    Xong xuôi, hai người ra ăn sáng, bữa sáng cũng rất đơn giản, chỉ ăn vài cái bánh sandwich kẹp trứng chiên và thịt nguội. Gulf cũng bị Mew ép uống hết ly sữa cả hai mới chuẩn bị ra ngoài.

    Kế hoạch của cả hai hôm nay là đi lại nhà Gulf, lấy đồ cho cậu. Nên không gấp, cứ từ từ thong thả.

    Mew nhất quyết đòi chọn đồ cho Gulf cho bằng được, Gulf cũng chiều theo ý anh.

    Để anh chọn, cậu chỉ cần yên tâm mang là được.

    Hôm nay Mew chọn cho Gulf một cái áo len mỏng cổ lọ màu đỏ đô, phối với một chiếc quần jean màu xanh đậm.

    Gulf cầm áo, nhìn nhìn một lúc:

    "Áo này hình như em không có? Anh có lấy nhầm áo anh cho em không?"

    "Không, đồ anh mua cho em đó! Còn nhiều lắm, mang từ từ."

    "À, anh mua khi nào thế? Sao em không biết?"

    "Làm sao mà em biết được? Nhanh, đi thay đồ đi, anh thay ở đây luôn. Hay là.. em muốn thay đồ cùng anh?"

    Trên mặt Mew nở một nụ cười rất gian.

    Biết là anh trêu mình như cậu vẫn không nhìn được đỏ mặt, ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.

    Gulf nhớ lại, từ khi mình bên anh đến giờ, cậu toàn bị anh trêu chạy mất. Mình à, mày phải cứng rắn lên, phải trêu lại anh, tại sao cứ để anh trên mình miết thế được. Gulf nghĩ.

    Lúc Gulf xong xuôi bước ra, nhìn thấy người trước mắt, cậu sững sờ, trên mặt không thể giấu nổi sự ngạc nhiên lúc bây giờ của cậu.

    Cậu và Mew đang mang đồ đôi, hai người giống nhau y đúc.

    Vậy ra đây là cảm xúc Mew khi thấy cậu mang bộ đồ ngủ giống anh.

    "Anh.. đây là?"

    "Đồ đôi đó. Anh mua cho hai đứa chúng mình nhiều đồ đôi lắm. Dáng người hai đứa mình cũng sêm sêm nhau nên cũng dễ mua đồ. Em thích không?"

    "Dạ.. có ạ. Chỉ là nhìn có chút chưa quen thôi ạ."

    "Không sao, còn nhiều đồ, rồi sẽ quen. Lại đây, mang áo khoác rồi đi nào."

    Là mang cái áo khoác dạ tối qua, giờ nhìn hai người như là sao chéo rồi dán vậy, nếu không phải có màu áo khoác khác nhau, thì thật sự là sao chép, dán rồi.

    Nhưng thấy Mew vui vì cả hai mang đồ giống nhau như vậy, cậu cũng vui theo.

    Đồ của Gulf mang đi cũng rất ít, nhưng vật dùng cơ bản đã có bên nhà Mew hết rồi.

    Gulf xếp nhanh mấy bộ quần áo đá bóng, giấu vài cái quần nhỏ xuống dưới đáy túi. Đến bên bàn sách cầm theo vài quyển sách vở kỳ này đang học, cũng tiện tay cầm luôn mấy lọ kem chống nắng, dưỡng ẩm linh tinh của cậu.

    Ngày trước cậu không có dưỡng da, vốn chỉ có một lọ kem chống nắng. Sau này Mew mua về, nói cậu dùng thêm để bảo vệ da. Vì cậu hay đi đá bóng ngoài trời, không bảo vệ sẽ bị hư da. TruyencuaBang

    Cậu cũng nghe lời nên tối khi tắm xong cũng trét trét vài cái.

    Xong xuôi ở trong phòng ngủ, cậu ra phòng khách gom đống đĩa game đang chơi dở vô một cái túi khác, rồi lấy bình nước mà cậu hay dùng khi đi đá banh.

    Ra đến cửa, trước tiên cậu cho đôi giày đá bóng của mình vào trước, rồi mới đến đôi dép lên quen thuộc của cậu.

    Xong xuôi, Gulf đứng ở giữa nhà nhìn quanh một vòng. Cơ bản là không còn gì nữa rồi, thiếu gì thì có thể quay lại lấy sau, dù gì cũng gần.

    Mew một bên phụ cậu xếp đồ lại ngăn nắp, rồi chuyển đồ ra xe cho Gulf.

    Đối với người chuyển nhà thì đồ của Gulf chuyển đi là rất ít rồi.

    Sau đó cả hai đến trung tâm thương mại lượn một vòng đã rồi mới về nhà.

    Lúc về nhà đã quá bữa trưa, nhưng vừa nãy khi đi trung tâm thương mại, Mew và Gulf đã ăn tại KFC rồi nên về nhà không nấu nữa.

    Đến chuẩn bị gần tối, cả hai lại tay trong tay đi đến địa điểm gặp mặt với hội bạn Gulf.

    Gulf cả buổi chiều luôn miệng nói không sao, không lo lắng, chỉ là gặp bạn thôi mà, không sao.

    Nhưng khi lên xe rồi, cậu vẫn đang còn bất an, khẩn trương.

    Gulf lo rằng bọn Ten không chấp nhận được việc cậu yêu người đồng giới thì sao làm sao đây?

    Họ sẽ không chơi với cậu nữa ư?

    Họ có khinh thường cậu không?

    Với cả nếu biết người yêu cậu là giáo sư trong trường họ sẽ nghĩ như thế nào?

    Nếu họ không chấp nhận cậu phải làm sao?

    Cậy không muốn mất đi những người bạn này. Tuy bình thường Gulf cục súc nhưng không có nghĩa là cậu không tình cảm, ngược lại cậu là người sống tình cảm hơn ai hết.

    Gulf càng nghĩ càng lo lắng, hai tay đan chặt lại với nhau, đặt trên đùi.

    Mew thấy vậy thì nắm lấy tay cậu, anh nắm thật chặt như muốn cho cậu thêm sức mạnh.

    Muốn nói với cậu rằng: Yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cậu.

    Hết chương 41.
     
  3. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 42: Mew, người yêu tao.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một phòng riêng của nhà hàng, tiếng trò chuyện rất ồn vang vọng ra tận hành lang ngoài cửa.

    Đây là căn phòng Mew đã đặt, còn người ngồi trong đó là hội bạn của Gulf.

    Nhìn quanh bàn ăn thì đã có tám người có mặt, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính kia thôi.

    "Nè, người yêu Gulf nhiều tiền lắm hả? Đặt cả phòng riêng ở một nhà hàng đắt đỏ sang trọng như thế này?" Ten nói.

    "Ai mà biết, được mỗi Mild biết!" Bight nhìn Mild.

    "Ta cũng không biết, đừng có cái gì cũng bảo ta biết! Ví tiền người yêu Gulf sao ta biết được. Nhưng ta biết đây chắc chắn không phải tiền Gulf." Mild ra vẻ suy nghĩ nói.

    "Xì.." hội bạn xung quanh ồ lên.

    "Ta còn tưởng gì!"

    "Gulf có bao giờ có tiền à? Nói thừa!" Mọi người cho Mild một ánh mắt khinh bỉ, không hiểu sự đời.

    "Auu.." Mild gãi đầu, hoang mang. Sao cứ là cậu bị bắt nạt vậy nè?

    "Cạch"

    Mọi âm thanh phía bên trong đều không hẹn mà cùng nhau ngừng lại. Đồng thời cùng nhau quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh cửa.

    Gulf đứng ngay giữa cánh cửa mới được mở ra, cậu đi vào trước, Mew theo vào sau.

    Trong phòng toàn là sinh viên cùng trường Gulf học nên đều biết giáo sư Mew này, cả bọn đứng bật dậy chào giáo sư.

    "Em chào thầy ạ."

    "Em chào thầy."

    "Thầy cũng đi ăn ở đây ạ?"

    Ai cũng tranh nhau lên tiếng, chỉ có Gulf với Mild im lặng.

    "Ừm, hôm nay tôi có hẹn ăn tối ở đây, các em cứ tự nhiên đi."

    Nói rồi anh đi vào đứng bên cạnh Gulf.

    "Gulf, sao gặp thầy mà không nói bọn tao một tiếng?"

    "Mới gặp ngoài cửa hả?"

    Gulf nhìn Bight và Ten hỏi mình, cậu ngượng đến tai cũng đỏ ửng luôn rồi.

    Bây giờ cậu phải nói sao đây ta? Nói Mew là người yêu cậu à?

    "À thì, hôm nay ta nói là sẽ giới thiệu người yêu cho chúng mày làm quen."

    "Ừm, biết mà. Thế rồi người yêu mày đâu? Ta tưởng hai người bọn mày đến với nhau?"

    "Ừm, bọn ta đi với nhau."

    "Thế đâu rồi, đang đi cất xe à, có cần ra cửa chờ không?"

    "Không, không cần, là đi cùng với ta."

    Cả đám quay qua nhìn nhau không hiểu, đi cùng? Thế thì đâu rồi?

    "Đừng đứng nữa, ngồi đi rồi nói chuyện." Lúc này là Mew lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng của Gulf.

    Anh và cậu đi về phía hai cái ghế còn trống ngồi xuống.

    Cả bọn vẫn chưa kịp xử lý thông tin cho lắm. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn qua nhìn lại.

    Chỉ có Mild là yên tĩnh ngồi xuống cầm ly nước của mình lên uống, chờ bọn nó tiếp thu.

    Tính ra thì năng lực tiếp thu của mình của mình cũng tốt, lúc biết hai người họ yêu nhau cũng không có như cái đám này, mất mặt như vậy. Mild nghĩ.

    "Các cậu ngồi xuống đi." Mew nói.

    Nghe được lời Mew, bọn nó cũng chịu ngồi xuống. Đưa ánh mắt không hiểu chuyện gì nhìn Gulf.

    Gulf hít một hơi thật sâu, lên tiếng:

    "Giới thiệu với bọn mày, Mew, người yêu tao."

    * * *

    Như có ba con quạ vừa qua vậy. Một từ thôi: Im ắng.

    "Mày.. mày nói gì cơ?"

    "Tao không nghe nhầm đúng không?"

    "Ê ê, hình như tai tao có vấn đề rồi, phải đi khám thôi." Bight ôm trán.

    Mọi người lại nhìn Gulf chờ câu trả lời từ cậu.

    Mew chủ động nắm lấy tay Gulf dưới bàn, đưa lên trên, mười ngón tay đang đan chắc vào nhau.

    "Mew, người yêu của Gulf."

    Lần này còn sốc hơn lần trước nữa, lời này được chính Mew nói ra, còn có hai bàn tay đang đan vào nhau trước mắt.

    Cả đám không dám hay không muốn tin cũng không được nữa rồi.

    "Trời ơi, ai đó tát tao một cái, nói với tao đây là mơ đi!"

    "Bốp."

    Mild nhanh tay đáp ứng nguyện vọng của Ten.

    "Tát rồi đấy, nhưng đây là sự thật. Ok?"

    Đúng lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào.

    "Chúng ta gọi món trước đi, rồi nói tiếp." Mew nói.

    "Để em, để em. Bọn nó bây giờ chưa gọi món được đâu ạ!" Mild xung phong nhận việc.

    Mew gật đầu rồi quay qua rót cho Gulf một ly nước, đưa cho cậu.

    Tay anh vẫn nắm chặt tay Gul, xoa xoa an ủi cậu. truyencuaBang

    Cảm nhận được Mew đang an ủi mình, Gulf quay qua nhìn anh, nở một nụ cười với anh.

    Thì ra mọi chuyện cũng không có đáng sợ như cậu nghĩ, chỉ cần có anh ở bên, là đủ.

    Nhấp một ngụm nước, cậu nghe thấy Mild gọi món suýt thì bị sắc.

    "Hai dĩa củ quả kho quẹt. Hai dĩa sake chiên. Hai dĩa bò nướng mật ông. Hai phần tôm hấp nước dừa. Hai phần cá hồi phô mai đút lò. Với mỗi người một phần súp Bào ngư Nam Phi nấm tươi ạ."

    Lật lật vài trang menu, cậu lại tự hỏi:

    "Đủ chưa ta?"

    "Thầy, em gọi như vậy có được không ạ?"

    Gulf đang tính lắc đầu thì Mew đã lên tiếng trước cậu:

    "Được, em cứ gọi tự nhiên. Từng đó đã đủ chưa? Nếu chưa thì cứ gọi thêm, tôi hiểu con trai đang tuổi lớn, sức ăn cũng lớn. Đừng để bản thân đi ăn mà lại bị đói."

    "Dạ vâng ạ, cảm ơn thầy. Thế mình uống nước gì hả thầy?"

    "Gọi loại bình thường các em hay uống là được."

    "Cho thêm một két bia Heniken nữa ạ." Mild nói với nhân viên phục vụ.

    Bình thường ở nhà hàng như thế này mọi người sẽ thường dùng rượu vang hoặc rượu trắng hơn, ít uống bia. Nhưng bọn con trai như Mild Bight không hợp với hai loại nước có cồn đó. Nên vẫn cứ gọi đồ bình thường vẫn uống thôi.

    Gulf quay qua nhìn Mew, trong mắt đều là sự lo lắng, đau lòng.

    Nhà hàng này sang trọng như vậy, đồ ăn chắc chắc không rẻ, toàn là hương là hoa, cho bọn này ăn no thì bao nhiêu cho đủ.

    Mew hiểu Gulf đang lo lắng cho ví tiền của mình, ghé lại gần tai Gulf nói:

    "Mình là chủ nhà đãi khách, không thể để khách đói được, đúng không nào?"

    Gulf nghe vậy nghĩ cũng có lý, những cậu không phản kháng khi nghe anh nói cậu và anh là chủ nhà. Mỉm cười thật tươi trông rất hạnh phúc, cậu quên luôn chuyện cằn nhằn với anh.

    Ngoài Mild chuyên tâm gọi món ra thì cả đám vẫn cứ nhìn chằm chằm Mew và Gulf bên này.

    Sau khi gọi món xong Mild gọi thêm hai dĩa trái cây tươi tráng miệng nữa rồi gửi lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.

    Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, mọi thứ lại lần nữa rơi vào im lặng.

    Hết chương 42.
     
  4. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 43: Mew, người yêu tao (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Được rồi, lần này Gulf đã bình tĩnh hơn nhiều. Dù phản ứng của cả bọn có chút bất ngờ, không thể tin được, nhưng không có kiểu biểu cảm tồi tệ, ghét bỏ hay khinh bỉ mà cậu đã tưởng tượng ra trước đó.

    Cậu cảm thấy đám bạn này mình chơi thật xứng đáng.

    "E hèm."

    Gulf hắng giọng một cái, kéo tâm hồn đang trên mây của mọi người quay trở lại, rồi giới thiệu tên của từng người từ phía bên Mew vòng qua bên cậu cho Mew làm quen.

    "Bight, Kao, Tor, cái thằng người nhỏ nhỏ chút xíu này là Plan, Ten, Kaownah, Wheel còn đây thì anh biết rồi, Mild."

    Đi hết một vòng Gulf đã giới thiệt hết tên của đám bạn.

    Có một hai người lớn hơn cậu một hai tuổi, nhưng đa số đều là bạn bằng tuổi cậu. Mọi người dù lớn hơn những cũng ít khi nào xưng là anh-em, chỉ gọi tên hoặc ta-mày như bạn bè thôi.

    "Bọn em cùng câu lạc bộ đá bóng hồi cấp hai, quen nhau chơi với nhau đến bây giờ."

    "Em chào thầy."

    Cả đám lại nhao nhao chào lần nữa.

    "Các em cứ tự nhiên, thoái mái nhé. Lần này tôi ngồi đây với cương vị là người yêu Gulf, các em không cần sợ tôi, nếu không ngại cũng có thể gọi tôi bằng anh lúc không ở trường." Mew nói.

    "Dạ."

    "Nãy Mild đã gọi món rồi, nếu các em còn muốn ăn thêm gì thì cứ tự nhiên gọi nhé! Hôm nay tôi đãi khách, làm bữa cơm giới thiệu với mọi người cũng là cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc Gulf trong thời gian qua nhé."

    "Không sao, không có gì ạ. Hôm nay bọn em có hơi bất ngờ nên hơi thất lễ một chúc, mong thầy bỏ qua." Kaownah nói.

    "Không sao, từ giờ đều là người một nhà cả rồi. Không cần khách sáo."

    "Oa, mày ơi, thật kìa mày, hai người còn mang đồ đôi nữa kìa!" Plan la lên.

    "Ui, đúng thật nè!"

    "Ha ha ha.."

    Gulf nghe mọi người nói làm cậu ngượng ngùng đến ửng đỏ cả hai tai, cậu là lần đầu tiên mang đồ đôi với người yêu, còn ngồi trước mặt bạn bè như thế này.

    Phản ứng của cậu làm cả bọn lại được một tràng cười.

    "Đúng thật chứ, tụi em cứ tưởng Gulf nó thẳng, ai dè nó không nói lời nào mà đã cong mất, làm em không kịp chuẩn bị tinh thần."

    "Đấy, giờ hết tò mò người yêu của Gulf là ai rồi nhá, đừng có mà ỷ vào đó mà bắt nạt tao." Mild nói.

    "Không, xong hôm nay về tụi tao sẽ xử lý mày, biết mà không nói, làm bọn tao sốc như vậy!" Plan làm sao có thể buông tha cơ hội chọc Mild chứ.

    "Au? Sao tụi mày không bắt bẻ Gulf kìa, nó là người giấu mà?"

    "Nè, tao không có giấu nha, tao đã nói sẽ giới thiệu rồi, chả qua thời gian vừa rồi Mew có việc bận, nên mới kéo dài đến hôm nay thôi."

    "Rồi rồi, mày nói gì cũng đúng." Mild giơ tay đầu hàng.

    Đang chọc qua chọc lại, đồ ăn cũng đã lên. Cả một bàn tràn ngập món ăn đủ màu đủ vị, có từ hải sản đến thịt, từ chiên đến hấp, rất đa dạng và phong phú.

    "Mild nay ghê ta, biết gọi món rồi cơ đấy!"

    "Tao mà lại, lâu lâu mới được đi nhà hàng sang trọng như thế này, không gọi thì phí của trời."

    "À chị ơi, lấy cho em thêm ba lồng màn thầu hấp nữa ạ." Kao nói với nhân viên phục vụ.

    "Vâng ạ."

    "Tụi mày ăn có hết không mà gọi tràn bàn thế?" Gulf cằn nhằn.

    "Sao thế, không phải tiền của mày mà mày cũng tiếc à?" Kao chọc.

    "Không, nó tiếc tiền cho người yêu nó! Của chồng công vợ mà. Ha ha ha.." Wheel nói.

    "Mày.." Gulf tức nói không nên lời, nhưng mà đúng là như vậy, cậu cãi thế nào được.

    "Em ăn cái này đi, nhìn có vẻ ngon."

    Lúc cậu còn đang nghĩ xem nên nói cái gì, thì Mew đã gắp cho cậu một miếng sườn nướng mật ong để vào trong dĩa của cậu.

    Sườn non được nướng vàng ươm, thêm mật ong nên có chút óng ánh, mùi hương tỏa ra cũng rất hấp dẫn người ăn, làm cậu cũng thòm thèm muốn nhanh chóng thử nó.

    "Dạ. Anh cũng ăn đi."

    "Gọi là anh cơ đấy!" Lần này đến lượt Mild chọc, dù cậu đã biết chuyện hai người từ lâu nhưng cũng chưa có cơ hội ở cùng hai người, không biết bọn họ xưng hô như thế nào. LeHaBang

    "Mày im đi!" Mild ngay lập tức nhận được một cái lườm sắc lẹm từ Gulf.

    Mọi người bắt đầu động đũa, vừa ăn vừa nói chuyện rất náo nhiệt.

    Mild chuyền bia cho mọi người trên bàn, đổ ra ly, cả bàn cùng nâng ly lên vì buổi tụ họp ngày hôm nay.

    "Chúc mừng Gulf thoát ế!" Lý do này là của Plan đó.

    Cả bàn cùng cạn ly.

    Đang ăn thì mọi người nghe Kao nói.

    "Thầy, em hơi tò mò, có thể cho em hỏi một chút được không?"

    Mew đặt đũa xuống, nghiêm túc ngồi nghe.

    "Em nói đi."

    "Thầy với cậu ấy ai là một (*), ai là không (*) vậy?"

    (*) Thuật ngữ dành cho thụ và công phổ biến bên giới trẻ Trung Quốc. Một là công, không là thụ.

    Nói xong người hiểu cũng im lặng nghe câu trả lời, người nghe không hiểu cũng im lặng để suy nghĩ xem đây là câu hỏi kiểu gì mà lại không với một ở đây? Gulf là nằm trong nhóm những người không hiểu ý của câu này.

    "Mày hỏi vậy là sao? Một là gì? Không là gì? Tao nghe không hiểu?"

    Mew vuốt ve tóc của Gulf.

    "Gulf thì chưa xác định, nhưng tôi là một."

    Chốt hạ một câu, làm cả bàn im lặng lần thứ n.

    "Oa, ha ha ha. Nâng ly nào mọi người! Vì tương lai đồng chí Gulf thân yêu của chúng ta."

    Lời tác giả: Thật đen tối!

    Gulf cái hiểu cái không lơ mơ cầm ly lên cụng với mọi người.

    Sau khi giải quyết xong thắc mắc, mọi người lại nói chuyện bình thường trở lại, không khí rất hòa thuận, ấm áp.

    Ban đầu mấy cậu sinh viên còn ngại ngùng Mew là giáo sư nên còn có chút khép nép, kiềm chế bản thân lại.

    Nhưng uống vài li rồi, nhìn nhiều mấy cái liền thấy thầy ấy chỉ để ý chăm Gulf từng tí một, cười nói nhẹ nhàng, làm tâm trạng cả bọn cũng thả lỏng theo.

    Đồ ăn gọi thêm cũng đã được đem lên đầy đủ.

    Gulf được Mew gắp thức ăn, ăn đến no căng cả bụng.

    Món nào trên bàn anh cũng đều gắp cho cậu, thấy món nào cậu thích thì lại gắp thêm vài lần. Chỉ duy nhất món tôm hấp nước dừa trên mâm, cả Mew và Gulf đều không ai đụng đến.

    Lời tác giả: Chắc biết lý do Mew không đụng đến rồi chứ. Ha ha ha!

    Cả một bàn ngập tràn đồ ăn nhanh chóng được mấy cậu thanh niên trai tráng dẹp sạch sẽ, sức ăn công nhận rất lớn. Mọi người uống cũng kha khá bia, những người có tửu lượng thấp đều đã ngà ngà, ví dụ như Gulf.

    Cậu vui nên uống rất là nhiệt tình, chỉ là Mew biết tửu lượng của cậu nên lúc sau có ngăn không cho cậu uống quá nhiều, dù gì cũng hơn lần trước uống cùng với anh.

    Ăn xong xuôi, mọi người thảo luận xem nên đi hát kara ở đâu.

    Gulf sợ Mew cảm thấy phiền nên định không đi. Nhưng Mew lại chủ động nói với mọi người.

    "Hiện tại ai cũng đều uống hết rồi, đi xa thì không an toàn lắm. Ngay trên nhà hàng này có luôn phòng kara, chúng ta có thể lên đó chơi tiếp."

    "Woa, được ạ được ạ." Mọi người đều tán thành ý kiến này.

    "Nhưng mà.. có thể uống tiếp được không thầy?" cái này là Bight hỏi, dù đã uống khá nhiều nhưng vẫn đang còn tỉnh táo, tửu lượng của nhóm bạn này cũng rất cừ.

    "Được, nhưng tý nữa ai đi xe thì để xe lại mai đến lấy, hoặc gọi lái xe thuê. Còn không thì bắt xe taxi về nhà, như vậy mới được uống tiếp."

    "Đồng ý ạ!"

    Mew nhanh chóng gọi phục vụ thanh toán, và mở phòng kara, cả bọn cũng di chuyển vị trí.

    Hết chương 43.
     
  5. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 44: Mew, người yêu tao (3).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng kara ngay ở phía trên tòa nhà của nhà hàng, cũng cùng chủ với nhà hàng phía dưới.

    Phòng kara đã được chuẩn bị đèn, điện xong xuôi hết rồi. Lúc mọi người đi lên thì đã đâu vào đó, chỉ chờ mọi người gọi đồ nữa là xong.

    Phòng rất rộng, cả mặt trước và mặt sau đều có màn hình ti vi rất lớn. Trong phòng có một bộ ghế sô pha hình vòng cung dài bằng nửa căn phòng, tha hồ thoải mái mà ngồi. Toàn bộ chân tường trong phòng đều được chạy đèn led có thể chỉnh màu, không sợ vì ánh sáng quá tối mà vấp phải đồ phía dưới chân.

    Ở phòng kara này còn được dựng một bục sân khấu ở phía đối diện với ghế sô pha. Những thứ phụ họa linh tinh như đồ hóa trang đến trống lắc tay, lục lạc.. đều có cả.

    Cả đám cũng phải hoa mắt với sự lấp lánh, lung linh ở đây, trên tường lắp kính lục giác lồi phía trên, khi có ánh đèn xoay của phòng kara chiếu vào, tạo ra một hiệu ứng rất đẹp, vô cùng ảo diệu và đặc biệt lạ mắt.

    Bọn của Plan, Bight đều háo hức lao vào chọn bài, chọn đồ chuẩn bị quẩy. Lần này vẫn là Mild gọi đồ. Kêu vài dĩa trái cây, bánh kẹo, còn không quên gọi thêm một két bia, rồi cũng lao vào chơi với mấy đứa trong phòng.

    Chỉ có Mew và Gulf vẫn còn lững thửng bên ngoài hành lang, hai người đi sau cùng nên cũng không ai để ý đến bọn họ.

    "Anh có mệt không? Đi chơi khuya như vậy! Nếu anh không thích mình có thể về trước, tý bọn nó chơi xong tụi nó về sau cũng được."

    Mew nâng hai tay lên bưng lấy hai má của Gulf, ngăn lời nói của cậu.

    "Anh không mệt, ở bên em anh một chút cũng không mệt. Em có thể thoải mái chơi với bạn cho vui vẻ, không cần để ý đến anh. Anh hôm nay rất vui, thật sự rất vui! Cảm ơn em vì em đã giới thiệu anh với bạn bè của em. Thật đấy! Cho nên.." Mew đặt tay lên vai cậu, xoay người cậu về phía cửa phòng kara.

    "Cho nên em hãy thoải mái, chơi thật vui vẻ. Đừng kiêng kị quá nhiều thứ, như vậy sẽ không đúng với ý nghĩa của cuộc gặp gỡ ngày hôm này nữa rồi."

    Gulf dựa sát vào lồng ngực của Mew, đứng với tư thế như vậy làm tim Gulf đập có chút nhanh, cậu cũng có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của anh.

    Hai mắt cậu tràn ngập ý cười cùng sự hạnh phúc, cậu nhỏ giọng nói với anh:

    "Em mới là người phải cảm ơn anh mới đúng. Làm anh tốn tiền với lũ giặc đó rồi! Thiệt không biết bọn này bị bỏ đói mấy ngày hay sao không biết nữa."

    Gulf vẫn còn ghim đấy, dù Mew không cho cậu nhìn hóa đơn, trực tiếp đưa thẻ cho nhân viên, nhưng nhà hàng như vậy giá làm sao có thể rẻ được. Cậu vẫn hiểu được.

    Nhưng mà hình như thẻ lúc nãy Mew đưa cho nhân viên là thẻ đen thì phải.. Gulf nghĩ.

    "Không sao, từng đó không là gì nếu đổi lấy nụ cười và niềm vui bé con của anh."

    "..."

    Cậu cảm thấy mặt mình thật là nóng, không biết là vì do bia, hay là do ngại đây! Bị anh gọi như vậy cậu không ngại mới là lạ đó.

    "Đi thôi, vô phòng nào, đừng để mấy đứa nó chờ lâu."

    "Dạ."

    Hai người mở cửa đi vào, trước mắt là một trận thế có quy mô lớn đã được bày sẵn đang chờ đợi hai người.

    Ở phòng ăn của nhà hàng còn đỡ, vì cấn cái bàn tròn nên cũng chỉ đứng tại chỗ hoặc ngồi tại ghế cụng ly với nhau.

    Bây giờ thì thoải mái rồi, cả bọn như đã thỏa thuận từ trước, cứ mỗi người một ly chúc mừng Mew rồi lại quay qua chúc mừng Gulf. Chúc xong thì lại có N lý do trên trời dưới đất mời bia Mew, Gulf cũng không trốn được.

    Bình thường cậu ít khi đi nhậu với tụi nó nên giờ có dịp, làm sao có thể tha cho Gulf. Mew thì xót Gulf, LeHaBang biết tửu lượng cậu không tốt, anh đỡ cho cậu rất nhiều nhưng Gulf vẫn không tránh khỏi cảnh say bí tỉ, quên trời quên đất.

    Chơi bời nhảy nhót đến tận mười một rưỡi đêm, cả đám gục hết rồi mới chịu ngừng. Tàn cuộc phải gọi là thảm không nỡ nhìn..

    Ai cũng say nằm lăn ra hết, còn lại Tor, Mew là khá tỉnh với Bight thì hơi ngà ngà. Ba người họ phải lo hết cho bảy người còn lại. Hên là cũng không có ai uống đến độ bất tỉnh nhân sự, trừ Gulf..

    Mew gọi nhân viên đến, nhờ nhân viên phục vụ gọi ba xe taxi bốn chỗ rồi cũng thanh toán luôn, anh cũng không quên thêm tiền bồi dưỡng cho nhân viên phục vụ.

    Xe đến nơi thì ba người cũng phải khốn đốn lắm mới dìu được bảy con ma men kia xuống sảnh.

    Ba người chia ra ba xe, Mew đi chung xe với Gulf với Mild. Tor và Bight mỗi người một xe, trên xe của Tor dìu thêm ba người nữa, còn Bight như Mew chỉ đưa hai người cùng đường với mình về.

    Tạm biệt nhau ở trước sảnh, ba chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

    Ở trên xe Mew, bây giờ Mew mới có thể thở ra một hơi. Anh cúi đầu nhìn cậu nhóc đang nhắm chặt hai mắt lại nằm trên đùi mình, lông mày nhăn lại với nhau, có vẻ Gulf đang rất khó chịu.

    Mild thì được Mew dìu ngồi ở ghế phụ, đã khò khò rồi.

    Suốt dọc đường đi, không gian yên tĩnh làm Mew càng tỉnh táo hơn, anh chăm chú nhìn Gulf, dùng ngón tay của mình vẽ lại những đường nét trên mặt của Gulf.

    Xe đến nhà Mild trước, Mew gọi Mild dậy.

    Ngủ được một giấc, Mild cũng đỡ hơn được một chút. Dù gì cậu cũng là khách quen của mấy quán bar trong thành phố, việc nhậu nhẹt như này sớm đã không còn xa lạ gì với cậu.

    Mild nói lời tạm biệt với Mew rồi xoay người vào nhà. Mew vẫn chờ đến khi cửa nhà đóng lại xong xuôi anh mới nói bác tài chạy đi rời khỏi.

    Chừng mười phút sau là đến nhà Mew, anh không nỡ gọi Gulf dậy nên cúi người ôm cậu lên nhà luôn.

    Vào sảnh anh còn gặp được chú bảo vệ đang đi gác, chú còn thân thiện mở thang máy giúp anh lên lầu nữa.

    Vào đến nhà, Mew đặt Gulf lên giường xong anh quay người vào nhà vệ sinh lấy khăn ẩm ra lau sơ người cho cậu.

    Đang lau mặt cho cậu nhưng anh vẫn có chút không kiềm chế được bản thân. Mew bỏ khăn lông qua một bên, ngón tay vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt lại của cậu, đến đôi môi rồi qua cái tai nhỏ đang đỏ bừng vì lạnh của Gulf.

    Mew cứ im lặng như vậy mà nhìn Gulf, thời gian qua anh bận rộn với công việc, cũng không thời gian yên tĩnh ở bên cạnh Gulf, chỉ có hai người như thế này.

    Càng nhìn anh càng cảm thấy Gulf dễ thương, hôm nay cậu còn dẫn anh đi giới thiệu với bạn bè, có phải cậu đã chấp nhận anh rồi không? Mew thầm hỏi.

    Ánh mắt anh càng ngày càng sáng, Mew cảm giác trong người rất khô và nóng, anh nuốt nước miếng liên tục. Tự hỏi chính mình, bản thân mình cảm thấy như vậy là vì do bia có đúng không?

    Lời tác giả: Ò ó o! Anh định làm gì thằng bé? Khai nhanh!

    Hết chương 44.
     
  6. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 45: Anh sẽ luôn ở bên em nhé!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ưm.."

    Một tiếng rên nhỏ phát ra từ trong chăn, trong chăn có cái gì đó đang động đậy. Chợt chăn dần dần tuột xuống, ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm người trên giường chói mắt, dùng một tay lên che mắt rồi quay lưng lại với cửa sổ.

    Là Gulf.

    Đau đầu quá!

    Gulf đưa tay lên bóp bóp ấn ấn hai bên thái dương hy vọng giảm bớt được cơn đau này.

    "Cạch" chợt cửa được mở ra.

    Mew đi vào phòng, trên tay còn cầm theo một cái khay, nói với cậu.

    "Em tỉnh rồi sao?" Anh đặt khay đồ lên tủ cạnh giường.

    "Còn đau chỗ nào nữa không? Khó chịu lắm hả?" Mew ngồi xuống bên canh giường, giơ tay giúp cậu xoa bóp hai bên thái dương.

    Gulf thoải mái buông tay xuống, nhích người lại gần Mew để anh khỏi phải với. Không ngờ hành động này của cậu làm chăn tuột hẳn xuống đến eo, lộ ra làn ra trắng khỏe của cậu.

    Gulf thấy lạnh lạnh nhìn xuống, mới phát hiện bản thân mình trừ quần nhỏ ra thì đều không mang cái gì cả.

    Cậu nhăn tít cả lông mày lại cố nhớ lại xem có chuyện gì, nhưng đầu cậu đau quá chả nhớ được cái gì, chỉ có thể giương đôi mắt ngơ ngác lên nhìn Mew.

    "Đây, đây là?"

    Tay Mew vẫn không ngừng, vừa xoa bóp cho cậu, vừa dùng âm thanh nhẹ nhàng của mình nói với cậu.

    "Đêm qua em nôn ra người, nên anh cởi đồ ra lau sơ người cho em, để em đi ngủ cho thoải mái. Sao vậy?"

    Gương mặt Mew lúc này đang rất hoang mang không hiểu nhìn Gulf. Nhưng hình ảnh này sau khi lọt vào mắt của Gulf, thì cậu lại nhìn thấy anh bây giờ rất dễ thương.

    Gulf âm thầm mắng chính mình, chỉ có cậu đen tối nghĩ là cả hai đã xảy ra chuyện đó. Mew chỉ là tốt bụng giúp cậu cởi quần áo, còn lau người cho cậu, còn phải dọn bãi chiến trường của cậu.

    Cậu thì hay rồi, lại chỉ nghĩ tới những chuyện xấu xa. Gulf tự trách, cảm thấy áy náy với Mew.

    Lúc này Gulf đang cúi mặt xuống để tự vấn bản thân, nên đã bỏ qua cơ hội nhìn thấy gương mặt của Mew, nụ cười đắc ý đầy tinh ranh hiện rõ lên khuôn mặt của anh khi anh nhìn thấy gương mặt tự trách của cậu.

    Anh đã đạt được mục đích của mình rồi!

    Đêm qua đúng là chủ một chút nữa thôi thì anh nhịn không được nữa rồi. Nhưng.. ngay thời khắc quyết định đó thì Gulf một ngụm nôn ra mọi thứ trong bụng, làm anh tỉnh táo lại.

    Thấy vậy anh chỉ có thể nhịn xuống khát vọng đang kêu gào trong anh, tự tay mình cởi áo quần cho Gulf, vẫn không để bản thân chịu thiệt mà rờ rờ mấy cái. Sau đó lau người cho cậu xong xuôi, lại quay người dọn dẹp chiến tích của Gulf.

    Vì là phòng điều hòa nên anh phải xông tinh dầu, nếu không ai sợ mùi này nếu sáng mai Gulf tỉnh lại, cậu sẽ chịu không nổi mất.

    Đáng lẽ xong hết mọi thứ, anh có thể mặc đồ ngủ lại cho Gulf nhưng anh lại không đành lòng, quyết định tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng lên rồi để Gulf ở trần như vậy mà ngủ.

    Mew cũng thay đồ, làm vệ sinh cá nhân xong leo lên giường rồi ôm lấy cậu vào lòng. Lúc này mới nhắm mắt đi ngủ.

    Lời tác giả: Anh tôi thật cơ hội~

    Trong lúc Gulf đang tự trách bản thân thì cậu bị Mew kéo hồn trở lại:

    "Nào, uống chút canh giải rượu đi. Đang còn ấm, sẽ đỡ đau đầu với dạ dày cũng sẽ thoái mái hơn đó."

    Gulf quay sang, nhìn thấy cái khay mew bưng vào lúc nãy đựng một chén canh giá thịt bò với một ly nước chanh mật ong.

    Bây giờ Mew nhắc làm Gulf lại nhớ tới cái đầu đang đau như búa bổ của mình, muốn nhanh chóng xua tan đi cái cảm giác này. Có thể nói đây là đầu tiên cậu say như vậy. truyencuaLeHaBang

    Mew nhất quyết đòi đút cho cậu, không cho cậu tự ăn. Cậu lại ngại ngùng muốn giành lấy tự ăn, nhưng vẫn không ngăn được anh, Gulf đành ngoan ngoãn ngồi im há miệng để Mew đút cho cậu.

    Ăn xong, Mew lại đưa ly nước cho cậu. Đến bây giờ cậu mới cảm thấy đỡ hơn một chút, uống chút canh làm bụng cậu cũng không còn khó chịu như vừa nãy nữa.

    "À, hôm qua mấy đứa kia thế nào rồi?" Gulf hỏi.

    "Anh đưa em với Mild về, còn Bight với Tor chia hai xe đưa mấy đứa khác về. Nếu hôm qua ai đi xe thì vẫn đang để ở nhà hàng. Xe của hai đứa mình cũng vậy."

    Lúc này Mew đã leo lên giường ngồi bên cạnh Gulf, để cậu dựa vào lồng ngực mình. Một tay của anh vòng qua sau lưng đặt tay lên eo cậu.

    "Anh có vẻ uống rất được nha! Hôm qua anh đỡ cho em nhiều như vậy mà vẫn tỉnh táo để đưa em về." Gulf ngẩn đầu lên nhìn anh, trong mắt lấp lánh toàn bộ là sự ngưỡng mộ.

    Mew nhìn cậu như vậy, chỉ biết lắc đầu cưng chiều.

    "Tại ngày trước hay đi mấy cái tiệc rượu với ba, cũng phải uống đỡ cho ba. Lâu ngày nó thành như vậy."

    Mew ngừng lại một chút, cúi đầu xuống nhìn Gulf:

    "Còn em nữa, em đấy!"

    "Em? Em làm sao?" Gulf hoang mang, cậu làm gì sai à?

    "Lần sau không có anh là không được uống nhiều như vậy, nghe chưa!"

    "Hả? Tại sao?"

    "Em uống say vào rồi lỡ có chuyện gì thì sao?"

    "Nhưng em là con trai mà! Em thì có chuyện gì được chứ? Không về được thì ngủ ở đâu đó, lúc nào tỉnh thì về." Cậu gãi đầu không hiểu, một thằng con trai như cậu thì có chuyện gì được? Sợ có khi cậu ngủ ngoài đường người khác còn sợ mà né xa cậu ra ấy chứ.

    Tay đang ôm eo cậu của anh dùng lực, kéo sát cậu vào người mình hơn. Mew cúi đầu xuống, trán của anh chạm vào trán của Gulf, anh thì thầm nói:

    "Em có biết lúc em say vào, em dễ thương lắm không! Em nói anh làm sao có thể yên tâm để em ở ngoài cơ chứ!"

    Gulf còn đang cảm thấy ngại ngùng vì cậu có thể cảm nhận được rõ hơi thở của Mew, thì câu nói của anh làm cậu vừa thẹn thùng vừa bất lực.

    Cậu không thể hiểu được, một thằng con trai cao to đàn ông như cậu, vì sao qua miệng của Mew, cậu lại hình dung ra hình ảnh một người con trai nhỏ nhắn, dễ thương thêm chút yếu đuối, gợi lên ham muốn bảo vệ của người khác vậy nhỉ?

    "Em làm gì yếu đuối như vậy!" Gulf kháng nghị.

    "Phản đối vô hiệu. Anh cảm thấy lo lắm!" Giọng Mew càng nhẹ nhàng hơn, âm lượng thì nhỏ nhỏ như đang thỏ thẻ tâm sự, Gulf nghe vậy thì mềm lòng, làm sao có thể từ chối anh.

    "Được rồi. Nhưng uống ít ít vẫn được đúng không?" Gulf cố gắng né người anh ra, đặt tay mình lên ngực của Mew chống nửa người trên của mình dậy, nhìn vào mắt Mew.

    "Ừm, nhưng chỉ là ít thôi nhé."

    "Vâng ạ."

    "Được rồi, thời gian anh bận công việc ở công ty quá, không ở bên em nhiều được. Cho nên, thời gian tới anh sẽ luôn ở bên em, nhé!"

    Hết chương 45.
     
  7. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 46: Đã đến lúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau ngày hôm đó, Gulf tiếp tục lên trường đi học, vẫn đi chung với đội bóng.

    Mọi người vẫn như ngày thường, chỉ là trong lòng Gulf vẫn chưa yên tâm lắm. Hôm qua vì đang ngồi ăn, cũng có Mew ở đó nên cậu vẫn chưa hỏi được, nên lòng cậu vẫn đang lấn cấn không yên.

    Sáng học xong, buổi chiều lại không có tiết, thế là cả đám kéo nhau đi đá bóng. Cả đội tự đi đá với nhau, đây là thú vui giải trí của cả nhóm.

    Đá xong ngồi nghỉ ở ghế chờ, Gulf im lặng nhìn mọi người, hít một lơi lấy bình tĩnh, Gulf hỏi:

    "Bọn mày thấy sao?"

    "Hả? Thấy gì?"

    "Chuyện tao yêu con trai."

    Gulf nói xong, mọi người im lặng nhìn nhau.

    Gulf nhìn mọi người, đây là bọn nó không tán thành, không ủng hộ cậu sao?

    Plan nhìn quanh, thấy không ai lên tiếng, chỉ đều nhìn nhau, cậu đành nói trước:

    "Với tao thì bình thường."

    Cậu nói với giọng từ từ bình tĩnh, nhưng lại chắc chắn.

    Bight tiếp lời Plan:

    "Tao cũng giống vậy, tao thấy cũng không có gì cả. Thời đại nào rồi còn kì thị."

    "Tao cũng vậy."

    Thấy mọi người nói như vậy, Gulf yên tâm thở phào nhẹ nhõm thì Tor lên tiếng làm cậu đứng hình.

    "Tại sao lại hỏi bọn tao cái này? Mày để ý à?"

    Gulf nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn cậu, trong ánh mắt đều là sự tin tưởng, cỗ vũ.

    "Tao không để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng.." Gulf dừng một chút.

    "Tao để ý đến bọn mày nghĩ gì. Bọn mày là bạn tao mà."

    Cả đám im lặng.

    Dù chơi với nhau đã lâu, nhưng lần đầu tiên nghe Gulf 'thổ lộ' như vậy, cũng làm cho bọn họ xúc động không thôi.

    Bight ngồi bên cạnh Gulf, cậu đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ trên vai Gulf.

    "Ha ha ha, đã là bạn mày thì mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi này bọn tao đương nhiên không để ý. Chỉ cần mày vui, mày hạnh phúc là được." Mild im lặng nãy giờ, thấy bầu không khí hơi trầm lắng, nên cậu lên tiếng chọc ghẹo.

    "Đúng đó, bọn tao cũng rất vui vì mày giới thiệu người yêu của mày cho bọn tao. Lần đầu tiên yêu đương của mày là yêu người đồng giới, nhưng không coi bọn tao là người ngoài, giấu bọn tao."

    "Giờ có chính sự đây." Kao chồm về phía Gulf, mặt mày nghiêm trọng, làm cả đám cũng căng thẳng theo, dù sao nãy giờ Kao vẫn chưa nói gì, không biết cậu suy nghĩ như thế nào.

    "Mày.. mày với thầy ấy" chụt "nhau chưa?" Kao hai mắt mong chờ hỏi một câu, làm Gulf dở khóc dở cười. Suy nghĩ của mấy đứa bạn mình Gulf theo không nổi được, quá ngoài dự đoán của cậu rồi.

    Nhưng bị hỏi thẳng vấn đề tế nhị như thế này trước mặt nhiều bạn bè như vậy, Gulf cộc cằn cũng trở nên ngại ngùng, lại quen tay đưa lên gãi đầu.

    "Ừm."

    Cậu 'ừm' một cái làm cả bọn kích động quá trời, ngồi buôn dưa bán cá về chuyện của hai người. Đem thắc mắc hôm qua chưa hỏi được nay hỏi ra hết, mãi đến khi Gulf chịu không nổi nữa phải trốn về coi như mới thoát được.

    Về đến nhà, tâm trạng vui vẻ của Gulf thể hiện rõ ra trên mặt.

    Mew ở nhà làm việc, tới giờ thì nấu cơm chờ cậu về ăn.

    Lúc này, trong đầu của hai người đều coi đây là 'nhà'. Chữ 'nhà' bình dị, đơn giản. Là thứ mà Mew luôn mơ trước giờ, là chữ mà một thiếu niên mới lớn như Gulf chưa bao giờ nghĩ đến.

    Bây giờ gộp lại, lại hài hòa đến không có từ ngữ nào hình dung được.

    Gulf về nhà, thay giày ra xong thì lon ton chạy thẳng vô bếp. Cậu ngửi thấy mùi thơm tỏa ra phập tràn căn nhà, chạy cả buổi rồi nên hiện tại cậu rất đói.

    "Anh!" truyencuaLeHaBang

    Mới ngày nào, lúc gọi chữ 'anh' này Gulf còn ngượng ngùng khó nói, giờ thì tự nhiên kêu rất thuận miệng. Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, từ thói quen, con người, đến tình cảm..

    "Về rồi à? Đi tắm xong ra là có thể ăn được rồi. Có đói lắm không?"

    Mew vuốt ve tóc cậu, lau mồ hôi trên trán cho cậu. Với một người mắc bệnh sạch sẽ như anh mà một chút anh cũng không chê bẩn.

    Lê Hạ Băng: Con đũy tình yêu nhập a!

    "Đói ạ, chạy cả buổi trời. Mùi thơm quá! Thế em đi tắm rồi ra ngay."

    Mew kéo tay Gulf, người vừa mới quay người định chạy vào nhà tắm lại. Đặt lên trán cậu một cái thơm, rồi mới thả người ra.

    "Đi đi, anh chờ em."

    Chỉ ba chữ, tưởng nhẹ mà lại nặng tự nghìn cân.

    Gulf nghĩ chỉ là chờ cậu tắm, nhưng ý Mew lại sâu hơn vậy, mỗi lời anh nói với Gulf đều là một lời hứa, một lời khẳng định về tương lai của hai người.

    Bữa tối ngồi cùng nhau, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Gulf kể cho Mew chuyện hôm nay ở trường, chuyện nói chuyện với đám bạn, còn hớn hở khoe thành tích của mình trong trận đấu hôm nay.

    Mew ngồi nghe chăm chú, lâu lâu nói vài câu nối tiếp đoạn hội thoại của Gulf.

    Đến giờ hai người chính thức quen nhau đã được hơn hai tháng. Cũng nên đưa cậu về nhà rồi! Mew nghĩ.

    Ngay từ lúc mới quen nhau, Mew đã nghĩ như vậy. Nhưng lại sợ Gulf lo lắng, sợ hãi vì tiến độ quá nhanh, Mew đã có gắng kiềm nén ý định này lại, luôn tự nhủ với mình rằng chưa phải lúc.

    Nhưng việc Gulf giới thiệu anh với đám bạn thân của cậu, nên làm suy nghĩ này của anh lại ngoi lên lần nữa. Gulf đã chịu mở lòng với anh, vậy thì anh nên nắm bắt thật chắc cơ hội này để hai bên tiếp xúc, làm quen, sau này lỡ có về sống chung Gulf cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

    Lê Hạ Băng: Chưa gì đã nghĩ đến chuyện này rồi Dát dì!

    Hết chương 46.
     
    LỤC TIỂU HỒNG, KimyenvoThùy Minh thích bài này.
  8. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 47: Đêm nhẹ nhàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn tối xong hai người cũng nhau dọn dẹp xong xuôi, rồi đi về phòng ngủ.

    Dù đã nhiều lần ngủ cùng nhau, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên hai người chính thức về chung một nhà, cùng sống với nhau nên cả Mew và Gulf ít nhiều vẫn có chút hồi hộp.

    Vì hiện tại quá sớm để đi ngủ nên Mew mang theo lap vào phòng ngủ, định làm việc trong đó để được ở cùng một không gian với Gulf.

    Còn Gulf thì hay rồi, ăn xong chả làm gì leo tót lên giường ngồi bấm điện thoại.

    Lê Hạ Băng: Bảo sao không có cái bụng sữa dừa cho được nè!

    Khi Mew vào phòng thấy Gulf đã nằm trên giường rồi thì anh cũng đổi ý, cầm máy tính lên giường làm việc trên đó luôn.

    Mỗi người một bên giường, mỗi người một việc, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

    Mew muốn Gulf gối đầu trên chân mình, nhưng anh ngại mở miệng nói thẳng với cậu. Xoắn xuýt suy nghĩ nên một trang luận án nãy giờ Mew vẫn chưa xem xong. Cuối cùng cũng nghĩ ra cách.

    "Gulf, lại anh nỏi nhỏ cái này một chút."

    "Sao vậy anh?" Gulf rời mắt ra khỏi điện thoại, quay qua nhìn anh.

    "Lại đây." Mew vỗ vỗ xuống giường bên cạnh mình.

    Gulf cũng ngoan ngoãn bò qua đến bên cạnh anh, ánh mặt to tròn hiện rõ sự tò mò của cậu. Vì dù gì ở đâu cũng chỉ có hai người bọn họ nhưng anh vẫn muốn nói nhỏ chuyện gì đó, khiến cho cậu rất tò mò.

    Mew vươn tay vòng ra sau lung phía eo Gulf kéo cậu lại sát về phía mình, đầu anh quay qua, vừa đúng lúc tai của Gulf xẹt nhẹ qua môi Mew.

    Gulf cảm thấy giật mình nhưng hồi hộp kích động vẫn nhiều hơn. Mew cũng cảm thấy môi mình đã chạm vào cậu, dù chỉ là lướt qua nhưng lại làm cho người ta suy nghĩ ra nhiều thứ.

    "Em.."

    "A.." Mew vừa mở miệng nói thì Gulf đã la lên rồi quay mặt qua đối diện với mặt Mew, đem tai của mình ra xa. Vì hơi thở của Mew khiến Gulf nhột nhột khó chịu, phản xạ theo bản năng của mình.

    Vậy là tư thế vây giờ của hai người đã gần sát nhau rồi, nhìn đã rất thân mật, mặt còn đối mặt, khoảng cách lại gần như thế, có thể nghe thấy được tiếng trái tim đang đập thình thích của đối phương.

    Mew nhìn vẻ mặt hoảng hốt một chút của cậu, nhiều hơn ngại ngùng khiến tai cũng đỏ theo, môi hồng căng bóng mấp máy như muốn nói điều gì đó, làm anh không nhịn được hôn một cái.

    Dù không phải lần đầu tiên hôn, nhưng cũng từ lâu rồi từ nụ hôn sâu lần trước đến bây giờ hai người mới hôn lại. Mew thì vui mừng kích động vì sự ngây ngô của Gulf, Gulf thì vẫn trúc trắc phối hợp với Mew.

    Một lúc Mew mới rời khỏi môi của Gulf, nhìn ánh mắt đang mơ màng của Gulf, anh nói tiếp chuyện vừa rồi định nói.

    "Em nằm lên chân anh mà chơi nè, anh muốn nhìn em, muốn được ôm em."

    Bốn mắt nhìn nhau, tình bể bình, Gulf nhẹ nhàng gật đầu rồi quay người lại nằm xuống, cố gắng tự nhiên hết mức nằm xuống đùi Mew.

    Mew cũng đẩy lùi lap top ra để cho Gulf có không gian thoải mái khi nằm trên chân anh.

    Một tay điều chỉnh chuột điều khiển laptop, tay còn lại đặt ngang qua bụng Gulf.

    Gulf nằm trên đùi anh mắt nhìn vào điện thoại nhưng tâm hồn không biết đã treo ở cây nào.

    Đừng lạ khi tại sao quen nhau đã hơn hai tháng, hôn cũng sương sương lần, chủ yếu là thơm nhẹ rồi mà đến tận bây giờ mỗi khi tiếp xúc gần nhau là Gulf vẫn thấy ngại.

    Hai mươi năm vừa qua ngoài mẹ và chị gái, số con gái cậu tiếp xúc ít ơi là ít, đếm được trên đầu ngón tay, toàn đi đá bóng chơi game với hội con trai. Thì càng đừng nói đến chuyện có người yêu, chính xác là hai mươi tuổi chưa một mối tình vắt vai.

    Thời đi học cậu cũng có thích thầm một vài bạn, nhưng chỉ là thích thầm vậy thôi. Cậu lựa chọn để thời gian trôi qua làm cho tình cảm nhạt dần đi, rồi đến một ngày cậu sẽ không còn thích cô bạn đó nữa.

    Đó chính là lý do cho lần nào cũng đều ngượng ngùng của Gulf.

    Lê Hạ Băng: Đà này chắc Mew phải huấn luyện dài dài quá!

    Cậu đang cân nhắc chuyện có nên hỏi thêm kinh nghiệm từ lũ bạn không, vì cậu cứ như vậy cậu sợ có một ngày Mew sẽ chán khi cậu như vậy.

    * * *

    Phải nói là sau khi Gulf gối đầu lên đùi Mew rồi thì Mew làm gì đọc được chữ nào trong bài luận án nữa, chứ đừng nói mà đọc hết trang. Màn hình vi tính vẫn sáng, nhưng ánh mắt của Mew không đặt ở đó, toàn bộ đều là khuôn mặt tròn tròn trắng trắng, sống mũi cao cao, đôi mắt to tròn cùng bờ môi phấn nộn căng mộng của người yêu mình.

    Dù cả hai không ai nói với nhau câu nào, nhưng hình ảnh lại rất đỗi bình yêu và ngọt ngào của cặp đôi mới quen này, có thể là do tính cách của cả hai nên sống chung của hai người cũng không giống những cặp khác.

    Lúc đầu thì đa số lúc nào Mew cũng sẽ hỏi Gulf nếu anh muốn làm gì đó với cậu, sau khi xác định mối quan hệ rồi thì Mew ít khi hỏi nữa, anh sẽ chỉ chủ động làm mà thôi.

    Đêm cũng đã muộn, Mew định nói Gulf cất điện thoại rồi cả hai đi ngủ được rồi. Nhưng vừa định mở miệng thì thấy Gulf nằm trên chân anh đã nhắm mặt lại rồi.

    Anh cẩn thận nhẹ nhàng hết mức có thể gập laptop lại để qua bên tủ, cầm luôn điện thoại của Gulf để sang đó.

    Rồi mới quay sang cẩn thận bế người Gulf dậy xoay cậu nằm thẳng lại.

    "Ưm.."

    Vừa đặt Gulf xuống thì cậu kêu một tiếng, làm cả người Mew cứng ngắc lại, anh tưởng mình làm Gulf tỉnh giấc, nhưng lại không thấy Gulf nói gì tiếp anh mới thở phào nhẹ nhõm.

    Mew cũng nằm xuống bên cạnh rồi kéo chăn lên đắp cho cả hai. Mew xoay người Gulf qua ôm cậu vào lòng. Gulf cũng nhúc nhích tìm một tư thế thoải mái trong lòng của Mew, ôm lấy anh rồi ngủ tiếp.

    * * *

    Lê Hạ Băng: Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ, đọc truyện vui vẻ nhoa!

    Hết chương 47.
     
    LỤC TIỂU HỒNGKimyenvo thích bài này.
  9. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 48: Cuộc gọi đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Lê Hạ Băng

    Từ khi hai người về ở chung với nhau, thời gian Mew ở nhà nhiều hơn hẳn. Còn Gulf ở với Mew một tuần liền mập hơn trông thấy.

    Ngày nào Mew cũng trổ tài nấu đủ món ngon cho cậu ăn, dinh dưỡng có thừa. Buổi trưa nhiều hôm cậu ở trường, Mew cũng làm bento (*) mang lên trường cho cậu, làm đám bạn cậu ghen tị đến sắp khùng rồi.

    (*) Bento: Cơm hộp

    Hôm nay là thứ bảy, Gulf chỉ có tiết buổi sáng nên chiều cậu ở nhà một mình. Mew lúc sáng sau khi đưa cậu đến trường đã nói hôm nay mình có việc, tối sẽ về sau. Dặn cậu có đói thì ăn cơm trước, không cần đợi anh.

    Lâu rồi mới ở nhà một mình, trong một căn nhà rộng như vậy, làm Gulf có chút không quen.

    Gulf quyết định sẽ lau dọn nhà cửa, để không còn thời gian rảnh rỗi mà nghĩ linh tinh nữa.

    Nói là làm luôn, Gulf cầm khăn lau với nước xịt kính vừa ngâm nga hát vừa lau cửa kính ngăn giữa phòng khách và phòng bếp.

    Nhà vẫn có người dọn vệ sinh theo giờ đến dọn dẹp nên sạch sẽ, không có bẩn lắm, nên Gulf cũng không tốn nhiều sức, chỉ là làm cho có việc thôi.

    Đang ngâm nga bài chú voi con – nhạc thiếu nhi thì một hồi chuông điện thoại vang lên, cắt ngang âm thanh của cậu.

    Gulf quay lại nhìn, là điện thoại bàn ở nhà kêu. Gulf thấy lạ, vì điện thoại này từ khi cậu đến nhà Mew đến giờ vẫn chưa bao giờ thấy nó kêu, cậu còn nghĩ nó để làm cảnh nữa cơ, đây là kiểu điện thoại cổ của Châu Âu.

    "Alo." Gulf đi lại nhấc máy.

    Bên kia là một khoảng im lặng, không có bất kì âm thanh nào.

    "Alo, ai vậy ạ?" Gulf hỏi lại.

    "Cậu là.. đây có phải số điện thoại nhà Mew không?" Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng.

    "Đúng rồi, hiện tại Mew không có nhà. Anh là ai? Có chuyện gì có thể nói, tôi sẽ nói lại với anh ấy khi anh ấy trở về."

    "Ha ha, thì ra là vậy."

    "Ý anh là sao?" Bên kia nói một câu không đầu không đuôi làm Gulf không hiểu anh đang nói gì.

    "Tôi á, tôi là người mà anh Mew yêu nhất đó. Nói như vậy là anh ấy biết, anh ấy sẽ tự tìm tôi." Tự tin trả lời.

    "..."

    Lần này đến lượt Gulf im lặng, cậu đang nhớ, đang nhớ..

    A, nhớ ra rồi, là người đó.

    "À, nếu vậy thì tôi sẽ không chuyển lời giúp anh đâu, đừng ảo tưởng rằng anh ấy sẽ gọi lại cho anh." Lần này giọng Gulf lạnh lùng thật sự, chưa từng nghĩ rằng cậu ấy còn có một tông giọng như vậy.

    "Thật vậy sao? Cậu sợ anh ấy sẽ tìm tôi, nên mới không chuyển lời."

    "Không, vì nếu tôi có chuyển lời thì anh ấy cũng sẽ không tìm anh. Cho nên.. tôi sẽ không lãng phí thời gian bên nhau của chúng tôi để nói về anh đâu, ngừng mơ mộng lại đi, bây giờ đang là ba giờ chiều đấy ông anh ạ." Gulf bật ra một nụ cười khinh thường, nhẹ nhàng nhưng đủ để người bên kia nghe được.

    "Cậu.. được lắm. Mồm mép được lắm! Thật không hiểu tại sao Mew lại quen một thằng trẻ trâu như vậy, thật là thương anh ấy."

    "Anh là đang khen tôi trẻ, tôi đẹp hơn anh sao? Tôi cảm ơn. Nhưng nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi, đừng có làm phiền 'chúng tôi'." Gulf đang định cúp máy thì bên kia vội vàng gọi lên.

    "Cậu không muốn biết quá khứ của tôi và anh Mew sao? Sẽ hấp dẫn lắm đấy, không có hứng thú à?"

    "Không có, đồ điên!" Nói xong cậu dập máy một cái rụp.

    * * *

    "Chúng tôi", Gulf đã dùng từ đó để khẳng định với đối phương rằng cậu và anh, chính là Gulf và Mew đã là một.

    Cậu cứ im lặng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh điện thoại từ lúc cúp máy đến giờ, đã gần hai tiếng trôi qua.

    Gulf đang cẩn thận suy nghĩ, đang cố gắng bình tĩnh lại, ổn định lửa giận trong lòng của cậu. Mặc dù miệng nói không để ý, nhưng cậu thật sự để ý cái gọi là 'quá khứ của tôi và anh Mew' đó.

    Mew lần đó có kể cho cậu về người này, nhưng chỉ kể đại khái bao quát, không đi sâu vào chi tiết. Kết luận của Gulf chỉ có một: Người này là người xấu, là người đã làm Mew tổn thương.

    Nhưng.. cậu cũng hiểu được phải là người mà Mew quan tâm thì mới có thể làm tổn thương anh được, chính vì thế cậu có chút không tự tin.

    Hai tiếng đó cậu vừa khẳng định, vừa phủ định, hai luồng suy nghĩ vẫn đang đấu tranh trong đầu cậu. Cậu khẳng định bây giờ Mew rất quan tâm cậu, chiều chuộng cậu, cậu muốn gì cũng được, cậu luôn luôn là sự ưu tiên của anh.

    Cậu phủ định những việc Mew làm với mình bây giờ chưa từng làm với anh ta. Nhưng.. khả năng này có vẻ không lớn lắm, làm cậu rối rắm buồn rầu không thể ngưng được.

    Cậu còn phải suy nghĩ tiếp theo cậu phải làm sao? Cậu có nên nói với Mew hay không, hay là im lặng cho nó qua đi? Nếu cậu không nói người đó lại tìm tới Mew thì sao, đến lúc đó anh có trách cậu vì đã giấu anh hay không?

    Tại sao người đó lại gọi cho anh? Chuyện của hai người đã qua lâu rồi mà.

    Có khi nào anh gặp lại người đó, anh lại nhận ra mình không yêu cậu mà vẫn còn yêu người đó hay không? Trong đầu Gulf bắt đầu vẽ ra bảy bảy bốn chín cái kịch bản cẩu huyết, một nồi máu chó trong đó.

    Nhưng lúc này không ai cho cậu một câu trả lời nào hết!

    Hết chương 48.
     
    KimyenvoThùy Minh thích bài này.
  10. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    90
    Chương 49: Loại này là dễ xử lí nhất!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điện thoại bị cúp thì người đầu dây bên kia cũng không dễ chịu hơn một chút nào. Gulf bực một thì anh ta bực mười.

    Ném điện thoại lên giường, anh nhìn vào gương trên bàn trang điểm, trong gương xuất hiện một gương mặt tròn dài, điểm nổi bật nhất là hàng lông mày đen rậm như sâu róm đang nhăn lại, sắp dính cả vào nhau.

    Nhân vật trà xanh Thái Nguyên lên sàn: Art – người cũ của Mew.

    Art nhìn vào gương, tự vuốt ve gương mặt của mình, hắn tự tin mình vẫn có trọng lượng trong lòng của Mew, dù có năm năm, hay nhiều hơn đi nữa, vẫn luôn sẽ như vậy.

    Lê Hạ Băng: Mơ à con! Tỉnh đi mẹ gọi kìa.

    Miệng lưỡi của Gulf đã chọc anh giận đến đỏ cả cổ, anh không nghĩ mồm mép cậu lại độc như vậy!

    Gulf mà biết được suy nghĩ của anh chắc còn cười vào mặt anh đấy, con trai nhà họ chỉ kêu anh tỉnh ngủ đi, đừng mơ nữa đã bảo nó độc miệng. Vậy là chưa nghe qua tên Gulf cộc cằn rồi.

    Gulf chỉ hiền như con mèo nhỏ khi ở trước mặt Mew, chứ với người khác làm gì có ai ăn hiếp cậu được một phân nào, lúc ấy cậu giống như một con hổ hung dữ. Miệng thì nhanh, tính thì vừa cộc vừa thẳng thắn, còn không thích tiếp xúc với người khác, cả ngày cứ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, không phải mặt lạnh thì là mặt buồn ngủ. Gulf mà buồn ngủ thì còn cộc hơn bình thường gấp mười lần!

    Lê Hạ Băng: Giờ về làm vợ anh là thành "Hổ cái" luôn rồi!

    Lần trước lúc hắn gọi điện cho Mew, Art không ngờ rằng ngay sau đó Mew lại chặn luôn số của hắn, không tìm được cách liên lạc với anh, cũng không dò hỏi được thông tin gì của dự án lớn kia, khiến nhà hắn không có cách nào đoạt được hợp đồng đó về tay.

    Với thực lực của công ty nhà hắn hiện giờ thì thật sự không có cách nào có thể hợp tác với một tổng công ty lớn như của nhà anh, nên hắn mới có ý định lợi dụng mối quan hệ của anh và hắn, lợi dụng tình cảm của anh một lần nữa để có thể giúp công ty phất lên.

    Năm năm trước nhờ có cái hợp đồng và tờ giấy bản quyền đó, đã giúp công ty mới thành lập của nhà hắn trụ vững được trên thương trường. Art từ khi tốt nghiệp xong cũng về công ty học tập cách quản lý, để tương lai thừa kế công ty, đây là mong ước của hắn.

    Nhưng thật không may cho hắn, công ty nhà hắn chỉ được cái mã bên ngoài, bên trong thì lại mục nát từ hệ thống quản lý đến chất lượng sản phẩm. Cho nên đợt dịch Covid – 19 đầu tiên đoạn đầu năm 2020 đã làm công ty nhà hắn lao đao, rớt sàn mấy lần. Cũng là hắn đi vay mượn xin xỏ khắp nơi thì công tý mới có thể trụ được thêm một năm này.

    Đang trong giai đoạn khốn đốn thì trong buổi họp lớp lại nghe mấy đứa thì thầm to nhỏ về Mew, hắn mới biết là anh đã về nước. Hắn muốn được anh giúp, muốn nối lại mối quan hệ với anh nhưng hắn lại không có số điện thoại của anh.

    Lúc ra nước ngoài anh đã thay sim sóng nước ngoài, về nước thì trực tiếp đổi luôn sim mới. Art phải vất vả lắm, hỏi han bạn bè khắp nơi mới có được số của anh. Hắn biết đám bạn đó có số của Mew, nhưng không cho hắn. Hắn nhớ hết tất cả, sau này hắn sẽ trả lại hết từng chút một.

    Hắn vẫn không biết Mew đang là giáo sư dạy ở trường đại học, theo suy nghĩ của hắn thì nhà anh có công ty lớn như vậy, còn là chuyên ngành anh học. Dù anh không học gì về ngành quản trị hay kỹ thuật vẫn có thể vô đó làm. Nên hắn luôn chắc chắc là Mew đang làm ở công ty của nhà anh.

    Hắn đến quán cà phê trước cửa công ty trực chờ cả một tuần trời, đều không có thấy anh ra vào. Hắn có chút hoang mang, không lẽ là hắn đoán sai rồi? Ngay lúc đó thì hắn lại thấy anh đi ra từ cửa chính của công ty, đang tiễn một người đàn ông nước ngoài, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.

    Hắn nhận ra ông ta, người nước ngoài đó là người chịu trách nhiệm và quản lý gói thầu mà hắn ta mong nhớ.

    Nhìn thấy Mew và người đó quan hệ tốt như vậy, mà không giúp hắn. Hắn nghĩ chắc chắc anh vẫn còn giận chuyện lúc trước.

    Thấy hai người tạm biệt nhau rồi rời đi, hắn vội vàng chạy theo muốn kéo Mew lại xin lỗi, giải thích, hàn gắn, bla bla.. các thứ thì anh đã nhanh chóng lên xe ô tô, vừa đi vừa nhìn điện thoại, lại còn cười rất tươi, Mew không hề nhìn thấy hắn ta.

    Cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng vẫy một chiếc taxi đuổi theo. Lại thấy xe đi vào con đường ăn uống ở gần trường đại học. Anh đến đây làm gì? Hắn nghĩ, nhưng vẫn không có hành động gì thêm, chỉ đi theo.

    Lại thấy xe anh dừng trước cửa một quán ăn nhỏ, rất đông đúc. Hắn chỉ cảm thấy mất vệ sinh, mất phẩm giá nếu như vô cái quán này. Mew từ khi nào mà lại đến những quán nhỏ này.

    Vẫn chưa hiểu chuyện gì thì lại thấy một cậu thanh niên chạy ra từ trong quán, nhìn vào xe cười rất tươi rồi lên xe. Xe cũng chầm chậm lăn bánh, xe taxi cũng nhanh chóng theo sau.

    Nụ cười tươi rạng rỡ của người thiếu niên ấy đập vào mắt hắn, hắn lại thấy chướng mắt vì quá chói, quá rực rỡ. Hai người đó rốt cuộc là có mối quan hệ gì?

    Để giải đáp thắc mắc này, hắn vẫn bám theo, như một tên biến thái bệnh hoạn theo xe rình rập người ta, đỉnh điểm là rút điện thoại ra chụp hình hai người trong chiếc xe khi xe dừng đèn đỏ.

    Hắn bất ngờ nhưng vẫn bám theo, nhưng đến chung cư thì hắn không vào được. Vì hắn không có quyền, cũng không có người thân ở đây nên hắn chỉ đành giậm chân ở ngoài cửa khu chung cư rồi bỏ đi.

    Đó chính là hôm cuối cùng Mew đi phụ giám sát kế hoạch vừa rồi. Sau đó đón Gulf ở quán ăn, cùng nhau về nhà.

    Cả một tuần hắn không thấy Mew là vì Mew ở công xưởng sản xuất, chứ không lượn lờ ở tổng công ty. Chỉ vì hôm đó đối tác chuẩn bị về nước, nên anh mới đến tổng công ty, làm Art có cơ hội được thấy một màn này.

    Sau cuộc nói chuyện với Gulf, thì hắn đã dám chắc đây là người thiếu niên lần trước ở quán ăn, nhìn còn rất trẻ, tràn đầy sức sống.

    Nhưng..

    "Hừ, loại này là dễ xử lý nhất."

    Hết chương 49.
     
    LỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...