Chương 531: Hiểu rõ chân tướng
Hàn Phỉ vừa nói xong, Đào Bảo cũng thét lên một tiếng kinh hãi, mạnh mẽ phủ quyết: "Sẽ không, kí chủ, ngươi tại gạt ta, tổng hệ thống sao lại thế.. sao có thể làm như vậy! Điều này không hợp quy tắc, là không đúng!"
Lúc Đào Bảo liên tục phủ nhận, ánh mắt Hàn Phỉ vẫn chăm chú theo dõi nó, nỗ lực tìm ra kẽ hở trên gương mặt đầy kinh ngạc kia, nhưng, không có. Đào Bảo có vẻ hoàn toàn khiếp sợ, xem ra là lần đầu tiên biết rõ chuyện này. Trong lòng Hàn Phỉ có chút chần chờ, lẽ nào thật sự là nàng hiểu nhầm sao? Đào Bảo quả nhiên là hoàn toàn không biết chuyện này.
Thấy ánh mắt Hàn Phỉ từ trên xuống dưới đánh giá mình, Đào Bảo từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cũng rốt cục hiểu rõ, vì sao trước đây kí chủ vẫn nói với nó mấy lời kỳ quái như vậy, cũng hiểu cảm giác mất đi tín nhiệm cũng bị bỏ rơi là đến từ đâu.
Đào Bảo nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Kí chủ, đừng nói là, đừng nói là ngươi vẫn luôn hoài nghi ta nhé? Hoài nghi ta là trợ thủ của tổng hệ thống sao?"
Hàn Phỉ không trả lời, ngầm thừa nhận.
Đào Bảo cũng không nói chuyện, giống như mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, bởi vì ngay cả chính nó cũng không thể phủ nhận điểm này. Hắn là hệ thống, cũng tiếp thu nhiệm vụ từ tổng hệ thống, kí chủ hoài nghi nó cũng không kỳ quái. Dù có thế, nó cũng không thể làm gì.
"Kí chủ, dù cho ta nói ta cái gì cũng vô nghĩa, ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta, đúng không?"
Thanh âm của Đào Bảo rất suy yếu, theo thời gian trôi qua, thân thể nó dần dần có chút trong suốt, giống như sắp bị tiêu hao hết năng lượng. Hàn Phỉ cảm giác mình đang cầm một cây chủy thủ, không ngừng đâm vào Đào Bảo, một lần lại một lần, khiến một hệ thống vốn không có tình cảm của con người cảm nhận thống khổ vì không được tín nhiệm là như thế nào.
Đào Bảo thấy sự tình đã không thể có cách nào cứu vãn, nó quyết tâm, rốt cục khởi động nút bấm cuối cùng, đó là nút bấm mà tổng hệ thống giao cho từng cái hệ thống bên dưới, vào lúc khẩn cấp nhất có thể cưỡng chế liên kết với tổng hệ thống. Xưa nay Đào Bảo chưa hề nghĩ tới sẽ có lúc phải dùng đến cái nút này, nhưng hiện tại, nó có quá nhiều biết điều cần biết rõ chân tướng.
Vào một khắc vừa bấm nút đó, Đào Bảo muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đầu kia đã truyền đến thanh âm lạnh lùng của tổng hệ thống.
"Thế nào, ngươi còn không biết nguyên nhân vì sao năng lượng của ngươi suy kiệt mà biến mất à?"
Mọi lời nói của Đào Bảo cứ như cái xương bị mắc nơi cổ họng, một chữ cũng không thốt ra đuộc, tựa hồ tất cả mọi chuyện cũng bởi vì câu nói này mà có đáp án. Mà địa vị cùng ánh mắt xa cách của kí chủ cũng đều đã rõ ngọn nguồn.
"Năng lượng của ngươi e là còn lại không nhiều lắm đâu."
Thấy Đào Bảo không trả lời, thanh âm lạnh lùng của tổng hệ thống lại một lần nữa vang lên.
Đào Bảo rốt cục tìm lại được thanh âm của mình, run giọng nói: "Tổng hệ thống đại nhân, ngươi, ngươi đây là có ý gì?"
"Thân phận người ứng cử vị trí thần nữ của Hàn Phỉ bị tước đoạt, ngươi mất đi tác dụng, đã bị đào thải, ta thu hồi hệ thống ngươi."
"Không! Thân phân của kí chủ không bị tước đoạt! Đây là không đúng!"
"Một hệ thống sắp bị đào thải không có tư cách mạnh miệng đối với ta, trong giả thiết ta thiết lập cho ngươi cũng không có điều này."
Đào Bảo rốt cụng hiểu rõ, hết thảy những gì kí chủ nói đều là thật.
"Ngươi khiến ta quá thất vọng Đào Bảo, ta bố trí từng nhiệm vụ cho ngươi, nhưng dưới sự chỉ đạo của ngươi, Hàn Phỉ lại không trở thành người như ta mong muốn, ngươi không có tư cách tiếp tục tồn tại, dựa theo điều kiện, ngươi sắp bị tiêu diệt."
"Tổng hệ thống đại nhân, ngươi như vậy là không đúng, đây là không đúng! Pháp tắc không gian quy định chuyện này.."
"Không có cái gì là pháp tắc không gian, ta chính là chúa tể của không gian này, quân cờ thoát ly khỏi khống chế thì nên bị tiêu diệt."
"Ngươi, ngươi.."
"Đúng rồi, ta có thể cho ngươi một lời nhắc nhở cuối cùng, kí chủ mà ngươi quan tâm, rất nhanh sẽ biến mất, ngươi cho rằng chút năng lượng còn sót lại này của ngươi có thể bảo vệ nàng sao? Điều này là không thể."
Đào Bảo trợn mắt lên, đang muốn chất vấn, thông tin đã bị chặt đứt, mà nút bấm chỉ có một lần sử dụng, hắn không thể liên lạc lại với tổng hệ thống. Nhưng câu nói cuối cùng của tổng hệ thống, Đào Bảo lập tức hiểu rõ.
Hàn Phỉ trầm mặc nửa ngày, thấy Đào Bảo vẫn không lên tiếng, nàng cũng không có bất kỳ cử động gì, chỉ lẳng lặng đứng đó. Lúc này, không gian hư vô vốn bình tĩnh đột nhiên run rẩy một hồi, trên bầu trời trắng như tuyết xuất hiện từng vết nứt đan xen, khe nứt kia rất lớn, rất đen, giống như thiên không vũ trụ. Một mùi hôi thối dày đặc, xen lẫn mùi tanh từ trong vết nứt đen xì kia truyền đến. Khuôn mặt Đào Bảo vốn tái nhợt giờ khắc này càng thêm khó coi, hắn không nhịn được đưa tay che ở ngực, sắc mặt thống khổ.
"Độc tố.. sắp xâm chiếm nơi này." Đào Bảo tự lẩm bẩm nói.
Hàn Phỉ ngẩn ra, nói: "Nơi này là nơi nào?"
Nếu là nơi trắng xóa, thì tuyệt sẽ không xuất hiện tràng cảnh như vậy.
Quả nhiên, Đào Bảo mở miệng, nói: "Năng lượng của ta đã không thể mang kí chủ đến nơi trắng xóa, nơi này là trong đầu kí chủ, ta chẳng qua là che đậy trung khu thần kinh, nhưng hiện tại, e là độc tố đã lan tràn tới đây, mà năng lượng của ta đã không thể ngăn cản lần nữa rồi."
Lời nói của tổng hệ thống chính là ý tứ này. Tổng hệ thống đã sớm biết năng lượng của nó không thể chống đỡ thời gian dài như vậy, mà hắn nói tới hủy diệt, chính là nó cùng kí chủ, cả hai cùng bị tiêu diệt.
Hàn Phỉ nắm chặt tay, nhìn độc tố giữa bầu trời càng ngày càng sâu, tựa hồ sắp phá hoại toàn bộ nơi này. Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, đến cuối cùng nàng vẫn cứ chạy không thoát vận mệnh bị xóa mất ký ức sao? Thậm chí lần này, còn là người nàng đã từng tín nhiệm ra tay.
Đào Bảo nhìn chăm chú Hàn Phỉ, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, trong lòng nó đã sớm ra quyết định, dù cho quyết định này, sẽ mang đến hậu quả hắn không thể tưởng tượng. Đào Bảo bò lên, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía thiên không, độc tố đã ăn mòn gần như không còn nơi nào toàn vẹn cả, một khi nơi này hoàn toàn biến thành màu đen, vậy kí ức này của Hàn Phỉ sẽ bị tiêu diệt, khi đó, hết thảy đều không thể cứu vãn nữa.
"Kí chủ, trước sau vẫn là câu nói đấy."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đào Bảo, sau một khắc, nàng trợn mắt lên, chỉ thấy cả người Đào Bảo đã bay lên, thân thể nho nhỏ nhẹ nhàng như sợi long vũ lay động giữa không trung, thân ảnh chớp tắt, tựa hồ càng thêm trong suốt. Hàn Phỉ nhìn thấy đôi mắt vốn linh động kia thời khắc này đã không còn thần thái như trước, dường như, Hàn Phỉ đã đoán được Đào Bảo muốn làm gì.
"Ta không chút nào hối hận khi được gặp kí chủ."
Đào Bảo sâu sắc nói ra câu này, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Đầu óc Hàn Phỉ trắng xóa một hồi, dù cho lý trí một mực khắc chế nàng, nhưng tình cảm lại bắt nàng mở miệng: "Dừng tay!"
Đào Bảo không để ý tới việc Hàn Phỉ ngăn cản, nó giang hai tay ra, bóng người nhỏ nhỏ rõ ràng còn rất non nớt, nhưng giờ khắc này nó trở nên thành thục giống như đại nhân.
Lúc Đào Bảo liên tục phủ nhận, ánh mắt Hàn Phỉ vẫn chăm chú theo dõi nó, nỗ lực tìm ra kẽ hở trên gương mặt đầy kinh ngạc kia, nhưng, không có. Đào Bảo có vẻ hoàn toàn khiếp sợ, xem ra là lần đầu tiên biết rõ chuyện này. Trong lòng Hàn Phỉ có chút chần chờ, lẽ nào thật sự là nàng hiểu nhầm sao? Đào Bảo quả nhiên là hoàn toàn không biết chuyện này.
Thấy ánh mắt Hàn Phỉ từ trên xuống dưới đánh giá mình, Đào Bảo từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cũng rốt cục hiểu rõ, vì sao trước đây kí chủ vẫn nói với nó mấy lời kỳ quái như vậy, cũng hiểu cảm giác mất đi tín nhiệm cũng bị bỏ rơi là đến từ đâu.
Đào Bảo nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Kí chủ, đừng nói là, đừng nói là ngươi vẫn luôn hoài nghi ta nhé? Hoài nghi ta là trợ thủ của tổng hệ thống sao?"
Hàn Phỉ không trả lời, ngầm thừa nhận.
Đào Bảo cũng không nói chuyện, giống như mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, bởi vì ngay cả chính nó cũng không thể phủ nhận điểm này. Hắn là hệ thống, cũng tiếp thu nhiệm vụ từ tổng hệ thống, kí chủ hoài nghi nó cũng không kỳ quái. Dù có thế, nó cũng không thể làm gì.
"Kí chủ, dù cho ta nói ta cái gì cũng vô nghĩa, ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta, đúng không?"
Thanh âm của Đào Bảo rất suy yếu, theo thời gian trôi qua, thân thể nó dần dần có chút trong suốt, giống như sắp bị tiêu hao hết năng lượng. Hàn Phỉ cảm giác mình đang cầm một cây chủy thủ, không ngừng đâm vào Đào Bảo, một lần lại một lần, khiến một hệ thống vốn không có tình cảm của con người cảm nhận thống khổ vì không được tín nhiệm là như thế nào.
Đào Bảo thấy sự tình đã không thể có cách nào cứu vãn, nó quyết tâm, rốt cục khởi động nút bấm cuối cùng, đó là nút bấm mà tổng hệ thống giao cho từng cái hệ thống bên dưới, vào lúc khẩn cấp nhất có thể cưỡng chế liên kết với tổng hệ thống. Xưa nay Đào Bảo chưa hề nghĩ tới sẽ có lúc phải dùng đến cái nút này, nhưng hiện tại, nó có quá nhiều biết điều cần biết rõ chân tướng.
Vào một khắc vừa bấm nút đó, Đào Bảo muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đầu kia đã truyền đến thanh âm lạnh lùng của tổng hệ thống.
"Thế nào, ngươi còn không biết nguyên nhân vì sao năng lượng của ngươi suy kiệt mà biến mất à?"
Mọi lời nói của Đào Bảo cứ như cái xương bị mắc nơi cổ họng, một chữ cũng không thốt ra đuộc, tựa hồ tất cả mọi chuyện cũng bởi vì câu nói này mà có đáp án. Mà địa vị cùng ánh mắt xa cách của kí chủ cũng đều đã rõ ngọn nguồn.
"Năng lượng của ngươi e là còn lại không nhiều lắm đâu."
Thấy Đào Bảo không trả lời, thanh âm lạnh lùng của tổng hệ thống lại một lần nữa vang lên.
Đào Bảo rốt cục tìm lại được thanh âm của mình, run giọng nói: "Tổng hệ thống đại nhân, ngươi, ngươi đây là có ý gì?"
"Thân phận người ứng cử vị trí thần nữ của Hàn Phỉ bị tước đoạt, ngươi mất đi tác dụng, đã bị đào thải, ta thu hồi hệ thống ngươi."
"Không! Thân phân của kí chủ không bị tước đoạt! Đây là không đúng!"
"Một hệ thống sắp bị đào thải không có tư cách mạnh miệng đối với ta, trong giả thiết ta thiết lập cho ngươi cũng không có điều này."
Đào Bảo rốt cụng hiểu rõ, hết thảy những gì kí chủ nói đều là thật.
"Ngươi khiến ta quá thất vọng Đào Bảo, ta bố trí từng nhiệm vụ cho ngươi, nhưng dưới sự chỉ đạo của ngươi, Hàn Phỉ lại không trở thành người như ta mong muốn, ngươi không có tư cách tiếp tục tồn tại, dựa theo điều kiện, ngươi sắp bị tiêu diệt."
"Tổng hệ thống đại nhân, ngươi như vậy là không đúng, đây là không đúng! Pháp tắc không gian quy định chuyện này.."
"Không có cái gì là pháp tắc không gian, ta chính là chúa tể của không gian này, quân cờ thoát ly khỏi khống chế thì nên bị tiêu diệt."
"Ngươi, ngươi.."
"Đúng rồi, ta có thể cho ngươi một lời nhắc nhở cuối cùng, kí chủ mà ngươi quan tâm, rất nhanh sẽ biến mất, ngươi cho rằng chút năng lượng còn sót lại này của ngươi có thể bảo vệ nàng sao? Điều này là không thể."
Đào Bảo trợn mắt lên, đang muốn chất vấn, thông tin đã bị chặt đứt, mà nút bấm chỉ có một lần sử dụng, hắn không thể liên lạc lại với tổng hệ thống. Nhưng câu nói cuối cùng của tổng hệ thống, Đào Bảo lập tức hiểu rõ.
Hàn Phỉ trầm mặc nửa ngày, thấy Đào Bảo vẫn không lên tiếng, nàng cũng không có bất kỳ cử động gì, chỉ lẳng lặng đứng đó. Lúc này, không gian hư vô vốn bình tĩnh đột nhiên run rẩy một hồi, trên bầu trời trắng như tuyết xuất hiện từng vết nứt đan xen, khe nứt kia rất lớn, rất đen, giống như thiên không vũ trụ. Một mùi hôi thối dày đặc, xen lẫn mùi tanh từ trong vết nứt đen xì kia truyền đến. Khuôn mặt Đào Bảo vốn tái nhợt giờ khắc này càng thêm khó coi, hắn không nhịn được đưa tay che ở ngực, sắc mặt thống khổ.
"Độc tố.. sắp xâm chiếm nơi này." Đào Bảo tự lẩm bẩm nói.
Hàn Phỉ ngẩn ra, nói: "Nơi này là nơi nào?"
Nếu là nơi trắng xóa, thì tuyệt sẽ không xuất hiện tràng cảnh như vậy.
Quả nhiên, Đào Bảo mở miệng, nói: "Năng lượng của ta đã không thể mang kí chủ đến nơi trắng xóa, nơi này là trong đầu kí chủ, ta chẳng qua là che đậy trung khu thần kinh, nhưng hiện tại, e là độc tố đã lan tràn tới đây, mà năng lượng của ta đã không thể ngăn cản lần nữa rồi."
Lời nói của tổng hệ thống chính là ý tứ này. Tổng hệ thống đã sớm biết năng lượng của nó không thể chống đỡ thời gian dài như vậy, mà hắn nói tới hủy diệt, chính là nó cùng kí chủ, cả hai cùng bị tiêu diệt.
Hàn Phỉ nắm chặt tay, nhìn độc tố giữa bầu trời càng ngày càng sâu, tựa hồ sắp phá hoại toàn bộ nơi này. Trong lòng Hàn Phỉ nặng nề, đến cuối cùng nàng vẫn cứ chạy không thoát vận mệnh bị xóa mất ký ức sao? Thậm chí lần này, còn là người nàng đã từng tín nhiệm ra tay.
Đào Bảo nhìn chăm chú Hàn Phỉ, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, trong lòng nó đã sớm ra quyết định, dù cho quyết định này, sẽ mang đến hậu quả hắn không thể tưởng tượng. Đào Bảo bò lên, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía thiên không, độc tố đã ăn mòn gần như không còn nơi nào toàn vẹn cả, một khi nơi này hoàn toàn biến thành màu đen, vậy kí ức này của Hàn Phỉ sẽ bị tiêu diệt, khi đó, hết thảy đều không thể cứu vãn nữa.
"Kí chủ, trước sau vẫn là câu nói đấy."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đào Bảo, sau một khắc, nàng trợn mắt lên, chỉ thấy cả người Đào Bảo đã bay lên, thân thể nho nhỏ nhẹ nhàng như sợi long vũ lay động giữa không trung, thân ảnh chớp tắt, tựa hồ càng thêm trong suốt. Hàn Phỉ nhìn thấy đôi mắt vốn linh động kia thời khắc này đã không còn thần thái như trước, dường như, Hàn Phỉ đã đoán được Đào Bảo muốn làm gì.
"Ta không chút nào hối hận khi được gặp kí chủ."
Đào Bảo sâu sắc nói ra câu này, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Đầu óc Hàn Phỉ trắng xóa một hồi, dù cho lý trí một mực khắc chế nàng, nhưng tình cảm lại bắt nàng mở miệng: "Dừng tay!"
Đào Bảo không để ý tới việc Hàn Phỉ ngăn cản, nó giang hai tay ra, bóng người nhỏ nhỏ rõ ràng còn rất non nớt, nhưng giờ khắc này nó trở nên thành thục giống như đại nhân.