Ngôn Tình [Edit] Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư - Hạ Hiểu Lương

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mộng Sắc, 17 Tháng bảy 2021.

  1. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 10: Lão Hầu gia phẫn nộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào đêm, hậu đường trong phủ Định Quốc hầu đèn đuốc sáng trưng.

    Bỗng nhiên "ba" một tiếng, âm thanh đập bàn vang lên, vẻ mặt lão Hầu gia ngồi phía trên chủ vị vô cùng giận dữ, chỉ vào Thúy Châu lớn tiếng quát:

    "Còn không mau nói cho ta, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy? Làm thế nào trên người Dao nhi lại có vết thương! Nói!

    Nhân khẩu trong phủ Định Quốc hầu từ trước đến nay vô cùng đơn bạc, chỉ có lão Hầu gia cũng chính là Diệp Hồng, con trai thứ hai là Diệp Cảnh Thiên, cháu trai là Diệp Vô Trần cùng với cháu gái là Diệp Tịch Dao. Đặc biệt là cháu gái Diệp Tịch Dao, bởi vì trời sinh ra đã ngu đần, cho nên luôn được Diệp Hồng đặt ở trong mắt, thậm chí ngay cả cháu trai duy nhất là Diệp Vô Trần, so ra cũng kém nàng.

    Vậy mà hôm nay, rõ ràng thời điểm ra khỏi nhà còn tốt, vậy mà khi tới hoàng cung một lát, thế nhưng kết quả lại là mình đầy vết thương, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thế nhưng bị đánh đến sưng đỏ như vậy, điều này làm sao mà ông nội như hắn có thể chịu được?

    Cho nên lập tức Diệp Hông cũng không quản cái gì mà bách hoa yến, trực tiếp ra cung hồi phủ, trước tìm người xem vết thương cho Diệp Tịch Dao, kết quả nhưng vừa thấy, Diệp Hồng tức giận đến mức mắt đều đỏ!

    Cả người đều bị thương do roi đánh, xương sườn gãy hai cái, thậm chí ngay cả nội tạng đều bị thương tổn.. Như lời đại phu nói, có thể còn sống, đúng là một kì tích!

    Diệp Hồng tức đến điên rồi, nhưng vẫn là cố nén lại, cười tủm tỉm trấn an Diệp Tịch Dao, sau đó đem Thúy Châu bắt đến hỏi, nhưng thật ra hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy, dám đối vơi cháu gái bảo bối của Diệp Hồng hắn xuống tay!

    Thúy Châu chưa bao giờ gặp qua tình huống lớn như vậy, khi bị Diệp Hồng hỏi tới, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng may trong đầu còn nhớ rõ Diệp Tịch Dao trước đó đã phân phó lời nói cho nàng, liền cố nén vội vàng run giọng lên đáp:

    " Thưa, thưa lão gia, là, là, là Thẩm gia.. Là Thẩm gia tỷ muội đem tiểu thư đánh thành, đánh thành như vậy.. "

    " Cái gì? Thẩm gia? "

    " Vâng, đúng vậy lão gia, hôm nay sau khi nô tỳ mang tiểu thư tiến cung, Thẩm gia tỷ muội cố ý kêu người kéo nô tỳ ra chỗ khác, sau đó đem tiểu thư đưa tới núi giả sau ngự hoa viên. Chờ thời điểm nô tỳ chạy đến, liền nhìn thấy Thẩm gia tỷ muội vừa đánh vừa đá đối với tiểu thư, nô tỳ tiến lên ngăn cản, nhưng các nàng cũng đem nô tỳ vào đánh.. Ô ô, lão gia, ngài phải làm chủ cho tiểu thư.. "

    Mấy năm nay Thẩm gia ngày càng đối chọi gay gắt với Diệp gia, cho nên vừa nghe tới Thẩm gia, Diệp Hồng liền tin ngay lập tức! Lập tức giơ tay hung hăng vỗ lên mặt bàn bên cạnh!

    Oanh!

    Một tiếng nổ vang lên, trong khoảnh khắc đó, cái bàn vuông tinh xảo ầm ầm sụp đổ, vỡ thành bụi phấn rơi lả tả xuống đất.

    " Thẩm gia, Thẩm gia các ngươi thật đúng là tốt, thật khinh người quá đáng! "

    Diệp Hồng tức giận đến cả người đều run lên, mà Nhị gia của Diệp gia vẫn luôn bên cạnh không nói gì, cũng chính là Nhị thúc Diệp Cảnh Thiên của Diệp Tịch Dao, giờ khắc này mới lên tiếng:

    " Phụ thân, không nên nóng vội mà tức giận. Ta cảm thấy hôm nay Thẩm gia ức hiếp sỉ nhục Dao nhi, có thể là do Dao nhi trời sinh si ngốc, có miệng khó trả lời, về phương diện khác cũng có thể là muốn dò xét chúng ta. "

    Diệp Cảnh Thiên là một nam nhân tuấn lãng mới hơn ba mươi tuổi, thân hình có chút gầy yếu, nhìn qua thấy nhã nhặn văn nhã, nhưng sắc mặt tái nhợt, chỏ có đôi mắt là thâm thúy có thần.

    " Phụ thân dù sao ngài cũng biết, mấy năm nay Diệp gia chúng ta luôn luôn ép Thẩm gia một đầu, Thẩm gia đã luôn oán hận, đáng tiếc thực lực không đủ. Mà hiện giờ Thẩm gia xuất hiện liên tiếp mấy vãn bối có thiên phú không tồi, lúc trước nghe nói Thâm Lam đột phá, thăng cấp thành linh giả lục đỉnh, cho nên hiện giờ Thẩm gia mới có thể làm càn, mà không sợ hãi. "

    " Hừ, liền mấy cái nhãi con của Thẩm gia cũng gọi là thiên phú không tồi? Làm sao có thể so với Trần nhi của chúng ta chính là thiên phú lục giai hỏa hệ, phóng tầm mắt ra Lê quốc ai có thể sánh bằng? Nếu không.."
     
  2. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 11: Luyện dược sư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Vô Trần là con trai của Diệp Cảnh Thiên, giống như Diệp Tịch Đạo, cũng là kiêu ngạo của Diệp gia, năm đó lúc ở linh thạch đo thiên phú, là lục giai hỏa hệ, kiêu ngạo như thế nào? Nhưng ở nửa năm trước, tự dưng bị người hãm hại, tuy là đã bảo vệ được tính mạng, nhưng hai chân lại bị phế đi, cuộc sống hiện giờ chỉ có thể dựa vào xe lăn!

    Nhắc tới cháu trai, Diệp Hồng lại không ngừng đau lòng, nhưng lập tức ánh mắt rùng mình, nói:

    "Cảnh Thiên, chuyện tình phía trước của Trần nhi, đến bây giờ còn chưa có kết quả sao?"

    "Không có, đối phương đã có âm mưu từ trước, không có lưu lại một chút dấu vết. Chẳng qua phóng tầm mắt ra ngoài kinh thành, có thể đem việc này làm đến sạch sẽ, cũng không có mấy nhà."

    "Hừ, đúng vậy, không có mấy nhà, nhưng trong đó lại có một cái Thẩm gia!"

    Thù mới hận cũ cùng nhau, xem như Diệp hồng đã đem Thẩm gia nhớ kỹ. Nhưng thân là người đứng đầu của gia tộc, đúng là Diệp Hồng vẫn còn có vài phần lí trí. Cho nên lập tức, lạnh giọng phân phó nói:

    "Sự tình của Trần nhi tiếp tục tra, bên này Dao nhi, trước hãy đem vết thương nàng dưỡng tốt, về phần Thẩm gia.. Hừ lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

    **

    Mà ngay tại thời điểm này, một sương phòng nào đó ở hậu viện của phủ Định Quốc hầu, nghe thấy âm thanh mở cửa, Diệp Tịch Dao cũng không mở mắt, còn thản nhiên hỏi một câu:

    "Xử lý tốt?"

    "Dạ, đúng vậy. Nô tỳ đều y như lời phân phó của tiểu thư đến nói, nhìn bộ dáng, hẳn là lão gia đã tin.."

    Đi vào bên giường, Thúy Châu nơm nớp lo sợ mở miệng, từ đầu tới cuối vẫn không dám nhìn một chút.

    "Tốt lắm. Lúc sau chuyện tình trong phủ và bên ngoài, nhớ kỹ làm theo lời ta nói. Về phần ở bên ngoài chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, không cần ta nói, chắc hẳn ngươi cũng đã rõ ràng."

    Trừ bỏ lần đó ban ngày ở hoàng cung ra, lúc sau Diệp Tịch Dao lại không có đánh Thúy Châu. Nhưng không biết vì sao, so với trước kia Thúy Châu càng thêm sợ hãi Diệp Tịch Dao, giống như hiện tại, chỉ nghe âm thanh bình thản đến cực điểm, cũng đã khiến cho người nàng phát run.

    Thực hài lòng với việc Thúy Châu thức thời, tiếp theo Diệp Tịch Dao hơi hơi mở mắt ra, lập tức đem ánh mắt dời tới bên cạnh, nhìn chén thuốc nhỏ đặt ở trên bàn.

    Trong bình có chứa đan dược, là dược sư được mời đến lúc giữa trưa lưu lại, nghe nói thực trân quý. Nhưng Diệp Tịch Dao rõ ràng vết thương trên người chính mình, vết thương không nặng, nhưng cũng không nhẹ, chẳng lẽ chỉ cần ăn mấy viên đan dược là tốt rồi?

    Diệp Tịch Dao cảm thấy thực kinh ngạc, theo sau hỏi Thúy Châu vài câu, lúc này mới biết, bất đồng với thế giới cũ, đại lục Lăng Vân cũng thịnh hành trung y, coi trọng việc chẩn đoán bằng phương pháp nhìn, nghe, hỏi, sờ, nhưng trị liệu phương pháp cũng chỉ có một, ngoài việc là cũng sắc thuốc ra, nhưng so với cái này còn có cả luyện chế đan dược. Về phần châm cứu gì đó, nghe cũng chưa nghe qua.

    Chính là đan dược này không phải ai cũng có thể luyện chế. Ngoài việc phải kiên trì luyện chế ra, còn cần phải là linh giả với thiên phú hỏa hệ. Cho nên tại thế giới này, có một loại nghề nghiệp vô cùng đặc thù, luyện dược sư.

    Đời trước Diệp Tịch Dao trải qua thời kỳ mạt thế, nguyên bản xuất thân từ gia tộc y dược, chỉ cần không phải người đã chết, hễ còn một hơi, sẽ không có việc nàng cứu không sống. Đáng tiếc ở mạt thế, thiên tài y học như nàng không cần phải cứu người, mà đặc biệt lại hiểu thấu lòng người, cho nên trải qua một lần lai một lần phản bội, hãm hại, lợi dụng lúc sau, mới khiến cho Diệp Tịch Dao bỏ qua lòng lương thiện, biến thành một người máu lạnh vô tình.

    Nhưng đồ vật gì nếu đã khắc vào trong xương cốt thì sẽ không quên. Cho nên khi nghe Thúy Châu giải thích, Diệp Tịch Dao cầm viên đan dược lên nhìn, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

    Còn tưởng rằng có bao nhiêu thần kỳ, cùng lắm cũng chỉ là phương thuốc dùng để trị nội thương. Đời trước, Diệp Tịch Dao chưa đến bảy tuổi, cũng đã học thuộc làu làu.
     
  3. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 12: Diệp gia không có một phế vật như ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư người có điều không biết. Đừng nhìn luyện dược sư lợi hại như vậy, kỳ thực còn có luyện đan sư so với luyện dược sư lợi hại hơn. Bởi vì luyện đan sư chuyên luyện đan dược, trừ bỏ việc có thể trị bệnh, còn có thể gia tăng linh lực, trợ giúp cho việc tu luyện, quả thực làm cho người ta chạy theo như vịt. Nghe nói lúc trước Tuyên vương điện hạ ở Linh Lung các mua được một viên tuyết linh đan, liền phải bỏ ra ước chừng 20 viên dạ minh châu cộng thêm năm viên đông châu mới mua được, đúng thật là dọa chết người."

    "Sau đó trừ bỏ luyện đan sư, còn có luyện khí sư, chính là người luyện chế linh khí. Linh khí cũng chính là mệnh căn của linh giả, chính là chỉ với một kiện linh khí có phẩm cấp thấp nhất, đều phải có giá một viên dạ minh châu. Nếu linh khí đạt được phẩm cấp thượng phẩm, giá có thể tăng lên gấp ba lần, mà nếu phẩm cấp linh khí thăng lên đến cam giai, kia quả thực so với huyết đan còn đáng giá hơn. Chính là phóng tầm mắt toàn bộ Lê quốc, không nói đến việc có linh khí với phẩm cấp cam giai hay không, riêng linh khí hoàng giai trung phẩm trong tay lão Hầu gia của chúng ta, quả thực chính là báu vật vô giá!"

    "Đáng tiếc mặc kệ là luyện dược sư, luyện đan sư hay vẫn là luyện khí sư, đều phải là linh giả với thiên phú hỏa hệ mới có thể luyện chế. Bởi vậy kim mộc thủy hỏa thổ, năm hệ thiên phú, mạnh nhất chính là hỏa. Mà năm hệ thiên phú cũng phân thành cửu giai, trong đó nhất giai và hai giai là bình thường, tam giai và tứ giai là xuất sắc, nếu qua tứ giai, quả thực đó chính là thiên tài! Cũng giống như tiểu thiếu gia trong phủ chúng ta, năm đó chính là thiên phú lục giai hỏa hệ, cả đại lục Lăng Vân, cũng là trăm năm mới xuất hiện một người, nếu không phải sau đó.."

    Thúy Châu vốn là người hay nói lảm nhảm, mắt nhìn Diệp Tịch Dao còn đang thực sự nghe, nhất thời trong lòng ít đi sự run sợ, liền thao thao bất tuyệt lên. Kết quả không ngừng được miệng, liền nhắc tới tiểu thiếu gia Diệp Vô Trần của phủ Định Quốc hầu.

    Nhưng hôm nay dĩ nhiên Diệp Vô Trần đã trở thành cấm kỵ của cả hầu phủ, mà vừa vặn sau đó, vừa lúc phía sau, chỉ nghe âm thanh "rầm" một tiếng, tiếp theo một tiếng nói thô bạo, đồng thời từ cửa truyền tới:

    "Tiện tì từ đâu ra, ai bảo ngươi trong này lắm mồm? Người tới, mang ra ngoài đánh cho ta!"

    Thúy Châu chỉ là nghĩ muốn lấy lòng Diệp Tịch Dao, nhưng lại không nghĩ tới, đúng lúc bị Diệp Vô Trần bắt được.

    Mà lúc này vừa dứt tiếng, hai người tùy tùng của hầu phủ liền bước nhanh mà đến, một phen bắt lấy Thúy Châu liền kéo ra bên ngoài.

    Thúy Châu cả người đều bị dọa đến choáng váng, thẳng đến lúc bị mang ra khỏi gian phòng, mới phục hồi tinh thần lại lớn tiếng xin tha, đồng thời hướng Diệp Tịch Dao hô cầu cứu mạng.

    Tuy Diệp Tịch Dao là một người máu lạnh, nhưng tưởng tượng đến việc Thúy Châu bị đánh đến tàn phế, nếu đổi lại một người khác hầu hạ, thì chính mình không dễ biết được nhiều thông tin như vậy, Diệp Tịch Dao nằm ở trên giường nháy mắt cái miệng nhỏ phiết một bên, con người trừng lớn giống như kích động, sau đó vươn cánh tay ra ngoài:

    "A.. Thúy Châu, Thúy Châu, ta muốn Thúy Châu.."

    "Câm miệng!"

    Diệp Vô Trần năm nay vừa mới mười sáu tuổi, ngũ quan tuấn mỹ mang theo một ít trẻ con đặc biệt có nhuệ khí, nhưng giữa ánh mắt lại dữ tợn thô bao đế dọa người. Lúc này ngồi ở trên xe lăn, nhìn Diệp Tịch Dao nháo khóc không ngừng, tiếp theo di chuyển xe lăn, đi đến bên giương:

    "Diệp Tịch Dao, ngu ngốc cũng phải có giới hạn, Thẩm gia là cái thứ gì, ngươi vô duyên vô cớ bị đánh mà không biết đánh lại? Cho dù đầu óc không sử dụng được tốt, nhưng chung quy vẫn phải nhớ rõ thân phận chính mình, đường đường là Đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu, thế nhưng trong hoàng cung bị người hành hung cho đến trọng thương.. Ha hả, thực sự là vô cùng mất mặt! Diệp gia chúng ta không có một người phế vật ngu xuẩn như vậy!"
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09012 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng chín 2022
  4. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 13: Tiểu đường đệ phẫn nộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm thanh Diệp Vô Trần lạnh như đao, đáy mắt còn hơi có tính trẻ con, lúc này lại không có gì ngoài việc không kiềm nén được sự dữ tợn, giống như là vì Diệp Tịch Dao, cũng giống như là vì Thẩm gia. Dịch Tịch Dao giống như đã bị dọa, ngơ ngác mà sửng sốt xuống, nhưng trên mặt còn mang theo nước mắt, bỗng nhiên ngây ngô cười ha hả đứng lên:

    "Ha hả.. Thẩm gia tỷ tỷ trên mông có nốt ruồi đen, có nốt ruồi đen, ha hả.."

    Diệp Tịch Đạo tuy rằng ngốc, nhưng nói chuyện lại vẫn rất rõ ràng, Diệp Vô Trần vốn là vẻ mặt âm trầm, quả nhiên liền giật mình, tiếp theo "đằng" một chút, cả khuôn mặt đều đỏ. Lên!

    "Ngươi, ngươi nói cái gì đấy? Đừng quên thân phạn của ngươi!"

    Từ lúc nửa năm trước gặp chuyện không may, Diệp Vô Trần liền đóng cửa không ra. Cho đến buổi tối hôm nay, hắn mới biết được chuyện ngốc tử nhà mình bị người của Thẩm gia ra tay đánh tàn nhẫn. Nhưng Diệp Vô Trần chỉ nghe nói Diệp Tịch Dao bị đánh, nhưng cụ thể thế nào, còn có lúc sau một trận khôi hài, hoàn toàn căn bản không biết gì cả, bởi vậy trước mắt tự nhiên không hiểu ý tứ trong
    lời nói của Diệp Tịch Dao.

    "Ha hả.. Thẩm gia tỷ tỷ, a, chính là trên mông của Thẩm gia tỷ tỷ có nốt ruồi đen, ha hả, tất cả mọi người đều thấy được, ha hả.."

    Lúc này Diệp Vô Trần đã hiểu. Quả nhiên vẻ mặt lập tức thay đổi, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm Diệp Tịch Dao, hỏi:

    "Chuyện này là sao? Sao ngươi lại biết được chuyện này?"

    "Cái kia Thẩm gia tỷ tỷ đánh ngươi là ai? Thẩm Phi Yến, vẫn là Thẩm Vân Sống?"

    "Phi Yến tỷ tỷ, là Phi Yến tỷ tỷ xinh đẹp.. Ô ô, đau quá, ta đau quá, a, ô ô.."

    Nói xong, Diệp Tịch Dao đang ngây ngô cười bỗng nhiên khóc lên, tiếp theo tới gần bên tai Diệp Vô Trần, thần thần bí bí nhỉ giọng nói:

    "Trần Trần, ta nói với ngươi cái này nga, Vân Song tỷ tỷ rớt vào trong ao hoa sen, phù phù thật một tiếng, ha hả.."

    Dứt lời, Diệp Tịch Dao liền ngoan ngoãn nằm xuống, tiếp theo cũng không phản ứng lại Diệp Vô Trần, mà một hồi cười, một hồi khóc giống như lâm vào thế giới của chính mình, tự nói lẩm bẩm..

    Khi nghe được nội tình như vậy, Diệp Vô Trần nhất thời tức giận hai mắt muốn nứt ra, lập tức chuyển độn xe lăn liền xông ra ngoài, rốt cuộc Diệp Vô Trần vẫn không phát hiện, ngay khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, vốn nữ nhân còn nằm trên giường, ngây ngô cười nỉ non, nháy mắt vẻ mặt chợt tắt, thản nhiên liếc nhìn cửa phòng một cái, khóe môi lập tức gợi lên, lộ ra một mạt mỉm cười quỷ dị đến cực điểm..

    **

    Sau khi tiểu đường đệ cất bước đi, lúc sau Diệp Tịch Dao lại kêu Thúy Châu tiến vào, tiếp tục nói bóng gió, lập tức thăm dò không ít sự tình nơi này.

    Đại lục Lăng Vân, nhiều quốc gia mọc lên, là nơi tôn thờ kẻ mạnh. Mà Lê quốc này bất quả chỉ là một cái tiểu quốc ở giữa, thậm chí ngay cả một phương thế lực đều không có. Lúc đó vẫn là phải nhờ vào Diệp gia mở mang bờ cõi mới có được, hai chữ Định Quốc, cũng vì vậy mà xuất hiện.

    Mà cái gọi là cường giả, kỳ thực chính là linh giả tu luyện linh lực. Đứa nhỏ ở đại lục Lăng Vân, từ mười tuổi đã bắt đầu đi thí nghiệm thiên phú ở thiên thạch. Tiên phú kim mọc thủy hỏa thổ, cửu giai có năm hệ, sau khi thí nghiệm xong, sẽ tự động kích hoạt linh khí, lúc đó đã có thể bắt đầu tu luyện.

    Nhưng không phải mỗi người tu luyện đều thành linh giả, người tu luyện phân thành ba cấp bậc, thẳng đến khi tu luyện đột phá ba cấp, mới có thể trở thành linh giả.

    Tiếp theo mỗi linh giả đều phải lựa chọn một cái quan trọng để tu luyện: Võ tu, linh tu, toàn bộ đều tu.
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09012 người khác thích bài này.
  5. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 14: Linh mạch không thể tu luyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Võ tu, danh như ý nghĩa, chính là phương hướng tu luyện lấy việc công kích ra bên ngoài là việc chính; linh tu, là tu luyện tăng lên linh lực, luyện linh tu có thể thúc giục thiên phú của thuộc tính, chẳng hạn như linh tu có thiên phú hệ hỏa, có thể trở thành luyện dược sư, luyện đan sư, thâm chí là luyện khí sư, mà linh tu thiên phú hệ mộc, có thể làm cho thực vật sinh trưởng; mà các hệ còn lại thì ít người chú ý đến.

    Nhưng linh tu lại có một chỗ trí mạng đó là không có lực công kích, hơn nữa ngoại trừ thiên phú hệ hỏa, tương lai có thể trở thành luyện đan sư, luyện khí sư, làm cho người ta chạy theo như vịt, mặt khác các linh tu có thiên phú thuộc tính khác đều không quá quan trọng.

    Cho nên ở đại lục Lăng Vân, việc lựa chọn võ tu là nhiều nhất, linh tu thì ít hơn. Nhưng trên thực tế, tu luyện linh tu hay là võ tu cũng không dễ dàng, nói gì đến việc tu luyện cả hai cùng một lúc?

    Cuối cùng nếu đã không có kết quả, võ tu không đến đâu, linh tu cũng không xong, chi bằng chuyên tâm tu luyện một cái. Bởi vậy, đừng nói là Lê quốc, chính là phóng tầm mắt ra ngoài đại lục, đều không có một người ngu ngốc nào đồng thời tu luyện cả hai cái!

    Mặc kệ linh giả tu luyện là linh tu hay vẫn là võ tu, đều chia thành bảy cấp bậc tương ứng với các màu, xích chanh hoàng lục thanh lam tử. Mỗi một cấp bậc lại phân thành sơ kỳ, trung kỳ với ba giai đoạn. Chính là ở đại lục vẫn chưa có mấy ai là linh giả tím giai, giống như ở Lê quốc, cũng chỉ có lão Hầu gia Diệp Hồng, bất quá cũng chỉ mới tu luyện đến thanh giai trung kỳ mà thôi.

    Về phần nguyên chủ, linh mạch ngay cả cấp bậc thấp nhất cũng không tu luyện được. Loại sự tình này vô cùng hiếm thấy, trăm năm gần đây ở đại lục Lăng Vân, đều không có xuất hiện lấy một người, bởi vậy nguyên chủ mới trở thành trò cười cho toàn bộ đại lục, hoàn toàn là một người phế vật.

    Nhưng hôm nay, Diệp Tịch Dao – một người đã hoàn toàn thay đổi về linh hồn, sao có thể chấp nhận? Phế vật? Phế vật thì như thế nào? Cho dù là phế vật, nàng cũng có thể đem đám người khinh thường mình, một đám đều bóp chết!

    Chính là, thân thể này.. Thật là không thể tu luyện sao?

    Cho nên sau khi đem Thúy Châu đuổi đi, ban đêm đó, Diệp Tịch Dao liền thay đổi y phục, che lại khuôn mặt, lặng lẽ ra khỏi hầu phủ.

    **

    Giờ tý, trên Lăng Vân đài, trước hoàng cung Lê quốc.

    Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị sớm, nhưng trước mắt khi bước đến giữa Lăng Vân đài, Diệp Tịch Dao vẫn vô cùng kinh ngạc.

    Chỉ thấy, ở giữa Lăng Vân đài, có năm cột đá màu đen đứng sừng sững. Mỗi cái ước chừng cao đến ba trượng, mà ở phía trên cột đá, ở một bên còn trưng bày một viên thạch cầu có đường kính ước chừng là ba thước, trong bóng đêm, giống như năm ác thần, đứng thẳng hướng về phía bầu trời, khí thế bức người.

    Nhưng khi tiến lên nhìn kỹ, thế nhưng lại phát hiện năm cái cũng không phải cột đá, mà là trụ thủy tinh hoàn toàn trong suốt. Hơn nữa, phía mặt trên mỗi khoảng cách, còn có các khớp xương được chạm khắc tương tự nhau, đại biểu cho thiên phú cửu giai. Lại xuống phía dưới có các hoa văn được điêu khắc với những hình tượng khác nhau, có lúc là ngọn lửa, có khi là dây leo, còn có cả hình giọt nước.. Hiển nhiên mỗi cái trụ thủy tinh là tượng trưng cho một loại thiên phú thuộc tính.

    Mà ở phía trước năm trụ thủy tinh, còn có một tượng người cao lớn đứng sừng sững. Mặt trên là hoa văn điêu khắc tinh xảo, ở giữa là bàn tay lớn nhỏ của nam nhân nhô lên thành một hình tròn, mặt trên vuông vức bóng loáng, rồi lại ẩn ẩn lộ ra một tia thần bí không nói nên lời.

    Đây là.. Thiên phú thạch?

    Ánh mắt Diệp Tịch Dao hơi nheo lại, lập tức trái phải đánh giá qua, sau đó dựa theo trí nhớ trong đầu, đưa tay đặt lên khối thạch bích trên thiên phú thạch!

    Một phút đồng hồ

    Hai phút

    Thời gian cứ thế một chút trôi qua, nhưng thiên phú thạch vẫn không có xuất hiện một tia phản ứng. Cứ như vậy, Diệp Tịch Dao thực sự cảm thấy có chút nản lòng, tại lúc mà nàng muốn thu tay lại, thì bỗng nhiên Lăng Vân Đài phát ra tiếng ầm vang..

    **

    "Giai" : Tương đương với "cấp bậc"

    "Xích chanh hoàng lục thanh lam tử" : Đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh đen, xanh lam, tím
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09012 người khác thích bài này.
  6. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 15: Gặp lại nam nhân bạch y thần bí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Động đất?

    Diệp Tịch Dao hoảng sợ, tức khắc muốn lui về phía sau, nhưng tay của nàng, có làm sao lại cũng không thể bỏ ra khỏi thiên phú thạch. Mà đúng lúc này, dường như từ sâu trong linh hồn phảng phất sự đau đớn, giống như dời non lấp biển đánh úp lại Diệp Tịch Dao.

    Tiếng ầm vang càng lúc càng lớn, thẳng đến khi Lăng Vân đài hoàn toàn lay động, xung quanh các hoa văn trên thạch được chạm trổ bắt đầu rào rạc rơi xuống. Diệp Tịch Dao thống khổ đến mức nhắm cả hai mắt lại, tùy ý để cho linh hồn tùy tiện bị xé rách đến đau đớn, lan rộng ra cả thân thể.. Thẳng đến thời khắc thống khổ đạt đến cực điểm, Diệp Tịch Dao vẫn cố chấp chịu đựng đau nhức, chỉ nghe bên tai "ầm" một tiếng nổ mạnh, lúc này Diệp Tịch Dao mới hoàn toàn mất đi ý thức..

    Cả kinh thành cũng bị một tiếng nổ mạnh này làm chấn động run lên.

    Trong lúc mọi người đang trong thời điểm mơ màng ngủ bị làm cho bừng tỉnh, thì Lê quốc cách Lăng Vân Đài không xa, lúc này quốc chủ Lê quốc bị chấn động tới mức kém chút nữa là rơi xuống từ trên long sàng!

    "Sao lại thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đang phát sinh?"

    Mộng đẹp bị đánh gãy, vẻ mặt của quốc chủ Lê quốc vô cùng tức giận. Tùy tùng gác đêm bị dọa đến chân mềm nhũn, vội vàng lên tiếng nói:

    "Bệ hạ thứ tội, nô tài không biết, nhưng nghe âm thanh, hình như là từ bên Lăng Vân đài truyền đến.."

    "Vậy còn không mau gọi người đi xem xét?"

    "Dạ dạ dạ, nô tài liền, liền gọi người đi xem, liền gọi người đi xem!"

    Sau đó chỉ trong một khắc, một người thị vệ vội vã từ bên ngoài chạy vào, nói:

    "Hồi bẩm bệ hạ, vừa nãy là tiếng vang từ hướng Lăng Vân đài truyền đến. Ty chức đã xem xét qua, kia chắc là có người đi tới Lăng Vân đài.."

    "Vậy đó có quan hệ gì với tiếng vang kia?"

    Phải biết rằng, âm thanh vừa mới nổ kia, có thể so với sấm sét giữa trời quang, địa long xoay người, cũng không phải động tĩnh bình thường có thể so sánh. Mà Lăng Vân đài ngoại trừ thiên phú thạch ra, cũng không có cái gì. Hơn nữa, đó vốn là địa phương dùng để thí nghiệm thiên phú, ngày thường cũng không có ít người lui tới, đếm không hết, nhưng tại sao bây giờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?

    Quả thực là không sao có thể hiểu được!

    Sắc mặt của quốc chủ Lê quốc càng phát ra khó coi, thị vệ kia có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng, thấp giọng đáp lời:

    "Ty chức vô dụng, cụ thể chuyện gì vừa mới xảy ra, ty chức cũng không rõ ràng, nhưng thời điểm ty chức đi đến Lăng Vân đài thì phát hiện, năm cái trụ thủy tinh trước thiên phú thạch thế nhưng.. Thế nhưng toàn bộ lại vỡ nát!"

    **

    Diệp Tịch Dao có một giấc mộng thật dài.

    Trong mộng, nàng xem được đời trước, khi đó tương lai của nàng đang rộng mở trước khi mạt thế đến, sau đó chính là lạnh lùng vô tình trọng thời kỳ mạt thế, sau đó lại là một phế vật ngu dại ở đời này, trời sinh không thể tu luyện, nhưng nàng không tin đây chính là sự thật, ban đêm liền lén lút chạy đến Lăng Vân đài, nghĩ là chính bản thân đi xác nhận một chút, kết quả..

    Kết quả?

    Trong nháy mắt, Diệp Tịch Dao mở mạnh hai mắt, nhưng sau đó lại không khỏi ngây ngẩn cả người.

    Bởi vì nàng nhớ kỹ, rõ ràng chính mình đi tới Lăng Vân đài để thí nghiệm thiên phú, kết quả lại phát sinh nổ mạnh. Thậm chí cho tới bây giờ vết tích của vụ nổ mạnh khi quăng nàng xuống mặt đất vẫn còn để lại, làm sao hiện tại lại về tới phòng mình rồi?

    Này.. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào có người phát hiện được chính nàng, rồi lại đem nàng về đây? Hay là, từ đầu đến cuối có người luôn theo dõi nàng?

    Nghĩ đến đây, cả người Diệp Tịch Dao đều căng chặt lên. Trong bóng đêm, ánh mắt sắc bén quét đến khoảng không trong phòng, nhưng cái gì cũng không phát hiện được.

    Nhưng tại lúc này, một ánh nến bỗng sáng lên trong phòng, Diệp Tịch Dao cả kinh, tiếp theo một giọng nam chậm rãi vang lên ở bên tai:

    "Diệp cô nương mấy ngày không gặp, vết thương trên người đã tốt~?"
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09012 người khác thích bài này.
  7. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 16: Thuốc súng nổi lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm thanh kia ôn nhuận dễ nghe, giống như là được tắm trong gió xuân, nhưng giờ khắc này, này Diệp Tịch Dao lại nghe vô cùng khủng bố, giống như ác ma từ địa ngục!

    Nháy mắt cả người Diệp Tịch Dao cả người căng chặt lên, theo phản xạ tính quay đầu lại, tiếp theo liền thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

    Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, môi mỏng lạnh nhạt, ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ, điêu luyện sắc sảo giống như được trời ban ân.. Mà kia, một thân y phục trắng như tuyết, tùy ý ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, rồi lại lộ ra một phần tao nhã không nói nên lời; đang lẳng lặng nhìn chính nàng, trên mặt còn mang theo sự nhã nhặn cùng với ý cười ôn hòa độc nhất vô nhị.

    Là hắn!

    Liếc mắt một cái, Diệp Tịch Dao liền nhận ra đối phương, đây chính là nam nhân áo trắng mà nàng đã gặp được lúc sáng ở hoàng cung.

    Diệp Tịch Dao có thể nhớ kỹ hắn, không phải vì bề ngoài của hắn tao nhã vô song, mà là cả người hắn phát ra sự thô bạo, huyết tinh cùng áp bách làm cho người ta sợ hãi.

    Giống như giờ khắc này, tuy vẻ mặt của hắn là ý cười, nhã nhặn, ôn hòa có lễ độ, nhưng Diệp Tịch Dao vẫn cảm thấy có một cỗ nguy hiểm không nói nên lời.

    Chính là giờ đây Diệp Tịch Dao không rõ, hắn vì sao lại ở chỗ này?

    Chẳng lẽ.. Là hắn đem chính mình từ Lăng Vân đài mang về đây?

    Trong phút chốc, tâm tư Diệp Tịch Dao xoay chuyển trăm lần, nhưng trên mặt vẫn giả vờ kinh ngạc đến ngây người một chút, tiếp theo liền giống như mơ mơ màng màng ngây ngô cười ha hả đứng lên:

    "Ha hả.. Tiên nữ tỷ tỷ, là tiên nữ tỷ tỷ.. Tiên nữ tỷ tỷ tới đây là để xem Dao nhi sao?

    Lấy bất biến ứng vạn biến, Diệp Tịch Dao hiển nhiên sẽ không để lộ ra dấu vết. Mà giờ đây nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch đang tươi cười trước mặt, Lạc Cửu Thiên mày kiếm cũng không khỏi động, nói:

    " Đương nhiên! Ngày đó vết thương trên người Diệp cô nương, thực sự là nhìn vô cùng dọa người, làm tại hại không ngừng lo lắng, cho nên đêm nay mới cố ý tiến tới thăm.. "

    Nói tới đây, Lạc Cửu Thiên hơi dừng một chút, tiếp theo ý cười trên mặt lại càng sâu sắc:

    " Nhưng xem ra, là tại hạ lo lắng dư thừa, dù sao ở Lăng Vân đài nháo ra động tĩnh lớn như vậy, không phải người bình thường nào cũng có thể làm.. Ngươi nói đi Diệp cô nương~! "

    Đã nói tới nước này, Diệp Tịch Dao cũng không thèm diễn nữa, lập tức vẻ mặt thay đổi:

    " Ngươi muốn như thế nào? "

    Tiếng nói trực tiếp lạnh như băng mà vô tình. Diệp Tịch Dao trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Lạc Cửu Thiên cũng không cấm nao nao, nhưng trong giây lát, hai mắt liền chợt lóe, đáy mặt xinh đẹp hiện lên một mạt nghiền ngẫm, đồng thời đem lí do thoái thác bên miệng tùy ý chuyển thành:

    " Diệp cô nương cảm thấy như thế nào đây? "

    " Ta cảm thấy hiện canh giờ cũng đã tối muộn, công tử vẫn là rời đi mới tốt. "

    " Ha hả~, nhưng tại hạ cảm thấy, trước nên giúp cô nương kêu đại phu tới, dù sao phía trước.."

    Trong lời nói của Lạc Cửu Thiên ẩn ẩn lộ ra một cỗ hương vị uy hiếp, nhưng tươi cười trên mặt lai càng phát ra như tắm gió xuân, ôn hòa làm cho người ta say mê. Nhưng Diệp Tịch Dao vẫn không lay động, ánh mắt như đao, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, trầm mặc không nói.

    Trong lúc nhất thời, căn phòng mờ tối lại lạnh ngắt như tờ, trong không khí lại ẩn ẩn tràn ra một cổ hương vị khẩn trương. Tại lúc này một khắc, bỗng nhiên Diệp Tịch Dao câu lên khóe môi, hiếm khi nở nụ cười.

    Tươi cười kia vô cùng ảm đạm, nhưng nháy mắt làm cho khuôn mặt vốn đang lạnh băng lại hóa thành thiên kiều bá mị, làm cho người ta khó có thể không xiêu hồn lạc phách. Lạc Cửu Thiên nhất thời giật mình, mà đúng lúc này, Diệp Tịch Dao liền nhanh như chớp lấy ra chủy thủ được giấu ở dưới gối, không nghĩ ngợi liền trực tiếp hướng về phía Lạc Cửu Thiên đánh tới!

    Không ai có thể uy hiếp chính nàng, mặc kệ là quá khứ hay vẫn là tương lai.
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09011 người nữa thích bài này.
  8. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 17: Ta thích!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên người Diệp Tịch Dao sát khí lập tức dao động lên, thân thủ nhanh như chớp, trong khoảnh khắc liền tấn công tới Lạc Cửu Thiên. Trong lúc chủy thủ đã có thể sắp sửa cắt qua cổ của đối phương, nhưng nháy mắt liền bị chặn lại.

    Chỉ thấy chủy thủ bị chặn lại bởi hai ngón tay trắng nõn thon dài của đối phương!

    Diệp Tịch Dao liền cả kinh, lập tức buông tay, chủy thủ rơi xuống, tiếp theo năm ngón tay tạo thành trảo, hướng tới cổ của Lạc Cửu Thiên mà chộp tới!

    Nhưng chưa kịp chạm vào cổ của đối phương, thì Diệp Tịch Dao chỉ thấy cổ tay truyền đến một trận đau xót, tiếp theo cả người liền bị kiềm chế.

    "Ha hả~, tính tình của Diệp cô nương thật lớn. Bất quá đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy, cũng không phải là đạo đãi khách a~!"

    Bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa, nháy mắt Diệp Tịch Dao sắc mặt lạnh như băng. Mà lúc ban ngày bị nội thương, vừa mới đây lại bị thiên phú thạch chấn động, lục phủ ngũ tạng nhất thời quay cuồng, phút chốc một cỗ tanh ngọt trong cuống họng muốn trào ra.

    Lúc này sắc mặt Diệp Tịch Dao trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng nhìn Lạc Cửu Thiên trước mắt, tiếp theo liền mạnh mẽ nhấc chân đá hắn một cước!

    Lạc Cửu Thiên vẫn đang ngồi trên ghế, lại đang giữ lấy tay của Diệp Tịch Dao, tuy rằng phát hiện hành động của Diệp Tịch Dao, nhưng khoảng cách quá gần nên không thể né tránh, lập tức vừa vặn liền bị đá!

    Nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười của Lạc cửu Thiên lập tức trầm xuống. Mà giờ đây Diệp Tịch Dao đã không nhịn được, một tia máu tươi cứ thế từ đôi môi theo khóe miệng chảy xuống.

    Yên tĩnh giống như chết, quỷ dị lại nguy hiểm.

    Ánh mắt Diệp Tịch Dao không thay đổi, như trước vẫn lạnh lùng nhìn Lạc Cửu Thiên, mà Lạc Cửu Thiên vẫn đang nhìn nàng, thẳng đến một lúc sau, Lạc Cửu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, hơi thở bạo ngược biến mất vô tung, khuôn mặt tuấn mỹ khôi phục lại giống như phía trước, tươi cười ôn hòa như xuân.

    Trong nháy mắt, Diệp Tịch Dao cũng bị lay động bởi nụ cười kia, phía sau không đợi nàng phục hồi lại tinh thần, liền thấy Lạc Cửu Thiên đưa tay vào trong lòng lấy ra vật gì đó, sau đó trực tiếp nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đồng thời trên tay dùng sức, đem Diệp Tịch Dao ôm vào trong ngực, nói:

    "Móng vuốt sắc bén như vậy, cũng không phải là chuyện gì tốt. Bất quá.. Ta thích~!"

    Lạc Cửu Thiên vừa nói, một tay nâng lên lau nhẹ khóe miệng Diệp Tịch Dao, đem máu đỏ tươi chói mắt kia lau đi. Tiếng nói kề sát bê tai, đã không giống như phía trước ôn hòa, mà giờ đây đã thay đổi môt cách dị thường vừa mị hoặc, rồi lại vừa lộ ra nguy hiểm cùng quỷ dị đến tột cùng.

    Trong lòng Diệp Tịch Dao run lên, tiếp theo muốn giãy giụa, nhưng lại thấy thân thể mình được buông lỏng, quay đầu lại, dĩ nhiên phát hiện Lạc Cửu Thiên đã biến mất không thấy tăm hơi.

    Lạc Cửu Thiên đi rồi, Diệp Tịch Dao rốt cuộc cũng thở ra một cách nhẹ nhàng, vừa muốn đứng dậy, nháy mắt lại tê liệt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

    Tới thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Tịch Dao mới thanh tỉnh lại.

    Ngực vẫn âm ỉ đau, nhưng thương thế cũng đã tốt lên rất nhiều, lúc này, Diệp Tịch Dao mới biết được, đan dược tối qua Lạc Cửa Thiên đưa cho nàng chính là dùng để trị liệu nội thương.

    Diệp Tịch Dao không biết chính xác đó là cái gì, nhưng nhìn hiệu quả, nhất định không phải vật phàm, ít nhất không ngừng bỏ xa tám con phố đan dược mà Chu đại phu đã để lại.

    Điều này làm cho nàng cảm thấy không thể tin được, lại càng không đoán ra rốt cuộc Lạc Cửu Thiên muốn làm gì. Chính là làm cho Diệp Tịch Dao cảm thấy nghi hoặc hơn là, tối hôm qua ở thiên phú thạch, đang trong thời điểm nàng thí nghiệm thiên phú, nhưng vì cái gì bỗng nhiên trụ thủy tinh lại nổ mạnh?

    Dù sao, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, thân thể này hẳn là không thể tu luyện mới đúng, chính mình hôm qua tới Lăng Vân đài là để xác nhận một chút, sau đó mới hết hi vọng, nhưng vì sao kết quả lại như vậy?

    Chẳng lẽ thân thể hiện tại này của nàng.. Không phải không thể tu luyện?

    Nghĩ đến đây, nháy mắt ánh mắt Diệp Tịch Dao liền sáng lên, lập tức ngưng thần, chậm rãi cảm nhận biến hóa của thân thể.

    Nhưng thời điểm bắt đầu vẫn không có phản ứng, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng ẩn ẩn truyền đến đau đớn. Nhưng chậm rãi, Diệp Tịch Dao lại cảm nhận được bên trong thần thức, thế nhưng như có như không một cỗ sương mù.
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09011 người nữa thích bài này.
  9. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 18: Cáp Địch Tư!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sương mù kia rất kỳ quái, phiêu phiêu mênh mông mờ ảo, bụi mù mịt, sau đó càng ngày càng lớn, tiếp theo một trận nổ mạnh, lòe ra một trận ánh sáng, một cỗ lực lượng dời non lấp biển, làm chấn động cả người Diệp Tịch Dao, đặc biệt là lục phủ ngũ tạng!

    Song song cùng với đó là linh hồn như bị xé rách, lập tức làm cho Diệp Tịch Dao đau đớn muốn ngất đi.

    **

    Đau đớn tới mau, đi cũng mau, Diệp Tịch Dao cũng không có thời gian lo lắng, vội vàng bình tĩnh ngưng thần, lại đi tra xét thần thức. Tại ngay lúc này, chỉ thấy một trận ánh sáng lóe lên, sau đó phù phù một tiếng, một người nho nhỏ xuất hiện trước mắt Diệp Tịch Dao!

    Diệp Tịch Dao ngẩn ra, theo sau nhìn kỹ, lại phát hiện đứng trước mặt mình, dĩ nhiên là một tiểu nam hài!

    Tiểu nam hài vóc dáng không cao, nhìn trái phải bất quá cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi. Ngũ quan vô cùng đáng yêu, nhất là cặp mắt đang chớp chớp vừa to vừa sáng long lanh kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, làm người ta liếc mắt một cái hận không thể nhào nặn một phen!

    Mà trên mặt của hắn, vừa soái lại vừa tàn bạo. Trên thân mặc một cái áo sơ mi màu đen bó sát người, còn có áo khoác màu đen bằng da khoác bên ngoài; phía thân dưới cũng được mặc bởi một cái quần màu đen, đai lưng trên eo lại là một dây xích được trang trí bởi một bộ xương khô, thậm chí đôi tay cũng được bao bọc bởi một đôi bao tay màu đen..

    Nhưng so sánh với những cái đó, dọa người hơn nữa là, trên đầu của tiểu nam hài, lại mang lê một vương miện màu đen vô cùng khí phách. Bốn phía của vương miệng lại được khảm bởi nhiều đá quý hoa mỹ, chỉ ở giữa vương miệng, lại có một cái trứng phượng hoàng đỏ đứng sừng sững.

    "Ngươi là ai?" Diệp Tịch Dao hỏi.

    Âm thanh của Diệp Tịch Dao thực bình tĩnh, nhưng một đôi mắt gắt gao lại nhìn tên tiểu tử trước mắt, nháy mắt cũng không nháy mắt. Nhưng vừa nhe lời này, tiểu nam hài lại dương dương đắc ý tươi cười, sau đó ôm cánh tay, nâng cằm lên vênh váo đến hai trăm năm mươi tám vạn lần, hỏi lại:

    "Ngươi hỏi tên của tiểu gia ta sao?"

    Diệp Tịch Dao: "..."

    "Hảo~! Xem ngươi thành tâm như vậy, ta đây tính tình tốt sẽ hảo ý nói cho ngươi biết.."

    Nói tới đây, tiểu nam hài còn cố ý dừng một chút, sau đó xoay xoay thân mình, càng phát ra khí thế ngất trời, nói:

    "Nghe cho thật kỹ, ta tên gọi: Cáp, Địch, Tư!"

    Diệp Tịch Dao: "..."

    Một trận yên tĩnh!

    ".. Ngươi là ai?" Diệp Tịch Dao hỏi lại lần nữa.

    Tiểu nam hài giờ đây liền phát hỏa. Đôi mắt long lanh trừng lên, đối diện với Diệp Tịch Dao liền lặp lại một lần nữa:

    "Cáp Địch Tư, ta gọi là Cáp Địch Tư!"

    Diệp Tịch Dao lúc này mới có phản ứng, lập tức từ trên giường xuống, đi tới trước mặt tiểu nam hài, sau đó một phen nắm lấy cổ áo tiểu nam hài, đi tới cửa, tiếp theo chính là một cước, nháy mắt đem tiểu nam hài đá bay ra bên ngoài!

    "Ta xem ngươi chính là cáp sĩ kì!"

    Dứt lời, Diệp Tịch Dao liền muốn xoay người vào trong. Mà bị đá bay ra ngoài, tiểu nam hài giờ đây đang ở một tư thế chó gặm phân, nhất thời liền bùng nổ, chà xát từ trên mặt đất nhảy dậy, sau đó tức đến sùi bọt mép, quát:

    "Ngươi là đồ nữ nhân chết tiệt, thế nhưng gọi ta là cáp sĩ kỳ? Ta là Cáp Địch Tư, Cáp Địch Tư đó biết không? Cáp Địch Tư! Không phải cáp sĩ kỳ!"

    Tiểu nam hài tức giận đến điên rồi. Hắn đường đường là Ám hoàng linh giới, thế nhưng bị một nữ nhân nói thành cẩu? Thật sự là, thật sự là.. A, tức chết hắn!

    Diệp Tịch Dao chỉ hừ lạnh một tiếng, theo sau tiểu nam hài vừa muốn rít gào, liền một phen nắm lấy hai má của hắn, tạo thành miệng cá vàng.

    "Tiểu tử kia, ta có hay không chết, nhưng dù ta có chết, cũng nhất định mang ngươi theo, không tin ngươi cứ thử xem."

    "Ươi uông ay, ươi à ồ ữ ân ông ó ương âm, ế ưng ược ãi ẻ on.." (ngươi buông tay, ngươi là đồ nữ nhân không có lương tâm, thế nhưng ngược đãi trẻ con)

    "Ngược đãi trẻ con? A.. Ngươi nói ta!"
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09011 người nữa thích bài này.
  10. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tịch Dao chính là người đã trải qua lúc mạt thế, đừng nói là đứa nhỏ, chính là trẻ con, nàng cũng có thể không chút do dự mà xuống tay. Cho nên tiểu nam hài trước mặt Diệp Tịch Dao, chính là một xíu biện pháp cũng không có. Cuối cùng nhìn tên tiểu tử kia sắp bị tức đến khóc, Diệp Tịch Dao mới nắm lấy tay hắn kéo vào lại trong phòng, sau đó lạnh lùng hỏi lại lần nữa:

    "Nói đi, đến tột cùng ngươi là ai, từ đâu tới đây?"

    Đồng dạng là một vấn đề, nhưng trải qua phía trước bị một phen giáo huấn, tiểu nam hài tức giận muốn chết, cũng không dám lại bày ra bộ dáng kiêu ngạo, cuối cùng chỉ có thể ủy khuất phiết miệng nhỏ, thành thật nói.

    Nhưng đợi tiểu nam hài nói xong, tuy rằng Diệp Tịch Dao ngoài mặt không sứt mẻ, nhưng trong lòng lại là biển to sóng lớn..

    Kỳ thật ở mạt thế đời trước, cũng có thời điểm một vài người thức tỉnh dị năng.

    Dị năng này cũng giống như thiên phú ở đại lục Lăng Vân, cũng chia làm kim mộc thủy hỏa thổ, chính là lúc đó, lại có thêm một vài người dị năng bị biến dị, tỷ như hệ lôi, hệ phong, hệ không gian.. vv

    Ngay lúc đó, Diệp Tịch Dao cũng may mắn mà thức tỉnh dị năng, nhưng lại là đồ bỏ, duy nhất là cảm thấy thân thể tốt hơn trước đó, trừ cái đó ra, lại không có mặt khác.

    Cho nên vì sống sót được ở thời kỳ mạt thế, Diệp Tịch Dao đã liều mạng luyện tập công phu, vì rèn luyện tâm lí và tố chất thân thể, đã phải trải qua một lần lại một lần sinh tử. Cuối cùng trở thành một cường giả duy nhất không có dị năng mà sống sót qua thời kỳ mạt thế.

    Bởi vậy, mặc dù khi xuyên tới đại lục Lăng Vân, Diệp Tịch Dao cũng cảm nhận thử qua một lần, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được dị năng, rốt cuộc liền không nghĩ đến nữa.

    Nhưng hôm nay nghe ý tứ của tiểu tử kia, chẳng lẽ..

    "Ngươi nói là, phía trước mạt thế, chính là bởi vì dị năng không hoàn chỉnh, cho nên mới vô dụng như vậy?"

    Chuyện mà nàng xuyên qua, Diệp Tịch Dao vẫn không nói cho bất luận kẻ nào, nhưng tiểu tử trước mắt giống như biết được rất nhiều chuyện. Trong lòng Diệp Tịch Dao vô cùng kinh ngạc, nhưng trước mắt là nàng muốn biết về chuyện tình dị năng. Mà tiểu nam hài nghe vậy, vừa ủy khuất lại vừa ghét bỏ liếc nhìn Diệp Tịch Dao một cái, nói:

    "Đương nhiên, bằng không sao dị năng của ngươi lại vô dụng như vậy? Phải biết rằng ta đây là rất lợi hại!"

    Mười năm a, suốt mười năm, xém chút nghẹn chết hắn. Cũng may hiện giờ rốt cuộc cũng đã hoàn chỉnh.. Hắc hắc, hắn rốt cuộc cũng đã có thể tái xuất giang hồ.

    "Cho nên đơn giản mà nói, ngươi của đời trước, cùng với nguyên chủ của khối thân thể đời này, vốn là một người, nhưng lại ngạnh sinh sinh tách ra làm hai. Bởi vậy dị năng của ngươi thức tỉnh ở thời kỳ mạt thế, cũng không đầy đủ; mà nguyên chủ của khối thân thể này, bởi vì thiếu đi một bộ phận là ngươi, cũng không đầy đủ, cho nên mới không thể tu luyện.

    Hơn nữa trừ bỏ việc không thể tu luyện này ra, ngay cả hồn phách cũng không đầy đủ, cho nên lúc trước mới si ngốc."

    Giải thích xong chân tướng, nháy mắt tâm tình của tiểu nam hài cũng chuyển biến, trở nên đắc ý dạt dào.

    "Nói cách khác, ngươi chính là dị năng của ta, khi mạt thế bắt đầu, liền đi theo ta, nhưng bởi vì không hoàn chỉnh, cho nên mới vẫn không thể ra được?" Diệp Tịch Dao liền suy đoán.

    Nghe vậy tiểu nam hài liền gật đầu, nhưng trên mặt lại có chút mất hứng, còn không đợi hắn kháng nghị, chỉ lại nghe Diệp Tịch Dao hỏi:

    "Tốt lắm, vậy ngươi trả lời một vấn đề cuối cùng của ta, dị năng của ngươi đến tột cùng là cái gì?"

    "Dị năng? Hừ, đừng có dùng cái chữ thấp kém như vậy để hình dung năng lực của ta.. Khụ, nghe đây, năng lực của ta là phi thường lợi hại, cái gì mà thiên phú ngũ hành, ở trong mắt ta chính là rác rưởi! Phải biết rằng, ta chính là Ám hoàng linh giới, mấy cái tiểu lâu la như vậy, đến cả xách giày cho ta cũng không xứng. Không phải chỉ là kim mộc thủy hỏa thổ thôi sao? Một ngón tay của ta cũng đã đủ búng chết bọn họ.. Ai ai ai, ngươi làm gì? Ngươi là nữ nhân chết tiệt, ngươi mau thả ta, bằng không ta.."

    Không đợi tiểu nam hài nói xong, Diệp Tịch Dao đã mở cửa, lại một cước đêm tiểu nam hài đá bay ra bên ngoài.

    Đúng là một tiểu tử nóng ruột, thật là nhiều lời vô ích.
     
    Hanarine, Tiên Nhi, snarry09011 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...