17 ❤︎ Bài viết: 10 Tìm chủ đề
Lại một ngày nữa trôi qua, hôm nay mình luôn tự hỏi mình đang nghĩ gì thế, mình đang cảm thấy thế nào. Nhưng mà thật sự trong đầu mình chỉ trống rỗng. Mình cảm thấy sợ cái cảm giác trống rỗng đó. Mỗi sáng thức dậy, mình nằm đó, nhìn sâu vào tâm hồn mình, lắng nghe tâm trí của mình, nhưng mà tuyệt nhiên mình không cảm thấy gì cả. Tự nhiên bây giờ mình lại cảm thấy cần được nói chuyện với ai đó, nhưng mà tuyệt nhiên chẳng có ai. Có những lúc muốn được nói không phải vì muốn được lắng nghe mà chỉ là muốn được nói ra. Có bình thường không khi trong đầu mình cứ văng vẳng câu hỏi:

"Có ai không?"

Không hẳn chỉ là cảm giác cô đơn, mà nó như một khoảng trống to trong tâm hồn. Mình đã nhận ra rằng đôi lúc mình cảm thấy cô đơn, mình cố gắng kết nối với một người nhưng mà càng cố gắng chỉ càng khiến họ ghét mình và rời xa mà thôi. Có lẽ mình nên im lặng như chính tâm hồn mình. Cái cảm giác trống rỗng đó, ban đầu thì mình cảm thấy thật thoải mái, thích thú nhưng ngày hôm sau rồi cả những ngày hôm sau nữa, mình chỉ mong nghe được tâm hồn mình lên tiếng, nhưng dường như nó đã im lặng mãi rồi.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Ngày 1 tháng 4..

Tôi ngồi đợi chờ tin nhắn của anh trong vô vọng

Người ta nói, hôm nay là ngày cá tháng tư, mọi lời nói dối đều là thật lòng. Tôi chỉ mong một dòng tin từ anh, cho dù đó có là sự lừa dối đi chăng nữa tôi vẫn an lòng.

Hai năm trước, tôi và anh gặp nhau dưới khuôn viên kí túc xá một trường đại học, bắt chuyện, làm quen, và trở thành một phần của nhau. Những tưởng mọi chuyện sẽ đi đến kết thúc bằng một đám cưới hoàn mỹ. Nhưng không, anh đột ngột nói lời chia tay. Chia tay không lý do, có lẽ là đau đớn nhất cho cả hai. Suốt những ngày tháng vắng anh, tôi cứ ngỡ mình đang gặp ác mộng. Cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa trời Sài Gòn, nhìn thấy bóng ai chứ chẳng phải anh, tôi thật sự tuyệt vọng.

Ngày tháng dần trôi, tình cảm dần phôi phai. Tôi của ngày hôm nay ổn hơn ngày hôm qua. Ổn hơn. Có lẽ đó là điều mà tôi luôn cần. Tôi đã mạnh mẽ vượt qua tháng ngày dông bão một mình, thì cớ gì phải nhớ đến anh nữa chứ. Tôi ghét bản thân mình hôm nay, vì trong lòng tôi vẫn còn chút vấn vương về anh - người con trai mà em thương.
 
15 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chợt hôm nay, tôi nhận ra được rằng mình đã thực sự biết thế nào là trưởng thành. Kể từ khi xa nhà, tôi cứ thẩn thờ không biết liệu rằng mình có đang đưa ra một quyết định sai lầm hay không. Nhưng, cõ lẽ bây giờ chính bản thân tôi đã tìm ra cho bản thân mình một câu trả lời đích đáng. Trước đây, khi buồn tôi thường kể lể vu vơ và thường chia sẻ tất cả mọi thứ cho mẹ. Nhưng, đến khi xa nhà tôi dường như chỉ muốn cất giữ cái cảm xúc tồi tệ ấy trong lòng và đi tìm một nơi nào đó để giải tỏa mà không phải là gia đình. Bởi, tôi sợ rằng khi tôi nói với mẹ tôi, mẹ tôi sẽ buồn, sẽ lo lắng cho tôi. Tôi thật sự không muốn là vết thương lòng hay phải là nỗi lo của mẹ mình, tôi chỉ muốn mình là niềm tự hào và là niềm vui bất tận của mẹ mà thôi. Và, tôi cũng nghĩ một điều giản đơn rằng: "Hãy tập cách ngự trị cảm xúc của cá nhân mình thì lúc đó ta sẽ tạo nên được cảm xúc tích cực cho mọi người!"
 
56 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Tôi không biết mọi người có tin vào duyên số không, nhưng tôi thì tin đấy. Chẳng hạn như tôi và trang web này cũng là một thứ duyên số. Tình cờ tôi phát hiện ra trang web này khi tôi vừa tròn 18 tuổi. Tuổi trưởng thành, tuổi biết khó, biết lo biết nghĩ. Cảm ơn ông trời đã tạo mối lương duyên cho con và web này, để con có nơi tâm sự, trút hết nỗi lòng của mình.. Vậy là từ giờ con sẽ chẳng cất muộn phiền vào đầu nữa rồi.
 
23 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Hôm nay là ngày gì thế không biết, nhắn tin cho ai cũng không quan tâm cả. Sáng nhắn tin chị kia muốn mua đồ của chị ấy. Xong chị ấy ok rồi là không thấy nói năng gì nữa. Không thấy hỏi địa chỉ giao hay sđt gì hết. Ủa rồi bán không mà ngộ vậy.. Đến chiều tối nhắn tin chị thợ tóc hỏi thăm kiểu tóc, bả trả lời chậm ơi là chậm. OK mình thông cảm, có thể chị đang bận. Nhưng rồi sau, được 1-2 tin là chị ấy im luôn không trả lời nữa.. Ủa rồi sao kì vậy.. Tui đang thắc mắc cần chị ấy tư vấn mà. Tui đặt lịch làm tóc chỗ chị nữa. Mà giờ nhắn tin chị đang trả lời cái chị mất tích kiểu đó là sao.. Sao thấy thái độ không tôn trọng nhau gì hết vậy.. Thường thì tui chỉ không trả lời người tui ghét thôi.. Hay là chị ghét tui.. Ủa mà chúng ta chưa gặp nhau mà, tui còn chưa biết chị là ai.. Sao ghét nhau được.. Nãy giờ tui nghĩ ủa tại sao tui lại khó chịu và phải nhẫn nhịn thế này. Tui là khách hàng mà.. Không lẽ tui Bom lịch của bả chứ.. Sao cho tui ăn bơ nhiều thế. Sáng giờ quế trong lòng lắm rồi á mà không nói được
 
11 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Hà Nội, tháng 5 năm 2021.

Cứ vậy con bé đã lớn lên, nó học quen dần với cái xã hội này..

Đời người ai ai chẳng có những ước mơ. Một ước mơ nhỏ bé thôi cũng khiến con người ta vui và phấn đấu vì điều đó.

Con bé có một ước mơ nho nhỏ, nó nuôi nấng ước mơ đó được chừng vài năm. Dần dần có lẽ nó nhận ra cái cuộc sống này nhiều điều mới lạ và nó muốn khám phá. Dường như nó đã quên đi cái mơ ước kia hay là cố ý quên đi điều đó.

Nó cứ mải mê với cuộc sống để tìm một ước mơ mới. Càng tìm nó càng cảm thấy mơ hồ. Chắc có lẽ vì một chút vấn vương mà nó k biết làm cách nào cho thỏa đáng..

Người ta hay tả trời mưa tí tách mà có phải đâu. Nó thấy tiếng mưa trong lúc này thật lộn xộn với đủ thứ âm thanh khác nhau. Hạt to hạt nhỏ, hạt rơi tung tóe chỗ này có hạt lại lặng yên trong chỗ nước nọ. Nếu cứ lặng im mà nghe tiếng mưa thì thời gian trôi thật chậm.

Mưa rơi vậy thôi rồi mưa lại tạnh, để đất đai kịp thở, hay thực tế hơn là để chiếc quần chiếc áo chóng khô. Và để.. vạn vật..

Tâm trạng con người từ khi nào đã biết học theo đất trời. Nắng mưa sương gió là lẽ thường để tạo nên một cuộc sống với vô vàn sắc màu tươi sáng hay trầm buồn đủ cả. Là điều phải có để duy trì sự sống cho quả đất này. Và con người tâm trạng thay đổi để thích ứng và hòa mình với nơi này sao?

TA ĐÃ TỪNG YÊU MỘT NGƯỜI, Ở THỜI ĐIỂM HIỆN TẠI DÙ VẪN YÊU NHƯNG YÊU MỘT CÁCH KHÁC VÀ KHÔNG CÒN HỒN NHIÊN NHƯ THỜI BẤY GIỜ. ❔

CÓ NGƯỜI YÊU HAY KHÔNG CHẲNG PHẢI LÀ TẤT CẢ VỚI MỘT NGƯỜI MÀ TRÁI TIM HỌ VẪN CÒN VẤN VƯƠNG.. ❕

ĐỪNG THỜ Ơ VỚI NGƯỜI THẬT SỰ TỐT VỚI BẠN. MỘT CÁCH NÀO ĐÓ BẠN ĐÃ KHIẾN TRÁI TIM TRỞ NÊN LẠNH HƠN



Và đến một thời điểm nào đó họ sẽ thấy con bé lặng lẽ hơn, không còn ồn ào, không trông đợi, người đến kẻ đi bình lặng. Chẳng giống như trước kia, mọi việc có lẽ như thể dòng Sông Hương vậy, có một chút biến sắc cũng chỉ là do cơn mưa từ trời cao..
 
114 ❤︎ Bài viết: 11 Tìm chủ đề

Thế giới của kẻ cô đơn​


Dạo này thời tiết thật khó chịu ẩm ương y như cái tính khí của Tôi vậy. Hôm nay, một ngày cuối tuần, như thường lệ nó kéo dài lê thê, nhàn nhạt như cái màu khói thuốc mà ông chú phòng bên cạnh thả vào không gian. Lũ trẻ chạy nhảy, la hét om sòm vui thích trong cái thế giới hồn nhiên vô tư của chúng. Nắng vàng ươm chiếu rọi lên mái tôn giòn tan, thi thoảng kêu lách tách đến là vui tai. Trong cái xóm trọ nhỏ nóng bức và chật chội này thử một ngày mất điện chắc Tôi không thở nổi mất, cũng may là những cơn mưa rào bất chợt cũng làm dịu đi phần nào. Tôi vừa thích và vừa ghét những ngày cuối tuần, ghét thì nhiều hơn, nghe mâu thuẫn quá nhỉ nhưng nghe Tôi than thở thì sẽ hợp lí hơn.

Ngày nghỉ, Tôi có thể nằm ườn ra mà ngủ, bỏ một bữa ăn sáng cũng không sao, ôm điện thoại cả ngày, thư giãn sau một tuần làm việc và tích luỹ ít năng lượng dự trữ cho tuần sau, còn điều chết tiệt khiến Tôi ghét nhất đấy là Tôi thực sự rất cô đơn, Tôi chẳng thể nào mà tập trung làm cái gì cho nên hồn cả với cái bản tính "cả thèm, chóng chán", Tôi luôn chờ đợi một điều gì đấy mà bản thân không thể diễn tả được, thật là muốn văng tục chửi bậy mà! Cứ đắm mình vào công việc, thật bận rộn, thật mệt mỏi tối về ngủ một giấc thật ngon chẳng phải suy nghĩ nhiều, có lẽ sẽ tốt hơn.

Tôi dắt con chiến mã Sirius huyền thoại của mình ra khỏi phòng, nhủ thầm phải thoát khỏi cái tình trạng ủ rũ này. Tôi chạy xe khắp những hang cùng, ngõ hẻm chẳng biết là mình sẽ đi đâu về đâu, đi để ngắm phố phường, đi để thấy những cái hay cái lạ, những con hẻm ở Việt Nam cũng hấp dẫn và thú vị phết nó giúp Tôi vơi đi những nỗi buồn không tên. Chỉ có điều đằng sau yên xe vẫn dư một chỗ trống, vẫn thiếu một vòng tay ôm chặt qua lưng sưởi ấm tâm hồn lạnh giá.

Tôi tấp vào quán quen sau khi đã hít một lượng bụi kha khá ngoài đường, một quán nhỏ, mát mẻ không gian yên tĩnh. Ngồi yên vị một chỗ, nhâm nhi ly nước ép mát lạnh, vài điệu nhạc ngân lên sâu lắng trong ca từ, niềm vui nho nhỏ đôi khi chỉ bình dị đến vậy. Tôi vẫn thường tự động viên bản thân thế này, còn khoẻ mạnh, xăng đầy bình, được lượn lờ phố xá còn được phấn đấu làm việc là may mắn lắm rồi, ung dung và tự do cớ gì mà âu sầu, miết rồi cũng thành quen

Ngoài đường, xe cộ qua lại đông đúc, hối hả. Phố xá lên đèn khiến màn đêm thêm lung linh huyền ảo, một mình ừ thì cũng thoải mái thật, nhưng bạn biết không trống vắng lắm. Ai cũng có đôi có cặp, có hội nhóm. Nhìn họ cười cười, nói nói trông vui vẻ quá, còn Tôi cứ tưởng tượng mình như một sinh vật lạ từ hành tinh nào đó rớt xuống quán vậy, rồi tự hỏi bao lâu rồi chưa quen một người bạn mới theo đúng nghĩa, chẳng giống như hồi nhỏ kết bạn dễ như ăn kẹo, bao lâu rồi chưa sắm cái gì cho bản thân, từ khi nào trở nên lầm lì ít nói, nhiều nỗi e dè như thế này? Cả tỉ câu chất vấn cứ quẩn quanh trong đầu, phải chăng khi Tôi bước vào Thế Giới thực tế này? Nhớ về hồi bé câu nói ngây thơ nhất mà Tôi nói với mẹ rằng: "Con không cần tiền" Đến bây giờ ngẫm lại Tôi mới hiểu Tiền quan trọng đến mức nào, hồi nhỏ mặc quần đùi chạy đi chơi mọi nơi, lớn lên không có ít tiền trong túi liệu có dám tự tin bước ra đường. Xã hội, cuộc sống mà ai cũng phải trưởng thành thôi, đâu thể cứ mãi nhỏ bé dại khờ mãi được, có lúc này lúc khác chỉ mong cầu bản thân luôn giữ mãi đức tin của riêng mình, thuần khiết tinh khôi như bông sen trắng giữa hồng trần ái ố này.
 
Last edited by a moderator:
8 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chuyện rằng..

- "Vào đó cố gắng học tập cho tốt nghe con. Học cho giỏi rồi có tương lai cho nó tốt. Chứ đừng như bố với mẹ, không học nên khổ vậy đó."

Bố tôi đã nói với tôi những lời đó trước ngày tôi lên đường vào Sài Gòn để học, không nỡ là cảm xúc mà lúc đó xuất hiện trong trái tim tôi. Mười tám năm, có lẽ đã quá vô tâm với bố và mẹ. Tôi chưa từng hỏi thăm bố mẹ làm có mệt không? Chưa từng chờ xem bao giờ bố mẹ đi làm về. Điều tôi biết chỉ là bố tôi làm mộc và mẹ tôi làm cá. Tôi không biết chính xác giờ nào bố mẹ mới về? Giờ nào bố mẹ mới được dùng cơm? Chỉ biết rằng, tôi ngủ bố mẹ chưa về, tôi thức dậy bố mẹ không còn ở nhà nữa. Gặp mặt bố mẹ chỉ là những ngày mưa bão nên bố mẹ không đi làm hoặc là những ngày lễ, tết. Những lúc đó cũng không giành thời gian để nhìn ngắm bố mẹ nhiều hơn, để rồi hôm lên đường, tôi nhìn bố và mẹ, người khóc, người đưa đồ dặn dò đủ thứ. Tôi mới hốt hoảng rằng, mẹ tôi tóc đã bạc hơn nửa đầu, bố tôi đã trông tiều tụy và có nét chân chim. Lúc đó chỉ muốn bỏ lại tất cả, bỏ lại đằng sau để nhìn lại, nhìn lại bố mẹ đã mệt như thế nào.

Tôi lên đường với những sự chờ mong, với những mong ước của cả gia đình. Tuy bố mẹ có ba người con nhưng là chị cả, tôi biết, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi muốn hai đứa em của mình không cần nhìn chúng bạn mà thèm thuồng, tôi muốn bố mẹ giảm bớt cực nhọc. Tôi đã có lúc nghĩ đến chuyện nghỉ học để đi làm nhưng bố tôi biết được, ông chỉ nói với tôi rằng:

- "Muốn học hay không là tùy ở con nhưng đừng để sau này con phải hối hận."

Tôi đã phải suy nghĩ, suy nghĩ thật nhiều và rồi tôi quyết định đi học vì tôi biết cái lợi trước mắt chỉ là tạm thời, tôi còn cả một tương lai. Mẹ tôi ôm tôi và khóc. Mười tám năm, lần đầu xa nhà, bố mẹ tôi lo đủ điều. Trước ngày đi, bố mẹ ở nhà thường xuyên hơn, lúc nào cũng dặn dò tôi mọi chuyện. Tuy nghe nhiều sẽ thấy phiền nhưng tôi lại thích điều đó.

Tôi không phải là người dễ biểu lộ cảm xúc nên tôi rất ít khi nói những lời mát long với bố mẹ. Tôi chỉ biết đứng nhìn, nhìn rồi ghi nhớ, rồi in sâu chúng. Nhưng tôi nghĩ, tôi phải thay đổi, và ngày 20/10 năm nay, tôi gọi về cho mẹ, cho bà, cho những người tôi yêu thương hơn cả.

Cám ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện của tôi.

Ký tên

Phương An Chi
 
Last edited by a moderator:
89 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề

Viết cho chị, quả táo xanh​


Tự dưng em thấy nhớ, nhớ một người mà đã đố em: "Có một học sinh đang đi học thêm, trên đường đi thì thấy một con cò mù. Hỏi tại sao học sinh đó quay về".

Không biết chị có nhớ, chị là người đố em câu đó không? Em thì vẫn luôn nhớ những kỷ niệm liên quan đến chị.

Hồi đó em ở nhà ông Ngoại, mà nhà chị và nhà ông em thì ở sát bên.. Nên ngày nào chị cũng dẫn em qua nhà chị chơi, em cũng vậy, lúc nào rảnh là đòi người lớn dẫn qua nhà chị.

Bẵng một thời gian chị đi học xa nhà, em cũng chuyển đi nơi khác sống. Lúc này em vô tư mà quên mất chị..

Rồi một ngày em vô nhà Ngoại chơi. Em còn nhớ rất rõ là em đang ngồi ở trước sân, giữa nhà Ngoại và nhà chị, thì tự dưng có ai đó kỳ cục lắm, chạy xe tới rồi rọi đèn xe thẳng vào mặt của em. Lúc đó em nhăn mặt, nghĩ thầm trong bụng là: "Ai mà mất lịch sự vậy ta, muốn chửi ghê".

Nhưng khi người đó tắt đèn xe, em nhìn lên để xem thử ai, thì chị biết không.. Ai đó cũng đang nhìn em mà cười, lúc đó gương mặt nhăn nhó của em tự nhiên lại bật cười.

Lúc đó em thật sự, thật sự vui và ngạc nhiên lắm, những kỷ niệm về chị lại ùa về. Em không ngờ là sẽ được gặp lại chị luôn đó.

Buổi tối hôm đó chị với em đã nói chuyện rất vui! Từ xưa đến giờ lúc nào cũng vậy, gặp chị là em cười no luôn, cười không điểm dừng.

Buổi tối hôm đó, em không bao giờ quên được, từ cảm xúc đầu tiên khi được gặp lại chị, rồi gương mặt lúc chị với em nhìn thấy nhau, rồi bật cười.

Chị biết không, bây giờ khi đang viết và nhớ về hôm đó.. Tự dưng em lại muốn khóc!

Sau hôm đó, chị với em lại thân thiết như xưa.

Em nhớ có lần chị ra nhà em chơi. Lúc đó cũng gần trưa nên em rủ chị ở lại ăn cơm, ban đầu chị chẳng chịu đâu! Nhưng sau em lén lấy chìa khóa xe, rồi giữ tay, giữ đồ của chị lại hết luôn. Vậy là em giữ được chị ở lại ăn cơm, hehe chị tưởng dễ trốn được em à.

Rồi em nhớ cũng trưa hôm đó chị em mình đã chụp với nhau những tấm hình, những tấm ảnh rất lầy lội và vui. Hôm đó em lại được cười một trận đã đời.

Em nhớ có lần chị đi học từ Sài Gòn về, chị có mua quà và cầm ra cho em. Chị cất nó trong một cái túi màu đen, chị đưa cho em rồi nói là quà tặng em. Vậy mà em không tin, em không mở ra xem, vì lúc đó em nghĩ chị lừa em.

Sau này nghĩ lại em thấy em dở quá, chắc lúc đó chị thấy buồn em lắm! Em xin lỗi chị..

Chị biết đó, lúc nhỏ em cực kì thích chị luôn. À có chuyện này không biết, chị có biết không!

Hôm đó là Trung Thu, em đòi ba chở vô Ngoại để xem Lân. Nhưng thực ra là em biết chị mới về từ Sài Gòn, nên em muốn vô để được gặp chị thôi.

Lúc đó ngồi ngoài sân mang tiếng xem Lân, nhưng em chỉ chăm chăm nhìn vào cánh cửa kéo của nhà chị.. Trong miệng thì cứ nhẩm, chị ơi ra trước chơi đi, chị ơi ra trước chơi đi..

Em cứ nhìn, rồi nhẩm như vậy hoài. Cuối cùng chị cũng bước ra thật! Khi thấy bóng của chị bước ra, em đã giả vờ quay sang hướng khác, để làm như em chẳng mong đợi gì chị. Thật ra lúc đó trong lòng em mừng muốn xỉu, nhưng mặt em thì vẫn tỉnh bơ.

Em lúc nào cũng vậy! Chẳng bao giờ thể hiện tình cảm của mình với những người em yêu thương.

Em nhớ có lần cũng vào ngày Trung Thu.

Em và chị, cùng chị T ngồi trước sân nhà nói chuyện.

Có ba chị em thôi mà nói hoài nói hoài cũng không hết chuyện.. Những mùa Trung Thu có chị, thật sự rất vui.

Em bây giờ vẫn nhớ mãi những tiếng cười đùa của năm ấy!

Hôm đó em còn được hai chị chở đi ăn vặt nữa. Đó là lần em được đi đến những chỗ như vậy, nên em thích lắm, cứ nhớ hoài.

Những ngày sau đó hai chị còn chở em đi ăn sáng, chở em đi ăn vặt nữa..

Những điều ấy khi thời gian trôi qua, có lẽ hai chị sẽ chẳng nhớ! Nhưng với em được hai chị thương, được chơi với hai chị, em thấy mình hạnh phúc lắm. Em thấy đó như là một món quà mà ông trời đã dành cho em vậy.

Cảm ơn hai chị đã xuất hiện trong tuổi thơ của em, nhờ hai chị mà tuổi thơ của em đã có thêm những tiếng cười, và những ký ức đẹp.

Hạnh phúc và niềm vui lúc nào cũng trôi qua nhanh..

Em không biết em đã làm gì sai, mà chị đã không còn thương em nữa.

Thời gian sau, những lần chị từ Sài Gòn về, chị không còn ra nhà chơi với em nữa. Em rủ chị đi ăn, chị cũng nói là chị bận..

Lúc đó em buồn nhưng chẳng nhận ra, sau này khi chị vào Sài Gòn để đi làm. Có nhiều lần em nhắn tin hỏi thăm chị, nhưng chị không trả lời.

Em cứ nghĩ là trong tuần nên chị bận, chị không trả lời em được. Vậy là em chờ đến cuối tuần để nhắn tin cho chị, tuần nào em cũng nhắn nhưng chị vẫn không trả lời em.

Lúc này em mới nhận ra là, em đang làm phiền chị. Và có lẽ chị quên em, như em đã từng quên chị rồi.

Sau đó có những lần em vô nhà Ngoại chơi, vô tình gặp được chị. Chị vẫn cười, vẫn vui vẻ nói chuyện với em.

Em cũng vậy, vẫn vui khi nói chuyện với chị.. Nhưng tuyệt nhiên em không hỏi hay không nói gì về những tin nhắn kia.

Nhiều năm qua, mọi thứ càng phai nhạt. Chị và em không hay gặp nhau nữa, có gặp cũng chẳng còn nói chuyện với nhau, chỉ gật đầu chào rồi cười với nhau một cái.

Những lần đó em thật sự rất đau lòng chị ạ, lúc đó em chỉ muốn kêu tên chị, cùng ngồi chơi, nói chuyện với chị như ngày xưa thôi.

Chị biết không, em chẳng thể làm những điều em muốn được, vì lòng kiêu hãnh của em, vì em nghĩ đến những tin nhắn không được chị hồi đáp.. Nên em tỏ ra thờ ơ trước chị.

Không liên lạc, không chơi với chị nữa, em vẫn tỏ ra bình thường. Em không còn nhắc hay hỏi gì về chị, để mọi người nghĩ em không còn thích chơi với chị.

Em cũng vờ như không quan tâm khi có người nhắc đến chuyện của chị, nhưng thật ra em vẫn rất nhớ và dõi theo cuộc sống của chị.

Chị biết không, mỗi khi em vô ngoại chơi hay mỗi khi có dịp đi ngang qua con đường QT. Em đều cố ý nhìn vào nhà chị, không phải em tò mò gì đâu.. Em chỉ là muốn nhìn thấy hình bóng của chị thêm một lần, nhưng lần nào em cũng ôm một nỗi thất vọng!

Nhưng chắc do em chân thành quá, nên ông trời chẳng phụ lòng người chị à.

Có vài lần em được toại nguyện, em thấy chị đang đứng trước nhà, nói cười cùng những người bạn.

Có lần em thấy chị một mình đứng dắt xe, để đi đâu đó..

Chỉ cần như vậy thôi, là đủ với em rồi. Thật sự thì còn rất nhiều câu chuyện, rất nhiều điều mà em muốn nói với chị, nhưng chắc sẽ không có cơ hội để nói ra đâu.

Em chỉ mong nếu trên đời này, thật sự có phép màu thì em nguyện gom hết những phép màu sẽ có trong cuộc đời em, để bằng cách nào đó.. Chị có thể nhìn thấy và đọc được những dòng chữ này, để chị biết là bao nhiêu năm qua em vẫn rất nhớ, và thương chị!
 
Last edited by a moderator:
627 ❤︎ Bài viết: 52 Tìm chủ đề

Sau này biết có những cuộc gặp như thế​


Trong những cuộc gặp gần đây nhất, có một chủ đề chúng mình hay bàn tới, là sự học. Học ở đây có nghĩa rộng. Không chỉ trong sách vở, trường lớp mà còn ngoài xã hội. May mắn xung quanh mình đều là những con người yêu thích sự học. Điều đó khiến mình tự hào vì ít nhiều có thể lây lan một chút niềm đam mê này.

2scaflm.jpg


Ảnh: Pexcels/Burst.

1. "Cuối tuần tao dạy tiếng anh mày ạ".

Nhỏ bạn tâm sự với mình như thế. Nó đang làm Content Editor bên một trung tâm chuyên làm Marketing ở quận 1. Thế nhưng, nó vẫn đi dạy tiếng anh vào cuối tuần. Tiền không phải là một lý do duy nhất.

HLlSQfm.jpg


Ảnh: Pexcels/Andrea Piacquadio.

Phần vì vốn tiếng anh trước đó đã ôn luyện đủ để "dạy" người ta. Lý do khác, mình nghĩ, đi dạy cũng là cách để ôn lại kiến thức cũ và học lại một cách chú tâm hơn. Nhiều người nói, đi dạy thì không học. Thực tế, mình thấy muốn dạy được người khác, bản thân người dạy phải học rất nhiều.

Và cuối tuần, bạn chẳng đi đâu. Những cuộc hẹn thưa bớt dần. Bạn dành ngày thứ bảy và chủ nhật để "đi học" với một vài học trò nhỏ của mình.

2. Em đi học nguyên cả tuần chị ạ.

Tối chủ nhật vừa rồi, mình hẹn gặp một thằng em học trường Sư phạm kỹ thuật. Bé là một thằng con trai cao cao, tính cách bộc trực, thẳng thắng, ham học hỏi và lanh lợi. Nói thật, mình cũng chẳng biết duyên số sao mà tụi mình làm chị em với nhau nữa.

Hồi học năm hai, mình có đi xuống Bến Tre viết bài cho chuyến dịch mùa hè xanh bên Thành Đoàn. Mà tuyến đường mấy đứa này làm lại nằm trong vùng mình viết bài. Thế là mình phải trò chuyện, phỏng vấn và thân thiết đến giờ. Cũng hai ba năm hai chị em mới găp nhau một lần.

Thằng nhỏ giỏi lắm. Đó là trong mắt mình, những việc nó làm thật đáng tuyên dương. Hổng hiểu sao, tính mình lạ ghê. Cứ thấy điểm tốt của người khác thôi.

Hôm rồi, nó kể dạo này em học hành bận rộn lắm chị ơi. Em đi làm ở phòng nghiên cứu từ 8h đến 5h 30 xong rồi em lại chạy đi học tiếng anh tới 9h mới về ạ. Chủ nhật thì em lại học thêm nghiệp vụ giáo viên bên quận 9.

k5nKUJk.jpg


Ảnh: Pexcels/Julia M Cameron.

Nghe thằng nhỏ kể chuyện mà mình thấy tự hào quá. Vì thằng em ngày nào vẫn hhăng hái với việc học hành. Hơn nữa, giờ em đã làm trợ giảng cho thầy giáo ở chính ngôi trường đang học tập. Em kể rằng sau này sẽ định hướng làm thầy giáo dạy môn kỹ thuật điện. Những gì em đang học chuẩn bị cho bước đệm đó. Em kể bằng một đôi mắt tràn đầy năng lượng, sức sống. Thật hạnh phúc khi biết một ngôi sao đang kiên trì theo đuổi con đường mơ ước của chính mình. Con đường mục tiêu của em đang rất gần, mình có thể thấy điều đó.

Những cuộc gặp này đều diễn ra tình cờ. Chỉ là một ngày thấy nhớ và nhắn cho nhau vài tin. Rằng có bận quá không? Có sắp xếp được hôm nào gặp nhau? Ừ thì biết rằng công việc chưa bao giờ rảnh rỗi. Nhưng chúng mình vẫn dành cho nhau những cuộc gặp bé nhỏ như thế. Không thường xuyên, nhưng mỗi lần nhớ về, vẫn dành chút thời gian ít ỏi cho nhau. Những mối lương duyên được kéo dài thêm bằng các câu chuyện thú vị về hàng tỉ điều trong cuộc sống xung quanh. Vì mỗi người luôn có những câu chuyện thú vị để lắng nghe. Còn bạn, hôm nay bạn thế nào?
 
Last edited by a moderator:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back