Truyện Teen Ước mơ hoa phượng đỏ - Kirigaya t

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kirigaya T, 23 Tháng năm 2021.

  1. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 130:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 130:

    Vừa nghe tiếng la của Liên tôi lăn người ngay sang một bên thì cùng lúc chiếc lọ hoa rơi thẳng vào vị trí ấy.

    - Xoảng!

    - Người đâu lôi hắn ta ném ngay ra ngoài cho tôi! – Liên nói xong chạy tới chắn ngay trước mặt tôi.

    Ngay lập tức sau tiếng gọi của Liên, hai anh bảo vệ đã trực sẵn nãy giờ lao vào cầm lấy hai tay của thanh niên ấy kéo ra bên ngoài.

    - Con mợ mầy, con khốn nạn rồi chúng mầy sẽ không được yên ổn đâu!

    Tiếng la từ ông anh họ dần mất hút theo hai người bảo vệ.

    - Sao không anh! – Liên đỡ tôi đứng dậy.

    - Không sao mà khi không anh họ của em tự dưng nổi điên thế.

    - Anh ta chẳng còn là anh họ gì của em nữa, công ty anh ta làm ăn thua lỗ giờ chạy đến kêu em đưa tiền để giúp đỡ.

    - Em không đưa à!

    - Ừ với loại người đó đưa được một lần thì cũng có lần sau nữa thôi, mà chuyện này anh đừng xen vào nguy hiểm lắm.

    - Thôi qua nhà mình dùng cơm nhé, hôm nay mình làm đó!

    - Vậy em qua sau nhé!

    Tôi gật đầu rồi bước ra bên ngoài, ngoái đầu nhìn lại những mãnh vỡ đang được mấy người giúp việc dọn dẹp mà tôi lại lắc đầu, cũng may nãy có Liên kêu chứ ăn nguyên cái đấy vô đầu thì còn gì là người nữa hề hề. Về đến nhà, mọi người vẫn nói chuyện với nhau vui vẻ, tôi đến bên cạnh Trinh nói nhỏ.

    - Nãy mình sang bên kia mời Liên sang, hôm nay để cô ấy bên đó một mình thì cũng có chút buồn hề hề! – Tôi gãi đầu cười.

    Trinh không nói gì chỉ im lặng, chỉ khẽ lườm tôi rồi lại cười nói với bố mẹ. Liên đã sang bên nhà tôi, mọi người bắt đầu bữa cơm đầy vui vẻ, không có cãi vã giữa hai người con gái ấy cảm giác thật thoải mái yên bình. Đến 8h tối, tôi chào mọi người rồi chạy thẳng tới nhà của nàng, hôm nay tôi quyết định dành trọn cả thời gian cuối ngày này cho người con gái ấy. Tiếng chuông cùng với tiếng mở cửa từ cánh cổng, nàng hí hửng bước ra bên ngoài.

    - Hihi anh đến chơi à!

    - Không, em vào thay đồ rồi đi với anh chút nhé.

    - Ừ vậy đợi em chút!

    Công nhận mỗi lần đợi mấy người con gái là y như rằng có thể mọc cả bộ rễ trên cái xe luôn. Nhưng thành quả của việc chờ đợi là được ngắm nàng từ bên trong cổng bước ra, nhìn cách ăn mặc của nàng thật duyên dáng, quyến rũ cực kỳ cùng chút gì đó của trang điểm mang đến, đôi môi mềm mại được trang điểm thêm chút màu đỏ hồng nhạt, mái tóc mềm mại như tơ lụa cùng chiếc nơ xinh xắn trên đỉnh đầu, bộ đầm quý phái được cách điệu cùng với màu sắc nhẹ nhàng. Tôi mê mẫn ngắm nhìn mà quên luôn cả cái công việc là đưa nàng đi chơi.

    - Anh ơi, anh ơi, đi được chưa sao cứ như cái tượng trọng nhà em vậy hihi!

    - À ừ ờ đi.. đi thôi! – Tôi chột dạ lắp ba lắp bắp.

    Chở nàng trên con phố có chút se lạnh về đêm, con đường tuy ít xe cộ qua lại nhưng những ánh đèn từ đèn led được trang trí trên những cột đèn đường, những cổng chào, những hàng cây làm cho mọi khung cảnh trở nên lung linh huyền ảo. Đến quãng trường vẫn còn đang thi công nhưng cũng đã dỡ bỏ một số hàng rào chắn để lộ ra khoảng sân đã được xây dựng như sân ở lăng Bác Hồ ngoài Hà Nội. Tôi nắm lấy tay nàng cùng dạo bước trên những lát gạch được lắp đặt xắp xếp cẩn thận. Cái không khí đặc trưng se lạnh phả vào hai con người ấy, nhưng cái nắm tay đơn giản thôi nhưng nó mang lại ấm áp nơi con tim. Đi một lúc tôi đưa nàng sang bên đường đang có nhưng quán xá bên vỉa hè. Đưa nàng vào một quán cà phê thoáng mát có thể nhìn ngắm toàn bộ bên trong.

    - Em gọi nước trước đi nhé, để anh chạy ra kia mua ít đồ.

    - Mua gì vậy anh! – Nàng ngẩn ngơ đưa ánh mắt đầy hấp dẫn nhìn vào tôi. /

    - Hề hề ngồi đây thưởng thức cà phê thì tất nhiên phải có mấy món đó, đợi anh chút nha.

    Tôi nói xong rồi đứng dậy chạy thẳng ra chỗ cũ.

    - Cô ơi cho cháu bốn củ khoai lang nướng, hai bắp nướng nhé cô.

    Trong lúc đứng đợi cô ấy nướng lại cho ấm nóng, tôi đứng huýt sáo, ngắm đường, ngắm xe cô, rồi lại quay sang nhìn vào người con gái ấy đang ngồi đung đưa đôi chân vào không trung, ánh mắt hồn nhiên nhìn vào bên trong quãng trường, mái tóc khẽ tung bay theo từng cơn gió, tôi cảm thấy những giây phút như thế này thật hạnh phúc biết bao, đôi lúc tôi lại thầm mơ về một ngôi nhà, cùng nàng vui đùa bên những đứa con, tôi lại nở nụ cười. Nhận lấy món ăn từ cô, tôi thanh toán tiền xong rồi vi vui chạy đến bàn.

    - Anh về rồi đây, tèn ten tén ten! – Tôi đưa đồ ăn đang nghi ngút khói.

    - Hihi cho em xin nhé, cảm ơn hihi!

    - Cảm ơn gì ăn đi ngon lắm đó, anh thích ăn ở đây lắm!

    - Ừ em cũng vậy ngồi đây nhâm nhi ly cà phê, thưởng thức món khoai lang nướng ngọt lịm nóng hổi, đặc biệt hôm nay có anh nữa hihi!

    - Hì, em muốn là anh dẫn em đi thôi mà, có anh đây hề hề!

    - Ngốc, ăn đi kìa anh không nguội.

    Chúng tôi cùng nhau thưởng thức bữa ăn ấy đơn giản vui vẻ, có thể tận hưởng được không gian thoáng mát và đặc biệt là nụ cười của nàng làm tôi ăn luôn cả cái ngón tay mình luôn hề hề. Thưởng thức xong bầu không khí tuyệt vời ấy. Tôi đưa nàng đến với đường PH, ở đây có khá nhiều quán ăn vặt, con đường với những quán xá đã tấp ngập các thanh niên trẻ trung. Từ đằng xa tôi đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng đó là cực kỳ thum thủm.

    - Anh ơi sao có mùi gì thúi quá vậy anh! – Nàng ngồi sau xe lấy tay bịt mũi lại.

    - Hề hề chút nữa sẽ ăn món đó đấy! – Tôi nở nụ cười nham hiểm.

    - Không ăn đâu, thối hoắc vậy ai dám ăn, không ăn aaaaa!

    Tôi mặc kệ nàng đang ra sức véo vào hông, xe đạp dừng lại một quán bên vỉa hè ở đây cũng đã nhi nhít, đông đúc người đang thưởng thức cái món xa tít tắp cũng có thể ngửi thấy. Bước lại cái bàn nhỏ nhắn xinh xinh tôi đưa tay lên gọi.

    - Cô ơi cho cháu hai tô bún cua thúi đi ạ, nhiều măng với nước xíu nha cô.

    Tôi gọi xong quay sang nhìn nàng vẫn đang lấy tay bịt cái lỗ mũi đầy xinh xắn ấy.

    - Hề hề em yên tâm chút nữa có khi em đòi ăn luôn đấy khà khà! – Tôi cười khoái trá.

    - Hứ chút nữa mà không ngon em giận luôn đấy!

    Đợi một lúc tại quán khá đông, hai tô được yên vị trên bàn, bên trong là lớp nước lèo đặc trưng của món ăn nó có màu đen, bên trên lớp bún là những miếng phồng tôm, măng, trứng.. cùng một dĩa rau to chà bá. Tôi thò tay sang tô của nàng rồi cho thêm chút chanh, ớt, mấy miếng nem chua cùng với rau sống trộn lên rồi đẩy sang nàng.

    - Hì hì bỏ tay ra đi chịu thúi chút xíu, ăn vào nghiện luôn đó hề hề.

    Nàng khẽ nhăn mặt chu môi lên làm tôi lại phê như phê thuốc luôn. Nàng từ từ đưa đũa đầu tiên lên thì ánh mắt đã vui vẻ trở lại rồi hấp háy nhìn vào tôi.

    - Anh ơi nó ngon quá đi à.

    - Tất nhiên anh mà!

    Nhìn nàng ăn vô tư, ăn một cách hồn nhiên, tôi lại càng thêm yêu nàng hơn, chỉ cần đơn giản với nhau vậy thôi là tôi đã thấy hạnh phúc đầy mãn nguyện với những gì mình đang có.
     
  2. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 131:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 131:

    Thành quả sau cuộc chiến với món bốc mùi ấy là tôi ba còn nàng hai, cả hai nhìn nhau rồi cùng suýt xoa vì cái vị cay cay nồng nồng vẫn còn trong miệng.

    - Hi hi anh yêu à! – Nàng chớp chớp đôi mắt hí hửng hỏi tôi.

    - Hả!

    - Cho em hun cái coi!

    Nghe xong câu nói ấy từ nàng, mặt tôi mếu xệ luôn.

    - Em ơi ăn cái món này mà đòi hun hiếc gì hề hề!

    Nàng lấy tay che lại miệng cười hả hê, cười xong nàng lấy trong túi ra viên kẹo đưa cho tôi.

    - Ủa ở đâu ra vậy em! – Tôi ngơ ngác hỏi.

    - Hihi em thích ăn kẹo nên vẫn thường hay mang theo.

    - Thế trong cái túi ấy còn những gì thế, cho anh xem với!

    - Xùy đồ con gái ai cho xem.

    Tôi thầm cười rồi đứng dậy tính tiền, no nê cái bụng tôi lại đưa nàng vòng vèo ngắm con phố rồi hai người hướng thẳng con đường về nhà nàng. Đến đoạn đường vắng, tôi cảm thấy phía sau mình có ai đó đang bám theo.

    - Em chút nữa anh dừng xe em lập tức xuống ngay bên lề đường nhé, đừng hỏi gì nghe anh! – Tôi nói nhỏ nhẹ chỉ đủ cho nàng ngồi sau nghe.

    Đi một đoạn tôi nghe tiếng xe từ đằng sau rất gần, tôi lập tức dừng lại nàng hiểu ý liền bước xuống bên đường. Tôi lập tức bỏ luôn xe chẳng biết nó có ngã hay không, quay lưng lại đã thấy hai thằng nào đó đưa chân định đạp. Tôi lùi lại né cú đạp tiện chân đạp vào thằng đang ngồi sau xe.

    - Cơn mợ mầy định đạp xe tao hả! – Tiếng nói từ tôi khi đạp trúng thằng đó.

    - Mợ thằng chó! – Tiếng la của nó.

    Tôi chẳng đợi nó đứng dậy lao vào túm lấy cổ áo rồi tung liên hoàn đấm. Nghe tiếng chạy từ bên hông tôi lập tức buông tay để né cú đạp từ thằng còn lại. Vừa né xong tôi đưa tay lên đỡ lấy cú đấm ngang của nó, cũng may đang ở vị trí thoải mái, tôi bắt được tay nó kéo tới giáng thêm mấy cú đấm rồi kết thúc bằng cú đấm móc vào cằm làm nó bật ngửa ra sau.

    - Nói ai bảo chúng mầy tới! – Tôi hậm hực cầm lấy cổ áo nó.

    - Mợ lần này mầy may mắn đó thằng chó, buông tao ra! – Nó vùng vẫy.

    - Tao nói lại thằng nào sai tụi bay tới đây! – Tôi định đưa tay lên đấm thêm phát nữa thì nàng đã giữ lại.

    - Thôi anh được rồi đừng đánh nhau nữa! – Nàng đưa ánh mắt ái ngại nhìn vào tôi.

    - Hừ lần này tao tha cho, về nói với cái người sai khiến chúng mầy, lần sau đường đường mà gặp nhau đừng trốn chui trốn lủi sai người! – Tôi buông tay nó ra.

    Hai bọn nó lập tức chạy đi, tôi hằn học nhìn theo cái lũ khốn ấy, cũng may phát giác kịp thời chứ nếu không bây giờ tôi thì không sao chứ nàng mà có tý vết thương nào chắc tôi đánh chết cụ nó luôn mất.

    - Hề hề về thôi em, cũng may là em không làm sao!

    - Về thôi anh ở đây em thấy không an toàn đâu.

    Cả hai người bước đến cái xe đạp đang nằm chỏng trơ do thằng chủ nhân của nó thẳng tay ném luôn. Phía sau, trong một góc khuất có mấy cặp mắt đang theo dõi.

    - Tại sao nụ cười ấy không dành cho em, mà dành cho con nhỏ ấy.

    Sáng hôm sau, hôm nay chủ nhật tôi định dành cả tuổi thanh xuân để nướng khét lẹt cái giường đầy êm ái ấy. Vẫn mấy con chim đang sủa bên ngoài, tôi uể oải vươn vai, cố ngáp thật to cho sảng khoái rồi đi làm vscn. Hôm nay thằng TS có hẹn chạy ra nhà nó chơi nên phải dậy từ sớm. Cái ánh nắng dịu nhẹ len lỏi qua lớp sương mù, tôi hít lấy mùi vị se mát của buổi sáng sớm rồi thong dong trên con đường TVB hướng ra nhà của thằng TS. Đến đoạn cua tôi quay sang ngắm nhìn mặt hồ rộng bát ngát sau những cơn mưa đã tích lại. Mọi thứ dường như hiện ra đầy hoang sơ từ núi rừng, những hàng cây bên đường vẫn còn những giọt nước còn đọng lại trên lá, tôi khoan khoái dừng xe lại ngắm thêm chút cái dư vị của thiên nhiên mang lại. Đến nhà nó tôi lấm la lấm lét tới gọi.

    - T ơi tao đến rồi đây này!

    Đợi một lúc nó bước ra với vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ.

    - Con mợ mầy không alo mợ đi, gọi gọi cái bô con bé hàng xóm mầy! – Nó than vãn sau khi tôi phá giấc ngủ của nó.

    - Bô con hàng xóm là cái gì vậy mầy.

    - Mầy nhìn sang hàng xóm tao đi là biết!

    Tôi đưa ánh mắt nhìn sang cái nhà cạnh bên, vâng nguyên cái bô màu đỏ chót đang để trước cổng luôn. Tôi mếu xệ cái mặt rồi bước vào trong nhà, bên trong là hai bác đang ngồi xem ti vi.

    - T phải không, vào chơi đi cháu! – Bác gái niềm nở mời tôi.

    - Dạ cháu chào hai bác ạ.

    - Ừ! – Bác trai chỉ nói một câu rồi vẫn tiếp tục xem ti vi.

    Tôi cảm thấy có chút hơi sợ sệt nhìn vẻ mặt bác ấy có chút nghiêm nghị đầy uy nghi. Tôi lon ton ngồi thật nhẹ nhàng xuống cái ghế sa lông như sợ phát ra tiếng động gì ảnh hưởng tới bác trai thì có nước ăn mắng té tát quá. Ngồi co ro cúm rúm các kiểu, ánh mắt lầm la lấm lét nhìn mọi thứ thì cuối cùng thằng cờ hó cùng đã đi ra.

    - Xin phép bố mẹ cho con đi đây xíu với T nhé.

    - Ừ con đi đi nhớ cẩn thận nha con! – Tiếng bác gái.

    Còn bố của nó vẫn im lặng mà xem ti vi, tôi chào hai bác ấy rồi lập tức đi ra bên ngoài.

    - Ê mầy sao nhìn bố mầy tao sợ muốn són cả quần luôn đây này.

    - Ừ không sao đâu, bố tao lúc nào cũng thế mà, nhưng bố tao không để ý gì đâu.

    - Vậy giờ đi đâu vậy mầy.

    - Hề hề đi theo tao!

    Nghe theo nó, tôi rẽ vào con đường bên cạnh đi sâu vào, theo lời nó nói cuối con đường đằng xa kia là trường Trung cấp Y ở đó nhiều gái xinh lắm, còn tôi chả quan tâm vì đang có mấy người con gái xinh đẹp vây quanh mà đã muốn mệt nhừ người luôn. Đi một đoạn nó bảo dừng lại tại một quán cà phê bi da. Bước vào trong nó niềm nở với cô chủ quán rồi gọi tôi lại.

    - Đậy là chị họ nhà tao, còn đây là T bạn em!

    Tôi nhìn vào người chị họ của nó, công nhận xinh thật đấy, nhìn gương mặt chị ấy tôi còn tưởng chị ấy còn ít tuổi hơn mình, sau khi nghe chị ấy có chồng rồi thì tôi mới xác thực được là chị ấy đã lớn tuổi rồi chứ đùa. Nó nhoẻn miệng cười rồi kéo tôi vào gian phòng kế bên nơi có đặt hai chiếc bàn bi da.

    - Hôm nay cho mầy tập với tao chơi cái trò này đi, tao thích chơi lắm mà chưa có dịp chơi.

    Đợi nó gọi hai ly cà phê rồi cầm lấy cây cơ khá thuần thục, tôi cũng lon ton chạy lại cầm đại cái cây cơ vừa tay, nhìn nó cầm cơ lên xoay xoay cái cục bột gì ấy tôi cũng làm theo. Nhìn hai thằng mới tập tành lần đầu chơi bi da nên cũng khá ngại ngùng, cũng may nó nói buổi sáng không có ai chơi nên cho đỡ ngại.

    - Ê T có muốn làm một chút cái này không!

    - Cái gì cơ! – Tôi ngẩn ngơ nhìn theo nó.

    - Chị ơi cho em thêm gói con ó, sáu lon bia với dĩa mực khô nhé.

    Tôi ngỡ ngàng khi nó lần đầu dám chơi cái thứ mà thằng Thành hay dùng sau nhà vệ sinh. Cũng vì theo cho nó có phong trào nên tôi cũng tò mò làm hơi thử cho biết mùi vị mà cánh đàn ông hay dùng là như thế nào. Lúc đầu thì cả hai thằng ho sặc sụa đôi lúc cùng chả hiểu sao mà mấy đàn ông sao có thể hút được, nhưng một thời gian thì cũng đã dần quen lấy, cảm giác thật thoải mái sau mỗi lần hút, đó cũng là lần đầu tiên tôi biết đến mùi vị của hút thuốc, sau này bố mẹ tôi có nhắc nhở cấm không cho hút sau này ra trường rồi muốn ra sao cũng được. Còn về các nàng thì liên tục tịch thu lại còn véo liên tục, có mỗi nàng là chỉ nhắc nhở nhưng không ngăn cản. Và cứ thế hai thằng với hai cây cơ lần đầu tiên biết đến môn thể thao khó nhai, chơi mãi chả bao giờ tiến bộ được, cái môn còn khó hơn cả học tiếng anh luôn.
     
  3. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 132:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 132:

    Cả hai đứa bọn tôi chọt mãi cả chục cơ mới được một điểm, nhìn lên cái bảng mà não nề.

    - Ê mầy chơi hai mươi điểm mà cả buổi sáng mới có năm điểm thế này biết khi nào xong! – Tôi mếu xệ cái mặt với cái bảng điểm thảm hại.

    - Hề hề biết đâu thôi nghỉ mầy, đi ra chỗ này chơi.

    - Đi đâu!

    - Yên tâm chỗ này bao đẹp luôn.

    Nghe nó kể mà tôi lại rạo rực hẳn lên, cứ có cảnh đẹp thì chẳng cần biết xa bao nhiêu đều đi hết. Cả hai tính tiền xong cũng tiện mua thêm con mực khô cùng với mầy lon bia nữa, mọi thứ đều đã yên vị trong cái giỏ xe đạp, thằng TS dẫn tôi đi ra lại con đường TVB. Theo hướng chỉ của nó tôi đạp xe thấy ông nội, mồ hôi nhễ nhại quay sang nói với nó.

    - Ê mầy sao xa thế đạp muốn rớt cái chân luôn nè mầy, sắp đến chưa thằng cờ hó! – Tôi gào sang bên.

    - Sắp rồi một chút nữa thôi!

    Cố gắng tiếp tục theo nó, đến đoạn đường cua vào một con đường đất đỏ đầy sình lầy sau cơn mưa, tôi bặm môi theo sát xe nó len lỏi vào những bãi cỏ để không bị bắn đất lên người, xung quanh mọi thứ vẫn cho tôi cảm giác chút dư vị đầy mát mẻ từ cơn mưa đã để lại, mặc dù đang gần buổi trưa nhưng không còn gay gắt chút nào, len lỏi qua những bãi cỏ cuối cùng xe cũng đã đến nơi. Khung cảnh bắt đầu hiện ra làm đôi mắt của tôi mở hết cỡ cố gắng thu hết tất cả những gì mà tôi đã nhìn thấy. Nơi tôi với thằng TS dừng lại là một ngôi trường tiểu học đã bỏ hoang nhưng nó lại nằm ở một vùng đất rất đẹp, ngôi trường nhỏ nhắn nằm giữa khu rừng thông đầy thơ mộng, bên dưới được trải bẳng thảm cỏ mềm mại xanh mơn mởn cùng với những giọt nước vẫn còn đọng lại trên lá. Tôi cùng với nó nhẹ nhàng bước trên con đường ấy, mọi thứ như lúc này là không gian mang màu sắc của thiên nhiên đầy sức sống, màu xanh của cây cỏ làm nơi này trở nên mát mẻ, thoáng đãng hơn. Nhìn ra xa đối diện bên kia con đường đất là một khu hồ nước rất rộng lớn được bao bọc bởi cây thông, cây bạch đàn xen kẽ nhau và con đường đất ấy nối thẳng sang bên bờ đối diện bên kia như tô thêm vẻ đệp đầy màu sắc nơi đây.

    - Ê mầy sao mầy biết chỗ này vậy, tao nói thật mấy chỗ tao biết chả bao giờ có thể bì được chỗ này luôn! – Tôi vẫn còn ngạc nhiên hết sức.

    - Thì gần nhà tao mà, tất nhiên đôi lúc cũng phải mò mẫm mà đi tìm chứ hehe, à mà nếu đến buổi hoàng hôn, mầy lên cái gò đất cao cao chỗ kia đảm bảo nhìn qua bên hồ là không còn gì để bàn luôn đó.

    Tôi trầm trồ mà lao thẳng lên gò đất ấy nhìn sang bên kia hồ, khung cảnh thật tuyệt với, nơi đây chẳng kém những bức ảnh thiên nhiên của núi rừng, mặt hồ, bầu trời và không gian như ở châu âu. Cả hai cùng nhau ngồi xuống nhâm nhi những lon bia mát rượi cùng ngắm nhìn khung cảnh ấy, bất chợt trong tôi hiện lên hình ảnh của nàng.

    - Ê T chỗ này có cây phượng nào không.

    - Có nó nằm ở giữa sân trường kia kìa, chẳng hiểu sao chỉ duy nhất nó mọc ở nơi ấy.

    Tôi nhìn theo hướng tay nó, hình ảnh duy nhất một cây phượng đang nằm một mình ở đấy, xung quan là cây thông mọc thành một vòng tròn như muốn tô thêm sự nổi bật của nó. Và tôi đã nở nụ cười đầy mãn nguyện nhất, sẽ có dịp đưa nàng đến đây, sẽ cho người con gái của tôi một bất ngờ nhất mà năm ngoái tôi đã bỏ lỡ, và khung cảnh nơi đây sẽ mãi là kỷ niệm khắc sâu nhất vào trái tim, vào tâm trí, vào nỗi nhớ, vào tận cả đáy lòng của bản thân tôi và rất nhiều người khác nữa.

    - Ê mầy bây giờ mầy định tính sao về vụ của thằng Hưng! – Tôi cắt ngang những dòng suy nghĩ kia rồi quay sang nói với nó.

    - Tao thấy cái này càng ngày càng lớn rồi, ban đầu chỉ là mầy với nó, sau đó nhóm mình với nó, bây giờ là cả hai phe ở nhiều lớp, mầy nghĩ xem nó định làm gì.

    - Tao không biết!

    - Mầy nghĩ kỷ lại đi thằng Hưng mục đích của nó là gì, mầy biết gì nói hết cho tao nghe.

    - À ừ mục đích của nó là tiếp cận Liên, vì Liên ở trường kia nó cũng ở đó, đến khi Liên chyển sang đây nó lại chuyển sang đây.

    - Ừ gần đúng, ngoài ra việc quan trọng nhất đó chính là Liên thích mầy và nó muốn!

    - Liên thích tao chắc không phải đâu! – Tôi chen ngang rồi xua tay.

    - Có mỗi mầy là đầu óc ngu si mà tứ chi phát triển à, cả lớp ai cũng thấy thế, đặc biệt mỗi lần Liên quay sang nhìn mầy rồi nở nụ cười mà cả lớp chả bao giờ thấy, thì thằng Hưng nó nhìn vào mầy như muốn diết chết mầy không.

    - Tao! – Tôi chả biết nói gì hơn.

    - Nên tao sẽ chốt mục đích nó đến lớp mình là thâu tóm toàn bộ người ở trường về phe nó, sau đó là làm cho mầy thành tội nhân ở trường làm cho mầy bị mọi người xa lánh ghét bỏ, rồi sau đó chính thức đưa mầy vào danh sách học sinh bị đuổi học. Mà mầy biết một khi bị đuổi học thì chả còn cơ hội nào để còn vào trường khác nữa.

    - Ừ tao cũng đoán sơ sơ được chút rồi! – Tôi thở dài rồi cầm lon bia lên làm một ngụm.

    - Mà nè tao còn có cái này nhất định phải luôn mang theo bên mình, không thì có trời mới cứu được mầy đấy! – Nó chuyển sang thái độ hoàn toàn khác, rất nghiêm nghị đầy quyết đoán.

    - Thứ gì!

    Nó đưa ra tờ giấy, tôi vừa nhìn đã biết ngay đó chính là tờ giấy đã viết cho tôi lúc đó, cái phao cứu sinh mà tôi đã tưởng sẽ mất nó mãi mãi.

    - Sao.. sao mầy lại có nó! – Tôi cầm lấy ngơ ngác hỏi.

    - Lúc tao sang mượn vở Liên chép bài thì vô tình làm rớt cái hộp bút của nó xuống, tao lập tức cuối xuống lấy chứ lúc đó Liên lườm tao ghê lắm, đang nhặt thì tao thấy tờ giấy gì đó được nhét vào một kẽ hở trên nắp thế là tao tiện tay lấy luôn, ai ngờ là mẫu giấy của mầy bị mất! – Nó thao thao kể lại.

    Tôi cảm thấy hoang mang những gì mà nó kể cho tôi, tại sao Liên lại có tờ giấy, từ lúc nào chứ, những suy nghĩ đầy dấu hỏi chấm cứa thế vây lấy.

    - Mà còn cái nữa nè, con nhỏ mà hôm gài mầy ấy, tao biết con nhỏ ấy khi con Hoa nó la lớn sau khi xem tờ báo thì tao mới biết, con đó nó nhảy cầu tự tử ở hồ ĐA nhưng không chết, bây giờ con nhỏ ấy bị điên rồi. Mầy làm gì thì làm, nhớ cầm chắc cái tờ giấy này đấy.

    Tôi toát hết mồ hôi sau sự việc kia, con nhỏ ấy tự tử, bị điên, một cảm giác lo sợ hiện lên, chỉ một lần gặp gỡ mà bây giờ sự việc đã ngoài tầm hiểu biết và kiểm soát của tôi rồi, cố cầm lấy lon bia uống một hơi thật dài, nhưng cảm giác bấc an đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí, ngày mai tôi sẽ rơi vào bước đường gì tiếp theo đây.
     
  4. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 133:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 133:

    Sáng hôm sau tôi vẫn đến trường bình thường như bao ngày khác. Thẳng Hưng với vẻ mặt bất cần đời, hai tay xỏ túi bước vào lớp, mấy đứa bạn tôi càng nhìn càng chẳng ưa nổi nó. Tiếng trống trường vang lên, tiếng bước chân cô chủ nhiệm vẫn như mọi ngày từ từ bước vào.

    - Em T xuống văn phòng nhà trường có việc gấp!

    Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay sẽ xảy ra tôi đứng dậy thì cánh tay đã giữ lại.

    - T này có chuyện gì vậy! – Trinh lo lắng hỏi.

    - À không có việc gì đâu, chắc chỉ là xuống họp để xem ngày nào thi đấu bóng đá ấy mà!

    Trinh từ từ buông tay ra nhưng vẫn nhìn vào tôi, Liên ngồi bên cạnh ánh mắt bây giờ đã chuyển sang lạnh tựa như băng giá, nhìn vào khoảng không gian bên ngoài. Tôi lầm lũi bước xuống dưới văn phòng, bên trong đã có các ban giám hiệu cùng với hai anh công an đang ngồi nghiêm túc nhìn vào tôi.

    - Em là NĐT phải không! – Thầy hiệu trưởng hỏi.

    - Dạ thưa thầy phải ạ.

    - Em ngồi xuống đây đi, các đồng chí công an muốn hỏi cháu mấy việc.

    Tôi lần mò tới ghế rồi ngồi xuống, đây là lần đầu tiên trong đời tôi phải đối mặt với công an, cảm giác có chút sợ hãi, lo lắng xuất hiện bên trong.

    - Chào em.

    - Dạ em chào anh.

    - Anh có mấy việc muốn hỏi em, hôm em gặp bạn PTH tại phía sau trường phải không.

    - Dạ phải ạ, nhưng!

    - Em cứ trả lời có hay không thôi, bây giờ cho hỏi em có quen biết như thế nào với bạn ấy.

    - Dạ hôm ấy là lần đầu em gặp thôi anh.

    - Vậy tại sao mấy người nhân chứng kia lại nói em có qua lại thân mật với bạn ấy.

    - Thưa anh không phải như anh nghĩ đâu ạ, cái đó em thật sự chỉ gặp lần đầu thôi.

    - Vậy em kể chi tiết sự việc xảy ra hôm đó cho anh nghe đi.

    - Dạ là như vầy! – Tôi kể hết những gì mà tôi biết vào cái ngày hôm ấy.

    - Em có bằng chứng chứng minh em đã bị người khác lừa tới đó chứ.

    - Dạ đây ạ!

    Tôi đưa ra tờ giấy phao cứu sinh mà thầm cảm ơn thằng TS đã đưa cho tôi, niềm vui hiện lên khi bây giờ tờ giấy ấy đã nằm gọn trong tay của anh công an, nhưng nào ngờ.

    - Bây giờ cho anh hỏi, tờ giấy này có ai làm chứng là lúc đó em đã đọc nó và chạy tới nơi của cô gái kia không.

    Vừa nghe xong thì mọi thứ bên trong tôi như vụn vỡ, bởi vì lúc đó thì có ai biết là tôi đã cầm tờ giấy đó và tới sau trường chứ, chưa kể là vụ Liên đã lấy nó ở đâu và bằng cách nào. Tôi bắt đầu lo lắng mồ hôi nhễ nhại túa ra, áp lực bắt đầu đè lên đôi vai làm tôi cảm thấy bản thân đã chẳng còn gì để nói nữa rồi, tang chứng thì bị phũ phàng, nhân chứng là con nhỏ Hoa cứ một mực nói là tôi quen biết, chẳng có ai làm chứng cho bản thân mình, tôi bất lực buông tay đành chịu chấp nhận số phận vậy.

    - Dạ có em làm chứng cho bạn T ạ!

    - Vậy mời em vào đây nói rõ hơn được không! – Anh công an đưa tay mời ngồi.

    Liên từ từ bước vào văn phòng, tôi đưa ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn vào.

    - Dạ hôm đó em có mặt tại sau trường, lúc đó cũng có hai đứa bạn của Hoa cũng có mặt cùng, em cũng nghe thấy mấy câu như vậy. Lúc T chuẩn bị rời đi thì em vô tình thấy bạn nữ đó đã đưa tay vô trong cặp lén lút lấy một mẫu giấy ra. Anh có thể cho em hỏi bạn Hoa được không! – Liên với ánh mắt điềm tỉnh nói.

    - Được em có thể hỏi!

    - Bạn Hoa cho mình hỏi hôm đó bạn có thấy mình tới chỗ bạn nữ đó có giật lấy một tờ giấy trên tay phải không.

    - Ơ ừ thì có, mình cứ nghĩ là tờ giấy bình thường thôi.

    - Bạn xem có phải giống không! – Liên đi tới chỗ tôi cầm lấy tờ giấy đưa ra cho Hoa, đằng sau tờ giấy có một bông hoa in bị lỗi nhòe.

    - Ừ phải giống, hôm ấy cũng có thấy tờ giấy in bông hoa bị nhòe đi.

    - Vậy là đã xong, các anh đã hiểu ra vấn đề chưa, đây là có người cố ý gài để nhằm bôi xấu danh dự của T.

    - Vâng cảm ơn em đã phối hợp điều tra, bây giờ mời em đưa tờ giấy ấy cho chúng tôi thu giữ.

    Liên đưa tờ giấy cho anh công an, rồi hai người họ bước ra bên ngoài. Tôi thở phào nhẹ nhõm coi như toàn bộ tội danh đã được Liên giải vây hết, tôi ngã người dựa hẳn vào ghế.

    - Cảm ơn em, không có em chắc anh chịu trận rồi!

    - Không cần cảm ơn đâu, em chỉ muốn nhắc nhở anh lần nữa, đừng có làm gì đụng tới thằng Hưng, nó nguy hiểm hơn anh nghĩ đấy, đây chỉ là nhẹ nhàng thôi đó.

    - Ừ anh biết rồi!

    Thật sự trong thâm tâm tôi bây giờ vừa muốn tống khứ nó đi thật nhanh, một phần đã dấy lên nỗi sợ mà chính thằng Hưng đã bày ra kế này thiếu chút nữa là tôi đã lãnh trọn, chưa kể theo lời Liên thì đây chỉ còn là nhẹ, nếu nặng hơn thì như thế nào. Tôi lắc đầu lê từng bước lên bậc thang với bao suy nghĩ. Đến cửa lớp tôi dám khẳng định quyết tâm thật sự của mình đó chính là phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt bởi vì tôi đã có mặt sau lưng nó và nghe được câu nói.

    - Thằng đó sắp tù mọt gông rồi, người đẹp như em phải bên cạnh anh chứ nhỉ, thằng đó nghèo đâu xứng với em, em có nghe anh nói không, không nghe tao tát chết mầy giờ! – Nó hằm he giờ cái tay lên định tát nàng, bởi vì nàng chẳng quan tâm tới những câu nói của nó làm cho nó tức điên lên.

    Tôi bắt lấy cái tay của nó, rồi dùng cơn tức, cơn hận bên trong buông ra.

    - Tao nhắc lại, mầy chỉ cần chạm một ngón tay chó má của mầy lên người bạn gái tao, tao sẽ cho mầy biết thế nào là đau đớn, thằng chó.

    - Buông tao ra mầy dám! – Nó giật mạnh tay nhưng vẫn không thoát được.

    - Tao chỉ nói một lần thôi!

    Tôi dùng hết sức đấm thật mạnh xuống mặt bàn, bàn tay bắt đầu chảy máu khá nhiều chỗ, nhưng tôi không còn biết đau là gì khi cơn hận thù đã vây lấy. Đám bạn của tôi cũng đứng bên cạnh, toàn bộ ánh mắt của mối thù lúc trước bây giờ đều đặt hết lên người thằng Hưng. Tôi buông tay nó ra rồi cầm lấy tay nàng kéo xuống vị trí của tôi. Lúc đấy tôi đã thật sự quyết tâm phải nhổ cái gai khó nhai ấy ra khỏi, chỉ cần nhổ nó tôi mới có thể tiếp tục với niềm hạnh phúc của riêng mình. Mặc cho cơn đau rát từ bàn tay đang được nàng với Trinh chăm sóc, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào thằng Hưng cho đến lúc tiếng trống tiết học tiếp theo vang lên, tôi giữ thật chặt nàng ở lại đợi môn tiếp theo môn của cô chủ nhiệm.

    - Thưa cô cho em chuyển chỗ lên bạn Hưng để bạn Mi xuống đây đi ạ! – Liên đã nhanh chóng đứng dậy trước khi tôi đứng.

    - Tại sao vậy em! – Cô Loan nói.

    - Dạ thưa cô tại bọn em từng học cùng trường nên có cũng có chút am hiểu bài vở của nhau, tiện cho việc học hơn, với lại để hai cán sự của lớp gần nhau dễ phân chia, thảo luận cho việc học tập cũng như các hoạt động của lớp được tốt hơn! – Liên giảng giải một tràng.

    - Được rồi cô đồng ý!

    Tôi ngỡ ngàng trước hành động của Liên, tại sao cả ngày hôm nay lại giúp tôi, lại có thể giúp tôi giải quyết cái vấn đề về thằng Hưng ngồi cạnh nàng. Hai người con gái bên cạnh tôi cũng ngạc nhiên nhìn vào Liên, nhưng mọi thứ lúc ấy chỉ là cơn bão lại sắp tới và cuộc chiến với thằng Hưng cùng toàn thể hai bên chính thức bắt đầu.
     
  5. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 134:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 134:

    Tiếng trống kết thúc một ngày học nữa vang lên, đám bạn của tôi gọi.

    - T ơi tối nay có hội chợ ẩm thực Thái mầy có đi không! – Thằng TS nói.

    - Ở đâu mấy giờ mầy!

    - Gần nhà bảo tàng tỉnh ấy, 6h tối nay đi, bọn tao sang nhà mầy rồi đi luôn!

    - Ok!

    Tôi lấy lại niềm vui rồi chạy đi rủ luôn ba người con gái ấy. Đến tối bọn nó đã ý ới trước cổng nhà, tôi chạy ra đã thấy nàng với Phương cũng đã có mặt, đợi thêm một lúc nữa thì Trinh cũng bước ra và thêm mấy đứa của lớp b11. Cả đám xuất phát đến nơi, khung cảnh náo nhiệt từ khắp mọi nẻo đường đổ về, cái không khí se lạnh dường như chẳng làm vơi đi sự đông đúc với những gian hàng hấp dẫn đủ các thể loại món ăn. Mấy người sau khi chen chúc mua vé thì cả bọn cùng nhau đi vào, cảnh tượng ở cổng diễn ra vô cùng đông đúc, tôi chỉ kịp với được tay của đứa con gái nào đó rồi len lỏi qua những con người đang cố gắng vượt qua cánh cổng đó. Sau khi chật vật hơn mười phút thì cuối cùng cũng đã an toàn đi vào bên trong.

    - Hề hề đông quá em à! – Tôi nói mà không quay đầu lại nhìn.

    - Hihi là mình, Phương nè!

    Tôi giật mình quay lại mới thấy tay đã nắm chặt lấy Phương từ bao giờ, tôi buông tay ra cười chữa ngượng.

    - Hì xin lỗi tại nãy đông quá, mà giờ thì lạc nhau hết rồi!

    Tôi thở dài khi xung quanh đã chẳng còn thấy bóng dáng của đám cờ hó với hai người con gái kia đâu.

    - Thôi cứ vào bên trong đi biết đâu chút nữa sẽ gặp nhau! – Tôi nói.

    - Ừ hihi đi thôi, mà T có thể cầm tay mình lại được không, mình sợ.. sợ lạc! – Phương khẽ cuối mặt xuống.

    Tôi nở nụ cười trước cái điệu bộ như trẻ con của Phương, tôi đưa tay ra nắm lấy tay của người con gái đó rồi bước vào. Bên trong các gian hàng toán các món ăn đầy hấp dẫn, tôi cùng Phương bước vào bên trong, mùi thơm từ món ăn mà tôi nhìn lạ hoắc với cái sợi gì trong trong, mà trên dĩa lại có nguyên một miếng cam.

    - Phương ơi cái món gì sao nó giống với sợi bún thế! – Tôi chỉ vào cái dĩa trên quầy.

    - Hihi ăn không, theo mình!

    Phương kéo tay tôi tới bên cạnh quầy.

    - Chị ơi cho em hai dĩa Pad nhé!

    Tôi ngơ ngác nhìn theo cô gái kia đang dịch sang tiếng thái nghe toàn "thà chà pu thù thẹc" gì ấy. Đợi một lúc sau hai dĩa đã được mang ra, tôi thanh toán tiền rồi quay sang Phương.

    - Thế món này ăn sao! – Tôi nhìn vào dĩa vì nó cỏ cả miếng cam gì kia nên chả biết làm sao.

    - Hihi như mấy món ăn Việt thôi, lấy chanh vắt vào cho thêm chút ớt bột khô rồi trộn lên, còn miếng cam là dùng tráng miệng.

    Tôi lơ ngơ làm theo lời Phương, ăn miếng đầu vào cảm giác sợi mì (Sợi pad) khá dai và có chút gì đó cay cay. Ăn xong tôi xuýt xoa vì lỡ tay cho ớt vào cứ như muốn đổ cả hủ ấy. Phương phì cười nhìn vào cái thằng con trai đang cay tới mức nước mắt nước mũi cú tràn lan. Tôi đưa Phương đi sâu hơn vào bên trong chỉ mong gặp được lũ cờ hó. Mang cái tiếng đi kiếm bạn ai ngờ cứ vòng vèo, miệng thèm thuồng là lại tấp vô, nào là xôi xoài, som tum, mực trứng.. đến no căng cả cái da bụng. Phương vẫn cứ nắm tay tôi lẽo đẽo theo sau suốt chặng đường, tôi quay sang nhìn Phương đã có những vệt mồ hôi trên trán.

    - Thôi đông vầy biết kiếm đâu ra, thôi mình về đi đợi bọn nó quay lại.

    Phương gật đầu, tôi kéo tay người con gái ấy hướng cánh cổng chính đi ra bên ngoài. Đi vào thì mệt cả hơi, có khi muốn ná thở bời mùi hôi nách của ai đó, chứ còn đi ra thì nó sung sướng nhàn nhạ biết bao nhiêu. Mặc dù tôi rất sợ lỡ nàng nhìn thấy tôi đang trong tay với người con gái khác, nhưng lỡ lạc luôn cả Phương đi thì cảm giác một mình nó buồn lắm, với lại để người con gái này bơ vơ thì cũng áy náy, thế là suốt cả quãng đường ra lấy chiếc xe đạp tôi vẫn nắm chặt lấy tay của Phương. Tôi cùng Phương đã yên vị bên ngoài bãi giữ xe, tôi cầm điện thoại ra xem giờ thì mới sực nhớ.

    - Đệch T à sao mầy ngu lâu dốt đặc cám heo khó đào tạo thế, cầm tay gái là quên mợ cái việc này, nãy alo luôn có phải xong không! – Tôi nói thầm.

    Nhìn vào màn hình cũng đã gần mười giờ đêm, thế mà bên trong màn hình lại không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Tôi mặc kệ cứ về nhà trước đã, đoạn đường đã được màn đêm vây lấy, càng cách xa hội chợ khung cảnh trở nên vắng lặng mang chút gì đó se lạnh của không khí về đêm. Đang đạp xe trên con đường đầy tĩnh lặng thì chiếc xe đạp vụt qua, lần này không giống với đợt trước, có cả xe máy cùng với khoảng năm thằng ất ơ, ép xe tôi dần dần vào con hẻm. Vì đang chở Phương nên tôi cũng cố gắng né lấy rồi cũng theo bọn nó vào bên trong. Tiếng xe đạp ngã xuống vang lên, tôi bị hai thằng giữ hai tay ra đằng sau cùng với hai cú đấm vào vùng bụng làm tôi đau đớn gập người xuống.

    - Thằng nhóc chịu đòn tốt phết! – Một thằng đứng trước mặt tôi nói.

    - Mợ bọn bây, tao không đụng chạm gì với tụi bây, tại sao lại đánh tao hả! – Tôi đưa ánh mặt đầy khó hiểu cùng cơn đau nói.

    - Tao thích thế đấy được không!

    - Thả tao ra mợ tụi bây!

    Trong lúc đang bị giữ chéo tay tôi cố bóp vào ống quần cố nhớ số thằng TS mà bấm lấy.

    - Mợ bọn bây thả tao ra, cái đường NLB này chút có người tới thì tụi bây chết đấy, thả tao ra! – Tôi cố gắng lặp đi lặp lại như sợ thằng TS sẽ không nghe.

    - Thả hahaha, mầy nằm mơ à thằng nhóc, à mà mầy có con bạn nhìn xinh thật đó nhen, bọn bây kéo con nhỏ kia ra chỗ kia cho tao!

    Tôi nghe thấy câu nói đầy kinh tởm của thằng đó mà cơn bực tức hằn lên ánh mắt.

    - Mợ tụi bây không được đụng tới, chỉ cần đụng tới tao thề diết hết cái lũ chó! – Tôi vũng vẫy nhằm cố gắng thoát khỏi tay hai thằng đó.

    - Haha tao sợ quá cơ, giữ chặt nó tao qua kia tính chuyện nhẹ nhàng với con nhỏ kia xíu.

    Tôi gào lên thật to, cảm giác cơn hận thù đã dâng lên. Thằng đó từ từ tiến tới chỗ Phương đang cố vẫy vùng trong tay của hai thằng khác.

    - Thả tôi ra các người định làm gì thả tôi ra! – Phương cố hêt sức la.

    - Mầy la đi con chó, chỗ nãy không ai nghe đâu, la nhiều vào la đi aaaaa! – Thằng đó vừa hét vừa đưa tay lên tát thẳng vào bên má của Phương.

    Những hành động từ thằng khốn ấy tôi hậm hực căm thù nhìn, cố hết sức vùng vẫy dưới đôi tay đang giữ chặt, đôi tay đã nắm chặt lại thành nắm đấm.

    - Thằng chó, mợ mầy thắng súc sinh, đừng để tao thoát được, aaaaaa! – Cú đấm từ thằng bên cạnh vào vùng bụng làm tôi bị ngắt quãng.

    - Kệ nó đi, chúng ta tiếp tục nhé, thôi chiều anh xíu anh tha cho hehe!

    - Aaaaaaaaaaa!

    Tiếng la vang trời của Phương, ánh mắt tôi đã chuyển sang một màu đỏ hoe, cơn tức đã đỉnh điểm, toàn bộ máu nóng bên trong cở thể tôi bộc phát, trong đêm ấy tôi lần đầu tiên sẽ biết mùi máu tanh nồng từ chính đôi bàn tay ấy của mình.
     
  6. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 135:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 135:

    Cánh tay của thằng khốn ấy xé toạc một phần áo bên tay của Phương, làn da trắng nõn của cánh tay hiện ra làm tên đó cảm giác thèm thuồng, nó ra lệnh cho hai thằng đó kéo Phương ngã xuống. Tiếng la của Phương bất lực trước hai thằng con trai ấy, tiếng kêu của Phương đã làm tôi điên máu, dùng toàn bộ sức lực bên trong cơ thể gồng hai tay hết mức kéo vật hai thằng kia ra đằng trước rồi giật tay ra trước sự ngỡ ngàng của hai thanh niên. Tôi tung cú đấm thật nhanh vào mặt của hai thằng đó làm nó ôm lấy mặt trên mặt đất. Tôi không chần chừ lâu cật lực lao thẳng tới chỗ ấy, vừa đến nới đã thấy nó lại xé thêm một mảng áo trên người của Phương. Tôi điên tiết giờ cái chân lên đá thẳng vào đầu của nó như sút một quả bóng làm nó bổ nhào sang một bên. Hai thằng kia lập tức buông tay người con gái ấy ra lao vào tôi. Tôi như con thú điên khi thấy nước mắt của Phương đã thấm đẫm trên gương mặt ấy, ôm luôn một thằng rồi dùng hết sức vật nó xuống đất, đồng thời phía sau thằng kia đã ôm lấy tôi. Tôi dùng lực cánh tay tách hai tay nó ra rồi nện vào mặt nó. Những cú nện là những cơn tức mà tôi đã dồn nén nãy giờ. Không quan tâm tới cơn đau của những cái đá, cái đấm của bọn nó vào người tôi. Cứ thằng nào lao vào là tôi ôm, tôi vật hết lượt này tới lượt nọ, mỗi lần vật xuống là tôi điên tiết đấm liên tục như đấm vào bao cát. Hai tay đã nhuốm một màu máu đỏ tươi của bọn nó và của tôi. Đang liên tục đấm đấm và đấm, tôi chỉ biết đấm cho thỏa cơn điên đã trào dâng bên trong lên gương mặt của thằng khốn ấy. Chợt có cánh tay của thằng TS kéo ra mà tôi cũng chẳng biết, quay luôn đấm thẳng vào giữa mặt nó.

    - Đừng đừng là tao nè thằng TS đây, đừng đánh nữa nó chết bây giờ.

    Đến lúc đó tôi mới choàng tỉnh sau cơn điên dại ấy, nhìn xung quanh cả năm thằng đã bị tôi đánh cho bất tỉnh.

    - Sao bọn mầy tới lâu thế, thay tao đấm chết mợ bọn nó cho tao! – Cơn điên lại trào lên định lao vào đấm tiếp những nạn nhân đang nằm bất động.

    Thằng TS cùng với thằng Mạnh lao vào tỳ đè tôi xuống.

    - Được rồi, đừng có điên nữa, đánh nữa bọn nó chết là mầy ở đù đấy!

    Câu nói của thằng TS lai lôi tôi về thực tại, tôi đứng dậy cởi luôn cái cái áo đã đẫm máu và mồ hôi chạy tới choàng lên người của Phương. Phương vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn ôm chầm lấy tôi.

    - Sợ.. mình sợ quá.. mình sợ quá huhuhu! – Phương khóc nức nở bên trong lồng ngực tôi.

    - Được rồi được rồi mọi chuyện đều qua rồi, có T đây đừng sợ đừng sợ! – Tôi vỗ về trấn an.

    Những tiếng khóc Phương làm tôi cảm thấy thật đau nhói, cảm thấy thật bất lực, chỉ xém chút nữa thôi là Phương đã bị bọn khốn ấy xâm hại. Tôi đưa ánh mắt hằn học nhìn vào cái lũ ấy đang nằm trên đất, một toán người của lớp tôi đã chạy đến, ánh mắt của hai người con gái ây thoáng ngạc nhiên rồi chạy lại đến bên tôi.

    - Có chuyện gì vậy sao Phương lại ra nông nổi vầy, anh có sao không! – Nàng lo nắng nắm lấy cánh tay của tôi.

    Tôi dừng ánh mắt hận thù quay sang nhìn vào người con gái mà tôi yêu kia, bất giác đưa cánh tay còn lại kéo nàng vào trong lòng.

    - Em à anh sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ làm mọi thứ để cảnh tượng này sẽ không sảy ra nữa, tuyệt đối sẽ không có nữa.

    Từng câu nói là những lần siết chặt bàn tay lai đến tóe máu. Đưa Phương cho hai người con gái ấy chăm sóc, tôi quay sang lũ bạn đã gom bọn nó lại một chỗ.

    - Cọn mợ mầy dám làm chuyện đó với bạn tao hả! – Thằng Duy mắt long sòng sọc tát cho thằng cầm đầu những cái tát thật mạnh mẽ.

    - Mợ nó càng nhìn càng bực, cái bọn súc sinh! Thằng Chinh bạn của lớp b11 đang ở phe tôi cũng không khỏi được cảnh tượng này mà bực tức đấm cho mỗi thằng thêm cú nữa.

    - Mọi người tránh ra chút, để mình hỏi! – Tôi đưa ánh mắt đầy phần nộ bước tới tóm lấy cổ áo.

    - Tao không tin là tụi bây tự làm, nói đứa nào, bọn mầy có quen biết gì với mấy thằng hôm bữa ở đường NVX không hả! – Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đã sưng tấy của nó.

    - Haha con mợ mày tao méo nói đấy đánh đi đánh đi, công nhận làn da con nhỏ kia đã thật! Nó nở nụ cười đểu cùng lời nói ấy.

    Tôi điên tiết đấm liên tục đấm cho thỏa mãn cơn phẫn nộ bên trong, bàn tay lại nhuốm thêm lần nữa những vệt máu trên mặt nó. Thằng TS lao đến kéo tôi ra.

    - Bình tĩnh lại đi mầy, tao nói lần nữa đánh thêm nó chết đấy.

    - Con mợ nó tao không chịu được cho tao đấm thêm mấy cái nữa, mấy thằng khốn nạn, mợ nó tao méo nhịn được! – Tôi hăng tiết hung hăng vùng vẫy.

    - Giờ có nghe tao nói không, mầy không nghe tao đánh mầy luôn đó!

    Tôi xuôi xị đưa ánh mắt như muốn diết chết người thật sự vào mấy thằng đang nằm tựa lưng vào bên vỉa hè kia.

    - Mầy ra kia nghỉ ngơi đi để tao! – Thằng TS đưa tôi ra một góc ngồi xuống rồi nó quay lại cái đám kia.

    Tôi bước tới chỗ những người con gái, phía sau vẫn vang lên những cú tát từ những đứa bạn.

    - Hai người có thể đưa Phương về nghỉ ngơi trước đi chỗ này giao cho bọn mình.

    - Ừ vậy mình đưa Phương về trước! – Trinh nói xong đỡ Phương đứng dậy bước đi.

    Phương bước đi vài bước thì quay lưng lại chạy đến chỗ tôi rồi ôm chặt lấy.

    - Hức.. hức cảm ơn T nha, nếu không có T chắc mình đã huhu! – Phương nghẹn ngào.

    - Thôi được rồi không sao đâu, ổn rồi về cùng họ rồi ngủ một giấc cho thoải mái đi nhé! – Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của Phương.

    Hai người con gái ấy bước tới đỡ lấy rồi bước ra xe do nàng đã gọi cho bác Minh. Chiếc xe lao đi vào trong màn đêm đầy u tối kia, tôi quay lại chỗ đám bạn.

    - Sao rồi nó có nói không!

    - Không mầy một câu cũng chả nói, mẹ điên thế không biết! – Thằng TS cũng đã mất bình tĩnh.

    Tôi nhìn xuống năm thằng đó bây giờ đã như cọng bún thiu chả còn tý sức lực nào mà chống đỡ đám bạn.

    - Được rồi đưa bọn nó tới chỗ công an giao nộp đi, đưa cả số Phương và địa chỉ cho công an để xác minh luôn!

    Nhìn đám bạn đã lôi từng tên một đưa lên Phường, tôi đứng ở đó đưa ánh mắt nhìn xung quanh chỉ mong muốn xem có chủ nhân của cái đám đó đang quan sát không. Chỉ biết có một bóng đen của chiếc xe ô tô chạy vụt qua, Màn đêm đã phả những hơi sương lạnh buốt lên tấm thân tôi, làm những vết xước, vết bầm, vết máu cứ thế đau nhói. Nhưng tôi lúc đó đã khác, chẳng còn biết cơn đau là gì, chẳng còn sợ hãi bất kỳ điều gì, bởi vì tôi biết những chuyện như thế này sẽ xảy ra trong tương lai tiếp theo.

    Bên trong chiếc ô tô, một nụ cười trên môi.

    - Dám quyến rũ anh ấy hả, lần này may mà mầy thoát đấy, sau còn thấy quyến rũ anh ấy nữa thì không xong đâu. Còn anh ấy bây giờ đã trưởng thành rồi đó, em rất thích, anh yêu ạ hahaha!
     
  7. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 136:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 136:

    Sáng hôm sau, bước đến lớp đám bạn tôi đã nhao nhao kéo vào một góc.

    - Ê mầy cái đám tối qua không biết sáng hôm nay công an thả bọn nó ra ngoài rồi! – Thằng TS nói.

    - Tao biết rồi! – Tôi ậm ừ như đã biết trước sự việc.

    - Thế giờ rồi sao, lỡ bọn nó lại tìm tới lần nữa thì phiền phức cực luôn! – Thằng Mạnh đã bắt đầu lo lắng.

    - Tụi bây vào học đi đã, có gì tao nói cho!

    Cả đám ậm ừ rồi bước vào lớp, tôi lững thững bước đến chỗ ngồi nhìn lên vị trí của Phương. Hôm nay Phương đã xin nghỉ vì ốm, tôi biết Phương nghỉ học hôm nay vì lý do gì.

    - Phương thế nào rồi em!

    - Hihi anh đừng lo có em với Trinh rồi nên không sao đâu, để bạn ấy nghỉ ngơi một hai hôm đi! – Nàng nở nụ cười trấn an tôi.

    Còn tôi bây giờ đã là một con người khác không còn nhút nhát như trước kia nữa. Tôi nhìn lên chỗ thằng Hưng đang mê mẫn ngắm nhìn Liên bên cạnh, còn người con gái ấy vẫn thản nhiên như chẳng hề có thằng Hưng bên cạnh. Tôi nắm hai tay lại thành nắm đấm nhớ lại cảnh đêm qua nhất định phải trả lại mốt thù ấy.

    Đến giờ ra chơi, tôi đi ra bên ngoài xuống chỗ thằng Thành vẫn đang đứng ở phía sau khu đa năng hút thuốc.

    - Ê mầy cho tao điếu! – Tôi lạnh băng nói với nó.

    - Ơ nay có hứng hút hả mầy! – Thằng Thành ngạc nhiên.

    Tôi nhận lấy một điếu từ tay nó nhẹ nhàng phà những làn khói nghi ngút bay vào không trung.

    - Mấy hôm nay mầy quan sát bọn nó có nghe ngóng được gì không.

    - Không mấy hôm nay bọn nó đi với nhau chẳng nói câu nào hết!

    - Ừ mà mầy có quen biết nhiều không.

    - Có mà chi vậy, có vụ mới hả.

    - Ừ mầy nói bọn nó theo dõi từng thằng của cái đám thằng Hưng đi, đợi bọn nó tách nhau ra thì tóm lấy rồi alo cho tao.

    Thằng Thành gật đầu đồng ý, tôi dập tắt điếu thuốc rồi vức xuống một cái rãnh dưới chân. Bước lại vào bên trong thì cũng là lúc tiếng trống vang lên, tôi đi qua chỗ của thằng Hưng cũng không quên nở nụ cười đầy nham hiểm như mấy thằng nhân vật phản diện trong các bộ phim. Đến tối tôi lại chuẩn bị đồ đạc để bắt đầu công việc làm thêm, đến nơi làm việc đã thấy Liên đã có mặt tại vị trí cũ ấy.

    - Ủa sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây vậy! – Tôi bước tới ngồi xuống hỏi.

    - Hihi em tới chơi thôi mà không được sao.

    - À ừ thôi uống gì anh đi lấy.

    - Như cũ thôi, cho em ly cà phê sữa đi.

    Tôi gật đầu rồi quay trở vào bên trong làm công việc như bao ngày. Hôm nay khách cũng không đông mấy, tôi được cô chủ cho nghỉ sớm, quay ra bên ngoài sau khi đã thay đồ xong, nhìn vào bàn Liên vẫn ngồi đó, tôi quay sang bước tới.

    - Ủa chưa về hả! - Tôi ngạc nhiên hỏi.

    - Ừ đi chơi với em chút, hôm qua em có chút chuyện buồn!

    Tôi đồng ý rồi cùng Liên bước vào bên trong xe, xe chở chúng tôi vào công viên DH, cả hai bước xuống rồi đi vào mấy cái chòi mà trước kia đã từng tổ chức sinh nhật cho Phương ở đây. Cả hai ngồi xuống thì nhân viên đã chạy ra và đưa menu cho tôi.

    - Dạ anh cho em một dĩa heo quay bánh hỏi, mực nướng sa tế, rau muống xào tỏi, hai chén súp hải sản và sáu lon bia nhé!

    Nhân viên ghi lấy mấy món ấy rồi bước vào bên trong, tôi quay sang Liên vẫn đang cười nhẹ nhàng nhìn tôi.

    - Hôm nay có vụ gì mà dẫn anh vào bên trong này thế.

    - Hihi chỉ là lâu lâu muốn đi làm một bữa với anh thôi, lâu rồi mà.

    - Ừ mà chuyện bên nhà của em sao rồi.

    - Không có gì đâu, mà đừng nhắc đến mấy việc ấy nữa, hôm nay hai đứa mình làm một bữa mà đừng nghĩ chuyện gì hết.

    Tôi cũng chẳng muốn cái khung cảnh đang yên tĩnh như thế này chỉ vì mấy việc ấy mà mất vui, thế là tôi gật đầu rồi đưa ánh mắt nhìn vào không gian đêm tối trên mặt hồ đầy tĩnh lặng. Đợi một lúc sau thì các món ăn đều đã đầy đủ trên bàn, tôi khui một lon bia rồi cụng một ly với người con gái ấy.

    - À anh có một chuyện đã lâu không biết anh có thể hỏi không.

    - Ừ anh hỏi đi! – Liên chống hai tay lên bàn nhìn vào tôi.

    - À ừ hồi đấy thằng Phát bạn anh nó sao rồi em.

    Nhắc đến đấy sắc mặt của Liên liền thay đổi.

    - Phát hả, sau khi kết thúc năm học lớp chín, em chia tay với cậu ta rồi.

    - Tại sao vậy.

    - Chỉ là chia tay thôi, em không muốn trả lời thêm nữa được không.

    Tôi nhìn thấy ánh mắt đang hằn học của Liên nhìn, tôi cũng ậm ừ cho tạm qua chuyện này để hôm nào có cơ hội rồi lại hỏi tiếp. Những khoảng thời gian còn lại chỉ là không khí yên lặng giũa hai người, tôi cũng đã ngà ngà say đứng dậy thanh toán thì đã được nhân viên thông báo là đã có người trả rồi. Tôi cũng biết là ai trả nên thôi, cả hai đứng dậy bước ra xe, Liên đưa tôi trở lại con đường NVX làm tôi ngơ ngác quay sang hỏi.

    - Ủa đường này đâu phải về nhà anh đâu.

    - Hihi ra đi dạo chút cho thoáng nhé anh.

    Cả hai bước xuống xe rồi đi vào bên trong công viên, cái không khí ở đây vẫn như bao ngày, mát mẻ làm cho tinh thần cùng cảm giác bên trong tôi như với đi được phần nào. Tôi nhẹ nhàng cùng bước theo Liên, đưa ánh mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh đã chìm vào giấc ngủ chỉ còn lại ánh đèn đường cùng những tiếng con chó đang sủa ở đâu đó.

    - Anh, sau này em có làm gì có lỗi với anh, anh đừng bao giờ bỏ mặt em nhé.

    - Em làm điều gì sai phải không? – Tôi vẫn đưa đôi chân bước đi.

    - Không, anh hứa với em đi.

    Tôi dừng bước chân lại rồi thở dài quay sang nhìn Liên.

    - Nếu không có gì quá đáng thì anh sẽ hứa, anh chỉ có thể hứa như vậy thôi, vì em anh vẫn chưa thực sự hiểu hết! – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cảu Liên.

    - Như vậy là được rồi anh ạ, anh có thể cho em được ôm anh một chút được không, hôm nay anh họ lại đến nhà em quậy phá nữa, em mệt mỏi lắm! – Liên đưa anh mắt u buồn nhìn vào tôi.

    Tôi thấy Liên thật đáng thương, người nhà cứ liên tục tới quấy phá, một cô bé mới có mười sáu tuổi đã phải trải qua cái cuộc đời bị người thân bỏ rơi. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Liên vào trong lồng ngực chỉ muốn làm vơi đi nỗi buồn của người con gái ấy. Cơn gió bắt đầu thổi những hơi lạnh mang đầy hơi nước phả vào, tôi cảm thấy vòng tay của Liên đã siết chặt lấy. Trong phút giây ấy, tôi chợt nhìn thấy nàng đang đứng sau lưng của Liên cách một đoạn, tôi lập tức đưa tay đẩy Liên ra nhưng không được nó đã bị khóa chặt, chưa định thần được chuyện gì xảy ra thì Liên đã chồm lên trao cho tôi một nụ hôn, nụ hôn ấy đắng lắm bởi vì lúc này nàng đã quay lưng bỏ đi một cách lạnh lùng, tôi bàng hoàng, nỗi sợ, sự lo lắng bên trong đã chiếm lấy toàn bộ, tôi cố hết sức đẩy Liên ra.

    - Buông ra! – Tôi hét lên rồi đẩy Liên ra.

    - Anh không được theo cô ta, em thích anh tại sao anh vẫn muốn chuốc lấy đau khổ hả.

    - Cô tránh ra cho tôi! – Liên đã bước sang chắn lối đi của tôi.

    - Không, anh không thể ở bên cô ta được, tại sao chứ!

    - Bởi vì người tôi yêu là cô ấy chứ không phải cô, tránh ra! – Tôi hét lên.

    Tôi cố hết sức đẩy mạnh Liên sang một bên rồi vụt chạy đi để lại người con gái ấy với ánh mắt đầy tức giận.

    - Anh cứ theo cô ta đi rồi anh sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào đâu, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng sáu 2021
  8. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 137:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 137:

    Cơn mưa bắt đầu đổ xuống, cơn mưa của tháng 11 mang theo cái lạnh đến tê buốt, cái lạnh thấm đến bên trong cơ thể, tôi run rẩy nhưng bên trong lúc này đang nóng như lửa đốt. Cái hồi ức, hỉnh ảnh người con gái gục ngả ngay trong đêm lại hiện về, tôi cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh mặc kệ những giọt mưa đang rơi ngày một to hơn. Hình ảnh người con gái đang đi giữa trời mưa bên cạnh chiếc xe đạp, đôi vai ấy khẽ rung lên trong màn mưa dày đặc, tôi lao đến thật nhanh cầm lấy bàn tay đầy lạnh lẽo kéo nàng quay ngược trở lại.

    - Em có thể cho anh giải thích được không, mọi chuyện không phải như vậy đâu thật đấy! – Tôi cố gắng nói thật to với mong muốn nàng sẽ hiểu.

    Nàng không nói gì chỉ quay lại và một cái tát thật mạnh như tâm trạng của nàng lúc này. Tôi không còn cảm thấy đau nữa, kéo mạnh nàng ôm chầm lấy mặc cho những cái đánh vào lồng ngực của tôi.

    - Anh, đồ khốn, đồ đểu hức hức! – Nàng khóc nghẹn đi cùng những cái đánh.

    - Anh xin lỗi, anh chỉ là muốn vỗ về cô ấy cho đỡ buồn chuyện gia đình thôi mà, đừng giận nữa, anh có thể thề, anh không có tình cảm gì với cô ấy cả!

    - Huhu đồ khốn! – Nàng vẫn đấm nhẹ vào lồng ngực tôi rồi đưa tay ôm lấy.

    Cơn mưa vẫn trút xuống một ngày nhiều hơn, tôi cố gắng ôm chặt lấy thân hình mảnh mai đầy yếu ớt kia.

    - Em ơi có thể vào trú mưa được không, anh thấy không nên đứng ở đây đâu.

    Không có âm thanh phản hồi từ nàng, cánh tay tôi bắt đầu nặng hơn bao giờ, cho tới khi hai tay nàng buông lỏng rồi thả toàn bộ cơ thể dựa hết vào tôi. Tôi bàng hoàng ôm chặt cơ thể ấy, la lên.

    - Em, em ơi đừng anh biết tội rồi mở mắt ra đi, làm ơn đi em! – Tiếng tôi gào thét trong cơn mưa.

    Tôi vội cầm lấy điện thoại ra, nhưng cơn mưa đã làm cái màn hình điện thoại bị ướt không thể nào bấm được số gọi cho taxi. Tôi đau đớn, lo lắng đến cùng cực quẹt quẹt mãi cái màn hình.

    - Làm ơn đi mà làm ơn, lên số cho tao lên! – Tôi gào thét bất lực khi không thể nào bấm được.

    Tôi quay lưng lại cõng nàng lên bờ vai rồi chạy đi chỉ hy vọng duy nhất mong được gặp bất kì một cái xe nào đó thôi. Những bước chân vang vọng trong không gian đã được cơn mưa vây lấy, trên lưng tôi bây giờ nàng đã ngất đi, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn. Tôi bất lực vừa chạy vừa cố nhìn lấy tia hy vọng nào không, một chiếc ô tô đằng xa chạy lại tôi mạnh dạng lao hết sức ra trước đầu xe chắn lại. Tiếng thắng xe vang lên giữa không trung rồi từ từ dừng lại.

    - Anh ơi giúp em đến bệnh viện với ạ, làm ơn, em xin anh! – Tôi cúi người liên tục van xin người tài xế ấy.

    - Mầy điên à tránh ra tao đang có việc gấp tránh ra, đêm hôm còn gặp cái gì đâu không đồ xui xẻo.

    - Anh ơi làm ơn đi mà, em xin anh, ngàn vạn lần xin anh! – Tôi bất lực cầu xin người thanh niên ấy.

    Chiếc xe chẳng đoái hoài gì đến tôi, lách sang bên chạy đi hòa vào cơn mưa. Tôi vẫn cố gắng chạy theo cái xe ấy chỉ mong một chút hy vọng có thể đưa người con gái trên lưng tôi mau chóng đến bệnh viện.

    - Anh ơi, làm ơn đừng đi mà, em xin anh aaaaaaaa! – Tôi đau đớn hét lên.

    Chiếc xe hòa vào cơn mưa mất hút, tôi đau đơn gào thét trong cơn mưa, cố lết từng bước thật nhanh vào con đường phía trước chỉ mong cho dù không có xe thì vẫn có thể đưa nàng đến bệnh viện mặc dù nơi ấy cách rất xa. Đang vô vọng với con đường chẳng còn lấy một bóng dáng xe cộ nào nữa thì ánh sáng mà tôi mong muốn nhất, ước ao nhất đã chiếu rợi đằng sau lưng. Tôi quay lại ánh sáng hy vọng duy nhất, tôi chạy lại với những lời cầu xin được giúp đỡ.

    - Anh gì ơi làm ơn, cho em tới bệnh viện với ạ làm ơn, em thật lòng xin anh đấy, cứu lấy người con gái này đi.

    Như nghe được lời cầu xin của tôi, người lái xe bước xuống vội vàng chạy đến giúp tôi đưa người con gái ấy vào bên trong, tôi cảm ơn rất nhiều rất nhiều. Chiếc xe lăn bánh tới bệnh viện tỉnh, tôi bây giờ liền móc điện thoại ra nhưng màn hình đã ướt mèm.

    - Này cháu cầm lấy cái khăn này đi! – Bác tài xế đưa cho tôi.

    - Dạ cháu ngàn lần cảm ơn bác nhiều ạ.

    Tôi vội vàng cầm lấy lau cái màn hình đi rồi bấm số cô Vân.

    - Alo! – Tiếng nói từ đầu dây bên kia vang lên.

    - Cô Vân ơi tới bệnh viện ngay đi ạ Mi, Mi lại ngất đi rồi, cô tới mau đi ạ! – Tôi nói hối hả vào bên trong điện thoại.

    Chẳng cần đợi tôi cúp thì đầu dây bên kia đang vang lên những tiếng chuống tít tít. Tôi tắt máy rồi lấy khăn lau đi những giọt nước còn đang chảy dài trên gương mặt ấy. Càng nhìn gương mặt xanh xao lòng tôi lại đau nhói, con tim tôi quặn thắt.

    - Sao lúc nào mầy cũng làm người con gái ấy phải đau khổ vậy thằng khốn nạn! – Tôi trách thầm trong lòng.

    Chiếc xe chạy thẳng vào bên trong bệnh viện, tiếng còi xe như phá tan bầu không khí đã về khuya. Nàng được các y tá và bác sỹ cấp tốc đưa thẳng vào bên trong phòng cấp cứu. Tôi quay lại cảm ơn bác tài xế ấy, định đưa tiền cho bác thì bác ấy nhất mực không chịu nhận lấy, tôi đưa tiền bởi vì bác ấy là tài xế taxi đầy tốt bụng. Tôi cảm ơn bác ấy rồi chạy theo đám người đang đưa nàng vào phòng cấp cứu. Tôi lo lắng đi qua đi lại hết ngồi rồi đứng, mọi thứ trong tôi lúc này là cái ánh sáng từ cửa phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng kia. Tôi bất lực ôm lấy đầu than trách, đôi khi để xả cái nỗi đau đớn từ bên trong mà đấm nhiều lần vào vách tường đến tóe máu, cảm giác ấy khó chịu biết chừng nào, người tôi yêu đang cấp cứu trong căn phòng kia.

    Một lúc sau cô Vân cùng người anh của nàng vội vàng chạy vào bên trong.

    - Sao rồi cháu, Mi nó sao rồi! – bác Vân vội vàng cấm lấy tay tôi hỏi.

    - Đã vào hơn ba mươi phút rồi! – Tôi thẫn thờ nhìn lên ánh sáng đèn nơi phòng cấp cứu.

    Sau câu nói, cổ áo tôi bị anh ấy túm lấy rồi đấm cho tôi một cú rất đau, nhưng tâm trạng bây giờ chẳng đau, không cảm giác gì nữa, khóe môi đã rỷ ra hàng máu.

    - Tao giao em gái cho mầy, mà bây giờ tại sao lại để nó vào đây hả, thằng khốn, tao đánh chết mầy! – Anh ấy tức giận lao tới.

    Những cú đấm liên tục vào người con trai là tôi, tôi biết tôi đã sai, đã làm nàng phải rơi vào hoàn cảnh như thế này, tôi đáng bị đánh lắm.

    - Đánh nữa đi, mạnh vào, tất cả lỗi của em, đánh em thật mạnh vào, làm ơn đi anh! – Tôi chỉ mong những cú đấm ấy giúp tôi có thể vơi bớt nỗi đau trong con tim.

    Anh ấy đã dừng lại và buông tôi ra rồi bước lại ngồi xuống ghế.

    - T anh có chút chuyện muốn nói! – Anh ấy thở dài rồi gọi tôi.

    Tôi biết anh ấy rất thương nàng, tôi cũng thế tôi đã rất yêu nàng như mạng sống của chính mình vậy. Mọi thứ là do tôi, tôi phải tự sửa lại lỗi lầm do chính tôi mang đến.

    Ở một nơi khác.

    - Chặn cái xe màu trắng kia lại lôi thằng đó xuống đánh cho tao đánh cho đến khi nó nhập viện cấp cứu luôn cho tao.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2021
  9. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 138:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 138:

    Tôi lầm lũi từng bước đến cái ghế rồi ngồi xuống, cả thân thể tôi mệt nhoài, nhưng bên trong nó cứ như cả một tảng đá, có khi là cả một ngọn núi đang đè lấy.

    - T này anh biết em với Mi có chút chuyện gì đó hiểu lầm, nhưng em tin Mi chứ.

    - Dạ em tin cô ấy! – Tôi thở dài nhìn vào cái đèn của phòng cấp cứu vẫn chưa tắt.

    - Em nhìn Mi nó vậy thôi, nhưng nó là người con gái kiên cường, những sự việc xảy ra nó đều nhìn thấy rõ ràng, em đừng vì chút nóng vội mà nghĩ sai về em gái anh, em hiểu chứ.

    - Dạ em sai rồi anh ạ, em thực sự sai rồi anh! – Tôi ôm lấy gương mặt khóc cho bản thân mình.

    - Em này cuộc đời ngắn ngủi, con người biết trước cái chết đến với mình, em sẽ nghĩ sao.

    - Cái này.. em! – Tôi không biết trả lời câu hỏi của anh ấy.

    - Đó chính là tận hưởng niềm vui, kiếm lấy cho mình những khoảnh khắc đẹp nhất đời người, hoàn thành ước nguyện của bản thân mình, chỉ như vậy thôi con người có thể buông tay đi sang thế giới bên kia rồi.

    Anh ấy nhìn vào khoảng không, ánh mắt xa xăm đầy u buồn, đau đớn, những giọt lệ rơi trên gương mặt, tôi biết một khi người con trai đã khóc nó là một nỗi đau đớn vượt qua cả sự kìm nén bên trong lòng.

    - Em trai à, hãy đối xử với nó tốt hơn nhé! – Anh ấy đưa ánh mắt nhìn vào tôi.

    - Dạ vâng em sẽ làm tất cả!

    Ánh đèn từ phòng cấp cứu tắt đi, âm thành từ cánh cửa bật mở như xóa tan đi không gian đầy nặng nề đã bao trùm lấy những con người đang ngồi nơi đây, tôi đứng dậy chạy ngay tới nắm lấy cánh tay của bác sĩ.

    - Chú ơi, cho cháu hỏi người bên trong sao rồi! – Tôi hỏi thật nhanh nhất có thể.

    Ánh mắt của bác sĩ khẽ nhíu mày rồi nhìn xung quanh một lượt.

    - Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân.

    - Là em thưa bác sĩ! –Anh ấy tiến lên phía trước.

    - Mời cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói riêng.

    - Dạ bác sĩ cho cháu biết cô ấy sao rồi! – Tôi vẫn níu lấy tay bác sĩ.

    - Đã không sao rồi, do sức khỏe yếu nên nhiễm lạnh cậu cứ yên tâm.

    Nói xong bác sĩ ấy đi thật nhanh cùng với anh ấy, tôi đứng tại chỗ thở dài, cái cảm giác đè nặng như đã tan biến đi hết. Cánh cửa lại mở toang lần nữa, nàng nằm trên giường đôi mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt vẫn tái nhợt, tôi vội vàng lao tới bên cạnh và bước đi thật nhanh cùng với các y tá đang đưa nàng tới phòng hồi sức. Đằng sau, một người khẽ lấy điện thoại ra.

    - Alo cô ấy không sao, tiểu thư yên tâm!

    Tiếng cúp máy vang lên trong không gian yên tĩnh của màn đêm nơi bệnh viện, người ấy lắc đầu rồi bước chân rời khỏi bệnh viện.

    Trong không gian đầy mùi thuốc sát trùng, đây là lần thứ ba tôi lại có mặt ở nơi này, nhưng không phải tôi nằm trên đó mà lại là nàng, người con gái tôi rất yêu. Nhìn gương mặt xanh xao, đôi môi nhợt nhạt đi, tôi đã hiểu được cái cảm giác của một người phải chờ đợi, phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương đang nằm bất động. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh buốt ấy ôm vào bên trong lồng ngực, nơi con tim đang đau nhói từng cơn quặn thắc.

    - Anh xin lỗi em, anh là thằng khốn nạn, anh đã không nghe lời em với Trinh, anh sẽ không qua lại với cô ta nữa, em có thể tỉnh lại không, cho anh cơ hội làm lại từ đầu được không em.

    Nước mắt tôi lại rơi, đã lâu nước mắt ấy đã không hiện diện trên gương mặt của tôi bấy lâu nay.

    - A.. nh.. anh à.. anh không có lỗi gì đâu! – Âm thanh từ người con gái ấy như xé toang con tim tôi.

    - Em, em tỉnh rồi à, lỗi của anh là lỗi của anh em à, em không sao là anh vui lắm rồi, rất vui là đằng khác! – Tôi nắm chặt lấy bàn tay ấy.

    - Hihi anh đừng buồn nữa, thật ra sức khỏe em không tốt lại dầm mưa nên như vậy thôi, anh không được tự trách bản thân mình nữa.

    - Ừ em nói gì anh đều nghe, anh không trách nữa, em có mệt lắm không, có muốn uống nước không! – Tôi cố nở nụ cười với nàng.

    - Hihi có anh bên cạnh là em vui rồi, em buồn ngủ cho em ngủ chút nha.

    - Ừ ngủ đi, có anh bên cạnh em rồi yên tâm ngủ ngoan nhé.

    Nàng khẽ nở nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ thật ngon lành, tôi cũng vậy cầm lấy bàn tay ấy rồi chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt nhoài.

    Trong văn phòng bác sĩ.

    - Cậu là người nhà con bé, cậu phải biết sức khỏe đã không còn tốt nữa, nói đúng hơn là càng ngày càng kém đi, tại sao lại để nó nhiễm lạnh vậy hả có biết nó rất ảnh hưởng lắm không! – Bác ấy hậm hực ngồi xuống.

    - Dạ cháu xin lỗi lần sau sẽ không có như vậy nữa đâu ạ.

    - Đừng nói những câu ấy nữa tôi nghe nhiều lần lắm rồi, con bé là bệnh nhân của tôi, sức khỏe của nó càng xấu thì đạo đức của tôi lại không cho phép, cậu hiểu không.

    - Dạ cháu biết ạ, cảm ơn bác sĩ.

    - Được rồi, tôi vào vấn đề chính, cậu thanh niên hồi nãy là gì với con bé.

    - Dạ là bạn trai của em gái cháu ạ.

    - Tôi không biết có phải từ cậu ta hay không, nhưng con bé có lẻ nhờ đó mà sức khỏe đang có xu hướng chống chọi được, nếu như trước đây thì bây giờ con bé đã không có cơ hội đi học như bây giờ nữa, nhưng cũng chính vì đó mà hiện tại thời gian của con bé lại mất đi thêm một năm nữa rồi.

    Không gian bên trong căn phòng ấy nặng nề, chỉ còn lại những tiếng thở dài, người con trai ấy đau đớn, ánh mắt đã đỏ hoe đi.

    - Dạ cảm ơn bác sĩ đã cho cháu biết, mong bác giữ chuyện này đừng cho cậu ấy biết, cậu ta vẫn chưa đủ tinh thần để đón nhận.

    Bên ngoài âm thanh của những cơn mưa vẫn xối xả trút lên thành phố, cơn bão mang theo cơn mưa không dứt, bên trong căn phòng ấy, tôi mở mắt sau giấc ngủ bị ngắt do tiếng sấm vang lên bên ngoài cùng giấc mơ đầy ác mộng lại hiện về. Tôi vội vàng nhìn vào người con gái ấy, nàng vẫn ngủ say với giấc ngủ, gương mặt ấy đã không còn tái nhợt nữa. Tôi thở dài rồi đứng dậy bước đến bên cửa sổ đưa ánh mắt nhìn vào màn đêm đang trắng xóa bởi cơn mưa tầm tã, cơn mưa như muốn cuốn đi hết tất cả mọi thứ của thành phố, tiếng gió lùa qua khung của sổ phát lên những âm thanh đầy rùng rợn. Tôi thở dài rồi kéo tấm rèm che đi ánh sáng từ bên ngoài rồi bước đến đầu giường ngồi xuống, từ từ đưa tay kéo đầu nàng vào bên trong lồng ngực.

    - Em à có phải sóng gió sắp đến không, em cứ yên tâm ngủ ngon hãy để người con trai là anh đây che chở cho em nhé. Ngủ ngon.

    Tôi mỉm cười nhìn nàng rúc đầu vào bên trong lòng, tôi cảm thấy thật vui thật hạnh phúc biết bao, chỉ cần em luôn bên cạnh tôi sẽ làm tất cả, chỉ có điều may mắn đã không đến với tôi, nó như một màn mây màu đen trên bầu trời đêm, sẽ chẳng ai biết nó đến khi nào.
     
  10. Kirigaya T Vì em anh nguyện gánh tất cả

    Bài viết:
    171
    Chương 139:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chap 139:

    Sáng hôm sau, cơn mưa vẫn còn xối xả bên ngoài, âm thanh náo nhiệt từ bệnh viện cũng bắt đầu vang lên từ những người thân đi thăm, tôi mở mắt ngắm nhìn xung quanh nàng vẫn ngủ như một con mèo đáng yêu cứ rúc vào bên trong lồng ngực. Khẽ đỡ nàng tựa đầu vào cái gối êm ái tôi đứng dậy bước ra bên ngoài, đang ngáp ngắn ngáp dài vươn tay các kiểu thì tôi ngạc nhiên khi thấy Trinh đang ngồi trên hàng ghế bên ngoài, ánh mắt nhìn vào màn mưa, tôi tiến lại rồi ngồi xuống.

    - Đến từ khi nào vậy! – Tôi khẽ nở nụ cười trên môi nhìn người con gái ấy.

    - Hihi được một lúc rồi, tại thấy hai người còn đang ngủ say sưa nên mình ngồi ngoài đây đợi! – Trinh niềm nở nói.

    - Ừ cảm ơn Trinh nha! – Tôi đưa ánh mắt nhìn vào màn mưa.

    - Sao lại cảm ơn mình! – Trinh ngạc nhiên nhìn vào tôi.

    - Hì cảm ơn vì Trinh vẫn luôn bên cạnh mình.

    Chỉ như vậy thôi, người con gái ấy khẽ mỉm cười trên môi, ánh mắt vui vẻ rồi đứng dậy.

    - Thôi mình vào bên trong nhé!

    - Ừ vào đi em ấy vẫn còn đang ngủ, mình đi ra mua ít vật dụng vệ sinh cá nhân xíu.

    - Ừ, mà mình nói với hai bác biết T ở trong này rồi.

    - Cảm ơn mà sao Trinh biết mình ở trong này.

    - Anh của Mi tối qua gọi điện nói cho mình biết, thôi mình vào đây.

    Đến giờ tôi mới để ý không biết anh ấy đã đi đâu mà cả đêm qua không ghé sang thăm người em gái ấy. Tôi lắc đầu rồi bước xuống bên dưới. Ngoài trời mưa vẫn rất to cùng những cơn gió giật mạnh làm không khí trở nên lạnh lẽo hơn, tôi len lỏi đi qua những con người đang hối hả trú mưa và những người đến thăm bệnh nhân. Bước tới khu căn tin tôi mua hai cái bàn chải đánh răng, nhìn cả hai cái bàn chải giống nhau như một đôi tôi lại nở nụ cười mê man chìm đắm vào khung cảnh hai đứa đứng bên nhau cùng làm vscn vào mỗi buổi sáng. Tôi tiếp tục mua thêm một số thứ cần dùng khác nữa, cái bụng tôi bắt đầu biểu tình, cơn thèm bánh mì lại hiện lên, tôi ngó quanh các kiểu thì cũng thấy một sạp vẫn còn đang mở bên trong bệnh viện.

    - Cô ơi cho cháu một ổ nhé!

    Trong lúc đứng đợi, tôi suýt soa các kiểu bởi lâu lâu lại có cơn gió lùa mang theo những giọt nước bắn vào. Nhìn mấy cô bán hàng ở đây chịu đựng được thì tôi cũng nể thật. Đợi một lúc thì cuối cùng cũng đã có cái loại bánh mà tôi đam mê nhất. Bước vội vào bên trong thì tiếng còi từ xe cấp cứu vang khắp nơi trong khu vực bệnh viện. Tôi tò mò bước đến nhìn vào cánh cửa đằng sau xe. Tôi chợt giật mình khi thấy người đó từ bên trong được đưa ra. Đó chính là thanh niên đêm qua đã không chịu chở tôi đến bệnh viện, bây giờ toàn thân người đó toàn máu me, tay chân dập nát hết, thấy mà khiếp. Tôi kinh hồn lui lại rồi bước đi theo hướng lên lầu thì nghe mấy cô y ta nói.

    - Anh ta chả biết đêm hôm đi đâu lại lái xe ra ngoại ô để rồi té thẳng xuống vực thế, may mà còn sống, nhưng chắc cũng tàn phế hết rồi.

    Tôi nghe xong mà hãi hùng cứ nghĩ chắc do ăn ở, mà thôi đi lên gặp người yêu cái đã. Hí hửng chạy đến phòng thì ai đó giống Liên nhưng lại đeo khẩu trang đang nhìn vào bên trong phòng rồi chạy biến mất vào cuối hành lang đối diện. Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng ấy rồi lững thững bước vào bên trong. Nàng đang ngồi tựa lưng vào thành giường nói chuyện vui vẻ với Trinh và Phương.

    - Chào mọi người, mà Phương đến khi nào thế! – Tôi bước tới cạnh giường.

    - À mình mới tới thôi, sáng nay Trinh rủ mình đi thăm Mi nhưng có chút việc nên đi sau.

    - Vậy mọi người ngồi chơi đi nha, mình đi làm vscn xíu, cái mồm nó bốc mùi rồi nè!

    - Xùy lẹ đi con trai toàn ở dơ! – Trinh cười khúc khích trêu tôi.

    - Hề hề tại đói quá nên đi mua cái bánh mì gặm tạm ấy nên mới hơi lâu chút thông cảm nhé mấy cô nương!

    Chém gió xong tôi liến thoáng chạy vào phòng làm vscn cho khỏi bốc mùi, cũng may ở đây là phòng vip do anh của nàng đã đặt, rồi còn có Trinh mang đồ tới. Tắm táp xong xuôi tôi bước ra bên ngoài thì Trinh đã cầm ly nước đặt lên bàn, cùng với đó là mấy viên thuốc.

    - T ơi ăn sáng đi rồi uống thuốc hôm qua dầm mưa cả đêm rồi, uống đi mình đi chuẩn bị ít cháo cho Mi cái nhé!

    Tôi khẽ mỉm cười hạnh phúc nhìn bóng dáng ân cần đầy chu đáo của Trinh. Người con gái ấy rất tốt, hoàn hảo, chăm lo từng chút một cho tôi, nay còn có thêm nàng. Tôi cảm thấy áy náy biết bao nhiêu, biết người con gái đó cũng thích tôi, nhưng tôi không thể trao cho người con gái thứ tình yêu toàn vẹn được mà chỉ dừng lại ở hai chữ bạn bè mà thôi. Bước đến bàn tôi mỉm cười rồi uống hết thuốc vào bụng trước rồi mới chén cái "cùi chỏ" thơm phức kia. Đang đánh chén phê cần với cái ổ bánh mì tuyệt vời thì chuông điện thoại vang lên.

    - Alo ai đấy! – Tôi vẫn còn ngậm cái miếng bánh mì mà không nhìn vào điện thoại.

    - Là tao nè, thằng Thành, bọn tao bắt được một đứa của thằng Hưng này, mầy tới chỗ này ngay đi có tin này đảm bảo mầy sẽ hứng thú đấy, tao nhắn địa chỉ cho mầy rồi, hơi xa chút nhưng tránh được cái đám bọn nó đang lùng sục tìm khắp nơi.

    - Ok tao tới ngay, bọn mầy cẩn thận nha!

    Tôi cúp máy rồi đặt luôn một nữa miếng bánh mì xuống bàn rồi lao vút ra bên ngoài. Đây là cơ hội tốt để khai thác thông tin từ bọn đàn em của nó để hiểu thêm về thằng Hưng như thế mới có kế hoạch để có thể tống khứ nó ra khỏi cái trường này. Tôi lập tức bắt chiếc taxi còn đang đậu bên đường rồi lao vút đi theo địa chỉ mà thằng Thành đã nhắn tin. Xe đưa tôi lao thẳng ra con đương quốc lộ 14 hướng thẳng tới HR rồi rẽ vào một con đường hoang vắng chỉ toàn cây cỏ và một khoảng đất trống trải dài bất tận. Đến nơi đã có mấy thằng bạn của thằng Thành đứng đợi, tôi bước xuống rồi ngồi lên chiếc xe máy chạy tiếp vào một con đường đầy sình lầy sau cơn mưa. Ngôi nhà bỏ hoang dần hiện ra bên ngoài đã có thằng Thành đứng đợi ở đó cùng mấy thằng bạn của nó.

    - Nó đâu đưa tao vào gặp!

    Thằng Thành dẫn tôi đi qua đám bạn của nó, nhìn thằng nào thằng nấy cũng đô con lực lưỡng vãi cả ra. Bước vào bên trong thì thấy có người đang ngồi dưới mặt đất, đầu đã được trùm tấm vải đen lên trên. Tôi bước tới lạnh lùng tóm lấy cổ áo nó kéo lại.

    - Xin chào, bây giờ tao có mấy câu hỏi nếu trả lời được thì mầy sẽ được thả, còn không thì tao không biết chuyện gì sẽ sảy ra nữa đâu! – Tôi nói với giọng từ từ nhưng cũng đủ uy lực để răn đe nó.

    - Được được có gì mầy hỏi đi, đừng đánh tao.

    - Bây giờ câu thứ nhất, thằng Hưng tại sao lại chuyển trường theo Liên?

    - Dạ là vì nó rất thích Liên, nhưng do có một thằng nào đó bên trường LL xen vào nên nó rất cay cú, với lại tính nó rất mê gái, một lần nó thấy mấy đứa con gái bên cạnh thằng đó nên rất thích, thế là đợt Liên chuyển trường nó cũng chuyển theo.

    - Câu thứ hai, nó có cử người đi đánh thằng đó không?

    - Chỉ có một lần thôi, chỗ đường gần NVX ấy còn lại đều không có.

    - Nói láo, nói lại có hay không.

    - Dạ tao nói thật đó, không tin tao có thể thề, nó chỉ một lần duy nhất thôi còn lại không hề có.

    Tôi trợn mắt ngạc nhiên hết sức, những lần mà tôi có người theo dõi rồi còn cái bọn định đụng chạm tới Phương vậy đó là ai. Những câu hỏi mà không có đáp án lại vây lấy, chẳng lẻ những gì xảy ra hôm trước đều không phải do thằng Hưng làm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...