Ngôn Tình [Edit] Người Phụ Nữ Ưu Tú - TheRedQeen

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi truyệncủathảo, 12 Tháng năm 2021.

  1. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 50

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song Ren nắm tay Su Feng khi họ rời nhà ăn. Su Feng sững sờ không nói nên lời. Song Ren cảm thấy cổ họng mình như thắt lại.

    "Chúng ta có thể đi đâu trong ngôi nhà này để có được một chút riêng tư?" cô hỏi anh, cố gắng không mắc nghẹn vì khối u trong cổ họng.

    "Tầng dưới là phòng cũ của tôi" anh đáp nhẹ nhàng. Song Ren gật đầu, nắm lấy tay anh.

    Đằng sau chiếc cầu thang kỳ vĩ, vĩ đại, có một cánh cửa. Song Ren mở cánh cửa bình thường và bật đèn lên. Đó là một không gian rộng lớn, nhưng có những ô cửa sổ nhỏ có đồ nội thất đơn giản và kệ sách - chiếc giường của anh đặt ở giữa với màn hình tivi trên tường.

    Căn phòng của Su Feng là điển hình cho phòng ngủ dành cho người bình thường, nó không thể hiện sự giàu có so với phòng ngủ của anh trai cô thời trung học có kém hơn một chút.

    "Muộn rồi" Tống Thiến tìm điều khiển, mở tivi, tắt đèn phòng ngủ. Ti vi trên bản tin đang phát lại buổi họp báo hôm trước của cô trước công chúng.

    "Em thật xuất sắc" anh nói. Tim của Song Ren đập nhanh.

    "Lúc đó là với các phóng viên" anh ấy tiếp tục "và ngay bây giờ với Su Guiren. Em thật xuất sắc." Su Feng dừng lại, vẻ mặt thất thần.

    Song Ren chờ anh nói tiếp. Đôi mắt cô lấp lánh một vẻ dịu dàng hiếm có, ngay cả với gia đình mình. Cô tắt ti vi để nghe anh nói.

    "Anh nghĩ rằng anh không xứng đáng với em" anh nói.

    Song Ren nhíu mày "Tại sao lại nghĩ như vậy?" Cô muốn anh nói những gì anh đang nghĩ, những gì anh đang cảm thấy.

    "Anh là con của một người tình. Mẹ anh nhìn thấy cha anh đứng sau lưng vợ ông ấy - bà Su. Anh sống với mẹ trong nhiều năm, rất yên bình. Mãi cho đến khi anh lên 8 tuổi và Yuving được sinh ra. Họ gọi mẹ anh là một con điếm, chayêu mẹ, nhưng vì bà ấy không đủ tố chất để trở thành phu nhân nhà Su, nên họ bắt ông ấy phải kết hôn với một người phụ nữ do họ lựa chọn. Vì vậy, tôi hơn Su Guiren vài tháng tuổi."

    Song Ren đến gần anh, nhưng anh đã lùi khỏi cô.

    "Cha tôi vẫn gặp mẹ anh khi đã kết hôn với người phụ nữ khác. Ông ấy chỉ đến thăm khi ông ấy muốn gặp mẹ. Nhưng khi bà chết vì sinh Yuying, thì ông đã đưa bọn anh đi. Tin đồn lan rộng. Sau đó anh gặp Su Guiren, một cậu bé bằng tuổi anh. Anh ấy rất ghét anh" Su Feng ngồi trên mép giường, đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình. "Anh không được thừa kế công ty, nhưng các bác nghĩ rằng tôi nên, vì họ coi anh là con cả. Trong bốn thế hệ, con trai đầu lòng đều được thừa kế. Sau đó, anh đã quậy phá ở trường, trốn học. Anh đã gây rất nhiều rắc rối cho cha. Ông ấy cũng ghét việc nhìn thấy anh; anh đã nhắc nhở ông ấy về mẹ anh. Nhưng cha tôi càng ghét Yuying hơn, vì em ấy như một tấm gương phản chiếu rõ ràng của mẹ."

    Song Ren sững sờ sau khi nghe những lời đó. Su Yuying là một cô gái dịu dàng và ngây thơ. Su Feng tiếp tục, "Sau đó ở trường Trung học, anh đột nhiên có động lực để phấn đấu. Anh muốn có công ty; anh muốn tiếp quản nó. Cha đã cho tôi quyền thừa kế sau khi anh nói với ông ấy những gì anh muốn"

    Song Ren tiến lại gần anh. Cô linh cảm được anh sắp nói gì tiếp theo, nhưng cô đac mở lời hỏi trước ' Anh muốn gì? "Cô nhỏ giọng.

    Su Feng cười" Em "

    Song Ren cảm thấy như toàn thân mình sắp nhũn ra. Nhiều năm trước, cô cũng có chút tình cảm nhỏ với anh, nhưng anh như bức tường luôn thách thức, cản trở cô. Dần sau Song Ren chẳng còn gữi thứ tình cảm nhỏ ấy nữa, cô đã từ bỏ anh.

    Từ tốt nghiệp trung học, cô luôn phớt lờ anh. Nhưng khi họ vô tình gặp nhau ở đâu đó, cô đã nhìn trọm anh. Anh luôn nở một nụ cười đẹp đẽ nhưng cũng rất xấu xa.

    Như một trò đùa, cô luôn rất muốn kéo anh khỏi trái tim mình. Và vì vậy cô cố gắng coi anh là không khí. Nhưng một phần trong cô tự hỏi, liệu cô có gặp lại anh và có thể là bạn bè không?

    Nhưng chưa bao giờ cô tưởng tượng rằng cũng anh muốn cô, thậm chí từ lâu rồi. Cô thực sự tin rằng anh bắt buộc phải lấy cô. Đó là nhiệm vụ và số phận của họ.

    Song Ren cảm thấy có rất nhiều điều phiền muộn. Cô không thể kìm được những giọt nước mắt đang trào ra.

    Su Feng cúi thấp đầu, hai tay che mặt. Song Ren bước lại gần giường. Cô gọi anh" Feng "

    Su Feng quay lại thì thấy cô đang nằm. Cô để lại khoảng trống bên cạnh và mời anh ta đến. Anh cũng leo lên giường, tiến gần. Anh nằm cạnh cô.

    Song Ren cười với anh. Cô dựa đầu vàokhuỷu tay, tay còn giơ ra. Su Feng dịu dàng nhìn cô, rồi đưa tay nắm vào bàn tay đang giơ ra của cô, Song Ren nắm lấy đan chúng vào ngón tay của cô. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào bàn tay bị khóa của mình, trái tìm họ buồn nhưng ấm áp.

    Sau một lúc, hô hấp của cả hai đều đồn đập, tim của họ cũng thắt lại. Song Ren nhích lại gần trong khi ngón tay họ vẫn quấn lấy nhau. Cô có thể thấy cách Su Feng nhìn cô với ánh mắt nóng như lửa đốt.

    Anh vươn tay vuốt ve những sợi tóc đen trên mặt cô, nghịch ngợm" Em đẹp quá' anh thì thầm.

    Song Ren thở gấp gáp. Sau đó, cô nắm lấy khuôn mặt của anh ta; sau dựa vào người anh và hôn mạnh lên môi anh. Su Feng nhanh chóng đáp lại nụ hôn đó của cô. Anh ngồi dậy, chống người lên bằng một khuỷu tay trong khi dùng tay còn lại ôm lấy mặt cô và hôn cô.

    Không khí xung quanh căn phòng nóng lên, cơ thể họ hòa vào nhau khi cả hai vật lộn trên giường, tranh giành quyền chủ động. Su Feng đầu hàng, cho phép cô làm theo ý mình.

    Song Ren để lại vết hôn đậm trên cổ anh hôn lên trái táo nhỏ của anh. Song Ren ở trên anh. Su Feng nghiến răng.

    Chết tiệt cái gia đình này đang tổ chức tiệc tùng trên lầu. Nhưng cảm giác như thể chỉ có hai người họ, chỉ có hai người họ trong ngôi nhà này.
     
  2. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 51

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song Ren nằm đề lên người anh, chạm môi mình vào đôi môi mềm mại của anh, niềm khao khát trong cô bùng cháy. Nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài. Su Feng thầm cười trong bụng.

    Anh mở mắt, thấy được ánh trăng mỏng manh tử ngoài cửa sổ hắt lên mặt cô, khuôn mặt cô ấy giờ đây thật dịu dàng. Song Ren đang nghĩ về những gì cô ấy muốn, còn Su Feng thì nghĩ những gì mình sẽ làm.

    Nhưng nụ hôn không còn nồng nhiệt như trước nữa, nó nhẹ nhàng và chậm rãi hơn, như thể họ đang từ từ nếm vị ngọt ngào từ miệng của đối phương. Cơ thể Song Ren áp sát vào người anh, đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm anh. Động tác nhỏ này của cô như đang thêm dầu vào ngọn lửa trong anh.

    Su Feng đột ngột ngối đậy, nắm lấy gáy Song Ren luyến tiếc không muốn rời môi cô. Song Ren quàng qua cổ anh. Thân thể hai người dính sát vào nhau, không còn khoảng cách. Hơi thở của Song Ren rối loạn, ngón tay cô đan vào mái tóc vàng mềm mượt của anh. Môi Su Feng lướt xuống, hôn lên chiếc cổ thiên nga trắng ngần của cô, nụ hôn đó làm Song Ren say mê, điên đảo.


    Cô chuyển ánh mắt mình xuống Su Feng, anh cũng đang nhìn cô, cố thấy trong đôi mắt xanh ấy sự khao khát và mong chờ. Song Ren mỉm cười, anh ấy có chút sững sờ trước nụ cười tươi rói của cô. Đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt một bên má cô.

    "Anh thích em, rất thích em"

    Trong lòng Song Ren cuộn lên một cơn sóng ấm áp, mím môi, mê muội nhìn anh. Bộ quần áo trên người xộc xệch, để lộ bờ vai trần. Su Feng lại cúi xuống hôn lấy đôi môi cô, đôi môi anh đã thèm muốn từ lâu, cuồng nhiệt và say mê. Song Ren chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của anh, để lộ lồng ngực trần rám nắng. Cô kéo áo anh xuống, vẫn tiếp tục hôn nhau như đang thử thách lòng kiên nhẫn của người còn lại.

    "Feng" hơi thở nóng bỏng của cô phả lên mặt anh nóng ran, anh vẫn đang tìm cách cởi chiếc áo của cô, nhẹ nhàng đáp lại.

    "Um?" anh hỏi cô, khi anh kéo chiếc váy của cô qua đầu, để lộ chiếc áo lót nổi bật trên làn da trắng muốt của cô,

    "Em chưa từng nghiêm túc trong một quan hệ nào trước đây" cô cảm thấy có chút ngại ngùng cắn chặt môi ướt át của mình.

    Su Feng có chút ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói với anh chuyện này. Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu xuống hôn lên từng đốt ngón tay của cô, cảm giác quá thành kính.

    "Chúng ta còn nhiều thời gian, hãy nắm tay nhau đi trên con đường tiếp theo được không?" Một câu hỏi nhưng cũng như một lời đảm bảo ấm áp của anh.

    Song Ren mỉm cười, anh mắt tin tưởng nhìn anh, sau đó lại cúi xuống hôn anh siết chặt cổ anh.

    Su Feng vòng tay ra sau lưng cô chiếc áo lót từ từ tụt xuống để lộ ngực của cô. Vòng cổ lấp lánh trên khuôn ngực trần của cô, Song Ren đưa hai tay che chúng lại theo bản năng.

    Su Feng cười thầm trước sự ngượng ngùng của cô và hôn lên trán cô.

    "Nếu em chưa sẵn sàng chúng ta có thể đừng lại ở đây" anh ấy nói "và tiếp tục khi em muốn".

    Song Ren nhìn anh, "Anh sẽ không giận chứ?" cô lo lắng hỏi.

    Su Feng nhìn cô. "Không, tại sao anh lại phải giận chứ?"

    Song Ren buông lỏng tay khi Su Feng vòng tay ôm eo cô.

    "Ren, anh sẽ đợi em, dù phải mất bao lâu." Su Feng nhìn cô "Chúng ta có rất nhiều thời gian"

    "Vâng" Song Ren nói, dụi mặt vào trong lòng anh.

    Em cũng rất thích anh, Song Ren nghĩ, nhưng cô sợ phải thừa nhận điều đó, cô vẫn chưa thực sự sẵn sàng. Suốt thời gian qua, cô cảm thấy mình như đang chiến đấu với chính cảm xúc phức tạp trong lòng. Nhưng bây giờ anh ấy nói thích cô, họ đã ở bên nhau, cảm giác như một giấc mơ vậy.

    Song Ren hôn Su Feng khi họ nằm xuống bên nhau, cạnh nhau. Cô quấn một chân của mình quanh eo anh, một cánh tay đặt qua hông anh.

    Hơi thở của họ sâu hơn, và sự hiện điện của đối phương mang lại cho họ sự thoải mái.

    "Em cũng thích anh" cô ấy
    t hì thẩm thừa nhận. Su Eeng nghe thấy rõ từng chữ, tim như muốn vỡ vụn ra, ôm cô vào lòng, Bỏ mặc hết thứ bộn bề ngoài kia chìm vào giấc ngủ. Giờ đây nhịp tim như hòa làm một.
     
  3. truyệncủathảo Vui vẻ

    Bài viết:
    156
    Chương 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Song Ren tỉnh dậy trong vòng tay của anh, Su Feng đang nhìn cô, ánh nhìn đó khiến cô ngượng đỏ mặt. Cô cố giãy ra khỏi vòng tay của anh, nhưng anh không buông, siết chặt cô như muốn hai người cùng hòa làm một.

    "Feng, trời đã sáng rồi, chúng ta cần phỉa đến gặp bố mẹ anh nữa đất" cô nói với anh.

    Su Feng vẫn không nhúc nhích. "Anh muốn ngủ nữa" anh nói với giọng trầm trầm, lười biếng.

    "Được rồi" cô thở dài, đáp lại.

    "Với em" anh nói với giọng điệu xấu xa.

    "..."

    Song Ren nheo mắt, giãy ra khỏi vòng tay của anh, ngồi dậy nhìn ngó xung quanh tìm quần áo, nhưng cô bỗng nhớ ra điều gì đó. "Feng!" cô gọi, vỗ vào vai Su Feng.

    Anh dụi đụi mắt "Sao vậy?"

    "Hôm qua em để vali trên lầu rồi" cô nói, giọng điệu có chút bực bội. "Người nhà anh sẽ nhận ra em vẫn mặc bộ quần áo hôm qua."

    Su Feng cười xấu xa, nhìn cô, thản nhiên nói. "Kệ họ đi"

    Song Ren nắm lấy chiếc gối bên cạch, đánh vào người đàn ông xấu xa đó vài phát.

    Anh phì cười, giơ tay đỡ thần chưởng gối của cô. "Được rồi. Bây giờ có thể họ đang ở phòng khách hoặc phòng ăn, nếu em chạy ra ngoài chắc chắc sẽ bị nhìn thấy đấy."

    Su Feng từ trên giường đứng đậy, tiến đến tủ quần áo của mình.

    Vào buổi sáng, những tia nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, làm cho nó ánh lên một màu vàng hư ảo. Cô có thể nhìn rõ bộ ngực trần của anh, cô đỏ mặt khi nhớ lại cảm xúc cứng rắn trên đầu ngón tay khi lướt qua khuôn ngực đó.

    Su Feng vẫn bình thản cởi bỏ quần dài và quần lót. Cô nhanh chóng di chuyển ánh mắt ra khỏi thân thể anh, vờ như không để ý, nhặt lấy chiếc váy hôm qua mặc vào người.

    Hành động nhỏ này của cô khiến anh có chút buồn cười không ngờ người phụ nữ mạnh mẽ và cứng rắn như cô cũng có lúc ngượng ngùng đến mức mặt đỏ như trái cà chua.

    Song Ren mặc đồ lại xong đi qua anh, chuẩn bị rời khỏi phòng. Su Feng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, khiến cô quay lại nhìn anh với vẻ khó hiểu.

    "Em chưa kéo khóa váy sau lưng kìa" anh nói, đưa tay kéo khóa váy, rồi lại đặt một nụ hôn lên gáy cô, nơi sợi dây chuyển vẫn còn ở đó.

    Song Ren đưa tay nắm chặt gáy theo bản năng, cô ngẩng đầu lên và đỏ mặt nhìn anh, nhìn cô như con nhím nhỏ xù gai nhọn khiến anh không nhịn được được che miệng cười

    "Em có thể ra ngoài được rồi đây" anh nói, vỗ nhẹ vào lưng cô.

    Song Ren bước ra khỏi phòng anh, lên cầu thang. Cô cảm thấy có chút lo lắng

    Cầu thang lớn ở ngay trước phòng cũ của Su Feng. Song Ren rón rén đi dựa lan can bước từng bước nặng trịch lên cầu thang. Cô có thể nghe thấy tiếng cười nói từ mọi hướng, nhà bếp, phòng sách, phòng ăn. Cô vừa đi vừa ngó nghiêng xung quang, tâm trạng thấp thỏm, ngay khi gần đến bậc thang cao nhất, cô đã va vào một ai đó.

    "Ôi!" Song Ren cúi đầu nói xin lỗi, thầm nghĩ không ổn rồi, khi cô ngẩng đầu lên đó là Su Guiren.

    Anh ta mặc một bộ quần áo trông rất bắt mắt, mái tóc xõa ngang mắt, miệng nở một nụ cười tuyệt đẹp.

    Nhưng khuôn mặt anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên, liếc nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt săm sơi, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô phớt lờ anh ta, lách người hiên ngang đi về phía trước.

    "Hẹn gặp lại vào bữa sáng nhé" anh nói với giọng ngả ngớn, một tay đút túi quần, nhìn cô.

    Song Ren tiếp tục đi lên cầu thang, coi như chưa từng gặp anh ta. May thay sảnh tầng hai không có ai hết, cô chạy về phòng khách dành cho mình rồi đóng cửa lại, thầm thở phào trong lòng.

    Cô nhanh chóng tiến vào phòng tắm, tắm rửa, rửa mặt rồi trang điểm nhẹ nhàng, rồi lấy ra từ vali của mình một chiếc váy bút chì màu trắng ngà. Cô đeo lại chiếc vòng cổ ấy, nhẹ nhàng nâng niu nó, trong lòng thật ấm áp.


    Khi cô bước ra khỏi phòng thì đã thấy Su Feng đang đứng đợi. Cả hai cùng bước vào phòng ăn, mọi người cũng đã bắt đầu dùng bữa, cười nói rôm rả. Su Yuying, chạy đến và chào hỏi cả hai.

    "Một ngày tốt lành" Song Ren nói

    "Vâng" cô bé cười nói. Song Ren thầm nghĩ, tại sao một đứa trẻ ngây thơ và xinh đẹp như vậy, lại bị ghẻ lạnh trong chính căn nhà của mình?

    Các thành viên khác trong gia đình đều đang ăn sáng, nhưng Song Ren cảm thấy kích động trước cái nhìn chằm chằm, rùng rợn của Su Guiren.

    Sau khi họ dùng bữa, Su Yuying nói "Hôm nay chúng ta sẽ đến hồ gần nhà để chèo thuyền được không ạ?" có thể nhận thấy được tâm trạng háo hức của cô bé khi nói ra lời đề nghị.

    Song Ren nhẹ nhàng cười đáp lại "Nghe có vẻ vui đấy".

    Một anh họ của Su Feng đã chở họ đến bờ hồ. Nó thật đẹp, nước trong xanh, còn có một thác nước nhỏ, cây cối mọc um tùm xung quang xen kẽ là những bông hoa dại. Hình ảnh trời mây, chiếu xuống mặt hồ long lanh như tranh vẽ. Lúc này, mặt trời chói chang, và cô cảm thấy mình quá mặc hơi nhiều đồi thì phải.

    Su Yuying kéo cô vào một cửa hàng gần đó, và họ đã dành một giờ để thử quần áo cho đến khi Song Ren chọn một chiếc váy trắng có họa tiết hoa hướng đương. Su Yuying mặc một chiếc áo sơ mi cắt xéo với quần đùi, để tóc tết bím. Nhìn họ như hai chị em, vui vẻ tung tăng trong ngày hè nóng nực.

    Khí họ quay trở lại, Song Ren thấy Su Feng bên bờ hồ đang chuẩn bị bữa trưa với một vài thành viên khác trogn gia đình.

    Một người phụ nữ đến gần va mở lời "Xin chào, tôi đã nhìn thấy cô ngày hôm qua, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Su Xiaoli.".

    "Xin chào" Song Ren cười nói "Hân hạnh được gặp."

    "Cô có muốn nói chuyện với chúng tôi không?" cô ấy hỏi. Song Ren hé mở môi, hơi ngại ngùng. Cô thấy gia đình họ vốn rất lạnh nhạt với Su Feng, có vẻ như do anh chỉ là con riêng?

    Song Ren liếc nhìn Su Feng, anh cười nhẹ ánh mắt như đang trấn an cô, giơ cánh tay lên ý nói cô cứ đi với họ.

    Su Xiaoli và Su Yuying dẫn cô đến bên chiếc bàn trà nhỏ cùng những người phụ nữ khác trong gia đình, họ ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, nói gì đó với nhau.

    Su Xiaoli thiệu cô với từng người. Tất cả đều nở nụ cười và lời chào ngọt ngào dành cho cô. Một số họ là vợ của anh em họ Su Feng, và những người khác trong đại gia đình. Khi Song Ren liếc nhìn xung quanh, cô bắt gặp Su Guiren anh ta đang chuẩn bị thuyền. Su Xiaoli bắt gặp ánh mắt của cô và nói "Đừng lo lắng về anh ấy. Tất cả chúng tôi đều yêu mến Su Feng; anh ấy là gia đình".

    Nghe thấy vậy, Song Ren bỗng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

    "Ren, cco là chủ tịch của Dược phẩm
    Song ?" Su Xiaoli hỏi.

    "Um" cô đáp lại.

    "Cảm giác được làm chủ tịch như thế nào vậy?" một cô gái trẻ khác hỏi một cách háo hức.

    "Căng thẳng.. nhưng tôi thích nó." Cô tiếp tục, "Tôi thích áp lực của khi nghiên cứu thử nghiệm sản phẩm, rồi sau đó bán chúng. Đó là một cảm giác tuyệt vời."

    Những người phụ nữ mìm cười với cô. "Nghe thật thú vị" Su Xiaoli nói "Cảm ơn cô đã chia sẻ."

    Khoảng thời gian còn lại của buổi chiều, Song Ren tìm hiểu thêm về gia đình Su. Cô nhận ra rằng, mặc dù họ giàu nhưng đều rất tốt.

    Su Feng đã cùng anh em họ của mình đi đạo quanh hồ, và Song Ren thực sự đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...