Ngôn Tình Nguyện Là Ánh Trăng - Haly

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Haly Thanh Trầm, 16 Tháng chín 2018.

  1. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Nguyện Là Ánh Trăng

    (Hương mật tựa khói sương - phần II)

    Tác giả: Haly (Thanh Trầm)

    Biên soạn: 9/9/2018

    Thể loại: Ngôn tình, cổ trang, huyền huyễn, ngược tâm.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Những Tác Phẩm Của Haly Thanh Trầm

    [​IMG]

    Tóm tắt:

    Khác hẳn với phần 1, câu chuyện kể về một thế giới mà nơi đó loài người mang sức mạnh của các con vật, ở đó có ba vương quốc là Hồ tộc, Vũ Tộc, Lang tộc được liên minh với nhau bằng hôn sự của những người có thiên ấn mang thiên mệnh của vua và hoàng hậu tương lai. Hồ Dạ Quân là điện hạ của Hồ tộc phải lòng Vũ Anh Nghi là công chúa thất lạc từ bé của Vũ Tộc, do từ xa xưa tổ tiên đã định rằng các hoàng tử và công chúa có phép ấn trên người mới được kết hôn với nhau, mà vũ tộc lại không hề biết công chúa của họ còn sống nên Hồ Dạ Quân đành phải kết hôn với Lang Ngọc, là công chúa của Lang quốc. Anh Nghi thì lại lầm tưởng Hồ Lăng Phong là em trai của Dạ Quân, chính là tiểu tử hồ ly đã chơi cùng mình lúc còn nhỏ nên tự dối lòng là có tình cảm với Lăng Phong, do tính tình dễ thương và hoạt bát nên Anh Nghi được sự yêu thương của rất nhiều người trong đó có cả Lang Tử Đằng đại hoàng tử của Lang tộc.

    Sóng gió bắt đầu khi ngày hôn lễ của Dạ Quân và Lang Ngọc sắp diễn ra, Lang Ngọc vì ghen tức nên thừa cơ hội giết Anh Nghi nhưng không thành, làm cho Dạ Quân nổi giận đưa Anh Nghi đi chữa trị, lúc này khi trị thương cho nàng, Dạ Quân mới phát hiện Thiên Ấn trên người nàng, mới biết rằng nàng là người mà mình thương yêu từ lúc bé. Liệu Dạ Quân và Anh Nghi có đến được với nhau không và mối liên quan của họ với Húc Phượng và Cẩm Mịch trong phần 1 là gì, mời các bạn đọc tiếp sẽ rõ.

    Ghi chú của tác giả:

    Đây là tác phẩm tôi viết dành tặng riêng cho diễn viên Đặng Luân và Dương Tử, mong cho một tương lai sau này có thể đến được tay hai thần tượng của mình, nếu page có Thành Viên nào là người Hoa, hãy cùng hợp tác để chuyển thể tác phẩm này sang tiếng Hoa, cám ơn các độc giả thân yêu..
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười một 2018
  2. Đăng ký Binance
  3. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 1: Chạm mặt

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện được bắt đầu ở một thế giới mà nơi đó được chia thành ba giới, ở trên là thiên giới, ở dưới là ma giới, phần giữa chính là nhân giới và thần giới, thần giới là những người có sức mạnh của thần thú. Ở đây con người mang sức mạnh của loài vật, loài người nơi đây chỉ khi tròn mười tám tuổi mới thức tỉnh hoàn toàn chân thân của mình, họ phân chia ra thành nhiều nhóm theo từng loài vật mà sinh sống cùng nhau, theo thời gian và sự phát triển, các tộc người nhỏ lẻ tôn những kẻ mạnh nhất lên làm tộc trưởng, tạo thành làng xã rồi hình thành nên các thành trì, từ đó mà trong thần giới này có ba nước mạnh nhất chính là, Hồ quốc, Vũ quốc và Lang quốc còn lại là các nước láng giềng nhỏ. Ba vương quốc này cầm quyền lớn mạnh ngang nhau vì đều có binh quyền lớn mạnh trong tay trấn giữ thần giới khỏi sự xâm lăng từ ma giới và nhân giới, chỉ quy thuận mỗi thiên giới. Chính vì vậy mà thiên giới đã ban hồng ân xuống cho con dân thần giới bằng cách, cứ mỗi vương quốc sẽ có một cặp Hoàng tử và công chúa có thiên ấn trên người, cặp nam nữ này sẽ trở thành vua và hoàng hậu tiếp theo, nhưng không phải cứ là người con cả mới có phép ấn mà là do thiên đế biết trước tương lai sẽ nhìn thấy được thiên mệnh của đứa trẻ mà ban thiên ấn cho người có tài đức. Vì là song ấn này được ban cho một công chúa và một hoàng tử, anh em thì không lấy nhau nên công chúa được ban thiên ấn, sẽ kết hôn cùng hoàng tử của vương quốc khác, cũng như để gắn kết liên minh các nước với nhau, tăng thêm tình hữu nghị. Nhưng cũng chính vì vậy mà đời thứ mười của thần giới gặp chuyện chẳng lành, gây nên đại họa sau này.

    Năm vạn thất, nhân giới.

    Ta tên là Vũ Anh Nghi, là một tiểu cô nương sống ở Vô Vĩ Thôn, mẫu thân của ta mất sớm khi ta mới có tám tuổi nên ta là một cô nhi, sống tự lập một mình cho đến bây giờ, năm nay ta cũng đã tròn đôi mươi, độ tuổi xuân xanh nhất của các cô nương, hầu như mấy cô nương bằng tuổi ta đều đã thành gia lập thất cả rồi, nhưng chỉ có mình ta là bọn nam nhân trong thôn không dám rớ, chắc cũng vì cái tính không hề ủy mị chút nào của ta, hễ chút là hay đánh người nên từ nhỏ tới lớn không ai ức hiếp được ta cả.

    - Anh Nghi! Cô có trong nhà không ta đem thảo dược về rồi nè.

    Cô nương nhỏ nhỏ xinh xinh này tên là Bách Linh, là tỉ muội tốt của ta, hai tỉ muội ta từ nhỏ đã theo Giang thái y, là thần y cao tay nhất nước Triều Yên này. Để học dược, điều chế thuốc cứu người, công việc của hai người bọn ta thường là lên núi hái thuốc và hôm nay cũng vậy.

    - Bách Linh! Nhanh chân lên sắp đến nơi rồi.

    - Anh Nghi! Cô đi chậm thôi, chân ta đi hết nổi nữa rồi.

    - Phía trước chính là nơi mọc rất nhiều Bách Thảo Lộ, chúng ta phải nhanh chân lên không thì trời sẽ tối mất.

    Ta có cảm giác đi càng xa thì cây cỏ xung quanh càng kì lạ, ta chỉ lo đi cho thật nhanh mà quên mất Bách Linh đang ở đằng sau, đến khi quay lại thì cô ấy đã biến mất.

    - Bách Linh! Cô đâu rồi.

    - Tôi ở đây nè.

    Bách Linh bước qua một màng nước vô hình làm ta giật cả mình, ta liền chạy đến chổ cô ấy.

    - Sao cô có thể đi ra từ đó chứ. Mà đây là nơi nào vậy.

    Ta và Bách Linh hết sức ngạc nhiên khi trước mặt chúng ta là một thế giới hoàn toàn khác. Nơi đây cây cối dường như phát sáng, hoa cỏ như có linh hồn, rực rỡ sống động, ta có nhìn nhầm không, trên bầu trời có một đàn chim bay lượn à mà khi nhìn kĩ mới biết đó không phải chim mà là con người, là con người có cánh. Trời ơi, choáng quá đi, chắc ta sẽ ngất đi mất vì chuyện này quá hoang đường. Bọn ta tò mò nên đã dọc theo sườn núi mà đi đến nơi có người sinh sống. Bọn ta cứ đi cho đến khi thấy một quảng trường đông người tụ tập. Ở đó người dân chỉ đứng từ xa, còn trên cao kia chắc có lẽ là Vua của nơi đây thì phải. Họ ăn mặc rất kì lạ, mỗi bàn tiệc trên kia đều có 2 người ngồi và hai người đó ăn mặc màu sắc kiểu dáng giông giống nhau. Kế bên ta đám nữ nhân kia cứ xì xào bàn tán:

    - Oa! Chàng ấy tuấn tú quá, phải chi chàng ấy nhìn ta lấy một cái thôi cũng được.

    - Ta cũng vậy, ta cũng vậy, người đâu mà hào hoa phong nhã chết được.

    Ta nghe thấy vậy cũng tò mò xem thử người mấy cô nương kia nói, rõ ràng trên đài là một thằng nhóc mặt trắng như sữa, người ốm yếu chẳng có gì là uy phong như các cô ấy nói.

    - Mấy cô có nhầm không rõ ràng chỉ là một đứa nhóc mới lớn mà khôi ngô, tuấn tú chỗ nào.

    - Ai nói với cô là chúng tôi thích thái tử Anh Kỳ, người chúng tôi nói là Đại điện hạ Hồ Tộc, Hồ Dạ Quân kìa.

    Cô nương kia liền chỉ tay về phía bên trái khán đài, thì ra là một nam nhân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt bén như dao nhưng lại toát ra sự ma mị quyến rũ đến lạ thường, đúng là từ bé đến giờ ta chưa được chiêm ngưỡng nam nhân nào đẹp như hắn, đẹp còn hơn hẳn bọn con gái ấy chứ.

    - Chắc là cô mới đến nên không biết đấy, Dạ Quân điện hạ là đại hoàng tử của Hồ Quốc, là nước láng giềng của Vũ Quốc chúng ta, hôm nay nhân dịp lễ trưởng thành của thái tử Vũ Anh Kỳ, người cùng em trai là Nhị điện Hạ Hồ Lăng Phong đến tham dự để chúc mừng thái tử.

    Nghe họ kể như vậy, ta cũng hiểu ra chút ít, nơi đây là Vũ Quốc, còn kia là vua và hoàng hậu của họ, thằng nhóc đang làm lễ trên kia là Thái tử Vũ Anh Kỳ. Có lẽ ta thật sự đã rơi vào một thế giới không hề bình thường rồi.

    - Anh Nghi! Cô xem kìa.

    Bách Linh vỗ vào vai ta, để ta chú ý lên khán đài. Thái tử đang quay lưng về phía người dân, rồi cởi hai tay áo ra, hắn kéo áo xuống để lộ bộ lưng trần của mình. Điểm đặc biệt là trên lưng hắn có hình vẽ như một đôi cánh. Bất giác ta nhận ra, đó không phải là hình vẽ giống cái bớt trên vai ta sao, khác một điều là nó đậm hơn và to hơn của ta. Bách Linh có vẻ cũng nhận ra điều đó liền đặt tay lên vai ta. Thế rồi từ cái hình vẽ của thái tử một đôi cánh mọc ra, trắng xóa, lộng lẫy nhìn thật là uy phong, thái tử vỗ nhẹ cánh là đã bay vút lên tận trời xanh, trông thật là đẹp, lông vũ từ đôi cánh bay phất phới trong gió làm cảnh tượng thật ảo diệu, thật là đẹp không thể tả. Thế nhưng ta cảm thấy hình như thái tử có vấn đề, người bắt đầu loạng choạng và mất thăng bằng, thái tử bắt đầu bay lệch hướng rồi sà xuống gần sát mặt đất, người dân bắt đầu hỗn loạn. Ta bị họ xô đẩy làm rớt hết cả giỏ thuốc xuống đất, Bách Linh liền chạy đến giúp ta nhặt thuốc, nhưng ta không hề hay biết, thái tử đang lao thẳng về phía sau ta. Bách Linh chỉ kịp hét lên một tiếng.

    - Anh Nghi! Coi chừng.

    Bỗng nhiên ta bị ai đó chưởng một phát té chổng cả mông lên trời, nhờ vậy mà né được vụ va chạm của thái tử. Thái tử thì bị đâm sầm vào đống rơm, may mà không sao. Hắn lọ mọ bước ra, đầu tóc mặt này lem luốc tóc còn dính đầy cỏ khô. Ta bị té một cái khắp người ê ẩm, Bách Linh liền chạy đến đỡ ta dậy:

    - Cô có bị làm sao không.

    - Ây da, đau quá, là kẻ nào đã xô ngã ta vậy.

    Ta đứng dậy phủi phủi tay chân, thân thể vừa đau vừa ê ẩm.

    - Là ta..

    Từ xa ta nghe thấy tiếng nói của một nam nhân, ngước lên nhìn mới biết, đó chính là cái người mà mấy cô nương lúc nãy chỉ. Hồ Dạ Quân điện hạ.

    - Ta là người đã..

    - Ta, ta cái gì mà ta, đàn ông con trai gì mà lại đẩy ngã phụ nữ, uổng công mấy cô nương kia ca tụng ngươi, nào là hào hoa phong nhã, khôi ngô tuấn tú, hóa ra cũng chỉ là phường vũ phu.

    Ta thấy hắn tức tím tái cả mặt, định mắng lại ta thì bị tên kế bên chen ngang.

    - Con người cô nương sao kỳ vậy, cô..

    - Cô nương có đạo lý không vậy, rõ ràng là huynh ấy cứu cô, cô lại lớn giọng mắng người, cô quả thật không biết điều mà.

    - Huynh..

    Bách Linh kéo ta lại, ngăn ta không nên chửi nữa.

    - Hắn nói đúng đó Anh Nghi, lúc nãy không nhờ người ta đẩy cô ngã là cô đã bị Thái tử Anh Kỳ đâm trúng rồi.

    - Ơ.. Vậy là ta sai sao.

    Bách Linh gật gật đầu, đúng lúc đó, thái tử bộ dạng thê thảm đi tới:

    - Cô nương lúc nãy có bị làm sao không.

    - Ta không sao, chỉ là bị té một cái tới giờ còn ê ẩm thôi.

    - Xin lỗi tỉ tỉ nhe, đây là lần đầu tiên ta bay nên có chút vụng về, thứ lỗi cho ta. Mà cho ta hỏi danh tánh của tỉ có được không?

    - Thiệt là trùng hợp, ta cũng họ Vũ, ta tên là Vũ Anh Nghi.

    Khi ta nói chuyện với thái tử dường như chúng ta rất hợp ý nhau, có cái gì đó ở thái tử cảm giác quen thuộc mà lại dễ gần nữa. Ta không hề để ý đến việc, tên Dạ Quân kia đang nhìn ta chằm chằm, cho đến khi hắn đi đến gần, rồi đột ngột chộp lấy cánh tay của ta.

    - Anh Nghi cô nương ngọc bội chân thân của cô đâu?

    Ta ngớ người ra không hề biết đó là thứ gì.

    - Ngọc bội chân thân là thứ mà đứa trẻ nào ở Thần giới, khi mới sinh ra sẽ lộ nguyên hình chân thân của mình, phụ mẫu sẽ cắt một chút lông đuôi của chúng buộc vào ngọc bội gia truyền của dòng tộc, rồi đeo cho đứa bé đó. Lý nào cô lại không biết, chỉ có thể chứng tỏ rằng cô không phải là người của thần giới. Bọn người phàm thô tục, người đâu, bắt hai ả phàm nhân này lại cho ta.

    Ngay sau đó ta liền bị hắn bắt đi mà không thể nào chống cự được.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2018
  4. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 2: Đào Tẩu

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta và Bách Linh bị trói tay và bị dẫn đến đại điện của Vũ Quốc. Bọn ta bị mấy tên lính đẩy quỳ xuống đất. Một người phụ nữ trong kiêu sa lộng lẫy từ chiếc ngai vàng đứng dậy, bà ta cất giọng có vẻ chua ngoa:

    - Nói đi, rốt cuộc các ngươi là ai, dám cả gan xâm nhập vào thần giới.

    - Hai người bọn ta chỉ là người bình thường, trong lúc lên núi hái thuốc, vô tình bị lạc đường mới đến được nơi đây, chứ không có ý định xấu xa gì cả.

    Bà ta trừng mắt lên, gằn giọng quát tháo:

    - NÓI LÁO! Nếu là người phàm tại sao có thể đi xuyên qua được kết giới bảo vệ của Vũ Quốc ta, chắc chắn hai ngươi có ý đồ xấu xa, đến đây để thăm dò Vũ Quốc. Bây đâu, lôi cổ hai ả tiện nhân này xuống, sử tử ngay cho ta.

    - Khoang, xin Vũ Hậu dừng tay.

    Lúc đó có người đã lên tiếng can ngăn, thì ra chính là tên Dạ Quân đó.

    - Mong Vũ vương và Vũ Hậu thứ tội cho Hồ Dạ Quân, theo thần thấy chuyện này có nhiều ẩn khuất, nếu giết bọn chúng đi thì sẽ không thể biết được ý đồ của bọn chúng là gì. Tuy đây là chuyện của Vũ Quốc, nhưng có liên quan đến an nguy của cả thần giới, kính mong Vũ Quốc hãy giao hai tên phàm nhân này cho thần sử lý, thần sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.

    Bà ta nghe hắn nói như thế cũng hạ giọng.

    - Nếu Dạ Quân điện hạ đã mở lời, thì ta cũng sẽ nghe theo ý của điện hạ, trăm sự nhờ vào điện hạ.

    - Đa tạ nương nương.

    Thế là nhờ hắn mà ta và Bách Linh thoát chết, ta thật sự chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, tự dưng lại cứu ta. Vậy là hai người bọn ta lại bị rơi vào tay hắn. Bọn ta bị đưa đến một căn phòng nhỏ cũ nát, bị trói vào gốc cột. Có một tên đi vào, ta nhận ra đó là tên hay đi cùng với cái tên Dạ Quân kia.

    - Này hai cô nương, mau khai ra đi để Nhị điện hạ Hồ Lăng Phong ta đây đỡ phải tốn thời gian. Ta là còn nhẹ nhàng với các cô, chứ để huynh ấy vào thì đừng có mà khóc đấy.

    Cái tên đấy cứ khua môi múa mép mà không hề để ý rằng ta đã dùng mãnh vở của hữu rượu gần đó, cứa đứt dây trói. Hai bọn ta đợi hắn quay lưng đi liền lập tức tung dây, tháo chạy, ta cố gắng chặn tên Lăng Phong kia lại, để Bách Linh chạy thoát.

    - Anh Nghi! Chờ ta! Ta sẽ về báo cho sư phụ tới cứu cô.

    Ta cố gắng hết sức để Bách Lich chạy thoát, bỗng nhiên có người đánh vào sau gáy ta, làm ta loạng choạng rồi ngất xỉu.

    - Huynh có ra tay mạnh quá không dậy, dù gì cũng là nữ nhi mà.

    - Đệ đừng có nhiều lời.

    - Vậy còn cô nương chạy thoát kia thì sao?

    - Cứ mặc kệ cô ta đi, dù gì cũng không chạy ra khỏi kết giới được đâu.

    Khi ta tỉnh dậy thì ta đã nằm trên một chiếc giường, trên tay ta còn bị thương và được băng bó lại. Một cung nữ bưng một bát thuốc đến chỗ ta và nói:

    - Cuối cùng cô nương cũng tỉnh rồi, đây là thuốc của cô, mau uống đi cho nóng.

    - Cô là ai, còn đây là đâu.

    - Đây là Hồ Quốc, còn chỗ này là Ngọc Hồ Cung, nơi ở của đại điện hạ.

    - Không thể nào, rõ ràng trước khi ta ngất đi, ta còn ở Vũ Quốc mà, sao mới chớp nhoáng đã đến Hồ Quốc rồi.

    - Cô nương không nhớ là phải, cô đã bất tỉnh cả hai ngày nay rồi, là đại điện hạ đưa cô đến đây, kêu nô tì chăm sóc cho cô nương.

    Hóa ra là cái tên chết tiệt đó rốt cuộc hắn muốn cái gì đây. Mới nhắc mà tào tháo đã tới, hắn vừa vào liền phất tay, bảo cung nữ đó ra ngoài. Hắn ngồi vào chiếc bàn đối diện ta. Trên chiếc bàn còn có một chiếc bát bằng vàng thì phải.

    - Cô tò mò muốn biết thứ trong bát này là gì lắm đúng không? Vậy thì tự nhìn đi.

    Ta đứng dậy bước đến gần xem thử đó là thứ gì. Trong đó chứa một chút nước màu đỏ nhạt, lại có ánh kim.

    - Không biết đúng không!

    Ta lắc lắc đầu, hắn nhìn ta nhếch môi cười rồi nói tiếp:

    - Là máu của cô nương đấy.

    - Là máu của ta sao?

    - Chắc chắn là cô nương không biết rồi, đây là bát vàng dùng để nghiệm máu của thần tộc, thường là những ai có dòng máu của thần tộc thì máu sẽ có màu đỏ ánh kim và tỏa ra thần khí, nhưng cô thì lại khác, máu của cô tuy cũng có ánh kim, nhưng nó lại không hề có chút thần khí nào. Vậy có khả năng, cô cũng là người của thần tộc, nhưng tại sao cô không có thần khí thì ta chưa tìm ra, nhưng ngoài việc đó ra thì việc cô đi xuyên qua được kết giới của thần tộc thì cũng chứng minh được một phần nào đó, việc cô có liên quan đến thần tộc.

    Nghe hắn nói xong ta cảm thấy hình như có chút đúng đúng, vì thật sự ở nhà, ta hoàn toàn khác với mọi người, chắc tính ta hung hãn cũng do một phần là giống thú chăng. À mà quên mất, ta phải đi tìm Bách linh nữa, chắc cô ấy sợ lắm.

    - Cô đang lo cho nha đầu kia phải không, yên tâm đi cô ta không chạy ra khỏi thần giới này được đâu. Lăng Phong đang đi tìm cô ấy rồi.

    - Sao lại không thoát ra được?

    Bỗng dưng hắn kề sát mặt ta, làm ta giật cả mình:

    - Cô ngoan ngoãn mà ở lại đây đi, nếu không muốn đám người thú ngoài kia xé xác cô ra. Còn nữa, ta là người khá hẹp hòi, chuyện cô sỉ nhục ta ở Vũ Quốc ta chưa có tính sổ với cô xong đâu.

    Eo ơi, thật sự lúc đó hắn làm ta rất sợ, cái tên này bề ngoài thì ít nói thế, nhưng ta thấy hắn như một tên điên chuyên hung hãn với kẻ khác ấy, chắc chắn mục đích hắn cầu sinh Vũ Quốc tha mạng cho ta cốt cũng là để hắn có cớ ra tay trả thù riêng đây mà. Cầu trời cho Bách Linh thoát ra được cái chỗ quỷ quái này, về cầu cứu sư phụ, để người đến đây cứu ta.

    Tối hôm đó ta định thừa cơ hội chạy trốn, ta lén lúc đi dọc theo hành lang, băng qua bọn lính gác một cách nhẹ nhàng, đằng xa xa có một bức vách bị lủn một lỗ to phía dưới, đích thị là nó, nhân gian thường gọi là "Cẩu Môn Quan" nhờ nó mà cuối cùng ta cũng thoát ra khỏi hoàng cung, bên kia bức vách là một cánh rừng, tuy bây giờ là đêm khuya nhưng ta vẫn thấy rõ mọi thứ vì trăng hôm nay to tròn và rất sáng, cây cối ở nơi đây cũng rất khác thường, chúng đều tỏa ra những hạt ánh sáng, theo như ta nghĩ đó là thần khí. Mọi loài vật ở đây đều có thần khí, duy chỉ mình ta là không có, thật buồn quá đi mất. Mà thôi quên đi, điều quan trọng là phải tìm ra Bách Linh, nếu theo như lời cái tên mắt sợi chỉ kia nói, Bách Linh không tự thoát ra khỏi đây được thì ta phải nhanh chóng tìm ra cô ấy ngay, chắc bây giờ cô ấy đang sợ hãi trốn ở đâu đó.

    Cứ thế ta đi theo lối mòn vào khu rừng, ta cứ đi mãi đi mãi, dù rất sợ, nhưng nghĩ tới việc phải đối diện với cái tên điện hạ thối tha kia thật sự là chịu không nổi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười 2018
  5. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 3: Toàn Nguyệt

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khu rừng âm u tối tâm, mọi thứ xung quanh ta đều đáng sợ, ta cứ chạy, chạy mãi mà không cần biết phương hướng. Cuối cùng lại gặp một hang động, ta tự nghĩ, thôi thà là vào trong hang trú ẩn cho an toàn, đợi sáng mai sẽ tiếp tục đi tìm Bách Linh, thế nhưng vừa vào trong hang thì có một thứ ánh sáng màu tím phát ra. Ta đi theo hướng ánh sáng đó thì bắt gặp một cảnh tượng kì lạ. Một nam nhân có mái tóc trắng xóa, đang nằm thoi thóp trên phiến đá to ở giữa hang động. Cả thân thể nam nhân đó phát ra luồng ánh sáng tím yếu ớt. Ta cố gắng nhìn xem đó là ai, nhưng chân ta lại dẫm phải cành cây khô.

    "Rắc"

    Hắn phát hiện ra ta, liền lên tiếng:

    - Là ai?

    Ta hoảng sợ liền chạy ra ngoài thì tá hỏa, một con hồ ly màu vàng dữ tợn nhe nanh vuốt với ta, nó tiến lại gần ta, cố tình dồn ta vào lại trong hang, đến chỗ tên tóc trắng kia.

    - Ta xin lỗi, ta chỉ là vô tình đi lạc vào đây thôi, ta không có cố ý đến quấy rầy ngươi đâu, ngươi tha cho ta có được không.

    Tên tóc trắng đó không nói câu nào, hắn đột ngột chộp lấy ta, dùng sức siết chặt hai vai ta, nhưng hình như hắn không có sức, ta liền đạp hắn một cái, hắn té ngửa ra rồi nằm bất động dưới đất. Ta thật sự rất sợ định bỏ chạy thì ta nghe thấy tiếng kêu của ai đó:

    - Anh Nghi..

    Ai đó đang gọi tên ta, rõ ràng là gọi tên ta, ta quay lại nhìn thì hóa ra, tên tóc trắng đó, không ai khác chính là Dạ Quân. Sao hắn lại ở đây còn cái màu tóc kì lạ này là sao. Thật ra dù ta có ghét hắn thật, nhưng một người học chữa bệnh cứu người như ta cũng không thể trơ mắt nhìn người bệnh mà không cứu, trong hắn có vẻ rất mệt, cả sức chống cự cũng không có, ta đỡ hắn nằm lên phiến đá, hắn chỉ có thể nhìn ta bằng đôi mắt lờ đờ của mình mà không làm gì được cả. Ta cầm tay hắn để bắt mạch, nhưng hắn rút tay lại, còn nói những câu nhỏ nhẹ như không có chút hơi nào:

    - Cô nương không cần bắt mạch, ta không có bệnh.

    Ta cố hỏi lý do, hắn không nói gì rồi quay mặt đi chỗ khác.

    - Ta biết cô rất ghét ta, nhưng cô có thể bỏ qua lần này có được không

    - Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

    - Làm ơn! Hãy ở đây canh chừng ta tới sáng.

    Có vẻ như có cái gì đó bất thường ở tên này, nhưng nếu hắn ra điều kiện thì ta cũng phải ra điều kiện mới được.

    - Nếu bây giờ ta ở đây trông chừng ngươi vậy ngươi phải hứa sẽ thả ta và Bách Linh đi, ngươi có đồng ý không.

    Ta cứ chờ hắn trả lời nhưng chờ hoài mà không thấy phản hồi, đến khi quay lại hắn đã ngủ mất tiêu, vậy là xác định là ta phải vô duyên vô cớ, thức cả đêm để trông chừng hắn. Đến khi trời gần sáng thì tóc hắn từ từ chuyển từ màu trắng trở lại màu đen như bình thường, ngay sau đó thì hắn tỉnh dậy, ta ngồi gần đó tò mò xích lại gần hỏi hắn:

    - Chuyện tối hôm qua là sao vậy?

    Hắn trừng mắt nhìn ta rồi nói:

    - Chuyện tối hôm qua, cô mà dám hé môi nữa lời, ta sẽ giết chết cô ngay tức khắc.

    Tuy ta không ưa hắn nhưng thấy bộ dạng của hắn tối hôm qua và bây giờ khác hẳn thật sự ta rất tò mò, lần này phải uy hiếp hắn nói ra mới được.

    - Ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng để ngươi giết như vậy sao, ta sớm đã cho ngươi uống một viên thuốc độc do sư phụ ta bào chế, sư phụ cho ta để phòng thân. Nếu ngươi không nói sự thật về chuyện tối qua thì, ngươi sẽ chết trong vòng một canh giờ. Thuốc giải chỉ mình ta mới có thôi, ngươi chọn đi nói hay không nói.

    Hắn nhìn ta rồi cười khinh bỉ:

    - Chết thì chết có gì phải sợ.

    - Đúng, chết không đáng sợ nhưng thanh danh của ngươi thì sẽ như thế nào, nếu ta đợi ngươi chết rồi ra khỏi đây nói với mọi người, Đại điện hạ của các người ức hiếp nhi nữ nhà lành. Đảm bảo dù ngươi có còn sống mà quay về thì cũng chẳng còn ai xem ngươi ra gì đâu.

    - Cô.. Cô giỏi lắm.

    Ta nhìn hắn bằng cặp mắt gian xảo, hắn tức giận quay lưng đi, chắc là không muốn đôi co với ta rồi, nhưng lạ thay, ta lại nghe thấy hắn nói cái gì đó bằng một giọng điệu đầy suy tư.

    - Ở thần giới này, đứa trẻ nào sinh ra đều sẽ được phụ mẫu làm cho mình một mảnh ngọc bội có buộc lông đuôi của chân thân, nhưng chỉ có mỗi ta là không thể buộc lông đuôi của mình vào được.

    - Lý do vì sao chứ?

    - Ta không thể để họ thấy chân thân của ta, ta không giống họ, không phải là một thần tộc thuần túy.

    Ta nghe không rõ, có vẻ chưa thông cho lắm, hắn quay lại nhìn vào mắt ta bằng đôi mắt đầy tâm trạng.

    - Ta là Bán Thần.

    - Bán thần, là sao? Ta thật sự chưa hiểu lắm.

    - Bán thần cũng có nghĩa là mang một nửa dòng máu của thần tộc, ai cũng biết phụ thân ta là Hồ Vương cao cao tại thượng, nhưng mẫu thân ta sinh ta ra là đại hoàng tử nhưng mẫu thân lại chỉ có thể là thứ phi, vì bà ấy không phải người của thần tộc, bà là Tuyết tiên nữ, con gái của Thiên Đế.

    - Dậy, chẳng lẽ ngươi là nửa thần tộc nữa tiên nhân sao.

    Hắn không trả lời chỉ nhìn xuống đất, từ đâu một con cáo con xuất hiện, trong nó thật dễ thương.

    - Nó tên là Miên Miên, là sủng thú của ta, hôm qua cô đã gặp nó rồi mà.

    Ta ngớ người ra, hôm qua ta đâu có thấy nó mà ta nhớ rõ ràng là có một con hồ ly to lớn nhe nanh vuốt với ta, lẽ nào. Con cáo con đó đến liếm vào chân ta, làm ta giật bắn người, đích thị là nó rồi.

    - Cô đừng sợ, nó không làm hại cô đâu, Miên Miên đến là để bảo vệ ta.

    Ta nhảy qua chỗ khác né con cáo đó ra rồi tiếp tục hỏi hắn:

    - Mà rốt cuộc chuyện tối hôm qua, có liên quan gì đến chuyện ngươi vừa kể.

    Hắn lại quay lưng đi và nói với giọng điệu suy tư.

    - Khi mang hai dòng máu trong người, càng trưởng thành sức mạnh của hai dòng máu sẽ càng tăng, dẫn đến việc chúng phản phệ nhau, năm ta mười tám tuổi chúng bắt đầu phát tác, dẫn đến việc cứ lâu lâu sẽ có một lúc nào đó ta mất hết sức mạnh, tóc ta trắng đi là biểu hiện của việc dòng máu tiên nhân đang kiểm soát sức mạnh của thần thú.

    Ta suy nghĩ một hồi, nếu như hắn nói, một lúc nào đó sẽ biến thành bộ dạng đó mà ngày hôm qua trăng mọc rất to, vừa to vừa tròn lại rất sáng, có lẽ nào.

    - Là ngày trăng tròn phải không? Ngày ngươi hóa thành nam nhân tóc trắng chính là ngày trăng tròn đỉnh điễm duy nhất trong tháng đúng không.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng chín 2018
  6. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 4: Ký ức mơ hồ.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nếu cô đã biết hết mọi bí mật về ta, mong cô đừng nói cho ai biết, đó chính là yếu điểm không thể để cho kẽ thù biết được. Còn nữa cô mau đưa thuốc giải cho ta đi.

    - Làm gì có thuốc giải.. Ta gạt ngươi đấy.

    Hắn tức giận, cung tay định đánh ta nhưng rồi lại hạ tay xuống, thở dài rồi, bỏ đi.

    - Á, chờ ta với ta không biết đường.

    Bọn ta quay trở lại hoàng cung, vừa về tới Ngọc Hồ Cung thì, tên Nhị đệ của hắn cũng vừa về đến.

    - Đại huynh, đệ vừa về tới đây.

    Ta không thấy Bách Linh đâu, liền chạy đến chỗ hắn.

    - Bách Linh đâu rồi, rõ ràng hắn kêu ngươi đi tìm cô ấy, vậy cô ấy đâu, ngươi đã làm gì cô ấy rồi.

    Hắn thấy ta cứ nháo nhào lên liền chộp lấy hai vai ta rồi bảo:

    - Cô nương yên tâm đi, nha đầu đó ta đã mở kết giới tống cỗ về nhà rồi.

    Ta ngỡ ngàng nhìn hắn rồi quay sang Dạ Quân:

    - Chuyện này là sao, sao ngươi nói là cô ấy không thể thoát ra được kết giới, mà giờ lại cho cô ấy về nhà, còn ta thì sao.

    Hắn lại tiếp tục ra vẻ tĩnh rụi, ngồi xuống bàn vừa uống trà vừa phân bua với ta.

    - Nha đầu Bách Linh kia, vốn dĩ là một phàm nhân bình thường, việc cô ta ở lại thần giới sẽ gây nguy hiểm cho cô ta nên ta nhờ Lăng Phong hộ tống cô ta ra khỏi kết giới. Còn cô, bản thân cô có quá nhiều thứ bí ẩn có liên quan đến thần giới, cô bắt buộc phải ở lại đây.

    Nghe hắn nói thế thật sự ta muốn khóc luôn ấy, ta rất muốn về nhà chã thích ở lại cái nơi quái quỷ này chút nào, ta ngồi bệt xuống đất, dẫy nẩy như một đứa trẻ đòi kẹo. Tên Dạ Quân đó cứ tỏ vẻ lạnh lùng chã có chút quan tâm nào đến ta, lúc đó tên Lăng Phong kia hắn ngồi xuống nói vào tai ta.

    - Thần Giới này không đáng sợ như cô nghĩ đâu, đi theo ta, ta sẽ cho cô thấy thần giới thú vị như thế nào.

    Lăng Phong nở nụ cười thân thiện với ta, chắc có lẽ hắn là người duy nhất ở nơi này, làm cho ta có chút thiện cảm, thôi thà theo hắn đi chơi còn hơn nhìn thấy cái tên mắt sợi chỉ đáng ghét kia.

    - Um, dậy ta theo ngươi.

    Ta và Lăng Phong đi đến một con phố, ở đây náo nhiệt lắm, nhưng nó lại rất khác thường. Ta thấy đằng xa xa, những người có đôi cánh ôm những bó rơm bay lên trên nóc nhà để lợp lại mái, còn người có bàn tay gấu thì vác cả cái lu to hơn cả thân hắn. Các nam nhân có nửa thân dưới là ngựa bốn chân thì kéo xe hàng, ngộ hết sức. Đáng chú ý nhất là khi chúng ta đi ngang qua một tửu lầu, mấy cô nương ở đó trang điểm lòe loẹt, có cô từ trên cao tung đôi cánh bướm xuống chèo kéo nam nhân qua đường, đúng là lần đầu tiên mới thấy. Ta lo nhìn bọn họ mà quên mất phải đi tiếp, bị Lăng Phong túm cổ áo kéo đi. Cuối cùng thì đến một tửu điếm gần sát bờ hồ, cảnh đẹp ban đêm ở Hồ Quốc thật sự rất đẹp và rất lạ, náo nhiệt còn hơn ở thành Triều Yên nơi ta sống. Lăng phong lấy tay phẩy phẩy trước mặt ta làm cho ta thoát khỏi cảnh mơ màng.

    - Anh Nghi cô nương, cô thấy thế nào, ở đây vui chứ, có đáng sợ như cô nghĩ không?

    - Không không, ta rất thích, nơi này thú vị lắm vả lại thoát khỏi tên Dạ Quân kia làm ta thấy thoải mái hơn nhiều.

    Hắn nhìn ta rồi che miệng cười, làm như vui lắm ấy.

    - Chắc là cô nghĩ huynh ấy đáng sợ lắm phải không.

    - Ừm, ta không ưa hắn chút nào.

    Hắn cố gắng kềm lại, nói chuyện bình thường với ta.

    - Huynh ấy là như thế đấy, từ nhỏ đã rất ít nói, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng ta nói thật, huynh ấy rất hay quan tâm người khác, chỉ là không để cho đối phương biết mà thôi. Hai huynh đệ ta chơi chung với nhau từ lúc bé, tuy ta là nhị hoàng tử nhưng vì mẫu thân ta là hoàng hậu nên lúc nào ta cũng được cưng chìu, còn huynh ấy từ nhỏ đã mang ấn mệnh đế vương, bao nhiêu gánh nặng đều trút lên người huynh ấy, ta có thể không âu lo, hưởng thụ cuộc sống còn huynh ấy thì không, chính vì thế đối với ta huynh ấy là một ca ca tốt, ta phải cố gắng để trút bớt gánh nặng cho huynh ấy.

    Thật sự là hắn ta tốt đến dậy sao, nghe Lăng Phong nói vậy nhưng những gì ta thấy, chẳng có cái nào đúng cả, nếu thật sự hắn tốt thì đã sớm thả ta về nhà rồi. Suy nghĩ một hồi, ta vô tình lại để mắt đến tấm ngọc bội có chùm lông màu trắng của hắn.

    - Huynh có thể cho ta xem, ngọc bội chân thân của huynh có được không.

    Hắn nhìn xuống y phục của mình rồi tháo ngọc bội đưa ta xem.

    - Theo như ta thấy, thì chân thân của huynh là bạch hồ ly phải không.

    - Đúng vậy, cô nương có chuyện gì thắc mắc à.

    Ta suy nghĩ một chút để nhớ xem mình đã thấy thứ này ở đâu đó rồi. Vô tình lại nhớ ra chuyện cũ.

    Năm đó ta mới tám tuổi có một lần đi hái thuốc, và bị lạc trong rừng, tối hôm đó vô tình ta gặp được một đứa bé trai có vẻ lớn hơn ta, vị ca ca này đã giúp ta ra khỏi khu rừng hôm đó, huynh ấy đã cho ta nhìn thấy cái đuôi của mình, là cái đuôi màu trắng. Ta còn nhớ ta gọi huynh ấy là Hồ ca ca. Chúng ta còn hẹn nhau hôm sau sẽ đến điểm hẹn cũ, nhưng hai ngày liên tiếp sau đó ta đến chỗ hẹn mà vẫn không gặp được huynh ấy. Chẳng lẽ Hồ ca ca năm đó chính là Hồ Lăng Phong.

    Lúc đó ta mừng quá, trong đầu ta cứ loạn lên, cứ như muốn thét lên rằng "là huynh ấy, là huynh ấy" ta mừng rỡ trong vô thức mà vô tình chộp lấy bàn tay của Lăng Phong.

    - Ta có thể gọi Huynh là Hồ ca ca, có được không?

    Huynh ấy thấy ta nắm tay, mặt liền đỏ lên nhưng môi vẫn mỉm cười và gật đầu.

    Sau khi ăn vài món ở tửu điếm, chúng ta quay về Ngọc Hồ cung, ta và Lăng Phong vừa đi vừa cười nói ríu rít, vừa vào tới cung thì tên mắt sợi chỉ kia đang ngồi trên ghế đọc sách, hắn nhìn thấy ta thì hạ quyển sách xuống với vẻ mặt ngầu kì cục:

    - Chắc là ở ngoài đó vui lắm nhỉ.

    Lăng phong nhìn thấy hắn liền bước vào:

    - Hôm nay Hồ trấn nhộn nhịp lắm, Anh Nghi cô nương cũng cảm thấy thích nơi này rồi đó huynh, phải không Anh Nghi.

    Ta nhìn huynh ấy cười thật tươi rồi gật đầu. Cái tên mắt sợi chỉ kia nhìn ta rồi lại buông lời xiên xỏ.

    - Thế thích nơi đây rồi thì không muốn về nữa có đúng không.

    - Ùm, không vội, ở đây vài ngày cũng chẳng sao.

    Hai tên kia nghe ta nói thế liền chưng hửng nhìn nhau, cứ như ta nói gì đó khác thường lắm ấy.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2018
  7. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 5: Thanh mai trúc mã

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới đó mà ta đã ở Hồ Quốc được ba hôm rồi, không biết Bách Linh về nhà rồi có đang sốt sắng tìm ta không, sao lại lâu đến dậy mà vẫn chưa có tin tức gì. Bỗng nhiên, cô cung nữ hôm trước đem thuốc cho ta đến, tay cầm một bộ y phục đi lại chỗ ta.

    - Cô nương hãy mặc bộ y phục này đi.

    - Đây không phải là y phục của cung nữ sao?

    Cô cung nữ ấy cười tươi, kéo tay ta ngồi vào bàn trang điểm:

    - Hôm nay là Thọ yến của Hồ Vương Bệ Hạ, Nhị điện hạ nhờ nô tì cải trang cho cô nương thành cung nữ để có thể đến đó xem yến tiệc.

    Hồ ca ca thật hiểu ý ta, biết ta ở trong Ngọc Hồ Cung một mình sẽ buồn chán nên tìm cớ cho ta ra ngoài dạo chơi đây mà. Ta và cô cung nữ tên Quế Hoa loay hoay một hồi cũng xong, ta đứng trước chiếc gương đồng xâm soi qua lại.

    - Ta cảm thấy cô nương như vậy là ổn rồi, chúng ta đi thôi.

    Quế Hoa dẫn ta đến đại điện, quả thật ở đó có rất nhiều người, quý tộc từ các nơi đều đến để chúc mừng thọ yến Hồ Vương bệ hạ. Phía xa xa có vài cung nữ bưng rượu vào bàn tiệc, ta cũng giả vờ chạy tới bưng mâm rượu trên bàn rồi trà trộn vào đám cung nữ đó. Yến tiệc bắt đầu, các vị quan gia và sứ thần các nước được mời ngồi vào bàn. Khung cảnh lúc này thật là hoành tráng, long trọng. Hồ vương và Hồ hậu vừa bước vào đại điện thì tất cả mọi người đều đứng dậy, hai người họ cùng nhau sải bước vào chính điện, theo sau họ là các vương phi, trong số đó có một vị nương nương rất xinh đẹp, phải nói là kiêu sa diễm lệ, nếu ta đoán không lầm, vị nương nương này có lẽ là mẫu thân tiên nữ của Hồ Dạ Quân. Đúng là tiên nữ có khác, kể cả thần thái nhìn cũng khác người thường, thật là ngưỡng mộ quá đi mất.

    Hồ vương và Hồ Hậu thì ngồi ở chính điện, bên tay phải người là Tiên nữ nương nương và Hồ Dạ Quân đại điện hạ, bên tay trái ngồi kế bên Hồ Hậu là Hồ Lăng Phong nhị điện hạ, khi Hồ Vương vừa ngồi xuống thì tất cả các chư thần, sứ giả đều hô to:

    - Hồ Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Kính chúc Hồ Vương sức khỏe muôn phần, thọ ngang trời đất.

    - Các khanh bình thân.

    - Đa tạ Hồ Vương bệ hạ.

    Khi mọi người đều ngồi xuống thì từ dãy bàn bên phải, một đôi nam nữ đứng dậy, hai người họ sưng danh, cung kính chúc thọ Hồ Vương.

    - Đại hoàng tử Lang Tử Đằng.

    - Nhị công chúa Lang Ngọc.

    - "Thay mặt Lang Quốc đến chúc thọ Hồ Vương bệ hạ".

    Tiếp theo đó từ dãy bàn bên trái, một cậu nhóc nhìn gương mặt khá quen cũng đứng dậy chúc thọ Hồ Vương, à mà đó chẳng phải là thái Tử Vũ Anh Kỳ sao.

    - Thần! Vũ Anh Kỳ thái tử Vũ Quốc, hôm nay xin phép thay mặt phụ hoàng và mẫu hậu đến để chúc thọ Hồ Vương bệ hạ.

    Hồ vương nghe xong liền cười to, tỏ vẻ vui mừng rồi mời các chư vị hậu bối bình thân. Tiếp sau đó công chúa Lang Ngọc của Lang quốc mở lời:

    - Hồ vương bệ hạ! Lang quốc chúng thần đến đây mừng thọ Bệ hạ, không có thứ gì quý giá, chỉ có thể tặng bệ hạ một tiết mục góp vui cũng như tỏ lòng thành kính của Lang Quốc dành cho Hồ Quốc. Mong bệ hạ đừng chê.

    Hồ vương bệ hạ vui vẻ mời Lang Quốc mở màn yến tiệc. Từ ngoài điện, một đoàn vũ công tiến vào đại điện trên tay còn cầm lụa đỏ, đi nhẹ nhàng như lướt trên không. Âm nhạc tấu lên, một vũ công tung lụa đỏ về phía bàn của Lang Quốc, công chúa Lang Ngọc chộp lấy tấm lụa rồi bay lên không trung, cứ như một nàng tiên giáng trần, hạ mình xuống giữa đám vũ công phía dưới nàng ta, thể hiện những điệu múa điêu luyện làm cho đám vương tôn quý tộc muốn nghiêng ngả theo nàng, thế nhưng chỉ có một người không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, ai khác ngoài cái tên mắt sợi chỉ Hồ Dạ Quân kia. Ta giả vờ cầm khây rượu đến rót thêm cho hắn, hắn thấy ly rượu của mình vẫn còn mà lại rót thêm, liền ngước mặt lên nhìn ta, hắn bất ngờ khi thấy ta trong bộ dạng này, hắn nhìn xung quanh xem có ai để ý không liền nói nhỏ với ta.

    - Cô đến đây làm gì vậy?

    - Nhị điện hạ kêu ta đến, ngươi ý kiến gì à.

    - Cô hay lắm, đợi xong chuyện đi, ta tính sổ cô sau.

    Ta thè lưởi chọc quê hắn, ngay lúc đó màn vũ công của Công chúa Lang Ngọc vừa kết thúc, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, Hồ vương bệ hạ mở lời khen không ngớt rồi quay sang hỏi ý kiến của Dạ Quân.

    - Dạ Quân điện hạ! Hoàng nhi nghĩ sao về tiết mục này, hoàng nhi và Lang Ngọc từ nhỏ lớn lên cùng nhau chắc chắn lời nhận xét của hoàng nhi là chính xác nhất.

    Dạ Quân bị nhắc tới, hắn liền tỏ vẻ nghiêm nghị trả lời.

    - Bẩm phụ hoàng, theo Nhi thần thấy, công chúa múa càng ngày càng điệu nghệ, hiếm có ai sánh bằng.

    Ta nghĩ trong bụng, hắn xạo quá đi, rõ ràng hắn có xem người ta múa chút nào đâu mà điệu với chả nghệ, rõ là giả vờ khen cho qua chuyện.

    Thế rồi yến tiệc cũng kết thúc, mọi người đều giải tán duy chỉ có các vị sứ giả từ phương xa như Lang Quốc và Vũ Quốc thường sẽ ở lại đây vài ngày để lấy sức sau một quãng đường dài, Lăng Phong vừa thấy ta liền chạy đến hỏi chuyện ta.

    - Anh Nghi! Muội thấy yến tiệc ở Hồ Quốc thế nào.

    - Thật sự là vui lắm luôn á Hồ Ca Ca, cám ơn huynh đã tạo cơ hội cho ta đến dự yến tiệc.

    - Hồ Ca Ca?

    Dạ Quân từ đằng xa đi tới liền hỏi chuyện ta.

    - Từ khi nào mà hai người các ngươi thay đổi cách xưng hô thân mật vậy?

    Ta liền núp sau lưng Lăng Phong, thò cái đầu ra đáp trả hắn:

    - Chứ ai như ngươi, suốt ngày ăn hiếp ta, còn bắt ta ở trong phòng chán muốn chết luôn.

    Ngay lúc đó Lang Ngọc công chúa bước tới, mắt chỉ hướng về mỗi tên Dạ Quân kia.

    - Dạ Quân ca ca, đã lâu chúng ta mới có dịp gặp mặt, Huynh có thể dẫn ta đi ngắm cảnh Hồ Quốc một chút được không, chắc Hồ Quốc bây giờ cũng thay đổi nhiều rồi nhĩ.

    - Ừ, dậy chúng ta đi thôi.

    Ngay lúc hai người họ quay người đi, ta vô tình chạm phải ánh mắt của Công Chúa, một ánh mắt lạnh đến thấu xương, cảm giác rất kì lạ. Ta chưa kịp hỏi thì Lăng Phong đã trả lời đúng tâm ý của ta.

    - Lang Ngọc từ lúc bé đã rất thích Dạ Quân, phải nói đúng hơn là từ nhỏ hai người họ đã là thanh mai trúc mã, nhưng với tính cách của huynh ấy, Lang Ngọc không phải kiểu cô nương mà huynh ấy thích.

    - Vậy kiểu cô nương mà hắn thích là như thế nào?

    Ta tỏ vẻ hiếu kỳ, đôi mắt tròn xoe nhìn Lăng Phong, bỗng nhiên huynh ấy nhìn vào mắt ta, rồi đờ đẫn một lúc lâu.

    - Nè! Hồ ca ca, huynh có sao không, nè..

    Huynh ấy nghe ta gọi liền bừng tỉnh, hai má tự nhiên đỏ lên, trong huynh ấy cứ ngồ ngộ sao ấy.

    Từ đâu, Thái tử Anh Kỳ, nhảy xổ ra trước mặt làm ta giật hết cả mình.

    - Lăng Phong lâu quá mới gặp huynh, ta nhớ huynh quá hí hí.

    - Lâu đâu mà lâu, chúng ta mới vừa gặp đệ hôm đại lễ trưởng thành gần đây xong.

    Thái tử quay sang nhìn vào mặt ta, trông có vẻ đăm chiêu:

    - Cung nữ này, nhìn mặt quen lắm, ta nhớ không lầm hình như chúng ta có gặp nhau rồi. A! Ta nhớ rồi. Là Vũ Anh Nghi tỷ tỷ đây mà. Mà sao tỷ lại trở thành cung nữ của Hồ Quốc dậy.

    Ta nhìn thái tử mặt chỉ biết cười ngượng.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênHoang Oanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2018
  8. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 6: Nguồn gốc thiên ấn

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta nhìn thấy thái tử Anh Kỳ, tự dưng lại nhớ ra một việc.

    - Thái tử Anh Kỳ, ta có thể hỏi người vài chuyện có được không?

    Ta nhìn sang Lăng Phong, huynh ấy có vẻ khá hiểu ý ta:

    - Thôi hai người cứ nói chuyện đi ta có việc phải đi trước. Anh Kỳ, ta gửi gắm muội ấy cho đệ đấy, nói chuyện xong nhớ trả muội ấy về Ngọc Hồ Cung giúp ta.

    - Đệ biết rồi, huynh cứ yên tâm.

    Ta liền kéo thái tử ra ngự hoa viên, tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

    - Thái tử à, người có thể cho ta biết dấu ấn trên lưng ngài là như thế nào, từ đâu mà có, có được không?

    - Ý tỷ hỏi là thiên ấn á?

    - Thiên ấn?

    Thái tử bắt đầu kể rõ ra nguồn gốc của thiên ấn, theo như người nói thì thiên ấn mang sức mạnh của kế vương, người nào bẩm sinh có thiên ấn trên người thì tương lai sẽ trở thành hoàng đế, kể cả nữ nhân nào có thiên ấn cũng sẽ trở thành hoàng hậu, nhưng không phải cứ con cả của hoàng đế mới có mà là ngẫu nhiên xuất hiện, công chúa có thiên ấn buộc phải ghép đôi cùng một hoàng tử có thiên ấn của vương quốc khác để liên minh. Lang quốc đều có đủ một cặp thiên ấn là Lang Ngọc và Lang Tử Đằng, Hồ quốc thì có Hồ Dạ Quân, còn Vũ quốc thì có Vũ Anh Kỳ.

    - Ta có thể mạo muội hỏi Thái tử một câu này không, liệu Vũ quốc có còn vị công chúa nào nữa chăng?

    - Theo đệ biết thì sau đệ, không có một công chúa hay hoàng tử nào nữa, vì đối với mẫu hậu, người nói chỉ cần một thái tử có thiên ấn kế vị là đủ rồi không cần thêm ai nữa. À mà đệ nhớ ra rồi, đệ chỉ nghe từ các vị nhũ mẫu nói rằng, trước khi đệ chào đời hai năm thì Hoành Vương Phi đã từng sinh ra một công chúa, nhưng yểu mệnh, mới sinh ra đã mất. Hoành Vương phi từ đó cũng rời khỏi hoàng cung mà xuất gia, tu tâm trên Huyền Linh Tự, núi Côn Lăng.

    Khi nghe sự thật về hoàng cung Vũ Quốc, ta bỗng suy ngẫm ra được vài manh mối nhưng chưa chắc chắn, không biết cái bớt hình đôi cánh trên vai ta, thật sự có liên quan gì đến Vũ Quốc hay không nữa. Mà theo như Anh Kỳ nói thì vị trí công chúa mang thiên ấn của Vũ Quốc vẫn còn trống, mà chưa chắc rằng cô công chúa yểu mệnh kia là người được chọn. Sao càng suy nghĩ càng thấy rắc rối ấy. Ta tò mò liền hỏi thêm vài chuyện:

    - Mà nếu để có thể liên minh thì Thái tử sẽ lấy ai?

    - Đệ hả! Đệ còn bé lắm chưa tính tới hôn sự được, vì trong các huynh đệ tỉ muội có thiên ấn thì đệ là người nhỏ tuổi nhất, nếu ghép đôi thì cũng có thể ghép với Lang Ngọc tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy từ đầu đã muốn là một đôi với Dạ Quân ca ca rồi..

    Ta nghĩ trong đầu, tính ra thì cái cô Lang Ngọc này cũng sướng thật, cả ba vương quốc chỉ có mỗi cô ta là công chúa thiên ấn, thế nào mà chẳng bị giành giật cho được.

    - Vậy nếu thật sự Vũ Quốc có công chúa thiên ấn thì sẽ kết hôn cùng ai?

    * * * Cùng ta chứ ai!

    Ta đang hỏi dang dở thì có ai đó tự nhiên đáp trả. Nhìn lại phía sau thì có một nam nhân, trông có vẻ hùng dũng, mặt mày anh tuấn nhưng nét ngài sắc sảo, tóc thì buộc cao, toàn thân diện xiêm y màu đen, một bên vai trần còn lộ ra thiên ấn hình vết nanh thú. Hắn tiến lại gần ta, dùng ngón tay nâng cầm ta lên, đôi mắt hắn cứ như cố tình mê hoặc ta.

    - Tiểu cung nữ bé nhỏ như cô mà cũng có hứng thú với mấy câu chuyện về thiên ấn sao? Nhìn gương mặt này cũng khá thuận mắt bổn Hoàng tử đấy, nói đi cô hỏi về thiên ấn làm gì?

    - Ta.. Ta..

    Thái tử Anh Kỳ giả vờ đánh trống lảng nói chuyện với hắn, hồng để kéo ta ra khỏi hắn.

    - Thì ra là Tử Đằng huynh, lâu rồi mới gặp. Lúc nãy chỉ là bọn đệ đang nói vài chuyện của yến tiệc vừa nãy thôi, không có ý gì nói động chạm đến huynh đâu, huynh đừng hiểu lầm.

    Ta núp sau lưng Anh Kỳ, tiếp thêm vài lời.

    - Thứ lỗi cho Nô Tì thất lễ, chỉ là hiếu kì vài chuyện nên mạo muội hỏi nhiều chuyện không nên hỏi, mông Đại Hoàng tử bỏ qua cho Nô Tì.

    Hắn thấy ta núp mà cặp mắt hắn nhìn ta không chớp lấy một cái, nhìn bộ dạng của hắn trong thật gian, thật sự ta chỉ muốn né xa xa hắn ra thôi.

    - Chuyện đó có thể bỏ qua nhưng cung nữ nhìn xinh xắn hoạt bát như cô thì ta mới thấy lần đầu, nhất định không thể bỏ qua được. Nói, cô ở cung nào, khai ra để bổn hoàng tử xin phép Hồ Vương, đảm bảo về Lang Quốc, cô sẽ được ăn sung mặc sướng.

    Hắn cười to, tỏ vẻ khoái chí. Thái tử Anh Kỳ cố gắng che cho ta, nhưng tên đó thật sự quá mạnh, sức của Thái tử không đọ với hắn được, ta bị hắn chộp lấy cánh tay, ta liền la lên thì bất ngờ có ai đó chộp lấy tay hắn, ngăn hắn kéo ta đi. Ta ngẩng mặt lên nhìn, thì ra là Dạ Quân.

    - Đây là cung nữ của Ngọc Hồ Cung ta, mông Lang Tử Đằng đại hoàng giữ tự trọng cho.

    - Hóa ra là người của Dạ Quân điện hạ, vậy là Lang Tử Đằng ta thất lễ rồi.

    Hắn thả tay ta ra, nhưng có vẻ tức tối rồi bỏ đi, hình như hai người này không ưa nhau, công chúa Lang Ngọc đi theo Dạ Quân, nhìn thấy Hắn bên vực ta mà gây hấn với ca ca của cô ta, liền tỏ ra khó chịu, xoay người đi theo ca ca. Khi bọn họ đi rồi, Dạ Quân liền quay lại, mặt nghiêm nghị nói với ta.

    - Cái tên Tử Đằng đó, lần sau phải tránh càng xa càng tốt cô rõ chưa.

    Ta giật mình khi hắn nhìn vào mặt ta mà như muốn mắng ta một trận ấy, hắn làm ta còn sợ hơn cái tên điên vừa nãy. Nói xong câu đó thì hắn cũng vội vàng đi, để lại ta và Anh Kỳ. Anh kỳ đặt tay lên vai ta an ủi:

    - Huynh ấy lo cho tỷ hơi bị lố, nhưng đúng thật là tỷ nên tránh xa cái tên Tử Đằng kia ra, hắn nổi tiếng ở thần giới này là kẻ háo chiến, đã vậy còn trăng hoa háo sắc, cậy mình có thiên ấn của Lang Tộc mà làm mưa làm gió, không có ai dám đắc tội với hắn vậy mà Dạ Quân ca ca lại vì tỷ mà gây hấn với hắn, thật đáng sợ mà.

    - Có nghiêm trọng như người nói không.

    Ta đang tự hỏi chính bản thân mình, thật sự ta đã làm gì sai mà lại rước họa vào thân, chẳng lẽ ta có thù với mấy cái tên hoàng tử này sao mà cứ hết hoàng tử Hồ Quốc rồi đến Lang Quốc. Ta thật sự rất muốn về nhà.

    Tối hôm đó trong lúc ta ngủ, thì Dạ Quân và Lăng Phong lại cùng nhau uống rượu thưởng nguyệt, Lăng Phong thấy Dạ Quân mặt đầy tâm trạng nên gặng hỏi:

    - Lâu lắm rồi mới thấy huynh đầy suy tư đến vậy, bộ có chuyện gì không vui sao?

    Dạ Quân hớp một ngụm rượu rồi bình thản trả lời.

    - Ta thì lúc nào mặt chả vậy, chỉ là đang suy nghĩ cách tìm ra bí ẩn đằng sau nha đầu kia thôi. Tại sao cô ta đi qua được kết giới hay có người nào giúp cô ta.

    Lăng Phong nhìn hắn rồi cười khẽ.

    - Ta nghĩ huynh không chỉ lo cho việc này mà đang lo lắng cho người ta thì đúng hơn, huynh để ý muội ấy rồi đúng không.

    - Đệ nghĩ sao dậy, ta mà lại thích kiểu người như cô ta sao, hoang đường.

    Lăng Phong nghe hắn nói thế lại càng cố gắng nhịn cười.

    - Vậy Huynh nói xem kiểu người huynh thích là như thế nào, chắc là kiểu như cái cô Lang Ngọc kia phải không.

    Dạ Quân lại tiếp tục uống thêm một ngụm rượu rồi nói.

    - Có một chuyện mà ta chưa từng kể cho ai nghe, hồi chúng ta còn nhỏ có một lần, phụ vương dẫn chúng ta đến Vũ Quốc, năm đó ta ham chơi nên đã chạy vào rừng, nơi đó ta vô tình gặp được một tiểu nha đầu bị lạc đường, ta đã ở lại để bảo vệ tiểu nha đầu đó khỏi lũ sói khát máu, tiểu nha đầu ấy sau khi tìm được đường về còn hẹn ta hôm sau sẽ đến nơi chúng ta đã từ biệt để gặp mặt, nhưng những ngày sau đó ta buộc phải trở về nên không thể gặp tiểu nha đầu nữa. Ta vẫn còn nhớ rất rõ giọng muội ấy gọi ta "Hồ ca ca".

    Lăng phong nghe tới đây liền sực nhớ ra, ta từng gọi Huynh ấy là Hồ Ca Ca.

    - Thế huynh có còn gặp lại tiểu nha đầu đó không?

    - Không, từ ngày đó đến nay đã hơn chục năm rồi, ta chỉ nhớ rằng ta đã rất thích tiểu nha đầu đó, nói đúng hơn "muội ấy là mối tình đầu của ta".
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2018
  9. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 7: Đêm tịch mịch ngọt ngào

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới đó mà ta đã ở Hồ Quốc được một tháng rồi, ta thật sự rất nhớ Bách Linh và mọi người, cũng tại cái tên Dạ Quân kia cứ khăng khăng bảo phải điều tra chân tướng cái gì đấy ta chẳng biết mà hắn nhất quyết không cho ta rời khỏi đây, nói đi thì cũng phải nói lại, dù ta không muốn nhưng sống ở đây cũng không đến nỗi nào, dưới thân phận là một cung nữ nhưng Lăng Phong, huynh ấy hết mực quan tâm ta, lúc nào cũng chiều theo ta, ta cũng mến huynh ấy nhưng chính bản thân ta cũng không biết ta có thích huynh ấy không nữa.

    Còn Dạ Quân, tuy ta không ưa hắn thật nhưng có những lúc ta cảm thấy hắn cứ như giả vờ lạnh lùng, né tránh ta, có lúc lại lo cho ta quá mức cần thiết, ngược lại ta cũng chẳng thể đoán được trong đầu hắn nghĩ cái gì nữa, thật sự không rõ ràng chút nào. Hắn thì lúc nào cũng ỷ mình là chủ nhân sai vặt ta đủ điều, nhiều khi còn đòi hỏi mấy chuyện quá đáng như sáng nào cũng phải pha trà cho hắn, cung nữ khác pha đều bị hắn la cho một trận. Cả thư phòng của Hắn, mình ta phải dọn dẹp hết, ngoài ra y phục của hắn cũng do ta mang vào. Ta đâu có phải là nhũ mẫu của hắn chứ, thôi, cứ nghĩ là làm việc để trả lại phí ăn ở chỗ hắn cho xong.

    Sáng hôm nay cái cô Lang Ngọc đó lại đến tìm Dạ Quân, ta thật sự bái phục cái độ dính như sam của cô ta, rõ ràng Hồ Quốc và Lang Quốc cách nhau đến mấy ngày đi đường mà cứ lâu lâu cô ta lại đến, làm như gần lắm ấy. Khi ta đang bưng trà đến thư phòng của hắn vô tình ta thấy, công chúa Lang Ngọc cũng đang ở đó, nên ta nán lại, vô tình nghe được cô ta nói với Dạ Quân.

    - Tháng sau sẽ là sanh thần của muội, muội nghe phụ vương và Hồ Vương bá bá nói là đợi muội tròn đôi mươi sẽ tính đến chuyện liên hôn, liệu có khi nào chúng ta..

    - Chuyện này còn quá sớm nên ta chưa nghĩ tới, đợi sau khi tổ chức sanh thần cho muội xong đi ta sẽ bàn bạc với phụ vương sau.

    - Dạ Quân ca ca..

    Cô ta nũng nịu tỏ vẻ không vừa ý. Lúc này ta mới bước vào, ta cẩn thận đặt chén trà lên bàn của hắn, cô ta nhìn ta với cặp mắt đay nghiến.

    - Ây dô, là tiểu cung nữ gây náo loạn ngự hoa viên lần trước đây mà. Hóa ra là cung nữ thân cận của Dạ Quân ca ca, từ khi nào mà huynh có sở thích để cung nữ hầu hạ vậy kìa.

    Cô ta tiến gần về phía ta, còn dùng tay đẩy cầm của ta lên, nhìn vào mặt ta cứ như ta là thứ gì đó lạ lẫm chưa thấy bao giờ.

    - Trong gương mặt cũng dễ nhìn đấy chứ, thảo nào Huynh trưởng của ta mới vừa nhìn là đã thích ngay.

    Ta thề là lúc đó nếu cô ta không phải công chúa thì ta đã đánh cho cô ta một trận vì cái cách nói chuyện chua ngoa của cô ta, nhưng tự nhiên dòng suy nghĩ của ta bị cắt ngang khi Dạ Quân đứng dậy cầm lấy tay của cô ta, kéo cô ta qua một bên.

    - Muội hãy quay về cung nghỉ ngơi đi, chuyện của ta muội không cần phải quản.

    Cô ta thấy thái độ khước từ của Dạ Quân liền ấm ức bỏ đi. Để lại ta và hắn, ta vẫn còn đơ sau vụ vừa nãy, định quay lại hỏi hắn thì đột nhiên hắn choáng váng, đứng không vững, chống tay lên bàn.

    - Dạ Quân, ngươi có sao không?

    Hắn không trả lời, cố gắng lấy trong thắt lưng ra một cây sáo nhỏ, hắn đưa lên miệng thổi, nhưng thật sự ta chẳng nghe thấy gì cả. Vậy mà từ đâu, chú cáo con là sủng vật của hắn xuất hiện.

    - Miên miên! Dẫn đường đi. Anh Nghi! Cô dìu ta đi theo nó.

    Ta đưa hắn đi theo con cáo bé tí kia tới một cánh cửa, cánh cửa này thông ra ngoài cung, khi đó ta nhìn lên trời, thấy mặt trăng tối nay sáng hơn mọi khi mới sực nhớ ra, hôm nay chính là ngày Dạ Quân, biến thành nam nhân tóc trắng. Khi vừa bước ra khỏi cung con cáo bé tí bỗng nhiên biến to ra, trông rất oai vệ, nó hạ mình xuống rồi cố tình ngoái đầu bảo ta để cho nó đưa đi, ta liền đỡ hắn ngồi lên lưng nó, nhưng ta lại không đi cùng, con cáo ấy đưa Dạ Quân chạy vào rừng thật nhanh, Ta cứ phân vân không biết có nên đi theo hay không, nhưng sau đó ta lại đổi ý, chạy theo con cáo đó.

    Lúc ta đến hang động, thì Dạ Quân đã nằm soài dưới đất, tóc cũng đã biến hoàn toàn thành màu trắng, ta đến đỡ hắn dậy thì hắn chẳng cử động được gì cả, hơi thở cũng yếu ớt đi, ta cố hết sức đỡ hắn lên phiến đá, nhưng vô tình ta bị sẩy chân, làm ta và hắn đổ ầm xuống đất, ta bị hắn đè lên người làm cho ta không thể nào nhút nhít được.

    Giây phút ấy bỗng nhiên như ngừng lại, ta cảm nhận được hơi ấm đang nóng dần phát ra từ cơ thể hắn, tiếng tim đập dồn dập, mà cả ta cũng không biết là tim của ta hay tim của hắn, cảm giác lúc ấy thật sự là từ trước tới giờ ta chưa từng gặp, nó lạ lùng lắm, ta nghe được cả hơi thở của hắn, hơi thở chậm và sâu, thật sự là hắn đang rất mệt, tình trạng lúc này còn tệ hơn cả cái lần ta gặp hắn cũng ở đây vào tháng trước.

    - Ngươi tự đứng lên được không?

    Hắn cố gắng trả lời ta, dù là rất nhỏ, rất khó nghe:

    - Thân thể ta.. Bất toại, ta không thể.. Cử động được.

    Thế là bất lực với hắn rồi, ta đành phải cố gắng thôi, hắn đè lên người ta càng lâu, ta càng cảm thấy ngại không thể tả, ta chắc rằng hai gò má ta đang nóng lên, chắc đã đỏ như hai quả cà rồi, ta dùng hết sức lực cuối cùng đẩy hắn ra khỏi người ta, cuối cùng cũng được rồi.

    - Ngươi nặng quá đi, súy tí là ta tắt thở vì bị ngươi đè rồi.

    Lại một lần nữa ta kéo hắn nằm lên phiến đá, hắn nằm bất động rồi lâu lâu lại bị lên cơn đau đớn, gương mặt hắn nhễ nhại mồ hôi.

    - Ngươi đợi chút, ta đi lấy chút nước uống cho ngươi.

    Ta vừa đi, thì vừa lúc đó hắn nắm lấy tay áo ta, ta nhìn lại, hắn vẫn nằm mê man nhưng tay hắn vẫn dùng hết sức nắm lấy tay áo ta như sợ mất một thứ gì đó, thấy thế ta bước lại gần hắn, ta ngồi xuống bên phiến đá. Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn ta thật lâu, trong đôi mắt có vẻ mơ mơ màng màng ấy như chất chứa nhiều thứ lắm, nhiều tâm tư suy nghĩ của hắn.

    - Cô đừng đi, ở lại đây có được không.

    Ta nghe câu nói đó mà trong tâm lại lẫn lộn nhiều thứ cảm xúc, tại sao hắn lại muốn ta ở lại, tại sao, tại sao, ta không phải là gì của hắn, giữa ta và hắn từ đầu không có mối liên quan gì cả, là hai kẻ lạ mặt của hai thế giới khác biệt, thế mà hắn lại cứ khăng khăng bắt ta phải ở lại đây, bây giờ lại còn muốn ta ở lại chỗ này với hắn, hắn muốn cái gì ở ta chứ. Nhưng rồi ta cũng phải nghe theo hắn, gỡ tay hắn ra khỏi tay áo của ta rồi đặt tay hắn về chổ củ.

    - Được rồi, được rồi, ta sẽ không đi đâu hết, ta sẽ ở đây bảo vệ ngươi được chưa?

    Hắn nghe ta nói thế thì mới chịu chợp mắt, còn ta ngoài việc phải ngồi đây thì cũng chẳng thể đi đâu được đành phải tranh thủ đánh một giấc lấy sức thôi. Ta kê tay lên phiến đá nơi hắn nằm, nghiêng đầu tựa vào để ngủ, ta nhắm mắt cố ngủ nhưng vẫn chưa thể ngủ được, vô tình lại để mắt đến Hắn, trong đầu ta lại hiện lên vài suy nghĩ "Dù không ưa hắn là thật nhưng, nhìn hắn ngủ quả thật hắn rất đẹp, từng nét trên gương mặt hắn đều sắc sảo, hoàn mỹ đến lạ thường, cùng với nước da trắng như tuyết làm cho biết bao thiếu nữ cũng phải ganh tị ấy chứ, đến cả ta cũng phải ganh tị với hắn vài phần, quả thật là con của Tiên nữ có khác, mẫu thân đã đẹp, con trai cũng không phải hạng vừa." ta cứ thế, cứ nhìn hắn mà bản thân cũng thiếp đi lúc nào không hay.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2018
  10. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 8: Tâm tư phân trần

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta và hắn, cứ thế mà trải qua một đêm dài trong hang động, khi ta đang ngủ, ta cảm nhận được một bàn tay ai đó đang lên trên mặt ta, bàn tay đó ấm áp và mềm mại lắm, ta cố tình hé mắt xem là tay của ai, hóa ra là tên Dạ Quân đó, hắn đã tỉnh dậy rồi, tóc cũng đã đen trở lại, ta liền nhắm mắt giả vờ ngủ còn tạo ra âm thanh z.. Z.. như đang ngủ say như chết, chính vì thế mà vô tình ta nghe được hắn đang cố nói với ta điều gì đó, chắc hắn nghĩ rằng ta không nghe thấy.

    - Ta biết rằng cô nghĩ ta là một tên sấu xa, không ra gì, một kẻ cố tình giam giữ cô vô cớ, nhưng thật tâm ta cũng không biết vì sao nữa, vì sao ta lại không muốn cô đi? Dù ngay từ lúc đầu, ta thật sự chỉ muốn cho cô một bài học vì đã lăng mạ ta, nhưng từ cái ngày ta biết cô có liên quan đến thần tộc, ta lại lấy đó là lý do giữ cô ở lại, rồi đến việc cô biết quá nhiều thứ về ta, ta lại càng phải giữ cô ở lại bên ta vì đó là điểm yếu của ta, khi ta rơi vào tình trạng bị huyết mạch phản phệ, thì một kẻ phàm nhân cũng có thể giết chết ta, cô là người thứ hai sau muội ấy lên tiếng muốn bảo vệ ta, đó là lý do ta không muốn cô rời đi. Ở bên cô, ta luôn cảm thấy thoải mái, chính ta cũng không biết tình cảm ta dành cho cô là gì, vì đối với ta, ta chỉ nguyện yêu một mình muội ấy, ta không thể yêu ai khác ngoài muội ấy được.

    Nghe được tâm sự của hắn, tự dưng ta có cảm giác sao sao ấy, ta không cảm thấy ghét hắn nhiều như trước nữa, hóa ra hắn giữ ta ở lại đều có lý do, một phần cũng do ta mà ra, một phần có thể do ông trời sắp đặt, để ta gặp hắn, để ta biết quá nhiều thứ về hắn, nếu như là kẻ khác, biết điểm yếu của hắn, chắc chắn đã bị diệt khẩu từ lâu rồi, huống hồ hắn lại để ta cứ lượn qua lượn lại trước mặt hắn. Ta cũng nên biết điều một chút, bớt ương bướm đi, để còn cái mạng mà về nhà. Mà hóa ra hắn cũng đã có người trong mộng rồi, nghe như hắn nói và thái độ thường ngày, muội muội này chắc chắn không thể nào là cái cô Lang Ngọc khó ưa kia được. Mà thôi, chuyện của người ta, ngươi quan tâm là chi cho mệt.

    Trời cũng gần sáng, phải gấp rút quay về Hoàng Cung sớm để mọi người không trông thấy, ta định giả vờ tỉnh dậy thì ngạc nhiên thay, hắn bế ta lên, ta quýnh quá, đành nhắm mắt ngủ tiếp như không biết gì, nhưng hình như hắn biết là ta giả vờ thì phải, cứ thế mà đặt ta lên lưng con sủng thú của hắn mà cùng nhau quay về hoàng cung. Đi qua cửa bí mật của hoàng cung hắn nhìn xem có ai xung quanh không, rồi bế ta cẩn thận về Ngọc Hồ Cung.

    Cẩn thận đến thế mà cũng không tránh được tai mắt, một ả cung nữ đã lén lúc nhìn trộm được cảnh Dạ Quân bế ta về. Ả cung nữ đó liền tức tốc đi báo với chủ nhân của ả, hóa ra chính là Công chúa Lang Ngọc. Cô ta nghe ả cung nữ đó thuật lại những gì đã nhìn thấy liền nổi trận lôi đình, ném vở cả tách trà ra ngoài cửa, vừa lúc đó Đại Hoàng tử Lang Tử Đằng bước vào phòng.

    - Ây dô, kẻ nào to gan, giám làm muội muội yêu quý của ta tức giận vậy kìa?

    - Còn ai vào đây nữa, ngoài Dạ Quân ca ca ra thì ai có cái gan đó, huynh ấy dạo này kiếm đâu ra một ả tiện nhân, suốt ngày để ả ta hầu hạ, nay còn tỏ ra thân mật với ả nữa, đúng là khiến muội tức chết mà.

    - À! Hóa ra là hắn, ca chẳng biết hắn có gì tốt đẹp mà muội lại si tình hắn đến như vậy, được cái dung mạo như nữ nhân ra thì hắn có tài cáng gì hơn ca ca của muội đâu chứ.

    - Ứ ừ, nhưng muội vẫn thích mỗi huynh ấy cơ, ca ca phải giúp muội.

    Cô ta cứ nũng na nũng nịu với đại hoàng tử mãi, làm cho hắn phải buộc lòng đồng ý giúp.

    - Thôi, được rồi, được rồi, ca ca sẽ giúp muội, muội là nhất, chịu chưa.

    - Cám ơn ca ca, chỉ có ca là thương muội nhất.

    Cô ta ôm chằm lấy hắn, tỏ vẻ vui sướng, còn hắn thì nhuếch môi cười như đang nghĩ ra âm mưu gì đó.

    Thế rồi hôm nay, Hồ vương cho gọi mọi người lên thiết triều, tất cả đều có mặt đầy đủ kể cả Dạ Quân, Lăng Phong cũng có mặt. Hồ Vương tuyên bố:

    - Theo như lời viết trong chiếu thư từ Lang Quốc gởi đến, Lang vương viết rằng, tiểu nữ Lang Ngọc nay cũng đã đến tuổi xuất giá, vì là công chúa có thiên ấn nên tự cổ chí kim đã định sẽ kết hôn cùng Thiên Ấn kế vương, nay ba vương quốc cũng chỉ có Hồ Quốc có thiên ấn kế vương là Hồ Dạ Quân điện hạ, thanh mai trúc mã, tuổi tác cũng tương đương, nay quý quốc mạo mụi, đề nghị mối hôn sự này thay cho nhã ý kết liên minh của hai nước.

    Chiếu thư vừa đọc xong, cả cung điện đều vang lên tiếng bàn tán của các chư vị đại thần, ngay cả Lăng Phong cũng bất ngờ khi nghe xong.

    - Thật là lạ, sao bổng dưng Lang Vương bá bá, lại hối thúc phụ hoàng ban hôn sự, đây đâu phải tính cách của bá bá.

    Dạ Quân cứ như biết trước được điều gì đó. Vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

    - Đúng thật, đó không phải là chủ đích của Lang Vương, mà chắc chắn là chủ đích của kẻ khác.

    - Là ai chứ?

    Dạ Quân không trả lời nhưng ánh mắt của hắn thì đủ chỉ kẻ chủ chốt của việc này chính là Lang Ngọc. Cô ta đứng phía đối diện mà cứ tủm tỉm cười như vớ được của báu.

    Hồ Vương liền gọi Dạ Quân.

    - Dạ Quân, hoàng nhi thấy thế nào?

    - Bẩm phụ hoàng, chuyện hôn sự luôn là phụ mẫu đặt đâu nhi tử ngồi đó, chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của phụ hoàng, nhi thần không có ý kiến.

    - Tốt lắm, tốt lắm, dù sao thì lang quốc, hồ quốc và vũ quốc cũng chỉ có mình Lang Ngọc là công chúa thiên ấn, hoàng nhi không lấy Lang Ngọc thì lấy ai được, cứ vậy đi, mùng 3 tháng sau cũng là sanh thần của Lang Ngọc, cứ tổ chức hôn lễ cùng ngày đó là tốt nhất.

    Vậy là cuối cùng ấn định ngày thành hôn cũng đã được chọn, ta nghe lại từ các cung nữ nói rằng, một tháng sau Dạ Quân sẽ phải thành hôn mà trong lòng cũng rối bời, nếu như đó là sự thật thì tháng sau ta cũng không thể ở lại đây được nữa, chắc chắn Dạ Quân buộc phải thả ta về nhà, đáng ra ta phải vui lên chứ, nhưng tâm trạng ta lại buồn man mác chẳng thể cười nổi.

    Bưng mâm trà mà ta cứ thẩn thờ, đến khi vô tình đụng phải một người, ta hốt hoảng quỳ xuống xin tạ lỗi thì.

    - Nha đầu xinh đẹp, lại gặp ngươi nữa rồi.

    Cái giọng nói này quen lắm, hình như nghe thấy ở đâu rồi, ta nhìn lên thì mới biết, chính là cái tên Lang Tử Đằng đầy man rợ lúc trước từng chọc ghẹo ta, hắn nắm lấy vai ta, đở ta đứng dậy, còn cố tình, kề sát vào tai ta mà nói.

    - Tên Dạ Quân đó sẽ không thể bảo vệ cô được nữa đâu, cô mau bỏ ý định với hắn đi, mà ngoan ngoãn theo ta về Lang Quốc.

    Hắn nói xong liền lập tức bỏ đi với giọng cười đầy man rợ của hắn, đúng là một tên điên.

    Ta về đến Ngọc Hồ Cung thì vừa lúc nghe hai huynh đệ họ đang tranh cải, ta thấy vậy nên chỉ nép bên cửa mà không vào.

    - Sao hôm nay huynh lại không hề phản bát gì hết vậy? Huynh thường ngày đâu có ưa Lang Ngọc.

    - Phản bát thì được cái gì chứ, trong khi thật sự là cả thần giới chỉ có mình Lang Ngọc là có thiên ấn.

    - Vậy huynh đành lòng cưới cô ta sao?

    Dạ Quân trầm ngâm một hồi lâu rồi nói.

    - Ta từng trông chờ vào một cơ hội nhỏ nhoi, nhưng có lẽ đến giây phút này đành phải từ bỏ thôi.

    - Ý huynh là sao? Vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế ư.

    Dạ Quân đứng dậy khoanh tay sau lưng, nói với giọng điệu đầy tâm trạng.

    - Từ lâu ta luôn đi tìm một người, người đó chính là cơ hội duy nhất để ta có cớ từ chối hôn sự với Lang Quốc.

    - Người đó rốt cuộc là ai mà lại quan trọng đến thế, còn có khả năng hủy được hôn sự?

    - Chính là Công chúa thiên ấn của Vũ Quốc.

    Lăng phong nghe thấy liền bần thần đứng dậy còn ta cũng giật mình khi nghe Dạ Quân nói, rõ ràng Vũ Quốc không hề có vị công chúa nào, chứ nói chi là công chúa có thiên ấn. Lăng phong liền hỏi tiếp.

    - Công chúa Vũ Quốc, huynh có lầm không, Vũ Quốc ngoài Anh kỳ ra thì làm gì còn ai nữa, lấy đâu ra công chúa.

    - Ta cũng từng nghĩ như đệ, nhưng theo như ta điều tra, đích thị Vũ Quốc từng có một vị công chúa, nhưng họ cho rằng, cô công chúa này đã chết từ khi mới sinh ra. Đó chính là con gái của Hoành Vương Phi, người đã từ bỏ hoàng cung mà xuất gia.

    - Huynh nghi ngờ, cô công chúa đó còn sống sao?

    - Ta không chắc, nhưng trong thâm tâm ta bảo rằng nhất định cô ấy còn sống.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2018
  11. Haly Thanh Trầm

    Bài viết:
    62
    Chương 9: Truy tìm tung tích.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Quân luôn tin vào trực giác của mình là công chúa Vũ Quốc còn sống, nhưng hắn vẫn không thể đưa ra bằng chứng cho việc đó, thật sự là làm cho mọi người rất lo. Nói về vấn đề tại sao hắn quyết không muốn lấy Lang Ngọc thì một phần ta tự tìm hiểu là do tính cách của cô ta đanh đá nổi tiếng, đã vậy còn ỷ lại vào gia thế của mình, Lang Quốc thuộc dòng tộc háo chiến, mục đích liên hôn cũng nằm trong kế hoạch thâu tóm cả thần giới, chưa kể Vũ Hậu của Vũ Quốc cũng chính là em gái của Lang Vương, là cô mẫu của hai huynh muội họ, Lang Vận quận chúa, đúng là gia thế có máu mặt của thần giới.

    Để giải đáp cho chuyện này dù phải bỏ ra bao nhiêu công sức cũng đáng, nếu thật sự công chúa Vũ Quốc còn sống thì chỉ có người sinh ra công chúa mới có thể giải đáp được. Vậy là bọn họ quyết định đi tìm Hoành Vương Phi để tìm thêm manh mối. Thế nhưng nếu họ đi rồi, họ cũng chẳng an tâm khi để ta ở lại Hồ Quốc một mình, nên đành nói dối với ta là, được Vũ Quốc mời sang đó có việc chính sự. Ta từ sớm đã biết là họ định làm gì rồi, nên cứ giả ngu ngơ cùng theo họ đi đến Vũ Quốc.

    Trên cổ xe ngựa, ta và Lăng phong cứ nói chuyện ríu rít, còn Dạ Quân thì đánh xe ngựa phía trước. Hai bọn ta cười nói trong xe, mà đến cả người ở bên ngoài cũng nghe thấy. Trong lúc đó Dạ Quân ngồi đằng trước mà lòng dạ hắn cứ khó chịu, càng nghe rõ tiếng cười nói của ta, hắn càng bực mình, bèn cố tình lách sang một bên, để cổ xe cán lên hòn đá to trên đường, làm ta và Lăng Phong bị sốc, suýt té nhào.

    - Hai người không làm sao chứ, chỉ là xe vô tình cán lên hòn đá thôi, ngồi cho vững nha.

    Sau vụ đó ta không dám cười to nữa, đành phải hạ giọng xuống. Hắn ở ngoài không nghe thấy nữa, chờ một hồi lâu cũng không nghe động tĩnh gì, liền lên tiếng:

    - Lăng Phong, đệ làm gì trong xe vậy?

    - Đệ có làm gì đâu, có việc gì không?

    Hắn thấy Lăng Phong trả lời tỉnh rụi, liền suy nghĩ ra một cái cớ.

    - Chắc tại trời nắng quá, nên ta hơi nhức đầu, đệ thế chỗ cho ta được không?

    Lăng phong nghe vậy liền cuối người chui ra ngoài đổi chỗ cho Hắn, Hắn vừa bước vào xe là ta và hắn đã bốn mắt đấu nhau. Hai người mỗi người ngồi một phía, không ai nói câu nào. Cái xe thì cứ lâu lâu lại gặp phải đường gập ghềnh mà rung lắc dữ dội làm ta không thể nào ngồi yên được. Đột nhiên xe lại cán trúng hòn đá làm ta té vào người hắn, hắn y như có quán tính mà chộp lấy ta ngay, lúc đó cả ta và hắn đều đỏ mặt. Ta liền ngồi dậy thật nhanh, quay về vị trí cũ.

    - Sao ngươi ôm ta?

    - Chỉ.. chỉ là phản xạ tự nhiên thôi mà.

    Hắn nói xong liền quay mặt qua chỗ khác, nhưng sau đó hắn lại quay lại cố giải thích.

    - Cô đừng hiểu lầm ta chỉ.. Á.

    Lần này xe dừng đột ngột làm hắn không kịp bám vào mà ngã nhào vào người ta. Thật hãi hùng khi nhìn lại, mặt của hắn đang áp vào ngực của ta.

    "Chác"

    - BIẾN THÁI.

    Lăng Phong nghe thấy âm thanh lạ liền vén màng, thò đầu vào hỏi:

    - Hai người có chuyện gì vậy?

    Huynh ấy nhìn vào mặt hắn, chẳng biết làm sau mà in đậm cả năm ngón tay trên đấy, hắn tức điên lên quát tháo:

    - LĂNG PHONG, ĐỆ CÒN HỎI!

    - Á! Đừng đánh đệ, chỉ là ngừng xe tránh khúc gỗ bên đường thôi mà.

    Thế là thương vong cả đôi bên, đầu Lăng Phong u một cục to đùng mà hung thủ là ai thì không cần phải hỏi, miệng huynh ấy cứ lầm bầm không ngớt.

    - Sao lại đánh đệ chứ, rõ ràng là huynh rãnh rỗi, lần trước từ Vũ Quốc trở về là Huynh cưỡi sủng thú phi một mạch có phải nhanh không, tự dưng nay lại lên cơn đòi đi xe ngựa.

    Nghe Lăng Phong nói thế, hắn chột dạ liền đơ mặt nhìn ta. Hóa ra là lần trước cưỡi Miên Miên đưa ta về Hồ Quốc, hèn chi mà ta cứ cảm thấy sao lại nhanh bất thường, tưởng ta không biết nên giả vờ đi xe ngựa để tạo cơ hội giở trò đây mà, nhìn mặt vậy mà nham hiểm vô biên. Ta nhìn hắn, nở một nụ cười đầy vẻ đe dọa.

    Cuối cùng bọn ta cũng đến Vũ quốc, vừa bước vào cung thì Thái Tử Vũ Anh Kỳ từ trên cao đáp xuống.

    - Các vị Ca Ca, tỷ tỷ! Hôm nay ghé thăm Vũ Quốc có việc chi?

    Lăng Phong nhanh nhẩu khoát vai Anh Kỳ kéo qua một bên nói nhỏ.

    - Đệ biết rồi, mọi người cứ tự nhiên.

    Bọn họ đưa ta về phòng nghỉ ngơi thì bảo có việc phải đi gấp, nhưng ta đời nào nghe, vì ta biết tổng, họ tính làm chuyện gì mà. Ta mong men qua phòng kế bên nơi bọn họ đang bàn luận, nép vào bên vách nghe lén.

    - Mạo muội hỏi Thái Tử, đệ có biết Hoành Vương Phi hiện giờ đang ở đâu không, chúng ta có việc gấp cần thỉnh giáo vương phi?

    - Theo như đệ biết thì từ lâu, Hoành Vương Phi đã xuất gia tịnh tâm phật pháp ở Huyền Linh Tự, đỉnh Côn Lăng, các huynh thử đến đó tìm xem.

    - Được, vậy thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau khởi hành thôi. Mà khoang, còn Anh Nghi thì sao.

    - Lăng Phong huynh cứ yên tâm, cứ để Anh Nghi Tỷ ở lại đây, có đệ trông chừng tỷ ấy mà.

    Thế là hai người họ, liền khởi hành lên đỉnh Côn Lăng. Mấy chóc mà họ đã đi gần tới đỉnh núi cao chót vót, cao đến mức những đám mây cứ bay là đà như sương sớm làm cho khung cảnh xung quanh tựa như tiên cảnh. Đi một hồi lâu thì một ngôi chùa nhỏ từ từ hiện ra, bên trên còn viết ba chữ Huyền Linh Tự. Hai người họ đi đến đó gõ cửa vài tiếng, cánh cửa từ từ mở ra như đoán trước rằng họ sẽ tới. Từ bên trong, một sư cô áo xám bước ra, sư cô này nhìn thoáng qua khoãng chừng tuổi trung niên, tướng đi dịu dàng khoan thai, Sư Cô bước đến cửa liền hỏi:

    - Hai vị Thí Chủ đến Huyền Linh Tự có việc chi?

    Dạ Quân, giọng nhỏ nhẹ đáp lại sư cô:

    - Chúng tôi từ nơi xa xôi đến đây, mong được diện kiến Hoành Vương Phi.

    Sư cô nghe đến cái tên Hoành Vương Phi liền tỏ vẻ hoang mang, định lùi lại xua khéo:

    - Nơi đây chưa từng có người nào là Hoành Vương Phi, xin hai Thí Chủ quay về cho.

    Dạ Quân nhanh tay chặn cửa lại, liền nói với sư cô:

    - Chúng tôi thật sự cần thỉnh giáo Hoành Vương Phi, mông tìm ra tung tích của công chúa Thiên Ấn.

    Sư cô nghe thấy thế từ từ bỏ tay ra khỏi cửa, gương mặt trầm buồn bước vào bên trong tự. Hai người họ cũng mở cửa vào theo.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2018
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...