Xuyên Không [Edit] Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư - Dạ Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tây Lương, 3 Tháng tám 2021.

  1. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    50. Chương 50: Liên hoàn vả mặt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vị công tử này, không biết trong tay ngươi còn có đan dược như vậy hay không? Ta nguyện ý dùng bất cứ thứ gì đổi lấy, ta chỉ nghĩ vì người thương tìm kiếm một kiện lễ vật, còn thỉnh ngươi thành toàn." Mặc Huyền Phỉ mang theo quý khí cùng ngạo khí đi đến trước mặt Quân Vô Tà, mở miệng nói ra ý đồ của mình.

    Hắn không biết đan dược trong tay tiểu quỷ này đến tột cùng có lợi ích gì, chính là hắn hôm nay tới muốn làm cho Bạch Vân Tiên vui vẻ, nếu là không thể làm được, chẳng lẽ không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

    Lão nhân kia không biết nhìn hàng, không cần tề vân đan, cư nhiên ôm đan dược vô danh của tiểu quỷ này coi như bảo bối, hắn muốn nhìn thử, thiên hạ này có bao nhiêu ngốc tử như vậy, lấy thân phận cùng tài lực của hắn, còn có gì là hắn không lấy được?

    Quân Vô Tà mắt lạnh nhìn Mặc Huyền Phỉ, con ngươi quạnh quẽ hơi hơi nheo lại.

    Người Hoàng gia..

    Người khi dễ gia gia cùng tiểu thúc nàng.

    Đều đáng chết.

    Nàng đan dược có cho chó cũng sẽ không cho hắn.

    "Không đổi." Quân Vô Tà lạnh giọng mở miệng.

    Muốn đan dược?

    Nếu không phải thời điểm này không thích hợp, nàng thật ra cũng không ngại đút độc dược cho hắn.

    Miễn phí, không thu tiền.

    Lại một lần bị người vả mặt trước mặt mọi người, Mặc Huyền Phỉ sắc mặt hoàn toàn đen.

    Bất quá hắn đã đến, liền làm Quân Vô Tà sửa lại chủ ý.

    "Ta có thể lại cho ngươi hai quả đan dược, ngươi đem hai khối linh thạch thuộc tính giống nhau này đều cho ta." Quân Vô Tà chỉ vào hai viên bị một đống linh thạch đè ở phía dưới.

    Ánh mắt mọi người lập tức nhìn theo qua, nháy mắt thấy rõ hai khối linh thạch, bọn họ liền ngây ngẩn cả người.

    Hai quả linh thạch này không phải là Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên coi trọng sao?

    Biến cố bất thình lình này làm tất cả mọi người bất ngờ, tiểu quỷ này vừa mới mới cự tuyệt đề nghị của lão nhân, lại từ chối Mặc Huyền Phỉ, như thế nào nàng đột nhiên liền sửa lại chủ ý?

    Chẳng lẽ là?

    Mọi người thông cảm đảo qua ánh mắt ở trên người Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên.

    Tiểu quỷ này cũng thông minh, nghĩ mượn hoa hiến phật, nàng là nhìn ra ý tứ Mặc Huyền Phỉ, muốn đem những cái đó linh thạch đó đưa cho Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, nàng cự tuyệt đề nghị của Mặc Huyền Phỉ chỉ sợ cũng là muốn đem sự tình làm tốt hơn.

    Mặc Huyền Phỉ cũng nghĩ đến điểm này, biểu tình thoáng tốt hơn một ít.

    Lão nhân kia cũng không quan tâm ý đồ của Quân Vô Tà làm sao đáp ứng đề nghị của hắn, hắn chỉ biết, đồ vật hắn muốn có thể lấy tới tay nhiều hơn một phần, như vậy là đủ rồi.

    "Hảo hảo hảo, ta đây liền tìm cho ngươi." Không có một tia do dự, lão nhân nhanh nhẹn đem mấy cái linh thạch đều chọn ra tới, cười ha hả đưa cho Quân Vô Tà.

    Quân Vô Tà từ trong lòng lại lấy ra hai cái bình sứ nhỏ, đưa cho lão nhân kia.

    Một phen linh thạch vào tay Quân Vô Tà, nàng đem hộp gấm có đông châu để ở bên hông, nhìn lướt qua linh thạch trong tay, lại giương mắt nhìn về phía Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên đứng cách nàng hơn năm bước.

    Hai người kia sắc mặt điều đã có chuyển biến tốt đẹp, đồng thời nhìn Quân Vô Tà, tựa hồ chờ nàng tới gần.

    Tất cả mọi người nhìn Quân Vô Tà, đều chờ nàng đi mượn hoa hiến phật.

    Rắc.

    Một viên linh thạch dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bị Quân Vô Tà dùng hai ngón tay bóp nát, thời điểm linh thạch tan vỡ hóa thành điểm điểm tinh quang rơi đầy trên mặt đất.

    Quân Vô Tà mặt vô biểu tình nhìn Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, một chút một chút, nàng đem linh thạch trong tay bóp nát, những linh thạch giá trị liên thành trong tay nàng hóa thành bột phấn, nàng nhẹ nhàng nâng tay, những bột phấn mỹ lệ đó từ lòng bàn tay nàng chảy xuống, biến mất ở bên trong đám người.

    Linh thạch tuy trân quý hơn đá quý, lại không cứng như đá quý, chỉ cần dùng sức liền có thể nghiền nát, đây cũng là lý do vì sao linh thạch lại rất nhỏ.
     
  2. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    51. Chương 51: Liên hoàn vả mặt (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giống như sao trời từ trong tay chảy xuống, Quân Vô Tà nửa híp con ngươi, trên mặt không có chút cảm xúc.

    Mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ khó có thể tin nhìn hành động của Quân Vô Tà.

    Mặt của Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên liền trở nên xanh mét.

    Tiểu quỷ này căn bản không phải muốn mượn hoa hiến phật, nàng căn bản là muốn đánh vào mặt bọn họ!

    Bột phấn linh thạch dần dần tiêu tán, Quân Vô Tà đưa tay tới gần cổ, vươn ngón áp út nhẹ nhàng xẹt qua trên cổ mình khiêu khích nhìn Mặc Huyền Phỉ.

    Mặc Huyền Phỉ mắt đỏ lên.

    Nếu không phải ở quỷ thị, hắn sẽ lập tức làm thịt cái tên tiểu quỷ không biết trời cao đất dày này.

    Bạch Vân Tiên càng cắn môi dưới gắt gao nhìn chằm chằm Quân Vô Tà.

    Vừa lòng nhìn Mặc Huyền Phỉ đen mặt, Quân Vô Tà xoay người, đem hộp gấm có chín viên đông châu kia đưa cho thiếu niên phía sau.

    "Sách của ta." Quân Vô Tà nói.

    Thiếu niên kia sửng sốt một hồi lâu, mới đưa mấy quyển sách giao cho Quân Vô Tà, đôi mắt hắn vẫn luôn khóa chặt trên người Quân Vô Tà, tựa hồ muốn hỏi cái gì.

    Nhìn hai người tiến hành trao đổi, tất cả mọi người đều muốn điên rồi.

    Tiểu quỷ này không phải là ngốc chứ?

    Một đống linh thạch giá trị đã bị nàng tùy tay bóp nát!

    Hiện tại một hộp đông châu trân quý, cư nhiên bị nàng lấy để đổi mấy quyển sách sao?

    Tất cả mọi người đều muốn điên rồi.

    Có tiền, liền tùy hứng!

    Mặc Huyền Phỉ sau khi nhìn Quân Vô Tà đem một hộp đông châu đổi lấy mấy quyển sách vứt trên mặt đất cũng không ai muốn nhặt, suýt nữa nôn ra một búng máu, mặt hắn âm trầm lôi kéo Bạch Vân Tiên bước nhanh rời khỏi đám người.

    Hôm nay, hắn thật sự là một chút thể diện cũng không có!

    Sau khi lấy được sách, Quân Vô Tà cảm thấy tiểu bạch liên rất vui sướng, nàng đem sách cất kỹ, lập tức rời đi.

    "Tiểu gia hỏa! Có rảnh lại đến a! Đông châu gì đó, vẫn đủ!" lão nhân trên quầy hàng cao giọng ồn ào.

    Quân Vô Tà một đường đi tới trước, lại phát hiện một bóng người vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nàng quay đầu.

    Thiếu niên vẻ mặt vô tội, đang theo ở sau lưng nàng.

    Lúc thấy Quân Vô Tà xoay người, hắn chớp chớp đôi mắt lộ ra một nụ cười vô lại.

    "Làm gì?" Quân Vô Tà hỏi.

    "Cái kia, đan dược ngươi đi đổi lúc trước.. Có còn không?" Thiếu niên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ mở miệng.

    "Ngươi nói ngươi không cần." Quân Vô Tà nhíu mày, nếu không có sự kiên trì của thiếu niên này, nàng cũng sẽ không lăn lộn đến bây giờ.

    "Ách, ta không biết trong tay ngươi cư nhiên có loại đan dược phẩm chất tốt vậy, ta cho rằng loại địa phương như ở đây hẳn không thể có đan dược gì tốt." Thiếu niên ngay từ đầu thật tình không tính toán muốn đan dược của Quân Vô Tà, tề vân đan hắn đều chướng mắt, hắn càng không trông cậy cái tiểu quỷ này trong tay có thứ tốt gì.

    Chính là sau khi lão nhân kia mở bình dược của Quân Vô Tà ra hắn liền ý thức được, mình đã phạm phải một sai lầm to lớn!

    "Cái kia, ngươi không phải nói, sau khi việc thành sẽ cho ta thêm một bình dược sao?" Thiếu niên nhìn Quân Vô Tà, ẩn dưới khuôn mặt dơ bẩn có chút phiếm hồng.

    "Hộp kia có chín viên đông châu." Quân Vô Tà nhắc nhở nói.

    Nàng lúc trước đúng là có nói qua, sau khi việc thành sẽ cho thiếu niên thêm một bình dược, thế nhưng hiện tại số lượng đông châu đã tăng gấp đôi, nàng không cần lại đưa thêm đan dược.

    Huống chi, hắn cũng không cần dan dược, không phải sao?

    "Ta có thể trả lại ngươi năm viên." Thiếu niên vội mở miệng nói.

    "Ta không cần." Dứt lời, Quân Vô Tà xoay người liền đi, nàng còn muốn tiếp tục tìm kiếm công pháp chân chính.

    Mắt thấy Quân Vô Tà rời đi, thiếu niên buồn bực gãi gãi đầu, nhìn hộp gấm trong tay mình có chút bất đắc dĩ.
     
  3. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    52. Chương 52: Theo dõi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xong rồi, lại làm hỏng việc. Trở về không chừng lại phải bị đám tiện nhân kia quở trách, ai." Buồn bực thở dài, thiếu niên lắc lư hộp gấm trong tay, ủ rũ cụp đuôi xoay người rời đi.

    Quân Vô Tà vận khí không tốt, sau khi đi dạo một vòng toàn bộ quỷ thị nàng cũng không thể tìm được bất luận công pháp nào thích hợp để nàng tu luyện.

    Trừ mấy quyển sách trồng hoa, có thể nói chuyến đi này không thu hoạch được gì, còn tốn mất ba viên đan dược.

    Mất hứng mà về, Quân Vô Tà duy nhất thu hoạch được chính là mấy quyển phá thư kia.

    Đã là đêm khuya, hoàng thành trên đường cái nhìn không có một bóng người, đen nhánh một mảnh.

    Đường cái trống trải chỉ có Quân Vô Tà cùng mèo đen, ánh trăng đem bóng dáng nàng kéo dài ra, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

    Chỗ rẽ ven đường một mảnh hắc ám, ban đêm gió có chút lạnh.

    Khi Quân Vô Tà đi đến chỗ rẽ kia, từ trong bóng đêm một bàn tay đem nàng kéo vào chỗ tối.

    "Miêu!" Tiếng mèo chói tai phá vỡ màn đêm.

    Quân Vô Tà bị kéo vào một cái ôm ấm áp, người nọ từ nàng sau lưng đem nàng ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng để ở bên môi nàng, thanh âm khàn khàn phất qua bên tai nàng.

    "Hư." Hắc ảnh hướng về phía mèo đen nói.

    Mèo đen cả người cứng đờ.

    "Buổi tối một mình ra cửa, cũng không phải là một lựa chọn chính xác." Thanh âm mang theo ý cười vang lên phía sau Quân Vô Tà, nam tử mở miệng thở ra hơi nóng, đảo mắt qua cái cổ trắng nõn của Quân Vô Tà làm nàng khẽ run lên.

    "Quân Vô Dược, buông tay." Quân Vô Tà không cần quay đầu lại, cũng biết chủ nhân của thanh âm này là ai.

    Là thanh âm trêu chọc quen thuộc kia.

    "Không bỏ, buổi tối lạnh như vậy, ngươi thân mình đều lạnh, ta cho ngươi chút ấm áp." Trong bóng đêm, Quân Vô Dược cười tủm tỉm đem Quân Vô Tà ôm càng chặt, cũng không biết vì cái gì, hắn đặc biệt thích cảm giác được ôm nàng, nàng nhỏ xinh như vậy giống như thoáng dùng sức liền có thể đem cốt nhục xoa nhập thân thể của mình.

    "Ta không lạnh." Quân Vô Tà nói.

    "Ân? Nhưng ta lạnh, ngươi giúp ta sưởi ấm." Quân Vô Dược cười nhẹ, hành vi càng thêm vô lại, hắn hơi hơi khom lưng, hàm dưới để ở đầu vai nàng.

    "Tính cảnh giác của ngươi không cao, bị người theo dõi cả đêm cũng không phát giác." Trong bóng đêm mắt tím hơi hơi nheo lại, hắn hưởng thụ mùi hương của nàng, là mùi thuộc lại có một cổ thanh hương của thiếu nữ, thân mình nàng nhỏ nhắn mềm mại ôm vào trong ngực vừa vặn tốt, làm hắn luyến tiếc không muốn buông ra.

    "Ta cho rằng, ngươi không giống con người." Quân Vô Tà bình tĩnh mở miệng, nàng một chút cũng không cảm thấy Quân Vô Dược là nhân loại bình thường.

    "Ta nói, cũng không phải là ta.." Quân Vô Dược nâng tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh, song chỉ nhẹ nhàng thủ sẵn dưới hàm Quân Vô Tà, đem đầu nàng chuyển hướng về phía đường lớn.

    Đường cái yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, người nọ tựa hồ có chút nôn nóng không ngừng tìm kiếm cái gì đó trong khoảng trống.

    Ánh trăng chiếu trên người nọ, ngũ quan hắn ẩn ẩn lộ rõ.

    "Long Kỳ." Quân Vô Tà nhận ra thân phận người nọ.

    "Lân Vương phủ ám vệ rất nhiều, ngươi lại buổi tối chạy ra ngoài, cũng không phải là muốn cho bọn họ lo lắng, phỏng chừng cùng lúc ngươi vừa rời khỏi vương phủ tin tức cũng đã truyền tới tai Quân Tiển." Quân Vô Dược làm càn tham luyến sự mềm mại trên người Quân Vô Tà, ngữ khí hắn làm người khác có thể cảm nhận được tâm tình hắn không tồi.

    "Long Kỳ cũng thật muốn báo ân, thế nhưng tự mình tới bảo hộ an toàn của ngươi." Quân Vô Dược nheo nheo mắt, đáy mắt thần sắc không rõ.
     
  4. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    53. Chương 53: Theo dõi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Kỳ chuyên môn phụ trách chăm sóc Quân Khanh, sự tình khác của Lân Vương phủ hắn chưa bao giờ quản qua. Quân Vô Tà nửa đêm ra phủ, ám vệ tự nhiên sẽ đi theo bảo hộ nàng, lại cũng không cần Long Kỳ phải tự thân xuất mã, Long Kỳ xuất hiện nơi này nghĩa là Long Kỳ rốt cuộc sẽ làm việc cho người khác ngoài Quân Khanh.

    Dược của tiểu gia hỏa này tựa hồ đã mua được nhân tâm của không ít người.

    Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, còn chưa chờ nàng nói cái gì đó, Quân Vô Dược đã đem nàng xoay lại đây, một tay nắm bên hông nàng, một cái tay khác nắm hàm dưới đem khuôn mặt nhỏ của nàng nâng lên.

    Dưới ánh trăng, dung nhan vốn nên nghiêng nước nghiêng thành đã bị một khuôn mặt có dung mạo bình thường thay thế.

    Quân Vô Dược lòng bàn tay thô ráp, nhẹ nhàng cọ xát cánh môi kều nộn của Quân Vô Tà, khóe miệng hắn gợi lên một ý cười tà tứ.

    "Thật xấu." Ngũ quan xa lạ làm hắn muốn đem chúng nó hết thảy lau sạch.

    "Vậy đừng nhìn." Quân Vô Tà cau mày, nàng thật sự không hiểu Quân Vô Dược suy nghĩ cái gì.

    Hắn rất ít khi ngốc tại Lân Vương phủ, ngày thường luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngẫu nhiên xuất hiện, cũng là làm người ta trở tay không kịp. Chính như lời hắn nói, hắn đối với những người khác trong Lân Vương phủ cũng không có bất luận địch ý gì, hắn chỉ là bóp méo ký ức bọn họ, làm mọi người khi thấy hắn đến thì nhớ tới thân phận của hắn, hắn nếu không ở đây Quân Tiển cùng Quân Khanh cơ hồ cũng không nhớ nổi còn có một nhân vật như vậy.

    "Ta phải đi về." Quân Vô Tà thình lình mở miệng, ám chỉ hắn buông tay.

    "Tốt, chúng ta đi cùng nhau." Quân Vô Dược nhướng mày, giơ tay lên trực tiếp đem Quân Vô Tà bế ngang.

    "..."

    Quân Vô Tà trừng mắt, nhìn hắn.

    Quân Vô Dược lại không hề để ý, ôm Quân Vô Tà đi ra ngoài, tiểu hắc miêu vội vàng đi theo lên.

    Trên đường cái, Long Kỳ ảo não vì mất dấu Quân Vô Tà, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn thấy Quân Vô Dược đang ôm Quân Vô Tà từ một bên hẻm nhỏ đi ra.

    "Thiếu gia, đại tiểu thư." Long Kỳ nghiêm sắc mặt, cung kính mở miệng, trong lòng lại rất là kinh ngạc, trước khi Quân Vô Dược hiện thân, hắn thế nhưng một chút cũng không có phát giác ra sự tồn tại của người này.

    Quân Vô Dược liếc mắt cũng không nhìn Long Kỳmột cái, tâm tình sung sướng ôm Quân Vô Tà trở về Lân Vương phủ.

    Long Kỳ yên lặng đi theo phía sau hai người.

    * * *

    Đối với sự tình Quân Vô Tà buổi tối chuồn ra phủ, Lân Vương phủ trên dưới giống như không biết, ngày thứ hai, Quân Tiển cùng Quân Khanh cũng từng nhắc tới việc này, Long Kỳ như cũ đi theo bên người chiếu cố Quân Khanh.

    Sau khi đem dược thiện chuẩn bị tốt, Quân Vô Tà cùng mèo đen trở về phòng, đem tiểu bạch liên triệu hoán ra tới.

    Tiểu bạch liên mặc tiểu yếm thấp đầu đứng ở trong phòng, đầu ngón tay đấu vào nhau không dám hé răng.

    Quân Vô Tà khoanh tay trước ngực, híp mắt, hơi thở lạnh lẽo không ngừng di động trên người nàng.

    Tiểu bạch liên run run.

    Trong phòng một mảnh an tĩnh.

    Sau nửa canh giờ giằng co, tiểu bạch liên rốt cuộc chịu không được cái bầy không khí làm người ta hít thở không thông này, oa một tiếng khóc ra, nước mắt lưng tròng đáng thương vô cùng nhìn Quân Vô Tà.

    "Không.. Không cần.. Đem ta ném về đó." Tiểu bạch liên nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn run rẩy nhìn Quân Vô Tà, mơ hồ cảm giác được việc làm của hắn tối hôm qua ở quỷ thị đã làm chủ nhân bất mãn.

    Quân Vô Tà nửa híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.

    Tiểu bạch liên chân ngắn nhỏ đều bắt đầu run run đi lên.

    "Nói ngươi vô dụng, ngươi thật đúng là vô dụng. Nháo lên như vậy để đem mấy quyển phá thư kia trở về làm cái gì." Tiểu hắc miêu nhảy tới trên bàn móng vuốt chạm vào mấy quyển sách cổ cũ nát bất kham kia, giương mắt nhìn tiểu bạch liên.
     
  5. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    54. Chương 54: Công pháp quỷ dị (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu bạch liên thút tha thút thít nức nở gạt lệ, "Đó không phải phá thư."

    "Nga." Tiểu hắc miêu giật giật móng vuốt, bang một tiếng, đem một quyển sách cổ từ cái bàn bên cạnh đẩy xuống.

    "Không cần a a a!" Tiểu bạch liên sắc mặt bá một tiếng trở nên trắng bệch, bước chân ngắn nhỏ ra sức chạy nhanh tới đem sách cổ ôm vào trong ngực.

    Mèo đen nheo nheo mắt, nhìn ánh mắt khẩn cầu của tiểu bạch liên.

    Bang.

    Lại đẩy xuống một quyển.

    Trong phòng, tiểu bạch liên khóc nước mắt lưng tròng, chân ngắn nhỏ không ngừng bước chạy ra ngoài cứu sách, tiểu hắc miêu chơi vô cùng vui vẻ lại thật sự làm khổ tiểu bạch liên.

    "Đủ rồi." Quân Vô Tà rốt cuộc lên tiếng đánh gãy một mèo một hoa đang đùa giỡn.

    Tiểu bạch liên lăn lộn mặt xám mày tro, ngã ngồi trên mặt đất, ôm mấy quyển phá thư bảo bối kia, mắt ai oán ngập nước nhìn Quân Vô Tà.

    "Ngươi muốn sách này làm cái gì?" Quân Vô Tà dựa ngồi ở ghế trên, một tay chống cằm.

    "Không phải ta, là chủ nhân dùng." Tiểu bạch liên hít hít cái mũi.

    Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày.

    Hôm qua lúc ở quỷ thị nàng cũng lật xem qua xem những sách này, bên trong trên cơ bản đều là dạy người như thế nào nuôi trồng hoa thảo, tiểu gia hỏa này chẳng lẽ muốn nàng làm thợ trồng hoa?

    "Đây là.. Đây là công pháp mà các ngươi thường xuyên nói a." Tiểu bạch liên đang ôm một đống sách kia chậm rì rì giơ tay, xem chúng nó như vật quý đưa đến trước mặt Quân Vô Tà.

    "Công pháp?" Quân Vô Tà hơi hơi sửng sốt.

    Tiểu bạch liên gật gật đầu.

    "Đúng vậy, ta là Giới Linh hệ thực vật, cho nên công pháo bình thường ngươi không thể dùng, ngươi không cần xem thường sách này, chúng nó rất khó kiếm, chủ nhân ta trước kia cũng chưa từng tìm được, cho nên vẫn luôn không thể tu luyện linh lực, vận khí của ngươi thật sự là rất tốt.." Tiểu bạch liên nỗ lực hướng Quân Vô Tà giải thích, chỉ là bộ dáng thẹn thùng của hắn kia thật sự không có sực thuyết phục.

    Quân Vô Tà đem mấy quyển sách cầm trong tay lật xem, nếu không phải tiểu bạch liên nói cho nàng, nàng thật đúng là không thể tưởng tượng mấy thứ này cư nhiên sẽ là công pháp.

    "Gieo trồng thực vật, có thể tăng lên linh lực?" Quân Vô Tà lật xem một trang, nhìn nội dung phía trên.

    Tiểu bạch liên kiên định gật đầu.

    "Loại gì đây?" Quân Vô Tà nhìn thực vật viết trên sách, tựa hồ đều là loại nàng chưa từng gặp qua.

    Tiểu bạch liên lập tức nâng tay lên chỉ vào chóp mũi chính mình.

    "Ta a. Loại ta a."

    "..."

    Quân Vô Tà hơi có chút không biết nói gì, trong đầu không khỏi hiện ra một hình ảnh quỷ dị.

    Mùa xuân nàng đem tiểu bạch liên chôn trong đất, rồi tới mùa thu nàng là có thể thu hoạch thật nhiều tiểu bạch liên..

    Này là đem tiểu bạch liên toàn thân chôn dưới đất, chỉ lộ ra hình ảnh một cái đầu, thật đúng là tương đương có hiệu quả đánh sâu vào thị giác!

    "Ồ! Nơi này có ghi, chỉ cần đem loại giống ta nuôi ở nơi có nước là được, chuẩn xác mà nói, không phải giống ta, là giống hạt sen của ta, đem chúng nó dưỡng thành hoa sen, chúng nó lúc trưởng thành sẽ sinh ra linh lực cường đại, linh lực này đó chỉ có ngươi mới có thể hấp thu, hơn nữa, sau khi chúng nó trở thành hoa sen, tuy rằng không thể đạt tới bản thể hiệu quả như ta, nhưng là ăn xong hiệu quả so với ăn hạt sen tốt hơn rất nhiều nga." Tiểu bạch liên chớp chớp đôi mắt cười mê hoặc, ngữ khí vui sướng, biểu tình sinh động.

    Quân Vô Tà cảm thấy, nếu hắn có đuôi thì hiện tại nhất định vui sướng đến vẫy đuôi.

    "Như vậy xem ra, loại công pháp này tu luyện so với công pháp bình thường càng đơn giản hơn sao?" Quân Vô Tà xem qua không ít thư tịch công pháp, mỗi một loại tu luyện đều thập phần khó khăn, chính là trong sách cổ này đó phương pháp lại cực kỳ đơn giản, chỉ cần trồng hoa là được!
     
  6. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    55. Chương 55: Công pháp quỷ dị (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Vô Tà lại cẩn thận lật xem "Công pháp" trên tay, ngoại trừ cách gieo trồng hoa sen, còn có rất nhiều cách có thể gieo trồng thực vật khác, những thứ kia cũng có thể sinh ra linh lực, chẳng qua, những thực vật quỷ dị đó nàng chưa từng thấy bao giờ.

    "Trừ hạt sen của ngươi, những thực vật khác phải lấy từ nơi nào?" Quân Vô Tà hỏi.

    Tiểu bạch liên nhíu nhíu mày, chần chờ một lát mới nói: "Nơi này có rất nhiều đồ vật ta cũng không biết tới từ đâu, ta chỉ biết lai lịch của một ít thôi. Chỉ là.. Chủ nhân, ngươi hiện tại không lấy được."

    "Có ý tứ gì?" Quân Vô Tà nhướng mày.

    Tiểu bạch liên cúi thấp đầu có chút cổ hai tay béo nắm tiểu yếm mình, rầm rì nói: "Những đồ vật đó trên người mấy gia hỏa kia, bọn họ hiện tại không thể đến đây được, cho nên.. Lấy không được."

    Quân Vô Tà lại nghe được từ trong miệng tiểu bạch liên nội dung khó có thể lý giải được

    Thời điểm tiểu bạch liên vừa mới xuất hiện, hắn cũng từng nói qua, hạt sen của hắn bị một đám gia hỏa ăn mất, giờ trong miệng hắn lại một lần nhắc tới đám gia hỏa đó, làm Quân Vô Tà không thể không tò mò.

    "Bọn họ là ai?"

    "Giới Linh.." Tiểu bạch liên nói thầm nói.

    "Phải chờ tới lúc bọn họ tìm được chủ nhân mới có thể lấy được?" Quân Vô Tà hỏi.

    Tiểu bạch liên gật gật đầu lại lắc lắc đầu, hắn rối rắm nhíu mày, nỗ lực tự hỏi phải giải thích như thế nào với Quân Vô Tà.

    "Bọn họ đã tìm được chủ nhân thế nhưng hiện tại lại không hiện ra được."

    Quân Vô Tà càng nghi hoặc.

    "A, cái kia, kỳ thật.. Chủ nhân ngươi chỉ cần tu luyện thật tốt, khẳng định có thể tìm được đồ vật khác, ngươi hiện tại.. Trồng hạt sen của ta trước không được sao." Tiểu bạch liên muốn nói lại thôi nhìn Quân Vô Tà, biểu tình có chút khẩn trương, hắn chạy hai bước đến trước mặt Quân Vô Tà, ngẩng đầu nhỏ một bộ biểu tình lã chã chực khóc.

    "Chủ nhân, ngươi không cần vội vã tìm thực vật khác được không? Ta khẳng định sẽ giúp ngươi, ngươi trồng loài của ta trước được không."

    "..."

    Quân Vô Tà có dự cảm, nếu nàng lắc đầu tiểu bạch liên lập tức liền sẽ khóc cho nàng xem.

    "Được."

    Tiểu bạch liên lập tức nở nụ cười, trong phòng tràn ngập một cổ thanh hương hoa sen.

    Quân Vô Tà ở trên mấy quyển sách cổ tìm ra một quyển, chuyên môn ghi lại phương pháp gieo trồng thực vật trong nước.

    Lúc trước nàng cho rằng này mấy quyển này chỉ là sách về thực vật bình thường, nhưng sau khi tiểu bạch liên dẫn dắt nàng mới chú ý tới, phương pháp gieo trồng thực vật trong nước được ghi lại kia viết "Nước", căn bản không phải nước bình thường, loại kém nhất cũng là nước không nguồn, đó là nước mưa từ trên trời giáng xuống còn chưa rơi xuống đất, không phải nước trong ao hồ.

    Trên thư tịch kia ghi lại đủ loại thực vật trong nước, trong đó liền viết phương pháp gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên.

    Nhìn đến phương pháp này, Quân Vô Tà liền đen mặt.

    Nước để gieo trồng Thương Ngự Tuyết Liên, đã không thể gọi là nước, trên trang giấy rõ ràng ghi lại phải sử dụng 'thiên tuyền chi thủy'.

    Mà tuyền là cái gì Quân Vô Tà cũng chưa nghe nói bao giờ.

    Nàng vốn đang cảm thấy, phương pháp tu luyện linh lực loại này, so với công pháp khác dễ dàng hơn, chính là hiện giờ xem ra, quá trình tu luyện cũng không đơn giản, để chuẩn bị điều kiện tu luyện lại khiến người ta phiền não không thôi.

    Ai có thể tới nói cho nàng, thiên tuyền là cái quỷ gì không!

    "Ngươi biết thiên tuyền là cái gì sao?" Quân Vô Tà cau mày, nhìn tiểu bạch liên.

    Tiểu bạch liên phi thường quyết đoán lắc lắc đầu.
     
  7. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    56. Chương 56: Tiệc sinh thần (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Vô Tà khóe miệng hơi run rẩy, trên sách này viết, Thương Ngự Tuyết Liên không thể gieo trồng bằng nước bình thường, nếu lấy nước thường nuôi dưỡng, hạt sen gặp nước sẽ chết mà không có bất luận sinh cơ gì.

    Quả nhiên, hoa sen tinh không phải dùng nước thường là có thể dưỡng được!

    Trừ bỏ thiên tuyền chi thủy, Quân Vô Tà còn chú ý tới, một loại "Chất lỏng" khác có thể dưỡng được Thương Ngự Tuyết Liên, thứ này gọi là "Ngọc dịch quỳnh tương".

    Bốn chữ này ở nơi đây đại biểu cho một loại rượu cực kỳ trân quý, loại rượu này mặc dù là Quân Tiển cũng chỉ ở trên tiệc mừng công khi thành lập Thích Quốc, quân vương đời đầu khoãn đãi ông mới có cơ hội uống qua một chén nhỏ. Sau lần đó, Quân Tiển cũng chưa từng thấy qua loại rượu này, dân gian cũng nghe nói về ngọc dịch quỳnh tương nhưng chưa từng thấy xuất hiện ở bất kỳ nơi nào.

    "Thế nhưng có thể dùng rượu để bồi dưỡng." Quân Vô Tà xoa xoa mi tâm, ngọc dịch quỳnh tương tuy rằng trân quý, nhưng tốt xấu gì nàng cũng biết đến, còn thiên tuyền chi thủy, nàng lại chưa từng nghe nói qua.

    Ngọc dịch quỳnh tương, nếu lúc khai quốc sử dụng trong tiệc mừng công, như vậy cũng có nghĩa là hiện giờ có lẽ vẫn còn trong hoàng cung.

    Quân Vô Tà nhớ Quân Tiển từng nói qua, không lâu sau là sinh thần của Thái Tử, nàng đã đáp ứng lời mời đi hoàng cung, vì Thái Tử chúc thọ. Chuyện này đối nàng mà nói có thể là một cơ hội tuyệt hảo, nếu có thể nàng tất nhiên muốn tìm xem trong hoàng cung có loại đồ vật này hay không.

    Công pháp thần kỳ đã tới tay, nhưng điều kiện hà khắc lại làm Quân Vô Tà không thể không lùi lại thời gian tu luyện.

    Lúc Quân Vô Tà còn đang buồn rầu vì "nước" để dưỡng Thương Ngự Tuyết Liên, thì Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên sau khi về từ quỷ thị cũng đã buồn bực tới cực điểm.

    Quỷ thị thần bí, làm Mặc Huyền Phỉ không thể phát tác trước mặt mọi người, thế nhưng hắn đã đem khuôn mặt kia nhớ kỹ, tên tiểu quỷ dám trước mặt mọi người khiêu khích hắn, thật vất vả trấn an tốt Bạch Vân Tiên, Mặc Huyền Phỉ liền gấp không chờ nổi tìm tới họa sư cung đình, đem miêu tả của mình để vẽ ra bộ dáng của tiểu quỷ kia.

    Ở quỷ thị lkhông gì được hắn, nhưng ra khỏi quỷ thị sẽ tự nhiên có cách khiến hắn nếm mùi đau khổ!

    Mặc Huyền Phỉ âm thầm sai thủ hạ mình ở trong toàn hoàng thành tìm cho ra bóng dáng tiểu thiếu niên ở quỷ thị đêm đó.

    Kỳ quái chính là, từ sau đêm đó trong hoàng thành không còn thấy bóng dáng người trong bức họa xuất hiện.

    Mặc dù thủ hạ của Mặc Huyền Phỉ mai phục ở cửa của quỷ thị cũng không có được bất kỳ manh mối, tiểu quỷ kia tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian biến mất trong hoàng thành.

    * * *

    Thời gian qua rất nhanh, sinh thần thái tử Thích Quốc Thái Tử cũng sắp đến.

    Trước sinh thần Thái Tử một đêm, Quân Tiển đã truyền Quân Vô Tà cùng Quân Khanh đến thư phòng của ông.

    Lúc này đây tiệc sinh thần của Thái Tử, không chỉ có Quân Tiển cùng Quân Vô Tà được mời, ngay cả Quân Khanh người đang "Hấp hối" cũng được mời đến.

    "Đêm mai là sinh thần của Thái Tử, hai người các ngươi cùng ta cùng đi dự tiệc, Long Kỳ không được đi vào. Vô Tà, đến lúc đó tiểu thúc ngươi liền phiền toái ngươi chiếu cố nhiều hơn." Quân Tiển nhìn Quân Vô Tà, Quân Vô Tà hiện giờ thay đổi đã làm hắn thập phần yên tâm, có tiểu nha đầu ở đó hắn cũng không sợ xảy ra vấn đề gì.

    "Được." Quân Vô Tà gật đầu.

    "Còn có một việc, người ngoài phủ cũng không biết tiểu thúc ngươi thân thể hiện giờ như thế nào, trước khi hắn khỏi hẳn ta không hy vọng bất luận kẻ nào phát hiện hắn có dấu hiệu khôi phục, cho nên.. Vô Tà ngươi có thể hỏi sư phụ ngươi xem có phương pháp nào có thể khiến tiểu thúc ngươi thoạt nhìn giống người ' bệnh nguy kịch ' không?" Quân Tiển có chút lo lắng, ban đầu trong khách mời cũng không có tên Quân Khanh, thẳng đến 5 ngày trước, tên của Quân Khanh mới được thêm vào.
     
  8. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    57. Chương 57: Tiệc sinh thần (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Tây Lương

    Bài viết:
    3
    58. Chương 58: Tiệc mừng thọ (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Việc gia gia nói sư phụ cũng đã nghĩ tới, hắn cũng đã đem đồ vật cho ta, ngày mai ta sẽ đưa cho tiểu thúc dùng. Đến lúc đó tiểu thúc bất luận là thoạt nhìn bên ngoài hay xem mạch tượng đều giống như sắp rời xa nhân thế, nhưngsẽ không có bất luận ảnh hưởng gì." Quân Vô Tà lúc này mới trả lời vấn đề của Quân Tiển, Quân Tiển nghĩ đến, nàng đã sớm đã nghĩ tới, không chỉ là vì sinh thần của Thái Tử, ngay cả ngày thường, Quân Vô Tà cũng đã chuẩn bị thuốc như vậy cho Quân Khanh phòng ngừa bất kỳ tình huống đột phát nào.

    Quân Tiển cùng Quân Khanh đối với sư phụ của Quân Vô Tà càng thêm tò mò, người này rốt cuộc là có bao nhiêu năng lực, thế nhưng mọi chuyện đều chuẩn bị chu toàn như thế?

    Càng khó tin hơn chính là, vị kia cao nhân, thật sự là muốn giúp Quân gia bọn hắn.

    Trong khoảng thời gian điều dưỡng này, không chỉ làm cho Quân Khanh khôi phục lại tình trạng như lúc trước, càng làm cho thân thể Quân Tiển trở nên cường tráng thêm, không còn nhìn thấy thần sắc già nua nữa thay vào đó giữa mày của ông hiện lên anh khí giống như hãn tướng năm đó giết địch vô số.

    "Sư phụ ngươi là đại ân nhân đối của Quân gia." Quân Tiển cảm thán một tiếng, vị cao nhân kia giúp Quân gia nhiều như vậy lại trước sau không chịu lộ diện, cũng chưa từng đưa ra bất luận yêu cầu gì, thật sự là quý nhân của Quân gia bọn họ.

    "Hắn không thèm để ý." Quân Vô Tà rũ xuống mi mắt, giơ tay vuốt ve Miêu nhi trong lòng ngực.

    Nàng hiện tại có thể làm, chính là để cho Quân Tiển cùng Quân Khanh trở nên càng cường đại hơn, nhưng này còn chưa đủ, nàng muốn, chính là mình cũng phải trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến mức Quân gia không còn kẻ thù nào hết, đều biến mất trên cõi đời này.

    Thời gian một ngày trôi qua thực mau, ngày thứ hai khi màn đêm buông xuống, trong hoàng thành, những xe ngựa xa hoa nhất đều chạy đến trước đại môn hoàng cung, những người quyền cao chức trọng của Thích Quốc đều hội tụ tại đây, bọn họ mang theo bảo vật vì để đến mừng sinh thần của đương kim Thái Tử điện hạ.

    Xe ngựa Quân gia ở cửa thành gặp phải xe ngựa của Ngô Vương.

    Long Kỳ ngồi ở ngoài xe ngựa, mắt lạnh nhìn song song xe ngựa xa hoa phía trước.

    Xe ngựa Ngô vương hết sức xa hoa, thủy tinh treo ở trên đỉnh xe ngựa theo bước đi phát ra một chuỗi thanh âm giòn vang.

    "Nha? Lân Vương! Thật là trùng hợp." Ngô Vương từ trong xe ngựa nhô đầu ra, trên mặt ngấn mỡ hiện tra tươi cười dối trá.

    Quân Tiển vén bức màn xe ngựa lên, đối với Ngô Vương khẽ gật đầu.

    Ngô Vương mắt sắc nhìn thấy trong xe ngựa có mặt hai người khác, ý cười trên mặt càng đậm.

    "Tiểu vương gia cùng Vô Tà cũng tới a, thật là náo nhiệt, cũng không biết do tàu xe mệt nhọc, tiểu vương gia thân thể không chịu được sao? Bất quá Lân Vương yên tâm, lấy quan hệ của hai chúng ta, ta đã sớm đã dặn dò tốt cung nhân, chờ tiểu vương gia đến yến hội, lập tức cho người hầu hạ, sẽ không để cho tiểu vương gia thân thể ăn không tiêu."

    "Kia thật là làm phiền." Quân Tiển ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói một câu, lập tức buông bức màn, ngăn cách khuôn mặt làm người buồn nôn kia.

    "..."

    Ngô Vương cảm thấy hài lòng lùi đầu về.

    Bên trong xe ngựa, Quân Vô Tà hơi hơi giương mắt, "Người này ăn uế vật gì vậy?" Miệng thật dơ bẩn.

    Phụ tử tiện đã hiểu biết, Quân Vô Tà là đang dùng phương thức của mình mắng chửi người, lập tức hiểu rõ ý của nàng.

    "Hắn là Ngô Vương, bản lĩnh không nhiều lắm ngày thường bất quá là ỷ vào huyết mạch hoàng tộc trên người mình thôi. Loại này mọi việc đều hiện rõ ở trên mặt, người nói chuyện không có đầu óc không cần để ý tới. Vô Tà ngươi phải nhớ kỹ, nguy hiểm thật sự là những người bề ngoài cẩn thận tỉ mỉ đối với ngươi, nhưng thời điểm ở sau lưng lai thọc cho ngươi một dao nhỏ, đó cũng là tàn nhẫn nhất." Quân Khanh mở miệng, hắn có chút lo lắng cho Quân Vô Tà, rốt cuộc nàng vẫn còn nhỏ tuổi, đối với nhân tính còn chưa khắc sâu lãnh hội.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...