Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Nhân Vật Đại Phản Diện - Tinh Như Ngân

Discussion in 'Truyện Drop' started by Dreamer 471, Jul 31, 2021.

  1. Dreamer 471

    Messages:
    15
    Chương 20:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Nhã nhịn không được mà bắt đầu nghĩ lại xem liệu những hành động trước đây của mình có phải quá tàn nhẫn hay không. Bà đem Vân Tư Tư trở thành bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, lại luôn phớt lờ rằng Vân Thời Phi mới chính là con gái ruột của mình.

    Lúc này, Vân Thiên Thành đi tới trước phòng Vân Thời Phi, nâng tay gõ gõ cửa.

    Một lúc lâu sau, cửa được mở ra, Vân Thời Phi nhìn thấy Vân Thiên Thành liền sửng sốt: "Ba?"

    "Thời Phi, sao trên mặt con lại bị thương vậy? Ba lấy thuốc cho con này."

    "Không cần đâu ạ, không có gì, con đã xử lý vết thương rồi ạ." Vân Thời Phi không nghĩ tới Vân Thiên Thành sẽ hỏi tới vết thương trên mặt cô, nhưng đây cũng chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, vài ngày nữa sẽ tốt thôi.

    Bộ dạng hiểu chuyện này của cô làm cho Vân Thiên Thành có chút đau lòng, "Đừng nói không có việc gì, để ba nhìn xem nào."

    Ông không nhịn được mà bước vào phòng Vân Thời Phi. Từ Nhã vẫn đứng yên tại chỗ, bà cũng muốn nhìn một chút vết thương của Vân Thời Phi, nhưng chân bà như đeo chì, không thể nhúc nhích được.

    Vừa rồi Vân Thời Phi cùng Vân Tư Tư xảy ra mâu thuẫn, bọn họ không hề chú ý tới vết thương trên mặt Vân Thời Phi, hiện tại bà có tư cách gì mà nhìn xem cô chứ?

    Miệng vết thương đã được xử lý tốt ở bệnh viện, tuy rằng nói là ngã một cái rất đau, nhưng Vân Thời Phi cũng không muốn nói nhiều. Lúc này, Vân Thiên Thành đem miếng băng vết thương trên mặt Vân Thời Phi kéo xuống. Nhìn thấy đây thực sự là vết thương nhỏ nhưng bị sưng đỏ lên, người làm ba như ông cảm thấy trái tim bị nhéo một cái.

    Một bên đưa thuốc cho Vân Thời Phi, một bên nói: "Thời Phi, sao con lại bị thương như thế này?"

    "Sáng nay thời điểm đi học, trời mưa nên đường trơn trượt không thận nên bị ngã ạ."

    "Trừ mặt ra, có bị thương ở đâu nữa không?"

    "Đầu gối bị rách một chút, còn lại đều ổn ạ."

    Vân Thời Phi kéo ống quần đồng phục lên, để Vân Thiên Thành nhìn thoáng qua vết thương ở đầu gối, trên đầu gối đã được băng bó, nhưng thật ra băng bó như thế như vậy không nhìn ra được vế thương, mặc dù nhìn không tới miệng vết thương nhưng nhìn thì cũng biết là cô ngã không nhẹ.

    Nhưng cô lại không kêu một tiếng, nếu không phải ông chủ động tìm cô, cô chắc cũng sẽ không nói ra đi. Đứa nhỏ này phải nói như thế nào đây, rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến ông đau lòng. Khó có thể tưởng tượng được hoàn cảnh sống trong quá khứ của cô như thế nào. Cùng Vân Tư Tư không hề giống. Trước kia, Vân Tư Tư bị một vết cắt nhỏ trên tay đã khóc lớn, còn làm nũng với bọn họ. Đó là bộ dáng của một đứa con gái được nuông chiều từ nhỏ.

    "Sau này trời mưa cẩn thận một chút. Về sau nếu trời mưa, cứ bảo lái xe đưa con tới trường đi." Vân Thiên Thành cố nén cảm xúc nặng nề trong lòng, dặn dò Vân Thời Phi.

    Từ Nhã đứng ở cửa nghe được đoạn nói chuyện của Vân Thời Phi với Vân Thiên Thành liền ngạc nhiên. Buổi sáng hôm nay, bà cùng Vân Tư Tư đi tới cuộc thi, quả thật có thấy một cô gái ngã bên đường, nhưng lúc ấy bọn họ sợ tới muộn nên không dừng lại xem sao. Không ngờ đó là Vân Thời Phi. Từ Nhã thập phần khiếp sợ, trong lòng như bị cái gì chặn lại.

    Bà thực sự không phải là một người mẹ tốt, nếu là những người mẹ khác, đã sớm nhận ra con gái mình từ lâu. Bà không biết lúc ấy Vân Thời Phi lúc đó có ngẩng đầu lên nhìn không, có thấy xe bọn họ lướt qua bên người cô không. Nếu thấy có phải cô đã cảm thấy rất đau lòng không? Ngực Từ Nhã như có gì đó đè ép, khó chịu áp lực.

    Một lúc sau, chỉ thấy Vân Thiên Thành cùng Vân Thời Phi đi từ trong phòng ra, vẻ mặt người đàn ông ngưng trọng đối với Từ Nhã nói: "Từ Nhã, chúng ta nói chuyện?"

    Bình thường nếu ông gọi cả họ và tên bà như vậy thì Từ Nhã biết là Vân Thiên Thành đang rất tức giận.

    "Sáng nay, bà đưa Tư Tư đi tham gia cuộc thi phải không? Sao lại không nhân tiện đưa Thời Phi tới trường luôn?"

    "Tôi.. Thời Phi đi học sớm, chúng ta đến lúc sau mới ra cửa."

    Vân Thiên Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra Từ Nhã đang nói dối: "Thời Phi cũng đã tới đây một tháng, tại sao vẫn không chịu chấp nhận con bé?"

    "Thiên Thành, ông đang nghĩ cái gì vậy, tôi sao có thể không chấp nhận con bé? Nó là tôi mang thai chính tháng mười ngày sinh ra." Từ Nhã theo bản năng thanh minh.

    "Bà nhìn cách bà đối xử với Tư Tư và Thời Phi đi, rõ ràng là hai bộ dáng khác biệt." Vân Thiên Thiên ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Mấy ngày nay, vì muốn về xem Tư Tư biểu diễn, ông đã dành hết thời gian xử lý công việc nhanh nhất có thể, một giấc ngủ ngon cũng không có. Không nghĩ tới khi trở về, còn phải xử lí chuyện gia đình.

    Từ Nhã bị Vân Thiên Thành chất vẫn, bà chỉ cảm thấy ủy khuất, nhưng những gì Vân Thiên Thành nói rất đúng. Bà đối với Vân Tư Tư cùng Vân Thời Phi quả thật không giống nhau.

    "Thời Phi con gái ruột của chúng ta, chúng ta đối xử với nó như thế nào cũng là cha mẹ ruột của nó, nó sẽ không oán trách chúng ta. Nhưng Tư Tư không giống, nó là chúng ta nhận nuôi, chúng ta bỗng nhiên đem con gái ruột trở về, nó thấy sẽ nghĩ ngợi nhiều."

    Từ Nhã thật sự rất rối rắm, Vân Thiên Thành không hiểu. Bởi vì Vân Thiên Thành suốt ngày ở bên ngoài dốc sức làm ăn, đối với đưa nhỏ trong nhà cũng không quan tâm nhiều như bà. Mà bà trải qua chuyện đứa nhỏ bị bắt cóc, đã bị bóng ma tâm lý, đối với Vân Tư Tư như con gái ruột của mình, ngậm trong miệng trong miệng sợ tan, để trên tay sợ mất. Đem tất cả áy náy với Vân Thời Phi mà bù đắp trên người Vân Tư Tư. Nhiều năm qua như vậy đã trở thành thói quen của bà. Vân Thời Phi xuất hiện, cũng không thể làm mát đi thói quen này của bà. Ngược lại, Từ Nhã bởi vì sau khi Vân Thời Phi trở về, áy náy trong lòng đối với Vân Thời Phi càng nhỏ, cán cân liền nghiêng về phía Vân Tư Tư.

    Tâm tư con người chính là kỳ quái như vậy, cho dù là mười tháng hoài thai sinh ra cũng không bằng sớm chiều chung đụng. Bà không thể nói ra suy nghĩ này được, bởi vì Vân Thiên Thành sẽ không hiểu.

    Quả nhiên, Vân Thiên Thành không cần suy nghĩ liền phản bác Từ Nhã: "Con gái ruột liền đáng bị hắt hủi? Từ Nhã, bà đừng bất công như vậy, đối xử bình đẳng không tốt sao? Thời Phi trước kia chịu nhiều khổ cực như vậy, thật vất vả mới có thể trở về, tôi đây đau khổ biết bao, bà còn đối xử với nó như vậy nữa." Vân Thiên Thành đem toàn bộ tức giận phát ra ngoài, răn dạy Từ Nhã khiến bà nói không ra lời.

    "Tôi còn nhớ, thời điểm Thời Phi vừa mới tới, có nói muốn trang trí phòng ngủ nó giống với phòng của Tư Tư, bà không cho phép, sau này nó không đòi hỏi cái gì nữa, cho cái gì liền nhận cái đó, nó đối với chúng ta chắc chắn đã rất thất vọng đi."

    Trong lòng Từ Nhã chấn động, bà nhớ tới trong quá khứ, Vân Thời Phi tùy hứng, tính tính lại lớn, con muốn các đồ vật này nọ giống Vân Tư Tư, bà liền cảm thấy thật phiền toái. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Van Thời Phi đã không còn đề cập tới mong muốn của mình nữa. Bà cho con bé cái gì, nó liền nhận còn hướng bà nói cảm ơn. Đối với Vân Thời Phi ngoan ngoãn như vậy, bà liền thư thái, cũng bỏ qua nguyên nhân Vân Thời Phi chuyển biến như vậy.

    Hiện tại Vân Thiên thành nhắc nhở, Từ Nhã mới bỗng nhận ra điểm ấy. Vân Thời Phi khẳng định là cực kỳ thấy vọng về bà nên mới không đề cập tới mong muốn của mình.
     
  2. Dreamer 471

    Messages:
    15
    Chương 21: Thay đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ nghĩ lại, Vân Thời Phi chỉ mới hơn mười tuổi, chưa từng nhận được sự ấm áp của cha mẹ, khi rở trở về nhà còn tưởng rằng mình cuối cùng cũng được cha mẹ yêu chiều, lại không ngờ rằng bà lại dàng chó cô sự xa lánh khách sáo, giả dối đến chết.

    Từ Nhã càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

    Một lúc sau, bà nói: "Tôi biết rồi.. Về sau sẽ đối xử với Thười Phi cùng Tư Tư giống nhau, công bằng."

    Nghe được lời cam đoan của Từ Nhã, Vân Thiên Thành cũng chưa nói gì.

    Đây là kết quả tốt nhất.

    Ông thường đi công tác, hàng ngày chủ yếu đều ở công ty, ngẫu nhiên còn phải đi đến nơi khác xử lí công việc. Từ Nhã cùng bọn nhỏ ở chung nhiều, chỉ có khi bà nghe lời ông nói, Thời Phi mới có thể sống tốt. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ông giúp Vân Thời Phi bôi thuốc, nhịn không được thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho lòng tôi khó chịu, cảm thấy hối hận về năm đó."

    Từ Nhã nghe xong liền buông xuống mặt mày, thật lâu không nói chuyện.

    Ngày đó qua đi, Vân Thời Phi cảm thấy mọi thứ xung quanh tựa hồ như đã thay đổi. Buổi sáng thức dậy, Từ Nhã theo thường lệ sẽ giúp Vân Tư Tư buộc tóc, hai bím tóc được kẹp hai bên tôn lên vẻ thanh thuần động lòng người.

    "Thời Phi lại đây, mẹ giúp con buộc tóc." Từ Nhã vẫy vẫy tay với Vân Thời Phi.

    Vân Thời Phi liền ngây người.

    Cô để tóc ngắn ngang vai, không cần buộ lên, buổi sáng rời giường cô đều tùy ý chải qua loa. Từ Nhã từ trước tới giờ cũng không có giúp cô chải qua tóc. Nhưng cô vẫn đi tới bên Từ Nhã. Từ Nhã cầm lược giúp cẩn thận giúp cô chải tóc, lại tự mình chỉnh lại áo quần cho cô.

    "Thời Phi, đợi lát nữa chú lái xe tới đưa con tới trường, đi học thật tốt, có gì không hiểu cứ hỏi giáo viên, mẹ mấy ngày nay đnag giúp con tìm một gia sư tốt." Từ Nhã nói từng chữ một.

    Vân Thời Phi ngẩn người gật gật đầu, cô không rõ, vì sao Từ Nhã bỗng nhiên thay đổi như vậy. Tối hôm qua rõ ràng là Vân Tư Tư sai, bà cũng không đành lòng mà trách mắng. Cho nên là hôm nay muốn bù đắp lỗi làm mà bà đã làm với cô? Tựa như lần trước, cô thấy bà mua áo quần cho Vân Tư Tư, mà không mua cho cô, Từ Nhã vì chột dạ mà cùng cô hứa hẹn cuối tuần đưa cô đi mua quần áo?

    Vân Thời Phi trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào trong trường hợp này, chỉ có thể vô thức gật gật đầu.

    Cô nhận thấy được ánh mắt u oán, nâng mắt cùng Vân Tư Tư nhìn nhau một cái. Vân Tư Tư vặn vẹo như bị kim đâm vậy.

    Buổi chiều, Vân Thời Phi tan học trở về nhà liền phát hiện trong phòng có một con gấu bông, cao tới nửa người cô, đặt ở góc đầu giường. Con gấu này nhìn có chút quen mắt. Vân Thời Phi nghĩ tới, lúc trước cô thấy trong phòng Vân Tư Tư có một con gấu bông xinh đẹp, iền muốn một con như vậy nhưng Từ Nhã không cho cô mua.

    Hiện tại sao lại lại mua cho cô? Mua so với của Vân Tư Tư còn lớn hơn? Đời trước đều không có chuyện như vậy.

    Sao lại thế này a.

    Mà rèm cửa lúc trước màu lam xám giờ đã được thay bằng màu hồng phấn, còn có một tầng ren, rất tinh xảo đẹp mắt. Thật lâu trước kia, cô có nhắc tới, cô thích màu hồng nhạt. Không nghĩ tới sau bao lâu chờ đợi, hiện giờ đều được thực hiện hết.

    "Thời Phi." Không biết từ khi nào, Từ Nhã đã đứng trước cửa phòng ngủ của cô.

    "Mẹ hôm nay đi dạo phố, đem những thứ trước kia con nhắc tới đều mua về, con có thích không?"

    Vân Thời Phi chớp chớp mắt nhìn Từ Nhã. Sau một đêm, Từ Nhã liền thay đổi, làm cho cô có chút không thích ứng được. Cô rất ít khi thấy Từ Nhã cười ấm áp như vậy, phơi phới như gió xuân.

    Kỳ thật Từ Nhã xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhận được sự giáo dục tốt đẹp, diện mạo cũng đoan trang, khi không tức giận, là một quý phu nhân dịu dàng. Trong ấn tượng của Vân Thời Phi về Từ Nhã, đại đa số thời điểm bọn họ đều dùng gương mặt tức giận đối diện với nhau.

    Sự ân cần thân thiết như vậy làm cho cô cảm không được tự nhiên.

    Cô cười cười: "Thích ạ."

    Từ sau khi sống lại, cô liền không đề cập tới mong muốn của mình. Mục tiêu của cô là sống thật tốt, sống tốt hơn so với đời trước. Mấy thứ này, thích hay không thích, đối với cô mà nói đã không còn quan trọng.

    Từ Nhã lúc đầu nghĩ mua những thứ này về Vân Thời Phi sẽ vui mừng, ngạc nhiên. Không nghĩ tới cô lại có biểu hiện lạnh nhạt như vậy, cho dù nói thích thì cũng không thấy thích nhiều lắm. Bà càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi. Đều do bà, lúc trước thời điểm Vân Thời Phi muốn, bà lại cự tuyệt. Hiện tại, bà còn muốn dựa vào mấy thứ đó làm Vân Thời Phi cảm nhận được tình thương của mẹ. Vân Thời Phi sớm đã không cần nữa.

    Bị thương đến tận tâm can mới có thể như vậy.

    Từ Nhã có chút sốt ruột, nhịn không được cầm tay Vân Thời Phi: "Thời Phi, mẹ biết, lúc trước mẹ thiên vị Tư Tư, làm cho con bị tổn thương trong lòng, mẹ đối với con không phải, về sau mẹ sẽ không như vậy nữa, con có thể tha thứ cho mẹ không?"

    Vân Thời Phi bị lời nói của Từ Nhã dọa sợ. Hóa ra hôm nay Từ Nhã thay đổi là bởi vì cái này. Bà thật tâm muốn đối đãi công bằng với cô cùng Vân Tư Tư? Cô không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đoán chừng là Vân Thiên Thành đã cùng Từ Nhã nói gì đó. Cô thật sự rất vui. Không nghĩ tới đời này, Từ Nhã nhanh như vậy đã chấp nhânj cô.

    "Mẹ, mẹ là mẹ ruột con, mẹ con làm sao giận nhau lâu được."

    Nghe thấy Vân Thời Phi nói như vậy, tảng đá trong lòng Từ Nhã cuối cùng cũng được đẩy xuống. Bà đã nói, Vân Thời Phi là con gái ruột của bà, chắc chắn sẽ không ghi hận bà. Bà sờ sờ tóc Vân Thời Phi: "Thời Phi, vết thương trên chân con còn đau không?"

    Vân Thời Phi lắc đầu.

    "Thu thập một chút rồi xuống lầu ăn cơm đi, mẹ hôm nay làm món tôm kho mà con thích đó."

    "Được ạ."

    Từ Nhã không khỏi cảm khái, Vân Thời Phi bây giờ thực sự rất ngoan. So với lúc vừa mới tới đây, bộn dáng oán khí đầy mình tốt hơn nhiều. Nếu ngay từ đầu Vân Thời Phi liền ngoan như vậy, có lẽ bà đã đối tốt với cô ngay từ đầu rồi. Từ Nhã không biết, ngay cả giờ khắc này, bà vẫn như trước đem cô xem như" "người ngoài".

    Mà không phải là con gái ruột của mình.

    Người ngoài nên mới có thể so đo như vậy.

    Dưới lầu

    Vân Tư Tư ngồi trước bàn ăn, Từ Nhã cùng Vân Thời Phi từ trên lầu xuống, cô ta liền bồn chồn không yên. Suốt năm phút đồng hồ trôi qua, Từ Nhã cùng Vân Thời Phi còn chưa xuống lầu, rốt cuộc bọn họ ở trên lầu làm gì? Cô ta cũng muốn đi lên nhìn xem, nhưng Từ Nhã đã nói với cô ta, bà muốn nói chuyện với Vân Thời Phi, nếu đi lên Từ Nhã sẽ nghĩ cô ta như thế nào đây.

    Chính là cô ta thực sự tò mò, giống như có rất nhiều kiến bò qua, ngứa ngáy không chịu được. Sau khi đợi bảy phút năm giây, cuối cùng Từ Nhã cùng Vân Thời Phi một trước một sau cũng xuống lầu. Nhìn biểu tình đoán chừng bọn họ ở chung không tồi.

    Môi Vân Tư Tư cắn chặt, cơ hồ muốn bật máu.

    Nhưng giây tiếp theo, cô ta cố nặn ra nụ cười: "Mẹ, chị. Cuối cùng cũng đợi được mọi người cùng xuống ăn cơm."

    "Ăn di, làm con đợi lâu rồi." Từ Nhã nói.

    Vân Thiên Thành từ sớm đã gọi điện thoại về nói sẽ ăn cơm bên ngoài, để cho ba người bọn họ cũng không càn chờ ông.

    Lúc này, Vân Thời Phi ánh mắt dừng ở đồ ăn trên bàn. Đồ ăn phong phú, có vài món là đồ cô thích ăn. Cô theo bản năng giương mắt nhìn về phía Từ Nhã. Từ Nhã cũng đàng nhìn cô, gắp cho cô một con tôm: "Ăn đi."

    Vân Thời Phi gật gật đầu.

    Vân Tư Tư đang muốn phẫn hận trừng mắt liếc Vân Thời Phi một cái, một miếng sườn được dặt vào bắt cô ta. Điều này làm cô ta phải ngừng biểu cảm ngay lập tức, mỉm cười ngọt ngào với Từ Nhã: "Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhất."
     
  3. Dreamer 471

    Messages:
    15
    Chương 22:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày nay, Vân Thời Phi khó được lúc hưởng thụ thời gian an nhàn. Bởi vì cô bị thương ở chân, đến trường hay tan học đề có lái xe tới đón. Đãi ngộ như vậy, làm cho Vân Thời Phi thụ sủng nhược kinh.

    Nhưng Vân Tư Tư sợ người khác biết hai người là chị em, lấy cớ phải cùng Mộ Gia Vũ đi đến trường học, không cùng cô đi chung. Vân Thời Phi cảm thấy Vân Tư Tư là đang tự lừa mình dối người, trong trường học sinh ở cùng tiểu khu với bọn họ không ít. Không cần thiết phải che mắt mọi người như thế.

    Bất quá cô cũng thấy rất vui.

    Nếu không, mỗi lần Vân Tư Tư dùng ánh mắt thù oán kia nhìn chằm chằm cô, lại làm cho da đầu cô tê dại. Đời trước bị Vân Tư Tư chỉnh nhiều như vậy, Vân Thời Phi có chút di chứng đau thương. Mỗi lần Vân Tư Tư dùng ánh mắt kia nhìn cô, cô hoài nghi có phải hay không cô ta lại đang nghĩ kế để đối phó cô.

    Cô quá càng phải như cá gặp nước, Vân Tư Tư đối với cô hận mới càng sâu. Nhưng, cô sớm đã không còn là Vân Thời Phi trong quá khứ nữa rồi, cô phải cẩn thận, nửa điểm sai cũng không được xảy ra, Vân Tư Tư đối với cô cũng sẽ không có biện pháp.

    Hết thảy đều tốt, chính là phương diện học tập của cô có vấn đề quá lớn. Bài kiểm tra toán trước đó đã được phát, quả nhiên như Vân Thời Phi dự liệu, cô được 23 điểm. Nét chữ đỏ chói làm cho Vân Thời Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

    Tống Dương cố tình cướp lấy bài kiểm tra của cô, nhìn thấy điểm của Vân Thời Phi nhịn không được cười ha ha đứng lên: "Trời ạ, nhìn cậu nghiêm túc đọc sách như vậy, còn tưởng rằng cậu có thể làm bài thi tốt, không nghĩ tới so với tôi còn kém hơn."

    Tống Dương đưa bài của hắn ra quơ quơ trước mặt Vân Thời Phi. Đều là đoán mò như nhau, Vân Thời Phi còn cố gắng tự mình tính qua một số câu trong đề, kết quả Tống Dương 34 điểm còn cô chỉ được 23 điểm.

    Vân Thời Phi quả thực muốn khóc.

    Có đôi khi cuộc sống chính là kỳ quái như vậy, thật sự tính toán kết quả ngược lại còn không bằng đi đoán mò lại chính xác hơn.

    Thấy Vân Thời Phi bộ dạng muốn khóc, Tống Dương nhịn không được tiếp tục châm chọc cô: "Ai ui, tớ nói, em gái cậu không phải là học bá sao? Mỗi lần thi thành tích đều hơn chín mươi điểm, như thế nào cậu làm chị thành tích lại kém như vậy a?"

    Vân Thời Phi bần thần không nói lời nào, đem bài kiểm tra của mình cướp lại bỏ vào sách giáo khoa. Tống Dương biết Vân Thời Phi xấu hổ lại càng thêm hưng phấn, cảm thấy bắt nạt Vân Thời Phi thật vui.

    "Này, yêu quái xấu xí, tôi hiện tại rất hoài nghi, cậu có phải thật sự là chị của Vân Tư Tư không vậy, sao bộ dạng lại kém nhiều như vậy?"

    "Cậu không tin thì có thể đi hỏi Vân Tư Tư."

    Vân Thời Phi một chút cũng không muốn cùng Tống Dương nói chuyện. Nhưng Tống Dương lại níu lấy cô: "Thái độ này của cậu là sao a, cậu biết không, tôi nhẫn nhịn lâu như vậy, nếu cậu không phải là chị của Vân Tư Tư tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

    Hắn cũng không biết tại sao, chỉ muốn cùng Vân Thời Phi nói chuyện nhưng cô lại tức giận như vậy. Hắn như phát hiện ra một điều thú vị mới mẻ.

    Vân Thời Phi mím môi, cố nén tức giận liếc mắt nhìn Tống Dương: "Tống Dương, tôi muốn đọc sách, cậu có thể đừng làm phiền tôi nữa được không?"

    "Không được, cậu phải nói chuyện rõ ràng với tôi."

    Tống Dương vừa ngồi xuống liền kéo cuốn sách trên bàn của Vân Thời Phi, lật qua lật lại trong tay, "Cậu đừng mỗi ngày đều giả bộ học tập, thành tích cùng tôi không khác lắm, lạ tiếp tục học thêm nữa cũng không tốt lên đâu."

    Nhìn xem, đây là những gì mà con người nên nói sao. Vân Thời Phi giận đến đỏ bừng mặt, mỗi khi cảm xúc đi lên, cô đặc biệt sẽ muốn khóc. Ánh mắt bị bịt kín bởi một tầng nước mắt, ướn ướt, cô đưa tay lên bịt mắt cố nén những giọt nước mắt xuống.

    "Tôi thực sự muốn đọc sách."

    Thanh âm của cô mang theo tiếng khóc nức nở. Phải làm sao đây, đánh không lại được Tống Dương, tố cáo thầy giáo được sao? Tống Dương chắc chắn sẽ đến tìm cô tính sổ. Vân Thời Phi rất lo lắng.

    Cách đó không xa, Trình Liệt nhìn thấy một màn này. Từ đầu đến cuối, anh giống như những người ngoài cuộc đứng xem. Nhìn Tống Dương trước mặt mọi người sỉ nhục thành tích của Vân Thời Phi, nhìn thấy hắn không để cho cô đọc sách. Thấy cô gái đáng thương bộ dáng tức giận mà không dám nói. Nhìn những giọt lệ nơi khóe mắt cô.

      

    Khi anh bị Tống Dương bắt nạt, cô đã bước tới để bảo vệ anh. Còn bây giờ, đáng ra anh nên đứng ra bảo vệ cô. Trình Liệt cụp mắt lật xem sách trên tay, thờ ơ như những học sinh khác trong lớp.

    Anh không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu..

      

    Tống Dương nhìn thấy Vân Thời Phi sắp khóc, anh ta liếc nhìn Trình Liệt đang ngồi trong góc: "Cậu nhìn xem, khi tôi bắt nạt tên ngốc kia, cậu cố gắng bảo vệ hắn, mà bây giờ hắn có đứng ra nói giúp cậu một câu không?"

      

    "Không cần cậu lo."

      

    "Ôi, cái miệng quật cường nhỉ? Không đưa sách cho cậu, để tôi xem cậu vào học như thế nào."

      

    Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, Tống Dương cầm lấy sách của Vân Thời Phi đi thẳng.

      

    Vân Thời Phi: "..."

      

    Ở thời đại này, người có thể đi học trung học rất ít, hơn nữa có thể học cấp ba như bọn họ càng ít hơn. Vì vậy, trong lớp không có nhiều học sinh, chỉ khoảng ba mươi người. Mỗi người là một chỗ ngồi riêng của mình. Muốn tìm bạn họ bên cạnh mượn sách chín là không thể. Nói với giáo viên rằng không mang theo sách? Chắc chắn sẽ bị giáo viên mắng. Vậy nói sự thật sao? Tống Dương sau đó lại có cớ bắt nạt cô.

      

    Nhìn Tống Dương trở lại chỗ ngồi của mình ở hàng cuối cùng. Vân Thời Phi giơ tay lên xoa xoa mắt, đứng dậy đi về phía Tống Dương. Không ai nghĩ tới Vân Thời Phi lại chủ động đi tìm Tống Dương, lúc này ánh mắt của cả lớp đều tập trung trên người Vân Thời Phi cùng Tống Dương.

      

    Tống Dương ngây người ở đó.

      

    Vân Thời Phi lại đây làm?

      

    Người bên cạnh Tống Dương xin nghỉ, Vân Thời Phi bước tới, trực tiếp kéo ghế bên cạnh Tống Dương ngồi xuống.

      

    Tống Dương: "..."

    Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, hắn có chút không biết phải làm sao.

      

    "Này, đồ xấu xí, cậu làm cái gì vậy? Quay lại chỗ ngồi của cậu đi."

      

    "Tôi quên mang sách, Chúng ta có quan hệ tốt, cùng nhau xem sách đi."

      

    Vân Thời Phi nói, đem sách của Tống Dương đặt lên bàn, lật lật sang trang tiếp theo.

      

    Cái này.. cái quái gì thế này? Tống Dương không ngờ chuyện lại phát triển thành như thế này. Lúc này, Vân Thời Phi đang ngồi bên cạnh hắn, cách hắn gần như vậy. Bàn đơn gần như được chia cho cô một nửa. Không gian nhỏ bé này khiến Tống Dương cảm thấy không được tự nhiên.

    Thấy giáo viên đang đi vào, Tống Dương ném sách lại cho Vân Thời Phi: "Trả lại cho cậu đó, về chỗ cậu đi."

    Vân Thời Phi ôm sách giáo khoa của mình, mãn nguyện quay về chỗ ngồi. Vừa rồi, sở dĩ cô có can đảm ngồi cùng Tống Dương một chỗ, là vì đoán được hắn chính là loại ăn mềm không ăn cứng. Cô ấy càng cư xử yếu đuối, hắn sẽ càng thấy vui vẻ. Như vậy, nếu cô biểu hiện dũng cảm, hắn sẽ không tiếp tục chơi với cô. Thật đúng như cô đã dự đoán. Vân Thời Phi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mắn, đúng như cô mong đợi.

    Tình huống như vậy, tất cả mọi người trong lớp không ngờ tới.

    Kể cả Trình Liệt.

      

    Anh không ngờ Vân Thời Phi sẽ làm như vậy, cô lá gan nhỏ như vậy, thế nhưng lại can đảm đến mức dám trực tiếp chạy tới ngồi cùng một chỗ với Tống Dương. Có lẽ cô cũng đoán được, Tống Dương sẽ không làm gì cô đi.

      

    Nghĩ đến đây, Trình Liệt cảm thấy trong lòng có một cảm giác trống rỗng. Anh còn nghĩ nếu như Vân Thời Phi chủ động nhờ anh giúp đỡ, có lẽ anh sẽ giúp một tay. Tại sao Vân Thời Phi không cần sự giúp đỡ của anh? Lúc trước cô giúp anh nhiều như vậy, cô không nghĩ tới lợi dụng anh một chút sao? Hay là bởi vì cô nghĩ anh là một người bệnh, không thể giúp cô.
     
  4. Dreamer 471

    Messages:
    15
    Chương 23: "Thường xuyên bắt nạt Tư Tư"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhận thức này không thể giải thích được khiến Trình Liệt có chút khó chịu. Lúc này, Trình Liệt không muốn hiểu cảm xúc của mình đến từ đâu. Quá khứ từng bị người ta lợi dụng, nếu bỗng dưng có ai đó tốt với anh mà lại không nghĩ tới chuyện lợi dụng anh, tự nhiên sẽ khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ và khó chịu.

      

    Vân Thời Phi không biết, những gì cô ấy nói đã vô tình khiến tâm tư của Tống Dương bị lay động. Cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy cơ hội để danh chính ngôn thuận nói chuyện với Vân Tư Tư!

      

    Buổi chiều tan học, Tống Dương đứng cách cổng trường không xa bắt gặp Vân Tư Tư. Lúc này Vân Tư Tư đang nói cười với Mộ Gia Vũ đột nhiên thấy Tống Dương đứng ở ven đường nhìn chằm chằm bọn họ thì hoảng sợ.

    Tống Dương là một học sinh kém nổi tiếng của trường, thường xuyên đánh nhau trốn tiết, không biết bao nhiêu lần bị thông báo phê bình nhưng dạy mãi vẫn không sửa.

      

    Vân Tư Tư sợ nhất là học sinh kém cỏi như vậy, chưa kể hắn đối với mình còn có suy nghĩ không an phận. Ví như lúc này, biểu hiện của Tống Dương khi nhìn thấy cô với hai mắt phát sáng khiến da đầu Vân Tư Tư có chút tê dại.

      

    "Tư Tư." Trước khi Vân Tư Tư kịp né tránh hắn, Tống Dương đã sải bước tiến tới.

      

    "Cậu có chuyện gì sao?" Vân Tư Tư che dấu nội tâm chán ghét nhìn Tống Dương.





    "Vân Thời Phi xấu xí kia.. là chị gái của cậu sao?"

      

    Vốn dĩ theo bản năng muốn Vân Thời Phi làngười quái dị, ngẫm lại ở trước mặt Tư Tư vẫn là nên thi liễm một chút.

      

    "Sao vậy?" Vân Tư Tư không thừa nhận, muốn xem Tống Dương đến tột cùng là muốn nói cái gì.

      

    "Thật sự là chị gái cậu? Trông hai người không giống nhau chút nào."

      

    Ánh mắt Tống Dương nhìn chằm chằm Vân Tư Tư không hề chớp mắt, không thể không nói Vân Tư Tư thực sự là một mỹ nhân thanh tú. Trong cùng một bộ đồng phục học sinh, cô gái bên cạnh được đánh giá là thanh tú và đáng yêu, nhưng Yun Sisi thì tinh tế hơn, mang nét đẹp cổ điển, làn da trắng nõn không tỳ vết khi nhìn gần.

    Nó giống như một con búp bê sứ tinh xảo.

      

    Còn nghĩ về Vân Thời Phi, làn da đen nhẻm kia, Tống Dương thật sự không thể lien hệ Vân Thời Phi với Vân Tư Tư cùng một chỗ. Ngoại trừ cùng một họ, còn cái gì giống nhau?

      

    "Cô ấy là chị gái của tớ." Yun Sisi thở dài sau khi nói.

      

    Sau đó cô ta hỏi lại Tống Dương: "Cậu hỏi cái này làm gì vậy?"

      

    "Tớ chỉ muốn xác nhận một chút xem tại sao bộ dáng không giống nhau chút nào." Tống Dương cong môi.

      

    "Chúng ta.." Vân Tư Tư dừng lại, dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó, biểu tình trên mặt có chsut bi thương, tựa hồ có chút khó mở miệng, "Chúng tôi không phải là chị em ruột, tớ được nhận làm con nuôi từ trại trẻ mồ côi, cô ấy mới là con gái ruột của Vân gia, vừa mới tìm vê được một tháng."



    Tống Dương a một tiếng, hóa ra là vậy, hắn đã nói, sao tự nhiên Vân Thời Phi lại đột nhiên vafom lướp bọn họ, hơn nữa khí chất quê mùa kia, cùng với những đứa nhỏ lớn lên trong thành phố như bọn họ không giống nhau.  

    Bây giờ nghe Vân Tư Tư nói điều này, Tống Dương cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

      

    Hóa ra là như vậy.

      

    Lại nhìn vẻ mặt của Vân Tư Tư, có vẻ rất buồn, Tống Dương không hiểu, chị gái mình trở về không phải là chuyện vui sao? Nhưng đúng vậy, Vân Tư Tư là được nhận làm con nuôi, con ruột quay lại, người được nhận nuôi hẳn đã không còn được ưu ái.

      

    Nghĩ đến bộ dáng của Vân Thời Phi, rồi lại nhìn Vân Tư Tư yếu ớt, Tống Dương nhất thời bốc lơn ngọn lửa.

      

    "Tư Tư, Vân Thời Phi ở nhà có hay bắt nạt cậu không?"

      

    "Không có.. chị sao có thể bắt nạt tớ được." Vân Tư Tư lập tức phủ nhận.



     Mộ Gia Vũ ở bên cạnh nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng có cơ hội chen vào một câu.



      "Tư Tư, cậu đừng bảo vệ Vân Thời Phi, Tống Dương, Vân Thời Phi luôn bắt nạt Tư Tư. Trước đây Tư Tư ở bên tôi rất vô tư, bây giờ cậu ấy rất ít khi nở nụ cười."
     
  5. Dreamer 471

    Messages:
    15
    Chương 24:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gia Vũ, đừng nói lung tung." Vân Tư Tư có vẻ lo lắng, cô kéo tay áo của Mộ Gia Vũ.

      

    Nhưng trong lòng lại tràn đầy rạng rỡ. Nói nhiều hơn, nói nhiều hơn chút đi. Chính là muốn làm cho Tống Dương tức giận, không phải Tống Dương thích cô ta sao? Nếu tức giận, hắn có phải sẽ dạy cho Vân Thời Phi một bài học chứ?

      

    Cô ta không muốn chung trường với Vân Thời Phi mộy chút nào, nhưng cô ta không thể nghĩ ra cách khác để đối phó với Vân Thời Phi. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Tống Dương, vừa lúc cho cô ta một cơ hội lợi dụng.

      

    Không ai có thể nghĩ Vân Tư Tư, người bề ngoài trong trắng thuần khiết nhưng trong lòng lại ác độc đến vậy.

      

    "Tư Tư, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không để chị gái cậu tiếp tục bắt nạt cậu như vậy nữa!" Tống Dương buông những lời này rồi nghênh ngang bước đi.

      

    Thiếu niên tuổi mới lớn tràn đầy nhiệt huyết, thích thể hiện với người mình thích, càng thsich diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân. Lúc này, Tống Dương đang nghĩ đến cảnh Vân Thời Phi bắt nạt Vân Tư Tư ở nhà. Quả nhiên, xấu người lòng cũng xấu.

      

    Lúc này Vân Thời Phi vẫn không biết gì.

    Cho đến ngày hôm sau vào lớp, cô định lấy sách ra khỏi ngăn kéo, thì đột nhiên có một thứ gì đó bò lên tay cô. Nhìn xuống, hóa ra là một con nhện. Vân Thời Phi đứng dậy hét lên, ném con nhện xuống đất. Con nhện ngay lập tức chui vào khe hở, biến mất không dấu vết. Nhưng vẻ ngoài to lớn đầy lông lá đó vẫn để lại một cái bóng tâm lý đối với Vân Thời Phi

      

    Cô run rẩy, một lúc lâu vẫn không thể. Thật khủng khiếp.. Tại sao một con nhện lớn như vậy lại xuất hiện trong ngăn kéo của cô. Rất dọa người a. Cô không khỏi nhìn xuống ngăn kéo xem có thứ gì trong đó không. May mắn thay, không còn nữa.

      

    Vân Thời Phi ban đầu nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn.

      

    Nhưng sau khi hết tiết, cô vào nhà vệ sinh, quay lại thì thấy sách giáo khoa của mình đã bị xé nát một cách lộn xộn. Ngay cả khi phản ứng chậm, Vân Thời Phi vẫn biết có chuyện bất thường.

      

    Ánh mắt cô lướt qua các bạn cùng lớp rồi rơi vào Tống Dương ở hàng ghế cuối cùng. Tống Dương lúc này đang ngồi bắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào cô với một nụ cười bướng, khiêu khích. Một bộ dạng chính là tôi làm đấy sao nào.

      

    Vân Thời Phi tức sắp khóc.

      

    Tống Dương đáng ghét!

      

    Sách giáo khoa bị xé nát lộn xộn, đợi lát nữa cô vào làm sao đây? Còn có những công sức cô ghi chép bấy lâu nay. Nhìn những tờ giấy ghi chép tan nát, giờ cô rất muốn tìm Tống Dương liều mạng.

      

    Nhưng cô chưa kịp tìm Tống Dương thì chuông vào lớp đã vang lên.

      

    Tiết này là một tiết học tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh là một nữ giáo viên trẻ. Vân Thời Phi nhìn những cuốn sách giáo khoa tiếng Anh rải rác của mình, bị xé chúng ra thành từng mảnh đến nỗi anh không thể ghép chúng lại với nhau được nữa. Làm sao học đây?

      

    Vân Thời Phi đang u sầu, chợt nghe thấy giọng nói của Tống Dương: "Thưa cô, cô xem sách của Vân Thời Phi đi. Cậu ta xé nó để không phải học tiết của cô đó."

      

    Vân Thời Phi: "?"

      

    Đã ác độc còn cáo trạng!

      

    Vân Thời Phi cắn chặt môi, siết chặt quyển sách giáo khoa đã rách nát trong tay, nghĩ cách chống trả.

      

    Cô mới không ăn buồn bực!

      

    Ánh mắt của giáo viên rơi vào trên người Vân Thời Phi: "Thời Phi, sách giáo khoa của em bị sao vậy? Em thật sự không muốn nghe học tiết của tôi, cho nên mới xé sách giáo khoa?"

      

    Vân Thời Phi lắc đầu, rụt rè: "Em thích nhất tiết tiếng Anh. Làm sao em có thể xé sách giáo khoa của mình được."

      

    "Đừng giả vờ nữa Vân Thời Phi, thành tích của cậu tệ như vậy, lại đến từ nông thôn đến, cậu nghe hiểu tiếng anh sao?" Tống Dương chế nhạo.

      

    "Tớ không hiểu, nhưng tớ đang cố gắng học." Vân Thời Phi cụp mắt xuống để che đậy suy nghĩ của mình.

      

    Vừa rồi cô còn tức giận, nhưng bây giờ cô đã dần bình tĩnh. Cả người tĩnh lặng như nước hồ, bình lặng không có sóng.

      

    "Ở trình độ của cậu, cậu có thể nhận ra tất cả hai mươi sáu chữ cái sao?" Tống Dương tiếp tục chế nhạo.

      

    Ôi, lần trước khi hắn lật tờ giấy kiểm tra của Vân Thời Phi, Vân Thời Phi suýt khóc. Lần này Vân Thời Phi bị xấu mặt trước cả lớp và giáo viên, Vân Thời Phi có phải sẽ trực tiếp khóc hay không, nếu vậy thì thực tốt nha.



    "Tôi nhận biết được, tớ cũng sẽ đọc lại một đoạn văn mà chúng ta đã học gần đây." Cô gái vẫn nói một cách bình tĩnh, có chút rụt rè có chút như thuận.

      

    "Vậy thì cậu đọc đi xem." Tống Dương nói. Giờ phút này, hắn cho rằng Vân Thời Phi bị điên rồi, còn muốn đọc bài cũ? Cậu ta có biết cách đọc những từ tiếng Anh đó không?

      

    Vân Thời Phi đang đợi lời nói của Tống Dương, nhưng khi Tống Dương nói xong, cô ấy vẫn chậm chạp không nhúc nhích.

      

    Tống Dương cho rằng cô nói dối, càng trở nên kiêu ngạo: "Cô giáo, nhìn cậu ta đi, đã không biết còn nói dối. Học sinh như vậy không nên ở trong lớp của chúng ta!"

      

    "Ai nói tôi không thể.." Vân Thời Phi yếu ớt nói.

      

    Cô chính là đang chờ Tống Dương trở nên kiêu ngạo hơn mà thôi, bị vả mặt mới đau.

      

    Sau khi nói, cô nhìn giáo viên tiếng Anh, đem đoạn văn mới nhất được học đều đọc ra. Cô không bỏ sót một từ nào, khiến giáo viên dạy tiếng Anh phải sững sờ. Tuy quá trình thực hiện có chút va vấp nhưng cách phát âm rất chuẩn, nếu không nhìn Vân Thời Phi, giáo viên nghĩ nó đến từ cuốn băng mà cô ấy thường nghe. Vân Thời Phi có một trí nhớ tốt, cô đã chăm chỉ học thuộc lòng từng văn bản tiếng Anh. Nhưng để trông không quá giả tạo, tôi cố tình dừng lại một lúc.

      

    "Bạn học Vân Thời Phi, trình độ tiếng Anh của em thật tốt." Giáo viên tiếng Anh duỗi tay ra hiệu cho Vân Thời Phi một cái, cô ấy lại nhìn về phía các bạn học khác, "Các em đừng cả ngày chỉ biết chơi nữa, nhìn Vân Thời Phi đi, mới tới hơn một tháng đã có thể đem tiếng Anh nói tốt như vậy, tiếng anh rất tốt tiếng anh thực sự là không khó khăn như bạn tưởng tượng".



    Vân Thời Phi được sự khích lệ của giáo viên, nhưng cô cũng không có vẻ hạnh phúc, nhưng là một chút buồn: "Thưa cô, em thật sự chăm chỉ học tập, không phải như Tống Dương nói, hắn vu khống em, em muốn cậu ta xin lỗi em."

      

    Tống Dương trợn to hai mắt, có chuyện gì sao? Con nhỏ quê mùa này cũng có thể nói tiếng Anh, mặc dù anh ta không thể hiểu được, nhưng có vẻ khá tốt khi nhìn vào biểu cảm của giáo viên.

      

    Hắn đã đánh giá thấp cô, nhưng để hắn xin lỗi? Không thể nào!

      

    "Tôi không xin lỗi." Tống Dương mỉm cười, với biểu cảm cậu làm gì được tôi.

      

    Vân Thời Phi không nhượng bộ.

      

    "Hơn nữa, cô ơi, con yêu tiếng Anh lắm, sao có thể xé sách của em được? Có người xé sách của em."

      

    Cô đột nhiên dũng cảm mà nhìn thẳng vào Tống Dương. Tống Dương da đầu tê rần, ánh mắt lạnh lẽo. Nha đầu chết tiệt này, không có mắt a! Trước đây tất cả đều giả vờ sao? Hắn không kìm được mà nhảy dựng lên, chửi rủa một cậu mẹ kiếp.

      

    "Tống Dương!" Giáo viên tiếng Anh tức giận, ánh mắt đảo qua Vân Thời Phi và Tống Dương, ngay cả khi Vân Thời Phi không nói gì, cô ấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

      

    "Cậu đi ra ngoài." "

      

    " Cô giáo, em không làm gì cả, vậy tại sao lại đuổi em ra ngoài. "

      

    " Cậu dám nói rằng mình không làm gì?"

      

    Đừng nhìn giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi, nhưng tính tình nóng nảy, cũng không phải dễ chọc.

      

    Tống Dương không có lựa chọn nào khác đành đi ra ngoài. Ngay khi cô giáo đi khỏi, lớp học bỗng ồn ào hẳn lên.

      

    Trình Liệt, người đang ngồi trong góc, gần như không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn xung quanh. Đôi mắt anh vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa. Nhưng tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh Vân Thời Phi đang đọc lại đoạn văn vừa rồi.

      

    Ngay cả khi cô ấy có vấp ngã, Trình Liệt vẫn có thể cảm thấy rằng cách phát âm tự nhiên của người Mỹ không thể dễ dàng học được bởi những học sinh bình thường.

      

    Anh khẽ mím môi mỏng, đôi mắt đen không đáy. Tiếng Anh dựa trên cảm giác ngôn ngữ được trau dồi từ từ. Nó không thể trở nên quen thuộc trong vòng một tháng. Hơn nữa, cô còn có thể sợ hãi giữa việc đạt mục tiêu của mình. Là nhát gan, hay là vẫn luôn che dấu chính mình

      

    Anh nhìn chằm chằm Vân Thời Phi từ sau lưng mình, đôi mắt sâu thẳm, như thể anh đã phát hiện ra điều gì đó thú vị. Lâu lắm rồi anh mới gặp một người thú vị như vậy.
     
  6. Dreamer 471

    Messages:
    15
    Chương 25: Trận đấu bóng rổ

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Dương ra khỏi văn phòng, mặt mũi hắn sa sầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Thời Phi như muốn giết người. Hắn chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Cô giáo còn nói, nếu hắn dám bắt nạt các bạn trong lớp như vậy nữa thì nhất định sẽ mời bố mẹ hắn tới trường.

      

    Quả thực tức chết hắn mà!

      

    Từ khi còn học tiểu học, hắn chính là một tiểu ma vương, đi đến đâu không ai dám chống hắn? Ức hiếp ai, bọn họ không phải đều âm thầm nuốt xuống sao? Nhưng bây giờ, một học sinh chuyển trường, xấu xí, dám chống lại hắn? Điều này khiến Tống Dương cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.

      

    Nhưng dù lúc này hắn có tức giận đến lúc này, vẫn phải cúi đầu nhận lỗi với Vân Thời Phi dưới ánh mắt cảnh cáo của giáo dạy tiếng Anh. "Bạn học Vân Thời Phi, tớ xin lỗi, lẽ ra tớ không nên xé sách của cậu, xin lỗi cậu." Hắn mặt khong chút thay đổi nói xong những lời này.

      

    Nói là xin lỗi, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Vân Thời Phi mang theo sự độc ác, dữ tợn, giống như muốn ăn thịt người. Vân Thời Phi trong lòng lo sợ bất an. Cô không biết về sau Tống Dương có nhắm vào cô nhiều hơn nữa không. Uy nhiên, khi cô nghĩ rằng ngay cả khi cô không làm điều này, Tống Dương vẫn sẽ tiếp tục nhắm vào cô thôi, Vân Thời Phi cảm thấy vơi bớt sợ hãi hơn.

      

    Trước sau gì thì cô cũng bị Tống Dương nhắm tới, hắn là kẻ rất khó đối phó. Vẫn là dễ dàng tha thứ, đợi đến khi lương tâm Tống Dương trỗi dậy thì có lẽ hắn mới không nhắm vào cô nữa. Nhưng không thể quá khoan dung, có lẽ Tống Dương sẽ cảm thấy phiền phức khi bắt nạt nàng.

      

    "Này, Vân Thời Phi, không ngờ cậu gan lớn như vậy, dám mách với giáo viên." Tống Dương đợi giáo viên đi rồi, lập tức lộ ra bộ mặt thật. Hắn mỉm cười, bước từng bước đi về phía Vân Thời Phi.

      

    "Tôi không đổ oan cho cậu." Vân Thời Phi vẻ mặt sợ hãi và lo lắng.

      

    Cô hiện giờ đơn côi thế cô, cùng Tống Dương đối chọi gay gắt là chuốc lấy phiền. Chỉ có thể từ từ, để cho Tống Dương thả lỏng cảnh giác.

      

    "Còn nói không có? Vừa rồi không phải cậu kêu tôi xin lỗi cậu sao?" Tống Dương bùng nổ.

      

    "Đúng vậy. Nhưng không phải do cậu xé sách của tôi trước sao, đổ lỗi cho tôi, bắt tôi đọc thuộc lòng, đó mà vu oan cho tôi. Cậu làm nhiều chuyện sai như vậy không phải nên cho tôi lời xin lỗi sao?", Ngữ khí Vân Thời Phi cứng rắn, lời nói đều là điều đúng đắn, nhưng vẫn có chút sợ hãi

      

    Ồ, giống như rất có đạo lý. Tống Dương tức giận đến bật cười. Đây là một kẻ ngốc khác với một cái đầu thẳng? Có người thực sự cho rằng làm sai là sẽ phải xin lỗi?

      

    "Này, học sinh chuyển trường xấu xí, nghe cho kỹ vào này, lão tử là sai, không bao giờ cần xin lỗi, và cậu không đủ tư cách để tôi xin lỗi cậu!"

      

    "Vậy sao? Vì cái gì?"

      

    "Không nên hỏi nhiều như vậy nha, dù sao thì tôi chính là như vậy, cậu nhớ cho kỹ." Tống Dương có chút khinh thường nhìn Vân Thời Phi, chẳng trách cô sẽ giúp Trình Tấn, hóa ra đều là kẻ ngốc.

      

    Đây là lời trong truyền thuyết, vật tụ theo loài?

      

    Vân Thời Phi khịt mũi, không nhịn được nói: "Vậy vì sao cậu lại làm chuyện sai trái, cậu không thể làm điều đúng sao?"

    "Tôi vì sao phải làm chuyện tốt, làm chuyện xấu mới vui được không?" Tống Dương hừ lạnh một tiếng, nâng cằm bộ dạng kiêu ngạo tự đắc.

      

    Vân Thời Phi chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: "Nhưng em gái tôi, không thích người làm chuyện xấu."

    Thật kỳ quái, lầm trước rõ ràng Tống Dương nói muốn học tốt, sao bây giờ lại biến thành thế này. Liên tưởng lại lần trước cùng Tống Dương tiếp xúc, sẽ không phải là Tống Dương đi gặp Vân Tư Tư, sau đó Vân Tư Tư cùng hắn nói gì đó chứ?

      

    Quả nhiên, ngay sau đó cô nghe Tống Dương nói: "Vân Thời Phi, đừng giả vờ, ở nhà cậu luôn bắt nạt Tư Tư, còn muốn tôi làm việc tốt sao? Lão tử không đánh cậu một trận là tốt rồi đó."

      

    Thật đúng là như vậy a.. Trái tim Vân Thời Phi run rẩy, đôi mắt cô hạ xuống. Sau đó, cô ngẩng đầu lên để nhìn vào Tống Dương: . "Đó là lý do cậu xé cuốn sách của tôi?"

      

    "Tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu, nếu còn dám bắt nạt Tư Tư, sẽ không đơn giản chỉ là xé sách đâu, tôi sẽ làm cho cậu phải nghỉ học!" Tống Dương gắt gao nói.

      

    Thật sự đáng sợ a. Vân Thời Phi nhịn không được vỗ vỗ tim của mình. Hóa ra mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do Vân Tư Tư gây ra. Vân Tư Tư thật tốt a, chỉ cần nói vài câu là sẽ có người tin. Còn cô thì sao? Vân Thời Phi hơi buồn.

      

    Vốn nghĩ rằng chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, thành thành thật thật, làm cho ba mẹ quan tâm cho cô nhiều hơn một chút thì cuộc sống sẽ tốt hơn. Nhưng Vân Tư Tư chính là không muốn để cô sống tốt. Cô ta thực sự không muốn cô xuất hiện đến mức đó ư?

      ..

      

    Vân Thời Phi về đến nhà, một lúc sau Vân Tư Tư cũng trở về. Khi Vân Tư Tư trở về, cô ta còn đánh giá Vân Thời Phi một lúc, cố gắng muốn nhìn ra cái gì đó trên người cô. Vì Tống Dương biết cô ta luôn bị Vân Thời Phi bắt nạt ở nhà nên hắn nhất định sẽ giúp cô ta trả thù Vân Thời Phi. Dù sao, hắn thích cô ta như vậy.

      

    Tuy nhiên, Vân Thời Phi không như tưởng tưởng của cô ta mang vẻ mặt khóc lóc trở về, ngược lại còn ngồi lật cuốn sách một cách bình tĩnh. Cô đang yên lặng ngồi trên ghế sô pha, trong tay là một cuốn sách văn nước ngoài nổi tiếng, cô ngồi thẳng lưng, nhìn xuống cuốn sách đang đặt trên đầu gối, mái tóc đen xõa tung trên vai, lộ ra chiếc cổ thon thả.

      

    Không nhìn mặt, Vân Tư Tư thực sự đã nhìn thấy hương vị đoan trang nhã nhặn từ cơ thể Vân Thời Phi.

      

    Có khí chất như vậy, sao có thể được.

      

    Cô ta nhịn không được trừng lớn hai mắt.

    Lúc này Vân Thời Phi đã ngẩng đầu lên. Nhìn khuôn mặt gầy gò đen nhẻm, Vân Tư Tư cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

      

    "Chị." Cô ta hô lên, đặt cặp sách sang một bên, "Hôm nay ở trường có ổn không?"

      

    "Tốt lắm."

      

    Vân Tư Tư liếc quanh khuôn mặt Vân Thời Phi một lượt, có chút thất vọng. Cái gì cũng không thể nhìn ra. Tống Dương có bắt nạt Vân Thời Phi không? Hắn thích cô ta là giả sao? Vân Tư Tư vô cùng thất vọng. Quả nhiên, đem hy vọng gửi gắm trên người người khác chính là không đáng tin cậy.

      

    Cô ta không khỏi ho khan một tiếng: "Chị ơi, thứ sáu anh trai Mộ có trận bóng rổ, chị có đi xem không?"

      

    Vân Thời Phi tỏ vẻ khó hiểu.

      

    "Nơi thi đấu nằm bên cạnh trường chúng ta. Đây là trận đấu mấu chốt. Anh trai Mộ chắc chắn hy vọng chị có thể đến cổ vũ anh ấy."

      

    Sau đó, Vân Tư Tư lấy ra một chiếc vé trong cặp và đưa cho Vân Thời Phi. "Chị ơi, em có hai vé. Chúng ta cùng đi xem."

      

    Vân Thời Phi nhìn hai vé Vân Tư Tư đưa cho mình, nhưng cô không cầm lên: "Không cần.."

      

    "Chị, chúng ta cùng đi đi" "



    " Hai đứa đang nói gì vậy? "Lúc này, Từ Nhã bước ra khỏi bếp và nhìn Vân Thời Phi và Vân Tư Tư.

      

    " Anh trai Mộ sẽ tham gia trận đấu bóng rổ vào chiều thứ sáu này. Con muốn đi xem với chị nhưng chị có vẻ không muốn đi. "

      

    Bởi vì trong thời gian này, Vân Thời Phi không thể hiện sự quan tâm quá mức đến Mộ Thừa Trúc, Từ Nhã đã không quá để tâm chuyện Vân Thời Phi từng thích Mô Thừa Vũ. Nghĩ rằng trẻ con thích chính là nhanh đến nhanh đi.

      

    Bà nói với Vân Thời Phi," Đi xem đi, dù sao thì ngày hôm sau sẽ không có lớp học, tối trở về cũng không sao. "Bà cảm thấy Vân Thời Phi cần hòa nhập với tập thể.

      

    " Quyết định vậy nha chị."Vân Tư Tư cười khanh khách nhìn Vân Thời Phi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...