Chương 20: Cú ngã dịu dàng Bấm để xem Ngày hôm sau, Hoàng Bán Tiên mở cửa thì thấy trên cửa dính vằn vệnh rất nhiều vết máu đen, tấm huyết phù dán trên của cũng không cánh mà bay. Trước khi câu chuyện kết thúc, tôi đã ngắt lời Ôn Thư không cho cô ấy kể tiếp câu chuyện. Lý do là không có câu chuyện nào trong số những câu chuyện này liên quan đến những chuyện của tôi hiện tại. Tuy nhiên, câu chuyện lần trước kể có thể liên quan đến chuyện của tôi. Hiện tại tạm thời tin lời Lý Tiều Lộ (về sau gọi là Lý Tiểu Lộ B), người đã dẫn chị gái của tôi tới, như vậy người đầu tiên tôi gặp chính là anh trai sinh đôi đã chết của Lý Tiểu Lộ (về sau gọi là Lý Tiểu Lộ A), cái người mà máu chảy từ chân có màu đen như hắc ín ấy. Nếu theo như câu chuyện do Ôn Thư kể thì Lý Tiểu Lộ A cũng là một vong hồn giống như người phụ nữ kia! Và có lẽ cậu ta cũng đang dựa vào việc hút cạn nguyên khí và máu của người sống để duy trì sự tồn tại của mình! Bằng cách này, chúng ta có thể giải thích những chuyện trời ơi đất hỡi đã xảy ra ngày hôm đó, có lẽ cậu ta lừa tôi vào khu biệt thự để biến tôi thành một tế vật. Vấn đề chính bây giờ là vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng, đây chỉ là những suy đoán vô căn cứ, không thể chỉ vì những suy đoán mơ hồ này mà buông lỏng cảnh giác, tin lời Lý Tiểu Lộ B. Dù thế nào đi nữa thì chị tôi vẫn đang nằm trong tay cậu ta, không thể không nói chị tôi đang là con tin, cậu ta và tôi xác định là phải có mối quan hệ thù địch. Ôn Thư không hài lòng khi tôi cắt ngang câu chuyện của cô ấy và cố gắng thuyết phục tôi tiếp tục nghe câu chyện này. Tôi lén la lén lút lấy hai cục bông gòn nhét vào lỗ tai nhưng lại bị cô ấy phát hiện. Cô ấy cầm cuốn sách ném về phía tôi, tôi né sang một bên, cô ấy chồm người tới thì lại bị trượt chân ngã lên người tôi, nhân cơ hội đó tôi nằm đè lên người cô ấy, bao phủ cả người cô ấy lại. Sau khi đã đè lên người cô ấy, tôi ngay lập tức bắt đầu đùa giỡn)) , dùng tay cù lét bàn chân cô ấy, bất kể cô ấy cười hay chống cự thế nào, tôi vẫn giữ chặt không thả lỏng. Một lúc sau, cả tôi và cô ấy đều mệt nhũn cả người. Đúng lúc này, Vương Ngọc mở cửa bước vào. Theo quy định, cửa bệnh viện không được phép khóa. Nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức cúi đầu, xoay người đi ra ngoài cửa coi như không thấy gì. Ôn Thư và tôi đang đùa giỡn, tóc cô ấy đã rối tung cả lên trong lúc đùa giỡn, chỉ là như vậy, tôi thì ngồi đè lên người cô ấy, không cần hai chúng tôi phải giải thích! Sau khi Vương Ngọc rời đi, Ôn Thư đỏ mặt ngượng ngùng đứng dậy, đưa tay vén tóc và chỉnh sửa lại quần áo, nhân tiện thu dọn đống tạp chí lộn xộn đặt lên bàn đầu giường. Sau đó, cô ấy cúi đầu và đi ra ngoài mà không nói một lời. Mặt tôi cũng đỏ lựng lên như mận chính vì cảnh tượng bất ngờ này, tôi không biết phải nói gì. Chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy làm xong những việc này rồi im lặng nhìn cô ấy rời đi. Sau khi Ôn Thư rời đi được một lúc, Vương Ngọc lại đến. Dường như anh ta chỉ đi ra ngoài để cho chúng tôi có một chút thời gian để thu dọn "chiến trường". Tôi là đàn ông con trai, những chuyện như thế này cũng chẳng có gì to tát. Nhưng Ôn Thư sẽ thế nào? Anh ấy sẽ nghĩ gì về Ôn Thư? Vương Ngọc xem hồ sơ bệnh án của tôi và hỏi có sốt, tức ngực hay khó chịu chỗ nào không. Tôi nói vẫn giống như lúc trước. Anh ta không thấy có gì bất ổn, chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa định đi, anh ấy nhìn thấy chồng tạp chí gọn gàng trên đầu giường, cầm lên một cuốn, lật hai trang rồi bất ngờ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng nhìn anh ta chằm chằm, toát mồ hôi lạnh. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, cái quái gì vậy chứ. "Cậu đã đọc những câu chuyện ma quái này chưa?" "Tôi có xem qua một chút, có chuyện gì sao?" Tôi bối rối nhìn anh ta. "Thu xếp kiểm tra toàn diện ngay lập tức, thay quần áo rồi đến phòng làm việc của tôi." Vừa nói, anh vừa cầm cuốn tạp chí lên, vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Theo chỉ dẫn, tôi đi đến trạm y tá, lấy một bộ quần áo sạch sẽ Ôn Thư đưa cho và đi thay đồ. Cô ấy đỏ mặt, giả vờ như đang bận, không để ý đến tôi.
Chương 21: Tia nắng ban mai Bấm để xem Thay đồ xong xuôi, tôi đi thẳng đến phòng mạch của bác sĩ, Vương Ngọc đang ngồi ở bên trong xem đống tạp chí. Nhìn thấy tôi đi vào, anh ta buông tạp chí xuống, đứng dậy đưa tôi đến phòng kiểm tra. Lại là CT, lại là lấy máu, lại là làm xét nghiệm tâm lý, khó khăn lắm mới xong xuôi các mục kiểm tra, trở lại phòng bệnh ngồi mông còn chưa kịp nóng, anh ta lại cầm cuốn sổ ghi chép đi vào. "Xét nghiệm máu thì ngày mai mới có kết quả, có điều là qua CT và xét nghiệm tâm lý đã biết được rồi. Tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề." "Mời nói" tôi nhìn không chớp mắt, nghiêm túc chăm chú ngồi ngay ngắn ở ghế, làm ra tư thế chuẩn bị phỏng vấn. "Tôi từng xem qua trường hợp bệnh của cậu, cậu vào viện là vì bệnh tâm thần phân liệt. Trước đây cậu có thói quen đọc truyện ma không?" "Không có, tôi rất ít đọc sách." "Mấy ngày nay cậu đều đang đọc truyện kì bí trên quyển tạp chí này à?" "Đúng vậy, Ôn Thư đôi khi đọc nó cho tôi nghe." "Bệnh nhân bệnh tâm thần phân liệt có một đặc điểm là rất dễ dàng bị kinh sợ nếu tiếp xúc với truyện ma, phim kinh dị hoặc là đi vào những nơi thiên về kinh dị giả tưởng thì cực kì dễ dàng phát bệnh, đặc biệt bệnh nhân nặng.." Nói tới đây, Vương Ngọc dừng một chút, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Lúc tôi xem bệnh án của cậu thấy rất kì quặc, cậu không giống một bệnh nhân gì cả. Nếu người bình thường đã bị đả kích, sinh ra một ít phản ứng tâm lý là chuyện bình thường. Duy nhất không thể giải thích được chính là cậu khăng khăng nói mình gặp được hai người không hề tồn tại và một học sinh không đến trường học lúc đó, đây là căn cứ chủ yếu để đưa ra chẩn đoán cuối cùng anh bị bệnh tâm thần phân liệt. Điều kiện đầu tiên để đưa ra chẩn đoán này là bọn họ không hề tin vào bất cứ hiện tượng kỳ dị nào cả. Thế nhưng, rất nhiều năm trước, tôi có bệnh nhân có cùng những trải nghiệm với cậu, bệnh viện vẫn cho rằng chắc chắn anh ta bị bệnh tâm thần phân liệt, cuối cùng anh ta bởi vì chậm trễ không được cho xuất xiện, dùng bàn chải đánh răng ở trong nhà vệ sinh đâm thủng động mạch ở cổ mà tự sát. Tôi không muốn chuyện như thế này xảy ra lần nữa, nên tôi tạm thời sắp xếp buổi khám hôm nay để xác nhận tình trạng hiện tại của cậu có trong giới hạn bình thường hay không. Sau khi có kết quả xét nghiệm ngày mai, tôi sẽ sắp xếp hội chẩn tổng quát. Mọi thứ vẫn bình thường, chúng tôi sẽ xem xét cho anh xuất viện. Tuy nhiên, trước tiên phải có sự đồng ý của người giám hộ đã." Nghe xong một lời nói dài này, tôi vui mừng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Ác mộng cuối cùng đã chấm dứt, có thể trở về ngôi nhà mơ ước kia rồi. Tôi thà ở trong nhà mình uống đến say như chết, ôm bồn cầu ói ra hết ruột, gan, phèo phổi, còn hơn phải ngồi đây phơi nắng. Nhà của tôi, giường của tôi, nhà vệ sinh của tôi, bàn làm việc của tôi, tất cả đều ấm áp như vậy. Chị gái nhất định sẽ nghỉ vài ngày rồi ở lại chơi với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi tản bộ, cùng đi du lịch, cùng nhau nằm cạnh chậu cá vàng để xem chú cá hề Nemo ăn bọ. Tôi muốn đi chợ Hoa Điểu mua một con chó quý coi như là làm quà sinh nhật đưa cho chị ấy. Còn có Ôn Thư tôi sẽ quay lại gặp cô ấy thường xuyên, tôi mời cô ấy đi ăn tối vào cuối tuần. Đem hoa tươi giấu trước ở dưới cửa sổ nhà cô, chờ cô ấy mở cửa sổ ra rồi gây bất ngờ cho cô ấy. Cuối cùng, làm một huy hiệu và tặng cho Vương Ngọc, ca ngợi anh ta vì những y thuật tuyệt vời của anh. Tôi đang mơ mộng, cười một cách ngu ngốc. Tin tốt là gì chứ? Đây chính là tin tốt! Sau khi ra ngoài nhất định phải tìm hiểu rõ chân tướng của Lý Tiểu Lộ này, anh ta sẽ phải trả lại tất cả những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng! Vài ngày kế tiếp, tôi sắp xếp đồ đạc và chờ giấy báo xuất viện của bệnh viện. Tuy nhiên, sau một tuần vẫn không có tin tức gì, Vương Ngọc giống như là biến mất khỏi thế giới, tìm không thấy nữa.
Chương 22: Bóng tối trước bình minh Bấm để xem Cảm giác mỏi mắt chờ mong chính là như vậy. Chờ đợi một người hoặc là một sự kiện, nhưng nó lại chậm chạp không chịu xuất hiện. Bạn càng lo lắng chờ đợi nó, nó lại càng giống như là trốn bạn như chơi trốn tìm, cho đến khi bạn hồi hộp chờ đợi và quên đi tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ ban đầu bạn có và sự chờ đợi này trở thành một sự dày vò. Người trong cuộc giống như linh hồn chết trong địa ngục, bị tra tấn dã man. Sau khi Vương Ngọc nói ra lời thề son sắt với những hứa hẹn thì liền biến mất. Không ai tới hỏi qua bệnh tình của tôi, cũng không ai tới thảo luận với tôi về chuyện xuất viện. Ngoại trừ Ôn Thư sẽ đến kể chuyện xưa và an ủi tôi khi cô ấy không bận, thế giới của tôi vẫn như cũ, chỉ ở trong cái phòng bệnh chín mét vuông này. Tôi nhờ cô ấy giúp liên lạc với chị tôi, nhưng dù cho là điện thoại bàn hay điện thoại di động đều không có ai nghe máy. Nhớ lại cảnh Lý Tiểu Lộ B đưa chị ấy đến ngày hôm đó, trong lòng tôi lạnh như băng. Chị ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ? Có thể sẽ bị bọn chúng đem đi làm tế vật không? Từng chuỗi suy đoán cùng với các câu hỏi cứ hiện lên trong đầu. Đùng đùng đùng.. Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập. "Vào đi." Cọt kẹt.. Là Ôn Thư đẩy cửa đi vào, đầu cô toàn là mồ hôi, thở không ra hơi nói: "Chị của anh với bác sĩ Vương xảy ra chuyện rồi." Tôi ngạc nhiên, vội vàng xoay người rời khỏi giường: "Bọn họ bị làm sao vậy?" "Bệnh viện đồng ý cho anh xuất viện, nhưng phải có người giám hộ đến làm thủ tục đồng ý. Liên hệ với chị anh không được, bác sĩ Vương phải đi tìm chị anh. Nghe nói chị ấy một mình đi về quê, bác sĩ Vương phải xin nghỉ mấy ngày để lái xe đi tìm chị anh. Sau đó tìm được rồi, hai người trên đường trở về gặp tai nạn giao thông, đều vào bệnh viện cả rồi.." "Bị thương như thế nào? Chị của tôi không sao đấy chứ?" Tôi bật người dậy, nếu không phải là Ôn Thư ra sức ngăn cản thì tôi đã lao ra cổng chính bệnh viện, đập cửa chạy ra ngoài rồi. "Tôi vẫn chưa biết, trước tiên đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục giữ liên lạc với bệnh viện ở đó, và tôi sẽ nói lại anh ngay khi có tin tức." Sự chờ đợi kế tiếp hoàn toàn chính là sự dày vò, đứng ngồi không yên, lo lắng cũng không yên, thấp thỏm không yên, nhìn cái gì cũng không hài lòng, làm cái gì cũng đều muốn nổi điên. Ngay cả Ôn Thư cũng sợ tới mức không dám nói lời nào, tiếp xúc với tôi ít nhất có thể. Nhưng mà, người tôi muốn tìm kiếm là cô ấy, mặc dù thế nào thì chỉ cần tôi bắt gặp cô ấy, tôi liền liên tục hỏi, như một bệnh nhân thần kinh. Có lẽ tôi chính là bệnh nhân, ở bệnh viện tâm thần mà không phải là bệnh nhân thì là cái gì? Sau mấy ngày sốt ruột như vậy, vẫn không có tin tức của Ôn Thư, tôi đi tìm trưởng khoa, phó khoa và giám đốc, họ xác nhận tin tức của Ôn Thư là thật, nhưng mọi người đều nói họ đang chờ đợi tiến triển của bên kia.. Xem ra vấn đề này không hề nhỏ. Đang lúc tôi đang buồn đến thức trắng cả đêm, phòng khách lại có người đến. Ôn Thư nói là Lý Tiểu Lộ. Bộ dạng Lý Tiểu Lộ A cùng Lý Tiểu Lộ B giống nhau y đúc, không biết hôm nay tới là A hay là B. Mặc kệ anh ta là người nào, tôi cũng phải đòi một câu trả lời hợp lý, hỏi rõ chuyện từ đầu đến cuối, sẽ không để bị dắt mũi như hai lần trước nữa đâu Tôi chỉnh lại quần áo đi tới phòng khách, Lý Tiểu Lộ A hay B gì đó bắt chéo hai chân ngồi chính giữa ghế sô pha. Thấy tôi đi vào, anh ta nhìn tôi cười cười, lấy điện thoại ra bấm bấm, đặt lên bàn rồi ra hiệu bảo tôi cầm xem. Không biết anh ta lại giở trò gì nữa, thần kinh tôi căng thẳng, cầm điện thoại lên. Một video đang phát trên đó, hình ảnh mơ hồ, liên tục run giật. Có người đang la hét và có người đang lái xe. Nhìn kỹ hơn, Vương Ngọc đang lái xe, giống như đang gặp tình huống nguy hiểm, rất căng thẳng, bộ dạng trở tay không kịp. Người bên cạnh mặt lập lòe trên màn hình, không ngừng hét lớn, phóng to lên cẩn thận xem thật kĩ, chính là chị tôi! Trời ạ! Đây là video lúc hai người bọn họ gặp tai nạn giao thông!
Chương 23: Làm chứng để được tự do Bấm để xem Lúc ấy tôi liền trợn mắt há hốc mồm cả lên. Cái loại tâm trạng này khó có thể hình dung, nếu nhất định phải dùng từ ngữ để miêu tả ra, có lẽ nó cũng giống như cảm giác đứng trước xác chết của một quái nhân vậy, đầu gầm rú lên không ngừng và trong lòng có cảm giác muốn suy sụp. "Anh muốn làm gì?" Nói xong, tôi trả điện thoại lại cho anh ta. "Ngày mai cảnh sát sẽ đến lấy lời khai, anh chỉ cần chứng minh album tem kia là anh lấy ra được từ nhà tôi. Còn về phần anh đến nhà tôi như thế nào rồi đi ra ngoài như thế nào thì nói là không nhớ rõ. Cảnh sát cũng sẽ không truy đến cùng đâu. Ta chỉ cần anh giúp tôi lấy cái album tem từ trong cục cảnh sát ra thôi." Anh ta vừa lấy lại điện thoại, vừa đắc ý ngồi bắt chéo hai chân lại nói. Tôi đột nhiên nhớ tới trong lời nói của Lý Tiểu Lộ B hôm đó, cái người mà luôn muốn album tem của Lý Tiểu Lộ, chắc hẳn phải là anh em sinh đôi của anh ta rồi. Mối nghi ngờ bấy lâu nay trong lòng tôi dần dần hiện ra. "Hôm đó, anh muốn dùng tôi đến làm tế phẩm sao?" "Có thể nói là như thế. Không nghĩ tới anh lại chịu đựng được như vậy, dao găm rõ ràng cắm ở tay nhưng vẫn chạy đi mất. Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này." Cho tới nay thì những suy đoán, suy nghĩ với nghi ngờ rốt cuộc đã có đáp án. Quả nhiên giống như Lý Tiểu Lộ B nói, tôi có thể lấy lại cái mạng này về hẳn là phải cám ơn trời đất. Vậy thì, hai người kia là người hay là ma? "Hầu Đại Dũng cùng với Bạch Hoa Kiền đã xảy ra chuyện gì? Trường học nói không có hai người đó." "Anh muốn gặp bọn họ sao? Muốn gặp nói chuyện trực tiếp thì để tôi sắp xếp cho các người gặp mặt, như thế nào?" Gặp mặt một lần? Còn không biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi cũng không muốn tái diễn cái cảnh tượng trước kia. Hiện tại điều để tôi lo lắng là chị tôi. Đúng rồi, chi bằng như vậy, "Chúng ta làm giao dịch như thế nào? Trước tiên anh thả tôi ra khỏi nơi này, tôi đến chỗ cảnh sát lấy lời khai nhân chứng, anh lấy được album sách, tôi đi chăm sóc chị tôi." "Ha ha." anh ta cười toác cả mồm, "Anh muốn giao dịch với tôi sao? Tôi có chị của anh, anh có cái gì đâu?" "Tôi đã thấy anh trai sinh đôi của anh, anh ta không muốn anh lấy được album tem! Chỉ dựa vào chuyện này cùng anh làm giao dịch!" Vừa nói những lời này ra, lúc này Lý Tiểu Lộ A thu lại nụ cười trên mặt. Xem ra, những lời này nói đến điểm mấu chốt rồi. "Được thôi, sáng mai là anh có thể xuất viện, chiều mai cảnh sát sẽ tìm anh lấy lời khai." Nói xong, Lý Tiểu Lộ A đứng dậy, sải bước dài đi ra phòng khách. Tôi ngồi trên sô pha, nhìn thấy bóng dáng của anh ta, biết bản thân mình đã bị cuốn vào một câu chuyện khó giải quyết. Quả nhiên, buổi chiều Ôn Thư hào hứng chạy tới nói cho tôi biết tin tức tốt. Chờ đến ngày này thật cực khổ, nhìn thấy Ôn Thư hết sức phấn khởi giúp tôi thu dọn cái này cái kia, nhớ tới lúc lần đầu nhìn thấy cô căng thẳng, đột nhiên cảm giác chính mình đã trưởng thành không ít. Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có một thứ cảm giác thay đổi triệt để, nên làm cái gì, nên bảo vệ cái gì, nên đối phó ai, hiểu rõ trong lòng. Minh Hiểu Vũ lúc trước hỗn loạn trong thế giới này, không biết phương hướng, đã ở bệnh viện tâm thần đêm dài đằng đẵng chẳng biết đi đâu. Giờ đây, người đàn ông hiên ngang này, đã trải qua mưa gió, muốn đi theo đuổi và bảo vệ người mình yêu. Sáng hôm sau, tôi nhận được giấy báo xuất viện như đã hẹn. Ôn Thư đặc biệt xin nghỉ một ngày, gọi taxi đưa tôi về nhà. Đẩy cửa vào nhà, một mùi ẩm mốc xộc lên mặt của cửa sổ lâu ngày không mở. Căn phòng vẫn ngăn nắp nhưng đồ đạc đã bị bao phủ một lớp bụi mỏng, có vẻ như chị đã lâu không về rồi. Ôn Thư mở cửa sổ ra trước, sau đó dùng giẻ lau qua đồ đạc một lần. Khi cô ấy đang làm việc nhà, tôi vẫn luôn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn bóng dáng bận rộn của cô ấy, dáng vẻ này cực kỳ giống như một người mẹ, ngay cả hành động lau bàn cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Chương 24: Hầu Đại Dũng Bấm để xem Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cô ấy ban đầu có chút sửng sốt rồi sau đó lại cúi đầu thẹn thùng, tiếp tục lau cái bàn, giống như tôi không tồn tại. Tôi liền dùng sức một chút, ôm trọn người cô vào lòng ngực tôi. Nhưng mà, cô ấy không nói gì cả mà đỏ mặt lên. Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, một dòng nước xiết nhanh chóng chảy trong tim tôi, tôi có thể cảm giác được tim cô ấy đập mạnh, của tôi cũng không phải là không có. Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên một cách không đúng lúc. Có đôi khi, cuộc sống chính là một bộ phim truyền hình và cái loại tình tiết phim cổ điển này đã được tôi diễn ở đây. Tốt rồi, lần này tôi và Ôn Thư nhìn nhau có chút ngượng ngùng. Là cảnh sát Hà gọi đến, trước tiên anh ta chúc mừng tôi bình phục xuất viện, sau đó hẹn tôi 3 giờ chiều đến cục cảnh sát đến hỗ trợ họ điều tra một số việc. Mọi thứ đều nằm trong dự liệu. Tôi rất muốn biết là Lý Tiểu Lộ B sử dụng nhân đạo hay ma đạo mà có thể khiến bệnh viện với cục cảnh sát nghe lời như vậy. Nếu anh ta dùng chính là nhân đạo, một chút cũng không phục anh ta; nếu dùng chính là ma đạo, tôi rất muốn phỏng vấn anh ta một chút vì sao không sử dụng ma đạo để thuyết phục cảnh sát rồi lấy album tem. Xem ra, có một số việc anh ta không làm được. Ôn Thư tình nguyện ở nhà, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh, tiện thể giúp tôi giữ nhà. Ba giờ chiều, một mình tôi đi đến cục cảnh sát. Đây còn là lần đầu tiên tôi đến trước của cục cảnh sát, ngay cả báo tạm trú tôi cũng không đến nơi này, hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt. Hóa ra cục cảnh sát không khác mấy tòa nhà văn phòng chính phủ bình thường, chỉ khác là ở cổng treo một tấm biển nổi bật để người khác vừa nhìn là biết đó là cục cảnh sát. Chỉ là một cái nơi bình thường như vậy sao có thể làm khó tên kia được chứ? Phòng của cảnh sát Hà ở lầu ba, tôi leo hai bậc cầu thang và lần lượt tìm số phòng theo số phòng mà anh ta nói và thấy đó là phòng trên cùng. Tôi đi tới cửa, cửa không đóng, cảnh sát Hà đang cúi đầu dùng bút ngoáy ngoáy viết gì đó trên tờ giấy. Tôi nhẹ nhàng gõ gõ cửa, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi thì khẽ cười đưa tay ra hiệu hãy ngồi xuống. Tôi ngồi xuống chiếc ghế ddienj với bàn làm việc của anh ấy, thấy trong tay anh ta cầm một quyển tạp chí "thế giới tem", anh ấy đang cẩn thận sao chép một thứ gì đó từ nó ra giấy. "Anh thích xem" thế giới tem "sao?" Trong đầu tôi hiện ra hình bóng của Lão Thiệu, "Tôi có một ông bạn khi còn sống cũng thích bản tạp chí này." "Anh ta tên là Thiệu Sơ Nhất, là bạn cùng phòng của anh ở bệnh viện tâm thần, sau đó lại chết do tai nạn đuối nước ngoài ý muốn." Anh ta vẫn không ngẩng đầu lên mà nói. "Sao anh biết được chuyện này?" Tôi kinh ngạc hỏi. "Tôi là người xử lý vụ án đó. Sau khi anh ta chết, bệnh viện đem di vật của anh ta đều giao cho cảnh sát xử lý, bản tạp chí này là tôi lấy ra từ trong di vật của anh ta, nó có những câu chuyện xưa thú vị. Được rồi," anh ta ngẩng đầu lên, buông bút xuống, nghiêm túc nhìn tôi nói: "Trong chốc lát sẽ có đồng sự của tôi đến đây, chúng tôi cần hỏi anh một ít vấn đề, sau khi hỏi xong, anh có thể đi về. Cảm ơn anh đã giúp cảnh sát điều tra sự việc." Năm phút sau, người cảnh sát gõ cửa bước vào, cảnh sát Hà bảo chúng tôi cùng đến ngồi ở ghế sô pha. Tôi ngồi xuống theo ý của anh ta. Lúc ba người cùng ngồi xuống, tôi mới để ý nhìn hình dáng của anh cảnh sát vừa mới bước vào. Cái này vừa nhìn thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng trong lúc nhất thời mặt tôi lại lấm tấm mồ hôi lạnh, sao nhìn anh ta lại giống hệt Hầu Đại Dũng vậy?
Chương 25: Hỗ trợ điều tra Bấm để xem "Đây là cảnh sát Ngô mới đến của chúng tôi, hiện tại chúng tôi đang tìm hiểu một vài vụ việc ở đường cao tốc Hoàn Thành Đông Lộ trước khi anh bị thương vào ngày 26 tháng 5. Hy vọng anh có thể trung thực cung cấp chi tiết một số sự việc vào thời điểm đó." Cảnh sát Hà vừa ghi chép lại, vừa nói đoạn trên như thông thường. Tôi nhìn cảnh sát Ngô trước mắt, cảnh sát Ngô cũng nhìn nhìn tôi, còn mỉm cười với tôi, nháy mắt một cái. Người này không phải Hầu Đại Dũng thì còn có thể là ai chứ? Bọn họ thật sự là thần thông quảng đại, ngay cả cục cảnh sát đều có thể trà trộn vào sao. Điều tôi không hiểu là tất cả họ đều có khả năng như vậy, vậy tại sao họ không trực tiếp tìm ra cách để lấy cuốn album tem ra. Trừ khi họ sợ cảnh sát lần ra chứng cứ và muốn dùng thủ đoạn hợp pháp để cắt tầm mắt của cảnh sát về vấn đề này. Nói vậy, cũng có nghĩa là, còn có có bí mật khác không thể cho ai biết. Tôi không nghĩ mình nên miệt mài theo chân những vấn đề này, chỉ cần chị tôi bình an vô sự, xong chuyện này chúng tôi sẽ trở lại cuộc sống bình thường, tôi đi học và chị tôi đi làm. Lý Tiểu Lộ, Hầu Đại Dũng đều giống như mây gió thoảng qua, như vậy mới có thể bảo vệ người tôi yêu và người yêu thương tôi. Không biết chị tôi thế nào rồi, chờ nói chuyện xong sẽ lập tức đến bệnh viện thăm chị ấy. "Tối ngày 26/5, có người phát hiện anh bị thương nặng nằm trên mặt đất gần lối vào đường cao tốc. Chuyện gì đã xảy ra trước đó?" "Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ trước đó ở nhà Lý Tiểu Lộ, cầm một quyển album tem đi ra." "Cái quyển album tem kia có hình dáng gì?" "Bìa mặt màu nâu, bốn phía viền vàng." "Vì sao anh lại lấy cuốn album tem đó đi?" "Không nhớ rõ, bác sĩ nói tôi khi đó đột phát bệnh tâm thần phân liệt, những chuyện khác đều không thể nhớ ra." Trước có một lần tôi kiên trì nói với cảnh sát tôi cùng Hầu Đại Dũng, Bạch Hoa Kiền đến biệt thự Thành Tây để xem tem, bọn họ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần ở ba tháng. Bài học rút ra lần này, đối với một số việc mà người bình thường không giải thích được, tốt nhất nên giải quyết theo nguyên tắc hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, tôi cũng không muốn xảy ra thêm tai nạn gì nữa. "Được rồi, anh xem album tem này có trên ảnh không?" Cảnh sát Hà lấy ra một bức ảnh trong tập hồ sơ, quả nhiên trên hình đó là một cuốn album tem cổ cũ có bìa màu nâu rám nắng. Tôi gật gật đầu, anh ta lấy lại tấm ảnh. Viết vội vài chữ trên bản ghi chép, rồi dùng bút đưa cho tôi bản ghi chép đã hoàn chỉnh, nói: "Anh kiểm tra xem bản ghi trên có đúng không. Nếu không có vấn đề gì, hãy tự ký vào từng trang tên của mình và ngày tháng, hôm nay là ngày 26 tháng 8." Ngày 26 tháng 8! Ba tháng đã qua, trong cuộc đời của tôi chưa từng có cái chuyện nào giày vò thể xác và tâm hồn tôi cả thời gian dài như vậy, hao phí sức lực như vậy. Chị tôi còn nằm ở bệnh viện, tôi làm gì còn tâm tư mà ở đây dây dưa chút việc vặt này? Thậm chí cũng không xem mà cứ thế ký vào, ngay lập tức kết thúc tất cả mớ hỗn độn này. Anh ấy đứng lên cất bản ghi chép vào trong túi hồ sơ và lịch sự nói với tôi: "Cảm ơn sự hợp tác của anh! Rất xin lỗi vì sự chậm trễ thời gian quý báu chiều nay của anh. Nếu anh có nhớ ra điều gì hoặc cần đến điều gì, hãy gọi trực tiếp cho tôi." Cảnh sát Ngô bên cạnh đứng dậy bắt tay tôi, vẫn mạnh mẽ như vậy. Sau khi chào tạm biệt từng người một, tôi rời văn phòng. Tôi không muốn giao du với họ nữa, ác mộng trong bệnh viện tâm thần bất luận với ai đi nữa cũng là quá đủ rồi, bình yên là may mắn rồi, tôi và chị tôi được về nhà sống bình yên.
Chương 26: Cuộc gặp gỡ bất ngờ Bấm để xem Chị tôi cùng Vương Ngọc đều ở tại bệnh viện Nhân dân số 1. Ra khỏi cục cảnh sát, tôi gọi xe taxi, vội vàng chạy đi về phía bệnh viện Nhân dân số 1. Chiếc taxi đưa tôi đến thẳng cổng khoa ngoại nội trú. Bọn họ không phải ở cùng một phòng bệnh. Tôi cầm hoa tươi mua trên đường đi, đi về phía trước tìm phòng bệnh của chị tôi. Những người bị tai nạn dọc đường mà gặp tôi, không phải là bó bột cánh tay, thì cũng là ngồi xe lăn bó bột chân, còn có vài người cả đầu bị băng kín chỉ lộ ra ánh mắt, cái mũi cùng miệng. Ngẩn ngơ ở bệnh viện tâm thần lâu như vậy, xoay người lại đến phòng bệnh ngoại khoa, nếu không phải bất đắc dĩ, đời này tôi cũng không muốn dính đến bệnh viện. Chị tôi ở tại phòng số 1513, tìm nửa ngày mới thấy được. Nhìn xem bên trong qua cửa kính, chị tôi đang nằm ngủ, đùi thì bó bột, dùng dây treo trên giá đỡ trông thật tột nghiệp. Có một người đàn ông đứng bên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài, rất có thể anh ta là bạn trai mới của chị tôi. Tôi chỉnh chỉnh lại mấy bông hoa, sửa sang lại vài bông bị méo do để trên xe, đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào. Chị tôi vẫn nhắm mắt, không có bị tiếng tôi bước vào làm đánh thức. Người đàn ông bên cạnh nghe thấy tiếng bước vào, xoay người lại, đối mặt nhìn tôi. Ha ha, ý tưởng về quê sống ẩn vừa rồi ở cục cảnh sát, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền. Xem ra tôi cùng chị không thể nào sống bình thường như cũ trong thời gian ngắn vậy, bởi vì người đứng bên cạnh cửa sổ là Lý Tiểu Lộ A hay B gì đó. "Xin chào." Anh ta chủ động tiếp đón tôi. Xem cách nói chuyện cử chỉ của Lý Tiểu Lộ này, so với người kia ngày hôm qua thì có phần văn nhã hơn, vậy thì không phải là một người giống hôm qua rồi. "Anh là Lý Tiểu Lộ nào?" Để đề phòng, tôi vẫn hỏi một câu. "Tôi là Lý Tiểu Lộ, người kia là anh trai sinh đôi bị chết non của tôi, trước khi sinh ra cha mẹ đặt tên cho anh ta là Tiểu Hào. Chuyện của chị anh, tôi thực sự xin lỗi!" "Không có gì phải xin lỗi cả, mặc kệ các anh là người nào, chỉ cần có thể biến khỏi cuộc sống của chúng tôi, chúng tôi muốn một cuộc sống bình thường." Tôi đem những lời nói thật lòng giấu trong lòng bấy lâu nói ra, "Hiện tại đối chúng tôi mà nói, quan trọng nhất là trở lại cuộc sống của trước kia, để cho thời gian đến an ủi những tổn thương mà anh em các anh gây ra cho chúng tôi." "Để các anh bị cuốn vào chuyện như vậy, tôi cũng bất an cực kì. Hiện tại tôi làm tất cả, cũng là tận lực cho các anh trở lại cuộc sống trước đây, nhưng mà, trước mắt còn có một ít khó khăn không vượt qua được." "Hả? Khó khăn sao?" Tôi không hiểu nổi Lý Tiểu Lộ nói gì, chẳng lẽ anh ta có ác cảm với tôi vì đã giúp LÝ Tiểu Hào lấy được album tem và muốn trả thù cho chúng tôi? "Ừ, độc của chị anh chưa giải được!" Anh ta nhìn tôi cẩn thận nói. "Trời ạ!" Tôi không biết phải nói gì nữa, chắc kiếp trước tôi và chị gái tôi đã nợ tiền của hai anh em họ, kiếp này họ đến để đòi nợ. "Sau khi gặp anh trong bệnh viện tâm thần lần trước, tôi đã cho chị gái anh về nhà và cho cô ấy một loại thuốc mỗi ngày để đầu óc tỉnh táo. Tôi không biết tại sao, cô ấy đã rời nơi cô ấy sống và về quê, ở đó thì gặp được Vương Ngọc và hai người họ đã gặp tai nạn xe hơi trên đường trở về.." "Tai nạn giao thông kia là do anh trai sinh đôi của anh sắp đặt." Không đợi anh ta nói xong, tôi liền cắt ngang lời nói. Chỉ cần một hồi nhớ tới cảnh tượng trong video, liền cảm giác thập phần không thoải mái. "Đúng vậy, sau khi bị tai nạn xe thì chị anh vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ đã kiểm tra rất nhiều lần, kết quả đều rõ ràng là não bộ không có gì bất thường, tôi nghĩ nguyên nhân chính là ở Cổ trùng."
Chương 27: Những vị khách không bình thường Bấm để xem "Vậy phải làm thế nào mới có thể giải được trùng độc?" "Tìm được người đã hạ độc, chỉ có cô ta mới có lời giải." "Tìm được người hạ độc sao?" Tôi ngồi xuống bên cạnh chị tôi, lâm vào trầm tư. Nói thì nghe dễ dàng, nhưng làm mới khó. Từ ngày 26 tháng 5 cho tới hôm nay, trong cái giai đoạn mà chúng ta sinh ra cảm giác dài nhất của cuộc sống, tôi đã gặp qua hai anh em này tổng cộng chỉ có 5, 6 lần, nhưng mà bọn họ lại hết lần này đến lần khác quấy nhiễu cuộc sống của tôi với chị gái. Rõ ràng trong xã hội văn minh hiện đại, chúng ta không thể nắm bắt được vận mệnh của chính mình, lại bị ám ảnh bởi hai con người không rõ nguồn gốc. Tôi biết bao nhiêu về họ, làm sao tôi có thể tìm được người đã hạ độc được? Cho dù Lý Tiểu Lộ này biết cách tìm được, tôi có thể tin tưởng anh ta sao? Nhưng mà, bộ dạng hiện tại này của chị tôi, không tin anh ta thì mình nên làm cái gì bây giờ? "Tôi không biết nên tin tưởng anh như thế nào," tôi nhìn vào mắt anh ta và nói với anh ta một cách thẳng thắn. "Chúng tôi không muốn bị người khác lợi dụng nữa, chúng tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường." Anh ta thở dài một hơi, ngồi xuống bên cửa sổ, "Tôi biết anh sẽ rất khó chấp nhận sự thật này, đối với tình trạng hiện tại này, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.." Anh ta đang nói thì có ai đó đẩy cánh cửa đi vào, chúng tôi cũng chuyển ánh mắt qua, người tới mang theo một cái giỏ hoa quả, phất phất tay về phía chúng tôi. "Cảnh sát Hà, sao anh lại tới đây?" Tôi kinh ngạc hỏi. "Tôi không thể đến xem chị anh sao rồi sao?" Anh ta mang theo một vẻ mặt vui tươi hớn hở, giống như một con thuyền phá băng hạm, làm không khí căng thẳng trong phòng dịu đi rất nhiều. "Lần trước nhà trường nhất quyết xóa tên của anh, chị gái anh khóc bù lu bù loa. Tôi đã đề nghị cục trưởng vào cuộc, làm việc với nhà trường để giữ tư cách học sinh cho bạn". Hehe, lời này nói ra nghe rất tinh xảo đấy. Nghe có vẻ như anh ta đang giúp tôi giữ tư cách học sinh, nhưng thực ra vấn đề là "chị gái tôi khóc bù lu bù loa." Chị đúng là có duyên với quan hệ khác phái, đào hoa cũng nở mày nở mặt! Tôi nhận lấy giỏ hoa quả của anh ta, cười theo nói: "Cám ơn anh, xa như vậy mà đến thăm chị tôi." "Tiện đường, tiện đường," anh ta cười ha ha nói, "Tiểu Lộ sao lại ở nơi đây?" "À, tôi cũng vậy, tiện đường." "Đúng rồi, buổi chiều Hiểu Vũ đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, cuốn album tem hai ngày là có thể cầm đi rồi." "Cám ơn, cảnh sát Hà, tôi sẽ nhanh chóng qua lấy." "Không cần khách sáo. Có cái vấn đề, tôi vẫn không nghĩ ra, không biết liệu tôi có thể hỏi nó vào lúc này không khi cả hai đều ở đây." Tôi nhìn nhìn Lý Tiểu Lộ, anh ta nhướng mày, nói cái gì cũng không nói. Vì thế, tôi xung phong trước, anh dũng không sợ gì đáp lại: "Mời hỏi." "Chiều hôm đó, Lý Tiểu Lộ ở Đức trao đổi, sao anh lại chạy đến nhà Lý Tiểu Lộ vậy chứ? Các anh đã quen nhau từ trước rồi sao?" Ờ, đây có lẽ là câu hỏi mà hai chúng tôi ít muốn trả lời nhất. Theo quan điểm của Lý Tiểu Lộ, anh ta và Lý Tiểu Hào có một số bí mật mà người bình thường không thể hiểu được, theo quan điểm của tôi, không ai muốn tin những gì một người bị đưa vào bệnh viện tâm thần nói về yêu ma quỷ quái, và tôi thì không muốn nhấn mạnh vào những điều đó. "Sự thật" có thể đưa tôi vào bệnh viện tâm thần một lần nữa. Cảnh sát Hà này vừa hỏi, tôi cùng Lý Tiểu Lộ đều yên lặng, trong phòng thật yên tĩnh, đến mức cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng. Đột nhiên, Lý Tiểu Lộ mở miệng nói: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn tốt, một lô tem mới vừa đến nhà tôi, Hiểu Vũ phải thấy trước mới thích, liền một mình đi. Không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn vậy." Những gì anh ta nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Một giây trước, chúng tôi vẫn chỉ là người lạ hai ba mặt, tôi thậm chí còn có lý do để ghét người lạ này, sau một giây, chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau!
Chương 28: Câu chuyện về mối tình đầu của chị gái Bấm để xem "Thôi, dù sao chuyện cũng đã qua, sau này chúng ta hãy sống thật tốt, mọi chuyện trở lại bình thường." Cảnh sát Hà vỗ vai tôi ân cần nói. Tôi gật gật đầu, "Ừ, chỉ là chị gái tôi vẫn còn chưa tỉnh lại.." Vốn định đem chuyện con trùng độc nói cho anh ta. Sau khi nghĩ lại, trùng độc chỉ là một cái thứ gì đó trong truyền thuyết, kể cho anh ta nghe những chuyện quái đản này chắc chắn sẽ khiến anh ấy nghi ngờ "bệnh" của tôi chưa chữa khỏi. Thêm một việc chi bằng bớt một việc, dù sao anh ta cũng không giúp được gì, vì vậy tốt hơn hết nên ngậm miệng lại. "Tôi đã đến gặp bác sĩ trước khi qua đây, bác sĩ nói não bộ của cô ấy khi chụp CT kết quả bình thường, hẳn là không có gì trở ngại, có đôi khi bị sợ hãi quá nên như vậy. Thư giãn đi, đừng nghĩ nhiều, cô ấy sẽ tỉnh lại thôi." Tôi không biết tại sao, từ lúc cảnh sát Hà bước vào cánh cửa này, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Nhất là những gì anh ta nói vừa rồi, giống như người nhà vậy. "Ừ, cám ơn, cảnh sát Hà." "Ha ha, về sau đừng gọi tôi là cảnh sát Hà nữa, cứ gọi tôi là Lão Hà, thế nào được không? Ở cục cảnh sát làm cảnh sát một ngày đã muốn đủ mệt mỏi, lúc tan sở chỉ muốn cuộc sống của người bình thường." "Ha ha ha, Lão Hà." Tôi cười tươi rói, mang theo một chút xấu hổ nhìn anh ta cười. "Các anh cứ trò chuyện, tôi có chút chuyện đi về trước." Lý Tiểu Lộ đột nhiên mở miệng nói. Tôi với Lão Hà lúc này mới ý thức được, bản thân nói chuyện thăm hỏi nhau, gạt bỏ anh ta ở một bên đã lâu. Tôi tống Lý Tiểu Lộ khỏi phòng bệnh, mặc dù tôi không có tình bạn với anh ta cho đến bây giờ, sắp chia tay nhau và nói chuyện một hồi, trao đổi số điện thoại di động. Anh ấy yêu cầu tôi liên lạc với anh ấy để làm gì đó, và tôi đã đồng ý. Nhiều bạn bè dù sao cũng tốt hơn nhiều kẻ thù. Sau khi trở về, tôi thấy Lão Hà đang ngồi im lặng bên giường, sửa sang lại chăn giúp chị. Cảm giác ấm áp ngày càng mạnh mẽ hơn, trong đầu không thể không nghĩ về việc sẽ tốt như thế nào nếu chúng tôi trở thành một gia đình! "Anh có biết chị gái anh và tôi gặp nhau khi nào không?" Lão Hà vừa hỏi vừa xoay cái chăn. Những lời này khiến tôi thực sự ngạc nhiên, "Hai người quen nhau từ trước rồi sao?" "Ha ha, không biết mà có thể tốn thời gian mồm mép, giúp anh dốc lòng xin trường học tha cho hả?" "Woa, tôi thật sự không biết những thứ này. Hai người đã từng yêu nhau sao?" Lão Hà ngồi xuống và bắt đầu kể câu chuyện khó hiểu giữa anh và chị già: "Ờ, chị của anh là mối tình đầu của tôi. Chúng ta học cùng trường cấp 3, không học cùng lớp. Chị ấy là phát thanh viên của đài truyền hình cấp 3 chúng tôi, thứ hai hàng tuần là có thể thấy cô ấy trên bản tin radio của trường. Khi đó, cô ấy mới 16, 17 tuổi. Cô ấy là hoa khôi của trường chúng tôi, và có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô ấy. Mỗi ngày tan học, một đám những chàng trai giả vờ đi cùng đường với cô ấy, thực ra họ muốn tìm cơ hội bắt chuyện với cô ấy. Tôi cũng muốn bắt chuyện với cô ấy lắm, nhưng có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, nên tôi có thể không nắm bắt được cơ hội. Vì vậy, tôi nghĩ ra một cách, mỗi sáng đều đạp xe, cố ý đến quầy đồ ăn sáng dưới căn tin mua sớm, tính toán thời gian đợi chị gái từ trên lầu đi xuống, giả vờ như tình cờ gặp nhau rủ đi ăn sáng, mỗi lần chỉ ăn một cái bánh rán nhỏ, lúc đầu đi xe đạp với chị cậu, sau đó mới biết chị của cậu không bao giờ đeo đồng hồ, mỗi lần xem giờ đều lấy đồng hồ ở tay tôi là chuẩn. Một ngày, tôi điều chỉnh đồng hồ nhanh hơn mười phút. Sau khi mua xong đồ ăn sáng, tôi nói với chị gái của anh: 'ôi trời, hôm nay muộn như vậy, đã trễ mất rồi, cậu ngồi lên xe đạp tớ đi, chúng ta cùng đạp đến trường!" Chị gái của anh rất vội nên đã đồng ý mà không cần suy nghĩ. Sau đó tôi liền đạp xe oai phong lẫm liệt chở chị anh đến trường. Lần đó đã khiến cho đám nam sinh kinh hãi.
Chương 29: Tờ giấy 1 Bấm để xem "Sau này, chị gái anh sử dụng xe đạp của tôi nhiều hơn, không chỉ đi vào buổi sáng, buổi chiều còn bắt đầu cùng nhau về nhà sau khi tan học. Lâu dần mới bị mọi người cho là người yêu với nhau. Chỉ là, mối tình đầu đều thật chua chát, lúc đó thi tuyển sinh đại học tôi đã không đậu được trường đại học trọng điểm, vào học viện cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp được phân thẳng đến Tương Thành làm cảnh sát. Chị gái anh thành tích tốt lắm, thi đậu vào đại học danh giá, cuộc đời chúng tôi rẽ thành hai hướng khác nhau." Nói xong, lão Hà thở dài một tiếng. "Chị gái tốt nghiệp về sau trở thành phóng viên, chẳng qua là chị ấy thích phiêu bạc bốn biển, cho nên đã ở qua rất nhiều thành phố, mấy tháng gần đây chúng tôi mới đến Tương Thành. Nhiều năm như vậy, anh sống như thế nào?" "Làm việc được hai năm thì tôi kết hôn, có đứa con. Mấy năm đó, sự nghiệp mới vừa khởi bước, thường xuyên đi sớm về trễ, không có chăm sóc tốt hai mẹ con họ. Một lần nọ, con tôi kêu tôi dẫn nó đến hồ bơi chơi, tôi vốn đã đồng ý rồi, nhưng mà trong sở cảnh sát có việc đột xuất nên không đi được. Con tôi hờn dỗi nên một mình chạy tới hồ bơi chơi, đêm rồi vẫn không về nhà. Ngày hôm sau cục cảnh sát nhận được cấp báo của đội bảo vệ hồ bơi, hồ bơi vớt ra được thi thể của một bé trai. Tôi đến hiện trường để khám nghiệm, phát hiện người chết đuối của không phải ai khác, đúng là con của mình, sau đó thì vợ cũ ly hôn với tôi.." Nói tới đây, hai mắt của lão Hà đã muốn đỏ ửng lên. Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta, vỗ vỗ vai của anh ta. Những chuyện cả đời người này gặp phải, không có việc nào hoàn mỹ cả. Có thể thấy Lão Hà là người rất tốt bụng, bao năm qua vẫn không khỏi áy náy, ân hận trong lòng. "Anh còn chưa ăn cơm chiều phải không? Anh ở trong này chăm sóc chị tôi, tôi đi mua chút đồ ăn." Tôi nói. Lão Hà gật gật đầu, nói: "Được thôi, anh đi đi, tôi ở trong này chăm sóc chị anh cho." Tôi chợt nhớ ra Ôn Thư còn ở nhà, chiều nay tôi để cô ấy ở nhà một mình, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào. Nhân cơ hội mua đồ ăn tối, về nhà trước xem cô ấy thế nào. Khi tôi về đến nhà, căn phòng sáng sủa và mới mẻ, nhưng không có ai, bữa ăn tối đã sẵn sàng và đặt ngay ngắn trên bàn. Sau khi nhìn quanh phòng, tôi không thấy Ôn Thư đâu cả. Đoán chừng cô ấy thấy tôi lâu không về nên đã tự đi về một mình. Tôi tìm trong tủ hai hộp cơm, bỏ đồ ăn vào hộp cơm, chuẩn bị mang đến bệnh viện để ăn cùng Lão Hà. Khi đi, tôi cảm thấy bất tiện khi cầm hai hộp cơm bằng tay không, nên tôi lại quay xuống bếp tìm một chiếc túi tiện lợi. Tìm nửa ngày mới tìm được chiếc túi xanh thân thiện với môi trường trên nóc tủ. Tôi duỗi tay nắm lấy chiếc túi thân thiện với môi trường, chuẩn bị cho hộp cơm vào thì đột nhiên phát hiện trong túi có một tờ giấy, hình như đã bị bỏ quên trong đó. Tôi lấy tờ giấy và mở nó ra, trên đó có một dòng viết ngoằn ngoèo: "Miêu nữ trùng độc trong ngôi nhà thứ tư ở Ngô Trang, Vọng Thành". Miêu nữ! Trùng độc! Hay là có liên quan đến trùng độc của chị gái? Trong lòng tôi một niềm vui, một tia hy vọng hiện lên trong bóng tối. Tôi gấp vội tờ giấy bỏ vào túi áo khoác, sau đó nhét hộp cơm vào túi bảo vệ môi trường, vội vàng xách ra khỏi nhà, tức tốc đến bệnh viện. Lão Hà còn ở phòng bệnh, yên lặng ngồi bên giường chị gái nhìn chị ấy. Thấy say sưa như vậy, ngay cả tôi mở cửa bước vào cũng chưa phát hiện. Tôi lấy hộp cơm ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt anh ta. "Ồ, nhanh như vậy đã trở lại, cám ơn!" Anh ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. "Nhanh ăn đi, đây là cơm Ôn Thư làm." Tôi cầm lấy một hộp cho mình, ngồi vào phía giường bên kia, ngấu nghiến ăn lấy ăn để.