Chương 10: Chấp niệm tương phùng.

Sư cô bước vào trong tự, bà ân cần mời hai vị thí chủ ngồi vào ghế, còn bản thân bà thì quỳ lên chiếc đệm đặt dưới đất. Hai tay chấp lại, mắt thì nhắm, mặt của bà hướng về sư tổ, thành tâm niệm phật. Lúc đó Dạ Quân nhỏ nhẹ hỏi.
- Xin sư cô có thể nói cho ta biết, ngọn nguồn mọi chuyện có được không, thật sự ta đến đây không có chút ý đồ xấu xa, chỉ mong tìm ra chân tướng về công chúa thiên ấn, chuyện này thật sự rất quan trọng.
Sư cô nghe xong, bà ngừng niệm kinh lại, từ từ mở mắt ra và nói với giọng sâu lắng, bà nhớ lại hồi ức của mình
"Vào một đêm mưa gió bão bùng hơn hai mươi năm trước, từ ngoài cửa sổ đã nghe thấy từng hồi sấm vang lên ầm ầm như ông trời đang phẫn nộ, ở hậu cung tiếng la hét thất thanh của một người phụ nữ vang lên rồi chợt tắt, tiếp sau đó là tiếng khóc của một đứa trẻ vừa chào đời.
- Nương nương, là một tiểu công chúa, một tiểu công chúa thật đáng yêu, Vũ quốc ta giờ đã có công chúa rồi.
Vị nương nương cố gắng gượng người nhìn đứa bé rồi nở một nụ cười, thị nữ bồng đứa bé nhẹ nhàng kề vào má vị nương nương đó, nhưng rồi bà ngạc nhiên thốt lên.
- Nương Nương, trên vai của công chúa có một cái bớt.
Vị nương nương hốt hoảng nhìn thật kĩ cái bớt có màu hồng nhạt.
- Là thiên ấn, sao có thể như thế được, đứa trẻ này chắc chắn sau này sẽ trở thành nữ vương, không được, chuyện này tuyệt đối không được để đến tai Vũ hậu, Vũ hậu là người cực kỳ đố kỵ, vì chưa có con nên dù đứa trẻ này có là vương hậu tương lai thì đối với bà ta cũng là chuyện không tốt, chắc chắn bà ta sẽ tìm cách hãm hại con gái ta. Phương ma ma, hãy nghe theo lời dặn dò của ta, báo với hoàng thượng, con ta vừa sinh thì đã mất rồi, tuyệt đối không cho ai biết rằng đứa trẻ này tồn tại. Ngươi hãy đưa nó đi thật xa, tốt nhất là đến nhân giới, hãy nuôi nấng nó khôn lớn, ta chỉ tin tưởng vào mình ngươi thôi, ta hứa sẽ để gia đình ngươi được sống sung sướng cả đời.
Phương ma ma vì trung thành với chủ nhân đã đồng ý với điều kiện đó, bà vừa khóc, vừa ẩm đứa bé gái đi thật nhanh, để lại vị nương nương khóc nức nở tiều tụy trong đêm mưa gió ấy, Vị Nương nương ấy chính là Hoành Vương phi.
Lăng Phong tỏ vẻ thắc mắc:
- Vậy, chỉ vì sợ Vũ Hậu mà người đưa công chúa đi trốn sao?
Sư cô tiếp tục giải thích. Lý do phải đưa công chúa chạy trốn còn vì Hoành Vương Phi là một người phàm giới, trong lúc Vũ vương xuất trận chiến đấu với nhân tộc thì bị bọn nhân tộc bắn hạ, rơi từ trên trời xuống, và vô tình rơi vào nương thuốc chỗ ở của một cô nương tên Hoành Nhi, Vũ Vương được Hoành Nhi đưa về chăm sóc và ở cùng nàng một thời gian dài, họ nảy sinh tình cảm với nhau nên Vũ vương đã đưa Hoành Nhi về Vũ quốc, cũng chính vì sự ràng buộc của Thiên ấn mà từ lâu người đã có hôn ước với Quận chúa của Lang quốc là Lang Vận quận chúa. Chính vì thế mà Hoành Nhi chỉ có thể làm thứ phi, nhưng không ai biết rằng Hoành vương phi là người phàm vì được Vũ vương che dấu dưới thân phận là thôn nữ quê mùa sống ở ngoại ô Vũ Tộc. Vì thế nên chính cô cũng nghĩ rằng con gái cô không thể nào được ban Thiên ấn cả khi mang trong người dòng máu lai tạp của Thần tộc và nhân tộc, nào ngờ, chuyện lại thành ra như vậy.
Lăng Phong và Dạ Quân nghe hết câu chuyện, họ như có thêm chút hy vọng, định hỏi thêm thì từ bên ngoài cửa, phát ra âm thanh lụp cụp.
- Là ai ở ngoài đó?
- Là muội, Anh Nghi nè.
- Còn đệ nữa.
Hai huynh đệ họ tỏ ra ngạc nhiên:
- Anh Nghi, Anh kỳ! Sao hai người lại ở đây.
- Muội, muội chỉ là ở lại một mình hơi chán, nên rũ Anh Kỳ đi dạo thôi mà.
Mặt của ta lúc đó ngượng chết được, công sức đi theo dõi cả buổi trời lại bị tên nhóc Anh kỳ làm cho bại lộ hết trơn. Dạ Quân hắn nhìn ta mà chỉ biết thở dài rồi im luôn, sau đó họ vẫn tiếp tục hỏi vị sư cô.
- Vậy đích thị là công chúa vẫn còn sống, thế cô ấy bây giờ đang ở đâu, xin sư cô chỉ điểm.
Sư cô quay về phía tượng phật Bồ Tát, ánh mắt hướng lên, giọng điệu từ tốn.
- Đứa trẻ đó từ lâu đã quay về nhân gian, sống một cuộc sống bình dị như bao người.
Lăng phong nhanh nhẩu.
- Vậy chúng ta phải mau mau đến nhân gian tìm cô ấy mới được.
Sư cô lắc đầu.
- Đến đó cũng không tìm được đâu. Ta đến nơi đây tu hành, một phần cũng là để cầu xin Đẩu Mẫu Nguyên Quân ban phép, cho ta được biết con bé sống ở nhân gian có tốt không, vừa hay ta cũng vừa biết được, con bé đã đến lúc phải nhận lấy mệnh kiếp của mình, từ lâu đã rời khỏi nhân gian, bây giờ con bé đang ở phương trời nào ta thật sự cũng không biết.
Lăng Phong xìu xuống, tỏ vẻ thất vọng, Dạ Quân vẫn tiếp tục hỏi:
- Theo như người nói thì Đẩu Mẫu Nguyên Quân thần thông quảng đại, vậy chúng ta có thể tìm vị tiên nhân này, biết đâu sẽ tìm ra manh mối nào đó.
Sư cô nghe Dạ Quân nói thế, bà từ từ đứng dậy và bước ra ngoài.
- Các vị thí chủ hãy đi theo ta.
Sư cô dẫn họ đi dọc theo lối mòn, lên gần tới đỉnh Côn Lăng, đoạn đường này hoa cỏ mọc xanh tươi, rực rỡ sắc màu, nếu nói ở thần giới, cây cỏ đều phát ra thần khí, thì nơi đây còn hơn thế nữa, từng bông hoa, chiếc lá ở nơi đây ngập tràn tiên khí, hít một hơi thôi cũng có cảm giác sảng khoái, cứ như được sống lâu thêm vài năm ấy. Chúng ta đi một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy được một căn nhà tranh be bé. Sư cô từ từ đi đến cửa, người không gõ cửa mà cung kính xin phép.
- Đẩu Mẫu Nguyên Quân, hôm nay đệ tử đưa vài vị thí chủ đến đây, có chút chuyện cần thỉnh giáo người. Đệ tử có thể vào được không ạ.
Từ bên trong có tiếng người vọng ra.
- Hoành Thiện Tâm, con vào đi.
Thế rồi, cánh cửa tự động mở ra, mọi người cùng bước vào trong thì thật ngạc nhiên khi trước mặt họ là một Vị Tiên Cô đang ngồi trên đài sen ngũ sắc, ánh sáng phát ra từ Vị Tiên Cô làm mọi người chói cả mắt. Dạ Quân trang nghiêm đi đến trước mặt vị tiên cô rồi hạ người xuống quỳ gối hành lễ với Tiên Cô.
- Đệ tử Hồ Dạ Quân, đại hoàng tử Hồ Quốc, bái kiến Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Dạ Quân nói xong liền cuối đầu bái lạy vị Tiên Cô. Người không hề nói nhưng lại mỉm cười rồi gật đầu. Dạ Quân đứng dậy, cung tay khom người tỏ lòng kính trọng.
- Chúng đệ tử từ ngàn dậm xa xôi đến đây, mong được Đẩu Mẫu Nguyên Quân chỉ điểm cho, làm sao có thể tìm ra công chúa thiên ấn của Vũ Quốc, kính mong người chỉ bảo.
Vị Tiên cô nhắm mắt rồi từ từ mở ra một cách chậm rãi, người nói.
- Trời định nghiệt duyên, có tránh cũng không được. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Nhớ lấy.
- Đa tạ Đẩu Mẫu Nguyên Quân đã chỉ dạy.
Lăng phong và Anh Nghi, mặt tỏ vẻ đâm chiêu, rốt cuộc là hai câu này là ý gì, thật khó hiểu quá đi. Dạ Quân khấu đầu đa tạ tiên cô rồi từ từ đứng dậy, trong lúc đó ta bất giác lại nhớ ra một chuyện, khi bọn họ sắp đi ra cửa thì ta liền quay lại thật nhanh, quỳ xuống trước mặt Tiên Cô.
- Đẩu Mẫu Nguyên Quân, con cầu xin người, người hãy chỉ cho con cách để giải Huyết Mạch phản phệ có được không.
Dạ Quân nghe thấy liền chạy đến kéo ta dậy, khấu đầu tạ lỗi với tiên cô.
- Xin người thứ lỗi cho tiểu nha đầu không biết phép tắc này. Anh Nghi, cô nói cái gì vậy?
Tiên cô nở nụ cười khi nghe câu hỏi của ta. Người đáp lại:
- Phản phệ tựa mệnh số, Bồng Vũ chốn Hoa Cung. Cô nương tự mình suy ngẫm sẽ có câu trả lời.
- Xin sư cô có thể nói cho ta biết, ngọn nguồn mọi chuyện có được không, thật sự ta đến đây không có chút ý đồ xấu xa, chỉ mong tìm ra chân tướng về công chúa thiên ấn, chuyện này thật sự rất quan trọng.
Sư cô nghe xong, bà ngừng niệm kinh lại, từ từ mở mắt ra và nói với giọng sâu lắng, bà nhớ lại hồi ức của mình
"Vào một đêm mưa gió bão bùng hơn hai mươi năm trước, từ ngoài cửa sổ đã nghe thấy từng hồi sấm vang lên ầm ầm như ông trời đang phẫn nộ, ở hậu cung tiếng la hét thất thanh của một người phụ nữ vang lên rồi chợt tắt, tiếp sau đó là tiếng khóc của một đứa trẻ vừa chào đời.
- Nương nương, là một tiểu công chúa, một tiểu công chúa thật đáng yêu, Vũ quốc ta giờ đã có công chúa rồi.
Vị nương nương cố gắng gượng người nhìn đứa bé rồi nở một nụ cười, thị nữ bồng đứa bé nhẹ nhàng kề vào má vị nương nương đó, nhưng rồi bà ngạc nhiên thốt lên.
- Nương Nương, trên vai của công chúa có một cái bớt.
Vị nương nương hốt hoảng nhìn thật kĩ cái bớt có màu hồng nhạt.
- Là thiên ấn, sao có thể như thế được, đứa trẻ này chắc chắn sau này sẽ trở thành nữ vương, không được, chuyện này tuyệt đối không được để đến tai Vũ hậu, Vũ hậu là người cực kỳ đố kỵ, vì chưa có con nên dù đứa trẻ này có là vương hậu tương lai thì đối với bà ta cũng là chuyện không tốt, chắc chắn bà ta sẽ tìm cách hãm hại con gái ta. Phương ma ma, hãy nghe theo lời dặn dò của ta, báo với hoàng thượng, con ta vừa sinh thì đã mất rồi, tuyệt đối không cho ai biết rằng đứa trẻ này tồn tại. Ngươi hãy đưa nó đi thật xa, tốt nhất là đến nhân giới, hãy nuôi nấng nó khôn lớn, ta chỉ tin tưởng vào mình ngươi thôi, ta hứa sẽ để gia đình ngươi được sống sung sướng cả đời.
Phương ma ma vì trung thành với chủ nhân đã đồng ý với điều kiện đó, bà vừa khóc, vừa ẩm đứa bé gái đi thật nhanh, để lại vị nương nương khóc nức nở tiều tụy trong đêm mưa gió ấy, Vị Nương nương ấy chính là Hoành Vương phi.
Lăng Phong tỏ vẻ thắc mắc:
- Vậy, chỉ vì sợ Vũ Hậu mà người đưa công chúa đi trốn sao?
Sư cô tiếp tục giải thích. Lý do phải đưa công chúa chạy trốn còn vì Hoành Vương Phi là một người phàm giới, trong lúc Vũ vương xuất trận chiến đấu với nhân tộc thì bị bọn nhân tộc bắn hạ, rơi từ trên trời xuống, và vô tình rơi vào nương thuốc chỗ ở của một cô nương tên Hoành Nhi, Vũ Vương được Hoành Nhi đưa về chăm sóc và ở cùng nàng một thời gian dài, họ nảy sinh tình cảm với nhau nên Vũ vương đã đưa Hoành Nhi về Vũ quốc, cũng chính vì sự ràng buộc của Thiên ấn mà từ lâu người đã có hôn ước với Quận chúa của Lang quốc là Lang Vận quận chúa. Chính vì thế mà Hoành Nhi chỉ có thể làm thứ phi, nhưng không ai biết rằng Hoành vương phi là người phàm vì được Vũ vương che dấu dưới thân phận là thôn nữ quê mùa sống ở ngoại ô Vũ Tộc. Vì thế nên chính cô cũng nghĩ rằng con gái cô không thể nào được ban Thiên ấn cả khi mang trong người dòng máu lai tạp của Thần tộc và nhân tộc, nào ngờ, chuyện lại thành ra như vậy.
Lăng Phong và Dạ Quân nghe hết câu chuyện, họ như có thêm chút hy vọng, định hỏi thêm thì từ bên ngoài cửa, phát ra âm thanh lụp cụp.
- Là ai ở ngoài đó?
- Là muội, Anh Nghi nè.
- Còn đệ nữa.
Hai huynh đệ họ tỏ ra ngạc nhiên:
- Anh Nghi, Anh kỳ! Sao hai người lại ở đây.
- Muội, muội chỉ là ở lại một mình hơi chán, nên rũ Anh Kỳ đi dạo thôi mà.
Mặt của ta lúc đó ngượng chết được, công sức đi theo dõi cả buổi trời lại bị tên nhóc Anh kỳ làm cho bại lộ hết trơn. Dạ Quân hắn nhìn ta mà chỉ biết thở dài rồi im luôn, sau đó họ vẫn tiếp tục hỏi vị sư cô.
- Vậy đích thị là công chúa vẫn còn sống, thế cô ấy bây giờ đang ở đâu, xin sư cô chỉ điểm.
Sư cô quay về phía tượng phật Bồ Tát, ánh mắt hướng lên, giọng điệu từ tốn.
- Đứa trẻ đó từ lâu đã quay về nhân gian, sống một cuộc sống bình dị như bao người.
Lăng phong nhanh nhẩu.
- Vậy chúng ta phải mau mau đến nhân gian tìm cô ấy mới được.
Sư cô lắc đầu.
- Đến đó cũng không tìm được đâu. Ta đến nơi đây tu hành, một phần cũng là để cầu xin Đẩu Mẫu Nguyên Quân ban phép, cho ta được biết con bé sống ở nhân gian có tốt không, vừa hay ta cũng vừa biết được, con bé đã đến lúc phải nhận lấy mệnh kiếp của mình, từ lâu đã rời khỏi nhân gian, bây giờ con bé đang ở phương trời nào ta thật sự cũng không biết.
Lăng Phong xìu xuống, tỏ vẻ thất vọng, Dạ Quân vẫn tiếp tục hỏi:
- Theo như người nói thì Đẩu Mẫu Nguyên Quân thần thông quảng đại, vậy chúng ta có thể tìm vị tiên nhân này, biết đâu sẽ tìm ra manh mối nào đó.
Sư cô nghe Dạ Quân nói thế, bà từ từ đứng dậy và bước ra ngoài.
- Các vị thí chủ hãy đi theo ta.
Sư cô dẫn họ đi dọc theo lối mòn, lên gần tới đỉnh Côn Lăng, đoạn đường này hoa cỏ mọc xanh tươi, rực rỡ sắc màu, nếu nói ở thần giới, cây cỏ đều phát ra thần khí, thì nơi đây còn hơn thế nữa, từng bông hoa, chiếc lá ở nơi đây ngập tràn tiên khí, hít một hơi thôi cũng có cảm giác sảng khoái, cứ như được sống lâu thêm vài năm ấy. Chúng ta đi một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy được một căn nhà tranh be bé. Sư cô từ từ đi đến cửa, người không gõ cửa mà cung kính xin phép.
- Đẩu Mẫu Nguyên Quân, hôm nay đệ tử đưa vài vị thí chủ đến đây, có chút chuyện cần thỉnh giáo người. Đệ tử có thể vào được không ạ.
Từ bên trong có tiếng người vọng ra.
- Hoành Thiện Tâm, con vào đi.
Thế rồi, cánh cửa tự động mở ra, mọi người cùng bước vào trong thì thật ngạc nhiên khi trước mặt họ là một Vị Tiên Cô đang ngồi trên đài sen ngũ sắc, ánh sáng phát ra từ Vị Tiên Cô làm mọi người chói cả mắt. Dạ Quân trang nghiêm đi đến trước mặt vị tiên cô rồi hạ người xuống quỳ gối hành lễ với Tiên Cô.
- Đệ tử Hồ Dạ Quân, đại hoàng tử Hồ Quốc, bái kiến Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Dạ Quân nói xong liền cuối đầu bái lạy vị Tiên Cô. Người không hề nói nhưng lại mỉm cười rồi gật đầu. Dạ Quân đứng dậy, cung tay khom người tỏ lòng kính trọng.
- Chúng đệ tử từ ngàn dậm xa xôi đến đây, mong được Đẩu Mẫu Nguyên Quân chỉ điểm cho, làm sao có thể tìm ra công chúa thiên ấn của Vũ Quốc, kính mong người chỉ bảo.
Vị Tiên cô nhắm mắt rồi từ từ mở ra một cách chậm rãi, người nói.
- Trời định nghiệt duyên, có tránh cũng không được. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Nhớ lấy.
- Đa tạ Đẩu Mẫu Nguyên Quân đã chỉ dạy.
Lăng phong và Anh Nghi, mặt tỏ vẻ đâm chiêu, rốt cuộc là hai câu này là ý gì, thật khó hiểu quá đi. Dạ Quân khấu đầu đa tạ tiên cô rồi từ từ đứng dậy, trong lúc đó ta bất giác lại nhớ ra một chuyện, khi bọn họ sắp đi ra cửa thì ta liền quay lại thật nhanh, quỳ xuống trước mặt Tiên Cô.
- Đẩu Mẫu Nguyên Quân, con cầu xin người, người hãy chỉ cho con cách để giải Huyết Mạch phản phệ có được không.
Dạ Quân nghe thấy liền chạy đến kéo ta dậy, khấu đầu tạ lỗi với tiên cô.
- Xin người thứ lỗi cho tiểu nha đầu không biết phép tắc này. Anh Nghi, cô nói cái gì vậy?
Tiên cô nở nụ cười khi nghe câu hỏi của ta. Người đáp lại:
- Phản phệ tựa mệnh số, Bồng Vũ chốn Hoa Cung. Cô nương tự mình suy ngẫm sẽ có câu trả lời.