Ngôn Tình [Edit] Người Phụ Nữ Ưu Tú - TheRedQeen

Discussion in 'Truyện Drop' started by truyệncủathảo, May 12, 2021.

  1. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tại sao không ở lại?" Song Sheng hỏi.

    Đôi môi của Qian Meigui hơi hé mở. Làm sao anh ta có thể nói những điều bình tĩnh và kiên quyết nhưvậy?

    "Được rồi," cuối cùng cô ấy trả lời, "Tôi sẽ quay lại." Qian Meigui vào bếp rửa bát đĩa cho Song Sheng.

    Cô trở lại dọn đẹp phòng của anh và dành gần hết buổi sáng để chăm sóc anh. Cô trở về phòng ngủ và thay một bộ quần áo khác

    Cặp song sinh đã dành cả ngày ở trường và thường trở về nhà muộn sau khi tan học. Họ từ không muốn học trong thư viện của Song Rui, vì họ sẽ nhớ cha mẹ lắm.

    Cô mặc một chiếc áo sơ mi có cổ màu hồng sa tanh và quần đùi với dép lê. Qian Meigui bước vào phòng với một ít đồ ăn nhẹ, Song Sheng đang bật tivi để xem phim.

    Qian Meigui lúng túng tiến lại giường, đặt bát đồ ăn nhẹ vào giữa.

    Cô liếc nhìn Song Sheng, người đang nhìn chằm chằm vào TV, bình tĩnh và điểm đạm trong khi tay cầm điều khiển từ xa. Cô ghen tị với sự điểm tĩnh của anh, nhưng cô vẫn đang luyện tập để bản thân được như vậy. Cô nhìn chằm chằm vào Song Sheng, cố gắng nghiên cứu biểu hiện của anh ta.

    Song Sheng vẫn còn sốt, nhưng xét theo biểu hiện của anh, có vẻ như anh chẳng bị sao cả. Và cô tự hỏi tại sao anh luôn làm như vậy, nhất là xung quanh cô, anh không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình.

    "Sao em nhìn chăm chăm anh vậy?" Anh hỏi, mà không liếc nhìn cô.

    Sau một lúc, không có câu trả lời. Song Sheng quay mặt về phía cô. Đôi lông mày của Qian Meigui nhíu lại, cô đang tập trung và má cô phồng lên đầy quyết tâm.

    Song Sheng cười khúc khích và búng trán cô. Qian Meigui bĩu môi, "Đau quá, ngu ngốc," cô xoa trán.

    "Em là người ngu ngốc," Song Sheng trả lời với một nụ cười rạng rỡ. Hàm răng sáng lấp lánh, đôi mắt dịu lại và lúm đồng tiền một bên lộ ra. Cảm giác như đã rất lâu rồi cô mới lại nhìn thấy nụ cười chân thành của anh. Nó là vui tươi nhưng ấm áp. Cô nhìn anh, mê mẩn, giây lát trước khi quay mặt về phía ti vi

    "Em chưa trả lời câu hỏi của anh"

    "Và anh không cần câu trả lời" cô vặn lại.

    "Tại sao không?" Anh hỏi một cách tỉnh nghịch.

    Qian Meigui lại nhìn anh "Làm thế nào để làm được điều đó?" Cô hỏi.

    Song Sheng cau mày, "Làm cái gì?"

    "Che giấu cảm xúc"

    Đôi mắt của Song Sheng tập trung vào cô. Ngay cả khi đang ngồi, anh cũng cao hơn cô một cái đầu.

    Qian Meigui nhìn lại anh, bình tĩnh và không dao động. Song Sheng đưa tay vò mái tóc rối bù, lảng tránh câu hỏi. Qian Meigui trừng mắt nhìn anh, nhưng không khí có chút cứng ngắc.

    Để làm dịu tâm trạng, Qian Meigui nhích lại gần anh hơn, bắt chéo chân trên tấm bìa và lấy đồ ăn nhẹ.

    Có sôcôla, bánh quy và bánh ngọt gói. Qian Meigui lấy một miếng sô cô la và đưa cho Song Sheng. Anh nhận lấy nó từ tay cô, mở gói kẹo và ăn nó.

    "Ngày mai anh có việc," anh nói chen vào âm thanh của bộ phim và tiếng đồ ăn trong miệng.

    " "Oh?" Qian Meigui không biết phải trả lời thế nào khác.

    "Mhm," anh bắt đầu. "Ngày mai anh sẽ đi cả ngày, nhưng em có thể đến thăm anh sau. Chúng ta có thể đến căn hộ của anh để tiếp tục nghiên cứu."

    "Nghe hay đấy," Qian Meigui thản nhiên nó. Cô suy nghĩ một lúc mới hỏi: "Công việc thế nào?"

    "Bận" anh nói "Nhưng việc sản xuất và đầu tư vẫn diễn ra đều đặn."

    "Anh chưa bao giờ nói với em tại sao anh rời đi?" Qian Meigui tò mò đề cập. Cô chỉ biết rằng anh muốn thay đổi nghề nghiệp do đó, Song Sheng đã gia nhập ngành Giải trí.

    "Anh muốn thử sức mình trong lĩnh vực Giải trí. Mặc dù anh giỏi khoa học, nhưng anh cần phải theo đuổi điều gì đó mà anh yêu thích. Giống như em, bây giờ nhận ra rằng em sẽ trở thành luật sư."

    "Em hiểu rồi," Qian Meigui nói. "Nhưng em cần nỗ lực nhiều hơn để trở thành luật sư."

    "Đáng mà, Xiao Mei. Em sẽ làm được thôi."

    Qian Meigui mỉm cười. Không khí giữa họ dịu lại, bầu không khí tuyệt vời. Những gì xảy ra trong căn hộ có lẽ cả hai đều phải quên đi. Đó là điều tốt nhất.

    Gần cuối phim, Qian Meigui và Song Sheng đã ăn uống, nói chuyện cười nói rất vui vẻ dành thời gian còn lại của buổi chiều cùng nhau. Mối quan hệ của họ cuối cùng đã trở lại như bình thường.

    Bất giác, Qian Meigui chìm vào giấc ngủ. Song Sheng có thể nghe thấy tiến thở đều đều của cô. Cô nằm dài bên cạnh. Anh; mái tóc gợn sóng xõa ra. Khi ngủ cô rất đẹp, và anh thấy thật tiếc khi cô sẽ không bao giờ được tận mắt nhìn thấy mình ngủ.

    Qian Meigui lật người, quay lưng lại với anh. Cô vùi mình vào trong chăn và thở dài hài lòng. SongSheng chống khuỷu tay và nhìn chằm chằm vào cô.

    Tóc cô chạm tới anh. Anh lấy một lọn tóc và xoay nó quanh ngón tay, vờn độ dày mềm mại của mái tóc cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ.

    Các ngón tay anh di chuyển từ giữa lưng cô lên đến gáy cô. Trong cơn miên man, anh vươn tay ôm chặt lấy cô từ phía sau và chìm vào giấc ngủ cùng nhịp nhàng
     
  2. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qian Meigui mở mắt ngáp dài và duỗi tay ra như một con mèo. Hai tay cô vỗ vỗ xung quanh, tìm kiếm điện thoại và rồi nhận ra rằng mình đã ngủ quên trên giường của Song Sheng. Vẫn còn là buổi sáng, nhưng cô phải đi làm sớm.

    Ban đầu, không có cảm giác lạ khi thức dậy trong phòng anh vì cô đã quen với việc đó từ hai năm trước.

    Nhưng đây không phải là hai năm trước, hiện tại, mối quan hệ giữa họ trở nên căng thẳng, nhưng sau đêm qua, họ đã hiểu nhau hơn. Có lẽ đây là điều tốt.

    Không gian giường bên cạnh cô ấy trống không, nhưng cơ thể của Qian Meigui cảm thấy ấm áp. Trong tiềm thức, cô đưa tay tự ôm lấy eo mình, nơi cơ thể cô nóng lên nhiều nhất. Cô thay ga trải giường và dọn giường.

    Phần còn lại của căn phòng sạch sẽ sáng bóng, Song Sheng hẳn đã thu dọn, biết rằng anh sẽ không quay lại.

    Cô mở cửa, bước xuống sảnh, lén lút tránh Song Jinvi và Song Jun, cô nghe thấy tiếng bát đĩa và dao dĩa va chạm vào nhau. Họ đang ăn sáng, cô nghĩ.

    Qian Meigui bước vào phòng ngủ của cô, tắm rửa, và lặng lẽ đến gần tủ quần áo, thay trang phục công sở. Chân váy bút chì đen, áo trắng và blazer đen. Cô trang điểm nhẹ nhàng và thắt chặt những lọn tóc lỏng lẻo.

    Qian Meigui nhanh chóng vào bếp, lấy một quả táo rồi vội vàng đi làm.

    "Tạm biệt" Qian Meigui nghe Song Jinvi nói.

    Qian Meigui nhanh chóng liếc nhìn cặp song sinh "Hẹn gặp lại hai người sau!" Cô ấy loạng choạng chạy vào nhà để xe. Qian Meigui sở hữu một chiếc Audi mui trần màu xám. Cô lái nó đi làm, hy vọng có thể đến đúng giờ.

    Song Ren đang ở trong văn phòng của cô ấy, thư ký Yang Minzhe của cô ấy bước vào. Song Ren vẫn chỉ tập trung vào màn hình máy tính khi anh ấy bước vào.

    'Chủ tịch "anh gọi cô. Song Ren tiếp tục gõ bàn phím, lông mày nhíu lại, tập trung không trả lời anh ta" Đó là về cuộc họp công ty sắp tới "anh nói.

    " Hủy cuộc họp "cô nói đột ngột, ngón tay không rời bàn phím.

    " Tại sao vậy? "Yang Minzhe hỏi. Anh đã làm việc cho Song Ren nhiều năm; do đó, anh không bao giờ ngại chất vấn cô. Dù rất tức giận hay khó chịu, cô sẽ không bao giờ đuổi anh đi.

    " Anh có thể sắp xếp một cuộc họp báo công khai không? Hãy yêu cầu các cơ quan truyền thông, tốt nhất là cả các công ty đối thủ. Hãy cho tất cả bọn họ biết tôi sẽ giải quyết vụ việc liên quan đến gia đình Jian ", cô nói.

    " Công khai chuyện này có sao không? "Yang Minzhe lo lắng hỏi," Sẽ không có phản ứng dữ đội nào từ công chúng chứ? "

    Song Ren dừng tay đang gõ trên bàn phím cuộn các ngón tay lại thành nắm đấm," Tôi đã chuẩn bị cho mọi người thấykết quả, "cô ấy đáp lại một cách lạnh lùng. Song Ren biết hậu quả của việc làm này, nhưng cũng có những lợi ích. Nếu cô ấy bảo vệ công ty bây giờ, thì họ không bao giờ có thể bị thẩm vấn nếu không có bằng chứng xác đáng. Song Ren, cũng như Qian Meigui, nghi ngờ rằng có ai đó đứng sau nhưng vụ việc kia. Ai đã làm vậy và lý do tại sao

    Yang Minzhe mang vẻ mặt lo lắng." Tôi biết cô đang nghĩ gì. Được thôi "anh ta cúi đầu và nói," Nó sẽ được hoàn thành vào 2 giờ chiều ".

    Song Ren gật đầu" Cảm ơn."

    Yang Minzhe rời khỏi văn phòng. Song Ren đứng đậy, đi đến phòng vệ sinh cá nhân. Cô thay quần áo, trang điểm, chỉnh lại những lọn tóc. Hít một hơi thật sâu trước khi rời đi.

    Đến lúc rồi.
     
  3. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 42

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qian Meigui đến đúng giờ để làm việc. Cô nhận thấy văn phòng bận rộn hơn bình thường. Các nhân viên đang chạy vội khắp phòng, cầm tài liệu, và điện thoại reo không ngớt. Một nhân viên va vào cô, và giấy tờ rơi xuống. Đó là Yang Minzhe.

    Qian Meigui đưa tay xuống để nhặt giúp anh ta, khi anh ta có vẻ đang rất vội vàng. "Chuyện gì vậy?" hỏi. "Thông báo về sự việc của gia đình Jian vào ngày hôm nay" anh ta nói.

    "Hôm nay?" Qian Meigui đặt câu hỏi. Cô biết mình là người đề nghị Song Ren ngỏ lời trước công chúng, nhưng cô hy vọng nó diễn ra vài ngày nữa.

    "Nhưng chúng tôi cũng chưa chuẩn bị gì cả" Qian Meigui tiếp tục. Yang Minzhe nhún vai "Chúng ta chỉ có thể hy vọng điều tốt nhất."

    "Được rồi," Qjan Meigui đáp, quả quyết. Song Ren vẫn chưa công khai về bất cứ điều gì. Ngay cả khi được thăng chức, nhưng cô ấy vẫn chưa được công chúng chú ý. Song Rui coi trọng quyền riêng tư và trong nhiều năm, tất cả các con của ông hiếm khi đứng trước ống kính. Vì vậy, mọi người trong văn phòng ngạc nhiên là Song Ren lại giải quyết một vụ việc nhỏ một cách công khai như vậy. Nhưng nó cũng cần thiết; đó là một lời cảnh báo.

    Qian Meigui đã tập hợp một số giám đốc điều hành thiết yếu của công ty để chứng kiến khoảnh khắc này. Cô đi ra ngoài tòa nhà để xem Yang Minzhe ra lệnh cho một vài nhân viên sắp xếp một bục với các micro nhiều kích cỡ. Các phóng viên và các cơ quan truyền thông đã đến ngay khi họ nghe tin

    Qian Meigui đứng và quan sát. Buổi công bố sẽ diễn ra ở phía trước của tòa nhà chọc trời, với tiêu đề- Song Corporation.

    Khi Qian Meigui đến gần một trong những chiếc ghế phía sau bục, một vài phóng viên đã tiếp cận cô.

    "Cô là ai?" họ hỏi.

    Qian Meigui không thể nói dối nên đã nói: "Tôi là người đại diện theo pháp luật của chủ tịch Song Ren".

    "Tên của cô là gì?" Người phóng viên hỏi.

    Qian Meigui nuốt khan "Tên tôi là Song Mei" cô nhẹ nhàng nói.

    Khuôn mặt của phóng viên chuyển từ tò mò sang như trợn tròn mắt ngạc nhiên. "Cô là em gái của chủ tịch?" Hỏi anh ấy.

    "Vâng"

    Người này truyền tin cho đồng nghiệp của mình và họ đến mang theo máy ảnh. Họ vây kín cô với âm thanh của máy ảnh nháy sáng. "Đó là Song Mei," một trong số họ hét lên.

    Qian Meigui lấy tay che mặt theo bản năng. "Không có hình ảnh, chỉ có video liên quan đến các cuộc phỏng vấn."

    Các phóng viên kiên trì, nên cô bỏ đi, tiến đến phía bên kia hàng ghế bục, nấp sau những cây cột to lớn.

    Nhiều giám đốc điều hành và các phóng viên bắt đầu kéo đến và ngồi vào ghế.

    Yang Minzhe tiến đến trước bục và ra hiệu mọi người hạ giọng. Đám đông im lặng, và cùng lúc đó, các máy quay video hoạt động.

    Song Ren bước ra, cô mặc một chiếc váy bó sát tôn lên những đường cong cơ thể, Cô ấy cũng mặc một chiếc áo khoác ngoài vừa vặn qua vai, tiến đến bục một cách bình tĩnh. Mái tóc đen dài buông thõng sau lưng, khiến đám đông nam giới choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô. Ngay cả khi đeo kính râm, họ cũng có thể nói rằng cô ấy rất đẹp.

    Song Ren đứng trên bục, thẳng lưng. Cha cô đã chuẩn bị cho cô trong nhiều năm, cho thời điểm chính xác này. Cô nhìn từng thành viên trong đám đông, tự tay ghi nhớ từng gương mặt.

    Cô ấy tháo kính râm và đeo chúng lên cổ áo, để lộ đôi mắt nâu vàng. Tiếng máy ảnh lách cách và tiếng thì thầm tràn ngập không gian rộng mở.

    "Xin chào" một giọng nói trầm và quyến rũ vang lên, "Tên tôi là Song Ren, tôi là Chủ tịch của Song Pharmaceuticals and Corporation."

    Su Feng đang chơi bài với một nhóm bạn tại nhà của một người quen. Một trong những người bạn của anh ấy đã bật tin tức địa phương.

    Anh tập trung vào những tấm thẻ bài và nghe thấy một người bạn của mình đang ngồi trên ghế sa lông, nói: "Đó có phải là con gái của CEO Song Rui không? Tôi thắc mắc tại sao ông ta lại giấu con cái của mình kỹ như vậy?"

    "Họ muốn giấu cô ấy khỏi những kẻ giả mạo" một người bạn khác nói.

    "Nếu cô ấy muốn, tôi có thể đến với cô ấy nhỉ" người đàn ông nói với một nụ cười ranh mãnh.

    "Tôi cũng nghĩ vậy đấy" người bạn kia đáp lại, cũng mỉm cười.

    Su Feng sững người trước lời nói của họ. Song Rui có ba cô con gái, nhưng dù thế nào, anh cũng không đánh giá cao cách họ nói về cô. Su Feng quay mặt về phía ti vi, miệng khẽ nhếch lên và sững sờ khi nhìn thấy Song Ren trên màn hình. Anh đến gần chiếc ghế dài và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ của anh.

    "Này Feng, không phải Song Ren là đối thủ ruyền kiếp của cậu sao? Sao cậu lại cười tươi thế? Cô gái đó sẽ không đụ cậu ngay cả khi cậu là hoàng tử đâu" một người bạn mỉm cười châm chọ. Những người bạn khác

    Của anh ấy phụ họa theo.

    Su Feng trừng một cái lạnh như băng về phía bọn họ, không khí lạnh lẽo, bình tĩnh tức giận dâng lên.

    "Không hiểu tại sao tôi chơi với mấy người" anh thấp giọng trong khi mặc áo khoác vào.

    "Cậu nói gì vậy Feng. Hơn nữa, cô ấy là gì với cậu đâu chứ?"

    "Cô ấy là một người đặc biệt đối với tôi," anh nói rõ ràng và tự tin. Su Feng dựng thẳng cổ áo, rời khỏi khu chung cư mà không nói thêm câu nào, trong sự kinh ngạc của bạn bè
     
  4. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 43

    "Xin chào" một giọng nói trầm và quyến rũ vang lên "Tôi là Song Ren, Chủ tịch của Song Pharmaceuticals and Corporation."

    Máy ảnh tiếp tục bấm. Song Ren cảm thấy lo lắng, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, gương mặt cứng rắn và không dao động trước đám đông.

    "Tôi rất vui khi được phục vụ công chúng. Mục tiêu chính của tôi là đảm bảo sự toàn vẹn của công ty và chúng tôi ưu tiên sức khỏe của người dân trên đất nước" Song Ren bắt đầu nói một cách tế nhị. "Với tư cách là CEO tương lai, tôi sẽ chịu trách nhiệm và thực hiện mọi động thái, hành động một cách nghiêm", cô dừng lại.

    "Mục tiêu của chúng tôi là tiếp cận những bệnh nhân không có khả năng mua thuốc hoặc nằm viện. Chúng tôi được tạo ra để giúp đỡ tất cả mọi người, bất chấp địa vị xã hội hay thu nhập của họ. Chúng tôi có các phòng khám trên khắp đất nước phục vụ mọi công dân; tiền đến sau và bệnh nhân đến trước. Chúng tôi cung cấp thuốc có giá cả phải chăng và hiệu quả, đồng thời chúng tôi tiếp tục duy trì danh tiếng của mình là một trong những công ty y tế lớn nhất, không chỉ ở yđất nước nà mà còn trên toàn cầu"

    Song Ren dịu mặt lại, nhẹ giọng nói, "Tôi, Song Ren, với tư cách là chủ tịch sẽ đảm bảo rằng chúng tôi nghĩ đến sức khỏe của bạn đầu tiên, bởi vì chúng tôi quan tâm. Tôi quan tâm," cô kết thúc.

    Qian Meigui nhìn về phía cô ấy. Thật hiếm khi Song Ren thể hiện sự dịu dàng và chân thật của mình, nhưng khi đối mặt với công chúng, cô ấy không ngại chứng tỏ điều đó.

    Đám đông đã kinh ngạc và một số bị mê hoặc bởi cô ấy, tin tưởng cô. Hầu hết khán giả đều vỗ tay cho cô ấy và cô ấy mỉm cười.

    "Xin hỏi, có ai muốn hỏi gì tôi không?" Cô hỏi các phóng viên, những người cầm trên tay tập giấy nháp và sổ ghi chép cùng các đồng nghiệp của họ đang cầm máy ảnh.

    Cô chỉ ra một trong số họ, và nhà báo đó đứng dậy "Chủ tịch Ren, tôi muốn chúc mừng cô trên cương vị mới" anh ta bắt đầu nói "Cô có thể nói trước công chúng về vụ án của gia đình bà Jian được không. Bà Jian tuyên bố rằng cô đã bán thuốc có hại cho mọi người. Sự thật như thế nào? Xin cô cho biết"

    Cô ấy bắt đầu nói "Đó là một câu hỏi hay. Hiện tại, chúng tôi muốn duy trì quyền riêng tư của khách hàng. Tính bảo mật là điều mà chúng tôi nói giá trị của công ty mình. Điều tôi có thể nói về vụ kiện là chúng tôi đang cố gắng hết sức để đảm bảo rằng nguyên đơn được an toàn và không phải chịu bất kỳ tổn thất hoặc hậu quả nào. Chúng tôi rất coi trọng vấn đề này và nhóm pháp lý của tôi đang làm việc chăm chỉ để giải quyết vụ việc một cách minh bạch" cô ấy kết thúc với sự chuyên nghiệp.

    "Cảm ơn" nhà báo nói.

    Một nhà báo khác đứng lên "Có thật là thuốc của công ty cô suýt giết chết con trai của gia đình ấy?"

    Song Ren chăm chú nhìn phóng viên, biết rằng giới truyền thông sẽ luôn cố gắng khoét sâu vào vụ này. Quả thật là như vậy.

    Song Ren mỉm cười với nhà báo, "Nhóm pháp lý của chúng tôi sẽ tìm hiểu chuyện này" cô nói.

    "Tại sao cô lại cố gắng che giấu, che đậy sự việc?" Anh anh báo vẫn kiên trì.

    Song Ren hắng giọng, "Chúng tôi không giấu giếm điều gì" cô nói, "Chúng tôi chỉ muốn duy trì sự bí mật của mình. Hãy để tôi giải thích rõ hơn. Những sự cố liên quan đến Song Pharmaceuticals and Corp không thể giải quyết một các xuồng sã. Vì vậy, chúng tôi rất coi trọng mọi khách hàng và bệnh nhân. Nếu chúng tôi thực sự chịu phải chịu trách nhiệm, thì chúng tôi sẽ đề nghị bồi thường và xin lỗi công khai. Nhưng chúng tôi không phải là một tập đoàn cung cấp tiền để giữ im lặng cho những vụ việc lùm xùm. Chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về kết quả liên quan đến sự thật. Tôi tin tưởng vào đội ngũ pháp lý của mình", giọng cô vang lên micrô.

    Phóng viên gật đầu với Song Ren, ghi nhận câu trả lời của cô.

    Song Ren chưa từng nói chuyện với công. Chúng trước đó. Cô ấy trả lời mọi câu hỏi một cách bình tĩnh và không bao giờ né tránh bất kỳ chủ đềnào.

    "Còn câu hỏi nào nữa không?" cô hỏi với một nụ cười rạng rỡ.

    "Một nhà báo khác đứng dậy, anh ta nói qua micro," Sun Group là đối thủ cạnh tranh số 1 của bạn, công ty của bạn sẽ làm gì để vượt qua con số của họ? "

    Song Ren cười nhẹ," Chúng tôi tôn trọng những nỗ lực của Sun Group, nhưng tôi sẽ nói rằng tôi có thể có một lá bài có thể khiến họ nhượng bộ ", cô nói mà không nhiều chỉ tiết. Đám đông cười khúc khích trước sự tự tin của cô ấy, và cô ấy cũng cười theo.

    Các phóng viên nhìn nhau, thắc mắc rốt cuộc điều cô nói có ý nghĩa gì.

    " Cảm ơn mọi người đã dành thời gian. Tôi rất mong đợi mọi câu hỏi trong tương lai "Song Ren cúi đầu kính cẩn khiến đám đông sững sờ. Thật không bình thường khi chủ tịch của một tập đoàn lại tỏ ra trịnh trọng với một nhóm phóng viên.

    Song Ren quay người bước xuống bục. Cô nhìn Yang Minzhe và Qian Meigui, rồi họ cùng nhau trở vào trong tòa nhà

    " Tốt lắm "Yang Minzhe nói với cô ấy. Song Ren nở một nụ cười.

    Khi họ bước vào tòa nhà, một người đàn ông khả nghi mặc áo khoác dài và đội mũ lưỡi trai tiến lại gần họ. Song Ren lập tức nhận ra anh.

    Cô ấy quay sang Qian Meigui và Yang Minzhe," Tôi sẽ gặp lại hai người sau "cô ấy nói.

    Hai người họ gật đầu. Qian Meigui và Yang Minzhe, cũng nhận đã nhận ra anh ta.

    Không thể nhầm lẫn mái tóc vàng hay chiều cao của anh ấy.

    Song Ren tiến lại gần người đàn ông khả nghi" Su Feng"cô nhẹ giọng gọi.
     
  5. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 44

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Su Feng đã đứng theo dõi toàn bộ cuộc nói chuyện củaSong Ren với các phóng viên. Anh cảm thấy lo lắng và sợ hãi về những gì truyền thông có thể làm với cô. Nếu như cấp bách, Su Feng sẽ đứng rabảo vệ cô trước cánh phóng viên, giống như cách cha cô đã cố gắng bảo vệ con mình suốt bao năm qua. Nhưng anh biết điều đó không phải điều Song Ren muốn; do đó, anh đứng bên và quan sát cô từ phía sau đám đông.

    Anh ấn tượng bởi cách Song Ren xử lý từng câu hỏi, nhưng anh cũng không ngạc nhiên lắm. Thay vào đó,

    Anh bị cô mê hoặc, nhìn cô trả lời từng câu hỏi với tinh thần của một nữ doanh nhân chuyên nghiệp.

    Anh tự thấy may mắn khi được đính hôn với một người phụ nữ thông, sang trọng và xinh đẹp như vậy. Song Ren sở hữu những đặc điểm của một người phụ nữ lý tưởng, nhưng anh không bao giờ quan tâm tới những chẩn mực đó. Anh thích Song Ren vì cô ủng hộ anh vì cô khen ngợi công việc và nỗ lực của anh; bởi vì đó là cô.

    Trước khi họ gặp nhau, Su Feng là một đứa trẻ rắc rối và hư hỏng. Anh có học lực khá tốt, nhưng thường xuyên vắng mặt và không giao bài tập khiến suýt bị lưu ban. Rồi Su Feng chuyển trường, khi nhìn thấy, Song Ren, người luôn đứng đầu lớp; anh đã cố gắng cạnh tranh với cô.

    Su Feng đã dành cả ngày lẫn đêm để học cho đến khi anh lọt vào top 5 của trường. Cha mẹ anh nhận ra sự thay đổi đó và tự hỏi điều gì đã khiến anh như vậy, tuy nhiên, anh chưa bao giờ thừa nhận. Ngay cả anh lúc đí cũng không biết đó là gì.

    Một cách gián tiếp, anh tập trung vào trường học vì cô.

    Người đàn ông n àycó được ngày hôm nay đều là vì cô. Anh đã cố gắng học hành để rồi đỗ vào một trường đại học hàng đầu. Anh đã tốt nghiệp chuyên ngành của mình và trở thành một doanh nhân, đồng thời là người thừa kế Tập đoàn Sun Group. Cha của anh cố thể giao công ty cho bất cứ ai nến anh không thể tiếp quản nó mooth cách tử tế.

    "Su Feng" Song Ren cất tiếng cười đẩy ẩn ý.

    "Chào em, Ren" Su Feng nói khi đến gần cô. Anh nhanh chóng ôm cô vào lòng, một tay ôm eo còn tay kia vuốt ve má cô, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng lấp lánh của cô, âu yếm.

    Song Ren để anh ôm một chút rồi lùi lại. Dù không có nhiều người ở sảnh nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy.

    "Tại sao anh lại ở đây?" Cô tò mò hỏi.

    "Ừm?" Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

    Song Ren phồng má, "Anh có nghe không?" cô ấy hỏi.

    Phải mất một lúc sau anh mới ghi nhận được lời nói của cô. "Đúng.. xin lỗi. Anh đã thấy em trên ti vi, sau đó anh quyết định đến đây để gặp emtrực tiếp. Tại sao em không nói với anh trước?" anh hỏi, đặt tay vào túi áo.

    "Buổi họp báo diễn ra khá đột ngột" cô nó, "nhưng em rất vui vì anh đã ở đây" cô thừa nhận. Song

    Ren nắm hai tay lại và tránh ánh nhìn của anh. Đôi má ửng hồng một chút.

    Đôi môi của Su Feng hé mở trước phản ứng của cô, sau đó môi anh cong lên thành một nụ cười mãn nguyện. Không quan tâm đến không gian xung quanh, một lần nữ Su Feng kéo cô vào lòng ôm chặt.

    Song Ren hơi sửng sốt, "Anh làm sao vậy?" cô ấy hỏi.

    Su Feng nhẹ nhàng xoa đầu cô. Sau đó anh cúi xuống và thì thầm gần tai cô "Anh đã theo dõi em" anh bắt đầu nói "và anh rất tự hào."

    Song Ren sững người trong vòng tay anh. Những tảng băng trôi bao quanh trái tim cô bắt đầu tan chảy. Chỉ có Su Feng mới có ảnh hưởng như vậy đối với cô. Cô cảm thấy tim mình thật ấm áp, cô ôm anh lại.

    "Điều này có nghĩa là bây giờ anh có thể gọi em là vợ chưa cưới của anh ở nơi công cộng?" Su Feng thì thào hỏi nhỏ.

    Song Ren ngước lên nhìn anh. Đôi mắt xanh như băng của anh ta sáng rực như sông băng. "Có lẽ một ngày nào đó sẽ sớm thôi," cô nhẹ nhàng nói.

    Su Feng mỉm cười, lộ ra nụ cười hạnh phúc. Song Ren hơi sững sờ. Cô cảm thấy muốn hôn anh bất chấp không gian công cộng, nhưng sau đó, cô nhớ mình sẽ sớm đến một thành phố khác với anh, có lẽ cô sẽ thưởng cho anh sau.

    "Em sẽ thu xếp công vic sớm một chút"

    "Được rồi, anh sẽ gặp em vào cuối tuần này?" anh nói.

    "Tại sao chúng ta không rời đi vào ngày mai?" cô hỏi.

    Su Feng dừng lại "Em có chắc không? Vẫn còn sớm."

    "Mhm, em chắc rằng em đã hoàn thành hết công việc của mình."

    Su Feng quấn lấy cô, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng, kéo dài trên trán cô trước khi họ chia tay nhau. "Được rồi," anh cười nói.

    Hai người cười với nhau, không biết rằng có người cầm máy ảnh từ sau tán cây bên ngoài, chụp được ảnh của hai người.
     
  6. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 45

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bài phát biểu của Song Ren, Qian Meigui đến Phòng Quan hệ Công chúng và Phòng Pháp chế để hoàn thành gấp đôi công việc so với thường lệ vào chiều hôm đó. Một khi cô ấy trở lại trường học, Qjan Meigui sẽ không cần phải làm việc ở đây nữa, vì cô sẽ hoàn toàn chính thức vào đội pháp lý.

    Đó là lúc 5 giờ chiều khi cô rời công ty sau khi nhồi nhét công việc cả ngày trong vài giờ. Cô thấy cũng đến lúc phải đón Song Sheng từ phim trường. Trước khi lái xe, Qian Meigui đã thay trang phục bình thường và đi đến căn hộ của Song Sheng ngay sau đó.

    Lái chiếc Audi của mình, cô lần theo bản đồ GPS mà Song Sheng đã gửi qua điện thoại của. Những tòa nhà xuất hiện trong tầm nhìn của cô như những nhà kho đồ sộ với nhiều bộ và nhãn mác khác nhau. Ngay khi đỗ xe, cô đã tìm thấy Set A, nơi Song Sheng nói rằng anh ấy sẽ ở đó. Cô lặng lẽ bước vào thì có người ngăn cô lại. Một nhân viên hỏi, "Cô là ai?"

    "Xin lỗi" cô nói chân thành, "Tôi là em gái của Song Sheng, và tôi ở đây để gặp anh ấy." Qjan Meigui đưa cho anh ta một thẻ nhận dạng có thông tin cá nhân. Anh nhìn thấy tên Song Mei trên thẻ.

    "Được rồi" nhân viên đó nói. Anh ta gật đầu về hướng khác và nói với cô "Anh ấy ở đằng kia."

    Qian Meigui gật đầu. Cô lặng lẽ đi về phía phim trường, nơi một bộ phim đang được sản xuất. Khi đến nơi, cô nhìn quanh phòng, tự hỏi Song Sheng đang ở đâu. Sau đó, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào dàn diễn viên, và cô đã bị sốc vì Song Sheng không chỉ là nhà sản xuất mà còn là một diễn viên trong phim. Môi cô hé mở, loạng choạng và trốn sau một chiếc máy ảnh cực lớn.

    Song Sheng mặc một chiếc áo sơ mi có cổ màu đen và một chiếc quần tây đen bó sát, làm nổi bật mọi bộ phận trên cơ thể anh. Tóc của anh đã được vuốt keo và chải qua một bên.

    Song Sheng đang ở giữa bối cảnh của một bộ phim truyền hình hiện đại. Anh đang diễn cảnh đối thoại với một nữ diễn viên; cô không chắc đó là ai. Cảnh quay có vẻ căng thẳng khi cả hai đều có biểu hiện giận dữ và tổn thương. Nhưng cho dù khuôn mặt của anh đều một biểu cảm trong hầu hết thời gian

    Môi của Qian Meigui hé mở vì kinh ngạc. Cô ước mình có một thứ gì đó ăn nhẹ để có thể xem cảnh quay này, Song Sheng nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, và cô ấy xoay người để tát anh.

    Qian Meigui chăm chú, mê mẩn trước cảnh tượng này. Cả hai người đã làm rất tốt.

    Biểu cảm của Song Sheng thay đổi từ tức giận sang tình cảm sâu sắc và dằn vặt; anh nhìn chằm.

    Chằm vào mắt nữ diễn viên và nghiêng người lại gần cô ấy. Ngay khi họ chuẩn bị hôn nhau, đạo diễn

    Đã hô lên "Mọi người đã làm rất tốt, thu dọn đồ đạc nào!"

    Sau đó, các nhân viên của trường quay bắt đầu di chuyển máy quay và các vật dụng được dàn dựng xung quanh phòng. Qian Meigui loạng choạng, cảm thấy lạc lõng khi nhiều người lướt qua cô. Cảnh vật biến đổi rất nhanh.

    Qian Meigui nhìn thấy Song Sheng đang nói chuyện với bạn diễn của mình

    "Cô là ai?" một trong những người phụ nữ hỏi.

    Qian Meigui bối rối không nói nên lời, "..."

    "Chúng tôi đã thấy cô đang theo dõi Song Sheng nãy giớ. Nếu cô ở đây vì cô nghĩ rằng có thể nói chuyện với anh ấy thì tốt nhất cô nên rời đi. Anh ấy không thể nhìn thấy bất kỳ người hâm mộ nào vào lúc này.'Người phụ nữ có khuôn mặt gian xảo nói

    Qian Meigui nhíu mày, khó hiểu. Gì? Tôi là một fan hâm mộ của Song Sheng? Qian Meigui cười khúc khích và gần như phá lên cười.

    Qian Meigui phớt lờ họ và đi vòng qua họ về phía Song Sheng. Một trong những người phụ nữ kéo cô lại. Qian Meigui nhìn cô ta với ánh mắt lạnh như băng.

    " Tôi nói, Song Sheng, hiện giờ không muốn gặp ai cả "người phụ nữ đónghiến răng. Một số nhân viên đã tạm dừng công việc của họ, đứng nhìn.

    Qian Meigui nheo mắt" Trông tôi có giống fan không? "Cô nói với giọng điệu khiêu khích. Cô giật tay mình khỏi tay cô ta" Đừng cản tôi. "

    Qian Meigui mặc một bộ váy màu trắng giản dị, và cô không bao giờ mong đợi rằng ai đó sẽ đánh giá cô về ngoại hình.

    Cô gái giữ chặt lấy cô không buông. Qian Meigui nghe thấy một giọng điệu trầm và sắc bén từ phía sau cô.

    " Chuyện gì vậy? "

    Người phụ nữ buông tay. Các cô gái đứng thẳng người, khuôn mặt lộ vẻ vô tội." Thiếu gia Song "một người trong số họ nói," Chúng tôi đang cố gắng ngăn chặn một fan cuồng làm phiền anh "cô ta nói nhẹ nhàng.

    Môi của Qian Meigui hé mở.'Fan cuồng?'

    Cô cảm thấy buồn cười, nhưng khuôn mặt của Song Sheng nghiêm nghị. Anh ấy vẫn mặc bộ quần áo trên phim trường với một chiếc áo khoác dài bên ngoài. Đột nhiên, anh nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình

    " Đừng làm phiền người phụ nữ này nữa. Cô phải là người tránh xa tôi mới đúng "anh nói như một lời cảnh báo.

    Biểu cảm trên khuôn mặt của người phụ nữ thay đổi.

    " Nhưng.. Thiếu gia! "

    " Đủ rồi "anh nói với vẻ bình thản." Lần sau nếu không tôn trọng em gái tôi, tôi chắc chắn rằng cô không thể bước chân vào ngành Giải trí một lần nữa, thậm chí không được thể làm phục vụ. "

    " Em gái? "Những người phụ nữ xung quanh dường như chết lặng.

    Họ quay lại nhìn cô" Tôi là Song Mei, "Qian Meigui nói với một nụ cười nhã nhặn

    Các cô gái sững người. Song Mei? Tin đồn nói rằng Song Mei là người mà Song Sheng yêu quý nhất so với các thành viên khác trong gia đình anh ấy.

    Nó không đúng! Cô gái này trông rất đơn giản.

    Lâu lắm rồi mới có một lần, Qian Meigui rất vui khi được làm em gái của anh. Nó khiến các cô gái khác trông thật ngốc nghếch.

    'Xin lỗi" Song Sheng nói. Qian Meigui ngước nhìn anh, không ngờ anh lại nói vậy.

    Người phụ nữ đối mặt với cô một cách thảm hại, cúi đầu "Tôi xin lỗi cô, Song Mei."

    Qian Meigui không muốn khoan nhượng. Họ thô lỗ và phán xét cô và nếu không có Song Sheng, họ sẽ cố gắng làm bẽ mặt cô. Nhưng rồi một lần nữa, cô lại mềm lòng.

    "Không sao đâu" cô bắt đầu nhẹ nhàng nói và dừng lại một lúc. "Nhưng tôi chưa bao giờ gặp hành vi như vậy trước đây. Cô đánh giá tôi như một kẻ thấp hèn kém hiểu biết" giọng vô thay đổi. "Tôi không muốn thấy điều đó một lần nữa"

    Mgười phụ nữ trông giống như không muốn thừa nhận thất bại.

    "Cô có nghe thấy cô ấy nói không?" Song Sheng cáu kinh hỏi họ.

    "Vâng" họ đồng thanh nói và gật đầu trước khi vội vàng bước đi.

    Song Sheng siết chặt tay cô, sau đó họ cùng nhau rời khỏi phim trường.

    Anh ấy buông lời hỏi: "Em để xe ở đâu?"
     
  7. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 46

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc trong dòng suy nghĩ của mình, Qian Meigui đã thu xếp lại bản thân và bắt đầu dẫn anh ta ra xe.

    Song Sheng đã nhìn cô; chiếc áo khoác dài màu cát của anh ta đung đưa trước gió rất hợp với mái tóc đen như mực của anh. Cô ngẩng cao đầu, tránh nhìn thẳng vào anh.

    Họ lên chiếc Audi của cô và đến căn hộ của anh, cả hai không nói với nhau câu nào trên đường đến khu phức hợp.

    Khi đến khu chung cư của anh, cả hai đều âm thầm bước vào.

    Qian Meigui đặt chiếc túi cô mang theo lên ghế trước khi ngồi xuống. Song Sheng cất áo khoác vào tủ. Anh vừa chỉnh lại chiếc áo sơ mi có cổ, vừa hỏi cô: "Em đã ăn gì chưa?"

    Qian Meigui lắc đầu, "Chưa" cô ấy trả lời.

    "Được rồi, đi thôi."

    "Đi đâu?" Cô bối rối hỏi "Chúng ta vừa mới đến mà"

    Song Sheng mỉm cười, "Chúng ta cần mua một số món đồ."

    "Anh định nấu ăn?" cô đặt câu hỏi.

    " "Mhm," anh nói.

    Qian Meigui gật đầu, ngạc nhiên. Lớn lên, cô là người nấu ăn cho Song Sheng. Anh ấy sẽ quên bữa vì tập trung vào việc học. Vì vậy, cô sẽ mang nó đến cho anh, và anh mỉm cười mỗi khi cô làm vậy.

    Qian Meigui theo Song Sheng đến một cửa hàng tạp hóa trong khu phố. Anh đẩy một chiếc xe đẩy quanh cửa hàng khi cô đi lại bên cạnh anh. Cô phải bước những bước dài hơn vì anh đi khá nhanh.

    "Chọn bất cứ thứ gì em muốn" anh nói khẽ, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

    "Thật sao?" Cô hỏi, đưa tay ra sau lưng.

    "Bất cứ thứ gì."

    Qian Meigui nghiêng đầu về phía anh và bắn cho Song Sheng một nụ cười thật tươi. Sau đó, cô ấy bắt đầu đi nhanh hơn anh để lấy đồ trên kệ. Trong vòng vài phút, cô ấy ôm một đống đồ trên tay.

    Song Sheng dịu dàng cười với cô. Cả hai đi lang thang trên lối đi thi thì Song Sheng thấy một phụ nữ lớn tuổi gặp khó khăn khi lấy hàng trên một cái kệ. Theo bản năng, Song Sheng với tay lên lấy một hộp

    Gia vị thảo mộc nhỏ cho cô. Người phụ nữ nhìn sang anh với khóe miệng hơi hé mở, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô.

    "Ừm, cảm ơn anh, chàng trai trẻ đẹp trai."

    Song Sheng nở một nụ cười rạng rỡ với hàm răng sáng bóng. "Không có gì ạ" anh nói.

    Người phụ nữ lớn tuổi hơn liếc nhìn Qian Meigui. "Ôi chao? Hai người đẹp đôi lắm."

    Qian Meigui lúng túng mỉm cười sau khi nghe những lời của người phụ nữ lớn tuổi. "Không phải như vậy -".

    "Chà, tại sao không? Côkhông thích anh chàng này à?"

    Qian Meigui phồng má. "Không phải vậy," cô trả lời.

    Người phụ nữ lớn tuổi nhìn cô với ánh mắt thất vọng, và Qjan Meigui cũng cảm thấy bất lực.

    Sau đó, bà ấy tiến đến phía Song Sheng và thì thầm điều gì đó vào tai anh, thay đổi vẻ mặt tươi cười của anh thành điều gì đó nghiêm túc. Qian Meigui tự hỏi người phụ nữ đó nói gì, nhưng rồi bà ấy đã bỏ đi.

    Song Sheng hơi sững sờ nhìn người phụ nữ lớn tuổi như thể có ai đó nói cho anh ta biết tin buồnn hất. Nhanh chóng, biểu hiện của anh ấy thay đổi, không để lộ cảm xúc.

    " "Bà ấy đã nói gì vậy?" Qian Meigui tò mò hỏi anh.

    "Không có gì," anh nói, và gương mặt anh dịu lại. "Chúng ta đến quầy thanh toán"

    Xe đẩy đầy đồ linh tinh sau khi họ mua xong. Qian Meigui và Song Sheng đặt tất cả chúng vào phía sau chiếc Audi của cô.

    Khi họ quay trở lại căn hộ, Song Sheng nói "Em mua nhiều quá đấy. Làm sao chúng ta có thể đem lên lầu được?" anh hỏi.

    "..."

    Qjan Meigui không biết nên gì. Cô đã không nhận ra điều đó. Sau một hồi suy nghĩ, cô vỗ trán, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tại sao tôi lại bắt anh ấy mua nhiều đồ ăn như vậy? Cô đã nghĩ như vậy.

    Song Sheng cười với cô. Sau đó, anh véo mũi cô nói "Anh chỉ đang trêu em thôi" anh bắt đầu "Anh có thể yêu cầu bộ phận phục vụ giúp chúng ta."

    "Ồ"

    Tại quầy lễ tân, hai chàng trai tiến đến và giúp họ xách đồ lên thang máy. Khi đến căn hộ, họ thả chúng xuống sàn và nhanh chóng quay trở lại sảnh.

    Song Sheng xắn tay áo và bắt đầu lấy nồi ra khỏi tủ. Anh đặt chúng trên bếp và bắt đầu nấu đồ ăn.

    Trong khi đó Qian Meigui lấy tài liệu trong cặp ra và đọc lại. Thỉnh thoảng cô lại nhìn trộm anh. Họ quen biết nhau đã mười một năm, cô không bao giờ mong đợi tình cảm của cô nảy nở với anh ta. Nhưng cô nhận ra, không ai có thể không xiêu lòng trước anh?

    Song Sheng là một người coi trọng gia đình, sự nghiệp rộng mở, và anh làm việc mà không cần nghĩ đến bản thân. Cũng không có gì là lạ khi những người phụ nữ đó nhầm lẫn cô với một người hâm mộ. Cô càng ngày càng chìm sâu vào trong không gian này

    "Không" cô tự nói với mình "Đừng nghĩ về nó."

    Cô đã vứt anh ta khỏi trái tim mình, đã như vậy. Anh là người mà cô không thể có được, cô phải chấp nhận sự thật đó.

    "Tôi là Song Mei" cô tự nhắc mình "Con gái của Song Rui." Sau đó cô không nhìn anh nữa và tiếp tục làm công việc của mình.
     
  8. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 47

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí bắt đầu tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Giữa lúc Qian Meigui đang đọc tài liệu, Song Sheng đặt mấy đĩa thức ăn lên bàn ngay trước mặt cô. Làm sao có thể tập trung đọc được nữa chứ? Cô để tài liệu qua một bên đưa mắt đánh giá các món ăn.

    Song Sheng ngồi với một bát cơm trên tay. Dùng đôi đũa gắp một ít thịt và rau vào trong bát đưa cho Qian Meigui. Cô bĩu môi, nhưng trong giây tiếp theo, anh lại gắp một đống thức ăn khác vào bát cho cô. Anh đang phục vụ cô ấy sao? Qian Meigui nhanh chóng bắt đầu ăn. Khi cô ăn, anh đứng dậy khỏi chỗ rồi sau đó quay lại cầm theo hai chai rượu.

    Anh cầm ly rượu và rót cho Meigui, là rượu vang đỏ, nhưng cô không rõ là nhãn hiệu nào.

    Nhưng cô tự hỏi liệu có ổn không nếu bây giờ uống rượi vì họ vẫn phải tiếp tục làm việc. Nhưng cô vẫn uống, vừa uống vừa ăn

    Âm thanh của bát đũa va chạm vào nhau vang lên khắp căn phòng, họ cũng không nói với nhau lời nào.

    "Từ khi nào anh bắt đầu tham gia diễn xuất?" Qian Meigui đột ngột hỏi.

    Song Sheng ngước mắt nhìn cô. Ánh sáng đèn lấp lánh trên đôi mắt lốm đốm vàng của anh. Anh nhìn cô, trầm ngâm, "Anh đang tham gia các lớp học ở Châu Âu.".

    "Châu Âu? Ở Anh sao?"

    " "Mhmn" Song Sheng đáp lại. "Nghệ thuật sân khấu ở đó khá phát triển, các vở kịch và vở opera và rất nhiều thứ khác."

    Qian Meigui cảm thấy khing ngạc trong giây lát, cô nhìn anh với vẻ ngưỡng mộ. "Thật thú vị" cô thì thẩm. "Vậy anh đã luyện tập trong suốt khảng thời gian qua?"

    "Đúng" anh nói khi miệng vẫn đang nhai thức ăn "Anh sẽ đóng vai chính trong một bộ phim tình cảm sắp tới"

    Qian Meigui nhìn anh chằm chằm. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như thể chưa từng quen biết anh. Có thể Song Sheng muốn gia nhập ngành Giải trí và trước đây anh ấy nghiên cứu khoa học vì đó là điều mà Song Rui muốn.

    "Em rất vui" cô nói nhẹ nhàng, Song Sheng nhìn chằm chằm cô "Ý của em là?" Anh hỏi.

    "Em rất vui vì anh đã đưa ra lựa chọn điều anh thực sự muốn. Em nghĩ điều đó thật tuyệt, Sheng." Qian Meigui nháy mất với anh rồi nở một nụ cười, mắt cong lên như mặt trăng lưỡi liềm.

    Song Sheng cuộn ngón tay lại và mỉm cười với cô.

    "Anh có thể cho em biết thêm về châu Âu?" Cô hỏi.

    Sau một lúc im lặng, anh ta nói, "Mhm" Và trong bữa tối, Song Sheng đã nói rất nhiều thứ. Những gì anh đã thấy, những gì anh đã nghe, những gì anh đã làm. Nhưng anh đã không nói việc anh đã rất nhớ cô.

    Sau khi ăn tối xong, họ trao đổi ý kiến về vụ án, cho đến khi cả hai cùng ngã xuống chiếc ghế dài vì buồn ngủ.

    ~

    Ngày hôm sau, Song Ren đã hoàn thành mọi công việc ở công ty và các bài tập ở trường. Su Eeng đã đợi cô bên ngoài nhà cô.

    "Tạm biệt Jinyi, tạm biệt Jun," cô nói với cặp song sinh. Rồi họ ôm chặt lấy cô. Song Ren đảo mắt nhìn xung quanh "Xiao Mei đâu?" Cô ấy hỏi. Cặp song sinh nhún vai "Mei Mei không về nhà tối qua" Jinvi nói.

    Song Ren gật đầu. "Mei có lẽ đang ở căn hộ của Sheng; họ đã làm việc chăm chỉ" cô dừng lại "dù sao, hai em vẫn sẽ tốt nếu không có chị ở đây chứ?"

    Song Jinvi đảo mắt "Bọn em không phải trẻ con mà."

    Song Ren mỉm cười với em gái của mình, đưa tay xoa xù tóc em gái. Su Feng tiến đến từ phía sau, cầm lấy hành lý của cô. Cô nhìn về phía anh rồi lại liếc nhìn cặp song sinh một lần nữa "Ngoan, có chuyện gì nhớ gọi cho chị"

    Song Ren quay người đi về phía xe Su Feng và nghe thấy Song Jinvi hét lên "Đi đường cẩn thận! Anh chị cố gắng nhé, bọn em muốn có cháu bế rồi"

    Song Ren đột ngột dừng lại, liếc nhìn Jinvi với vẻ không tán thành. Rồi lại đi về phía Su Feng, cô thấy anh đang cười

    "Sao trông anh vui thế?" ' cô cất giọng lạnh lùng, hỏi anh.

    "Em đã nghe chưa?" Anh hỏi "Chúng ta cần phải cố gắng" anh nói khi bước lại gần, nắm lấy tay cô.

    Song Ren đỏ mặt, nghiến răng nhìn anh. Sau đó cô đứng thẳng người và ngạo nghễ bước tới trước mặt anh. Su Feng đuổi theo, mở cửa xe cho cô.

    Hôm nay, anh đi một chiếc xe mui trần màu trắng. Su Feng đặt hành lý vào cốp xe, sải bước đến ghế lái.

    Khi Su Feng lái xe, hai người vẫn nói chuyện phiếm với nhau như bình thường.

    Ba giờ trôi qua, Song Ren đã ngủ say vì tối qua thức khuya để hoàn thành công việc của mình. Su Feng bị phân tâm khi lái xe chỉ vì ngắm nhìn cô, nhưng may vì đường khá vắng.

    Su Feng dừng lại ở ven đường, từ băng ghế sau với lấy một tấm chăn. Anh nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô, kéo nó qua vai, trong vô thức Su Feng nhìn cô trìu mến, trước khi tẩm mắt anh quay trở lại con đường.

    Khi Song Ren tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể mình ấm áp vì tấm chăn mềm mại. Khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi quyến rũ trước mặt, cô ấy chợt nhận ra. Su Feng sắp trở thành chồng mình rồi, người đàn ông mà cô ghét trong nhiều năm. Cô tự hỏi, liệu anh có bao giờ yêu cô không? Hay anh cảm thấy bắt buộc phải thích và cưới cô ấy vì nghĩa vụ?

    Song Ren biết rằng cha mẹ cô kết hôn là do một sự sắp đặt, nhưng theo thời gian, họ yêu nhau. Cô nghĩ chắc chắn một ngày nào đó cô cũng sẽ yêu anh hết lòng.

    Cô xem mấy cuốn tạp chí trong xe khi anh vẫn đang lái. Mái tóc vàng của anh khiến cô liên tưởng đến những bông hoa hướng dương, quai hàm sắc sảo, và khuôn mặt đầy tàn nhang mà cô yêu thích.

    Su Reng liếc nhìn cô, nở một nụ cười.

    Song Ren tránh ánh mắt của anh, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi má ửng hồng lên. Cô nhìn phong cảnh vùng nông thôn, nhưng kính xe lại phản chiếu lại ánh mắt anh. Tim cô đập nhanh vì ánh mắt khao khát như thiêu đốt của anh. Cô biết anh muốn gì, nhưng một phần nào đó trong cô vẫn còn e ngại.

    Đang miên man suy nghĩ, cô nghe thấy giọng nói dễ chịu và nhẹ nhàng của anh nói "Đến rồi đây."

    Ngôi nhà là một biệt thự hiện đại màu trắng, nhưng đối với Song Ren, nó giống như một cung điện.

    Môi cô hé mở, vì sân trước đủ rộng và dài để chứa thêm vài ngôi nhà nữa. Có một đài phun nước ở phía

    Trước của ngôi nhà, và quản gia đã đợi họ ở phía trước của ngôi biệt thự.

    Song Ren quen với sự giàu có, nhưng cô quên rằng sự giàu có của cô kém hơn Su Feng. Anh là người thừa kế tập đoàn Sun Group, công ty số 1 trong ngành Y tế, và cô sắp gặp gia đình anh, nhà họ Su.
     
  9. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 48

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các quản gia chào đón hai người ngay khi họ đồng đến.

    "Thiếu gia" họ đồng thanh nói, cung kính cúi đầu. Su Feng đáp lại bằng một cái gật đầu.

    Họ bước vào ngôi nhà chính, có một cầu thang lớn đứng ở giữa, ngăn giữa hai cánh của ngôi nhà.

    Một quản gia đã lấy hành lý của cô đặt phòng dành cho khách. Su Feng đưa cô đến cửa phòng, rồi bảo cô vào trong.

    Song Ren thay một bộ váy màu xanh nước biển bồng bềnh, vừa bước ra khỏi cửa phòng thì thấy Su Feng đang dựa vào cây cột bên ngoài phòng mình. Anh mặc một bộ vest đen, mái tóc vàng chải lệch

    Sang một bên. Anh nhìn cô, vẻ mặt thích thú

    Phải mất một lúc anh mới định thần lại được. Sau đó nắm lấy tay cô và kéo cô vào phòng của mình. Anh

    Đến gần tủ quần áo của mình và lấy ra một chiếc hộp dài màu đen.

    Sau đó Su Feng bước từng bước nhỏ về phía cô và đặt chiếc hộp vào tay cô. Song Ren rất ngạc nhiên khi

    Nhận được một món quà. "Nó là gì?" cô hỏi.

    "Mở nó ra" anh nói một cách dịu dàng.

    Song Ren mở chiếc hộp màu đen, một sợi dây chuyền kim cương hình chiếc lá. Cô bị vẻ đẹp của nó mê hoặc. Su Feng ra hiệu cho cô quay người lại. Song Ren di chuyển nhanh chóng, đối diện với tấm gương ở bên tường. Từ hình ảnh phản chiếu, Su Feng đặt chiếc vòng quanh chiếc cổ trần trắng ngần của cô.

    Sau khi đeo xong anh vẫn nhìn cô chằm chằm và sau đó đột ngột ôm cô từ phía sau. Cô khự lại một lúc; rồi từ từ ngả người vào vòng tay anh.

    "Tại sao anh lại đưa cho em cái này?" Cô hỏi, ngửa cổ nhìn anh.

    Su Feng xoay người cô lại để cô đối mặt với anh; anh ôm chặt eo cô, tựa cằm qua vai cô. Song Ren ngẩng

    Cao đầu cũng tựa mặt vào vai anh, tự hỏi ai trong số họ sẽ bị cuốn vào ham muốn mãnh liệt trước. Nếu họ là động vật, cô có lẽ đã rơi vào pheromone* của anh ta rồi.

    (*: Pheromone là chất được tiết ra từ cơ thể như tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài. Chất này được tiết ra khi các con đực muốn tìm bạn tình trong thời gian sinh sản)

    Song Ren ôm anh lại, nhưng sau đó anh rời mặt khỏi vai cô, chạm mặt cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy màu sắc trùng lặp trong mắt anh. Hơi thở của họ quẩn quanh nhau, nhưng ý định của họ bị người quản gia cắt ngang.

    Người đàn ông lớn tuổi hắng giọng "Ông chủ và phu nhân đang chờ ngài trong phòng ăn."

    Su Feng vẫn quấn lấy Song Ren nói "Chúng tôi sẽ xuống đó sớm thôi."

    Song Ren đỏ mặt xấu hổ, cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh không hề nhúc nhích, chỉ ôm chặt cô hơn.

    Cô nghiến răng, "Chúng ta cần phải chào hỏi cha mẹ của anh"

    Su Feng cau mày "Được rồi" anh nói.

    Hai người khoác thay nhau đi xuống cầu thang về phía nhà ăn.

    Phòng ăn hoành tráng, đẹp mê hồn. Một chiếc bàn dài đặt giữa sảnh với những vị khách ngồi xung quanh bàn. Khi họ vừa bước vào, một cô gái trẻ tóc vàng đứng dậy khỏi ghế, vội vàng chạy đến gần Su Feng ôm chặt lấy anh. Cô gái nhỏ dường như khoảng mười lăm tuổi. Cô mặc một chiếc váy voan hồng mái tóc vàng của cô gái như những làn sóng, đôi mắt lấp lánh màu xanh xám.

    "Chào em gái" Su Feng vừa nói vừa xoa đầu cô gái nhỏ.

    "Anh Feng!" Cô gái nhỏ nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Sau đó quay sang Song Ren, "Đây có phải là chị Song Ren không?" Cô ấy hỏi.

    Se Feng nhìn Song Ren, vẻ mặt mềm mại tự hào "Đúng vậy, là cô ấy." Anh quay mặt về phía cô,

    "Ren, đây là em gái Su Yuying của anh."

    "Xin chào Yuying" Song Ren lịch sự nói với một nụ cười nhẹ nhàng. Su Yuying ghé tai anh trai cô và nói điều gì đó trong khi nhìn Song Ren.'Feng, chị ấy thật đẹp. "

    Cơ thể căng thẳng và cứng đờ trước đó của Song Ren trở nên mềm nhũn sau khi nghe những lời đó.

    Su Yuying đến gần, nắm lấy tay cô" Anh Feng kể rất nhiều chuyện với em về chị đấy! "Cô bé nói. Song Ren ngạc nhiên

    'Không, anh đâu có nói gì đâu" anh nói trong khi trừng mắt với cô em gái của mình.

    Su Yuying trừng mắt nhìn lại anh "Anh có, thậm chí từ nhiều năm trước, tất cả những gì em nghe được là.."

    Su Feng bịt miệng cô em gái nhỏ lại, ngăng cản lời nói tiếp theo của con bé. Cô gái tròn mắt.

    "Ngồi xuống" anh nói với cô. Su Yuying ngoan ngoãn nghe lời anh, quay về chỗ của mình.

    Su Feng đặt tay qua eo Song Ren và hướng cô đến chỗ bố mẹ mình. Ông Su có mái tóc đen đã điểm vài sợi bạch và đôi mắt nâu sẫm, trong khi vợ ông có mái tóc nâu với đôi mắt xanh lục.

    Song Ren biết rằng Su Feng là người lai Đức; nhưng cô cảm thấy khó hiểu vì anh không giống bố

    Mẹ mình, nhưng cô mỉm cười mà không để lộ sự ngạc nhiên của mình

    "Xin chào ông bà Su" Song Ren cung kính cúi đầu

    "Rất vui được gặp, Song Ren" Bà Su mỉm cười với cô một cách dịu dàng "Xin chào". Dù đã ngoài năm mươi nhưng mẹ của Su Feng trông vẫn trẻ trung; bà ấy không có nếp nhăn ngay khi cười

    Ông Su mặt mày đanh đá, nghiêm nghị; ông ấy chị gật đầu, không nói thêm gì nữa. Su Feng lúng túng đưa cô đến hai ghế trống duy nhất bên cạnh Su Yuying. Không khí yên lặng khi họ ngồi vào chỗ, hầu hết những người thân của Su Feng đều nhìn cô. Sau một lúc, cuộc trò chuyện lại tiếp tục.

    Dưới gầm bàn, Su Feng vuốt ve bàn tay cô, làm động tác đó trấn an cô phần nào và bữa tối bắt đầu.
     
  10. truyệncủathảo Vui vẻ

    Messages:
    156
    Chương 49

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ hàng của Su Feng có vẻ là người Trung Quốc, Su Feng và Su Yuying sở hữu một số đặc điểm giống

    Họ, nhưng không phải tất cả.

    Phòng ăn được sắp xếp gọn gàng và những bộ dao nĩa và đồ bạc cao cấp. Nhiều anh em họ của Su Feng tán gẫu, liếc trộm nhìn hai người họ. Su Feng tỏ ra không thoải mái, và Song Ren không thể hiểu được tại sao.

    Khi anh trao cho cô một cử chỉ trấn an, cô siết chặt tay anh lại. Và cô tự hỏi, tại sao không khí ở đây lại có cảm giác đặc như vậy?

    Đưa mắt liếc sang bên anh, co thấy anh đang mỉn cười một mình. Và cô ấy tự hỏi làm thế nào mà anh lại thay đổi nhiều như vậy trong những năm qua? Anh đang cười rạng rỡ. Hai má cô nóng bừng.

    Người phục vụ tiến đến bàn phục vụ bữa ăn, Song Ren muốn ăn mấy món ngon này, nhưng ở trước mặt người khác, cô phải kìm mình lại. Su Feng ho khan một tiếng, nhận thấy được tình thế khó xử của cô, cô trừng mắt nhìn anh một cách trêu chọc.

    Song Ren bắt đầu trò chuyện với Su Yuying, cô bé đã kể cho cô nghe về vùng nông thôn và thành phố gần đây. Nhà Su thích sống trong một không gian rộng rãi và yên tĩnh; do đó, họ đã sống ở đây. Những ngôi nhà lân cận cũng thuộc về nhà họ, nhưng Su Feng đã chuyển đến thành phố và sống trong một ngôi nhà lớn một mình.

    Một thanh niên trạc tuổi Su Feng ngồi trước mặt cô cười với cô rồi nói "Xin chào, tôi là Su Guiren."

    Su Guiren nổi bật với mái tóc nhuộm màu đồng, nhưng anh ta không đặc biệt đẹp trai.

    Song Ren cúi đầu "Rất vui được gặp anh, tôi là Song Ren"

    "Tôi biết cô là ai mà" anh ta nở một nụ cười ngả ngớn "Cô là con gái lớn của Song Rui."

    Song Ren thẳng lưng, hơi thở ra một hơi trước khi nói "Đúng vậy, là tôi."

    "Tôi nghe nói cậu biết Feng từ khi hai người còn học cấp ba. Có thật không vậy?" Anh ta tò mò hỏi, trong khi tay dùng dao cắt miếng bít tết.

    " "Đó là sự thật" cô trả lời thẳng thừng, nhưng không quá gay gắt.

    "Khi đó hai người là đối thủ của nhau?" Su Guiren vừa nhai đồ ăn vừa hỏi.

    Song Ren vẫn duy trì vẻ mặt đè dặt, "Đúng vậy" cô nói một cách bình tĩnh "Anh ấy cũng như một vết thương ở mông, một mảnh dai dẳng"

    Su Guiren cười khanh khách, còn Song Ren cũng cười

    "Tôi thích cô ấy" Su Guiren nói với Su Feng, khi anh chỉ vào cô. Su Feng lộ ra vẻ bối rối.

    Song Ren dựa người lên bàn, hai tay chống cằm. "Nhưng sự kiên trì và quyết tâm của anh ấy là động lực

    Thúc đẩy tôi làm việc chăm chỉ hơn. Nếu không có anh ấy, tôi có thể đã không nhận được những thách thức mà tôi cần để đạt được như ngày hôm nay. Su Feng là một người đàn ông thông minh và sự cạnh tranh của chúng tôi kéo dài từ lúc đó cho đến bây giờ.

    Su Feng nhìn cô chằm chằm, thoáng chút ngạc nhiên. Anh tự hỏi, tại sao cô lại đồng ý ở bên anh? Cô có thể từ chối, và mặc dù ghét anh, ghê tởm anh, cô vẫn quyết định kết hôn với anh. Tay Su Feng co lại thành nắm đấm, anh sẽ phải cố gắng rất nhiều để được ở bên Song Ren.

    Su Guiren kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười." Feng, tôi không ngờ vị hôn thê của anh lại hấp dẫn như vậy. "

    Su Feng nheo mắt khi nhìn về phía Su Guiren. Không có gì lạ khi những người đàn ông khác sẽ chú ý đến

    Song Ren. Cô là hình mẫu phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mong đợi, sắc đẹp, giàu có và sự thông minh. Nếu là thời cổ đại, chắc sẽ có mấy trận chiến đẫm máu để giành giật cô.

    Su Feng vươn tay quành lên vai Song Ren kéo cô lại gần với mình, cô cũng không phản kháng.

    Su Guiren thích thú." Song Ren, Feng đã đề nghị điều gì để cô đồng ý làm vợ anh ấy? Tôi chắc rằng một cô gái thông minh như cô sẽ không lấy anh ấy vì những điều vừa rồi cô nói đâu "

    Đôi mắt vàng của Song Ren như phát ra lửa, cô nghiến răng chặt lại và thẳng lưng, một sự bình tĩnh đáng sợ bao trùm lấy cô. Su Feng cảm thấy mình như nuốt chửng bở cái không khí này. Sau một lúc, Song Ren ngả người ra ghế, khoanh tay trước ngực." Anh nghĩ anh ấy đã đề nghị gì với tôi? "Cô hỏi một cách lạnh lùng.

    Su Guiren tự mãn trả lời:" Tôi nghĩ anh ấy đã đề nghị cho cô một lượng lớn cổ phần của Tập đoàn Sun Group. Có lẽ, anh ấy sẽ giao quyền kiểm soát và quyền lực đối cho cco. Tất cả chúng ta đều biết rằng Feng chưa bao giờ nghiêm túc với công ty. Đúng vậy, Feng? "

    " Đủ rồi "Su Feng nghiến lợi. Nếu Su Guiren có ý định xúc phạm anh, anh có thể chấp nhận, nhưng anh ta lại nói với Song Ren như vậy?

    Song Ren nhíu mày." Oh? "Cô hỏi Su Guiren.

    " Công ty nhà họ Song đang làm ăn rất tốt. Tại sao lại kết hôn với đối thủ nếu không phải vì muốn có quyền lực thâu tóm công ty chứ? "Su Guiren hỏi.

    Song Ren cười rất tươi, nó khiến Su Feng rùng mình." Su Feng nếu có người xúc phạm anh, anh sẽ làm gì "

    " Ren, anh ta đang xúc phạm em "Su Feng nhẹ nhàng nói với cô.

    Song Ren đưa tay chống lại anh, khi cô ấy nhìn chằm chằm vào Su Guiren với cái nhìn chết chóc.

    " Anh khốn nạn thật đấy "Su Guiren nói, nhìn Su Feng.

    Gì? Song Ren chậm rãi quay đầu nhìn Su Feng đang cúi thấp đầu. Song Ren thắc mắc tại sao Su Feng không nói gì. Có lẽ là do anh cảm thấy mình không có quyền.

    Su Guiren nhìn khuôn mặt của Song Ren, đánh giá vẻ ngoài của cô" Ồ, cô không biết à "

    Song Ren trên mặt lộ ra một chút kinh hãi. Không phải vì thân phận của Su Feng, mà là vì cách họ đối xử với anh.

    " Bà Su không phải là mẹ của anh ấy. Anh ấy là con của một ả điếm, và tôi nên là người thừa kế hợp pháp của Sun Group. "

    Vì tiếng trò chuyện xung quanh bàn khá lớn nên hầu hết người khác không thể ý nhiều.

    Song Ren nhìn anh ta, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi." Anh là aï? "

    Su Guiren cười ranh mãnh, giống như một con rắn" Tôi là em cùng cha khác mẹ của anh ấy "anh ta nói.

    Sau đó, Su Yuying đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đột ngột rời đi. Su Feng mặt không cảm xúc, ánh mắt xa

    Xăm.

    Nhưng làm thế nào điều này có thể được? Nếu như vậy thì lẽ ra anh ta nên thừa kế công ty.

    Song Ren nghiêm mặt nói," Có một thời gian, trong lịch sử, nơi mà thuật ngữ Bastard* không tồn tại. DNA và trách nhiệm của người cha đã không được chú trọng. Nhiều vị vua có hàng tá người vợ và nhân tình. Nhưng chẳng ai là con hoang. Những đứa trẻ nảy sinh từ việc ngoại tình, nhưng nó không dùng để xác định con người thật của những đứa trẻ đó. Đôi khi tôi thích kết hợp thuật ngữ 'Bastard' đồng nghĩa với một người là một kẻ ngỗ ngược, vênh váo. Anh có đồng ý không? Và tên nào đồng nghĩa với vênh váo ở đây? Hừm, tôi sẽ nói đó là Su Guiren.'

    Song Ren đứng dậy và cúi đầu chào "Xin phép, anh Su Guiren, tôi đã dùng bữa xong" Sau đó Song Ren nắm tay Su Feng lôi ra khỏi nhà ăn. Su Guiren thoáng sửng sốt, nhưng anh ta mỉm cười, quả thật anh thích cô gái đó.

    (* Con hoang, đê tiện, kẻ đáng king) BOOK]
     
Trả lời qua Facebook
Loading...