Chương 20: Không ngừng nhỏ chất lỏng đỏ tươi (3)

[BOOK]Buổi tối, tại một quán bar xa hoa phóng túng, trên sàn nhảy người người điên cuồng nhảy Disco theo ban nhạc.

Tầng trên cùng, phòng lớn nhất cũng không kém phần náo nhiệt, có sân khấu nhảy riêng, không ít người đang hát nhảy tại đó.

Vốn dĩ chỉ là một buổi tụ hội bình thường, vài giờ trước còn đang ở tầng dưới cùng người khác nhảy nhót, ai ngờ Liên Dung đột ngột dẫn Lục Tẫn đến, mọi người lập tức đổi sang địa điểm tốt hơn.

Không chỉ vì đổi sang chỗ sang trọng hơn, mà Liên Dung còn dặn trước với mọi người: Đừng lại gần Lục Tẫn, không được mời rượu, không được hút thuốc gần, cứ coi cậu như một vị Lạt Ma đang ngồi đó vậy.

Liên thị ở Kinh Thành là đại gia tộc có thế lực, mà Liên Dung là người thừa kế duy nhất của nhà họ Liền một người như cậu ta mà còn cẩn trọng như vậy thì thân phận của Lục Tẫn chắc chắn không đơn giản. Nhưng khổ nỗi.. chẳng ai biết Lục Tẫn có thân thế gì.

Dù mọi người rất tò mò về cậu, nhưng chẳng ai dám lại gần.

Cho nên, phần lớn người trong phòng dù đã uống đến đỏ mặt tía tai, vẫn không dám bén mảng đến khu vực bên trái nơi Lục Tẫn đang ngồi.

Minh Ánh uống khá nhiều, nhảy một lúc ở sàn nhảy rồi trở về, ngã vào lòng Trần Dao An.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn về phía góc phòng, nơi Liên Dung đang ngồi nói chuyện với một người nào đó.

Dưới ánh đèn mờ mịt trong ghế lô, thiếu niên lười biếng ngồi trên ghế dài, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, lộ ra đường cong tuyến cằm trơn mượt, cánh tay tùy ý buông thõng, thần sắc rất bình thản, nhưng không thể nghi ngờ chính là nơi thu hút ánh nhìn nhất ở đây.

Không ít nữ sinh ánh mắt dừng mãi ở góc đó, muốn tới gần, nhưng lại e ngại khí chất lãnh đạm của cậu mà không dám lại gần.

"Thật đẹp trai." Đôi mắt Minh Ánh không rời nổi.

Trần Dao An cũng đã bị rượu làm cho choáng váng, cũng ngẩng đầu nhìn theo, cũng không dời nổi ánh mắt: "Nhìn gần, còn đẹp hơn cả nhìn xa, mà không ngờ Liên Dung lại quen biết cậu ta, chuyện này cậu biết không?"

Minh Ánh uống một ngụm rượu, buông tay nói: "Thật ra tớ cũng vừa mới biết, trước đó cậu ấy nói muốn dẫn một người tới, tớ còn tưởng là bạn thân gì đấy, ai ngờ là Lục Tẫn."

Cô ấy rất chú ý đến Lục Tẫn, biết cậu không ở ký túc xá, thậm chí từ đầu năm học đến nay, chưa từng tham gia bất kỳ buổi tụ hội nào.

Lục Tẫn giống như một truyền thuyết cao xa không thể chạm tới trong miệng người khác, chỉ từng lộ mặt trong tiệc chào đón tân sinh viên, còn lại thì chỉ có thể thấy hình trong nhóm.

Tuy rằng cả hai đều là sinh viên khoa tài chính, nhưng cô ấy chưa từng nghĩ đến, Liên Dung lại quen với Lục Tẫn, hơn nữa nhìn qua còn rất thân thiết, không giống như tình cảm mới quen vài ngày, nếu không thì tuyệt đối không thể mời được Lục Tẫn đến đây.

Điều này khiến Minh Ánh nhớ lại trước đó nghe Liên Dung từng nhắc, cậu trước đây hình như cũng từng học ở M quốc, sau này mới về nước vào cấp ba.

Căn cứ vào những tin đồn không quan trọng mà cô từng điều tra, thì Lục Tẫn là chuyển về từ nước ngoài vào năm lớp 12.

Rất có khả năng hai người là bạn học cũ, hoặc ít nhất cũng là bạn quen từ trước.

Nghĩ vậy, Minh Ánh không khỏi động tâm, kéo tay Trần Dao An: "Cậu nói Liên Dung chắc là có cách liên lạc với Lục Tẫn, nếu mình hỏi cậu ấy, có thể xin được không?"

Trần Dao An liếc nhìn cô ấy, khuyên nhủ: "Tớ thấy cậu có thể quen được Liên Dung, quan hệ lại tốt như vậy, cũng nên hài lòng rồi. Còn Lục Tẫn thì đừng mơ nữa."

Lời này không hề khoa trương, Liên thị ở Kinh Thị thế lực một tay che trời, ngay cả anh cô ấy cũng phải nể mặt, mà Liên Dung lại có thể thân thiết với Lục Tẫn đến vậy, thì bối cảnh của Lục Tẫn chắc chắn không đơn giản.

Minh Ánh nghĩ lại cũng thấy đúng, hiện tại còn đang theo đuổi Liên Dung, mà ngay trước mặt cậu ta lại muốn xin cách liên hệ của nam sinh khác, đúng là không hay.

Minh Ánh thở dài: "Ai! Thật sự muốn có thêm một mỹ nam trong danh sách bạn bè."

Trần Dao An cầm trái cây trên bàn nhét vào miệng cô ấy: "Ai mà không muốn chứ. Ăn chút trái cây lạnh cho tỉnh rượu đi. Cái vòng giao du của bọn họ, tụi mình tốt nhất nên tránh xa. Nếu cậu không theo đuổi được Liên Dung, mai mốt tớ giới thiệu anh tớ cho cậu."

Minh Ánh cắn trái cây, vỗ tay cô ấy nói: "Lại mấy lời đó nữa, chẳng phải cậu nói muốn giới thiệu anh cậu cho Dạng Dạng sao?"

Trần Dao An: "Tớ có nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo anh ấy không dám."

"Ý gì?" Minh Ánh không hiểu.

Trần Dao An nhún vai: "Tớ cũng không rõ, chắc là cảm thấy không xứng với Dạng Dạng, nên không dám theo đuổi."

"Ồ." Minh Ánh lần đầu tiên nghe có người nói vậy về anh ruột mình, cúi đầu cầm điện thoại nói: "Tớ không ổn rồi, choáng quá, gọi Dạng Dạng đến đón tụi mình về đi."

Cô ấy bấm mấy lần điện thoại mà không gọi được, cuối cùng là Trần Dao An không chịu nổi nữa, giật lấy máy gọi thay.

Từ Dĩ Dạng cả buổi chiều hôm nay đều ở trong phòng thiết bị, cùng sư huynh và các bạn khác biên tập video, đến lúc trời sẩm tối.

Cô bụng đói meo trở về ký túc xá, phát hiện Minh Ánh và Dao An chưa về, liền tranh thủ kiểm tra lại những video chưa làm xong, sau đó tạo gói gửi bản sao cho các bên liên quan, @ mọi người kiểm tra.

Đợi kiểm tra xong, cô lên hệ thống chính định giờ gửi đi, lúc này đã gần 7 giờ rưỡi.

Vừa định gửi tin cho hai cô kia, thì điện thoại reo.

"Bây giờ xong việc chưa?"

"Vừa xong, tớ đang ở ký túc xá."

Bên kia Trần Dao An thở phào nhẹ nhõm, nói: "Dạng Dạng, hôm nay tớ theo Tiểu Ánh đi dự tiệc giao lưu, vốn định 8 giờ về, nhưng nhìn tình hình này chắc bị ép uống đến say. Tiểu Lộ cũng uống nhiều, cứ bảo là mình say rồi. Cậu có thể đến đón tụi tớ một chút không, tầm sau 8 giờ?"

Từ Dĩ Dạng hỏi: "Các cậu đang ở đâu?"

Trần Dao An gửi định vị qua.

Là ở Thanh Tùng.

Cách khu trường không quá xa, tầm nửa tiếng đi xe.

Từ Dĩ Dạng nhìn đồng hồ, nói: "Được, chắc tớ đến khoảng 8 giờ."

"OK, vừa đẹp."

Cúp máy, Từ Dĩ Dạng khoác áo gió, ra khỏi trường gọi taxi tới Thanh Tùng.

Thanh Tùng là quán bar nổi tiếng gần trường, tụ hội phần lớn đều chọn nơi này, không chỉ vì không gian lớn, mà còn vì vệ sinh và an toàn.

Tới nơi, Từ Dĩ Dạng gọi điện cho Trần Dao An, hỏi vị trí vì không thấy ai.

Lúc này Trần Dao An cũng đã khá say, nói chuyện không rõ ràng, miễn cưỡng nghe được mấy từ, bảo Từ Dĩ Dạng lên tầng 1 ghế lô VIP.

Từ Dĩ Dạng chỉ từng nghe đến Thanh Tùng, chưa từng vào, hỏi bartender rồi mới đi thang máy lên.

Trên lầu khác hoàn toàn với dưới lầu rộng rãi, tinh xảo, từng cm phù điêu trên tường đều lộ ra vẻ xa hoa lộng lẫy.

Từ Dĩ Dạng nhanh chóng tìm được phòng số một, đẩy cửa vào thì thấy bên trong rất đông người, dù thấy cô vào, mọi người vẫn ca hát, nhảy múa như thường.

Không giống như tưởng tượng có ánh đèn nhấp nháy và khói mù mịt, ngoài vẻ ngoài phô trương, thì chẳng khác gì buổi tụ tập bình thường.

Ghế lô rất rộng, khoảng cách giữa các ghế được bố trí khá chỉn chu.

Từ Dĩ Dạng nhanh chóng tìm được hai người đang chơi rất điên cuồng.

Minh Ánh đang chơi xúc xắc uống rượu với người khác, mắt đã đỏ hoe, vừa thấy cô ấy đã ném xúc xắc, hưng phấn kéo cô lại nhìn về phía bên kia.

"Dạng Dạng, cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau mau, mau xem Lục.. Hả? Người đâu rồi?"

Vốn có hai người ngồi ở góc, giờ không biết đi đâu, trên bàn chỉ còn hai ly rượu chưa uống hết.

"Gì cơ?" Từ Dĩ Dạng đi theo cô nhìn, chẳng thấy gì, hỏi: "An An đâu?"

Không thấy người, Minh Ánh lắc đầu: "An An mới nãy không hiểu sao bị anh cô ấy bắt đi rồi, giờ chỉ còn mình tớ không ai trông."

Cô ấy nói rồi nhào vào lòng Từ Dĩ Dạng, đáng thương nói: "Dạng Dạng, tớ muốn đi WC, mà tìm không thấy đường, cậu dẫn tớ đi đi, rồi mình về luôn."

Từ Dĩ Dạng đỡ cô ấy, đi ra ngoài.

Ra khỏi ghế lô, cô sợ Minh Ánh té, vốn định đỡ đi theo, nhưng Minh Ánh nhất quyết không cho, nói mình đi được.

Từ Dĩ Dạng đành ngồi trên sofa ngoài hành lang chờ.

Nơi này ở tầng 3, tuy không náo nhiệt bằng dưới lầu, nhưng cũng rất ồn ào.

Từ Dĩ Dạng vốn không thích nơi ồn ào như vậy, liền lấy tai nghe đeo vào.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến người đi lên từ cầu thang cách đó không xa, ánh mắt đã dừng trên người cô.

Liên Dung phát hiện người bên cạnh mình dừng bước, nhìn theo ánh mắt đối phương.

Thiếu nữ ngồi ở hành lang xa hoa truỵ lạc, váy dài cổ điển nhẹ nhàng buông bên chân, sạch sẽ như một đóa hồng trắng đi lạc vào vườn cấm.

Thấy Từ Dĩ Dạng, Liên Dung quay mặt lại nhìn người bên cạnh, cười như trêu chọc: "Bảo sao, tớ nói sao cậu đột nhiên lại muốn đến, hóa ra là thế này."

Lục Tẫn lười biếng liếc nhìn cậu ta một cái.

Liên Dung nhún vai, nhẹ giọng nói: "Nhìn tớ làm gì, không mau qua đó đón người đi, đừng để lát nữa bị người khác kéo mất."

Vừa nói xong câu nửa đùa nửa thật đó, thì lập tức ứng nghiệm.

Thiếu nữ sạch sẽ ngồi giữa hành lang đầy người, như một con cừu trắng bước nhầm vào vườn hoan lạc, mới vài câu ngắn ngủi đã bị người ta để ý, thậm chí bắt đầu bị lôi kéo.

Liên Dung còn chưa kịp xuýt xoa, dư quang đã thấy người bên cạnh cầm đại một chai rượu vang đỏ, bước chậm rãi vào giữa đám đông.

Nhìn bóng lưng Lục Tẫn, Liên Dung khẽ "hít" một tiếng, trong mắt hiện lên một tia thích thú phấn khích.

Cậu ta và Lục Tẫn lớn lên cùng nhau, quen nhau rất nhiều năm, đại khái hôm nay sẽ có trò hay.

Từ Dĩ Dạng đang ngồi đợi Minh Ánh, mãi không thấy ra, liền đứng dậy tính vào trong tìm, ai ngờ vừa đứng lên đã bị ai đó kéo tay.

"Từ Dĩ Dạng!"

Từ Dĩ Dạng quay lại, thấy một nam sinh xa lạ rõ ràng đã uống rất nhiều.

"Cậu là?"

Nam sinh mắt lấp lánh nhìn cô, lưỡi líu lại, khó khăn gọi tên cô: "Dạng học tỷ! Sao chị cũng ở đây, em còn tưởng là nằm mơ, chị tới tìm em hả?"

Giọng cậu ta đầy phấn khích, như thể rất thân thiết, nhưng thật ra Từ Dĩ Dạng không hề quen biết cậu.

"Xin lỗi, tôi đến tìm bạn." Từ Dĩ Dạng lễ phép nói.

Cô muốn rút tay lại, nhưng cậu ta càng siết chặt.

Cô nhíu mày, cố giãy mạnh hai lần: "Buông tay."

Nam sinh như không nghe thấy, thậm chí còn trắng trợn ôm vai cô, bất chấp ý nguyện kéo cô vào đám đông.

"Dạng học tỷ, chị từng phỏng vấn em, em còn thêm liên hệ của chị, mỗi ngày đều thả tim và chia sẻ story của chị, tụi mình đã trò chuyện rất lâu rồi, chị bảo bận chưa gặp được, hôm nay đến rồi thì cùng em uống vài ly, em giới thiệu bạn em cho chị."

Cậu ta đã say đến mức không phân biệt rõ ràng, lời nói nghe rất đáng sợ.

Từ Dĩ Dạng mỗi ngày đều rất bận, không có thời gian share gì hết, càng không nói chuyện với cậu ta, căn bản không quen biết.

Nhưng cô thật sự không chống lại nổi sức lực của cậu ta, bị kéo đến mức chịu không nổi, liền dùng túi trong tay đập mạnh vào người cậu: "Buông tay! Tôi căn bản không quen cậu!"

Nam sinh nghe xong ngẩn người, quay đầu thấy thiếu nữ mình giữ, mặc váy trắng áo gió dài tay, xinh đẹp đến nỗi tim cậu ta nhảy dựng.

Từ Dĩ Dạng thật sự rất đẹp, tuy không phải đỉnh cấp mỹ nữ, nhưng lại có vẻ dịu dàng khiến người khó quên.

Cậu ta đã say, giờ lại thấy khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn lờ mờ, càng thấy không chân thực.

Đặc biệt là nghĩ đến việc gần đây đang yêu đương với "Dạng học tỷ", chỉ vì cô nói chưa muốn công khai, nên cậu ta chưa từng kể cho ai.

Nãy uống quá nhiều, vô tình lỡ miệng kể với bạn, bị chê cười nên định ra hút thuốc, tiện nhắn tin cho "Dạng học tỷ" rằng mình đã say.

Không ngờ chưa nhận được tin nhắn lại đã gặp cô ở đây.

Cậu ta nghĩ cô tới tìm mình, nhưng lại bị cô từ chối và nói không quen biết, trong lòng khó chịu nhưng không dám nổi giận.

"Em cũng không bắt chị làm gì, chỉ là muốn dẫn chị gặp bạn em, nói cho họ biết tụi mình thật sự quen nhau, nếu không họ cứ cười nhạo em muốn ăn thịt thiên nga."

Nam sinh vẫn tiếp tục nói năng lung tung, còn định kéo cô vào vòng bạn của mình, hoàn toàn không nghe Từ Dĩ Dạng nói gì, bên tai toàn là tiếng nhạc ồn ào.

Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, thì đầu cậu ta bỗng bị đập mạnh một cái.

Một mảnh đỏ sẫm quét qua đầu, tay đang nắm lấy Từ Dĩ Dạng cũng bị giật ra.

Nam sinh lảo đảo mấy cái, ngồi phệt xuống đất, ôm đầu kêu rên đau đớn.

Có người nghịch sáng đứng trước mặt cậu ta, từ trên cao nhìn xuống đầy khí thế.

"Cậu là.."

Nam sinh giận dữ ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy gương mặt kia của thiếu niên.

Là Lục Tẫn.

Nam sinh không ngờ lại là cậu, đầu óc trống rỗng, cả gương mặt đầy máu dưới ánh đèn lắc lư trong hành lang, như bị người ta đè xuống vạc dầu.

Đừng nói là nam sinh, ngay cả Từ Dĩ Dạng cũng sững sờ, quay đầu ngơ ngác nhìn Lục Tẫn bên cạnh.

Ánh đèn mờ ảo như trăng mộ, rọi lên sống mũi cao của cậu, hàng mi rủ xuống, thần sắc rất lãnh đạm, trong tay cầm đại một chai rượu vỡ, rượu đỏ vẫn nhỏ giọt dọc theo mảnh vỡ.

Không biết là vang đỏ hay là máu bị đập ra, mặt đất toàn là màu đỏ.[/BOOK]
 
Chương 21: Thật sự rất thoải mái?

[HIDE-THANKS][BOOK]Cô theo bản năng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với cậu ta.

Lục Tẫn cụp mắt xuống, ánh nhìn rời khỏi nam sinh bị đánh ngây người kia, dừng lại trên người cô. Biểu cảm bình tĩnh vẫn giống như thường ngày, nhưng lại để lộ ra một vẻ tối tăm khiến cô cảm thấy xa lạ.

Từ Dĩ Dạng há miệng định nói, chuẩn bị gọi điện thoại gọi xe cứu thương, thì sau lưng truyền đến một giọng nói trời sinh dịu dàng.

"Đừng gọi điện."

Từ Dĩ Dạng quay đầu lại theo tiếng, nhìn thấy một gương mặt cực kỳ ôn hòa vô hại.

Là Liên Dung.

"Ừ, đúng vậy, tầng hai của Thanh Tùng." Liên Dung mỉm cười gọi điện, từ trong đám người bước ra, đứng bên cạnh Lục Tẫn.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Từ Dĩ Dạng, nói vào điện thoại: "Nhớ xử lý cho tốt, đừng để lại bất kỳ hình ảnh nào."

Từ Dĩ Dạng cầm điện thoại, cuối cùng không gọi nữa, vì đúng lúc đó Minh Ánh gọi đến.

Cô vẫn còn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra, theo bản năng nhận cuộc gọi khi nó vang lên.

"Là bạn của Minh Ánh phải không? Tớ vừa mới thấy Minh Ánh một mình say khướt nằm trong WC, tưởng là bị lạc, nên đỡ cậu ấy ra, giờ đã ngồi xe trở về trường rồi. Cậu ấy tỉnh lại nói cậu còn ở quán bar, bảo tớ gọi cho cậu."

Có lẽ vừa rồi khi cô bị tên nam sinh kia kéo đi, không chú ý thấy Minh Ánh bị người khác đỡ đi ra ngoài do say.

Nghe thấy Minh Ánh còn đang gọi trong điện thoại nói cô còn ở bar, Từ Dĩ Dạng dịu giọng với bạn nữ trong máy: "Được rồi, mình biết rồi, cảm ơn cậu, làm phiền rồi."

"Không có gì đâu, đều là bạn học mà."

Ngắt máy, Từ Dĩ Dạng lễ phép cúp điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Mọi người xung quanh đã được giải tán, hành lang hỗn loạn vừa nãy cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nam sinh bị đập chai cũng bị người ta đưa đi.

Chỉ còn lại thiếu niên nửa khép mắt, dựa vào cột điêu khắc, tựa như đang đợi cô nói chuyện xong.

Từ Dĩ Dạng do dự một chút, vẫn đi đến hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tụ họp."

"À."

"Đúng rồi, cảm ơn cậu." Từ Dĩ Dạng nhìn vào mắt cậu, tràn đầy chân thành. Nghĩ đến cảnh vừa rồi cậu cầm chai rượu trực tiếp ném vào đầu người kia, sự điềm tĩnh xen lẫn bạo lực trong khoảnh khắc ấy, cô nói tiếp: "May là cậu xuống tay đúng chừng mực, trên đầu người đó toàn là rượu vang đỏ chứ không phải máu."

Lúc ấy nhìn thấy cả người tên đó đỏ lòm, cô còn tưởng Lục Tẫn đã đánh chết người. Dù cô thật sự rất ghét hai người kia đột nhập vào nhà mình, nhưng cũng không mong Lục Tẫn vì chuyện đó mà dính líu đến mạng người, đặc biệt là vì cô.

Lục Tẫn nhìn cô sâu xa một cái, sau đó "ừ" nhẹ một tiếng, tùy ý giơ tay đặt lên lan can bên cạnh.

Từ Dĩ Dạng theo động tác của cậu nhìn qua, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay cậu có một vết cắt đang chảy máu.

Cô đưa tay chạm nhẹ mu bàn tay cậu, lo lắng nói: "Lục Tẫn, tay cậu đang chảy máu kìa."

Cậu như mới phát hiện ra mình bị thương, nâng tay lên, cụp mắt đánh giá vết thương.

Không phải là vết thương quá nghiêm trọng, nhưng vì chưa được xử lý nên máu vẫn đang chảy, theo động tác nâng tay mà dòng máu chảy xuống đầu ngón tay, rồi lại men theo cổ tay chảy ngược về, như những sợi tơ đỏ nhỏ rỉ ra từ da thịt.

Cậu như thể lần đầu tiên nhìn thấy máu, nhìn chằm chằm không chớp mắt, lâu đến mức khiến Từ Dĩ Dạng cảm thấy cậu có vẻ thỏa mãn kỳ lạ.

Thấy cậu mãi không phản ứng, cô lấy giấy trong túi ra, nắm tay cậu, tránh vết thương thật cẩn thận, lau sạch máu trên cổ tay.

Cô cúi đầu, nên không phát hiện thiếu niên đang dùng ánh mắt khi nãy nhìn vết thương để nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nhợt lạnh lùng lại hiện lên một tia thỏa mãn không rõ.

"Hiện giờ tạm thời cầm máu bằng giấy, lát nữa về cậu phải sát trùng và băng bó lại lần nữa, hoặc đến bệnh viện." Cô vừa nói vừa dùng giấy quấn lấy vết thương vẫn còn rỉ máu.

Nói xong, cô phát hiện mãi không nghe thấy tiếng đáp lại, ngẩng đầu thì thấy cậu đang nhìn cô, khóe môi cong cong, ánh mắt mềm lại, cười nhẹ.

Thật sự rất thoải mái?

Từ Dĩ Dạng nhíu mày, nói: "Muộn rồi, bạn tôi đã về trường, tôi cũng phải về thôi."

Nói rồi định buông tay cậu ra, nhưng vừa buông thì tay cô lại bị giữ chặt.

"Chị." Giọng cậu khẽ khàng và trầm thấp.

Từ Dĩ Dạng nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"

Đôi mắt cậu đen láy như không thấy đáy, yên lặng nhìn cô, rồi bình thản nói: "Ký túc xá đóng cửa rồi, mai mới về trường. Chị về giúp tôi băng bó vết thương đi."

Bình thường nếu giờ này về thì đúng là ký túc đã đóng cửa. Nhưng thực ra đa số sinh viên chơi về khuya nên cửa không hẳn đóng hẳn, vẫn có thể vào được.

Cô nhìn tay Lục Tẫn người dường như không cảm thấy đau, còn dùng tay bị thương nắm lấy tay cô trông có vẻ thật sự không cần băng bó lắm.

Nhưng cô vẫn gật đầu: "Hình như sắp đóng cửa thật. Vậy hôm nay chúng ta về thôi."

Thiếu niên nghe vậy liền mỉm cười.

Vì tay Lục Tẫn bị thương nên không lái xe được, tài xế tới đón. Khi về đến biệt thự đã là rạng sáng.

May mà sáng mai Từ Dĩ Dạng không có tiết, chỉ có một buổi học buổi chiều, nếu có trễ thì cũng có thể nhờ người điểm danh giúp.

Cô đi vào là phòng của Lục Tẫn.

Hai người ngồi trên ghế sofa, Từ Dĩ Dạng bảo cậu duỗi tay ra, rồi cúi đầu gỡ lớp giấy bọc vết thương.

Cô đổ rất nhiều thuốc sát trùng.

Gỡ giấy ra thì vết thương lại bắt đầu chảy máu, cô nhìn mà còn thấy đau, nhưng người bên cạnh thì ngay cả nhịp thở cũng không thay đổi, bình tĩnh như không hề thấy đau.

Thật sự không đau sao?

Từ Dĩ Dạng không nhịn được ngẩng đầu.

Thiếu niên ngồi trước mặt, tóc đen, da trắng, mắt cụp xuống, hàng mi dày dài đổ bóng xuống gò má. Ngoài đuôi mắt hơi ửng đỏ, trông thật sự không giống như đang bị thương.

Nhận ra cô đang nhìn mình, cậu ngẩng mắt lên đối diện mấy giây, rồi chậm rãi mím môi dưới, nói nhỏ: "Đau."

Nghe như nói lấy lệ, chẳng có chút thành ý nào, chỉ như một tiếng "ừ" hời hợt.

Từ Dĩ Dạng cũng không rõ cậu có thật sự đau không, lại cúi đầu tiếp tục xử lý.

Vì phải băng bó, nên cô cúi người lại gần, vô thức mà áp sát.

"Đúng rồi.." Từ Dĩ Dạng định nói gì đó, ngẩng đầu, vừa lúc môi gần sát cằm cậu, giọng nói bị nghẹn lại.

Cậu cúi xuống rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở cậu phả vào mặt, lên mắt, lên mũi, thậm chí cả môi..

Căn phòng yên tĩnh, ánh mắt giao nhau đến thất thần.

Đôi mắt cậu mơ hồ, yết hầu khẽ chuyển động, cằm ép xuống một chút, môi hai người gần như sắp chạm vào nhau.

Ngay khoảnh khắc đó, Từ Dĩ Dạng bỗng hoàn hồn, quay mặt đi, cầm lấy băng gạc tiếp tục nói: "Dạo này cố gắng đừng để tay dính nước."

Thiếu chút nữa là chạm rồi.

Cậu chẳng nghe cô nói gì, mi mắt khẽ run, đáy mắt thoáng chút tiếc nuối, rồi đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo người vào lòng.

Từ Dĩ Dạng bất ngờ đổ nhào vào ngực cậu, hai tay chống lên phần xương mu, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu cúi đầu, hơi thở áp sát: "Hôm nay tôi cứu chị, chẳng lẽ không có gì cảm ơn sao?"

Ngón tay cậu mát lạnh vuốt ve cổ tay cô, mang theo cảm giác tê dại khó tả.

Phản ứng của cơ thể cậu cùng với lời nói, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Cô quay mặt đi như thể từ chối, nhưng lại thở dốc thật khẽ, rút tay ra dưới ánh mắt cậu, chạm lên yết hầu của cậu: "Đúng là nên cảm ơn cậu."

Hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt đen sâu, yết hầu dưới ngón tay cô chuyển động như đang mời gọi âm thầm.

Trong căn phòng trống rỗng, dưới đầu ngón tay cô truyền ra hơi thở nóng bỏng như hơi nước mông lung trong phòng tắm, bám trên mặt, khiến người ướt át như sắp tràn ngập hơi men ám muội.

Từ Dĩ Dạng dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, nâng cằm cậu lên.

Cậu cũng theo đó hơi ngẩng đầu, để lộ toàn bộ chiếc cổ trắng nõn, đôi mắt ngước lên bị ánh đèn trên trần phản chiếu, đầy khát khao và dục vọng, trên mặt lộ ra chút mê loạn rất khó nhận ra.

Từ Dĩ Dạng không nhìn cậu, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay đang vuốt ve yết hầu của cậu, thậm chí môi còn chưa chạm vào da cậu, nhưng lồng ngực cậu lại phập phồng thấy rõ, thở hắt ra đầy rùng mình.

Chỉ là để lộ yết hầu, đã giống như bị cởi sạch, phản ứng như được phích trúng điểm khoái cảm.

Cô dừng đúng lúc, sau đó lui người, ngồi thẳng dậy.

Cảm nhận được cô đã rời khỏi, Lục Tẫn nghiêng đầu, không biết từ lúc nào, đáy mắt đã ươn ướt đỏ bừng, mang theo cảm xúc bị đè nén, khàn khàn hỏi: "Ừm? Sao thế?"

Từ Dĩ Dạng nghiêng người thu dọn hộp thuốc, không quay đầu lại, nói: "Đã là rạng sáng rồi, ban ngày tôi có tiết, muốn đi ngủ sớm một chút."

Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy cậu có vẻ quá mức vui sướng, trong lòng cô cảm thấy không cân bằng, không muốn thỏa mãn cậu.

"Chị đâu phải sáng có tiết, chỉ học một tiết buổi chiều mà?"

Ánh mắt cậu dừng lại trên làn môi nhạt màu của cô, làn da vừa mới bị môi cô hôn lướt qua dường như vẫn còn nóng lên.

Từ Dĩ Dạng khựng tay đang thu dọn hộp thuốc lại, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:

"Sao cậu biết tôi chỉ có một tiết buổi chiều?"

Cậu và cô không những không cùng chuyên ngành, mà còn không cùng khoa.

Thời khóa biểu của cô, cậu sao có thể biết?

"..."

Cậu như mới nhận ra điều đó, rũ mắt xuống, nghiêng người, nói:

"Tôi không biết. Vừa rồi hỏi chị, chính chị thừa nhận thôi."

Từ Dĩ Dạng nghĩ lại, lúc nãy hình như cậu thật sự dùng giọng điệu nghi vấn hỏi mình, không khỏi tự hỏi: Chẳng lẽ chỉ là đoán mò?

Nhưng.. sao lại đoán chính xác như vậy?

Từ Dĩ Dạng nhìn cậu với vẻ kỳ lạ.

Nhưng ngoài vệt đỏ trên mặt còn chưa tan, những biểu cảm khác của cậu đều không có, cả người lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, lạnh nhạt và u tĩnh.

Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy có thứ gì đó từ cậu khiến người ta khó nói thành lời.

Giống như có gì đó bị cậu thả lên người cô, cô làm gì cậu đều có thể nhìn trộm được, chẳng còn riêng tư gì cả.

Nhưng cô lại thấy cảm giác đó thật vô lý.

Từ Dĩ Dạng đè nén thứ cảm xúc hoang đường do chính mình tưởng tượng ra, nói: "Ừm, nhưng tôi còn có báo cáo chưa viết xong, phải về trường sớm để viết."

Thì ra là đang tìm lý do để thoát thân.

Lục Tẫn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô không đáp lời.

Từ Dĩ Dạng đặt hộp thuốc về chỗ cũ, liếc nhìn thiếu niên vẫn đang nhìn mình, nói: "Ngủ ngon, nghỉ sớm đi."

"Ngủ ngon." Cậu đáp.

Lần này, Từ Dĩ Dạng không giống trước đó giả vờ sợ mà ngủ lại phòng cậu, cô về thẳng phòng mình.

Vì hôm nay ở quán bar ám mùi rượu, cô cầm quần áo đi tắm, lại phát hiện phòng tắm không có nước ấm.

Hỏng rồi?

Từ Dĩ Dạng nhìn bồn tắm đã xả được nửa bồn, lại mở thử vòi nước ở bồn rửa mặt.

Vẫn là nước lạnh.

Xem ra lần này thật sự hỏng rồi, phòng tắm không có nước ấm.

Không tắm cô sẽ không ngủ được.

Từ Dĩ Dạng cầm áo ngủ, lại đến phòng khách.

Có lẽ vì lần trước cô từng lấy cớ vòi nước hỏng để dụ dỗ Lục Tẫn, nói dối thành thật, phòng khách lâu ngày không ai dùng cũng toàn nước lạnh.

Lẽ ra không thể không có nước ấm.

Vì thế, Từ Dĩ Dạng buộc phải gõ cửa phòng Lục Tẫn.

Người trong phòng hình như đang tắm, một lúc lâu sau mới ra mở cửa.

Lục Tẫn khoanh tay dựa vào khung cửa: "Chị tìm tôi có việc à?"

Trên người cậu chỉ mặc áo choàng tắm cổ chữ V sâu màu sẫm, xương quai xanh còn đọng nước, làn da trắng nhợt bị hơi nước xông lên ửng hồng, đứng trước mặt toát ra cảm giác quyến rũ mơ hồ không rõ.

"Cậu đang tắm?"

Ánh mắt Từ Dĩ Dạng dừng trên làn da bị xông hơi đỏ lên của cậu, ngữ khí nghi hoặc.

"Ừm?"

Cậu nhướn mày nhìn cô.

"Có chuyện gì sao?"

Từ Dĩ Dạng thành thật nói: "Phòng tắm của tôi và phòng khách đều không có nước ấm."

Cô còn xuống bếp kiểm tra, nước vẫn ấm, nhưng cô không thể tắm ở bếp được.

Ban đầu cô nghi là do đường ống nước hoặc máy nước nóng hỏng, nên mới lên tìm cậu liên hệ người sửa.

Kết quả cậu vẫn tắm được.

Lục Tẫn nghe vậy nghiêng người tránh ra: "Chị vào đi, giờ này muộn rồi, phải đợi đến sáng mai mới có người đến sửa."

Người mới ra khỏi phòng hai tiếng trước là Từ Dĩ Dạng, giờ lại quay về.

Cô nhìn thiếu niên đang bước đi phía sau mình: "Phòng cậu sao vẫn có nước ấm?"

Cậu ngồi trên sofa, ánh mắt ẩn nhẫn, nói: "Không chung hệ thống với các phòng khác."

Từ Dĩ Dạng nhớ lại phòng tắm được thiết kế khác lạ của cậu, không cùng hệ thống cũng là chuyện bình thường.

Bảo sao lúc trước cô lấy lý do này cậu chẳng nghi ngờ.

Từ Dĩ Dạng cũng không nghĩ nhiều nữa, nói: "Vậy tôi mượn phòng ngươi tắm một lát."

"Ừm."

Cậu khẽ gật đầu, giọng khàn, tay đặt trên tay vịn sofa, mu bàn tay lộ rõ mạch máu.

Từ Dĩ Dạng liếc nhìn bàn tay xinh đẹp ấy, về phòng lấy áo ngủ, sau đó vào phòng tắm.

Trong lúc tắm, đứng giữa những viên gạch men trắng, nhìn gương bị sương mù phủ mờ, cô vẫn thấy toàn thân không thoải mái, luôn cảm thấy như có ánh mắt nào đó dừng lại trên người.

Lần trước đến đây cũng có cảm giác này, nên sau đó không dùng cái cớ đó nữa để đến gần cậu.

Có thể là do chiếc gương.

Cô nhắm mắt, không nhìn chính mình trong gương.

Làn da trắng mịn bị nước ấm xối lên nổi lên một tầng hồng phấn, bàn tay vội vàng lướt qua ngực và giữa hai chân.

Chỉ đơn giản rửa sạch mùi rượu trên người, khi bước ra thì người đang ngồi trên sofa đã nằm xuống, vai có vẻ run nhè nhẹ.

Từ Dĩ Dạng nhìn thoáng qua, tưởng cậu đau tay: "Miệng vết thương đau sao?"

Cậu không ngẩng đầu, một lúc lâu mới khàn giọng đáp: "Không sao."

Từ Dĩ Dạng cũng không thật sự lo lắng, nghe cậu nói không sao thì không hỏi nữa: "Vậy tôi về phòng đây."

"Ừm.." Âm cuối run nhẹ.

Từ Dĩ Dạng trước khi đi còn liếc cậu hai lần, rồi mới đóng cửa về phòng.

Cô không biết, sau khi cô yên tâm nhắm mắt ngủ, người trên sofa lại đã đứng ở nơi cô vừa đứng.

Cánh tay cậu chống lên kính, chống trán, gân xanh cổ siết chặt, yết hầu lăn lên lăn xuống, thở dốc nặng nề, trong đầu toàn là hình ảnh của cô.

Không được.

Vẫn là không được.

Đồng tử xinh đẹp đã gần như tan rã, gò má đỏ bất thường càng lan khắp người.

Rất lâu sau, vẫn không được.

Không được.. cậu cần cô, cần chị gái an ủi.

Cho nên, 3 giờ sáng hôm đó, tiếng nức nở ren rĩ như đang khóc cũng dần lặng đi.

Tiếng cánh cửa bị đẩy ra rất khẽ.

Một cái bóng đen mang theo hơi thở hỗn loạn lặng lẽ tiến vào, dừng lại bên giường, đôi mắt nhìn tới lặng lẽ mà rờn rợn, như thể ướt sũng hơi lạnh.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 22: Lục Tẫn, buổi tối ở bên tôi

[HIDE-THANKS][BOOK]Từ Dĩ Dạng có thời gian làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy củ. Hiện tại đã khuya, cô vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, cho nên cô không nghe thấy tiếng mở cửa.

Mép giường khẽ lún xuống, hơi thở ẩm ướt nóng hổi như quấn lấy, phả lên môi, cổ của cô, chậm rãi từng chút một tham lam cắn nuốt.

Trong mơ xuất hiện những ngón tay trắng đến bất thường, giống như sau khi thịt thối rữa để lộ ra xương trắng, từ cổ trượt xuống xương quai xanh, cuối cùng ẩn vào ngực, bụng dưới..

Từng tiếng rùng mình rên khẽ vang lên, như thể là ham muốn đã khát khao từ lâu cuối cùng cũng được thỏa mãn cơn ngứa ngáy bị kìm nén.

Từ Dĩ Dạng theo bản năng giật mạnh chiếc bịt mắt che mắt ra, bỗng dưng thở hổn hển mà ngồi bật dậy, chớp đôi mắt mơ màng nhìn quanh.

Qua khe hở của bức màn lọt vào một tia sáng, báo hiệu bên ngoài lúc này trời đã sáng.

Những hành vi ẩm ướt dính nhớp kia, chỉ là một giấc mộng xuân của cô.

Từ Dĩ Dạng lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở lên xem giờ đã 7 giờ, vừa đúng thời điểm cô thường thức dậy hàng ngày.

Thực ra buổi chiều mới có tiết học, cô vẫn có thể ngủ thêm một lúc, nhưng đồng hồ sinh học của cô vô cùng chính xác, bất kể tối ngủ muộn thế nào hay mệt mỏi ra sao, hôm sau vẫn luôn đúng giờ tỉnh lại.

Cô buông điện thoại xuống, ấn nút tự động mở rèm cửa.

Dần dần hiện ra khung cảnh một dãy nhà kiểu Tây với những tháp nhọn, đỉnh tháp được ánh mặt trời mới mọc chiếu đỏ như máu, đẹp và yên bình như tranh thủy mặc thời Trung cổ.

Bóng tối trong phòng bị ánh sáng xua tan, Từ Dĩ Dạng ngồi dậy, đưa tay sờ lên gương mặt vẫn còn nóng, nhớ lại giấc mơ tối qua, toàn thân bất giác nổi da gà.

Tối qua, cô mơ thấy mình bị thứ gì đó liếm.. cái cảm giác ẩm ướt dính nhớp đó đến giờ nghĩ lại vẫn khiến cô thấy tê dại da đầu.

May mà chỉ là mơ.

Sau khi xoa dịu nhịp tim đập nhanh vì cảm giác mất tự nhiên, cô xốc chăn xuống giường định đi rửa mặt. Nhưng vừa hạ chân xuống giường, động tác đứng dậy chợt khựng lại.

Cô với vẻ mặt kỳ quái đưa tay sờ ngực, bỗng nhớ ra mình có thói quen không mặc áo ngực khi ngủ. Bhưng hiện tại trên người không chỉ vậy giữa hai chân cũng trống trơn, trần trụi.

Tối qua cô không mặc quần lót sao?

Cô cố nhớ lại, hình như sau khi tắm ở phòng của Lục Tẫn thì có mặc, nhưng bây giờ dưới váy ngủ rõ ràng là trống không, khiến cô lại sinh nghi.

Ở đây chỉ có Lục Tẫn.. chẳng lẽ cậu sẽ nhân lúc cô ngủ mà lén tháo quần lót của cô?

"Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì vậy?" Từ Dĩ Dạng mạnh tay xoa nhẹ xuống phía dưới, ép mình loại bỏ những ý nghĩ kỳ lạ khỏi đầu, rồi bước xuống giường.

Cô kéo dép lê đi vào phòng tắm, mở tủ tìm một chiếc mới mặc vào, sau đó bắt đầu rửa mặt.

Khi ra khỏi phòng thì Lục Tẫn vẫn chưa xuống lầu.

Ăn xong bữa sáng do dì giúp việc chuẩn bị, cô nhớ ra chuyện nước ấm tối qua nên kể lại với dì giúp việc.

"Ai da!" Dì giúp việc dường như sực nhớ ra điều gì, vỗ vào đầu mình: "Quên mất chưa nói với Từ tiểu thư, con tê giác nuôi trong vườn đánh nhau, không cẩn thận làm vỡ ống dẫn nước, chiều nay mới có người tới sửa. Hiện giờ chỉ có bếp và phòng thiếu gia mới có nước ấm."

"Tối qua Từ tiểu thư có phải không dùng được nước ấm không?" Dì giúp việc đầy vẻ áy náy.

Từ Dĩ Dạng mỉm cười lắc đầu: "Không sao đâu, tôi chỉ hỏi thôi. Tối qua tôi còn tưởng phòng tắm bị hỏng."

Dì giúp việc nói: "Không hỏng đâu, chỉ là Từ tiểu thư ít khi về đây, tôi lại quên chưa báo."

Sự nghi ngờ trong lòng cô được xóa bỏ. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ.

"Dì! Tôi đi trước về trường học nhé. Nếu gặp Lục Tẫn, giúp tôi nói một tiếng với cậu ta." Cô đứng dậy, kéo ghế vào, dịu dàng nói với dì giúp việc.

"Được rồi." Dì giúp việc tiễn cô ra cửa.

Dù chiều mới có tiết, nhưng Từ Dĩ Dạng vẫn đi khá sớm.

Khi cô trở lại trường, mới 10 giờ rưỡi. Minh Ánh uống say tối qua vẫn chưa tỉnh.

Trần Dao An đã về, lúc này đang ngồi trên ghế treo ở ban công, đeo tai nghe luyện khẩu ngữ.

Dạo này cô ấy đang học tiếng Pháp.

Nghe thấy Từ Dĩ Dạng về, Trần Dao An mở cửa ban công: "Dạng Dạng, lại đây một chút."

Từ Dĩ Dạng treo túi xách, đi tới: "Sao thế?"

"Ngồi đây." Trần Dao An vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Ghế treo vốn không chịu nổi hai người lớn, nhưng Từ Dĩ Dạng vẫn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Trần Dao An hỏi: "Dạng Dạng, lần trước cậu thi được kết quả thế nào? Đề có khó không?"

"DALF à?" Từ Dĩ Dạng hỏi lại.

Tiếng Pháp vốn là môn tự chọn cô vẫn luôn theo học. Tính cô một khi nghiêm túc làm gì là phải làm đến nơi đến chốn, không chỉ vì điểm số. Ngay học kỳ đầu tiên đã đăng ký thi DALF.

Trần Dao An gật đầu: "Bố tớ định chờ tớ tốt nghiệp sẽ đưa sang Pháp, nên giờ mới cuống cuồng học gấp đây."

Từ Dĩ Dạng nghĩ một lát: "Chờ chút, mấy tài liệu tớ học trước kia hình như chưa xóa."

Dạo gần đây tâm trí cô toàn để vào Lục Tẫn, nên mấy tài liệu đó vẫn còn nguyên.

Trần Dao An cảm kích chắp tay trước ngực: "Thật tốt quá, may mà ký túc xá chúng ta có học bá tự giác hạn chế bản thân, để tớ được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc khi được hoa khôi ưu ái."

Từ Dĩ Dạng mỉm cười, cúi đầu sắp xếp lại tài liệu tham khảo trước mặt mình, chỉnh lý một chút rồi chia cho cô ấy.

Có thể vào Kinh Đại không phải chỉ dựa vào quyền thế hoặc tiền bạc, mà còn có những học sinh xuất sắc. Trần Dao An thuộc loại vừa có tiền vừa giỏi, còn Minh Ánh thì là sinh viên đặc cách vì thành tích xuất chúng.

Sau khi gửi xong, Từ Dĩ Dạng nói: "Tài liệu phụ kèm khá lớn, mình sẽ gửi bưu kiện cho cậu."

"Cảm ơn Dạng Dạng." Trần Dao An nhận được bưu kiện, lập tức nhào qua ôm cô.

Cọ nhẹ hai cái, Trần Dao An bỗng phát hiện sau tai cô có một vệt đỏ.

Ban đầu tưởng mình nhìn nhầm, cô ấy liền vòng qua sau cổ Từ Dĩ Dạng, tò mò nghiêng người dưới ánh nắng nhìn kỹ thêm lần nữa.

Dấu hôn?

Trên làn da trắng nõn, vết mút chỉ có thể tạo ra nếu mút khá lâu, diện tích không lớn, nhưng rất kín đáo, giấu ở phía sau, dù ngẩng đầu cũng khéo léo che được.

"Sao vậy?" Từ Dĩ Dạng không hiểu, quay đầu lại.

Trần Dao An vòng tay qua cổ cô, truy hỏi: "Dạng Dạng, tối qua cậu đi đâu? Tớ nhớ hình như cậu nói đi đón Tiểu Ánh. Còn chưa hỏi, Tiểu Ánh thì đã về rồi, sao bây giờ cậu mới quay lại?"

Quản lý phòng ngủ không quá nghiêm, nên việc thỉnh thoảng có người không về ký túc xá cũng là bình thường. Ban đầu cô ấy không nghĩ nhiều, nhưng giờ thấy dấu vết mờ ám như vậy, cộng thêm gần đây Dạng Dạng có chút thay đổi, cô ấy nghi ngờ cô ấy đang yêu.

Từ Dĩ Dạng biết khi về sẽ bị hỏi, liền giải thích.

"Hôm qua có việc, về muộn quá nên không quay lại."

Cô không nói cụ thể về nơi đó, nhưng trong ký túc xá ai cũng biết đó là về nhà.

Trần Dao An không chắc ccậu ta, hỏi: "Cậu thật sự không yêu đương chứ?"

Từ Dĩ Dạng bất đắc dĩ cười: "Không có."

Trần Dao An vốn không giống Minh Ánh, không quá ham mê chuyện bát quái.

Nghe cô phản bác, liền nghĩ chắc mình nghĩ nhiều, không truy hỏi nữa.

Buổi chiều, Từ Dĩ Dạng có một tiết học. Trước khi đi, cô nhìn qua thời khóa biểu dán ở đầu giường Minh Ánh, thấy cô ấy cũng có tiết nên tiện thể đánh thức.

Minh Ánh tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ rồi lập tức bật dậy khỏi giường, miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi."

"Không phải còn một tiếng nữa sao?" Từ Dĩ Dạng thấy cô ấy vội vàng, liền hỏi.

Minh Ánh mặt mày khổ sở: "Không phải, hôm qua tớ hỏi mượn thời khóa biểu, định đến lớp học ké bài giảng, giờ thì lỡ mất rồi."

Trần Dao An ở bên cạnh làm biểu cảm "quả nhiên là vậy".

Từ Dĩ Dạng bỏ sách giáo khoa vào túi, rồi đi đến phòng học.

Buổi chiều là tiết giảng bài, kéo dài khoảng hai tiếng, đến khi ra về thì đã là chạng vạng.

Khi đi học, điện thoại cô để chế độ im lặng, nên không chú ý tin nhắn và cuộc gọi từ sư huynh.

Cô gọi lại, đối phương bắt máy rất nhanh.

Giọng sư huynh nghiêm túc: "Từ Dĩ Dạng, mau đến phòng thí nghiệm Truyền Bá Tin Tức, vừa rồi hội trưởng câu lạc bộ Tình Yêu nói với bọn mình là lại phát hiện một ổ mèo con dưới gầm cầu."

Từ Dĩ Dạng nghe vậy liền nói: "Sư huynh chờ một chút, em đến ngay."

Cúp máy, cô lập tức đi đến tòa nhà thực nghiệm.

Trước đây, khi ổ mèo con kia được cứu lên, có bạn học đã đăng sự việc lên mạng, khiến các trường danh tiếng chú ý không ít.

Vì câu lạc bộ Tình Yêu kêu gọi được nhiều tình nguyện viên, hiện tại dưới cầu đã không còn ai vứt mèo, nên nhà trường mới cho họ quay một đoạn phỏng vấn.

Video phỏng vấn còn chưa kịp gửi đi thì lại xảy ra chuyện này. Điều khiến mọi người phẫn nộ nhất là kẻ ngược đãi mèo lại ngang nhiên tái phạm.

Sự việc nghiêm trọng, nên những người phụ trách đều tập trung ở tòa nhà thực nghiệm sau giờ học.

Khi Từ Dĩ Dạng đến, sư huynh, Hiểu Hiểu và vài bạn khác đều đã có mặt, đang thảo luận, ngay cả thầy Vương của khoa tin tức cũng ở đó.

Thầy Vương thấy cô đến thì nói: "Từ, em đến đúng lúc. Bản tin trước đó thầy bảo các em làm tạm thời chưa phát, dạo này hãy quay một số chủ đề khác, áp bớt độ nóng của chuyện này, đừng để dư luận lan rộng. Chờ điều tra xong rồi hẵng đăng."

"Vâng ạ!" Từ Dĩ Dạng gật đầu.

Thầy Vương gật gù, bảo cô tìm chỗ ngồi, rồi tiếp tục giảng về những việc tiếp theo.

Khoảng một tiếng sau mới kết thúc.

Thầy cho mọi người về trước, những việc còn lại chờ nhà trường điều tra xong sẽ xử lý.

Hiểu Hiểu và Từ Dĩ Dạng không ở cùng tòa nhà, hơn nữa cô ấy còn có hẹn, nên chỉ còn Từ Dĩ Dạng một mình quay về ký túc xá.

Tan học xong cũng đã khuya, lại bị gọi tạm thời đến tòa nhà thực nghiệm, nói chuyện một tiếng, trời đã tối hẳn.

Từ khu dạy học trở về ký túc xá, đường đi rất yên tĩnh, đèn đường tuy sáng rõ, Từ Dĩ Dạng phát hiện phía sau có người. Cô quay đầu lại, thấy phía sau là một nam sinh có vẻ quen mắt, trên đầu quấn băng gạc.

Là nam sinh từng gặp ở quán bar trước đó.

Cậu ta thấy cô nhìn thấy mình, mắt sáng lên, chạy về phía cô.

Tuy Từ Dĩ Dạng không quen biết cậu ta, nhưng ở chỗ này xung quanh không có ai, thấy cậu ta đột nhiên vẻ mặt cuồng nhiệt chạy tới, cô theo bản năng xoay người bước nhanh rời đi.

Nam sinh thấy cô bỏ chạy, mặt lộ vẻ không vui, vài bước đã đuổi kịp, nắm lấy cổ tay cô: "Dĩ Dạng học tỷ, là em, em là Vạn Vĩ, bạn trai của chị.."

"Buông tôi ra, cậu là ai, tôi căn bản không quen biết." Từ Dĩ Dạng không hiểu cậu ta đang nói gì, bị cậu ta làm cho sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Nam sinh nắm chặt tay cô không buông, Từ Dĩ Dạng lập tức dùng túi xách trong tay đập thẳng vào đầu cậu ta.

Đầu cậu ta vốn đang bị thương, bị cô đánh một cái như vậy, vết thương lại toạc ra, cậu ta đưa tay ôm đầu, hít một hơi.

Từ Dĩ Dạng nhân cơ hội rút tay, chạy thẳng về phía trước.

Nam sinh thấy cô bỏ chạy, vội vàng đuổi theo.

Nhưng rất nhanh đã đến nơi có người, cậu ta không dám trắng trợn truy đuổi, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Từ Dĩ Dạng, nhìn cô vào ký túc xá, rồi không cam lòng ngồi xuống bồn hoa bên ngoài.

Từ Dĩ Dạng trở về ký túc xá, sắc mặt không tốt lắm.

Trước đây cô từng bị người theo dõi nhiều lần, mỗi lần gặp chuyện như vậy vẫn sẽ bị dọa sợ.

Minh Ánh và Trần Dao An thấy sắc mặt cô không ổn, liền tới hỏi chuyện.

Từ Dĩ Dạng kể sơ qua chuyện vừa rồi.

Minh Ánh tức giận nói: "Lại là loại người bị bệnh ảo tưởng này. Đừng sợ, đây là trường học, sẽ không sao đâu. Nếu cậu ta còn theo cậu, thì báo cho nhà trường, mấy ngày nay đừng đi một mình. Nếu tan học mà không có ai, thì gọi cho tớ và Dao Dao, bọn tớ sẽ đi cùng. Thật sự quá đáng sợ."

Trần Dao An cũng an ủi cô.

Từ Dĩ Dạng bị kinh sợ nhưng đã đỡ hơn, gật đầu: "Vừa rồi không có ai nên mới bị dọa, giờ không sao rồi, hai người cứ làm việc của mình đi."

Thấy cô thật sự không sao, hai người mới trở về giường.

Từ Dĩ Dạng rửa mặt xong, ngồi trên giường, bỗng nhớ ra điều gì, cầm điện thoại gửi cho Lục Tẫn một tin nhắn, rồi nằm trên giường chờ.

Trang viên chìm trong bóng đêm rất yên tĩnh, tường vi leo quấn quanh bờ tường được ánh trăng bao phủ một lớp sáng mông lung. Tầng ba, phòng vẽ tranh sáng đèn, trong chiếc tủ kính trong suốt, con bướm bị ghim chặt trên cành gai.

Thiếu niên tựa người vào tường vi, theo nhịp thở dồn dập, cánh hoa bị nghiền nát thành nhựa, dính trên cánh tay trắng lạnh của cậu.

Cách đó không xa, điện thoại vang lên một tiếng rất khẽ.

Cậu ngẩng khuôn mặt đỏ ửng, hàng mi run rẩy như dính giọt lệ mơ hồ, ánh mắt dừng lại ở nơi không xa, trong tay vẫn nắm mảnh ren đã bị vò nát đến mức không còn rõ hình dạng ban đầu.

Không cần xem cũng biết, đó là tin nhắn của chị gái.

Dạo này cô rất ít nhắn ta tin cho cậu, có khi cả ngày chẳng có một tin. Hôm qua đến hôm nay, đây là lần đầu tiên cô gửi tin nhắn.

Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, mãi đến khi không có âm báo thứ hai mới chớp mắt, cảm xúc tan rã trong đáy mắt, đứng dậy đi về phía phòng tắm bên cạnh phòng vẽ.

Cậu treo mảnh vải ren lên giá, sau đó rửa tay sạch sẽ, một tay cầm móc áo, một tay cầm điện thoại xem tin nhắn, thong thả bước xuống lầu.

Tin nhắn Từ Dĩ Dạng gửi từ 5 phút trước.

[: Lục Tẫn, tôi hơi sợ, có thể nói chuyện với tôi một lát không? ]

Xem xong tin nhắn của chị gái, hàng mi dài của cậu cụp xuống, che đi ánh đỏ chưa tán hết nơi khóe mắt, chạm nhẹ vào vị trí tên của cô, rồi trả lời.

Ký túc xá, Từ Dĩ Dạng nghĩ rằng cậu ngủ rồi, liền vừa buông điện thoại thì tin nhắn đến.

[lu: Chị đã xảy ra chuyện gì sao? ]

[: Không, chỉ là hôm nay trên đường gặp phải người theo dõi, bây giờ tôi rất sợ.]

Gửi xong tin nhắn, bên kia màn hình hiện trạng thái "đang nhập" khá lâu, sau đó cô nhận được một đoạn tin nhắn thoại:

[lu: Tôi biết rồi, chị đừng sợ, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.]

Thiếu niên trả lời rất ngắn gọn, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác tin tưởng vô cớ.

Nhưng cô vốn không tìm cậu để nghe lời hứa hẹn. Nghĩ ngợi một chút, lại gửi thêm một icon mặt đậu đáng thương.

Có lẽ vì thấy cô thật sự đáng thương, Lục Tẫn lại hỏi:

[lu: Chị đang ở một mình trong ký túc xá sao? ]

[: Mọi người khác cũng ở đây, nhưng tôi vẫn sợ.]

Gửi xong tin, chưa đợi Lục Tẫn trả lời, cô đã gửi thêm một đoạn tin nhắn thoại:

Khi Lục Tẫn bấm nghe đoạn thoại, bàn tay đang đặt trên tay vịn cầu thang khựng lại, ánh đèn chiếu xuống mái tóc đen, bóng tối bò lên gương mặt cậu ta. Sắc mặt cậu ta dần trở nên khó lường.

"Lục Tẫn, tôi có thể gọi điện cho cậu không, cậu bầu bạn với tôi ngủ?"

Giọng cô trong chăn như sợ bị người khác phát hiện, nên rất nhẹ, nhẹ đến cố tình.

Đặc biệt là chữ "ngủ" kia, nhẹ đến khiến đêm tối thêm vài phần mơ hồ ám muội.

Bầu bạn với cô ngủ.

Một chữ "ngủ" thôi, cậu có thể nghe ra rất nhiều ý tứ.

"Được." Cậu đã gửi lại một đoạn tin nhắn thoại, đẩy cửa phòng vốn không khóa, bước đi trong bóng tối như trên mặt đất bằng phẳng.

Vào phòng, ngồi trên giường màu trắng phấn, cậu duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve từng món đồ trên giường.

Đều là những thứ chị gái đã từng dùng.

Khi chờ cô phản hồi, cậu không nhịn được cúi đầu, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, hít lấy mùi hương nhàn nhạt còn sót lại. Từ mái tóc đen, một đường ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, soi lên vành tai ửng đỏ của cậu.

Trong ký túc xá, Từ Dĩ Dạng nghe xong tin nhắn thoại cậu gửi tới, ngẩn ra.

Cô cảm thấy giọng cậu có chút kỳ lạ, chỉ vỏn vẹn hai chữ, khó đoán được ngữ khí.

Giờ đã gần 10 giờ, cô nghĩ Lục Tẫn có thể đã ngủ, bị tin nhắn của cô đánh thức, nên cũng không nghĩ nhiều.

Cô gạt bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng, gọi điện thoại thoại cho cậu.

Trong ký túc xá, Minh Ánh còn đang xem bài tập ngày mai, Trần Dao An đeo tai nghe, chắc là đang nghe luyện khẩu ngữ. Mỗi người đều làm việc của mình, không ai phát hiện cô đang tự gọi cho người khác.

Điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng sau khi bắt máy, bên kia không có tiếng nói, chỉ có sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng chăn đệm cọ xát và tiếng thở.

"Lục Tẫn?" Cô nhỏ giọng thử gọi.

"Ừ.."

Không biết cậu có phải vừa tỉnh ngủ hay không, chỉ trả lời một tiếng "ừ".

Nhưng chữ "ừ" này lại không giống bình thường mang theo chút gì đó mơ hồ, khàn khàn, khiến lồng ngực cô bỗng tê dại vô cớ.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back