Xuyên Không [Edit] Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết - Gwon Gyeoul Soul

Discussion in 'Truyện Drop' started by Umi Dang, May 20, 2021.

  1. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 40

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    ntdk1705 and Duyên Định like this.
  2. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 41​



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Pffftt..".

    Người phụ nữ đang đặt món tráng miệng lên cười nhạo vào những dĩa thức ăn sạch sẽ, gần như không có dấu hiệu được đúng đến. Đó là một âm thanh nhỏ đến nỗi chỉ có tai tôi mới có thể nghe thấy. Hai mắt chúng tôi chạm nhau. Bà ta ánh lên tia cười nhạo thư thể đang chết vì vui mừng.

    "Ohora.. Chúng ta hãy cùng chơi nào, được không?"

    Tôi nhanh chóng thả chiếc thìa nhỏ nhất xuống sàn trước khi cô ấy rời đi.

    Ddalang - sàn nhà đá cẩm thạch và chiếc thìa sắt va vào nhau gây ra khá nhiều tiếng ồn. Tất nhiên, mọi người trong phòng ăn đều nhìn tôi.

    "Xin lỗi. Tay tôi bị trượt".

    "..."

    "Bà sẽ nhặt lên chứ?"

    Tôi nháy mắt một cái thật mạnh trước lời xin lỗi. Bà Donna cũng thờ ơ về hành vi bất ngờ của tôi. Cô ấy trông rất quen thuộc với tình thế này, như thể cô ấy có thể làm bất cứ điều gì về nó.

    "Chắc chắn rồi. Đừng lo lắng về điều đó, thưa tiểu thư."

    Nếu đó là Penelope, liệu cô ấy có ném một cái thìa lên đầu bà Donna và đứng dậy không?

    "Không."

    Tôi khẳng định với bản thân.

    Từ những lời nói của quản gia, tôi biết được người phụ nữ đó đã tham gia thường xuyên trong bữa ăn của Công tước ở một chỗ ngồi không mời. Nói cách khác, không ai dám chống đối bà tà trừ khi trong hoàn cảnh này.

    Đó là một bữa tối gia đình, nơi cô chỉ bỏ đi trong khi một cuộc trò chuyện vui vẻ được trao đổi. Đó là một vị trí mà cô buộc mình phải ngồi trong khi chịu đựng sự xa lánh và đau khổ.

    Tuy nhiên, nếu công tước không thích những cái chén dĩa này, ông ta cũng không bao giờ cố gắng chia sẻ nó với cô ấy nữa. Penelope biết rõ điều này. Do đó, cô sẽ phải chịu đựng cơn đói và sự tức giận một cách tuyệt vọng. Nếu cô ấy thậm chí không thể tham gia sự kiện này, cô ấy sẽ không bao giờ được gặp gia đình này.

    "Nhưng không phải tôi."

    Tôi nhìn xuống bà Donna, khuôn mặt vô cảm đến nỗi tôi xấu hổ vì sự ồn ào của bà.

    Và. Ddalang-!

    "Ôi Chúa ơi! Xin lỗi. Tôi lại trượt tay lần nữa."

    Chiếc thìa nhỏ thứ hai rơi xuống trước mặt bà Donna, người vừa đứng dậy với cái thìa mà tôi đã đánh rơi. Sự chú ý mà bà ta đang cố gắng đạt được đã quay qua tôi. Công tược tặc lưỡi không hài lòng.

    "Con đang làm gì vậy?"

    "Con xin lỗi. Cái bánh pudding mềm đến nỗi thìa cứ rớt xuống."

    Tôi trả lời với một cái nhún vai. Đôi mắt xanh lạnh lùng của Derrick nhìn chằm chằm vào tôi. Leonard cũng không khác mấy

    "Không sao đâu, thưa tiểu thư."

    Bà Donna cũng nhặt chiếc thìa thứ hai rơi bên cạnh mà không phàn nàn gì.

    "Vậy thì, Chúc tiểu thư có một khoảng thời gian vui vẻ.."

    Đó là khoảnh khắc bà ta đang nâng cao giá trị bản thân và chào hỏi.

    Ddalang, lang, lang-

    Tôi ném cái thìa cuối cùng ngay trên sàn nhà.

    "Penelope Eckart."

    Khuôn mặt và giọng nói của Công tước đóng băng ngay lập tức.

    "Ha? Cô đang làm gì vậy?"

    Leonard cười như thể anh ta chết lặng, và Derrick trừng mắt nhìn tôi với một cái cau mày trên khuôn mặt. Những chữ cái màu trắng trên đầu họ bắt đầu nhấp nháy.

    Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo ghế một cách ồn ào

    "Con sợ rằng mình không thể ăn món tráng miệng được nữa vì con không còn thìa rồi."

    "Ngồi xuống."

    "Nếu cha đã hoàn thành những gì muốn nói thì con đang nghĩ đến việc đi lên phòng của con."

    Khuôn mặt của Công tước dần tràn ngập sự tức giận.

    "Làm điều này trong một buổi ăn trưa sau một thời gian dài không gặp là có ý gì?"

    "Con đói quá, thưa cha."

    Tôi xoa xoa cái dạ dày của mình. Những lời bất ngờ của tôi làm vặn vẹo đôi mắt của Công tước và những thằng con trai.

    ".. cái gì?"

    "Con không giỏi sử dụng bộ đồ ăn của con nít lên ba, vì vậy con đa không thể ăn một miếng nào từ nãy giờ."

    Như thể tôi là một đứa trẻ thực sự, tôi điều chỉnh khuôn mặt của mình với một cái nhìn ảm đạm. Những món ăn không được đụng đũa vẫn chưa nguội.

    Nếu tôi đi lên phòng như hiện tại, tất cả mọi sự tức giận sẽ trút lên người hầu. Penelope sẽ bỏ đói người của cô ấy đến chết mỗi lần.

    "Đúng vậy không, thưa bà?"

    Tôi mỉm cười ngây thơ và xin bà Donna đồng ý.

    "Ôi, thưa tiểu thư."

    Khuôn mặt bà ta đen lại trong một khoảnh khắc. Thật buồn cười khi sự tự tin và chế giễu trước đó biến mất từ hư không. Một sự im lặng lạnh lùng rơi xuống phòng ăn. Món ăn chính với những dụng cụ nhỏ như đồ chơi và không có dấu hiệu chạm vào. Thật khó để có được cái đĩa sạch sẽ đến nổi không hề có một giọt thức ăn dính lên và không thể hề có lời phàn nàn về việc này.

    Bây giờ tôi biết rõ mà không cần phải nhìn thấy mắt của mọi người ở đâu.

    "Con sẽ đi lên và yêu cầu Emily lấy cho con một chiếc bánh sandwich. Vì vậy, con có thể ăn nó bằng tay của con."

    "..."

    "Chúc cha và hai anh vui vẻ."

    Lần này không ai giữ tôi. Khi tôi mở cánh cửa đóng kín và tự mình rời khỏi phòng ăn, tôi đột nhiên bật cười.

    "Tôi đã đe dọa tất cả mọi người rằng tôi sẽ bắn họ bằng nỏ. Đúng vậy, hẳn là tôi sẽ làm thế..".

    Nó không thực sự buồn cười sao? Một người phụ nữ độc ác như vậy đã bị giam giữ vì cô ấy không thể làm một điều như vậy. Tuy nhiên, tôi không phải là người duy nhất có thể cười vào Penelope như vậy. Tôi cảm thấy rất tiếc cho cô ấy, người đã ngồi đó cho đến cuối cùng chịu đựng cơn đói.

    Vì sự thương hại

    Đi thẳng lên phòng, tôi lấy cuốn sách đang đọc từ kệ sách và ngồi xuống bàn làm việc. Tôi tự tin rời khỏi phòng ăn nói rằng tôi đói, nhưng tôi không đói như vậy. Thay vào đó, tôi thực sự lo lắng rằng nó sẽ ảnh hưởng đến sự yêu thích của những nam chính sau khi tôi ra khỏi mớ hỗn độn.

    "Cuối cùng, không có sự thay đổi nào cả."

    Tôi cảm thấy hơi lo lắng đã quá chú ý đến Công tước và bà Donna mà không xem xét hai người còn lại một cách cẩn thận.

    "Mình hẳn sẽ không mất đi sự yêu thích nếu ném thìa một cách thô lỗ."

    Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng chẳng mấy chốc tôi quyết định nghĩ dễ dàng hơn.

    "Chậc, nếu như sự yêu thích có đi xa một chút cũng không vấn đề gì."

    Nó có thể là một cái pha cứu trợ, nhưng dù có thay đổi bao nhiêu cũng không thay đổi, vì dù sao họ cũng đã bị gạch chéo rồi.

    "Miễn là nó không phải là một cú lao dốc chết người."

    Tôi đang cố gắng để tập trung vào những gì viết trên sách thì..

    Knock, Knock. Tôi nghe thấy ai đó nói.

    "Thưa tiểu thư, đó là tôi."

    "Vào đi."

    Emily vui vẻ cho phép mình vào. Khi mở cửa, cô cẩn thận bước vào bên trong vàcầm một cái khay.

    "Tiểu thư đang đọc à?"

    "Cái gì vậy?"

    Khi tôi hỏi với cái liếc mắt, cô ấy đặt khay xuống bàn và mở nắp. Súp hấp, bít tết và bánh sandwich được bày ra gọn gàng.

    Tôi lập tức cau mày. Cái dĩa đựng Steak giống như cái đã được dùng khi nãy ở phòng ăn.

    "Đó là một cái dĩa mới bởi vì Công tước đã ra lệnh, thưa tiểu tư."

    Có lẽ cô ấy đã nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng Emily từ từ nhìn tôi và nói thêm.

    "Và đây là những gì người quản gia bảo tôi mang lên cho cô.."

    Một chai nhỏ màu nâu, một loại thuốc tiêu hóa.

    "Không, cảm ơn. Tôi không muốn ăn nhiều, vì vậy hãy lấy nó đi."

    May mắn hay không may, tôi không có gì để ăn, vì vậy tôi không có gì để làm khó chịu dạ dày của mình. Emily đã khóc khi tôi bảo cô ấy lấy lại.

    "Tôi nghe nói cô muốn có bánh sandwich. Cô đói rồi. Hãy nhanh lên và ăn đi ạ. Tiểu thư"

    "Không sao đâu. Tôi đã ăn lúc trước rồi."

    "Cô đã không có một bữa ăn đàng hoàng cả ngày nay rồi. Vì vậy, chỉ một chút.."

    "Không chỉ hôm nay, nó luôn luôn như vậy."

    Tôi ném cuốn sách xuống và lướt qua trí nhớ của mình một cách khó chịu.

    "Có món ăn nào mà cô mang lên được coi là đàng hoàng cho một quý tộc không?"

    "Ôi, thưa tiểu thư..".

    Emily không biết phải làm gì với cái nhìn lạnh lùng của tôi. Tôi biết trút giận với cô ấy cũng vô dụng. Emily đã đủ tốt với tôi miễn là tôi có thể. Không phải là tôi rất không hài lòng với bữa ăn, chỉ có một hoặc hai món ăn và món tráng miệng. Tôi không bao giờ chết đói.

    Nhưng trong hoàn cảnh của tôi. Không, tình huống và cả quá khứ mà Penelope phải đối mặt gây khó chịu và khiến tôi phát điên lên được

    "Hãy cầm nó và đi ra ngoài. Tôi thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ngay bây giờ."

    Emily cuối cùng đã lấy khay trở lại với một khuôn mặt ảm đạm. Vì lo lắng mà tôi nghĩ tôi đã phản ứng thái quá với người đã quan tâm mình nhưng tôi không cảm thấy rất tiếc. Từ lúc rời khỏi phòng ăn, tôi mở cuốn sách một lần nữa, nhấn mạnh vào những cảm xúc đang lên của mình. Nhưng ngay sau đó, tôi ném nó trở lại như trước.

    "Thật bực mình."

    Đứng trước bàn làm việc, tôi đi ngủ và nằm xuống.

    Một trần phòng cổ sang trọng có thể nhìn thấy. Chủ nhân của căn phòng thậm chí không thể có được một bữa ăn đàng hoàng, nhưng nó thật buồn cười vì nó dường như được gói gọn một cách hợp lý.

    ".. Tại sao tôi phải đi hết con đường này và trải qua những chuyện vớ vẩn như vậy?"

    Tôi không thể hiểu được điều đó chút nào, vì vậy tôi lẩm bẩm với chính mình.

    Nếu ai đó khác ngoài tôi bị xuyên vào trò chơi này, họ có thể rất vui khi thấy một căn phòng rộng rãi và được trang trí xa hoa như vậy. Nhưng tôi không đặc biệt ấn tượng với những điều này. Nơi tôi từng ở cũng đã đủ sang trọng và rộng rãi để sống. Nhưng trớ trêu thay, sống trong một căn phòng sang trọng như vậy, tôi đã lo lắng về việc phải ăn gì vào ngày hôm sau.

    Sau khi thằng con trai thứ hai tốt nghiệp, việc bắt nạt ở trường đạt đến đỉnh điểm. Việc bị chen ngang hàng và phải ăn suất ăn cuối cùng trong ngày là cơ bản, còn thông thường thì cố tình bị chúng hất vai và làm rớt cái dĩa thức ăn. Ngay cả khi tôi bỏ đói cả ngày và về nhà, tôi cũng không thể ăn ngay lập tức. Không có tôi tôi, họ đã tham dự một bữa ăn gia đình tốt đẹp.

    "Niềm kiêu hãnh của tôi đâu rồi..".

    Bây giờ chúng tôi đã thành công trong việc trốn thoát, nó thực sự ngu ngốc. Lẽ ra tôi phải có đủ thức ăn để tồn tại. Không giống như Penelope, người có một người giúp việc, tôi không có ai để nuôi tôi. Cô giúp việc thường nghỉ ngay sau khi hoàn thành các món ăn. Tôi ôm bụng thật chặt và đi vào bếp chỉ khi những người đàn ông trong nhà ăn xong bữa ăn và trở về phòng của họ. Sau đó, tôi cho cơm vào súp lạnh hoặc đổ các món ăn kèm còn sót lại vào một cái thìa lớn và trộn chúng lên để ăn chúng. Tuy nhiên, tôi thường nhổ nó ra mà không thể ăn vào một miếng, nhiều hơn khi tôi có thể ăn toàn bộ.

    - Wow!

    Phần còn lại của súp hoặc các món ăn phụ có hương vị khủng khiếp, trộn giấm, đường, muối, cá muối và đôi khi những thứ không rõ.

    Đó là trò của thằng chó thứ hai.

    - Một kẻ ăn xin. Vậy tại sao mày lại đi xung quanh như một con chuột?

    Thỉnh thoảng anh ta trốn và nhìn tôi như vậy, rồi cười khúc khích và mỉa mai. Vì vậy, tôi đã phải chịu đựng bệnh suy dinh dưỡng và viêm dạ dày mãn tính cho đến khi tôi trốn thoát khỏi nơi chết tiệt đó.
     
    Duyên Định likes this.
  3. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 42​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ".. Tôi thực sự giống như một người ăn xin".

    Nhìn lại quá khứ, tôi mỉm cười yếu ớt. Lúc trước tôi nghĩ rằng Penelope không khá hơn tôi là bao, nhưng có lẽ bây giờ tốt hơn nhiều khi trở thành một "công chúa giả".

    "Thế là đủ rồi, đây đơn giản chỉ là quá khứ."

    Tôi nhảy ra khỏi giường. Những lúc như thế này, tôi phải di chuyển cơ thể của mình. Đứng yên sẽ chỉ làm bạn xói mòn với những suy nghĩ ảm đạm.

    Tôi lấy ra một chiếc khăn choàng và đi ra khỏi phòng. Tôi định đi dạo.

    Tôi vừa đi xuống cầu thang bên kia hành lang.

    ".. Tiểu thư."

    Tôi tình cờ gặp người quản gia đang đi xuống từ trên lầu. Hắn ngạc nhiên hỏi.

    "Cô đi đâu vậy?"

    "Ra bên ngoài."

    "Cô sẽ đến Đồi Đông để xem pháo hoa à?"

    ".. Đồi Đông?"

    Khi tôi hỏi lại, tôi ngay lập tức nhớ ra nó ở đâu. Cách đây không lâu, đó là một ngọn đồi nhỏ nơi tôi bị Derrick bắt đi và phải đi xuống một mình.

    Penelope chắc hẳn đã ra ngoài để xem pháo hoa vào ngày cuối cùng của lễ hội hàng năm. Tôi hiểu được tại sao Công tước lại hỏi một câu hỏi như vậy trong phòng ăn.

    "Không."

    Tôi lắc đầu ngay lập tức. Tôi không đủ lãng mạn để đi đến nơi xa như vậy chỉ để xem pháo hoa.

    "Lần này cô định làm gì.."

    "Tôi chán rồi."

    Người quản gia đưa ra một khuôn mặt lúng túng. Có thể khá xấu hổ khi thấy một đứa trẻ đã ổn định cho đến năm ngoái đột nhiên thay đổi thái độ của mình. Nhưng nó không quan trọng. Một người phụ nữ độc ác bị ràng buộc để sôi sục với những ý thích bất chợt.

    "Để ăn mừng chiến thắng, đêm chung kết của lễ hội này sẽ lớn hơn nhiều so với năm ngoái.."

    "Pháo hoa sẽ có ở khắp mọi nơi."

    Tôi không biết tại sao người quản gia lại giữ tôi lại và kể cho tôi nghe câu chuyện này. Thật không thoải mái khi đối mặt với ông ta vì ông ta cũng có mặt tại bữa trưa trước đó.

    "Chúc may mắn."

    Tôi đã lướt qua anh ta.

    "Tiểu thư Penelope."

    Nhưng tôi không thể đi xuống cầu thang vì giọng nói khẩn cấp ấy đã giữ tôi lại.

    ".. tại sao?"

    Xuống một bậc, tôi dừng lại và nhìn ông ta. Người quản gia già ngập ngừng một lúc và cố gắng mở miệng.

    ".. Tôi đang trên đường trở về sau khi sắp xếp lại gác mái dưới sự chỉ đạo của Công tước."

    "..."

    "Tôi đang trên đường giao nó cho cô."

    "Cho tôi?"

    Tôi tự hỏi tại sao người quản gia lại nói với tôi như vậy. Lối đi lên gác mái nằm ở cuối hành lang trên tầng ba. Vì vậy, tôi chưa bao giờ ở đó.

    "Tại sao?"

    ".. Cô có thường xuyên đi lên khi còn nhỏ? Lần đầu tiên đến nhà công tước, cô đã thấy pháo hoa trên gác mái."

    "..."

    "Công tước bảo tôi dọn dẹp gác mái có lẽ vì ngài ấy nhớ về chuyện đó."

    "Ông phải nói những gì ông muốn nói ngay lập tức, quản gia."

    Tôi lạnh lùng cắt đứt ông ta, mỉa mai với một nụ cười.

    "Tôi đã ở vị trí mà mình không thể đi lên mặc dù tôi rất muốn. Nhờ vào công sức của một người không muốn tôi leo lên đó thường xuyên, tầng ba đã đóng cửa và tôi không thể đến gần gác mái.

    "... "

    Miệng ông ta ngậm lại. Tôi sẽ không hung hăng như vậy nếu tôi bình thường. Người quản gia tình cờ có một thời gian tồi tệ. Đó là bởi vì ông ta bắt gặp tôi đang trên đường làm dịu cơn giận vì những tình huống chồng chéo kỳ lạ với quá khứ. Ánh nhìn sắc bén của tôi làm những nếp nhăn trên trán quản gia càng sâu thêm.

    ".. Bà Donna bị sa thải ngay lập tức. Thưa cô ".

    Ông ta cẩn thận mở miệng một lần nữa với một cái nhìn tối tăm.

    " Công tước đã rất tức giận đến nỗi cô ấy bị đuổi ra ngoài trắng tay mà không có một xu trợ cấp thôi việc. "

    "... "

    " Không còn hình phạt nào đối với người phụ nữ đã là một nữ công tước trong một thời gian dài, và là một gia đình sa ngã, nhưng có kẻ thù trong chính tác giả của mình. "

    Tôi mở to mắt trước tin tức bất ngờ. Nhìn người quản gia với một cái nhìn bối rối, ông ta bình tĩnh tiếp tục.

    " Nhưng thiếu gia Derrick đã đứng ra đốt các hợp đồng lao động và thư giới thiệu của mình, vì vậy cô ấy sẽ không thể tìm được việc làm trong tầng lớp quý tộc. "

    " Vậy à? Tôi có nợ anh một cái bánh mì nướng không? "

    Tôi chớp mắt và hỏi lại với giọng lạnh lùng.

    Có một chút ngạc nhiên, nhưng nó không phải là một câu chuyện dễ chịu. Tại sao lúc trước ông không thực hiện bất kỳ hành động nào để xử lý một vấn đề có thể được giải quyết ngay lập tức?

    " Các biện pháp có gì? Tôi sẽ đọc về việc Emily đã làm việc bao lâu và đe dọa cô ấy sẽ sống lặng lẽ ".

    Khi tôi nhớ lại Derrick vào thời điểm đó, tôi cảm thấy thảm hại hơn.

    " Ông không cần kể cho tôi về những thứ đó. Dù sao đó cũng không phải là trách nhiệm của tôi. "

    " Công tước rất đau lòng vào ban ngày. Anh ấy dường như tiếp tục lo lắng về việc bạn bỏ bữa. "

    Vậy ông muốn tôi làm gì? Buộc tất cả những từ đang lấp đầy cổ họng mình xuống và câm miệng ư.

    " Nếu tôi xuống phòng ăn và ăn ngay bây giờ, liệu cha tôi có cảm thấy tốt hơn không? "

    " Công nương ".

    " Tất cả là lỗi của tôi hôm nay. "

    Người quản gia đột nhiên cúi đầu sâu trước mặt tôi. Tôi mở to mắt.

    " Lỗi lớn nhất của tôi là tôi đã không thể trung thành ủng hộ cô với lý do bận rộn. Nếu cô muốn trừng phạt riêng tôi, tôi sẽ chấp nhận nó một cách dễ dàng. "

    "... "

    " Nhân tiện, tiểu thư của tôi.. Cô có thể chấp nhận sự chân thành của Công tước không? "

    Tôi nhìn người quản gia với ánh mắt gay gắt, cúi đầu trước mặt tôi.

    " Sau khi rời khỏi phòng ăn như thế, Công tước đã suy nghĩ rất nhiều về cách giải thoát khỏi cô khỏi cảm giác tổn thương. Sau đó, ông ấy đã nghĩ ra những gì bạn thích khi bạn còn trẻ. "

    " Tiểu thư biết đấy, những lệnh đã được ban hành rất ít khi được rút lại "

    Những gì người quản gia nói là sự thật. Đã sáu năm kể từ khi ông ta khóa tất cả các cửa trên tầng ba và cấm cô vào do một sự hỗn loạn nhỏ xảy ra ngay sau khi cô được nhận nuôi. Nhưng bây giờ công tước muốn rút lại nó, hẳn là chuyện vừa rồi đã gây ra một cú sốc với ông ta khi biết về việc trái tim của đứa con gái nuôi tan vỡ khi bị những người hầu lạm dụng.

    Người quản gia cúi xuống gần hơn, nhìn thấy tôi không nghĩ gì và im lặng, nghĩ rằng có hy vọng.

    " Ngài ấy đã mở cửa tầng ba, cũng chính là nơi ông ấy tự đóng cửa, và sắp xếp gác mái bằng cả trái tim. Vì vậy, chúng ta hãy ra khỏi đây, thưa tiểu thư. "

    "... "

    Tôi nhìn người quản gia với khuôn mặt đờ đẫn mà không có câu trả lời.

    Nếu đó thực sự là Penelope, người đã ở đây bây giờ, không phải tôi, cô ấy sẽ rất hạnh phúc.

    Một trong những người dẫn đầu vụ bắt nạt đã bị sa thải và sự chú ý của gia đình đã được thu hút. Tình huống này sẽ thỏa mãn như thế nào khi người mà tôi luôn cảm thấy tiếc nuối, gật đầu với tôi?

    Nhưng..

    Đã muộn rồi.

    Tôi không phải Penelope.

    Tại sao ông ta không làm điều này cho cô ấy ít nhất một lần trước khi tôi bước vào cơ thể này? Nếu vậy, cô bé ngu ngốc, thảm hại này sẽ tha thứ cho mọi thứ không giống tôi.

    " Đã quá muộn. "

    Hiện tại, đồng tử của quản gia đã mở rộng rất nhiều sau khi thấy khuôn mặt tôi trầm ngâm trong một mớ hỗn độn.

    " Ôi, thưa tiểu thư? "

    Khi người đàn ông xấu hổ ngẩng lưng lên hoàn toàn

    ".. Đúng vậy. Làm thế nào tôi có thể bỏ qua sự chân thành của cha tôi? "

    Tôi nhìn ông ta

    " Tôi chỉ đang trên đường ra ngoài đi dạo, vì vậy có lẽ không phải là một ý tưởng tồi khi đến đó sau một thời gian dài. "

    Khi ông ta trông giống như sắp khóc, tôi quay lại làm Penelope kiêu ngạo của mình và nói,

    " Đưa tôi lên gác mái. "

    Có vẻ như tầng ba không được mở hoàn toàn. Băng qua hành lang, một cánh cửa lớn được khóa chặt với một sợi dây xích quấn quanh nó.

    " Đó là phòng của nữ chính, phải không? "

    Phòng của Penelope khá tốt, nhưng phòng của nữ chính khác với kích thước của cánh cửa. Nó không gây chướng mắt hay khó chịu.

    " Làm thế nào một đứa con gái thực sự và một đứa con gái nuôi có thể được đối xử như nhau? Mình cần phải biết vị trí của mình ".

    Khi tôi đi qua trước mặt nó, người quản gia nhìn tôi với một cách đặc biệt. Tất nhiên là tôi không thể hiện bất cứ điều gì.

    Khi tôi mở cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang trên tầng ba, một cầu thang đá xoắn ốc đi ra. Nó dường như là một tháp pháo được chế tạo để chuẩn bị cho cuộc xâm lược, nhưng dường như được giữ gìn kém so với những nơi khác, có lẽ vì đã không được sử dụng trong một thời gian dài.

    " Hãy cẩn thận với cầu thang cao, thưa cô. "

    Người quản gia đi lên trước và cảnh báo tôi. Tôi túm lấy váy và cẩn thận leo lên cầu thang.

    Trên đỉnh tháp là một phòng gác mái chật hẹp.

    " Đây chắc chắn là một nơi bí mật mà bất cứ đứa trẻ nào cũng thích. "

    Ông ta cứ leo lên và leo lên cầu thang xoắn ốc mà dường như không có điểm kết thúc. Sau một thời gian dài, chiếc cầu thang kết thúc và một cánh cửa cũ kĩ hiện ra. Người quản gia thành thục mở nó ra và đi vào bên trong. Sau đó, tôi thực sự không có nhiều kỳ vọng. Ngay cả gác mái cũng được tạo ra bằng cách thay thế nơi từng làm nhà kho.

    Ồ.

    Nhưng nơi tôi bước vào lại tốt một cách đáng ngạc nhiên. Giống như một phòng học nhỏ, ở một bên gác mái chứa đầy sách, và mặt khác là một chiếc ghế dài ấm cúng và lò sưởi.

    Có một cửa sổ lớn, tròn ở giữa cửa sổ. Thông qua một khoảng trống cửa sổ mở, một làn gió mát ập vào và vuốt ve sống mũi tôi.

    " Cô có thích không, thưa tiểu thư? "

    Người quản gia hỏi tôi với một khuôn mặt hài lòng khi tôi nhìn xung quanh. Tôi trả lời nhẹ nhàng.

    " Thật tốt. "

    " Tôi có thể mang đến cho anh một ít đồ uống giải khát được không? "

    " Không, cảm ơn. Tôi có thể ở đây đến tận tối muộn. "

    " Tất nhiên là có thể. Công tước đã cho phép sử dụng bao nhiêu tùy thích. "

    Tôi thích nó. Cảm thấy tốt hơn một chút, tôi nói bằng một giọng nhẹ nhàng hơn.

    " Cảm ơn sự hướng dẫn của ông, quản gia. "

    " Đừng đề cập đến nó. Hãy làm cho mình thoải mái, thưa tiểu thư. "

    Người quản gia cúi đầu trước tôi và đi xuống gác mái. Tôi chậm rãi bước vào bên trong, nhìn xung quanh nội thất yên tĩnh một lần nữa.

    ".. Penelope xứng đáng đi lên rất nhiều. "

    Thoải mái và một mình. Cô chỉ là một đứa con gái được nhận nuôi như một tiểu thư của Công tước và đây là nơi hoàn hảo cho một đứa trẻ bị ghét không lý do trốn đi.

    Tôi đến trước một cửa sổ lớn mở. Rồi liếc ra.

    Lâu đài của công tước rất rộng lớn. Do đó, đường phố không thể nhìn thấy như khi tôi đi theo Derrick lên trên đồi một thời gian trước đây. Thay vào đó, thật tốt khi nhìn thấy bầu trời và phong cảnh vô tận vì không có tòa nhà nào đủ cao để chặn tầm nhìn. Tôi nhìn chiếc ghế dài phủ chăn rơi hờ hững xuống sàn trước khung cửa sổ. Mặt trời đang lặn bên ngoài cửa sổ. Khi tôi đang nhìn chằm chằm trống rỗng bên ngoài đường chân trời, nơi hoàng hôn đỏ rực tràn ngập. Đột nhiên, tôi nghe thấy một cái gì đó sau lưng tôi.

    " Cái gì đây?"
     
    Duyên Định likes this.
  4. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 43​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người có mái tóc hồng vừa mở cửa bước vào và nhìn tôi.

    "Tại sao anh lại ở đây?"

    Sau khi phát hiện ra đó là tôi, Leonard ngừng lại và cau mày.

    "Đầu tiên, cô có nghĩ tôi vui vẻ khi gặp cô không?"

    Tôi liếc nhìn anh ta và bình tĩnh trả lời lại.

    "Tôi ở đây vì quản gia muốn chỉ cho tôi xung quanh."

    "Tôi không nói về điều đó."

    Leonard liếc lên và cúi xuống nhìn tôi, rồi cười.

    "Cô đang ở tầng 3, phải không?"

    "Chúa ơi! Ai là lý do khiến tôi không được đến đây?"

    Không biết từ đâu, tôi cắn lại anh ta với một nụ cười ấm cúng.

    "Lệnh cấm lên đây đã được dỡ bỏ từ hôm nay. Cha đã cho phép tôi".

    "Ồ! Đó là lý do tại sao ông ấy lại đột nhiên hỏi tôi về gác mái mà tôi không sử dụng.."

    "Vậy tại sao anh lại ở đây?"

    "Tôi không vượt quá giới hạn như một đứa ngốc nào đó."

    Hắn bước vào một cách mỉa mai. Gương mặt anh ta thể hiện sự không hài lòng. Tôi không muốn bị làm phiền một mình bởi một vị khách không mời mà đến. Thật sự là phiền muốn chết.

    "Tôi đến trước."

    Vì vậy, tôi đã nói với anh ta tránh xa chỗ ngồi của tôi. Nhưng anh ta không phải là type người đàn ông biết lắng nghe.

    "Ai nói gì đó?"

    Leonard bước lên gác mái mà không có bất kỳ khoảng cách nào và nằm xuống một chiếc ghế dài mịn. Nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt uể oải, u ám.

    "Cô đang ngồi trên mặt đất ở đó. Đó là một chỗ ngồi hoàn hảo cho cô."

    "Tại sao anh lại muốn ở đây mà không phải là ở trong phòng?"

    "Bởi vì chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này muốn."

    "Ôi trời, chỉ thôi."

    Nắm đấm của tôi đang run rẩy. Tôi thật muốn vẽ một bông hoa vào mặt một người đàn ông xấu tính, nhưng tôi đã giữ nó lại một cách tuyệt vọng.

    "10% ủng hộ, 10% ủng hộ.."

    Tôi chỉ kiếm được 10%. Chỉ có nhẫn nhịn mới là câu trả lời.

    Cố phớt lờ Leonard, tôi tập trung lại bên ngoài cửa sổ. Nhưng anh ta sẽ không để tôi yên.

    "Cô định làm gì khi ngồi đó như một tảng đá?"

    "Tôi sẽ chỉ xem pháo hoa và sẽ rời đi ngay lập tức, vì vậy đừng lo lắng."

    "Buồn, tôi không thể nhìn thấy cánh đồng khói từ đây."

    Anh ta cười khúc khích và nói vô nghĩa.

    "Đó là ngày cuối cùng của lễ hội, vì vậy những người khác rời đi sớm, và cậu bé nô lệ mà cô kéo về vẫn sẽ bị đánh và chạy quanh."

    ".. Cái gì?"

    Tâm trí tôi trống rỗng như thể tôi đã nghe thấy một cái gì đó tôi không thể nghe thấy. Tôi từ từ quay đầu về phía anh ta.

    ".. Điều đó có nghĩa là gì?"

    "Chắc chắn, anh ta sẽ ở một mình, rèn luyện bản thân đến chết."

    Leonard cười toe toét và trả lời khéo léo. Tôi đã không nói nên lời trong một thời gian dài.

    Tôi lắp bắp và hầu như không hỏi.

    ".. Tại sao lại có chuyện quái đó?"

    "Bởi vì tôi ra lệnh cho anh ta làm điều đó."

    "Thằng khốn điên rồ!"

    Ttuk, ttuk. Tôi nghe thấy sự ủng hộ của Ecklis đang giảm theo chiều dọc. Một thứ vô nghĩa đang diễn ra khi tôi không quan tâm?

    "Không, không, không, không, không, không, không, không, không, không"

    Tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình để đi kiểm tra sự yêu thích của anh ta ngay lập tức. Và tôi vội vàng chuẩn bị rời khỏi gác mái. Vàng.

    Tak-.

    "Cô định đi gặp anh ta à?"

    Anh ta nắm chặt lấy cổ tay tôi. Mái tóc màu hồng đáng yêu bồng bềnh trước mắt tôi. Trước khi tôi biết điều đó, Leonard, người đã trỗi dậy như sét đánh, đang giữ tôi.

    Tôi cau mày trước sự lo lắng của mình.

    "Buông tôi ra."

    "Đã muộn thế này rồi. Anh ta đã bị tôi theo dõi ngay từ khi cô đưa anh ta vào."

    "Ha.."

    Leonard nói một cách tinh nghịch, nháy mắt. Mắt tôi choáng váng. Với một tiếng thở dài sâu, tôi hất tay anh ta ra và nói một cách lo lắng.

    "Tại sao con người anh lại trẻ con như vậy? Hãy tử tế đi".

    "Thật đáng sợ khi nghe một thứ như vậy phát ra từ cái miệng này, anh bạn."

    Tay anh ta nắm quá chătk quá mạnh. Tôi liếc lên [yêu thích 10%] trên đầu anh ta.

    "Hôm nay anh ta ăn lộn cái gì à?"

    Bữa trưa hôm nay thật tuyệt vời, chỉ có tôi không thể ăn. Nói cách khác, không có lý do gì để anh ta hành động như một người đàn ông thiếu kiên nhẫn như vậy. Tất nhiên anh ta cũng hành xử như vậy mỗi khi tôi gặp anh ta, nhưng hôm nay anh ta có vẻ nghiêm túc bất thường.

    "Nếu anh không thích tôi ở đây, chỉ cần nói."

    "..."

    "Tôi sẽ cho anh một không gian."

    Cuối cùng tôi thở dài và quyết định từ bỏ. Tôi là người duy nhất phải chịu đựng nhiều hơn. Tốt nhất là tránh nó.

    "Vì vậy, hãy bảo tôi ra khỏi đây một cách nhanh chóng. Tôi sẽ tự đưa mình ra khỏi đây."

    Tôi lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

    "Cô không có lương tâm sao?"

    Người đàn ông này nhìn chằm chằm vào tôi đột nhiên thốt ra những điều vô nghĩa.

    ".. Cái gì?"

    "Sao cô dám bò vào đây?"

    ".. ha".

    Tôi không thể không cười.

    "Anh trông giống như một cô con dâu gắt gỏng hay phàn nàn."

    Tôi không có ý cười với Leonard. Tuy nhiên, tôi có thể nhìn thấy một tia lửa trong đôi mắt xanh của anh ấy nghe thấy tiếng cười của tôi. Tôi nhanh chóng hạ mắt xuống và trả lời lại một cách ngoan ngoãn.

    ".. Anh có ý gì về điều đó".

    "Gần đây cô đã làm những việc không thường làm, bị cấm túc trong phòng, vì vậy tôi đã tự hỏi liệu cuối cùng cô có tỉnh táo không."

    "..."

    "Tôi nghĩ con chó cái không biết xấu hổ này đã thay đổi một chút."

    Tôi nuốt một tiếng thở dài rò rỉ ra. Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây để thách thức sự tức giận của mình. Tôi đã sử dụng hết sự tức giận của mình trong cuộc trò chuyện với quản gia trước đó, thật sự cảm thấy khá mệt mỏi và gánh nặng bởi tình huống này. Cùng với thái tử, Leonard là một quả bom hẹn giờ nên tránh càng xa càng tôi

    Tôi làm anh ta dịu lại với một giọng nói mệt mỏi.

    "Leonard, đừng đi ngoài rìa và nói bất cứ điều gì anh muốn, hãy làm điều đó ngay lập tức. Tại sao anh lại làm điều này một cách đột ngột?"

    "Anh định thực hiện một điều ước ở đây một lần nữa, xem đó là pháo hoa hay cứt, phải không?"

    Nhưng trước khi lời nói của tôi kết thúc, anh ta đã đánh cắp chúng.

    "Tôi hy vọng Yvonne sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà này nữa"

    "..."

    "Tôi ước gì cô ấy có thể biến mất hoặc chết mãi mãi."

    "..."

    "Điều ước mà cô đã thực hiện ở đây sáu năm trước, khi biết rằng mình đã lạc mất Yvonne vào ngày cuối cùng của lễ hội."

    Khuôn mặt Leonard bị đỏ hoe bởi ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ. Hắn cười dữ dội. Đôi mắt thật hoang dại.

    "Penelope đã làm thế?"

    Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào anh ta trong sự ngạc nhiên. Tôi không biết rằng tôi đã lạc nữ chính tại lễ hội.

    Hãy suy nghĩ cẩn thận về nó, nó dường như đã xuất hiện như thể nó đang ở phần mở đầu của trò chơi, nhưng nó không đặc biệt đáng nhớ vì nó không liên quan gì đến sự tiến triển của câu chuyện.

    '.. Cô, từ một người bình thường đã trở thành một công nương chỉ sau một đêm, vì vậy cô có thể ước rằng công nương thực sự sẽ không trở lại. "

    Dù sao, tôi đã bị thuyết phục về hành vi của cô ấy bởi vì tôi đang ở vị trí của Penelope. Trên thực tế, điều này còn có thể dễ hiểu hơn vì tôi đã trải qua tình huống trở thành con gái của một gia đình giàu có chỉ sau một đêm. Tuy nhiên, anh trai thứ hai của nữ chính, Leonard, dường như ghét thực tế là cô đã leo lên gác mái hết lần này đến lần khác, điều mà cô đã làm trong quá khứ.

    " Cô cảm thấy thế nào? Như cô mong muốn, cô đã ở vị trí của Yvonne được 6 năm. "

    Áp lực của Leonard đủ đáng sợ để tôi tin rằng lá cờ kết thúc đã nở rộ. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể anh ta sẽ giết tôi bất cứ lúc nào và tôi phải cẩn thận chọn ra những gì để nói.

    " Còn gì để nói ngoại trừ việc làm rối tung không khí bẩn thỉu này? "

    Vào một ngày khốn khổ khi nữ chính mất người anh trai duy nhất của mình, cô thậm chí còn gặp một người phụ nữ độc ác đang thay thế vị trí của cô.

    " Nếu mình cư xử như Penelope ban đầu, mình sẽ gặp rắc rối lớn. "

    Tôi bắt đầu bằng cách đảo mắt theo phản xạ để xem liệu có bất cứ điều gì xung quanh sẽ giết chết tôi không. Không có vật sắc nhọn trên gác mái. Nhưng thật vô ích khi tìm thấy một thứ như vậy. Nếu Leonard phấn khích, anh ta đẩy tôi ra khỏi cửa sổ, hoặc bóp cổ tôi, tôi sẽ chết.

    ".. Hồi đó tôi còn rất trẻ ".

    Một khi tôi rơi từ cửa sổ, việc giải thích sẽ trở nên khó khăn.

    " Tôi xin lỗi. Bây giờ tôi xin lỗi. Tôi đã suy nghĩ về bản thân mình rất nhiều, vì vậy xin hãy tha thứ cho tôi ".

    " Tự suy ngẫm? Ha. "

    Nhưng Leonard đã không buông bỏ sự tức giận của mình trước lời xin lỗi mà tôi đã chọn cho những nỗi đau của mình.

    " Được rồi. Tất cả đã là quá khứ, vì vậy hãy hỏi. "

    "... "

    " Tại sao cô lại làm thế? Ngay cả khi Yvonne trở lại, tôi cũng sẽ không đuổi cô ra ngoài ngay lập tức. "

    Đó là tình huống khó khăn nhất mà tôi từng đối mặt với anh ấy. Ngay cả một lời xin lỗi nhẹ nhàng cũng không hiệu quả!

    Tôi nên nói gì bây giờ?"

    Tôi đã hết lời vì tôi thậm chí không làm điều đó. Tôi đổ mồ hôi đầm đìa.

    "Trả lời tôi."

    "Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên lên đây, nhưng tôi không suy nghĩ kĩ càng."

    "Cô có dễ dàng nói lời xin lỗi không?"

    ".. Leonard"

    "Cha tôi không nói cho tôi biết ông ấy thay đổi như thế nào đối với cô. Hãy cho tôi biết làm thế nào để quyến rũ một Công tước ở độ tuổi đó. Tôi cũng sẽ học."

    Tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Thước đo yêu thích của anh bắt đầu phát sáng một cách nguy hiểm. Ánh mắt Leonard nhìn chằm chằm vào tôi. Không rõ liệu đó có phải là do hoàng hôn tràn ra ngoài cửa sổ hay anh ta bị đổ máu với quá nhiều giận dữ.

    Thật không công bằng và tâm trạng của tôi đang dần lắng xuống, nhưng tôi đã cố gắng phán xét một cách lạnh lùng. Tình huống này đủ nguy hiểm, và nên nhanh chóng tránh nó đi nếu không muốn bị đánh bại.

    Tôi từ từ mở miệng.

    "Tôi rất tiếc vì đã làm điều đó khi tôi còn non nớt. Tôi chân thành xin lỗi. Nhưng việc lạc mất em gái anh không liên quan gì đến tôi cả."

    "..."

    "Tôi đến đây hôm nay vì quản gia yêu cầu tôi xem màn bắn pháo hoa ở đây. Tôi chỉ nghe nói cha cho phép, và vì tôi đã ở đây trong một thời gian dài, nên tôi sẽ sớm trở lại."

    "Cô ồn ào quá."
     
    Duyên Định likes this.
  5. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Leonard đột nhiên ngoáy ngoáy tai như thể anh ta đang buồn chán.

    "Cô được đưa đến đây như một sự thay thế cho Yvonne. Tôi vốn nghĩ cô sẽ giỏi bắt chước."

    Tôi cầu nguyện bằng cả trái tim.


    "Cô đã tạo ra một tin đồn về tinh tinh bắn nỏ, và cô đã mang đến một thằng nô lệ không biết nguồn gốc của mình, và cô đã mất danh tiếng rồi.."

    Đây luôn luôn là mặt sau của sự thận trọng và coi thường.

    "Tôi không biết cô sẽ làm đục cái biệt thự này trong bao lâu nữa."

    Khuôn mặt Leonard dần thay đổi với những lời chế giễu buông ra từ miệng.

    - Tại sao tôi phải đến đây và nhìn thấy người ăn xin đi bộ xung quanh?

    Một giọng nói vang lên trong tai tôi. Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì như thế. Tôi sợ mình sẽ bị đuổi ra ngoài.

    ".. Một người thay thế?"

    Nhưng khi nghe những lời nói đó lại khiến tôi nghĩ về việc xoay sở để bình tĩnh lúc trước?

    "Anh đã bao giờ đối xử với tôi như một sự thay thế chưa?"

    Miệng tôi tự huyên thuyên, như thể "Tinh tinh bắn nỏ" đã trở thành công tắc của tôi. Leonard, người thậm chí không lắng nghe, gầm gừ thẳng thắn với câu hỏi của tôi.


    "Cô thậm chí còn không biết gốc rễ của nó. Tôi đã đón cô và biến cô thành một nàng công chúa. Tôi phải đối xử với cô tốt hơn bao nhiêu? Hay tôi nên đối xử với cô như một nữ hoàng?"

    "Vâng. Hãy đối xử tốt với tôi ít nhất một lần".

    ".. cái gì?"


    "Anh biết gì không? Nếu tôi cảm thấy tốt, tôi sẽ đưa cho bạn một bản sao của em gái mất tích của bạn."

    Tôi nghiến chặt răng, mỉa mai cười với một khuôn mặt lộn xộn. Mặt khác, những góc mỉa mai trong miệng Leonard từ từ đi xuống.

    Tôi cảm thấy nhiệt độ trong phòng trở nên lạnh hơn mỗi phút. Nếu đó chỉ là một cuộc cãi vã như thời gian trước đây, Leonard ngày nay đã đủ dữ dội để xé tôi ra và giết tôi ngay lập tức.

    "Này.."

    Anh ta gọi tôi bằng một giọng dịu dàng. Và..

    'Yêu thích -2%'

    Một điều mà tôi lo lắng đã xảy ra.

    "Hãy cẩn thận với những gì cô nói, đừng quá thô lỗ. Sao cô dám làm thế?"

    "Tại sao? Bởi vì chúng ta đang nói về chủ đề này, tốt hơn là tôi nên giải thích, đúng không."

    "Cô."

    "Anh nghĩ anh là người duy nhất ghét tôi, đúng không?"

    Penelope 12 tuổi hiện lên trước mắt tôi. Tôi biết tôi không thể làm điều này nữa, nhưng tôi không thể ngăn mình lại.

    "Tôi cũng vậy. Nếu tôi biết tôi sẽ chết đói với một Công tước vĩ đại, tôi không bao giờ đến đây dù cho anh có yêu cầu tôi đi cùng."

    "Penelope Eckart"


    "Làm thế nào tôi quyến rũ anh ta? Nó không là gì cả, giống như anh đã nói với tôi, nó chỉ là một đống rác rưởi."

    "Dừng lại ở đó"


    Leonard cảnh báo một cách nghiệt ngã.

    "Sự ưu ái-1%"

    Sự ưu ái đã giảm một lần nữa.

    Anh ta có vẻ tức giận nhưng vô cùng xấu hổ. Nhìn người khác với con mắt khinh miệt và mỉa mai dường như luôn luôn là đặc ân của họ

    Penelope sẽ ngạc nhiên khi thấy anh ta như thế này, bởi vì khi anh ta tức giận, anh ta sẽ lao vào với một tiếng gầm gừ. Còn tôi thì ngạc nhiên bởi sự thay đổi đột ngột trong lời xin lỗi và đã không cố gắng chống lại được cảm xúc của mình


    Dù bằng cách nào, tôi cảm thấy phát bệnh và mệt mỏi vì điều đó.

    "Tôi đã chết đói trong nhiều ngày mà không thể tổ chức đám tang cho mẹ vì tôi không có tiền, và một ngày nọ cha của anh gọi tôi là con gái và nói đi với ông ấy."

    "..."

    "Anh đã bao giờ thử nước mưa rơi xuống bên cạnh một xác chết đang phân hủy chưa?"

    Penelope 12 tuổi, được vẽ ra trước mắt tôi, dần dần biến thành một đứa trẻ 14 tuổi.

    "Còn thức ăn thừa của ai đó thì sao? Anh đã bao giờ trộn lẫn những gì anh có để có được thức ăn như vị của rác chưa? Anh chưa bao giờ như thế, có phải không?"

    ".. Cô"

    "Tại sao tôi lại ước em gái anh không bao giờ trở lại?"

    "Sự ưu ái-1%"

    Sự ủng hộ của Leonard giảm xuống ngay lập tức. Nếu tôi không muốn chết, tôi phải im lặng ngay lập tức và ít nhất là quỳ xuống cầu xin anh ta.

    "Tôi sợ tôi sẽ quay trở lại thời điểm đó."

    Nhưng thay vì cầu nguyện rằng tôi đã sai, tôi đã chọn tiết lộ nỗi sợ hãi và tuyệt vọng mà tôi đã che giấu.

    Bởi vì Penelope sẽ làm điều đó vào thời điểm đó, và tôi cũng sẽ cầu nguyện rằng Công nương thực sự sẽ không trở về.

    "Tôi sợ rằng tôi sẽ quay trở lại cuộc sống của mình, nhìn trên đường phố cả ngày, cầu xin ai đó bố thí một ít thức ăn."

    ".. Penelope."


    "Nói đi, tôi đang lắng nghe."

    Leonard gọi tôi bằng một giọng ngột ngạt. Tiếng khóc của tôi đã kết thúc. Tôi đối mặt với anh ta, thở dốc.

    Nỗi sợ rằng sự ủng hộ sẽ giảm và cái chết đã biến mất. Ngay cả khi tôi chết ngay lập tức, tôi sẽ không hối tiếc. Đối với Penelope, người lớn lên trong sự tức giận và ghê tởm bị. Và..

    "Tôi.."

    Đó chỉ là một khoảnh khắc im lặng và lặng lẽ chờ đợi kết thúc đến. Đầu hắn lóe lên như nháy mắt.

    [7% yêu thích]

    "Tôi cứ tưởng cô."

    Leonard không nói nên lời với khuôn mặt cứng đờ. Anh ta xứng đáng với điều đó. Đó là một câu chuyện về những cuộc sống thấp kém hơn mà anh ta chưa bao giờ nghe nói đến trước đây.

    Sau một hồi im lặng, anh ta cố gắng nói một lời.

    ".. Tôi không biết cô đã có một khoảng thời gian khó khăn như vậy."

    Ngay lập tức, mọi thứ đã xoay chuyển. Tôi cảm thấy không thể diễn tả được cảm giác khi thấy Leonard bối rối, người không biết phải làm gì, giống như tôi, người đang đổ mồ hôi và chọn gì để nói.

    "Chắc anh sẽ không bao giờ biết"

    ".. Penelope."

    "Anh cứ tưởng, Anh cứ nghĩ, rằng tôi thông minh đến nỗi tôi đã quyến rũ Công tước xứ Eckart và thay thế vị trí của em gái anh."

    "Đó là.."

    "Nếu vậy, tôi hy vọng anh biết ngay bây giờ."

    Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt lạnh lùng và tôi cảm thấy một sự châm chích vào não bộ.

    "Khi anh buộc tội tôi là một tên trộm dây chuyền, tôi chỉ là một thường dân 12 tuổi, thậm chí còn không biết viết."

    Miệng Leonard định mở ra để nói gì đó, một sự ngọt ngào như một lời nói dối. Tôi có thể thấy con ngươi màu xanh từ từ bị sốc, nhưng không mang đến cho tôi một cảm giác thoải mái.

    Piuuuuu Piuuuu Bùmmmmm!

    Sau lưng Leonard, một tiếng gầm lớn vang lên trên bầu trời từ cửa sổ mở. Trong cuộc chiến tiêu hao vô nghĩa với anh ta, từ khi hoàng hôn cho đến lúc bóng tối đã nằm bên ngoài.

    Piuuuuuuu!

    Pháo hoa đã bắt đầu. Bỏ lại phía sau khung cảnh tuyệt đẹp của pháo hoa đầy màu sắc thêu trên bầu trời đen, cả hai chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.

    Mỗi khi pháo nổ, ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên mặt Leonard và lặp đi lặp lại rằng nó sẽ biến mất.


    Có lẽ đó là lý do tại sao. Vẻ mặt của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi có vẻ hơi lo lắng. Ngay lúc đó, trên đỉnh của mái tóc hồng lại lấp lánh một lần nữa.

    [14% yêu thích]

    Sự ủng hộ đã tăng mạnh. Gần như cùng lúc đó màn hình màu trắng xuất hiện trước mắt tôi.

    [Ngắm nhìn Lễ hội] Nhiệm vụ thành công với [Leonard]!

    Bạn có muốn nhận được phần thưởng cho nhiệm vụ không?

    '.. ha ".

    Tôi mỉm cười chán nản trước cửa sổ nhiệm vụ, đột nhiên xuất hiện trong một tình huống không nên xuất hiện.

    " Cho dù sự ưu ái có bị phá vỡ hay không, bạn sẽ thành công nếu bạn đáp ứng các yêu cầu của nhiệm vụ? "

    Nhưng cuối cùng, [Có] . Tình huống này, phải nhấn 'Có', khiến tôi rùng mình.

    Phần thưởng [Yêu thích +3%] và [Nỏ] của Leonard đã nhận được

    Nhìn vào sự nhạy cảm của việc tăng sự yêu thích lập tức, tôi chỉ cảm mọi thứ lắng xuống như một than hồng sắp chết.

    Piuuuuuuu Bùmmmmm-!

    Không giống như tôi, một màn bắn pháo hoa rực rỡ vẫn còn bên ngoài cửa sổ.

    " Ngay khi tôi bị đuổi ra khỏi ngôi nhà này, tôi sẽ trở lại là một thường dân nghèo. Thật kỳ lạ ".

    Tôi lẩm bẩm với chính mình qua những quả pháo lớn.

    " Anh luôn làm tôi đau khổ, làm tôi cảm thấy giống như một người ăn xin, còn tệ hơn cả nô lệ. "

    Khuôn mặt chao đảo của Leonard hoàn toàn bị biến dạng bởi giọng nói của tôi. Có lẽ, đó là từ thời điểm này trở đi, tôi nên bắt đầu tưởng tượng sau khi tôi rời khỏi tước công tước.


    Tôi nhìn anh ta một lúc với đôi mắt đang cháy như tro bụi và quay lại.

    " Penelope! "

    Leonard gọi tôi và cố gắng giữ tôi bằng một cử chỉ khẩn cấp. Nhưng tôi rời khỏi gác mái mà không nhìn lại.

    Đi xuống những bậc đá tối tăm một mình, tôi suy nghĩ về sự yêu thích của Leonard và cuộc trò bốc đồng không ý nghĩa.


    [yêu thích 17%]

    Đây là một kết quả thực sự hào phóng cho một người quyết tâm chết. Tất nhiên, quá khứ của Penelope mà tôi đổ ra là một lời nói dối tuyệt vời.

    " Mình không biết quá khứ của cô ấy, nó thậm chí không xuất hiện từ trò chơi. "


    Tôi nói rằng đã uống nước mưa bên cạnh xác chết, và ăn những thức ăn thừa ngày này qua ngày khác. Tất cả những câu chuyện khó chịu 'Cô ấy chắc hẳn đã như thế này. Đó chỉ là một giả định mà tôi muốn đưa ra".

    .. Không phải câu chuyện của tôi.

    * * *

    Các phần thưởng khác kiếm được bằng cách hoàn thành nhiệm vụ "Leonard and Lễ hội" đã được trả ngay sau đó
     
    Duyên Định likes this.
  6. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, tôi thưởng thức bữa ăn sáng mà Emily đưa tới bên cạnh cửa sổ.

    "Nó có vị như thế nào, thưa tiểu thư?". Emily nhìn tôi và nhẹ nhàng hỏi. Chất lượng bữa ăn đã được cải thiện đáng kể, không giống như trước đây, giống như đồ ăn đã được làm từ hôm trước.

    "Đầu bếp thức dậy sớm sáng nay và tự nấu ăn."

    "Có vẻ như bữa sáng của tôi cho đến nay không phải do chính đầu bếp làm."

    "..."

    Emily ngay lập tức ngậm miệng lại và hít một hơi trước câu nói đó.

    "Tôi không cố đổ lỗi cho cô, nên hãy thư giãn đi."

    Tôi đặt nĩa xuống một lúc và nhìn Emily.

    "Tôi biết cô đã cố gắng rất nhiều vì tôi."

    "Ôi, thưa tiểu thư."

    "Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ lấy người của mình. Đừng lo lắng nhiều như cô đã cố gắng, phần thưởng sẽ sớm theo sau."

    Emily bật khóc trước những lời nói của tôi với một chút cảm xúc.

    "Huu hức, tôi chưa bao giờ yêu cầu bồi thường.."

    "Từ giờ trở đi, cô sẽ hành động khiêm tốn."

    Ngay sau bữa sáng nhẹ nhàng từ Emily. Người quản gia đến thăm.

    "Thưa tiểu thư, cô cho gọi tôi?"

    Đứng trước cửa, ông ta cúi đầu lịch sự. Tôi gật đầu.

    "Vào đi."

    "Cho phép tôi."

    Người quản gia đến trước mặt tôi một cách cẩn thận.

    "Cảm ơn vì gác mái. Tôi chỉ định nói lời cảm ơn."

    "Tôi rất vui vì ông đã làm điều đó."

    Tôi mỉm cười với khuôn mặt căng thẳng của người quản gia già. Sau đó, mặt ông ta như sáng hẳn lên.

    "Cô có thích pháo hoa không? Nó chắc chắn bắt đầu sớm hơn so với các lễ hội cuối cùng."

    "Yeah, tốt.."

    Tôi thậm chí còn không được ngắm pháo hoa tử tế vì phải chiến đấu với Leonard. Nhưng tôi không thể chịu đựng được khi nói sự thật dưới một ánh mắt tò mò.

    "Công tước đã ra lệnh cho tôi mở cửa bất cứ khi nào cô muốn leo lên gác mái."

    "Thật sao? Đó là tin tốt". - Tôi trả lời vô cảm

    Tất nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ giờ leo lên đó một lần nào nữa. Nhưng, người quản gia đi xa hơn và noi ra một tin tức gây sốc.

    "Và Thiếu gia Derrick cũng đảm bảo rằng tiểu thư có thể ăn trưa cùng nhau bất cứ khi nào cô muốn."

    "Thế là đủ rồi. Hôm nay tôi gọi cho ông vì tôi muốn hỏi một thứ."

    Tôi vội vàng chặn lời ông ta lại. Đó cũng là điều sẽ không bao giờ xảy ra hết lần này đến lần khác.

    "Tiểu thư muốn.."

    Người quản gia có vẻ bối rối. Tôi muốn biết thêm về những chuyện khiến tôi khó chịu mà Reynold nói ngày hôm qua.

    "Eckliss thế nào rồi? Tôi nghĩ rằng tôi đã hỏi quản gia vào ngày hôm trước.."

    "Nếu đó là Eckliss.. Ý cô là nô lệ mà cô đã mua?"

    "Nô lệ".

    Cái mác tự nhiên này khiến mặt tôi cứng lại.

    "Ông không gọi anh ta như vậy trước mặt bất cứ ai khác cho đến bây giờ, phải không?"

    "Không, tôi đã phạm sai lầm trong một khoảnh khắc. Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư".

    Người quản gia lắc đầu vội vã với giọng nói lạnh lùng. Hôm qua, tôi, nhận thức rõ về những gì ông ấy quan tâm đến tôi theo nhiều cách, quyết định hào phóng bỏ qua với một cú tặc lưỡi nhỏ.

    "Eckliss đang ở đâu?"

    "Anh ta đang ở nhà của một người học việc bên cạnh Quốc vụ khanh."

    "Ai là giáo viên được phân công cho anh ta?" - Những người giáo viên này được phân công cho những người học việc muốn trở thành hiệp sĩ gia đìnhvà nuôi dưỡng họ như những hạt giống. Dựa trên những gì đã xảy ra ngày hôm qua, tôi đoán rằng giáo viên của Eckliss sẽ là Leonard. Nhưng tôi chết lặng trước những lời nói trả lời của người quản gia.

    "Cậu ấy không thể có giáo viên. Thưa tiểu thư".

    "Cái gì? Tại sao?"

    ".. Anh ta không phải là nô lệ sao?"

    Người quản gia vừa mở miệng sau một chút lạnh lẽo như thể ông ta đã nghĩ về phản ứng của tôi.

    "Vì tiểu thư khăng khăng mạnh mẽ rằng anh ta sẽ trở thành người hộ tống của cô, Tiểu công tước đã biến anh ta thành một người học việc cho gia đình, nhưng..".

    Điều đó có nghĩa là nó khó khăn hơn là không thể.

    "Huh..".

    Tôi cảm thấy trống rỗng và tựa lưng yếu ớt vào ghế. Không có gì sai với những gì người quản gia nói. Tôi đã trả giá và mua Eckliss từ chợ nô lệ, không phải từ đơn đặt hàng.

    "Làm thế nào tôi có thể loại bỏ chế độ nô lệ của anh ta?"

    Câu hỏi của tôi làm cho người quản gia trông bối rối.

    "Có thể mua cho anh ta một danh tính mới hoặc được công nhận bởi chiến công lẫy lừng. Nhưng cũng sẽ không dễ dàng."

    "Anh ấy đến từ một đất nước bị đánh bại."

    Tôi ngừng lại trước một điểm đáng chú ý mà tôi đã bỏ lỡ.

    Làm thế nào mà Eckliss trở thành một hiệp sĩ chính thức trong trò chơi? "

    Tôi suy nghĩ về nội dung của trò chơi.

    [Eckliss đã đến vị trí của bậc thầy kiếm thuật với những nỗ lực đẫm máu, nhưng anh ta phải che giấu nó và dừng lại ở sự hộ tống của một công chúa giả vì nguồn gốc của mình.

    Nhưng sau sự xuất hiện của nữ chính, cô ngày càng trở nên không thích Penelope, người bắt nạt cô. Và anh ta được giải thoát khỏi chế độ nô lệ khi được ghi nhận về những đóng góp trong việc ngăn chặn một người phụ nữ độc ác đang cố gắng giết một người phụ nữ khác trên giường của cô ấy và tìm thấy bằng chứng về điều đó.]

    Đó là cảnh nổi bật của tuyến đường Eckliss khi anh ta đã thề trung thành với nữ chính tại lễ phong tấn của riêng họ, và sau đó nữ chính trao cho anh ta" Thanh kiếm cổ "

    Nghĩ về câu chuyện thành công của Eckliss, tôi đột nhiên cau mày.

    " Vậy khi nào anh ta mới trở thành bậc thầy kiếm pháp? "

    Ban đầu chính công tước đã đưa anh ta đến. Anh ta được mua tại một cuộc đấu giá nô lệ bởi vì người ta chý ý đến kiếm thuật xuất sắc, vì vậy mặc dù Eckliss rất tốt, anh ta cũng không thể đạt đến cấp độ bậc thầy một mình.

    " Sau đó, Công tước, người biết được tiềm năng của anh ta, đã huấn luyện anh ấy hết sức có thể. "


    Nghĩ xa đến thế, tôi đột nhiên mở miệng ra khi nghĩ đến một thứ kinh khủng..

    " Vậy thì mình đang gặp rắc rối lớn rồi. "

    Cô đưa anh ta đến đây để sử dụng như một người hộ tống, thế mà lại để anh ta một mình mà không cần biết liệu anh ta có giáo viên hay không. Và cô là người đã khiến gã điên kia bị bắt nạt.

    " Điên rồi, Chúa ơi. "


    Tôi tràn ngập trong sự ngạc nhiên. Nếu tôi là Eckliss, tôi đã có thể thực hiện hàng chục lời hứa sẽ tự sát.

    ".. Ôi, thưa tiểu thư? "

    Người quản gia đột nhiên nhìn tôi như thể tôi lạ lẫm, đỏ mặt.

    ".. quản gia ".

    Tôi ấn xuống cái bụng run rẩy và hỏi.

    " Quản gia nhìn thấy Eckliss những ngày này biểu hiện thế nào? "

    " Cái gì? Biểu hiện trên phương diện nào ạ? "


    " Theo nhiều cách. Anh ấy được đào tạo, điều chỉnh tốt giữa những người học việc như thế nào, ông cảm thấy thế nào? "

    Đối với câu hỏi của tôi, người quản gia trả lời như thể anh ta đang suy nghĩ.

    " Anh ấy không biểu cảm nhiều, vì vậy tôi không biết anh ấy cảm thấy thế nào. Nhưng có vẻ như anh ấy đang làm rất tốt ".

    " Thật sao? "

    " Chà, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với cái lồng chật chội giữ nô lệ, và anh ấy sẽ rất biết ơn tiểu thư. "


    Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trước câu trả lời của quản gia. Ông đã nói điều đúng đắn lần đầu tiên sau một thời gian dài. Tôi đã tự mắt nhìn thấy những thanh sắt giam giữ nô lệ như thể họ đang nuôi động vật trong nhà đấu giá.

    Yeah, ở đây tốt hơn nhiều so với nhà đấu giá.

    Tôi gật đầu. Nhưng mạch hạnh phúc của tôi đã đi xa đến vậy.

    " Tất nhiên có một số khiếu nại hoặc đề xuất từ những người học việc khác. "

    " Những lời phàn nàn ư? "

    " Nghe tôi, thưa cô, khi anh ta lần đầu tiên được giao cho các khu, có một xích mích với nô lệ về việc không muốn ở chung phòng. "

    " Cái gì?

    Tôi hét lên trước những lời sau đó của người quản gia.

    "Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi, xem xét nguồn gốc của anh ấy. Thưa cô, những người học việc khác đã bị loại những vị thần bảo hộ của gia đình"

    Người quản gia bình tĩnh giải thích lý do nhưng tôi không thể nghe thấy gì. Con người rung chuyển như một trận động đất.


    "Chết tiệt"

    Tôi đã bận rộn theo cách riêng của mình và không bao giờ tưởng tượng được nó đang xảy ra với Eckliss. Nếu điều này tiếp tục, tôi sẽ chết trong tay anh ta trước.

    Tôi nhanh chóng ra lệnh cho quản gia.

    "Xin hãy sẵn sàng ra ngoài ngay bây giờ."

    ".. Hử? Ra ngoài mà cô nói là theo kiểu gì?"

    "Mua sắm".

    "Ah"

    Người quản gia xấu hổ vì nhận xét đột ngột, phát ra một tiếng ngạc nhiên. Nó đáng lẽ phải là một giọng điệu rất trang trọng.

    "Vâng, thưa tiểu thư."

    Người quản gia vội vã khom lưng ra khỏi phòng. Nhanh nhẹn và nhanh nhẹn là một điều tôi thích ở ông ấy. Tôi cũng cho gọi Emily khẩn cấp để sẵn sàng ra ngoài.

    "Có chuyện gì vậy tiểu thư?"

    "Gọi cho người giúp việc và nỗ lực hết sức có thể."

    ".. dạ?"

    "Nhanh chóng."

    "Vâng, vâng!"

    Emily cũng xấu hổ vì tôi ra khỏi sự chán nản và vội vã gọi những người giúp việc khéo léo.

    Tôi đã phải phá vỡ hình ảnh một chủ nhân đã bỏ bê người của mình. Lại bị bỏ lại một mình trong phòng một lần nữa, tôi nhìn vào không khí với đôi mắt rực rỡ. Và lẩm bẩm bằng một giọng ảm đạm.


    "Chủ đề của màn trình diễn hôm nay là 'ai đó đã làm baby tôi buồn'.

    ***********

    " Tiểu thư đẹp quá, thưa cô! "


    " Cách cô ăn mặc trông giống như một nữ thần vừa giáng xuống! "

    Những người hầu gái lại làm ầm ĩ lần này, đúng như dự đoán, liệu họ có thể không thích khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp này ngay cả khi họ ghét công chúa. Tôi hỏi khi đã kiệt sức vì để họ bày đủ trò mà không ngăn cản.

    " Các cô xong chưa? "

    " Không! Tôi vẫn chưa chạm vào tóc tiểu thư. Hãy cố ngồi thêm một chút ạ, thưa tiểu thư! "

    Tôi bị buộc phải ngồi xuống bởi vai emily, và phải mất một thời gian dài trước khi tôi có thể thoát khỏi sự tra tấn.

    " Thế nào rồi, thưa cô? "

    Nhìn toàn thân tôi trước gương, những người giúp việc trông rất phấn khích.

    Tôi nhìn kỹ vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khi được hỏi tôi muốn khái niệm nào, tôi yêu cầu họ làm đủ để làm cho một hòn đá cũng phải biến mất, và họ tuân theo hoàn hảo lời nói của tôi.

    Một phong cách nửa bím tóc với trang điểm nhẹ nhàng và hai bên bện mịn. Hoa tai ruby và vòng cổ có cùng màu với tóc đỏ thẫm. Chiếc váy trắng cùng với những sợi chỉ vàng được chạm khắc chặt chẽ trên vai và ngực, tôi thực sự xinh đẹp như một con búp bê mà Chúa đã đặt tâm hồn mình vào. Thật xấu hổ khi nói điều này bằng miệng của chính mình, vì vậy tôi cười.

    Có một câu cảm thán từ phía người giúp việc. Ấn tượng lạnh lùng về người phụ nữ biến mất từ hư không khi nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tôi, và một hình ảnh mới của một người phụ nữ quyến rũ xuất hiện.


    ".. Tôi thích nó ".

    Một từ không là gì cả, và những cô gái đẫm nước mắt lại bật cười.

    Một lần nữa, tôi quay sang Emily và nói,

    " Làm việc tốt lắm, Emily. "


    " Nhưng cô sẽ đi đâu vậy, thưa tiểu thưa? "

    Emily rên rỉ:" Đưa tôi đi với "cùng một khuôn mặt buồn bã. Tôi nói với cô ấy điểm đến của mình với một khuôn mặt tươi mới.

    " Khu vực huấn luyện"

    Chúng ta hãy cố gắng cổ vũ anh ấy.
     
    Duyên Định likes this.
    Last edited: Aug 30, 2021
  7. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 46​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay bầu trời đầy nắng và đó là thời tiết hoàn hảo để đi ra ngoài và quyến rũ nam chính. Khi tiến đến khu huấn luyện cùng với chiếc quạt Emily mang tới phe phẩy trong tay, tôi không bước thằng vào mà chỉ kiểm tra nó ở xa.

    Eckart, thanh kiếm của Đế chế, không thể can thiệp vào thời gian của các hiệp sĩ vì ông coi họ là danh hiệu rất quan trọng.

    "Tôi thậm chí không muốn bị đâm như lần trước."

    May mắn thay, ý tưởng này là đúng. Việc huấn luyện được thực hiện dưới sự quản lý của Cục Hàng hải.

    Tôi trốn giữa những tán cây và nhìn trộm tại khu vực huấn luyện. Có những nhóm người được huấn luyện theo cặp, và một số người trong họ kéo các khối kim loại nặng xung quanh khu vực. Ngoài ra cũng có một số người tập luyện với thanh kiếm gỗ cắt vào hình nhân.

    Hầu hết các thanh kiếm bằng gỗ thuộc về những người học việc. Tôi nhìn quanh đó để tìm Eclise. Và khi cuối cùng tôi tìm thấy anh ta, biểu hiện của tôi ngay lập tức đần ra.

    Tại sao anh ta lại một mình khốn khổ trong một mớ hỗn độn như vậy?

    Không giống như các học viên khác xếp hàng liên tiếp, anh ta được đào tạo một mình ở một nơi xa. Mặc dù cũng đã nghĩ đến việc anh ta đang bị tẩy chay, nhưng nếu như chưa nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình, tôi vẫn hy vọng mọi chuyện không phải như vậy. Tuy nhiên, khi nhìn anh ta tập luyện, thì có lẽ suy nghĩ ấy là sự thật.

    Tak, taak! Những người đàn ông vừa trở thành học viên đã thực hành đâm và đánh vào các điểm quan trọng của bù nhìn rơm. Nhưng không giống như họ, Eclise không chỉ đâm và đánh, mà gần như hủy hoại con bù nhìn. Tak Takk! Mỗi lần anh ta vung một thanh kiếm gỗ, một con bù nhìn to như con người bị chặt như củ cải. Bột rơm bắn tung tóe theo mọi hướng. Anh ta không cắt nó bằng một thanh kiếm thật sự, nhưng nó dường như bị vỡ ra vì lực đánh của anh ta.

    "Ồ, đó có phải là đẳng cấp của bậc thầy kiếm pháp không?"

    Tất nhiên, tôi thừa nhận rằng tôi không biết nhiều về kiếm thuật. Không lâu sau khi tôi nhận ra đó là một chặng đường dài để đến được đẳng cấp ấy.

    Eclise đã đánh tơi tả con bù nhìn khiến cây cột lộ ra.

    Pawak-! Với một vết vỡ lớn, thanh kiếm gỗ mà anh ta đã cầm bị gãy làm đôi. Eclise có vẻ choáng váng trước hai mảnh gỗ, đứng yên.

    "Này!"

    "Đây đã là lần thứ bao nhiêu lần mày phá vỡ nó, chết tiệt nó! Mày lấy đâu ra trả tiền cho thanh kiếm gỗ, mày là thằng khốn!"

    Puck-! Có người nhanh chóng tiến tới và đá vào bụng Eclise không thương tiếc.

    "Tên khốn đó đang cố rút ngắn mạng sống của Eclise!"

    Tôi đã cố gắng vượt ra khỏi rắc rối. Điều này là do tôi quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu theo dõi tình hình hơn là tiến về phía trước một cách liều lĩnh.

    Giống như những nam chính kahcs, Eclise đã không rơi về phía sau. Tôi lùi lại vài bước. Nhưng người đánh anh ta dường như còn khó chịu hơn bởi cái nhìn.

    "Này, mày có định nằm xuống ngay bây giờ không?"

    ".. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ cẩn thận hơn trong tương lai.."

    "Mày đã phá vỡ nó một hoặc hai lần? Mỗi lần tau đặt hàng một thanh kiếm gỗ mới, tau biết mày có thể thấy bao nhiêu! Quên nó đi, bước ra."

    "..."

    "Nằm xuống đi, đồ khốn!"

    ".. Bây giờ là thời gian huấn luyện. Tôi sẽ nhận hình phạt sau khi buổi tập kết thúc".

    Eclise trả lời, cúi đầu xuống. Nghe có vẻ như người đàn ông gây gổ là một kĩ sư phụ trách quản lý các vật dụng công cộng để đào tạo.

    Lời nói của Eclise là hợp lý. Việc các công cụ luyện tập bị hư hỏng là chuyện bình thường. Do đó, mọi người thường mua và sử dụng các sản phẩm giá rẻ với số lượng lớn. Vì vậy, thật không công bằng khi làm một người xấu hổ và thảo luận về hình phạt trước mặt tất cả vì đã phá vỡ thanh kiếm gỗ rẻ tiền đó. Tuy nhiên, phản ứng của Eclise đối với hình phạt sau khi tập luyện dường như rất quen thuộc. Nhìn khuôn mặt vô cảm của anh ta, tôi chỉ nghĩ, 'Ồ, nó đã biến mất.'

    "Ha, nhìn thằng khốn này kìa. Mày là nô lệ. Mày sẽ không tập luyện! Mày còn không nằm xuống nhanh sao?"

    "..."

    "Wow, anh là một tín đồ, phải không?"

    Có lẽ anh ta ngày càng tức giận vì Eclise đã không lắng nghe anh ta, vậy nên anh ta đã cho Eclise một bạt tai.

    "Mày đã nhầm đường rồi đấy, cái thứ vớ vẩn mà mày đã chọn ấy, tau đã nghĩ nó là một sợi dây thừng thối rừa."

    "..."

    "Nếu công nương Yvonne của chúng ta quay lại và đá đứa con gái giả tạo đó ra, mày có nghĩ rằng cô ta sẽ quan tâm đến một nô lệ như mày không? Tau không nghĩ mày có thể xử lý tương lai của mình một cách đúng đắn".

    "Đừng xúc phạm chủ nhân của tôi." - Ngay lúc đó, Eclise, người đang nhìn chằm chằm dưới mặt đất, đã ngẩng đầu lên nhìn hắn ta và nói. Nhưng người đàn ông kia lại bật cười

    "Tại sao? Tau thậm chí còn có thể nói xấu Đức vua khi ông ta không ở xung quanh. Mày không thể ngăn cản việc tau nói xấu chủ nhân của mày, người không có dấu hiệu xuất hiện mấy ngày này ư? Hả?"

    "Nếu anh đã là một hiệp sĩ, anh không nên xúc phạm người phụ nữ."

    "Vâng, vâng. Cảm ơn vì lời thú nhận trung thành của một nô lệ đẫm nước mắt. Quên điều đó đi! Nằm xuống, nhanh lên."

    "..."

    "Chết tiệt, mày vẫn đang cầm cự! Ê! Bắt hắn ta đi!"

    Hắn ta hét lên với các hiệp sĩ đã tụ tập xung quanh. Những người quan sát với đôi mắt thú vị như thể tất cả họ đều ở trong một nhóm bắt nạt Eclise.

    Anh ta không nổi loạn. Tôi liếc ánh mắt chết chóc vào khung cảnh đó. Tôi hiểu tại sao Eclise làm như vậy.

    "Mình đã nói với anh ấy phải làm cho mọi người thừa nhận anh ấy ở lại Dukedom."

    Nếu anh ta nổi loạn ở đây, anh ta sợ việc gây rắc rối này sẽ đến tai tôi. Và anh ta sẽ lo lắng mình bị đưa trở lại chợ nô lệ

    Những người đàn ông bắt được Eclise đã đẩy anh ta xuống đất một cách dữ dội. Một số người khác kéo những viên đá cuội từ đâu đó.

    "Này! Dẫm lên hắn! Dẫm lên hắn.."

    Tôi di chuyển vào thời điểm khi người đầu tiên định mở màn một cuộc chiến hét lên với sự phấn khích.

    Vũ khí duy nhất tôi có là một cái quat. Bước đến im lặng, tôi gấp chiếc quạt mà tôi đang cầm và đánh vào đầu anh ta.

    "Chết tiệt! Thằng cho nào dám!"

    "Xin chào."

    Giọng tôi vang lên trầm ấp trên khu huấn luyện.

    "Huh, heok! Công, công nương.."

    Đôi mắt của người đàn ông vừa cười khúc khích với một cái nhìn đáng khinh đã trở nên đủ lớn để lăn qua.

    Ngay khi anh ta hét lên, tất cả các kiếm sĩ đang giữ Eclise ngừng di chuyển. Một số người tìm thấy tôi trễ đã mở miệng.

    Ánh mắt của tôi, vốn đang xem xét kỹ lưỡng những điều buồn cười đó, chạm vào Eclise, người đang nằm trên sàn đất. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy anh ta, nhưng đồng tử màu xám của anh ta từ từ lớn hơn.

    [Yêu thích 27%]

    Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy sự ủng hộ ngày càng tăng. Tôi dường như đã xuất hiện đúng giờ. Kiểm tra tất cả khuôn mặt của những người đàn ông, tôi mở miệng với một cái nhìn thờ ơ

    "Anh hẳn là đang vui vẻ với người hộ vệ riêng của tôi!"

    "..."

    "Ai đó, giải thích những gì mọi người đang làm đi."

    Đương nhiên, không ai sẵn sàng trả lời.

    Khu huấn luyện vốn đã ồn ào một thời gian trước đây, nhanh chóng bình tĩnh lại, như thể ai đó đã đổ nước lạnh vào. Tôi có thể cảm nhận được ngay cả những khu vực khác cũng đã tạm dừng huấn luyện và hướng ánh nhìn sang đây.

    Tôi chỉ vào người đàn ông mà tôi vừa đánh vào sau đầu bằng một chiếc quạt.

    "Anh, tên anh là gì?"

    "Ý tiểu thư là tôi ư?"

    "Đúng vậy. Anh thuộc về phần nào? Sư đoàn 1?"

    "Tôi là Mark Albert, Trung đội 2 của Sư đoàn 3."

    Tôi bật cười trước câu trả lời của anh ta.

    Tôi thầm nghĩ, 'Anh ta chức cao như thế nào khi anh ta bắt cậu ấy như một con chuột?'

    Ở thủ đô, nơi không có cơ hội chiến tranh, sư đoàn 3 và sư đoàn 4 giống như lính canh bảo vệ ngôi nhà. Điều đó có nghĩa là anh ta không là gì cả.

    "Anh hãy giải thích tình huống này đi."

    "Vâng, thưa cô?"

    "Như tôi đã thấy, anh dường như là người đầu tiên bắt đầu."

    "À, chuyện là.."

    Khi nghe tôi đã thấy, anh ta lập tức bị choáng váng. Không có ai dám mỉa mai và gọi tôi là kẻ "giả mạo". Từ những hình ảnh căng thẳng của các hiệp sĩ, tôi nhận thấy ngày hôm qua, tin tức về bà Donna đã lan truyền khắp biệt thự.

    "Anh đang làm gì vậy? Tại sao anh không giải thích nhanh?"

    "Vâng, vâng! Chuyện là, kẻ nô.. Nah, Eclise đã gặp tai nạn trong quá trình huấn luyện."

    Trước sự thúc giục của tôi, anh ta mở miệng.

    "Tai nạn gì?"

    "Anh ấy.. Anh ta đã phá vỡ một.. Một thanh kiếm gỗ.. Giá của một thanh kiếm gỗ đã tăng lên rất nhiều trong những ngày này, và anh ta đã phá vỡ nó một hoặc hai lần.."

    "Vậy."

    "Tôi đã khuyên nhủ anh ta. Nhưng sau đó, anh ta đột nhiên chống lại tôi, một tiền bối, và đó là.."

    "Thật sao?"

    "Vâng, vâng!"

    Anh ta gật vội vã như muốn gãy đầu, mang theo hy vọng rằng tôi đã bị thuyết phục bởi giọng nói nhẹ nhàng của anh ta.

    "Nhưng, nếu có thì sao?"

    ".. Dạ?"

    "Trong trường hợp không, tôi có thể xúc phạm đất nước và cả những người chủ nhân, nhưng nếu có thì sao."

    Biểu hiện của anh ta bị choáng váng. Tôi cuộn khóe miệng lên và mỉm cười rạng rỡ.

    "Nếu có thì tôi có thể giết anh ngay vì tội phỉ báng quý tộc không?"

    Một sự im lặng lạnh lùng rơi xuống từ những lời nói của tôi.

    "Uh, uh.."

    Người đàn ông trước mặt tôi lắp bắp với miệng mở.

    "Công.. công nương.."

    Trong một bầu không khí lạnh lẽo, một trong những tập sự ít được chú ý bước ra. So với những người khác bị bao phủ bởi bụi bẩn, anh ta dường như là một người vượt trội hơn là một nhóm nhỏ.

    "Trước hết, hãy bình tĩnh lại. Tôi sẽ đưa đội trưởng đến ngay bây giờ, và sau đó, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."

    "Eclise."

    Tôi gọi cho Eclise mà không thèm nghe. Anh ta vẫn đang còn ngồi trên sàn nhà hướng mắt nhìn lên, và đôi mắt ấy đã bắt đầu thay đổi.

    "Giết thằng khốn này đi."

    Tôi hướng cái quạt chỉ vào Mark. Ngay lúc đó, Eclise nhảy lên từ chỗ ngồi của mình.
     
    Duyên Định likes this.
  8. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Công, công nương!"

    Mark bối rối và gọi tôi thật to. Nhưng khi không có câu trả lời, anh ta quay qua nói chuyện với Eclise.

    "Cái gì, có chuyện gì vậy, Eclise!"

    Có lẽ vì đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến với mình, anh ta nhìn xung quanh và cầu xin giúp đỡ.

    Một cấp trên lại bước về phía trước. Lần này, những người học viên khác cũng tham gia.

    "Eclise, dừng lại đi. Đó là một mệnh lệnh!"

    "Đúng vậy! Tôi, tôi chỉ cư xử hơi quá một chút. Tôi xin lỗi.."

    Ặccc-. Nhưng cuối cùng Mark cũng không thể nói chuyện. Điều này là do Eclise, người đã nắm lấy phía sau đầu và nhanh chóng kéo anh ta về phía tôi.

    "Kk, kkk, kkk!"

    Ôm vòng lấy Mark trong vòng tay, Eclise bắt đầu bóp cổ anh ta một cách khủng khiếp. Đôi mắt nghẹt thở của Mark mở to.

    "Eclise! Anh đang làm gì? Dừng lại đi!"

    Các hiệp sĩ gọi anh ta đầy kinh ngạc, nhưng Eclise vẫn kiên quyết.

    Mặc dù họ nhìn thấy một nô lệ đang bóp cổ đồng nghiệp của mình nhưng không ai trong số họ dám lao về phía trước. Mặc dù có một mệnh lệnh từ tôi, nhưng một thỏa thuận sống chết đã bị rò rỉ ra khỏi nô lệ đã bỏ qua.

    "Ồ, không.."

    Trong khi đó, lưỡi của Mark duỗi ra khỏi miệng. Nước bọt chảy xuống cằm anh ta. Chất lỏng bẩn thỉu ngấm vào cánh tay siết cổ, nhưng Eclise không nhúc nhích.

    "Công nương! Người không thể làm thế!"

    Các hiệp sĩ, những người đang nhìn đồng nghiệp đang hấp hối của họ, cuối cùng đã quỳgối trước mặt tôi.

    "Chúng tôi xin lỗi. Tôi sẽ báo cáo điều này với chỉ huy mà không phàn nàn, tất cả chúng tôi tình nguyện chịu phạt."

    "..."

    "Công chúa thân mến, tội giết người bị nghiêm cấm trong các Hiệp sĩ Eckart!"

    Tôi ngoáy ngoáy, tự hỏi hình như có ai đang sủa ở đâu đó. Đó là điều tôi học được từ Leonard ngày hôm qua.

    "Công chúa!"

    Khi đôi mắt của Mark cuối cùng cũng đảo lộn.


    "Dừng lại".

    Tôi giơ tay lên và ra lệnh cho anh ta dừng lại. Eclise, người có vẻ bận rộn bóp cổ anh ta, ngay lập tức mở rộng cánh tay của mình như thể anh ta đã chờ đợi điều này.

    Uỵch-.

    "Kuh-hyuk, boo-hoo! Huh-ok, ha.. ha.."

    Người đàn ông ngã xuống sàn nhà ôm cổ và ho dữ dội.

    Tôi nhìn xuống anh ta một cách vô cảm, nhưng sâu trong thâm tâm lại cảm thấy rất ngạc nhiên. Bởi vì tôi không biết Eclise sẽ ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh của tôi.

    "Mình cứ tưởng anh ta sẽ cố giết mình suốt thời gian qua."

    Tất nhiên tôi không có ý giết Mark. Tôi ban hành mệnh lệnh và đã dự định sử dụng chiếc nhẫn ruby trên tay trái của mình. Sau khi anh ta bóp cổ kẻ bắt nạt, nếu anh ta muốn tấn công tôi thì tôi sẽ bấm nút.

    Tuy nhiên, sự tuân theo bất ngờ của Eclise khi khỏi Mark ngay lập tức. Anh ta đã đặt mệnh lệnh của tôi trước thù hằn cá nhân của mình. Tôi thật sự hài lòng với việc này

    "Không phải anh nói rằng nếu công chúa thực sự trở lại, cô ấy sẽ đuổi kẻ giả này đi và không thể chăm sóc anh ta sao?"


    Tôi đưa ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh. Biểu hiện của các hiệp sĩ vốn đã không được tự nhiên, nay lại càng trở nên cứng nhắc hơn vì lời nói của tôi.

    "Nhưng liệu tôi sẽ bị đuổi ra ngoài nhanh hơn, hay chuyện sa thải các anh sẽ nhanh hơn?"


    Tôi cười như thể đang đùa giỡn, cố ý kéo dài phần cuối trong lời nói của tôi. Lúc đó rồi.

    <Hệ thống> Địa vị công nương -5 danh tiếng do mối quan hệ xấu đi với những người xung quanh. Một cửa sổ hệ thống xuất hiện trước mắt tôi. Thật không may, danh tiếng đã giảm. Nhưng các hiệp sĩ không phải là mục tiêu, vì vậy nó không đáng quan tâm.

    Tôi quay sang mục tiêu thực sự.

    "Eclise, đến đây."

    Anh ấy đến gần tôi ngay lập tức.

    "Đi thôi."

    Tôi giữ nhẹ cổ tay Eclise với bàn tay không cầm quạt và dẫn anh ta ra khỏi khu huấn luyện.

    Nó vẫn là một cái nhìn vô cảm, nhưng sự ưa thích ngày càng tăng giống như cái đuôi ve vẩy của một chú chó.

    "Tiểu thư"

    Khi tôi đi đến cửa trước của biệt thự với Eclise phía sau, người quản gia đang chờ đợi với cỗ xe ngựa chào đón tôi.

    "Hôm nay tiểu thư rất xinh đẹp."

    "Chúng ta đã sẵn sàng để ra ngoài chưa?"

    "Vâng, tôi đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa với phép thuật phòng thủ và theo dõi. Người đã có người hộ tống rồi.."

    Người quản gia liếc sang một bên nhìn Eclise phía sau tôi và tiếp tục.

    "Tôi đã giao cho cô một pháp sư của gia tộc Mabuman. Trong trường hợp khẩn cấp, chúng tôi sẽ dịch chuyển cô đến biệt thự."

    Giống như Vuinter, các pháp sư không tiết lộ danh tính của họ tốt. Do đó, giá sử dụng rất đắt. Rất hiếm khi một gia đình hoàng gia sử dụng một phù thủy làm ngựa khi đi ra ngoài.

    "Người có chắc mình là công tước không?"

    Tôi rất vui mừng vì sự đối xử đã tốt hơn nhiều, nhưng tôi giả vờ nó không đáng kể gì.

    "Làm việc tốt lắm, quản gia."

    "Và cái này..".


    Nngười quản gia đã lấy thứ gì đó ra khỏi vòng tay và đưa nó cho tôi.

    "Công tước đã nói với tiểu thư rằng hãy tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ bởi vì đã lâu lắm rồi cô mới ra ngoài."

    Đó là một tấm séc trắng. Tôi ngạc nhiên nhìn nó, không biết rằng Công tước sẽ quan tâm rất nhiều đến ngày hôm qua như vậy.

    "Nếu ông ấy biết mình đang trên đường trốn đi chơi sau khi ném bom vào khu vực huấn luyện, ông ấy hẳn sẽ không đưa cho mình thứ gì đó như thế này."

    Tôi ngần ngại liệu mình có nên tự nguyện chấp nhận nó hay không. Chính người quản gia đã thúc giục tôi.

    "Lấy đi, thưa cô. Mấy hôm nay cô còn không gọi cho các thương nhân."

    ".. Yeah, tốt."

    Tôi không ngăn cản được. Tôi từ bỏ sự do dự của mình và vui vẻ chấp nhận nó.

    "Hãy nói với ngài ấy rằng tôi rất biết ơn."

    "Tất nhiên rồi."

    Tôi quay lại và đi đến cỗ xe đang dừng. Eclise, người đã đứng mà không nói gì cho đến lúc đó, đột nhiên đi theo tôi.

    Đứng trước cánh cửa xe ngựa mở, tôi lặng lẽ đưa tay ra. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tay tôi. Có lẽ đó là vì anh ấy đã không được giám sát quá lâu kể từ khi tôi đưa anh ấy đến đây. Eclise dường như thậm chí không nghĩ đến việc hộ tống tôi như một người vệ sĩ thực sự.

    "Ngu ngốc, đây là lúc anh phải hộ tống tiểu thư."

    Tôi nháy mắt với anh ta. Sau đó, đôi mắt xám lắc nhẹ một lần.

    ".. Nhưng tôi là nô lệ".

    "Không."

    Tôi sửa lời anh ta ngay lập tức.


    "Bây giờ anh là vệ sĩ của tôi."

    "..."

    "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

    Tôi nhẹ nhàng vẫy tay trước mặt anh ta. Đó bàn tay trái với một chiếc nhẫn ruby được đeo ở đó.

    Đột nhiên, Ecklis mỉm cười lặng lẽ. Anh nắm lấy tay tôi, và chậm rãi nghiêng người.

    Anh quỳ xuống sàn với một chân cong lên, hoàn hảo như một người quản làm việc. Nhìn vào mắt tôi, anh ấy nói.


    "Làm ơn bước lên chân tôi và lên xe, thưa chủ nhân."

    "Thưa tiểu thư, tôi có thể đưa người đến cửa hàng quần áo trước được không?"

    Khi Eclise đã ngồi trên toa xe, người cưỡi ngựa hỏi.

    "Không. Đi đến người buôn bán vũ khí."

    Tôi trả lời một cách thờ ơ, chống cằm trên khung cửa sổ. Chẳng mấy chốc, cỗ xe bắt đầu. Phép thuật đã được kcish hoạt, chuyến đi cũng tốt như một chiếc xe hơi. Tôi nhìn cảnh vật bên ngoài ngoài cửa sổ trôi qua một cách nhanh chóng.

    "Tại sao?"


    Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ từ bên kia ghế. Tôi quay đầu lại và gặp Eclise, người đang nhìn chằm chằm vào tôi.

    Anh ta nhìn tôi với đôi mắt không rõ và mở miệng một lần nữa.


    ".. Tại sao chủ nhân không tìm kiếm tôi suốt thời gian qua?"

    Đó là một câu hỏi bất ngờ. Tôi nhìn qua khuôn mặt anh, tự hỏi liệu anh ta có đang đổ lỗi cho tôi về điều gì đó như hôm nay không, nhưng tôi không thể tìm ra anh ta đang nghĩ gì.

    "Anh có buồn không?"

    Tôi hỏi một cách cởi mở. Trong trường hợp đó, anh ta nên có ý định xin lỗi. Nhưng..

    "Người đã hứa."

    ".. cái gì?"

    "Tôi hy vọng người sẽ đến với tôi thường xuyên như một giải thưởng khi huấn luyện chăm chỉ."

    Ồ, tôi đã nuốt được những tiếng rên rỉ muốn thoát ra.

    Tôi quên mất tại sao tôi không tìm anh ta. Ký ức về ngày mưa, kỳ lạ.

    ".. Tôi đã chờ người mỗi ngày."

    Không biết tôi đang nghĩ gì, Eclise lẩm bẩm trong một tiếng thì thầm. Liệu có thể hay không khi mà khuôn mặt vô cảm kia lại như đang giận dỗi?

    Tôi gõ vào khung cửa sổ và chọn một cái cớ khi không đi tìm anh ta.

    "Tôi rất ghê tởm."

    "?"


    "Anh đã nói dối tôi, Ecklis."

    "Cái gì.."


    Mắt anh ta trợn tròn. Ngoại trừ vẻ ngoài của một xác chết, anh ta trông rất ổn đến nỗi tôi nghĩ anh ta là một con búp bê tinh xảo.

    "Anh nói không ai làm phiền anh, nhưng anh lại có cái này trên khuôn mặt xinh đẹp của mình"

    Tôi đưa tay ra và vuốt má anh ta. Anh ta nao núng và lùi phần thân trên của mình về phía sau.

    Như thể có vẻ xấu hổ, tôi mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn vào đôi mắt xám đang dao động so với những lần khác.

    "Lúc đó.."

    "..."

    "Nó thực sự không có ở đó."

    Eclise đưa ra một cái cớ với giọng điệu khá vội vàng.


    "Hẳn là chỉ mới lúc nãy."

    Tôi đã phủ nhận lời nói của anh ta. Anh ta cầm một thanh kiếm như thể anh sắp giết ai đó nhưng không có gì xảy ra. Tôi càng nhìn thấy anh ta, anh ta càng lúng túng.

    "Dù sao đi nữa. Anh không nói với tôi về điều này trước, vì vậy giải thưởng không hợp lệ."


    "Nhưng.."

    "Shh. Tôi ở đây để trao cho anh một giải thưởng khác, vì vậy đừng than vãn và chờ đợi một chút.

    Tôi đã cố gắng xoa dịu bằng cách chặn lời đáp trả của anh ta.


    Má Eclise ửng đỏ, có lẽ vì những lời tôi," Đừng than vãn", thật đáng xấu hổ. Và..

     
    Duyên Định likes this.
  9. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự thay đổi nhỏ nếu tôi không quan sát cẩn thận thì sẽ không nhận thấy.

    "Eclise bao nhiêu tuổi nhỉ?"

    Khi nhìn vào khuôn mặt, anh ta trông như một cậu bé trẻ hơn tuổi và ngây thơ hơn nhiều.

    Khi suy nghĩ về trò chơi, tôi không thể nhớ tuổi của anh ấy một cách dễ dàng vì không thể ghi nhớ hết hồ sơ của từng nhân vật. Tuy nhiên, ở chế độ thường, thì mọi tuyến đường được thiết lập để mất một năm mới hoàn thành sau khi nữ chính trở lại.

    Và Eclise kết hôn với nữ chính sau buổi lễ trưởng thành trong một đoạn kết xuất hiện ngay sau khi kết thúc. Trong trò chơi này, tuổi trưởng thành có nghĩa là đã qua sinh nhật 18 tuổi của họ.

    Bây giờ Eclise là..

    "Nghĩa là anh ta ít nhất khoảng 17 tuổi."

    Tôi vốn dĩ 20 tuổi, vậy là tôi đang quyến rũ một phi công trẻ.

    "Nhưng tại sao có vẻ như tôi đang bị quyến rũ?"

    Khi tôi nhìn kỹ vào Eclise, gương mặt ửng đỏ cũng đã tan biến, khi đó..

    "Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến rồi."

    Cỗ xe dừng lại. Đã đến lúc thưởng cho người nô lệ lộn xộn này.

    * * *

    "Chào mừng quý khách!"

    Ngay khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa với hoa văn của Eckart, chủ sở hữu của cửa hàng buôn bán vũ khí đã nhảy ra và cúi đầu 90 độ ở lối vào.


    "Đây có phải là nơi họ bán thanh kiếm ma thuật tốt nhất trong đế chế không?"

    "Vâng, thưa tiểu thư! Cửa hàng của chúng tôi có tất cả các loại vũ khí quý hiếm cũng như kiếm. Chỉ cần nói cho tôi biết ngài muốn gì."

    "Eclise, đến với tôi."

    Tôi gọi anh ta, người đang đứng bên chiếc xe ngựa. Anh ta do dự, như thể đã quyết định không thể đi cùng tôi.

    "Chào mừng."

    Khi tôi thúc giục anh ta thêm một lần nữa, anh ta mới nhanh chóng tới sau lưng tôi.


    "Anh có một thanh kiếm gỗ được yểm bùa không?"

    Tôi quyết định mua thứ khẩn cấp nhất trước. Sau đó, người buôn bán vũ khí trông giống như anh ta nghe thấy một cái gì đó kỳ lạ.

    "Ý ngài là thanh kiếm gỗ à? Tôi có một thanh kiếm gỗ, nhưng tôi không biết làm thế nào để củng cố nó."

    "Không biết?"


    Tôi cau mày. Tôi được quản gia giới thiệu rằng cửa hàng này nổi tiếng, vì vậy tôi cứ nghĩ ở đây sẽ có những thứ hữu ích.

    "Nhưnggg, chúng tôi có thể thực hiện chỉnh sửa nếu ngài muốn!"

    Người buôn bán vũ khí, người nhìn thấy một cái nhìn không tán thành, vội vã thêm vào.

    "Nhưng rất hiếm khi có ai đi xa như vậy với một thanh kiếm gỗ huấn luyện." Khi bạn có một nền tảng cơ bản nhất định, bạn thường phải sử dụng một thanh kiếm thực sự. "

    " Hmm. "

    Tôi ho trong vô vọng, cảm thấy xấu hổ. Anh ta đã thể hiện sự hiểu biết của mình về những thanh kiếm.

    " Chúng tôi không có bất kỳ thanh kiếm gỗ được bỏ bùa phép thuật, nhưng có rất nhiều cái được làm bằng những cây gỗ lâu đời và chúng sẽ không bị gãy "


    " Vậy hãy dẫn tôi đi xung quanh trước "

    Sau một thời gian, chúng tôi bước vào một căn phòng chỉ có thanh kiếm gỗ ở khắp mọi nơi.

    Khi tôi đang nhìn xung quanh thì nghe thấy chủ nhà đang nói chuyện bên cạnh không ngừng. Thành thật mà nói, cho dù tôi nhìn vào nó bao nhiêu, nó chỉ khác nhau về màu sắc, nhưng kiếm gỗ lại tràn ngập từ nơi này đến nơi khác.

    " Ngài có thích gì không? "


    Tôi đã giao quyền chọn cho Eclis. Nhưng hắn lắc đầu.

    ".. Tôi không biết. "


    " Có tệ không? "

    " Không phải.. Nó trông giống hệt như những thanh kiếm gỗ ở khu huấn luyện. Nếu vậy thì tôi dùng chúng cũng đủ rồi, chủ nhân. "

    " Không đời nào! "

    Nghe những lời của Eclise, chủ nhà hét lên vội vàng.

    " Mọi thứ ở đây đủ mạnh để cạnh tranh với thanh kiếm thật! Đặc biệt, những cây paulownia mọc trong rừng cổ tích đủ sắc bén để cắt ống hút gạo! "

    Cho dù nó tốt đến đâu cũng là vô ích nếu người nhận được món quà thậm chí không chọn nó.

    " Tôi không thể chọn rồi. "

    Tôi buông lời nói ra như một tiếng thở dài, và chủ sở hữu nghĩ rằng tôi không thích nó. Anh ta dừng hành động liều lĩnh lấy ra những thanh kiếm gỗ.

    " Vậy thì hãy đi xem thanh kiếm thật, không phải thanh kiếm gỗ. "


    " Anh đang nói về cái gì vậy? "

    " Vâng? "

    " Từ đây đến đây. "

    Tôi đọc từ lối vào đến cuối phòng với hai bàn tay nắm chặt.


    " Gửi tất cả đến biệt thự Eckart. "

    Sẽ rất tốt nếu mua rất nhiều loại mạnh trong trường hợp chúng bị hỏng.

    Tiếp theo là một bộ đồ tập luyện. Có lẽ vì anh ấy vốn đã cao và đẹp trai, diện mạo mới của Eclise hoàn toàn tuyệt đẹp.

    " Điều này thật tốt. "

    Tôi đứng ra và nhìn quanh anh ta một lần. Người buôn bán vũ khí phấn khích nhổ nước bọt và tâng bốc.

    " Tất nhiên rồi! Đây là những mặt hàng tốt nhất ở thủ đô! "

    " Anh có thích không? "

    Bỏ qua ý kiến của các bên liên quan, tôi muốn hỏi chính chủ vì có lẽ tôi đã mua sắm theo sở thích của mình. Eclise nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi lại tôi với một sự vô cảm.

    " Còn chủ nhân thì sao? "

    " Chủ nhân có thích không? "


    Bằng cách nào đó tôi có linh cảm rằng nếu là tôi, tôi sẽ nói không ngay lập tức.

    " Tôi chỉ chọn những gì tôi thích, và tất nhiên tôi thích nó. Tôi đang hỏi anh thế nào, Eclis. "

    Đó không phải là những lời sáo rỗng, vì vậy tôi thêm vào với một nụ cười nhỏ.

    " Tôi không cần phải mặc chúng. "

    " Nhưng nếu chủ nhân thích nó, thì tôi cũng thích nó. "


    " Thật sao? Vậy là.. ".

    Tôi đã rất vui mừng trước câu trả lời ấm áp của Eclise.

    " Gửi cho tôi mỗi loại 3 bộ. "

    " Vâng, vâng! Tất nhiên! Đây là sự lựa chọn chính xác! "

    Miệng của người buôn bán vũ khí mở to bằng lời nói của tôi.


    " Vậy thì, cuối cùng chúng ta sẽ đi mua thanh kiếm thật chứ? "

    Tôi vỗ nhẹ tay và quay lại. Người buôn bán vũ khí vội vã đuổi theo tôi. Lúc đó rồi.

    " Thưa chủ nhân, thế là đủ với tôi rồi. "

    Eclise đã đi trước một bước nhanh chóng và chặn đường tôi.

    " Tại sao? Kiếm là thứ quan trọng nhất đối với các hiệp sĩ! "


    Những gì tôi muốn nói đã được thay thế bởi ông chủ giàu có của cửa tiệm. Tôi nhìn lại anh ta với một cái gật đầu.

    " Phải có kiếm. Hay là vì anh thấy áp lực? "


    " Không, tôi thà.. "

    Eclise ngần ngại trả lời.

    ".. Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể sử dụng một thanh kiếm thực sự. Tôi không muốn giữ món quà từ chủ nhân của mình mà không có gì cả. "

    " Tại sao bạn nghĩ rằng bạn sẽ không bao giờ sử dụng nó? Sau khi có kiếm thuật cơ bản, bạn cũng sẽ sử dụng thanh kiếm thực sự trong tập luyện. "

    " Vâng, vâng! Ngài nói đúng một trăm ngàn lần. "


    Ông chủ gật đầu quá nhiều với câu hỏi của tôi.

    Eclise không ngần ngại trả lời. Nó giống như một tia sét.

    ".. Nô lệ không thể là một hiệp sĩ chính thức. "


    "... "

    " Vì vậy, tất cả những gì tôi cần là một thanh kiếm gỗ để huấn luyện. "


    Tôi xấu hổ đến nỗi không thể nói gì. Anh ấy biết anh ấy không thể là một hiệp sĩ, nhưng tôi là người duy nhất biết trước rằng điều đó sẽ xảy ra một ngày nào đó. Hãy nghĩ về nó, tất cả là vì Penelope đã chết mà Eclise trở thành một hiệp sĩ chính thức. Trong hoàn cảnh anh ta bị bắt nạt, tôi đã quá chú ý anh ta mà quên mất nội dung trò chơi. Nếu tôi còn sống, có lẽ Eclise sẽ không bao giờ thành một hiệp sĩ chính thức. Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi đang xem xét lại việc mua một thanh kiếm thực sự khi tôi bị lạc trong suy nghĩ, người buôn bán vũ khí vội vã thêm vào.

    " Anh, anh đang nói về cái gì vậy? Dù sao, kiếm là một điều bắt buộc cho một người bảo vệ để bảo vệ chủ nhân của mình. "

    " Cơ thể của tôi đủ để hộ tống chủ nhân. "

    "... "

    Người buôn bán vũ khí sợ hãi và ngay lập tức im lặng. Trên thực tế, đúng là tôi không có gì để nói. Khi nghĩ về những hình ảnh tuyệt vời lúc trước, thì toàn bộ cơ thể anh ta đúng là một vũ khí.

    ".. Trước hết, không sao cả. Nếu anh nghĩ như vậy. "

    Tôi gật đầu một cách lạnh lùng. Cũng không tốt khi đè gánh nặng lên vai người đã bỏ cuộc.

    " Tôi sẽ phải nhìn xung quanh nhiều hơn một chút, vì vậy hãy ra ngoài trước và chờ đợi. "

    Theo lời tôi, Eclise quay lưng lại ngay lập tức. Tôi hét lên với cái người đang đi bộ kia mà không nói lời nào.


    " Ai là chủ nhân của anh.. "

    Như tôi đã cảm thấy trước đây, Eclise không bao giờ bước về phía trước và làm gương trừ khi tôi chỉ ra. Anh ta là một người bất lịch sự dù là một nô lệ.

    " À, tôi, uh.. Ngài có cần gì khác không, thưa tiểu thư? Chỉ cần nói cho tôi biết. "


    Hai người đàn ông hỏi, chờ đợi vào sự nhanh trí của tôi.

    " Bây giờ anh đang ở đây, chúng ta hãy đi xem những thanh kiếm ma thuật. "


    " Ồ, phải. Theo lối này, làm ơn! "

    Người bán vũ khí hài lòng với lời nói của tôi. Vì nó là mặt hàng chính để bán nên việc này thật đáng giá

    Chắc chắn nơi mà thanh kiếm ma thuật được trưng bày lớn hơn và rộng hơn nhiều so với những người khác. Số lượng kiếm được trưng bày cũng rất lớn. Tôi nhìn quanh những thanh kiếm với sự ngưỡng mộ. Từ những con dao găm nhỏ đến những thanh kiếm lớn có kích thước bằng cơ thể tôi, có nhiều loại khác nhau. Nhưng đồ trang trí, cắt và tay cầm đều lộng lẫy và tráng lệ.

    " Nó quá dễ thấy, có điều gì đơn giản không? "


    " vậy thì.. Xin hãy đợi một chút, thưa cô "

    Bằng cách nào đó, người buôn bán vũ khí đã tìm kiếm trong góc của phòng trưng bày với một khuôn mặt nghiệt ngã.

    " Cái này thì sao? "

    Sau một thời gian, anh ta mang theo một hộp bụi trắng. Nó quá nhỏ để có một thanh kiếm trong đó, giống như một phụ kiện thì đúng hơn.

    " Đây là cái gì vậy? "


    " Thanh kiếm của pháp sư cổ đại. "

    Anh ta mở hộp bằng một cái chìa khóa. Khi tôi bắt đầu cảm thấy tồi tệ bởi lớp bụi chất đống," Phù thủy cổ đại "kéo lại sự thu hút của tôi.

    Người buôn bán vũ khí rút khóa và mở cái hộp ra. Bên trong cái hộp hiện ra với âm thanh rỉ sét của 'kki-kik'


    " Cái gì thế này? "

    Có một chiếc vòng cổ bằng sắt gồ ghề, với một vật nhỏ xíu có hình dạng y như một thanh kiếm.

    " Ông đang cố chơi tôi ư "

    Đưa cho tôi một thanh kiếm đơn giản, hay một sợi dây chuyền với một đồ trang trí hình kiếm? Hơn nữa, trang trí hình thanh kiếm mà lại không có một viên ngọc được gắn liền với nó, thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn thẩm mỹ.

    Tôi cau mày dữ dội. Sau đó, người buôn bán vũ khí vẫy tay.

    " Ồ, không! Không đời nào! "

    " Vậy đây là cái gì? "

    " Ở đây, nếu ngài cầm vào đuôi kiếm và thổi vào mana của mình vào, thanh kiếm nhỏ bé này sẽ biến thành một thanh kiếm thật sự!"
     
    Duyên Định likes this.
  10. Umi Dang

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người buôn bán vũ khí đưa cho tôi đuôi kiếm được cầm bằng ngón trỏ và ngón cái của anh ta và thúc giục tôi giữ nó. Tôi không tin rằng thật sự dễ dàng để biến nó thanh kiếm thật như đồ chơi của một đứa trẻ.

    Tôi hỏi, vẫn còn với một cái nhìn nghi ngờ. "Vậy có nghĩa là những người không có phép thuật thì không thể sử dụng nó."

    "Các hiệp sĩ được đào tạo lâu năm chắc chắn sẽ có một ít lượng mana. Nếu không, họ không thể sử dụng thanh kiếm ma thuật."

    "Hmm!"

    Anh ta cũng nói rõ rằng anh ta không biết nhiều. Tôi nhanh chóng xoay chuyển chủ đề với một cơn ho khan.


    ".. Tôi không biết liệu Eclise có phép thuật hay không".

    "Đừng lo, thưa cô. Tôi đã bán vũ khí ở thủ đô trong nhiều thập kỷ. Tôi đảm bảo với ngài, nô lệ đó.."

    Trong khi anh ta đang nói chuyện một cách phiếm nhã, anh ta đã thay đổi lời nói của mình một cách vội vàng khi nhìn thấy đôi mắt của tôi.

    ".. Không, nhưng tinh thần của người hộ tống rất tuyệt vời. Tôi đã điều hành đại lý vũ khí trong 30 năm, nhưng tôi tin rằng tôi chưa từng thấy một người nào đó đã tỏa ra một ánh hào quang khủng khiếp như vậy."

    "Thật sao?"


    "Vâng, tất nhiên rồi!

    Tôi đã ngửa mặt lên trời khoe khoang, 'Anh ta sẽ là Bậc thầy kiếm pháp mà, ' nhưng tôi đã giữ lại.


    " Trên thực tế, thanh kiếm này hiếm đến nỗi chúng tôi đã giao dịch trên thị trường chợ đen với giá rất cao. Nhưng nó cũng quá đắt, và các hiệp sĩ thường tìm kiếm những thanh kiếm được ưa thích trước tiên. "

    Người buôn bán vũ khí rên rỉ," Em bé tội nghiệp của tôi. "


    " Mặc dù thanh kiếm này không có bất kỳ phép thuật tăng cường đặc biệt nào, nhưng nó được làm từ một khoáng thạch quý hiếm. Chẳng biết thế quái nào họ làm nhưng, nhưng nó đúc bằng thép từ các mỏ của những người lùn đã tuyệt chủng một thời gian dài trước đây. "

    " Điều đó có tốt không? "


    " Sẽ không thể nào làm ra được thanh kiếm thứ hai như vậy. Đó là bí mật của họ ".

    " Đây thật sự là một thanh kiếm tốt đấy. "

    Tôi không hiểu một nửa, vì vậy tôi chỉ im lặng gật đầu.

    " Ngoài ra, khi nó trở nên nhỏ hơn, lượng mana ở trên nó trở nên ít hơn. Ngay cả khi ngài đang ở một nơi mà không được mang theo vũ khí, không ai sẽ nhận thấy ngài đang mang theo một thanh kiếm. "

    ".. Chẳng hạn, ngay cả trong một cung điện? "


    Người buôn bán vũ khí gật đầu và nhìn xung quanh không có ai, sau đó thì thầm bí mật.

    " Điều đó hoàn hảo cho các vụ ám sát. "

    Thêm vào đó. Theo nghĩa thông thường, ai sẽ ám sát người khác bằng một thanh kiếm nhỏ, đang phát triển, hơn là dùng chất độc hoặc một ma thuật? Tuy nhiên, tôi đã không nói ra. Bởi vì bản thân tôi rất thích thanh kiếm.

    " Bạn không thể cho bất cứ ai khác thấy, nhưng bạn luôn có thể có một thanh kiếm. "

    Tôi thực sự nghĩ về một loại dao găm nhỏ, nhưng tôi nghĩ cái này sẽ tốt hơn. Nếu là Eclise thì dù là một thanh kiếm ma thuật hay một cái vòng đồ chơi thì khì khi vào tay anh ta, nâng lên cũng sẽ thành kiếm.

    " Vâng, tôi sẽ lấy cái này. "

    " Cảm ơn tiểu thư! Tôi không thể tin rằng con tôi cuối cùng đã tìm thấy một vị khách xứng đáng như vậy! "


    Người bán vũ khí ngay lập tức nói với những giọt nước mắt.

    " Ngài có muốn gửi cái này đến biệt thự cùng nhau không? "

    " Không. Đưa nó cho tôi ngay bây giờ. "

    Sau một thời gian.

    Khi tôi chuẩn bị rời khỏi đại lý vũ khí, tôi đột nhiên ngừng bước khi thứ lấp lánh lọt vào mắt tôi.

    " Đây là cái gì vậy? "

    Để được bán ở đầu vũ khí, nó trông khá quyến rũ và thanh lịch. Có những chữ cái được chạm khắc bên trong một vòng tròn nhỏ như một dấu hiệu, và có những viên ngọc lấp lánh ở giữa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.


    " Ồ, đó là một loại bùa hộ mệnh. "

    " Bùa hộ mệnh? "

    " Vâng, không phải cuộc thi săn bắt sắp diễn ra hay sao. Đây là sản phẩm phổ biến nhất ngày nay của các tiểu thư dành tặng cho những người mình yêu thích và các thành viên trong gia đình tham gia săn bắn như một món quà cho.

    ".. Vậy ư? Nó có tác dụng gì?"


    "Phép thuật sẽ tự động được kích hoạt trong trường hợp khẩn cấp vì chúng tôi có một viên đá ma thuật được nhúng trong lòng cuar nó."

    "Loại phép thuật nào?"


    "Điều đó phụ thuộc vào mệnh lệnh. Hầu hết trong số họ là ma thuật phòng thủ, nhưng một số dịch chuyển đến một nơi an toàn."

    "Ồ, nghe có vẻ thú vị."

    "Ngày nay, ma thuật tháo rời được tích hợp, vì vậy tiểu thư chỉ cần dán nó ở bất cứ đâu trên cơ thể của ngài."

    Người thương gia, người nhận ra rằng tôi đang lắng nghe với một khuôn mặt thú vị, ngay lập tức ném mồi.


    "Ngài có muốn xem không?"

    Tôi gật đầu. Không lâu sau khi tôi bước ra khỏi cửa hàng, tôi có chiếc vòng cổ của Eclise và ba bùa hộ mệnh đầy màu sắc bằng vàng, bạc và đồng.

    "Người có thời gian vui vẻ không?"

    Thay vì Eclise kín đáo, người lái xe ngựa lao tới và cầm một chiếc túi mua sắm trong tay tôi. Đó là bùa hộ mệnh. Tôi giấu món quà dành cho Eclise trong túi bên trong của tôi.

    "Bây giờ tôi sẽ đưa người đi đâu, thưa tiểu thư?"


    "Tôi nghe nói có một hồ nước yên tĩnh ở phía tây."

    "Ý cô là hồ Calia. Tôi sẽ đi đến đó."

    Chiếc xe ngựa rời đi mà không có tiếng động.

    Trên thực tế, tôi đã nghĩ đến việc mua rất nhiều trang phục và phụ kiện mới khi tôi đi chơi, nhưng tôi đã mệt mỏi vì đã lâu lắm rồi tôi mới ra ngoài. Tôi muốn trở lại Dukedom, nhưng tôi vẫn có một món quà để tặng.


    "Tôi nên cho anh những gì tôi đã hứa."

    Tôi sẽ chấm dứt nỗi đau và sự oán giận tích lũy trong tâm trí của Eclise ngày hôm nay.

    "Thưa cô, chúng ta đến rồi."


    Ngay sau đó, cỗ xe dừng lại.

    Tôi xuống xe với sự giúp đỡ của Eclise. Hắn tự nhiên đứng lùi lại vài bước. Hoàn thành nhiệm vụ của mình như là một người hộ tống.

    "Hãy đi dạo với tôi. Chẳng phải sẽ cô đơn khi đi bộ một mình sao?"

    Tôi nhìn lại anh ta và đưa tay ra một cách duyên dáng. Eclise do dự một lúc rồi hơi bắt được mép tay tôi. Đó là một lực yếu ớt đến nỗi tôi thậm chí không cảm thấy như tôi đã bắt được nó. Tôi tặc lưỡi và nắm chặt tay trước. Tôi cảm thấy những ngón tay co giật của anh ấy. Tôi liếc sang một bên và thấy anh ta cúi đầu xuống. Tuy nhiên, thật không may, sự yêu thích vẫn không thay đổi.


    Chúng tôi nắm tay nhau và đi bộ dọc theo lối đi được làm một cách hoàn hảo, trong suốt một thời gian dài mà không nói một lời.

    Cuối cùng chúng tôi đã đến Đài quan sát được xây dựng trên hồ. Đó là một nơi giống như một điểm hẹn hò, nhưng không có nhiều người vì hiện tại là ban ngày trong tuần.

    Anh ta đặt tay lên lan can và quan sát khung cảnh của hồ một lúc. Có một làn gió nhẹ nhàng từ xa kèm theo mùi hương của nước.

    Tôi nhìn lại người đàn ông đứng đó, không nhìn phong cảnh cũng không cố gắng nói chuyện với tôi.

    "Cô có cảm thấy tốt hơn không?"

    Đôi mắt xám đang hướng về không khí di chuyển về phía tôi. Như thể những gì anh ta đang nói là muốn nói với chính mình.

    "Anh đã có một ngày tồi tệ kể từ sáng nay."

    Eccles không trả lời ngay lập tức. Cuối cùng, anh ta trả lời câu hỏi của tôi, "Huh?" như thể anh ta miễn cưỡng đưa ra lời bào chữa.

    ".. Đó không phải là vấn đề lớn".

    Tôi hỏi cẩn thận như thể tôi đã phạm phải tội lỗi gì đó.

    "Còn bao nhiêu chuyện như thế này đã xảy ra trước?"

    "Đây là lần đầu tiên."

    "Eclise."

    Tôi gọi anh ta ra như một tiếng thở dài.

    "Đừng cố lừa tôi bằng một lời nói dối trắng trợn. Tôi đã nói rồi, làm cho mọi người thừa nhận anh ở lại biệt thự."

    "..."

    "Tôi sẽ không mắng anh vì đã không làm điều đó ngay bây giờ. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, vì vậy tôi sẽ không thúc giục nó."

    "..."

    "Leonard có đi đầu trong việc bắt nạt anh không?"

    Eclise nhìn tôi với một cái nhìn kỳ lạ và im lặng. Tôi càng ngày càng bực bội.


    "Hãy cho tôi biết Leonard đã đối xử với anh như thế nào. Hoặc không tôi sẽ tự mình tìm ra nó."

    "Làm thế nào?"

    Eclise, người đã im lặng cho đến lúc đó, nghiêng đầu sang một bên.

    ".. cái gì?"

    "Chủ nhân có thể làm gì với các hiệp sĩ?"

    Tôi đã ngẩn người ra một lúc. Nó có vẻ mỉa mai về những gì tôi có thể làm với chủ đề này, nhưng không có biểu hiện nào trên gương mặt như tượng sáp kia.

    "Dù thế nào đi nữa, sẽ không có gì thay đổi khi bây giờ tôi là nô lệ, thưa chủ nhân."

    "..."


    "Nếu nó dành cho tôi, chỉ cần giả vờ như cô không biết. Bởi vì tôi không quan tâm."

    Tôi cảm thấy xấu hổ vì câu trả lời bất ngờ. Tuy nhiên, ý nghĩa ẩn giấu đằng sau nó không được hiểu ngay lập tức.

    "Tôi sẽ gắn bó với cô, vì vậy đừng để tôi bị đuổi ra ngoài vì không lý do gì."

    Thật bất ngờ, anh ta có thể đã thích nghi với không khí của Dukedom nhanh hơn tôi nghĩ. Và anh đã biết bao nhiêu về vị trí của công nương này.

    Tôi liếc lên trên đầu anh ta. Chỉ có 33%. Nó hầu như không vượt qua mức độ ưa chuộng cơ bản được đưa ra khi bắt đầu ở Chế độ bình thường.

    Eclise là một đối thủ khó nhằn ngay cả ở chế độ bình thường, nơi khó khăn cũng rất dễ dàng. Tôi nghĩ đó là vì anh ta có chút trung thành với Penelope..


    Nhưng bây giờ tôi hiểu ra. Điều này là do tính cách ban đầu của anh ấy.

    "Liệu sự thật có phải là một cuộc đấu tranh giành giật cho mạng sống của ai đó?"

    Khi nhìn thấy mức độ yêu thích hơn 30%, tôi đã quá hy vọng đến nổi không nhìn ra được vấn đề. Sau sự cố buổi sáng, hy vọng hẳn đã tăng lên nhiều. Với tốc độ này, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ thấy kết thúc một cách nhanh chóng. Thật buồn cười khi tôi đã ngay lập tức kéo mình đến cửa hàng bán vũ khí.

    ".. Yeah, anh nói đúng."

    Tôi không biết thực tế khó khăn như thế nào. Tôi trả lời bằng một giọng yếu ớt.

    "Bây giờ anh biết đấy. Vị trí của tôi ở gia đình Công tước."

    Tại sao anh ta không nghĩ rằng trong khi tôi đang cân tất cả bánh mì cho anh ta, anh ta cũng đang đo xem tôi là một chiếc phao cứu sinh hay một sợi dây thối?


    "Tôi không có quyền giải thoát anh lúc này."

    "..."

    "Chừng nào anh còn là nô lệ, không có giải pháp nào cho việc bắt nạt."

    Tôi không thể làm gì nhiều, như Eclise đã chỉ ra. Tôi có thể đến gặp Công tước và nói rằng bắt nạt đang lan tràn trong các hiệp sĩ, nhưng tôi đã đặt sai nút lần đầu tiên.

    "Một công tước không hài lòng với những gì tôi mang lại sẽ không bao giờ quan tâm đến việc bắt nạt nô lệ.."

    Tôi đã từ bỏ ý định cố gắng trấn tĩnh anh ta.

    "Nhưng tôi sẽ giữ anh ở lại trong đội hiệp sĩ."

    Tôi nhìn anh ta với một khuôn mặt trống rỗng, và bộ não của tôi vẫn kiêu ngạo như thường lệ.


    "Thanh kiếm của anh phải đáng giá một chút để lọt vào mắt xanh của Công tước."

    "..."

    "Hãy chịu đựng nó ngay cả khi anh buồn. Hãy cứ tiếp tục rèn luyện và nâng cao khả năng của mình."

    "..."


    "Thỉnh thoảng tôi sẽ đi chơi với anh như ngày hôm nay."
     
    Duyên Định likes this.
    Last edited: Aug 31, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...