Ngôn Tình [Edit] Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư - Hạ Hiểu Lương

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mộng Sắc, 17 Tháng bảy 2021.

  1. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    [​IMG]

    Ngốc nữ nghịch thiên: Phế vật Đại tiểu thư

    Tác giả: Hạ Hiểu Lương

    Editor: Mộng Sắc

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, huyền huyễn, dị giới, nữ cường


    Tình trạng: Đang cập nhật

    Nguồn truyện: Link

    Lịch đăng: Vì hiện tại bận lịch học nên editor không thể ra truyện nhiều, sẽ cố gắng ra truyện sớm

    Văn án:

    Nàng là thiên tài y học xuất thân từ y học thế gia, tung hoành mười năm trong những ngày mạt thế, liền luyện cho mình một thân máu lạnh vô tình.

    Một thân xuyên qua, trở thành Đại tiểu thư phế vật ngốc tử của phủ Định Quốc hầu bị mọi người khinh thường. Từ đó, phế vật nghịch tập bước trên con đường nguy hiểm. Tay trái y thuật cứu người, chấn hưng gia tộc; tay phải bắt thiên linh, sờ địa bảo, vả mặt tra nam, tiện nữ. Kết quả không nghĩ tới là, chọc tới mỗ yêu nghiệt sống ngàn năm lòng dạ phúc hắc.


    Mục lục

    Từ chương 1 - 100

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1 Phế vật ngốc tử

    Chương 2 Lột sạch bóng (1)

    Chương 3 Lột sạch bóng (2)

    Chương 4 Trò hay!

    Chương 5 Trên mông có nốt ruồi đen

    Chương 6 Một cái tát!

    Chương 7 Không muốn chết liền làm theo lời ta nói

    Chương 8 Ha hả, tiên nữ tỷ tỷ

    Chương 9 Vật nhỏ giảo hoạt

    Chương 10 Lão hầu gia phẫn nộ

    Chương 11 Luyện dược sư

    Chương 12 Diệp gia không có như vậy một phế vật như ngươi

    Chương 13 Tiểu đường đệ phẫn nộ

    Chương 14 Linh mạch không thể tu luyện

    Chương 15 Gặp lại nam nhân bạch y thần bí

    Chương 16 Thuốc súng nổi lên

    Chương 17 Ta thích!

    Chương 18 Cáp Địch Tư!

    Chương 19

    Chương 20 Bị người đánh

    Chương 21 Cứu mạng (1)

    Chương 22 Cứu mạng (2)

    Chương 23 Tìm đường chết (1)

    Chương 24 Tìm đường chết (2)

    Chương 25 Tìm đường chết (3)

    Chương 26 Ngươi không cần hối hận

    Chương 27 Người khác không bỏ, ta liền không rời

    Chương 28 Ngọn lửa màu đen

    Chương 29 Bảo đao

    Chương 30 Không muốn nghĩ sẽ trở thành phế vật liền câm miệng

    Chương 31 Vì sao mà đến (1)

    Chương 32 Vì sao mà đến (2)

    Chương 33 Va chạm, vả mặt ở quỷ thị (1)

    Chương 34 Va chạm, vả mặt ở quỷ thị (2)

    Chương 35 Đánh cược trong bảo khố, vả mặt ở quỷ thị (1)

    Chương 36 Đánh cược trong bảo khố, vả mặt ở quỷ thị (2)

    Chương 37 Đánh cược trong bảo khố, vả mặt ở quỷ thị (3)

    Chương 38 Có hương vị máu

    Chương 39 Chính là không bán cho ngươi

    Chương 40 Ngươi đứng lại đó cho ta

    Chương 41 Ở quỷ thị đánh người

    Chương 42 Khiếp sợ

    Chương 43 Hương vị máu tươi quen thuộc

    Chương 44 Bàn tay

    Chương 45 Giết tiện nhân này

    Chương 46 Ta không phải tới để cứu người!

    Chương 47 Là ai làm?

    Chương 48 Người của bản tôn, không phải ai cũng có thể động vào

    Chương 49 Thủ đoạn của Lạc Cửu Thiên

    Chương 50 Sơ tuyển cổ mã bắt đầu

    Chương 51 Bài tử dọa người: Lê 56699 hào!

    Chương 52 Thẩm Phi Yến ngoan độc

    Chương 53 Nợ máu trả bằng máu

    Chương 54 Rốt cuộc cũng gặp nhau

    Chương 55 Cầu ta, ta tha cho ngươi một mạng

    Chương 56 Thẩm lão cẩu, câm miệng!

    Chương 57 Nghiệt súc, ta muốn giết ngươi!

    Chương 58 Ta phải lấy mạng chó của ngươi!

    Chương 59: Nhớ kỹ, đây mới chỉ là bắt đầu!

    Chương 60 Công đạo tới chậm

    Chương 61 Đứa nhỏ kiêu ngạo, đúng là tìm đánh!

    Chương 62 Không biết xấu hổ tới nháo sự

    Chương 63 Không biết xấu hổ, tìm đường chết!

    Chương 64: Không biết xấu hổ - Như thế nào còn chưa chết

    Chương 65: Đi tới Thẩm gia

    Chương 66 Lão Hầu gia giao phó

    Chương 67 Ngươi tính là cái cọng hành gì

    Chương 68 Ngươi tính là cái cọng hành gì

    Chương 69 Ngươi tính là cái cọng hành gì

    Chương 70 Tại hạ Diệp Thanh Thư

    Chương 71 Ta và ngươi không thân thiết

    Chương 72 Tình nghĩa? Đều là thứ chó gặm!

    Chương 73 Không bằng gia súc

    Chương 74: Thái tử Mặc Cẩm Hoàn

    Chương 75: Đầu óc chỉ có thể so với người nhược trí

    Chương 76: Thái tử trúng tà! (1)

    Chương 77: Thái tử trúng tà! (2)

    Chương 78: Căn bệnh quỷ dị

    Chương 79: Ngủ lại ở Đông cung

    Chương 80: Muốn cứu người hay là giết người?

    Chương 81: Liếc mắt một cái liền động tâm

    Chương 82: Là nam nhân, nên quản tốt miệng của chính mình, không nên nhúng tay vào chuyện của người khác!

    Chương 83: Lời đồn nhảm nhí

    Chương 84: Nữ nhân, tiểu tử này coi trọng ngươi

    Chương 85: Ánh mắt như nhìn cô gia!

    Chương 86: Cổ yêu thi độc

    Chương 87: Nụ hôn đầu tiên trong đời

    Chương 88: Lạc Cửu Thiên, tên của ta

    Chương 89: Bị mắng thành cẩu

    Chương 90: Lễ vật chói mù mắt mọi người

    Chương 91: Cho dù là cẩu, cũng không thể tùy tiện đánh

    Chương 92: Kết cục cuối cùng của Thẩm Phi Yến

    Chương 93: Thiết Giáp doanh xảy ra chuyện!

    Chương 94: Không khí chết chóc

    Chương 95: Âm hiểm đến cực độ

    Chương 96: Không người nào có thể giải được

    Chương 97: Lão tử phải giết chết súc sinh này

    Chương 98: Cung biến

    Chương 99: Thiết Giáp lệnh - mở rộng lãnh thổ, san bằng biên cương!

    Chương 100: Diệp gia rơi vào con đường cuối cùng

    Từ chương 101 -

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 101: Diệp gia, hóa ra chỉ được như thế!

    Chương 102: Giết, không chừa lại một ai! (1)

    Chương 103: Giết, không chừa lại một ai! (2)

    Chương 104: Giết, không chừa lại một ai! (3)

    Chương 105: Giết, không chừa lại một ai! (4)

    Chương 106: Cho ngươi cơ hội để cáo trạng

    Chương 107: Giết, một cái cũng không lưu!

    Chương 108: Khiến cho bọn họ ở địa ngục nhìn cho thật tốt!

    Chương 109: Xuất hiện đi, Bạch Thủy Tiên!

    Chương 110: Ta sẽ cho ngươi được sống, mà còn phải sống cho thật tốt

    Chương 111: Tiến cung!

    Chương 112: Chỉ còn một con đường chết

    Chương 113: Hạ màn che

    Chương 114: Linh áp bạo thể

    Chương 115: Tuyên vương chết

    Chương 116: Được sống

    Chương 117: Không ai có thể lấy mạng ngươi!

    Chương 118: Sống không bằng chết

    Chương 119: Nhất định phải làm

    Chương 120: Tới Vân Đỉnh (1)

    Chương 121: Tới Vân Đỉnh (2)

    Chương 122: Thổ hào xuất hiện

    Chương 123: Gia tộc Hoàng Kim

    Chương 124: Chân tướng của việc làm từ thiện (1)

    Chương 125: Chân tướng của việc làm từ thiện (2)

    Chương 126: Chân tướng của việc làm từ thiện (3)

    Chương 127: Chân tướng của việc làm từ thiện (4)

    Chương 128: Mạng người như cỏ rác

    Chương 129: Hiện trường chỉ bảo (1)

    Chương 130: Hiện trường chỉ bảo (2)

    Chương 131: Lý Phong chết

    Chương 132: Ai là hung thủ (1)

    Chương 133: Ai là hung thủ (2)

    Chương 134: Mục tiêu tiếp theo (1)

    Chương 135: Mục tiêu tiếp theo (2)

    Chương 136: Nghĩ muốn giết ta? Ngươi còn non lắm!

    Chương 137: Khắc tinh của Lục Mang Tán

    Chương 138: Băm ra thành vạn mảnh

    Chương 139: Trận lửa lớn

    Chương 140: Nội đấu

    Chương 141: Hoài nghi

    Chương 142: Khách quý đến cửa

    Chương 143: Thành ý của Dương Phi Phàm

    Chương 144: Triệu Văn Anh tính kế

    Chương 145: Vân Đỉnh ấn

    Chương 146: Làm thử cho ta xem

    Chương 147: Ra tay! (1)

    Chương 148: Ra tay (2)

    Chương 149: Ra tay (3)

    Chương 150: Nàng là Diệp Tịch Dao (1)

    Chương 151: Nàng là Diệp Tịch Dao (2)

    Chương 152: Vân Đỉnh bị diệt (1)


    Chương 153: Vân Đỉnh bị diệt (2)

    Chương 154: Vân Đỉnh bị diệt (3)

    Chương 155: Vân Đỉnh bị diệt (4)

    Chương 156: Vân Đỉnh bị diệt (5)

    Chương 157: Mật thất (1)

    Chương 158: Mật thất (2)

    Chương 159: Mật thất (3)

    Chương 160: Khóa (1)

    Chương 161: Khóa (2)

    Chương 162: Cứu người (1)

    Chương 163: Cứu người (2)

    Chương 164: Thân phận kinh người

    Chương 165: Pháp khí ký hiệu

    Chương 166: Vỡ

    Chương 167: Giang Kính Thần khí phách

    Chương 168: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (1)

    Chương 169: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (2)

    Chương 170: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (3)

    Chương 171: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (4)

    Chương 172: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (5)

    Chương 173: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (6)

    Chương 174: Sập

    Chương 175: Đông thành

    Chương 176: Gây rối

    Chương 177: Đường tỷ đã đến (1)

    Chương 178: Đường tỷ đã đến (2)

    Chương 179: Đã lâu không thấy (1)

    Chương 180: Đã lâu không thấy (2)

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Tác phẩm của Mộng Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 1: Phế vật ngốc tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời tháng năm, ánh nắng tươi sáng.

    Trong ngự hoa viên của Lê quốc, lại là một mảnh sắc màu rực rỡ, muôn hoa khoe sắc.

    Tại đây, phía sau núi giả ở phía tây bắc của ngự hoa viên lại mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc.

    "Ô ô.. Đau quá.. mặt Dao nhi đau quá.. Không cần đánh Dao nhi, mặt Dao nhi đau quá.. Ô ô.."

    Người tự xưng Dao nhi là một cô nương khóc đến không thở nổi, nán lại nhìn kỹ, lại thấy bàn tay của cô nương khác đánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dĩ nhiên là đã bị đánh đến mức xưng thành đầu heo; vốn là quần áo xinh đẹp, giờ đây lại tràn đầy bụi, bộ dáng vô cùng chật vật.

    Cô nương này không phải ai khác, đúng là đại tiểu thư của phủ Định Quốc hầu Lê quốc, Diệp Tịch Dao.

    Mà lúc này vừa nghe Diệp Tịch Dao hô đau, thiếu nữ mặc trang phục màu hồng đứng trước người nàng không những không dừng tay, mà còn nâng tay hung hăng quăng cho Diệp Tịch Dao một cái tát!

    "Đau không? Cũng chính là ngươi, ngươi là đồ phế vật! Ngốc tử!"

    Vẻ mặt của Thẩm Vân Song ngoan độc, đáy mắt tuy xinh đẹp, lại mang mười phần hận ý.

    Nghĩ lại nàng ta đường đường là nhị tiểu thư của Thẩm gia, là linh giả với thiên phú tam giai xích giai thời kì đầu, trong chốc lát nhưng lại cùng với đồ phế vật ngốc tử này trong buổi yến tiệc giống nhau ngồi ngang hàng, ngẫm lại liền cảm thấy thật đáng giận!

    Càng tức giận hơn nữa là, rõ ràng chính là đồ phế vật ngốc tử, thế nhưng còn cùng Tuyên vương điện hạ có hôn ước.. Dựa vào cái gì? Nàng là một cái ngốc tử dựa vào cái gì?

    Nghĩ đến đây, Thẩm Vân Song trong lòng càng phát ra lửa giận, vừa muốn tiếp tục động thủ, lại bị Đại tiểu thư Thẩm Phi Yến của Thẩm gia ở một bên ngăn cản.

    "Song nhi muội muội làm gì tức giận lớn như vậy?"

    Đại tiểu thư Thẩm Phi Yến của Thẩm gia chính là sự kiêu ngạo của Thẩm gia, năm vừa mới mười tuổi liền đo ra thiên phú tứ giai hỏa hệ, dĩ nhiên hiện giờ là linh giả trung kỳ xích giai. Chính là từ trước đến nay một người kiêu ngạo như Thẩm Vân Song, ở trước mặt Thẩm Phi Yến, cũng phải trở thành một cái đuôi theo sau.

    "Kia đại tỷ muốn như thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy mà thả nàng?"

    "Gấp cái gì? Ta chỉ là lo lắng cứ như vậy đánh tiếp, đồ ngốc tử này không có gì, ngược lại tay của Song nhi muội muội lại bị thương!"

    Nói xong Thẩm Phi Yến chuyển mắt nhìn về phía Diệp Tịch Dao, Diệp Tịch Dao nháy mắt cả người run lên, mà lúc này Thẩm Vân Song phản ứng trở lại, lập tứ cười nói:

    "Vẫn là đại tỷ thông minh!"

    Dứt tiếng, Trầm Vân Song đưa tay ra bên hông rút roi ra, liền hướng về trên người Diệp Tịch Dao đánh tới!

    **

    Diệp Tịch Dao là bị một trận âm thanh nói chuyện đánh thức.

    Trên người bỏng rát đau, nhưng mười năm sống trong thời thế loạn lạc, Diệp Tịch Dao đã sớm học xong tính nhẫn nại, nhưng thật ra vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chính là đầu óc hỗn độn đau không chịu nổi, mà ngay tại thời điểm Diệp Tịch Dao mơ hồ, chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của hai nữ tử.

    "Chậc, thật không kiềm chế nổi mới đánh, lúc này mới vài cái, vậy mà lại chết, quả nhiên là một cái phế vật! Chẳng qua đại tỷ, hiện tại làm sao bây giờ? Liền đem ngốc tử này bỏ lại đây? Vẫn là tìm một chỗ rồi xử lý?"

    "Xử lý như thế nào? Song nhi muội muội chớ quên, nơi này là hoàng cung, làm sao có thể muốn xử lý liền xử lý?"

    Nói lời này chính là đại tiểu thư Thẩm Phi Yến, mà lúc này, nhìn thấy Diệp Tịch Dao nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cả người Thẩm Phi Yến lại có một loại nói không nên lời vui sướng!

    Đã chết là tốt, đã chết mới tốt!

    Một cái phế vật, đã thế còn là con ngốc thế nhưng còn vọng tưởng chiếm lấy Tuyên Vương điện hạ tuấn mỹ anh dũng. Nếu không phải ngày thường Diệp gia đem ngốc tử này bảo vệ chu toàn, nàng đã sớm giết con ngốc này rồi, chỉ có thể mượn Thẩm Vô Song ngu ngốc giết chết nàng, vừa lúc không làm dơ tay chính mình!

    "Nếu đã như vậy chỉ thả nàng chỗ này chung quy cũng không tốt, hay là đem quần áo của nàng cởi.."

    "Biện pháp này tốt! Vừa lúc trong chốc lát trong cung thị vệ lại đây, làm cho nàng bị xem hết sạch."

    Dứt tiếng, Diệp Tịch Dao liền cảm thấy có người đi tới bên cạnh chính mình, trong lòng rùng mình, liền mãnh liệt mở mắt.. Mà ngay tại khi nháy mắt thấy rõ trước mắt này hai cô nương, trí nhớ giống như thủy triều trong khoảnh khắc lại tuôn ra trong đầu.
     
    Hanarine, Tiên Nhi, THG Nguyen9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng sáu 2022
  4. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 2: Lột sạch bóng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại lục Lăng Vân, nhiều quốc gia mọc lên, là nơi tôn thề kẻ mạnh.

    Mà nàng lúc này, lại xuyên vào trên người đại tiểu thư ngốc tử trùng tên trùng họ với mình của phủ Định Quốc hầu Lê quốc.

    Nếu chỉ là cái ngốc tử cũng liền thôi, lại vẫn là cái phế vật ngay cả thấp nhất nhất giai thiên phú cũng không có, này ba chữ Diệp Tịch Dao, đó không chỉ là sỉ nhục của cả Diệp gia, vết nhơ của toàn bộ Lê quốc, còn trở thành đối tượng bị nhạo báng của mỗi người trên đại lục Lăng Vân.

    Cũng may người Diệp gia từ trước đến nay bao che khuyết điểm, thực lực đủ mạnh, thậm chí vì cháu gái duy nhất, lão gia tử Diệp gia năm đó cũng không tiếc vận dụng uy áp, để được quốc chủ Lê quốc hạ chỉ tứ hôn, hi vọng dùng một tờ hôn ước, làm cho người bên ngoài kiêng dè thân phận mà không tùy tiện khi dễ nàng. Đáng tiếc, Diệp Tịch Dao căn cơ quá kém, Tuyên vương lại rất xuất sắc, ngược lại càng làm cho một ít người càng nảy sinh chán ghét đối với Diệp Tịch Dao, hận không thể mau chóng diệt trừ!

    Giống nhau hiện tại trước mắt tỷ muội Thẩm gia này.

    Cùng Diệp gia giống nhau, Thẩm gia cũng là một vọng tộc có danh tiếng của Lê quốc. Mà Đại tiểu thư Thẩm gia-Thẩm Phi Yến, mặt ngoài thuần khiết như ngọc, trên thực tế độc ác vô cùng. Mà khi thấy Diệp Tịch Dao đi đến, liền lén lút theo phía sau, lúc sau bắt được cơ hội, liền đem Diệp Tịch Dao đem đến nơi này, mượn tay Thẩm Vân Song ngu ngốc, đem Diệp Tịch Dao đang sống sờ sờ đánh chết.

    Thậm chí ngay cả khi đã chết, vẫn còn chưa hả giận, lại vẫn phải lột quần áo, phơi xác nơi đông người, nhục nhã đến vô cùng. Mà một khi làm cho Thẩm Phi Yến đắc thủ, không chỉ chính Diệp Tịch Dao, ngay cả đó là Diệp gia thì thanh danh cũng mất sạch!

    Đánh tiếc, lúc này Diệp Tịch Dao đã không còn là cái kia phế vật ngốc tử, mà là cao thủ đã lăn lộn ở mười năm mạt thế. Cho nên trong phút chốc đã rõ ràng tình huống, nháy mắt Diệp Tịch Dao vượt qua, tiếp theo bản thân ôm lấy Thẩm Vân Song, đem nàng ném ra đi bên ngoài!

    "Phanh!"

    Nhất thời, trong chốc lát, Thẩm Vân Song không hề phòng bị cứ như vậy cả người liền đụng vào hướng núi giả, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tiếp theo Diệp Tịch Dao giống như cá chép ưỡn người, theo trên mặt đất nhảy lên, sau đó hướng về phía ngực Thẩm Phi Yến, một đá từ trên không!

    Chính là vừa mới xuyên qua mà đến, Diệp Tịch Dao hành động vẫn có chút không thuận tiện, dùng hết mười phần lực, nhưng cũng chỉ có thể phát huy không đến ba thành, nhưng thật ra làm cho Thẩm Phi Yến giữ lại được một mạng. Mặc dù vậy, Thẩm Phi Yến vẫn là bay đi ra ngoài, sau đó cùng Thẩm Vân Song giống nhau, đụng vào núi giả hôn mê qua!

    Theo sau, Diệp Tịch Dao như trước không có bỏ qua, thả người một cái đi tới trước người Thẩm Phi Yến, nâng tay nhặt một khối tảng đá, liền hướng về đầu nàng ném tới!

    Đây cũng chính là thói quen của mọi người ở thời kỳ mạt thế, cho đến khi nào người chết ta mất mạng mới thôi!

    Chính là, ngay tại lúc hòn đá trong tay sắp sửa đập vào người Thẩm Phi Yến, Diệp Tịch Dao lại đình chỉ động tác một chút --'

    Suýt nữa đã quên, hiện tại không phải là mạt thế, mà là đại lục Lăng Vân.

    Mà chính nàng giờ đang ở trong hoàng cung Lê quốc, cho nên thật sự đem hai cái tiện nhân này trực tiếp giết, cũng sẽ không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì..

    Diệp Tịch Dao không phải sợ, chính là cảm thấy có chút phiền phức. Hơn nữa, cứ như thế giết hai người, có phải hay không có chút rất tiện nghi các nàng?

    Nghĩ đến đây, Diệp Tịch Dao thuận tay đem hòn đá ném tới bên cạnh trong bụi cỏ, tiếp theo mắt híp lại nhìn hai nữ nhân trên mặt đất, sau lại động tay, thuần thục, liền đem quần áo trên người của hai người lột sạch.

    Thậm chí ngay cả cái yếm với tiết khố cũng không buông tha, trực tiếp kéo xuống dưới, sau đó trực tiếp vò lại, biến thành một đoàn, thuận tay vứt bỏ, ném tới cách đó không xa vào trong ao hoa sen.

    Nhìn thấy trước mắt hai thân thể bóng loáng nằm trên mặt đất, Diệp Tịch Dao lúc này mới vừa lòng ngừng tay.

    Theo sau đánh giá bốn phía, nhưng vừa nhìn thấy trước mắt là sắc màu rực rỡ, hoa khoe màu đua sắc, Diệp Tịch Dao cả người đều ngây dại.
     
    Hanarine, Tiên Nhi, THG Nguyen7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
  5. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 3: Lột sạch bóng 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười năm mạt thế, trời vĩnh viễn là một mảnh bụi mịt mù, đất vĩnh viễn bị bao phủ bởi máu tanh thê lương, nàng đã bao lâu rồi không thấy được cảnh đẹp như vậy? Diệp Tịch Dao thậm chí đã muốn quên, hóa ra trời vẫn còn có thể như vậy xanh, hoa còn có thể như vậy đẹp, ngay cả không khí đều lộ ra hương vị tươi mát làm người ta phát điên!

    Giờ khắc này, Diệp Tịch Dao cảm động đến muốn khóc. Nhưng cuối cùng chính là nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hung hăng hít sâu mấy hơi không khí trong lành này, sau đó bắt đầu cúi xuống kiểm tra miệng vết thương trên người mình,

    Nhưng vừa thấy, Diệp Tịch Dao không khỏi sững sờ.

    Hóa ra chỉ thấy, quần áo trên người Diệp Tịch Dao lúc này, đã sớm bị roi quật rách nát không chịu nổi, vết máu đỏ tươi thấm đẫm quần áo, giăng khắp nơi, liếc mắt nhìn vết thương đã khiến người ta kinh sợ không thôi.

    Mà trên mặt, tuy rằng nhìn không thấy, vẫn có thể như trước cảm nhận rõ ràng sưng lên đau đớn.

    "Hừ, đối với một cái ngốc tử có thể xuống tay nặng như vậy, quả nhiên là một cái nhân tài."

    Diệp Tịch Dao từ trước đến nay có thù tất báo, mà đúng lúc này, chỉ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, Diệp Tịch Dao phản ứng lên, thân hình chợt lóe, trốn được ở một góc bí mật, lập tức ngẩng đầu, đã thấy một đám nam nhân từ xa đang đi tới.

    Đi tới có hai người, trong đó một người là Đại thiếu gia Thẩm gia, cũng chính là Thẩm Như Ngọc-đại ca của hai tỷ muội Thẩm gia; người đi bên cạnh Diệp Tịch Dao liếc mắt một cái đã nhận ra là vị hôn phu trong truyền thuyết-Tuyên vương Mặc Cẩm Ly!

    Đối với Đại thiếu gia Thẩm Như Ngọc của Thẩm gia, Diệp Tịch Dao không có hứng thú. Nhưng thật ra đói với Tuyên vương Mặc Cẩm Ly, lại làm cho Diệp Tịch Dao không thể không nhìn thêm vài lần.

    Chỉ thấy lúc này áo cẩm bào được làm từ tơ tằm vàng kim phủ lên thân người, thắt lưng bên eo giống nhau cũng lộng lẫy như vậy, một bên mũ rồng đem đầu đầy tóc đen bó buộc cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, từ xa nhìn lại quả nhiên phi phàm đến chói mắt.

    Đáng tiếc, ở giữa ánh mắt của hắn kiêu ngạo quá nặng, làm cho cả người đều mang theo một cổ hương vị cao cao tại thượng.

    Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Tịch Dao liền không có hảo cảm với người nam nhân này. Theo sau liếc mắt tới hai tỷ muội Thẩm gia vẫn đang hôn mê, Diệp Tịch Dao nháy mắt lông mày vừa động, tiếp theo sau đó là nhấc lên một hòn đá nhỏ, hướng tới đầu Thẩm Vân Song mà ném qua đi.

    Diệp Tịch Dao khống chế lực đạo vô cùng tốt, không nện vỡ đầu Thẩm Vân Song, lại vừa lúc đem nàng cứu tỉnh.

    Mới vừa mở mắt, Thẩm Vân Song còn có chút mơ hồ, nhưng sau đó phát giác chính mình nằm trên mặt đất, trên người lạnh lẽo, không khỏi cúi đầu nhìn, vừa thấy tiếp theo nháy mắt đứng lên hét lớn:

    "Aaaa, như thế nào, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"

    Thẩm Vân Song vừa sợ vừa giận, mà bị nàng ta làm ầm ĩ như vậy, Thẩm Phi Yến cũng tỉnh, tức khắc thấy rõ ràng tình huống, sắc mặt nháy mắt đại biến, lập tức hung tợn kêu lên:

    "Câm miệng! Ngươi cái thứ ngu xuẩn, đây là muốn gọi tất cả mọi người tới sao?"

    Thẩm Phi Yến căng thẳng không được, cố tình còn bị một cái ngu xuẩn cản. Mà vừa mới trải qua việc Thẩm Vân Song kêu la, không cần nghĩ cũng biết, chuẩn bị sẽ có người lại đây nếu làm không tốt hậu quả, đến lúc đó Thẩm Phi Yến cũng lười quản cái này ngu xuẩn, nhưng thanh danh bao nhiêu năm của nàng ta, đã có thể toàn bộ bị hủy!

    Thẩm Phi Yến nàng chính là linh giả thiên phú tứ giai hỏa hệ, như thế nào có thể bởi vì loại chuyện này mà đánh mất thanh danh?

    "Kia, kia hiện tại làm sao bây giờ? Nếu có người trong chốc lát tới.."

    "Biết thì hãy mau câm miệng cho ta! Chạy nhanh đi tìm quần áo!"

    Lúc này đây dĩ nhiên Thẩm Phi Yến không có thời gian suy nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hai người vội vàng từ mặt đất đứng lên, một lúc sau tìm một vòng, cũng không tìm được một kiện quần áo nào cả. Mà cùng lúc đó, Thẩm Như Ngọc nguyên bản nghe được thanh âm, dĩ nhiên đi tới núi giả bên này!
     
    Hanarine, Tiên Nhi, THG Nguyen7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
  6. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 4: Trò hay!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trời ạ, là, là Tuyên vương điện hạ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Thẩm Vân Song nhịn không được kêu to.

    "Câm miệng!"

    Thẩm Phi Yến tức giận, xoay tay quăng cho Thẩm Vân Song một cái tát. Thẩm Vân Song liên tiếp bị mắng, lại bị đánh, hai mắt tức khắc hiện lên một hồi căm hận, nhưng khi mắt nhìn thấy Tuyên vương muốn tới, Thẩm Vân Song lập tức không nghĩ ngợi gì trực tiếp đẩy Thẩm Phi Yến một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.

    Kích động vừa qua Thẩm Vân Song căn bản không thấy rõ đường, vừa đúng lúc sau núi giả có một ao hoa sen, kết quả chỉ nghe "rầm" một tiếng, liền nhảy vào trong ao hoa sen.

    Mà hiện tại mùa này, hoa sen trong ao vẫn chưa nở, nhưng vẫn là có lá cây. Cứ như vậy, Thẩm Vân Song một cái không có đầu óc ngược lại may mắn trốn qua.

    Nhưng thật ra Thẩm Phi Yến bị đẩy bởi Thẩm Vân Song, lập tức đụng vào trên núi giả, khi tinh thần phục hồi lại, muốn chạy đã không còn kịp rồi.

    Thẩm Phi Yến thở hổn hển, xem như là đã đem sự căm hận đặt trên người Thẩm Vân Song. Nhưng trước mắt phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại cho sự việc phanh phui ra ngoài.. Đã có thể lúc này, bỗng nhiên Thẩm Phi Yến cái khó ló cái khôn, nắm lên một vốc bùn trên mặt đất, dĩ nhiên đem trác loạn lên tóc làm cho hoàn toàn rối loạn bù xù, tiếp theo lại kéo tóc xuống che khuất đi khuôn mặt, sau đó cả người ngồi xổm dưới đất bắt đầu ô ô khóc lên!

    Đây là.. Bắt chước học theo nàng?

    Diệp Tịch Dao trốn ở một góc không nhịn được mà đôi mi xinh đẹp nheo lên. Lúc này, một nhóm người của Tuyên vương Mặc Cẩm Ly cũng vừa tới núi giả, nhưng khi tức khắc nhìn thấy chuyện gì xảy ra, mọi người nhất thời sững sờ cả người!

    Chỉ thấy lúc này đây, toàn thân một người nữ nhân, tóc tai thì bù xù, chính là đang ngồi khóc thút thít ở một góc hẻo lánh, chỉ lộ ra cổ tay trắng ngần, quả thực là vô cùng khó coi!

    "Không nghĩ tới trong ngự hoa viên lại có cảnh đẹp như thế này, nhưng thật ra làm cho người ta mở rộng tầm mắt a!"

    "Ha ha, quá tuyệt diệu, quá tuyệt diệu!"

    Thói xấu trong xương cốt của nam nhân nhất thời bị câu ra, tức khắc không ngừng vui cười, lúc này chỉ lại nghe vang lên tiếng khóc:

    "Ô ô.. Đau quá.. Dao nhi đau quá.. Ô ô.. Tuyên vương ca ca.."

    Dao nhi? Chẳng lẽ nữ nhân này là.. Diệp Tịch Dao cái kia phế vật ngốc tử?

    Mọi người lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên bản còn đang vui cười tức khắc hiện lên một mạt khinh thường; nhưng thật ra Diệp Tịch Dao đang trốn ở một góc nhất thời bị tức đến nở nụ cười.

    Gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy người không biết xấu hổ như vậy. Đều tới hoàn cảnh này rồi, thế nhưng còn.. Càng buồn cười chính là, học chính nàng, còn gọi cái gì mà Tuyên Vương ca ca?

    Mà nguyên bản Tuyên vương Mặc Cẩm Ly còn đang thờ ơ lạnh nhạt, quả nhiên trong nháy mắt giống như là chạm vào đồ vật gì đó bình thường dơ bẩn, khinh thường giễu cợt một tiếng, nhưng thần thái đáy mắt mắt lại hiện lên một tia khác thường.

    Diệp Tịch Dao tự nhiên rõ ràng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng làm sao có thể cho đôi tra nam tiện nữ này được toại nguyện?

    Sau đó Diệp Tịch Dao làm cho tóc tán loạn, không ngại bẩn mà phun ra một ít nước bọt, quệt lên trên mắt, tiếp theo liền xoa xoa ánh mắt, từ một bên bí mật đi ra..

    "Ô ô.. Tuyên vương ca ca.. Ô ô.. Tuyên vương ca ca, ngươi ở nơi nào.."

    Giả bộ? Ai không biết làm? Xem lát nữa ngươi diễn như thế nào!

    Nhất thời khi Diệp Tịch Dao xuất hiện, tất cả mọi người ở đây không khỏi sững sờ.

    Mà Thẩm Phi Yến nghĩ đến sắp lừa bịp được mọi người, lại nháy mắt sắc mặt toàn bộ vặn vẹo, hận không thể lập tức tiến lên, đem Diệp Tịch Dao cắn chết bằng một ngụm!

    Chết tiệt, cái ngốc tử này sao lại đến đây? Còn có chuyện gì vừa mới xảy ra? Chính mình sao lại té xỉu? Còn có hiện tại phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..
     
    Hanarine, Tiên Nhi, THG Nguyen7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  7. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 5: Trên mông có nốt ruồi đen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ trước đến nay, Thẩm Phi Yến tự xưng là thông minh, nhưng giờ đây lại hoàn toàn luống cuống.

    Nhưng thật ra Tuyên vương Mặc Cẩm Ly hơi híp ánh mắt, đầu tiên là mắt nhìn Thẩm Phi Yến đang ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn tiếp Diệp Tịch Dao với khuôn mặt đã sưng thành đầu heo và một thân vết thương rợn người, tiếp theo chính tay đem cẩm bào trên người cởi xuống, sau đó tiến lên phủ cẩm bào lên người Thẩm Phi Yến, đồng thời mở miệng nói:

    "Tịch Dao muội muội, làm sao lại ham chơi ở chỗ này? Bách hoa yến lập tức sắp bắt đầu rồi, vẫn là nhanh đi chuẩn bị một chút đi, không cần càn quấy."

    Bộ dáng Mặc Cẩm Ly làm vô cùng tốt, thanh âm khinh thường mà nhìn sang bên cạnh Diệp Tịch Dao, sau đó nâng tay với tùy tùng phía sau, ra vẻ phải trực tiếp cất bước đi qua Thẩm Phi Yến.

    Thẩm Phi Yến nôn nóng không được, giờ đây tức khắc trong lòng vui vẻ. Chỉ có Diệp Tịch Dao bên cạnh hai mắt phát ra lạnh lùng.

    Bởi vì Diệp Tịch Dao biết, nam nhân trước mắt này căn bản không phải thật sự nhận ra chính nàng, mà mặc kệ trước mắt là ai ngồi xổm nơi đó, hắn đều sẽ "chỉ ra và xác nhận" người kia chính là nàng!

    Dù sao, cùng chính nàng so sánh với, cái nữ nhân ngồi xổm trên mặt đất mới càng thêm bẽ mặt, thanh danh bị hủy. Cho nên nàng ta phải là "Diệp Tịch Dao", như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà từ hôn nàng!

    A~tốt cho một chiêu đổi trắng thay đen.

    Xem ra, vì từ hôn, nam nhân này đều không tiếc cái giá phải trả!

    Nghĩ đến đây, Diệp Tịch Dao không khỏi cười lạnh trong lòng, lập tức trực tiếp đi qua, một phen nhéo Thẩm Phi Yến, liền bắt đầu lớn tiếng kêu lên:

    "Ô ô.. Tuyên vương ca ca là của ta, Thẩm gia tỷ tỷ tránh ra, Thẩm gia tỷ tỷ tránh ra.."

    Diệp Tịch Dao hô lên một cách tê tâm phế liệt. Mà lúc này vừa nghe bốn chữ "Thẩm gia tỷ tỷ", nguyên bản mọi người còn xem náo nhiệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.

    Phải biết rằng ở kinh thành mà phóng tầm mắt nhìn, có thể bị xưng là Thẩm gia tỷ tỷ, chỉ có hai người: Một người là Đại tiểu thư của Thẩm gia – Thẩm Phi Yến, người khác là Nhị tiểu thư của Thẩm gia – Thẩm Vân Song.

    Đặc biệt là Thẩm Phi Yến, dung mạo chẳng những xinh đẹp, tao nhã xuất trần, lại là một thiên tài với thiên phú tứ giai; về phần Thẩm Vân Song, tuy rằng không bằng tỷ tỷ của mình là Thẩm Phi Yến, nhưng cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, chính là không biết nữ nhân trước mắt này rốt cuộc là vị nào của Thẩm gia..

    Cho nên trong lúc nhất thời, mọi người đều phát ra tính tò mò bát quái, nháy mắt mọi người đều đem tầm mắt nhìn xuống Thẩm Phi Yến đã được Mặc Cẩm Ly nâng dậy, thẳng cho đến khi xém đem Thẩm Phi Yến tức đến hộc máu!

    Nhưng mà Thẩm Phi Yến lại không dám nói lời nào, lại càng không dám phản bác, chỉ có thể gắt gao nắm lấy cẩm bào trên người, bước nhanh đi ra ngoài. Nhưng Diệp Tịch Dao sao có thể để cho nàng ta được như ý, trên tay dùng sức kéo một cái, nháy mắt chỉ nghe một tiếng "soạt", cẩm bào nhất thời bị xé thành hai đoạn!

    Lập tức cái mông trơn bóng của Thẩm Phi Yến lộ ra trước mắt mọi người!

    "Di, Thẩm gia tỷ tỷ trên mông có nốt ruồi đen, ha hả.."

    Trong chốc lát lại khóc, trong chốc lát lại cười, vậy mà Diệp Tịch Dao đã đem vai diễn tiểu thư ngốc này diễn đến hoàn hảo. Mọi người ở đây, chỉ cần trường ánh mắt, tự nhiên có thể nhìn ra đây là ai, tiếp theo lại nhìn theo phương hướng, quả nhiên chỉ thấy cái mông trơn bóng, có một nốt ruồi!

    Nhưng lại là màu hồng!

    Một trận tĩnh lặng, tiếp theo sau đó lại là một trận tiếng cười đùa lại lớn hơn nữa. Chỉ có Mặc Cẩm Ly trước mặt mọi người, vẻ mặt đen hắc nhìn Diệp Tịch Dao liếc mắt một cái, sau đó xoay người liền đi.

    Ở đây đều là con cháu danh môn, trước mắt nhìn Mặc Cẩm Ly đi rồi, nhất thời trong lòng cũng hiểu được một ít. Lập tức thu liễm lại tiếng cười, tiếp theo đó là Thẩm Như Ngọc vẫn luôn thờ ơ bước lên, cởi ra áo khoác choàng lên người Thẩm Phi Yến, sau đó mặt trầm như nước nói:

    "Được rồi, mọi người tan đi. Người tới mang hai vị cô nương này đi xuống tắm rửa sạch một chút, thuận tiện mời một vị ngự y cho vị cô nương này xem miệng vết thương một chút."
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2021
  8. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 6: Một cái tát!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Thẩm Như Ngọc đứng ra, nhưng lại lạnh nhạt không có dấu đầu lòi đuôi, làm cho Diệp Tịch Dao nhìn với cặp mắt khác xưa. Nhưng công phu mặt ngoài như thế nào, cũng không che dấu được chuyện hắn là đại ca của Thẩm Phi Yến, nếu thực sự bản thân nàng đi theo lời an bài của hắn, thì như vậy phía sau chuyện gì xảy ra, thì khó có thể nói được.

    Vừa mới xuyên qua mà đến, Diệp Tịch Dao tự nhiên sẽ không đi mạo hiểm. Mà ngay tại tời điểm Diệp Tịch Dao đang tính toán bước tiếp theo phải đi như thế nào, chỉ nghe một trận âm thanh lo lắng, bỗng nhiên từ phía xa truyền tới:

    "Tiểu thư, Dao nhi tiểu thư.."

    Dứt âm thanh, còn không để mọi người phản ứng lại, chỉ thấy nha hoàn Thúy Châu của Diệp Tịch Dao, bước nhanh hướng lại đây, sau đó cầm tay Diệp Tịch Dao bắt đầu quở trách, nói:

    "Tiểu thư, người vừa mới đi đâu vậy? Không phải đã nói cùng với người rồi sao? Đừng đi lung tung, nhưng sao lại không nghe lời đây? Nếu mà lão gia trách tội xuống dưới, thì làm sao bây giờ?"

    Thúy Châu một bụng bực dọc, nàng ở trong phủ ban đầu tưởng hầu hạ tiểu thiếu gia thật tốt, ai ngờ khi đến bỗng nhiên bị an bài hầu hạ cái ngốc tử này. Làm hại ngày thường người gắn bó với nàng cũng bị chỉ trỏ, thực sự không thể hiểu nổi, một cái phế vật ngốc tử như vậy, lão gia trong phủ bọn họ, như thế nào vẫn luôn che chở nàng? Nếu đổi lại là nàng, thì đã sớm một tay đem nàng dìm nàng xuống nước cho chết đuối, để lại đi ra làm mất mặt xấu hổ.

    Mà hôm nay lại đáng giận hơn, đã nói nhiều lần là đừng đi loạn, kết quả là chính mình vừa mới quay người nhìn xuống náo nhiệt, quay lại đã không thấy bóng dáng người.. Nếu không ngại với cái thân phận này, Thúy Châu thực hận không thể trực tiếp bỏ lại nàng, làm cho nàng nhớ thật lâu.

    Chỉ lo phát ra bực bội, Thuý Châu hiển nhiên không chú ý bên cạnh còn có người khác. Chờ một mạch nói không sai biệt lắm, mới phục hồi tinh thần lại, nhất là khi nhìn đến Thẩm Như Ngọc đang ở đây, nguyên bản Thúy Châu còn vẻ mặt cáu kỉnh, lập tức vuốt nhanh tóc mái, nũng nịu hành lễ:

    "Nô tỳ gặp qua Thẩm công tử."

    Đến cả nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, nhưng thật ra lại có bản lĩnh câu dẫn nam nhân. Diệp Tịch Dao đem phản ứng của Thúy Châu đặt vào trong mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh, mà Thẩm Như Ngọc sao có thể đem một cái nha hoàn đặt vào trong mắt? Thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng chưa thưởng nàng một cái, liền cứ thế trực tiếp mang theo Thẩm Phi Yến rời đi.

    Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Như Ngọc, Thúy Châu lúc này mới từ trạng thái si ngốc ngốc phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Tịch Dao, lớn tiếng mắng:

    "Đều tại ngươi, đến chỗ nào cũng thêm cho ta phiền phức! Còn có quần áo này của ngươi sao lại làm thành ra thế này? Bách hoa yến còn chưa bắt đầu đâu, nếu trong chốc lát để cho lão gia nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Ngươi không phải là muốn hại chết ta?"

    "Ha hả~Thẩm gia tỷ tỷ có.."

    "Thẩm gia tỷ tỷ? Ta phi! Cái gì mà Thẩm gia tỷ tỷ, người ta là tiểu thư Thẩm gia quốc sắc thiên hương, ôn nhu thiện lương, không có việc gì người ta đánh ngươi một cái ngốc tử làm cái gì? Còn có thế nhưng ngươi dám cùng ta tranh luận?"

    Nói xong, Thúy Châu làm bộ giơ tay lên muốn đánh Diệp Tịch Dao.

    Theo như trí nhớ, đây cũng không phải là lần đầu Thúy Châu đánh Diệp Tịch Dao. Chính là Thúy Châu công phu mặt ngoài làm thật tốt, nhưng sau lưng lại là là một bộ dáng khác, cho nên đến ngay cả người trong phủ đều cảm thấy nàng chiếu cố Diệp Tịch Dao không tệ.

    Vì thế, lão Hầu gia cũng không thiếu khen ngợi nàng. Mọi người đều không nghĩ tới là, Thúy Châu chính là một người kiêu ngạo ương ngạnh, không đem chủ tử Diệp Tịch Dao để trong mắt.

    Nhưng Diệp Tịch Dao bây giờ đã không còn là cái kia phế vật ngốc tử, mà là Diệp Tịch Dao đến từ mười năm mạt thế, làm sao có thể chịu đựng việc bị một hạ nhân nhục nhã? Lập tức ngay cả tránh cũng không tránh, còn giơ tay cản lại, tiếp theo thuận thế đấy giơ tay quăng cho Thúy Châu một cái tát!

    Ba!

    Nháy mắt, một tiếng giòn vang vang lên, Thúy Châu không hề phòng bị liền té ngã trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp lập tức sưng lên, máu tươi liền chảy ra theo khóe miệng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  9. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 7: Không muốn chết liền làm theo lời ta nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thúy Châu trực tiếp bị đánh đến lờ mờ.

    Ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt ngu đần nhìn dưới mặt đất, thẳng đến hồi lâu, Thúy Châu mới nâng tay lên, sờ soạng khuôn mặt đau rát, sau đó đem dị vật trong miệng phun ra.

    "Răng.. Răng của ta.."

    Nhìn thấy trong lòng bàn tay dính máu, Thúy Châu đầu óc trống rỗng. Theo sau đó mãnh liệt ngẩng đầu, mắt gắt gao trừng hướng Diệp Tịch Dao, giận dữ nói:

    "Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi cái này ngu ngốc.."

    Ba!

    "Ngươi làm gì.."

    Ba!

    "Ngươi.."

    Ba! Ba! Ba!

    Diệp Tịch Dao một câu cũng chưa nói, liên tiếp mấy cái tát, hoàn toàn đem khuôn mặt của Thúy Châu đánh thành đầu heo. Lúc này đây dù có chết, Thúy Châu cũng không dám hé răng, bụm mặt, hoảng sợ nhìn Diệp Tịch Dao trước mắt, cả thân mình không ngừng run rẩy.

    Thúy Châu thật sự sợ. Lúc này đây Diệp Tịch Dao trong mắt Thúy Châu, không khác gì so với một ác ma đáng sợ, nhất là ánh mắt sắc bén mà lạnh băng, chỉ liếc mắt một cái, đã khiến cho người nàng phát lạnh!

    Chính là, nàng không phải là một cái ngốc tử sao? Như thế nào lại.. Như thế nào lại..

    Trong lúc nhất tời, đáy mắt hoảng sợ của Thúy Châu, không khỏi hiện lên một mạt nghi ngờ. Nhưng lúc này đây chỉ nghe Diêp Tịch Dao rốt cuộc mở miệng nói:

    "Muốn chết cứ nói một tiếng, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn"

    Kia âm thanh lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, nháy mắt Thúy Châu cả người run lên, vội vàng lắc đầu.

    "Không muốn chết, liền làm theo lời ta nói, đứng lên"

    Thúy châu vội vàng đứng lên.

    "Mang ta tìm một một địa phương để đổi quần áo."

    Thúy Châu dĩ nhiên đã bị Diệp Tịch Dao chấn động, nghe phân phó trước mắt, nào còn dám nói lời nhảm, trực tiếp mang theo Diệp Tịch Dao đi ra sau núi giả, sau đó liếc nhìn xung quanh, không chớp mắt liền đi vào trong một cung điện.

    "Tiểu.. Tiểu thư, nơi này là hoàng cung, nô, nô tỳ cũng không phải rất quen thuộc, còn thỉnh tiểu thư ở chỗ này chờ, chờ một chút, nô tỳ lập tức tìm cho ngài, tìm đến một bộ quần áo."

    Thúy Châu sợ đến mức ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát. Diệp Tịch Dao chỉ gật gật đầu, nhưng Thúy Châu vừa muốn xoay người, lại bị Diệp Tịch Dao gọi lại.

    "Từ từ."

    Dứt lời, Diệp Tịch Dao cất bước đi đến trước người Thúy Châu, ánh mắt vừa chuyển, nhìn lên một vòng khuôn mặt của Thúy Châu vừa hồng vừa sưng, nói:

    "Nếu trong chốc lát có người hỏi đến mặt của ngươi, ngươi hẳn là biết nên trả lời như thế nào?"

    Bỗng nhiên bị Diệp Tịch Dao hỏi như vậy, Thúy Châu có chút mộng bức, nhưng cũng may Thúy Châu còn có đầu óc một chút, vừa mới tưởng tượng đến lời mà Diệp Tịch Dao vừa nói, lập tức gật đầu như mổ thóc lên tiếng trả lời:

    "Biết, nô tỳ biết, là Thẩm gia tỷ tỷ, là Thẩm gia tỷ tỷ."

    Thúy Châu cũng không biết ai là Thẩm gia tỷ tỷ, nhưng tóm lại cảm thấy nói như vậy hẳn sẽ không sai lầm gì.

    "Biết là tốt rồi, nhớ kỹ, là tỷ muội Thẩm gia, cả hai cái đều có phần. Hơn nữa không những đánh ngươi, còn đánh ta, đã hiểu rõ?"

    "Là là là, nô, nô tỳ biết, nô tỳ biết!"

    **

    Thúy Châu vừa đi, Diệp Tịch Dao lúc này mới đánh giá bốn phía, sau đó đẩy cửa đi vào cung điện.

    Chắc hẳn ở đây hàng năm không có người nào ở lại, trong cung điện có một chút u ám, trong không khí như có như không một cổ hương vị mốc meo, Diệp Tịch Dao mắt nhìn sang phải, lập tức phát hiện, ngay tại mặt sau của cung điện, thế nhưng còn có một cánh cửa sổ không lớn.

    Diệp Tịch Dao đi qua, nán lại đem cửa sổ đẩy ra, vốn phía sau cung điện, lại là một mảnh rừng trúc.

    Rừng trúc che lấp đi mặt trời, âm thanh của rừng trúc theo gió xào xạc mà đến. Tại lúc này đây, một trận tiếng nói chuyện nhỏ, cứ thế vô tình truyền vào lỗ tai của Diệp Tịch Dao..
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
  10. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 8: Ha hả, tiên nữ tỷ tỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính là âm thanh kia rất nhỏ, Diệp Tịch Dao chỉ nghe được hai từ "khách quý", "vân đỉnh". Diệp Tịch Dao biết tò mò hại chết miêu, liền không lại tính toán nghe, nhưng Diệp Tịch Dao vừa muốn xoay người, thì dưới chân không khỏi ngừng một chút!

    Diệp gia?

    Trong lúc nhất thời Diệp Tịch Dao có chút do dự, ma xui quỷ khiến vẫn là tới gần cửa sổ, đồng thời cẩn thận hướng chỗ rừng trúc nhìn thoáng qua, quả nhiên tiếp theo sau đó nhìn thấy hai bóng dáng người, nói chuyện rối rít cách đó không xa.

    Chính là, có rừng trúc che lại, không nhìn thấy rõ mặt bọn họ, chỉ thấy hai bóng người có chút quen thuộc. Tiếp theo chỉ trong chốc lát, hai người kia giống như nói xong rồi, đồng thời xoay người đi.

    Diệp Tịch Dao tức khắc hạ ánh mắt xuống, lập tức thả người bay qua cửa sổ, lặng lẽ đi lên theo.

    Vì không để bứt dây động rừng, Diệp Tịch Dao không có theo sát. Nhưng trong rừng trúc đường nhỏ quá nhiều, Diệp Tịch Dao không rõ ràng hoàn cảnh, không lâu sau đó, đã mất dấu hai người kia.

    Diệp tịch Dao xoay người trở về, đi một hồi lâu, thế nhưng phát hiện chính mình không có trở lại cung điện, ngược lại đi tới bên cạnh một cái ôn tuyền!

    Biết chính mình đã lạc đường. Nhưng nhìn thấy trước mắt xanh tươi, hơi nước dày đặc, Diêp Tịch Dao không khỏi trong lòng có một chút tò mò. Nhưng vừa muốn tiến lên hai bước, lại ngạc nhiên thấy một tảng đá trước mắt, thế nhưng phía trên lại đặt một cái hộp nhỏ.

    Hộp gỗ đen kịt, nhìn không ra được làm từ chất liệu gì, đúng là khéo léo, lại có thể làm được một vật xảo diệu như vậy. Hoa văn được điêu khắc với hoa văn cổ xưa mà tinh xảo, lại ngẫu nhiên tạo ra cảm giác một cỗ thần bí không nói nên lời!

    Không chờ đợi gì, Diệp Tịch Dao liền đem tay lấy hộp gỗ quơ quơ, trống không; lỗ tai tới gần nghe một chút, không thanh âm.. Đã có thể ngay ngay tại thời điểm này khi Diệp Tịch Dao vừa muốn đem hộp gỗ mở ra, lại bỗng nhiên nghe được một đạo tiếng nước!

    Có người?

    Nháy mắt Diệp Tịch Dao rùng mình, lập tức liền cẩn thận nhìn quanh trước tảng đá, nhưng phía trước vừa thấy, chỉ thấy, ngay tại bờ ôn tuyền bên kia cách chính mình không xa, một đạo bóng dáng cao to đứng đó:

    Một thân áo trắng, giống như thần tiên, một đầu tóc đen mang theo vết nước nhỏ xuống, phía sau người có vẻ tùy ý, nhìn bộ dáng, hẳn là vừa tắm rửa từ ôn tuyền đi ra..

    Trong nhất thời, Diệp Tịch Dao cả người không khỏi sững sờ; mà đúng lúc này, một giọng nam dịu dàng như nước, lại bỗng nhiên từ bờ ôn tuyền bên kia truyền tới:

    "Đẹp không?"

    Dứt lời, nam nhân kia thản nhiên xoay người, nháy mắt liền đối diện với tầm mắt Diệp Tịch Dao..

    Tóc mái phất phơ, đôi mắt giống như sao, sống mũi thẳng đứng, hình dáng đôi môi vô cùng gợi cảm.. Đó là một nam nhân có dung mạo vô cùng yêu nghiệt.

    Đúng vậy, chính là yêu nghiệt!

    Mà lúc này đây, hắn nhìn chính mình mỉm cười, trên mặt lại toát lên vô cùng dịu dàng, giống như một cơn gió mùa xuân, ở bên trong một mảnh hơi nước dày đặc, phản phất như thần, một thân áo trắng như tuyết, càng thêm tuyệt thế vô song!

    Thậm chí ngay cả Diệp Tịch Dao cũng không thể không thừa nhận, kiếp trước lẫn kiếp này, đây là nam nhân nhân đầu tiên nàng gặp mà dung mạo xuất sắc như vậy, có một không hai!

    Nhưng không biết tại sao, theo trực giác Diệp Tịch Dao cảm thấy một tia nguy hiểm. Đây chính là cảm giác của đời trước khi gặp tang thi vương bát cấp, bạo ngược, tàn nhẫn, huyết tinh.. Không, thậm chí so với tang thi vương còn muốn đáng sợ hơn nữa!

    Cho nên trong nháy mắt, thân thể Diệp Tịch Dao theo bản năng đứng lên đề phòng, nhưng trên mặt lại ngây ngô nở nụ cười ha hả:

    "Ha hả.. Tiên nữ tỷ tỷ~!"

    Quả nhiên lông mày nam nhân không thể không động, theo sau trên mặt lại phát ra tươi cười càng ôn nhu.

    "Đa tạ cô nương tán thưởng, không biết vì sao lại đến đây?"

    "Ha hả.. Có người đánh ta, tiên nữ tỷ tỷ.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng bảy 2021
  11. Mộng Sắc

    Bài viết:
    147
    Chương 9: Vật nhỏ giảo hoạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tịch Dao diễn vai ngốc tử thật sự vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng thân thể vẫn không hề giảm bớt sự đề phòng. Nghe vậy, quả nhiên nam nhân bạch y đảo hai tròng mắt, liếc mắt một cái, ung dung thản nhiên đánh giá Diệp Tịch Dao từ trên xuống dưới.

    "Nga? Không biết người nào lớn mật như vậy, dám động động thủ với cô nương đây?"

    "Người nào.. Người nào.. Thẩm gia tỷ tỷ, là Thẩm gia tỷ tỷ đánh ta.. Ô ô.. Thẩm gia tỷ tỷ đánh ta.."

    Ngây ngốc lặp lại lời nói của nam nhân kia, theo sau đó bỗng nhiên Diệp Tịch Dao khóc thét lên. Thấy tình hình như vậy, lông mày nam nhân vừa động, điều này làm cho Diệp Tịch Dao đang khóc, thần kinh toàn bộ khẩn trương lên. Tại lúc này, ở phía sau rừng trúc, lại bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Thúy Châu.

    Diệp Tịch Dao nháy mắt trong lòng vui vẻ, lập tức nín khóc mỉm cười.

    "Châu Châu ta ở chỗ này~!"

    Dứt lời, Diệp Tịch Dao không dám lại lưu lại, lập tức xoay người bỏ chạy.

    **

    Diệp Tịch Dao điên điên khùng khùng chạy đi rất nhanh, chớp mắt, liền không thấy bóng dáng.

    Mà sau khi Diệp Tịch Dao vừa đi, một đạo bóng đen nhanh như quỷ mị, nháy mắt lắc mình đi vào trước mặt của nam nhân áo trắng kia, đó cũng chính là Lạc Cửu Thiên, quỳ một gối xuống đất, nói:

    "Tôn thượng đều đã xử lý tốt."

    "Ân, đem đồ vật kia lấy ra đây đi."

    "Vâng!"

    Sau khi cung kính trả lời, hắc y nhân nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhảy lên địa phương mà Diêp Tịch Dao vừa đứng. Nhưng chân vừa mới rơi xuống đất, mặt lập tức biến sắc:

    "Tôn thượng, huyền thiên trong hộp gỗ đã không thấy!"

    Huyền thiên trong hộp gỗ chính là báu vật của tam giới, vì để lấy được nó, tôn thượng lúc trước đã hao phí không ít công sức, hắn nhớ kỹ là vừa rồi rõ ràng chính hắn đã đặt ở chỗ này, như thế nào một lát đã không thấy tăm hơi của hộp gỗ?

    Hơn nữa, tôn thượng ngay bên cạnh chỗ này, làm sao có thể dưới mí mắt tôn thượng mà trộm đi hộp gỗ?

    Không, tuyệt đối không thể nào!

    Hắc y nhân không một chút do dự trực tiếp vứt bỏ suy nghĩ này, nhưng trong lòng lại cảm thấy sự việc vô cùng cổ quái. Mà Lạc Cửu Thiên lúc này lại nao nao, lập tức bước đi tới.

    "Xác định là đặt ở nơi này?"

    "Thiên chân vạn xác, vừa mới đây, là thuộc hạ chính tay đặt hộp gỗ ở chỗ này."

    Mặt hắc y nhân lúc này đã một mảnh trắng bệch, dù sao, nếu như huyền thiên trong hộp gỗ bị đánh mất, như vậy mặc kệ lý do là gì, đều là chính hắn thất trách. Nghĩ đến đây, Hắc y nhân liền phù phù một tiếng, quỳ gối trước mặt Lạc Cửu Thiên.

    "Thuộc hạ làm việc thất trách, thỉnh tôn thượng trách phạt!"

    Lạc Cửu Thiên vẫn chưa lên tiếng trả lời, con ngươi hơi nheo lại, bỗng nhiên một lát sau thấp giọng nói:

    "Hiện tại nói như vậy, mà bây giờ thì.."

    Mặc dù trong đầu có một đống câu hỏi, hắc y nhân cũng không dám hỏi nhiều thêm một câu, lên tiếng cung kính trả lời, lập tức lắc mình một cái, liền cứ như thế biến mất vô tung vô ảnh.

    "Ha hả~thật sự là một vật nhỏ giảo hoạt.. Thú vị, thật sự thú vị~!"

    Lạc Cửu Thiên cười nhẹ ra tiếng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh khuôn mặt sưng thành đầu heo, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngây ngô kia, lập tức đầu lưỡi mê người vươn ra, liếm liếm đôi môi hoàn mỹ, nháy mắt đáy mắt hiện lên một mạt suy nghĩ nghiền ngẫm cùng nguy hiểm không nói nên lời..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...