Chương 521: Kim ốc tàng kiều
Một lần nữa dưới sự giúp đỡ của Khôi Nam, Tần gia quân đã dẹp yên nội loạn, Khôi Nam lập tức khẩn cấp cầu kiến Tần Triệt. Được hắn trợ giúp, Tần gia quân cũng vô cùng cảm ơn, khi biết Khôi Nam muốn cầu kiến liền lập tức báo cho Tần Vương biết, cũng chính là Triệt đế hiện tại, đồng thời lập tức được triệu kiến.
Lúc Khôi Nam vừa nhìn thấy Tần Triệt liền lập tức mở miệng dò hỏi. "Bệ.. Chủ nhân đâu rồi? Chúng ta không tìm thấy chủ nhân!"
Vừa xử lý xong nội loạn, trên mặt Tần Triệt còn mang theo vẻ uể oải, hỉ phục cũng còn chưa kịp thay đổi, cả người cũng nhuốm một mùi máu tanh nhàn nhạt, chính là khí tức mới vừa từ trên chiến trường trở lại, ở trong chiến loạn, tay Tần Triệt không thể không dính máu. Khôi Nam tự nhiên là ngửi được mùi máu tanh kia, nhìn ánh mắt nhìn Tần Triệt cũng mang theo vẻ kính nể. Ngàn năm trước, trong tứ đại Thần Vệ, Thần Vệ Hàn Linh chính là người có thực lực mạnh mẽ nhất, không chỉ có thực lực, sát khí của hắn cũng vô cùng khủng, đây là thứ không thể che giấu, ngay cả liếc mắt cũng không thể nhìn thẳng ánh mắt hắn, vì thế uy danh của Thần Vệ Hàn Linh lan xa, là một tồn tại mà ai nghe tiếng cũng đã sợ mất mật.
Khôi Nam biết rõ Thần Vệ Hàn Linh đại nhân còn chưa khôi phục ký ức, hiện tại người chẳng qua chỉ là một đế vương bình thường mà thôi, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm nhận được phong thái của Thần Vệ đại nhân năm đó. Quả nhiên, luồng khí tức mạnh mẽ này sẽ không bởi vì thời gian chuyển dời mà thay đổi. Khôi Nam cảm thấy tâm tình của mình có chút phức tạp.
Sau khi Tần Triệt nghe thấy Khôi Nam hỏi liền lập tức trầm mặc, hai tay giấu ở trong ống tay áo đã nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh, đó là một loại ẩn nhẫn đến cực hạn, mà trên mặt, hắn không hề lộ ra chút kẽ hở nào. Nhưng, cũng không hề trả lời.
Khôi Nam không chờ câu trả lời, trong lòng cũng không dám suy đoán, nói: "Còn mong Tần Vương, không, Hoàng Thượng báo cho biết một, hai."
Một lúc lâu sau, Tần Triệt rốt cục mở miệng: "Nàng bị mang đi."
Tần Triệt dùng từ 'Mang', mà không phải là 'bắt'.
Sắc mặt Khôi Nam lập tức chìm xuống, nói: "Hoàng Thượng đây là có ý gì?"
Tần Triệt ngữ khí trấn định nói: "Ta sẽ dẫn nàng trở về, rất nhanh."
Sau một khắc Khôi Nam xoay người.
"Hoàng Thượng, nếu như ngài không thể bảo vệ tốt chủ nhân của chúng ta, vậy thì chúng ta lúc nào cũng có thể cùng chủ nhân lưu lạc thiên nhai."
Dứt lời, Khôi Nam liền rời đi, hắn biết rõ ở đây sẽ không tìm được bệ hạ của hắn, hắn phải nghĩ cách khác.
Sau khi Tần Triệt nghe thấy câu nói kia, đôi mắt lập tức phát đỏ, vẻ mặt vốn bình tĩnh rốt cục không thể khắc chế được nữa, trở nên dữ tợn, ngay cả lời nói ra cũng đều nghiến răng nghiến lợi.
"Không được, ngươi chưa thể xuất hiện, mập mạp còn chưa tìm được."
"Mập mạp.. Còn chưa tìm được.."
"Không được.."
"Mập mạp!"
Vẻ mặt Tần Triệt tựa như rất thống khổ, giống như đang phải kìm nén cái gì đó, nhìn kỹ lại sẽ phát hiện màu sắc hai mắt hắn cũng khác nhau. Tần Triệt đột nhiên cúi đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Một lúc lâu, các phó quan mới chú ý thấy tâm tình của Hoàng Thượng có vẻ không đúng, tiến lên một bước, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Hoàng Thượng, ngài.."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy bệ hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, khí thế cả người cũng biến đổi, dọa các phó quan phải giật mình.
"Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?"
Ánh mắt Tần Triệt ngăm đen, hắn nhìn kỹ các phó quan một hồi, nhếch môi mỏng, nói: "Nơi này, đã xảy ra chuyện gì?"
Phó quan lập tức liền há hốc mồm.
Ba ngày thoáng một cái đã qua, Hàn Phỉ ở trong tẩm cung của Bách Lý Mân Tu sửng sốt chờ đủ 3 ngày, một bước cũng không ra khỏi gian phòng, xem ra tù binh nghe lời như nàng đúng là hiếm thấy a. Mỗi ngày trừ ăn, thì chính là ngủ, hoặc là ở nơi này đi tới đi lui, ngay cả mấy cuốn sách lịch sử tẻ nhạt trên giá sách nàng cũng đã lật xem toàn bộ, thật sự là không tìm được việc nào để làm.
Hàn Phỉ ngồi trên ghế, có chút ưu sầu xoa xoa bụng thịt của mình, âm thầm cảm thán, nếu tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa nàng sẽ mập trở lại, chuyện này không lấy gì làm vui vẻ a. Nhất là sau đêm hôm đó, ba ngày nay Bách Lý Mân Tu cũng chưa từng xuất hiện một lần! Giống như là đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, tuy thế mỗi ngày đồ ăn đều sẽ đúng hạn đưa tới, đương nhiên, bên trong vẫn bị thêm thuốc, chỉ là lượng dùng một lần so với một lần đều ít đi, có khả ăng là do nàng quá mức nghe lời, cũng không cần lượng dược lớn như vậy nữa. Hàn Phỉ cảm giác mình bị si ngốc vậy. Nhưng tuyệt đối không thể cứ mãi như vậy, bằng không nàng sẽ bị nín chết! Nhất là mấy ngày nay, nàng đều nghe thấy những cung nữ đi ngang qua bên ngoài khe khẽ bàn luận, nữ nhân trong tẩm cung là Kim Ốc Tàng Kiều của Hoàng thượng.
Đối với danh xưng cùng thân phận này Hàn Phỉ tương đối bất đắc dĩ, càng làm cho nàng có chút bận tâm là, ba ngày nay, theo lý thuyết, Sở Du đã nên tìm tới nàng, không thể đến bây giờ cũng không có nửa điểm tin tức, dù cho Hàn Phỉ vẫn luôn kiếm cớ biện minh, nhưng vẫn không thể làm mình an tâm. Trực giác nói cho nàng biết, tựa hồ, có chuyện gì không hay đã xảy ra. Suy nghĩ này khiến Hàn Phỉ vốn trấn định cũng bắt đầu có chút bồn chồn.
Đến ngày thứ ba vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì, Hàn Phỉ rốt cục lần đầu tiên đẩy cửa gian phòng ra, vào lúc nàng mới vừa đẩy cửa, bên tai truyền đến thanh âm gấp gáp, các thị vệ đeo đao lập tức xoay người, dáng vẻ căng thẳng nhìn chằm chằm Hàn Phỉ. Hàn Phỉ bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cũng không tỏ vẻ căng thẳng, chỉ liếc mắt nhìn, nhưng trong lòng đã chửi một câu. Mẹ nó, sao đông người thế! Cái này sợ là đem tất cả thị vệ hoàng cung sắp xếp đến đây đi! Nhìn trái nhìn phải đều là người! Từng người còn có vẻ rất căng thẳng nhìn nàng, ánh mắt kia đều giống như đang nhìn con khỉ.
Lúc này, trong lòng những thị vệ đeo đao này cũng chỉ có một suy nghĩ. Thì ra.. Hoàng Thượng thật sự là Kim Ốc Tàng Kiều a! Nhìn nữ nhân diễm lệ kia xem, quả nhiên dung mạo khuynh quốc khuynh thành! Không trách được Hoàng Thượng lại sốt sắng như vậy, quan tâm như vậy, thì ra chuyện là như thế a.. Thật tốt đẹp..
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy ánh mắt bọn họ từ từ biến thành kinh diễm, mặt không hề cảm xúc 'đùng' một tiếng đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt của bọn họ. Trong lúc nhất thời, các thị vệ cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, mà phần thở dài tiếc này còn vô cùng chỉnh tề, chỉnh tề đến mức ở trong phòng Hàn Phỉ cũng nghe thấy, khóe miệng nàng không nhịn được mà co quắp đánh, tâm tình càng thêm táo bạo. Loại cảm giác bị coi như con khỉ này thật sự vô cùng khó chịu a!
Rất nhanh, dung mạo của Hàn Phỉ liền truyền khắp toàn bộ hoàng cung Vân Hỏa, tất cả các thái giám cung nữ đều biết, Hoàng Thượng Kim Ốc Tàng Kiều một đại mỹ nhân, nghe đồn mỹ nhân kia đẹp đến mức khó tin, nghe đồn mỹ nhân kia chính là người được Hoàng Thượng thật lòng yêu thương! Trong lúc nhất thời, thân phận của mỹ nhân đưa tới rất nhiều ngờ vực..
Lúc Khôi Nam vừa nhìn thấy Tần Triệt liền lập tức mở miệng dò hỏi. "Bệ.. Chủ nhân đâu rồi? Chúng ta không tìm thấy chủ nhân!"
Vừa xử lý xong nội loạn, trên mặt Tần Triệt còn mang theo vẻ uể oải, hỉ phục cũng còn chưa kịp thay đổi, cả người cũng nhuốm một mùi máu tanh nhàn nhạt, chính là khí tức mới vừa từ trên chiến trường trở lại, ở trong chiến loạn, tay Tần Triệt không thể không dính máu. Khôi Nam tự nhiên là ngửi được mùi máu tanh kia, nhìn ánh mắt nhìn Tần Triệt cũng mang theo vẻ kính nể. Ngàn năm trước, trong tứ đại Thần Vệ, Thần Vệ Hàn Linh chính là người có thực lực mạnh mẽ nhất, không chỉ có thực lực, sát khí của hắn cũng vô cùng khủng, đây là thứ không thể che giấu, ngay cả liếc mắt cũng không thể nhìn thẳng ánh mắt hắn, vì thế uy danh của Thần Vệ Hàn Linh lan xa, là một tồn tại mà ai nghe tiếng cũng đã sợ mất mật.
Khôi Nam biết rõ Thần Vệ Hàn Linh đại nhân còn chưa khôi phục ký ức, hiện tại người chẳng qua chỉ là một đế vương bình thường mà thôi, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm nhận được phong thái của Thần Vệ đại nhân năm đó. Quả nhiên, luồng khí tức mạnh mẽ này sẽ không bởi vì thời gian chuyển dời mà thay đổi. Khôi Nam cảm thấy tâm tình của mình có chút phức tạp.
Sau khi Tần Triệt nghe thấy Khôi Nam hỏi liền lập tức trầm mặc, hai tay giấu ở trong ống tay áo đã nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh, đó là một loại ẩn nhẫn đến cực hạn, mà trên mặt, hắn không hề lộ ra chút kẽ hở nào. Nhưng, cũng không hề trả lời.
Khôi Nam không chờ câu trả lời, trong lòng cũng không dám suy đoán, nói: "Còn mong Tần Vương, không, Hoàng Thượng báo cho biết một, hai."
Một lúc lâu sau, Tần Triệt rốt cục mở miệng: "Nàng bị mang đi."
Tần Triệt dùng từ 'Mang', mà không phải là 'bắt'.
Sắc mặt Khôi Nam lập tức chìm xuống, nói: "Hoàng Thượng đây là có ý gì?"
Tần Triệt ngữ khí trấn định nói: "Ta sẽ dẫn nàng trở về, rất nhanh."
Sau một khắc Khôi Nam xoay người.
"Hoàng Thượng, nếu như ngài không thể bảo vệ tốt chủ nhân của chúng ta, vậy thì chúng ta lúc nào cũng có thể cùng chủ nhân lưu lạc thiên nhai."
Dứt lời, Khôi Nam liền rời đi, hắn biết rõ ở đây sẽ không tìm được bệ hạ của hắn, hắn phải nghĩ cách khác.
Sau khi Tần Triệt nghe thấy câu nói kia, đôi mắt lập tức phát đỏ, vẻ mặt vốn bình tĩnh rốt cục không thể khắc chế được nữa, trở nên dữ tợn, ngay cả lời nói ra cũng đều nghiến răng nghiến lợi.
"Không được, ngươi chưa thể xuất hiện, mập mạp còn chưa tìm được."
"Mập mạp.. Còn chưa tìm được.."
"Không được.."
"Mập mạp!"
Vẻ mặt Tần Triệt tựa như rất thống khổ, giống như đang phải kìm nén cái gì đó, nhìn kỹ lại sẽ phát hiện màu sắc hai mắt hắn cũng khác nhau. Tần Triệt đột nhiên cúi đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Một lúc lâu, các phó quan mới chú ý thấy tâm tình của Hoàng Thượng có vẻ không đúng, tiến lên một bước, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Hoàng Thượng, ngài.."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy bệ hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, khí thế cả người cũng biến đổi, dọa các phó quan phải giật mình.
"Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?"
Ánh mắt Tần Triệt ngăm đen, hắn nhìn kỹ các phó quan một hồi, nhếch môi mỏng, nói: "Nơi này, đã xảy ra chuyện gì?"
Phó quan lập tức liền há hốc mồm.
Ba ngày thoáng một cái đã qua, Hàn Phỉ ở trong tẩm cung của Bách Lý Mân Tu sửng sốt chờ đủ 3 ngày, một bước cũng không ra khỏi gian phòng, xem ra tù binh nghe lời như nàng đúng là hiếm thấy a. Mỗi ngày trừ ăn, thì chính là ngủ, hoặc là ở nơi này đi tới đi lui, ngay cả mấy cuốn sách lịch sử tẻ nhạt trên giá sách nàng cũng đã lật xem toàn bộ, thật sự là không tìm được việc nào để làm.
Hàn Phỉ ngồi trên ghế, có chút ưu sầu xoa xoa bụng thịt của mình, âm thầm cảm thán, nếu tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa nàng sẽ mập trở lại, chuyện này không lấy gì làm vui vẻ a. Nhất là sau đêm hôm đó, ba ngày nay Bách Lý Mân Tu cũng chưa từng xuất hiện một lần! Giống như là đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, tuy thế mỗi ngày đồ ăn đều sẽ đúng hạn đưa tới, đương nhiên, bên trong vẫn bị thêm thuốc, chỉ là lượng dùng một lần so với một lần đều ít đi, có khả ăng là do nàng quá mức nghe lời, cũng không cần lượng dược lớn như vậy nữa. Hàn Phỉ cảm giác mình bị si ngốc vậy. Nhưng tuyệt đối không thể cứ mãi như vậy, bằng không nàng sẽ bị nín chết! Nhất là mấy ngày nay, nàng đều nghe thấy những cung nữ đi ngang qua bên ngoài khe khẽ bàn luận, nữ nhân trong tẩm cung là Kim Ốc Tàng Kiều của Hoàng thượng.
Đối với danh xưng cùng thân phận này Hàn Phỉ tương đối bất đắc dĩ, càng làm cho nàng có chút bận tâm là, ba ngày nay, theo lý thuyết, Sở Du đã nên tìm tới nàng, không thể đến bây giờ cũng không có nửa điểm tin tức, dù cho Hàn Phỉ vẫn luôn kiếm cớ biện minh, nhưng vẫn không thể làm mình an tâm. Trực giác nói cho nàng biết, tựa hồ, có chuyện gì không hay đã xảy ra. Suy nghĩ này khiến Hàn Phỉ vốn trấn định cũng bắt đầu có chút bồn chồn.
Đến ngày thứ ba vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì, Hàn Phỉ rốt cục lần đầu tiên đẩy cửa gian phòng ra, vào lúc nàng mới vừa đẩy cửa, bên tai truyền đến thanh âm gấp gáp, các thị vệ đeo đao lập tức xoay người, dáng vẻ căng thẳng nhìn chằm chằm Hàn Phỉ. Hàn Phỉ bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cũng không tỏ vẻ căng thẳng, chỉ liếc mắt nhìn, nhưng trong lòng đã chửi một câu. Mẹ nó, sao đông người thế! Cái này sợ là đem tất cả thị vệ hoàng cung sắp xếp đến đây đi! Nhìn trái nhìn phải đều là người! Từng người còn có vẻ rất căng thẳng nhìn nàng, ánh mắt kia đều giống như đang nhìn con khỉ.
Lúc này, trong lòng những thị vệ đeo đao này cũng chỉ có một suy nghĩ. Thì ra.. Hoàng Thượng thật sự là Kim Ốc Tàng Kiều a! Nhìn nữ nhân diễm lệ kia xem, quả nhiên dung mạo khuynh quốc khuynh thành! Không trách được Hoàng Thượng lại sốt sắng như vậy, quan tâm như vậy, thì ra chuyện là như thế a.. Thật tốt đẹp..
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy ánh mắt bọn họ từ từ biến thành kinh diễm, mặt không hề cảm xúc 'đùng' một tiếng đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt của bọn họ. Trong lúc nhất thời, các thị vệ cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, mà phần thở dài tiếc này còn vô cùng chỉnh tề, chỉnh tề đến mức ở trong phòng Hàn Phỉ cũng nghe thấy, khóe miệng nàng không nhịn được mà co quắp đánh, tâm tình càng thêm táo bạo. Loại cảm giác bị coi như con khỉ này thật sự vô cùng khó chịu a!
Rất nhanh, dung mạo của Hàn Phỉ liền truyền khắp toàn bộ hoàng cung Vân Hỏa, tất cả các thái giám cung nữ đều biết, Hoàng Thượng Kim Ốc Tàng Kiều một đại mỹ nhân, nghe đồn mỹ nhân kia đẹp đến mức khó tin, nghe đồn mỹ nhân kia chính là người được Hoàng Thượng thật lòng yêu thương! Trong lúc nhất thời, thân phận của mỹ nhân đưa tới rất nhiều ngờ vực..